chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi ba của cự giải nghe bệnh của cự giải thì ông rất đau lòng và ân hận vì không bảo vệ tốt cho cự giải, ông muốn đi thăm cự giải và hành động đó khiến cho vợ ông nghi ngờ nên bà ta đã theo dõi.

Khi ông tìm đến nhà của ma kết thì cự giải không nhận ra ông nên ông nói:

- Bé hai, ba đây con, con không nhận ra ba sao con?

-Anh ơi, chú ấy sao vậy?-cự giải khó hiểu nên hỏi ma kết .

-À! Chú ấy nhận nhầm người thôi. -Đối với ba của cự giải thì ma kết rất tức giận vì ông đã không bảo vệ tốt cho cự giải rồi anh quay lại nói:

-Bác sĩ nói cô ấy vĩnh viễn không nhớ được, tại sao lúc trước chú không bảo vệ cô ấy?

- Tôi.... - Đối với sự chỉ trích của ma kết thì ông không thể trả lời được vì ông quá hèn nhát nên chỉ biết xin lỗi:

- Ba xin lỗi con, con hãy tha thứ cho ba!

Rồi mẹ lớn của cự giải vào và nói:

-Thì ra là ông đi thăm đứa con hoang kia, tại sao nó không chết đi?

-Đủ rồi, các người cút ra khỏi đây. -Giọng của ma kết trở nên lạnh thấu xương.

- Tao sẽ giết mày.- Nhưng bà ta chưa đụng đến cự giải thì ma kết hất bà ta ngã nhào. Bỗng người trong lòng run lên, ma kết hốt hoảng ôm chặt cự giải và nói:

-Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ bé.- Nhưng sắc mặt của cự giải tái nhợt và ngất đi.

-Bé...bé...đừng làm anh sợ, cô Mai gọi xe cấp cứu, bé mở mắt nhìn anh đi.-Nhưng cự giải chỉ im lặng rồi xe cấp cứu đến, ba của cự giải cũng đi theo.

Khi các bác sĩ cấp cứu xong thì ma kết hỏi:

- Cô ấy sao rồi?

- Cũng may là lần này không sao nhưng, đừng để cô ấy hoảng sợ như vậy, nếu như có lần sau nữa thì cô ấy có thể trở thành người thực vật. -Bác sĩ nói rồi ông đi.

Ma kết sợ ngây người còn cô Mai thì khóc. Lúc sau, ma kết nhìn ba của cự giải nói:

-Đừng làm phiền cô ấy nữa được không, coi như tôi cầu xin các người.

-Ai là người nhà của bệnh nhân cự giải , mau vào đi cô ấy đang hoảng sợ.-cô y tá thông báo.

Khi ma kết vào thì thấy cự giải nước mắt đầy mặt và chui vào dưới gầm giường. Ma kết đau lòng đưa hai tay về phía cự giải và nói:

-Bé ra đây nào, đừng sợ, anh đánh mấy người đó rồi!

-thật không?-cự giải yếu ớt hỏi.

-Ừ.- ma kết nói.

Cự giải nhào vào lòng ma kết và khóc" huhu....huhu..."

Sau đó ma kết đưa cự giải về nhà nhưng cự giải không vui vẻ và mỗi lần ăn thường bị ói nên người yếu đi rất nhiều, bác sĩ cho rằng não của cự giải yếu đi nên mới như vậy.

Nhìn cự giải mà lòng của ma kết rất đau nên anh luôn tìm cách để cự giải vui vẻ và ăn không bị ói nhưng anh vẫn không quên trả thù giùm cô.

Sau khi cho cự giải ngủ trưa,ma kết gọi song tử đến nhà và nói:

-Cậu đi tìm chứng cứ về việc bà ta đánh đập cô ấy rồi đưa cho tôi.

-Cậu định làm gì? Song tử không hiểu.

-Tôi sẽ tìm luật sư thật giỏi,bà ta phải bị trừng phạt. -Bỗng Anh nghĩ ra chuyện gì đó nên nói:

-Cậu điều tra về con gái của bà ta luôn đi, cô ta cũng có phần trong việc này.

-Cậu điều tra rồi mà bắt tôi tìm lại.-song tử ai oán.

-Tôi chưa bao giờ làm việc thừa cả. -ma kết nhìn sống tử bằng ánh mắt "cậu là đồ đần".

Song tử tức sùi bọt mép nhưng không dám nói gì, thôi nhận mệnh đi, ai bảo bạn anh là một tên phúc hắc và anh cũng thật sự kính trọng cậu ta chứ. "Haiz....!"

Sau khi song tử đi về thì ma kết về phòng nhìn cự giải ngủ, đối với anh cự giải là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro