Chương 137 - 138 - 139: Hoan ái trong sơn động!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  _ Ta ko về!- Tô Tử Duyệt ko tránh được Mẫn Mặc khống chế, bị hắn kéo sinh đau, ko ngừng kêu la- Ngươi buông ra! Ngươi muốn kéo đứt tay của ta luôn sao? Đau muốn chết!

_ Ngươi trở về.- Mẫn Mặc mặc kệ Tô Tử Duyệt phản kháng, kéo nàng từ tro ra ngoài cửa động.

Tô Tử Duyệt quýnh lên, há mồm cắn ở trên cổ tay Mẫn Mặc. Mẫn Mặc ăn đau buông lỏng tay nàng, rồi mới nhăn mày trừng nàng. Tô Tử Duyệt đem đoạn tay mình bị hắn nắm có chút ứ thanh giơ lên trước mặt hắn, tay kia chỉ phương hướng vách tường nói- Ngươi chỉ biết để ý loại ma chú đó? Ngươi cùng nó sống chung đi, cô nãi nãi ta ko cần hầu hạ- Dứt lời nàng hừ lạnh 1 tiếng, xoay người ly khai.

_ Ngươi đứng lại cho ta!- Mẫn Mặc ở phía sau nàng kêu lên.

Tô Tử Duyệt cước bộ dừng 1 chút, hắn cũng liền dừng lại. Nàng lại hướng về phía trước đi vài bước, liền bị 1 cổ sức lực kéo trở về. Tô Tử Duyệt cước bộ ko vững, cuối cùng ngã tiến vào tro lòng Mẫn Mặc. Mẫn Mặc thấp trầm thanh âm ở trên đỉnh đầu nàng vang lên- Ai chuẩn ngươi rời khỏi?

_ Nực cười, ko phải ngươi ồn ào kêu ta đi sao?- Tô Tử Duyệt vừa nói vừa giãy dụa muốn rời khỏi.

_ Ta kêu ngươi trở về, ko kêu ngươi rời khỏi ta. Ngươi nếu có mơ tưởng thoát khỏi tay ta, trừ phi ngươi chết- Mẫn Mặc cơ hồ là nghiến răng nói.

Tô Tử Duyệt đột nhiên rùng mình 1 cái, chỉ cảm thấy tay Mẫn Mặc đã ko biết ở thời điểm nào đặt lên cổ của mình. Nàng khẩn trương nuốt nước miếng, rồi mới nói- Mẫn Mặc, ngươi điên rồi.

Mẫn Mặc thân mình cứng đờ, rồi mới đem nàng buông ra. Xoay người đi về phía mặt tường, 1 bên nói- Ngươi nếu hiện tại bỏ đi, cũng ko biết đường trở về, chính mình chạy loạn lại ko biết chạy đến nơi đâu, đến lúc đó chính mình làm sao chết cũng ko biết, ngươi tốt nhất nên ở lại đây.

Này ko thể nghi ngờ là Mẫn Mặc thoái nhượng, Tô Tử Duyệt vô lực ngồi ở trên mặt đất, ko biết chính mình nên ở lại hay đi, vẫn là đơn giản cào nát mặt tường kia. Nàng nhặt lên cục đá, dùng sức ném vô lưng Mẫn Mặc. Mẫn Mặc ko dấu vết chợt lóe thân, vậy hòn đá liền bay lệch, đánh vào trên tường rồi mới bắn ngược đến mặt đất cách đó ko xa, cuối cùng cút nhập bóng râm ko thấy.

Tô Tử Duyệt thở dài, nhìn hòn đá ko thấy phương hướng nói- Mẫn Mặc, ngươi biết ko ngươi đã đã trở rất khác so với trước kia? Ngươi có từng nghĩ tới vấn đề này ko? Ngươi thật sự chuẩn bị theo đuổi thứ đã biết trước này sao?- Tô Tử Duyệt tro tiềm thức cảm thấy hắn cũng cảm giác này, chỉ là hắn ko muốn đối mặt. Tô Tử Duyệt suy nghĩ rồi nói- Ta cảm thấy ngươi trở nên ko phải rất nhiều, đừng học ma chú đó, được ko? Cho dù ta... cầu ngươi.

Mẫn Mặc đưa lưng về phía Tô Tử Duyệt, cho nên nàng nhìn ko tới vẻ mặt của hắn. Nhưng thấy hắn nửa ngày đều ko có động tác xem xét gì, hắn tựa hồ ko thèm tiếp thu ý kiến của mình. Như vậy Mẫn Mặc làm cho nàng cảm thấy chán ghét, chính mình muốn bỏ đi cũng ko thể, Tô Tử Duyệt chỉ có thể làm ra thoái nhượng cuối cùng, nói- Vậy chờ ngươi sau khi học xong ma chú, để cho ta đem là đó trên vách tường cào hủy đi. Như vậy tổng có thể đi?

Nghe xong lời này, Mẫn Mặc chung quy vượt quá sức chịu đựng, nhìn Tô Tử Duyệt hỏi- Vì cái gì?

Tô Tử Duyệt cúi đầu thưởng thức cục đá, nói- Ngươi quan tâm nó thế nào kệ ngươi, nhưng ta sợ nếu có đứa nhỏ, nó tương lai cũng sẽ tìm được ma chú này. Ta ko quan tâm ngươi, nhưng ta ko hy vọng nhìn đứa nhỏ của mình đi chết- Tô Tử Duyệt ko có ngẩng đầu, nhưng nàng có thể cảm giác được 1 cỗ cường đại cảm giác áp bách hướng chính mình đánh úp lại. Nàng ko biết câu nào của mình chọc tức hắn, cũng ko có hứng thú biết, chỉ là thấp đầu đùa nghịch khối đá nhỏ.

Toàn bộ sơn động bị tràn ngập lệ khí của Mẫn Mặc sở lan tỏa ra, nếu có ma quỷ khác ở đây, chỉ sợ giờ phút này đã bắt đầu phát run. Đáng tiếc Tô Tử Duyệt ko phải ma quỷ Ma đô, trừ bỏ cảm thấy có chút cảm giác áp bách ở ngoài, cũng ko phản ứng gì khác. 2 người cứ như vậy lại giằng co 1 hồi, Tô Tử Duyệt bỗng nhiên bị Mẫn Mặc 1 phen từ trên mặt đất kéo lên. Tô Tử Duyệt ngẩng đầu liền thấy 2 tròng mắt Mẫn Mặc phiếm tử quang, nàng cảm thấy âm trầm, thầm nghĩ người này lại phát bệnh.

Hắn kéo nàng đi đến bãi đá bên ngoài, rồi mới đem nàng đặt lên trên đó, chính mình theo sau đè ép đi lên, dùng sức cởi quần áo Tô Tử Duyệt. Hắn cúi đầu ngậm ở môi của nàng, thô bạo hôn. Hắn dùng răng nanh ngậm ở môi Tô Tử Duyệt, rồi mới dùng sức 1 cắn, liền cảm thấy có tanh ngọt máu tươi tràn ngập ở tro miệng mình. Hắn tham lam mút vào cánh môi đổ máu của Tô Tử Duyệt, thấy Tô Tử Duyệt ko thể hô hấp bắt đầu ở dưới thân hắn giãy dụa, hắn thế này mới đem nàng buông ra.

Sau khi lấy được tự do Tô Tử Duyệt mở miệng hô hấp ko khí, nàng ý đồ đẩy ra hắn, đôi tay lại bị hắn đặt ở đỉnh đầu. Mẫn Mặc ngón tay duyên cánh tay của Tô Tử Duyệt vẽ cái vòng, liền có 1 đạo tử sắc ánh sáng như dây thừng khổn trụ tay Tô Tử Duyệt. Tô Tử Duyệt từ chối vài cái, phát hiện căn bản ko thể nhúc nhích, nổi khí mắng- Ngươi sao lại học hạ lưu thuật này?

_ Chú ý lời của ngươi...- Mẫn Mặc đè vào bên tai Tô Tử Duyệt, tiếng nói tràn ngập mùi tình dục. Hắn vươn đầu lưỡi, quấn lấy vành tai đáng yêu của Tô Tử Duyệt, ngậm vào miệng ko ngừng mà mút vào. Đồng thời 1 bàn tay tham tới hạ thân Tô Tử Duyệt.

_ Đừng ở chỗ này, cấp trở về...- Tô Tử Duyệt gắt gao kẹp 2 chân, ko cho tay hắn tiếp tục ở trên đùi của mình trượt.

_ Nơi này... ko tới phiên ngươi nói chuyện...- Mẫn Mặc mạnh mẽ tách biệt 2 chân Tô Tử Duyệt, rồi mới chen vào giữa 2 chân của nàng, làm cho chân của nàng ko thể khép lại nữa. Hắn kéo váy bên hông, nắm lửa nóng dưới thân của mình, ở dưới tình huống ko có gì trơn xông vào nhập tro cấm địa.

_ Dừng lại! Đau quá...- Tô Tử Duyệt thống khổ cung khởi thân mình, giảy nãy muốn lui về sau.

_ Đau cũng phải chịu- Mẫn Mặc đè lại thân mình của nàng, mãnh lực hướng về phía trước động thân, trực tiếp đem nàng xỏ xuyên qua.

Dưới thân đau đớn làm cho Tô Tử Duyệt đỏ 2 mắt, nàng trừng mắt tử mâu của Mẫn Mặc, môi run nhè nhẹ, cuối cùng chung quy bài trừ vài chữ- Mẫn Mặc, ta ko nợ gì ngươi... ngươi buông ta ra.

Lời nói của Tô Tử Duyệt ngược lại càng thêm chọc giận Mẫn Mặc, hắn nhanh vội động thân ở tro dũng đạo chặt chẽ của Tô Tử Duyệt. Sau khi trãi qua vài phiên, nàng thân mình mẫn cảm dần dần thích ứng thô bạo của hắn, bắt đầu phân bố ra chất lỏng ngọt ngào, Mẫn Mặc bắn ra ko hề cảm thấy mệt mỏi, lại như trước gấp trí.

Mẫn Mặc đối Tô Tử Duyệt thân mình quá quen thuộc, hắn mỗi 1 hạ đều đánh vào chỗ yếu ớt nhất tro cơ thể của nàng, vừa nhanh vừa hữu lực. Tô Tử Duyệt cắn môi, cố gắng làm cho chính mình bảo trì bình tĩnh. Nhưng khoái cảm ngập đầu lại cuồn cuộn ko ngừng truyền đầu óc của nàng, khiến nàng khống chế ko được muốn lớn tiếng rên rỉ. Nàng ko dám há miệng nói chuyện, sợ là đó tiếng rên rỉ ngay tại bên miệng sẽ tràn ra, cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt nhắn dùm chính mình bất mãn. Nhưng tệ hơn là đi theo Mẫn Mặc đưa đẩy, ánh mắt Tô Tử Duyệt cũng dần dần trở nên mê ly. Vậy phô thiên địa khoái cảm khiến nàng trầm say, bộ ngực của nàng kịch liệt phập phồng. Tô Tử Duyệt chỉ dựa vào lý trí cuối cùng khống chế thân thể của chính mình.

_ Ngươi còn tại nhẫn nại cái gì? Thân mình này của ngươi đã sớm bán tâm của ngươi ... ân... nhìn tiểu mông xoay bao nhiêu dâm đãng? Ân... ngươi có biết cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của ngươi hấp ta gấp tới cỡ nào ko? Giống như là sợ ta chạy mất... a...

_ Đừng, đừng... nói... a... ân... đừng... ngô...- 1 khi mở miệng, vậy tiếng rên rỉ liền ko thể ức chế theo tro miệng Tô Tử Duyệt tuôn ra.  

  _ Hảo, ta ko nói... ân...- Mẫn Mặc nói xong, liền ko nói nữa, chỉ toàn tâm toàn ý ở tro tiểu huyệt nàng va chạm. Hắn đem 2 căn ngón tay xâm nhập tro miệng Tô Tử Duyệt, quấy đầu lưỡi của nàng.

Tô Tử Duyệt ko còn biện pháp cắn môi nữa, tiếng rên rỉ liền cuồn cuộn ko ngừng theo tro miệng tràn ra. Còn phân bố ra nước bọt ko kịp nuốt xuống, cũng thuận khóe miệng chảy ra- Ngô... ân...- Tô Tử Duyệt ko tự giác mà bắt đầu phun ra nuốt vào ngón tay của hắn, giống như là đang phun ra nuốt vào 1 cây gậy thịt bình thường.

Tử sắc con ngươi của Mẫn Mặc trở nên càng sâu trầm hơn, thở dài- Dâm vật... ko lẽ cũng muốn mấy cái miệng nhỏ nhắn còn lại cũng bị lấp đầy mới đủ thoải mái?

_ A... phải... cho dù a... có, ngươi có thể... ân... làm cho ta sao? A...- Tô Tử Duyệt nói xong, liền cảm thấy căn gậy thịt dưới thân đột nhiên hướng về phía trước thẳng tiến, đột phá miệng tử cung nhỏ hẹp thẳng hướng tro tiến tử cung của nàng. Tô Tử Duyệt đau thất thanh kêu đi ra, lại cảm thấy chính mình tựa hồ là đang cố ý chọc giận hắn vậy.

Mẫn Mặc rút ra tay cắm ở tro miệng Tô Tử Duyệt, rồi mới đem 2 chân của nàng nâng lên giá lâm trên vai, tư thế như vậy làm cho gậy thịt của hắn càng thêm xâm nhập. Mẫn Mặc 1 bên mãnh lực co rúm 1 bên thấp giọng ở bên tai nàng nói- Cùng ta làm thời điểm ko cho phép muốn gậy thịt người khác, bằng ko...- Mẫn Mặc thân thủ ở trên nhũ thủ phấn nộn của Tô Tử Duyệt nhéo thật mạnh, cảm giác được người dưới thân bởi vì đau đớn mà có chút run run, đồng thời tiểu huyệt dưới thân gắt gao hấp lấy gậy thịt của mình. Có lẽ là vì đau đớn mà sinh ra co rút lại, cho nên so với bình thường mỗi 1 lần đều rất mãnh liệt. Mẫn Mặc rất thích loại cảm giác này, cho nên lại kháp nàng 1 chút.

_ A... đau quá... ngươi... hỗn đản... ân a... đừng...- Tô Tử Duyệt 1 phen lật qua thân mình Mẫn Mặc, rồi mới 1 ngụm cắn ở tại bờ vai của hắn. Nàng cắn thật sự dùng sức, thẳng đến cảm giác được 1 tia tanh ngọt hương vị thế này mới nhả ra, nàng giống như tiểu thú bình thường dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ vết máu trên vai hắn, rồi còn thấy chưa đã nên liếm liếm môi.

Mẫn Mặc thấy bộ dạng này của Tô Tử Duyệt khố hạ gậy thịt ko biết sao lại trướng lớn mấy phần, hắn cúi đầu hôn ở môi của nàng, đầu lưỡi bá đạo xâm nhập tro miệng nàng, khiêu khích đầu lưỡi của nàng cùng chính mình dây dưa cùng 1 chỗ. Tô Tử Duyệt ngậm đầu lưỡi của hắn, tiếp tục tựa blowjob gậy thịt như vậy blowjob. Hành vi của nàng ko thể nghi ngờ chọc giận Mẫn Mặc, hắn nhịn ko được dùng sức cắn môi của nàng.

Tô Tử Duyệt ăn đau trừng lớn 2 mắt, rồi mới vòng tay ôm thân mình của hắn, ở phía sau hắn dùng sức cào vài đạo. Hoàn cảnh lạ lẫm này làm cho 2 người đều cực kỳ hưng phấn, bọn hắn đều trầm tẩm tại đây điên cuồng tro tình ái. Tô Tử Duyệt cũng từ lúc đầu ko tình nguyện, biến thành cực lực đón ý nói hùa.

_ A... nơi đó... đừng... a... quá nhanh ... muốn, muốn ra ... a... Mẫn Mặc... Mẫn Mặc... làm cho ta ra... ngô...- Tô Tử Duyệt gắt gao quấn thân mình Mẫn Mặc, nghênh đón 1 cái cao trào hoa mỹ. Mẫn Mặc cũng ko có bởi vì nàng cao trào mà cho nàng cơ hội thở dốc, hắn tựa như cái gì cũng ko có phát sinh tiếp tục dùng sức va chạm- Đừng... đừng đụng nữa... cho ta... a... a... đừng... cầu ngươi... nghỉ, 1 chút... a... ko được... sẽ chết... cầu ngươi... Mẫn Mặc...

Tiểu huyệt dưới thân Tô Tử Duyệt gắt gao hấp gậy thịt Mẫn Mặc, 1 cỗ nóng bỏng dâm dịch theo tro cơ thể nàng phun tuôn mà ra, bắn ẩm ướt thân mình Mẫn Mặc. Mẫn Mặc nhìn Tô Tử Duyệt ở kích tình ko ngừng run run cầu xin tha thứ, hắn thân thủ ở dưới thân nàng mò tới mẫn cảm hoa hạch rồi nhéo thật mạnh 1 cái, Tô Tử Duyệt hét nhỏ 1 tiếng, thân mình liền càng thêm kịch liệt run run- Ngươi này tiểu yêu tinh, còn dám nghĩ tới những người khác ko? Cầu ta tha ngươi- Mẫn Mặc hỏi.

Tô Tử Duyệt vô lực lắc đầu nói- Ta ko, ko nghĩ nữa... chỉ là của ngươi... ta... a... tha ta... Mẫn Mặc a... cầu ngươi... tha ta đi... ngô... ta sắp chết... a... cho ta, cho ta nghỉ 1 chút... Mẫn Mặc ... tha ta đi...

Mẫn Mặc nghe xong Tô Tử Duyệt nói mấy lời này, nội tâm nhất thời cảm thấy thoải mái rất nhiều, cũng ko truy đuổi lời của nàng rốt cuộc là nội tâm nói, hay chỉ là vì làm cho chính mình nhanh chóng buông tha nàng. Hắn thả chậm tốc độ co rúm, nhìn Tô Tử Duyệt như trút được gánh nặng thở dài, rồi mới ôm chính mình thật mạnh thở dốc. Hắn rút ra gậy thịt, chỉ thấy Tô Tử Duyệt hơi hơi nhíu mày, rồi mới dùng 2 tròng mắt mê ly nhìn hắn, giống như là thầm oán hắn đem gậy thịt kéo ra vậy- Muốn?- Mẫn Mặc nhíu mày hỏi.

Tô Tử Duyệt nhẹ nhàng cắn cánh môi đỏ sẫm gật gật đầu, đồng thời 2 chân ôm lấy thắt lưng Mẫn Mặc. Mẫn Mặc bóp bộ ngực nàng nói- Chính ngươi chơi cho ta xem.

_ Tại đây?- Tô Tử Duyệt nhìn mọi nơi, tựa hồ có chút ko vui.

_ Ngươi còn muốn ra ko? Nhưng thật ra chơi cũng có ý vị- Mẫn Mặc cười nói.

Tô Tử Duyệt nhìn tử sắc con ngươi của hắn, biết hắn bây giờ ko đủ thanh tỉnh, liền nghe lời hắn đưa tay sờ tới hạ thể của mình, 1 bên than thở nói- Ngươi sao lại thích kiểu này...- Bởi vì phía trước đã được Mẫn Mặc dạy làm sao đùa bỡn thân thể của chính mình, cho nên Tô Tử Duyệt lần này ngựa quen đường cũ liền tìm đến địa phương. Nàng đem ngón tay trắng nõn tham nhập tro tiểu huyệt phấn nộn của mình, ko ngừng mà đảo làm.

Mẫn Mặc chớp đôi mắt nhìn Tô Tử Duyệt ngửa đầu rên rỉ, chỉ cảm thấy gậy thịt khố hạ căng sinh đau. Hắn nhịn ko được cầm gậy thịt của mình, ko ngừng mà blowjob, rồi mới thúc giục nói- Cầu ta.

Tô Tử Duyệt đón động tác của mình vặn vẹo thân mình, nàng chớp đôi mắt, tựa hồ rất là trầm say ở tro đó, 1 bên nói- Ân... a... ta tự mình chơi cũng ko tệ... a... bằng cái gì cầu ngươi? Ân? Cho dù ko có... a... a... thật thoải mái... ngô...- Tô Tử Duyệt nói như vậy, cố ý đem 2 chân thật to tách biệt, lộ ra tiểu huyệt mộng nước cho hắn xem. Rồi mới dùng biểu tình quyến rũ nhất của mình khiêu khích Mẫn Mặc, rồi mới phá lệ động tình rên rỉ.

Mẫn Mặc xem 2 mắt cơ hồ phun ra hỏa, hắn đi qua, đặt ở trên thân của nàng, thấp giọng nói- Mới giáo hội ngươi cách chơi, liền hưởng lạc? Thật sự là tiểu yêu tinh...- Hắn nói xong, đỡ gậy thịt của mình xâm nhập tro tiểu huyệt Tô Tử Duyệt- Ân... là ta làm ngươi thoải mái, hay là chính ngươi đùa thoải mái? Nói thật, có muốn ta làm ngươi ko?- Mẫn Mặc gắng gượng gậy thịt nhắm ngay 1 chỗ mẫn cảm tro tiểu huyệt của Tô Tử Duyệt, dùng sức đụng.

Tô Tử Duyệt thân mình bị Mẫn Mặc bị đâm cho trước sau di động, vú trước ngực cũng đi theo trước sau đong đưa. Chân của nàng gắt gao câu thắt lưng Mẫn Mặc, rồi mới đón ý nói hùa động tác của hắn- A... nhẹ chút... ngươi sao lại ko nói thật... ân? Kỳ thật ngươi muốn làm ta mà? A... nhẹ chút... mới chỉ 1 chút liền nhịn ko được? A... thật sự là... đứa nhỏ hư... ân...  

  _ Ngươi...- Mẫn Mặc vùi đầu ở trước ngực Tô Tử Duyệt, cắn nụ phấn hồng ngực nàng 1 chút, vừa lòng nghe được Tô Tử Duyệt ăn đau rên rỉ 1 tiếng. Hắn đem gậy thịt rút ra, rồi mới lật người Tô Tử Duyệt lại, làm cho nàng nằm sấp trên bãi đá, chính mình từ phía sau tiến nhập vào tro tiểu huyệt Tô Tử Duyệt.

Bởi vì phía trước tình ái kịch liệt, Tô Tử Duyệt nguyên bản trơn bóng lưng đã bị bãi đá ma sát làm trầy rất nhiều chỗ, nàng lại trầm tẩm ở tro hoan ái khoái cảm bất giác ko biết. Từ phía sau tiến vào làm cho gậy thịt Mẫn Mặc đâm càng sâu, Tô Tử Duyệt ngẩng đầu lên, ko ngừng rên rỉ- Chậm 1 chút, ta sắp... chết... ngô... Mẫn Mặc...

Mẫn Mặc nâng tay đánh vào cặp mông trắng noãn của Tô Tử Duyệt, phát ra "Phách" 1 tiếng, liền cảm thấy tiểu huyệt nhất thời kẹp chặt gậy thịt của mình. Hắn hít sâu 1 hơi, suýt nữa cứ như vậy bắn đi ra. Hắn rút ra gậy thịt, tiến nhập cúc huyệt Tô Tử Duyệt, đồng thời thay đổi 3 căn ngón tay nhất tịnh tiến vào tro hoa huyệt của nàng, tìm được 1 chỗ mẫn cảm, ko ngừng mà nhu làm.

Tô Tử Duyệt bị hắn biến thành ko ngừng cầu xin tha thứ, cơ hồ muốn hôn mê. Mẫn Mặc vội thúc đưa đẩy hơn mười hạ, liền cảm thấy lưng một ma, lúc này đây hắn ko còn ẩn nhẫn, trực tiếp đem tinh dịch bắn vào tro bụng Tô Tử Duyệt. Ngay tại bắn tinh tro nháy mắt, hắn ghé vào bên tai của nàng, cúi đầu nói- Ngươi làm sao có thể ko quản ta chứ? Đừng mặc kệ ta...

Mẫn Mặc ở lúc mình bắn tinh tro chớp mắt, lấy ngón tay dùng sức kéo hoa hạch dưới thân Tô Tử Duyệt, nàng liền thét chói tai cùng hắn ra. Tiểu huyệt Tô Tử Duyệt dùng sức co rút lại nuốt gậy thịt của hắn, giống như là muốn đem nó nuốt ăn vào tro bụng. Mẫn Mặc vẫn để gậy thịt ở lại tro cúc huyệt Tô Tử Duyệt, hưởng thụ của sự co rút nàng, chỉ đến khi gậy thịt hoàn toàn mềm nhũn, thế này mới chịu rút ra.

Mẫn Mặc xoay người nằm bên cạnh Tô Tử Duyệt nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang ngủ. Tô Tử Duyệt bên miệng vương 1 chút đắc ý cười, nàng xoay người dựa ở trước ngực Mẫn Mặc, hỏi- Ngươi vừa rồi nói cái gì? Ta ko có nghe rõ ràng, ko bằng ngươi lặp lại lần nữa đi.

Mẫn Mặc nằm ko thèm nhúc nhích, giống như là ko có nghe nàng nói chuyện vậy. Tô Tử Duyệt thấy vậy liền ko buông tha đẩy đẩy thân người của hắn, thúc giục hắn lặp lại lần nữa. Động tác dùng sức này liên lụy đến phía sau trầy da của nàng, nàng thế này mới cảm thấy phía sau hỏa lạt lạt đau. Nàng quay đầu nhìn vài lần đều nhìn ko tới phía sau, liền hỏi Mẫn Mặc- Ta sau lưng có phải bị trầy ko?

Lúc này Mẫn Mặc mới mở miệng nói- Ko có.

Tô Tử Duyệt hồ nghi nhìn nhắm mắt dưỡng thần Mẫn Mặc, rồi mới đưa tay sờ soạng phần lưng, có mấy chỗ sau khi đụng tới liền toàn tâm đau. Nàng nổi khí thật mạnh đấm ngực Mẫn Mặc, đấm xong liền cảm thấy tay đau, khí mắng câu- Hỗn đản!

Mẫn Mặc như trước bế đôi mắt, lại cười nói- Lần đầu gặp ngươi, ngươi cũng là như thế mắng ta, lưu manh, súc sinh, hỗn đản.

Tô Tử Duyệt cũng theo nở nụ cười, rồi mới nói- Chỉ sợ ko chỉ mình ta đi? Khẳng định ko ít nữ nhân như thế mắng ngươi.

_ Ân, so với ngươi càng khó nghe hơn- Mẫn Mặc đáp.

Tô Tử Duyệt thở dài, đem mặt dán tại ngực của hắn, nói- Ngươi thật đáng ghét, lại lợi dụng đồng tình của ta, làm cho ta mềm lòng.

Mẫn Mặc thân thủ ôm lấy thắt lưng của nàng, thấp giọng nói- Ngươi chính là đồng tình tràn ra...- Nói xong, ở eo của nàng ko nhẹ ko nặng kháp 1 phen.

_ A... chán ghét!- Tô Tử Duyệt yêu kiều rên 1 tiếng, rồi mới há mồm cắn phấn hồng trước ngực hắn, nghe được Mẫn Mặc kêu rên 1 tiếng, thế này mới đắc ý chậc miệng.

2 người cứ như vậy âu yếm dính cùng 1 chỗ 1 hồi, Mẫn Mặc mới nói- Trở về thôi- Dứt lời đứng dậy liền đi.

Tô Tử Duyệt dùng vuốt cằm hướng văn tự trên vách tường, hỏi- Ngươi sao ko luyện tà công của ngươi nữa?- Thấy Mẫn Mặc nửa ngày ko trả lời, liền xoay người nhặt lên 1 tảng đá nói- Ngươi nếu ko luyện, ta có thể lau- Nói xong liền bắt đầu bôi đi chữ viết trên thạch bích.

Mẫn Mặc đi qua, đem Tô Tử Duyệt khiêng lên vai, nhấc chân liền đi. Đầu Tô Tử Duyệt hướng về sau bị Mẫn Mặc khiêng, nàng thét chói tai kêu hắn buông chính mình xuống, hơn nữa ko ngừng lấy tảng đá tro tay chủy đánh lưng Mẫn Mặc. Qua 1 hồi, lưng của hắn đã bị nàng đánh cho thanh hồng 1 mảnh, Tô Tử Duyệt xem đôi mắt đỏ lên, có chút đau lòng. Nàng ném tảng đá tro tay nói- Ngươi mau buông ta xuống, đầu ta sắp nổ tung.

Lúc này Mẫn Mặc đã đi xuống núi 1 khoảng xa, hắn thế này mới đem Tô Tử Duyệt buông xuống, làm cho nàng 1 lần nữa dựa vào trên lưng của mình, rồi cõng nàng nhấc lên, 1 bên nói- Nếu ko nghe lời liền đem ngươi ném tại đây, tự sinh tự diệt.

_ Mẫn Mặc ngươi đồ ko nhân tính...- Bởi vì phía trước tốn quá nhiều tinh lực Tô Tử Duyệt ủ rũ dựa vào trên lưng Mẫn Mặc, có chút vô lực mắng. Tô Tử Duyệt sau đó ngay tại trên vai rộng lớn của Mẫn Mặc thiếp ngủ, sau khi tỉnh lại thấy chính mình hồi đến phòng của nàng cùng Mẫn Mặc. Nàng sau khi sửng sốt 1 lúc lâu, đứng dậy nhìn tình huống tiểu hồ ly. Nếu Mẫn Mặc thừa dịp nàng 2 ngày ko ở đây thời điểm, giết tiểu hồ ly thì phiền toái rồi.

Tô Tử Duyệt tìm đến địa phương nhốt tiểu hồ ly, cùng 2 báo đen canh gác dùng nhõng nhẽo hăm dọa rất lâu thậm chí giả truyền khẩu lệnh Mẫn Mặc, thế này mới cho đi vào. Sau khi đi vào chỉ thấy hỏa hồ nhỏ bé thân thể lui ở tro góc, nhìn qua rất suy yếu. Tiểu hồ ly ngửi được hương vị Tô Tử Duyệt miễn cưỡng ngẩng đầu, giật giật lỗ tai.

Tô Tử Duyệt đi qua bế lên hắn, phát hiện hắn so với trước kia nhẹ rất nhiều. Tô Tử Duyệt sờ đầu của hắn ôn nhu nói- Bọn hắn ko trị thương cho ngươi sao? Ngươi nói với ta dùng loại dược gì, ta đi tìm cho ngươi.

Tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Tô Tử Duyệt, rồi mới dùng suy yếu thanh âm hỏi- Ngươi sao ko hỏi ta vì cái gì cùng Mẫn Mặc đối nghịch?

_ Hài tử ngốc...- Tô Tử Duyệt cười mắng. Đầu lưỡi hắn liếm nàng nóng dọa người, nàng sờ mũi tiểu hồ ly, ấn ấn. Thế là Tô Tử Duyệt ko thể ko thúc giục nói- Ngươi thông minh như thế, nhất định biết chính mình muốn dược gì đúng ko? Nhanh nói đi ta đi tìm cho ngươi, trễ hơn nữa thời điểm hắn trở về sẽ ko thể thuận tiện.

_ Hữu dụng sao? Hắn đã muốn giết ta, trị cũng là vô ích- Tiểu hồ ly tự giễu nói.

_ Ta sao hội để ngươi chết? Ta nói ngươi sẽ ko có chuyện, ngươi chẳng lẽ ko tin tưởng ta sao?- Tô Tử Duyệt nói xong, chỉ thấy tiểu hồ ly ngước cặp kim sắc to tròn, bình tĩnh nhìn chính mình. Qua rất lâu mới đem thảo dược cần dùng nói với nàng.

Là đó thảo dược Tô Tử Duyệt tự nhiên là ko biết, nàng chỉ có thể đem tiểu hồ ly miêu tả hình dáng cùng công hiệu nhớ kỹ, rồi mới tìm tiểu bướm con, dẫn nàng đi tìm. Tiểu bướm con sau khi nghe xong cũng ko hỏi nhiều, tro ngực ôm tiểu sói liền mang Tô Tử Duyệt đi hái thuốc. Mấy thứ dược tiểu hồ ly nói cũng ko khó tìm, phỏng chừng cũng lo lắng đến năng lực của Tô Tử Duyệt, cho nên đều là 1 ít dược thông thường.

Tiểu bướm con hái hảo dược xong cùng Tô Tử Duyệt đi tới bờ suối, dùng suối nước đem dược điều chế hảo sau lại hái lá cây cuốn thành hình dạng cái ly đựng dược nước đưa cho Tô Tử Duyệt. Tô Tử Duyệt sau khi nhận lấy liền khoa trương nói- Tiểu bướm con thật sự là hảo hài tử, có thể giúp mama nhiều như thế  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro