Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện giờ cách lúc Hoa Lan nhỏ và Đông Phương Thanh Thương rời khỏi núi Thiên Ẩn đã một thời gian. Nhưng cho dù là vậy, trong mấy tháng ngắn ngủi thì không thể nào khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của núi Thiên Ẩn. Hoa Lan nhỏ nằm bò trên lưng Đông Phương Thanh Thương, nhìn núi Thiên Ẩn dưới làn mây mù, lòng nàng bỗng lâng lâng bùi ngùi. Nàng tự đi đến bước này, chi bằng ban đầu để Đông Phương Thanh Thương đưa hồn phách của Xích Địa nữ tử vào cơ thể Tức nhưỡng này thì hơn. Khi đó nàng sẽ hồn phi phách tán, bớt được những giày vò, đau lòng khổ sở sau này. Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn không biết ý nghĩ trong lòng Hoa Lan nhỏ, hắn nhìn từ trên mây xuống, chỉ thăm dò một chút, trong chớp mắt đã biết được vị trí của Thiên Ẩn lang quân, không hề chậm trễ, liền cúi người xuống. Đình viện của Thiên Ẩn lang quân quả nhiên được ưu tiên tu sửa trước các nơi khác. Trong viện tuy không có bảo vật khắp nơi, phồn hoa trù phú như trước, nhưng cũng đã khôi phục được bảy tám phần. "Đuổi người của chợ yêu đi hết chưa?" "Đám lần trước đã bị đuổi đi rồi." Bóng đen cúi đầu bên cạnh Thiên Ẩn lang quân nói: "Sáng nay lại phát hiện có mấy tên trộm của chợ yêu bơi từ bờ Đông tới trộm bảo vật, thuộc hạ đã phái người đi xử lí." Thiên Ẩn lang quân gõ ngón tay lên bàn hừ lanh: "Chờ kết giới của núi Thiên Ẩn hồi phục, nhất định bắt đám nhãi nhép kia hối hận cũng không kịp!" Vừa dứt lời, ánh mắt Thiên Ẩn lang quân sầm xuống, "Ai?" Một luồng sát khí tỏa ra theo giọng nói của y, không biết va phải vật gì trong không trung, lập tức nổ tung, sau đám bụi, thân hình Đông Phương Thanh Thương dần dần xuất hiện, trên lưng hắn đang cõng Hoa Lan nhỏ. Hoa Lan nhỏ xuống khỏi người hắn, bàn tay Đông Phương Thanh Thương vẫn như có như không đỡ lấy nàng, mãi đến khi nàng hoàn toàn đứng vững, Đông Phương Thanh Thương mới ngẩng đầu nhìn Thiên Ẩn lang quân vẻ mặt nghiêm túc bên kia. "Thiên Ẩn lang quân, đã lâu không gặp..." Đông Phương Thanh Thương cười gian ác, "Xem ra thời gian qua ngươi sống không tốt lắm." Hoa Lan nhỏ nhìn hắn, núi Thiên Ẩn bị đám người chợ yêu quấy nhiễu, chắc là do tấm bản đồ đi thuyền Đông Phương Thanh Thương vẽ cho thương nhân ở chợ yêu kia rồi. Hủy núi của người ta, phá nhà người ta, cho kẻ trộm nhòm ngó bảo vật nhà người ta, bây giờ lại còn ở trên cao mỉa mai người ta, tiếp theo lại cướp đồ của người ta nữa. Đông Phương Thanh Thương ... có lúc thật sự xấu xa đến tận xương cốt. Hoa Lan nhỏ cũng rất không hiểu, rốt cuộc tại sao, rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào nàng lại yêu một kẻ xấu xa như vậy... Bóng đen chắn trước mặt Thiên Ẩn lang quân, khí tức đề phòng lập tức lan tỏa. Khác với lúc trước chưa biết thân phận Đông Phương Thanh Thương, Thiên Ẩn lang quân lúc này không còn lòng dạ ra vẻ cao thâm đùa cợt trước mặt hắn nữa, y nhìn Đông Phương Thanh Thương từ trên xuống dưới, thăm dò được khí tức yếu ớt do trọng thương chưa lành của Đông Phương Thanh Thương lúc này, nhưng cho dù là vậy, thân là Ma tôn, Đông Phương Thanh Thương chỉ cần dùng chút sức cũng đã khiến núi Thiên Ẩn lãnh đủ. Lần trước Thiên Ẩn lang quân đã có một bài học rồi... Y liền đi thẳng vào chủ đề, lạnh giọng hỏi: "Ma tôn tới đây không nghênh đón từ xa là lỗi của bọn ta. Không biết lần này Ma tôn lại có việc gì?" Đông Phương Thanh Thương xem trò vui đã đủ, hắn cũng không rề rà nữa mà nói thẳng: "Đưa hết Tức nhưỡng còn lại cho ta." Hoa Lan nhỏ sửng sốt, vết thương trên vai nàng nặng đến vậy sao? Có lẽ vì xung quanh vai đều biến thành màu xám, bởi vậy Hoa Lan nhỏ không cảm thấy đau lắm, nhưng cho dù bị thương nghiêm trọng nàng cũng đâu cần hết số Tức nhưỡng còn lại! Nàng nhớ lúc đầu nàng khiến cơ thể nam nhân mà Đông Phương Thanh Thương nặn biến thành nữ nhân đã tiết kiệm không ít Tức nhưỡng. Tuy không thể tạo được một cơ thể nữa, nhưng nặn nửa cơ thể chắc là đủ. Thiên Ẩn lang quân cũng sửng sốt, hắn nhìn Hoa Lan nhỏ nhíu mày nói: "A Lan bị thương thế nào mà phải cần Tức nhưỡng?" Đông Phương Thanh Thương nhướng mày:"Bổn tọa cẩn phải nói rõ với ngươi sao?" Hắn nói: "Một là đảo chìm, hai là giao Tức nhưỡng ra, ngươi chọn một đi." Lời hắn nói tuyệt đơn giản như nói thời tiết hôm nay rất đẹp vậy, là giọng điệu ngông cuồng hắn vẫn thường dùng. Bóng đen bên cạnh quả nhiên bị thái độ Đông Phương Thanh Thương chọc giận: "Ma tôn hiếp người quá đáng!" Đông Phương Thanh Thương cong môi cười: "Ồ, đến giờ các ngươi vẫn chưa biết tác phong của bổn tọa à?" Bóng đen nổi giận rút kiếm, Đông Phương Thanh Thương nheo mắt, nhưng vào lúc này, Thiên Ẩn lang quân đưa tay ngăn lại, trầm giọng nói: "Ma tôn, không phải người núi Thiên Ẩn ta nhỏ nhen, nhưng Tức nhưỡng đã không còn bao nhiêu, hiện giờ cơ thể ta chế tạo toàn bộ đều dùng đất sét trộn với Tức nhưỡng mà tạo thành, nếu không có Tức nhưỡng..." Đôi mày Đông Phương Thanh Thương khẽ động, hắn khinh miệt nhìn Thiên Ẩn lang quân: "Bổn tọa có nói muốn tìm hiểu khó khăn của ngươi sao?" Thiên Ẩn lang quân im lặng. Đông Phương Thanh Thương rõ ràng hết kiên nhẫn: "Tức nhưỡng, núi Thiên Ẩn, bổn tọa chỉ cho ngươi hai lựa chọn." Nhìn gương mặt xanh đen của Thiên Ẩn lang quân, Hoa Lan nhỏ thoáng im lặng, nàng kéo tay áo Đông Phương Thanh Thương, nhỏ giọng nói: "Có lẽ không cần nhiều vậy đâu..." Hắn lườm nàng: "Không có chuyện của ngươi." Đảo mắt, khí tức quanh người lập tức biến thành áp lực: "Xem ra núi Thiên Ẩn nào dù sao cũng không nên tiếp tục tồn tại trong nhân thế nữa." Bóng đen cử động thân hình, nhưng cuối cùng vẫn bị Thiên Ẩn lang quân ngăn lại. Ai cũng biết ở đây không có ai là đối thủ của Ma tôn. Bởi vậy cho dù phẫn nộ hay không cam, cuối cùng cũng chỉ có thể nén lại. Trong thế giới của kẻ mạnh, chỉ có làm theo quy tắc của kẻ mạnh để sinh tồn. Thiên Ẩn lang quân nhắm mắt, hít một hơi thật dài, cuối cùng gật đầu: "Ta giao Tức nhưỡng cho ngài." Bóng đen cả kinh: "Chủ thượng!" Thiên Ẩn lang quân nhìn Đông Phương Thanh Thương: "Nhưng ta có một điều kiện." Đông Phương Thanh Thương: "Nói." Lúc trước Mê trận ta bày dước biển và trên núi Thiên Ẩn đã bị Ma tôn phá, sau đó bản đồ đi thuyền tới núi Thiên Ẩn không biết bị kẻ tiểu nhân nào bán cho kẻ gian ở chợ yêu. Giọng y khựng lại, nhìn người trước mặt, mà người nào đó cứ như hoàn toàn không phát giác Thiên Ẩn lang quân đang chửi mình, vẻ mặt không đổi, Thiên Ẩn lang quân nói tiếp: "Hiện giờ đề phòng núi Thiên Ẩn ta bị kẻ gian quấy nhiễu, không biết Ma tôn có thể giúp sức, bảo vệ núi Thiên Ẩn ta sau này không bị bên ngoài quấy rối nữa không. Nếu Ma tôn đồng ý với ta chuyện này, chút nữa ta sẽ dâng toàn bộ Tức nhưỡng còn lại." Đông Phương Thanh Thương bật cười: "Chuyện này quá đơn giản." Nói xong, hắn cắn rách ngón tay cái, máu tươi chảy ra, để máu trên tay nhỏ mấy giọt xuống đất, trong tay Đông Phương Thanh Thương ngưng tụ trường kiếm lửa, ngọn lửa đốt cháy máu tươi dưới đất, cháy lan ra bốn phía như mạng nhện, ngọn lửa này của Đông Phương Thanh Thương không tràn ngập sát khí như thường ngày, những nơi ngọn lửa đi qua cây cỏ vẫn nguyên vẹn. Khi ngọn lửa biến mất trong tầm mắt, chẳng bao lâu, trên bầu trời bỗng xuất hiện một pháp trận cực lớn phản chiếu ngọn lửa dưới đất, sau khi xoay một vòng thì biến mất. "Năm trăm năm sau nơi này nhất định không có sinh linh nào khác ngoài Ảnh yêu vào được núi Thiên Ẩn của ngươi." Giọng hắn
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/downloads/posts/2842028.png

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro