CHƯƠNG 10: Suzushiro Suzuna Là Một Cô Gái Cao Lớn (Câu Chuyện Bên Lề)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 10: Suzushiro Suzuna là một cô gái lớn (Câu chuyện bên lề).

Dịch, Edit, Fanpage: TheSun Fansub

****

Ăn xong bữa trưa, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi ra cửa lớp học, nghĩ rằng mình sẽ đi hái một vài bông hoa. Sakata, người đang đứng ở cửa, gọi tôi.

  - Oiiii, bông cải bự.

Tôi ngay lập tức phản ứng với một cú đá cao. Tất nhiên, tôi dừng lại trước khi thực sự đánh cậu ta. Vì ngực của cậu ấy ở phía trước nên sẽ rất tệ nếu tôi tình cờ đánh vào đầu cậu ta. Ngưỡng mộ nhân vật nữ chính của một bộ truyện tranh trinh thám nào đó tên là "Trông giống một cậu bé nhưng bộ não của một người trưởng thành".  Tôi bắt đầu học karate khoảng 10 năm trước. Tôi chỉ cần học hai ngày mỗi tuần để tôi có thể làm được điều này. Ngoài ra, tất nhiên, tôi đã mặc quần bó sát bên dưới váy.

  - Lần sau, bạn gọi tôi như vậy, nó sẽ không trượt nữa.

  - Xin, xin lỗi, Suzushiro.

Rơi nước mắt, Sakata xin lỗi. Cậu ấy học cùng lớp với tôi nhưng tôi không thân với anh ấy. Cậu ta không phải là một chàng trai tôi sẽ cho phép gọi tôi bằng một biệt danh mà tôi không chấp nhận.

  - Vậy, bạn muốn gì ?

  - Oone đang gọi bạn.

Cậu ta nói trong khi chỉ sang một bên, về phía hành lang. Khi tôi nhìn theo hướng cậu ấy chỉ, tôi phát hiện ra Oone Yukari. Người bạn thời thơ ấu của tôi và vẫn là người bạn tốt nhất của tôi. Chúng tôi đã ở cùng nhau từ hồi mẫu giáo và học cùng trường với tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông. Chúng tôi thường rơi vào cùng một lớp mỗi hai năm nhưng lần này chúng tôi ở các lớp khác nhau. Tên tôi phát âm là Suzushiro cũng có nghĩa là daikon và tên của cô ấy có thể được phát âm là daikon, vì vậy chúng tôi thường được gọi là "song sinh daikon"  hoặc "chị em daikon". Hơn nữa, tên đầu tiên của tôi Suzuna cũng có thể được phát âm là kabu (củ cải) và Yukari, shiso của cô ấy, vì vậy chúng tôi cũng được gọi là combo thực phẩm.

Tên Yukari vẫn tốt hơn bởi vì tôi nghĩ tên Suzuna của tôi được tạo ra khá là hài hước. Ý tôi là, tên gia đình của tôi là Suzushiro và tên tôi là Suzuna, bạn biết không? Đó là hai trong số bảy loài hoa của mùa xuân, đúng không nhỉ? Dù vậy, tôi vẫn không ghét cha mẹ vì điều đó. Rốt cuộc, chúng là một trong những bông hoa mùa xuân. Trong thực tế, như một gia đình, chúng tôi hoàn tất tạo ra Bảy Loại Thảo Dược.

Tên cha của tôi tên là Gogyou và mẹ tôi tên là Hakobe. Lúc đầu, người đặt tên cho cha tôi, bà tôi, được gọi là Seri. Ông tôi, người đã chết trước khi tôi được sinh ra, là một thợ mộc tên là Zaichirou. Có vẻ như ông nội tôi là một người hiền lành và hay giúp đỡ nên trong số những người bạn của ông, ông nội được gọi là Hotoke no Za-san (Đức Phật Za) (hotokenoza). Tôi đã tự hỏi tại sao những người vợ của họ, mẹ tôi và bà tôi tên của họ cũng thuộc nhóm Bảy Thảo Dược nhưng khi tất cả những cái tên này tập hợp như thế này, tất nhiên bạn sẽ tự nhiên có mong muốn sẽ tạo thành một bộ thảo dược hoàn chỉnh.

Và thế là, khoảnh khắc họ đặt tên cho chị gái tôi "Nazuna", thì chỉ còn một người. Có vẻ như tên của tôi đã được quyết định trước khi tôi được sinh ra. Rằng nếu tôi là con trai, đó sẽ là Kabu và nếu tôi là con gái, đó sẽ là Suzuna. Tôi vẫn tin chắc rằng mình là con gái thì thích hơn. Bên cạnh đó, chị gái lớn hơn hai tuổi của tôi vừa mới vào đại học năm nay, luôn nói với tôi "Em vẫn tốt hơn! Chị là penpengusa (rau tề) (tên gọi khác của hoa nazuna) !!"

****Gg-sama để biết rau tề.

Trong khi tôi đang nghĩ tất cả những điều đó, Yukari lại gần. Chúng tôi đã ở bên nhau trong một thời gian dài nhưng khi chúng tôi đứng cùng nhau như thế này, chúng tôi nổi bật lên khá nhiều bằng cách so sánh. Rất nhiều. Chiều cao của chúng tôi thực sự khác nhau. So với 190 cm của tôi, cơ thể 140 cm của cô ấy trông giống như một đứa trẻ. Điều này khá tự nhiên vì hầu hết các cô gái trông giống trẻ con so với tôi...
Không, ngay cả những đứa con trai cũng trông nhỏ hơn. Vì chiều cao này và tên của tôi, tôi có biệt danh "Bông Cải Bự". Đó là một cái tên quá xấu hổ cho một nữ sinh trung học 17 tuổi. Tôi sẽ không nguyền rủa nếu tôi đá một trong những tên con trai, người gọi tôi như thế, có phải không?

Nhân tiện, biệt danh của Yukari, là "Củ Cải Hai Mươi Ngày" và "Củ Cải Nhỏ". Tôi cũng sẽ đá một hoặc hai cái vào những người gọi bạn ấy như vậy. Bạn ấy là người bạn tốt nhất của tôi, sau tất cả.

....Tôi đã nghĩ vậy, nhưng bạn ấy đã nghĩ lại, nhưng bạn ấy bước vào với lời can ngăn.

  - Một cú đá như mọi khi chắc chắn sẽ làm bạn sảng khoái, nhưng nếu bạn không kìm chế nó một lại chút, bạn sẽ không có bạn trai, bạn biết chứ ?

Bạn ấy đến chọc vào chỗ đau của tôi. Chà, có vẻ như bạn ấy cũng sẽ không có bạn trai sớm. Không có gì đáng ngạc nhiên khi mọi người sẽ cố gắng tránh một cô gái cao lớn như tôi nhưng Yukari cũng không hoàn toàn bình thường. Với thân hình thực sự nhỏ bé và khuôn mặt giống trẻ con, vì thế bạn ấy thậm chí còn bị nhầm là một đứa trẻ khi đi xe buýt, có lẽ chỉ những người thích lolita mới thích bạn ấy. Có nghĩa là bạn ấy sẽ không có bạn trai sớm dù ra sao đi nữa. Chà, nếu tôi nói to điều đó ra, nó sẽ biến thành một cuộc trò chuyện không có kết thúc nên tôi sẽ không làm thế.

Thậm chí, so với Yukari, người có thể phát triển trong tương lai (<có thể rất quan trọng), trường hợp của tôi khá vô vọng. Bởi vì không có viên thuốc nào làm tôi nhỏ đi.

  - Đủ rồi đó. Do vậy? Tôi đã nói với bạn rằng tôi có việc phải làm hôm nay nên chúng ta không thể ăn trưa cùng nhau.

  - À, trong lớp của mình, mọi người đã nói về việc làm bài tập về nhà vào kỳ nghỉ hè cùng nhau bằng cách tập hợp trong các lớp học thêm riêng. Và ngày rơi chỉ vào đúng ngày… "Đi Du Lịch"...

  - Điên Rồ!?

Chúng tôi đã hứa sẽ đi du lịch vào kỳ nghỉ hè. Chắc chắn một anime nào đó gọi là "Đảo Thánh" sẽ có một sự kiện quảng cáo liên quan đến nội dung và nơi này khá xa, vì vậy chúng tôi đã lên kế hoạch ở lại trong vài ngày. Yukari cũng là otaku và vì đã ở cùng với cậu ta rất lâu, tôi cũng bị ảnh hưởng bởi bạn ấy khi xem anime rất nhiều. Chà, mặc dù tôi không phải là một otaku như cậu ấy.

  - Nghiêm túc chứ. Và vì vậy mình đã thử hỏi liệu mình có thể bỏ qua không vì mình có kế hoạch vào ngày hôm đó nhưng họ tuyệt vọng yêu cầu mình ở lại vì mình là một trong những nhân vật chính.

  - Á à, mình hơi hiểu điều đó.

Các thành viên của lớp Yukari luôn nằm trong top 5 của trường. Chúng tôi đa dành thời gian với công việc văn học trong câu lạc bộ văn học hay nói đúng hơn là cùng nhau xem anime...nhưng thậm chí với tất cả những điều đó, cô ấy là một học sinh danh dự. Tôi cũng nằm trong top 15 nhưng tôi vẫn thua Yukari.

  - Mình thực sự xin lỗi!

  - Ổn mà. Sẽ thật tệ nếu cậu bị ngắt kết nối với lớp vì điều đó.

Và tôi thực sự nghĩ thế. Bởi vì tôi từng có một kinh nghiệm giống vậy từ thời trung học.

Cao hơn 180cm ở trường cấp hai, tôi được ban cố vấn mời đến câu lạc bộ bóng chuyền. Vào thời điểm đó, tôi đã tìm đến các đội chơi, nơi các cầu thủ sẽ hỗ trợ lẫn nhau và hướng tới chiến thắng. Tôi cũng có mặt ở các đội karate nhưng vì nó là một cuộc thi cá nhân, thay vì cảm giác là đồng đội, tôi cảm thấy sự cạnh tranh thậm chí nhiều hơn. Và vì vậy, tôi vào câu lạc bộ khi tôi được mời và đột nhiên được chọn cho một vị trí thường xuyên.

Cố vấn của câu lạc bộ đã đi đến giải quốc gia trong thời của anh ấy và không may không được chọn cho olympic. Và vì vậy, anh ấy đã rất hăng hái để đạt được mục tiêu đó với tư cách là một huấn luyện viên lần này. Hoặc vì vậy tôi đã biết sau này. Dù sao, anh ấy thực sự muốn giành chiến thắng và đang nhắm đến giải quốc gia.

Và như vậy, vì thực sự tôi cao và to con, tôi đã được thăng hạng thường xuyên và cũng được chọn một vị trí tốt cho một trận đấu. Và tôi cũng đã có thể làm khá tốt. Và điều đó khiến huấn luyện viên tập trung vào tôi nhiều hơn và khiến tôi tập luyện rất chăm chỉ.

Nhưng vì nó được xem là một phần của lớp trên. Vâng, thực tế nó chỉ là một phần, tôi nghĩ vậy.

Và như thế, một cách tự nhiên, tôi bị bắt nạt. Điều đó, cũng không phải là trực tiếp. Tôi đoán họ sẽ không dám làm điều đó vì tôi cao và đã tập karate rất lâu.

Tôi luôn bị phớt lờ và đồ đạc của tôi liên tục biến mất. Mặc dù vậy, họ cũng không dánlm làm cho các dụng cụ của tôi bị bẩn hoặc vẽ graffiti lên chúng. Vì điều đó sẽ để lại bằng chứng. Tôi cũng phải đối mặt với rất nhiều lời nói xấu sau lưng. Điều tồi tệ nhất trong tất cả là họ nó tôi đã ngủ với huấn luyện viên để có được vị trí thường xuyên. Làm sao họ có thể nghĩ rằng đó là hành động của một học sinh năm nhất cấp hai?! Hoặc tôi đã nghĩ vậy nhưng có vẻ như một giáo viên đã bị đình chỉ vì cố gắng chạm tay lên một học sinh ở thành phố lân cận.... Tôi không làm điều đó và dù sao tôi cũng được mọi người yêu thích.

Họ cư xử bình thường trước mặt huấn luyện viên, vì vậy tôi nghĩ sẽ không ai tin tôi ngay cả khi tôi nói rằng tôi đang bị bắt nạt. Ngoài ra, nếu tôi đã nói với huấn luyện viên và anh ấy tin tôi, tôi nghĩ điều đó sẽ có tác dụng ngược lại.

Và vì vậy tôi muốn rời khỏi câu lạc bộ bóng chuyền nhưng huấn luyện viên sẽ không cho tôi đi. Tôi không thể nói rằng lý do bỏ câu lạc bộ của tôi là bị bắt nạt và tôi cũng thích bóng chuyền, vì vậy tôi đã tiếp tục. May mắn thay, điều đó chỉ ở câu lạc bộ và không phải trong lớp. Nhưng, chắc chắn là tôi đã bị trầm cảm và Yukari đã ở đó để hỗ trợ tôi.

Bằng cách này, ngay cả sau khi cố gắng hết sức, chúng tôi chỉ đạt được top bốn liên trường. Chà, thực sự là một điều kỳ diệu khi chúng tôi đã tiến xa với câu lạc bộ trong một môi trường tệ hại như thế.

Sau khi trải nghiệm tất cả, tôi đã bị vỡ mộng về các câu lạc bộ thể thao. Và vì vậy, tôi đã từ chối tất cả những lời mời bóng rổ và bóng chuyền và vào câu lạc bộ văn học với Yukari. Chỉ bởi vì tôi thích viết một cuốn tiểu thuyết ngay cả trước khi vào câu lạc bộ, tôi nghĩ thế.

Thật ra, sau khi chán nản với câu lạc bộ bóng chuyền, Yukari đã giới thiệu tiểu thuyết trên web cho tôi. Và lúc đó, tôi đọc cuốn tiểu thuyết này về một cậu bé bị bắt nạt và sau đó chuyển đến một thế giới khác với cả lớp và vươn lên dẫn đầu. Tôi cảm thấy đồng cảm với cậu ấy.

****Nghe giống bộ gì thằng main bị cắt mất cánh tay và uống nước thần để tồn tại với kỹ năng đào đất ấy 😅😅😅

Và vì thế, bị lôi cuốn bởi điều đó, tôi tiếp tục đọc tiểu thuyết trên web. Tôi đã đọc tiểu thuyết và những thứ khác trước khi bị ảnh hưởng bởi Yukari. Trang web mà tôi đọc tiểu thuyết là tốt nhất cho tiểu thuyết trên web và trong số các tiểu thuyết được đánh giá cao nhất, hầu hết là loại được chuyển sang một thế giới khác vì vậy tôi đã đọc rất nhiều trong số đó. Điều đó khiến tôi muốn viết một cái gì đó giống như vậy.

Nhưng, viết ngay và tải nó lên trang web như thế, tôi cảm thấy khó xử và đáng sợ nên khi tôi nghĩ mình sẽ thử viết trong câu lạc bộ văn học, tôi phát hiện ra Yukari cũng nghĩ như vậy và chúng tôi đã tham gia cùng nhau.

Và sau khi tham gia, tôi phát hiện ra các thành viên khác và những người lớp trên cũng tham gia như thế. Và vì vậy, tôi cảm thấy thực sự thoải mái trong câu lạc bộ văn học. Bây giờ, sau khi trở thành học sinh  năm thứ hai, thay cho những học sinh lớp trên đang học bài kiểm tra đầu vào, chúng tôi, năm thứ hai đang viết bản thảo cho lễ hội trường. Chúng tôi có một trại huấn luyện được lên kế hoạch cho kỳ nghỉ hè, vì vậy tôi rất mong chờ điều đó.

Nhưng tôi nghĩ rằng chỉ là trại huấn luyện thì sẽ nhàm chán. Vì chúng tôi sẽ phải chuẩn bị cho kỳ thi vào năm tới và sẽ không thể tận hưởng, vì vậy tôi đã lên nhiều kế hoạch khác với Yukari. Một trong số đó là chuyến du lịch nhưng tôi đoán tôi sẽ phải đi đến đó một mình.

  - Mình đoán chúng ta sẽ phải bù đắp điều đó bằng thứ khác, hả?

  - Nếu có, mình có thể yêu cầu cậu làm chứng cứ ngoại phạm của nình không?

  - Bằng chứng ngoại phạm?

  - Với cậu, họ sẽ cho phép mình đi du lịch nhưng mình nghĩ họ sẽ không cho mình đi một mình. Hãy cho mình đến ở tại nhà của cậu vào ngày của chuyến du lịch.

  - À, ra vậy. Okayy. Nhưng liệu cậu có bị lộ bởi GPS của điện thoại thông minh hay gì không?

  - À, điều đó...Đúng rồu, vậy sau đó mình sẽ để hết pin và giả vờ như mình quên nó ở nhà. Mình tin tưởng vào cậu khi họ liên lạc với cậu qua điện thoại nhà cậu. Mình cũng sẽ nói với chị mình, chỉ để đề phòng.

Và vì vậy, đó là cách tôi đi du lịch một mình bằng cách mượn tên chị gái của tôi và thẻ tín dụng để thuê phòng khách sạn. Chà, mặc dù tôi nói khách sạn, nhưng nó không có gì khác lắm.

Với điều này, chắc chắn mẹ tôi sẽ không nghĩ rằng tôi đang đi du lịch vì tôi cũng đang mặc đồng phục của trường. Không có gì lạ khi tôi lấy quần áo trong khi tôi đang đi đến nhà của Yukari. Tôi đã nghe nói có một nhà tắm công cộng thực sự tốt ở đó vì vậy tôi đã lên kế hoạch tắm ở đó trước khi vào khách sạn nhưng. ..

Vào thời điểm đó, không có manh mối nhỏ nhất nào rằng bản thân tôi sẽ được chuyển đến một thế giới khác với tư cách là anh hùng và gặp một quỷ vương kỳ lạ như vậy.

****HẾT****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro