16-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Động tác tay

Kế hoan đột nhiên đứng thẳng người lên, mở to hai mắt nhìn bốn phía, cậu cố gắng nhìn, nhưng trong phòng ngoại trừ Vương Tiểu Xuyên tái xanh gầy yếu ra, cậu chẳng còn thấy gì khác nữa!

Đúng rồi, ngày hôm qua vương Tiểu Xuyên cũng đã nói, cậu ta cảm thấy trong phòng bệnh có thứ gì đó.

Mà hôm nay, cậu ta tự nhủ, vật kia đang ở trên người mình.

Liên tưởng đến dạo gần đây mọi người đều cảm cúm phát sốt, lại nghĩ đến biểu hiện cảm cúm giai đoạn đầu của mình, có thể nào lý giải theo cách này không:

Là "thứ kia" khiến cho người trên trấn bị bệnh.

Là "thứ kia" khiến cho Hắc Đản kêu khóc không thôi.

Mà vào giờ phút này, cũng tương tự như vậy, bởi vì "thứ kia", khiến Vương Tiểu Xuyên sắp chết?

Ngay khi Kế Hoan tiếp tục liều mạng nhìn chằm chằm Vương Tiểu Xuyên, ý muốn tìm một chút manh mối từ trên người cậu ta, tay áo của cậu bỗng dưng bị túm lấy.

Là Vương Tiểu Xuyên, cậu ta đưa tay ra nắm lấy Kế Hoan, sức lực lớn vô cùng, là tất thảy sức lực còn lại của cậu ta.

"Kế Hoan, trước đây... Đã nói cùng nhau... Đi tắm suối nước nóng, xem ra... xem ra... chắc không thể đi rồi..."

"Tớ... Từ khi còn bé... Đã vẫn... Vẫn rất muốn cùng đi tắm suối nước nóng với người bạn thân nhất đó..."

Trong cơn hấp hối, Vương Tiểu Xuyên nhìn trừng trừng về phía Kế Hoan, ánh mắt cậu ta đã dần dần mất đi tiêu cự, nhưng tay cậu ta lại chấp nhất nắm lấy tay áo Kế Hoan, Kế Hoan nghe được tiếng máy móc kết nối với Vương Tiểu Xuyên phát ra tiếng tít tít báo động, sau đó cậu nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra, vô số người cùng nhau tiến lên, bọn họ muốn Kế Hoan lùi qua một bên tránh ảnh hưởng đến việc cứu chữa, nhưng Vương Tiểu Xuyên lại cứ chấp nhất nắm lấy Kế Hoan như vậy, Kế Hoan cuối cùng không thể không được phép đứng ngay giường bệnh nhìn người ta cấp cứu cho Vương Tiểu Xuyên.

Cậu cứ thế đứng thẳng cạnh bên, bị ép nhìn Vương Tiểu Xuyên chết đi từng chút từng chút một!

Trong phòng ồn ào hỗn loạn, chỉ có hai người yên tĩnh.

Một là Kế Hoan đứng lẻ loi, mà người còn lại là Vương Tiểu Xuyên.

Tình huống như đã từng gặp qua.

Kế hoan nhớ tới chị hai, rồi lại nghĩ tới Hắc Đản, nhớ bài đồng giao hôm qua ông nội ngân nga, nhớ tớicảnh Vương Tiểu Xuyên hưng phấn nói cậu ta sau này sẽ thành bác sĩ, nhớ tới việc cậu ta cứ muốn rủ mình đi tắm suối nước nóng, nhớ tới... Vô số mẩu ký ức đan xen vào nhau, trong đầu Kế Hoan bỗng hiện lên cảnh tượng diễn ra vào cái đêm Vương Tiểu Xuyên nhập viện. Lần cuối cùng cậu ta mạnh khỏe đứng cạnh cậu, có một hàng xe lái qua trước mặt hai người.

Một bàn tay trắng bệch vươn ra khỏi cửa sổ của một chiếc xe rung lắc trong đoàn xe đó, nhẹ nhàng làm động tác vung, cứ như đang ném thứ đồ gì đó ra ngoài ——

Nhắc tới cũng kỳ, toàn bộ động tác của bàn tay đó không vượt qua ba giây, khoảng cách giữa bọn họ cũng chẳng hề gần, nhưng động tác tay kia cứ rõ ràng rành mạch khắc vào đầu Kế Hoan, làm sao cũng không quên được.

Bất tri bất giác, Kế Hoan duỗi tay phải không bị Vương Tiểu Xuyên túm lấy của mình ra, quỷ thần xui khiến, năm ngón tay phải của cậu bỗng xòe ra, ngón trỏ và ngón giữa hơi xoay giữa không trung,hoàn toàn phục chế động tác của kẻ kia.

Sau đó, Kế Hoan đưa tay phải ra chụp vào bàn tay mà Vương Tiểu Xuyên đang níu lấy mình ——

Chuyện khó mà tin nổi diễn ra:

Kế Hoan nhìn thấy bàn tay mình nắm lấy lúc này hoàn toàn không phải tay của Vương Tiểu Xuyên, mà là một bàn tay màu nâu xám, cực kì xấu xí!

Nhìn theo cái tay kia, kế hoan nhìn thấy một con quái vật trông như đám khói xám, con quái vật kiacuộn mình ghì chặt vào người Vương Tiểu Xuyên, một tay cầm lấy cái tay Vương Tiểu Xuyên đang níu lấy mình, mà tay còn lại thì siết chặt lấy cổ Vương Tiểu Xuyên, đối phương dùng lực quá lớn, Vương Tiểu Xuyên đã hoàn toàn không thể hô hấp!

Kế hoan đối diện với cặp mắt của con quái vật kia.

Con quái vật nọ cũng nhận thấy rõ là bản thân đang bị chú ý, một cái miệng rộng mở ra giữa đám khói xám, Kế Hoan nghe được tiếng gầm gừ thảm thiết của quái vật, Kế Hoan thậm chí có thể thấy rõ yết hầu của con quái vật kia là một cái hố đen...

Một khắc đó, Kế Hoan lẽ ra phải sợ hãi, là một con người, thì không kể là ai, thấy cảnh tượng đó đều sẽ sợ hãi.

Thế mà Kế Hoan lại trấn định đến quỷ dị.

Kìm chặt móng vuốt xám đáng sợ kia, Kế Hoan vừa nhìn con quái vật dữ tợn đó, vừa dùng tay phải nhanh chóng hoàn thành các động tác tiếp theo.

Thật ra trong thời gian không đến ba giây ngày hôm đó, bàn tay trắng xám kia thực ra hoàn thành tất thảy ba động tác: Tóm lấy —— kìm chặt —— tiếp tới thì là...

Ném đi!

Lập tức, Kế Hoan "ném" con quái vật kia đi.

Lúc nó bị Kế Hoan ném ra, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều cảm nhận được một làn gió mát,giữa lúc bọn họ vẫn còn ngây ngẩn chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, ánh nhìn của Kế Hoan chậm rãi vẽ một đường parabol nhỏ trên không trung, cậu thấy một con quái vật vô cùng lớn – phải dài hơn hai mét – rít lên, bị lôi ra khỏi người Tiểu Xuyên, nó rít gào khi bị tung lên trần phòng bệnh, sau đó bị ném mạnh ra khỏi cửa sổ...

Đây là cảnh tượng mà chỉ mình Kế Hoan thấy được.

Mà hình ảnh hiện ra trong mắt người khác thì là Vương Tiểu Xuyên bỗng buông ống tay áo của Kế Hoan ra, sau đó Kế Hoan cấp tốc cầm lấy cái áo đó, mở cửa sổ, sau đó ném nó ra ngoài...

"Đừng mở cửa sổ ——" Một y tá cạnh đó vừa định nhắc nhở Kế Hoan, nhưng bỗng nhiên lại bị sự thay đổi của máy quan sát điện tâm đồ bên cạnh làm kinh ngạc đến ngớ người: "Nhanh! Nhanh tiếp tục cứu chữa! Bệnh nhân xuất hiện dấu hiệu còn sống!"

Trong phòng bệnh lại thêm một trận ồn ào, đường thẳng trên máy điện tâm đồ một lần nữa nhấp nhô, tất cả mọi người đều căng thẳng vây quanh giường bệnh của Vương Tiểu Xuyên.

Mà Kế Hoan lại vẫn đứng cạnh bên cửa sổ đang mở toang, từ trên cao nhìn xuống cảnh con quái vật kia đang gào thét không cam, sau đó chợt nổ tung giữa không trung, biến thành một mảng bụi đen.

Gió mới thổi qua liền tứ tán.

Mặc cái áo lông mỏng đứng trước cửa sổ, Kế Hoan bỗng rùng mình một cái, sau đó một lần nữa đóng cửa lại.

Cậu lẳng lặng đứng trong phòng bệnh nhìn các bác sĩ thực hiện công đoạn cứu chữa cuối cùng cho Vương Tiểu Xuyên, đến khi bọn họ đi hết, hơi thở của Vương Tiểu Xuyên nằm trên giường bệnh đã trở nên vững vàng, thần sắc vẫn cứ trắng xám, nhưng trên mặt lại thêm một vệt hồng hào.

Mẹ của Vương Tiểu Xuyên ngồi trước giường bệnh, nắm chặt tay cậu ta, vừa khóc vừa cười, trong miệng đang thì thào điều gì đó.

Sau ngày hôm ấy, bệnh tình của Vương Tiểu Xuyên đã đỡ hẳn lên, tuy rằng thân thể vẫn cứ suy yếu,nhưng có thể thấy rõ là ngày một khỏe hơn.

Khi Kế Hoan lại mang một quả lê đông đến thăm Vương Tiểu Xuyên, mẹ cậu ta lấy một cái túi lớn cạnh đó đưa cho Kế Hoan.

"Vâng?" Kế Hoan ngẩn người.

"Sắp tết đến rồi, bác mua cho con quần áo mới." Mẹ Vương Tiểu Xuyên cười ha hả nói.

Kế Hoan nhẹ nhàng sờ sờ mũi.

Không thể không nói, phụ nữ đúng là cẩn thận, tuy là ông nội rất thương Kế Hoan, nhưng về mặc ăn diện ông vẫn không để tâm nhiều, cái áo khoác Kế Hoan vứt đi là năm trước chị hai cho cậu, cũng là cái áo khoác duy nhất trong tủ treo phù hợp với lứa tuổi của cậu, sau khi vứt cái áo đó đi, Kế Hoan liền quay lại mặc áo khoác đồng phục. Mắt ông nội kém đương nhiên sẽ không phát hiện chuyện cậu mất áo khoác, không ngờ rằng mẹ của Vương Tiểu Xuyên lại chú ý đến.

"Mau mặc vào, để bác nhìn thử có hợp hay không, không hợp sẽ nhanh tay mang đi đổi cái khác cho con." Vừa cười, mẹ Vương vừa giục, Vương Tiểu Xuyên bên cạnh cũng vui vẻ ngồi trên giường bệnh.

Kế hoan ngập ngừng mặc áo khoác mới vào. Không thể không nói, ánh mắt của mẹ Vương khá là tốt,Kế Hoan mặc cái áo khoác này vào đặc biệt vừa người, cộng với việc cậu lớn lên vốn ưa nhìn, tức ngựa tốt gặp yên bền, trông cứ như chớp mắt liền thay đổi!

"Không tồi không tồi, vừa người, không cần đổi." Điều chỉnh mũ áo phía sau giúp Kế Hoan một hồi, mẹ Vương lùi ra sau một bước, cười thỏa mãn.

"Bác gái, cái áo này, cháu không thể nhận..." Nhìn sao cũng có cảm giác cái áo này đắt cực kì, KếHoan tuy không biết hàng, nhưng cậu vẫn nhận thấy được cái áo này vừa nhẹ vừa ấm, vật liệu nhìn qua đã biết khác hẳn với quần áo mình hay mặc, nên chắc chắn giá cả cũng sẽ không giống rồi.

"Nhận, không phải áo khoác cũ của con đã ném ra ngoài cửa sổ rồi à?" Ngay lúc Kế Hoan còn muốn tiếp tục chối từ, mẹ Vương Tiểu Xuyên bỗng nói ra câu ấy, Kế Hoan lập tức sửng sốt.

Cậu cứ nghĩ hôm đó hỗn loạn như vậy, sẽ không có ai chú ý mình đã làm gì, dù sao thì vẫn chẳng thấy ai hỏi han, thì ra...

Lại có người chú ý tới...

"Cái áo khoác ấy có gì đó khác biệt đúng không? Bác thấy con để Tiểu Xuyên nắm lấy cái áo này một lát, sau khi vứt áo đi, bệnh tình của Tiểu Xuyên liền biến chuyển, nếu mà nói đây là kết quả bác sĩ cứu giúp bác cũng chẳng tin, nhất định là do cái áo kia có gì đặc biệt phải không?" Kéo Kế Hoan vào trong góc, giọng của mẹ Vương lập tức trở nên trầm thấp, biểu cảm trên mặt cũng là bộ dạng thiên cơ bất khả lộ.

"Ha?" Kế hoan ngây người: Bác ấy... Đang hiểu lầm gì vậy?

Nhìn cặp mắt sáng lấp lánh của mẹ Vương, Kế Hoan suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra thảm cảnh mà cái áo khoác này mới "gặp phải" dạo gần đây:

"Cái áo khoác này từng bị Hắc Đản tè lên..."

Đây là lời thật, áo khoác của Kế Hoan không nhiều, cậu có thói quen tối đến lấy áo khoác phủ lên chân để giữ nhiệt, lần trước khi Hắc Đản tè dầm, cái áo này cũng chẳng thể thoát thân mà bị dính một tí, cũng may Hắc Đản tè không thối, Kế Hoan giặt một chút rồi lại mặc vào.

Sau đó cậu chẳng cần giải thích tiếp, mẹ Vương cũng đã tự tưởng tượng để chêm vào.

"Hóa ra là nước tiểu đồng tử, sao bác không nghĩ đến nhỉ? Người Trung Quốc thời xưa cũng từng nói nước tiểu đồng tử xua đuổi bệnh tật mà! Để người bệnh mặc đồ dính nước tiểu đồng tử rồi thiêu hủy bộ đồ đó, bệnh tật cũng sẽ biến mất theo... Ây da! Nếu biết sớm một chút đã tốt rồi!"

Nghe được kết luận của mẹ Vương, Kế Hoan hoàn toàn câm nín.

Nhưng cậu cũng chẳng phản bác, coi như là ngầm thừa nhận.

Sau đó, ngày hôm sau Kế Hoan lại nhận thêm hai túi đồ một lớn một bé: Hai bộ quần áo đều cùng kiểu với cái áo hôm qua Kế Hoan được nhận nhưng khác màu; cái bé hơn nhìn qua liền biết là kích cỡ của trẻ con.

"Cho Hắc Đản." Lời giải thích của mẹ Vương cũng chứng thực cho nhận định này.

Cái lớn hơn cũng chẳng phải là số đo của Kế Hoan. Ngay lúc Kế Hoan đang cau mày, mẹ Vương lại hạ giọng xuống nói lén với cậu:

"Cái này là cho Tiểu Xuyên, ưm, con có thể mang về cho Hắc Đản tè lên không? Không cần giặt, cứ trực tiếp đem tới đây là được, để Tiểu Xuyên mặc vào luôn."

Thấy ánh mắt trông mong của mẹ Vương, Hế Hoan sờ sờ mũi, không từ chối.

Nhưng Hắc Đản cũng gần như chẳng đi tè, không có cách khác, Kế Hoan đành lấy đồ mới của Vương Tiểu Xuyên làm tã cho Hắc Đản mấy ngày, trong thời gian này gia tăng lượng nước Hắc Đản uống, khó lắm bên trên mới sinh ra một vết ẩm, Kế Hoan liền nhanh chóng mang tới cho Vương Tiểu Xuyên.

Ngay hôm đó Vương Tiểu Xuyên liền phủ áo khoác lên trên lớp quần áo bệnh nhân, được mặc cùng kiểu áo khoác với bạn tốt, Vương Tiểu Xuyên vui rạo rực đó nha.

Thế nên Kế Hoan cũng ngại không nói cho cậu ta biết bên trên có dính thứ gì, nhưng không rõ là do nước tiểu đồng tử của Hắc Đản thật sự có tác dụng hay vì con quái vật Kế Hoan ném đi hôm nọ đã chết thật rồi, mà sức khỏe của Vương Tiểu Xuyên liền ngày càng cải thiện từ đấy, chỉ một tuần sau đó, cậu ta đã có thể tiếp tục "thực tập".


Chương 17: Lại thấy

Vương Tiểu Xuyên và Kế Hoan được xếp đi quét dọn bể, công việc này nghe chẳng ra sao, nhưng ngược lại thì lại rất nhàn tản, dù sao dạo gần đây người dùng bể tắm cũng không nhiều lắm.

"Cơ mà, hôm ấy cậu thực sự lôi thứ gì đó ra khỏi người tớ phải không, Kế Hoan?" Rảnh rang, Vương Tiểu Xuyên cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, nhân lúc chung quanh không có ai, cậu ta vờ thần bí lén hỏi Kế Hoan.

Liếc mắt nhìn sang, Kế Hoan không hé răng, lát sau, dưới ánh nhìn chăm chú, đầy trông mong của Vương Tiểu Xuyên, cậu khẽ gật đầu.

Trên môi rộ ra một nụ cười thật to, Vương Tiểu Xuyên cũng không hỏi thêm nữa.

Thế nên hai thiếu niên liền có chung một bí mật.

Cuối cùng Kế Hoan vẫn nói ra chuyện về thứ bột màu đen và động tác tay khó tin kia cho Vương Tiểu Xuyên hay, Vương Tiểu Xuyên nghe đến sững sờ. Sau đó hai người còn làm lại động tác kia vài lần, nhưng chẳng rõ là do hai người làm không đúng động tác hay tại chung quanh chẳng có thứ không nên có ấy nữa, nói chung là chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Mà ngay cả thứ bột đen kia, sau lần đó Kế Hoan đã không còn quét ra nữa. Thân thể Vương Tiểu Xuyên ngày một cải thiện, tình hình gia đình Kế Hoan cũng ngày càng tốt lên.

Kế Hoan phát hiện Hắc Đản bắt đầu nhận biết màu sắc!

Lần đầu mua tã cho Hắc Đản, tâm trạng Kế Hoan đang rất hoảng loạn; cậu chỉ tiện tay chọn một cái tã màu xanh nhạt trong tiệm đồ dùng mẹ và bé. Sau này lúc trở về không biết có phải trùng hợp hay không mà cái tã con ông nội để Hắc Đản thay cũng có màu xanh lục, sau đó nữa, cái áo nhỏ mà mẹ Tiểu Xuyên cho Hắc Đản vẫn cứ là màu xanh lục... Kết quả là, Hắc Đản (cứ quấn tã xanh mãi) đã nhận được màu xanh lục – thằng nhóc biết cứ món đồ nào có màu xanh lục thì là của mình.

Thế cho nên khi Kế Hoan ôm Hắc Đản ra tắm nắng ngoài sân, có một lần vô tình chỉ vào mớ quần áo phơi trong sân hỏi nó thử xem cái nào là của Hắc Đản – Kế Hoan cũng chẳng hi vọng là Hắc Đản sẽ trả lời, dù sao thằng bé vẫn còn nhỏ, nhưng bất ngờ thì: Cặp vành mắt trắng của Hắc Đản cứ nhìn chăm chăm vào cái áo bông bé bé màu lục duy nhất kia.

Đây cũng là lần đầu tiên Kế Hoan cảm nhận được Hắc Đản đáp lại mình.

"Có người nói người da đen nước ngoài thích nhất những màu xanh đỏ rực rỡ, lòe loẹt kiểu này, Hắc Đản, không biết chừng con chẳng phải chỉ đơn giản là đen thôi đâu..." Nhìn chăm chú vào hai vành mắt trắng to to kia, Kế Hoan không nhịn được mà nựng mặt Hắc Đản.

Hẳn là thế, cậu chỉ mò phải một khuôn mặt bé bé lạnh lạnh thôi, sờ cũng không thích lắm đâu, nhưng ngón tay của Kế Hoan lại chẳng chịu rời đi – cậu vẫn cứ kiên định vuốt, chẳng biết bị cậu sờ phải chỗ nào, Hắc Đản bỗng bật cười.

Tiếng cười của Hắc Đản rất đặc biệt, là "Hưu hưu ~" "Hưu hưu~". Mới nghe thấy rất kì quặc, nhưng quen rồi thì lại thấy dễ thương.

Hơn nữa lần này Hắc Đản không cười kiểu không rõ ràng, chỉ cười kiểu học theo như trước kia; lúc này Hắc Đản cười rất khoa trương, uốn tới ẹo lui, cứ như muốn nhảy ra khỏi tã, Kế Hoan nghĩ: Hẳn là mình sờ phải chỗ nhột của Hắc Đản rồi.

Được rồi, thì ra Hắc Đản cũng có chỗ nhột cơ đấy.

Có lẽ do thấy mọi khi Hắc Đản có quá ít phản ứng, nên Kế Hoan bắt đầu cật lực cù vào chỗ ngứa của Hắc Đản, Hắc Đản bị cậu dằn vặt quá lâu, nên lại có thêm một loại phản xạ khác: Đó chính là vừa nhìn thấy Kế Hoan đã cười.

Thế cho nên Kế Hoan phát hiện Hắc Đản một ưu điểm nữa: Hắc Đản rất thông minh.

Nhận ra lý do mình chọc ghẹo thằng bé là vì muốn nó cười, để tránh bị "dằn vặt", Hắc Đản liền trực tiếp cười luôn.

Sau khi phát hiện ra điều này, việc huấn luyện của Kế Hoan dành cho Hắc Đản càng trở nên "ngắn gọn, thô bạo" hơn. Khi những đứa trẻ bình thường nên khóc, Kế Hoan sẽ nghĩ cách để Hắc Đản khóc; lúc những đứa bé bình thường khác nên cười, cậu sẽ tìm cách làm Hắc Đản cười, dần dần, có một ngày khi ông nội ở cạnh đó cảm khái: "Nhóc Hắc Đản thật hoạt bát", Kế Hoan liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Nhưng mà lúc ấy Hắc Đản đã từ đứa bé "ngoan ngoãn", không khóc không phá, cho cái gì cũng được biến thành "đại ma vương" hay kén kén chọn chọn, chỉ cần có tí ti không hài lòng sẽ khóc ré lên!

Bây giờ Hắc Đản rất kén ăn, không thích uống sữa bột nhập khẩu, nó cực kì yêu nước, chỉ ủng hộ hàng nội! Đưa sữa ngoại nhập cho nó nó sẽ khóc, ngược lại thì thằng bé đặc biệt thích uống một loại sữa bột trong nước mà mới nghe tên đã thấy nguy hiểm rồi. Theo như Kế Hoan phân tích, cái Hắc Đản thích hẳn không phải là sữa của nhãn hiệu kia, mà đơn giản là do lon sữa đó xanh nhất! Nhận thấy thứ "hành vi yêu nước" này chẳng biết là tốt hay xấu, Kế Hoan bắt đầu thử cho thằng bé ăn dặm. Cậu dựa theo tiến độ của trẻ con thông thường để cho Hắc Đản ăn dặm: đầu tiên là ngũ cốc, sau đó là rau dưa, nước trái cây, thịt bằm... Rất nhanh, cậu lại gặp phải nan đề: Hắc Đản chỉ thích ăn rau xanh băm nhuyễn, chỉ chọn loại màu xanh mà ăn, cho nó cà rốt băm nó còn ném đi, thì thịt bằm thì càng khỏi cần phải bàn đến nữa.

Không thể không nói, nuôi thằng bé này rất tiết kiệm tiền.

Cuối cùng đến cả mẹ Vương Tiểu Xuyên cũng biết tật xấu này của Hắc Đản, rốt cuộc cũng nhờ bà đưa ra biện pháp: lon sữa vẫn là cái lon kia, sữa bột bên trong thì đổi thành hãng khác, tiếp đến, không thích ăn thịt băm chứ gì? Đổi đĩa! Chờ đến lúc bộ đồ ăn be bé của Hắc Đản đều đổi hết thành màu xanh, thằng bé cũng chẳng còn kén ăn nữa, ngày ngày đều ăn cơm rất ngoan ngoãn, ăn hết miếng cuối cùng còn liếm đĩa, cực kì tiết kiệm nước...

Cũng như bao đứa trẻ khác, thằng bé rất thích nghe kể chuyện, nhưng hơi khác với những vị gia trưởng khác... Ông nội của Kế Hoan không biết kể chuyện, ông chỉ có biết bình luận sách, thế nên Hắc Đản này nào cũng nghe ông bình sách rồi ngủ say.

Đương nhiên, Hắc Đản quá nhỏ, nó vẫn chưa hiểu được nội dung trong lời bình sách của ông nội, nhưng chuyện này cũng chẳng cản trở gì cho việc thằng bé thích có người nói chuyện với mình, thích tông giọng trầm bổng du dương của cụ, mỗi khi ông cụ nói đến văng cả nước bọt – tức là lúc đến bước ngoặt quan trọng, Hắc Đản sẽ ngủ đến ngọt ngào.

Cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác, thời gian Hắc Đản ngủ mỗi ngày cũng rất dài, thậm chí còn dài hơn hẳn ấy.

Hắc Đản càng ngày càng giống một đứa bé loài người bình thường —— trừ ngoại hình ra.

Vốn nhà Kế Hoan cũng chỉ có một chiếc gương, chiếc gương đó mới vài hôm trước đã bị Kế Hoan cất vào trong nhà kho: Hắc Đản – ngày một tò mò – không cẩn thận soi gương, sau đó, thằng bé bị ảnh ngược trong gương của chính mình dọa khóc.

Lúc phát hiện điều này, đầu tiên, Kế Hoan cười, sau đó cậu lại chẳng cười nổi nữa, chỉ có thể yên lặng cất kĩ cái gương ấy đi, sau đó bắt đầu một lần lại một lần dỗ Hắc Đản – đã khóc như một cái bình phun.

Đành chịu thôi, Hắc Đản bị bọn họ nuôi thành một đứa nhóc không được bạo gan cho lắm, hiện tại hẳn là thật sự bị dọa, Kế Hoan có dỗ thế nào cũng chẳng có tác dụng. Cuối cùng vẫn là ông nội tung "đòn sát thủ" ra: một chén rau tán nhuyễn màu lục, lúc này mới dỗ cho Hắc Đản nín khóc mỉm cười, thằng bé cười "hưu hưu" mà ăn rau bằm.

Hắc Đản mỗi ngày một lớn lên.

Mẹ của Vương Tiểu Xuyên đã bắt đầu giúp Hắc Đản lo liệu chuyện hộ khẩu, nếu suôn sẻ, thì ít lâu sau Hắc Đản sẽ chẳng còn là một đứa bé không hộ khẩu nữa; tuy sau này chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền hà, nhưng cứ giải quyết từng cái một như thế, hết thảy đều sẽ tốt đẹp thôi.

Kế Hoan nghĩ vậy, ông nội cũng nghĩ vậy, đến Hắc Đản thì... Nó chẳng nghĩ gì sất, nó chỉ lo mà lớn lên thôi.

Ờm... Thằng bé biết bò.

Nó có thể bò giỏi hơn hẳn những đứa bé đồng lứa, vừa nhanh vừa vững, mỗi ngày khớp xương đều linh hoạt, bò đến bò đi thoăn thoắt trên giường, ngay cả buổi tối khi đi ngủ, Kế Hoan cũng thường xuyên cảm giác được thằng bé đang bò. Nhưng dạo này sắp lên lớp 12, việc học đã khá nặng nhọc, thi thoảng buổi tối còn phải đi làm thêm ở viện dưỡng lão, nên về cơ bản thì Kế Hoan về nhà liền ngủ rất say, ngay cả chuyện buổi tối Hắc Đản có làm gì cậu cũng không chú ý kĩ càng lắm, mãi đến một hôm ——

Hôm ấy Kế Hoan tan ca trở về nhà từ viện dưỡng lão như mọi hôm, cả ngày đó không suôn sẻ mấy, trong viện đột nhiên bùng nổ dịch cảm cúm. Để tránh cho bệnh cúm khuếch tán, trong viện bắt đầu chỉnh đốn lại toàn bộ công tác vệ sinh. Là nhân viên cấp thấp trong các nhân viên cấp thấp, Kế Hoan nghiễm nhiên trở thành nhân vật chủ lực trong khâu chỉnh đốn. Chẳng rõ có phải do dạo gần đây vừa thi vừa làm thêm nên mệt mỏi quá hay không, mà khi về tới nhà Kế Hoan liền cảm thấy mình có triệu chứng cảm cúm, cơm ăn chả được mấy miếng đã đi ngủ, buổi tối cảm thấy Hắc Đản bò đến bò đi khắp giường cậu cũng chẳng còn sức để tâm, cứ thế ngủ đến khi trời hửng sáng.

Sau khi tỉnh dậy, đầu tiên Kế Hoan cảm thấy tinh thần thoải mái, sờ sờ trán thấy đã hết nóng, cậu liền vội vàng đi xem xét Hắc Đản. Sau đó, cậu thấy Hắc Đản đang ngủ bên cạnh, cùng với một nhúm bột đen bên dưới móng vuốt của thằng bé.

Hết chương 17

Tác giả có lời muốn nói:

Dạo này hơi vướng một tí, lí do ở chỗ thế giới cùng với bạn công.

Cứ có cảm giác muốn tìm được một bạn công xứng với Kế Hoan ở thế giới hiện tại hơi khó

Dù sao, bạn nhỏ Kế Hoan đã công ngời ngời như vậy mà.

Zu nhảm:

Chiều edit xong tui đã nghĩ xong cap là lên để khoe tui vừa thi xong và chỉ còn 1 môn, khá rảnh trừ việc sắp chuyển nhà nên chắc sẽ có thời gian edit/

nhưng giờ tui lại bận :(((((

đồ án còn lại đè bẹp tui rồi :(((((((

mai tui up chương 18, giờ bị đau tay với thức 3 đêm nay buồn ngủ quá, không đợi nổi beta yêu vấu của tui luôn nên quăng đại, mai tui tỉnh táo tui sửa rồi edit nốt chương 18 với Mãnh hổ up lên nha, làm được phân nửa rồi nè mà mấy nay vẽ máy riết đau tay quá nên nghỉ :))))

Advertisements

Chương 18: Sau bức tường

Lúc đi học, Kế Hoan đưa cho Vương Tiểu Xuyên một cái khăn tay.

"Ha... Đây là cái gì?" Vương Tiểu Xuyên tuy thấy khó hiểu, nhưng vẫn nhận lấy cái khăn.

"Hắc Đản tè lên." Kế Hoan mặt không chút thay đổi nói, để thu thập đủ nước tiểu, sáng sớm hôm nay Hắc Đản lại bị cậu cho uống một bình sữa lớn.

Vẻ mặt Vương Tiểu Xuyên lúc đó liền cứng lại, nhưng bỗng nghĩ đến một khả năng, cậu ta lập tức siết chặt lấy cái khăn tay kia, vừa hoảng hoảng hốt hốt nhìn bốn phía chung quanh, vừa nhỏ giọng nói với Kế Hoan: "... Ưm, đừng nói là thứ, thứ kia lại tới nữa nhé? Trên người tớ có gì không?"

Kế Hoan nhìn cậu ta một chút, sau đó lại dời tầm mắt về phía bảng đen.

Nguyên nhân giúp Vương Tiểu Xuyên khỏi bệnh bị mẹ cậu ta quy kết vào nước tiểu đồng tử của Hắc Đản, nói chung là sau đó mẹ Vương Tiểu Xuyên coi như đã thừa nhận nước tiểu của Hắc Đản rồi, chỉ cần Vương Tiểu Xuyên nhức đầu phát sốt, bà chắc chắn sẽ tìm Kế Hoan hỏi xin nước tiểu của Hắc Đản. Ban đầu Kế Hoan không thể giải thích nên đành phải cho, thế nhưng về lâu về dài cậu lại thấy kì quặc: Dường như nước tiểu của Hắc Đản thật sự có tác dụng!

Cả nhà bọn họ thân thể vẫn luôn khỏe mạnh nên chẳng thấy rõ hiệu quả, nhưng từ sau khi Vương Tiểu Xuyên mang theo nước tiểu của Hắc Đản bên người, cậu ta thật sự rất ít khi ốm đau. Lúc Vương Tiểu Xuyên còn chưa biết bản thân mang theo thứ gì, cậu ta từng nói mấy lời đại loại như "Cứ thấy dạo này không khí quanh tớ trở nên trong lành", ngoài ra Kế Hoan còn nhận thấy năm nay nhà mình đặc biệt ít muỗi, màn lấy ra hầu như chẳng dùng tới luôn... Tóm lại, Kế Hoan nghĩ: Biết đâu nước tiểu của Hắc Đản lại có một loại tác dụng nào đó.

Kể từ hôm đó, dù là Kế Hoan hay Vương Tiểu Xuyên, hai người đều âm thầm đề cao cảnh giác.

"Đoàn người kia lại đến viện dưỡng lão đấy." Vào khoảng sáng sớm ngày thứ ba từ khi Kế Hoan lại phát hiện ra thứ bột màu đen kia, vừa gặp mặt, Vương Tiểu Xuyên liền nói cho Kế Hoan tin tức này.

Hai người đều nhớ chuyện động tác tay kia, bọn họ tuy không thể xác minh rằng sự việc lần trước có liên quan đến đám người đó hay không, nhưng chắc chắn bọn họ chẳng phải người bình thường.

Bắt đầu từ vụ việc lần ấy, hai thiếu niên hoặc nhiều hoặc ít đều ý thức rằng thế giới này chẳng đơn giản như họ từng nghĩ. Rõ ràng có một vài thứ thực sự tồn tại vượt trên thường thức cơ bản, bọn họ không thể giải thích được, nhưng việc ấy không đồng nghĩa với việc đối phương không tồn tại.

Vẻ mặt Vương Tiểu Xuyên vừa sợ hãi vừa hỗn tạp một tia kích động, đúng rồi, trước những thứ chưa xác định thì đối với thiếu niên trạc tuổi cậu ta, ngoại trừ sợ sệt cũng sẽ chờ mong như vậy.

Kế Hoan lại mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.

Đoạn thời gian gần đây, những chuyện, những thứ chưa xác định xảy ra quanh cậu quá nhiều, bao gồm sự tồn tại của Hắc Đản...

Khó khăn lắm bây giờ Hắc Đản mới dần dần có bộ dáng trẻ nít bình thường, cậu thực sự chẳng hi vọng sẽ xuất hiện những sự vật chưa xác định phá hỏng cuộc sống bình lặng trước mắt chút nào.

Kế Hoan trong mơ hồ có loại cảm giác rằng sự tồn tại của những thứ kia chẳng tốt đẹp gì với mình cả.

Ngày đó là cuối tuần, sau khi nghỉ học Kế Hoan vẫn phải đi làm ở viện dưỡng lão như mọi khi, Vương Tiểu Xuyên cũng đi với cậu. Hai người bây giờ đều sắp lên lớp 12, Kế Hoan thì khỏi phải nói, nhưng mà khó thấy ba mẹ của Vương Tiểu Xuyên cũng ngầm đồng ý cho Vương Tiểu Xuyên hàng tuần theo Kế Hoan đi làm thêm, dưới cái nhìn của bọn họ thì: Kể từ khi chơi với Kế Hoan, thân thể của Vương Tiểu Xuyên tốt hẳn lên, thành tích học tập cũng tiến bộ, hiếm thấy có hứng thú với "nghề gia đình", tiếp xúc sớm một chút cũng tốt.

Nhưng mà cũng chính vì Vương Tiểu Xuyên cứ đi theo Kế Hoan, người phụ trách bộ phận y tá mới biết hai người sắp lên lớp 12, nên số lượng công việc phân phối cho cả hai thong thả hơn rất nhiều.

Vương Tiểu Xuyên cầm thùng nước đi ở đằng trước, Kế Hoan thì lại mang cây lau nhà yên lặng theo sau cậu ta. Hai người bọn họ vừa lau dọn bể tắm suối nước nóng xong, giờ lại chuẩn bị dọn dẹp cái bể ở bên ngoài.

Viện dưỡng lão có ba bể suối nóng bên ngoài, mọi khi bọn họ chỉ dọn dẹp ở bên trong, bể bên ngoài không dễ dọn, nên trước đây đều do nhân viên chuyên nghiệp dọn dẹp. Nhưng nhân viên dọn dẹp kia mấy hôm nay lại xin nghỉ, công việc thực sự không thể trì hoãn nữa mới bảo bọn họ sang. Đương nhiên, cũng may là hiện giờ Kế Hoan đã quen việc chẳng thua gì nhân viên chuyên nghiệp rồi, nên người phụ trách mới dám giao việc này cho hai người bọn họ, Vương Tiểu Xuyên xem như là mua một tặng một.

Hai bể kia hôm qua bọn họ đã quét dọn xong rồi, nhưng bể then chốt là cái hôm nay, nó được coi như là bể suối nước nóng lộ thiên cao cấp nhất trong viện dưỡng lão, nằm ở một khu vực hoang vắng ngay góc Tây Nam viện dưỡng lão, bởi dạo này chẳng ai dùng nên bể này vẫn trống, nhiệm vụ của bọn Kế Hoan hôm nay là quét tước sạch sẽ nơi này để dẫn nước từ suối nước nóng vào.

"Nơi lần trước tớ muốn mang cậu đến tắm là ở đây, nhưng khu này trước kia vẫn đóng cửa, khà khà, lần này mình chà sạch bể rồi nhảy vào ngâm trước tiên ha?" Vương Tiểu Xuyên đầu tiên là nhảy vào trong bể, đứng bên trong cái bể trống, cậu ta cười hì hì nói với Kế Hoan.

Kế Hoan không hé răng, chỉ cầm công cụ nhảy theo vào, sau đó bắt đầu lau thành bể.

Đầu tiên là thành bể, sau đó là đáy bể, đây là trình tự lau chính xác.

"Suối nước nóng ở đây rất tốt, không cùng mạch suối với những cái tụi mình từng quét, nước ấm này ~ mùi vị này ~ màu sắc này ~ cái gì cũng khác hết! Những suối nước nóng trước đây mình thấy đều cói mùi hội gà thối đúng chứ? Sau khi ngâm xong thì hôm sau cả người đều thối hoắc; suối nước nóng ở đây thì khác hẳn, rất dễ ngửi! Còn là màu thiên thanh nữa ~" Vương Tiểu Xuyên vừa cố gắng chà thành bể vừa quảng cáo cho nơi này, chẳng mấy chốc đã chà đến mồ hôi nhễ nhại, lúc lau mồ hôi nhìn sang Kế Hoan, lại phát hiện đối phương vẫn cứ giữ nguyên động tác cũ mà làm việc, chẳng thèm liếc nhìn mình lấy một cái: "Ơ? Kế Hoan, cậu không thích suối nóng hả?"

Cậu ta có hơi thất vọng.

Chỗ bọn họ coi như là xã suối nước nóng, người lớn lên ở xã này dù già hay trẻ, đều thích ngâm suối nước nóng, hơn nữa cũng vì từ bé ngâm đến lớn, còn đều chịu dùng thử các loại mạch suối khác nhau, loại hình kể nửa ngày đều thờ ơ không động đậy như Kế Hoan quả là rất ít.

"Không phải thế." Vừa làm, Kế Hoan cuối cùng cũng mở miệng: "Nếu như cậu thật sự thích ngâm loại suối nước nóng như thế này, thì đừng ngâm ở đây, mạch suối chỗ này chảy qua quá nhiều nơi rồi, bẩn lắm, sau này tớ dẫn cậu đến nhà tớ ngâm, nội nói, đầu nguồn của mạch suối nóng màu thiên thanh ở thị trấn Bát Đức thật ra là ở khu núi nhà tớ, ngay gần nhà tớ, ngày nào ông nội tớ cũng ngâm chân ở đó, nếu cậu không muốn ngâm nước rửa chân của ông, thì đừng có ngâm ở đây."

Mới dứt lời, Vương Tiểu Xuyên lập tức trợn mắt há mồm.

"Này, này, chuyện này... Nhà cậu quá gian trá! Chiếm được ao tốt như vậy mà im bặt, a a a a a a! Sau này nhất định phải dẫn tớ tới nhà cậu ngâm ké a a a a!"

"Được."

"Hứa rồi nhé! Cuối tuần này tớ muốn đi! Thế nào? Thế nào?"

Giọng nói của thiếu niên bị bể nước nóng lõm xuống khuếch đại vài lần truyền tới không trung, lướt qua bức tường viện dưỡng lão, truyền đến chỗ đối diện.

Nhưng mà chỉ khi ở cạnh Kế Hoan thì Vương Tiểu Xuyên mới hoạt bát như vậy, cậu ta nhanh chóng ý thức được giọng mình hơi to rồi im tiếng, chỗ bọn họ đang đứng ba mặt đều là rừng nhỏ của viện dưỡng lão, tán âm rất tốt, ngoại lệ duy nhất là bức tường phía sau họ.

Vương Tiểu Xuyên nhìn về đằng sau.

Có lẽ là do giọng nói của cậu ta dừng lại quá đột ngột, Kế Hoan cũng thoáng dừng tay, phát hiện cậu ta đang nhìn ra sau cũng nhìn theo, không như Vương Tiểu Xuyên, mãi tới lúc này Kế Hoan mới phát hiện đó là một bức tường.

Không thể trách cậu không quan sát cẩn thận, vì phía tường đó quá tối, đằng trước còn có một loạt cây, trên tường còn mọc đầy dây leo, vừa nhìn căn bản không nhận ra đó là tường.

"... Những người kia... Ở ngay sau bức tường đó đấy." Ngay khi Kế Hoan đang quan sát bức tường nọ, cậu chợt nghe thấy Vương Tiểu Xuyên thấp giọng nhủ.

Kế Hoan kinh ngạc xoay đầu lại, sau đó đối diện với cặp mắt chẳng biết vì sao lại hơi hơi sốt sắng của Vương Tiểu Xuyên.

Hết chương 18

Tác giả có lời muốn nói:

Công cũng sắp xuất hiện

Khặc

Xuất hiện trễ tí so với Olivia

Treo thêm hai bức tranh:

Đản theo chủ nghĩa đồ chay, trừ màu lục ra không thích gì hết, ngay cả cậu mình cũng trùm trong chăn xanh nha [doge] Đản Đản chăm chỉ tối cũng phải chụp bụi đen cho cậu nè, nhưng mà cậu xấu xa lại chuẩn bị một bộ đồ màu đỏ + cà rốt cho Đản Đản, vật! Đản Đản muốn ăn tiêu xanh mặc áo xanh cơ, hu hu khóc òa lên ——by jo YCeble


ps trời tối, Hắc Đản Đản con đừng có nhắm mắt, nhắm rồi thì đừng mở đó nha

công sắp xuất hiện và sắp có biến lớn :))) (mấy chương nữa cơ=]]])

nói chứ trong phần sắp tới có phân đoạn tui khóc nhè từng chương 1 luôn, mỗi ngày tác giả up 1 chương, mỗi ngày tui ít nhiều đều khóc 1 lần :((( yếu lòng quá đó mà :((((

p/s: mới bò đi update mục lục

Chương 19: Bên kia tường cao

Giọng nói của thiếu niên bị bể nước nóng lõm xuống khuếch đại vài lần rồi truyền tới không trung, lướt qua bức tường viện dưỡng lão, truyền đến chỗ đối diện.

Chỉ cách nhau vẻn vẹn một bức tường, nhưng bên kia trông cứ như một thế giới khác vậy!

Sương khói mờ ảo, đối diện hiển nhiên cũng là một suối nước nóng, nhưng không như cái bể bơi cần có người xả nước ra mới ngâm được của viện dưỡng lão, bể nước nóng này được xây dựng dựa theo địa hình, cạnh ao là đất đai xanh mơn mởn, xung quanh còn phân bố chằng chịt đủ loại cây đang độ đơm bông, trông vừa tự nhiên vừa đáng yêu. Một bể suối nước nóng màu thiên thanh thấp thoáng giữa màu xanh mơn mởn kia, cây cối kết hợp với hơi sương, dù quan sát từ góc độ nào, thì người ngoài cũng khó mà nhìn thấy người đang tắm suối nước nóng, nhiều nhất cũng chỉ thấy được một bóng dáng mơ mơ hồ hồ.

Lúc này đây, có một bóng người đang lấp ló giữa hơi sương, sau một gốc cây trổ hoa màu tím.

Hơi nóng quyện với hương hoa bốc lên, người trong ao yên tĩnh ngâm mình vào nước suối, tiếng nước róc rách khi vươn tay tình cờ vang lên, đó cũng chính là âm thanh duy nhất tại đây.

Giọng nói của Vương Tiểu Xuyên và Kế Hoan ở đối diện cũng truyền lại ngay vào lúc này.

Thời khắc yên lặng đến hoàn mỹ bị phá vỡ.

"Thúc, thúc tổ*, tôi lập tức phái người sang bảo bên kia im miệng." Không chờ người trong ao mở miệng, gã đàn ông trung niên – vẫn ôm một xấp áo quần đứng hầu hạ trên bờ lập tức gấp gáp nói nhỏ.

*Cấp bậc ngang với ông nội, ông ngoại, sư tổ..., dịch ra thấy quái quái nên mình để nguyên, xưng hô này xuất hiện cũng ít thôi (chắc có tầm chục chương)

Trên mặt gã ta là nét căm giận không thể kìm nén, thúc tổ thích nhất là yên tĩnh, cũng vì để ngài có thể an tâm tĩnh dưỡng, gã rõ ràng đã sai phái cấp dưới mua lại viện dưỡng lão kế bên rồi, sao đã mấy ngày trôi qua mà vẫn chưa làm được?! Giờ quấy rầy đến thúc tổ, chuyện này, chuyện này biết làm sao cho phải đây?!

Tên đàn ông trung niên nọ kinh hồn bạt vía một phen, gã cúi đầu, vốn nghĩ nhất định sẽ bị mắng, nào ngờ ——

"Không sao." Người trong bể ấy thế mà lại ngăn cản gã.

Nơi này hơi sương dày nặng, giọng nói từ bên trong truyền qua tầng tầng lớp lớp hơi nước đến tai gã, cứ như cũng mang theo hơi nước, ngược lại thì toàn bộ thông tin về người nói như là giới tính, tuổi tác, vui buồn... dường như đều bị ẩn giấu trong đám hơi nước đó.

Vì vậy, gã đàn ông trung niên lập tức buông điện thoại xuống.

Ngọn núi yên tĩnh, cảnh vật hữu tình, tiếng ve sầu văng vẳng từ xa, hương hoa nồng dậm, ướt át thoang thoảng bên người... Hòa với giọng nói của thiếu niên mới tới thời kì vỡ giọng, thật ra cũng là một trải nghiệm không tồi —— vậy nên ngài thúc tổ cũng có suy nghĩ đó đúng không?

Thế nên gã đàn ông trung niên liền khẽ híp mắt lại, nhưng mà, ngay lúc đó, giọng Kế Hoan liền truyền lại:

"... Ngày nào ông nội tớ cũng ngâm chân ở đó, nếu cậu không muốn ngâm nước rửa chân của ông, thì đừng có ngâm ở đây..."

Ngâm chân?

Nước rửa chân?

Gã đàn ông trung niên nghe được một tiếng "rào" vang lên, đó là tiếng người ta đứng dậy khỏi bể.

Thôi rồi! Ngài thúc tổ rất thích sạch sẽ...

Khó khăn lắm mới tìm được một bể suối nước nóng đẹp ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này cho thúc tổ, hiếm khi ngài đồng ý đến lần thứ hai, kết quả, thằng nhãi đối diện chỉ dùng một câu...

Thôi rồi! Thúc tổ sẽ không đến đây tắm suối nóng nữa.

Gã cứng còng người đứng bên cạnh bể; kèm theo một hương thơm khó diễn giải, thúc tổ đã lên bờ.

Hơi nóng đi kèm với hương thơm, thúc tổ đang đứng trước mặt gã. Không dám ngẩng đầu, gã đàn ông trung niên chỉ biết cúi đầu nhìn bàn chân mình.

"... Người nhà họ Vương để mấy thứ ô uế lẫn vào trong bể, bảo chúng tự phái người đến thanh lý đi."Giọng thúc tổ vang lên.

Đưa mắt nhìn bể suối nước nóng chẳng có một bóng người, gã trung niên cuối cùng chỉ khẽ đáp lời: "Vâng."

Không hề biết gì về chuyện xảy ra bên kia, Kế Hoan chỉ chăm chú kiểm tra bể suối nóng đã lau chùi sạch sẽ, cuối cùng mới dùng mắt xác nhận với Vương Tiểu Xuyên một chút, sau đó hai người cùng nhau đẩy chốt xả nước.

Nước suối ấm áp liền trào ra ầm ầm từ trong miệng vòi ở thành bể.

Lượng nước chảy ra rất lớn, chẳng mấy chốc đã che phủ hết đáy bể, che phủ dép lê cũng như bàn chân hai thiếu niên.

Kế hoan không nhúc nhích, cậu cứ nhìn chăm chú vào khe phun nước trước mặt, ngay lúc cậu muốn kề sát lại một chút, bên cạnh chợt truyền lại tiếng hô đau của Vương Tiểu Xuyên.

Quay đầu nhìn lại, liền thấy Vương Tiểu Xuyên đang đặt mông ngồi trong bể.

"Có chuyện gì vậy?" Kế Hoan lập tức đi về phía Vương Tiểu Xuyên, hơi khom lưng, cậu chìa một tay ra cho Vương Tiểu Xuyên.

"Ai! Tớ cũng chả biết nữa, cứ như bị thứ gì đó va phải một cái, kết quả là..." Vương Tiểu Xuyên nói, đưa tay cầm lấy bàn tay Kế Hoan vươn ra, sau đó, nhờ vào sức kéo của Kế Hoan, cậu ta đứng dậy.

Khi cậu ta thu tay lại, một dấu tay màu đen hiện lên rõ rõ ràng ràng trên tay phải mà Kế Hoan vươn ra.

Cả Vương Tiểu Xuyên lẫn kế hoan đều sửng sốt.

Tầm mắt Vương Tiểu Xuyên không kìm được mà nhìn xuống dưới, nhìn xuống cánh tay phải mình mới vừa rủ xuống cạnh người, cứng ngắc nâng nó lên, chần chờ một lát, cuối cùng khi lấy đủ dũng khí lật bàn tay lên, cậu ta thấy tay phải của mình...

"A ——" Vương Tiểu Xuyên thất thanh kêu lên: "Tay tớ! Tay của tớ ——"

"Chỉ là bột đen thôi, tay cậu không sao đâu, chỉ bị dính thứ bột đen đó thôi." Ngay trước khi Vương Tiểu Xuyên bước vào trong trạng thái mất tự chủ, Kế Hoan ngăn cậu ta lại.

Cấp tốc tìm đến cống thoát nước ở đáy bể, Kế Hoan mạnh mẽ lôi nắp đậy bên trên ra, sau đó cậu chạy đi vặn hai chốt mở nước trên thành ao lại. Xong xuôi mọi việc, Kế Hoan mới nắm lấy Vương Tiểu Xuyên đang ngốc sững không biết làm sao giữa bể nước, đẩy cậu ta rồi hai người cùng nhau leo lên cái thang dây giản dị trên thành bể.

Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, mà kế hoan cảm thấy dưới chân trơn trượt đến đáng sợ,chẳng giống như đáy ao được lát từ phiến đá, mà cứ như là đang đạp giữa đám rong. Không dám nghĩ nhiều, Kế Hoan đẩy Vương Tiểu Xuyên đang run lập cập (thi thoảng còn trượt) đi, cuối cùng hai người cũng ngã sấp ra trên bờ, ngay cạnh bể nước.

Hai người thở hồng hộc rất lâu trên bờ, lát sau, Kế Hoan nghe được giọng nói run rẩy của vương Tiểu Xuyên:

"Khăn tay, khăn, khăn tay của tớ mất rồi..."

"Về rồi mua cái mới." Kế Hoan cực kì nhanh chóng cắt lời.

"Nhưng mà, nhưng mà trên đó có nước tiểu của Hắc Đản..."

"Sau này tớ để Hắc Đản tè lên cái khác cho cậu."

Nói xong, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía bể.

Bể nước nóng – mới đây còn là đề tài để cả hai vui vui vẻ vẻ nói đến – hiện giờ cứ như một cái miệng đen ngòm, yên lặng nằm đó. Trước khi rời đi Kế Hoan rõ ràng đã mở nắp cống thoát nước, nhưng nước trong ao lúc bấy giờ chẳng hề thấy ít lại, cứ như đang bị thứ gì đó mơ hồ nhồi đầy, bên trên phủ ngập một lớp nước.

Nước đen ngòm.

"Hôm nay làm đến đây thôi, đã tới giờ chúng ta tan ca, về nhà trước đi." Kế Hoan đứng lên, kéo Vương Tiểu Xuyên còn đang quỳ rạp trên đất dậy, bọn họ cũng chẳng thèm quay đầu lại, cứ thế bỏ đi.

Không ai chú ý rằng, lúc bàn chân ướt nhẹp của cả hai đạp lên sàn cement, ở phía sau bọn họ – trên mặt đất vốn chỉ có hai hàng dấu chân – bỗng xuất hiện thêm hàng dấu chân ướt nhẹp thứ ba.

Hết chương 19

Tác giả có lời muốn nói:

Nhìn gương mặt nghiêm túc của tôi nè: Đây thực sự không phải truyện ma đâu.

Hắc Đản ngủ úp sấp ← thật ra là ngủ ngửa.. Nếu như nhắm hai mắt lại, có lẽ cũng như nhau... nhỉ?

Ha ha ha ha ha ha

Cảm tạ du thì Huyên

Chương 20: Ác ma đều thích suối nước nóng

(chưa beta)

Kế Hoan đưa Vương Tiểu Xuyên về tận nhà, xác nhận ba mẹ cậu ta đều có nhà mới chuẩn bị rời đi.

"Kế Hoan, hôm nay cậu đừng về được không? Muộn thế này, muộn thế này thì..." Ngay trước mặt ba mẹ, Vương Tiểu Xuyên không dám nói rõ ràng mà chỉ không ngừng giữ Kế Hoan ở lại, ba mẹ cậu ta tuy chẳng biết tại sao, nhưng vẫn hết lòng phụ họa cho con trai.

"Không được, tớ phải về, để ông nội và Hắc Đản ở nhà, tớ không an tâm." Nghe được Kế Hoan nói như vậy, ba mẹ Vương Tiểu Xuyên chẳng còn cách nào khác đành để cậu về nhà, ba Vương Tiểu Xuyên định đưa Kế Hoan đến tận bến xe, nhưng đề nghị này cũng bị Kế Hoan từ chối khéo.

"Một mình cháu là được rồi, trời không còn sớm, mọi người mau mau đóng kín cửa nghỉ ngơi đi." Câu này của cậu thật ra có chút quái, nhưng thấy Kế Hoan vẫy tay, người nhà họ Vương cũng vẫy tay theo phản xạ, chờ đến lúc bọn họ sực tỉnh thì Kế Hoan cũng đã đi rồi. Nhìn theo bóng lưng Kế Hoan, mẹ của Vương Tiểu Xuyên không nhịn được cảm khái một câu:

"Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, rõ ràng là nhỏ hơn Tiểu Xuyên mấy tháng mà đã gánh vác việc nhà rồi."

"Lại chả, tuổi còn nhỏ mà nói chuyện đã có uy rồi, nhiều lần, thằng bé nói gì anh liền đáp lại luôn, cứ như lúc nãy, thằng bé nói chúng ta đóng cửa nghỉ ngơi chúng ta liền thấy nên nghe theo lời nó, căn bản không có chút ý chống đối nào. Anh thấy đứa bé này có tướng làm quan lắm đây..." Ba Vương Tiểu Xuyên tiếp lời.

"Anh nói gì đấy? Rõ là bản thân yếu đuối vừa lười nhác, được rồi, Kế Hoan nhà người ta tốt với Tiểu Xuyên như vậy, chuyện hộ khẩu của Hắc Đản anh nhanh tay một tí."

"Được được được..."

"Anh nói xem, phải chi Kế Hoan là con gái thì tốt rồi, trời tối còn đưa Tiểu Xuyên về nhà, người săn sóc như thế, lại còn là thanh mai trúc mã với Tiểu Xuyên, hợp biết bao nhiêu!"

"Chuyện này... Chuyện này... bà xã à, dầu gì cũng không nên để con gái đưa con trai về nhà chứ?"

Ba mẹ Vương Tiểu Xuyên vừa trò chuyện, vừa khóa kỹ cửa.

Mà Vương Tiểu Xuyên trong thời gian đó lại chạy lên ban công phòng mình, nhìn chằm chằm bóng dáng be bé của Kế Hoan, cậu ta lo lắng.

Phất phất tay với Vương Tiểu Xuyên đang bám vào ban công nhìn mình, Kế Hoan bước nhanh.

Lúc chưa ra khỏi tầm mắt Vương Tiểu Xuyên cậu còn miễn cưỡng bước đi, chờ đến lúc ra khỏi khu nhà Vương Tiểu Xuyên ở, Kế Hoan liền chạy lên.

Rõ ràng là mùa hè, nhưng cậu chẳng thấy nóng, Kế Hoan đổ mồ hôi, nhưng đó là mồ hôi lạnh.

Khó khăn lắm mới lên được xe buýt về nhà, nhưng cậu lại không bước vào ngay mà cẩn thận từng chút một dùng chổi lông gà phủi người, xác định bên trên không dính thứ gì cậu mới đi vào, sau đó liền đóng cửa lại.

Trong nhà yên lặng.

Ngay từ khi còn nhỏ, nhà Kế Hoan cũng đã rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức người chung quanh thường xuyên quên mất chuyện ở đây có một vị hàng xóm.

"Ông nội, con về rồi." Kế Hoan hô một tiếng theo thói quen.

Sau đó trong phòng liền có tiếng động.

"Hắc Đản, cậu con về rồi!" Tiếng nói vui vẻ của ông nội lập tức truyền ra, vén rèm lên, Kế Hoan nhìn thấy ông nội đang ôm Hắc Đản đi ra ngoài, đồng thời cũng nhìn thấy Hắc Đản đang nhìn trừng trừng về phía cửa.

Nhìn thấy Kế Hoan, Hắc Đản cười lên theo phản xạ.

Khuôn mặt nghiêm trọng suốt nửa ngày của Kế Hoan rốt cục có dấu hiệu thả lỏng, khóe miệng hơi giương lên, cậu đón lấy Hắc Đản. Móng vuốt be bé lành lạnh của Hắc Đản cũng lập tức thò ra khỏi tã, quen thuộc bám vào người cậu.

Kế Hoan liền nhấc cái mông Hắc Đản lên trên một chút, để cái đầu bé của nó có thể tựa trên vai mình. Đây là tư thế dạo này Hắc Đản quen thuộc, nó luôn thích gác đầu lên vai cậu mình, sau đó mở trừng trừng một đôi mắt nhìn ra sau.

Lần này cũng không ngoại lệ, Hắc Đản toại nguyện gác đầu lên vai trái của cậu, cặp vành mắt trắng vừa nhắm về phía sau lưng cậu, bỗng nhiên ——

Từ vai trái của Kế Hoan nổ ra tiếng khóc ré thật to.

"Ơ? Sao bỗng dưng lại khóc thế?" Nhưng mà Hắc Đản, chẳng rõ cái gì trêu chọc đến thằng bé nữa, mà nó lại đột nhiên khóc lớn.

Kế Hoan vội vàng hạ Hắc Đản xuống khỏi vai mình, ôm nó vào trong ngực liền thấy cánh tay mình nóng lên, khó tin nổi mà nhìn xuống dưới, cảm giác này hình như là...

"Đây là... Hắc Đản, con tè à?"

"Tiểu Hoa, sao Hắc Đản khóc vậy?" Thấy ông nội còn đứng ngơ ngác ở bên cạnh, Kế Hoan vội vàng nói:

"Không có chuyện gì, Hắc Đản tè trên người con, chắc do vậy thằng bé mới khóc. Nội, ông vào nhà đi, con đi tắm, nhân tiện mang theo Hắc Đản luôn."

Để ông nội về phòng, Kế Hoan mới cẩn thận từng li từng tí một nhìn bốn phía chung quanh, sau đó mới dẫn Hắc Đản đến phòng tắm.

Chuyện cậu nói với Vương Tiểu Xuyên lần trước là thật, nhà Kế Hoan thật sự có suối nước nóng, nhà cậu cố ý dựng một gian nhỏ là vì mạch suối nóng này, nước tắm nhà cậu đều dùng nước nóng cả, chẳng cần phải đun, suối kia là suối lưu động, tức quanh năm đều tuôn ra nước suối mới mẻ từ dưới lòng đất. Nước suối cũ sẽ chảy ngang qua cái ao nhà Kế Hoan, rồi chảy đi nơi khác.

Đương nhiên, nơi khác trong miệng ông nội là ngọn núi suối nước nóng có tiếng trên thị trấn —— núi Bát Đức.

Ông nội chẳng có sở thích gì khác, thứ ông thích nhất có lẽ là tắm suối nước nóng. Lúc đầu cái ao này rất đơn sơ, ông nội cũng chẳng nói, ngày ngày vẫn cứ trực tiếp tắm rửa trong nước suối, sau này đến khi Kế Hoan biết suối này chảy qua nhà cậu sẽ lại chảy đi nơi khác cho người ta ngâm, mới bỏ sức ra cùng ông nội dựng lên cái phòng tắm đàng hoàng như bây giờ.

Đóng kỹ cửa phòng tắm, Kế Hoan cởi cái áo thun bị Hắc Đản tè ướt ra, vóc người hơi hơi thon gầy của thiếu niên liền lộ trong không khí, chung quanh hơi nóng, nhưng cũng không khó chịu.

Lúc cởi quần áo hơi tốn công một tí, không phải là đồ khó cởi, mà là tại Hắc Đản cứ níu chặt lấy cổ cậu, sống chết không chịu buông tay. Thấy thằng bé không muốn buông, Kế Hoan cũng chiều theo nó, thế nên: cổ treo một Hắc Đản, Kế Hoan dùng nước suối ấm áp tắm sạch cho hai người, sau đó mới bước vào bể suối nước nóng.

Cũng giống như ông nội, Hắc Đản mọi khi cũng rất thích tắm suối nước nóng.

Thậm chí thằng bé còn biết bơi.

Chỉ cần thả nó vào trong nước, móng vuốt be bé của nó sẽ vùng đến vẫy đi trong đó, kiểu gì cũng không chìm được.

Nhưng để đảm bảo an toàn, Kế Hoan vẫn mang một cái phao vào cổ thằng bé, thế là Hắc Đản đã có thể an toàn hưởng thụ thời gian ngâm mình rồi.

Thường ngày, mỗi khi Kế Hoan mang Hắc Đản đi tắm suối nước nóng với mình, hai cậu cháu sẽ chiếm trọn một phương trong ao, Kế Hoan ở một bên, Hắc Đản thì lại cực kì hưởng thụ mang phao lượn qua lượn lại khắp ao, thỏa mãn muốn chết.

Nhưng lần này lại khác, dù có mang phao vào rồi thì Hắc Đản vẫn chẳng chịu buông cậu nó ra, móng vuốt nhỏ của nó nắm chặt lấy đầu ngón tay Kế Hoan, mắt nhắm tịt lại, Hắc Đản cố gắng vùi cái đầu to to vào ngực cậu, vì trên cổ đang mang phao bơi, cho nên động tác của thằng bé nom rất buồn cười.

Kế Hoan thấy thế liền mở cái phao trên cổ Hắc Đản ra, thằng bé không còn bị ràng buộc nữa liền áp khuôn mặt bé bé vào ngực cậu, mắt vẫn nhắm chặt, cứ như đang sợ thứ gì sẽ biến mất vậy.

Thầm nghĩ như thế, Kế Hoan bỗng nhiên sửng sốt.

Đúng rồi, "Sợ sệt".

Từ lúc vào cửa đến giờ, phản ứng của Hắc Đản rất kỳ quái, giống như đang sợ hãi điều gì vậy.

Bởi vì sợ, nên mới khóc lớn.

Đồng dạng, bởi vì quá sợ, nên mới vô thức tè dầm.

Lúc nãy cậu nói với ông nội là Hắc Đản khóc vì tè dầm là nói dối.

Không như những đứa trẻ khác, xưa nay Hắc Đản chẳng bao giờ khóc vì tè ướt tã cả, ngược lại, nó sẽ cười.

Bởi vì Vương Tiểu Xuyên, Kế Hoan thường để Hắc Đản tè lên món đồ mẹ Vương Tiểu Xuyên chỉ định, nên sau khi Hắc Đản tè ra, Kế Hoan còn có thể khen thằng bé, lâu dần, có lẽ Hắc Đản nghĩ việc mình tè là một chuyện rất đáng mừng, vì lẽ đó, mỗi khi nó tè, nó sẽ rất vui vẻ mà cười thật là lâu, dùng tiếng cười nhắc nhở Kế Hoan rằng mình mới vừa tè.

Vì lẽ đó, Hắc Đản không thể khóc to lên vì tè lên người cậu.

Hắc Đản bị dọa tè ra quần —— không biết tại sao, Kế Hoan bỗng nghĩ như thế.

Ao rất lớn, lúc Kế Hoan ngồi ở một phía ao, phía còn lại vẫn đủ cho một người nữa ngồi.

Lúc bình thường, bên còn lại là nơi Hắc Đản hài lòng nghịch nước, Hắc Đản bé tí ti như vậy, có thể chiếm trọn nửa cái ao, nó sẽ vui vẻ bơi qua bơi lại trong nước, mà lúc này ——

Hắc Đản lại nhắm chặt hai mắt, rõ ràng đang ở trong nước suối ấm áp, mà thân thể be bé ấy lại run rẩy không ngừng, Hắc Đản xoay mông về phía hướng ao đối diện với Kế Hoan.

Cứ như là...

Nơi đó có thứ gì làm thằng bé sợ đến mức chẳng dám tiến sang, thậm chí sợ đến mức chẳng dám mở mắt.

Duỗi chân ra, Kế Hoan chợt đá vào ao, vung ra một luồng bọt nước.

Bọt nước rất lớn, vẩy hết lên sàn nhà.

Hết chương 20

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn công nhà Kế Hoan thích tắm suối nước nóng.

Vì sở thích này của bạn ý, tại hạ mới tỉ mỉ miêu tả suối nước nóng ở thị trấn này. Aiyoooo~

(Thiên Âm: Thế cho nên mi chỉ tả cái hồ nước nóng mà chẳng tả tướng mạo người ta... Hả? )

Đột nhiên cảm giác thấy, nhất định cần mua một cái chăn huỳnh quang thế này.


Chương 21: Dạ tập (Tập kích ban đêm)

Kế Hoan lại ngâm một lát rồi đứng dậy, sau khi lau khô sàn phòng tắm, rửa mặt súc miệng xong, cậu liền đóng cửa phòng tắm lại, quay về phòng mình.

Phòng Kế Hoan không có lắp điều hòa, dù lúc này đang là mùa hè, nhưng vì nhà Kế Hoan ở trên núi nên cũng chẳng nóng lắm, nhưng mỗi tối lúc đi ngủ cậu đều mở cửa phòng ra để thông thoáng một chút.

Mọi khi cậu vẫn làm vậy, nhưng hôm nay chẳng biết vì sao mà Hắc Đản cứ nhìn cái cửa phòng đang mở mãi chẳng chịu nhắm mắt, vì để thằng bé ngủ, Kế Hoan chẳng còn cách nào khác đành phải đóng cửa lại.

Thời gian đã không còn sớm, nghĩ đến việc ngày mai còn phải dậy sớm đến trường, Kế Hoan đặt Hắc Đản vào phía trong giường, ép thằng bé ngủ.

Mùa đông ôm Hắc Đản ngủ là một loại dằn vặt —— thân nhiệt của Hắc Đản quá thấp, nhưng đến hè thì lại là một loại hưởng thụ, người thằng bé hơi lạnh, mùa hè ôm lấy là thoải mái nhất.

Kế Hoan nhanh chóng ngủ say.

Chẳng biết đã ngủ được bao lâu, cậu chợt thấy bên gối có chút lạnh lẽo.

Từng đợt gió nhẹ thổi từ ngoài cửa vào, cực kì mát mẻ, thậm chí là quá mát mẻ, đến mức hơi lạnh.

Chờ chút ——

Trước khi ngủ... Chẳng phải mình đã đóng cửa rồi sao? Vậy gió kia thổi từ đâu tới chứ?

Kẽo kẹt kẽo kẹt... Kế Hoan còn nghe được tiếng ván cửa bị gió thổi lung lay.

Kế Hoan mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Trên cổ ướt nhẹp, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cậu là "Hắc Đản lại tè", nhưng cậu nhanh chóng phát hiện là không phải.

Ngay lúc cậu nghĩ đến điều này, một giọt nước nữa nhỏ từ bên trên xuống cổ cậu.

Ngoài kia trời mưa? Nên nhà dột? —— đây là ý nghĩ thứ hai của Kế Hoan, nhưng mà rất nhanh sau đó, cậu phát hiện ra vẫn không phải!

Cậu không nhúc nhích được!

Ngay lúc cậu muốn đưa tay ra chùi một giọt nước mới nhỏ xuống, Kế Hoan kinh ngạc phát hiện bản thân không tài nào cựa quậy được! Ngoài ra, trên người cậu cực kì nặng! Cứ như có vật nào đó đang ngồi trên người mình vậy!

Cảm thấy khó thể tin nổi nên cố gắng ngước nhìn lên, Kế Hoan – hiện giờ hoàn toàn không thể nhúc nhích – nhanh chóng phát hiện một chuyện càng khó tin hơn:

Hắc Đản đang lơ lửng giữa không trung.

Trời rất đen, Hắc Đản cũng rất đen, nếu không có cái yếm xanh lục kia, nhất thời Kế Hoan sẽ không chú ý tới thằng bé, vậy mà giờ khắc này, Hắc Đản mặc yếm xanh thực sự lơ lửng trên không trung!

Nói là lơ lửng cũng không chính xác lắm, Hắc Đản giống như bị người ta tóm lấy, hẳn là thẳng bé đang khóc rất to, nhưng Kế Hoan lại hoàn toàn không nghe được tiếng khóc của nó, Hắc Đản dùng sức giãy giụa tứ chi bé bé giữa không trung, vừa giãy dụa vừa liều mạng nhìn xuống dưới, lúc thấy Kế Hoan mở mắt ra, nó giãy giụa càng mạnh hơn.

Lúc cặp vành mắt trắng lớn kia nhìn về phía Kế Hoan, càng nhiều chất lỏng nhỏ xuống cổ và mặt cậu.

Hơi mặn... Là vị của nước mắt!

Có "thứ gì đó", đang đè lên người mình, "thứ ấy" đang túm lấy Hắc Đản, Hắc Đản gặp nguy hiểm —— trong đầu nhanh như chớp lóe lên ý nghĩ này, một giây sau, chẳng biết lấy sức lực ở đâu ra, Kế Hoan mạnh mẽ giơ tay phải lên, ngón trỏ hướng lên trên, ngón cái gập vào trong, ba ngón tay còn lại nhạy bén phối hợp trên không trung, cậu lại lần nữa sử dụng động tác tay kia!

Sau đó, cậu tóm được một cái xúc tua!

Trơn trượt, lạnh lẽo, bên trên ướt nhẹp, toàn là nước!

Thứ đó giống người nhưng lại chẳng phải người, cái miệng giống người nhưng lớn gấp đôi so với môi con người khẽ hé mở, trên khóe miệng là dịch miệng nhỏ dài xuống, đầu lưỡi từ bên trong duỗi ra, mắt thấy sắp liếm trúng Hắc Đản! Hắc Đản cũng vì vậy mà khóc ré lên.

Mắt nhìn chằm chằm Hắc Đản, Kế Hoan dồn sức vào tay, tay còn lại của cậu cũng đưa lại, nhanh như chớp túm được cái xúc tua khác của đối phương, Kế Hoan đột nhiên cướp Hắc Đản trên tay đối phương lại!

Túm chặt lấy, cậu còn định ném đối phương ra ngoài như lần trước, nhưng lần này lại không thể. Sức lực của đối phương khá lớn, toàn thân lại còn trơn trượt khó níu, nó thoát khỏi sự kìm hãm của Kế Hoan dễ như trở bàn tay, giống như còn muốn cướp Hắc Đản lại. Kế Hoan vội vàng quấn chặt Hắc Đản vào ngực mình trước khi đối phương ra tay, sau đó, cậu thấy nó duỗi một tay về phía mình, Kế Hoan theo phản xạ vung một bàn tay qua, sau đó ——

Kế Hoan một lần nữa văng mạnh về trên gối.

Mắt tối sầm lại, cậu chẳng còn biết gì cả.

Ngày hôm sau Kế Hoan hiếm khi ngủ quên, lúc cậu tỉnh lại đã là mười giờ sáng, ánh mặt trời đã bắt đầu hơi gay gắt rọi vào từ cửa sổ, hết thảy những chuyện xảy ra đêm qua cứ như một cơn ác mộng.

Nhưng nó lại không phải là mơ.

Cảm giác đau đớn mơ hồ khi xương sườn bị va đập vẫn còn đó, ngoài ra, Kế Hoan vươn tay trái ra, thấy trên cổ tay trái của mình rõ ràng hiện lên một vết hằn của việc từng bị ràng buộc.

Quả nhiên không phải là mơ.

Ngày hôm qua có "thứ gì đó" theo mình về, theo mình đến phòng tắm, còn đến thăm phòng của mình, tập kích mình và Hắc Đản.

Hắc Đản?

Kế Hoan vội vàng nhìn về phía trong giường: Hắc Đản không biết đã tỉnh từ lúc nào, giờ khắc này, bàn chân nhỏ nhấc cao cao, thằng bé đang dùng hai vuốt nho nhỏ tự đùa với bàn chân mình.

Xem ra tình cảnh tối qua không để lại bao nhiêu ám ảnh trong lòng nó cả.

Kế Hoan thở phào nhẹ nhõm.

Lẳng lặng nhìn Hắc Đản chơi một lúc, Kế Hoan quyết định xuống giường, nhưng mà, ngay khi cậu vô tình dời tầm nhìn xuống dưới đất, mí mắt cậu bỗng giật giật.

Nơi đó, có một cái tay.

Xác thực mà nói thì là một cái móng vuốt.

Dưới ánh nhìn chăm chú không hề chớp mắt của Kế Hoan, cái vuốt cụt kia từ từ hòa tan, cứ như tảng băng tan chảy trong mùa hè, thể tích của nó dần dần thu nhỏ lại, phần bị nóng chảy biết thành thứ bột xám đen, sau đó hoàn toàn rơi xuống.

Kế Hoan bỗng hiểu được những thứ bụi đen kia đại biểu cho cái gì.

Hẳn... Đó là rác rưởi thứ quái vật này để lại đúng không? Liên tưởng đến những lần gặp phải bụi đen trước đây, suy đoán này vẫn rất đáng tin. Nói vậy thì mấy hôm trước mình sốt cũng từng phát hiện được bột đen, khi thứ bột ấy xuất hiện thì bệnh mình khỏi hẳn, liên tưởng đến việc Hắc Đản vỗ ra "bột đen" khi ấy, vậy là Hắc Đản đã giúp mình đối phó một con quái vật không thể nhìn thấy sao?

"Xem ra, Hắc Đản đến tối lại rất vất vả nhỉ." Sờ sờ cái đầu trơn láng không có tí tóc nào của Hắc Đản, Kế Hoan ôm thằng bé lên.

Kế Hoan xin nghỉ bệnh, mấy ngày này cậu quyết định không đi học, cậu thậm chí còn xin nghỉ việc, chẳng biết thứ hôm qua đến đây đã chết chưa, cũng không biết vài ngày tới có thứ khác lại đến không, thế nên cậu quyết định ở nhà chờ vài hôm, lúc nào cũng duy trì cảnh giác.

Cùng ngày, Vương Tiểu Xuyên liền điện thoại đến, nghe nói Kế Hoan bị bệnh, cậu ta liền hỏi địa chỉ muốn đến thăm, Kế Hoan quyết đoán ngăn cản, sau khi tỏ vẻ người ốm không phải mình mà là Hắc Đản, hai ngày nữa cậu sẽ đi học lại, Vương Tiểu Xuyên mới chịu gạt ý đến thăm sang một bên, nói rằng mấy ngày này sẽ chép bài đầy đủ giúp cậu. Sau khi cảm ơn trước với Vương Tiểu Xuyên, Kế Hoan bắt đầu tổng vệ sinh.

Hết chương 21

Tác giả có lời muốn nói:

Hắc đản đản mang phao vịt vàng tắm nước nóng by đằng lê nắm

Chú ý xem vẻ mặt vịt vàng ý

Lại chú ý! Bản đồ có điểm sáng! Hắc Đản lộ đản kìa!

︿( ̄︶ ̄)︿


Chương 22: Hắc Đản thay đổi

Từ sau hôm đó, Kế Hoan phát hiện Hắc Đản lại thay đổi —— nó bắt đầu "dính" lấy cậu.

Đã từng nói qua, Hắc Đản là một đứa trẻ yên tĩnh, tuy dưới cách thức "huấn luyện" kiểu quân phiệt của Kế Hoan, nó đã nắm giữ thành thạo hết các "skill cần thiết" của trẻ nhỏ loài người, nhưng về bản chất thì thằng bé vẫn là một đứa có nhiều lỗ hổng về mặt tình cảm.

Kế Hoan không muốn dùng từ "lỗ hổng" để hình dung, nhưng cảm giác mà Hắc Đản mang đến cho người ta thực sự là như vậy.

Ông nội không nhìn thấy thì thôi, nhưng trong lòng Kế Hoan vẫn rất rõ ràng: Cách Hắc Đản nhìn mình, nhìn ông nội, chẳng hề khác biệt cách thằng bé nhìn một lon sữa, bình sữa bột hay một bát rau xay.

Cứ như chẳng hề thuộc về thế gian này, Hắc Đản sống trong thế giới của chính mình, chẳng ai biết nó nghĩ gì, hoặc là, nó căn bản chẳng hề nghĩ đến điều gì. Dưới sự huấn luyện của Kế Hoan nó mới biết cách khóc hay cười để bày tỏ ý kiến, nhưng vỏn vẹn cũng chỉ có vậy thôi.

Nhưng khóc và cười đều không phải là cách thức giao tiếp qua lại với người khác, Kế Hoan cứ cảm thấy bản thân chẳng có cách nào trao đổi với thằng bé cả. Đây cũng là lí do tại sao Kế Hoan chẳng tài nào dạy dỗ được Hắc Đản.

Nhưng mà, từ sau đêm hôm ấy, Kế Hoan chợt phát hiện những điều này đều thay đổi.

Hắc Đản bắt đầu chủ động "giao tiếp" với cậu!

Hôm say, lúc giặt đồ xong cho Hắc Đản bú sữa, thằng bé đưa bình sữa cho Kế Hoan.

Bởi vì trước đây Hắc Đản chưa từng làm như vậy, nên Kế Hoan ngẩn người. Cậu cố ý liếc nhìn bình sữa Hắc Đản đưa cho mình: Trong suốt, 300 ml, bên trên dán một miếng giấy màu xanh lá cây, ngoài ra, bên trong còn dư lại một nửa lượng sữa.

Nên không phải là thiếu sữa.

Kế Hoan khó hiểu nhìn Hắc Đản, lại phát hiện Hắc Đản đang nhìn mình chăm chú, một lát sau, Hắc Đản lại chìa bình sữa ra cho Kế Hoan, nhận lấy bình theo phản xạ, Kế Hoan phát hiện Hắc Đản tiếp vẫn nhìn mình chằm chằm.

Hay là sữa có vấn đề? Hương vị thay đổi?

Kế Hoan nửa tin nửa ngờ vặn nắp bình ra hớp một hớp nhỏ, đang cảm thấy bản thân không thử ra chỗ nào khác biệt, bỗng nhiên bên dưới chợt truyền đến tiếng cười "hưu hưu", tầm mắt dời từ bình sữa sang mặt Hắc Đản, Kế Hoan kinh ngạc phát hiện Hắc Đản cười.

Cậu vội vàng kiểm tra bỉm của Hắc Đản.

Lúc mới đặt tay lên mông Hắc Đản, tay Kế Hoan bỗng dưng ướt sũng – Hắc Đản tè lên tay cậu.

Sau đó Hắc Đản liền cười càng vui vẻ.

Bàn tay ướt nhẹp khựng lại giữa không trung, Kế Hoan cứ như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc*.

*Ý là: bối rối chẳng hiểu sao, nghĩ mãi chẳng hiểu gì

Ba tiếng sau, lúc Kế Hoan cho Hắc Đản uống nước, tình huống như vậy lại diễn ra, sau đó, lúc ăn tối cũng diễn ra thêm một lần...

Lúc Kế Hoan cầm bình sữa Hắc Đản liền nhìn cậu, lúc cậu uống một hớp Hắc Đản liền cười, ba lần như vậy, Kế Hoan tựa biết được Hắc Đản muốn làm gì: Thằng bé đang chia sẻ thức ăn với cậu.

"Hắc Đản, rốt cuộc ngày ngày con nghĩ gì trong đầu vậy..." Kế Hoan – lần thứ hai bị Hắc Đản "ép buộc" uống một hớp sữa bột trẻ em – nhìn Hắc Đản đang cười phì phì, hơi nhíu mày.

Nhưng mà ông nội lại bảo nhất định phải khuyến khích loại hành vi này của Hắc Đản, đề nghị rằng mỗi lần Hắc Đản đưa đồ ăn cho cậu, Kế Hoan không những phải đón nhận, mà còn phải biểu hiện rằng bản thân vô cùng vui vẻ, với một Kế Hoan không hay cười mà nói thì đây mới là chuyện khó khăn nhất. Cũng may là yêu cầu của Hắc Đản không cao, chỉ cần khóe môi Kế Hoan hơi nhếch lên một tí, Hắc Đản liền coi như đó là cười rồi vui vẻ đón nhận.

Được rồi, đây là một cặp cậu cháu cười cứng đờ hệt như nhau.

Nếu như nói sự biến hóa này vẫn là bình thường, thì sự thay đổi còn lại lại huyền huyễn hơn nhiều.

Đêm đầu tiên khi Kế Hoan xin nghỉ bệnh, cậu bỗng dưng thức dậy lúc nửa đêm.

Cậu cảm thấy bản thân bỗng dưng bị người ta ôm lấy!

Sức lực vô cùng lớn, cậu bị người ta nắm chặt nách ôm lên!

Đột nhiên mở mắt ra, Kế Hoan nhìn thấy một con quái thú.

Giống như một loài sinh vật vỏ cứng nào đó, nhưng bộ phận tiếp xúc lại mềm nhũn, lạnh lẽo, ướt nhẹp.

Rõ ràng là đang trong bóng tối, nhưng Kế Hoan lại phát hiện rằng mình có thể nhìn thấy từng chi tiết nhỏ của con quái thú này, cậu có thể thấy được cái miệng mở rộng về phía mình của nó, thậm chí là hàm răng sắc bén chi chít bên trong đó.

Những cái răng kia bao bọc dịch nhầy trong miệng, đang táp về phía mình.

Nguy hiểm ——

Kế Hoan mở choàng mắt, trán cậu sáng lấp lánh, là mồ hôi chảy ra ròng ròng.

Lúc này Kế Hoan mới nhận ra tất thảy chỉ là một giấc mơ.

Ngực nặng trình trịch, lúc này Kế Hoan mới phát hiện không biết từ khi nào Hắc Đản đã bò lên ngực mình, cũng chả rõ thằng bé bò kiểu gì, mà lại chui hẳn vào trong áo thun của cậu. Vì không nhìn thấy cặp vành mắt trắng quen thuộc kia, nên Kế Hoan nhận định rằng Hắc Đản vẫn còn ngủ, nhưng lần này thằng bé có gì đó kì lạ lắm, cứ rì rà rì rầm, Hắc Đản vậy mà lại vừa ngủ vừa khóc.

Hắc Đản cũng mơ sao? Dường như là ác mộng.

Trong lúc nghĩ vậy, Kế Hoan lay Hắc Đản dậy, ngay lúc Hắc Đản tỉnh lại, Kế Hoan nhận thấy ngực mình nóng lên.

Hắc Đản lại tè.

Hắc Đản tè lên người cậu chẳng hề cảm thấy ngại ngùng, mà cũng chẳng tỏ ra mừng rỡ, móng vuốt be bé nắm chặt lấy bàn tay Kế Hoan dùng để lay mình, bộ dạng Hắc Đản cực kì căng thẳng.

Bị Hắc Đản làm ra chuyện như vậy, Kế Hoan cũng chẳng còn tâm trí để ý đến giấc mơ của mình ban nãy nữa, cậu ôm lấy thằng bé, lén lén lút lút ra phòng tắm tắm sạch, sau đó lại rón rén ôm Hắc Đản trở về phòng ngủ thêm.

Sau đó lại mơ tiếp.

Lần này, hàm răng của đối phương gần như đã cắn trúng cổ mình, sau đó, Kế Hoan cúi đầu, chợt thấy một khuôn mặt mơ hồ, thành thật mà nói, đối với Kế Hoan, bất kể là quái thú đang nắm chặt mình, hay là khuôn mặt không có ngũ quag kia, đều khiến cậu chấn động rất nhiều, không biết chừng gương mặt mơ hồ kia còn đáng sợ hơn ấy chứ.

Nhưng mà ——

Lúc Kế Hoan nghĩ thầm như vậy, khuôn mặt mơ hồ bên dưới chợt kéo mình lại, ngay khi cậu chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì hai bên bắt đầu giành giật Kế Hoan. Cuối cùng thì kẻ có khuôn mặt mơ hồ kia hình như khỏe hơn một ít, đột nhiên vung một bàn tay đẩy ra, con quái thú kia bị kẻ đó hất ra, sau đó Kế Hoan liền cảm thấy bản thân bị người ta ôm chặt vào trong lòng, hơi đau, nhưng mà...

Trong lòng đột nhiên có chút an tâm.

Sau đó, Kế Hoan liền chú ý tới chiếc táo thun trên người người kia, cậu thấy được một con ếch xanh in trên đó...

Hả? ! Đây chẳng phải là áo của cậu sao?

Sau khi tỉnh lại, Kế Hoan cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên, hình in trên áo thun chính là con ếch xanh trong mơ.

Cái này... Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà... cái kẻ có khuôn mặt mơ hồ trong mộng hình như... chính là cậu.

Kế Hoan đang nhớ lại giấc mơ ban nãy, vừa lúc đó, Hắc Đản lại bò đến trước ngực cậu, lại rầm rì rầm rì, sau đó lại tè.

Kế Hoan: ...

Lay Hắc Đản dậy, thuần thục thanh lý cả hai xong, Kế Hoan liền thôi không ngủ nữa, cũng chẳng để Hắc Đản ngủ tiếp, mà chuẩn bị cho thằng bé một bình sữa, nhìn Hắc Đản ôm bình sữa rồi từ từ yên tĩnh lại, Kế Hoan lấy ra vài món đồ chơi chơi cùng Hắc Đản. Trong mấy thứ này, cái Hắc Đản thích nhất là một con búp bê ếch xanh, nguyên nhân rất đơn giản: Con ếch xanh kia toàn thân đều là màu xanh lá, Kế Hoan cầm ếch xanh lung qua lay lại giữa không trung, sau đó Hắc Đản liền duỗi cái vuốt bé bé ra bắt lại, loại trò chơi này có thể rèn luyện khả năng cảm nhận cho trẻ, mẹ Vương Tiểu Xuyên nói vậy.

Kết quả trò chơi đương nhiên là Hắc Đản nắm được ếch xanh, bởi vì là vươn tay ra bắt rất lâu mới được, nên thằng bé nom rất vui vẻ, đối tượng để vành mắt trắng nhìn trừng trừng vào giờ biến thành con ếch xanh trong tay, một mình Hắc Đản chơi rất lâu.

Trò chơi này rất vui với Hắc Đản, nhưng với Kế Hoan mà nói thì hết sức khô khan, chơi chơi một lát, Kế Hoan liền thiếp đi.

Sau đó, cậu lại nằm mơ.

Khung cảnh trong mơ lần nãy vẫn là phòng cậu, Kế Hoan phát hiện mình đang chơi một con ếch xanh.

Cậu chơi cực kì chuyên chú, chuyên chú đến mức bản thân Kế Hoan chẳng còn lời gì để nói.

Nhưng cảm giác vui vẻ trong lòng lại rất chân thật, ấm áp, rất thỏa mãn.

Đã rất lâu rồi Kế Hoan không có cảm giác như vậy.

Sau khi chị hai đi, mỗi giờ mỗi phút Kế Hoan đều lo cho ông nội và Hắc Đản, lo lắng cho thân thể ngày càng suy sút của nội, lo lắng Hắc Đản có khi nào sẽ ngày càng quái lạ hay không, mỗi ngày, mỗi ngày cậu đều trải qua cực kì kinh hoảng. Thứ cảm giác an yên như thế này, chỉ xuất hiện khi chị hai còn ở nhà.

Kế Hoan lẳng lặng cảm nhận sự yên bình mà con ếch đồ chơi xanh biếc kia đem đến.

Sau đó ——

Cậu nhìn thấy mình.

Cậu nhìn thấy "mình" ngồi bên cạnh, lúc cậu ngẩng đầu nhìn sang, "mình" cứng ngắc cười với cậu.

Không còn mờ mịt chẳng có ngũ quan như giấc mơ đầu tiên, tuy rằng vẫn cứ còn chút mông lung, nhưng mà lần này, Kế Hoan rõ ràng nhận ra người kia chính là mình, nhưng mà "mình" kia lại mặc một cái áo thun xanh lục kèm với một cái quần short cũng xanh lục, Kế Hoan xác nhận rằng trong tủ đồ của mình chưa bao giờ có loại đồ như vậy.

Sau đó, lúc nhìn thấy "mình", Kế Hoan bỗng thấy hơi đói, sau đó trong lòng lại có cảm giác vui sướng.

Đây là một giấc mơ đơn giản, nhưng tâm trạng trong mơ lại bình an vui sướng vô cùng, trong sự an yên ấy, Kế Hoan ngủ thật say, mãi cho đến khi giấc mơ kết thúc, lúc mặt trời ấm áp chiếu rọi lên người mình, cậu mới tỉnh dậy.

Hắc Đản đang chơi đùa bên cạnh.

Thân thể đen sì bé nhỏ để trần, Hắc Đản dựa vào người cậu, thật lòng chơi một con búp bê vải ếch xanh.

Chơi một lát lại nhìn cậu, lần thứ hai nhìn sang vừa vặn đối diện với Kế Hoan đang mở mắt.

Sau đó Hắc Đản liền cười.

Thời khắc này, Kế Hoan bỗng hiểu được giấc mộng tối hôm qua là chuyện gì xảy ra:

Đại khái... có lẽ là... thứ cậu nhìn thấy chính là giấc mơ của Hắc Đản?

Sau khi chia chung một bình sữa, Hắc Đản cũng chia sẻ cho mình giấc mơ của nó... sao?

Đấy chính là sự thay đổi thứ hai của Hắc Đản mà Kế Hoan phát hiện từ sau hôm ấy.

Hết chương 22

Tác giả có lời muốn nói:

ếch con Hắc Đản ——by lưu khuyển

Mặt khác thêm một bài thơ:

Hắc Đản

Thích nhất

Màu xanh lục

Thích

áo quần xanh lục

Thích

thức ăn màu xanh lục

Thích

cậu màu xanh lục

Thích

Thích nhất

by hắn thành trọng lâu cuốn tố la

( tại hạ sửa đổi trình tự hai đoạn nha )

Bởi vì bức ảnh đầu tiên, nên đồ chơi của Hắc Đản biến thành ếch con

Bởi vì bài thơ này, cho nên Kế Hoan trong mộng mặc một thân xanh lá, Hắc Đản thích cậu màu xanh lá, thích, thích nhất ~

︿( ̄︶ ̄)︿

ps ngày hôm qua tại hạ còn ở xếp hàng nói ống nước nhà mình không có chuyện gì, có nước, kết quả hôm nay đông lại ngừng nước

Hôm nay đăng chậm, bởi vì tác giả quân đi chở nước orz

ấy vậy mà, mới vừa chở về đến nhà, liền có nước

cuộc, sống, mà!

Xin lỗi các thím vì điểm văn què quặt của tui đã phá nát bài thơ kia :(((

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro