Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun quyết tâm nhất định không để chuyện này đến sau cưới. Anh lật mấy tờ lịch, tìm ngày thích hợp. Đánh ngã Yoona. Hai người gặp nhau tính đến nay cũng gần một năm rồi... Khụ khụ! À! Xin lỗi! Nhầm rồi, là nửa năm.

Chính là, Sehun xoay xoay mấy tờ lịch tháng, phát hiện ra muốn chọn ngày tốt thì phải chờ một năm nữa. A! Thật là quá lâu đi à. Không phải nói đầu năm nay thịnh hành kiểu mang thai kết hôn sao?
“Tất cả đều là ngụy biện!” Yoona tức giận la lên. Mang thai kết hôn, chuyện này mà cũng mang ra đùa được sao! Sehun vẻ mặt khổ sở: “Thật sự là không được sao?”

“Đương nhiên là không được rồi! Từ bao lâu nay, tư tưởng của gia đình em đã như vậy, ba tháng nắm tay, năm tháng hôn môi, bảy tháng đưa về gặp ba mẹ, chín tháng thì ra mắt gia đình. Sau đó gia đình hai bên làm quen với nhau trong ba tháng. Xác định thời gian để vẽ nên một bức tranh tình yêu thật đẹp. Cuối cùng là kết hôn rồi động phòng hoa chúc. Rất là thuần khiết đúng không…”

Yoona cuối cùng không nhịn được nữa. Cô cũng là một thiếu nữ có ước mơ lớn lao à nha. Hết lần này đến lần khác, tên Sehun khốn kiếp này dụ dỗ cô. Khiến đầu óc cô mê mẫn, choáng váng, hoàn toàn bị động. Bây giờ nghĩ lại, cô đối với thiếu nữ mơ mộng trong tưởng tượng khóc ròng. Thì ra kế hoạch không thể nào cản nổi biến hóa, nhưng ít ra cô cũng phải lên tiếng một tí chứ! Không được! Cô phải lên tiếng để chống lại chính sách tàn bạo này mới được.

Nhưng Sehun độc tài, lãnh khốc vô tình, hoàng quyền vạn ác. Nếu cô kháng nghị, có ảnh hưởng đến phần yêu của anh dành cho cô không đây.

Quả nhiên, Sehun không hề nghe cô nói chuyện “Không mang thai kết hôn cũng được. Sẽ ảnh hưởng đến hình tượng khi mặc áo cưới… Uhm, bất quá, phụng tử thành hôn cũng rất lãng mạn mà. “Phụng tử thành hôn mà lãng mạn sao?” Yoona muốn nổ tung

. “Có miễn phí hoa đồng.” Tên Sehun này có lẽ là hồ ngôn lọan ngữ rồi, không hổ là cái lưỡi đi đầu phòng nghiệp vụ. “Bảo bối! Anh rất là muốn đưa một đội banh hoa đồng vào bụng em luôn kìa.”

Yoona bại trận. Bị hạ gục rồi. Trong nháy mắt, Sehun từ người biến thành thú rồi. Dã thú thường thích thỏa mãn những gì mà chúng muốn. Anh ôm Yoona  vào trong ngực cắn cắn liếm liếm đã lâu như vậy.

Nhiều lần như vậy, mật dịch ở vị đạo của Yoona, anh không thể quen hơn được nữa. Nhưng Sehun đến bây giờ vẫn là xử nam, bảo bối Yoona của anh đương nhiên vẫn còn là một cô trinh nữ đáng yêu. Sehun vẫn còn khắc ghi trong lòng cái vụ “sỉ nhục” trong phòng tắm lần trước. Anh quyết tâm rửa nhục.

Yoona lệ rơi đầy mặt, đang nghĩ có nên viết lại di thư hay không… Không có súng thật, đạn thật, cũng đã bị chơi đùa đến sắp hỏng rồi, muốn vỡ người. Thực sự phải lên “chiến trường” sao? Cô cũng không được đứng một chỗ mà than trời nữa à?

Yoona phát điên lên, liều chết chứ không chịu. Tên dã thú tham dục kia đương nhiên không hề xem trọng tí phản kháng kia của cô. Cửa phòng đã khóa, giường chiếu cũng đã ổn, con mèo quốc vương đã đưa nó vào phòng khách, nguyên liệu nấu ăn, anh đã chất đầy tủ lạnh. Quan trọng nhất chính là, rút dây điện thoại bàn, di động thì khóa máy. Sehun đâu đó đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ anh mở ra. Yoona hoảng sợ tìm đường chạy, thiếu chút nữa bị khiêu song trốn chết. Mắt Sehun sáng lên:

“Thì ra là bảo bối thích tư thế này sao?” Tư thế gì cơ? Vẻ mặt Yoona mờ mịt, một chân cô đặt trên ghế, một tay vị vào rèm cửa, chính tư thế này khiên mông cô trông tròn hơn, khoe cả đôi chân trắng, đẹp mắt. Sehun nhiệt huyết sôi trào nhìn cô chằm chằm. Trong đầu tưởng tượng cùng cô quan hệ ở tư thế này, lửa nóng dưới thân, muốn đâm vào hoa kính của Yoona thật sâu.

Trong tích tắc Yoona ở chỗ này làm ra một chuyện cực kì ngu xuẩn. Cô gọi Sehun. “Không không không! Em sai rồi. Em không nên lên tiếng. Em không có gọi anh đâu, anh bỏ đi a…” Yoona nức nở suốt. Có phải là cô không thông minh không, cô muốn chạy trốn đào tẩu đi cũng không được sao…Oaoa! Lúc này đương nhiên không còn kịp rồi.

Sehun tắm rửa cho cô sạch sẽ, mặc cho cô chiếc áo sơ mi của mình, vạt áo rũ xuống che gần đến đầu gối, bên dưới hoàn toàn là lõa thể nha~~ Mỹ vị như vậy, tràn ngập huyễn tưởng. Sehun đè Yoona vào tường, để hai tay cô vịn lấy rèm cửa sổ, Sehun vuốt ve bên dưới của cô. Vẻ đẹp mềm mại. Do hạ thân bị cọ xát, vỗ về chơi đùa, xoa bóp, nên Yoona rất mẫn cảm. Chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào đã dụng lên, tràn ngập kích thích.

Yoona ở trong ngực anh lắc một cái. Toàn thân Sehun tự nhiên cũng bị chấn động. Yoona trái phải uốn mình, làm cho cái mông không ngừng đưa về tiểu phúc Sehun. Cái mông của cô cực kì mềm mại. Sehun không chịu được, dùng tay chà mạnh, sau đó đánh nhẹ một cái. Lần lượt từng chuyện mập mờ như vậy, Yoona đương nhiên là thẹn thùng bật người đứng lên. Nhưng cô làm sao có thể bật người được chứ, Sehun sao có thể để cô trốn khỏi bàn tay của mình. Bên phải quả thực bị bóp sưng lên, bên trái cũng không thua kém gì, bên dưới chiếc mông nhỏ cũng muốn nhu lộng, mà Sehun liên tục chà xát tiểu phúc Sehun, cũng bởi vì mật dịch của Yoona liên tục chảy ra.

Tiếng Yoona rên rỉ không biết là ham muốn hay là cô muốn từ chối. “Uhm ừ… A… Nơi đó .. Đừng.. Mà Hun…” “Âm thanh của Yoongie thật dễ nghe” Sehun càng hứng thú, chính bởi vì dục vọng mà tiếng nói có chút khan khan, cực kì dâm mĩ. Anh còn nghe một thứ nữa…

“Yoongie…Em xem, sắp vào rồi…” Sehun còn nói cho cô nghe: “Nhanh thật đó Yoona, đã hai ngón rồi này!” Yoona sợ hãi, hoa kính bị kẹp chặt, sau đó mới ý thức được ngón tay của Sehun

Hoa kính chật hẹp, hai ngón tay của anh có thể cảm giác được cô đang cắn nuốt anh. Sehun ra ra vào vào để hoa kính mở rộng hơn. Tao quát nội bích, đây là nơi nhạy cảm. Chân Ngụy Mễ Miễn co lại, cả người rơi xuống, rơi vào lòng Lý Túc. Lý Túc bảo: “Mễ Miễn, em nghe xem, âm thanh này rất hay…” “Oa! Đừng nói mà… Mất mặt quá…” “Âm thanh này hay lắm mà, làm sao lại mất mặt chứ? Anh còn muốn Mễ Miễn phát ra nhiều âm thanh như thế nữa cơ… Thoải mái lắm sao? Mễ Miễn?” “Đừng mà… Đáng ghét… Aa! Chính nơi đó.” “Ở đây thích lắm à? Ừ, Mễ Miễn, em chặt thật đó, ngón thứ ba rồi này…” “Không nên mà… Nhiều quá… Á á.. Không nên đi vào lại…” “Em xem sắp vào rồi.” Lý Túc cao hứng bừng bừng. Trong lòng bàn tay ướt một mảnh, Mễ Miễn đã lên cao trào. Lý Túc thất thần ôm lấy Mễ Miễn, chiếc gương đặt ngang kia phản chiếu hình dáng hai người quấn quýt bên nhau. Chính xác mà nói thì là cả người Ngụy Mễ Miễn xụi lơ tựa vào người Lý Túc. “Mễ Miễn!” Anh hôn nhẹ lên gò má của cô, rút ngón tay ra. “Nhìn cái gương kìa.” “Cái gương sao?” cô ngây người nhìn chiếc gương to, thấy đôi chân mình đang đặt trên đầu gối Lý Túc, mà lửa nóng của Lý Túc đang đặt lên miệng hoa huyệt, nhưng chưa có đẩy vào. Lý Túc rất tàn bạo, Ngụy Mễ Miễn đã thẩm thấu chân lý này lắm rồi. Đau đớn như bổ người cô ra, trong khi cô nứơc mắt lưng tròng thì Lý Túc lộ ra biểu tình cực kì sảng khoái, thoải mái. Vết máu biểu hiện cho sự gìn giữ của cô hai mươi mấy năm nay. Bị Lý Túc lấy khăn lau sạch sẽ, sau đó mang cái khăn đi cất đi. Vừa làm những chuyện này, Lý Túc vẫn lao vào trong cơ thể Ngụy Mễ Miễn như cũ. Ngụy Mễ Miễn khóc, không thở được. Lý Túc la lên: “Em chính là của anh.” Anh muốn Ngụy Mễ Miễn phải nhớ kĩ những chuyện này. Ngụy Mễ Miễn nhìn Lý Túc. Sau đó nắm lấy cái hông của cô thật chặt, bắt đầu ở hoa kính chật hẹp mà ra vào. Anh đi vào thật sâu trong cơ thể mềm mại. Lùi ra ngoài thật xa để cô phải nhớ anh, nhớ anh trong cơ thể cô, cô phải nhớ kĩ. Đối mặt với đối thủ hung bạo như thế, Ngụy Mễ Miễn hòan toàn không chịu được. Bây giờ là đổi người lên sân khấu. Ngụy Mễ Miễn quả thực đau. Khóc thút thít. Cả người vô lực, để mặc Lý Túc muốn làm thế nào thì làm, muốn xoay thế nào thì xoay. Lý Túc hỏi: “Em là của ai?” “Lý Túc…” “Con của em là con của ai hả?” “Ông xã… Con của em cũng là con của ông xã.” “Con thỏ nhỏ yêu ai, em mau nói đi?” “Yêu Lý Túc… Yêu ông xã…A! Ông xã à! Chỗ đó… A… Chỗ đó không…” “Ông xã yêu Mễ Miễn nhất.” Lý Túc yêu thích không buông tay cũng không nghừng hôn lên môi cô. “Thích Mễ Miễn nhất, thích con thỏ này nhất… Ông xã yêu em, bà xã à.” “Mễ Miễn cũng…” Âm thanh của cô mềm mại, mê hoặc kinh người. “Mễ Miễn cũng yêu ông xã mà.” “Nói lại đi.” Lý Túc đi vào thật sâu, khiến cho Mễ Miễn phải thét lên thỏa mãn. “Ông xã…aaa” “Lặp lại lần nữa đi Mễ Miễn, anh rất thích nghe giọng nói của em.” Lý Túc dỗ ngon dỗ ngọt, như thành khẩn khấn cầu. Ngụy Mễ Miễn đồng ý… Cô vốn là một con thỏ nhỏ khoan dung mà. “Mễ Miễn yêu Lý Túc, yêu Lý Túc nhất.” Tên dã thú tham dục nghĩ đây là dược phẩm thúc dục anh tốt nhất. “Ông xã sẽ làm cho em sinh ra cả một đội banh luôn.” Ngụy Mễ Miễn đã thầm mắng hỏng bét. “Sau này anh phải mang bao nha.” Tiếng thét chói tai. Nhưng cuối cùng vẫn là tiếng rên rỉ động tình, thở dốc. Lý Túc đã vẽ nên được bức tranh của riêng anh rồi. Anh hưởng thụ Ngụy Mễ Mĩên một lần rồi lại một lần, cả một tuần đều như vậy. Từ lúc Lý Túc khai trai đến nay, sinh hoạt thanh thuần trong sáng của Ngụy Mễ Miễn một đi không trở lại. Tên ác thú này đúng là tinh lực dư thừa mà. Chuyện hằng đêm vẫn diễn ra. Cho đến một tháng sau, Ngụy Mễ Miễn cùng với Mẹ Ngụy đi khám bác sĩ. Trúng thưởng rồi. Công sức tưới tiêu của Lý Túc cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng. Nhưng sốt ruột hơn chính là, Lý Túc bị cấm dục. Quan hệ trong ba tháng đầu rất nguy hiểm, phải cấm chuyện phòng the. Lý Túc rất uể oải, khó chịu trong người. Ở công ty, anh không ngừng bị Trình Hiểu Huy cười nhạo, mà anh lại không thể cãi lại được. Ngụy Mễ Miễn ở đây, mẹ đại nhân liền mang cô và Lý Túc mang đi đăng kí kết hôn. Sau đó thương lượng với Lý Túc một chút, quyết định trước khi bụng cô to ra thì phải nhanh chóng tổ chức đám cưới. Đã đến mùa đông, Ngụy Mễ Miễn toàn thân cao thấp đều bị bọc lại, áo cưới cũng không phải chất liệu kiểu truyền thống, mà là chất liệu bằng nhung. Bọc cả người rồi lại bọc cổ, cả bàn chân cũng mang giày bó lại. Lộ ra bên ngoài chỉ có cái mặt nhỏ xinh xắn và đôi tay thôi, cơ mà đôi tay cũng bị mang bao tay rồi. Lý Túc hoàn toàn đem cô biến thành đại thỏ trong ngày tân hôn rồi đấy. Hội trường tưng bừng màu đỏ, nhìn qua như hoa viên tràn ngập màu hồng. Tới tham dự tiệc cưới, có nữ vương phòng nghiệp vụ luôn miệng cười nói, vẫn cùng lão tổng trò chuyện, nghiên cứu trò kết hôn này. Bên trong hội trường tràn ngập sung sướng hỉ cảm các kiểu. Ngụy Mễ Miễn thể lực không được tốt, tiệc cưới bắt đầu không bao lâu, cô đã buồn ngủ. Đối với toàn bộ tiệc mừng, thật sự là không nhớ rõ. Nhưng khách khứa lại vô cùng ấn tượng. Chú rể cao lớn anh lãng, lúc nào cũng ôm cô dâu vào ngực, trân trọng như bảo bối, lâu lâu lại hôn một cái, yêu thương không dứt. Đó là ý nghĩ – yêu thương mang đầy vẻ hạnh phúc. Sau ngày kết hôn, hai người vẫn theo lẽ thường mà đi làm. Chỉ là hai người chuyển khỏi khu nhà ở của công ty. Anh trai đại nhân lúc trứơc đã hứa sẽ gửi tặng hai người một căn nhà xem như quà mừng tân hôn. Ngụy Mễ Miễn đưa mẹ đại nhân của mình từ Dương trạch tới. Ông bà của Lý Túc cũng được đưa đến. Anh trai đã được gả đi của Lý Túc cũng ba ngày hai bữa lại đến cùng với tên anh rể mặt đen Khúc Duệ Minh. Hình như mọi người đều đang chờ con thỏ con trong bụng của Mễ Miễn chào đời. Lý Túc cũng đang háo hức chờ thỏ con. Ba ba của con thỏ con đang bất mãn lắm rồi, hi vọng bức thiết nhất của anh lúc này là con thỏ con kia mau chóng ra khỏi người mẹ nó. Chớ mà ở mãi trong đó cản trở công việc tốt đẹp của ba mẹ. Nhãi con cũng phải đủ tháng mới chào đời được nha. Ở bệnh viện, Ngụy Mễ Miễn đến kiểm tra thì gặp phải Uông Thục Kì và Dương Tuấn Văn. Chuyện lúc trước, vì lo lắng giao tình của người lớn, cùng với lá gan bé tí của Ngụy Mễ Miễn, cũng không bát nháo phiền đến cảnh sát. Nhưng Lý Túc cũng lén “dần” cho Dương Tuấn Văn một trận đau tới già, bẻ tay anh ta đến gãy, đầu sưng lên thành đầu heo, chỉ có thể vào bệnh viện nằm. Mà nơi đó của Uông Thục Kì, phải bồi thường một khoản tiền gọi là phí yên lặng, thêm một khoản nửa gọi là phí an ủi, còn phải bồi thường mọi thứ nữa… Mặc kệ nói như thế nào, Dương Tuấn Văn và Uông Thục Kì cũng phải ở cùng một chỗ. Cũng đều do một tay Trình Hiểu Huy mà ra. Cô khiến cho họ tạm thời rời khỏi cương vị, rồi sau đó sẽ tống tiễn họ ra khỏi công ty. Sau nghe nói là họ vội vàng kết hôn rồi. Vừa qua một trận, truyền đến tin vui, nghe nói Uông Thục Kì có bầu rồi. Nhưng tính tình Uông Thục Kì lên xuống bất thường, tính tình Dương Tuấn Văn lại quá xấu, hai người liên tục cãi vã nhau. Dương Tuấn Văn còn ra ngoài tiết lửa (ngoại tình a) và vân vân. Uông Thục Kì vừa khóc vừa nháo, đánh vào bụng, cô ta cũng không thèm để ý xem có phải mình đang đứng ở nơi công cộng không, liền bay đến mà đánh, mà cấu Dương Tuấn Văn. Dương Tuấn Văn vốn sĩ diện, nhịn không được hất tay cô ta, không cho làm nhốn nháo nữa, làm phiến đến bao người. Lúc đó Ngụy Mễ Miễn đang đứng cạnh cửa, nhất thời té ngã một cái, động phải thai. Mau chóng đưa vào phòng sinh. Trong vòng một canh giờ, bên ngoài người thân đã tề tựu đông đủ. Ba giờ sau, Lý Túc đúng ở phòng giữ ấm, nhíu mày nhìn con. “Thật là xấu xí.” “Đứa trẻ nào mới sinh cũng như vậy mà. Đợi thêm vài ngày, nó nở người ra lại đẹp thôi.” Lí Túc chỉnh anh. “Làm sao anh biết?Anh lại không thể sinh.” “Hừ! Anh đây đã chuẩn bị tốt cho con trai anh. Dầu gì, nó cũng là con nuôi của anh mà, ta làm sao lại không biết chứ?” Lí Túc dào dạt đắc ý. Lúc này Lý Túc mới phát giác ra điều không thích hợp: “Anh vừa nói cái gì?” “Ô! Em trai không biết gì sao? Nhãi con của Mễ Miễn đã được nhận ba đứa rồi, mẹ Ngụy một, bà một, ta một, ha ha. Vậy chú em hãy chờ đứa thứ tư đi, ha ha…” Tên Lí Túc cà rỡn nói, đánh cái mông bên này rồi lại bên kia. Khúc đại ma vương cũng nhìn vào đứa nhỏ… Lý Túc ngốc người một bên. Bây giờ mới biết thì ra Ngụy Mễ Miễn ngốc như vậy khiến anh phát điên. Đội banh! Đội banh của anh! Mễ Miễn nằm trên giường nửa mê nửa tỉnh. Dường như biết nội tâm Lý Túc đang hò hét. Nhất định từ nay về sau không cho anh bước vào căn phòng của cô mới được. Nhưng không sao, không vào phòng cô thì vào phòng anh, ha ha. Dùng móng vuốt của dã thú mà lẩm nhẩm tính ngày. Chỉ chờ ngày lành là một ngụm lớn ăn sạch bảo bối nhà anh. Đến ngày ra viện, ở tổ nhỏ thân yêu của mình. Ngụy Mễ Miễn bị mẹ đại nhân và ông bà cả ngày nấu toàn những món bổ dưỡng để ăn trong tháng. Cô thật sự ăn không vô, thế là kéo cả Lý Túc vào giúp cô tiêu diệt món canh gà. Ngụy Mễ Miễn mang theo thằng nhãi ranh sinh sớm một tháng này, cô nhìn tiền ông ngoại thằng nhóc đến mà hài lòng. “Như vậy, từ khi sinh ra cho đến khi nó ra nước ngoài du học, tiền không phải lo rồi.” Trên giường lớn, Lý Túc ôm vợ yêu mà cọ cọ: “Mễ Miễn! Hay là chúng ta sinh thêm một đứa con gái nha? Nuôi thằng nhóc này một hai năm. Thân thể em khỏe lại, chúng ta lại sinh thêm một đứa có được không?” “Anh thích con gái ư?” “À! Thực ra thì nói chuyện với con trai cũng được.” “Vậy rốt cuộc là anh thích con trai hay con gái thế?” “Anh là thích em nhất.” Lý Túc nói: “Mễ Miễn thân yêu, trong lòng ông xã cực kì nhớ em, em mau đến bên ông xã đi.” “Căn bản là anh không thích con trai chứ gì.” “Aiz! Anh yêu bà xã anh nhất mà. Người thứ hai chính là tiểu oa trong bụng bà xã.” Dã thú nhẹ nhàng đánh gục con thỏ nhỏ, cọ xát, hôn nhẹ. Sau đó, tương thân tương ái ôm nhau ngủ. Trên gương mặt anh hiện lên ý cười. Đừng nên coi thường con thỏ nhỏ này, đã dụ hoặc được anh rồi

______TOÀN VĂN HOÀN_______

MỌI NGƯỜI, THẾ LÀ 1 BỘ ĐÃ END, VỖ TAY CHÚC MỪNG ĐÊ😂😂😂

AAAAAA, YOONA ĐÓNG PHIM MỚI ĐÓA, HƠN NỮA TIN SEHUN VÀ IRENE LẮNG RỒI NÊN TÂM TRẠNG MIK RẤT RẤT VUI LUN A😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro