[MA] HẬN [Two-shots l EunHae]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Auther : teukie229 - Ku (96er)

Rating : MA

Category: sad.....yaoi

Pairings : EunHae

Disclaimer : Hyuk là của Hae...Hae thuộc về Hyuk...không ai là của au==!

Warning : những ai dị ứng vs yaoi...

Summary :tình yêu trở thành thù hận...nhưng cũng chỉ có nó mới xóa được thù hận trong ta...

Note: đây là lần đầu tiên e viết fic + yaoi nên chắc chắn còn nhiều sai xót và câu văn cụt ngủn...mong mọi người thông cảm hoặc nếu có thể nêu ý kiến để e bít sửa chữa cho các fic tiếp theo

Anh hận em….

Hận em…

Hận…

Ông trời đã cho anh gặp lại….

Nhưng đó là điều sai lầm lớn nhất…

Trong anh chỉ còn một chữ HẬN…

-------------------------------------------------------------

Reng….renggggggggggggg

“Alo…có chuyện gì không hyunh…em đang trên đường về”

[thế về nhanh nhé….có chuyện muốn nói với em]

“vâng…em biết rồi…mà hyunh…um…ummm”

[Haenie….Haenie…tút…tuttttt.]

-------------------------------------------------------------

~ Hae POV~

“um…um”….Đôi mắt tôi từ từ mở ra……Ngó nghiêng nhìn quanh căn phòng…Tôi đang ở đâu đây…..Lắc nhẹ đầu….Đầu óc tôi như quay cuồng….Chuyện gì đã xảy ra…Đây là đâu??...Tôi chỉ nhớ đang nói chuyện với Teuk hyunh thì bị khăn mùi xoa bịt vào mũi….mùi etc xộc từ mũi lên đầu….rồi tôi ngất đi không biết gì nữa…định ngồi dạy thì tự nhiên bị kéo dật lại…Chuyện gì vậy??…Tay và chân tôi bị trói chặt vào 2 đầu giường..[hoàn cảnh của bạn Cá nhà ta giống như chúa JeSu bị trói trên cây thánh giá mỗi tội chân thì dạng rộng ra]…Tôi có gắng thoát khỏi sợi dây trói thì bỗng có tiếng mở cửa..

Cạnh…Cạnh..

“Tỉnh rồi sao…nhanh hơn anh nghĩ đấy” _người đó cười nhếch méc một cái rồi đi gần đến phía tôi…

“Hyuk….Hyukie.” – Giọng nói này sao tôi có thể quên cơ chứ…Vì anh mà trái tim tôi đau quặn thắt…Tôi đã phải bỏ ra nước ngoài để không gặp anh nữa….Tôi không đủ can đảm…bởi tôi đã làm tan nát trái tim anh nhưng cũng đồng thời bóp nát trái tim tôi….Thời gian cứ thế trôi qua…Tôi nghĩ rằng mình đã quên anh….Vậy mà không phải…Nhìn anh trái tim tôi bỗng nhói lên..Tôi không dám nhìn thẳng vào anh….

“Cảm ơn vì vẫn nhớ tên anh”- Anh bước cạnh tôi…nhìn 1 lúc…rồi xoay cằm tôi bắt nhìn thẳng vào đôi mắt anh….Đôi mắt này không còn như xưa nữa….Nó đục ngầu….đầy oán hận…dục vọng…sắc nhọn như 1 lưỡi dao khứa vào người đối diện….Đâu rồi đôi mắt trong sáng ngày xưa…đâu rồi đôi mắt tràn ngập yêu thương....Chẳng lẽ tất cả là tại tôi ư??

“Tại sao...lại bắt và trói em như thế này!!” – Tôi quay mặt đi chỗ khác mà nói…thực sự không thể nhìn vào đôi mắt kia

Anh tiến lại ngồi trên chiếc giường…Từ từ cúi xuống…Tôi còn càm nhận được hơi nóng phả vào cổ mình

“ĐỂ TRẢ THÙ” – Nói xong anh cắn nhẹ vào vành tai tôi khiến tôi kêu á lên 1 tiếng

Tôi thoáng ngạc nhiên vì điều anh vừa nói…

“E chuẩn bị đi chúng.ta.còn.một.đêm.dài”- A gằn từng tiếng một rồi cười một cái…Nụ cười này như bắt đầu một sự chừng phạt nào đó dành cho tôi

Tôi sợ…thật sự rất sợ….Từng chữ từng câu của anh tôi hiểu không thiếu 1 từ…Tôi biết anh sắp làm gì vs mình....TRẢ THÙ… anh vẫn hận tôi….anh hận tôi đến thấu xương…Nhìn anh tôi bít nỗi đau đó chưa vơi đi tí nào…Không biết những năm qua anh như thế nào…Trái tim tôi đau quá….Nó như quả bom nổ chậm vậy… Hình ảnh trước mắt tôi nhòe đi….Nước mắt trào ra

“Sao lại khóc…anh đã làm gì em đâu” – Anh dùng chiếc lưỡi của mình liếm những giọt nước mắt của tôi… “Em đã giúp anh nhớ ra 1 việc đấy” – Vừa nói anh vừa kéo ngăn tủ đầu giường lấy ra 1 thứ gì rồi nhấc đầu tôi lên đeo nó vào…Xung quanh tôi chỉ còn toàn 1 màu đen tôi không nhìn thấy gì hết…Sợ hãi…

“Cái này sẽ giúp em không nhìn thấy gì mà chỉ có thể cảm nhận và giúp anh có thể làm thoải mái mà không phải dừng lại vì nước mắt của em….chịu khó em nhé mặc dù biết em sợ tối” – Anh nói rồi hôn lên má tôi 1 cái…Anh vẫn nhớ….Tôi rất sợ tối…Quá khứ lại hiện lên…Nỗi sợ xâm chiếm lấy tôi…

“Hyukie….e sợ…” – Tôi kêu tên anh mong anh sẽ bỏ cái thứ đó ra khỏi mắt tôi

Bớt chợt cảm thấy 1 cơn gió lùa vào da thịt mình và một bàn tay đang chu du phía trên tôi…

“Em vẫn đẹp như ngày nào…mà có khi còn hơn đấy chứ”- Anh đã cởi chiếc áo của tôi…hình như nó đã bị ném sang 1 bên rồi..

~con~

Trái tim Hyuk là Hae...chỉ có Hae...chính là Hae

Hae là hình hồn, sức mạnh trong từng hơi thở.

là hạnh phúc không thể thiếu trong cuộc đời Hyuk

Cho dù được tái sinh lần nữa.

Hai anh mãi là của nhau....mãi mãi không đổi thay

Đôi môi anh ngấu ngiến lấy đôi môi tôi…Chiếc lưỡi nhanh chóng đưa sang khoang miệng tôi lục xục khắp nơi nó có thể tới, không trừ bất cứ nơi nào….Khi đã khám phá xong anh quay sang chơi đùa vs chiếc lưỡi của tôi…làm nó mỏi nhừ và khô dát...oxi của tôi như bị hút sạch…tôi bắt đầu khó thở…Như cảm nhận được điều đó anh luyến tiếc rời khỏi môi tôi nhưng lại ngay lập tức bắt đầu một nụ hôn khác…Đôi môi anh giờ khô khốc không còn mềm mại như ngày xưa nữa….Nhưng nó vẫn ngọt ngào …khiến tôi như mất hết lí trí…đầu óc rơi vào mộng mị….tôi đáp trả nụ hôn của anh… ngay lập tức anh rời khỏi đôi môi tôi và cắn vào khóe môi tôi khiến nó chảy máu..

“Đôi môi e vẫn ngọt như ngày đó…Chỉ khác là nó không thuộc về anh nữa rồi” – Câu nói nhẹ tẫng nhưng ngấm một nỗi đau nào đó

Anh bắt đầu trườn xuống chiếc cổ của tôi…..Hôn khắp lên trên đó….Rồi xuống vai…Hôn đến đâu anh nút một cái thật mạnh khiến nó xưng tấy lên…đỏ lừ…đánh dấu trên người tôi…tiếp đến anh hôn đến hai tay …đến tận đầu ngón tay anh quay trở lại đùa nghịch vs hai núm hồng đang phập phồng trên ngực….Anh dùng răng mình cạ cạ vào một bên còn một bên anh dùng tay vò nát khiến nó đỏ cả lên, cắn thật mạnh khiến nó rướm máu...

“Hyuk….Hyukie à”- Tôi thật sự khó chịu…Tay chân tôi bị trói chặt không cử động được…

“Trò chơi bây giờ mới bắt đầu….Hãy cảm nhận nó đi” – Anh nhướn lên hôn tôi rồi trườn xuống dưới….Chiếc quần tôi đang bị anh tụt xuống.....Cơn gió lùa vào “Cá nhỏ” khiến tôi run bật lên nhưng không thể….

Anh nâng hai mông tôi lên rồi bóp chặt như tất cả sự tức giận đang được truyền đến bàn tay vậy….

“Uh….ưh….ưh….đừng” – Tôi đập mạnh đầu về phía sau….Phía dưới căng cứng lên…A đang ngậm chặt “Cá nhỏ”….mút mát nó….làm nó ngóc thẳng đầu dậy…hơi ấm từ miệng anh bao bọc chặt lấy “Cá nhỏ”….khiến nó bắt đầu chảy ra thứ dịch màu trắng

Như cảm nhận được điều đó anh…anh rời khỏi “Cá nhỏ”…hơi lạnh làm nó run run…tôi bỗng cảm thấy thiếu vắng…và cần anh…Phải nói từ trước đây tôi luôn cần anh…nhưng vì bắt buộc tôi phải rời khỏi anh….Tôi đã phải vất vả thế nào mới học cách 1 mình mà không có anh bên cạnh…Ngày nào, sáng dậy đôi mắt đỏ hoe và chiếc gối đẫm nước mắt…

“A…aaaa…á…đau quá” – đầu của “Cá nhỏ” đã bị anh dùng 1 cái gì đó buộc thật chặt…nó căng lên khủng khiếp…

“Em không được phép ra trước anh đâu” – Nói xong anh lại bắt đầu ngập chặt lấy “Cá nhỏ”…lần này anh lấy răng mình kéo lớp da bên ngoài khiến nó đau dát…rồi cắn vào nó…

“aaaaaaaa………đừng mà Hyukie…em xin anh” – Tôi nói trong nước mắt nhưng anh không nhìn thấy ..Thật sự rất đau….Nỗi đau thể xác ngặm nhấm tôi

Anh cứ tiếp tục như thế vs nó thêm một lát nữa mới bỏ ra…..Nó căng phồng lên muốn thoát ra nhưng không được…Đầu đã bị anh buộc chắt….Khó chịu quá…Đau quá

“Thế này không là gì với những ngày tháng em bỏ anh đâu” – Anh mút mát lấy đôi môi...mùi khó chịu xộc vào khoang miệng….Rời đôi môi tôi ra khi thiếu dưỡng khí …

“aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

Tôi hét lên…..Người oằn lại…Đầu đập liên tục xuống giường….Không chất bôi trơn anh đút ngay 1 ngón tay …2 ngón tay vào trong “nụ hoa” của tôi….

“Ưm…ưmmmmmmmmmm” – Mồm tôi bị nhét khăn vào…KHông thể hét được chỉ có thể rên ư ử trong miệng

“Nó sẽ đau hơn nếu em không kêu lên được”- Vừa nói anh cong hai ngón tay lại ấn mạnh vào phần da trong lỗ đó…Anh đang cười rất thỏa mãn thì phải….

“ ư ư ư ư ư ư ư ư….ư” – Tôi rên lên …nhưng không được mồm tôi đang bị ấn thật chặt bởi chiếc khăn….Mồ hôi và nước mắt túa ra ….Đau quá…Cả người tôi như bị xé toạt ra làm đôi vậy…Còn anh cứ như thế xoay tròn trong lỗ của tôi…nhưng không làm cho nó to ra mà làm cho nó khín chặt lại….

Rút hai ngón tay ra khi vừa ý….Nhưng không dừng lại ở đó anh nâng hai mông tôi lên thật cao tiếp tục dùng miệng mình cắn vào hai viên bi nho nhỏ, vào đùi làm nó chảy máu in hằn nốt răng trên đó…vuốt từ đùi xuống chân tôi….Anh đỡ phía dưới tôi bằng một tay còn một tay anh đang làm gì đó

“uuuuuuuuuuuuu ư ư…ừng à” – Anh đã đút 1 thứ vào lỗ của tôi…Nó đang cào cấu từng da thịt trong đó…Còn đau hơn khi anh cong ngón tay…..Người tôi uốn cong hết cỡ…Nước mắt trào …anh dùng tay còn lại giữ chặt phía trên tôi không cho tôi quẫy nữa

“Nó không đau bằng nỗi đau trong tim anh đâu” – Cứ nhứ thế cái vật đó cứ cào xé …Cả người tôi gần như mất cảm giác đau là gì…Nó cứ hành hạ lỗ nhỏ của tôi…hành hạ tôi…Đến khi anh rút nó ra….Cơ thể tôi như dã dời ra….nhưng vẫn chưa hết bụng tôi đang cồn cào “Cá nhỏ” đòi giải phóng….khó chịu…đau đớn…bứt dứt…. tôi không thể diễn tả tất cả những cảm giác của mình lúc này….Cơ thể không nghe lời tôi nữa rồi

“ ư ư ư ư ư hhhhhhhhhh” – Nỗi đau vừa rồi chưa kịp qua nỗi đau khác lại đến…..Anh đang ấn “Hyuk nhỏ” vào lỗ của tôi…Cái vật lạ lúc nãy làm cho lỗ của tôi co quắn lại…còn cái của anh đòi hòi nó phỉa giãn hết cỡ ra…”Hyuk nhỏ” quá to so với lỗ của tôi

“ư ư ư…ư…x..i..n….a..n..h…ư ư ư” – Không kịp rên hết câu nói…Anh đâm thật mạnh vào lỗ …Lúc này “Hyuk nhỏ” đã được bao bọc bởi “nụ hoa” của tôi…Anh cầm chắc mông tôi vừa ấn vừa đẩy thật mạnh hết cỡ…không có sự dừng lại….Người ta bảo mỗi lần như thế này lúc đầu sẽ đau nhưng về sau sẽ thay đó là khoái cảm…nhưng sao tôi chỉ thấy đau thế này…

“ư ư ư…….ư ư ư”…ngoài rên và quẫy đầu mình tôi không thể làm gì được nữa…Anh cứ húc thật mạnh vào đích đến cuối cùng…một tay đẩy người tôi….một tay nắm chặt “Cá nhỏ”…Làm việc gì cũng phải có đích và anh đã đạt tới đich đó…Anh ra đầy trong lỗ của tôi…”Cá nhỏ” cũng cần giải phóng….Nó đã căng quá thể rồi…Nó như 1 ngọn núi lửa….Chỉ cần mở nắp là phun trào ngay…

Vẫn không rút “hyuk nhỏ” ra khỏi tôi….Anh trồm người lên khiến người tôi 1 lần nữa uốn cong lên vì “hyuk nhỏ” đâm vòa lỗ đó… Rút chiếc khăn trong mồm tôi…anh gấu ghiến tiếp đôi môi …làm nó chảy máu hai bên mém…

“d..ừ…n..g…l…a..ị”- Nói trong nụ hôn…Nghe thấy thế anh dứt ngay ra và ấn chiếc khăn vừa nãy vào mồm tôi

“Dừng lại sao…Cuộc chơi chưa kết thúc mà”

“ư ư ư ư ư ưhhhhhhhhhhhhhh” – Rút “Hyuk nhỏ” ra nhanh chóng rồi lại đẩy thật mạnh…lần này anh vào dễ dàng hơn lần trước vì có chất dịch vừa nãy anh ra trong tôi nó đã làm chất bôi trơn cho anh…nhưng cơn đau không hề suy giảm mà còn đau hơn thế nữa...xé nát thân dưới tôi ra...Anh cứ như thế….Cứ rút ra và đẩy vào….ra không biết bao nhiêu lần trong tôi….chiếc lỗ của tôi dát buốt…có lẽ nó đã bị rách rồi…..

...Cho đến khi tôi ko còn sức mà kêu nữa…và anh cũng không còn sức mà tiếp tục công việc của mình…anh mới dừng lại…tháo vật buộc trên đầu “Cá nhỏ”…nó ngay lập tức phun ra đầy giường lên cả bụng anh nữa…cả người tôi như nhẹ hẳn đi….Anh cởi dây chói tay chói chân…Rồi bỏ chiếc bịp mắt và chiếc khăn trong miệng tôi ra….Tôi mặc kệ bởi cơ thể tôi không còn sức nữa rồi….Khuôn mặt tôi lúc này đỏ ửng hết lên….nước mắt tèm nhem như một đứa trẻ khóc nhè…môi thì chảy máu…Thật thê thảm…

Anh chỉnh lại tư thế cho tôi…. “ư ư”…anh nghiêng người tôi nhưng đau quá…đây là lần đầu tiên của tôi…mà là lần anh trả thù ….chiếc lỗ rách thật rồi…Tôi cũng không còn sức mà kêu gào nữa….Anh nằm xuống bên cạnh tôi ôm nhẹ tôi vào người…Ấm quá…đã bao lâu rồi tôi mới thấy ấm áp thế này….Đúng là chỉ có anh tôi mới có hạnh phúc trọn vẹn…Tôi không trách anh …không hận anh về việc ngày hôm nay…Tất cả những việc này là do tôi….mong rằng sau chuyện này anh sẽ không còn hận tôi nữa …nỗi đau tôi gây ra quá lớn vs anh…

“Anh xin lỗi” – Tiếng nói phả vào tai tôi…ngửng mặt lên tôi thấy anh đang khóc…anh đã chịu đựng nhiều…Tôi bít chỉ khi nào thực sự mệt mỏi anh mới dựa vào tôi mà khóc…trước mặt người khác anh luôn mang lớp vỏ bọc lạnh lùng, vô cảm…chỉ khi bên tôi anh mới về vs con người thật của mình….Dùng chút sức lực còn lại tôi vỗ nhẹ vào lưng anh…

Cứ thế anh ôm tôi mà khóc…tôi được hơi ấm của anh bao bọc mà dần dần chìm vào giấc ngủ….trên môi xuất hiện một nụ cười….lâu lắm rồi tôi mới ngủ mà không gặp ác mộng

Tình yêu gây ra hận thù…

Nhưng cũng chỉ có nó……

Mới xóa bỏ được hận thù……

Người đau tôi cũng đau…….…

Vậy hãy bắt đầu lại đi……………

~end~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro