Chương 131

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cứ cảm thấy... chỉ vì ăn bữa cơm này mà bụng đói rất lâu..." Trên tay vẫn cầm một cái chân Không biết là gì, Abul cảm Kế Hoanái nói.

"Ừm." Naji bên cạnh cũng lầm bầm vài tiếng.

Abul còn chờ cậu phát biểu them cảm nghĩ, kết quả nhìn sang bên cạnh mắt suýt nữa rớt ra: Naji làm sao trả lời nó được? Cậu căn bản ăn đến mức cái gì cũng nghe lọt! Tay trái một cái móng gió, tay phải một Kế Hoanối thịt nướng, miệng còn đầy mì! Tiếng "Ừm" vừa rồi Không phải đáp lại nó, mà chỉ là tiếng nuốt thôi!

Lại nhìn sang Bụi Ma Nhỏ, nó ăn còn nhanh hơn cả Naji! Tốc độ di chuyển của nó rất nhan, Không ngờ ăn còn nhanh hơn!

Abul nhanh chóng gia nhập đội quân chén cơm.

Đã sớm phần cho cháu trai một phần cơm nhỏ, ông nội một bên bóng Hắc Đản ăn một bên cười tủm tỉm nhìn đám ma vật trẻ tuổi tranh nhau ăn.

Cơm tranh nhau ăn mới ngon, nhìn nè, ngya cảnh Hoa Nhỏ ăn rau cũng nhanh hơn trước nhiều.

Quả nhiên nhiều người náo nhiệt vẫn tốt!

Ma vật dừng dê nhìn cháu trai cùng bạn bè cháu trai, sau đó lại nhìn xuống chắt trai.

Lúc này mới phát hiện chắt trai đã sắp ăn xong một miếng chân giò nhỏ rồi, cái miệng nhỏ nhắn dính một vòng dầu, ma vật nhỏ đang mở to đôi mắt trắng nhìn ông nội.

"A! Hắc Đẳn nhà mình ăn cũng Không chậm!" Miệng nói xong, ông nội liêng lấy một miếng chân giò nhỏ trong bát, chân giò đc hầm nhừ, rút xương ra là mềm.

Ông nội nhét thịt vào trong móng vuốt nhỏ của Hắc Đản, Hắc Đản lập tức nắm chặt, sau dó móng nhỏ đưa lên miệng, quai hàm lập tức phòng lên.

Hắc Đản ăn thịt, ông nội cũng Không nhàn rỗi. Ông vứt đết đống xương thừa trong bát ném vào miệng.

Hừ hừ ~ lão nhân gia thích nhất là ăn mấy loại đầu thừa đuôi thẹo này!

"AAA! Chân giò này ăn ngon quá! Xương cốt đều mềm, so với thịt còn ngon hơn!" Dĩ nhiên nơi này cũng có một vị thihcs đầu thừa đuôi theo tham gia.

Người nói là Abul, xương cốt ma thú khá là cứng rắn, vì vậy cho dù là răng nanh nhóm ma vật cũng Kế Hoanó ăn được xương, bình thường ăn xong là ném xuống cho xong việc, chính là ông nội Kế Hoan hầm một lần là hai ngày lận! Chân giò hầm lâu, ngoại trừ Kế Hoan và Hắc Đản, tất cả ma vật tại đây đều cắn được, so với thịt hầm, Abul càng thích xương hầm thấm vị (?).

"Như này, tiết kiệm." Bụi Ma Nhỏ cũng ăn xương, tuy nhiên so với Abul nhóc nghĩ nhiều hơn, lập tức suy ra rằng toàn bộ phần nặng nhất của con mồi đều Không bị lãng phí.

Năng lực săn bắn của nhóc Không bằng Abul và Naji, chất lượng con mồi cũng Không bằng địa bàn của hai người họ, Bụi Ma Nhỏ đi săn cũng Không dễ dàng gì. Ngay từ đầu những ngày đi sẵn, nhóc đều đem con mồi toàn bộ ăn luôn, trừ bỏ da long Không ăn, nhóc sẽ ăn cả những phần nội tạng và da long những con ma vật Kế Hoanác vứt đi, tuy nhiên nhóc chỉ có thể cắn xương của những ma thú nhỏ, ma thú lớn một chút xương đều rất xứng rắn, nhóc ăn Không nổi. Mỗi lần vứt đống xương cốt này đi, Bụi Ma Nhỏ tiết kiệm đều cảm thấy rất lãng phí lương thực.

Thói quen ăn cả xương của ông nội Kế Hoan rất phù hợp với Bụi Ma Nhỏ lý tưởng.

Xương hầm nhừ ăn ngon thật mà – by Abul.

Đều luyến tiếc vứt xương, nhưng lại nghĩa ra biện pháp để ăn, ma vật sov ưới mình càng tiết kiệm thật đáng tôn kính – by Bụi Ma Nhỏ

#%!#&¥!¥#!¥% - by Naji

Thực vật vô cùng phong phú, chủng loại cũng đa dạng, Chân giò rất nhiều, đáng tiếc mì Không nhiều, chỉ đủ mỗi ma vật một bát, tuy nhiên con mồi bọn Abul mang đến rất lớn, cũng đủ mấy đầu ma vật ăn còn dư.

Rất nhanh cả đám đều ăn no, phía sau còn có điểm tâm Kế Hoan làm.

Một món là bí đỏ xào, món còn lại là bí đỏ luộc.

Phía trước đã nói qua, ở đây thực vật xanh vô cùng hiếm thấy, có thể ăn lại càng ít, Abul Không sao cả - lúc cậu vừa mới đi ra ngoài làm việc đã bị vườn rau nhà Kế Hoan kinh ngạc. Bụi Ma Nhỏ cũng Không ngoài ý muốn, lúc trước Kế Hoan thường xuyên cho nhóc bí đỏ ăn, chỉ có Naji, luôn tại phòng bếp làm việc. Cậu đối với vườn nhà Kế Hoan còn Không có một chút ấn tượng, nhìn thấy mâm đồ ăn thì cực kỳ kinh ngạc.

"Đây là bí đỏ, thứ xanh biếc kia là bí đỏ day, tốt cho than thể lắm." Kế Hoan giới thiệu từng món.

"Bí đỏ." Hai chữ cậu dung là tiếng Trung, bởi bản địa cũng Không có loại thực vật này, cậu chỉ còn cách dung tiếng quê nhà gọi. Tiếng Trung "Bí đỏ" phát âm có chút Kế Hoanó với ma vật bên này, trừ bỏ Bụi Ma Nhỏ, Abul cùng Naji phải lặp lại vài lần mới có thể phát âm Không sai lệch lắm.

"Không thể ăn." Cẩn thận uống một ngụm đồ ăn xanh biếc, Abul thẳng thắn nói, nhưng cậu vẫn đem đồ ăn Không thể ăn ăn luôn, ma vật Yeafur sẽ Không lãng phí.

"Nhưng nó tốt cho than thể." Kế Hoan nói, nhớ về những lời người Kế Hoanác nói về công dụng của bí đỏ dây, cậu đem những lời này thuật lại cho mấy người ma vật nghe: "Nó rất tốt cho dạ dày và phổi, thông kinh lạc, giã lấy nước cốt chữa bỏng cũng rất tốt."

Kỳ thật còn có trị kinh nguyệt Không đều, nhưng những lời này Kế Hoan Không nói lên lời

=.=

Vì thế mấy ma vật lập tức ăn hết một mâm đầy bí đỏ dây.

Sau đó là đến bí đỏ, ăn miếng thức nhất, Naji mắt sang ngời: "Này, này... ăn ngon!"

"Ăn ngon thì ăn nhiều chút, có đủ." Kế Hoan nói xong, nhận Hắc Đản trong long ông nội, để ông nội đi nghỉ chút, tiện thể ăn thêm chút bí đỏ.

"Bí đỏ ăn nhiều, có thể phòng chức si ngốc tuổi già."

Ông nội:=.=

Mặc dù những gì cháu nói, cháu trai, là sự thật, nhưng tại sao nó nghe có vẻ kì.. kì?

Hương vị ngọt ngào của bí đỏ đều được ma vật hoan nghênh, không biết có phải do nơi này là Yeafar n nơi này cơ bản là không có đường, hầu hết ma vật đều thích ngọt.

Một cái khó trách không đủ, Kế Hoan lại đi làm thêm.

Ăn xong cơm chiều, Bụi Ma Nhỏ giúp Kế Hoan dọn chén đĩa, Abul cũng đi hỗ trợ, chỉ có Naji...

Ngồi trên bàn cơm, ngơ ngác, không nhúc nhích hồi lâu.

Cả một bàn hỗn độn, nửa bàn đầy chén đĩa bẩn, ngọn đèn phía trên tỏa ra ánh sang nhàn nhạt, làm cho mái tóc của ma vật gầy gò này càng trở nên mềm mại bồng bềnh.

Bưng chén đĩa, Kế Hoan nhìn Naji một cái.

"Chưa ăn no sao? Có muốn ăn thêm bí đỏ không. Thịt nướng cũng có."

Naji vẫn ngơ ngác, thẳng đến lúc sau, thở ra một hơi dài.

"Bữa cơm.. cơm... này....ăn ngon thật." Naji cảm khái.

"Này, nơi này... ăn no no." Naji nói xong, vỗ vỗ ngực

Cậu chỉ là trái tim, không phải cái bụng.

Cậu có lẽ còn không hiểu được ý nghĩ của chính mình, hoặc cậu hiểu điều đó, những lại chẳng thể diễn đạt, nhưng Kế Hoan lại nháy mắt hiểu.

Khẽ cong khóe miệng, Kế Hoan bưng chén đĩa vào phòng bếp.

Không bao lâu, Naji cũng bưng đống chén đĩa còn lại vào được, thực sự là tất cả đống chén đĩa còn lại, chén đĩa xếp gần như chắn một nửa người Naji. Nhìn thấy đống chén đĩa lung lay sắp đỏ, Kế Hoan kinh sợ, tuy nhiên Naji lại vững vàng, mang chén đĩa để xuống chỗ để, cậu lại còn giúp Kế Hoan rưả bát.

Phòng bếp nhà Kế Hoan có cái bồn lướn, bên trong là nước giếng sáng sớm Kế Hoan để nơi này, nước dùng trong ngày cơ bảm đều đựng ở đây, hôm nay nhà có khách nên nước chỉ còn nửa.

Abul bọn họ cũng không hỏi Kế Hoan vì sao nơi này có nhiều nước vậy.

Nơi thiếu nước đương nhiên có phương pháp rửa chén của nơi thiếu nước. Nước rửa chén Kế Hoan cũng không lãng phí, tất cả đều đặt ở bồn khác, nước này không làm được cái khác, nhưng có thể tưới đất trồng rau.

Mấy ma vật đồng tâm hiệp lực, rất nhanh dọn xong phòng bếp, tuy nhiên—

Naji vẫn là lần đầu tiên rửa chén, ngay cả tay áo cũng quên vén lên, chén đĩa thì rửa sạch, nhưng cả người cậu đều ướt sung.

Nhìn ba đầu ma vật, so với Naji cũng chẳng đỡ hơn, Kế Hoan quyết định đem bí mật khác của nhà mình cho các bạn xem một chút.

"Muốn ngâm suối nước nóng không?" Cậu hỏi.

Vì thế không lâu sau, ba ma vật liền ngâm mình trong suốt nước nóng giữa sân trồng rau nhà Kế Hoan.

Thuần thục công trình thủy lợi – Hắc Đản trôi nổi trên ao, nhiều người nhìn nhóc bơi lội như vậy, nhóc rất cao hứng. Lúc thì bơi chó, lúc thì lặn xuống nước, cái miệng nhỏ màu đỏ vỡ ra, đôi mắt trắng bạch trừng nhìn các vị khách, đầu tóc tán ra như rong biển..

Bị bắt cùng Kế Hoan xem phim kinh dị, Abul & Naji &Bụi Ma Nhỏ&

Không lâu sai, hơi nóng từ ao toát ra đến đây.

Thuần thục điều tiết suối nước nóng – Hắc Đản đã hoàn thành điều chỉnh nhiệt độ lần cuối.

"Tốt lắm, có thể xuống được rồi." Ngồi xổm xuống ngâm mình thử nước nóng, Kế Hoan mời các vị khách xuống ngâm nước nóng.

Ba nhóc ma vật lập tức thoát trần nhảy xuống.

Ao nhà Kế Hoan không lớn, dù Bụi Ma Nhỏ vóc dáng rất nhỏ, dù Naji là một cọng gúa, chỉ là Abul dáng người quá lớn, hơn nữa lại còn có một Hắc Đản trôi nổi giữa bọn họ, Kế Hoan đã không xuống dược, Cậu ở mỗi nơi cách họ không xa, đủ để cho Hắc Đản thấy được, dùng nước còn thừa tưới rau.

Ánh trăng màu tím treo cao cao trên mảnh vườn, thời điểm gió thồi qua, lá cây trong vườn phát ra tiếng nhỏ sàn sạt, ba nhóc ma vật ngâm mình trong suối nước nóng ấm áp dieeuuj kỳ, cảm thấy tất cả đều hư ảo.

"Đây là suối nước nóng duy nhất của Yefar nhỉ?" Abul lẩm bẩm nói, nâng chút nước lên gần mũi ngửi: "Có chút mùi trứng thối."

Naji cũng học cậu ngửi mùi nước.

Mặt nước bỗng nổi lên chút bọt khí.

Ba nhóc ma vật lập tức tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, cuối cùng vẫn là Abul hỏi: "Ai thả rắm?"

Ba nhóc ma vật liền mắt nhìn mũi nhau.

Cuối cùng mông dh từ trong nước nổi lên, mắt trắng nhìn thẳng và Abul lấp lánh.

Abul liền ôm lấy nhóc.

Hắc Đản cứng người, nhưng nhìn thoáng qua pi pi, phát hiện pi pi ở ngay bên cạnh, Bụi Ma Nhỏ cũng ngay bên cạnh, nhóc liền để cho Abul tiếp tụ ôm.

"Nhóc là Hắc Đản à."

"A!" Nghe được tên của mình, Hắc Đản cũng "A" một tiếng giòn tan.

Tiểu ma vật ướt sũng, tóc đều dán chặt trên da đầu, có điều lần này cu cậu không giống quỷ nước, đã không có bím tóc, Abul càng thấy càng quen mắt.

Như thế nào càng xem... càng thấy giống một loại ma vật cấp thấp đã ăn qua vậy?

Từ từ--

Abul nhìn thoáng qua Naji, phát hiện Naji đã nhìn thấy Hắc Đản.

"Nhóc thoạt nhìn, ừm, giống.. hơi khó ăn......"

Thực hiển nhiên, Naji cũng nhận ra điều này.

Abul liền cuống quýt đứng dậy, trần truồng chạy đến ruộng rau, ôm quả trứng đen trần như nhộng trên tay, Abul lớn tiếng hỏi Kế Hoan: "Kế Hoan, cậu có bao nhiêu cháu trai? Đã bao giờ bị lạc chưa? "

Kế Hoan bị hắn nghiêm túc dọa đến hoảng sợ, vì thế cũng rất nghiêm túc trả lời: "Chỉ có một đứa, đã từng lạc một lần, nhưng được tớ tìm về."

A – con người rắn rỏi – bul nháy mắt trở nên xanh mét.

Nhìn đến Naji trong ao cũng đồng dạng tái nhợt, lại nhìn Bụi Ma Nhỏ, liên tưởng đến lời nhận xét lúc mới gặp của Bụi Ma Nhỏ, Kế Hoan nháy mắt cùng Abu và Naji tâm linh tương thông.

"Yên tâm, chúng tớ không phải người nơi này, các cậu dù có nếm qua.... Ma vật có bộ dạng tương tự, cũng không phải là cháu trai tớ."

Abul: =口=

"Cậu, cậu có biết hả?" Abul xoa xoa đầu.

"Ừ, tớ còn biết Hắc Đản không thể ăn." Kéo khóe miệng, Kế Hoan đón lấy Hắc Đản, đi đến suối nước nóng, bỏ Hắc Đản vào, sau đó vẫy tay gọi Abul: "Đi vào đi, ngoài trời rất lạnh."

"Phù phù" một tiếng, Abul một lần nữa lại ngồi vào trong ao.

"Hắc Đản là cháu ngoại của tớ, cậu xem mắt bên này của nhóc to hơn bên mia, trên đầu còn có tóc, trên cổ có vòng tay, như vậy không giống ma vật bình thường, tớ sẽ không nhận nhầm."

"Ừ, về sau tớ cũng sẽ không nhận nhầm." Đám Abul vội vàng ghi nhớ dặc điểm của Hắc Đản.

"Nhưng mà, cậu không phải người nơi này là sao?" Abul có chút tò mò.

"Nơi đó là nơi nào?" Abul là ma vật thẳng thắn, nghĩ gì là nói đó.

Kế Hoan liền nhìn lên ánh trăng trên bầu trời,

Mùa xuân trên trấn Bát Đức là màu phấn trắng. Là mùa cây anh đào nở hoa, trên núi dưới núi, đầu đường cuối ngõ đều là màu trắng của hoa anh đào. Toàn bộ trấn nhỏ tựa như bao phủ trong mây mù, thời điểm trời mưa, những đóa hoa nặng đều bị rớt xuống, theo mưa chậm rãu trôi đi, phủ kín phố lớn ngõ nhỏ. Trời trống rỗng, mặt đất đầy, tựa như cây anh đào theo giọt mưa chạy trốn dến.

Mùa hè trấn Bát Đức là màu xanh biếc. Thôn trấn này nơi nơi đều là cây, cậy hợp thành bóng, lâu thành cổ thụ. Con gái nơi này chưa bao giờ phải bung dù mà vẫn trắng, nhóm con trai cũng trắng hồng. Bọn họ không bôi kem chống nắng, bóng râm ben đường tầng tầng che đi ánh mặt trời độc hại, chỉ để lại ánh nắng thoải mái cực kỳ. Bởi vì nhiều cây nhiều nước, mùa hè trấn Bất Đức chưa bao giờ quá nóng, cũng ít dùng điều hòa, quạt hương bồ là đủ. Ngây nhiên có lúc nóng không ngủ được, ông nội sẽ mang ra một chiếc quạt hương bồ lớn, quạt quạt, cùng với tiếng ve ngoài cửa sổ và tiếng kẽo kẹt của cửa gỗ bị gió thổi, Kế Hoan liền ngủ.

Mùa thu trấn Bát Đức là màu vàng dịu dàng. Hoa quế nở, nhà nhà đều ra ngoài hái hoa quế, ươm thành mật, làm thành đường, trẻ còn đều thích ăn, quán lớn quán nhỏ còn có thể bán mùa điểm tâm bánh hoa quế mà ông nội thích nhất.

Mùa đông trấn Bát Đức còn lại là màu trắng. Không phải sắc phấn trắng của mùa xuân, mà là một màu trắng thuần. Màu trắng phủ lên sắc xanh của những chiếc lá chưa rụng, cực kỳ xinh đẹp...

Cậu nhớ về bài văn mình từng viết quá thời tiểu học,

"....Là nơi có rất nhiều bí đỏ." Cuối cùng, cậu chỉ có thể nói như vậy.

"Bí đỏ à..." Abul lại xoa đầu.

"Bí đỏ ăn tốt lắm."

Nhìn thấy ao toàn bạn bè, Kế Hoan liền cười.

Tác giả muốn nói:

Cảm giác như đang viết một đoạn lặp lại đã viết trước đây.

Nhưng vẫn muốn viết

Truyện cổ tích kinh dị "Cô bé quàng khan cảnh" by Hắc Đản Đản

Ngày xửa ngày xưa, ở bên kia núi và bên kia biển, có một con quái vật nhỏ đáng sợ, Hắc Đản, sống ở vùng nông thôn với pi pi yêu thích của mình.

Gia đình nuôi một con lợn trắng và năm con gà lớn. Có một ông nội thậm chí còn đáng sợ hơn sống trong một khu rừng nông thôn hơn.

Một ngày nọ, pi pi đưa cho Hắc Đản một cái giỏ và một chiếc mũ đỏ:

"Hắc Đản dũng cảm, lấy cái giỏ này và cái mũ này, gửi cho ông nội."

Hắc Đản dũng cảm liếc nhìn mũ đỏ trong tay pi pi, dũng cảm lắc đầu: "Hắc Đản, không, mũ đỏ."

Pi pi không còn cách nào khác đành đan cho cậu một chiếc mũ xanh bằng dây bí ngô ở nhà.

Đội một chiếc mũ màu xanh lá cây, Hắc Đản cảm thấy mình thực sự rất đẹp, nhóc cầm chiếc giỏ nặng trịch lên, mặc chiếc quần váy màu xanh lá cây yêu thích của mình rồi đi ra ngoài.

"Đi, đừng đi đường lớn, đi đường nhỏ, sau đó... nhất định phải trở về trước khi mặt trời mọc, cuối cùng, đừng cởi mũ ra cho người ta thấy mặt." Lo rằng ngoại hình của cháu trai sẽ khiến người khác kinh ngạc, khiến trái tim non nớt của anh ấy bị tổn thương, pi pi rất nghiêm túc nói với nhóc rằng nhóc phải đi theo con đường không người lái, và khi thấy Heitan gật đầu, pi pi ấy vẫy tay.

Hắc Đản cũng vẫy tay chào người cậu của mình, sau đó tiếp tục tung tăng rời đi.

Nhà ông ngoại xa quá! Hắc Đản tiếp tục đi trên con đường như pi pi đã nói, và sau đó không lâu, anh gặp phải một con sói hoang lớn.

"Xin chà, nhóc...làm thế nào mà chiếc mũ của nhóc chuyển sang màu xanh lá cây? "

"Xin chào, ngài chó, bởi vì tôi không thích màu đỏ." Hắc Đản nói dứt khoát.

"Chó gì, tao là sói! Là sói!"

"Chào anh sói." Hắc Đản là một cậu bé ngoan, biết sửa lỗi khi mắc lỗi.

"Sớm như vậy, ngươi đi đâu?"

"Em đến nhà ông nội dê."

"Cái gì dưới váy của nhóc vậy?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hắc Đản đỏ lên, sau một lúc lâu chỉnh sửa, nhấc lên vạt áo góc: "Tiểu jj!"

Ông láng giềng sói: Cái ta muốn xem là cái giỏ nhóc để dưới váy, ta muốn thấy bên trong cái giỏ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro