Lời tựa:
Mang theo quyển sách, lên đường ngao du
Đi đến một vùng đất xa lạ
Học một thứ ngôn ngữ mới
Ai cũng phải nằm lòng ba câu
"Xin chào"
"Tạm biệt"
"Tôi yêu bạn"
Những chàng trai và cô gái mà tôi yêu thích
Những hồi ức mà tôi muốn quên đi
Muốn thả trôi tất cả, nhưng chẳng qua chỉ là đã khắc quá sâu vào tâm khảm rồi
Nghe nói Tây Tạng là một vùng đất thích hợp để lãng quên
Vậy tôi có nên đến nơi này hay không ?
Tây Tạng, nằm ở độ cao 3500 mét so với mực nước biển
Mà nơi đây...cũng không có Tiểu Cường*.
(*Tiểu Cường: con gián)
-----------------------
[Ấn.Tượng]
Tất cả những kí ức đối với Tây Tạng đều được gói gọn trong bìa sách chụp lại khoảnh khắc lúc vừa tiến vào Lâm Tri*.
Tiềm thức bị đánh một cú mạnh đến bất ngờ, từ đó về sau tôi trói mình giữa những cỏ cây xanh ngắt bạt ngàn, cúi đầu thuần phục trước ngọn núi tuyết sừng sững và bồng bềnh trôi theo thanh âm của những tiếng ca như trên tiên cảnh
Tây Tạng giống như một Giang Nam thu nhỏ, là vùng đất bỏ hoang cuối cùng của nhân loại, là thánh địa lưu lại con dấu của cuộc đời tôi.
(*Lâm Tri: Lâm Tri địa khu, là một đơn vị hành chính tại đông nam Khu tự trị Tây Tạng tại Trung Quốc)
-------------
Mã Thiên Vũ là ca sĩ kiêm diễn viên, trong mắt vô số người là một chàng trai lương thiện và khả ái, nhưng lần này cậu lại hóa thân thành một vị khách lữ hành, rảo bước đến vùng Lâm Tri, Tây Tạng.
Đi đến một nơi nép mình cạnh thiên đường, ghi lại những "ngũ sắc phong mã*" của cuộc hành trình.
Mã Thiên Vũ lần này đến Tây Tạng, đến Lâm Tri chính là hướng về phía thiên đường mà tiến bước.
Muốn đặt chân vào chốn bồng lai tiên cảnh này, nhất định phải đi qua xa lộ Tứ Xuyên-Tây Tạng.
Sông Nhã Lỗ Tàng Bố** từ đây mà cuồn cuộn, dòng Ni Dương** nhàn nhã chọn nơi này làm chốn nghỉ chân, có dãy Nam Già Ba Ngõa** hùng vĩ giang rộng vòng tay ngày đêm bảo hộ, và cả hồ Ba Tùng Thố** ngây ngất như giọt lệ thần linh.
Vùng đất này có bầu trời trong xanh nhất, không khí thoáng đãng nhất, cảm tình mộc mạc và những nụ cười chân thật nhất.
Nơi đây là Tây Tạng, là Giang Nam thu nhỏ, đã hoàn toàn lật đổ hết tất cả những ấn tượng cũ kỹ của người ta về Tây Tạng.
(*ngũ sắc phong mã: những phong tục tập quán phong phú, đầy màu sắc)
(**: lần lượt – Bramaputra, Nyang, Namchabarwa và Bassoon)
-----
Lâm Tri
Muốn rời xa cuộc sống ngày thường nơi thành thị
Lúc xa lúc gần
Thong dong mà yên tĩnh
Đến nơi này
Hết thảy phiền muộn, hết thảy niềm vui
Phảng phất như thuộc về tiền kiếp...
----------------
Trời vẫn chưa sáng hẳn, se se lạnh
Vội vã thu xếp hành lý, trong vòng mười hai tiếng đồng hồ băng qua hai thành phố, từ thung lũng đến cao nguyên.
Đô thị vẫn còn co ro trong giấc ngủ, nhưng tôi đã tỉnh rồi, cùng người bỏ trốn đến Tây Tạng.
Bên ngoài cửa sổ toa tàu, đám mây lơ đãng lướt qua dãy núi, xa xa là ngọn Tuyết Sơn.
Bất giác cảm thấy dù là đến gần hay rời xa, dù là ngẫu nhiên hay đã định trước, cũng đều rất vừa vặn như vậy.
Có biết rằng bóng tối đang cùng người tan biến không ?**
(*Gốc: Don't you know the darkness is disapper with you.)
----
Về người
Có đôi lúc không phải không nghe thấy, chỉ là không muốn nghe
Có đôi lúc không phải không biết rõ, chỉ là không muốn nói
Có đôi lúc không phải không thấu hiểu, chỉ là hiểu rồi lại chẳng biết phải làm sao
Cho nên tôi không nghe, không nói, không hiểu, thầm nghĩ cứ cuộn mình trong cái kén của chính mình, đợi ngày người đến cứu rỗi, nắm lấy tay tôi lôi ra tắm ánh mặt trời, tắm trong ánh mắt người...
------------------
Nhân (Yin) – Quả
Tôi muốn lưu lại nơi đây một phần của chính mình
Tôi muốn vứt lại nơi đây một phần của chính mình
Tôi muốn dung túng nơi đây một phần của chính mình
...
Bắt đầu từ lúc nào người đã hướng lòng mình về phía tôi ?
Lại bắt đầu từ lúc nào tôi đã thả trôi tim mình về phía người ?
Ha ha, người cứ yên tâm, người ở đâu, trái tim tôi nhất định sẽ theo đến đó
Từ đó về sau không ai hỏi thêm gì nữa
Có lẽ tôi đến đây là có nguyên nhân cả đấy...
Tựa hồ như là nỗi lo sợ khi có được quá nhiều tình cảm từ những người xung quanh
E rằng tôi chẳng phải nhân quả của người
Nhưng lại muốn trở thành miền kí ức người ngàn đời nghiền ngẫm...
----
Tây Tạng là vùng đất để lãng quên
Phong cảnh trước mắt cấp kỳ đổi thay, tựa như năm về tháng lại, những cảnh trí trong kí ức cũng tuần hoàn thay đổi
Phong cảnh có thể quên đi, kí ức lại không đường chạy trốn. Chạy đến Tây Tạng xa xôi cũng không thoát nổi móng vuốt của những gì tiềm tàng tâm khảm
Thế gian có vô vàn những bất đắc dĩ, nhiều đến đếm không xuể, ví như thời gian, ví như tình yêu và ví như tất cả những gì thuộc về người
Cuộc sống hoàn hảo nhất có lẽ cũng giống như những gợn sóng xanh biếc nấp mình giữa lòng sông Đa-nuýp, bên dưới bề mặt tĩnh lặng như gương là những cồn cào sóng dữ
Không phải đêm đen nào cũng toàn trăng thanh gió mát, không phải khổ đau nào cũng có thể gào thét rồi thôi
Người khiến tôi nát tan cõi lòng, rồi lại nhẹ nhàng nhặt từng mảnh vỡ ngồi vá mối khe
Người phải nhớ rằng, lãng quên vốn là chuyện dễ dàng, chỉ cần không nhìn, không nghĩ, không nhớ tự khắc sẽ quên.
Hóa ra cũng chỉ là mây khói thoáng qua...
-------------------
Tôi chờ người giữa trời xanh ký ức
I am waiting for you in my memory
Ký ức nơi đây là màu lam cả đấy
Là bóng đổ của bầu trời, là sắc màu hồi ức thẳm sâu
Không thể tẩy xóa, chỉ có thể khắc ghi
----
Tôi muốn mở cho mình một thư viện nhỏ, một tiệm chụp hình
Mỗi lần lên đường
Mỗi lần cảm ngộ
Mỗi lần đọc
Mỗi lần nghe
Đều có thể đặt lên giá sách của tôi
Yêu biển, vì biển bao dung cho tôi xúc động thật lâu
Yêu tuyết, vì từ trong tuyết vẽ lên muôn hình vạn trạng các dấu chân sâu
Yêu mây, vì mây trôi cùng suy nghĩ, phiêu du cùng viễn cảnh trong tâm, nghịch ngợm, hồ đồ, bay khắp nơi
Người khác đối với tôi thế nào
Dò xét cuộc đời tôi ra sao
Đều không còn quan trọng
Quan trọng bản thân phải sống sao cho chân thực nhất
Là giọt nước hay giọt mưa vừa sượt giữa kẽ tay, rơi xuống rơi xuống...
Mà giọt thời gian nào có thể ngăn ngừng ?
Tôi nhất định phải biết rõ
Mình nên sống thế nào.
----
Hồ Ba Tùng Thố xanh ngắt một màu, rõ ràng ba nghìn bảy trăm thước cao mà lại dịu dàng như thế, màu xanh lá tràn trong tầm mắt, tràn vào đáy tim...
----------------
Vì sao lại muốn đến nơi đây ?
Bởi vì thiên đường, bởi vì mộng tưởng, bởi vì những thần thoại cổ tích
Bởi vì cô đơn, bởi vì luyến ái, bởi vì người và bởi vì sinh mệnh dài đăng đẵng...
Thế nhưng kí ức chỉ lưu lại trong một khoảnh khắc.
----
Nhân sinh kì thực chính là:
Ngao du suốt một đoạn thời gian
Chân tạo thành đường
Màn trời, chiếu đất
Vậy mà sao người ta cứ phải
Nhét mình vào trong hộp
Khóa chặt nắp hộp
Đợi người đến cứu ?
Feet are my road
The sky is my blanket
The grassland is my bed
----
Bầu trời, vốn dĩ còn rất nhiều sắc lam chưa thấy được
Mây trắng, vốn dĩ còn rất nhiều hình thù chưa nhìn ra
Khi trời xanh tương ngộ mây trắng, tất cả mọi âu lo đều hóa thành gió thoảng mây bay
Đưa balô lên cao, tôi chặn lại luồng sáng lộ ra từ khe hở giữa trời xanh và mây trắng.
Thật chói mắt...
Ngũ Sắc Kinh Phan* tung bay trong gió, rốt cuộc phải cần bao nhiêu sắc thái mới có thể tiêu tan những sầu não của phàm trần thế tục ?
(*Ngũ Sắc Kinh Phan: loại cờ nhiều màu của Tây Tạng (như hình), là vật biểu tượng cho sự thăng hoa (cờ bay lên) phúc (hạnh phúc) vận (vận mệnh) theo tập tục của người dân nơi đây)
----------------
Rừng lá rộng, rừng lá kim, những bụi cây um tùm...bước chân đi qua vẫn còn lưu lại rất nhiều ngũ sắc tinh hoa
Lá xanh ngăn ngắt, màu trời trong veo, trắng tươm tinh khiết, đỏ hồng ngọn lửa, vàng tựa thái dương... thứ thay đổi chỉ là tầng tầng lớp lớp sắc màu bao quanh, bất biến duy trì chính là tầng tầng lớp lớp sóng lòng trong tim.
----
Khi hồn lìa khỏi xác phàm, dẫu cho cố gắng quay về cũng không thể bén rễ đâm chồi trọng sinh lần nữa, năm tháng cũng giống như dòng nước, trôi đi là mất...
Những huyên náo trên đường bị nước xanh gột rửa, chàng và nàng bóng hình trong hồi ức cứ lặng lẽ trườn về khắp da thịt
Nhớ nhung có lẽ chẳng là nhớ nhung, đơn thuần chỉ là một mùi hương đỗ chân nơi đại não rồi ngàn đời quyến luyến không bay, chỉ là... mùi hương đó, trùng hợp lại thuộc về người mà thôi.
----
"Truyền thuyết kể rằng, có một chú chim nhỏ cả đời chỉ hót một lần, nhưng tiếng hót đó một khi đã cất lên còn đẹp đẽ và êm tai hơn bất kỳ âm thanh nào trên thế gian rộng lớn này.
Từ thời khắc chim nhỏ rời tổ, em cứ tìm mãi, tìm mãi, tìm bụi mận gai mình ngày đêm nghĩ đến. Cho đến khi tâm thành ý nguyện, em mới thỏa lòng mà sà xuống nghỉ chân.
Thế nhưng trong bụi mận gai ấy, nhành gai dài nhất, sắc nhọn nhất lại không nể tình thương chim nhỏ, kiên trì đâm nát thân xác em. Giữa những nhành gai tua tủa đâm quanh, em gượng hết sức mình cất cao tiếng hát.
Trong lúc hấp hối, chim nhỏ đã xé nát chiếc áo của nỗi đau, em hót lần đầu tiên, em hót lần cuối cùng, em hót khiến cho mọi sơn ca dạ oanh đều phải xấu hổ cúi đầu.
Chim nhỏ ca lên bài ca du dương tuyệt mỹ nhất thế gian này..."
< Tiếng chim hót trong bụi mận gai >
Tác phẩm này đã gợi lên những cồn cào trong suy nghĩ của tôi vào những đêm ngồi dưới ánh đèn dầu nghiền ngẫm về tình yêu, về số kiếp này.
Phàm đã vướng vào tình yêu, luôn phải trải qua đau khổ, phàm đã thuộc về số kiếp, luôn không cách nào đổi thay
Chú chim trong bụi gai ấy đã dùng cả sinh mệnh dù nhỏ nhoi để theo đuổi ước mộng, đã dùng cả sinh mệnh dù nhỏ nhoi để cất cao tiếng hát
Cả đời đều dành để tìm kiếm một chỗ náu thân, cả đời đều dành để ca lên bài ca hoa lệ
Tôi lại nghĩ, rốt cuộc dũng khí đó ở đâu ra ?
Là điều gì đã khiến nó không ngại tung cánh, vì lý tưởng chẳng hề chùn bước, gieo mình vào bụi gai vừa dài vừa nhọn kia ?
Có lẽ bởi vì trong lòng nó có đức tin, trong tim nó còn những điều tốt đẹp, cho nên mới giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cố chấp lật nhào.
Tôi muốn làm một chú chim trong bụi mận gai, một chú chim hạnh phúc trong bụi mận gai, dẫu cho thịt nát xương tan, dẫu cho một mình phiêu bạt...
Bởi vì chỉ có như thế mới có thể tiếp cận đức tin, tiếp cận chân trời mỹ hảo.
------------------
Rảo khắp địa cầu tìm kiếm tiền kiếp đã qua
Tôi đi nhặt lại chính tôi đã mất
Ai đã cầm lên xin hé đôi lời
Sự đợi chờ nhuộm vàng nơi đây
Sớm đã quên những ngày mà đôi chân còn thẳng về phía trước
Cam tâm bỏ lại những cát bụi phàm trần mặc người giẫm đạp
Chính vì đã biết đó chỉ là những cát bụi vương vít trên thân
Có lẽ là
Người trước hi sinh
Người sau nối bước
Kiếm tìm một người đang chờ đợi như thế...
----
Bẩm sinh đã ưa thích những điều này, tại vì sao ?
Thích không gian mở ra rộng lớn, thích đất trời hòa cùng màu sắc, thích những con người dẫu lạ như quen, ngỡ quen như lạ.
Thích thảo nguyên xa xôi, thích sa mạc cô tịch, thích núi tuyết phủ mờ, thích mỹ miều văn hóa
Ở nơi đâu có thể cảm nhận được những ban sơ nhất giữa con người và thiên nhiên ? Ở nơi đâu có thể cảm thụ được những hơi thở cổ xưa nhất ?
Và còn nơi nào nữa có thể trở thành làn nước trong gột rửa những linh hồn ?
Tìm thấy chính mình, giống như chứng kiến chính mình
Đi từ nơi bắt đầu dốc cát cao cao vàng rừng rực không còn sự sống
Trên có trời xanh
Trên có mây trắng
Vai vác túi du lịch, bài hát yêu thích vẫn bật trong máy nghe
Bước đi tùy ý, không cần kiêng nể
Đi đi lại lại, vẫn chưa tìm thấy lối ra
Có muốn cùng tôi lên đường không ?
Đường cái rộng lớn, con người bận rộn, cao ốc san sát như rừng cây tua tủa
Thành thị đang bành trướng
Con người sống ở cái đất xa hoa đó, dùng nhãn hiệu đắt tiền nhất để chứng minh sự tồn tại của mình. Nhưng tôi lại thích nơi này, bởi vì cảm giác tồn tại Tây Tạng cho tôi, không nơi nào có.
Tôi muốn ở lại đây mãi mãi.
----------------
Từ lúc bắt đầu
Tôi đối với vùng đất mênh mông này đã lỡ mang quyến luyến và ấm áp
Đến Tây Tạng rồi
Càng khiến tôi hiểu ra những tập tục quỳ bái của các đồng hương tộc Tạng
Chỉ có quỳ bái
Thì trái tim và thể xác mới hòa cùng đất mẹ bao la
Mới có thể biểu đạt sự tôn kính
Thì ra đất đai và con người từ đầu vốn đã như thịt với xương
Cát vàng, thành cổ
Đại địa, ngựa hoang
Vừa như tấm lưới
Vừa như tấm mạng che mặt
Phủ lên hai mắt tôi, không còn sức lực phân biệt rõ là ngày qua hay tháng lại năm về
Chẳng sao cả, có quan trọng đâu
Hiện tại đẹp đến mê hoặc mới là quan trọng
Cảm ngộ ra được điều này, tôi cam lòng lún sâu
Bến tàu tựa người vào triền núi
Nơi đầy đều là quán bar, hiệu sách
Vật phẩm được làm từ đá Nhã Giang*
Thật giống như đang thì thầm cùng người khách bộ hành
Rằng con đường này chẳng mở để vội vã lướt qua
Mà là để ngẫu nhiên tương phùng
(*Nhã Giang: một quận của miền Đông Tây Tạng, hiện thuộc quyền quản lý của tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. Mình không tìm được thông tin về loại đá này, chỉ có hình ảnh, các bạn lên google và tìm雅江石 là ra, hope it helps.)
----
Tôi chẳng đủ dũng cảm quên đi người
Khi người quyết định đóng đôi mắt lại, nhốt chặt tình yêu sau cửa sổ tù đày
Tôi đợi chờ trong tận cùng vô vọng, đến nỗi đau cũng lâu đến bốc hơi
Lang thang rồi lại lang thang, túi du hành chỉ chứa đầy thương nhớ
Muốn quên lãng, tôi đếm bước ngàn vạn tiếng chân đi
Liên tục đi về phía trước, không biết thứ không ngừng lại được là bước chân này, hay là hồi ức thẳm sâu..
Liên tục hoài niệm, không rõ thứ không ngừng lại được là thân thể, hay là con tim
Có những nỗi buồn, rơi lệ chẳng đặng, chỉ là không cách nào rút ra
Có những quá khứ, buồn đau chẳng đặng, chỉ là không cách nào tiêu tan
Có những người, liên lạc không đặng, chỉ là không cách nào dứt bỏ
Thử hỏi một câu, cần bao nhiêu kiên cường, mới có thể nhớ mãi không quên ?
Người thương, khi người còn đó
Mất mát nào cũng tìm lại được, đau khổ nào rồi cũng nguôi ngoai
Nên tôi chẳng thể quên người
Chỉ có thể bước mãi bước mãi tận hết con đường này.
-----------------
[ Giữa hành trình cùng người tương ngộ, giữa biển người biết sẽ gặp ai ? ]
Xà-lan hơi lắc lư, tôi nảy sinh những nhạy cảm rất nhỏ nhặt. Nước biển phóng vọt lên cao, ngoại trừ lớp sương mù lễnh đễnh còn thấp thoáng đâu đó hòa túc* nhỏ nhắn và lúm đồng tiền ẩn hiện của người.
Từ sông Nhã Lỗ Tàng Bố đến sông Ni Dương, trên bãi cát trắng phau bên bờ sông Nhã là Cồn cát tay Phật** thiêng liêng thần thánh. Gió vờn nhẹ bên tai tựa như những nỉ non nhè nhẹ từ một khúc nhạc xưa.
Nghe nói ngọn gió phải thổi một ngàn năm mới có thể chở theo một hạt cát từ đây đến một đất nước mới.
Thế nhưng thời khắc này, là ai đã nhớ ai rồi, là ai vội đã tương tư ai rồi ?
(*hòa túc: mắt cá chân
**Cồn cát tay Phật: nằm ở bờ bắc của sông Nhã Lỗ Tàng Bố, gần hẻm núi vĩ đại của con sông này, có hình dạng như bàn tay đức Phật)
----
Sáng sớm ở Đại Độ Ca*, tôi muốn vạch tìm giữa biển người những khuôn mặt khác nhau
Rõ ràng hôm qua vẫn còn là bãi bể nương dâu, tại sao vừa chớp mắt một cái đã bày ra cảnh tượng êm đềm an tĩnh rồi ?
Sương sắc mông lung, tâm tình la cà trôi theo cùng dòng nhạc, tiến lên hay lùi lại, tiếp tục hay dừng bước
Tưởng niệm hay quên đi, ở nơi đây đều biến thành một ý niệm thoáng chốc
Đi dọc từ nơi bắt đầu của hẻm núi lớn ngay sông Nhã Lỗ Tàng Bố mất hai giờ đồng hồ, lúc chạy xe máy, lúc lại đi bộ, mặt trời giữa trưa xối xả chảy lên đỉnh đầu
Lâu rồi chưa trải nghiệm lại cái cảm giác đầm đìa mồ hôi thế này, huống chi là giữa cao nguyên thiếu khí
Lỗ chân lông trên người đều giãn ra, nghênh đón lễ tẩy rửa của thần mặt trời
Trong không khí tràn ngập Tạng hương**, mùi hương thâm nhập vào da thịt, dần dần biến thành một loại hương vị khắc sâu
Người bạn hộ tống đến từ Tạng tộc phiêu bạt nói cho tôi biết
Lý tưởng của bọn họ chính là nhân lúc còn sống có thể đạp trên mặt nước sông Nhã Lỗ Tàng Bố phi về phía trước tám cây số
Thu hoạch về niềm vui và dũng khí, kinh ngạc và cảm động
Tựa hồ như không điều gì có thể ngăn trở họ tiến đều bước chân
Thế mà tôi lại vì điều gì mới vượt núi băng đèo nhưng tâm không màng phong cảnh ?
(*Đại Độ Ca: tên một ngôi làng ở Tây Tạng
**Tạng hương: một loại nhang sản xuất ở Tây Tạng dùng để cúng Phật)
------------------
"Kỳ thực chúng ta đang sống trong một thế giới đầy những đứt gãy
Ở cái thế giới này
Không có thời gian, không có không gian
Càng không có cái gì gọi là quá khứ, hiện tại và tương lai
Chúng ta chỉ là đang luân hồi
Trên cái trục vĩnh hằng bất biến"
< Tạng địa tình thư >
----
Bên tai từng phủ đầy những âm thanh phập phồng trầm bổng nơi lồng ngực
Những tư niệm và hồi tưởng từng lắng nghe chẳng mấy chốc trở nên êm dịu mềm mại
Nhàn nhạt thương nhớ, nhàn nhạt tương tư, nhàn nhạt hồi tưởng, nhàn nhạt tổn thương
Những thẹn thùng nhàn nhạt trở thành khủng hoảng, trở thành phiền não
Phảng phất dường như thế giới này tất cả đều vừa vặn đầy đủ, chỉ thiếu sầu muộn
Có người vì trân quý mà hiểu được ái tình, có người vì ân hận mà học được ái tình, có người vì lưỡng lự mà vứt bỏ ái tình
Mấy bài tình thơ rải rác không đếm được của Thương Uơng Gia Thố*, điểm hóa phàm nhân, há chỉ vì ái tình thôi sao ?
Ba trăm năm trước Ngài cô độc và ngạo mạn, ba trăm năm sau Ngài và tôi xuất hiện cùng Tây Tạng
Một quyển thơ tình nhét vội giỏ xách, một loại cảm ngộ đè nén đáy lòng
Cảm tạ những gió nhẹ mây trôi trên đoạn đường này, để tôi tiếp tục tiến bước về phía trước, lãnh đạm như hoa lan, kiên định như hòn đá
Trong suốt cõi đời ngắn ngủi này tôi đã đòi hỏi quá nhiều
Muốn xem thử trong tuổi thơ của chúng ta vào kiếp sau
Tôi có còn vinh dự cùng người tương ngộ hay không ?
(*Thương Ương Gia Thố: vị Đạt-lại Lạt-ma (đạo sư với trí huệ như biển cả) thứ 6, là thi nhân – nhân vật chính trị nổi tiếng của Tây Tạng, đã viết nên vô số thơ ca tinh tế và chân thành)
--------------
Âm (Yin) – Nhạc.
Đối với tôi mà nói giống như dưỡng khí, lúc hiện hữu không ý thức được sự tồn tại của nó, mất đi rồi mới biết không cách nào hô hấp được
Cho dù ở sát mé thiên đường, tôi vẫn cần âm nhạc
Chỉ cần một cái balô, một quyển sách, một trái tim háo hức ngao du, là đủ đầy tất cả trong tôi rồi
----
Nhớ tới những người bộ hành một thân một mình thẳng tiến đến Tây Tạng nọ
Chúng ta có thể vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được họ làm sao bầu bạn với cô đơn
Cô độc vốn là bản chất của sinh mệnh
Bọn họ tới đây cũng chỉ vì muốn tìm ra bản chất của vạn vật
Giữa cuộc đời này, muốn lắp đầy cô độc nhất định phải là những rỗng tuếch to lớn bội phần
Chỉ có nhận rõ bản chất của cô độc mới có thể làm bạn cùng cô độc, mới có thể tận hưởng hết sự cô độc
Đi một đường băng qua phong cảnh
Chính mình cũng trở thành phong cảnh trong mắt của người khác
Đã đợi chờ một trăm năm, thốt nhiên hiểu rõ, sự giả trang thuần thục này, không thấy còn hơn.
----
Đi dọc con sông Nhã Lỗ Tàng Bố.
----
Ngọn lửa kia, người có nghe thấy tiếng tim tôi đang đập ?
Do you hear my heart ?
Gió nơi đây màu đỏ, như những đốm lửa chói lọi đang nhảy múa, chúng chạy nhanh về phía tôi, nào khác gì chiếc đuôi kiều diễm của lưu huỳnh đang nhẹ nhàng quét ngang
Nếu như tôi cũng giống như dây mạch bên trong kíp nổ bị lửa nhen nhóm, tôi muốn nghe người nói, người vĩnh viễn cũng muốn sự nhiệt tình không thể khống chế của tôi
------------------
Xuyên qua khe núi lớn ở sông Nhã Lỗ Tàng Bố, trườn qua khe núi đắp gầy từ hồi ức
Những bờ ruộng đan dọc đan ngang như lòng bàn tay trổ túa lưới đường vân. Nếu lỡ lạc đường, xin hãy cho tôi lạc giữa con sông chảy ra từ núi đá.
Nơi đây có tình ca Gia Lỗ*, tiếng hát còn mênh mang hơn tình cảm đất trời
Nơi đây có chè bơ dầu, một chén ngọt chát rơi khỏi mấy đầu ngón tay.
Nơi đây có...quá khứ chần chừ chẳng chịu trôi đi.
(*tình ca Gia Lỗ: một điệu dân ca lưu truyền từ lâu của tộc Môn Ba, Tây Tạng)
----
Cuộc đời này đơn giản thế thôi, tựa như mùa thu, tựa như người
Tôi lạc bước giữa Tây Tạng rộng lớn
Tự giác dệt nên những sắc màu tưởng tượng để giữ mình mãi thuần khiết giản đơn
Cuối cùng nhận ra bản thân đã đến nơi này...
Những gương mặt mờ nhạt, những giọng nói thấp nhòe
Ngôn ngữ vốn dĩ thâm sâu, văn hóa vốn dĩ thần bí
Thuộc về ráng đỏ của thiên đường.
Tia sáng le lói cuối cùng do tịch dương ban thưởng vẽ đường cong xoay quanh ống trúc, phỏng theo quỹ đạo của một thoáng chiều ta
Lắng nghe thiên nhiên hát khúc, vẽ lại phong cảnh tuyệt thường
Thế nhưng tôi chỉ có một mình
Dù là quay đầu lại
Vẫn chỉ có một mình
----
Giữa Tây Vực nứt từ trời đất, chúng ta ngẫu nhiên tương ngộ. Những đường cong Gothic chứa đầy phiền muộn, nhưng cũng đầy thẳng thắn cương trực. Màu cam của mặt trời, màu xanh của biển cả. Những tín ngưỡng vẫn đứng đấy sừng sững, uy nghiêm.
Vẫn còn mê mang...
Chân trời có sương đọng mùa đông, bên kia áng mây có trời xuân chói sáng.
Xuân hạ thu đông luân phiên biến chuyển, người vẫn mãi mãi vững vàng sắc hương
Thế rồi tôi cắm rễ trong gió, nương theo sức gió tìm đến nơi con tim người hướng về...
-------------------
Lao nhanh vể phía trước... tôi mới học được, cưỡi ngựa trắng rong ruổi đường dài chưa hẳn đã là hoàng tử
Tôi chỉ là một phàm nhân vác theo mình mộng ước, có những vui sướng bình phàm
Vì thế tôi mỉm cười với chính mình, cười với thời gian thỏa mãn.
Vì thế, tôi cứ như vậy vừa đi vừa ca lên nhịp khúc...
----
Kính một ly trà, người còn xa lạ. Dâng hai ly trà, người thành bằng hữu.
Ly trà thứ ba, người hóa người thân tôi nguyện đem cả tính mạng mình bảo vệ lấy.
< Ba chén trà >
----
Tư duy thượng đẳng nhất mãi mãi bao gồm những suy nghĩ lạc quan
Lời nói rõ ràng nhất mãi mãi bao gồm những câu từ chân thật
Cảm thụ đẹp đẽ nhất mãi mãi là những cảm thụ vì tình yêu mà kéo đến
Lạc quan, chân thật, ái tình.
Ba thứ này có thể thay thế lẫn nhau, cũng có mối liên hệ vĩnh viễn.
< Đối thoại với thần linh >
Hạnh phúc, sự thật và tình yêu
Tưởng chừng đơn giản nhưng lại chiếm trọn cả cõi đời tôi
Trở thành món quà và niềm vinh hạnh tôi trao chỉ riêng người
----
Ngồi trên xe đạp
Gió phiêu diêu từng hồi
Tâm tình cũng cùng gió bay lên
Hô hấp bằng miệng, đem cả cơ thể ký thác cho gió
Mãi cho đến khi lốc xoáy đỏ hồng kéo đến chiếm ngự...
-----------------
Người thích một "tôi" như thế này sao ?
Tựa hồ như bản thân đang đứng trên một thế giới khác ngóng về chính mình giữa địa cầu này
Bóng hình thời niên thiếu vẫy tay tôi qua bức tường thời gian ngăn giữa
Tùy ý là một loại tâm tình, tùy duyên là một loại tĩnh ý
Dẫu phải trải qua thêm một nghìn lần luân hồi
Tôi vẫn như cũ khát khao được lặng lẽ đứng đây
Nhìn người mỉm cười.
----
Va vào nhau
Sắc màu và chủng loại, thân thể và linh hồn, mặt đất và cỏ cây
Vù vù
Lúc ồn ào, khi tĩnh mịch.
Dưới đáy tim, trong tầm mắt.
Tôi ngẩng đầu nhìn về nơi xa, nghe mây nói với gió:
"Tôi muốn cùng thế giới này trò chuyện."
----
Buổi sớm ở Lâm Tri vắng lặng mà lạnh thấu xương
Đã từng cho rằng những bát nháo nơi tận cùng đó âu cũng chỉ đơn giản là ồn ào mà thôi
Sáng sớm tỉnh giấc tại Lâm Tri, sự an nhàn và tĩnh mịch khiến người khác mịt mù không đoán được mình đang ở đâu
Đã từng yêu, đã từng tổn thương, đã từng đau lòng, và rồi đóng sẹo.
Cuối cùng vết thương liền da đó nằm ở đâu cũng không còn nhớ rõ
Bất kể tôi khát khao làm ánh mặt trời đến thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là một bụi hướng dương
----
Cánh rừng nhiệt đới rậm rạp kéo dài dục vọng đến vô cùng
Chồi non giữa chạc cây cũng biết vẽ lời trò chuyện
Khi phiến lá của cánh hoa đẹp đẽ rơi xuống là lúc có thể rõ ràng nhìn thấy tình yêu
Màu hồng là nhiệt tình, màu đen là cố chấp
Trong truyện "Le Rouge et le noir" có nói:
"Chung quy chỉ là sự hung hăng ẩn nấp giữa ngạo mạn và thành kiến."
------------------
Nhan sắc tiên diễm, nhiệt tình bao dung, mạch bác rung động
Không gần không xa là đùa chọc, không rời nửa bước là thái độ
Lá thu biết rõ, dù cho chúng mất hẳn phồn hoa, xác thân khô héo
Mặt đất dưới chân dẫu mang theo lồng ngực nóng rực
Cũng nên hiểu rằng, cho đến khi sinh mệnh ngừng lại
Vẫn không thể ngăn tôi viết tặng người một bản tình ca
----
Hoàng Hà và Trường Giang
Thiên Hạ Kiệt Xuất
Kỳ thực, tôi muốn cùng người bước đi
Nơi đây triền miên dài hoài một màu xanh lá, mảnh mảnh tầng tầng, trùng trùng điệp điệp
Như một dải dây lưng bằng lụa màu xanh nhạt, ngọt ngào trói buộc tôi, suy nghĩ vụt qua như trận gió lớn
Lại không chịu được những ngân nga đứt quãng của người, muốn đánh rơi lại chỗ người một ánh mắt, chỉ sợ thời khắc này biến hóa vĩnh hằng
----
Có người nhắc nhở tôi
Tại sao một bộ quần áo lại có thể mặc đến ba năm trời
Tôi mới phát hiện ra
Mỗi ngày
Đến cùng một nhà hàng, chọn cùng một món ăn, ăn cùng một bữa cơm, đi cùng một con đường, nghe cùng một bài hát
Hợp điểm thành tuyến, nhiều điểm sẽ tạo thành một đường, cũng giống như tôi vẫn sẽ còn quay lại nơi này vậy.
----
Gió núi thổi qua bờ má, thái dương dịu dàng ấm áp
Dù tùy bước rong chơi vẫn có hơi ấm bên cạnh tựa hình và bóng
Người đã đi qua bao nhiêu con đường ? Đã ngắm qua những phong cảnh ra sao ?
Trên đường đi luôn là chậm rãi, hay lao người chạy nhanh, từng dấu chân đều rơi vãi đầy rẫy những hồi ức
Mỗi con đường đi qua đều hướng tới phương xa
Tương lai rất mờ ảo
Tôi rốt cuộc cũng chạm không được, cũng nhìn không thấy sắc màu tương lai, càng nghe không được tiếng tim đập ngày xa xôi đó
Nhưng tôi biết, tương lai vẫn luôn hướng về phía tiếng gọi của tôi
--------------
Ngẫu nhiên yên tĩnh, ngẫu nhiên ồn ào
Đây là giai điệu của hành trình
Ngẫu nhiên ôn nhu, ngẫu nhiên tàn khốc
Đây chính là bước đi của mạo hiểm
Người với người, không ngừng tương ngộ, không ngừng bỏ lỡ
----
Khi còn nhỏ, tôi luôn muốn được tung cánh bay cao
Có phải là hoa hoa cỏ cỏ hay trâu bò cừu dê cũng muốn bay lượn trời cao ?
Tựa như tôi khi còn bé
Muốn nhào vào vòng tay của bầu trời,
Đến một nơi gần hơn với ánh sáng
Thế nhưng trưởng thành rồi mới hiểu được
Giấc mộng trong tim không nằm trên đầu
Mà nằm dưới bàn chân tiến bước
Những con người mang trên mình cánh chim không gió lớn luôn nhớ rõ
Rằng sau khi giương cánh bay lượn thỏa hê
Liền nghĩ tới khi nào sẽ được trở về
----
Ngày 6 tháng 9 năm 2010, chuyến bay CA4251 từ Thành Đô đến Lâm Tri, hành trình chỉ hơn một tiếng đồng hồ nhưng đã cách nhau lưỡng cực thế giới. Nồi lẩu, KTV, phim ảnh, bạn bè đều lập tức trở thành hồi ức của thế kỉ trước.
Rời xa người yêu có nghìn vạn cách thức, đi đến Tây Tạng lại chỉ có vài con đường cái, vài chuyến tàu biển, vài tuyến đường sắt đang sửa sang. Nơi đây, đặc lập độc hành, trở thành sự khiêu chiến của sinh mệnh.
Thời điểm náo nhiệt nhất của chùa Đức Mộc là vào cuối tháng tám mỗi năm theo lịch Tây Tạng, lúc diễn ra pháp hội Kim Cương Thần Vũ, cả nhà già trẻ huy động toàn bộ lực lượng kéo đến tham gia, hết thảy phân tranh thế gian, hết thảy oán niệm đều không còn liên quan đến mình, chỉ hưởng thụ hiện thế bình an.
Đá xanh, lá vàng, hoa cỏ, Tạng hương, gỗ lim. Khách sạn gia đình gọi tên "Tàng Bạc" nằm ở một góc, cứ như vậy mà lẳng lặng dừng chân đỗ bến, không cần ấm áp, chỉ cần chở che.
Chẳng biết từ lúc nào ngọn nến bắt đầu cháy bừng, mặc kệ đã từng nóng bỏng bao nhiêu, cuối cùng cũng kết khối đông lại. Ấm áp không phải là sự thờ phụng từ kiếp trước, mà còn là sự yên ả không bị quấy rầy ở kiếp này.
Nếu như trận mưa kia lại quét sạch tất cả, tôi...hy vọng thứ mình nắm trong tay không chỉ mỗi chiếc ô người đưa tới.
Bến tàu Nương Âu dưới ánh mặt trời ánh màu rực rỡ, yêu thương khao khát đều đậm sâu, đem màu da cam cùng sắc xanh chói mắt của biển Địa Trung Hải hòa cùng màu xanh lá phiêu diêu của dòng Ni Dương.
Ăn ngon, ngủ tốt, tịnh tâm, xin gọi tôi là "Mã Tam Hảo"
----------------
Ẩn (Yin), niềm vui tự mình chôn giấu. Bắt tay vào công việc có thể biến ta thành ẩn giả.
Lại khát vọng trở thành ẩn giả kiệt xuất thiên hạ, loại mâu thuẫn này tràn ngập huyết quản, muốn làm một ẩn giả đời thường.
Người biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không ?
Thời khắc tâm tư bay cao, tôi đã đọc hiểu được những biến ảo khôn lường.
Ánh dương, dòng sông, cỏ xanh, đá cạn...
Những gì vốn có chỉ là hư huyễn
Tâm linh hư vô
----
Tôi có một giấc mơ
Muốn từ Mặc Thoát* đi đến sông Nhã Lỗ Tàng Bố
Kề vai mây trắng, kề vai trời xanh
Nối đuôi núi tuyết, nối đuôi thảo nguyên
Tây Tạng không có đèn huỳnh quang
Nhưng lại có ánh sáng tự nhiên nhất của sinh mệnh
Rọi sáng ngũ quan tôi
----
Thời khắc này, tâm đột nhiên yên tĩnh
Thế giới cũng trở nên dửng dưng, giữa những sơn thôn vô trần, nghe trẻ con nói lời ấu trĩ
Bọn chúng nhất định là thiên sứ hạ xuống phàm trần, nếu không thì tại sao trên mặt lúc nào cũng đeo đẳng mãi nụ cười ?
Nụ cười thuần khiết nhất, ánh mắt trong veo nhất
Tôi cẩn thận từng chút một, sợ bị làn khí thơ ngây đó cảm hóa, không dám liếc mắt hai lần
Lo rằng nhìn thấy rồi bản thân sẽ mất đi khả năng nở nụ cười
Đã từng vác giỏ trên vai lên đường đến trường, là năm tháng nào đã khiến cả cuộc đời thay đổi ?
----
Có người nói cây dâu nọ đã hơn một nghìn năm tuổi, con người đứng dưới gốc cây trở nên thật nhỏ bé
Nơi đây dùng nghìn năm làm đơn vị thời gian sao ?
Động một chút thì là cổ thụ nghìn năm, cồn cát nghìn năm, thế chúng ta là thuộc về cái nghìn năm nào vậy ?
Trên cây quấn đầy những mảnh vải bố trắng tươm cầu nguyện
Mỗi mảnh vải tượng trưng một ước vọng, ngàn năm trôi qua, khó mà tưởng tượng
Rốt cuộc đã chịu đựng bao nhiêu ân ân oán oán
Yêu hận tình thù, cuối cùng sẽ có một ngày kéo ngã ngọn cây này chăng ?
Tôi cho rằng mình chẳng phải kẻ ngốc mà không hiểu tình cảm bình phàm hay những chấp niệm lẫn chờ đợi nghìn năm
Lưng đeo giỏ giẫm lên lá rụng hướng về tương lai
Bước đi, quỹ đạo, quay đầu, chẳng qua chỉ là...
Dòng thời gian trôi, cảnh vật đôi bờ thay đổi...
(*Mặc Thoát: Mêdog, một huyện ở Tây Tạng)
------------------
Trà bơ ngọt ngào, cô gái khoác trên người sắc màu rực rỡ
Tôi đọc hiểu sự cô đơn của chính mình
Nhưng đọc không hiểu những gì ẩn sau những nụ cười thấp thoáng lúm đồng tiền kia
Xe buýt đô thị chở đi không được những hồn nhiên chốn sơn dã
Tôi giống như một kẻ xâm nhập bất ngờ đầy kinh sợ
Quấy rầy giấc mộng ướp hương
Nhìn trộm vẻ đẹp cô em gái nhỏ...
----
Xe lửa, ô tô, máy bay, tốc độ mỗi ngày một nhanh
Hết thảy khoảng cách tựa hồ như đã trở nên không còn xa xôi nữa
Phong cảnh đôi mắt nhìn thấy cũng ngày một nhiều
Nhưng chúng ta vẫn ngày một lạc lối, cho nên tôi nghĩ, ngoài phong cảnh và hành trình ra, nhất định có thứ gì đó đã bị lãng quên rồi.
----
Mây trắng
Năm tháng nào đã khiến dòng đời chảy ngược
Người ở đâu ? Khi nào đến và tại sao có mặt ?
Nơi đây động lòng là trăm sắc tựa như chiếc cờ đón gió đang vũ lên từng điệu kia, tận tụy đong đưa chập chờn.
Bởi vì không muốn đánh mất vết tích của ngọn gió, cho nên chỉ cần vẫn còn mong cầu dù chỉ một chút thôi, tôi sẽ cùng người nhảy múa.
----
Về "Ngũ sắc phong mã"
"Ngũ sắc phong mã" là mỹ cảnh nơi đại địa Tạng Khu
Chỉ cần hành tẩu tại Tạng Khu, thứ đầu tiên nhào vào tầm mắt sẽ là những cảm tình mạnh mẽ của sinh mệnh ngang tàng mà sống động
Chẳng phải vì đã quen với sự yên tĩnh trầm mặt của núi tuyết và đồng bằng
Mà là tại đỉnh núi dựng thẳng này, trên nóc nhà, ngoài trước cửa, bờ sông, ven hồ, giao lộ
Hay cái tháp Phật vắt ngang, những tảng đá chất chồng, miệng lồng khe núi, nước chảy đôi bờ...
Cờ ngũ sắc phong mã tung bay theo vũ điệu cuồng say
Phong cách cổ xưa, bình thường mà thần dị, mới lạ kỳ bí mà quái gở
Cùng đỉnh núi tuyết tỏa ánh bạc lóng lánh, đồng cỏ trải dài xanh thẳm mềm êm như tấm thảm, sa mạc ngang tàng rộng lớn mênh mông
Những miếu thờ lập lòe vàng kim, trở thành biểu tượng tươi sáng độc nhất vô nhị giữa thiên nhiên và con người vùng Tạng Khu
Cờ Phong Mã, tiếng Tây Tạng gọi là "Long Đạt"
Tôn giáo nguyên thủy của Tạng Tộc cho rằng, Sơn Thần đã bảo hộ vùng đất này
Liên tục không ngừng chú ý đến sự an toàn của chúng sinh nơi đây
Sơn Thần thường cưỡi ngựa tuần sát quanh vùng, bảo hộ yên ổn cho thủ thổ người vật
Màu lam biểu thị trời xanh, màu vàng biểu thị đất rộng
Màu đỏ biểu thị ngọn lửa, màu xanh biểu thị sông lớn, màu trắng biểu thị mây trắng
Lam, Vàng, Đỏ, Xanh, Trắng
--------------
Hôm nay cờ Phong Mã bay lên
Thướt tha vắt ngang bầu trời
Không có ngọn cờ Phong Mã nào chẳng tung bay
Xin cứ nương mình theo gió
Cát tường đầy kín
Phong Mã ơi Phong Mã
Nguyện cho ngọn cờ kia bay mãi không trung
----
Cây cầu nhỏ cô độc, sợ hãi mỉm cười
Dẫu có mỹ cảnh làm bạn nhưng cũng vẫn nhìn thấy vô số bóng đổ cô đơn, nhìn thấu vui vẻ và bi thương, thứ còn lại chẳng qua chỉ là ánh nhìn lặng lẽ, sự đợi chờ lặng lẽ...
Người thương đã rời xa, có phải chỉ nhỏ nhoi cầu mong rằng nghìn năm về sau bước chân người sẽ một lần ghé lại cây cầu nhỏ ?
----
Ánh mặt trời ở Lâm Tri đã từng rất náo động, xuyên qua bao nhiêu cái bốn mùa thu hạ.
Một nghìn người sẽ nhìn ra một nghìn sắc sáng khác nhau, cũng giống như trong lòng của một nghìn người luôn có một nghìn Nam Già Ba Ngõa khác nhau
Gặp lại quá xa, hòa niệm quá gần, thời gian quá gầy, khoảng cách quá rộng.
----
Khắp cây cổ thụ to đến che trời mọc đầy những mạch lá mới tinh tươm, rêu xanh nho nhỏ cũng xoay vần sinh mệnh, cánh cửa chớp đóng xuống, đóng không được tâm tình.
Tôi đã đến, cũng đã đi, mang theo cả vất vả phong trần, mang theo từng tia tư niệm, đem tư niệm biến thành ký ức, ký thác vĩnh cữu, có xóa đi cũng thế thôi...
----
Ở địa khu Lâm Tri có một loại âm thanh như thế này
Gọi là "Mũi tên công bộ rít trong gió", cũng gọi là "Hết rồi thanh tú"
Xin hãy đem hai chữ "Thanh tú" kéo dài đến vô hạn*
Sẽ hiểu được sự hấp dẫn của âm thanh mũi tên xé gió lao về phía trước
(*Gốc là "tú", đọc là xiu, đọc kéo dài chữ xiu ra nghe sẽ giống tiếng mũi tên trong gió)
-------------
Nhánh sông
Quán trọ Thanh Niên Cốc Khách nằm nơi nhánh sông trên thị trấn, nhánh sông đó vốn dĩ hướng về trạm chuyển vật liệu của huyện Mặc Thoát, hiện tại cũng là trên đường tiến vào trạm đón khách du lịch của khe núi lớn sông Nhã Lỗ Tàng Bố.
Cô chủ A Độ trước kia là phóng viên tòa soạn báo, bởi vì yêu thích nơi này nên ở lại trông coi, nhìn từng nhóm từng nhóm người đến đến đi đi.
Nghe nói cô đã từng đi bộ hết con đường quốc lộ Tây Tạng-Tứ Xuyên, tức thời khiến chúng tôi đối với cô gái nhìn bề ngoài yếu đuối này có cái nhìn ngưỡng mộ tôn trọng mãi không thôi.
Một dãy nhà gỗ nhỏ nằm ở khe núi lớn sông Nhã Lỗ Tàng Bố tràn đầy sắc xanh đến chói mắt, quầy bar ở sảnh trước cực kỳ giống một khách sạn tuổi trẻ nào đó ở Châu Âu, ánh mặt trời chiếu tới đây, an nhàn mà ấm áp.
Đến Tây Tạng, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ cố gắng chịu khổ, thế nhưng A Độ đích thân xuống bếp, cho chúng tôi vui vẻ không nghĩ ngợi, ăn uống ngon lành bên nồi lẩu.
----
Thứ tinh khiết nhất thế gian này
Không phải một vốc nước suối Như Vân*
Cũng không phải một nắm trầm tuyết ở dãy núi tuyết bao la bát ngát kia
Mà là đôi mắt của trẻ con
Thả một hạt giống hy vọng vào đôi tay trẻ nhỏ
Trẻ nhỏ có thể vẽ ra ánh sáng rực rỡ của hoa bồ công anh
Thuộc về tôi và bọn chúng
Nghỉ giữa giờ mười phút
Tây Tạng
Cho tôi rất nhiều kí ức
Khi kí ức hong khô thành bức ảnh trắng đen
Tôi chỉ ghi nhớ sắc màu của chúng khi từ từ hiển hiện
Chập chờn trong đó là gương mặt tươi cười của trẻ thơ
Tràn ngập sự mong ngóng khát vọng
Nếu như tuổi tác có thể đánh cắp
Tôi muốn trở về tuổi thơ không thể quay lại được nữa đó
(*Như Vân: nước suối Evian, ghi thẳng nghe mất chất thơ, dùng chữ Hán vậy =)])
----
Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chói chang ập thẳng lên đầu
Khe núi mênh mông, băng tuyết trong như nước, liên tục không thôi
Hồi ức về con đường hầm đẫn tôi đi được âm nhạc kết nối lại
Nơi cao nguyên cùng với máu thịt tự nhiên cảm thụ tương liên
Cũng là một loại cắm rễ
----
Nếu có kiếp sau, gặp lại tôi xin ngoái đầu mỉm cười
Không cần dùng ô giấy che đậy, nỗi sầu oán chẳng còn đóa Đinh Hương
Cũng đều có thể có được một đoạn kỳ duyên nhân thế
Giữa tiếng kêu giữa đồng và núi, tôi nghe được lách tách hoa khai
Không có chim quyên cũng chẳng cây sơn trà
Ở Tây Tạng, chỉ có cây Tuyết Liên ngạo nghễ nở nơi biên giới trắng xóa, nghe Tuyết Liên hát tình ca, bật ra một ao ước thế tục.
-------------------
Trích lời người hâm mộ [I] Fans' Words
Cảm giác khi ở chương trình "Hảo Nam Nhi", những thí sinh khác đều trong bộ dạng vội vã mà phi nước đại
Chỉ có Thiên Vũ chậm chạp vừa ngậm cỏ đuôi chó trong miệng vừa chạy từng bước nhỏ
Đột nhiên ngã nhào một cái, sau đó ngồi dưới đất khóc lớn
Đợi đến khi lau xong nước mắt, lại bất thình lình phát hiện đám người xung quanh đã tranh nhau đưa cho anh ấy khăn tay rồi
Những thí sinh khác chạy như con la hoang dã, khi quá sức thì mệt mỏi như trâu
Quay đầu nhìn lại, sau lưng cái gì cũng không có, chỉ còn một mảnh đất đầy bụi
Thế gian có rất nhiều cảm động, có những cảm động phải dùng nước mắt mới có thể biểu đạt
Thế gian có rất nhiều loại nước mắt, có những giọt nước mắt phải dùng bản chất chân thật mới có thể thấu hiểu
----
Trích lời người hâm mộ [II] Fans' Words
Thiên Vũ là lễ vật quý giá nhất mà mùa hè năm 2006 mang tới
Một chàng trai dẫu là nội tâm hay dáng vẻ đều vô cùng hoàn mỹ
Khi đó, cậu ấy không có tài nghệ gì
Nhưng nhân cách cậu ấy hấp dẫn, lấn át mọi tài năng trên đời
Mã Thiên Vũ chí ít đã khiến chúng tôi thông hiểu một đạo lý
Chính là còn rất nhiều người thích người đơn giản
Tìm một trăm vạn diễn viên phái thực lực rất dễ dàng, nhưng để tìm một Mã Thiên Vũ là vô cùng khó
Thiên Vũ, không có bạn, lương thiện sẽ cô đơn
Vĩnh viễn rốt cuộc có xa lắm không ? Chỉ cần chúng ta ở hiện tại dốc lòng yêu thương, ủng hộ Thiên Vũ là đủ rồi.
--------------
Giấy nhớ của biên tập viên
Cậu ấy mới hai mươi tuổi đã bắt đầu tiến vào cái vòng lẩn quẩn này rồi, năm năm qua đi, nhìn lại những bức hình của năm năm về trước, cậu ấy của hiện tại vẫn là dáng vẻ mỹ thiếu niên đó, thế nhưng trong ánh mắt đã có thể rõ ràng nhìn thấy sự khác biệt rồi.
Mã Thiên Vũ hình như có rất nhiều chị em bạn gái, trên người cậu ấy có một loại khí chất dễ chịu khiến phái nữ nguyện ý kết thân. Mã Thiên Vũ, cậu bé ngoan ngoãn lại lãnh đạm, cảm tình có phần hời hợt đối với gia đình và ông nội khiến người ngoài có thể nhìn ra được sự kiên cường và cố chấp sau lưng cậu. Đột nhiên hiểu ra trong ánh mặt cậu thanh niên này vì sao lại không có vẻ tinh anh bình thường như bao chàng trai khác. Cậu ấy nói, em rất hạnh phúc, thế mà tại sao những lời đó lại phát ra thờ ơ đến thế, hay là vì chúng ta đã trông đợi quá nhiều, trong thế giới của cậu ấy, vui vẻ chính là hờ hững như thế sao ?
Lúc mới tiếp xúc với Mã Thiên Vũ, sẽ cảm thấy cậu ấy là một chàng trai ngây thơ. Thế nhưng từ từ tìm hiểu, đến gần cậu ấy, sẽ phát hiện những điều cậu ấy đang suy tư đám con trai cùng trang lứa vẫn chưa nghĩ tới, còn chưa thấu hiểu được. Thậm chí có một khắc phát hiện thì ra cậu ấy là một thanh niên văn nghệ. Thế nhưng một giây sau cậu ấy lại nói, đừng gọi em là thanh niên văn nghệ, lý tưởng của cậu ấy vốn là được làm một chàng trai chăn cừu ở Santiago, sẽ xuyên qua Biển Chết, xuyên qua sa mạc Sahara, tìm đến bảo tàng ở Kim Tự Tháp.
Bắt đầu hiểu được Mã Thiên Vũ phải nói đến chính là lúc đọc sách của cậu ấy, thấu rõ cậu ấy lúc lơ đễnh sẽ để lộ ra chút hoài cảm và ưu thương nhàn nhạt đó. Hành trình đến Lâm Tri khiến tôi phát hiện ra, cậu ấy vui vẻ sáng sủa như thế, có đôi khi làm cho người ta dở khóc dở cười, nhưng lại luôn đem đến nụ cười cho người bên cạnh.
Gần đây có xem "Đại Ngọc Truyện", một nụ cười, một cái nhăn mày, nhất cửa nhất động, Thiên Vũ đều khiến người ta thương xót, vốn dĩ ông trời phải dành tất cả mọi sủng ái cho cậu ấy, vì sao lại phải gặp nhiều trắc trở như thế ?
- HẾT -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro