[MA] Whispers of tears - Lời thì thầm của nước mắt [Three-shots | YunJae]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Title: WHISPERS OF TEARS - Lời thì thầm của nước mắt.

*Author: Hand4 - Handa.

*Link: http://handaartfic.wordpress.com/ooo-handas-fiction-ooo/

*Disclaimer: Họ không thuộc về bất kì ai.

*Pairing: YunJae.

*Characters: Jung Yunho, Kim Jaejoong.

*Category: SA and.... Angst?

*Rating: MA.

*Length: Three-shots.

*Status: Finished.

*Warning:

- Rating MA, thể loại Boys Love.

*A/N: Hoàn thành lời hứa với một người!

Xin chân thành cám ơn!

------------------------------------------------------

~.RAIN OR TEARS.~

...MƯA HAY NƯỚC MẮT...

_o0o_

Ngước nhìn bầu trời mây đen giăng đầy và mưa như trút nước, Yunho đưa tay ra ngoài mái hiên để hứng từng giọt nước mưa chảy xuống thành dòng. Một nụ cười không chủ đích bất chợt nở rộ trên đôi môi dày rồi đọng lại không tắt, hắn không ngờ cũng có ngày mình làm một việc như thế này.

Có lẽ thời gian chờ đợi cốc cà phê ấm khiến kẻ lạnh lùng như hắn cũng phải hành động trái với bản tính.

Và đột nhiên, chuỗi kí ức xa xưa chậm chạp quay trở về tâm trí khi những giọt nước chảy dọc theo những ngón tay rơi xuống, chạm vào nền đất ẩm ướt...

Vỡ tan...

...

Hắn còn nhớ, ngày hôm đó cũng là một ngày mưa nhưng không nặng hạt cũng không rả rích, chỉ là trận mưa rào với những giọt nước nhỏ li ti như những hạt sương mai buổi sớm đọng lại trên cành lá xanh tươi.

Cơn mưa ấy có lẽ cũng giống trái tim hắn. Êm ả và bình yên nhưng vô tình và cô độc.

Lúc ấy, hắn cực kì ghét trời mưa vì đối với một trưởng phòng khảo sát thị trường, thời gian luôn là vàng bạc nhưng mưa sẽ khiến công việc của hắn đôi khi phải bị trì hoãn.

Như lúc này chẳng hạn. Chỉ vì một cơn mưa nhỏ mà cả đội ngũ nhân viên làm việc của hắn phải ngừng lại, ngồi trong mái hiên ngoài trời của một quán cà phê ven đường và cầu mong mưa mau hết để tiếp tục công việc rồi còn tranh thủ quay trở về công ty.

Tuy nhiên, tách chất lỏng đen đặc và đắng ngắt thứ ba đã gần cạn mà trời hoàn toàn không có dấu hiệu cho thấy sẽ ngừng mưa khiến hắn một lần nữa thốt ra câu chửi rủa.

- What the f*ck! Mưa gì mưa hoài!

- Là mưa phùn nên sẽ lâu tạnh lắm đấy!!!

Hơi giật mình khi nghe thấy tiếng người ngay bên cạnh, hắn nhanh chóng quay sang nơi phát ra giọng nói đó - một việc làm mà đối với hắn của vài giây trước sẽ cho là không cần thiết.

Và có lẽ...

Đây là lần đầu tiên hắn nhận ra trái tim mình cũng biết... đập.

Cậu, xuất hiện trước mặt hắn như một vị thiên sứ rơi nhẹ nhàng xuống trần gian.

Chỉ trừ đôi mắt to đen và sâu thăm thẳm cùng đôi môi đỏ mọng như mức anh đào trong lọ thủy tinh. Còn tất cả khoác trên người cậu đều độc một màu trắng tinh khiết.

Làn da trắng tựa hoa sữa, mái tóc bạch kim lấp lánh bởi những hạt nước mưa, bộ quần áo cậu đang mặc cũng trùng màu với chiếc dù cầm trên tay, duy nhất một màu trắng.

Một nét đẹp thánh thiện và tinh khiết khiến hắn chợt nghĩ, có lẽ thần tiên cũng có tồn tại.

...

Nhẹ nghiêng đầu khiến những giọt nước nhỏ còn đọng lại trên mái tóc màu ánh trăng phải buông mình rơi xuống, cậu bé có chiếc dù trắng nhoẻn miệng cười khẽ với người đàn ông đang nhìn mình chăm chú. Đưa cốc capuchino nóng ấm áp nhẹ vào má người đó, cậu bật cười khi thấy anh ta giật mình vì cái chạm đột ngột.

- Trời mưa, ấm áp sẽ tuyệt hơn lạnh đắng.

Và cậu quay lưng đi sau khi ly thức uống đã nằm trong tay người đó.

Cũng may, cậu đã mua tới hai cốc.

...

Ngỡ ngàng với cái nóng ấm trong tay, Yunho giật mình khi chiếc dù trắng đã ở một khoảng cách khá xa. Như không còn là chính mình, hắn bật dậy nhanh khỏi chiếc ghế xám u tối và chạy đến nơi có cái nấm màu tuyết.

Và lúc này, hắn thực sự muốn cám ơn lịch tập thể dục hàng ngày của mình, nhờ có nó mà đôi mắt to đen đang xoe tròn nhìn hắn đầy ngạc nhiên khi bàn tay lạnh lẽo chạm nhẹ đến làn da nơi đôi vai nhỏ.

- Chào em! Em cho tôi biết tên được không?

Những từ ngữ cuối cùng cũng thốt ra được khỏi miệng sau khi hắn hoàn thành vô vàn cái thở dốc.

Thu nhỏ lại đôi mắt mở to, cậu bé xoay nhẹ chiếc dù trên tay và lại một nụ cười nhẹ nở trên đôi môi mọng đỏ.

- Chào anh hàng xóm! Em tên Kim Jaejoong!

Vậy hóa ra cậu bé thiên thần của hắn cũng chính là cậu học trò cấp 3 vừa chuyển tới sống cạnh phòng chung cư với hắn nhưng bởi bản tính không bao giờ quan tâm đến những điều không mang lại lợi ích cho mình nên hắn chưa một lần bước chân qua chào hỏi những người sống chung một dãy lầu. Hiển nhiên, hắn cũng không biết được người hàng xóm vừa đến lại xinh đẹp đến nỗi khiến trái tim hắn bắt đầu biết thổn thức vì một người khác.

...

Sau cơn mưa phùn nhỏ nắng ấm cuối cùng cũng dát vàng đường phố ẩm ướt và vắt ngang qua bầu trời trong xanh là cầu vồng tuyệt đẹp.

Cũng như cái kết của ngày mưa hôm ấy là bắt đầu cho những ngày nắng hạ tuyệt đẹp và sau khi làm lễ trưởng thành tức 3 năm kể từ hôm đó, Jaejoong cũng chuyển vào ở chung nhà với hắn rồi thêm một năm ngắn ngủi nữa để cậu chính thức trở thành chủ nhân thứ hai của ngôi nhà có mái lá màu xanh ngọc bích cùng hàng rào hoa dại trắng tinh khiết.

Hôm đó hình như cũng tràn ngập ánh nắng vàng.

Nhưng dù có mưa thì luôn có cậu ở cạnh bên hắn và cùng nhau đưa tay đón từng hạt nước mưa buông mình rơi xuống mái hiên.

Nắng ấm không hiện nơi chân trời thì vẫn còn ấm áp ở trong tim.

Chỉ đến khi...

Nắng sánh đôi vụt tắt...

Mưa đơn côi trải dài...

.

.

.

Dừng lại trước quán cà phê vẫn hay tới và cũng là nơi đầu tiên gặp Jaejoong, Yunho muốn tạt qua để mua cho người vợ xinh đẹp của hắn một cốc kem sữa mát lạnh. Không biết từ khi nào cậu đã không còn thích capuchino đăng đắng mà nóng ấm lại chuyển qua ghiền thứ thức uống ngọt lạnh đến khó chịu vị giác hắn nhưng là cậu thích nên dù có là gì thì hắn vẫn sẽ chiều.

Đẩy chiếc cửa kính màu tối vào trong khiến đôi chuông nhỏ trên đầu kêu leng keng, hắn từ tốn đi thẳng tới quầy pha chế mà không để một chút ánh mắt mình lướt sang những vị khách đang nhìn hắn từ những dãy bàn trong quán.

Hắn vẫn vô tình như thế vì tình yêu của hắn chỉ duy nhất dành cho một người nên việc hao phí chỉ một cái liếc nhìn cho người khác cũng là điều hắn chẳng thiết tha tới.

Jung Yunho, duy nhất chỉ có Kim Jaejoong và luôn là như thế.

Cầm chiếc bọc đựng cốc thức uống trong tay, hắn chợt mỉm cười khi nghĩ đến gương mặt sung sướng và hạnh phúc của Jaejoong lúc biết một tổng giám đốc thành công như hắn lại tự mình đi mua đồ uống cho cậu. Chắc chắn hắn sẽ được thưởng thức mùi vị của những món ăn yêu thích và cả cơ thể người hắn yêu thương khôn nguôi. Nghĩ tới đó khiến nụ cười vu vơ của hắn càng nở rộng hơn trên môi.

Vội vã quay người ra cửa, hắn muốn trở về thật nhanh để gặp người vợ xinh đẹp nhưng hắn không để ý thấy trời đã mưa từ lúc hắn bước vào trong quán và nó đang rả rích ngay ngoài khung cửa kính. Có điều chuyện đó không làm hắn bận tâm vì người tài xế sẽ không để nước mưa làm ướt vai hắn và đó là nhiệm vụ của ông ta.

Bước thong thả trong chiếc dù xám được người tài xế cầm, bỗng dưng hắn muốn nhìn thử mưa ngoài trời khi không có cậu ở cạnh bên sẽ là như thế nào và hắn hào phóng ban phát một ánh mắt ra ngoài những con đường tràn ngập đủ sắc màu của những chiếc ô và cả những tấm áo mưa.

Đủ màu sắc... hệt cầu vồng bảy màu.

Đến khi...

Màu trắng làm lu mờ cả tuyệt tác của tự nhiên.

Chiếc dù hình nấm trắng trong tinh khiết xoay xoay trên tay của người con trai đang bước dọc lối dành cho người đi bộ.

Làm...

Cốc sữa trắng mát lạnh rơi tự do từ đôi tay luôn buốt giá...

Chạm mạnh xuống nền đất...

Hòa tan cùng nước mưa...

Trôi đi mất...

Như ánh nhìn cay đắng hòa trong sấm chớp xé ngang bầu trời đỏ thẫm...

Như trái tim lạnh lẽo tan trong biển lửa căm phẫn...

Người hắn yêu...

Đang...

Tay trong tay...

Cùng...

Một người khác...

.

.

.

~¯~Hãy lắng nghe bản nhạc của những hạt mưa~¯~

~¯~Hãy lắng nghe tiếng hát của cơn sấm sét~¯~

~¯~Và em sẽ nghe thấy tiếng hồn anh đang vụn vỡ~¯~

~¯~Chiếc ô trắng xoay tròn xoay tròn trong cầu vồng đủ sắc~¯~

~¯~Đôi môi đỏ nhoẻn cười nhoẻn cười trong ánh chiều không nắng~¯~

~¯~Là anh đã sai hay tim em đã thay đổi~¯~

~¯~Là tiếng mưa rơi hay nước mắt anh rơi~¯~

~¯~Hãy câm nín, hãy câm nín~¯~

~¯~Và em sẽ nghe thấy tiếng tim anh tan nát~¯~

.

.

..Sau ngày mưa là ánh nắng nhẹ..

..Sau nắng vàng là mưa rơi rả rích..

..Sau lạnh lẽo là ấm áp vì ai..

..Sau nồng cháy là giá băng mãi mãi..

..Sau gặp gỡ là thề nguyện bên nhau..

..Sau yêu thương là đớn đau khôn cùng???

Như...

Hắn...

.

.

.

...END RAIN...

~.BLOOD AND TEARS.~

...MÁU VÀ NƯỚC MẮT...

_o0o_

Những giọt huyết đỏ loang lỗ trên nền vải trắng như những bông hoa hồng màu máu nở rộ trong trời đông đầy tuyết...

Nhưng...

Thứ chất lỏng chảy dài từ làn da sắc hoa sữa lại khiến nhức nhối cả con tim lẫn đôi mắt kẻ phàm trần.

Cố gắng nhấc cơ thể đau nhức ngồi dậy, Jaejoong thẫn thờ nhìn dòng máu đỏ đang chảy xuống từ hạ thể làm ướt đẫm cả một khoản ra giường trắng.

Bất chợt, cậu cảm thấy loại chất lỏng này sao đẹp một cách mê hoặc và đôi môi anh đào vẽ thành một nụ cười... vô hồn.

Song đường cong không xúc cảm ấy chỉ tồn tại trong tích tắc rồi vụt tắt như đóm lửa tàn trong đêm tối u uất.

Ngước đôi mắt to đen nhưng không đáy về phía cửa sổ mở toang, ước nguyện được buông mình qua khoảng trời bao la trước mặt vụt chạy qua sống lưng và lắp đầy trong tâm trí cậu.

Những ngón tay thon gầy nằm trải dài trên giường nay như chắp cánh, hướng về nơi có bầu trời bao la trong xanh.

Có điều đó chỉ là một phần thân thể đang vương ra tìm đến tự do còn cả thân xác, tâm hồn lẫn trái tim của cậu vẫn bị cầm tù trong cơn ác mộng không dứt và cả trong sự đau đớn khôn cùng.

Cái đau da thịt luôn luôn ít bỏng rát hơn cơn nhức nhối trong từng nhịp đập.

...

Thả một làn khói mờ đục lên cao, Yunho nhìn tạo vật xinh đẹp đang đưa tay ra với lấy thứ vô hình trước mặt mà nở một nụ cười ngạo nghễ.

Dụi điếu thuốc hút dở vào gạt tàn, hắn rời khỏi chiếc ghế màu xám đen buồn tẻ để đến bên chiếc giường trắng có thứ kiều diễm nhất mà hắn từng trông thấy.

>>>WARN<<<

Cầm lấy cánh tay giữa không trung của cậu, hắn chạm nhẹ đôi môi khô khốc và nhợt nhạt của mình lên đó rồi kéo lê nó lên đôi vai gầy, lên xương quai xanh gợi cảm, lên chiếc cổ thanh mảnh và cuối cùng là dừng lại nơi hắn luôn khao khát.

Đôi môi đỏ rực như quả dâu chín mọng.

Lướt chiếc lưỡi gai góc quanh vành môi cậu, chợt một cảm giác đê mê chạy dọc trí não hắn rồi như một con sói đói khát, hắn đè mạnh cậu nằm lại xuống giường, ngấu nghiến lấy thứ ám ảnh hắn từng đêm kể cả trong giấc ngủ.

Thở dốc trong vòng tay hắn, cậu chỉ để mặc buồng phổi làm việc còn mọi thứ trên cơ thể đều nằm im không động đậy.

Có lẽ là cả... trái tim cậu.

Bàn tay lạnh lẽo luồn qua hõm cổ đẩy đầu cậu sát về phía hắn để chiếc lưỡi ma mãnh có thể khám phá từng ngóc ngách trong khoan miệng nóng ấm.

Tay còn lại chuyển từ cổ tay đã đỏ lên của cậu xuống khuôn ngực trắng hồng vẫn còn chi chít những dấu hôn từ tối hôm qua và... nhiều tối trước.

Ngấu nghiến đôi môi cho đến khi cậu lả đi vì thiếu dưỡng khí hắn mới buông tha cho nó mà tiếp tục lần xuống nơi có hai nụ hồng nhỏ xinh xắn đã cứng lên vì sự đụng chạm của hắn.

Cậu dù có thế nào vẫn luôn nhạy cảm dưới bàn tay ma lực nhưng giá băng.

Chán chê với khuôn ngực đã dày thêm những vết đỏ sở hữu, Yunho kéo dải chất lỏng từ miệng mình xuống chiếc rốn đính cái khuyên màu bạc hình trăng lưỡi liềm mà hắn tự tay đeo cho cậu.

Đánh một vòng quanh nó, hắn từ từ ngậm nhẹ lên chiếc khuyên và... không một lời báo trước hắn dùng răng giật phắc thứ nữ trang đó khỏi phần da thịt khiến vài giọt chất lỏng màu đỏ rực rỡ lại chảy tràn ra và tô điểm cho tấm ra trắng thêm đẹp đẽ.

Nhếch môi mỉm cười khi người nằm trong tay mình không chút biểu cảm, hắn bỏ mặc dòng máu đang chảy và tiếp tục hành trình tìm đến thứ quan trọng nhất.

Chỉ bằng một cái liếm nhẹ, cái đó của Jaejoong đã tỉnh giấc và đứng hiên ngang trước mặt hắn khiến thêm một lần nữa đường cong trên mặt hắn phải xuất hiện.

Hắn biết, cậu sẽ chẳng bao giờ thay đổi được.

Đưa cái nấm hồng hồng vào khoan miệng, hắn chầm chậm mút từ gốc đến ngọn cho đến khi vị của dòng tinh sớm đầu tiên tràn ngập trong miệng hắn.

Thích thú vì cảm nhận được cái đẩy hông yếu ớt từ cậu, hắn nhanh chóng chồm lên đôi môi quyến rũ và để bàn tay to lớn chơi đùa với cái đó của cậu.

Hắn muốn cậu vật vã trong sự thèm khát được hắn chiều chuộng.

Chiếc lưỡi điêu luyện liên tục tìm kiếm từng ngóc ngách trong khoan miệng nhỏ nhắn khiến chủ nhân của nó phải cố gắng kiềm nén tiếng rên rỉ ái dục nhưng đôi bàn tay ma quái của kẻ nằm trên lại không để cho cậu được thỏa nguyện.

- Ưrgh...

Mỉm cười vì thành quả nhận được, Yunho quay trở lại cái thứ đang nhớp nháp trong dịch thủy và nhanh chóng chiếm trọn lấy nó một lần nữa, có điều tốc độ lần này gấp đôi lần trước.

Hắn đưa đẩy đầu mình lên xuống không ngừng giữa chân cậu khiến thân xác Jaejoong dù không còn một chút sức lực nào cũng phải chạy theo dòng cảm xúc mạnh mẽ đang trào dâng không kiểm soát.

Cắn chặt môi để ngăn hơi thở gấp gáp nhưng cậu không thể nào làm gì khác ngoài để tiếng hét cuối cùng vang vọng cả căn phòng đầy mùi tanh nồng của máu và của tinh chất cậu vừa trút đầy trong miệng hắn.

Vẽ một đường cong lạnh lẽo, hắn thản nhiên để mặc thứ chất lỏng đặc sệch màu trắng đục chảy dài từ khéo môi hắn xuống cằm mà nhanh chóng tiến tới gương mặt đã đỏ lên vì mệt mỏi của con người sở hữu đôi môi đỏ mọng rướm đầy máu.

Bóp mạnh chiếc miệng nhỏ xinh đang ngậm chặt buộc nó phải mở ra, hắn nhả toàn bộ những thứ cậu vừa cho hắn vào trong đó.

Mùi máu, mùi tanh tưởi và vị mặn đắng bao trùm mọi giác quan khiến cậu phải ho lên sặc sụa nhưng chưa kịp lấy lại hơi cậu đã phải ngã quỵ xuống chiếc giường nhăn nhúm.

Hắn, đang vào trong cậu.

Dù cửa mình đã rách vì những đêm hắn hành hạ cũng không giúp cái lỗ của cậu rộng ra hơn và cũng không thể ngăn cơn đau tăng lên gấp bội.

Đã không còn những khoái cảm mà chỉ còn lại cơn nhức nhối khi hắn đưa đẩy mạnh bạo trong cậu.

Đôi môi màu đỏ một lần nữa ngập trong máu tanh tưởi để ngăn mọi âm thanh thoát ra bên ngoài.

Đôi mắt đen láy mờ đục trong sương mù cay đắng để ngăn hình ảnh của một người tràn vào trí óc.

Cho đến khi tinh dịch lắp đầy trong cậu, hắn mới rút nhanh cái đó ra khỏi người cậu rồi với tay lấy chiếc khăn lớn gần đó quấn quanh hông.

Quay lưng, hắn đi nhanh đến cánh cửa gỗ thông ra dãy hành lang bên ngoài và chạm bàn tay lạnh lẽo nhuốm đầy máu của cậu lên chiếc nắm cửa.

Vòng quay của những bánh răng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình và hắn bước ra khỏi căn phòng có người hắn từng hết mực yêu thương.

Đây là hậu quả của bất kì ai dám lừa dối con người cao ngạo như hắn.

Cái giá phải trả là thân xác thương tổn của cậu nhưng hắn biết mình vẫn còn cao thượng khi đã tặng cậu thêm câu nói cuối cùng.

- Vĩnh biệt!

Cánh cửa đóng lại và tấm lưng rộng cũng biến mất.

Bỏ lại cái với tay dang dở của một người...

Và cả...

Nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp...

Là hắn mù quáng...

Hay...

Vì cậu không đủ can đảm...

Có lẽ...

Trời đã bắt đầu mưa bên ngoài khung cửa lớn.

.

.

.

~*~Em vẽ bức tranh sắc đỏ thẫm~*~

~*~Dùng máu huyết điểm tô tấm vải trắng~*~

~*~Dùng nước mắt làm nền cho tác phẩm~*~

~*~Thay cọ vẽ là trái tim em đau nhói~*~

~*~Thay khung gỗ là tâm hồn đã tổn thương~*~

~*~Xin đến đây hỡi người em yêu dấu~*~

~*~Cùng nhìn xem tuyệt tác em tạo thành~*~

~*~Từ máu em và lệ trong tinh khiết~*~

~*~Xin đến đây hỡi người em yêu dấu~*~

~*~Đừng bỏ lại trái tim không còn đập~*~

~*~Hay lạnh giá vây kín cơ thể em~*~

~*~Với tay lấy những gì là ảo mộng~*~

~*~Anh biến mất để em trong tăm tối~*~

~*~Với tay lấy giấc mơ không trở lại~*~

~*~Anh ra đi mang theo nửa linh hồn~*~

~*~Lệ tuôn rơi hòa với máu thành hoa~*~

~*~Hoa héo tàn hòa với mây bay mất~*~

~*~Em vô hồn vẽ bức tranh đỏ thẫm~*~

Và em...

Ra đi...

.

.

.

...END BLOOD...

.

.

~.MY TEARS.~

...NƯỚC MẮT CỦA TÔI...

_o0o_

Cánh cửa gỗ khép lại như trái tim hắn đóng chặt.

Tuy nhiên...

Mỗi khi hoàng hôn không còn nhuốm màu bầu trời và ánh trăng cô độc phủ đầy sắc bạc khắp không gian cũng là lúc...

Đôi mắt nâu nhỏ dõi theo tạo vật xinh đẹp.

Từng hành động.

Từ cái nhìn chăm chăm về khoảng trời bên ngoài.

Cái nhoẻn cười vô cảm khi nhìn thấy sắc đỏ.

Đến cái vương tay lẫn khóe mi đẫm lệ hướng về phía... cánh cửa gỗ đen nhánh.

Khiến...

Đôi khi mọi thứ hắn đã gây ra sắp hóa thành hư vô.

Khiến...

Nhiều lúc bàn tay lạnh lẽo muốn chạm đến lối vào chốn lao tù.

Khiến...

Nhiều lần đôi môi khô khốc muốn nói những lời yêu thương và cả cầu xin thứ tha.

Nhưng...

Khi hình ảnh bàn tay hắn luôn nâng niu đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô gái bên cạnh trong chiều mưa hôm đó lỡ chân len lỏi vào một dây thần kinh mỏng manh trong đầu óc thì cơn ghen tuông lại ngập tràn trong tâm trí.

Và sự thèm khát xé nát mọi thứ từ người đã làm trái tim hắn mất nhịp đập dâng trào.

Hắn lập tức quay lưng...

Bỏ lại...

Người hắn yêu...

Và...

Hận.

Chợt hiểu, vĩnh biệt không còn mang nghĩa rời xa mà là...

Từ bỏ tình yêu đã trao tặng...

Chấp nhận mất nửa tâm hồn...

Sẵn sàn biến thành quỷ dữ...

Vì...

Dòng máu cao ngạo không cho phép bất cứ sự phản bội nhỏ nhoi nào dù chỉ là trong tâm trí...

Và thói ích kỉ là kẻ trung thành luôn song hành trong đời buộc hắn bắt giữ đôi cánh thiên sứ vĩnh viễn nơi địa ngục .

Song, liệu...

Là tính chiếm hữu...

Hay...

Nỗi đau đớn trong tình yêu mù quáng?

...

Mưa vẫn tiếp tục rơi.

Có lẽ...

Nắng sẽ không quay trở lại.

...

Cho tới ngày lệ không còn có thể chảy từ đôi mắt đen huyền ảo và lăn dài trên gương mặt kiều mị.

Cho tới lúc máu không còn rơi xuống tấm ra giường trắng tinh khiết.

Cho đến khi...

Tâm hồn đầy tội ác trông thấy thiên thần tung bay về với tự do.

Nhưng thiên thần đã quên...

Đôi cánh trắng đang nằm trong tay...

Kẻ vô tình...

Và thiên thần không thể về được chốn thiên đàng.

...

Đưa ánh mắt từ trên khung cửa sổ lớn, hắn nhìn xuống thân xác không nguyên vẹn của thiên sứ bị hắn tước mất đôi cánh.

Nụ cười thích thú nở rộng trên gương mặt khiến hắn trông như...

Một thằng hề đang diễn kịch.

Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là một giọt nước mang màu của buổi hoàng hôn đỏ thẫm đang lăn tròn từ đôi mắt nhuốm đầy nỗi căm hận.

...

<¯>Trên một sân khấu nhỏ<¯>

<¯>Có một thằng hề<¯>

<¯>Đang diễn kịch cho người ta xem<¯>

<¯>Nó cười<¯>

<¯>Khán giả cũng cười<¯>

<¯>Rồi thằng hề ôm mặt<¯>

<¯>Nước mắt tuôn rơi<¯>

<¯>Khi khóe miệng vẫn cười<¯>

<¯>Mưa như đang rơi lệ<¯>

<¯>Mưa như khóc than<¯>

<¯>Khi em ra đi<¯>

<¯>Tình yêu như chết đi trong người<¯>

<¯>Trong cơn mưa ai lặng<¯>

<¯>Hôn mưa giữa phố khuya<¯>

<¯>Thật đau đớn<¯>

<¯>Khi anh mất em<¯>

<¯>Khi con tim ai<¯>

<¯>Đã lỡ đánh rơi ngay ở bên đường<¯>

<¯>Thương thay cho anh hề<¯>

Thương thay cho kẻ đánh mất nửa linh hồn, một cơ thể và cả trái tim, giờ đây chỉ còn lại một mình hắn với sự thù hận là kẻ bạn thân.

...

Em muốn thoát khỏi anh ư?

Dù thân xác có hóa thành hoa dại.

Em vẫn phải ở bên anh.

<¯>Nước mắt đã không còn<¯>

<¯>Thằng hề lại mỉm cười<¯>

...

~2 năm sau~

Mỉm cười vô nghĩa khi nhìn cô gái mà hắn thường gọi là vợ đang chơi đùa cùng đứa con trai nhỏ.

Hắn lướt mắt về nơi xa của góc vườn.

Nơi có một ngôi mộ ẩn sâu trong những đóa hồng nhung không còn mang nỗi sắc đỏ mà đã chuyển sang đen tuyền.

Nơi có thân xác cậu đang chìm sâu dưới lòng đất.

Sắc hoa màu trắng là thứ câu yêu thích nhất

Nhưng nụ hồng đỏ thẫm lại luôn nằm trong bình pha lê tím vì là hắn muốn.

Cũng như lúc này khi những cánh hoa màu huyết thản nhiên giẫm đạp lên những nụ non trắng bé xíu để bao trùm toàn bộ ngôi mộ đen huyền ảo.

Cậu là thiên sứ trắng trong tinh khiết nhưng hắn là quỷ dữ với tâm hồn đen tối trong biển máu.

Bàn tay nhuốm màu tội lỗi nhấn chìm đôi cánh thiên thần trong mảng trái tim ích kỉ.

Khi cơ thể không còn hơi thở...

Cậu...

Vẫn luôn là tôi tớ...

Của hắn...

...

Bướm chết nhưng bướm vẫn xinh đẹp...

Em chết không có nghĩa thoát khỏi anh...

Hoa tàn nhưng hoa vẫn sống...

Thân thể mất hơi thở...

Không có nghĩa hồn tan biến...

Hãy mở đôi mắt mà nhìn xem...

Anh đang hạnh phúc bên người...

Không phải em.

Jaejoong à...

….o*o*o*o….

Liệu đến khi hắn biết...

Cô gái tay trong tay bên cậu là cái cớ để hắn ghen...

Liệu đến khi hắn thấy...

Nụ cười, ánh mắt vẫn ngập tràn hạnh phúc khi máu đã chảy...

Liệu đến khi hắn hiểu...

Cậu không thể sống khi hắn không xuất hiện.

Thì...

Thân xác không hồn...

Trái tim không đập...

Dòng máu ích kỉ...

Có còn đủ sức thỏa thuê trong hạnh phúc giả tạo...

Đủ can đảm chối bỏ tình yêu mù quáng...

Hay...

Tự buông mình rơi xuống hố sâu vực thẳm...

Dìm bản thân vào nơi không đáy...

Để...

Chuộc tội với thiên thần...

Chắc chắn...

Hắn sẽ biết.

.

.

.

END MY TEARS...

~.TEARS ARE TEARS.~

...NƯỚC MẮT VẪN LÀ NƯỚC MẮT...

_o0o_

Lên chiếc phi cơ chờ sẵn ở sân bay sau khi dặn thư ký sắp xếp công việc ở công ty, Yunho rời Hàn Quốc đến Mỹ để điều hành chi nhánh mới mở ở vùng đất dân chủ.

Dường như hắn đã gặp may khi không cần phải đắn đo suy nghĩ xem liệu mình nên đi hay ở lại.

Hắn thản nhiên chấp nhận...

Quay lưng với ngôi biệt thự chỉ vừa ấm hơi người cách đây một tháng.

Quay lưng với tách cà phê được pha bởi đôi bàn tay ấm áp.

Và quay lưng lại với chính tình yêu mà hắn từng cho rằng là vĩnh cửu.

Vì...

Đã không còn cần thiết nữa.

Khẽ nhắm mắt tựa người vào thành ghế, hắn đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Nơi... không có cậu.

Ngồi nhiều tiếng đồng hồ trên máy bay khiến con người dễ rơi vào tình trạng rã rời nhưng không một chút đá động đến chuyện nghỉ ngơi, Yunho đã lao ngay vào công việc.

Trong lúc này, chỉ có làm cho trí não hoạt động không ngừng mới không khiến con tim hắn... đập.

Một lần nữa.

Với tốc độ và năng suất làm việc liên tục, sau ba tháng, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa và dĩ nhiên hắn cũng không còn cái cớ để bắt ép bản thân cuốn theo thời khóa biểu dày đặt nữa.

Thế nên, lúc này hắn đang rảnh rỗi và hắn cần thứ khác để giải trí.

Vài trò chơi chẳng hạn.

Một kẻ cao ngạo như hắn lẽ đương nhiên sẽ không bao giờ giao du với lũ đàn bà mạt hạng. Cái khiến hắn cảm thấy thú vị là những nàng tiểu thư đài các hay các nữ doanh nhân vừa thông minh vừa xinh đẹp.

Chỉ có họ mới khiến sự thử thách trong trò chơi tăng cao.

Bởi thứ game mà hắn muốn điều khiển được mệnh danh...

Trò chơi ái tình.

Hắn không việc gì dùng những cô nàng đó để quên đi một người đã làm tim hắn biết đập và cũng là người khiến nó im tiếng.

Vì hắn thừa chất xám đến nỗi cả con tim cũng có thể điều khiển được thế nên việc cất thứ hắn từng gọi là “Tình yêu” vào một gốc nào đó sâu thẳm trong tâm hồn và tìm những chuyện thú vị hơn để làm là một điều quá đơn giản với hắn.

Kẻ lạnh lùng phải là như hắn.

Mỉm cười hài lòng khi nghe được lời tỏ tình từ Giám đốc Marketing của công ty đối tác, hắn biết phần thắng với một đối thủ chưa từng ngã gục vì bất cứ chàng trai nào đã nằm gọn trong tay nhưng trên môi lại hoàn toàn không hiện hữu thứ nụ cười ấy mà cái đường cong dịu dàng cùng câu nhắn nhủ “Hãy làm bạn” mới được hắn trưng ra.

Đơn giản vì trò chơi của hắn không phải là để tìm vài cô bạn gái rồi chiếm lấy thân xác của họ.

Hắn chẳng hề thích thú với loại trò chơi rẻ tiền đó, cái hắn muốn có là toàn bộ trái tim của người chơi mà hắn ấn định.

Có được thứ tình yêu đơn phương nhưng bền lâu sẽ hữu dụng hơn một ả đàn bà bám riết bên cạnh và không thể tiếp tục với những người khác cùng một lúc.

Hắn biết hắn luôn là một kẻ thông minh.

Dường như, trời bắt đầu chuyển mưa bên ngoài tấm kính dày.

Chỉ có điều...

Hắn sẽ đóng tấm rèm lại ngay từ giây phút nhác thấy một đám mây đen.

Có thể từ hôm hắn rời khỏi Hàn Quốc, tấm rèm phòng khách sạn nơi hắn ở chưa một lần được mở ra.

Như chính nước mưa rơi chưa từng lưu lại trong đôi mắt hắn.

Cho đến khi...

Hắn tình cờ gặp một người con gái khoát trên mình bộ váy trắng thướt tha trong một chiều nắng đẹp.

Và con tim hắn lại một lần hẫng nhẹ.

Biết đâu, hắn đã tìm được chốn yên bình mới cho bản thân.

Biết đâu, hắn sẽ lại được nhìn ngắm cầu vồng sau mưa.

Tuy nhiên, cái suy nghĩ viễn vông ấy sớm rời khỏi tâm trí hắn khi hắn nhận ra cô gái ấy cũng có đôi mắt to đen chỉ khác là nó không phẳng lặn mà ngây thơ và trong sáng.

Chưa bao giờ hắn muốn quen một người để thay thế hình bóng một người.

Ngay cả khi họ có đôi phần giống nhau.

Vì trong trò chơi hắn đang nắm quyền làm chủ, không cho phép hắn được quyền chấp nhận bất kì ai rồi bỏ lại họ trong sự căm hận.

Hắn không ngu đi tìm kiếm kẻ thù mà đủ khôn khéo để có thêm nhiều những kẻ mãi mãi phục tùng hắn.

Thế nên, người con gái trong sáng ấy chỉ như một cô bướm trắng tinh khiết lướt qua vườn hoa hồng đen đầy gai nhọn mà chưa một lần chạm nhẹ vào cành lá để không bao giờ chịu tổn thương.

Đâu đó, trong trái tim không nhịp đập cũng còn dòng máu đỏ.

Song, trò chơi dù có thú vị đến thế nào cũng đến lúc phải kết thúc khi hắn bỏ lại những trái tim lỡ thổn thức vì hắn mà quay trở về nơi hắn xuất phát.

...

Bước chân vào căn phòng khách lạnh lẽo mà đã nửa năm không một lần nhớ tới, hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế bành to lớn và bảo người hầu gái đi pha một tách cà phê đắng cho hắn.

Thả ánh mắt mệt mỏi khắp căn nhà, hắn khẽ nhíu mày khi phát hiện thì ra biệt thự của hắn lại u tối đến cô độc.

Cái suy nghĩ là do không có mùi thức ăn nóng ấm tỏa ra từ căn bếp màu trắng xen đỏ nên mọi thứ mới trở nên như thế này chạy dọc qua trí não khiến cái nhếch môi khinh bỉ xuất hiện trên gương mặt hắn.

Lắc nhẹ đầu, hắn đứng dậy đi lên lầu, tìm đến nơi có nguồn nước mát lạnh để quên đi những thứ không nên còn tồn tại trong tâm trí.

Chắc có lẽ vì đang trong tình trạng chán chường nên hắn mới sơ suất để một ý nghĩ nhỏ nhoi đó được phép len lỏi vào đầu mình.

Nhưng...

Hắn quên mất...

Con đường hắn đang đi dẫn đến...

Căn phòng đó.

Nơi hắn và người có mái tóc bạch kim từng có những đêm ân ái mặn nồng.

Nơi hắn và người sở hữu đôi mắt đen sâu thẳm từng cười đùa bên nhau.

Cũng là nơi hắn dày vò thân xác của người hắn yêu.

Hận.

Quả nhiên, hắn đã không thể giữ trái tim mình mất nhịp đập khi huyết đỏ liên tục lưu thông mạnh mẽ trong trí não khiến mọi giác quan biến mất đồng thời làm hắn mất tự chủ mà đưa tay ra chạm đến chiếc nắm cửa.

Sai lầm của hắn là đã về đây...

Đúng không?

Có điều, hắn biết rõ dù căn phòng còn ở nguyên trong tình trạng như khi hắn rời khỏi lần cuối thì người có đôi môi đỏ mọng và nụ cười ấm áp cũng đã ra đi như chính tai hắn đã nghe được từ người quản gia.

Cậu... đã rời khỏi ngay khi hắn đáp xuống nơi đất lạ.

Bánh răng lại một lần nữa thực hiện nhiệm vụ của mình nhưng nó quá nhanh khiến kẻ lạnh lùng cũng không kịp thời phản ứng với những gì mình đang trông thấy.

Là màu xanh tươi mát.

Là trắng trong tinh khiết.

Trước mắt hắn lúc này là cả một vườn hoa dại màu trắng trên nền cỏ và lá xanh mơn mởn.

Có ai đó đã đem một mảng tự nhiên vào trong nơi không nắng và có ai đó đã biến chốn cầm tù thành biển kỉ niệm.

Mây đen đã giăng kín ngoài trời dù mưa vẫn chưa bắt đầu rơi nhưng sao...

Nước đã chạm được vào nền cỏ xanh.

Mưa đã không còn xuất phát từ trời cao.

Mà đang chảy dài trên gương mặt nam tính.

Ôm trái tim sắp nổ tung vì sự dâng trào ào ạt của bao nỗi niềm, Yunho không biết rằng chỉ để quên một hình bóng, hắn đã đóng chặt mọi ký ức, mọi nhớ nhung và mọi yêu thương vào sâu trong tiềm thức lãng quên.

Lao vào công việc, tham gia trò chơi là cái thứ lí do ngớ ngẩn hắn tự biện minh cho mình để không nghĩ về một người.

Không ai có tim mà không thể đập.

Chưa ai thông minh mà không si tình.

Hắn điềm nhiên cho rằng mình là kẻ tài giỏi để tự mãn nói rằng mình đã quên đi tình yêu nhưng thực chất là vì quá đau đớn mà lờ đi nhịp đập con tim để rồi phải lãnh cả sự nhức nhói và chết ngạt trong chính thứ vỏ bọc mỏng manh mình tạo ra.

Thủy tinh cứng nhưng rất dễ vỡ.

Nước mắt từ đôi mắt đau thương sẽ còn chảy mãi cho đến khi mùi ly cà phê nóng ngào ngạt bao trùm cả căn phòng.

Nhanh chóng quay người về phía bắt nguồn mùi hương đó và dòng lệ rơi cũng ngừng lại và thay vào đó là nụ cười chân thành.

Mưa bắt đầu rơi bên ngoài trời.

Sấm sét liên hồi đánh từng đợt giằng xé.

Vẫn...

Không ngăn được bước chân chạy của người thanh niên đang ngập trong hy vọng.

Cậu chủ Kim đã đích thân tạo ra nơi này và nhờ tôi nhắn với ông chủ rằng hãy quay trở về”.

Lời nói của vị quản gia già vẫn văng vẳng bên tai làm động lực cho bước chân hắn thêm một mạnh mẽ.

Trong phút chốc, căn nhà có mái lá màu xanh ngọc bích và hàng rào hoa dại trắng đã hiện ra trước mắt.

Không đợi buồng phổi kịp lắp đầy không khí, hắn đã tiến đến trước cánh cửa màu đỏ rực rỡ.

Đôi tay lạnh lẽo dường như đã đông cứng lại vì tiết trời buốt giá nên quãng đường đến chiếc chuông cửa thật xa xôi đối với hắn.

Một con người tự tin cũng có lúc chịu khuất phục trước sự đắn đo và lưỡng lự.

Có lẽ hắn sẽ không bao giờ bước được vào trong ngôi nhà ấm cúng vì cứ đứng tần ngần một chỗ nếu như...

Cánh cửa không tự động bật mở...

Từ bên trong.

- Mừng anh đã về, Yunnie!

Giọng nói êm ái.

Nụ cười ấm áp.

Ánh mắt yêu thương.

Là cậu.

- Jaejoong à!

Mưa đã tạnh...

.

.

.

<>Có nghe không nước mắt đang thì thầm<>

<>Có nghe không câu chuyện chúng đang kể<>

<>Mái lá xanh và hàng rào hoa dại trắng<>

<>Là nơi chốn của nhớ nhung lẫn mong chờ<>

<>Nơi ẩn chứa trái tim luôn thổn thức<>

<>Bởi tình yêu vĩnh hằng không lay chuyển<>

<>Bởi khát khao lắp đầy nửa tâm hồn<>

<>Cho đến khi mưa rơi bên khung cửa<>

<>Anh trở về nơi chốn của ngày xưa<>

<>Xin tha thứ hỡi người anh yêu dấu<>

<>Lệ tuôn trào đôi môi em mỉm cười<>

<>Mừng anh về để em được yêu thương<>

<>Mưa thôi rơi bên ngoài khung cửa nhỏ<>

<>Nắng trải dài ấm áp tâm hồn ai<>

.

.

.

END TEARS...

.

.

~.TEARS - Extra.~

_o0o_

Kể từ sau ngày mưa hôm đó, Jaejoong quay trở lại ngôi biệt thự của cả hai còn ngôi nhà nhỏ để dành cho hắn và cậu đến nghỉ ngơi vào những giờ phút rảnh rỗi của cuối tuần.

Điều lạ lùng là cứ mỗi khi cả hai trở về nơi có mái lá màu xanh ngọc bích và hàng rào hoa dại trắng là trời lại bắt đầu mưa lất phất và Yunho dần dần nhiễm cái sở thích đưa tay ra khung cửa sổ hứng từng giọt nước mưa từ vợ mình.

Hành động đó diễn ra thường xuyên đặc biệt trong mỗi lần hắn chờ đợi tách cà phê sữa nóng từ Jaejoong, lâu rồi trở thành thói quen khó bỏ và nó diễn ra hầu như ở mọi nơi chứ không còn chỉ trong ngôi nhà nhỏ.

Trong những lúc để những giọt nước chảy dọc theo cánh tay rơi xuống nền đất, hắn lại nhớ đến những kí ức như chỉ vừa mới diễn ra hôm qua.

Cuộc gặp gỡ định mệnh của hắn và cậu.

Ngày mưa rả rích hắn thấy cậu sánh bước bên người không phải hắn.

Chuỗi đau đớn cậu phải gánh chịu từ cơn ghen tuông mù quáng của hắn.

Và những điều hắn được cậu nhỏ nhẹ tiết lộ trong đêm ân ái khi cả hai đã trở về bên nhau.

Lúc đó, hắn mới hiểu...

Cậu biết hắn sẽ đến quán mua thức uống cho cậu nên đã đi cùng cô gái chung lớp đại học ngang qua đó chỉ để...

Hắn ghen.

Là cậu nhóc vừa thành niên bị hắn chiều đến sinh ra những suy nghĩ tinh nghịch.

Và là cậu không đủ can đảm nói ra sự thật khi thấy hắn điên loạn lôi cậu vào phòng.

Hắn không ngờ...

Nụ cười vô hồn hắn trông thấy lúc cậu tỉnh dậy lại là nụ cười mãn nguyện khi cậu biết hắn còn yêu cậu rất nhiều.

Cái với tay ra ngoài khung cửa sổ là dành cho hắn - kẻ đang ngồi trên chiếc ghế ngay gần đó.

Những lần cắn chặt môi là để những tiếng kêu đau đớn không bật ra khỏi cuốn họng cậu.

Cậu không muốn hắn ngừng yêu cậu.

Tuy nhiên, hắn đủ thông minh để biết...

Thân thể cậu rã rời đến không thể nhấc lên nổi là vì hắn.

Dòng máu chảy đỏ thẫm cả một khoản ra giường là do hắn.

Và cậu làm tất cả cũng chỉ là vì hắn.

Vì cậu yêu hắn quá nhiều.

Hắn cũng nhận ra...

Bản thân đã bị cơn ghen tuông che mờ đôi mắt đến nỗi nụ cười đau thương cũng trở thành khinh rẻ.

Sự đau đớn càn quét cả cơ thể khiến đôi môi nhẫn tâm nói câu giã từ người hắn yêu thương.

Là cậu ngu ngốc và do hắn ích kỉ.

Song, quá khứ đã là quá khứ.

Kí ức chỉ để nhớ chứ không phải lặp lại.

Giờ đây, hắn đang có cậu trong vòng tay, cùng thưởng thức chung một tách thức uống, hắn cũng phát hiện cậu đã không còn thích cốc kem sữa trắng mát lạnh mà nghiện loại cà phê hắn luôn dùng hàng ngày.

Chỉ có điều tách cà phê đắng đã chuyển sang cà phê sữa nóng cho hợp với khẩu vị của cả hai.

Cà phê đen đắng ngắt hòa tan cùng với sữa trắng ngọt ngào trở thành thứ thức uống tuyệt hảo.

Như trẻ con đã trở thành người chững chạc và biết suy nghĩ.

Như kẻ vô tình trở nên ấm áp và dịu dàng.

Mưa cũng có thể thay đổi cả con người.

.

.

~2 năm sau~

- Ưrgh... Yunnie... Khoan...

Vừa nói, Jaejoong vừa cố gắng đẩy mái tóc màu nâu đỏ ra khỏi khuôn ngực mình một cách yếu ớt.

- Im lặng nào bà xã...

Nhưng Yunho hầu như không có ý định để yên cho hai đầu nhũ đã cứng lên của cậu.

- Đừng... Argh... Minnie...

Những tưởng rằng đem đứa con trai yêu của cả hai làm cái cớ dừng hành động của hắn lại thì hắn sẽ nghe theo. Có điều, xem ra hắn vẫn luôn thông minh hơn cậu rất nhiều.

- Con ngủ rồi...

Tuy nhiên, đôi khi trời cũng không giúp người hay đúng hơn là “Con không chiều cha”.

Changmin, cục cưng của hắn và cậu đã tỉnh giấc khi tiếng hét thỏa mãn rời khỏi cuốn họng hắn vì... cửa mình khít chật của cậu.

- Appa ngố! Anh làm con thức rồi này!

Vỗ nhẹ vào mông để bé Min mau ngủ trở lại, cậu lườm kẻ đứng khoanh tay tựa vai vào cửa và đang mỉm cười thích thú.

- Thức thì umma Boo dỗ cho con ngủ lại đi!

Thêm một cái liếc mắt khác được cậu khuyến mãi cho hắn khi cái miệng “Gì cũng nói được” lại bắt đầu hoạt động.

- Anh "xong" rồi nên ung dung quá nhỉ!

Nhếch mép, hắn tiến tới ôm chặt cậu từ phía sau và thì thầm bên tai bằng chất giọng khàn khàn.

- Thế em muốn "xong" không? Anh sẵn sàng!

- Vậy anh dỗ con ngủ nhé!

Đánh nhẹ vào bàn tay hư hỏng đang luồn vào áo, cậu bĩu môi vờ đẩy con sang cho hắn.

- Giờ em mới nhờ thì đừng có trách anh không quan tâm con đấy! Đưa con cho anh! 10 phút là xong ngay!

Không ngờ là hắn thản nhiên bế bé Min từ cậu, chỉ để cậu lại với đôi tay đang ôm rỗng không.

Khẽ nhíu mày vì hành động bất ngờ của hắn, cậu phẩy tay ra chiều tự đắc.

- Nói hay quá!

Trong nhà, người đóng vai trò "umma" là cậu đấy!

Tuy nhiên, đã bảo Yunho thông minh hơn cậu và cũng lắm trò hơn cậu cho nên việc dỗ cho đứa con mà hắn quá hiểu chỉ là chuyện ruồi muỗi.

Một chai sữa đầy cùng một chén bột ấm là mọi chuyện đều được giải quyết một cách tốt đẹp.

- Xong rồi này!

Nhếch môi cười rất đểu giả, hắn thích thú nhìn vợ mình câm nín không nói được nên lời khi cậu trông thấy bé Min đã ôm con nai Bambi ngủ ngon lành.

- Giờ thì tới lượt em!

Vừa nghe được câu nói đó, cậu liền cảm thấy lạnh sống lưng và theo phản xạ, cậu la lên ôm chắn trước ngực phòng thủ.

- YAH!

Bật cười vì hành động trẻ con của cậu vợ ngây thơ, hắn tiến chầm chậm đến cậu như một con thú đang săn mồi. Vừa đi hắn vừa đưa tay lên môi suỵt nhẹ.

- Im lặng nào! Minnie mới ngủ đấy!

- Ưm....

Và nhanh chóng, đôi môi đỏ mọng bị hắn cướp mất.

Mưa cuối năm nên đêm vẫn còn dài...

.

.

.

END EXTRA...

END FIC.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro