Chap 23: Thông báo cho Tu chân giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Mà ta hỏi này, nếu như vậy thì, A Tỷ cũng là người của Liêu gia sau. " Giang Trừng lo lắng hỏi, hắn thật không muốn A tỷ của mình vướng vào mớ rắc rối này.

-" Không, dòng máu của sư tỷ được hưởng từ Ngu phu nhân, di truyền của Liêu gia rất ít. Vì lúc đó, Giang thúc thúc còn chưa biết thân phận thật của mình. Chưa biết, năng lực và dòng máu của Liêu gia sẽ ẩn đi, lắng xuống. " Ngụy Vô Tiện chập rãi giải thích. Hắn hiểu Giang Trừng nghĩ gì, lo lắng đều gì.

-" Được rồi, bây giờ quan trọng không phải điểm này. Sau trận chiến với Âm Sát, khắp tu chân giới đều bị chấn động, chắn chắc các thế gia đều sẽ quan tâm đến việc này. " Lam Tử Thanh nói.

-"Đúng vậy "

-"Được rồi, vậy khi nào mọi người đều hồi phục vết thương. Chúng ta sẽ gửi thư phong báo, việc này chúng ta không giấu được nữa rồi. " Lam Hi Thần ôn tồn nói.

----------------một tháng sau.

Các trưởng lão, tông chủ của tứ đại thế gia và các gia tộc lớn ,đều nhận được một bức mật thư.

- ba ngày sau, các ngươi hãy đến chân núi Hằng Tử , sẽ có người đến đón. Nếu không đến, tự nhận hậu quả. Ân oán năm xưa sẽ tính rõ. Không được tiết lộ ra ngoài, nếu không muốn cả gia tộc người, sẽ mãi mãi bị xoá xổ khỏi các thế gia tu tiên.
                       Thiếu chủ Liêu gia

Dù là thư mời, nhưng đây rõ ràng là ra lệnh. Có người nữa tin nữa ngờ, nhưng nghe đến lời đe doạ đó. Không ít người cảm thấy lo sợ, đành phải đi đến nơi yêu cầu.

Ở Vân Mộng Liên Hoa Ổ.

Nhận được mật thư, Giang Phong Miên không khỏi lo lắng. Liêu Gia Thiếu chủ? Rốt cuộc năm xưa, ai còn sống trong trận chiến đó. Vả lại có khi nào, hai đứa nó...... Sự lo lắng hiện ra rõ trên mặt Giang Phong Miên. Ngu Tử Diên khó hiểu hỏi.

-" Chàng bị sao vậy? Bức mật thư này, chàng biết là ai gửi sao?"

-" Không, không có gì. Lần này ta đi thay A Trừng ,với vài trưởng lão đi được rồi. Nàng ở lại đi. "

-" Thiệt tình, sao cũng được"

Ba ngày sau.

Dưới chân núi Hằng Tử ,Liêu Quân và Lâm Cẩm Sương đã đứng đã sẵn. Sau đó, là hơn ba mươi người tông chủ và các trưởng lão của các thế gia cũng tới. Nhưng họ lại cực kì thắc mắc, tại sao không có sự xuất hiện của Cô Tô song bích và Tam Độc Thánh Thủ. Phía Giang gia và Lam Gia cũng nói là không biết, họ đã có việc, đi đâu đó với Di Lăng Lão Tổ gần hai tháng rồi.
Cụ nghĩ là họ đang đi ngao du sơn thuỷ.

-" Tới rồi sau, đi theo ta. " Quả thật là cậu cháu có khác, giọng nói của Liêu Quân giống hệt Nguỵ Vô Tiện. Chẳng có chút gì là nghiêm túc cả . Hai người họ đi trước, đám người kia cũng đi theo sau . Lại không dám đi quá xa, bởi vì trên ngọn núi này, bẫy nhiều vô số. Sơ ý một chút là đi chầu Diêm Vương.

Đến trước cửa Vạn Hòa Điện, tất cả họ đều không khỏi choáng hợp với vẻ đẹp của nó. Sự lộng lẫy hơn của Kim thị, uy nghiêm còn hơn cả Nhiếp thị, quy củ còn nhiều hơn Lam thị, nhưng lại có cảm giác như một gia đình như Giang thị. Bước vào sảnh của nơi này, hay còn gọi là Trùng Chính Điện.

Trên cao nhất đặt một chiếc ghế cực lớn, dài như ghế nằm. Dành cho gia chủ. Phía dưới là ba chiếc ghế khác, nhỏ hơn một chút so với chiếc ghế phía trên. Ba cái ghế này là của Tam Đại Hộ Pháp. Màu trên mỗi chiếc ghế tùy thuộc vào chủ nhân của nó. Ghế của Ngụy Vô Tiện thì mang màu đen xen lẫn đỏ. Tạo cảm giác ma mị.

Giang Trừng thì màu tím, Cao ngạo giống như chủ nhân của nó. Hai chiếc ghế con lại mang màu trắng, nhưng một trong đó có kết hợp với màu xanh lam. Tạo cảm dễ chịu, ôn nhu. Đương nhiên là của Lam Hi Thần.

Còn lại là một chiếc ghế màu trắng tinh. Không xen lẫn bất cứ thứ gì. Giống như tên Điện của chủ nhân nó. Bạch Phong Điện, làn gió mang những thứ trong sáng, chính đạo. Không nhiễm bụi trần. Cả hai đều mang lại cảm giác như vậy. Tất nhiên chủ nhân của cái ghế này là Lam Vong Cơ.

Tiếp theo, là những chiếc ghế nằm dọc hai bên. Từ cao xuống thấp. Tùy vào thân phận. Đương nhiên, chúng đều có chủ. Đó là của Lam Tử Thanh, Liêu Quân, Lâm Cẩm Sương, hay cả tỉ đệ Ôn gia và đám người Kim Quang Dao, vì họ hiện đang sống ở đây. Tất cả đều được làm từ nguyên liệu quý hiếm. Dưới hai bên mặt đất của đại sảnh, là những chiếc bàn nhỏ. Không nói cũng biết là dành cho những người được mời đến hôm nay.

Đang mải mê ngắm nhìn xung quanh, bỗng giọng nói lạnh lùng khác xa thường ngày của Lâm Cẩm Sương vang lên. Khiến cho mọi người đều giật mình.

-" Thiếu chủ và Tam đại hộ pháp sẽ tới ngay. Mời các vị ngồi vào chỗ. "

Mọi người nhanh chóng ngồi vào chỗ.
Bỗng Liêu Quân và Lâm Cẩm Sương đồng loạt nhìn ra cửa, đồng thanh nói.

-"Họ tới rồi"

Nương theo ánh mắt của hai người họ, mọi người thấy bốn thanh ảnh bước vào. Bây giờ họ thật sự không tin vào mắt mình. Người bước vào là Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện, theo sau là Trạch Vu Quân Lam Hi Thần, Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ, Tam Độc Thánh Thủ Giang Trừng. Hiện bốn người đó đang khoác trên mình gia bào của Liêu gia. Dấu ấn trên trán cũng hiện ra. Như không thấy họ, bốn người ung dung đi vào, ngồi lên chiếc ghế của mình trong ánh mắt kinh ngạc lẫn hoảng sợ của những người còn lại.

-" Bốn người,... Bốn người sao lại mời bọn ta đến đây. " một người nói.

-" phải đó, đây là đâu? "

-"Còn Thiếu chủ Liêu gia là gì? "
........
Những câu hỏi cứ tiếp tục vang lên, mãi đến khi mọi người im lặng. Nguỵ Vô Tiện mới nói:

-" Ta mời các ngươi đến đây, không phải trong thân phận Di Lăng Lão Tổ, mà là thiếu chủ Liêu gia. Họ là Tam đại hộ pháp của Liêu gia " một khoảng không im lặng vang lên.

-" Các vị chắc đang thắc mắc về cơn chấn động gần hai tháng trước, đúng không ?"Lam Hi Thần ôn tồn nói.

-" Là các ngươi làm, các ngươi rốt cuộc có mục đích gì? Nguỵ Vô Tiện, ngươi lại muốn làm gì? " một người trong đó, chỉ thẳng mặt Ngụy Vô Tiện nói lớn. Nhưng lập tức, ngón tay đó đã bị Tam Độc ngay lập tức cắt mất.

-" Ai cho phép ngươi chỉ trỏ như vậy, lại gọi thẳng tên tự của thiếu chủ. "Giang Trừng lạnh lùng nói, mặc kệ tên kia đang đau đớn ôm ngón tay kia.

-"Ta không muốn gì, đó là việc riêng của Liêu gia, không liên quan tới các ngươi. Hôm nay ta chỉ muốn thông báo với các ngươi nhiêu đây. Năm xưa, các ngươi diệt gia tộc ta. Ta coi như bỏ qua cho các ngươi .Nói chung, các ngươi không đụng đến bọn ta, Ta không đụng đến các ngươi. Nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu trái lại, các ngươi tự hiểu hậu quả. "

-"Chuyện này là sao, ta còn chưa bao giờ nghe tới Liêu gia. Các ngươi đang ăn nói hàm hồ cái gì đó" một người nói.

-"Bọn ta không ăn nói hàm hồ các ngươi sao không đi hỏi trưởng lão của mình. Không thì xem lại một số cuốn sách, chắc chắn là năm xưa, những người tham gia trận chiến đó vẫn giữ lại. " cậu tiếp lời.

-" Nếu vậy, các ngươi hậu nhân của Liêu gia, cũng là người của Lam Gia, Giang gia. Bọn ta làm sao tin tưởng các ngươi" một trưởng lão của Kim gia lên tiếng. Hôm nay Kim Tử Hiên đi thay Kim Lăng.

-" Dựa vào dấu ấn. "Lời ít ý nhiều, Lam Vong Cơ lên tiếng.

-"ý của Vong Cơ là, khi có dấu ấn, bọn ta là người của Liêu gia. Các ngươi cứ xem như người của một gia tộc ngầm, ứng phó sao cũng được. Còn nếu không có, thì cứ xem như thường. "

-" Chuyện hôm nay, Ta không muốn người ngoài biết. Đã trễ rồi, các vị cứ ở lại một đêm. Sáng mai, sẽ có người đưa mọi người xuống núi. "Ngụy Vô Tiện lạnh giọng nói.

Những người còn lại cũng không biết nên làm gì, họ còn chưa tiếp thu được hết những gì mà bốn người kia nói. Thẩn thờ đi theo Lâm Cẩm Sương, họ được sắp xếp vào vài điện dành cho khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro