chương 11-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Lưu Tô càng kinh ngạc, lại diễn tuồng gì nữa đây? Nàng đẩy Lý Kính ra, chủ động hỏi: "Vị tiểu công tử này, xin hỏi ngươi với Lý công tử là..."

"Hắn gả cho ta, là người của ta." Mặc Sinh đáp đến đương nhiên, còn chẳng buồn che giấu vẻ đắc ý.

——

Lý Kính toàn thân cứng đờ, bảy hồn đã bay hết ba vía. Trực giác mách hắn muốn hiểm tử cầu sinh, thế nào cũng nên giải thích đôi câu, đáng tiếc lời đến bên miệng đã bị hàn ý thấu xương tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp này đông lại, nói không ra được nửa chữ.

Mặc Sinh vẫn lạnh lùng nhìn hắn, nhưng hai tay đang run, chứng tỏ cơn giận không nhẹ.

Lý Kính gian nan nuốt nước bọt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhìn trái nhìn phải nói: "Mặc, Mặc Sinh, ngươi làm sao tìm tới..."

"Ta đương nhiên có thể tìm tới! Lần đầu chúng ta hoan hảo, ta đã hạ Tương Tư Thảo trên người ngươi. Người bình thường không ngửi được, nhưng ta có thể lần theo mùi hương biết ngươi đi đâu." Mặc Sinh sắc mặt âm trầm, vung tay hất chén sứ xuống đất, "Ta dặn ngươi đợi ta, tại sao ngươi không đợi?!"

Bên kia Lưu Tô bị tình cảnh trước mắt chấn đến không biết nói gì, bá vương lão tử khét tiếng Dương Châu từ lúc nào biến thành một con mèo ngoan ngoãn thế này? Nàng lặng lẽ trộm nhìn, muốn thấy rõ diện mạo người đến.

Đó là một hài tử cực kỳ thanh lệ, ước chừng không quá mười tám.

Hai má trắng nõn, lúc này mơ hồ phủ phấn hồng. Mày ngài mắt to, tú sắc môi mỏng, chóp mũi gọn mà cao thấm ra một ít mồ hôi. Trường bào rộng thùng thình hầu như che mất vóc người, nhưng thắt lưng mảnh mai vẫn hiển lộ vài phần kiều diễm.

Mặc dù niên kỷ còn nhỏ, đã trổ mã thành một mỹ nhân bại hoại.

Lưu Tô thân là tài nữ đầu bài, xưa nay vẫn có chút tự đắc về tướng mạo của bản thân, lúc này cũng không khỏi kinh thán, vương phải một nhân vật như thiên tiên hạ phàm này, khó trách Lý Kính lưu luyến quên về, cả Hương La cũng vứt tận đâu. Hơn nữa, xem hai người đối thế, hài tử kia có vẻ chiếm thượng phong.

Thành Dương Châu này e rằng sắp được ngắm mặt trời mọc đằng tây.

Bất quá, đây là một thiếu niên.

Đích xác mạo mỹ không sai, nhưng Lý đại công tử có tiếng không chuộng nam sắc, đưa đến bên miệng còn có thể nhẫn tâm ném ra ngoài, từ bao giờ lại đổi khẩu vị?

"Ngươi nhìn ta mãi làm gì?!" Mặc Sinh quay đầu, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Lưu Tô. Lưu Tô cả kinh, vừa định mở miệng, nhưng không đợi nàng kịp đối ứng, Lý Kính không biết lấy đâu ra gan hùm, một phen kéo nàng xuống sau lưng, nói: "Mặc Sinh, tất cả đều là lỗi của ta. Ngươi đừng làm khó nàng ấy."

Mặc Sinh xông lên, mắt thấy một cái bánh bao sắp mọc trên đầu, nào ngờ Lý Kính trước mặt tình nhân cũ không khỏi muốn làm anh hùng, nghiêng mặt đi, tránh thoát như kỳ tích. Mặc Sinh một chưởng trúng không khí, trở tay liền một chưởng càng thêm sắc bén, Lý Kính nóng vội quát: "Mặc Sinh! Ngươi phát điên cái gì?!"

"Ngươi với ả là quan hệ gì?! Nói!" Mặc Sinh giữa đường dừng tay, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Không... Không có quan hệ gì cả..." Lý Kính trán toát mồ hôi lạnh, cười nịnh, "Đâu có quan hệ gì. Chẳng qua là người quen mà thôi."

"Thế à?" Mặc Sinh hoài nghi nhìn Lý Kính, lại nhìn Lưu Tô trốn sau lưng hắn. Một mỹ nhân như vậy, khóe mắt tự tình phi tình, đuôi mày hữu ý vô ý, toàn thân tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt. Chưa kể còn đoạn đối thoại ban nãy tình cờ nghe được, Mặc Sinh có ngốc đến đâu, cũng biết hai người quan hệ không bình thường. "Ngươi gạt ta!"

Lưu Tô càng kinh ngạc, lại diễn tuồng gì nữa đây? Nàng đẩy Lý Kính ra, chủ động hỏi: "Vị tiểu công tử này, xin hỏi ngươi với Lý công tử là..."

"Hắn gả cho ta, là người của ta." Mặc Sinh đáp đến đương nhiên, còn chẳng buồn che giấu vẻ đắc ý.

"Gả cho ngươi?! Lý công tử, chàng, chàng..." Lưu Tô nhận được một đáp án như thế, nhất thời trân trối nghẹn họng. Lý Kính thành thân rồi? Lý công tử của vương phủ Dương Châu cư nhiên thành thân rồi?! Nhập môn ở rể không nói, đối phương còn là nam! Lý gia không phải ba đời đơn truyền con một sao...

Nhìn ánh mắt kinh nghi bất định của Lưu Tô, Lý Kính nếu còn nén được cơn tức này, phỏng chừng cũng đã đổi tính thực sự. Đáng tiếc chút ngạo khí của hắn rục rịch đã lâu, lúc này còn được châm mồi lửa, ủy khuất cầu toàn tích tụ bao ngày qua nháy mắt bạo phát. Lý Kính trán hằn gân xanh, rống giận: "Lưu Tô, nàng đừng nghe hắn nói bậy!"

"Nói bậy? Ngươi nói ta nói bậy chỗ nào?" Mặc Sinh thấy hắn phủ nhận, sắc mặt thoáng chốc tái đi, nhưng thanh âm càng thêm nhu hòa, "Chúng ta thành thân chẳng lẽ là giả?"

Lý Kính biết Mặc Sinh đã giận thật sự, nhưng đến nước này hắn cũng không quản được miệng mình, dứt khoát khuấy động triệt để: "Thành thân không giả. Nhưng không phải do ta tự nguyện."

"Roạt — "

Một tiếng lanh lảnh, nguyên tấm mành vải đã bị Mặc Sinh tàn bạo giật xuống.

Kế tiếp, không nói hai lời, Lý Kính và Lưu Tô chỉ thấy một trận cát đá mịt mù, đợi hoàn hồn lại, đỉnh đầu trời xanh lồng lộng. Hóa ra cỗ kiệu đã bị ngang ngạnh chấn thành mảnh vụn. Lưu Tô lẫn Lý Kính mất điểm tựa, lộn nhào thành một đoàn dưới đất. Bọn họ phóng mắt nhìn dáo dác, sâu trong phố nhỏ thi thoảng có khói lửa nhân gian, mà mấy gã kiệu phu đã miệng sùi bọt mép nằm la liệt dưới đất.

Nên biết những người này mang tiếng kiệu phu nhưng thực chất kiêm luôn hộ vệ, cũng có chút võ nghệ. Cư nhiên cứ thế vô thanh vô tức bị đánh cho dở sống dở chết, Lưu Tô sợ đến hoa dung thất sắc, đôi má phấn hồng cũng mất sạch nhan sắc có vẻ trắng bệch. Gia hỏa này không biết là tổ tông nhà ai, tướng mạo đường hoàng, tâm tính lại lỗ mãng như vậy, đã thế còn có chút công phu hộ thân, không nói lý lẽ hơn cả bá vương tiền nhiệm trong thành.

Lưu Tô khều khều Lý Kính bên cạnh, vô thức muốn tìm một nơi che chở. Nào ngờ phách phách một hồi không có động tĩnh, như thể hồn đi chỉ còn lại thân xác, Lưu Tô lay mãi không thấy phản ứng, không khỏi đảo mắt nhìn lại, liền hoảng sợ: Người này!... Người này cư nhiên dại ra... đứng cả tròng mắt...

Nàng biết đã không thể trông cậy vào Lý Kính, đang lúc bối rối, liếc sang Mặc Sinh phía đối diện, thấy hắn hai tay cầm cột kiệu sắp đập đầu người, nàng kinh hãi lui liền mấy bước, hô lớn: "Côn hạ lưu nhân! Ta có chuyện muốn nói!"

Mặc Sinh quả nhiên dừng tay, đôi mắt to tròn đăm đăm nhìn Lưu Tô, duy trì tư thế lên núi đả hổ xuống biển tróc rồng, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Chuyện gì nói mau!"

Lưu Tô tốt xấu cũng là nhân vật từng trải sóng gió, lăn lộn chốn yên hoa suốt mười năm, long đàm hổ huyệt không phải chưa kinh lịch qua. Hôm nay khoan bàn thiếu gia này với Lý Kính có mối quan hệ dây dưa không rõ ra sao, mà dẫn đến cục diện bất kể xanh hồng sát tướng càn quét như vậy, nhưng nếu mình mặc kệ, tất cũng sẽ bị liên lụy. Lưu Tô âm thầm đắn đo, cân nhắc từng câu từng chữ, mới gượng cười nói: "Tiểu công tử, cho dù Lý công tử xác thực có lỗi với ngươi, hẳn cũng không đáng tội chết. Nếu ngươi cứ không phân nặng nhẹ đánh tiếp, hắn e rằng sẽ bỏ mạng tại đây."

Mặc Sinh vốn dĩ cấp nộ công tâm, nghe Lưu Tô nói vậy, trong lòng cũng có chút suy tính, tay từ từ thả xuống, nhưng vẫn mạnh miệng: "Hắn đáng đời!"

"Phải phải phải, hắn đáng đời!" Lưu Tô biết tình thế đã hòa hoãn, bèn tiếp tục giảng đạo với Mặc Sinh, "Thế nhưng, có câu giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền. Chuyện gì cũng nên xét tròn xét vuông chung quy minh bạch mới là đạo lý, tiểu công tử cũng không muốn cứ như thế tiện nghi cho hắn đúng không?" A di đà phật, Lý công tử, người không vì mình trời tru đất diệt, chàng cũng đừng trách ta...

"Ra là thế." Mặc Sinh nghe đạo lý lọt tai, liền buông cột kiệu, lập tức cả giận nói: "Vậy ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với hắn?!"

Lưu Tô cười nói: "Còn có thể là quan hệ gì. Lưu Tô chỉ là kỹ nữ, Lý công tử cũng chỉ là một ân khách của Lưu Tô mà thôi."

"Kỹ nữ? Ân khách?" Mặc Sinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Đó là loại quan hệ gì? Lý Kính không phải đã nói các ngươi là người quen sao?"

Lưu Tô đầu tiên sửng sốt, rồi phá lên cười, xem mòi là không ngăn được, che miệng cười run cả người.

Mặc Sinh bị nàng cười đến vành tai phát nóng, trừng mắt nói: "Ngươi dám cười ta?!"

Lưu Tô vội ngưng cười, một bên vuốt ngực thuận khí, một bên cảm thán: "Tên Lý Kính này rốt cuộc có phúc đức gì?! Cư nhiên vô công nhặt được bảo bối!" Nàng bước tới kéo Mặc Sinh, "Tiểu công tử, nhà đệ ở đâu? Lưu Tô tỷ đưa đệ về."

Mặc Sinh bản tính đơn thuần, chưa rành nhân thế làm sao hiểu tâm tư của nữ tử trước mắt, chỉ cảm thấy nàng ta khi hoảng khi cười, thực sự cao thâm khó dò. Thế nhưng xúc cảm ấm áp từ bàn tay mềm mại truyền đến là chân thật, lại thêm dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng của nàng, đại khái chắc không phải người xấu nhỉ?

Mặc Sinh đối diện cặp mắt hoa đào tiếu ý doanh doanh của Lưu Tô nửa ngày, mới dịu giọng nói: "Chúng ta ở ngoại thành."

"Là biệt viện ở tây thành?" Lưu Tô vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Nàng bầu bạn lâu năm, tự nhiên biết nguyên do. Lý công tử không phải đã từng thề độc không bao giờ bước vào nơi đó nửa bước sao... "Lý công tử cũng ở nơi đó?"

Mặc Sinh gật đầu: "Ân, chính là nơi đó. Ta với hắn ở chung."

♦ ♦ ♦ ♦ ♦

Chương 12

"... Ta biết rồi." Lưu Tô gật đầu xoay người, đang định đánh thức một gã kiệu phu té xỉu đi mướn xe, cánh tay chợt bị Mặc Sinh níu lại, ngôn từ nghiêm túc hỏi: "Chúng ta ở nơi đó có gì kỳ quái sao?"

Lưu Tô trong lòng kinh nghi, chẳng lẽ hài tử này thật sự chưa rõ ngọn nguồn, nhưng tùy tiện mở miệng trái lại không tốt... Có thể Lý Kính chọn nơi đó chỉ là kế thích ứng tạm thời, dù sao chuyện cũ như tro bụi, cũng đã qua lâu rồi...

Nàng mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay Mặc Sinh, nói: "Không có gì. Chẳng qua nơi đó đã lâu không ai ở, hình như bình thường cũng thiếu người quét dọn, cho nên Lưu Tô vừa nghe xong mới cảm thấy ngạc nhiên. Có gì thất lễ mong công tử đừng trách."

"Đúng là tồi tàn không chịu nổi, chỗ nào cũng đóng cả lớp bụi. Chúng ta lần này ra ngoài là để mua đồ dùng. Ai nha!" Mặc Sinh biến sắc, hắn tả hữu khai cung, lục lọi khắp người mình, lát sau, lại chạy đi lục lọi y vật tùy thân của Lý Kính. "Đâu mất rồi!"

Lưu Tô thấy hắn khẩn trương, vội hỏi: "Mặc công tử, làm mất thứ gì quan trọng sao?"

"Không phải! Đồ chúng ta mua toàn bộ không thấy nữa!" Mặc Sinh giận tím mặt, hậm hực trừng Lý Kính, "Cũng tại ngươi! Cớ gì không chịu coi chừng đồ đạc đàng hoàng?!" Dứt lời, giơ tay định thưởng thêm một bạt tai. May mà Lưu Tô nhanh mắt ngăn cản, "Tiểu công tử, đừng! Đồ đã mất mua lại không phải liền xong ngay sao? Hà tất động thủ?"

"Nhưng mà lỗi tại hắn. Đã làm sai thì đáng ăn đòn." Mặc Sinh kỳ quái nhìn Lưu Tô, như thể nàng đã nói một chuyện rất không có đạo lý, nhưng tay không dụng lực nữa.

"Nói thì nói vậy thôi..."

Lưu Tô nghĩ thầm, thiếu niên trước mắt mười phần là một đứa trẻ tâm trí chưa thành thục, mọi hành vi đều tùy tính mà làm, nhân tình thế thái tựa hồ hoàn toàn không hiểu. Thương cho Lý Kính, không biết trước đó đã ăn bao nhiêu vị đắng... Lưu Tô thở dài, tự đi tới bên người một kiệu phu, nhẹ nhàng đánh thức hắn, nhờ hắn đi mướn một cỗ xe ngựa khác. Nhân thời gian này, cũng mặc kệ Lý Kính còn đang dán mông dưới đất, nắm tay Mặc Sinh ngồi xuống bậc thềm ven đường, hỏi: "Lưu Tô mạo muội, dám hỏi công tử húy danh là?"

"Mặc Sinh."

"Mặc công tử, đệ," Lưu Tô ý định thử Mặc Sinh, tiếp tục hỏi, "Đệ thích Lý công tử?"

"Ân, đương nhiên thích. Hơn nữa chúng ta không thể chia ly." Mặc Sinh bâng quơ đáp xong, tiện tay ngắt một phiến lá cây gần đó, nhàn nhàn nhã nhã, thổi.

Phiến lá thuôn dài phát ra thanh sắc hơi bén nhọn. Vật liệu thô sơ, giai điệu hỗn độn, tổ hợp lại với nhau, nhưng bất ngờ tấu ra khúc nhạc êm tai nhất mà Lưu Tô bình sinh từng được nghe.

Du dương uyển chuyển, trầm bổng gợn sóng, như một con chim bay lượn phía chân trời, tự do tự tại, tùy tâm sở dục. Lại như một con cá vẫy đuôi rong ruổi biển xanh, nương theo ba đào doanh sắc, hiện lên vảy vàng chói mắt. Điềm tĩnh, khoái lạc.

Lưu Tô lẳng lặng nhìn Mặc Sinh ngồi ngay ngắn bên người, ánh nắng từ đỉnh đầu hắn trải xuống, hàng mi chớp động như toát quang hoa, vẽ ra đường cong nhu hòa. Gió mát khẽ lay đuôi tóc đai lưng, từng điểm từng điểm nhộn nhạo, lại rất nhanh tiêu tán.

Phát ti khinh phủ, ngọc diện sinh tư.

Tản mác một loại mị hoặc khiến người không thể cưỡng lại.

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã gần đến hồi kết. Vĩ khúc bỗng dưng một tiếng cực chói tai, như một thanh kiếm sắc, đâm xuyên ngực. Kế đó, cứ thế ngưng bặt.

Một khúc cực ngắn, không có mở đầu, không có kết thúc.

Chỉ để lại dư âm văng vẳng là một trận man mác phiền muộn.

Lưu Tô có một khắc thất thần, kiềm lòng không đặng hỏi: "Mặc công tử, khúc nhạc này có tên không?"

"Có chứ." Mặc Sinh chuyên chú nhìn phiến lá trong lòng bàn tay, "Nó tên là Không quên."

"Không quên, không quên..." Lưu Tô tinh tế nghiền ngẫm, chỉ cảm thấy từ này khúc này, không gì chuẩn xác hơn. Giản đơn minh bạch, nói hết ngọt bùi. Đầu lưỡi hồi vị, tựa hồ cũng thực sự có người theo nhạc không ngừng oán trách ai. Chân trời góc biển, vạn dặm kiếm tìm, mấy mươi năm thao thức, chỉ vì cầu một tiếng không quên. Mà điểm nhấn đoạn kết như phá âm rên rĩ... Đến cuối cùng vẫn tan nát cõi lòng...

"Mặc công tử, thứ Lưu Tô nông cạn. Xin hỏi khúc này, thị Mặc công tử sáng tác?"

Mặc Sinh đoan đoan chính chính thả phiến lá qua một bên, "Không phải. Là tam thúc dạy ta. Đáng tiếc ta thổi không hay bằng thúc ấy."

"Chưa kinh phong ba, tự nhiên không thấu tinh túy trong đó. Bất quá, đã đứt từng khúc ruột, hà tất cố chấp quá sâu... Mặc công tử, đệ đã thổi hay lắm rồi." Lưu Tô mỉm cười, bỗng nhiên sực nhớ chuyện vừa rồi mình muốn nói bị Mặc Sinh cắt đứt. Không hiểu tại sao, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, đáy lòng nàng đã quý mến hài tử này, để tránh mai sau đau khổ, có đôi điều mình nhất định phải nói. Lưu Tô cẩn thận lựa lời chốc lát, một lần nữa quay lại đề tài, "Mặc công tử, nếu đệ thật lòng thích Lý công tử, thì không nên mãi đánh hắn như vậy."

"Tại sao?" Mặc Sinh đưa tay chống cằm, khó hiểu nhìn Lưu Tô.

Lưu Tô nhìn dáng vẻ ngây thơ của hắn, mi thanh mục tú không chứa một tia bóng ma, liền ôn nhu khuyên nhủ: "Bởi vì nếu đệ đánh hắn, sẽ tổn thương lòng hắn."

"Một người thân thể bị thương không gì đáng ngại, bởi vì có thuốc chữa. Nhưng nếu tâm hồn bị thương, làm sao có thể mong hắn dùng một trái tim đầy thương tích đi yêu người khác?"

"Mặc công tử, đệ cũng hy vọng Lý công tử có thể yêu đệ mà đúng không?"

Mặc Sinh vẻ mặt khẳng định: "Hắn yêu ta. Hắn không dám không yêu ta."

Lưu Tô bật cười nói: "Mặc công tử, tình là do tâm sinh, không liên quan tới dám hay không dám. Đệ đánh hắn như vậy, hắn chỉ là bề ngoài khuất phục đệ, mà đệ, vĩnh viễn vô pháp có được chân tâm của hắn."

"Thật sao?" Mặc Sinh cau mày hỏi ngược lại, "Khó đến thế ư?"

"Đương nhiên." Lưu Tô giơ tay vén tóc mai ra sau vành tai, "Hoàng kim vạn bạc dễ kiếm, chân tình một mảnh khó tìm. Mặc công tử, đệ giam hãm hắn, xiềng xích hắn, chỉ có thể tạm thời ràng buộc nhục thể. Một khi có cơ hội, hắn vẫn sẽ không chút do dự rời xa đệ. Nhưng nếu đệ được hắn dành trọn chân tình, thì không ai có thể chia rẽ hai người nữa."

"Chân tình? Chân tình..." Mặc Sinh đưa tay, áp lên ngực trái, "Thế nhưng tam thúc từng nói, con người, đều không có tâm. Không có tâm, lấy đâu ra chân tình?"

Lưu Tô nhất thời có chút á khẩu không trả lời được. Ánh mắt dời về phía Lý Kính cách đó không xa đang dần dần khôi phục sinh khí, tâm tư ngổn ngang.

Đúng vậy, uổng cho nàng từng trải nhân thế ấm lạnh, vẫn chưa tìm được một tấm chân tình. Lý Kính là người thế nào, nàng hiểu rõ hơn ai hết. Vạn phần phong lưu, thiên kim đại giá, danh môn khuê tú trong thành Dương Châu còn không dễ dàng tiếp cận, làm sao đến lượt một nam tử kết thân tương bồi? Hiện tại, thừa biết đó là núi đao biển lửa, lẽ nào bỏ mặc hài tử đơn thuần như lụa trắng này phải chịu một hồi thổng khổ sống không bằng chết?

"Bất quá," Mặc Sinh thấy Lưu Tô không đáp, tự động nói tiếp, "Ta tin là có."

Lưu Tô ngạc nhiên nhìn hắn.

Mặc Sinh cười rạng rỡ, như vạn quyển phồn hoa nở rộ, "Ta tin con người vẫn có chân tình."

...

Phỏng chừng chạng vạng mặt trời lặn, Lưu Tô giúp đỡ Mặc Sinh bọn họ lo liệu đồ dùng hằng ngày trong biệt viện, sang bên đường thuê một đại thẩm làm cơm vân vân, lúc này mới trở về Tiêu Dao cư. Tuy rằng rước lấy bất mãn của tú bà, cũng may nói ra đại danh Lý Kính, liền bình an qua cửa. Sau đó, nàng lấy cớ thân thể không khỏe, về phòng nghỉ ngơi sớm. Nhưng ở chốn thị phi huyên náo, đêm đêm hoan ca rượu nồng này, làm sao trích ra được một khắc yên tĩnh? Hơn nữa hôm nay gặp nhiều chuyện ly kỳ như vậy, Lưu Tô tự nhiên thật lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ say.

Ngoài cửa sổ ánh trăng thấu vào phòng, trải một lớp thảm ngà dưới đất, lân lân gợn sóng bay nhảy múa lượn.

Lưu Tô trong đầu cứ quanh quẩn nụ cười của thiếu niên tên Mặc Sinh hạnh ngộ hôm nay.

Đợi khi nắng mai bao phủ, như ngọn lửa nóng bỏng nhất, thiêu đốt hai mắt, mới phát hiện mình một đêm không ngủ.

Nửa đời hương phấn, phong nguyệt nhuyễn hồng, Lưu Tô đương nhiên hiểu ý vị ẩn sau nụ cười ấy. Bao nhiêu sầu bi hỉ lạc, cảm tình không tự chủ được, đều xuất từ nụ cười mãn tâm mãn hồn bao dung vạn thiên kia.

Mà thường thường ngày vui ngắn chẳng tày gang, nương theo đó ập tới chính là hận vô cùng, hối vô tận, còn có hoài niệm vô biên.

Thật ra, kỳ vọng vào một mối tình không có kết quả, bản thân nó đã là nỗi bi ai lớn nhất. Huống chi, người trong cuộc luôn u mê, không biết sống chết lao vào, lại có mấy ai cân nhắc nặng nhẹ tự nhiên thu phóng, không chịu cảnh nhóm lửa tự thiêu?

Yên bao nhiêu sâu, khổ bấy nhiêu thẳm.

Một đời chằng chịt thương sẹo, đến chết vẫn không nguôi ngoai.

Bất quá, phàm tục thế gian, bôn ba tìm kiếm.

Nhưng chỉ một đạo lý đơn giản này, không đau qua một lần chung quy sẽ không triệt để lĩnh ngộ.

Cho nên... Mặc công tử, chỉ mong đệ có thể có được chân tình nhất thời của hắn cũng tốt, như vậy cho dù ngày sau ly tán, cũng không đến mức trắng cả hai tay...

——

Lưu Tô là một trong những nhân vật nữ tớ thích nhất trong đam mỹ, càng đọc về sau càng kính phục nàng ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro