Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

- Appa!

 Yoona dung nhan xinh đẹp đáng yêu từ cửa phòng gọi vào. 
Nghe tiếng gọi quen thuộc của con gái, Im Jung Soo vội vàng bỏ văn kiện xuống, ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa sợ nói:

- Yoongie.
- Nghe rõ! Trả lời.

Cô nhảy vào văn phòng, buông vật trong tay ra, nhào về phía cánh tay đang dang rộng kia. 
- Tiểu bảo bối của appa đã đến rồi à, mau để appa nhìn con một cái, có béo lên không, hay vẫn gầy như trước?

Im Jung Soo dán mặt vào khuôn mặt tinh xảo khéo léo của con gái, yêu thương cọ xát một hồi, rồi mới cam lòng con gái hướng đến ghế sô pha:

- Yoongie của appa gần đây thế nào? Đã lâu appa không thấy con, appa rất nhớ con!
- Yoongie cũng rất nhớ appa và umma!

Yoona ngồi trên lòng appa, ôm chầm lấy ông, giống như coi appa là chiếc gối ôm vậy, Im Jung Soo vui mừng cười ha hả. Từ khi con gái đến ở Xi trang, đã lâu lắm rồi ông không thấy vui như thế này. 
- Ui, Yoongie của appa hình như nặng hơn một chút a.

Thử thử sức nặng trên đùi, ông có điểm kinh ngạc đông thời cũng không cam tâm.

- Tên tiểu tử họ Xi kia còn may, không ngược đãi bảo bối của appa.

Vốn Im Jung Soo luôn miệng khen Luhan, nhưng từ khi con gái của ông bị anh lấy mất, đối với con rể tương lai này, ông rất bất mãn. 
Nếu biết bọn họ còn ngủ cùng giường, bất mãn của appa có khi còn lớn gấp bội, nhưng mà… Yoona lè lưỡi, cô không có mặt mũi nào để nói chuyện đó cả. 
- Đương nhiên rồi!

Yoona đắc ý ngẩng cao đầu:

- Con đã sớm cảnh cáo Hanie, nếu anh dám ức hiếp con, con sẽ ly dị anh ấy.
- Ly dị?

Im Jung Soo bóp chóp mũi của con gái.

- Chưa kết hôn đã muốn ly dị, một chút tinh thần chiến đấu cũng chẳng có, bộ không thấy mất mặt quá à?
Yoona day day cái mũi, xuýt xoa nói:

- Quản cái gì, tinh thần với không tinh thần, appa cũng không phải không biết con không có tế bào vận động.
- Con thật là… đã lập gia đình rồi, mà tính tình vẫn như con nít thế kia.

Quên đi, tuổi cô còn nhỏ, giảng cái đạo lý hôn nhân xem ra còn quá sớm, cũng may mắn là Xi gia đã đáp ứng chờ vài năm sau mới bàn chuyện kết hôn. Nhìn dung nhan kiều diễm của con gái trước mắt, Im Jung Soo đột nhiên đối với việc con gái thành con dâu của Xi gia có điểm vui mừng. 
Yoona cười hì hì nhảy xuống lòng appa, hôm nay cô đi đến cửa hàng bánh ngọt rồi mới sang đây.

- Appa, hôm nay có Yoongie uống trà trưa với người, có hay cảm thấy hạnh phúc hay không?
- Đương nhiên, có Yoongie bảo bối tiểu mỹ nhân đáng yêu cùng uống trà với appa, sao appa không cảm thấy hạnh phúc chứ!
Im Jung Soo cũng biết con gái thích nhất là Mân Côi trà, hôm nay có thể cùng cô vui chơi, nói nói cười cười, hoà thuận vui vẻ. 
Cốc cốc! Tiếng đập cửa vang lên. 
- Vào đi!

Thư ký bên ngoài đã được dặn không để ai quấy rầy bọn họ, bây giờ lại gõ cửa, nhất định là chuyện quan trọng. 
- Chủ tịch, ngài Wu YiFan tới chơi.
- Wu YiFan?!

Vẻ mặt nghi hoặc nhanh chóng chuyển thành kinh hỉ, ông vội đứng dậy nói:

- Mau mời vào!
Cô thư ký đưa một gã đàn ông tuấn mỹ cao lớn, tóc vàng vào văn phòng, rồi lập tức ra ngoài, đóng cửa phòng lại. 
Yoona nhìn cha và vị khách ngoại quốc trông rất quen, cảm thấy có chút kỳ quái. Một bên đã năm mươi, một bên tuổi vừa đủ nhập ngũ, nếu là bằng hữu, tuổi cũng thua kém nhiều, còn nếu là khách bình thường thì có vẻ không đúng lắm. 
- Giám đốc Im, tiểu thư đây là…

YiFan đang nói chuyện bỗng lơ đãng quay sang, bắt gặp đôi mắt trong như nước mùa thu, nháy mắt đã thất thần. 
Im Jung Soo kéo con gái lại gần.

- Đến đây, để ta giới thiệu, đây con gái một của ta Yoona, bây giờ vẫn còn đang đi học. Yoongie, vị này là Wu YiFan, cũng là tân tổng tài của công ty đá quý KS, cùng hợp tác làm ăn với Im thị của chúng ta.
- YiFan-ssi, hân hạnh gặp mặt!

Cô dùng tiếng Pháp mềm mại chào anh. 
- Xin chào, thực vinh hạnh có thể làm quen với tiểu thư xinh đẹp Yoona, em có thể gọi tôi là Kris.

Kris hôn lên bàn tay trắng nõn như ngọc của cô, nhìn biểu tình của cô có chút kinh diễm. 
Yoona tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã có một phong thái thanh linh tuyệt mỹ, vì thế tương lai chắc chắn sẽ càng xuất sắc bất phàm hơn. 
Yoona đối với lời khen từ người khác phái đã thành thói quen, chỉ mỉm cười đáp lễ, cũng không để tâm. 
Wu YiFan thật vất vả mới thoát khỏi lúm đồng tiền thanh nhã mê người của cô.

- Giám đốc Im thật là có phúc khí, hợp tác với ngài lâu như thế, hôm nay ta mới biết ngài có con gái mê người thế kia, so với kim cương còn trân quý hơn. Lệnh thiên kim tuyệt đối là mỹ nhân cao quý tao nhã nhất mà ta từng thấy.
- Ha ha ha, ngài quá khen rồi. Có điều, với ta mà nói, con gái của ta so với kim cương tất nhiên là trân quý hơn gấp vạn lần.

Con gái tài sắc vẹn toàn, luôn luôn sự kiêu ngạo của Im Jung Soo. 
- Appa, appa với YiFan-ssi bàn công chuyện, con không quấy rầy nữa.
Im Jung Soo nắm lấy tay con gái, lưu luyến không muốn rời.

- Bao giờ mới lại có thể cùng con gái bảo bối của appa uống trà trưa?
- Khi nào appa rảnh a, bye!

Kiễng mũi chân hôn lên má appa, Yoona liền theo dòng người đi vào trong thang máy. 
- A…

Yoona vừa tạm biệt appa rồi đi xuống tầng, vốn định gọi taxi về Xi trang, nào biết mới đi được vài bước, đã bị một người mạnh mẽ nắm lấy cánh tay. Tên sắc lang này thật to gan, ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện xấu. 
- Là anh!

Luhan tuy chỉ nói hai chữ, nhưng cũng khiến cô không hô lên nữa. 
- Hanie, sao anh lại ở đây?

Lúc này anh vẫn còn ở trường học mới đúng a! 
Thở phì phì trừng mắt liếc cô một cái, Luhan lập tức đưa cô vào chiếc xe thể thao màu đỏ bên đường, nhấn mạnh chân ga, xe lập vọt đi như bay. 
Từ khi biết Yoongie rất dễ nhiễm phong hàn, Luhan liền mang chiếc xe này đi sửa bởi vốn dĩ nó là chiếc xe thể thao mui trần, mỗi ngày đều dùng nó để đưa đón cô đi học. 
A, nhìn sắc mặt anh chuyến sang màu đen, còn ánh mắt thì rực lửa, Yoona biết anh không chỉ tức giận, mà còn là cực kỳ tức giận. Việc cấp bách nhất bây giờ chính là làm anh hạ hỏa, nhưng mà… lại không biết anh tức cái gì thì làm sao có thể khiến anh thôi giận được? Cô ngắm nhìn anh thật cẩn thận, quên đi, cô cứ ngoan ngoãn vậy thôi, chờ anh hết giận rồi nói sau! 
Luhan khi tức giận thực đáng sợ, thậm chí ngay cả những chiếc xe trên đường cái cũng bị vạ lây, né tránh không kịp, cô cũng không nghĩ ra vì nguyên cớ gì anh lại giận như vậy, đường về Xi trang thông suốt, bọn họ nhanh chóng đã về đến nơi. 
- Hanie, anh tức cái gì thế?

Một hồi sau đã đến phòng bọn họ, cô lập tức lên tiếng hỏi anh. Vừa rồi không hỏi vì sợ sẽ xảy ra tai nạn, hiện tại cũng chẳng còn gì phải kiêng dè nữa. Nhưng cô mới hỏi một nửa, cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại.
Luhan hôn cô, tận tình hấp thụ mật ngọt trong miệng cô, hai tay vuốt theo đường cong ôn nhu của cô, vội vàng ôm chặt lấy cô, giống phải muốn cô tiến vào thân thể anh, cùng anh hợp làm một. 
Ánh mắt đầy dục niệm đánh giá thân thể cô, làm cho cô cảm thấy thân thể của chính mình tựa hồ cũng dần dần nóng lên, ánh mắt anh cũng dao động theo tay anh, sở đến chỗ nào thì chỗ đó như có lửa thiêu đốt, cô không biết phải làm sao. 
Yoona không biết anh vì sao lại bất an lo lắng như thế, chỉ có thể trấn an anh. Hai tay chủ động ôm lấy cổ anh, thuận theo anh là phương pháp duy nhất của cô, mà biện pháp này cũng rất hữu hiệu. 
Luhan vừa hôn vừa ôm cô lại gần giường lớn, áp chế cô dưới thân mình, môi vẫn kề sát cô như cũ. 
Cô cong người về phía trước đón nhận nụ hôn của anh, hai tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng chạm vào da thịt anh, tưởng rằng cách này có thể giải tỏa những âu lo và bất an trong lòng anh. 
Anh nóng bỏng đoạt lấy mật ngọt của cô, tay bắt đầu không an phận dao động trên thân thể mềm mại đến mê người của cô.

- Yoongie…

Anh ngẩng đầu lên, hơi thở khó khăn, trong mắt chỉ toàn là dục vọng. Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô thật lâu rồi liếc cười một cái, môi anh hôn lên môi cô, đầu vai của cô, rồi nhẹ nhàng hôn nên chỗ cổ trắng mịn của cô, khiến cô co rúm lại, muốn né tránh anh. 
- Đừng… Hanie…

Yoona thở dốc không ngớt, khó thể nói đầy đủ cả câu. 
Thanh âm rên rỉ khàn khàn rời khỏi miệng, hai tay vẫn giữ chặt lấy cô:

- Em làm cho anh lo lắng gần chết, quỷ thật!
Lại một lần nữa cúi người hôn cô, nhưng động tác dịu dàng hơn rất nhiều, trong lòng cô biết anh thật sự quan tâm cô. 
Dần dần hôn một đường dài đến trước ngực, anh càng hung hăng há mồm cắn nhai vạt áo của cô, lưỡi lưu luyến trên da thịt non mềm trắng nõn kia. 
Tay anh cũng không chịu yên, đảo qua vạt áo trước, rất nhanh đã cởi bỏ nút thắt, quần áo cũng vứt ra, trực tiếp hôn lên thân thể mềm mại của cô, một tay giữ chặt eo, để cho cô không thể trốn tránh, cũng để anh càng dễ dàng thăm dò cô. 
- Ưm…

Cô rên rỉ, dục hỏa đã chìm xuống kia lại nổi lên, hai đầu gối như nhũn ra, thần trí cũng không rõ ràng nữa. 
Mà vui đùa cách lớp nội y cũng không khiến anh thoải mái chút nào, anh thô lỗ cởi bỏ nội y của cô, bỏ mọi chướng ngại vật giữa hai người, môi cũng hôn lên nụ hoa kiều diễm kia. 
Như có dòng điện truyền qua thân thể, cô chỉ có thể rên rỉ, mấp máy môi, thân hình bất, cảm thụ nhiệt tình của anh.

Hạ thể bị dục vọng thiêu đốt, làm cho anh phải nín nhịn đến cực điểm, anh gầm nhẹ một tiếng, muốn giải phóng hỏa nhiệt kia, nhưng thanh âm cảnh báo trong lòng cũng không ngừng vang lên, làm cho anh càng ảo não, không cam lòng nắm chặt tay lại. 
Lý trí không thể chiến thắng dục vọng, anh lấy đầu lưỡi khẽ liếm từng tấc da thịt trên thân thể cô, đi thẳng vào nơi thần bí riêng tư kia, lấy ngón tay khẽ vuốt, cảm thụ da thịt non mềm ở đùi cô, cũng cảm giác cô bị mình vuốt ve đến phát run. 
Ngón tay xâm nhập vào nơi bí mật của cô, lập tức khiến cô kinh sợ. Cảm giác được hành động của anh, cô không nhịn được mà đong đưa thân hình, mà phản ứng vặn vẹo của cô càng khiến cho thân dưới của anh càng lúc càng khó chịu. 
- Hanie… Hanie…

Cô nhịn không được, liên tục phát ra thanh âm yêu kiều. 
Cảm giác được lời mời gọi của cô, Luhan đem nụ hôn thiêu đốt đến trước ngực cô, để cho lửa nóng đang bành trướng của mình kề sát giữa hai chân cô mà cọ sát. 
Trong đầu thanh âm cảnh báo lại vang lên, lựa chọn giữa lý trí và ham muốn hóa ra gian nan đến dường này, anh cố gắng nhẫn nại, mà đầu thì không ngừng đổ mồ hôi, trên mặt do khắc chế dục vọng mà khó coi không dứt. 
Anh xoay mạnh người ngồi dậy, toàn thân vì áp lực mà run run. 
Động tác bất ngờ cùng vẻ mặt thống khổ của anh làm cô khó hiểu, dục vọng đã làm cô mê hoặc mất đi, cô tỉnh táo lại, lớp sương mù cũng tan ra, mắt mở to nhìn anh. 
Khi anh buông cô ra, hai người đều đã thở hồng hộc, cô cơ hồ như áo rách quần manh. Nếu không phải đúng lúc anh nghĩ lại, thì đây đúng là lần đầu tiên bọn họ có quan hệ thân mật, anh căn bản vẫn chưa qua được cửa ải cuối cùng này. 
- Hanie?
- Anh tìm khắp nơi đều không thấy em, nghĩ rằng em đã biến mất rồi! – Anh nhếch miệng nói. 
- Anh ngốc, em không phải bọt khí, sao có thể biến mất? Em chỉ đột nhiên nghĩ đến đã lâu không cùng appa dùng trà, cho nên… – Cô nhỏ giọng nói. 
- Anh đã nói rồi, mặc kệ em đi đâu, đều phải nói trước cho anh biết.

Anh đột nhiên vồ lấy đôi gò mềm mại của cô, thân thể chưa phát dục hết mẫn cảm vô cùng, hành vi thô lỗ này quả thực làm cho cô thống khổ, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, lại không dám phản kháng. Sợ vạn nhất làm tức giận anh, lại khiến lửa giận của anh càng mãnh liệt hơn. 
- Anh không phải đã nói sao, em đột nhiên nghĩ đến, khi đó anh đang đi học, sao em có thể nói cho anh được?

Cô thật cẩn thận trả lời, sợ không cẩn thận lại chọc giận anh. 
- Mặc kệ, em đã làm trái với ước định của chúng ta.

Anh buông tay ra, khẽ hôn lên nước mắt của cô, cúi đầu liếm nụ hoa mềm mại của cô, cô hô hấp khó khăn, cả người không tự chủ được mà run rẩy. 
- Tốt thôi, là em không đúng, anh đừng như vậy, em nhận sai được không?

Cô cơ hồ là nín thở nói. 
Ước định?! Dân chủ ở đâu? Căn bản là cá nhân anh cưỡng chế tự quy định. Nhưng Yoona không có can đảm để nói ra, đây cũng không phải thời điểm để tranh luận cùng anh, đành phải tự nhận lỗi sai về mình. Bàn tay nhỏ bé của cô giơ cao lên.

- Phạt cũng đã phạt rồi, em cũng không phải cố ý làm anh sốt ruột, tha cho em lần này đi? Em thề tuyệt sẽ không tái phạm.
- Nếu tái phạm thì sao?

Anh lưu luyến nhìn thân thể cô không rời. 
- Mặc anh xử phạt, tuyệt đối không có câu thứ hai!
- Đây là em tự nói…!
Nhìn Yoona mê man ở trên giường, hai gò má đỏ bừng, thần sắc quái dị, Luhan ảo não không thôi. Biết rõ thân thể cô thân thể yếu đuối, nhưng anh lại nhất thời mềm lòng đồng ý cho cô chơi bóng trong thời tiết này. 
Tuy rằng là mùa đông, nhưng bởi vì gần đây thời tiết có ấm lên, nên ngày hôm qua Luhan gọi một số huynh đệ bằng hữu đến Xi trang chơi đồng thời làm tiệc thịt nướng, đồng thời cũng để Yoongie làm quen với bạn của anh. 
Nào biết Yoona thấy bọn họ chơi bóng vui vẻ, thì cũng muốn chơi, nhưng cơ thể cô lại ít vận động, thế nên kết quả là tối hôm đó, cô nói không thể ăn nổi cơm, lúc ấy anh đã cảnh giác rồi, nhưng nhìn sắc mặt hồng nhuận của cô, anh tưởng chỉ là do buổi chiều ăn quá nhiều thịt nướng, nào biết đến ban đêm lại đột nhiên sốt cao. 
Tuy rằng bác sĩ gia đình nói không có nguy hiểm gì, chờ cơn sốt qua đi thì sẽ không sao, nhưng thực ra trước đó, anh đã lên kế hoạch cùng cô đến suối nước nóng nhân dịp nghỉ đông. 
- Thực xin lỗi, em không thể cùng anh đi du lịch tốt nghiệp rồi.

Giọng nói Yoona có chút khàn khàn, mắt mở to, bộ dáng đáng thương. Lần này không biết bị bệnh gì, cô cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, cả người đều bủn rủn vô lực, hại cô khổ sở chỉ muốn khóc.
- Đừng nói xin lỗi, sinh bệnh cũng không phải lỗi của em.

Luhan nằm lên giường, ôm cô vào trong long.

- Dù sao đến đó cũng không có gì thú vị, nếu không phải vì muốn em đi giải sầu, anh cũng không muốn đi. Được rồi, vậy cũng không sao, chờ em khỏi anh, đến năm mới anh sẽ đưa em đi chơi Hawaii. Nơi đó mới thật sự là thiên đường của tình nhân!
Nếu Yoongie không thể đi, anh cũng không muốn đi. 
- Anh cũng không đi?

Cô kinh hỉ mở to mắt, lúc bị bệnh thì rất cần sự quan tâm của người khác, nhưng… Ánh mắt cô nhìn xuống dưới, lắc đầu nói:

- Không tốt, anh đã hứa đi cùng ChanYeol và Jong In rồi. Hiện tại mà không giữ lời thì không phải phép, anh nên đi, đừng lo lắng cho em. Trong nhà có nhiều người có thể chăm sóc cho em, em không có việc gì đâu, đến cuối tuần khi anh về, nhất định sẽ nhìn thấy em khỏe mạnh rồi.
- Nhưng mà…

Cô bị bệnh a! Anh có lòng dạ nào mà bỏ mặc cô ở lại, còn mình thì đi du lịch. 
- Đi thôi, không cái gì nhưng mà, em cũng không phải trẻ con, anh yên tâm đi.

Tuy rằng cô cũng hi vọng anh ở nhà với cô, nhưng chăm sóc bệnh nhân rất là nhàm chán.

- Lần trước anh nói lần này đi đồng thời khảo sát nơi đó để đầu tư sao?
- Đúng là vậy, nhưng…
- Đi chơi vui vẻ, nhớ chụp nhiều ảnh mang về, em ở nhà chờ.
****** 
- Hắc, không hổ là đại ca, quả nhiên rất khác người!ChanYeol cùng Jong In cùng đưa Luhan đang bất tỉnh nhân sự về phòng khách sạn. 
Sau khi làm xong báo cáo, vì hôn thê bảo bối Yoona không đi cùng, mọi cảnh đẹp đều không để ý, Luhan liền kéo hai người bọn họ vào quán bar. Toàn bộ quán bar cũng bởi vì có ba người bọn họ mà đỡ vắng vẻ hơn, do bởi khung cảnh ở đây chưa bao giờ đặc sắc, tiếp viên lại trang điểm quá đậm. Cũng đáng tiếc, mỗi người khi đến thì đều cao hứng, nhưng lại mất hứng mà về.
Lòng dạ Luhan đều ở lại Xi trang, đối với những cô gái này, anh làm như không thấy. Mà hai người họ thì vì tâm tình đại ca không tốt, nên bọn họ cũng chẳng hứng thú gì, kỳ thật, nhìn một hồi các cô gái kia, bọn họ cũng không tiêu hóa nổi. 
- Có phải những người rơi vào lưới tình đều hồn tiêu phách tán như thế kia không?

Jong In hết lòng tin vào uy quyền, không quan tâm đến chuyện luyến ái, cho nên đối với việc đại ca rơi vào lưới tình cảm thấy tiếc nuối và khó hiểu. Anh cũng cho rằng tuyệt mỹ Yoona không giống những cô gái bình thường, nhưng… nếu để yêu thì sẽ chẳng còn đáng mặt đàn ông nữa, thống khổ không yên, anh nguyện cả đời này không cần cô gái.
- Dẹp đi, cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai? Có điều… hẳn là thế!

ChanYeol nâng nâng kính mắt, có vẻ chần chừ, anh cũng chưa yêu bao giờ, tuy vậy dẫu chưa ăn thịt lợn nhưng cũng không hẳn chưa từng thấy qua.

- Cái gọi là anh hùng không qua được ải mỹ nhân, nghe uy lực của tình yêu đủ để con người thần hồn bát đảo, lý trí biến mất hoàn toàn. Có điều bệnh tình của đại ca đã nghiêm trọng rồi, chẳng qua chỉ là hai ngày thiếu vắng chị hai mà thôi, vậy mà cả người đã không còn một chút sức lực, so với người ta thất tình còn nghiêm trọng hơn. Thật không dám tưởng tượng vạn nhất có một ngày chị hai đột nhiên quyết định dứt tình mà đi, đại ca có thể sống sao!
- Không thể nào chứ?

Jong In bị dọa đến nhảy dựng lên, nói:

- Chị hai thoạt nhìn tuy lạnh lùng, nhưng khi đối nhân xử thế lại rất ôn nhu thiện lương, cũng không phải là người đứng núi này trông núi nọ.

Từ việc cô thay Eun Ji làm chủ, thậm chí thiếu chút nữa bị ăn một dao, có thể thấy được cô là người trọng tình trọng nghĩa. 
- Cho nên ta chỉ nói vạn nhất a!

ChanYeol trợn mắt nhìn anh, kéo lấy Jong In đi ra ngoài.

- Đi thôi, từ lúc uống rượu đến bây giờ, bụng đói muốn chết rồi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Yoona đang ngủ say, chỉ cảm thấy như có con gì đó cắn trên mặt, lại hất đi không được, buồn bực mở mắt ra:

- Hanie?! Sao vậy là anh? Anh… về trước thời gian sao?

Cô nhíu mày, tám phần là anh nhớ cô quá, cho nên ngay cả du lịch tốt nghiệp cũng không muốn đi. 
- Đúng vậy, anh rất nhớ em, cà ngày chỉ nghĩ đến em, việc gì cũng không làm nổi, cuối cùng đành quay về.

Anh đặt cô dưới thân không ngừng hôn lên môi cô, cái gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn”(*), đại khái chính là dạng này! 

(*) Tiểu biệt tân hôn: đêm “gặp gỡ” sau ít ngày xa cách còn… hơn đêm tân hôn.
- Còn em, có nhớ anh không?
- Có điều là hai ngày mà thôi, hơn nữa anh mỗi ngày đều gọi điện về mà!

Cô không biết nên khóc hay cười, bệnh còn chưa khỏi hẳn, đa số thời gian đều trong trạng thái mê man, căn bản cũng chẳng có bao nhiêu thời gian tỉnh táo để mà nhớ anh. 
- Không phải hai ngày, là sáu mươi lăm giờ!

Luhan nhếch miệng, hai tay để cạnh hai bên đầu của cô, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt có chút hung ác.

- Ý của em là không hề nhớ anh? Một chút cũng không có?
- Chà…

Cô nhu thuận vươn hai tay lên, dùng biểu tình vô tội nói:

- Người ta bị ốm. Giấc ngủ cũng hỗn loạn, anh chẳng những không quan tâm mà lại còn mắng em.

Lệ quang đã nhòe nhòe, cô muốn khóc. 
- Anh đương nhiên quan tâm đến em, nếu không thì vội vã trở về để làm gì.

Anh vội vàng dỗ dành, đợi đến khi cô nín khóc, mỉm cười, mới nhỏ giọng lầu bầu nói:

- Anh quan tâm em như thế, muốn em an tâm dưỡng bệnh, nhưng em cũng đâu để ý…
- Này…

Mắt cô đảo quanh, đề nghị nói:

- Hay là anh đi một lần nữa đi, lần này em nhất định sẽ nhớ anh.
- Em…

Anh buồn bực không nói nên lời, thả lỏng thân hình, hung hăng đặt trên người cô. 
Cô bị ép tới kêu ai ái, cầu xin tha thứ nhưng không có hiệu quả, liền thi triển “Nhất Dương Chỉ” tấn công, hại anh trốn đông trốn tây, cười ha ha. Có điều anh cũng không chịu thua, lập tức vươn ma trảo phản kích. 
Trong thoáng chốc, Xi trang thanh tĩnh vang lên tiếng thét chói tai của cả nam và nữ, tiếng cầu xin tha thứ cùng tiếng cười… 
****** 
Hai tháng sau 
Buổi sáng Chủ nhật, gió xuân mát mẻ thôi qua sân trước nhà, mang đến sức sống dào dạt, hoa viên trăm hoa đua nở. Nghiêng tai lắng nghe, trong không khí truyền đến thanh âm chấn động lòng người, tiếng chim hót gần gần xa xa…. 
Ngoài vườn, trên thảm cỏ, Yoona vui đùa cùng hai chú chó Ginger và Prince, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười, Luhan ngồi ngắm nhìn đủ loại vẻ mặt yêu kiều đùa vui của Yoona. 
- Thiếu gia! Có khách tới thăm, lão phu nhân cho gọi thiếu gia.
Luhan đi đến bên cạnh Yoona, khẽ hôn lên trán cô nói:

- Yoongie, em ở lại đây chơi, anh sẽ về ngay.
- Vậy được, anh mau đi đi.

Cô tặng anh một nụ cười ngọt ngào, rồi lập tức cúi đầu vỗ lên đầu Ginger đang không an phận.

- Hư, đừng nhúc nhích, hạ thấp xuống một chút nữa đi.

Cô đang định buộc nơ hình bướm lên đầu nó. 
Luhan nhìn cô đầy yêu thương lắc lắc đầu, rồi cùng người hầu vội vàng rời đi, Yoona thì lại tiếp tục sự nghiệp lớn của cô.
Ginger, Prince là do cô và Luhan nhặt được khi đi dã ngoại, Lúc ấy cả hai đều rất bẩn, theo chân Yoona không chịu rời, có điều tiền tài quyền thế Xi gia mà nuôi chó thì đương nhiên phải là loại chó quý có giấy chứng nhận đàng hoàng, làm sao có thể coi trọng loại chó lưu lạc này? Nhưng Yoona lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn Luhan, còn chưa mở miệng Luhan đã tự động nhờ nhân viên đem chúng về Xi trang. Nuôi không đến nửa năm, chúng lớn nhanh như thổi, so với Yoona còn to hơn. Theo bác sĩ thú y nói, chúng là giống chó quý.
- Tốt lắm, đại công cáo thành rồi.

Yoona giữ Ginger, nhìn trái nhìn phải một hồi, mới vừa lòng vỗ tay đứng lên. 
- Úc ô…

Chúng nó là đàn ông, buộc nơ con bướm sao có thể gặp người a! Ginger, Prince đứng lên đi theo, biểu tình ủ rũ, ủy khuất. 
- Sao lại bày ra vẻ mặt thê thảm thế này? Ta muốn tốt cho các ngươi thôi, mọi người đều nói huynh đệ các ngươi bộ dạng rất cao lớn, thực dọa người, cho nên ta mới giúp huynh đệ các ngươi cài thiện dung mạo, xem ấn tượng của mọi người với các ngươi có khác không. Đừng có như vậy nữa, ta cam đoan với các ngươi, hiện tại nhìn rất đẹp.
Ginger phun khí, Prince liền nằm úp xuống, cả người vô lực, ra vẻ kháng nghị. 
- Các ngươi không tin? Tốt, ta đi tìm Hanie nhìn xem.

Yoona bị chúng nó khinh thường, tức khí, quyết định tìm Luhan làm nhân chứng. 
Lúc trước nếu có không cô, huynh đệ chúng nó bây giờ còn không biết lưu lạc ở đâu, bình thường người vui đùa với chúng cũng là cô, nhưng nếu cô và Luhan cùng ra lệnh, thì chúng nó lại chỉ nghe anh, Luhan kêu chúng nó làm cái gì, chúng nó liền không chút do dự mà làm cái đó, khiến cô luôn mắng chúng nó vong ân bội nghĩa, không có phong cách của chó, đúng là đám khinh thiện sợ ác mà! 
--------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Kỳ thật xã hội bây giờ cũng rất cởi mở rồi, cho dù có con trước khi kết hôn thì thiên hạ cũng chẳng gièm pha, nhưng Naeun nhà chúng ta không phải là loại người như vậy.  Con bé từ nhỏ đã thông minh ôn hòa, luôn giữ mình trong sạch. Lão phu nhân nhìn mà xem… 

Son phu nhân béo mập đưa con gái đến trước mặt lão phu nhân, miệng thì nói liên miên:

- Chẳng những dung mạo đoan chính thanh nhã, dáng người cũng chuẩn, cá tính lại tốt, muốn bao nhiêu nhu thuận thì có bấy nhiêu thuận nhu …

Gương mặt xinh đẹp của Naeun tái nhợt, mắt nhìn xuống, mười ngón đan vào nhau, thần thái có chút nao núng.  Đối với hành động đột ngột của mẹ, nàng dường như không thể tiêu hóa nổi, nàng hận không thể tìm ra lý do để rời đi.

Trong đại sảnh Xi trang có rất nhiều người, lão phu nhân khí định thần nhàn(*) ngồi ở chỗ ngồi cố định, Luhan dựa vào ghế ngồi bên cạnh,  thờ ơ lạnh nhạt nhìn vợ chồng họ Son ở đối diện, vẻ mặt không hiểu đang suy nghĩ gì, cảnh này khiến Naeun lo lắng không yên.

(*) Khí định thần nhàn: khí tức ổn định,  thần sắc thư thái, sắc mặt không thay đổi

Vợ chồng họ Son cùng một trai, hai gái, cả nhà năm người đều đến đông đủ, hiển nhiên là muốn gây thế để thủ thắng.

- Xi thiếu gia anh tuấn trác tuyệt như thế, khí thế lại ngang tàng, người con gái nào nhìn thấy mà chẳng động tâm chứ? Naeun nhà chúng ta còn trẻ, đối mặt với sự theo đuổi của nhân tài như Xi thiếu gia, nó có thể không tâm động sao?

- Đúng vậy, đều là tuổi trẻ nhiều nhiệt huyết, Naeun lại là tiểu cô nương như hoa như ngọc… người trẻ tuổi hành vi khó tránh khỏi nông nổi, chúng ta đều là người hiểu biết, cũng không phải trách cứ gì Xi thiếu gia. Nhưng cho dù xã hội này có cởi mở đến đâu, việc một người con gái chưa lấy chồng đã có thai, vô luận như thế nào cũng không thể chấp nhận được, lão phu nhân thấy ta nói có đúng không?

Nhà họ Son chúng ta ở xã hội thượng lưu cũng coi như là có uy tín danh gia vọng tộc, đã xảy ra chuyện như vậy, nếu Xi gia không cho chúng ta một câu trả lời hợp lý, thì mặt mũi nhà ta biết để ở chỗ nào?

Lão phu nhân đang uống trà nóng, nghe vợ chồng bọn họ phu xướng phụ tùy, thật vất vả chờ bọn họ nói hết, bà mới cất giọng nói:

- Hanie?

- Không có khả năng! 

Luhan ngữ khí kiên quyết phủ nhận, nhìn một màn trước mắt cảm thấy thật nhàm chán. Tưởng có thể ép buộc hắn sao, không nhìn lại xem hắn là ai! Tuy vậy kỳ thực đối với việc này hắn cũng có điểm choáng váng.

Từ khi có Yoongie, hắn đã sớm đoạn tuyệt sự phong lưu phóng túng của ngày xưa, toàn tâm toàn ý với hôn thê bảo bối của hắn, cho dù hoa đẹp đến đâu hắn cũng chỉ coi là cúc dại, căn bản không lọt vào mắt hắn.

Hắn suy nghĩ đến nửa ngày, chỉ nhớ mơ hồ nàng lên giường với hắn có vài lần, bất quá đó cũng là chuyện đã lâu rồi, nàng có bầu hai tháng sao có thể là của hắn?

- Sao lại không có khả năng? – Son phu nhân vội la lên:

- Đã lên giường thì sẽ có khả năng có đứa nhỏ, dù có phương pháp tránh thai nhưng cũng không đảm bảo an toàn một trăm phần trăm. Người đừng có phủ nhận chưa từng chung giường với Naeun nhà ta đi!

- Luhan, ngươi với chị ta thân mật thế nào, rất nhiều bạn học chính mắt nhìn thấy, ngươi phủ nhận cũng không được.

- Dám làm không dám nhận, ngươi rốt cuộc có phải là đàn ông hay không? 

Trưởng nam Son Dong Won oán hận trừng mắt nhìn hắn, đối với bộ dáng như không liên quan của Luhan, cảm thấy tức giận bất bình, hận không thể xông lên đánh vào mặt hắn.

- Ta không phủ nhận, ta đã lên giường với cô ta vài lần, nhưng đó là chuyện của nửa năm trước, nếu đúng cái thai kia thật sự là của ta, không phải chỉ có hai tháng. 

Luhan biết bọn họ chỉ diễn kịch mà thôi, lười biếng lườm Son DongWon một cái. Tâm ý muốn bảo vệ em gái là không sai, nhưng cũng phải nắm rõ người nào gieo hạt thì hãy ra tay chứ.

- Ngươi… 

Son Dong Won tức giận định xông lên đánh hắn, Son Naeun vội vàng ôm lấy anh trai đang phẫn nộ, vợ chồng Son cũng kích động ngăn cản con mình.

Naeun biết khả năng Luhan, không phải lúc nào cũng nhã nhặn, anh trai nàng sao có thể đối chọi lại được. Nàng từng chính mắt nhìn thấy Luhan tùy ý đánh mấy quyền, đã khiến cho năm tên muốn đánh lén hắn phải hộc máu, lăn ra trên mặt đất không đứng dậy nổi.

- Hanie đã nói như thế, Son tiểu thư không biết có muốn nói thêm điều gì không.

Không kiên nhẫn nổi, Lão phu nhân mở miệng duy trì trật tự.

Trên cơ bản, lão phu nhân là chủ nhân của Xi gia, đối với việc này cũng không có ý kiến gì, chủ yếu cháu trai thích là tốt rồi. Nếu Hanie đã quyết định, lão phu nhân cảm thấy không cần phải sửa đổi.

- Naeun?

Xi lão phu nhân lãnh đạm ngoài ý muốn của bọn họ, bọn họ nghĩ bà sẽ rất vui khi biết Xi gia có người nối dõi mới đúng, vợ chồng Son vốn định nhờ Xi lão phu nhân bức hôn, nhưng sao lại thế này…

Ánh mắt lập tức dừng lại trên người Son Naeun, vợ chồng Son thì vẻ mặt lại vội vàng.

Nếu có thể làm thông gia với Xi thị, một trong tam đại tập đoàn đứng đầu của Hàn Quốc, thì sẽ là vinh hạnh rất lớn của Son gia bọn họ.

- Em… cái thai này đúng là của anh. 

Naeun khiếp sợ nhìn Luhan lạnh clùng kia, nàng thật sự hãi sợ, nhưng việc đã đến nước này, nàng không còn đường lui. Thở sâu, nàng trấn an chính mình.

- Hai tháng trước, khi chúng ta đến suối nước nóng du lịch tốt nghiệp, anh còn nhớ không?

- Nhớ thì sao? – Luhan vẫn đứng im nói.

- Ở đó, hôm sau, anh uống say, cho nên…

- Kế tiếp không phải cô định nói, ta say nên đầu óc không tỉnh táo, đến nhầm phòng, lại không cần thận lên giường với cô? Loại kịch bản này mà cũng có thể diễn sao?

Luhan xùy một tiếng:

- Đêm đó đúng là ta uống say, đáng tiếc là có người đưa ta về phòng, không thể có chuyện nhầm phòng được, cho nên…

- Anh không nhầm phòng, là em… tự em đi tìm anh.

Nàng không nghĩ việc dũng cảm theo đuổi tình yêu là sai, nhưng dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, nàng vẫn không tự chủ được gục đầu xuống, chợt nhịn không được liền giải thích cho hành động của mình:

- Em không phải cố ý cùng anh… như vậy, em… em chỉ hi vọng có thể nói chuyện với anh, xem có thể thay đổi mọi chuyện hay không… em thực sự rất yêu anh!

Nàng nói xong liền khóc nức nở, bộ dáng cầu xin khiến người ta thương xót, không đành lòng trách mắng.

- Nói chuyện? Lúc trước là ngươi tự nguyện làm bạn tình của ta, vốn đã hết rồi, hơn nữa đã chia tay nửa năm, bằng cái gì ngươi dám tới tìm ta nói chuyện? 

Naeun không phải Yoongie của hắn, khóc đến chết hắn cũng không để ý, ngược lại nàng lại không cảm thấy thẹn, làm hắn tức giận. 

- Cô đúng thật đê tiện, đừng tưởng dùng nước mắt là có thể gạt được ta.

- Em thật sự đi tìm anh, đêm đó đúng lúc em rời đi, thì gặp vài bạn học của anh trước cửa, bọn chọ đều có thể làm chứng. Hơn nữa anh say như vậy… đêm đó khi anh ôm em, miệng vẫn gọi Yoona, em nghĩ… em nghĩ anh coi em là cô ấy, cho nên mới… mới có thể…

- Naeun! – Thanh âm kinh ngạc vang lên.

- Ngươi là tiện nhân, rốt cuộc có biết đến hai chữ xấu hổ hay không?

Luhan tức muốn phát điên.

- Em… chỉ là… em yêu anh, em thật sự yêu anh… 

Sau khi thừa nhận trước ánh mắt của mọi người, nàng khóc òa lên.

- Ừm, hành vi của Naeun…không tốt lắm, bất quá, nếu đã xảy ra rồi,  thì…

Vợ chồng Son hiện tại chỉ mong Xi gia xem trọng đứa nhỏ mà hứa hẹn một câu.

- Không có khả năng! Vợ ta chỉ có một, đó phải là Yoona, cho dù Son Naeun có mang thai với ta đi nữa, ta nói cho ngươi biết, tuyệt đối không có khả năng lấy loại con gái vô sỉ này.

Luhan tuyệt tình nói, lấy cánh mắt bức người lướt qua làm họ sợ hãi.

Son Naeun những gì nên nói đã nói, giờ không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, hạ thấp người xuống buồn bã, hắn vẫn tuyệt tình như thế!

Quá xấu hổ lại thêm thất vọng, nàng nấc lên một tiếng khóc lớn, che mặt chạy ra ngoài, người nhà Son cũng kích dộng vội vàng đuổi theo. Hiện tại thân thể của Naeun không tốt, ngã nhẹ cũng không chịu nổi a!

- Hanie… 

Tiếng nói Yoona êm ái mơ hồ truyền đến.

- Anh xem này,  Ginger không ngoan, không nghe lời em nói…

Trong chốc lát, Luhan chấn động, nhìn chung quanh trong đại sảnh, ánh mắt lạnh lùng lại vô tình, nghiêm lệnh nói:

- Chuyện này dừng ở đây, đừng để lộ ra cho người thứ hai biết!

Mọi người rùng mình, cùng đáp:

- Dạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro