[MA] Tuyên vong lâu Sa Cạm Bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic này không phải của mình, mình chỉ re-up lại vì thấy hay !!!

Author: Dương Ngọc Nữ ☼

Rating: MA

Pairing: BaekRen

Category: General

Disclaimer: Họ không thuộc về tôi.

Summary: Nếu không có Phong Nhã.... Hắn có thể không?! Hãy cám ơn hắn chứ đừng làm thế.... Phong Nhã đã ban cho ngươi một đặc ân tình cờ đấy. Bách Tán

Warning: Yaoi

A/N: - Một fic theo kiểu Đam Mỹ và vì có Yaoi nên đây là thể loại nam x nam. Cụ thể giữa Baekho và Ren Nu'est. Có thể bạn nhận xét tôi viết không được hay nhưng tôi viết fic này để mừng sự trở lại Nu'est. Nếu không thích thể loại Boy Loves cũng như ratt MA, hãy CLICK BACK. Tuyên Vong lâu Sa Cạm Bẫy dành cho những bạn ship couple BaekRen và cũng như các bạn mê Yaoi thuần thúy.

- Đây chỉ là một phần của Tuyên Vong lâu Sa Cạm Bẫy. Phần extra sẽ miêu tả kĩ hơn về hai người. Và câu chuyện ấy sẽ được lái sang một nơi gợi mở hơn. Hãy comt và like nếu bạn muốn có thêm một extra sau khi đọc fic này . Cám ơn vì đã đọc đôi dòng lảm nhảm của tôi.

~Enjoy, i hope that~

.

.

.

.

OST

Nội dung ẩn đã được hiển thịLàn gió nhẹ nhàng vờn bay bên những cánh bướm dập dờn mỏng manh. Luồn qua các cánh hoa đậm chất thơm nồng, quyến rũ. Nơi trời xanh vẫn còn ướt át một vài giọt ngọc qua trong cơn đêm, điểm xuyến vài đám mây nhớ nhung làn gió đưa tình. Nơi mái vòm Lâu Quân uống cong một vòng đầy chắc chắn làm nơi đỗ bến cho những đôi cánh chấp chới mới bay của vài chú chim non.

Ánh nắng nhảy lăn tăn rồi chảy dài trên mái hất xuống gương mặt tuấn tú của 1 kẻ không thưởng thức bức tranh thơ mộng ngay trước mắt ngọc.

Bách Tán ngồi trên ghế gỗ nhìn ly trà trước mắt với nét mặt sầu thảm, u ám. Hắn thuận tay đập mạnh tách trà xuống bàn ghỗ, ánh mắt chằm chằm nhìn Giao Viên khiến hắn khó chịu:

- Uy, tẩu hỏa nhập ma rồi hả? - Giao Viên đập tay xuống bàn, trong giọng nói lộ ra vẻ bực tức.

- Câm đi! - Bách Tán hắt ra. Người thì hết quay bên này sang bên khác làm Giao Viên muốn giết hắn.

Hắn lầm bẩm chửi rủa. Sắc mặt hầm hầm lại. Giao Viên nhìn thấy cũng đã run người:

- Tên này đúng không nghe lời! - Ánh mắt hắn lóe lên, đập bốp ly trà xuống bàn một lần nữa là chất lỏng tóe ra.

- Ý đồ gì với Thanh Dương đây? - Cung Kiệt nãy giờ im lặng cũng cất tiếng. Hắn nằm dài ra trên ghế, quyển sách che đi những ánh nắng như muốn thiêu cháy hai mắt hắn.

Bách Tán điên người, bây giờ thì hắn chính thức muốn "tẩu hỏa nhập ma" để giết chết cái tên lúc nào cũng thủng thắng du ngoạn cảnh xuân này.

Mà cũng đúng, hắn như cô hồn xuyên thấu tận tâm can Bách Tán, muốn dứt ra không được. Ngay cả Giao Viễn quỷ quyệt còn bị Cung Kiệt nắm thóp, thì hắn có muốn giữ cũng chả được.

- Nhà ngươi đúng là "cô hồn" - Giao Viên thở thượt. Tay hắn nâng chén trà lên rồi lại đặt xuống. Đến là khổ, 3 chén trà thì đã một chén bị Bách Tán đập lên đập xuống và 2 tách còn lại thì chưa được động tới.

Bách Tán ngây ra như bị Cung Kiệt điểm huyệt. Hắn đang nghĩ tới Thanh Dương thật. Nhưng lại còn một ý nghĩ sợ hơn nữa làm lòng hắn âm ỉ lên ngọn lửa phừng phực.

- Hồi sáng ta thấy Thanh Dương đi với người nào đấy. - Cung Kiệt ngồi thẳng dậy nhấp trà. Hắn chống hẳn chân lên ghế gỗ ngồi rất bành trướng. Phong cách của hắn là thế.

- Chết tiệt! - Bách Tán lầm bầm thầm chửi. Nghĩ đến Thanh Dương là hắn thấy nỗi tức giận dâng trào.

Hắn tình cờ quen Thanh Dương ở Tiêu Gian lâu. Tính ra từ ngày hắn kết bằng hữu với Thanh Dương cũng đã 3 tháng rồi. Càng ở lâu, càng hiểu rõ tính cách một con người, hắn trầm trồ các bô lão ngày xưa nói quả không sai!

Thanh Dương không những xinh đẹp mà lại trong sáng, đáng yêu. Những lúc Thanh Dương quan tâm đến hắn chỉ muốn chiếm ngay lấy y. Đã bao lần Bách Tán phải kiềm chế vì y, tính cách Thanh Dương như tiểu miêu ngoan ngoãn, lúc nào cũng ôn hòa, nhã nhặn làm hắn muốn chở che y không thôi.

Hắn quan tâm Thanh Dương như một viên ngọc quý, một thứ xa hoa mà lão Thiên đã ban cho hắn.

Ngay cả những thứ nhỏ nhặt nhất của y hắn còn không dám chạm đến. Vì hắn coi Thanh Dương như hòn ngọc mỏng manh trong làn khói, chỉ cần lay động là đã biến mất không chút sa tích.

Thanh Dương nhỏ bé của hắn, bảo bối của hắn, hòn ngọc của hắn đã đi đâu được cơ chứ? Nét mặt đã sa lại càng thêm sa sầm lại. Quanh người hắn như chỉ còn một vài đám mây mù do lão Thiên gửi xuống.

- Chắc là đi cùng Phong Nhã! - Cung Kiệt đưa ánh mắt hờ hững của hắn ra ngoài như thể ngắm cảnh sắc nhưng thật ra trong hai hòn ngọc chứa toàn thứ đen kịt đấy lạ chẳng có gì.

Nhiều lúc Giao Viên chỉ muốn đập cho hắn vài nhát vì cái tội ăn nói bừa bãi lại thêm cái tật lúc nào cũng nằm ườn ra chả quan tâm đến người khác. Hắn như một bóng ma lởn vởn quanh người khác trong khi thân xác vẫn nằm lì một chỗ vô động.

- Mẹ Kiếp lại là tên đấy! Trời đạp đất hắn cũng không thèm bỏ thói ám Thanh Dương. - Đến lượt Giao Viên sa sầm mặt mày, mấy câu chửi bắt đầu bộc phát ra từ cửa miệng.

Hắn đã hiểu vì sao Bách Tán hôm nay trầm lặng khác thường và cái dáng vẻ vô thưởng vô phạt kia làm Giao Viên muốn tức điên.

- Ách! Lần này thì không còn đường với ta! - Bách Tán đanh giọng lại.

- Nhưng đâu biết được hắn đưa Thanh Dương đi đâu! - Giao Viên thở dài. Hắn cũng muốn xông đến cầm kiếm đâm thẳng vào Phong Nhã nhưng lại là người không hay suy nghĩ.

- Đến Vọng Tửu Lầu. - Cung Kiệt ậm ừ. Con mắt đăm chiêu khác thường.

- Sao ngươi biết? - Giao Viên tròn mắt nhìn Cung Kiệt.

- Haizz...~ - Hắn thở dài - Sáng nay thấy Thanh Dương bị Phong Nhã kéo đi, mà lại về hướng Bắc. Hướng Bắc thì chỉ có Vọng Tửu Lầu. - Cung Kiệt trầm ngâm.

Cũng đúng, hướng Bắc hầu như không có nhà, chỉ có Vọng Tửu Lầu cho thuê phòng và lại là lầu Xanh. Đi theo hướng Bắc mà lại có cả Thanh Dương thì chỉ có Vọng Tửu Lầu mà thôi.

- HẮN! - Bách Tán gầm lên một tiếng. Hắn chạy thẳng đi trước con mắt hờ hững của Cung Kiệt và ánh nhìn ngạc nhiên của Giao Viên.

Trong lòng Bách Tán cũng thầm biết ơn cái tên "vô thưởng vô phạt" này. Nhiều lúc vô tâm mà lại minh mẫn.

Hắn chạy thẳng vào Vọng Tửu Lầu, đập bàn hỏi Thanh Xuân:

- Phong Nhã ở đâu?

- Lầu 3 cuối dãy Như Lan. - Thanh Xuân trả lời. Bà ta hơi kinh ngạc khi thấy Bách Tán đến đây.

.

.

.

.

.

.

.

.

Phong Nhã kéo Thanh Dương vào Vọng Tửu Lầu. Hắn giơ tay đánh phập vào yếu huyệt nơi gáy làm Thanh Dương còn đang ngơ ngác làm y ngất lịm. Hắn nhìn tình nhân vẻ thỏa mãn, đôi mắt ánh lên vẻ dâm tà.

Thanh Dương, có ngày cũng thuộc về hắn. Phong Nhã ôm gọn tiểu hài tử nhỏ nhắn trong lòng đặt xuống.

Hắn lôi ra một bọc nước, đổ vào miệng Thanh Dương rồi liếm môi tỏ vẻ thèm thuồng. Nhìn Phong Nhã bây giờ toát lên vẻ cuồng loạn như một con sơn tinh chuẩn bị ăn thịt một con thỏ con vậy.

Phong Nhã điên cuồng quẳng toàn bộ y phục sang một bên, hắn chồm tới bên nam nhân đang say ngủ, ôm lấy thân thể nhỏ bé. Hắn mơn trớn cánh môi đỏ mọng một cách si mê rồi lại tấn công đến làn da mịn màng trắng hồng.

Thanh Dương thấy người nặng trịch, y từ từ nâng lên bờ mi nặng trĩu, cả hạ thể giờ mềm nhũn không còn sức lực. Phong Nhã nhìn Thanh Dương trong khi đôi bàn tay mải mân mê đôi môi quyến rũ mê người.

- Dương Nhi cuối cùng đã tỉnh, chúng ta có thể vui vẻ rồi.

- Ph....Phong... Nhã... - Thanh Dương yếu ớt.

- Đợi đến ngày này mãi ta mới có được ngươi biết không hả? - Phong Nhã cười khả ố.

- B...Bách.. Tán.. đang ở đâu?

- Thật tiếc quá, Bách Tán giờ không ở đây với ngươi. Ta có thể "ăn sống" ngươi rồi. Dương Nhi của ta!

Hắn bắt đầu lần mò kéo lệch y phục của Thanh Dương sang một bên để lộ bờ vai trắng ngần thon thả.

- Mẹ Kiếp! - Hắn lầm bầm. Nhìn Thanh Dương chằm chằm không chớp mắt.

Hắn rúc đầu vào vai thon, cắn một tiếng làm Thanh Dương phải kêu lên. Vị máu tanh nồng nơi khóe miệng hắn, màu đỏ pha lẫn trên làn da trắng tạo nên sự quyến rũ mê hồn.

Cánh cửa bật mở làm Phong Nhã giật thót, hắn quay người lại thấy Bách Tán đang đi về phía mình. Cây kiếm nhọn hoắt chĩa vào mặt hắn làm Phong Nhã hoảng sợ rời khỏi Thanh Dương.

Bách Tán khéo léo đưa đầu lưỡi sắc qua môi Phong Nhã, máu chảy ra tanh tanh. Thanh Dương nhắm chặt mắt. Bách Tán cứ thế tiến lại sát Phong Nhã lúc này đang vội vã choàng lại y phục một cách qua loa.

- Ngươi.... sao lại đến được đây? - Phong Nhã lắp bắp nhìn Bách Tán.

- Chết tiệt! Ngươi làm gì Dương Nhi là ta sẽ cắt ngươi ra từng mảnh! - Bách Tán gằn từng chữ, ánh mắt

đỏ ngầu ánh lên vẻ sát khí.

- Ta... ta.... chưa làm gì cả! - Hắn lùi lại nhưng cả thân trên trướng đại của hắn đã bị Bách Tán giẫm lên.

- Thật?

- Ta.... ta.... nói... thật... - Giọng Phong Nhã run run. Đang lúc sắp sửa chiếm được y thì lại bị tên khốn này ngăn cản. - Vẫn.... vẫn... chưa làm gì....

Bách Tán đưa mắt về phía Thanh Dương, hắn quay phắt lại nhìn Phong Nhã, ánh mắt u tối, đục ngầu chẳng khác gì Cung Kiệt khi nãy nhưng có phần sát khí hơn.

- Thế này.... mà bảo là không làm gì? - Hắn tiếp tục gằn giọng. Ngọn lửa hận thù dâng lên mỗi lúc một lớn.

- Tha... Tha... Cho... Ta..... - Phong Nhã rỏ nước mắt cầu xin Bách Tán, ôm lấy chân hắn mà khóc lóc.

Bách Tán như dịu đi đôi chút. Liếc về Thanh Dương một lần nữa, hắn hất Phong Nhã ra, mặc cho tên đó chạy trối chết ra khỏi Như Lan.

- A... - Nam nhân lúc này mới rên khẽ. Hàng mi nhắm chặt như không muốn mở ra.

Bách Tán kích động, nắm chặt lấy bàn tay nam nhân:

- Mở mắt ra, nhìn ta đi.

- Ân, ta không muốn, không muốn... - Thanh Dương yếu ớt, đôi mắt vẫn nhắm chặt như muốn đóng lại vĩnh viễn.

- Một chút thôi, nghe lời ta, mở mắt ra đi. - Bách Tán ngồi xuống giường, hắn dịu giọng lại dỗ dành y.

Thanh Dương gắng gượng mở mắt ra như lời hắn nói, ánh mắt mông lung vô hồn, tiêu tán, hạ thể bứt rứt khó chịu.

- Ngươi cảm thấy sao?

- Ân, nóng.... Ta nóng lắm.... nóng lắm.... - Bách Tán dường như có phần an tâm hơn, hắn chỉnh lại y phục cho Thanh Dương rồi bế y cách ly ra khỏi chốn này.

Thanh Dương một mực cứ giãy giụa trên người hắn, bàn tay thì cố kéo y phục của chính mình.

- Yên nào. Ta sẽ đưa ngươi về Tuyên Vong.

*

*

*

*

*

*

Bách Tán đặt Thanh Dương nằm xuống giường, y vẫn cố gắng kéo y phục ra khỏi người mình.

- Đừng thế nữa, Dương nhi. Ngươi bớt nóng chưa?

Hắn giữ tay Thanh Dương lại, kéo lại y phục đã có chút xộc xệch trên người y.

- Ân, nhưng ta nóng... nóng lắm... - Thanh Dương vẫn cố gắng kéo y phục ra khỏi người. Dù cho Bách

Tán có cố gắng chỉnh lại cho y nhưng Thanh Dương vẫn bướng bỉnh như thế.

Vô thương, hắn đành miễn cưỡng cởi bỏ y phục Thanh Dương. Từ ngoại y đến trung y, khi chỉ còn một lớp tiết y hắn mới dừng lại.

- Ngươi đỡ nóng hơn chưa? - Hắn sờ trán Thanh Dương, nhỏ nhẹ.

- Ta nóng, ta nóng lắm.... - Thanh Dương như rơi vào trạng thái hôn mê, miệng cứ lẩm bẩm không ngừng, cả thân người nhỏ bé cứ giật giật làm Bách Tán cũng bị kích động không ít.

Giật mình, thân nhiệt Thanh Dương giờ nóng như lửa đốt. Hắn hoảng hốt giữ người y lại:

- Nằm yên đây!

- Đừng đi... - Bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt hắn lại.

- Nhưng ngươi đang bệnh mà.

- Ân...Ta không có bệnh, không bệnh...- Thanh Dương lắc đầu quầy quậy.

- Ngươi cảm thấy sao? - Hắn ngồi lại xuống giường, hỏi Thanh Dương.

- Ân... Ta thấy khó chịu lắm... Cứ như là sắp nổ tung ra vậy...

- Ngươi bị Phong Nhã cho ngươi uống xuân dược sao? - Bách Tán giật mình.

- Ta không biết... - Thanh Dương lại tiếp tục cố gắng kéo lớp y phục còn lại trên người mình.

Bách Tán lòng hận tên khốn nạn đẩy hắn vào đường cùng, nhìn lại tiểu nam nhân đang giãy giụa trong

lòng mình, hắn cười nham hiểm.

- Ta giúp ngươi nhé!

Warning: Yaoi

Hắn đẩy Thanh Dương xuống giường.....

Bàn tay ma mĩ của hắn lần mò vào làn da trắng mịn bên trong của Thanh Dương. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, ánh lên dục vọng còn của y thì mông lung, xao động. Hắn như cuồng lên khi những tiếng rên ngọt ngào vang lên bên tai...

Bách Tán nhẹ nhàng cởi bỏ y phục nơi Thanh Dương rồi đến của mình. Hắn đê mê nhìn nam nhân trước mặt. Phải cảm ơn lão Thiên vì đã ban cho hắn con người xinh đẹp này.

Hắn đè lên tấm thân nhỏ nhắn, cảm nhận được cả hơi thở ái nhân. Hắn hôn lên cánh đào xinh xắn. Một lần nữa, hắn đê mê bởi vị ngọt của nó. Hai cơ thể quấn lấy nhau, Bách Tán ôm chặt cơ thể nóng ran

của y, hắn liếm một vòng quanh cánh đào mỏng rồi lại nhấn chìm Thanh Dương vào một nụ hôn khác nồng nhiệt hơn.

- A... - Thanh Dương rên nhỏ.

Bách Tán thừa cơ hội đưa lưỡi của mình vào khoang miệng y. Chiếc lưỡi sục sạo khắp nơi trong "hang ổ", gặp được "đồng loại", hắn rủ rê nó khám phá cùng mình.

- Đừng sợ! - Hắn thì thầm qua nụ hồn, nhiệt khí phả vào bên tai làm Thanh Dương rùng mình. Y cũng rụt rè đáp trả...

Hai đôi môi cứ quấn lấy nhau không rời. Thanh Dương ôm lấy tấm lưng trần của Bách Tán.

- Ngô.... Ta... - Y như lả đi trong nụ hôn của hắn. Bách Tán luyến tiếc rời khỏi cánh đào giờ đã sưng mọng lên nhìn thật quyến rũ.

Trong căn phòng mập mờ tối, chỉ có duy nhất vài tia sáng gan dạ lọt qua được chiếu vào, hắn nhìn Thanh Dương lúc này đang thở dốc, khuôn ngực nhỏ bé phập phồng, hái gò má đỏ bừng như các nữ nhi mới lớn, y lúc này đẹp đến lạ.

Bách Tán điên cuồng, lần mò xuống chiếc cổ trắng ngần không tì vết, hắn day day nó rồi lại nút mạnh hằn lên một dấu đỏ làm Thanh Dương rên lên khe khẽ. Bị hớp hồn bởi mĩ diệu âm, hắn trườn xuống khuôn ngực trắng hồng, hắn cắn mạnh vào hai nụ đào nhỏ bé.

- Á, Ân... - Thanh Dương thở dốc, khoái cảm và cái đau ùa tới một chốc làm y không thể chịu được.

- Ta xin lỗi. Đau lắm không? - Bách Tán trở lại vẻ dịu dàng ban nãy, hắn hôn lên đôi mắt của Thanh Dương.

- Ân... ta... ta không chịu được. - Y nói nhỏ.

Bách Tán vẽ lên nụ cười xảo trá. Bàn tay ma mẫn lại bắt đầu lần mò xuống phía dưới.

- A..a... Bách.. Tán

Hắn xoa nhẹ nhàng, những tiếng rên đầy ma lực của Thanh Dương như kích thích hắn. Hắn làm nhanh dần, đôi môi thì trải dài các dấu hôn trên người y.

Khoái cảm tràn lên làm y không thể hạ thủ, hét lên một tiếng, Thanh Dương bắn ra một chất dịch nồng nồng.

Bách Tán cười cười nhìn Thanh Dương, y đỏ mặt quay đi.

- Bớt nóng hơn chưa? - Hắn hôn lên mái tóc thơm tho, rồi lại trườn xuống chiếc cổ thon.

- Ân. - Thanh Dương lí nhí trả lời.

- Tốt, vậy giờ thì ta sẽ đi tìm của ta. - Hắn cười xảo trá.

Làm Thanh Dương chưa kịp phát hiện ra thì một ngón tay đã đi thẳng vào tiểu huyệt. Nhờ chất bạch dịch khi nãy nên hắn dễ dàng đi vào nhưng ngón tay thì cảm thấy như thít chặt.

- Không ngờ của ngươi chặt đến vậy. Thả lòng người, Dương nhi. Sẽ hơi đau một chút thôi.

Lần thứ hai, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cơn đau đớn đã ập đến. Thanh Dương cau mày lại, cả cơ thể như bị cắt ra, đau đớn đến không cùng...

- A.... Bách Tán... đau... ta.......

Thanh Dương yếu ớt cất tiếng, thanh âm tuyệt mĩ giờ đã có tiếng nức nở và hàng lệ châu mặn chát vương rơi trên gò má.

Bách Tán vội vàng dừng lại, lau đi những giọt nước mắt. Ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy dục vọng giờ đã có phần dịu bớt. Chắc chắn với Phong Nhã, hắn sẽ không bao giờ chịu dừng một khi Dương nhi đã lọt vào tay.

Hắn định rút tay ra thì y rên lên một tiếng.

- A...

Một lần nữa, dục vọng của hắn lại dâng trào mạnh mẽ, hắn tiếp tục luồn ngón thứ 2 rồi thứ 3 cứ lần lượt được đưa vào. Tiếng rên hoàn mĩ cứ vang lên bên tai làm Bách Tán cuồng loạn. Phần thân y lúc

này đã nhổm dậy cao lắm rồi.

Đến khi sự ham muốn nam nhân nằm dưới đến cực điểm hắn không thể kiềm chế. Thanh Dương lúc trước đã đẹp nhưng trong tình thế này lại càng trở nên huyền ảo đến lạ thường, hai con mắt đỏ ngầu rực sáng. Nhanh như cắt, hắn rút 3 ngón tay rồi thúc vào hạ thể nhỏ bé đang nằm dưới. Phần thân cực đại đã ngoan ngoãn chịu nằm yên trong y.

- Đau…. Đau quá…. Bách… Tán…- Những giọt lệ không ngừng chảy trên gương mặt thanh tú biến sắc. Cánh hoa đỏ hồng giờ như phai tàn, một màu trắng không ngừng lan trên đó.

Hắn xót xa lau đi những giọt nước mắt cho ái nhân. Thanh Dương nấc lên không ngừng làm trái tim hắn như thắt lại.

- Sẽ đau một chút thôi. Ngươi cố chịu nhé, Dương nhi! - Hắn nhỏ nhẹ. Đôi môi không ngừng hôn lên đôi mắt đẫm lệ.

- Nhưng… ta… đau lắm! – Thanh Dương vẫn khóc không ngừng.

- Một chút thôi. Rồi sẽ không đau nữa, được không?

Thanh Dương nhìn hắn, dục vọng đã lên cao, nếu còn kìm chế thêm chút nữa, chắc chắn hắn sẽ bị dục hỏa công tâm đè chết. Bách Tán vuốt ve mái tóc y.

- Cho phép ta!

Thanh Dương rụt rè gật đầu. Y thực chất cũng không muốn nhìn Bách Tán phải thống khổ đến mức này.

Nhận được sự đồng ý, hắn bắt đầu đưa đẩy chậm rãi trong y. Mỗi lần như vậy, Thanh Dương thấy đau đớn vô cùng cực. Y cắn chặt môi đến bật huyết, mùi tanh tanh lan trong miệng. Gương mặt thanh tú giờ trắng bệch không còn chút máu. Bàn tay yếu ớt nắm chặt vào nhau, móng tay y đâm vào làn da mỏng mà đau rát. Cố gắng để cái đau da thịt lấn át đi nỗi đau dục vọng nơi Bách Tán.

Hắn xót xa nhìn Thanh Dương, nhìn y bây giờ như sắp rời phương cực lạc. Hắn đưa đẩy chậm rãi nhằm làm tiêu tán đi cái đau dày vò Thanh Dương.

Một tia khoái cảm chạy dọc sống lưng làm y rùng mình. Thanh Dương bật kêu lên một tiếng. Sắc mặt Bách Tán chợt thấy vui mừng, hắn bắt đầu tiết tấu nhanh hơn để tìm ẩn huyệt khi nãy trên người y.

Trong vô thức, Thanh Dương ôm chặt lấy hắn, Bách Tán để chân của y quấn quanh mình. Những tiếng rên khoái cảm không ngừng được gia tăng.

- Dương nhi…ưm – Thân đại của hắn như nở ra trong Thanh Dương, thít chặt lấy làm hắn sung sướng không thôi.

Trong căn phòng nơi Tuyên Vong lâu, hai cơ thể quấn sát vào nhau, không ngừng rên lên những tiếng kêu trong cơn khoái cảm.

- Dương… Nhi… ta… sắp! - Hắn nói trong hơi thở hổn hển. Nhiệt khí không ngừng phả vào vành tai Thanh Dương làm y càng thêm kích thích

- Bách… Tán…. Ta… - Thanh Dương đỏ hồng một cách lạ thường. Y ôm lấy hắn ngày lúc một chặt

Sau cú thúc mạnh mẽ cuối cùng, hắn thét lên một tiếng, dịch thể vương vãi khắp nơi trên người Thanh Dương.

Y thở dốc, cuộn tròn vào Bách Tán:

- Ta mệt quá!

Hắn vuốt ve Thanh Dương, mỉm cười:

- Vậy thì ngủ đi, ta sẽ tẩy rửa cho ngươi.

- Nhưng ta mệt lắm. Không muốn… không muốn! – Thanh Dương lắc đầu.

- Người bẩn thế này thì ta… - Chưa kịp chỉ hết câu. Hắn đã nghe hơi thở đều đều của Thanh Dương.

Hắn cười, bế y vào dục bồn tẩy rửa.

Đặt Thanh Dương đang cuộn tròn như tiểu miêu trên chiếc giường êm ái. Hắn hôn nhẹ lên gò má ửng hồng làm y hơi cau mày.

Và cũng lại trong căn phòng đó, hai con người đang nằm bên nhau mà say giấc

---The End---

Cre: nuest-vn.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro