Trừng Tiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buông tay người thất hồn lạc phách
Vết thương mãi nhức nhói khôn nguôi
Ly khai rồi, nhiều năm sau đó
Hồi ức ấy động lại không tan
Nghĩ tới đau đớn vẫn ẩn dấu
Đều không có cách nào ngụy tạo
Khi tầng lớp hạnh phúc vỡ tan
Chỉ còn một mình người cô độc
Tự ta thấy chán ghét chính mình.
Thời khắc người quay lưng rời đi
Đều do ta không chịu nói ra
Nhắm mắt lại nén lệ tuông rơi
Đừng bận tâm... ta đang gào thép
Đau đớn không thuốc nào cứu chữa
Một trái tim có nhiều nỗi đau
Hứa hẹn cũng đang cười nhạo ta.
Hóa ra yêu rồi... đau đớn rồi
Đến cuối cùng ta mới hiểu ra
Đánh mất người, thứ mùi vị chua xót
Tại sao ta vẫn còn chìm đắm...
Nếu như yêu người là sai lầm
Ta nguyện chấp nhận hết tất cả
Chỉ cần người đừng rời xa ta
Phải chăng tim sẽ không nhức nhói
Ngoại trừ người, ta chưa từng vì ai
Tuôn chảy giọt lệ trân quý ấy...
(_§杜黄小龟§_ Giọt nước mắt trân quý_ Giang Trừng — Vô Tiện)

https://www.youtube.com/watch?v=n0jsVzSVtKs

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro