chương 20-21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 20

Mặc Sinh nằm trong lòng Lý Kính, hai tay quàng cổ Lý Kính, khờ dại hỏi: "Lý Kính, tại sao ngươi bỏ đi? Ta gọi ngươi thật lâu, gọi đến lạc cả giọng, tại sao ngươi không trả lời ta?"

Lý Kính một tay ôm Mặc Sinh, một tay bịt lại vết thương của hắn, nóng ruột nói: "Mặc Sinh, ngươi đừng nói nữa, ngươi chảy nhiều máu..."

—–

Lý Kính đăm đăm nhìn người nọ, dường như không nghe hoặc nghe không hiểu, hắn nhìn hồi lâu, đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Thiện Hỉ, ngươi đến rồi."

Nụ cười nở rộ khoái ý, càng tôn thêm một phần thần thái cho dung mạo anh tuấn của hắn.

Duy chỉ ánh mắt trống rỗng, chẳng biết lạc ở nơi nào.

Thiện Hỉ không lường trước Lý Kính sẽ có phản ứng như vậy, sửng sốt một lát, cả giận nói: "Ngươi cười cái gì?! Ngươi cho rằng chỉ mình ta, thì không giết được ngươi sao?!"

Lý Kính không nhìn hắn nữa, thẫn thờ đi về phía trước.

Thiện Hỉ đạp cỏ đuổi theo, ba bước thành hai bước, mũi kiếm lạnh băng thoáng chốc kề sau lưng Lý Kính, cao giọng quát: "Đứng lại! Lần trước ngươi may mắn trốn thoát, hôm nay hoang sơn dã lĩnh, ngươi nghĩ mình còn có vận may kia lần thứ hai?!"

Lý Kính mắt điếc tai ngơ, tựa hồ căn bản không biết mạng mình đang chỉ mành treo chuông, vẫn tiếp tục bước tới phía trước, hai chân lảo đảo, vài lần vấp ngã.

Thiện Hỉ thấy hắn hành vi quái dị, tranh một bước vòng đến trước người hắn, lưỡi kiếm đặt bên cổ hắn: "Lý Kính! Ta bảo ngươi đứng lại!"

Lý Kính lúc này mới đứng yên, mắt nhìn chằm chằm nơi xa xa nào đó, cả người si si ngốc ngốc, như cái xác không hồn.

Thiện Hỉ tay cầm kiếm hơi run, cắn răng đẩy kiếm tới một tấc, nhất thời liền thấy màu: "Ngươi, ngươi thật sự không sợ chết?"

"Chết?" Lý Kính lẩm bẩm, "Chết ư?"

"Đúng, ngươi sắp chết rồi, hơn nữa còn là bị ta tự tay kết liễu!" Thiện Hỉ thanh sắc đều hung ác, rõ ràng muốn thuận thế tống kiếm nhập hầu, nhưng lại như trúng tà, nhìn máu tươi trên cổ Lý Kính, tay hắn run đến vô pháp ức chế.

Lý Kính phảng phất cảm giác được đau đớn, choàng tỉnh khỏi mộng, đột nhiên bắt lấy cánh tay Thiện Hỉ, cấp thiết hỏi: "Thiện Hỉ, ngươi nói, người không có trái tim, phải chăng cũng đã chết?"

"Cái gì?" Thiện Hỉ vốn tưởng hắn muốn phản kháng, vừa định vận sức, lại bị hỏi một câu không đầu không đuôi, không khỏi có chút luống cuống tay chân, mặt đầy nghi hoặc, "Lý Kính, ngươi đang giở trò gì?"

Lý Kính vội lắc đầu: "Không có, ta chỉ muốn hỏi ngươi, người không tâm, có phải xem như đã chết?"

Người nói hữu ý, người nghe ám hợp. Thiện Hỉ bị câu này động chạm đến vết thương cũ, trong lòng kịch liệt đau, thân hình cũng lung lay, thê lương nói: "Người không có tâm đương nhiên sẽ chết... Ta vốn ngỡ rằng ngươi không hiểu, mà cả đời này ngươi cũng không hiểu được..."

"Thì ra thật sự như thế." Lý Kính ánh mắt lại tan rã, hắn chậm rãi buông tay Thiện Hỉ, "Thì ra thật sự như thế... thật sự như thế..."

"Lý Kính!"

Thiện Hỉ biết Lý Kính này xưa nay giảo hoạt, chết đến nơi còn giả điên giả dại. Nghĩ tới đời mình bị hủy hoại bởi người trước mắt, giờ còn bị hắn qua mặt, nhất thời giận dữ, vung kiếm định chém, chợt nghe Lý Kính nhẹ nhàng thở dài: "Xin lỗi."

Kiếm đi như điện, chỉ còn cách tóc một tấc, lại cứ như vậy đình trệ.

"Thế nhân đều cho rằng vạn sự trên đời không gì bi ai bằng cầu mà không được, nào biết cầu không được làm sao khổ bằng không thể cầu? Thiện Hỉ, dĩ vãng niên thiếu không hiểu lụy tình tổn thương, hôm nay biết rồi, quả nhiên đau tận tâm phế." Lý Kính dứt khoát nhắm mắt lại, "Một câu xin lỗi này, ta nợ ngươi đã lâu. Hạ thủ đi. Xem như ta trả nợ."

Thiện Hỉ nhìn hắn thật lâu. Khóe mắt đuôi mày không đổi, vẫn tuấn lãng vô song như lần đầu gặp mặt, chỉ là khi đó bề ngoài tiếu ý dịu dàng kì thực vô tâm vô tình, hiện tại không hiểu sao đã thêm một cỗ sầu bi. Giống như đã từng quen biết.

Đúng rồi, là mình vô số lần nhìn thấy cỗ sầu bi ấy trong gương, hoặc trên mặt hồ. Đêm khuya nhân tĩnh, luôn tàn bạo bức người phát điên.

Thiện Hỉ bỗng dưng phá lên cười, cười đến hài lòng thỏa mãn, thậm chí ứa cả nước mắt. Như thể thiên hạ không có gì buồn cười hơn chuyện này.

Trong gió lạnh nổi lên, dương quang khắp bầu trời, ánh ra hai bóng người nhìn nhau mà đứng. Một sừng sững bất động, một nghiêng ngã cười to.

Tương phùng ngẫu ngộ, hóa thành lầm lỡ.

Thế nhưng đau xót không thôi, cho nên, chỉ mong được chết.

......

Thiện Hỉ vươn một tay, ngón tay chậm rãi sát qua lưỡi kiếm. Máu từ đầu ngón tay chảy dọc theo mũi kiếm trượt xuống vết thương của Lý Kính. Thiện Hỉ chuyên chú nhìn giọt máu này cùng máu của Lý Kính dung hòa vào nhau, nhẹ giọng nói: "Lý Kính, ta hận ngươi suốt mười năm, mỗi thời mỗi khắc đều hận không thể róc xương róc thịt ngươi. Thế nhưng, nếu có kiếp sau, ta... ta vẫn sẽ..."

Dù có vô vàn lời muốn nói, đã vô pháp nói ra nửa câu. Hắn thẳng tay, đâm tới —

Lý Kính biết giờ chết cận kề, tâm trạng trái lại một mảnh bình lặng, nhưng phát giác bên cạnh ập đến một cỗ kình lực đẩy mình đi, chốc lát sau một mùi tanh nóng hổi xộc vào mũi. Hắn cảm thấy không ổn, vội mở mắt, quả nhiên một người chắn trước mặt, thân hình gầy gò, nhưng khí thế lẫm liệt đủ địch vạn quân.

"Mặc Sinh!" Lý Kính bật dậy, ôm lấy thân thể sắp ngã của người đó, chỉ thấy trước ngực máu tuôn như suối, bạch y đã thấm đẫm huyết tích, như đào nở trong tuyết đầu mùa, toát ra vẻ minh diễm mà ngoan lệ. "Mặc Sinh! Sao lại là ngươi?!"

Mặc Sinh nằm trong lòng Lý Kính, hai tay quàng cổ Lý Kính, khờ dại hỏi: "Lý Kính, tại sao ngươi bỏ đi? Ta gọi ngươi thật lâu, gọi đến lạc cả giọng, tại sao ngươi không trả lời ta?"

Lý Kính một tay ôm Mặc Sinh, một tay bịt lại vết thương của hắn, nóng ruột nói: "Mặc Sinh, ngươi đừng nói nữa, ngươi chảy nhiều máu..."

"Lý Kính, ngực ta đau quá..." Mặc Sinh hơi nhíu mày, mắt ngân ngấn lệ, "Từ đêm qua ngươi bỏ đi, ngực ta liền đau đến giờ..."

Lý Kính ôm chặt Mặc Sinh, miệng không ngừng trấn an: "Mặc Sinh, ngươi sẽ không sao, ngươi sẽ không sao đâu..." Tiên huyết ồ ạt, rõ ràng ấm áp, nhưng khiến Lý Kính toàn thân trên dưới như đóng băng, rồi nháy mắt lại như đặt mình trong biển lửa.

Nhiều máu như vậy, chảy mãi chảy mãi.

"Lý Kính, ngươi lúc nào cũng gạt ta." Mặc Sinh dựa sát Lý Kính, ánh mắt thủy chung không buông tha Lý Kính, "Ngươi biết ta thích ngươi, tại sao còn gạt ta? Ngươi chê ta bẩn phải không?" Một búng máu đột nhiên phun ra, Mặc Sinh nhắm mắt, nặng nề thở dốc, "Nhưng mà... không liên quan đến ta nữa, dù sau đây cũng là lần cuối cùng rồi, sau này ta không lo cho ngươi được nữa..."

Lý Kính cuống cuồng che miệng hắn, nước mắt rốt cuộc cũng tí tách rơi, "Mặc Sinh, Lý Kính ta thề với trời, từ nay về sau, không bao giờ gạt ngươi nữa. Ngươi lo cho ta, lo cho ta cả đời có được không..."

"Ngươi quả nhiên đã có ý trung nhân."

Cách nhau không đến mười bước, Thiện Hỉ loạng choạng đứng lên, lấy kiếm chống đất, thần tình thê tuyệt. Khóe môi hắn có vết máu, càng nổi bật khuôn mặt trắng bệch, cũng cười nói, "Lý Kính, như vậy mới tốt... Như vậy mới tốt..." Hắn bỗng nhiên trở tay một kiếm sát qua cổ, Lý Kính định quát một tiếng đừng, nhưng đã không kịp.

Dịch thể nóng bỏng lan khắp người. Thiện Hỉ thẳng tắp ngã ngửa xuống đất.

Lý Kính rõ ràng thấy được trên mặt hắn tàn lưu một tia tiếu ý như có như không.

Như vậy mới tốt. Như vậy mới khiến ngươi, sống không bằng chết.

Cho ngươi nếm mùi đau khổ mà ta phải chịu đựng suốt mười năm.

Từ nay về sau nhân gian hoan hỷ phồn hoa sẽ không liên quan tới Lý Kính ngươi nữa.

Lý Kính trong lòng thất kinh, thân hình mất khống chế run kịch liệt, hắn tận lực ôm lấy Mặc Sinh, "Không đâu, Mặc Sinh ngươi sẽ không chết... Ngươi không phải là yêu sao? Lần trước ngươi bị thương nặng như vậy vẫn có thể chữa khỏi, lần này cũng sẽ không sao..."

"Ai nói yêu không chết?"

Lý Kính hai mắt lệ nhạt nhòa, ngẩng đầu nhìn lại, hình như có một người, y nghệ phiêu diêu, đạp trần theo gió.

"Thế gian vạn vật đều khó thoát tử vong, mị hồ nhục thân phàm thể, dù sống lâu hơn người thường, trừ phi tu luyện đắc đạo, cũng sẽ có ngày phải chết. Sinh nhi đứa ngốc này, mang một thân đau bệnh suốt đêm đuổi theo ngươi, giờ lại bị đâm trúng yếu hại, thần tiên có tới, cũng đành bó tay." Thanh tuyến trong trẻo, như suối như ngọc, xao kim kích thạch, thế nhưng lại dùng để tiết lộ sự thật tàn khốc nhất.

"Ngươi gạt ta!" Lý Kính điên cuồng quát, "Hắn sẽ không sao..."

"Không bao lâu nữa, nó sẽ vô pháp duy trì hình người..."

Lời còn chưa dứt, Lý Kính trong tay liền nhẹ hẫng.

Hắn run run cúi đầu, Mặc Sinh thực sự đã hóa thành một con bạch hồ, rúc vào ngực mình. Y sam tứ tán dưới đất.

Lý Kính bị cảnh tượng này hung hăng đâm thủng tim, đáy lòng lạnh lẽo, nước mắt càng không ngăn được. Hắn chỉ có thể bế tiểu bạch hồ gọi tên Mặc Sinh, nhưng không được đáp lại. Bỗng nhiên sực nhớ tới điều gì đó, hắn gấp gáp đi tới trước mặt Thượng Ỷ, quỳ xuống: "Ngươi không phải là tộc trưởng sao?! Ta cầu xin ngươi, hãy cứu hắn! Ngươi nhất định có cách cứu hắn!"

Thượng Ỷ sở hữu khuôn mặt trắng nõn thanh tân, yêu diễm áp quần phương. Hắn lạnh lùng nhìn nam nhân nước mắt giàn giụa quỳ dưới chân, "Ta không phải mới nói rồi sao? Sinh nhi đã như vậy, dù là thần tiên cũng hết cách." Dứt lời, Thượng Ỷ khom người, nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mại của tiểu bạch hồ, "Mị hồ nếu không chết tại hồ hương, chắc chắn sẽ tan thành tro bụi. Ngươi muốn tốt cho nó, thì nhân lúc còn chưa tắt thở, giao nó cho ta."

"Không, ta không tin..." Sét đánh ngang tai, Lý Kính không khỏi ngã ngồi về phía sau, thảm đạm nỉ non, "Hắn chỉ bị thương thôi, qua vài ngày sẽ..."

Thượng Ỷ trên mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn, phất tay áo cho Lý Kính một bạt tai, điềm nhiên nói: "Lý công tử ban đầu đã lựa chọn ra đi, hà tất còn giả vờ lưu luyến? Sinh nhi đã vì ngươi mà đứt từng đoạn ruột. Bây giờ sắp chết, ngươi coi như làm việc thiện, buông tha nó. Cho nó chết được nhắm mắt."

♦ ♦ ♦ ♦ ♦

Chương 21

"Ta rời bỏ hắn... Ngươi đã bắt ta rời bỏ hắn..." Lý Kính cúi đầu nhìn tiểu bạch hồ khép chặt hai mắt, trên mặt hiện lên một tia ý cười giễu cợt, "Ta đương nhiên phải buông tay."

"Mặc Sinh, lúc đầu ta không cần ngươi, ngươi đuổi theo ta, trói buộc ta, mắng ta đánh ta, giờ ta cần ngươi, thế nhưng ngươi, lại không cần ta nữa... Nếu đã như vậy," Lý Kính cắn chặt răng, duỗi cánh tay đưa tới, "Chúng ta nhất phách lưỡng tán!"

Hai tay nặng tựa ngàn cân, Lý Kính đau lòng khôn xiết, như bị người vô cớ xé thành hai nửa.

Thời khắc ly biệt này quả nhiên là vĩnh viễn chia ly, vô pháp gặp lại.

Nhớ người kia nhất tần nhất tiếu, nhất hỉ nhất nộ, tần tiếu vô luân, hỉ nộ vô thường.

Kể từ khi gặp mặt, hắn đã bị vờn đến quay cuồng. Đuổi qua đuổi lại.

Đến đến. Đi đi.

Rồi đột nhiên biến cố, biết làm sao cho được?

Trong miệng dần tràn ngập vị rỉ sắt.

Cổ họng tắc nghẹn, một bụng kích động chen chúc nhau trào tới đầu lưỡi, rồi thình lình đông lại.

Nơi thần thương. Nơi đoạn trường.

Nơi không có sinh cơ, đều thành con đường chết.

Lý Kính thật không biết mình lại dễ khóc như vậy, dĩ vãng thấy ai gạt lệ đều luôn khó hiểu, thậm chí chán ghét vì làm mất nhã hứng của mình.

Tầm hoan mua vui, ôn nhu trầm túy, làm sao trải nghiệm chân tình giả ý.

Đáng tiếc phàm nhân đều nếm ngũ vị đắng bùi, cho dù hắn là đường đường nam tử, kinh qua một phen tao ngộ, dường như đã chảy cạn nước mắt của cả đời.

... Lý công tử, nhân diện đào hoa, nhưng lòng dạ sắt đá...

... Lý Kính, nếu ngươi biết đau thương bằng nửa phần của ta, đương sơ sao lại đối xử ta như vậy...

Hình như nhiều năm trước, hắn cũng từng nghiêm túc với một nữ nhân, còn mua nhà muốn chung sống suốt đời với nàng. Sau đó nhân duyên ly tán, hắn đã đau khổ, thề rằng không quên, thế mà theo năm tháng, bóng hình người cũ cũng dần mơ hồ.

Thi thoảng nhớ lại, muốn nói có bao nhiêu công phu đã đổ ra?

Hắn vốn là thế tử Lý gia phong lưu lỗi lạc, tuổi trẻ tiền nhiều, gia thế hiển hách. Chuyện sau đó tự nhiên là trái ôm hồng phải ấp liễu, thê thiếp thành đàn.

Hắn cho rằng tình yêu chẳng qua chỉ có thế. Gần nhau một thời, duyên hết thì tan.

Chưa từng ngờ tới mình sẽ động tâm một lần nữa.

Càng ngoài dự liệu là, tâm thật ra đã động, lại bị vứt như giẻ rách.

Mặc Sinh, hôm nay là ngươi không cần ta.

Cho nên ta buông tay, coi như bảo hộ ngươi một lần chu toàn.

... Mặc Sinh...

Một trận đau đớn bất chợt truyền đến, Lý Kính đờ đẫn giương mắt, cư nhiên là tiểu hồ trong lòng bàn tay, không biết tỉnh lại từ lúc nào, đang há mồm run run cắn ngón cái mình không buông.

Đôi mắt đen sáng ướt át dịu dàng, như ngân ngấn lệ.

Đầu ngón tay chảy ra một giọt máu.

Lý Kính không nén được cuồng hỷ, luống cuống tay chân: "Ngươi! Ngươi tỉnh! Ngươi tỉnh rồi!" Hắn chưa bao giờ vui mừng đến thế, hầu như nhảy cẫng lên, ôm chặt Mặc Sinh lăn lộn mấy vòng, "Ngươi tỉnh rồi!"

Trời cao đất xa, bao la vô hạn.

Muôn sắc đua nở, nháy mắt phồn hoa.

Bạch hồ cắn đã đời, kiệt sức nằm đó, chỉ là đôi mắt không ngừng xoay tròn nhìn Lý Kính.

Lý Kính trong lòng đau xót, hôn lên cái trán lông nhung của nó: "Ngươi đừng giận, ban nãy ta nói đùa thôi, ta hứa với ngươi, chúng ta đời đời kiếp kiếp không xa nhau nữa."

Bạch hồ dùng mặt cọ cọ ngón tay bị thương của Lý Kính, ô ô kêu hai tiếng.

Cuối cùng nhắm mắt lại.

Lý Kính cẩn thận thăm dò hơi thở của nó, hình như là lần thứ hai lâm vào hôn mê, vội quay đầu hỏi Thượng Ỷ, "Hắn tỉnh tức là sẽ không sao nữa, đúng không?"

Chỉ thấy Thượng Ỷ sắc mặt âm trầm, ánh mắt quắp lấy Mặc Sinh hồi lâu, bỗng cong khóe môi: "Tốt, không ngờ ngươi cư nhiên thích hắn như vậy, sắp chết đến nơi cũng không muốn xa hắn, tốt, tốt lắm..." Hắn rõ ràng cười tươi như hoa, nhưng Lý Kính lại vô căn cứ sinh ra sợ hãi, theo bản năng ghì Mặc Sinh sát ngực mình, thử hỏi thêm một lần:

"Hắn... không sao nữa có đúng không?"

Thượng Ỷ thu hồi ý cười, hừ lạnh nói: "Nó chẳng qua là hồi quang phản chiếu, ta nói nó chết, nó ắt không vượt qua hôm nay!"

Lý Kính máu toàn thân thoáng chốc như vón thành cục, không khỏi cả giận nói: "Ngươi sao mà độc ác?! Hắn không phải... hắn không phải đã cùng ngươi..." Nhớ lạ chuyện hôm qua nghe thấy trong phòng Mặc Sinh, Lý Kính đỏ mặt tía tai, thế nhưng trước mắt chỉ có cọng rơm cứu mạng duy nhất, người rơi xuống nước há còn cơ hội lựa chọn. Hiện tại, chỉ Thượng Ỷ có lẽ mới có cách cứu Mặc Sinh.

Lý Kính hít sâu một hơi, "Nếu không tại ngươi... Nếu ngươi đối đãi hắn tốt hơn, hắn cũng không đến nỗi suy yếu như vậy, ngươi nhẫn tâm..."

"Thì sao nào?" Thượng Ỷ cười nhạt, tóc bị gió thổi tung che khuất nửa bên mặt, càng có vẻ yêu dị, "Trước giờ ta chưa từng ép buộc Sinh nhi." Hắn lần thứ hai vươn tay, trầm giọng nói, "Mau giao nó cho ta."

Lý Kính tuyệt vọng, hắn ngắm nhìn tiểu bạch hồ mê man trong lòng, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn xuống đỉnh đầu lông nhung nhung kia, cả mặt cũng áp sát, ôn nhu nói, "Đã hết cứu, thì đành chịu vậy... Ngày cuối cùng này, nếu hắn không muốn xa ta, ta nhất định phải ở bên hắn."

"Ngươi thật sự không chịu giao Sinh nhi cho ta mang về hồ hương?" Thượng Ỷ tiến gần một bước, từ trên cao nhìn xuống.

Quanh thân hắn tản ra hàn khí thấu xương, sắc mặt trắng đến trong suốt.

Hầu như có thể nhìn thấy mạch máu xanh tím.

"Phải!" Lý Kính ngông cuồng đứng lên, lại liên tục thoái lui, như gặp đại địch, "Hắn cũng đã..." Nỗ lực ngăn nước mắt, "Ngươi có giết ta, ta cũng sẽ không giao hắn cho ngươi."

Ngoài dự liệu của Lý Kính, Thượng Ỷ vẫn chưa có động tĩnh, mà là ngưng thần một lát, tư thái cao thâm khó dò.

Nên biết Lý Kính cho dù bản tính hời hợt, lúc này mọi sự rõ ràng, đằng nào cũng chết, hắn thà liều mạng còn hơn hết lần này tới lần khác tan nát cõi lòng. Hắn hiên ngang định đi, sau lưng bỗng nhiên khoan thai truyền đến một câu, "Cũng không hẳn hoàn toàn không có đường sống..."

Lý Kính cương lại tại chỗ, trừng to hai mắt quay đầu, "Ngươi! Ngươi nói cái gì?!"

"Ta nói, cũng không hẳn hoàn toàn hết cách cứu." Nắng gắt dữ dội, Thượng Ỷ cả người như sắp hòa tan vào biển dương quang rực rỡ vô tận kia, "Nhưng phải xem ngươi lựa chọn thế nào."

Lý Kính bất chấp lo sợ, tiến lên vài bước, kinh hỉ nói: "Chỉ cần có thể cứu hắn, chuyện gì ta cũng nguyện ý!"

"Không, phương pháp không ở ngươi." Thượng Ỷ xoay người, đưa lưng về phía Lý Kính, "Mà là xem ngươi muốn chọn sinh mệnh của hắn, hay ký ức của hắn."

"Có ý gì?"

"Mị hồ trong cơ thể đều có một viên nội đan, dựa vào nó, mới có thể hóa thành hình người, biến huyễn pháp thuật, thậm chí sở hữu thất tình lục dục hỉ nộ ái ố của con người. Đó vốn là nơi chứa nguyên thần tu luyện." Thượng Ỷ thanh âm phiêu phiêu mềm mại, như phạm âm lả lướt tận cửu thiên, "Nội đan theo mị hồ nhiều năm, hấp thụ linh khí trong thiên địa, không khác gì tiên dược cứu mạng. Hiện tại chỉ cần hủy nó, linh khí tích lũy qua tháng ngày sẽ chảy lan toàn thân, Sinh nhi có thể giữ lại tính mệnh."

"Thế nhưng, không có nội đan, từ nay về sau nó chỉ có thể làm một con bạch hồ bình thường, không thể thành người nữa."

"Nó sẽ quên ngươi, quên luôn mọi chuyện quá khứ."

Thượng Ỷ chợt quay đầu lại, trong mắt bắn ra tinh quang khiếp người, "Một con súc sinh, hồ hương còn không chứa chấp, ngươi vẫn nguyện ý bầu bạn nó suốt đời sao?"

Lý Kính ngẩn người một lúc, lập tức thư thái cười nói, "Sao lại không nguyện ý? Ta đã nói qua, có thể cứu hắn, bất luận thế nào, ta cũng nguyện ý." Hắn thương tiếc vuốt ve tiểu bạch hồ, "Ngay cả khi chỉ là một con súc vật, hắn, cũng là Mặc Sinh."

Hắn là Mặc Sinh.

Mặc kệ thành cái gì, hắn vẫn là Mặc Sinh.

Mặc Sinh duy nhất trong thiên hạ.

Thượng Ỷ nghe vậy, sắc mặt biến vài hồi, liền khôi phục bình tĩnh, phảng phất cùng với kẻ dữ tợn đáng sợ ban nãy là hai người khác nhau, "Vậy ngươi giao nó cho ta, ta giúp nó lấy nội đan ra."

Lý Kính thầm nghĩ hắn chắc sẽ không đến mức lật lọng, tuy do dự, vẫn đưa Mặc Sinh qua.

Thượng Ỷ nhìn Mặc Sinh cuộn mình trong tay thật lâu, như bị ngưng đọng. Sau đó hắn cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài bên tai Mặc Sinh: "... Xem ra quả thực kiếp số đã định... Vô luận luân hồi bao nhiêu lần, phục sinh bao nhiêu lần, ngươi vẫn hết lần này tới lần khác cô phụ ta... Yến Lăng..."

Bàn tay bỗng nhiên nhấc ngược, thân thể Mặc Sinh tức khắc treo giữa không trung, bị một quầng lam quang nhu hòa chặt chẽ bao phủ.

Dường như phải chịu thống khổ cực độ, bạch hồ nhất thời bén nhọn kêu to, không ngừng vùng vẫy.

Lý Kính lòng đau như cắt, nhưng không biết cái gọi là lấy đan của Thượng Ỷ cần trải qua chuyện gì, gần không được xa cũng không được, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.

Toàn thân đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Thời gian trôi qua, lam quang càng trở nên cường liệt, dần dần không nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia nữa.

Bên trong quầng sáng truyền ra tiếng kêu ô yết thê lương, nhưng sau đó càng lúc càng yếu ớt.

Không rõ có phải là ảo giác, Lý Kính một mực cảm thấy đôi mắt linh động của bạch hồ thủy chung luôn nhìn về phía mình.

Thiên ngôn vạn ngữ, ai uyển thành thương.

... Đừng mà... Lý Kính, ta không muốn quên ngươi... Ta thà chết... Ta thà chết...

Lý Kính siết chặt nắm tay.

Nước mắt bất tri bất giác lại tuôn chảy.

... Không, Mặc Sinh... không được... Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết... Ta tuyệt đối không thể nhìn ngươi chết...

Quên ta cũng được. Chỉ cần ngươi còn sống.

Ta sẽ vĩnh viễn ở bên ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro