Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn Nhi cứng người ngồi trên ghế.

Ngô Thế Huân toàn thân đã không còn vải che thân, nhưng anh vẫn không hề động đến một mảnh vải nào trên người Nguỵ Mễ Miễn cả, ngay cả, ngay cả quần lót cũng không chạm tới.

Anh điều chỉnh cho nước vừa đủ ấm, thử mấy lần, cuối cùng cũng hài lòng, sau đó đi vòng ra phía sau của Lâm Duẫn Nhi, cẩn thận làm ướt tóc cô, nhẹ nhàng thoa dầu gội đầu cho Lâm Duẫn Nhi, bắt đầu gội đầu cho cô.

"Em, em... tự mình làm..." Lâm Duẫn Nhi run rẩy lên tiếng.

Cô ngước nhìn vào trong gương, gặp được nét mặt cưng chiều của Ngô Thế Huân

A

, miệng hơi hé ra, lộ ra mấy chiếc răng trắng bóng.

"Lát nữa sẽ tới lượt em thôi." Răng như vậy là để ăn thịt à, nhất định là không có ý tốt, "Bây giờ là thời gian anh hưởng thụ."

Hưởng thụ cái gì?

Tự tay rửa sạch con mồi, ăn sẽ ngon miệng hơn sao?

Lâm Duẫn Nhithật muốn run rẩy một chặp, cô thu mình nhỏ lại, nhưng mà đôi bàn tay của Ngô Thế Huân như có ma lực, hay nói đúng hơn là kỹ xảo của anh quá cao, quá hiểu lực mình sử dụng, làm cho thoải mái đến muốn ngủ luôn. Không chỉ làm da đầu cô thả lỏng, phần thịt phía sau cổ, nơi giao với vai, cũng theo đôi bàn tay Ngô Thế Huân mà mở ra.

"Ừ hừ..." Cô không nhịn được mà rên nhẹ.

Ngô Thế Huân dựa vào cô ngày càng gần.

Ngón tay ấn ấn bả vai, không biết tự lúc nào anh đã nắm lấy một khối bọt biển, phía trên dính đầy mạt dược mềm (mạt dược: tên một loại thuốc đông y), Ngô Thế Huân bắt đầu thoa từ ngón tay của cô, lên cùi chỏ, đến xương quai xanh, cách đai quần cụt của cô rất gần, Ngô Thế Huân như cơ như không nhìn vào đôi ngực nho nhỏ của cô, như một loại trái cây đầy đặn, mềm mại lại cứng rắn dựng thẳng, nhạy cảm khiến cô run lên.

"Ừ..." cô rên rỉ.

Một tiếng "ừ" này, làm cô nhất thời tỉnh lại.

Trên gương, một chút hơi nước cũng không có, thế nên những đọng tác cọ rửa của Ngô Thế Huân hiện lên vô cùng rõ ràng, ngón tay vuốt ve đầu ngực cô, cánh tay ôm trong eo cô, từ từ mở cánh tay đang ôm đầu gối của cô.

Lưng cô dán hẳn vào người trần như nhộng của Lý Túc.

Đột nhiên, một cái gì đấy cứng rắn nóng bỏng, ở sau lưng cô trượt trượt, cọ cọ, cử động.

Mặc dù Lâm Duẫn Nhi đơn thuần, nhưng dạo này, ở cùng với người nào đấy, đầu óc về phương diện này cũng mở ra hẳn, thân thể Ngô Thế Huân trần truồng như thế, sao cô lại không ý thúc được, cái đang đâm trên lưng cô, cái khiến cô chảy mồ hôi lạnh tột cùng là gì kia chứ.

Màu đỏ lan từ tai đến mặt cô, khiến nó phút chốc đã đỏ bừng lên.

Ngô Thế Huân đem một thân cao thấp vân vê nhào nận đưa cô ra ngoài, anh cũng không đứng phía sau cô, mà lại chuyển đến đứng trước mặt cô, để thân người mềm nhũn của cô tựa hẳn vào tường, ít nhất cũng không làm cô bị trượt từ trên ghế xuống đất.

Anh ở trước người Lâm Duẫn Nhi, mở rộng chân quỳ xuống, sau đó tách chân cô ra, vừa móc một bên hông anh, một tay nâng chân của Lâm Duẫn Nhi, bắt đầu cọ rưa cho từng ngón chân của cô, rất kỹ lưỡng, đến đầu ngón chân cũng không bỏ qua.

Từ lúc sinh ra đến nay, Lâm Duẫn Nhi chưa bao giờ được phục vụ như vậy, quả thực, lòng tràn đầy sợ hãi.

Ngô Thế Huân ấn ấn khiến cô hết sức thoải mái, cô căn bản không nhịn được rên rỉ, thở dốc thoả mãn, tiếng rên cứ phiêu đãng trong căn phòng tắm hết sức mập mờ này. "Ừ a a.", "Không được, nhẹ một chút.", quả thật không chỉ là mập mờ.

Cái này có gọi là tắm không, tắm mồ hôi, đỏ mặt nóng tai.

Cô thực sự không dám ngước lên nhìn mặt Ngô Thế Huân, người đàn ông này đang ngồi cạnh cô, đưa chân ra, thứ giữa hai chân của anh ta vô cùng chói mắt, cô chỉ sợ, chỉ cần cô sơ ý một chút là phải đi rửa mắt rồi.

Nét mặt Ngô Thế Huân không có biểu hiện gì không ổn cả, bàn tay lại càng ổn hơn, nếu không phải thứ bên dưới phản ứng quá rõ ràng, người khác cũng sẽ nghĩ anh là thật tâm không làm loạn.

Một thân Lâm Duẫn Nhi toàn bọt là bọt, cả người như một con thỏ xù lông.

Ngô Thế Huân cọ rửa sạch sẽ cho cô, sau đó lấy sữa tắm hương mạt dược đánh cho lên bọt, rồi lại đưa cái bọt ấy cho cô.

"Tới em!" Hai chữ kia, giọng trầm thấp, khan khan, vô cùng hấp dẫn.

Lâm Duẫn Nhi muốn khóc rồi.

Ngô Thế Huân đứng dậy, cương trực đứng thẳng, cũng không cho Lâm Duẫn Nhi trèo lên ghế, cao thấp chênh lệch như thế, Lâm Duẫn Nhi cũng chỉ còn cách phồng mang trợn mắt mà thôi, thắt lưng Ngô Thế Huân hẹp như vậy, nó đẹp mắt đến nỗi Lâm Duẫn Nhi phải nuốt nứoc miếng ganh tị, thèm thuồng, tay cô run run, dùng bọt biển cọ xát hai cái một cách cẩn thận.

Ngô Thế Huân cũng không hề thúc giục cô.

Lâm Duẫn Nhi đánh bạo, cọ xát thêm một tí, hai cái nữa.

Ngô Thế Huân đanh mặt, chỉ khép mắt nhìn cô.

Đánh chết thì Lâm Duẫn Nhi cũng không chịu ngẩn đầu lên nhìn Ngô Thế Huân, nên dù sắc mặt anh có thế nào, cô cũng không biết, đướng nhiên cũng chẳng có áp lực.

Cô trái một cái, phải một cái, sờ sờ khắp nơi, còn đi vòng ra sau lưng, len lén nhéo nhéo cái mông thịt của anh một cái, cổ tay thì cứ dính vào cái xương hông, cảm giác được các cơ bắp đang căng cứng của anh.

"Trước mắt anh muốn tắm một cái." Ngô Thế Huân nghiến răng phân phó.

Chuyện này rất công bằng, cho dù cách lớp quần áo, Ngô Thế Huân cũng là quỳ xuống, lau đôi gò tư mật của cô một cái rất cẩn thận nha, một lần rồi lại một lần. Ở nơi này của cô, Ngô Thế Huân lau đặc biệt mất thời gian, tắm cho cô cực kì sạch sẽ.

Lâm Duẫn Nhi bị khi dễ, nghe mà muốn mềm cả người, đến tiếng khóc than cũng tràn đầy mập mờ.

Ngô Thế Huân đã ban lệnh xuống.

Con thỏ nhỏ nãy giờ mê muội nam sắc bây giờ mới phát hiện, cái dục vọng kia của Ngô Thế Huân đã oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang, mạnh mẽ uy vũ trước mặt cô.

Chẳng qua là mắt cô mơ mơ màng màng, chỉ nhìn thấy cái em thon của anh thôi, không chú ý đến cái dục vọng to lớn này của anh.

Ngô Thế Huân muốn cô tắm phía trước mặt cho anh....

Trước mặt a trước mặt, là trước ... mặt nhé!

Lâm Duẫn Nhi chỉ cảm thấy trong mũi nong nóng có phần ê ẩm, có thứ gì đó chảy xuống, ai nha, sao đột nhiên lại chảy nước mũi vậy? Thật quá mất mặt rồi!

Cô cuống quýt muốn lau đi, mới dính vào mu bàn tay một ít, liền bị Ngô Thế Huân nắm lấy.

"Ngẩng đầu." Ngô Thế Huân nắm lấy mũi cô, buộc cô khẽ ngửa đầu, vừa chạy tới chỗ vòi nước, lấy khăn long thấm nước, sau đó bưng kín hơn nửa mặt bên của Lâm Duẫn Nhi.

Cô có thể hô hấp, có thể há mồm, nhưng lại không thể thở được.

"Chắc hẳn là em kích động lắm hả, nếu không tại sao vừa liếc mắt đã chảy máu mũi? Hả?"

Tên đàn ông vô sỉ này, còn dám ghé tai cô nói những lời đừa cợt này!

Lâm Duẫn Nhi cuối cùng cũng phẫn nộ rồi.

Nhưng đợi chút... Cô kích động? Không phải cô chảy nước mũi mà là máu mũi sao?

"Em phải tắm giúp anh." Ngô Thế Huân rất kiên trì, quyết không bỏ cuộc.

Không nhìn thì không sao, tốt nhất là đừng nhìn. Ngô Thế Huân rất mau mắn, nắm lấy tay cô, đặt tay cô trên người mình, sau đó hướng dẫn cô sờ soạng phần phía dưới của anh một lần.

Rất triệt để.

Trước mặt, phía sau, bắp đùi, bắp chân, bàn chân.

Tiếp đến anh kéo Lâm Duẫn Nhi lên, ngồi lên ghế, tắm rửa cho phần trên của anh ta.

Vùng ngực săn chắc, cơ bụng xinh xắn, đường nét cánh tay linh hoạt.

Ngô Thế Huân bắt Lâm Duẫn Nhi gội đầu cho anh.

Cuối cùng anh mở vòi sen ra, rào rào, bọt trên người hai người cũng vì thế mà biến mất, sạch sẽ hẳn ra, anh cởi chiếc quần cụt nho nhỏ của cô ra, chỉ để lại cái quần nhỏ và áo lót, anh nói "tiện việc hành động."

Lâm Duẫn Nhi bị lột cả, toàn thân nhẵn bóng, co người trên ghế, run lẩy bẩy.

Sạch sẽ thì tắm rửa cũng sạch sẽ rồi, bắt đầu khai mạc nhá!

"Duẫn Nhi có biết đây là cái gì không?" Ngô Thế Huân chỉ vào hai vòng gỗ.

Lâm Duẫn Nhi mù tịt, chả biết gì. Đó không phải là được dùng để tránh té nhào trong phòng tắm sao? Chẳng lẽ còn có cách dùng khác?

Vẻ mặt Ngô Thế Huân thần bí, cũng không trả lời cô, chẳng qua chỉ là đi tới ôm cô, sau đó dùng chân đẩy ghế, cách tường một khoảng, lại đem cô thả vào ghế.

Lần này không phải là ngồi, mà ấn vai Lâm Duẫn Nhi, để cho cô nằm ngửa ra cái mông để ở phần rìa ghế.

Theo khả năng giữ thăng bằng của Lâm Duẫn Nhi mà nói thì, Ngô Thế Huân mà vừa buông tay, chắc chắn cô sẽ té ầm xuống đất.

Dĩ nhiên Ngô Thế Huâb sẽ không để cô bị té.

Anh vuốt nhẹ cái mông nhỏ mà tròn của cô, nhẹ nhàng mơn man bắp đùi của cô, sau đó là mắt cá chân khéo léo tinh tế... Chân cô bị tách ra, một trái một phải, móc vào hai vòng tròn bằng gỗ, khiến cô không thể động đậy được nữa.

Như vậy thật xấu hổ, tự thế phóng đãng này...

Ngô Thế Huân bình luận một cách tự nhiên: "Duẫn Nhi xem ra "ngon" quá."

Lâm Duẫn Nhi ngây ngốc nhìn anh chằm chằm, một hồi lâu, cuối cùng cũng phản ứng kịp, mặt đỏ lên.

"Thả... thả, buông ra."

"Hả?" Ngô Thế Huân không để ý nói lại một tiếng.

Hiện giờ tâm tình của anh vô cùng vui vẻ, trắng trắng, không còn che chắn, tuỳ anh muốn thế nào cũng được, Lâm Duẫn Nhi không thể chạy trốn như lần trước nữa.

"Nơi này của Duẫn Nhi thật là xinh đẹp."

Anh đưa tay vuốt ve cái ngực nhỏ của cô, thật mềm mại, nhọn hoắt, lại nhạy cảm mê người, cô xấu hổ, nức nở một tiếng.

Ngô Thế Huân sờ soạng vẫn cảm thấy chưa đủ, anh cúi đầu, dùng môi lười liếm nhẹ một cái.

Lâm Duẫn Nhi bị cảm giác xa lạ này doạ cho sợ, khoái cảm tê dại cứ thế mà đánh tới, lại không thể rút chân ra khỏi cái vòng gỗ được.

Và hiển nhiên, Ngô Thế Huân sẽ không để cô chạy trốn được.

Ngô Thế Huân vuốt ve cô, bàn tay nóng rực, động tác tay cũng rất nhẹ nhàng, giống như đang an ủi một con tỏ nhỏ xù lông.

Cô nhịn không được run rẩy, cô rất sợ, đối với cô mà nói, chuyện tình dục là vô cùng xa xôi, trước mắt tràn đầy hình ảnh sinh vật nam tính xâm lược cũng vô cùng bỡ ngỡ.

"Anh muốn hôn em." Ngô Thế Huân nói.

Lâm Duẫn Nhi sững sờ. Anh muốn hôn môi à?

Môi lưỡi Ngô Thế Huân không phải hướng đến môi cô, ngược lại, nó lướt đến bụng cô, rồi đảo quanh cái rốn tinh tế, làm cô nhột nhột, tê dại, tiếp, Ngô Thế Huân lại đi xuống.

Giữa hai chân có vườn hoa u mật, nho nhỏ, tinh khiết mùi hương xử nữ.

Ngô Thế Huân rất hài lòng, chính tay anh đã tẩy rủa sạch sẽ nơi này. (@@)

"Em là người đầu tiên đó Duẫn Nhi." Ngô Thế Huân nói: "Từ trước đến giờ anh chưa từng cái chuyện thân mật như vậy, em là người đầu tiên, khát vọng mãnh liệt của anh, cũng là dành duy nhất cho em."

Lời này thật ngọt ngào, nhưng như vậy là có ý gì?

Tiểu Nhi thỏ vụng về, thì xử nữ cũng là bình thường, có thể làm cái việc lớn mật như thế, xuống tay hung tàn như Ngô Thế Huân, lại dày mặt dám bảo lần đầu tiên?

"Anh là xử nam?" Nghĩ mãi không thông, Lâm Duẫn Nhi ngây ngốc hỏi lại.

Ngô Thế Huân thanh sắc bất động, thoạt nhìn bí hiểm, mười phần là thuộc dạng người xấu, Lâm Duẫn Nhi cũng là lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt sắc nhọn như thế của Ngô Thế Huân, bị anh nhìn đến đỏ mặt tía tai.

Không phải nhiệt cũng không phải bởi nhục cảm, mà vẻ ửng đỏ này của cô là do âm điệu lạnh lùng khi anh mở miệng đáp lại.

"Xử nam cũng có thể khiến em phải điên cuồng,"

Lạnh lùng, mảnh băng vụn vỡ rơi nha.

Lâm Duẫn Nhi mơ hồ nghĩ, a nha, thì ra Ngô Thế Huân cũng có dáng vẻ tức giận cực kì đáng yêu này, thật là dễ thương đó nha.

Anh chàng xử nam này thẹn quá hoá giận, hạ thủ lại không nương tay, chẳng đáng yêu gì cả.

Anh hôn thật mạnh vào nụ hoa khép hờ.

Liếm, cắn, mút, nho nhỏ, đài hoa mềm mại nhanh chóng bị anh bắt được, nơi tư mật như thế bị anh lật ngược dày vò, khiến Lâm Duẫn Nhi muốn sụp đổ.

Ngô Thế Huân lại tiến thêm một bước, anh biết rõ hoa kính nũng nịu nhát gan, lại nhỏ hẹp như thế, anh đưa một ngón tay vào, thăm dò.

Hai chân Lâm Duẫn Nhi bị treo lên, lại giương rộng ra, không có cách nào khép lại, cảm giác các bắp thịt bên trong trương lên, cứng rắn khép chặt lại, không cho ngón tay kia của Ngô Thế Huân động đậy.

Lại không kiên trì được bao lâu.

Lưỡi của Ngô Thế Huân vẫn còn ở đài hoa này của cô đấy.

Lâm Duẫn Nhi mơ hồ khóc lớn một tiếng, nghẹn lời: "Ừ, ừ, a a a..."

Đây là muốn "nhẹ một chút"? Hay "trọng điểm" là đây? Hoặc là "thêm một lần nữa"?

Ngô Thế Huân rất vui vẻ, "Duẫn Nhi thoải mái rồi à? Hay là bị đau?"

"A a... nhẹ chút, ừ .... A a ..."

"Mạnh một chút... Thật sao, Duẫn Nhi"

"A a a ... Anh ... a a..."

"Sai rồi, Duẫn Nhi đã lập gia đình? Vậy phải gọi anh là gì? Hả?"

"Ô! A a a a.. hư, Ngô Thế Huân...."

"Lại gọi sai rồi, Duẫn Nhi như vậy là không ngoan, anh sẽ không thể không để cho em dễ chịu được, thoải mái một chút."

"A a a! a a ..."

"Duẫn Nhi, gọi anh là gì?"

"Ô, ô ô... ông.. ông xã..."

Tiếng kêu uyển chuyển yêu kiều kia, quả thực có thể khiến cho Ngô Thế Huân nộp khí giới đầu hàng rồi.

Mắt của Ngô Thế Huân đỏ ngầu, cắn răng nghiến lợi.

"Duẫn Nhi thật biết nghe lời, để ông xã suy nghĩ một chút, làm thế nào để Duẫn Nhi càng thoải mái hơn nha."

Ngô Thế Huân là người có tinh thần nghiên cứu, hơn nữa anh còn tự xưng mình là một người đàn ông yêu thương cưng chiều vợ hết sẩy, thế là anh lại tiếp tục miệt mài với công việc thăm dò của mình.

Anh dùng môi ngậm lấy hoa kính của cô, đưa ngón tay thứ hai đẩy vào hoa kính.

Anh nhẹ nhàng dùng răng ngậm lấy đài hoa, lấy đâỳu ngón tay khẽ nâng lên gãi nhẹ chơi đùa hoa kính.

Anh mút mạnh mấy cái, sau đó nhanh chóng rút tay ra, rồi một lần nữa hung hăng cắm vào tận đáy.

Lâm Duẫn Nhi rên rỉ gần như không chịu nổi, cô sắp hỏng mất.

"A ha! Ha ha"

Hoa kính giữ chặt như vậy khiến anh không thể rút tay ra được, sau đó cái nơi kính đạo nho nhỏ này, quấn chặn, không ngừng hút ngón tay của anh vào, hút vào hút vào, Ngô Thế Huân sửng sốt một chút.

Ý nghĩ đầu tiên của anh là, Duẫn Nhi chặt như vậy, nếu là dục vọng của mình ở bên trong, không biết có phải là sảng khoái muốn thăng thiên hay không?

Ý nghĩ thứ hai chính là, của Duẫn Nhi chặt như vậy, dục vọng to lớn của anh hẳn không đứt chứ?

Ý niệm thứ ba trong đầu đó là: Duẫn Nhi à, em nhạy cảm thế sao?

Cao trào của cô đến rồi.

"Ông xã, Ngô Thế Huân..." Cô nức nở, uất ức vô cùng.

Cả người Lâm Duẫn Nhi ướt dầm dề, tay trơn trợt, Ngô Thế Huân nắm chặt lấy mông của cô, giận vì trên người cô mang mùi của cây hương trầm dễ chịu, thì cao trào là thoải mái đến thế.

Cho dù là mới tắm xong, chưa kịp lau khô thì cũng không ẩm ướt đến như vậy.

Ánh mắt Lâm Duẫn Nhi như mất đi tiêu cự, mê mẩn mờ mịt, nửa ngày chưa phục hồi thần sắc.

Khuôn ngực nhỏ phập phồng lên xuống kịch liệt, miệng mở to tở gấp, mà bên trong của cô cũng không có được sự yên bình vẫn còn mạnh mẽ quấn vặn.

Qủa thật, nhiệt huyết Ngô Thế Huân sôi trào rồi.

Trong đầu anh chỉ còn lại ý nghĩ: mau đưa vào đi.

Anh muốn hưởng thụ thật tốt cảm giác anh Duẫn Nhi được hoà vào nhau.

Dục vọng bị đè nén đến mức trướng đau, không kịp chờ đợi lâu, nhanh tay đưa vào miệng hoa kính, cảm thụ nơi đó vùa nhỏ vừa hẹp, ấm áp ôm trọn, thật tuyệt vời, trong đầu anh choáng váng một trận.

Đây chính là Cực Lạc chi cảnh mà.

Anh bị niềm hạnh phúc này xông lên đầu rồi nên mới không biết chính mình đang phát ra tiếng hô khàn khàn.

"Duẫn Nhi..."

Anh phóng ra.

Miệng hoa kính ướt nhẹp, trộn lẫn giữa hoa dịch và tinh dịch của Ngô Thế Huân.

Lần đầu tiên của xử nam không khi nào kéo dài được.

Những vọng tưởng trong đầu của Ngô Thế Huân tan vỡ, căn bản anh chỉ mới gõ vài cái, thế mà đã không nhịn được phun ra mất rồi, đây thực là một sự sỉ nhục đàn ông mà.

Nhưng xử nam cũng khôi phục sức khoẻ kinh hồn, hơn nữa lần thứ hai tuyệt đối có thể rửa nhục, còn có thể mang lại cả tiền lời.

Đáng tiếc khách hàng không mời mà đến, chỉ khiến cho người khác ghét bỏ, bởi vì những người khách này thực không chịu suy nghĩ thấu đáo, không thấm nhuần được tư tưởng "không được quấy rầy khi làm việc", chẳng biết thức thời gì cả.

Tiếng điện thoại vang lên liên tục, hết cuộc này đến cuộc khác, không hề dừng lại.

Cùng lúc đó, điện thoại của Lâm Duẫn Nhi cũng vang lên.

Ngô Thế Huân là nhân viên phòng nghiệp vụ, điện thoại vang lên, nhất định là phải nhận, tuyệt đối không được bỏ lỡ khách hàng.

Anh thở hổn hển, nhìn vào người đang nằm phía bên dưới, thân thể mềm mại động lòng người, bên tai là tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập, anh nghe được tiếng di động của Lâm Duẫn Nhi.

Anh rất muốn cùng Lâm Duẫn Nhi liều mạng ân ái, nhưng đây là lần đầu tiên của Duẫn Nhi, cũng là lần đầu tiên của anh, anh cảm thấy cần phải ở trên giưòng, có hoa thơm, đốt nến, có một bàn ăn phong phú, một buổi tối thật lãng mạn, anh muốn nó thật hoàn mỹ.

Dù thế nào thì Ngô Thế Huân vẫn rất có lý tưởng.

Anh bất đắc dĩ rút người ra, để Lâm Duẫn Nhi xuống, sau đó ôm cô, hôn lên tai cô một cái.

"Lần sau sẽ hoàn mỹ hơn, ông xã sẽ chuẩn bị thật đàng hoàng, Duẫn Nhi chỉ cần hưởng thụ thật tốt là được rồi."

Anh tuỳ tiện rút một cái khăn tắm, vây quanh hạ thân, liền đi ra nghe điện thoại.

Lâm Duẫn Nhi ngồi co ro trên ghế, che khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ ai oán.

Cái tên Ngô Thế Huân này, dám buộc cô gọi anh là "ông xã".

Bọn họ còn chưa kết hôn!

Hơn nữa, Ngô Thế Huân còn dùng sắc dụ cô.

Rõ ràng cô đã từng nói "chờ sau khi cưới", hu hu...

Uông Thục Kỳ từ mẹ mình mà nghe được một tin tức vô cùng thú vị.

Thì ra cha đẻ của Lâm Duẫn Nhi là một phú nhị đại*, để lại một di sản khổng lồ, sau khi cùng với mẹ Lâm kết hôn, những người đàn ông có tiền thường thì không thể nào kiên trì bảo vệ nửa người dưới được, chưa tới năm năm, đã bị mấy người đàn bà khác lừa chạy mất, nhưng không biết số phận của ông ta là cái dạng gì, mà con ông ta, trong giá thú hay ngoài giá thú, đứa nào cũng là nữ.(quả báo đấy =..=)

Hy vọng có một đứa con trai để truyền thừa, nhưng sự thật đã khiến ba Lâm thất vọng hoàn toàn, ông đã chuẩn bị ngận sách là mười triệu nhân dân tệ, chỉ chờ con trai được sinh hạ.

Đây cũng chính là nguyên nhân mẹ Lâm đồng ý yêu cầu đứa con trai đầu tiên mang họ mẹ, không có con trai thì cháu trai cũng có thể.

Không phải là mấy đứa con kia của ông không sinh được cháu mà là đứa cháu của ông chưa ngoi được đầu ra ngoài.

"Thì ra là vì tiền!" Uông Thục Kỳ bĩu môi, "Cũng là do tiền thôi, tiền từ trên trời rớt xuống cơ mà, ngàn vạn con số, dùng tiền đập vào đầu hai mẹ con nhà đó, họ cũng đủ ngất rồi."

Mẹ Uông khẽ đánh con gái một cái, "Con nói cái gì thế! Cái loại chanh chua, hẹp hòi như vậy, mẹ chưa hề dạy con nha. Đứa bé Duẫn Nhi kia không phải là loại thấy tiền sáng mắt, mẹ nó cũng là được đường đường chính cưới vào cửa, Duẫn Nhi đương nhiên có quyền cầm khoản tiền kia."

Uông Thục Kỳ làm thế nào cũng thấy chướng mắt Lâm Duẫn Nhi, "Cũng chỉ là con gái của người giúp việc thôi mà."

"Giúp việc thì như thế nào? Công việc của người ta cũng là công việc chính đáng, lương thiện, hơn nữa, dì Lâm ở Phác gia lâu như vậy, con và tên tiểu tử ở Phác gia đều do dì Lâm nuôi lớn, Duẫn Nhi không phải vẫn đi sau lưng các con sao? Mẹ rất thích tính tình khéo léo đó của Duẫn Nhi đấy. nếu có thể có thai một lần nữa, mẹ rất muốn sinh một đứa con gái như Duẫn Nhi vậy đó."

Nghe mẹ càu nhàu, trong lòng Uông Thục Kỳ tức chết.

Chính là cô không thích Lâm Duẫn Nhi.

Rõ ràng Phác Liệt là vị hôn phu của mình, nhưng ánh mắt của anh ta là chỉ nhìn chung quanh Lâm Duẫn Nhi. Rõ ràng cô xinh đẹp lại cao quý, lại còn có nhiều tiền, từ nhỏ đến lớn, ở trong trường học, cô đều được gọi là tiểu công chúa, cô cũng không thể tìm Lâm Duẫn Nhi mà gây phiền phức, chung quy là vì bên cạnh Lâm Duẫn Nhi lúc nào cũng có một – hai người che chở, luôn luôn cùng cô đối nghịch, thế mà cô ta còn bày ra vẻ mặt đáng thương.

Cô đứng xem Lâm Duẫn Nhi bị khi dễ thì thế nào?

Cô cố ý dung túng cho bạn học gây khó khăn cho Lâm Duẫn Nhi đấy, thì thế nào?

Chỉ là tiểu đả tiểu nháo, cô lập, cách lý thì tính là gì? Nói xấu thì coi là gì? Cũng không phải là lừa gạt mấy bạn học nam khác.

Đùa giỡn tình cảm Lâm Duẫn Nhi, cố ý làm cho Lâm Duẫn Nhi thất thân, nhìn cô ta không còn tốt nữa, hoạn bính loạn khiêu!

*Hoạt bính loạn khiêu: bộ dáng vui vẻ, tràn đầy sinh lực.

Nhưng chính vì Phác Xán Liệt cứ trông coi Lâm Duẫn Nhi, thế nên cô mới không thể buông ta được.

Cô chính là ghét dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn, uất ức đó của Lâm Duẫn Nhi, càng ghét, càng phải trêu cợt giày vò.

Còn Ngô Thế Huân, cô vốn chỉ là thưởng thức cái đẹp, đơn giản chỉ là buông lời tán tỉnh đầu môi, còn chưa tính tới thân cận một chút, nhưng Lâm Duẫn Nhi lại im lìm mà thành đôi với anh ta.

Uông Thục Kỳ cảm thấy Lâm Duẫn Nhi cố ý đánh vào mặt cô một cái!

Muốn kết hôn đúng không?

Muốn sinh một đứa bé trai đúng không? Muốn thừa kế tài sản đúng không?

Được lắm, cô sinh con đi, con kết hôn đôn, nhưng không phải kết hôn hay có đứa bé là thiên trường địa cửu đâu, nhớ đấy.

Uông Thục Kỳ cảm thấy cô nên khiêu khích Ngô Thế Huân một cái mới được.

Xem anh ta chọn phải một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn hay là con thỏ này có mưu đồ khác đây.?

Uông Thục Kỳ cũng muốn nhìn một chút, Lâm Duẫn Nhi hao tổn tâm trí dụ dỗ đàn ông như thế, sau này biết mọi chuyện, anh ta sẽ như thế nào?

Cho nên cô lấy điện thoại ra gọi, hẹn Ngô Thế Huân đi ăn tối.

Bên này, Ngô Thế Huân đi đến nơi hẹn, bên kia, Lâm Duẫn Nhi như bị một cú điện thoại bắt đi.

Bánh ngọt, đá tròn phủ kín Tiền viện, chuông gió được treo dọc theo hành lang, rèm cửa sổ phiêu phiêu sát đất, trong cửa hàng mỗi bàn được chạm trổ khéo léo, ghế là loại ghế dựa lưng cao, hương nến bay lãng đãng.

Nguỵ Mễ Miễn đang ngồi trước một Ngô Thế Huân khác... Ai, sai rồi, là Ngô Bạch Hiền.

"Duẫn Nhi à." Ngô Bạch Hiền được gả đi, cười tà mị quan sát cái bụng nhỏ của cô, "Em và em trai Thế Huân tình cảm tiến triển như thế nào?"

Lâm Duẫn Nhi mờ mịt bị mê hoặc.

Thật ra thì cô vừa chạy ra từ miệng của ác thú đó....

"Cũng có thể coi là rất náo nhiệt." Cô lơ mơ trả lời.

Ngô Thế Huân rất không hài lòng với câu trả lời vừa rồi của cô, "Nhưng hai người ở cùng một chỗ, bây giờ thời tiết lại nóng bức như vậy, em suy nghĩ một chút đi, lúc ban ngày, mặt đất cũng phản xạ lại ánh sáng mặt trời đấy..., chân không nhấc lên, ba giây là chín, em cũng nhiệt thành như vậy, hai người buổi tối ở cùng một phòng, chẳng lẽ là mỗi người ngủ một phòng, hay là nhìn nhau cười rồi thôi, ở chung một phòng sẽ tiết kiệm điện đấy."

Tiết kiệm điện cái gì? Chủ đề gì thế này? Trọng điểm chảng lẽ là chi phí hao tổn của việc sử dụng máy điều hoà?

Đầu Lâm Duẫn Nhi khó lắm mới nhạy cảm được một lần, cô ý thức được vấn đề mà Ngô Bạch Hiền muốn hỏi là cô có chung đụng với Ngô Thế Huân hay không.

"Thế Huân rất bận, phần lớn đợi đến khi ảnh về, em đã đi ngủ mất rồi."

"Ngủ? Vậy các người không phải là đến mặt cũng không gặp chứ? Cái tên Thế Huân tính tình khó chịu, không kết hôn thì không cùng giường... Haiz, chẳng lẽ hai người cũng không hẹn ngày giải trí sao?

Chẳng lẽ không hẹn? Là cuộc sống không có tình thú, không là một đôi?

"Ách ... cũng có."

"Là gì?" Thần kinh Ngô Bạch Hiền căng lên.

"Chính la, em nấu bữa sáng sau đó, buộc tờ giấy vào cái vòng của Bao Canh, sau khi Ngô Thế Huân tỉnh lại, sẽ cùng Bao Canh liên hệ tình cảm." Lâm Duẫn Nhi cười khanh khách.

Ca ca đại nhâ rất nghi hoặc, "Bao Canh là ai?"

"Nó chính là con vua mèo của chúng tôi." Lâm Duãn Nhi nghiêm túc giới thiệu "Thế Huân đối xử với Bao Canh rất tốt."

"Các người định xem một con mèo như đứa con mà nuôi dưỡng à? Đó là vật giải trí chung, không phải là thời gian giải trí chung.! Ngô Bạch Hiền cuối cùng cũng phát điên, "Ta là muốn hỏi, hai người các ngươi cô nam quả nữ, lại lưỡng tình tương duyệt*, chẳng lẽ không lúc nào lau sung cướp cò à?

*Lưỡng tình tương duyệt: hai người đều dành tình cảm cho đối phương.

Keyword: cô nam quả nữ, lưỡng tình tương duyệt.

Điểm nổ: lau sung cướp cò.

Mặc dù Ngô Bạch Hiền cho rằng cậu em trai bảo thủ của mình, sẽ không lên xe trước mua vé bổ sung sau, nhưng mà Lâm Duẫn Nhi trước mắt tràn đầy sức sống lại tươi mát, đặc biệt là không hề phòng bị, người đàn ông nào mà không nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận là không kịp đưa đại chưởng của mình vào người cô ấy chứ.?

Tính tình của thằng em này rối rắm, nhưng lại vừa mong em trai của mình có chút khí tiết.

Trên thực tế Ngô Bạch Hiền hi vọng nó thành hiện thực.

Bị hỏi những câu hỏi trắng trợn như thế, chúng đến dồn dập khiến đầu cô choáng váng, Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng nhớ đến cảnh trong phòng tắm cách đây không lâu.

Cảnh ướt át dâm mỹ, không khí thuần tình vô cùng kì diệu...

Khuôn mặt Lâm Duẫn Nhi đỏ bừng, đầu khẽ cúi xuống, "Cũng có..."

Cô nói quá nhỏ, mà lúc này Ngô Bạch Hiền lại không tập trung vào cô thế nên căn bản là không nghe được, chỉ thấy em dâu cúi đầu xuống, nhìn bộ dáng như sắp khóc.

Ngô Bạch Hiền luống cuống tay chân, "Không, không không ... không được khóc, ta... anh không phải là mắng em, anh ... anh chỉ là nóng nảy quá thôi"

"Anh nóng cái gì?" Lâm Duẫn Nhi nhỏ giọng hỏi.

"Anh nóng, anh còn đang suy nghĩ nhận một đứa con trai về nuôi." Ngô Bạch Hiền lập tức đàng hoàng thẳng thắn.

"Nhận một đứa con trai?" Lâm Duẫn Nhi không kịp phản ứng, "Anh với anh Khúc không phải là ở cùng một chỗ sao?"

"Thì là tại ở cùng nhau, thế nên anh mới..." Ý tứ của Ngô Bạch Hiền không tốt lắm, "Thay thế cái gì, anh cũng không thích như vậy, nhà bọn họ cũng có nhiều vấn đề, đòi người thừa kế, anh lại không thể sinh nở..."

Lâm Duẫn Nhi thấy anh ta quan sát bụng nhỏ của mình, một hồi sau mới phản ứng được, "Anh muốn em sinh à?"

"Thật xin lỗi. làm phiền em dâu rồi." Ngô xấu hổ che mặt, "Đây là anh lén lút xin em đấy."

Lâm Duẫn Nhi hoảng sợ che cái bụng nhỏ mình lại.

Người anh này có ý đồ với cô!

Mẹ cũng có ý đồ với cô!

Ông bà Ngô cũng có ý chờ đợi được ẵm cháu!

Mặc dù nickname của cô là con thỏ nhỏ, nhưng cô cũng không thể sinh con như thỏ sinh con được, một lần có thể sinh ba đứa!

Sợ đau, sợ máu, cái gì cô cũng sợ, Lâm Duẫn Nhi chóng cả mặt.

Thực sự cô không hiểu, lần đầu cô quen bạn trai, thì đã có ba tổ chức nhìn chằm chằm vào cái bụng bé nhỏ của cô rồi, tên Ngô Thế Huân kia hình như cũng là lần đầu quen bạn gái....

Chẳng lẽ những cô gái trước kia thích Ngô Thế Huân bị chuyện này doạ sợ bỏ chạy rồi sao?

Lâm Duẫn Nhi có cảm giác mình cũng muốn bỏ chạy nha.

___

Từ nay về sau, chồng Bạch Hiền sẽ là Xán Liệt còn vai của Xán Liệt mình sẽ giữ nguyên tên gốc nha!!!!

Nhớ vote and comment!! *chụt*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro