ma ma ma ma ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện 1:

Chuyện thế này, đến giờ mình vẫn ko thể tin nổi. Cậu bạn mình có đứ a em trai mất trong một cuộc ẩu đả của mấy thanh niên khi ăn cỗ cưới về. Gần một năm điều tra vụ án, hôm 20.4 vừa rồi tòa mới xử, kẻ cầm dao đâm chết cậu ấy bị tù chung thân về tội giết người. Thực ra, ngoài đâm chết cậu ấy, thằng kia còn đâm trọng thương mấy đứa nữa, nhưng lạ thay, tất cả bọn bị đâm kia đều không kiện thằng giết người tội cố ý gây thương tích (gây thương tích nặng chứ ko nhẹ đâu) rồi khi tòa xử, cũng ko phải ra tòa với tư cách người có liên quan hoặc nhân chứng. Trong buổi xét xử có chi tiết cậu kia cầm dao đe dọa thằng giết người, cậu ý bị đâm lại một phát rồi gục xuống chết ngay,.... chả ai làm chứng nên cũng ko biết thực hư thế nào. Khi tòa xử xong, cậu bạn mình gần một năm nay chả nằm mơ thấy em trai về bao giờ thì tự dưng lại mơ, em bảo em chết oan anh ạ. Lúc tỉnh dậy cậu ý mông lung lắm. Rồi cậu ý về Hà Nội, trên chuyến xe ấy, tình cờ, mà rõ ràng như có sự sắp đặt hoàn hảo, cậu ý gặp thằng bạn cậu em, nhân chứng quan trọng nhất của vụ án, nó ngồi ngay ghế sau, nó ko biết mặt cậu bạn mình. Lên trên xe, nó gặp một người bạn, ko ai khảo mà xưng, nó ngồi kể hết chuyện vụ án diễn ra thế nào, bà đại diện VKS vòi nó bao nhiêu tiền để nó ko phải ra hầu tòa, hiện giờ bà ấy vẫn đòi tiền nó vì nó còn thiếu nợ... cậu bạn mình mở máy điện thoại ra ghi được hết, trên xe đông người thế, ồn ào thế mà lạ thay, cái đoạn bà VKS kia đòi nó bao nhiêu tiền, đòi nợ nó ntn được ghi lại rõ mồn một. Bạn mình còn giơ camera quay phim, chính mặt thằng ấy luôn để nó ko chối đi đâu được.

Giờ bạn mình đang trên đường tìm lại công lý cho em trai, người trẻ chết thiêng lắm, trời phật có mắt nên những kẻ độc ác, kiếm tiền trên cái chết của người khác chắc ko thể sống nhởn nhơ được đâu. Mình cầu cho cậu bạn mình sẽ tìm được công bằng cho em trai, để em ấy ko phải oan ức, đi đầu thai kiếp khác

Chuyện 2:

Em kể chuyện của em thế này: Ngày ấy em học xa nhà ở trọ (năm 2005) gần chùa, thường xuyên bị bóng đè, mình đã tỉnh hẳn nhưng ko cử động được ko nói được. Em còn nghe tiếng nói lao xao ở quanh mình "nó (là mình) sắp dậy rồi đấy" nhưng ngày ấy em không biết là vong gì đâu, nghĩ là em ăn no rồi nằm ngủ thì bị ép tim thôi. 

Nhưng chuyện này thì làm em sợ: Hồi ấy là tháng 11 âm lịch năm 2005. Mình ngủ thì mơ thấy có người khoảng hơn 40 tuổi xưng tên là....V, con của ông...N (ông là em ruột bà ngoại mình). Tìm mãi mới thấy mình giờ phải bắt bằng được, còn nói "tí nữa thì tao bắt nhầm mẹ mày". Lúc ấy em nhìn thấy ông nội em (đã mất rồi) đuổi em vào góc gường còn ông thì cầm dao đuổi bác kia đi. Bác kia bị ông em đuổi đi còn nói lại là phải bắt em bằng được. Em vô tâm nên sáng ra kể với đứa bạn cùng phòng xong rồi quên cũng ko nghĩ gì nữa. Tết về nhà ăn Tết cũng bị té xe 1 phát, em văng ra khỏi xe 3m mà may không hề bị gì (áo khoác và quần thì rách mà em thì chỉ xước tay thôi), về sau mới biết là ông nội em đỡ cho em. Về ăn Tết cũng quên luôn giấc mơ kia, chỉ đến hôm chuẩn bị đi học lại, hai mẹ con đang nấu ăn tự nhiên nhớ ra em hỏi mẹ: Ông N có bác nào tên V đã mất không mẹ? mẹ em đang cầm cái xong rớt cái rầm xuống đất, mặt hoảng hốt nói: Sao tự nhiên con lại hỏi thế? em kể giấc mơ cho mẹ em nghe. mẹ em bảo bác mất từ lúc mới có 3 hay 4 tuổi. Chết đuối ở cái ao ngay trước cửa nhà. Ngày nhỏ mỗi lần em ra đó chơi là về bị ốm sốt nên về sau không được cho ra nữa, rồi mẹ em nói đúng là hồi tháng 11 AL mẹ liên tục trong đầu có ý định tự tử, bố mẹ em gây nhau những chuyện rất không đâu, gia đình lục đục (em học xa nhà mẹ không cho biết). Có mấy lần mẹ mang thuốc ra vườn định uống rồi lại thôi. Khi mẹ kể chuyện đấy em sợ lắm, mẹ không gọi điện về cho bà ngoại ở quê, bà em ra mộ tạ bác và đi xin bùa cho em, trước đi đâu em cũng mang theo. Cũng lâu rồi nên về sau cất ở trong nhà thôi, chuyển nàh nhiều lần giờ chẳng biết đâu rồi nữa. Mất bùa có sao không các chị nhỉ? 

Chuyện 3:

Chuyện xảy ra cũng lâu lắm rồi,mình không nhớ nữa.

Mới vào Sài Gòn sống và làm việc,tôi được ở trong 1 ngôi nhà rất rộng cùng anh họ tôi,nhà 1 lầu,1trệt,1wc,nhà được sơn toàn màu trắng,2pn va tấc nhiên tôi được 1 phòng rộng ở trên lầu,còn anh họ thi phòng còn lại ở tầng trệt.

Sau 2 tháng,ngay đêm đó tôi đi chơi với bạn về trể hơn anh họ.Tôi mệt hơn mọi ngày nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh,trong căn phòng 18m2 tôi ngủ toát lên mùi thuốc lá nồng nặc,1 cảm giác thật lạ bên trái tôi 1 người đàn ông không rỏ mặt nằm đó cùng tôi.Trời ơi vài giây sững sốt,tôi mở mắt thật to để nhìn cho kỷ vào mắt mình...Các bạn biết rồi đó,làm gì có ai nằm kề bên tôi khi tôi tỉnh giấc chứ.

Người tôi yếu hẳn đi,cố gắng vùng dậy bậc đèn để xua tan nổi sợ nhìn ra cửa thì vẩn khóa chặt.Đêm đó tôi thức trắng...Một vài người bạn vía nhẹ đến thăm tôi nói "nhà này có vong..vào nhà mà lạnh hết người".

Từ đó về sau tôi sợ cảm giác ngủ 1 mình vì như thế tôi lại trắng đêm không ngủ...

Tôi đêm chuyện này kể cho vài người,,,có người không tin và cũng không ít người cười rồi bỏ qua chuyện của tôi...

Tôi muốn chia sẻ cùng các bạn trong trang này để cho tôi 1 lời khuyên chân thành,vì tôi có bao giờ biết vong là gì,,,và đặc biệt là chuyện ma quỷ.Tôi sẽ làm gì nếu tôi bị thật. Cảm ơn nhìu. 

Chuyện 4:

Thằng bé nhà mình đã ra đi hơn một năm nay - vào đúng ngày, giờ bé tròn 7 tháng tuổi. Lúc con nằm viện, bà chị họ mình đi bấm tử vi cho nó, thầy bảo thằng bé nhà mình cái gì nó cũng quá đẹp, từ tướng mạo đến ngày giờ nên nó là con mình nhưng cũng là con của Ngài, không ở nhà mình được. (Ảnh avatar là ảnh bé đó)

Nhắc lại ngày nó đi thì đau lắm nhưng quả thật, mình biết con đã chờ mình suốt cả buổi sáng đến tận trưa, đợi mình về để mình ru bé vào giấc ngủ. Bố bé bảo bé mệt từ lúc 9h sáng, cấp cứu k được, mắt bé cứ nhìn thẳng lên trần nhà, vô hồn, không chớp, không nhắm. Bố thương quá cứ ngồi nói chuyện với con, rồi ru con ngủ, rồi vuốt mắt cho con nhưng vẫn không được - mắt bé vẫn mở mãi. Bố bé cũng không gọi cho mình vì sáng đó mình đến cty, sợ mình đến sẽ không giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy con như thế (gần 8h sáng mình đi vẫn hôn tạm biệt và con vẫn còn cười với mình mà).

Trưa mình về, thấy con vậy đau lắm chứ. Gọi con không nghe, vuốt mắt con không nhắm. Sau vài phút lao vào nhà VS khóc thật đã, mình vào ôm con và hát ru con ngủ. Như chỉ đợi vậy thôi bé nhắm mắt liền.

Mình tin có vong linh là vì vậy.

Vài tháng đầu sau khi bé mất, nhà mình hay có con bướm bay vào nhà. Có lần còn có 1 con to ơi là to, màu nâu đen vào nhà một lát rồi bay xuống đậu lên vai mình. Lúc đó 2 vc đang ngồi ghế sofa xem TV. Mình cứ thì thầm nc với nó, một lát thấy nó rơi xuống dưới ghế, 2 vc bê từng cái một ra để tìm nhưng không thấy đâu nữa. Lạ thật, con bướm to thế cơ mà. Chồng mình bảo chắc mích... xơi rồi. Híc. 

Mình đi xem, thầy bảo thằng bé lúc nào cũng trên vai mẹ. Tối thì ở cây trước nhà. Nó thiêng lắm.

Mình luôn nói chuyện với con bất cứ lúc nào có thể. Còn hôn con chùn chụt nữa, tất nhiên là hôn vai mình vì bà ấy chỉ nó nằm trên vai trái.

Không biết khi mình nc thì thằng bé có nghe được không nhỉ? Nó có hiểu mình nói không vì nó mất khi mới được 7 tháng tuổi mà.

Chuyện 5:

tháng trước , mình chứng kiến 1 ng nhà có vong nhập . Lúc đó mình hoang mang nhưng khi thấy tận mắt rồi thì chỉ thấy rất sợ . Vong đó là ông của mình mất chưa được 1 năm . Trước khi mất ông bệnh nằm 1 chỗ nên k có nói chuyện với ai hết cho đến lúc mất . Nên ông về , nhập vào ng nhà mình ( cho phép mình k nói chính xác là ai nhé ) và nói chuyện với những ng con , trong đó có mẹ mình . Ng bị nhập ngồi thõng thượt , mắt mở hờ , khóc rất nhiều , giọng cũng đổi . Đại ý là ông xin lỗi mọi ng vì lúc còn sống gây nhiều lỗi lầm và nghiệp chướng , lúc mất k có dịp để nói ra . Rồi đại loại là dặn dò con cháu này nọ . Riêng mình thì lúc đó là mình sắp đi xa lắm , ông có nói là sẽ phù hộ cho mình , sẽ sang với mình đến nơi đó , phù hộ cho mọi việc của mình được bình an và tốt đẹp . Rồi ông nói là ông đang tu trên chùa , về lần này là lần duy nhất thôi , k còn dịp mà về nữa đâu . Vậy rồi ông đi . Ng nhà bị nhập thì rất mệt . Mình bị chuyện đó ám ảnh mãi , dù biết là ông của mình nhưng k hiểu sao cứ thấy rất sợ hãi , mình k ngủ được mấy đêm liền , sau đó thì ngủ phải có đèn ( trước đây mình ngủ là phải tắt hết đèn mới ngủ được ) . Sau đó 1 tuần thì mình đi xa . Và như lời ông nói , mọi việc mình làm rất tốt đẹp . Sau thời gian ở xa, mình từ từ nguôi dần , mình chấp nhận và hay trò chuyện với ông 1 mình . Nhưng khi mình về lại VN thì lại có những chuyện khác xảy ra gợi lại chuyện cũ và hiện đang làm mình rất sợ hãi , lo lắng mà chưa có cách giải quyết . 

Chuyện là sau khi mình về nhà , mình hay bị mất đồ . Nhiều khi mình cần 1 món gì đó , mình vừa thấy trước mắt quay qua quay lại thì mất tiêu . Trước đây mình có bị giấu đồ kiểu này rồi . Nên mình hay khấn thầm , ý nói là " làm ơn trả lại cho con đi , con đang cần lắm " thì lúc sau tìm ra ở 1 chỗ mà trước đó tìm kĩ rồi k thấy . Mình nói đùa với mẹ là làm như trong nhà có đứa nhỏ nào giỡn với mình vậy . Đó là 1 lời đùa vô thưởng vô phạt thôi . Rồi bf mình hay giỡn là tên của mình và em mình đọc như là Two và Three vậy ( bf mình là ng NN ) . Ảnh hỏi đùa mình là One đâu rồi . Cũng là 1 lời đùa vô thưởng vô phạt . Mình hay kể chuyện cho mẹ nghe nên kể luôn chuyện đó . Sau đó mấy ngày mẹ mình kể cho mình nghe 1 chuyện cũ rồi . Số là trước mình mẹ có 1 ng nữa nhưng mà không giữ được nên mất từ trong bụng mẹ lúc còn bé lắm , k biết trai hay gái luôn .Mình ngạc nhiên và bất ngờ vì hai mươi mấy năm nay mình k biết chuyện đó . Kể từ đó nhà mình xảy ra nhiều chuyện lạ , như là nghe tiếng chân đi cầu thang .... Mà nhà mình là đạo Chúa , nào giờ k có cúng kiếng gì hết . Mẹ mình và mình sợ , yếu nữa nên nhờ 1 ng cậu của mình qua cúng giùm , ng cậu này có căn tu và tu tại gia . Cậu qua cúng , lúc đốt đèn cầy quạt máy mở vù vù mà đèn k những k tắt mà cháy lửa phừng phừng thẳng chứ k bị bạt gió , còn nhang thì tàn nhang cong lại mà k rớt xuống . Mọi ng nói là ng âm trong nhà đã chứng cho rồi , có thể yên tâm , cậu mình còn làm 1 số điều j nữa mình k hiểu mà k tiện hỏi , mình thấy cậu cầm ly nước và cành hoa nhỏ đi trải nước 1 số góc trong nhà . 

Sau đó 1 tuần , ng nhà ( người mà bị ông ngoại nhập mình kể ở trên ) qua nhà mình chơi . Ng ấy hỏi cúng kiếng sao rồi . Chưa kịp trả lời thì ng ấy nói là "Cái cô này k có đi đâu vì quyến luyến ... ( tên mẹ mình ) lắm, có cúng cũng vậy " . mình nghe lạnh xương sống , mẹ mình hỏi sao ng ấy biết . Ng ấy chỉ nói là chuyện đó k cần biết rõ ràng , biết là "cô" thôi được rồi . Ng ấy thấy là 1 ng con gái . Rồi mẹ mình lúc ấy kể cho ng ấy chuyện về ng anh/ chị mình chưa được sinh ra . Ng ấy nói là "đúng rồi , biết rồi " . Rồi khuôn mặt ng ấy biến đổi . Ng ấy bắt đầu "thông dịch" lại cho mẹ mình và cô con gái kia . Đại loại là cô con gái ấy ( là ng chị trước mình ) buồn và sợ mẹ mình quên mất , rồi là rất quyến luyến mẹ mình nên đi theo hoài . Đó giống như là 1 cuộc trò chuyện giữa 4 người ( mình , mẹ mình , ng họ hàng và vong ng chị mình ) . Ng họ hàng dặn dò là nếu ng chị mình có hù hay nhát gì đó thì mẹ mình nên la , nói là k được làm vậy nữa . Về phía mình thì nên nói để chị mình đừng làm vậy nữa . Rồi là chị ấy muốn được đặt tên vì nào giờ k có tên . Sau thì "nhõng nhẽo" , k chịu mẹ đặt mà đòi cha đặt cho . Ng họ hàng mình căn dặn chị mình là đi theo Phật học hành tu tập đi để mạnh lên rồi về phù hộ gia đình chứ bây giờ yếu lắm phù hộ sao được . Chị mình có ý ganh tỵ với mình và em trai mình cho cùng là anh chị em 1 nhà mà đứa được sinh ra , đứa thì không ... Ng nhà mình nói là phải control dữ lắm chứ k là nãy giờ bị nhập rồi . Nói thật , đời mình thấy 1 lần là đủ . Mình hoàn toàn k muốn thấy lần 2 đâu . Rất là sợ . Mình có hỏi là mình có 1 cô bạn thân mỗi lần sang nhà mình k dám xuống bếp vì bạn mình nói là có cảm giác rất sợ . Ng nhà mình thông dịch lại ý từ chị mình là do bếp là nơi mẹ mình tìm thấy niềm vui nên k muốn cho xuống . Sau đó thì ng nhà mình đi lên phòng khách do sợ là sắp bị nhập . Rồi cha mình đặt tên cho chị . Đi nhà thờ xin lễ cầu cho linh hồn . Vì là đạo Chúa nên nhà mình k thể đi chùa này nọ được . 

Sau đó mình có cảm giác sợ cái bếp , phòng bố mẹ . Mình mà sang ngủ với mẹ là chỉ ngủ được 1 tiếng rồi dậy rồi nghe tiếng khóc và mình phải đi về phòng mình . Tối nào cũng 4-5 giờ sáng mình mới ngủ , tất nhiên là có đèn . Lúc nào cái đầu mình cũng căng ra . Mình sợ thật sự khi biết thêm 1 chuyện . 23 Tết , lúc đó mình đang ở xa , ng họ hàng mà bị nhập sang nhà mình chơi , tự nhiên đi vào phòng bố mẹ mình với 1 ng họ hàng nữa rồi đóng cửa , bấm chốt . Mẹ mình hỏi ng họ hàng thứ 2 là có j xảy ra , ng đó k nói . Sau này , lúc đó có mình nữa , mẹ hỏi lại 1 lần nữa thì được biết sau khi đóng cửa , ng họ hàng hay bị nhập ngồi thiền 1 lúc lâu , rồi tự nhiên nói là "nó đang ganh với ... ( tên mình ) lắm" . Mình rất sợ câu này . Mình cứ suy nghĩ luẩn quẩn hoài , nếu mà ganh với mình có hại mình hay không ? Có chuyện này hoài mà mình không ngủ được , lo lắng , stress, sợ hãi . lúc ở nhà 1 mình là k bao h mình xuống bếp . Mình muốn biết mình nên làm sao . Đi nhà thờ nào , gặp linh mục nào để giúp mình chuyện này . Mùa Phục Sinh đến rồi , mình hy vọng có 1 phép màu Phục Sinh giúp mình . Chứ cứ thế này hoài mệt mỏi lắm . 

Còn chuyện về ng họ hàng hay bị vong nhập để khi nào có dịp mình kể cho các mẹ nghe để biết 1 điều nữa về vong . Giờ mình đi lễ Vọng Phục Sinh . 

Ah , ở trên có mẹ nào thắc mắc là vong nhập có nói tiếng nước ngoài không . Mình nói là có nhé .

Chuyện 6:

chia sẻ với mẹ tracuc nhiều nhiều.

đọc truyện của các mẹ lại nhớ đến thời điểm mình ôn thi đại học, năm 1999, mình học khối C, thường phải ôn sử nên học rất khuya, có hôm học thuộc như vẹt cả đêm, nhà mình và nhà hàng xóm sát vách nhau, bờ tường còn có ô thoáng nhìn sang nhà nhau nữa. Tối hôm đó từ lúc 9h đến 2h sáng mình vẫn nghe nhà hàng xóm có hát hò, trống phách như là mình nghe thấy âm thanh lúc theo mẹ lên chùa mà người ta lên đồng ấy, dòm sang nhà hàng xóm qua ô thoáng thì thấy đang đốt vàng mã. Thấy cũng thắc mắc lắm nhưng quên luôn. Mãi sau này mình mới biết hôm đó xảy ra chuyện gì vì cô hàng xóm rất kín đáo mà cũng ít dao thiệp.

Cô chú hàng xóm nhà mình có thể gọi là vô thần, không thờ cúng, ko mê tín, không tin bất cứ vấn đề tâm linh nào ( trái ngược lại với mẹ mình, mẹ mình rất tin). Cô ấy có 1 đứa con gái đầu rất xinh ( do chồng cô ấy và cô ấy đều đẹp), đến lần mang thai thứ 2, đẻ ra một bé gái nhưng bị dị tật, tay cứ quặp vào thân, vừa sinh ra đã mất luôn và theo tục lệ chỗ mình thì trẻ sơ sinh qua đời thường đưa đi chôn rất nhanh, không kèn không trống, mình chỉ được nghe nói là cô ấy bị sẩy. Cô ấy cũng không thờ cúng gì đứa bé này cả, cho đến 1 hôm.

Chồng cô ấy phải đi lấy hàng ở thành phố mấy ngày. Cô ấy ngủ cùng con gái đầu( bé này sn90, giờ đang học HV NGân Hàng), theo lời cô ấy kể với mẹ mình thì thấy 1 cái bóng trắng đứng đầu giường cả đêm và hỏi: sao mẹ không thờ cúng con?, sợ quá, cô ấy phải đón mẹ đẻ ở cách đó 1 khu phố lên ngủ cùng, rồi đi xem bói, cái hôm mà mình nghe thấy trống kèn như nhảy đồng ấy là lễ cầu siêu cho bé, đặt bát hương cho bé, thấy bảo còn lật quan tài lên để dán bùa vào chân em bé cho em bé không về quấy gia đình nữa).

Sau vụ đó, từ 1 người vô thần, cô hàng xóm biến thành một người mê tín hơn cả mẹ mình. Tác giả là audir -

Chuyện tiếp theo xin được giấu tên các nhân vật. Mình cũng phải là nhân vật chính chỉ tận mắt chứng kiến sự việc. Cái này xuất phát từ truyền thuyết về "Ma đu câY" mà rất nhiều người đã nói đến. Chuyện là như vầy

Hôm đó là 11h55 gần 12h thì đoàn quay của mình chuyển tới 1 bối cảnh khác để quay (Khu vực này ở Bình Dương) Khu đó rất hoang vắng và có 1 cái cây rất là to. Gần đó có 1 con đường có cây cầu. Mình đi theo lúc đó làm trợ lý cho 1 đoàn phim. Phim gì xin giấu nhé. Khu vực đó nhìn sơ qua thì cũng bình thường không có gì ghê lắm. Nhưng cảm giác rất rợn người khi đến đó. Ở đó có 1 cây Đa rất to và táng cây bị cong rất nhiều. Như bình thường mình sét ánh sáng chuẩn bị. Khi đèn vừa lên cả đoàn giật mình khi nghe 1 tiếng la thất thanh của 1 cậu diễn viên (cậu này 100% là bóng chúa) đang hoảng hồn quay xang cậu ta thì xẹt, 1 cái bóng đèn vàng 1kw bị vỡ nhưng đèn rất nhiều nên mọi khu vực vẫn sáng như bình thường. Mình và cậu phó đạo diễn chạy lại hỏi chuyện gì xảy ra thì ....

Cậu diễn viên đó khóc như mưa nói trên cây có khoảng 5 người đang nhìn cả đoàn phim. Ai nghe cũng lạnh gáy nhưng ngoài cậu ta không ai nhìn thấy được (mình chỉ cảm giác rất lạnh và trên táng cậy đúng thật như có ánh mắt đang nhìn). Đạo diễn là 1 chú lớn tuổi sau 1 hồi bình tĩnh quyết định quay tiếp. Đoàn khá chậm tiến độ nếu ngừng quay thì chi phí đi quay tiếp lên giá rất cao. Ai cũng lắc đầu kêu cậu ta quay vì không ai nhìn thấy. 1 thằng con trai dù rằng hơi yếu đuối, cậu nhóc khóc vừa khóc vừa nói vừa tả về 5 người đang nhìn mình. Mình ko nhớ lắm cậu ta tả 5 người sao nhưng nhớ có 2 người trung niên 1 cậu con nít mất 1 con mắt, 1 người ko thấy rõ mặt. Mình đau tim qúa mới kêu anh ánh sáng đánh thẳng 1 cây đèn lên nhìn cho kỹ vẫn ko thấy gì. Cậu nhóc nói những người đó đang nhìn cậu với 1 ánh mắt rất dữ tợn.

Sau 1 hồi suy nghĩ đạo diễn quyết định mời 1 ông thầy sư gần đó đến. Khi đến nơi thầy sư nghe kể liền xám mặt và nói thôi đừng động đến nơi này. Nghe đâu 5 người đó chết từ rất rất lâu không siêu thoát và sống trên cây. Ghê 1 chỗ là trên cây nhìn kỹ có 5 cái táng như 5 cái ghế. Thầy tụng mấy câu kinh thì cậu diễn viên kêu bên cạnh nhà sư có cậu bé chột mắt đang nhìn. Cậu diên viên đó tả chi tiết lắm đến mức ai cũng sợ

Thầy chịu ko nổi đứng lên bỏ đi luôn hix. Cả đoàn đành off và chuyển xang 1 địa điểm khác quay. Ấn tưỡng 1 lần đi quay đầy đau tim

CÂU TRUYỆN THỨ 2

Chuyện này mình cũng ko phải là nạn nhân nhưng được tận mắt chứng kiến (tuy rằng không hoàn chỉnh) qúa trình xảy ra. Truyện là như vậy. Chị họ của mẹ mình là Bác Thu, Bác có 1 xuởng thi công chuyện làm manơcanh, làm gia công vài và nhuộm ... Chuyện này làm Bác phải đóng cửa cả 1 công xưởng gần 2 năm. Hồi đó bác Thu có làm 1 đợt hàng manơcanh theo mẫu định sẵn cho 1 công ty thời trang. Gần 72 con manơcanh, đến lúc kiểm giao hàng thì có khoảng 5 con không đạt chất lượng (đa phần về kích cỡ) trong đó vô tình có 1 con khá lạ. Bác Thu đem hết 5 con cất vào kho bán lẻ dần. Từ từ 4 con kia cũng ra đi, riêng con thứ 5 ko ai dám mua. Cứ mỗi lần vào cái kho chứa nó thì từ nhân viên đến khác hàng đều rùng mình và phải đi ra liền. Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình một cách quái đản. Bác Thu cũng không để ý đến cái kho đó. Bẵng đi gần 1 năm, bác tổng kết năm thì phát hiện ra còn con manơcanh đó

Xin kể thêm mấy chuyện nhỏ mà bác Thu gặp. Bác là người rất tiết kiệm nên hay cho chị lao công thu gom vải vụn để tăng thêm thu nhậm (1 khoảng rất khá) nhưng từ dạo 7 tháng nay chị lao công than là vải vụn ngày càng ít đi trong khi xưởng dệt lạ tăng lượng sản xuất

Trở lại chuyện con manơcanh, khi bác và ông trợ lý kiểm kê hàng trong kho thì ông trợ lý buộc miệng kêu "con này trông model ghê" bác bỗng giật mình. Cách đây 1 năm con này được làm theo model mới nhất là mốt tóc ngang vai kiểu búpbê và 1 năm sau nó vẫn mode và dù rằng model giờ là tóc dài duỗi thẳng. Bác nhìn kỹ, mái tóc con búp bê dài ra rất nhiều. Bác bỗng phát hiện ra con mắt của manơcanh như đang đọc được suy nghĩ của bác. Bác lạnh người. Bác quyết định đem con manơcanh này đi huỷ. Khi bác đi ra và mấy anh thợ bước vào ...

Bác giật mình khi nghe tiếng la, 1 trong những cái máy cắt vải cũ bỗng nhiên hoạt động và cắn nát tay một anh thợ. Bác càng cảm thấy sợ con manơcanh đó hơn... Kỳ này sau khi dọn dẹp tất cả gọn gàng và cẩn thận chính tay bác và thợ khiêng con manơcanh khi tiêu huỷ. Khi bắt đầu gỡ mái tóc mọi người càng ngạc nhiên hơn khi mái tóc dính chặt vào da đầu và tóc có độ mềm và hương thơm thoang thoảng như tóc thật. Ko gỡ được mái tóc mọi người tác đôi con manơcanh ra cũng không được. Chuyện kỳ dị bắt đầu làm mọi người sợ. Bỗng 1 anh thợ la lên, trên tay anh có 1 vết cắt nhìn như dao khi mọi người dở lên thì trên miệng con manơcanh tuy ko rõ nhưng có 1 vệt nhìn như máu rất nhỏ. Mọi người bắt đầu bấn loạn. Bác Thu quyết định cho búa đập nát nó ra. Khi đập nát nó ra bên trong có rất nhiều vải nhưng vụn như cám

Mọi người tái xanh mặt khi đập nát cái đầu nó thì cặp mắt văng ra như đang nhìn mọi người. và từ hôm đó

Mọi người trong xưởng bắt đầu thấy ... Đầu tiên là chị lao công thấy 1 người phụ nữ không có con mắt đang ăn vải vun và nhét đầy mòm. Tiếp theo là anh bảo vệ thấy 1 cái manơcanh không đầu đang đi. Anh Nhân lúc đó là người can đảm nhất cũng bệnh liên miên 3 ngày khi thấy cái 1 cái đầu manơcanh đang ráng rướn mà ăn vải. Tiếp theo nhiều người bắt đầu thấy có cái đầu manơcanh 1 cách vô hình trong xưởng. Ghê nhất là Chú Khang 1 lần đang đi thấy có cái đầu manơcanh chú với tay cầm thì bị nó cắn. Vết cắn lở loét phải trị cả 6 tháng mới hết

1 tháng khủng khiếp ai cũng sợ và tinh thần hoảng loạn... Bác Thu mới kêu mẹ tôi, mẹ tôi có 1 người bạn là Bác Hải, CHUYỆN CUỘC ĐỜI BÁC HẢI CŨNG ĐẦY KỲ DỊ MÁU VÀ CẢ NƯỚC MẮT... CÓ DỊP TÔI SẼ POST. Khi bác Hải đến bác im lặng và lắc đầu. Đây là 1 con manơcanh thành tinh vì nhiều lý do. Khu đất xưởng bác Thu gần 1 khu mộ chính âm khí vả vải vụn nuôi nó. Bác Hải đành chiu thua vì bác chuyên xem số thôi chứ ko diệt ma. nhưng bác Hải có cho bác Thu 1 lời khuyên là cúng nó cho yên chuyện vì trong thời gian bác làm ăn khấm khá cũng do nó toả hương thu hút người ta. Bác Thu lặng người. Bác cúng vái rất lớn và đêm đó do vết thương hay do gì ko biết chú Khang nằm mơ thấy 1 người đàn bà ko mắt đến nói là chỉ đi khi nào có đôi mắt

Mọi người điên cuồng đổ xô đi kiếm đôi mắt cho nó nhưng ko kiếm ra. Những chuyện kỳ dị trong xưởng bác Thu ngày càng khủng khiếp hơn. Con manơcanh ko ăn vải nữa vì lượng vải vụn có giới hạn. Người ta bắt đầu thấy trong xưởng xuất hiện máu và từng mảng lông mèo hay lông chó. Tôi được thấy trông khá ghê rợn.... Mọi người bắt đầu lo lắng thật sư. Tôi nhớ lúc đó dì tôi đi báo công an, an công an trực đêm đó giờ nghe đâu đã bỏ nghề. Ngày nó mới xuất hiện thì còn thoắt ẩn thoắt hiện, giờ thì càng lúc càng lộng hành. Bà con sống trong tình trạn căng thẳng tột độ nhất là bác Thu. Tôi nhớ tóc bác bạc đi nhiều. Xưởng làm ăn thất bát hẳn và nhân công bắt đầu bỏ việc. Những người dũng cảm thì bắt đầu lơi ý chí ...

Bác Hải là người cứu tinh. Bác nói rằng trong 1 cuôn sách về tần thuật gia liên cổ có nói về "vật" mà thành "tinh" thì bao giờ sau gáy nó cũng là điểm chí mạng của nó. Đêm đó tôi bị nhà giam không cho đi với bác Thu. Tôi leo rào đi luôn, phần vì tò mò phần vì thương bác qúa. Đêm đó gồm 7 người. Bác Thu, Hải, anh Nhân, tôi và 2 người thợ nữa. Đến chính cái kho đó. À nhắc 1 chuyện nhỏ là sau khi đập nát nó hôm sau ngừơi ta thấy cái đống đó biến mất. Và trong kho suốt ngày cứ nghe tiếng độn lạ. Mà cái kho trở nên khủng khiếp, ban ngày ko ai mở cửa vào được nhưng ban đêm thì của hé mở (mô phật) Khi bước vào. Bác Hải lấy ngay ra 1 bức tượng nhỏ. Bỗng có 1 tiêng rặc rặc nhưng xương người gãy phát ra trong bóng tối. Đang lúc đó thì bác Thu và Hải kêu tôi đi ra vì tôi còn trẻ... Đành ra vậy

Không biết trong đó xảy ra chuyện gì nhưng sau đêm đó. Gia đình bác Hải xảy ra 1 chuyện thương tâm mà dù khả năng bói toán của bác thuộc hàng cao thủ. Còn bác Thu đóng cửa luôn xưởng dệt may và làm manơcanh, bác Thu không làm ăn nữa mà đi tu... Đêm đó có 1 người chết. Đó là anh Nhân, nghe đâu trong lúc mọi người đang đè con manơcanh ngay tử huyệt nó mà đâm thì không biết do vô tình hay cố tình cái máy cắt vải đã dc niêm phong bỗng hoạt động cắt anh Nhân cho đến chết. Mọi chuyện qúa kinh hoàng. Năm đó Bác thu bị kiện là có góp phần hại chết anh Nhân do gia đình anh làm. Bác Hải nói là cái gì cũng do lỗi lầm của mình trong tiền kiếp và hiện tại gây nên. Những sự cố bình thường bác còn giúp né dc chứ những chuyện như vậy thì không

Con manơcanh bị đâm ngay tử huyệt sau gáy và bị đốt nhưng bù lại là anh Nhân đã chết, Bác Thu bồi thường 1 số tiền khá lớn sau 4 năm kinh doan phát đạt. Bác không bán và để cái khu nhà kho với mớ tro tàn đó lại và dán bùa lại... Đến giờ cái nhà kho đó vẫn còn và Bác Thu đang tu trên 1 chùa

Nếu có ai thích mình có thể dẫn ra cái kho đó nhưng tuyệt đối đừng lại gần vì chuyện đã xảy ra lâu ai biết sẽ có gi tiếp theo........ Bác Thu thì đi tu đã được 3 năm, nhưng lâu khi gặp mà vô tình nhắc bác vẫn mất đi bình tĩnh của 1 người tu hành Marc Levy (sinh năm 1961) vốn không phải là nhà văn chuyên nghiệp. Là một kiến trúc sư người Pháp, anh lãnh đạo một công ty kiến trúc và làm việc ở hai nơi: Paris và NewYork. Thời gian của Marc Levy do vậy cũng được chia sẻ giữa hai thành phố lớn này. “Và nếu như chuyện này là có thật" là cuốn tiểu thuyết đầu tay của Marc Levy. Lúc đầu anh hoàn toàn không có ý định viết tiểu thuyết. Anh định viết cho con trai đọc khi cậu bé trở thành người lớn, chứ không phải cho cậu bé mười tuổi vào thời điểm anh đang viết. Mục đích viết là để cho con trai hiểu hơn về bố, về những suy nghĩ đối với tất cả những gì bố cho là quan trọng. Bản thảo rơi vào tay em gái của Levy vốn làm việc trong lĩnh vực xuất bản, cô lập tức thuyết phục Levy đưa in, anh theo lời cô dù trong thâm tâm rất hoài nghi. Kết quả đã vượt xa sự chờ đợi của Levy. Bản thảo viết xong năm 1999 đã được nhà xuất bản Robert Laffont in ngay trong năm 2000. Suốt một năm trờI, “Và nếu như chuyện này là có thật…” được xếp trong danh sách “best seller” ở Pháp. Cuốn sách lập tức được dịch ra ở hơn hai mươi nước, và đạo diễn Mỹ Steven Spielberg đã dựng cuốn tiểu thuyết này thành phim. Năm 2004, 5293 độc giả Pháp đã bỏ phiếu qua Internet để bầu “ Và nếu như chuyện này là có thật…” là cuốn sách hay nhất, và giải thưởng “Internet” về sách đã được trao cho Marc Levy. Câu chuyện bắt đầu từ một tai nạn ôtô đã bất ngờ đẩy Lauren, nữ sinh viên y khoa nội trú tại bệnh viện San Francisco, vào một cơn hôn mê kéo dài. Nhận thức được tất cả nhưng không thể nào giao tiếp được với thế giới bên ngoài, cô trở thành một cái xác sống, bất động và mất ý thức dưới mắt tất cả mọi người. Khát khao trở lại với cuộc sống bình thường đã khiến cho hồn cô đột nhiên tách ra khỏi cơ thể bất lực và đi lang thang khắp nơi. Trở về ngôi nhà cũ của mình, hồn Lauren đã gặp tại đây Arthur, người thuê nhà mới- một kiến trúc sư trẻ. Anh trở thành người duy nhất nhận biết được sự có mặt của Lauren và giao tiếp được với cô-nói đúng hơn là với hồn cô. Từ chỗ nghi ngờ ban đầu đi đến chỗ bị thuyết phục và thương cảm, Arthur đã tìm mọi cách để giúp Lauren thoát ra khỏi tình trạng phân ly hồn xác thương tâm này và trở lại với cuộc sống bình thường. Mối tình kỳ lạ giữa một người trần mắt thịt và một hồn ma đã nảy sinh như vậy, cảm động, hấp dẫn mà không hề quái dị, giật gân. Để đi được đến kết thúc có hậu, cặp tình nhân đã phải trải qua biết bao thăng trầm, nhiều khi tưởng như hoàn toàn tuyệt vọng. Đó là một câu chuyện cổ tích của thời hiện đại, đươc viết bằng một văn phong trong sáng và thấm đượm tình người.

ự thật về bóng ma cô gái vẫy xe ở Đà Lạt

23/01/2010 07:07:57

 - Những mảng mây mù rơi xuống bao trùm lên ngôi nhà cũ hoang vắng, rêu phong. Đang giữa ban ngày nhưng nơi đây tuyệt nhiên không một bóng người. Ngôi nhà lồ lộ hiện ra…  

Cái chết của những cô gái trẻ 

Nằm trên đỉnh một quả đồi thông ở đầu đèo Prenn, cửa ngõ vào TP Đà Lạt, ngôi nhà không lớn lắm nhưng được xây dựng theo một kiến trúc đặc biệt. Thoáng nhìn cũng đủ biết ngôi nhà này đã bị bỏ hoang nhiều năm nay, những bậc thềm đá dẫn lên nhà rêu mọc xanh rì, nhiều bậc đã bị bong lở.

Trong căn nhà tối om, lạnh ngắt, ông quản gia tên Mạnh thủ thỉ bên tai tôi những câu chuyện hãi hùng về lịch sử ngôi nhà ma. Ông kể, ngôi nhà này vốn được một tên quan người Pháp xây dựng từ năm 1914, cho đến nay đã trải qua 6 lần thay tên đổi chủ.

Ngôi nhà với những câu chuyện ma được thêu dệt ly kỳ

Hiện ngôi nhà này do công ty Dầu khí Bà Rịa – Vũng Tàu mua lại và thuê ông quản lý đã gần chục năm nay. Ông cho biết, mấy đời chủ trước tuy là nhà của mình nhưng không hiểu vì lý do gì mà không ai dám ở trong ngôi nhà này lâu. Họ truyền tai nhau rằng trong ngôi nhà có ma...

Đời chủ đầu tiên là một quan chức người Pháp xây dựng ngôi nhà này với mục đích tạo thành điểm ăn chơi. Hằng đêm đều mời bạn bè, trai gái đến tụ tập uống rượu thâu đêm suốt sáng, rồi đàn đúm trác táng, chẳng bao lâu nơi đây đã biến thành một vũ trường. Rồi một ngày nọ, có cô gái trẻ đẹp được viên chức người Pháp mời đến nhà chơi. Khi hắn đòi giở trò đồi bại, cô gái đã chống trả quyết liệt, nhảy từ trên lầu hai xuống đất hòng trốn thoát nhưng chẳng may đập đầu vào viên đá phía dưới rồi chết. Một thời gian sau, tên chủ nhà người Pháp này bị giết chết rất dã man.

Những người sống lâu năm ở Đà Lạt còn rỉ tai nhau rằng, có một cô gái trẻ ở Vũng Tàu bị người yêu ruồng bỏ, tinh thần hoàn toàn suy sụp. Thấy vậy, gia đình đưa cô gái này lên Đà Lạt an dưỡng. Trong một lần đến thăm ngôi nhà trên, không hiểu sao cô lại tỏ ra rất thích thú rồi đòi gia đình mua lại ngôi nhà này bằng được rồi sống ở đó một mình. Một tháng sau người ta phát hiện cô gái nọ đã  thắt cổ chết tại phòng mình.

Chiếc giếng nơi người con gái gieo mình xuống tự vẫn

Sau đó không lâu, một cô gái khác bị người tình bỏ rơi trong lúc đang mang thai cũng tìm đến ngôi nhà này rồi gieo mình xuống giếng tự vẫn. Ông Mạnh cho biết: “Cô gái này rất thiêng, có một đoàn khách đi du lịch đã lập am thờ và cầu nguyện cho cô ấy rồi đấy. Cô gái nhập vào một người trong đoàn nói rằng: Tên của cô là Hằng, bị chết năm 19 tuổi”. Nói đến đây, ông Mạnh kéo tay tôi ra ngoài rừng thông chỉ về phía cái giếng: “Không tin chú cứ ra đó mà coi, giếng vẫn còn đó”. Miệng giếng nhỏ, gối lên một gốc thông to nằm hắt hiu ở góc vườn hoang vắng.

Thấy tôi tỏ vẻ sợ hãi, ông Mạnh tiếp lời: “Đã vào hồi hay nhất đâu mà sợ dữ vậy, chú cứ ngồi đây ông kể hết cho mà nghe, chuyện ly kỳ lắm!.. Số người Pháp ngày xưa chết ở đây rất nhiều, không biết bao nhiêu mà kể, còn người Việt Nam chết ở đây ít nhất là bảy trong đó có ba trẻ sơ sinh vừa chào đời đã mất hiện đang chôn phía sau đồi, bốn cô gái trẻ trong đó hai cô tự tử và hai cô bị giết..”.  

Sự thật về người con gái vẫy xe ban đêm

Không biết là thật hay người đời “sáng tác” nên, chuyện kể rằng, thỉnh thoảng vào ban đêm, hoặc khi trời tang tảng sáng, cánh tài xế chạy xe tải qua đây thường bắt gặp một cô gái bận bộ đồ trắng toát từ phía dưới giếng đi ra vẫy xe xin đi nhờ.

Đã có tài xế tưởng người bằng xương bằng thịt, dừng lại đón. Họ thấy rõ ràng cô ấy đã bước lên xe và còn nói cười huyên thuyên gì đó. Thế nhưng, vụt một cái, chỗ ghế nơi cô ngồi bỗng nhiên trống tênh. Rồi tiếng cười văng vẳng, ai oán từ phía sau vọng lại. Người tài xế nọ phải một phen hú vía!...

Những người sống lâu năm ở Đà Lạt còn kháo nhau rằng, khi chưa có người đến trông coi ngôi nhà  này, vào ban đêm trong căn nhà hoang ấy họ thường nghe có tiếng súng nổ, sau đó có bóng một cô gái trẻ mặc toàn đồ trắng đi lại trên thềm nhà, trên tay bồng một đứa bé mới chào đời và khóc sướt mướt. Có đêm họ lại nghe tiếng ru con não nề từ phía ngôi nhà hoang vọng lại.

Trong căn nhà hoang lạnh một am thờ đựơc lập nên

Đem vấn đề hãi hùng này hỏi một người dân sống cách ngôi nhà ma không xa, anh này cho biết: “Những chuyện về quá khứ thì tôi không rõ lắm, nhưng bảo hằng đêm có tiếng súng nổ, cô gái đi lại, khóc lóc, ru con… tôi ở đây mấy chục năm nay chưa bao giờ thấy!...”.

Anh Nguyễn Văn Bảy, một công nhân làm việc gần đó cũng cho biết: “Nghe người ta đồn này, đồn nọ, tôi cũng tò mò, có hôm nữa đêm tôi lên ngôi nhà đó tìm hiểu thực hư ra sao mà đâu có thấy gì”.

Trao đổi với PV về vấn đề này, ông Đỗ Văn  Thể - Giám Đốc Sở Văn hóa – Thể thao và Du lịch Lâm Đồng cũng khẳng định: “Chúng tôi chưa bao giờ nghe thấy những chuyện ma mãnh như vậy. Đây rõ ràng là một chuyện hoang đường, không có thật. Đà Lạt cũng chẳng có ngôi nhà nào gọi là ngôi nhà ma cả”.Một câu chuyện ở đèo Ba Cô (Phần 2)

Lúc này xe đang chạy qua những đoạn đường đèo khúc khủy, đèo cùi chõ. Có nhưng nơi mép vưc như chênh vênh, như chông chênh làm tôi thót cả tim. Xa Xa hút tâm mắt tôi trông thấy một quần thể kiến trúc lờ mờ vói nhưng lọn sương bay loăng quoăng...Nhưng mãi đến khi lại gần tôi mới phát hiện ra rằng; đó không phải sương mà là...nhang khói nghi ngút bay lên từ một ngôi miếu.

Lúc này co hướng dẫn viên du lịch mới giớ thiệu với chúng tôi về ngôi miếu cũng như nguồn gốc của nó. Thì ra trước khi ngôi miếu này xuất hiện, đã có một vụ xe bị lật đèo ngay khúc cua mà bây giờ là mặt tiền của miếu. Trong tai nạn thảm khốc đó, rất may là không ai chết ngoại trừ ba cô gái( điều trùng hợp là ba cô gái này lại là ba chị em), kể từ đó ở đoạn đường đèo nay người ta đã xây dựng nên ngôi miếu Ba Cô ;dĩ nhiên là sau một số sự kiện và truyền truyết nhuốm đầy màu sắc huyền bí ( Mình sẽ viết về những sự kiện đó trong một chủ đề khác,vì hiện tại mình đang sưu tầm dở dang). Và điều rủng rợn nhất; sau này đã trở thành thói quen của cánh tài xế là: mỗi khi xe chạy ngang ngôi miếu này thì những tài xế phải bấm ba hồi còi ngắn; tượng trưng cho việc xin đường và cũng như tưởng nhớ đến ba cô. Một phần cũng do lưu lượng xe sau này quá nhiều nên không có chỗ đậu xe và cánh tài xế phải bấm còi chào và xin đường thay vì vào thắp nhang như lúc trước.

Ngoài ra cô hướng dẫn còn kể lại một sự tích khác; đó là một lần no. có một đoàn du khách đi ngang qua ngôi miếu, khi xe dừng lại để tài xế và mọi người vào thắp nhang, thì lúc bấy giờ trên xe chỉ còn 3 đứa trẻ. Trời xui đất khiến sao mà, tài xế lại quên rút chìa khóa xe ra ( 3 đúa trẻ này ở độ tuổi 13-15). Và một trong 3 đứa trẻ đã nghịch ngơm ngồi vào sau vô-lăng và khởi động xe; chiếc xe rùng mình rồi chầm chậm...chầm chậm...lăn bánh xuống...bờ vực... Khi cô hướng dẫn vừa kể đến khúc này thì...Trước mắt chúng tôi tầm 25 mét một chiếc xe khách 45 chỗ ngồi đang lao xuống phầm phậm, bên trái xe chúng tôi,sát vách núi la một chiếc xe cuốc của một công trình đang làm việc gần đó đang đậu, sau lưng chiếc xe cuốc có vài chiếc xe honda đang chờ đường ( việc đó sau khi xuống xe tôi mới biết, và đó cũng là lý do chiếc xe khách kia lao vào xe chúng tôi thay vì lao vao chiếc xe cuốc để dừng lại. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ thoáng qua ý nghĩ...chết rồi...thì....ẦM... 

Sau khi hoàn hồn lại tôi mới phát hiện ra trên xe không có ai bị thương cả ngoại trừ việc 2 đầu xe đã bị hư hỏng nặng. Việc đó giống như một kỳ tích khi mà xe chúng tôi chỉ còn cách mép vực sâu hun hút tầm 0,3 mét. Và điều đó giống như là định mệnh; vì nếu không có xe chúng tôi thì chiéc xe kia có lẽ đã lao xuống vực va hơn 40 mạng người trên xe kia không biết sẽ còn bao nhiêu người sống sót.

Đọc đến đây chắc hẳn các bạn sẽ hỏi: ''thế thì có gì rùng rợn đâu'', xin thưa, khi ngang qua ngôi miếu, tài xế xe của chúng tôi đã quên bấm 3 tiếng còi xe xin đường. Nhung trong cái rủi còn có cái may là mọi người chỉ bị một phen mất vía chứ cũng chẳng có ai bị thương cả.

Đến bây giờ tôi vẫn rờn rợn người mỗi khi nhớ đến cảnh tượng một chiếc xe đang phầm phậm lao vào chúng tôi. Và trong đầu tôi vẫn còn lởn vỡn câu hỏi về số phận của 3 đứa trẻ nghịch dại với chiếc xe trong câu chuyện của cô hướng dẫn...

Đọc thêm tại: http://diendan.vietgiaitri.com/lofiversion/index.php?t76997.html#ixzz26zUd7dTkHồn ma thất lạc  

Trên đường đi làm về! Nghĩa thường ghé ngang qua nghia trang Bình Đa tất là nơi ấy bà Thảo mẹ của Nghĩa chôn cất, cứ mỗi ngày Nghĩa đi làm về trễ nên không kịp vào ghé thăm mẹ vì trời đã tối thui nên đành thôi để chừng nào rảnh sẽ ghé ngang qua thăm mẹ, một buổi cuối tuần đó vào khoảng 5 giờ chiều khi mặt trời bắt đầu lành từ từ thì Nghĩa nhớ mẹ quá nên đành đi thăm ở nghĩa trang Bình Đa; thăm viếng được 10 phút thì từ đằng xa Nghĩa thấy một bóng dáng người phụ nữ mặc áo trắng tựa như áo ngủ, tóc đen dài ngang lưng; nhưng rất tiếc là miệng hô răng xấu. Nghĩa tiến bước tới để xem rõ mặt người con gái đó là ai! nhưng càng đi đến gần thì Nghĩa càng cảm thấy cơn lạnh lạnh và khiến cho Nghĩa ơn lạnh xương sống, Nghĩa đứng lại một hồi và lịch sự hỏi.

Nghĩa: Ủa em......em...... hay tới đây vào buổi chiều hả?

Nghĩa nhìn lên bản mặt của người con gái đó thì hoảng sợ vì mặt cô con gái đó trắng bóc như một người mất linh hồn, lẫn trong đó Nghĩa nghe tiếng vang vang từ cô con gái đó nói rằng.

Bóng ma: Dạ em đi lạc trong này anh ơi! xin anh hãy giúp em.

Nghĩa đặt tay lên ngực và thở phì phèo nhưng vẫn tiếp tục bước tới rồi hỏi thêm.

Nghĩa: Em có cần người chở về nhà không! tiện đường anh chở về luôn nhé 

Bóng người con gái đó vui vẻ mỉm cười rồi cùng đi theo Nghĩa lên xe chạy đi! cô con gái vừa chỉ đường đến nhà khoảng độ 5 cây số, khi cô con gái bước xuống để đi vào thì anh lại nghe tiếng vang vang từ cô con gái nói rằng.

Bóng ma: Em cám ơn anh đã chở em về

Nghĩa lịch sự đáp lời ngọt ngào! nhưng trong người hơi hầu nghi.

Nghĩa: Không sao đâu em! mai mốt gặp lại em sau nhé.

Dứt lời! 2 tuần sau Nghĩa lại đi thăm mẹ tại "Nghĩa Trang Bình Đa", Nghĩa không còn thấy cô con gái đó đâu nhưng khi thăm viếng mẹ xong; nghĩa đi vòng quanh nghĩa trang thì tình cờ ghé ngang qua một ngôi mộ thì hoảng hồn vì nhìn vào nắm mộ ấy có tấm hình của người con gái hôm bữa mình đã chở về tới nhà. Nghĩa đọc một hồi rồi thấy tên của cô là "Trần Thị Thu Hăng" Nghĩa la lên Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#7tyu