Chương 22 : CHA CON?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

「... con đã chịu nhiều chuyện rồi」

Jin hiện đang ôm cô bé《Automata》 và vuốt đầu cô bé.

「Aah, có vẻ là cậu đang ở giữa chuyện gì đó, nhưng cậu có thể giải thích chuyện gì cho chúng tôi hiểu không?」

Cảm thấy bực mình, Rock kêu lớn. Nghe thấy giọng nói đó, cô bé《Automata》 tách Jin ra một chút.

「Thật có lỗi quá. Cháu đã tìm kiếm người cha thất lạc trong một thời gian dài rồi」

Nghe những lời đó, Jin liền can vào,

「Không, không phải ở đây, hmm, ta nó chuyện trong nhà trưởng làng thì sao nào. Như vậy có được không, Rock-san?」

「A-Aa, được thôi... thế, có gì nguy hiểm trên núi không?」

「Nếu ý chú nói là ngọn núi mà cháu vừa đi ra thì không có gì nguy hiểm đâu. Mặc dù《Hekatonkheires》 cản đường nhưng cháu đã tiêu diệt nó rồi」

「Aa, Vậy à. Thế thì to... 《Hekatonkheires》!!??」

Theo những gì Rock biết, 《Hekatonkheires》 là một con《Quái vật》 thường mất cả một đội người để tiêu diệt. Bên cạnh đó Rock, người làng không biết chuyện đó nên cậu mừng là nguy hiểm đã qua.

「Không những Jin mà cả cô bé đó(?) cũng kinh thật...」

Rock lầm bầm và theo sau mọi người sau khi bị bỏ lai đằng sau một chút. Jin liếc vào cô bé《Automata》,

「Con... phải rồi, ta vẫn chưa cho con cái tên」

「Vâng, thưa Cha」

「Này, cái chuyện cha con đó...」

「Vì người tạo con là nam nên con gọi họ là Cha」

「Aa, thế à」

Jin có thể hiểu được điều đó, thế là cậu hoàn toàn chắc chắn.

「Vậy thì tiền nhân của ta là chắc là Mẹ」

「Vâng, Adrianna Balbora Ceci là mẹ con」

Jin cảm thấy cô bé《Automata》 trông rất giống con người. Đó là vì kiến thức của Jin được chuyển sang cô bé. Jin có thể mơ hồ cảm nhận được.

「Nếu thế thì, nó cần có một cái tên...」

Sau khi Jin nghĩ một lúc,

「Được rồi, từ giờ trở đi con tên là Reiko」

Với Jin thì đó là cái tên khá là nho nhã.

Đó là vì cậu nghe từ trưởng cô nhi viện nói rằng Jin là chữ cái lấy từ『Jingireichishin>』, và như thế cậu chọn một chữ cái trong 5 từ đó (jin-gi-rei-chi-shin), chỉ thế thôi. ⚑

「Vâng. Cảm ơn cha nhiều lắm. Từ giờ tên con là『Reiko』」

Trong lúc nói chuyện như thế, họ đến nhà trưởng làng. Jin bảo Reiko ghi nhớ một điều.

「Nghe này Reiko, chuyện về《Cổng dịch chuyển》 là một bí mật」

Cậu quay lại và thì thầm lệnh đó cho cô bé phòng người khác nghe được.

Vào lúc đó, vị trưởng làng Gibekku đi ra khi đang làm gì đó trên bàn.

「Sao mọi người ở đây hết vậy?」

Rock ở đằng sau bước đến trước, và thế là câu chuyện về『Reiko』 được tóm tắt, kết thúc rằng cậu muốn được nghe chi tiết câu chuyện.

「Vậy à, nếu cậu nói không còn nguy hiểm gì thì tốt. Nào, vô trong đi」

「Cảm ơn rất nhiều」

Tại đây có Jin, Reiko, vị trưởng làng, Rock, Tom, và những người đàn ông khác nữa. Và hơn nữa, những người rảnh tay đến xem. Nhờ căn phòng khách rộng lớn của nhà trưởng làng, giờ đã đầy nhóc người.

「Giờ thì, hãy nghe câu chuyện của cậu nào」

Vị trưởng làng bắt đầu nói chuyện.

「Vậy cháu sẽ nói trước」

Người nói trước là Jin.

「Cô bé này là Reiko được tiền nhân của cháu tạo ra, và là một《Automata》 mà cháu sửa. Có vẻ như cô bé tiếp tục tìm kiếm cháu sau sự cố《Cổng dịch chuyển》 đã đưa cháu đến đây」

「Vâng. Vì vị trí của Cha đã không còn, nên cháu...」

Sau đó để đáp lại Jin, cô bé《Automata》 giải thích tóm tắt những gì đã xảy ra. Đương nhiên là cô bé bỏ qua phần《Cổng dịch chuyển》. Dù vậy nó vẫn gây hứng thú cho người nghe.

「... đó là những gì đã xảy ra」

Sau khi kết thúc câu chện dài của Reiko, không ai nói gì cả. Mọi người khâm phục long trung thành của Reiko, đồng cảm với cô bé những khó khăn, và cả sức mạnh kinh ngạc của cô bé.

「Vậy sao, thì ra đó là lỗi của《Hekatonkheires》 mà đàn hươu núi chạy khỏi chỗ trú ẩn」

Khi Jin nói vậy, những người xung quanh trở nên,

「V-vậy là không còn gì nguy hiểm nữa sao?」

「Vâng, tất cả những con Gấu rừng đều bị con《Hekatonkheires》ăn thịt hết rồi」

「Aa, thật tốt quá. Sau cùng thì chúng ta nhận được một lượng lớn thịt chất lượng từ đám hươu núi ấy」

「Dù vậy, Reiko phải không? Em trông không khác gì con người. Nhưng đánh bại con《Hekatonkeires》 bằng cơ thể đó thì ghê thật」

「Đi đến vậy mà chỉ để tìm Jin người mà làm ra em thì, mình muốn khóc quá」

Với những lời nhất trí đó, bây giờ chuyện đã xong xuôi,

「Được rồi mọi người, xong chuyện rồi thì giải tán. Sẽ rất tốt nếu tất cả quay về nhà và giúp gia đình thanh thản」

Vị trưởng làng kết thúc và mọi người tản ra về. Jin đương nhiên là cùng với Reikoquay về nhà Martha.

「Cháu về rồi」

「Mừng cháu về Jin... gì kia, cô bé kia là ai vậy?」

「Mừng anh trở về Onii-chan...!?」

Martha và Hanna đều bất ngờ khi họ thấy Reiko. Với hai người họ thì Jin,

「Để cháu giới thiệu. Đây là con《Automata》 của cháu tên là Reiko. Nó đi tìm cháu khi mà cháu bị mất tích」

Cậu giới thiệu cô bé.

「Rất vui được gặp bác, con là một《Automata》 tên Reiko. Cha cháu đã nợ bác rồi, con xin tỏ lòng cảm ơn」

「Cha!?」

Như dự đoán, hai người họ ban đầu đều ngạc nhiên nhưng sau khi nghe câu chuyện khó khan của Reiko khi mà đi tìm Jin, Martha ngưỡng mộ cô bé. Trái lại thì Hanna nhìn Reiko với ánh mắt không dễ chịu.

Lúc đó, bụng Jin rống lên,

「Mà, cũng đã trưa rồi nên ta nhanh nhanh ăn cơm nào. Reiko-chan đằng đó, con có món gì không thích không?」

Martha hỏi trong khi bước vào nhà bếp,

「Không, con là một《Automata》 nên là con không cần ăn」

Reiko trả lời. Martha tiếp tục bất ngờ,

「V-vậy à. Vậy thì làm 3 phần chắc là được」

Nói vậy bà ấy bước vào nhà bếp. còn lại Jin, Reiko, và Hanna. Như thế Hanna rụt rè hỏi Jin.

「Onii-chan... anh sắp đi khỏi đây sao...?」

「Eh?」

「Vì, Reiko-san đến để đón anh về nhà đúng không?」

Hanna hỏi với đôi mắt ngấn lệ. Thấy vậy Jin,

「Không hề, chí ít thì anh sẽ ở đây cho đến mùa xuân」

「Thật không?」

「Bên cạnh đó, cho dù anh có đi thì không có nghĩa là sẽ không quay lại. Anh sẽ đến ghé thăm má」

「Thật không? Anh không nói dối chứ?」

Khi Hanna nói vậy trông con bé năng động thấy rõ.

「Thật đó, anh hứa」

「Mừng quá...」

Hanna trông rất vui và cười. Ngay sau đó, Martha quay lại với bánh mì và súp.

「Nào nào, đến bữa trưa rồi. Reiko-chan, thực sự là con không cần ăn à?」

「Con không sao đâu. Cảm ơn bác đã quan tâm」

Vì thế ba người Jin, Hanna và Martha ăn trưa trễ hơn mọi ngày. Trong lúc ăn, Jin nó về việc ngọn núi không còn gì nguy hiểm nữa.

「Vậy à. Nguy hiểm đi rồi thì bác có thể cảm thấy nhẹ nhõm rồi」

Martha trông nhẹ nhõm.

Sau bữa trưa, Jin đưa Reiko đến xưởng rèn còn thì Hanna ngủ trưa sau khi ăn xong.

「Giờ thì Reiko, con có thể đi lấy nguyên liệu cho《Cổng dịch chuyển》liền được không. Cha muốn xác nhận vấn đề nguy hiểm đã đi qua cho mọi người」

「Vâng, con hiều rồi. Con sẽ làm liền」

Reiko nói vậy với mái tóc đen phất phới và bắt đầu chạy như cơn gió.

「Giờ thì, mình sẽ chuẩn bị cho《Cổng dịch chuyển》 ở đây」

Cậu gọi Gon và Gen đang đứng đằng sau bảo chúng đào một cái lỗ ở góc xưởng rèn. Lần này cậu không làm một chỗ trú ẩn mà là một căn phòng nhỏ. Jin cảm thấy căn phòng rộng khoảng 8 tấm thảm tatami. Căn phòng hoàn thành nhanh chóng.

Cậu làm một cái tường, sàn, đường đi, bậc thang, làm cứng chúng với phép thuật, củng cố chúng, và lối vào là một cánh cửa mà không ai phát hiện. Thậm chí cậu còn đặt một rào chắn, nhưng trước hết thì cậu quay lại phòng thí nghiệm một lần. Nếu cậu có thể đi lui tới khu nghiên cứu thì sẽ dễ dàng để làm việc hơn so với bây giờ.

「Con về rồi」

Reiko quay về với nguyên liệu trong vòng một tiếng. Hanna vẫn còn ngủ, nó đúng là hơi nhanh thật.

「Được rồi, lắp đặt nó ngay nào」

Cậu định lắp đặt《Cổng dịch chuyển》 trước khi Hanna thức dậy và đi đến xưởng làm việc. Jin vội vã tập trung vào việc hoàn thành căn cứ.

「Nối cái này với nó, gắn cái này lại và nối cái này vào」

Reiko đã làm nhiều lần trước đây hoàn thành lắp đặt《Cổng dịch chuyển》.

「Vì nó là kiểu tự cung cấp pháp lực nên nó sẵn sàng để dùng rồi. Với rào chắn đơn giản như thế này, nếu bước sóng phép không giống với cha thì nó sẽ không thể dùng được」

「Con có thể dùng nó được không Reiko?」

「Vâng. Vì cha đã đưa pháp lực vào để kích hoạt con nên bước sóng của con tương tự như với cha」

「Nó có thể đưa người khác đi cùng không?」

Cậu có lẽ đã nghe được chuyện như vậy. Với thứ thế này, Jin nên phải có kiến thức về nó, nhưng tìm kiếm trong đầu sẽ mất chút thời gian.

「Nếu người đó tương tác vật lí với cha hoặc con thì được」

「Vậy thì nắm tay chắc là được」

「Vâng」

「Được rồi. Đêm nay quay về một lần nào. ở đó những nguyên liệu cha cần」

Jin nói và Reiko,

「Vậy thì con có một thỉnh cầu. Cha có thể cải thiện chức năng phát hiện phép thuật của con được không?」

「Hn? Aa, vì thế sẽ dễ hơn cho con tìm cha. Được rồi, cha sẽ làm liền khi chúng ta quay về」

Với điều này, Reiko trở thành một《Automata》vô đối hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro