Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ đến khu vườn sớm mười phút, chủ yếu là vì Pa khăng khăng họ ở đó cùng với những người còn lại trong gia đình để chào đón du khách. Và anh mỉm cười khi Porchay ở phía sau anh, các ngón tay của họ quấn vào nhau.

"Sẽ ổn thôi," Macau nói, anh cảm thấy khẩu súng mới của mình ở tận xương sống, nhét vào trong quần, áo vest khoác hờ trên đó. "Tôi ở đây, Vegas ở đây, Porsche ở đây ở đâu đó, mọi người ở đây."

"Em nghĩ đó mới là vấn đề," Porchay thì thầm, và Macau nhìn lên để thấy ánh mắt của Porchay đang khóa chặt ở đâu đó ở phía xa. Ma Cao nhìn qua vai và-- ồ không .

"Fuck, tôi xin lỗi, tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ xuất hiện. Chú chắc hẳn đã yêu cầu sự hiện diện của anh ấy, "Macau nói. Porchay với lấy tay anh.

"Tốt rồi. Chúng ta sẽ có một lời chào vụng về và sẽ ổn thôi. Em ở đây với anh, "Porchay nói. Macau cau mày và để cho Porchay xoay người lại, đẩy anh về phía cửa ra vào. Kim ở đó cùng với Kinn, Porsche và Khun, không thấy Vegas và Pete đâu cả.

Macau cố gắng nuốt chửng, xoay vai và cố gắng thể hiện sự tự tin.

"Chayyy!" Porsche gọi ngay khi họ xuất hiện, và Ma Cao cảm thấy như mình sắp bị ốm khi Kim nhìn sang, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt khi nhìn thấy Porchay, mắt anh nhìn xuống bàn tay liên kết của họ. "Taokhông biết mày sẽ đến!"

Porchay buông Macau để ôm anh trai mình, và Kinn siết chặt vai Macau.

"Trông nhóc thật tuyệt," anh ấy nói. Ma Cao cúi đầu gật đầu.

"Anh cũng thế."

"Em không muốn đến, nhưng Macau đã nằng nặc em tham dự cùng anh ấy. Và em sẽ không nói không, "Porchay nói, nhìn Macau và mỉm cười, khiến tim Macau đập mạnh hơn một chút. Anh đỏ mặt và nhìn xuống.

"Ah, Kim, mày đã gặp em trai của Porsche chưa?" Kinn nói, và Ma Cao cảm thấy một cơn thịnh nộ thay thế cho hơi nóng dịu dàng từ Porchay khi mắt Kim di chuyển khắp cơ thể.

"Ừ. Tôi đến và biểu diễn ở trường anh ấy. Chúng tôi đã học cùng nhau trong một thời gian ".

Hai tay của Macau nhét thành nắm đấm vào túi, và anh có thể cảm thấy Porchay đang áp sát mình. Tất cả mọi thứ trong anh đều phải hít thở, hết lần này đến lần khác, nắm chặt một tay và rút nó từ trong túi ra, để nắm lấy tay Porchay.

Anh quan sát Kim theo dõi chuyển động, mắt bị cuốn vào cách ngón tay của họ đan vào nhau, ngón tay cái của Ma Cao cọ xát vào da tay của Porchay.

"À, tôi nhớ anh có đến hát mà, Kim. Anh có một giọng hát hay đó, "Macau nói, dán lên chiếc mặt nạ mà anh đeo thật tuyệt. Porchay lắc một chút, và Ma Cao thì ép chặt .

"Cảm ơn Macau. Tao không biết mày và Porchay quen nhau.Em ấy chưa bao giờ đề cập đến điều đó, "Kim nói, cho tay vào áo khoác da, sự giả tạo giống hệt như một kẻ bốc mùi. Kinn, Porsche và Khun đang quan sát họ, Khun đẩy kính râm xuống mũi, tò mò trước sự căng thẳng rõ ràng.

"Chúng tôi đã gặp nhau sau khi dạy học của anh kết thúc," Macau nói, và điều đó khiến Porchay thoát khỏi cảnh hồi tưởng
quá khứ mà em ấy đang trải qua.

"V-vâng. Ma Cao là một người hỗ trợ tuyệt vời, "Porchay nói, giọng em hơi dao động.

"Em là bạn trai?" Kim hỏi, và Khun vặn vẹo.

"Kim, tọc mạch quá .Tụi nó đang nắm tay nhau và mặc cùng một bộ đồ.Mày chưa xem một bộ phim nào trước đây? Điều đó có nghĩa là tụi nó rất ngọt ngào, "Khun nói, đưa cho em trai mình một cái xô. Kim hơi khựng lại và Macau khịt mũi, nhếch mép trước những con dao găm mà Kim đang lườm anh.

Nếu anh thành thật, tất cả đều là giả tạo, và Ma Cao khiếp sợ khi nhìn Porchay, chủ yếu là vì anh cảm thấy như trái tim mình sẽ tan nát nếu anh làm vậy. Cậu có thể cảm nhận được sự căng thẳng, có thể cảm nhận được cách ngón tay của Porchay mềm nhũn trên tay cậu, và Macau--

"Oy, hai người, chúc Pa có một cuộc hôn nhân hạnh phúc," giọng nói của Vegas từ đâu đó phía sau họ, và Macau nhìn quanh Kinn và Porsche để thấy Vegas và Pete đứng cạnh Pa và cô dâu mới của ông ấy, Sera, trông rạng rỡ trong một váy trắng.

"Xin lỗi," Macau lầm bầm và kéo tay Porchay, hướng dẫn cậu thoát khỏi tình huống và về phía cha mình.

Pete gật đầu và nghiêng đầu, mặc một bộ vest màu mận đậm, chiếc áo sơ mi trắng của anh ấy sơ vin và để hở một vài chiếc cúc, để lộ ra một chiếc vòng cổ màu bạc và một vết bầm trên ngực, gần như không thể nhìn thấy. Bây giờ hầu như không thể nhìn thấy một số vết sẹo, mảnh vụn của mọi thứ, chỉ đáng chú ý nếu ánh sáng mặt trời chiếu vào chúng, và Ma Cao tự hỏi chính xác điều gì đã xảy ra khi họ ở trên đảo cùng nhau. Cả hai trở lại đều thay đổi, và không lâu sau khi Pete trở lại gia đình chính, anh xin được chuyển đến gia đình phụ, để bảo vệ Vegas và giám sát đào tạo những người còn lại của họ. Pa dường như không quan tâm, bận rộn với những dự án mới nhất của mình vào Malaysia và tán tỉnh Sera, và Vegas đã giống như một bông hoa kể từ đó, từ từ hé mở về phía ánh nắng của anh, trong hình dạng của một sát thủ đáng sợ, hay cười tên là Pete.

"Macau, Porchay," anh nói, nụ cười mờ đi, bàn tay của Vegas đặt thấp trên lưng anh. Họ cúi chào và chào đón cặp đôi hạnh phúc, nói chuyện nhỏ trong một vài giây cho đến khi sự chú ý của Pa bị thu hút ở nơi khác và ông ta xin lỗi cả hai, hướng dẫn Sera đi cùng ông ta.

"Ông ấy không bao giờ bớt đáng sợ hơn," Porchay thì thầm, và Ma Cao siết chặt tay cậu. Anh thương xót Sera - cô ả không biết mình đã dính vào chuyện gì, và nếu có, cô còn ngu ngốc hơn nữa.

Vegas nói: "Họ sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở Hồng Kông trong hai tuần, và sau đó sẽ đến thăm khu mở rộng mới của Pa ở Ma Cao, vì vậy chúng ta sẽ không gặp họ trong một tháng hoặc lâu hơn.

"Sẽ nhớ anh ấy," Macau nói, và tất cả họ nhìn nhau, biết chính xác anh muốn nói gì. Đó sẽ là tháng tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh. Anh nhìn Porchay, người đã tái mét, và cầm lấy một ống sâm panh từ một máy chủ đang đi ngang qua, đưa nó cho cậu.

"Uống đi," anh nói, và Porchay buông tay để nhận lấy ly, gật đầu cảm ơn.

"Tuần sau trường học nghỉ, hả? Kế hoạch của tụi em cho kỳ nghỉ là gì? " Pete hỏi, và Macau nhún vai, lấy một ly khác từ một chiếc máy cắt khác và nhấp một ngụm, nhăn mặt lại - cậu ghét sâm panh.

"Porchay và em sẽ đi du ngoạn đâu đó, phải không Chay?" Macau nói, và Porchay gật đầu.

"Ừ. Koh Samui, hoặc có thể là Pattaya. "

"Nghe hay đấy. Có lẽ tụi anh sẽ tham gia cùng bọn em và bốn người chúng ta có thể tận hưởng một khoảng thời gian đi nghỉ, "Vegas nói. Pete cười.

"Em chưa bao giờ đến Koh Samui. Em có thể làm việc với làn da rám nắng của mình, "Pete cười nói.

Họ giải tán và Macau kết thúc cuộc tranh cãi với Khun về vài con tôm trong bữa tiệc tự chọn, cho đến khi mắt Khun lướt qua vai và anh ấy cau mày.

"Có vẻ như con bướm của mày bị mắc kẹt trong một mạng nhện," anh trầm ngâm, và Macau quay lại thấy Porchay đang nói chuyện với Kim. Kim trông bực bội, còn Porchay thì có vẻ khó chịu.

"Anh ta chưa gây đủ sát thương à?" Macau rít lên, và Khun choàng tay qua người anh, khiến cậu hơi run.

"Kimhan bé bỏng của tao chưa bao giờ ngoan với việc chia sẻ đồ của mình. Nó là một đứa trẻ nhất trong gia đình. Nhưng Porchay... Porchay, như bạn đã nói. Anh ấy sẽ ổn thôi."

"Nhưng nếu..." Macau bắt đầu, và Khun lớn tiếng rên rỉ.

"Nếu gì thì sao, Macau? Điều gì sẽ xảy ra nếu Kim giành lại được Porchay? Hãy có niềm tin vào anh trai Kim của mày ,Con chim ngu ngốc. "

"Lần thứ một nghìn, Ma Cao là thành phố, không phải Macaw như con chim ," Ma Cao kinh ngạc, và Khun đảo mắt chăm chú đến nỗi Ma Cao ngạc nhiên vì anh ta không kéo một cái gì đó.

Lần sau, anh ta dám liếc qua, nghe Khun tranh luận với vệ sĩ của mình về một số bộ phim mới mà anh ta muốn thử, trong khi Arm và Pol cầu xin anh ta cho họ nghỉ ít nhất một đêm, Kim đã tiến lại gần hơn, và Porchay đã có anh. khoanh tay. Cậu trông có vẻ khó chịu, phòng thủ, nhưng Kim hiện đang chủ động cầu xin , và Ma Cao cảm thấy tim mình như thắt lại trong cổ họng. Porchay sẽ không--

Kim đặt tay lên cánh tay của Porchay, kéo mạnh em ấy, cho đến khi Porchay buông tay ra, và Ma Cao cảm thấy cơn thịnh nộ đang gầm lên với sự sống bên trong anh.

"Tôi cần đồ uống," anh nói với không ai cụ thể, quay ngoắt đi, tiến sâu hơn vào khu vườn.

Có một mê cung hàng rào và một loạt các ghế dài, và Ma Cao quẹt một chai Jack từ một trong những quán bar nhỏ trong vườn được thiết lập trên không gian và đi vào mê cung.

Nó không quá phức tạp và hầu hết mọi người ở đây là các cặp vợ chồng muốn có cớ để công khai - cậu có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, thì thầm và cười khúc khích, khi cậu tiến sâu hơn vào. Cậu tìm thấy khoảng giữa tương đối nhanh, và hơi thở nghẹn lại trong cổ họng khi nhìn thấy nó. Có một cái cây nhỏ và một cái ghế dài vừa đủ lớn cho hai người-- nhưng cái cây có những chiếc đèn thần tiên giăng khắp nơi, đi vào mê cung hàng rào xung quanh. Nó đẹp đến nhức nhối, và cậu ở đây, một mình, sắp khóc vì - bất cứ điều gì Porchay đối với cậu - đang bận bịu bị dụ dỗ, nhưng một lần nữa, bởi gia đình chính chết tiệt.
_____________________________
Sorry vì sự lười của tui nên giờ mới có truyện nè. Đọc vui vẻ nheeee!!!

• Nhớ Vote sao cho tui và ủng hộ truyện mới của tui nhe 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro