Chương 14: Lời hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lila khó hiểu trước yêu câu của Rover, đưa mắt về quả cầu thủy tinh còn chưa được đem đi cất.

- Ông già, tại sao cháu lại kiểm tra lần nữa?

- Không có gì, cháu cứ đặt tay lên và truyền Mana vào quả cầu đó đi.

Rover mặc kệ câu hỏi Lila. Điều này ông cũng chỉ là nghi ngờ, cũng không thể là cứ đem đến cho Lila hi vọng rồi dập tắt nó được. Ngày hôm nay sau khi kiểm tra hết cả ngôi làng, phải biết có bao nhiêu đứa trẻ phải thất vọng mà rời đi, không hề có đứa nào là có Mana cả.

Còn về phần Lila, Rover chỉ là nghi ngờ cô không phải chỉ có tiềm năng cấp 4. Có chết ông cũng không tin bởi vì những gì cô đã thể hiện ra từ tối hôm qua cho đến bây giờ, nó cho thấy cô là một thiên tài và có tiềm năng Mana phải rất là lớn mới đúng. Ông không nghi ngờ viên đo Mana trước là bị hư do Lila, bởi vì sau khi Lila sử dụng Zenta cũng dùng, mà nó còn nhảy số nên không sai được.

Ngoài ra, niềm tin về cấp 10 quá lớn để che mù lý trí của ông và chính điều đó cũng khiến ông không dám nghi ngờ Zenta. Ông sợ, nếu cậu thật sự không phải cấp 10 thì không biết phải đối xử như thế nào.

Ngoài ra, Rover bắt Lila kiểm tra lại cũng là vì một nguyên do đặc biệt khác. Dù sao ông cũng là người có tuổi, cũng đã nghe qua một số câu chuyện kể về những người mà có Mana đặc biệt khiến cho quả cầu bị đo sai số. Những người như vậy không hề biết được tiềm năng của bản thân, nhưng họ không tệ hơn cấp 8, theo đánh giá từ trước đến bây giờ là như vậy.

Trước sự yêu cầu của Rover, Lila chỉ đành nghe theo đặt tay lên quả cầu và truyền Mana vào. Dù sao việc này cũng không phải cái gì quá khó, cứ đặt tay lên rồi truyền Mana vào thôi, cũng chẳng hại gì nên Lila cũng thoải mà làm.

Con số lại lần nữa nhảy lên, chỉ là, để Rover thất vọng, tiềm năng của Lila vẫn dừng lại ở số 4 không hề có chút thay đổi.

- Sao lại như vậy. Cháu thử lại lần nữa đi.

Vẫn ôm cái hi vọng Lila là người không thể đo Mana, Rover lại bắt Lila làm lần nữa. Nhưng hết lần này đến lần khác, vẫn chỉ có một con số 4 nằm ở trong quả cầu.

- Hình như nó vẫn không thay đổi. Ông già, ông tính làm cái gì vậy?

Đo tới lần thứ ba thì Lila cảm thấy khó hiểu.

- Không có gì.

Rover chỉ có thể lắc đầu nở một nụ cười cho qua. Phải rồi, những người như vậy đâu phải dễ gặp, Lila làm sao có thể như vậy, có lẽ con bé là một thiên tài trong việc sử dụng Ma Thuật, nhưng hà...đáng tiếc. Rover thở dài trong lòng. Cho là Lila có là thiên tài về sử dụng Ma Thuật, nhưng tiềm năng vẫn là tiềm năng, Lila rõ ràng không thể tiến thêm một bước nếu cô đạt đến cấp 4. Đây đúng là một sự đáng tiếc, đến mức Rover cảm thấy Lila không nên xứng đáng như vậy, cô phải là tiềm năng cấp 8 hoặc 9 mới là hợp.

Nhưng tiếc nuối rồi thì thế nào? Không phải nghĩ cho tương lai kia đi là tốt hơn sao? Cho nên, Rover không chán nản lâu. Ông liền nghĩ đến tương lai của Lila, ví như nếu cô không mạnh được thì vẫn có vô vàng việc để làm với tài năng của mình. Ừm, tài năng của Lila không phải chỉ là giỡn chơi. Học một Ma Thuật có thể suy một ra ba...bốn năm sáu!

- Đúng, cháu giỏi như vậy nên theo ta gia nhập Bộ Pháp Sư Hoàng Gia đi!

- Không đâu!

Thấy Rover im lặng một hồi thì bật dậy một câu, Lila có hơi bất ngờ những không đắng đo liền từ chối. Cái gì? Cô mà đi làm mấy cái chuyện đó? Phục vụ cho con người? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

- Tại sao? Nếu cháu vào Bộ Ma Pháp Hoàng Gia, dù cho cháu có cấp 4 cũng có thể trở thành quý tộc với tài năng của mình đó Lila.

- Cháu nói là không.

Lila nhíu mày nhìn Rover, sự bất mãn hiện rõ trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.  Sau đó, cô bước đến chỗ Zenta, nắm lấy tay cậu.

- Cháu chỉ làm vợ của Zenta, không rảnh đi làm mấy công việc khác. Còn nữa, cháu muốn đi theo Zenta làm Mạo Hiểm Giả.

- Mạo Hiểm Giả?

Lời của Lila không khỏi làm Rover bất ngờ. Ông đưa mắt qua nhìn Zenta mộ cái như muốn hỏi điều này là thật. Ừm, thậm chí điều này còn khiến ông xúc động hơn việc Lila nói mình sẽ làm vợ Zenta nữa. Mà, dù sao đêm hôm qua cũng nói rồi, ông Rover cũng miễn nhiễm đôi chút với mấy vụ đã kích trùng nhau. Nhưng việc Zenta đòi làm Mạo Hiểm Giả lại là chuyện rất lớn đây.

- Vâng, cháu nghĩ mình học xong thì nên đi đây đó khám phá thế giới.

- Không thể. Cháu làm sao mà có thể đi được như vậy...

Như vậy còn nước nhà phải làm sao!? Rover còn nói dứt câu nói này ra khỏi miệng thì bị đôi mắt nghi hoặc chứa chút bất mãn của Zenta nhìn thằng vào làm im bặt.

- Sao lại không ạ?

- Không, không có gì. Chỉ là ta muốn cháu hứa với ta một chuyện mà thôi.

Rover vội vã lác đầu, đối với một đứa trẻ như Zenta làm sao có thể nói ra rằng sau này nó bị bắt ở một nơi làm việc chỉ là vì đất nước được kia chứ. Do vậy, Rover chỉ có thể sửa thành một lời hứa. Đối với một cấp 10, lời hứa cũng là đủ để bảo vệ một đất nước nhỏ rồi.

- Hứa? Hứa gì ạ?

Zenta không vội đồng ý ngay, mà lại hỏi cho chắc. Dù Rover chưa nói, nhưng thông qua cách nói của Rover, Zenta có thể cảm thấy chuyện này không hề quá tốt đẹp với kế hoạch của mình. Cậu có cảm giác như có một sợi dây xích đang cố ràng buộc cái tâm phiêu lưu của cậu lại một nơi vậy.

- Không có gì lớn. Chỉ là ta muốn cháu hứa, nếu như sau này đất nước có gặp chuyện lớn gì cháu có thể ra mặt giúp đỡ là được rồi.

- À là chuyện này sao? Ừm, nó là chuyện tốt đúng không Zenta?

Rover vừa dứt lời, Lila đã chen vào vì cô hiểu rất mau. Đúng vậy đó, trước khi chuyển sinh cô từng chà đạp rất nhiều đất nước nha. Mà lúc nào chà đạp, cô cũng gặp bọn Pháp Sư lợi hại ra mặt yểm trợ. Nhìn thế nào cô cũng là làm việc xấu còn họ đang làm việc tốt! Đây có lẽ chính là điểm việc tốt duy nhất Lila có thể nghiệm ra sau hàng thế kỷ chơi đùa.

- ...Đúng vậy. Được rồi, cháu hứa với ông nếu có một ngày vương quốc gặp nguy hiểm cháu sẽ giúp đỡ.

Suy nghĩ thoáng chút, Zenta có thể thấy đây là một chuyện rắc rối cậu không muốn nhúng tay vào. Nhưng bởi vì Lila thích việc tốt và cả việc nhập học trường Ma Thuật sắp đến nữa, cậu cũng xem như không thể ăn miễn phí được. Nếu người đã có tâm giúp mình, Zenta nghĩ cậu cũng không thể không giúp lại được.

Chỉ sáu năm, một đứa trẻ chỉ sáu năm mà hiểu được nhiều chuyện như vậy. Zenta không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện. Tất cả đều đến từ Lila mà ra. Không biết từ khi nào, Zenta đang ra chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện trở thành người luôn phải học hỏi cố gắng vì cuộc sống tốt đẹp êm ái với cô vợ Ma Vương chuyển thế của mình.

Chắc có lẽ là năm ba tuổi một chút, khi đó cậu còn sợ hãi Lila về sự phá phách của cô thì cha mẹ cậu đã ném cho cậu một trái boom nặng trăm ngàn kg, phán một câu thẳng mặt "Lila sau này là vợ của con đó, con đã được đính hôn rồi! Con thấy cô bé dễ thương chứ?"

Zenta khi đó rơi vào tình trạng chết lặng rất lâu, nhiều lần cậu còn muốn lên tiếng phản đối nhưng lại làm không được. Qua thời gian, dưới sự ở chung với Lila và việc Lila lại rất khoái chuyện kết hôn, Zenta một phần sợ cô một phần khó xử, đã dần biến hoá thành cậu của ngày hôm nay. Để quyết định nắm lấy số phận của mình trong tay, cậu muốn phải sáng suốt hơn, phải mạnh dạng hơn, phải thông minh hơn, phải mạnh mẽ hơn...tuyệt đối không để ai làm sợ hãi. Sau đó thì có cậu của ngày hôm nay, chỉ mới sáu tuổi, gần như có tư duy ngang với một người hai mươi.

Cha mẹ, dân làng đều chỉ có thể trầm trồ lấy khả năng này của Zenta. Họ thậm chí còn chẳng thấy nó nửa điểm kì lạ khi ở bên cạnh cậu có một cố bé khủng bố như Lila. Bởi vì nếu là người bình thường chắc là xách dẹp chạy không biết xa bao nhiêu để tránh mặt Lila, chứ đừng nói chơi với cô như việc cậu hay làm.

Nghe Zenta nói vậy, Rover nở một nụ cười mừng rỡ chứa đầy sự yên tâm.

- Cháu nói vậy thì ta cũng yên tâm rồi.

Nhưng sự yên tâm đó nó không kéo dài được lâu, câu tiếp theo của Zenta làm ông méo cả mặt.

- Đất nước chúng sẽ xảy ra vấn đề sao ạ?

- Làm sao có thể chứ!

Rover đáp chắc nịch. Tất nhiên là như vậy, trong ngàn năm qua, từ sau khi Ma Vương khủng bố kia chết đi, các đất nước cũng rất ít chiến tranh bởi không có người đứng sau thao túng. Chỉ là vạn nhất đâu? Cho nên, Rover vẫn ôm lấy một khả năng không tốt làm trách nhiệm cho Zenta cái đi đã. Mà ai ngờ Zenta lại hỏi một câu đúng quyết liệt như vậy, chuẩn mà không cần phải ngắm luôn mới đau!

- Ta chỉ nói nếu như thôi.

Rover khó khăn giải thích ra ý của mình là không phải như thế kia.

- Vậy được rồi. Cháu cũng không mong vương quốc xảy ra vấn đề gì. Nhưng sau này, nếu có chuyện cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.

- Cố gắng hết sức à...ừm, vậy trông cậy ở cháu.

Người khác có thể không coi lời đứa trẻ ra gì, nhưng Rover đối với Zenta lại khác, nên ông có thể để ý đến từ ngữ của cậu. Zenta nói cố gắng hết sức ở đây không phải liều mạng giúp đỡ, cậu chỉ là cố giúp một hai chuyện, nếu khó quá thì bỏ, chắc chắn sẽ không ngu để đi chết. Và Rover không hiểu sai chút nào ý của Zenta cả. Zenta cũng không phải có ý nói mình sợ chết, nhưng cậu không có ý định đi chết, cho nên, bảo vệ bản thân, gia đình người thân là cậu cảm thấy thoả mãn trên đường đời rồi.

Còn cái chuyện cứu cả vương quốc, xin lỗi, cậu không phải là Anh Hùng.

Nhưng dù vậy, chỉ một lời nói này cũng đủ để Rover, người khá yêu đất nước lại cảm thấy có chút kích động. Nếu không nghĩ đến vấn đề tệ nhất, thì mấy vấn đề không quá khó, Zenta có thể dễ dàng giúp được trong tương lai. Đã vậy, cấp 10 cố hết sức cũng không phải cấp 9 có thể làm nổi. Xem như đây cũng là một phần trợ lực cho sau này đi. Nhưng, Rover vẫn mong chuyện xấu nhất không xảy ra là tốt nhất!

- Cháu nữa cháu nữa, ông già cháu cũng sẽ cố hết sức!

Lila giơ tay xung phong, tất nhiên là chỉ muốn ăn theo Zenta bởi vì ngẫm thì cũng thấy nó là việc tốt. Cứu cả một vương quốc mà không phải là chuyện tốt thì đó mới là lạ! Lila trong ngoài đều thể hiện ra bộ mặt như vậy.

Nhưng đối với Lila, Rover lại không nồng nhiệt lắm như Zenta.

- Hahaha, vậy cảm ơn cháu.

Hầu như là một câu ném ra sau đầu, không thèm để ý.

- Được rồi, hai cháu lùi ra đi, để ta dọn dẹp hết đống này rồi chúng ta đi vào làng kiếm gì đó ăn rồi lên đường. Ta còn mấy cái làng còn phải kiểm tra nữa đấy.

- Vâng!

- Vậy ông có cần bọn cháu giúp không ạ?

- Không đâu cảm ơn cháu Zenta, nhưng mấy công việc này cứ để cái thân già ta làm là được. Mấy đứa trẻ như cháu làm không được đâu.

Rover vuốt râu cảm ơn đối với sự giúp đỡ đến từ Zenta. Sau đó, ông đi thu dẹp mọi thứ về chỗ cũ. Giúp đỡ sao? Hahaha, ít nhất cháu lớn hãy nói câu đó. Một cấp 10 đi nói với mình như vậy hahaha!

Đối với Zenta như thế, Rover lòng lại có chút tự hào. Ông mong có một ngày Zenta lớn lên danh tiếng vang đội, đến lúc đó ông chắc chắn sẽ có nhiều chuyện đề khoe lắm cho mà xem.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro