[Tổng] Ba anh em Mặc gia (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tổng] Ba anh em Mặc gia 墨家三兄弟

Nguyên tác: Mặc Hương Đồng Khứu

Tác giả: Cửu Nhi Tiêu Lạc 玖儿萧落

Edit + Beta: Huyên (@Nilalew125)

Lời tác giả:

Ba bộ truyện《 Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện 》《 Ma Đạo Tổ Sư 》《 Thiên Quan Tứ Phúc 》 . Đây là một bản đồng nhân cũng không tính là đồng nhân (o?ω'o)ノ Có thường ngày, có viết tiếp, kỳ thật tôi cũng không biết muốn viết cái gì, bất quá có thể diễn tả được yêu thích của tôi là được!

Tag: Đồng nhân, đáng yêu, thường ngày, tục văn

Nguồn: Tấn Giang (http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=4056939)

EDIT PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, XIN ĐỪNG REUP.

[1] Sư tôn, muốn một cái ôm hôn nâng cao cao.

Một ngày nọ, Thẩm Thanh Thu vừa tỉnh lại, trong mắt còn một tia mê mang. Khi y xoay người phát hiện Lạc Băng Hà đã không còn bên cạnh, thế mà thở dài một hơi.

Đêm qua quả nhiên là một đêm kinh khủng, đã lâu như thế mà kỹ thuật của tên tiểu tử Lạc Băng Hà này thế mà một chút cũng tiến bộ cũng không có.

Y đang định đứng dậy thì lập tức một cơn đau nhức từ mông truyền tới: "A, đau chết ta! Đêm nay Băng muội đừng mong ngủ trên giường!"

Thật vất vả mới giãy dụa đứng lên được, mắt nhìn thân thể thảm không nỡ nhìn, trên mặt nổi lên một tầng đỏ.

Thẩm Thanh Thu sắp xếp lại suy nghĩ, nghĩ thầm: "Lạc Băng Hà mới sáng sớm mà đi đâu vậy? Bình thường không phải ta có đuổi hắn cũng không đi sao? Hôm nay thế mà không tệ ha?"

Có hơi không quen....

Thẩm Thanh Thu lắc đầu, chịu đựng cái mông đau nhức mang giày đi ra ngoài.

Bên ngoài vẫn yên tĩnh như cũ, dù sao không có Lạc Băng Hà cho phép thì ai cũng không được vào. Đương nhiên, Thẩm Thanh Thu là một ngoại lệ.

Khi y đi vào đại đường có thể ra vào tùy ý, bên trong đã có bốn người ngồi.

Còn chưa đợi Thẩm Thanh Thu mở miệng, đã nghe thấy tiếng cười của Ngụy Vô Tiện: "Ha ha ha ha ha ha ha, đại tẩu ngươi có chuyện gì sao? Đau mông?"

"..... Nói như thế nào đây? Ha ha ha." Thẩm Thanh Thu lúng túng trả lời.

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Thu khẽ gật đầu, rồi chuyển sang Ngụy Vô Tiện, khẽ nói: "Mỗi ngày?"

Ngụy Vô Tiện đổi chủ đề: "Ai, đúng rồi. Đại ca đâu?"

"Đúng vậy, đến cũng được một khoảng thời gian rồi, làm sao không nhìn thấy đại ca?" Tạ Liên chen vào một câu nói.

Hoa Thành ôn hòa nói: "Ca ca, huynh sao có thể để ý người khác ngoài ta?"

"Tam Lang..... Thật sự là.." Tạ Liên chỉ cần một câu của Hoa Thành đã bị lay động, hiện tại khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, cực kì đáng yêu.

Thẩm Thanh Thu trả lời: "Ta cũng không biết hắn đi đâu, đoán chừng là Ma Giới có việc rồi. Thật xin lỗi, để các đệ đợi lâu."

"Không có gì!" Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói, "Chỉ cần một lát đền bù nhiều đồ ăn là được."

Thẩm Thanh Thu: "Đi, ta hiện tại sai người đi làm."

"Không cần, để ta làm đi." Ta Liên chủ động xin đi, toàn bộ người ở hiện trường đều yên tĩnh.

Hoa Thành sờ đầu Tạ Liên, nói: "Được, thuận tiện kiểm tra một chút trù nghệ ca ca có tiến bộ hay không."

"Ừm."

Được đồng ý, dáng vẻ Tạ Liên càng làm người yêu thương.

Ngụy Vô Tiện nhảy người lên, mỉm cười nói: "Tam muội à, ta chợt nhớ ra là còn có việc rất quan trọng chưa làm xong. Đúng không, Nhị ca ca?"

Mặt Lam Vong Cơ không chút thay đổi nói: "Đúng vậy, muốn mỗi ngày."

"....... Chuyện này, tam muội có cần giúp đỡ không?" Ngụy Vô Tiện cầm tay Tạ Liên: "Ta cái gì cũng có thể làm!"

Tạ Liên nghi vấn hỏi: "Thế nhưng nhị tẩu không phải có chuyện gì sao? Không vội?"

"Ca ca, nhị tẩu đã nói như vậy, thì chính là không việc gấp." Hoa Thành nắm một tay khác của Tạ Liên, ôm y vào ngực.

Ngụy Vô Tiện tự giác thu tay lại chuyển sang cầm tay Lam Vong Cơ, nói với Thẩm Thanh Thu: "Đại tẩu, có muốn cùng giúp đỡ không?"

"Có thể. Chẳng qua ta cảm thấy ta nên đi tìm Lạc Băng Hà mới tương đối yên tâm. Hắn có rất nhiều kẻ thù, nói không chừng còn đang đánh nhau ở đâu đó." Thẩm Thanh Thu lộ vẻ mặt lo lắng.

Ta Liên gật gật đầu: "Ừm, xác thực nên đi tìm thử, có cần chúng ta giúp đỡ không?"

"Không cần, các ngươi lo nấu cơm đi." Thẩm Thanh Thu khoác tay áo, "Vẫn là hi vọng các ngươi không làm nổ nhà bếp thì tốt rồi."

Tạ Liên: "Đại tẩu yên tâm, có ta ở đây mà."

Chính là có ngươi mới đáng sợ đó.....

"Ca ca, chúng ta đi thôi." Hoa Thành kéo Tạ Liên vào nhà bếp, Ngụy Vô Tiện không cam lòng, dẫn Lam Vong Cơ theo sát phía sau.

Thẩm Thanh Thu nhìn bóng lưng của bọn họ, mồ hôi lạnh tuôn ra: "Băng muội đến cùng là đi đâu thế?"

Y một đường đi dọc theo đường phố, đến buổi chiều cũng không tìm thấy thân ảnh Lạc Băng Hà.

Nếu là đã trở về Huyễn Hoa Cung, Tạ Liên nhất định sẽ tìm tới mình. Bất quá còn một chút tâm tư, thật không muốn trở về ăn viên Băng Thanh Ngọc Khiết gì đó.

Đột nhiên một thân ảnh hiện lên trước mắt, Thẩm Thanh Thu thấy không thích hợp lập tức theo sát: "Dừng lại!"

Người này giống như.... Hình như là Lạc Băng Hà?

Đuổi theo một hồi, người phía trước cuối cùng cũng xoay người lại, gương mặt mỉm cười nói: "Sư tôn bị ngươi phát hiện rồi."

"Ngươi đang làm gì? Tại sao thấy ta lại bỏ chạy? Ngươi có biết không mông ta còn...." Cảm thấy lời này không cần thiết, Thẩm Thanh Thu im lặng.

Lạc Băng Hà đi đến trước mặt Thẩm Thanh Thu, nói: "Sư tôn, ta...."

"Ngươi cái gì? Vừa mới sáng sớm đã chạy đi đâu? Muốn chơi trò mất tích à?" Thẩm Thanh Thu nắm lỗ tai Lạc Băng Hà, gương mặt tức giận nói.

Lạc Băng Hà nước mắt lưng tròng, khóc sướt mướt nói: "Ta không có chơi trò mất tích, sư tôn...."

"......" Thẩm Thanh Thu sợ nhất không phải là Lạc Băng Hà phát cuồng, mà là hắn khóc!

Thẩm Thanh Thu thu tay lại, ngữ khí hòa hoãn ráta nhiều: "Được, ta đã biết, không cho phép có lần sau! Nghe không?"

"Vâng, sư tôn, ta biết rồi. Ngươi nhìn đi!" Lạc Băng Hà chỉ lên trời, vui vẻ nói: "Cho ngươi, nơi này cách gần nhất."

Trong lúc bất tri bất giác, hóa ra Thẩm Thanh Thu đã đuổi tới lên nóc nhà, mà giờ khắc này trên trời đầy những pháo hoa mỹ lệ.

"Lạc Băng Hà, một ngày nay ngươi đến cùng là làm cái gì?"

"Chuẩn bị sinh thần cho sư tôn." Lạc Băng Hà ôm Thẩm Thanh Thu: "Nhị đệ bọn họ đều được mời đến tham gia."

Thẩm Thanh Thu nhìn về phía trước, Ngụy Vô Tiện đang vẫy tay gọi bọn y. Chỉ là có một mùi hương kỳ quái xông vào mũi, Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà nhíu nhíu mày.

Tạ Liên gọi lớn: "Đại ca đại tẩu, xuống đây nếm thử trù nghệ của ta đi!"

Hoa Thành tiếp lời: "Hôm nay trù nghệ của ca ca lại tiến bộ không ít."

Ngụy Vô Tiện cười cười, nói: "Thật xin lỗi, ta còn có việc, muốn cùng Nhị ca ca mỗi ngày, không có thời gian ăn rồi."

Lam Vong Cơ: "Ừ, mỗi ngày."

Thẩm Thanh Thu nhích lại gần Lạc Băng Hà, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật ta cảm thấy lần sau không cần mời tam đệ muội."

"Vậy thì sư tôn phải ôm ôm hôn hôn nâng cao cao mới được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro