Chương II : Câu chuyện thương tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng , có nói cách gì Hoàng cũng không chịu dọn đi , nên mẹ con chị chủ nhà đành phải giao lại chìa khóa nhà cho Hoàng và dặn :

- Chị chủ : Cậu ở vừa giữ nhà cho tôi luôn . Tiếc là tôi không ở để lo cơm nước cho cậu được . Có điều như chỗ chị em , tôi khuyên cậu không nên tơ tưởng đến cô gái mà cậu miêu tả là người đẹp áo hồng của cậu . Tôi nghĩ nó có liên quan tới ông điêu khắc gia trước kia...

Rồi chị hạ thấp giọng , như sợ có người nghe được :

- Chị chủ : Mà ông ta cũng đã chết rồi !

Kể từ hôm xảy ra chuyện ngủ trong nhà kho đến nay Hoàng trở nên lầm lì , ít nói và suốt ngày chỉ vùi đầu vào công việc . Anh đi chụp ảnh thật xa , và thường đi từ sáng sớm cho mãi đến tối mịt mới về .

Không nghe Hoàng nhắc tơi cô gái áo hồng , nhưng con bé Tâm mách với mẹ nó là có hôm nó vẫn thấy cậu Hoàng lén ra ngoài nhà kho và quỳ ở cửa , đợi rất lâu rồi mới thất vọng đi vô . Những lần như vậy Hoàng lại càng lầm lì hơn.

Có điều là kể từ đó xem ra Hoàng có vẻ thoải mái hơn . Trong số ảnh mới chụp , có đến trên 30 pô chụp cái nhà kho , mà chụp đúng 1 góc độ . Thì ra Hoàng đã mấy đêm liền ngồi trong phòng mình , xuyên qua cửa sổ anh chụp cánh cửa đóng kín như chờ đợi sự xuất hiện của người mà anh mong đợi. Và đêm nay anh lại ngồi đợi và chụp đến kiểu thứ 8 thì chợt Hoàng kêu lên :

- Hoàng : Nàng !

Cô gái áo hồng vừa xuất hiện ở cửa nhà kho và Hoàng đã kịp chụp liền nhiều kiểu . Chụp xong , anh đứng lên định chạy ra thì bỗng ai đó lên tiếng từ sau lưng :

- Người đàn ông lạ mặt : Chụp lén đâu phải là nghề của 1 nhà nhiếp ảnh nghệ thuật !

Hoàng chưa kịp quay lại thì 1 người đàn ông trung niên lạ mặt đã rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh . Ông đã giằng lấy chiếc máy ảnh trong tay Hoàng , vừa bảo :

- Người đàn ông lạ mặt : Cảm ơn anh đã chụp cho tôi khá nhiều ảnh thế này !

Ông đưa máy đến trước mắt Hoàng cho anh nhìn . Và Hoàng không thể tin được vào mắt mình : Trong 8 bức vừa chụp cô gái áo hồng , giờ tự dưng trong ảnh hiện lên ảnh của...chính người đàn ông này !

- Người đàn ông lạ mặt : Anh không nên ngạc nhiên . Bởi từ hôm nay , tất cả những gì anh thấy đều là ... ảo cả . Tôi đây mới là thật!

Ông ta bất chợt đưa tay chụp vào tai Hoàng khiến anh rùng mình suýt kêu lên , bởi cái lạnh buốt thứ thịt da ông ta truyền sang làm Hoàng không tài nào chịu nổi. Cũng may vừa lúc ấy ông ta đứng vụt dậy , nói gọn 1 câu trước khi bỏ đi :

- Người đàn ông lạ mặt : Anh sẽ bắt đầu hiểu điều chưa hiểu !

Khi Hoàng định thần lại thì bóng ông ta đã biến mất sau màn đêm . Cũng từ giây phút ấy Hoàng như 1 người khác , anh dẹp chiếc máy ảnh sang bên , đứng lên rồi đi thẳng ra ngoài , nhắm hướng hồ nước bước tới .

Lúc đó là nửa đêm , nhưng hình như Hoàng không để ý , anh không cần quan sát , cứ thế lao thẳng xuống hồ và biến mất ! Nếu giờ đó mà có ai nhìn thấy cảnh ấy chắc sẽ lo lắng lắm , bởi hồ nước này có tiếng là sâu và có lắm điều bí ẩn khó lường...

Tuy nhiên chỉ chưa đầy 5' sau đã thấy Hoàng trồi lên , trên tay đang kéo vật gì đó khá nặng . Đó là 1 cái bao tải cột kín miệng . Hoàng chẳng cần mở ra xem , anh kéo lên bờ và đi nhanh về nhà .

Một cách trân trọng , Hoàng lúc này mới mở miệng bao và lôi từ từ ra từng... khúc xương người ! Phải mất 15' Hoàng mới lôi hết được những gì có trong bao tải và những khúc xương đó ráp lại đúng 1 cái hài cốt người không thiếu 1 chi tiết nào !

Trong lúc quần áo vẫn còn đẫm nước , thì Hoàng lại dùng khăn sạch lau kỹ từng lóng xương kia . Lau xong phần nào Hoàng đặt chúng 1 cách cẩn thận vào chiếc rương vốn dùng chứa dụng cụ . Xong hết anh đóng nắp lại và còn thận trọng đẩy rương vào gầm giường , che khuất tầm mắt của mọi người . Lúc đó Hoàng mới nghĩ đến việc thay quần áo và leo lên giường nằm rất thoải mái , như vừa hoàn thành được 1 nghĩa vụ quan trọng !

Lúc ấy có lẽ khoảng 2h sáng . Hoàng như cố tìm 1 giấc ngủ bù , thì có 1 bóng người từ dưới gầm giường chui ra , nhẹ nhàng leo lên chỗ nằm của Hoàng . Hoàng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe giọng rất khẽ và rất trong trẻo phát ra :

- Cô gái áo hồng : Em đây mà !

Hoàng im lặng , chỉ có giọng của cô nàng :

- Cô gái áo hồng : Vảm ơn anh đã giải thoát cho em . Nếu không có anh thì chắc đời đời em phải nằm sâu dưới đáy hồ kia. Cho em lạy anh 1 lạy .

Trong bóng tối vậy mà Hoàng đưa tay chụp 1 cách chính xác vào cổ tay cô nàng , ngăn lại :

- Hoàng : Nếu có lạy thì em nên lạy anh chàng điêu khắc gia khi mới phải !

Cô nàng có vẻ hốt hoảng :

- Cô nàng áo hồng : sao vậy ? Anh điêu khắc làm sao ?

Giọng Hoàng chầm xuống :

- Hoàng : Chính anh ta tới đây và khiến anh lặn xuống hồ vớt em lên , chứ tự dưng làm sao anh biết được em bị chìm dưới hồ .

Giọng nàng thảng thốt :

- Cô nàng áo hồng : Thôi rồi , anh ấy đã vào thay chỗ của em ! Tội cho anh ta ...

Lúc này Hoàng ngạc nhiên :

- Hoàng : Sao lại có chuyện đó ? Không phải là anh ta muốn đưa em lên để cùng được giải thoát ?

Cô nàng khóc nức nở :

- Cô nàng áo hồng : Tội nghiệp anh ấy ! Chỉ vì em mà anh ấy đã phải kiếp nạn , nhưng dẫu sao thì cũng không nằm ở đáy hồ như em ...

Có lẽ đoán là Hoàng sẽ hỏi thêm , nên cô nàng đã chặn ngang :

- Cô nàng áo hồng : Chuyện rắc rối lắm tốt nhất anh đừng nên hỏi gì nữa .

Nhưng Hoàng vốn bản tính chân thực , anh vẫn hỏi :

- Hoàng : Nếu bây giờ anh xuống đem anh ta lên , có được không ?

Giọng nàng hốt hoảng :

- Cô gái áo hồng : Không !

- Hoàng : Sao vậy ! Giống như anh mới lặn xuống đưa em lên đấy thôi ?

Câu nói của nàng làm anh lạnh người :

- Cô gái áo hồng : Lúc ấy anh sẽ là người thay anh ấy ở mãi mãi dưới đó ! Cả 2 người , em không muốn ai phải chịu như vậy cả , nhất là bây giờ em cần anh ...

Có lẽ vì không phải là người trong cõi âm nên Hoàng chưa làm sao hiểu được sự tình .

THE END ♡
- Lướt chap kế tiếp đọc đi ạ ❤
Mong m.n ủng hộ mình ạ ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#parksinni