Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# Series những đoản văn nhỏ được lấy cảm hứng từ sân khấu 《Câu chuyện tình yêu đẫm máu》 và tiếp nối bằng 《Yêu》 #

Tên truyện: Yêu

Tên gốc:

Tác giả: 许安安安安

Thể loại: Hiện đại, chuyện xưa

CP: Mã Gia Kỳ x Đinh Trình Hâm

Edit: Âm thanh của cá nhỏ.

Không đảm bảo sát 100% so với nghĩa gốc.

Tất cả chỉ là trí tưởng tượng của tác giả. Không ghép vào người thật.

Truyện chỉ là bản dịch (không phải bản gốc) và chưa có sự cho phép của tác giả nên cảm phiền mọi người chỉ đọc thôi, không mang ra ngoài ạ.

Muốn nghe một câu chuyện không?

Nhân vật chính của câu chuyện là Mã Gia Kỳ,

Hắn u ám, cố chấp, tựa như mạng nhện quấn quanh tầng hầm của tòa lâu đài cổ, giống như vĩnh viễn không thấy mặt trời.

Nhưng một ngày nọ, hắn nhìn thấy một ngôi sao.

Ngôi sao đẹp, dễ vỡ, xa xôi.

Hắn thấy được, thích, vì thế muốn hái xuống đặt ở bên người, để cho ánh sáng của sao chỉ vì một mình hắn nở rộ.

Thật không may, sao không muốn.

Bởi vì sao có rất nhiều tình yêu, lớn lên cùng mọi người, em trai tốt dính bên người, cha mẹ hiền hòa, và rất nhiều người bị thu hút bởi ánh sáng của sao.

So với bọn họ, tình yêu của Mã Gia Kỳ có vẻ không đáng giá một đồng nào.

Máu thịt trong ngực, vết thương trên người, có thể tùy ý cắt ra.

Hắn đã hiến dâng thân mình cho thần linh, thần linh khinh thường.

Vì thế phát điên, nhập ma, sử dụng tình yêu đẫm máu làm thành dây thừng, trói ngôi sao.

Hằng ngày hằng đêm, tra tấn lẫn nhau.

Dây dưa, cãi vã, giam cầm, ngược xuôi ngang dọc.

Mã Gia Kỳ trong cái bẫy tình yêu rốt cục giãy dụa đến đầy thương tích, bị để lại trong bóng tối nơi tầng hầm.

Mắt bị mù, nhưng vẫn còn yêu ngôi sao.

Bởi vì sao vẫn là sao.

"Cho nên, ngôi sao trốn thoát sao?"

"Ngôi sao không trốn thoát, bởi vì sao chỉ cần nói một câu, cái lồng hoa lệ trải đầy nhung đỏ khổng lồ kia sẽ mở ra cho hắn ta, chỉ cần một nụ cười, chìa khóa tầng hầm sẽ xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn ta. Vì vậy, ngôi sao không cần phải chạy trốn."

"Ngôi sao đó đã biến mất chưa?"

"Sao hắn..."

Ngôi sao là tiểu thiếu gia được trời phú của Đinh gia, như thêm dầu vào lửa, thêm hoa trên gấm, khi cười rộ lên sẽ lộ mắt hồ ly cong cong, ngây thơ lại hồn nhiên, xinh đẹp đến mức làm cho người ta muốn phạm tội.

Ngôi sao tên là Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm lần đầu tiên chú ý tới Mã Gia Kỳ, là bởi vì chứng kiến một đoạn hội thoại trong góc bóng tối sa sầm.

Tiệc rượu của giới thượng lưu, ăn uống linh đình, quần áo thơm nức, nhưng cũng nhàm chán đến mức khiến người ta chán ghét, ngoại trừ xã giao cùng giới thiệu đơn điệu không thú vị, chỉ còn lại những gương mặt mới mẻ khi tới khi không đáng để cùng bạn bè đánh cược.

Gương mặt xinh đẹp mù quáng, làm cho cậu kiếm được một khoản tiền nhỏ, cũng làm cho hắn có thêm chút chú ý.

Mã Gia Kỳ đeo mặt nạ ren màu đen, nốt ruồi nhỏ dưới cằm đều có vẻ phá lệ gợi cảm. Hắn đứng ở góc không người ra vẻ bình thường đưa tay, muốn tiếp nhận champagne do bồi bàn đưa tới, lại bị người cố ý trêu chọc vô tình đổ rượu vào người.

Hắn mím môi đứng tại chỗ, vạt áo đều chảy nước, sống lưng lại vẫn thẳng tắp.

Chật vật mà im lặng.

Nhưng đột nhiên làm cho người ta rất muốn nhìn xem, nếu đôi mắt của hắn có thể nhìn thấy, lúc này sẽ có bộ dạng gì.

Vì thế Đinh Trình Hâm đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn, dùng giọng nói quen thuộc của mình nhẹ giọng hỏi: "Có cần tôi giúp đỡ không?"

"Tôi dẫn anh đi thay một bộ quần áo khác."

"Mặt nạ mắt rất đẹp, thay quần áo cũng không cần tháo."

"Tiệc rượu tiếp theo, hy vọng còn có thể gặp được anh, Mã Gia Kỳ."

Tiệc rượu trong trang viên, những bông hoa đang nở rộ, tiếng đàn piano trên giá gỗ đột nhiên tạm dừng, thế giới đều yên tĩnh.

Ngôi sao đi tới bên cạnh người mù nhỏ,

Dẫu sao nếu sao không cúi đầu, người mù nhỏ cũng không nhìn thấy bộ dáng của ngôi sao.

Hết thảy đều tiến hành theo ý tưởng của ngôi sao.

Sau bữa tiệc rượu, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm rất nhanh trở nên thân thiết, Đinh Trình Hâm mỉm cười nói xin chào, mỉm cười mời hắn đến dự tiệc sinh nhật, mỉm cười nói anh có thể đứng bên cạnh tôi, mỉm cười dùng ngón tay ấm áp của mình, cởi bỏ mặt nạ mắt màu đen mà Mã Gia Kỳ đeo nhiều năm.

Ngày nhìn thấy ánh sáng, thế giới cuối cùng đã có màu sắc xứng đáng.

Mã Gia Kỳ nhìn thấy ngôi sao của hắn, so với mông lung càng thêm chói mắt, càng xinh đẹp hơn.

Bất quá tuy rằng Mã Gia Kỳ được ngôi sao chiếu sáng ấm áp, nhưng vẫn cố chấp không tin rằng sao yêu hắn ta.

Vì thế Đinh Trình Hâm dung túng cảm giác bất an của hắn, săn sóc hắn lo được lo mất, trong mỗi một lần Mã Gia Kỳ thăm dò đưa tay nhào vào trong ngực hắn, dùng hào quang gần như chói mắt lấp đầy trái tim trống rỗng của Mã Gia Kỳ.

Thế giới của Mã Gia Kỳ lợi dục rõ ràng, từng việc từng việc ồn ào náo nhiệt, đều vì lợi mà lại, đều vì lợi mà đi.

Cho nên, vì cái gì?

Thật sự sẽ có người ở trong đám khách quý nghiêng đầu kề sát lỗ tai hắn nói chuyện, thật sự sẽ có người đứng ở bên cạnh hắn mặc lời đồn nhảm.

Vì cái gì?

Không biết.

Nhưng thật trân quý, trân quý đến mức ngay cả người chết lặng như hắn cũng biết, bỏ qua sẽ không có lần thứ hai.

Hắn đành phải đem ngôi sao dễ vỡ đặt lên kệ, bịt kín lỗ tai phóng túng chính mình lâm vào chuyện tình xưa lý.

Cho đến khi ngôi sao ném chìa khóa xiềng xích ra khỏi cửa sổ, rốt cuộc tin tưởng.

Cho đến khi ngôi sao lảo đảo phá vỡ đám đông chạy về phía hắn ta, rốt cuộc tin tưởng.

Sao nguyện ý ở lại với hắn ta.

"Cho nên, câu chuyện liền kết thúc?"

"Câu chuyện kết thúc, ánh sáng rực rỡ,

Hoa đã kết trái, vết thương lành lại,

Bọn họ rốt cuộc ở trong vùng cấm địa của gió mưa ôm lấy nhau."

Tình yêu đến đây, chính là lời giải thích tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro