Trích đoạn Vong - Tiện p9(a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết có phải còn có chút tâm thần hoảng hốt hay không, Lam Vong Cơ bị hắn kéo đến thân mình choáng một cái, lúc này mới ngồi vững vàng. Nguỵ Vô Tiện hồi phục tâm trạng, dừng lại trên mặt Lam Vong Cơ.

Hắn buông tầm mắt xuống nhìn không ra tâm tình. Nguỵ Vô Tiện biết, dựa vào mấy câu vừa rồi kia, Lam Vong Cơ e rằng còn không có tin tưởng hắn.

Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện tim đau đến có chút phát run, không dám tiếp tục nghĩ sâu. Chỉ biết, hắn như được cho liều thuốc mạnh.
Hắn nói: "Lam Trạm, ngươi, ngươi xem ta."
Thanh âm hắn còn có chút nhanh.

Lam Vong Cơ nói: "Ừ."

Hít sâu một hơi Nguỵ Vô Tiện thấp giọng nói: "...Ta trí nhớ là thực kém cỏi. Chuyện lúc trước, có rất nhiều chuyện ta đều không nhớ ra. Bao gồm cả Bất Dạ Thiên lần kia, mấy ngày nay đến cùng xảy ra chuyện gì, ta một chút cũng không nhớ rõ."

Nghe vây Lam Vong Cơ hơi mở to mắt.

Nguỵ Vô Tiện mãnh liệt duỗi ra hai tay, nắm chặt hai vai của hắn nói tiếp: "Thế nhưng, thế nhưng từ giờ trở đi, ngươi nói với ta, làm chuyện gì ta đều nhớ rõ, một chút cũng sẽ không quên."

"..."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi đặc biệt tốt, ta thích ngươi."

"..."

"Hoặc là đổi cách nói khác. Tâm ta vui mừng ngươi, yêu ngươi, muốn ngươi, muốn tuỳ tiện như thế nào ngươi."

"..."

"Ta nghĩ cả đời đều muốn cùng ngươi săn đêm."

"..."

Nguỵ Vô Tiện cũng chỉ ba cái, chỉ trời, chỉ đất chỉ thầm nghĩ: "Còn muốn mỗi ngày cùng ngươi lên giường. Ta thề ta không phải cái gì nhất thời cao hứng, cũng không phải giống như trước như vậy trêu chọc ngươi. Tón lại, cái gì cái khác cũng không có. Thật sự là ưa thích ngươi, thích đến muốn cùng ngươi lên giường. Ngươi không muốn nghe ta nói cám ơn, ta liền không nói, ngươi thích cắn ta ta đều cho ngươi cắn. Ngươi thích làm sao tới liền như vậy tới, ta đều thích, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng ta..."

Lời còn chưa dứt bỗng nhiên có một trận cuồng phong gào thét, dập tắt dãy nến trong Quan Âm Miếu.

Chút bất tri bất giác, mưa phùn biến thành mưa to, đèn lồng ngoài Quan Âm Miếu lắc lư từ lâu bị mưa tưới tắt. Bốn phía đột nhiên một mảnh đen kịt.

Nguỵ Vô Tiện cũng không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể duỗi ra hai tay.

Trong bóng tối, Lam Vong Cơ đã mãnh liệt đem hắn ôm chặt, ngăn chặn miệng của hắn.
Cái gì đều thấy không rõ.

Nhưng bộ ngực của bọn hắn chặt chẽ kề nhau, hai khoả tâm tránh cũng không thể tránh. Nguỵ Vô Tiện rõ rõ ràng ràng cảm nhận được, tim Lam Vong Cơ đang điên cuồng nhảy lên, còn có gần như nóng bỏng phá tâm mà ra.
Trích chương 101 Hận Sinh (4) MĐTS.

Khúc này vừa ngọt vừa xót lòng a TT^TT
(Cái wattpad k up đc ảnh toàn cảnh kéo dài như weibo, khổ công phải cắt ảnh :(( )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro