Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 86

Đan tâm (Bát)

Editor: Tịch Băng

Beta: Tịch Băng

Đọc đến đây thì bị đứt đoạn mất, hạ tờ giấy trên tay xuống, Ngụy Vô Tiện cất tiếng hỏi: "Làm sao lại chết?"

Vị gia chủ kia lại khúm núm không dám lên tiếng, Ngụy Vô Tiện không khách khí mà cầm lấy tờ giấy trong tay, nhìn lướt qua, rốt cuộc cũng hiểu được lý do khiến cho mọi người lại có vẻ mặt khó mở miệng như vậy.

Nội dung trên giấy thật khiến người ta khó mà chấp nhận – Vị Liễm Phương Tôn này đem cha ruột của mình trói chặt, bí mật tìm đến hơn hai mười nữ tử thanh lâu, lệnh cho các nàng luân phiên ra trận, cho đến tận khi Kim Quang Thiện dùng phương thức xấu xí đến cực điểm này mà chết đi.

Sau đó, Kim Quang Dao đương nhiên đem những kỹ nữ này giết người diệt khẩu. Nhưng không ngờ, trong đó lại có một kỹ nữ khá là lanh lợi, bị đâm hai nhát, tuy mất nhiều máu nhưng vẫn cố nén đau đớn bất động giả chết, chờ đến khi người chôn thi thể các nàng rời đi thì mới từ trong đất bò ra, chạy trốn đến nơi khác. Lá thư sau có ghi chính xác tên tuổi cùng địa chỉ hiện giờ của người kỹ nữ kia, nói rõ bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm chứng.

Người vừa bị Ngụy Vô Tiện giật lấy lá thư cũng lên tiếng: "Lại nói tới lão tông chủ Kim Quang Thiện, dù gì cũng là cha ruột hắn, nếu như chuyện này là thật... Nhưng..."

Giang Trừng ngắt lời hắn: "Làm người buồn nôn."

Có người giơ thư lên nói: "Ha ha, ở đây còn có thứ càng làm cho người ta buồn nôn hơn!"

Đây là lá thư vạch trần bí mật thứ hai, chính là cái chết của Tần Tố - phu nhân Kim Quang Dao và con trai độc nhất.

Mọi người đều biết Kim Quang Dao chính là con của Kim Quang Thiện, còn Tần Tố thì là con gái của Tần lão, bộ hạ dưới trướng Kim Quang Thiện đã nhiều năm, có thể nói là môn đăng hộ đối. Trừ thê tử ra, Kim Quang Dao chưa bao giờ có bất cứ hành động ám muội nào cùng với nữ nhân khác, cho nên người bên ngoài đều khen ngợi Liễm Phương Tôn cùng phụ thân không hề giống nhau, cũng ngưỡng mộ Tần Tố tìm được nhân duyên tốt. Đã nhiều năm nay, hai người này đều chính là đại diện cho phu thê ân ái, tương kính như tân ở trong giới huyền môn. Từng có một nhi tử là Kim Như Tùng, tính tình rất ngoan ngoãn, hai vợ chồng đều yêu thương hết mực. Nhưng thời điểm A Tùng vừa được vài tuổi thì bị một tên gia chủ có hiềm khích với Lan Lăng Kim thị hạ độc, bất hạnh chết trẻ. Kim Quang Dao phẫn nộ mà đem gia tộc này nhổ đến tận gốc, báo thù cho nhi tử, Tần Tố lại thương tâm quá độ nên từ nay về sau liền không có điều tra đến nữa.

Phong thư này đưa đến thì hình tượng đó lại triệt để bị phá bỏ, Âu Dương tông chủ không thể tin nổi, nói: "Chuyện này là thật sao? Kim phu nhân, Tần Tố, nàng,... Nàng là do Kim Quang Thiện cùng với Tần lão tông chủ tư thông mà sinh ra?!"

"Hơn phân nửa là thật! Kim Quang Thiện là hạng người gì, ngươi cũng không phải không biết. Hơn nữa, ngay cả bằng chứng chính xác từ thị nữ trước đây của Tần lão phu nhân và mụ bà đỡ đẻ ra Tần Tố cũng có, chắc không giả rồi!"

"Tần lão tông chủ làm tùy tùng của Kim Quang Thiện đã bao nhiêu năm a, thậm chí cả thê tử cũng phải chia sẻ. Kim Quang Thiện này quả thật!"

Chuyện này quả nhiên là bị người gièm pha đến tận trời. Nói cách khác thì Kim Quang Dao và Tần Tố, hai vợ chồng này căn bản chính là một đôi anh em cùng cha khác mẹ.

Càng đáng sợ hơn là, trong lá thư viết lời làm chứng của thị nữ, Kim Quang Dao trước ngày kết hôn đã biết bí mật này.

Có thể Kim Quang Thiện nhớ không rõ Tần Tố là con ai, nhưng chắc chắn Tần phu nhân mẫu thân của Tần Tố sẽ không thể quên. Trong lòng nàng hoảng sợ, đêm trước ngày đại hôn đã lặng lẽ đi tìm Kim Quang Dao, thổ lộ nội tình, cầu xin hắn nghĩ ra biện pháp hủy bỏ việc kết hôn, tuyệt đối không thể gây nên sai lầm lớn như vậy.

Kim Quang Dao đã biết Tần Tố chính là em gái ruột của mình nhưng vẫn cưới nàng. Hắn nếu muốn đứng vững ở Lan Lăng Kim thị thì cần phải có vị nhạc phụ này chống đỡ, giúp hắn một tay. Kim Quang Dao không chỉ cưới mà còn sinh hài tử. Tần phu nhân hết sức thống khổ, lại không thể nói ra với người ngoài, giữ mãi trong lòng nên tâm mới sinh bệnh mà mất, trước lúc lâm chung mới không nhịn được mà đem mọi chuyện kể hết cho thị nữ thân tín.

Ngụy Vô Tiện khẽ nói với Lam Vong Cơ: "Khó trách ban đầu ở trong mật thất, hắn nói với Tần Tố rằng "A Tùng nhất định phải chết"."

Mà con hắn sợ là căn bản không phải do người khác ám hại, mà là chính tay hắn hạ độc thủ. Là đứa nhỏ do anh em ruột cận huyết sinh ra thì tám, chín phần sẽ là ngốc tử. A Tùng chết khi mới vừa được vài tuổi, cũng chính là những năm tháng vỡ lòng của trẻ con. Hài tử còn quá nhỏ nên người ngoài cũng sẽ không nhìn ra được điều gì, chỉ khi nào lớn lên, mới lộ ra sự thật A Tùng cùng người bình thường không giống nhau. Mà cho dù không hoài nghi đến chuyện cha mẹ A Tùng là cùng huyết thống, nhưng nếu thực sự sinh ra một ngốc tử, cũng không tránh khỏi việc người bên ngoài đối Kim Quang Dao chỉ chỉ trỏ trỏ, nói bóng nói gió, nói hắn chính là vì mang trong người dòng máu kỹ nữ dơ bẩn nên mới sinh ra cái loại hài tử như vậy.

Ngược lại, dù có thế nào thì Kim Quang Dao cũng sẽ không giữ lại một nhi tử có thể bị si ngốc như vậy. Giết A Tùng, lại vu oan lên đầu vị gia chủ từng có hiềm khích với Lan Lăng Kim thị, sau đó lại dùng danh nghĩa báo thù cho con trai mà quang minh chính đại đi thảo phạt gia tộc không chịu quy phục của hắn – tuy là lãnh khốc vô tình, nhưng là nhất tiễn song điêu.

Mật báo đó đều liệt kê rõ ràng các loại chứng cứ, còn không quên ghi lại địa chỉ của các nhân chứng, tùy thời đều có thể đi xác minh. Cuối cùng, đầu bút lông lại xoay một cái, dõng dạc mà nói rằng người viết thư này cũng chỉ là vô tình cứu được một nhân chứng, sau đó mới từ từ đem chân tướng vạch trần từng cái một. Tuy Kim Quang Dao hiện giờ như là mặt trời ban trưa, nhưng hắn cũng không muốn để cho một kẻ đạo đức bại hoại lại khoác lên người vẻ đạo mạo mà tiếp tục lừa gạt mọi người. Vậy nên hắn mới đem chuyện này trình bày, gửi đến các đại thế gia mỗi người một phần, thỉnh chư vị gia chủ cẩn thận người này, cẩn thận hắn tiếu lý tàng đao. [Tiếu lý tàng đao: Bên ngoài vui cười nhưng bên trong hãm hại]

Chuyền tay nhau đọc mật thư xong, tất cả mọi người đều phải mất chút thời gian mới tiêu hóa được chuyện này. Nhiếp Hoài Tang lăng lăng nói: "Nhưng người đưa tin kia, lai lịch là gì?"

Một vị gia chủ nói: "Dù cho có lai lịch gì đi nữa thì cũng có thể xác định một việc. Hắn là một vị nghĩa sĩ, tuyệt đối là ở cùng phe với chúng ta."

Những người khác cũng phụ họa: "Không sai!"

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Người viết thư này xem ra là nhân lực, tài lực hay vật đều không thiếu a. Chẳng những điều tra chứng cứ, tìm kiếm nhân chứng, khắp nơi truyền tin, lại còn đưa tặng một đống dược liệu quý giá, xem ra lai lịch tuyệt đối không nhỏ. Nhưng mà, nghĩa sĩ? Này thì chưa chắc nha. Phong thư này hắn cũng đưa đến cho Tần Tố một bản, trực tiếp dẫn đến việc Tần Tố ở trên Kim Lân đài tự sát. Nếu như quả thật chỉ là muốn công bố bộ mặt thật của Kim Quang Dao, vậy sao không đưa đến cho các thế gia mỗi nơi một bản ngay từ đầu?"

Lập tức có người phản bác: "Người truyền tin kia làm sao mà nghĩ sẽ dẫn đến bi kịch như vậy? Kim phu... Tần Tố vẫn là quá nhu nhược."

Vài vị nữ tu lớn tuổi cũng cảm thán: "Tần Tố cũng thật đáng thương a."

"Lúc trước ta còn ngưỡng mộ nàng đây, trong lòng cũng nói đây quá thực là số trời, xuất thân tốt, gả cũng tốt, lại là nữ chủ nhân duy nhất của Kim Lân Đài, có được trượng phu toàn tâm toàn ý với mình, ai ngờ, chà chà..."

Một vị phu nhân liền ra vẻ nói: "Cho nên nhìn bên ngoài tuy là rất đẹp, sau lưng thường thường đều là bại hoại, mục ruỗng."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Sợ là Tần Tố chính vì không thể chịu được người bên ngoài nói này nói nọ, nghe qua thì như đồng tình thương hại nhưng thực chất lại là chuyện phiếm , tán gẫu nên mới chọn lựa tự sát a."

Lam Vong Cơ nhìn lại thư một lần nữa, nói: "Bên trong thư, còn rất nhiều nghi vấn."

Lam Khải Nhân liền hỏi: "Nghi vấn chỗ nào?"

Ngụy Vô Tiện lên tiếng: "Vậy cũng hơi nhiều a. Tỷ như, Tần phu nhân đối với hôn sự của nhi nữ trong lòng hết sức hoảng sợ, vậy sao không đi tìm Kim Quang Thiện trực tiếp để hắn hủy bỏ việc kết hôn mà lại đi tìm Kim Quang Dao? Lại nói như, Kim Quang Dao là người can đảm cẩn trọng, kín đáo cẩn thận, sao lại không xác định hai mươi danh kỹ hắn tìm tới kia đều đã chết hết rồi mới vùi lấp?"

Hắn vẫn cứ phát ra âm thanh lên xuống không đều, cùng với một mảnh không khí xúc động phẫn nộ của quần chúng nơi này hoàn toàn không hợp, có vài người đã tỏ vẻ không vui. Một vị gia chủ lớn tiếng nói: "Cái này gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt."

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện khẽ mỉm cười rồi không nói gì nữa.

Hắn biết, hiện tại không ai nghe lọt tai lời hắn nói, cũng không có ai sẽ tỉ mỉ suy đến nghi ngờ của hắn. Nói không chừng hắn mà nhiều lời thêm vài câu, bọn họ liền bắt đầu bất mãn hắn. Nếu như là mười mấy năm trước, hắn căn bản sẽ không quan tâm người khác có bất mãn hắn hay không, muốn nói liền nói, ngươi nghe thì nghe, không nghe cũng phải nghe. Nhưng hôm nay, Ngụy Vô Tiện cũng lười để ý, không quan tâm đến danh tiếng của mình.

Vì vậy, mọi người trong phòng liền dấy lên một làn sóng mới cao hơn, lên tiếng phê phán:

"Kim Quang Dao lúc trước chính là nhờ lấy lòng Xích Phong Tôn cùng Trạch Vu Quân mới có thể từng bước từng bước trèo lên, bằng không thì với một đứa con của kỹ nữ như hắn, làm sao có thể ngồi đến vị trí như ngày hôm nay? Không ngờ tới người này lại vong ân phụ nghĩa, phát điên, hai vị nghĩa huynh đều gặp phải độc thủ của hắn, ai! Chỉ mong Trạch Vu Quan tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì sơ suất!"

Trước kia bọn họ cũng không tin cái chết của Nhiếp Minh Quyết cùng việc bị phân thây có liên quan đến Kim Quang Dao, hiện tại bất chợt đều tin tưởng. "Vong ân phụ nghĩa" lại còn "phát điên", hai từ này trước nay cơ hồ đều là bị buộc chặt trên người Ngụy Vô Tiện, lúc nãy vừa nghe hắn còn tưởng là đang chửi mình, lát sau mới phải ứng được. Tiếng mắng chửi vẫn như trước giống nhau, chỉ là đối tượng lại thay đổi, có chút không quen.

"Nói gì nghĩa huynh, anh em ruột lại càng khó thoát được một kiếp. Trước khi Kim Quang Thiện chết, phải có mấy năm, hắn bận đi khắp nơi thanh lý con riêng của cha hắn, chỉ sợ có người chạy đến cướp vị trí của mình. Mạc Huyền Vũ cũng khá tốt, nếu không phải bị điên rồi chạy trở về, nói không chừng cũng sẽ như những người khác, vì nhiều nguyên nhân mà biến mất."

"Nói không chừng cả cái chết của Kim Tử Hiên cùng hắn cũng có quan hệ."

"Khẳng định là không tránh khỏi a! Dù sao cũng là cái loại nhân phẩm bại hoại, có ai còn nhớ Hiểu Tinh Trần năm đó không? Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần. Còn có vụ án của Lịch Dương Thường thị, tên Tiết Dương trong sự kiện kia cũng là được vị Liễm Phương Tôn này đây hết sức bảo vệ."

"Vì Âm Hổ Phù mà mặt mũi cũng không cần."

"Cũng không phải là chỉ riêng chuyện Âm Hổ Phù, thời điểm Hiểu Tinh Trần đạo trưởng vừa mới xuất sơn, không phải có rất nhiều gia tộc muốn thỉnh hắn làm khách khanh hay sao? Lan Lăng Kim thị cũng có lời mời hắn gia nhập, có điều lại bị khéo léo từ chối. Kim gia năm đó đang đắc ý, kết quả lại bị một tên tiểu đạo sĩ cự tuyệt, cảm thấy thật mất mặt, nên sau đó Lan Lăng Kim thị liền muốn bảo vệ Tiết Dương, cái này tính ra cũng là thù hận cũ, mà nói chung thì chính là muốn xem kết cục thảm hại của Hiểu Tinh Trần a."

"Phi! Nhà bọn họ coi mình là cái gì a, không gia nhập liền muốn "Được, cho ngươi xem"?"

Ai... Đáng tiếc. Năm đó ta từng có may mắn gặp được Hiểu Tinh Trần đạo trưởng săn đêm. Sương Hoa một kiếm chấn động thiên hạ a."

"Sau đó Kim Quang Dao liền đem Tiết Dương dọn dẹp sạch sẽ, đúng là nuôi chó cắn chó."

"Nhắc đến mới nhớ, ta còn nghe được một tin đồn. Năm đó Kim Quang Dao nằm vùng ở Kỳ Sơn Ôn thị, căn ản là không thành thật, chủ ý đại khái là: Nếu như tình hình Xạ Nhật Chi Chinh không ổn thì sẽ tiếp tục ở tại Ôn gia mà vẽ đường cho hươu chạy, lấy lòng Ôn Nhược Hàn. Nếu như Ôn gia muốn rơi đài, hắn liền quay giáo một đòn, làm người anh hùng."

Có người lên tiếng châm chọc: "Thật biết tính kế coi bói, còn kiếm được sinh ý cũng bộn a. Thôi thì đi làm thương nhân, còn tu cái gì tiên a?"

"Ôn Nhược Hàn dưới cửu tuyền phỏng chừng đã bị hắn chọc cho tức chết, năm đó là chính hắn đem Kim Quang Dao để bên mình đích thân bồi dưỡng. Mà biết đâu, kiếm pháp cùng công phu bây giờ của Kim Quang Dao, bảy tám phần chính là do Ôn Nhược Hàn dạy cho a."

Mấy tin đồn này cũng không phải mới ngày một ngày hai, chẳng qua thời điểm Kim Quang Dao đắc thế đều bị áp chế rất tốt, không ai nghĩ là thật. Mà tối nay những lời đồn đại kia phảng phất lại trở thành chứng cứ xác thực, trở thành những hòn đá mang đầy tội lỗi của Kim Quang Dao, là bằng chứng của việc hắn phát điên.

"Như vậy xem ra, vị Kim mỗ này cũng thật là một nhân vật đáng sợ. Giết cha, giết huynh, giết vợ, giết con, giết chủ, giết bằng hữu, giết mẹ... lại còn loạn luân."

"Lan Lăng Kim thị vốn thô bạo bá đạo, Kim Quang Dao lại càng chuyên quyền, độc đoán, chưa bao giờ chịu lắng nghe ý kiến của người ngoài, chúng ta đã sớm chịu đựng đủ rồi."

"Xem ra hắn là thấy những năm gần đây, các phe phái thế lực không ngừng mở rộng, thực lực cũng dần lớn, liền sinh ra cảm giác uy hiếp, sợ giống như Kỳ Sơn Ôn thị năm đó bị lật đổ, cho nên mới thẳng thắn muốn đem chúng ta một lưới bắt hết đi?"

"Vọng tưởng! Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta liền để cho chuyện hắn sợ nhất trở thành sự thật!"

Một người vỗ bàn nói: "Tiến đánh Kim Lân Đài!"

Bên trong tiếng ủng hộ cùng khen hay, Ngụy Vô Tiện trong lòng lặng lẽ: "Trước ngày hôm nay, vị nhân vật đáng sợ vẫn luôn được mọi người tán thưởng Liễm Phong Tôn đây, sang hôm sau liền bị người người kêu đánh."

Bỗng nhiên, có một người liền quay đầu nói: "Ngụy tiên sinh, trong tay Kim Quang Dao lại có Âm Hổ Phù, chuyện này cần phải nhờ đến ngươi."

"A?" Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới sẽ có người chủ động cùng hắn nói chuyện, hơn nữa còn nhiệt tình như vậy, lại dùng "Ngụy tiên sinh" chứ không phải "Ngụy tặc", "Ngụy cẩu", "Tà ma ngoại đạo" các loại, hơi run run. Lập tức một vị gia chủ khác cũng nói: "Không sai! Đạo này, ngoài trừ Di Lăng Lão tổ ra thì không ai có thể so cùng a!"

"Kim Quang Dao lần này chính là đá vào tấm sắt a, ha ha ha ha..."

Ngụy Vô Tiện nhất thời im lặng. Lần trước người bên ngoài nói chuyện cùng hắn như vậy, thổi phồng nịnh hót như vậy đã là mười mấy năm trước, còn trong cuộc Xạ Nhật Chi Chinh.

Có rất nhiều người, một khi xác định chính xác lập trường của mình là ở phe nào thì liền đối với loại hành vi này làm không biết mệt. Lúc này bọn họ có chung kẻ địch, có chung chiến tuyến, lại còn có cùng cảm giác với Ngụy Vô Tiện, liền từ bỏ sự thờ ơ, lúng túng trước đây mà bắt đầu đối với hắn dồn dập lấy lòng, cũng nhân đây mà biểu lộ phe mình khoan dung rộng lượng cùng mọi người.

Tuy rằng cuối cùng cũng đã có người tiếp nhận hắn ngồi cùng chiến tuyến với bách gia, nhưng Ngụy Vô Tiện lại không thể cảm nhận được cái gì gọi là mùi vị khổ tận cam lai, càng không có cái gọi là cảm động khi được thế nhân tiếp nhận.

[Khổ tận cam lai: Chịu đựng gian khổ, khó khăn, cuối cùng cũng được sung sướng]

Chỉ là trong lòng không nhịn được hoài nghi: "Năm đó, bọn họ có phải hay không cũng giống như đêm nay vậy, một đám người tụ tập lại một chỗ, sau khi hội nghị bí mật một hồi, lại chỉ tay lên trời mà mắng một trận, sau đó liền quyết định vây quét Loạn Táng Cương?"

Sau khi hội nghị kết thúc, Vân Mộng Giang thị cũng vừa chuẩn bị yến thính xong xuôi, có thể ngồi vào bàn mà dùng cơm.

Nhưng bữa tiệc lại thiếu mất hai bóng người, một vị gia chủ ngạc nhiên: "Sao lại thiếu mất Ngụy Vô Tiện cùng với Hàm Quang Quân a?"

Giang Trừng ngồi ở ghế chủ tọa, quay sang hỏi tên khách khanh bên cạnh: "Người đâu?"

Tên kia đáp: "Hai người bọn họ sau khi ra khỏi nội sảnh liền đi thay quần áo, nói là sẽ không dự tiệc, muốn ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở về."

Giang Trừng cười lạnh một tiếng: "Vẫn như cũ, không biết lễ nghi."

Lời này tựa hồ cũng đem Lam Vong Cơ ra cùng chửi, Lam Khải Nhân vẻ mặt lộ vẻ không vui, Lam Vong Cơ chính là học trò hoàn mỹ nhất mà hắn đã dạy, nếu như tên kia bị nói không biết lễ nghi thì chính là vì trên đời này không có thứ gọi là "lễ nghi" kia. Nghĩ đến đây, hắn liền đối Ngụy Vô Tiện mà nghiến răng nghiến lợi.

Dừng một chút điều chỉnh sắc mặt, Giang Trừng khách khí nói: "Chư vị, thỉnh chư vị cứ dùng cơm trước."

Lam Vong Cơ tùy ý để Ngụy Vô Tiện dẫn đi, cũng không hỏi là đi đâu, nhàn nhã mà đi khắp nơi.

Trên bến tàu phía trước Liên Hoa Ổ có mấy cái bàn con được bày ra, Ngụy Vô Tiện đi tới nhìn, cười nói: "Không cùng bọn họ ăn cơm là đúng đắn, Lam Trạm đến đến đến, bánh này ăn ngon lắm. Ta mời ngươi a! Làm phiền cho ta hai cái đi."

Người bán vui vẻ dùng giấy dầu bọc hai cái bánh, Ngụy Vô Tiện đang muốn đi tiếp thì mới nhớ ra, hắn không có tiền.

Lam Vong Cơ đã thay hắn nhận lấy, tay kia trả tiền.

"Ai nha, thật tình, sao lại cứ như vậy a. Cứ như mỗi lần ta muốn mời người ăn thứ thì đều không thành."

Lam Vong Cơ nói: "Không sao."

Ngụy Vô Tiện cúi đầu cắn một cái, nói: "Trước đây, ta ở bến tàu này muốn ăn hay muốn mua gì cũng không cần trả tiền, tùy tiền ăn tùy tiện lấy, ăn xong liền đi, lấy xong liền bỏ chạy. Qua tháng sau thì ông chủ tự nhiên sẽ đi tìm Giang thúc thúc mà báo cáo thu chi."

Lam Vong Cơ cắn một cái lên cái bánh bột ngô tròn trịa trên tay, nhàn nhạt lên tiếng: "Bây giờ ngươi cũng không cần trả tiền."

Ngụy Vô Tiện cười lớn. Đem bánh cắn hai ba lần là xong, Ngụy Vô Tiện vò giấy dầu thành một cục rồi tung tung chơi đùa trên tay, nhìn quanh quẩn rồi nói: "Trừ mấy gian hàng này ra thì chẳng còn gì hết. Trước đây, nơi này dù là sớm hay muộn thì cũng chật ních hàng quán, bán đủ các loại bánh trái. Cũng vì buổi tối người trong người Liên Hoa Ổ ra đây ăn khuya cũng không ít, mà thuyền bè cũng rất nhiều, không giống như bên chỗ các ngươi, kém rực rỡ như vậy."

Hắn lại nói tiếp: "Giờ ít hơn nhiều, Lam Trạm, ngươi tới quá muộn. Lại không thể tới được thời điểm nơi này náo nhiệt nhất."

Lam Vong Cơ nói: "Không muộn."

Trầm mặc chốc lát rồi Ngụy Vô Tiện lại cười cười mà kể: "Năm đó lúc còn học ở Vân Thâm Bất Tri Xử , ta đã rất nhiều lần kêu ngươi đến Vân Mộng chơi, ngươi lại không thèm để ý đến ta. Biết vậy ta đã bạo lực một lần, trực tiếp đem ngươi lôi tới đây rồi. Sao lại ăn chậm như vậy? Không ngon sao?"

Lam Vong Cơ nói: "Ăn không nói."

Lam Vong Cơ xưa nay đều là ăn chậm nhai kỹ, nếu như muốn nói thì cũng phải bảo đảm trong miệng tuyệt đối không có thứ gì. Ngụy Vô Tiện chán nản: "Không nói với ngươi nữa, ngươi ăn đi. Tưởng ngươi không thích, còn định kêu ngươi đưa nửa còn lại ta ăn cho."

Lam Vong Cơ quay sang nói với ông chủ: "Làm ơn cho thêm một phần."

Cuối cùng, đến khi Ngụy Vô Tiện đem cái bánh thứ ba nhét gọn vô bụng rồi thì Lam Vong Cơ vẫn còn đang chậm rãi mà cắn cái đầu tiên. Ngụy Vô Tiện dẫn y đi càng ngày càng cách xa Liên Hoa Ổ, dọc đường còn chỉ chỉ khắp nơi cho y xem, không ngừng kể cho y nghe chính mình lúc nhỏ có bao nhiêu nghịch ngợm.

Hắn còn đặc biệt đem những nơi mà mình từ nhỏ đến lớn đã chơi đùa, lăn lộn, khóc lóc om sòm đều chỉ cho Lam Vong Cơ xem, kể cho y biết chính mình ở nơi này đã từng làm chuyện xấu gì, ăn trộm quả, bắt gà rừng, rồi lại quan sát Lam Vong Cơ, chú ý quan sát, mong đợi từng cái biến hóa, phản ứng nho nhỏ của y.

"Lam Trạm! Nhìn ta này."

Lam Vong Cơ cũng đã ăn xong phần bánh, đem giấy dầu xếp thành khối vuông chỉnh tề, còn nắm ở trong tay, nhìn theo hướng Ngụy Vô Tiện chỉ. Đó chẳng qua chỉ là một gốc cây bình thường, thân cây thẳng tắp, cành lá sum suê, chắc cũng có mấy chục năm tuổi thọ.

Ngụy Vô Tiện đi tới dưới tán cây, lại vòng quanh hai vòng, vỗ vỗ thân cây mà nói: "Ta từng trèo lên cây này."

"Trên đường đi tới đây, thân cây nào người cũng từng trèo qua."

Ngụy Vô Tiện nói: "Này căn bản không giống nhau mà! Đây là cái cây đầu tiên ta trèo lên sau khi đến Liên Hoa Ổ, lại còn là lúc nửa đêm. Sư tỷ đốt đèn lồng ra tới đây tìm ta, sợ ta ngã nên bèn đứng ở dưới đỡ ta. Tay nàng nhỏ nhắn như vậy thì đỡ được cái gì chứ, nên cuối cùng vẫn là té gãy một chân."

Lam Vong Cơ liếc nhìn chân hắn một chút rồi nói: "Sao nửa đêm lại leo cây?"

Ngụy Vô Tiện khom lưng, cười nói: "Không có tại sao hết. Ngươi cũng biết rồi, ta đây rất thích nửa đêm ra ngoài lêu lổng a. Ha ha..."

ly#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro