Ma tôn _ chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta nằm trên nền tuyết , cái lạnh ngày đông thấm vào da thịt, xương cốt ta gãy vụn đau đớn lan tràn đến toàn thân, cả người đều vô lực.

Ánh mắt ta mờ đi, trống rỗng nhìn lên không trung.

Tuyết vẫn đang rơi, máu tươi hòa vào tuyết trắng, khắp nơi đều là xác chết. Ta cảm nhận sinh mệnh của chính mình dần bị rút cạn, cổ họng khô khốc dâng lên tư vị tanh ngọt, máu tràn ra khóe miệng.

Hờ hững khép mắt lại, vô số tàn ảnh xuyên qua đại não hiện ra trước mắt ta. Trong gió tuyết điên cuồng gào thét, ta giống như nhìn thấy thân ảnh người kia. Thiếu niên áo xanh đứng dưới tán đào khép mi mắt, khóe miệng cong cong.

" A Dung.... "

_____

Đầu xuân, dược đường nhỏ hẹp lại trở lên bận rộn. Quân Tuyệt ngồi trên cây đào góc sân làm biếng , trong tay là rượu do người đáng ghét kia ủ, hắn đung đưa chân nhàn nhã ngân nga một khúc đồng dao.

Hắn không hiểu lời của nó, chỉ là mỗi lần gánh nước đều nghe thấy đám trẻ con nô đùa hát nên cũng học thuộc.

Gậy trúc gõ xuống mặt sân phát ra thanh âm lộc cộc, Quân Tuyệt cũng chẳng buồn nâng mắt lên. Thiếu niên phía dưới sân ngẩng đầu lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, người kia hơi mỉm cười nhẹ nhàng gọi :" Quân Tuyệt? "

Quân Tuyệt không trả lời.

Người kia cũng không tức giận vẫn là vẻ mặt nhu hòa ngước mắt hướng về phía Quân Tuyệt. Nếu nhìn kĩ, có thể kinh ngạc phát hiện đồng tử của người kia không có tiêu cự, là một người mù.

" Ngươi lại làm biếng rồi, rượu ta ủ còn dám trộm. " Vừa nói, gậy trúc trong tay người kia còn vô cùng chính xác đánh lên cái chân đang đung đưa của Quân Tuyệt.

Hắn kêu lên một tiếng bất mãn: " Này!  ngươi đừng có đánh bổn đại gia! Ta làm biếng một chút thì có sao?! Rượu ngươi ủ đem uống thì thế nào? Hôm nay đẹp trời như vậy, không thể để ta nghỉ một chút? "

Thích Dung hiền hòa nhìn hắn ,gậy trúc không chút lưu tình lại đập lên eo Quân Tuyệt: " Lười biếng là không tốt. Đi xuống quét sân, Tiểu Nghiễm và Huệ Tử sắp trở lại rồi"

" Chẹp. " Quân Tuyệt xoa eo, sầm mặt nhảy xuống. Hắn cao hơn Thích Dung một cái đầu. Hắn rũ mi xuống cong môi cười, sườn mặt của Thích Dung gần ngay trước mắt đến nỗi Quân Tuyệt có thể nhìn rõ từng đường nét xinh đẹp của người kia. Cánh hoa đào lả tả rơi xuống, hơi thở của Thích Dung trượt qua gò má Quân Tuyệt làm vành tai hắn đỏ lên.

" Ngươi làm gì? " Thích Dung vẫn mỉm cười không luống cuống. Lòng Quân Tuyệt lại hơi loạn, chăm chú nhìn cánh môi người kia rồi ho khan nhặt cánh hoa đào trên tóc Thích Dung xuống: " Chỉ là nhặt hoa trên tóc giúp ngươi. "

Quân Tuyệt cầm chổi ở trong sân viện quét dọn. Thời tiết ấm lên, sân viện trơn trượt do tuyết tan để lại, y dùng sức vung chổi nhưng cánh hoa đào ướt dính chặt vào sân không chịu di chuyển khiến cả người Quân Tuyệt bốc hỏa.

Đã một năm kể từ khi hắn đến đây.

Ánh mắt Quân Tuyệt nhìn người đang ngồi trên ghế khép mắt phơi nắng, hơi thất thần.

Hắn là Quân Tuyệt, trong người hắn là huyết mạch ma tộc thuần túy cao quý, bị danh môn chính phái xem là rác rưởi, tội nhân. Ma tộc như hắn, tồn tại chính là tà phái bị người cảm ghét.

Tiếp nhận truyền thừa từ Ma Quân Cửu Uyên, Quân Tuyệt bị danh môn chính phái tập kích, một thân trọng thương đến Liêu Thành. Khi ấy hắn ngồi trên một cây đào nhìn xuống phố xá phồn hoa kia. Hơi thở của hắn mỏng manh yếu ớt máu tươi nhỏ giọt xuống đất. Ánh mắt hắn nặng nề, Liêu Thành khi ấy là hội hoa đăng, phố xá tấp nập người, ánh đèn rực rỡ trải dài mặt sông làm tâm hắn trấn động.

Hắn lần đầu cảm thấy nhân gian đẹp đẽ như thế. Cuộc sống luôn phải chém giết tranh đoạt đã khiến hắn vô cùng mệt mỏi hoàn toàn không nghĩ muốn tiếp tục. Giây phút sắp tàn hơi thở đột ngột hắn có một suy nghĩ. Nếu như sau này có thể ở nhân gian bình an trải qua một đời thì thật tốt.

Cơ thể hắn ngã xuống đất, chật vật nan kham, hắn cảm thấy mình có lẽ chết ở đây.

" Ngươi không sao chứ? "

Bỗng nghe được một thanh âm dịu dàng, Quân Tuyệt cố gắng nâng mắt. Một thiếu niên xuất hiện trước mặt hắn, người kia một thân áo vải tầm thường, dung mạo thanh tú cúi đầu nhìn hắn.

Hắn là một người mù....

Quân Tuyệt được người kia cứu sống, tên người kia là Thích Dung, tuy là một kẻ mù nhưng lại là y sư có tiếng ở Liêu Thành. Khi tỉnh dậy biết người kia là y sư Quân Tuyệt cười lạnh.

Kẻ mù thì cứu người cái gì?! Càng giống giết người hơn.

Mà Thích Dung.... Giỏi nhất là trâm cứu..... Haha

Mỗi lần người kia cầm trâm trong tay, Quân Tuyệt đều sợ đến tím tái mặt mày.

Y mặt dày lưu lại y quán của Thích Dung, hắn còn sống chung với hai kẻ, một là Tiểu Nghiễm, tiểu nam hài này rất nghiêm túc, tính tình cẩn trọng, người còn lại là Huệ Tử, một cô nương hoạt bát đáng yêu.

Thích Dung vì bị mù nên chỉ có thể xem bệnh kê thuốc, cùng trâm cứu, Tiểu Nghiễm sẽ hái thảo dược và ghi chép kê đơn, những việc liên quan đến cơm muối gạo dầu sẽ do Huệ Tử làm.

Còn tiểu bá vương như Quân Tuyệt... Thì gánh nước, chặt củi, quét sân, sửa mái nhà..... Làm đủ việc nặng của một nam tử hán đại trượng phu.

Quân Tuyệt ban đầu rất ghét Thích Dung, đừng thấy người này mù mà coi thường, giác quan của Thích Dung vô cùng nhạy bén, chỉ cần Quân Tuyệt dám lười biếng y sẽ vung gậy trúc đánh....

Không sai! Là vung gậy trúc đánh!!!

Viên Ngọc quý của Ma giới là hắn bị một nhân loại vung gây trúc đánh!!!

Nhưng.... Khụ, trong một lần vì muốn trả thù, Quân Tuyệt đã thả một số thứ vào nước tắm của Thích Dung. Hắn ngồi trên mái nhà cố gắng điều tiết hơi thở ẩn thân. Hơi nước mông lung mờ ảo, chỉ thấy kẻ đáng ghét kia kéo áo xuống, lộ ra da thịt trắng nõn cùng xương quai xanh tinh sảo. Lại nhìn xuống một chút....

Quân Tuyệt đỏ bừng mặt ôm chặt mũi mình..

Má, là nữ nhân đấy! Dọa chết lão tử!!!

Quân Tuyệt ôm mũi chảy máu chạy như bay, cũng quên luôn việc trong nước tắm có.....

Ngày hôm sau hắn lại bị Thích Dung cầm gậy trúc đánh một trận, người kia ngửi thấy nước tắm có mùi lạ, đã đoán ra kẻ gây hại Quân Tuyệt.

Mà thái độ của Quân Tuyệt từ đây thay đổi hẳn.

......

Thích Dung tủm tỉm cười: " Quân Tuyệt, nếu không quét xong sân, trưa nay ngươi không có cơm đâu. "

Gậy trúc gõ xuống mặt đất.

Quân Tuyệt hồi thần lúng túng: " Biết rồi! Biết rồi! Lão tử quét ngay! " Y vung mạnh chổi bỗng chân hơi trơn khiến cả người mất thăng bằng.

Chỉ nghe phanh một tiếng, kẻ vừa còn hung hăng đã đập mặt vào đất mẹ. Thích Dung nghe thấy tiếng động thì cười nhẹ mà Huệ Tử cùng Tiểu Nghiễm vừa về không chút khách khí cười lớn :" Quân đại gia, người mau đứng lên."

Tiểu Nghiễm nhìn Quân Tuyệt, gương mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc nói:  " Tuy rằng biết người đối bọn ta rất kính trọng nhưng thấy bọn ta cũng không cần hành lễ lớn vậy đâu. "

Huệ Tử hợp tình hợp lý gật gật đầu.

Thái dương Quân Tuyệt giật giật gầm lên: " Lão tử mới không có hành đại lễ với các ngươi! "

Dược các một mảnh náo nhiệt.

Lại là một đêm nguyên tiêu, Huệ Tử từ sớm đã cùng Tiểu Nghiễm làm xong bánh sủi cảo.

Nguyên tiêu năm nay, Liêu Thành thả đèn Khổng Minh. Tiểu Nghiễm và Huệ tử cùng nhau ra ngoài, Quân Tuyệt ở trong sân viện rót rượu cho Thích Dung.

Vài ngày trước, người của ma tộc tìm hắn kêu hắn trở lại Ma giới cùng tông môn đối đầu. Thân là Ma tôn đây là trọng trách của hắn, hắn không thể trối từ. Quân Tuyệt đưa mắt nhìn Thích Dung. Sườn mặt người kia nhu hòa mi dài cũng cong cong. Thích Dung có bộ dáng rất đẹp mắt, Quân Tuyệt nghĩ nàng nếu mặc lên nữ trang nhất định sẽ rất đẹp.

" Nhìn ta rất lâu rồi, muốn nói gì sao?"

Quân Tuyệt hồi thần mím môi mỏng. Đồng tử tĩnh mịch của Thích Dung hướng về phía hắn : " Làm sao thế? "

" A Dung, ta nghĩ ta phải rời đi Liêu Thành."

Thích Dung nhẹ nhàng đưa đẩy quạt giấy trong tay rồi nhấp một ngụm rượu, hương rượu nồng nàng làm gò má nàng hơi đỏ ửng.

" Rời đi sao? Sẽ trở lại hay không? "

" Sẽ trở lại." Quân Tuyệt trịnh trọng mà nói, hắn ngập ngừng chốc lát sau đó vươn tay ôm Thích Dung vào lòng. Thích Dung cả người căng thẳng lại nghe thấy Quân Tuyệt nhẹ giọng.

" Chỉ một lúc thôi."

Hắn tham lam ôm chặt nàng, vuốt ve tóc mềm của Thích Dung.

" Chờ ta trở lại."

Thích Dung khẽ cười.

" Được."

Đèn Khổng Minh khiến cả khoảng trời rực sáng, dù không nhìn thấy gì Thích Dung cũng hướng mắt lên. Quân Tuyệt thấy cánh môi nàng mấp máy lại không nghe rõ người kia nói gì. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng, lần này Thích Dung không kháng cự.

Quân Tuyệt nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc rời đi, hắn không nhìn Thích Dung lần cuối sợ rằng bản thân sẽ không nỡ.

Chỉ là Quân Tuyệt không nghĩ đến, lần này chia xa sẽ là cả đời. Đại chiến tiên ma nổ ra kéo dài năm năm, hai bên lưỡng bại câu thương cuối cùng đình chiến. Hắn trở lại Liêu Thành phồn hoa nhưng khung cảnh trước mắt chỉ còn dược đường đã bị phá nát. Huệ Tử, Tiểu Nghiễm, và cả Thích Dung mà hắn mong nhớ đã không còn ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro