9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Một giai điệu lọt vào tai làm Lâm Mạch ngẩn người, nghe rất quen nhưng anh không nhớ ra đã nghe ở đâu. Trong lúc anh còn mãi suy nghĩ thì Lý Hi Khản đã bước khỏi cửa hàng, trên tay xách một cái túi lớn, trên tay Lâm Mạch cũng túi lớn túi nhỏ, tất cả là thành quả mua sắm của Lý Hi Khản, toàn là quần áo đủ loại. Lâm Mạch nghĩ Lý Hi Khản nên chuyển sang ngành thời trang, anh cuối cùng cũng hiểu vì sao dù ở một mình mà cậu thuê căn nhà rộng như vậy, vì có hẳn một phòng chỉ để quần áo thôi.

Lúc đi ngang qua nhà sách, một tấm áp phích lớn dán bên ngoài làm Lâm Mạch khựng lại, người trên áp phích rất quen. Lý Hi Khản cũng dừng lại nhìn theo.

'Anh cũng nghe nhạc của Phàm Vũ hả?'

'Ai cơ?'

'Phàm Vũ, cậu ca sĩ, nhạc sĩ đang nổi gần đây ấy, album mới của cậu ta nghe rất hay.' Lý Hi Khản chỉ vào tấm áp phích.

Chính là Phàm Vũ, "người yêu" qua mail của Trịnh Nhân Dư. Anh đã từng vài lần lên mạng tìm thông tin của cậu ta, thảo nào thấy quen như vậy. Lần cuối anh nghe Trịnh Nhân Dư nhắc đến Phàm Vũ đã mấy tháng trước rồi, khi cậu ta nói gửi lá thư cuối cùng.

Lâm Mạch nhìn vào tấm áp phích quảng cáo album mới của Phàm Vũ. 'For Yu?' Anh lẩm bẩm.

'Lúc đầu em cũng tưởng là "for you", nhưng hóa ra lại là "Yu", chắc ẩn ý của cậu ta, nghệ sĩ mà, khó đoán được lắm.' Lý Hi Khản nói.

.

Tối đó Lâm Mạch đeo tai nghe rồi bật album của Phàm Vũ. Album rất hay, giai điệu dễ đi vào lòng người, ca từ tươi sáng. Cả album kể về một chuyện tình từ lúc bắt đầu đến những nỗi nhớ nhung khi phải xa nhau, rất giống với những gì Trịnh Nhân Dư đã kể cho anh nghe về chuyện của cậu ta và Phàm Vũ. Lâm Mạch nhìn Trịnh Nhân Dư đang học bài, cậu ta đã nghe album này chưa? Có suy nghĩ gì khi chuyện tình cảm của mình trở thành cảm hứng cho cả một album nhưng người sáng tác ra nó lại phụ bạc mình?

Nhưng Trịnh Nhân Dư hiện giờ đang sống rất vui vẻ, hạnh phúc hơn nhiều so với khoảng thời gian viết và chờ đợi thư mỗi ngày. Chuyện trước đây không cần phải nhắc đến nữa.

.

'Sao trước sảnh lại ồn vậy?' Trịnh Nhân Dư hỏi khi về đến kí túc xá. Sảnh trước của kí túc xá lúc này đầy người ngồi xung quanh một cái màn chiếu.

'Hình như xem gì đó.' Lâm Mạch nhìn thử 'bóng đá à?'

Khi lại gần hơn Lâm Mạch mới biết trên màn hình chiếu là một sân khấu ca nhạc, một người vừa đàn vừa hát, hình ảnh chuyển sang quay cận mặt người đó, chính là Phàm Vũ. Lâm Mạch giật mình, Phàm Vũ đang đàn và hát, có vẻ đây là đêm nhạc của cậu ta. Lâm Mạch nhìn sang bên cạnh, Trịnh Nhân Dư cũng thoáng sững sờ rồi trở lại bình tĩnh nhìn chăm chăm lên màn hình chiếu.

Phàm Vũ gần đây rất nổi tiếng, album nhạc của cậu ta rất được yêu thích và có đông người hâm mộ nên mọi người trong kí túc xá đã tổ chức buổi xem chung đêm nhạc. Phàm Vũ hát xong, mọi người vỗ tay không ngớt, chỉ có Lâm Mạch và Trịnh Nhân Dư đứng yên lặng bên ngoài.

'Vậy bài hát cuối Phàm Vũ tặng cho tất cả mọi người là gì đây?' Mc của đêm nhạc hỏi.

'Một bài hát không có trong album, hi vọng mọi người sẽ thích.' Phàm Vũ đáp và người hâm mộ lại phấn khích vỗ tay.

Vì sao mỗi hành động của em
Cứ vấn vương mãi trong tâm trí anh
Anh không thể nào xoá nhoà
Xin lỗi em
Anh đã không trân trọng những điều ấy
Mất đi em, anh giống như cá thiếu nước

Bài hát mới hoàn toàn khác hẳn những bài trong album, nhạc và lời da diết, thể hiện sự hối hận của người sáng tác, Phàm Vũ hát nó bằng vẻ mặt buồn bã khiến Mc ngồi cạnh suýt rơi nước mắt. Bài hát kết thúc, mọi người vẫn còn chìm đắm trong giai điệu đến quên cả vỗ tay.

'Bài hát này...' Mc lau khóe mắt 'sao lại buồn như vậy chứ, album trước chị còn vừa nghe vừa mỉm cười cơ mà.'

'Đây chính là những lời em muốn nói.' Phàm Vũ cầm mic nhưng mắt lại dán xuống sàn nhà. 'Album là nói về chuyện của em, về một người em rất yêu.'

Tất cả mọi người yên lặng, chỉ còn tiếng Phàm Vũ từ màn hình chiếu, Lâm Mạch liếc nhìn sang, Trịnh Nhân Dư cắn môi, đăm đăm nhìn vào màn hình.

'Vì để phát triển sự nghiệp em và cậu ấy phải xa nhau, em vẫn rất yêu cậu ấy nhưng đã bị guồng quay của công việc cuốn đi, dần dần bọn em ít liên lạc hơn, em đã đặt công việc lên trên cậu ấy. Lúc đó em chỉ nghĩ sau khi hoàn thành album sẽ đến gặp cậu ấy, sẽ bù đắp cho cậu ấy. Nhưng em không hề nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy, về khoảng thời gian chờ đợi rất dài. Là lỗi của em khi không thể dành thời gian cho cậu ấy, sự chờ đợi nào cũng có giới hạn, đến khi hoàn thành album thì em đã đánh mất cậu ấy rồi.' Phàm Vũ ngẩng đầu lên, mặt cậu ta buồn rười rượi, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận nỗi buồn và tấm chân tình của cậu ta. 'Em rất hối hận, em đã sai rồi.'

'Chuyện này...' Mc cũng bối rối vì lời bày tỏ bất ngờ của Phàm Vũ 'là người đã có gia đình nên chị hiểu, đôi lúc chúng ta quên mất người ở bên cạnh quan trọng như thế nào vì chúng ta nghĩ họ sẽ luôn ở bên cạnh mình, nhưng chị hi vọng cậu ấy sẽ thông cảm cho em.' Mc nhìn vào màn hình 'Phàm Vũ, em hãy gửi lời đến cậu ấy đi.'

Camera quay sát mặt, Phàm Vũ nhìn thẳng vào camera và nói dứt khoát. 'Trịnh Nhân Dư, anh xin lỗi, hãy cho anh một cơ hội.'

Lâm Mạch dời mắt khỏi màn hình, quay sang nhìn Trịnh Nhân Dư. Trịnh Nhân Dư cũng quay về phía Lâm Mạch, mặt cậu ta ràn rụa nước.

'Anh xem, anh ta chỉ nói một lời xin lỗi đơn giản như vậy thôi?' Trịnh Nhân Dư vừa nói vừa cười nhưng nước mắt chảy nhiều hơn 'chỉ xin lỗi như vậy mà muốn em tha thứ?'

'Có thể lúc cậu ta muốn liên lạc lại thì em đã cắt đứt rồi, cậu ta đâu thể làm gì được.' Lâm Mạch nói, anh thật sự thông cảm cho Phàm Vũ, có thể khi Trịnh Nhân Dư vừa cắt đứt liên lạc cũng là lúc Phàm Vũ hoàn thành công việc và thứ còn lại chỉ là một là bức thư chất vấn của một địa chỉ mail đã bị xoá. Tiếp theo đó là quãng thời gian ân hận, dằn vặt bản thân.

'Đáng đời.' Trịnh Nhân Dư nói 'hãy cứ ưu tiên cho cái album chết tiệt của anh ta đi.'

'Nhưng album đó là dành tặng em mà.' Lâm Mạch cười. Chuyện tình của Trịnh Nhân Dư quả thật kì lạ nhưng cũng rất chân thành.

'Ai thèm chứ.' Trịnh Nhân Dư nói, cậu ta vẫn còn giận nhưng đã có vẻ nguôi ngoai phần nào.

'Hi Khản thích cậu ta lắm, xin dùm anh chữ kí nha.' Lâm Mạch cười, chuyện tình qua mail lại kết thúc bằng màn bày tỏ chấn động.

'Chữ kí làm sao mà đủ.' Trịnh Nhân Dư nhìn màn hình lúc này đã tắt 'anh ta phải đến tận nhà hát cho Hi Khản nghe.'

'Được vậy thì tốt quá, trông cậy nơi em.' Lâm Mạch vỗ vai Trịnh Nhân Dư và cuối cùng cậu ta cũng mỉm cười.

.

'Em không ngờ Phàm Vũ lại tổ chức đêm nhạc ở sân nhà mình đấy.' Lý Hi Khản nói khi dựa vào người Lâm Mạch. Cả hai đang ngồi trên thềm nhà, tựa lưng vào cửa chuẩn bị xem màn trình diễn của ca sĩ, nhạc sĩ nổi tiếng Phàm Vũ diễn ra trong sân nhà của Lý Hi Khản.

'Nhờ Trịnh Nhân Dư, giờ cậu ta nói gì mà Phàm Vũ chẳng nghe.' Lâm Mạch cười.

'Lúc đó em cũng xem đêm nhạc của Phàm Vũ, lúc Phàm Vũ nhắc đến tên Trịnh Nhân Dư em đâu có nghĩ đến chính là anh ấy.' Lý Hi Khản lắc đầu, cuộc đời nhiều bất ngờ thật.

Lâm Mạch nhìn quanh sân, góc bên phải là Hồ Văn Huyên và Tả Diệp ngồi trên một băng ghế thì thầm to nhỏ, bên trái Quách Chấn và Tả Lâm Kiệt ngồi bệt trên cỏ vừa nói chuyện vừa động tay động chân, thỉnh thoảng còn đánh nhau. Đúng là hai đứa trẻ con. Lâm Mạch lắc đầu. Ở xa nhất, ngay sát cổng là La Kiệt, Quyến Nam, Cận Phàm đang nói chuyện rôm rả. Nhân vật chính của đêm nhạc ngồi giữa sân chỉnh dây đàn, Trịnh Nhân Dư ngồi đối diện, thỉnh thoảng mắt cả hai chạm nhau và Lâm Mạch có thể thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt Trịnh Nhân Dư.

'Trịnh Nhân Dư kể Phàm Vũ muốn cậu ấy đến sống cùng.' Lâm Mạch nói, vòng tay qua người Lý Hi Khản.

'Anh ấy đồng ý không? Nghe nói Phàm Vũ đã mở studio tại đây rồi.' Lý Hi Khản ngả người lên ngực Lâm Mạch.

'Đang làm giá một chút nhưng sẽ đồng ý thôi.' Lâm Mạch bật cười, cúi xuống nhìn Lý Hi Khản ngồi trong lòng mình 'nên em cho anh ở ké nhé?'

Lý Hi Khản quay người lại 'thật chứ?' Thấy Lâm Mạch gật đầu cậu vui vẻ đưa tay nhéo má anh 'anh sẽ làm việc nhà coi như tiền thuê nhà.'

'Dọn tủ quần áo của em tốn công sức lắm đấy.' Lâm Mạch nhăn mặt 'đồ nhiều như cửa hàng luôn.'

'Em sẽ cho anh ngủ trong phòng em, coi như đền bù.' Lý Hi Khản nở nụ cười rạng rỡ và Lâm Mạch biết quyết định của anh là chính xác, anh phải quan tâm, trân trọng cậu nhiều hơn.

Phàm Vũ dạo vài nốt đàn, báo hiệu bắt đầu. Lý Hi Khản xoay người lại, Lâm Mạch vòng hai tay qua eo ôm chặt cậu. Tất cả đều im lặng chăm chú nhìn vào giữa sân, tiếng nhạc và lời ca vang lên, du dương giữa buổi đêm yên tĩnh.

Cuộc đời giống như vòng quay ngựa gỗ, có nhấp nhô lên xuống nhưng cũng về chỗ cũ. Người có tình cuối cùng sẽ đến được với nhau.


* lời bài hát "cá thiếu nước" của Trịnh Nhân Dư

(Vì tất cả đều hạnh phúc nên fic đương nhiên là) hết (rồi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro