10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ tang của Linyard Barlow đổi sang ngày thứ tư.

Thế nhưng trước khi đến cái ngày mà lẽ ra Taehyung phải chết này, thì kẻ vốn đang phải hưởng thụ sự 'săn sóc tỉ mỉ' của gia tộc Barlow ở địa lao lại tựa như Sát Thần mà dẫn người xuất hiện ở trang viên Cha.

Thủ hạ của Cha triển khai đánh trả, thế nhưng bọn họ kinh hoàng nhận ra, địch nhân hiểu rõ cách bố trí bảo an của trang viên Cha như lòng bàn tay.

Nhận thấy tình thể không ổn, nhóm thủ hạ còn sống đều thúc giục tộc trưởng kiêm đảng thủ của bọn họ rời đi bằng mật đạo. Tiềm lực của gia tộc Cha được gây dựng qua cả trăm năm, chỉ cần Cha Eunwoo còn sống, luôn luôn có cơ hội Đông Sơn tái khởi*.


"Alexa đâu? Em ấy phải đi cùng ta."

"Không kịp nữa rồi!"

"Đảng thủ! Kẻ thù sắp tiến vào sân rồi!"

"Không! Không có Alexa, ta tuyệt đối không rời đi!"

Cha Eunwoo hung hăng đẩy thủ hạ đang ngăn cản y, chạy về phía hòm nhiệt Apollo nằm trên bãi cỏ, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gió vút, sau đó là đột nhiên choáng váng, cùng bóng tối vô tận.

Thủ hạ trung thành đánh hôn mê đảng thủ đã mất đi lí trí vì người em họ, nhân lúc hỗn loạn cõng y vào mật đạo.

Nội ứng ngoại hợp tập kích cực kì thành công, Taehyung gần như là đạp lên thi thể, thế như chẻ tre* xông vào phòng khách của trang viên Cha.

*chỉ thế mạnh áp đảo

"Lục soát! Tìm Cha Eunwoo cho tôi, bắt sống!" Taehyung trầm giọng bỏ lại một câu dặn dò, xoay người túm lấy quản gia, "Y đang ở đâu? Lập tức đưa tôi đến chỗ y."

'Y' này trong lời hắn, tất nhiên không phải để chỉ Cha Eunwoo, mà là nói đến Thỏ Nhỏ hắn quan tâm nhất.

Quản gia trong nháy mắt có hơi do dự.

Quản gia vốn dự tính sau khi tập kích thành công, sẽ thả Alexa thiếu gia đáng thương ra trước, nhưng không ngờ tốc độ của Taehyung lại quá nhanh, vì muốn nhìn thấy Thỏ Nhỏ đầu tiên, hắn xông vào trước nhất.

Quản gia là người rành đời, chỉ cần nhìn vào hành động của Taehyung ở gia tộc Barlow là có thể nhận ra địa vị của Alexa thiếu gia trong lòng người này quan trọng đến thế nào, mặc dù đây là chuyện tốt, thế nhưng lại dễ tạo thành hậu quả không lường được - nếu Taehyung biết Alexa thiếu gia đang phải trải qua tra tấn thế nào, rất có thể hắn sẽ trong cơn tức giận mà trực tiếp vọt vào trang viên Cha, loại xúc động này chẳng những sẽ hại chết Taehyung, mà cũng sẽ bóp nát hi vọng cứu vớt Alexa thiếu gia.

Phải cứu Alexa thiếu gia, nhất định phải nắm chắc.

Phải cẩn thận mà bình tĩnh!

Vì lo lắng cho đại cục, khi nói tình trạng của Alexa thiếu gia cho Taehyung, quản gia chỉ dùng cách nói mơ hồ 'Cậu ấy bị Eunwoo thiếu gia nhốt lại'.

Điều này cũng là nguyên nhân khiến cho quản gia lo lắng, lộ ra một chút chần chừ trên gương mặt khi Taehyung tra hỏi.

Taehyung căn bản không biết cái gọi là 'nhốt lại' của Cha Eunwoo đối với Jungkook, là loại nhốt lại tàn nhẫn đến mức nào.

"Y ở đâu?" Taehyung hỏi lại một lần, ánh mắt lộ ra sát khí.

Thỏ Nhỏ rơi vào tay Cha Eunwoo bao nhiêu ngày, ruột gan Taehyung cồn cào bấy nhiêu ngày, tiếng thét thê thảm của Thỏ Nhỏ truyền qua di động, đã trở thành ác mộng mỗi đêm của hắn.

Hiện tại rốt cục tiến vào được trang viên Cha, lại vẫn nhìn không thấy bóng dáng Thỏ Nhỏ, trái tim Taehyung tựa như bị răng nanh rắn độc găm chặt vào.

Quản gia dù chỉ chần chờ một chút, cũng làm cho hắn cảm thấy rất muốn giết người.

"Ở trên cỏ."

Quản gia buông ra một ngón tay, chỉ ra ngoài cửa sổ, Taehyung liền như mãnh hổ xuống núi mà lao tới.

Thấy trảng cỏ lớn được chăm chút tỉ mỉ bị mắt trời chói chang chiếu lên, hắn bỗng sững người, ánh mắt dừng lại trên một chiếc hòm kim loại rỉ sét nằm giữa mặt cỏ, phía trên có một chiếc chốt sắt nặng nề xuyên qua nhưng không bị khoá, bất cứ kẻ nào ở bên ngoài cũng có thể dễ dàng mở hòm ra, thế nhưng nếu một người bị nhốt ở bên trong, bất kể là dùng phương pháp nào cũng không thể trốn thoát.

Trái tim Taehyung đột nhiên đập loạn.

"Thỏ Nhỏ!"

Hắn đặt súng lục đã được lên đạn xuống cỏ, khàn giọng kéo chốt sắt ra. Chốt sắt hấp thụ nhiệt từ mặt trời nóng đến bỏng tay, Taehyung không thể tưởng tượng được Thỏ Nhỏ thanh lương thanh nhã tựa một đám mây lại có thể ở bên trong này, thế nhưng quản gia chỉ lên cỏ, mà đây chính là thứ duy nhất có thể giam người lại.

Nhấc cánh cửa lên, một luồng khí nóng lập tức xộc vào mặt, đủ để Taehyung hiểu được bên trong nóng đến mức nào.

Mặc dù không dám tin, nhưng Thỏ Nhỏ của hắn lại ở ngay bên trong.

Trái tim của đế vương đêm tối tàn sát cả thiên hạ, chợt nát.

"Thỏ Nhỏ, Thỏ Nhỏ...." Hắn ôm Jungkook ra.

Sắc mặt Jungkook tái nhợt, mắt khép lại, thân thể còn nhẹ hơn một sợi lông vũ.

Anh thực im lặng, ngoan ngoãn hệt như khi còn bé, Taehyung nhớ tới lần đầu tiên hắn và anh tiếp xúc ở khoảng cách gần nhất, là ở cô nhi viện, cái lần mà rốt cục hắn không còn phải nhìn qua lớp hàng rào màu trắng, giữa đêm, Taehyung lẻn vào phòng, đến trước giường cậu bé.

Lúc đấy anh cũng thế này, nhu thuận mà yên lặng, gương mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ ngủ say, lông mi thật dài rũ xuống, hô hấp mỏng manh đến nỗi tưởng như không thể phát hiện.

Ngày đó, hắn trộm đi Thỏ Nhỏ của Jungkook.

Và ngày hôm sau, hắn bất an nhận ra, bản thân chỉ e đã phạm phải sai lầm vĩnh viễn không thể bù lại.

Hắn bứt rứt rất nhiều năm, mãi đến một ngày, Jungkook một thân thanh nhã, bước vào phòng VIP của đá quý Cha.

Thứ hắn mất đi, thật lâu thật lâu sau mới tìm được trở về, cho nên hắn không từ thủ đoạn, nắm thật chắc trong lòng bàn tay, không chịu thả lỏng.

Hắn không thể mất đi Thỏ Nhỏ của hắn lần nữa.

Chuyện như vậy, cho dù là Kim Taehyung, cũng không thể chịu đựng được lần thứ hai.

"Thỏ Nhỏ, em mở mắt ra đi....." Taehyung ôm anh vào trong phòng, quát lên với thủ hạ đang kinh ngạc của mình một câu 'gọi bác sĩ', sau đó ôm Jungkook vào trong ngực, miệng đối miệng mớm nước qua, khẽ khàng uy hiếp, "Thỏ Nhỏ, mau dậy đi. Chồng em đang gọi, không thể không nghe lời."

"Em còn nhớ rõ quy củ không?"

"Nghe lời, mở mắt ra."

"Ngoan, mở mắt."

"Thỏ Nhỏ, nếu còn không tỉnh, em sẽ chọc giận tôi đấy."

Không biết là uy hiếp có tác dụng, hay là nhiệt độ trong phòng mát mẻ và được uống nước có tác dụng, mà Jungkook ở trong vòng tay Taehyung hơi hơi cựa quậy.

Taehyung tựa như bị người ta dùng Định Thân pháp, ngay cả tóc cũng không dám động, ngừng thở theo dõi gương mặt gầy đến đáng thương nhưng vẫn tuấn mỹ của anh.

"Thỏ Nhỏ? Thỏ Nhỏ?" Taehyung thấp giọng khàn khàn gọi.

Hàng mi dày của Jungkook run lên một chút, một lúc lâu, mới chậm rãi hé ra.

Ngực Taehyung lập tức như bị thứ gì đó thổi phồng lên, thế nhưng lại không dám hô hấp, hắn dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất có thể kêu một tiếng Thỏ Nhỏ, giọng nói khàn khàn, tựa như vừa khóc lâu đến khản cổ.

Jungkook mấp máy đôi môi tái nhợt, suy yếu hỏi, "Thỏ đâu?"

Khi mất đi ý thức, vẫn mơ hồ nghe thấy người này đang gọi Thỏ Nhỏ, Thỏ Nhỏ.

Anh phải khổ sở đấu tranh mới có thể tỉnh lại, vậy Thỏ đâu?

Taehyung ngẩn ra một chút, không nghĩ tới, Jungkook sau khi tỉnh lại, thứ đầu tiên hỏi đến lại là cái này.

Hắn vẫn luôn nhét thỏ bông vào tay Jungkook, vậy mà đúng hôm nay lại không mang.

Từ lúc đi ra khỏi địa lao, Taehyung liền lao đầu vào hành động giải cứu Thỏ Nhỏ.

Mọi chuyện đều tranh thủ từng phút từng giây, thế nhưng cẩn thận mấy vẫn khó tránh khỏi sai sót.

Hắn quả thực sơ suất.

Chỉ mang theo súng, lại không mang theo... Thỏ nhỏ cho Thỏ Nhỏ.

"Thỏ đâu?"

Nghe thấy Thỏ Nhỏ suy yếu vô cùng, mơ màng hỏi, Kim lão đại không hổ là Kim lão đại, quyết định thật nhanh, xé một đoạn tay áo, cuộn vải dệt thành một thể tích vừa đúng, nhét vào trong tay Jungkook, "Cầm, không được ném đi linh tinh."

Lòng bàn tay nắm được một thứ phồng lên, mềm mại, Jungkook cảm thấy an tâm.

Thỏ Nhỏ đừng sợ.

Em vẫn ở bên ta.

Ta vẫn bên cạnh em.

Sẽ không tách ra.

Jungkook khẽ thở ra nhẹ nhõm, nắm lấy 'Thỏ Nhỏ' mà người kia đưa anh, lần thứ hai lâm vào bóng tối.

Khi tỉnh lại, thấy cách bài trí trong phòng, chóp mũi ngửi được mùi thuốc sát trùng quen thuộc, Jungkook biết mình đang ở đâu.

Cho tới nay, phòng bệnh của bệnh viên Bắc sơn luôn là nỗi ám ảnh của anh, anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày anh mở mắt ra, nhìn thấy những thứ này lại sinh ra cảm giác an tâm như vậy.

Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, không cần cúi đầu, cũng biết là một con thỏ bông nhỏ đáng yêu.

Vừa mới tỉnh lại, đầu óc có hơi choáng váng, thế nhưng lại cảm thấy có chút ấm áp, rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tựa như nhành liễu thổi qua, cuối cùng lại trở về yên lặng, chỉ còn một sự thật khiến anh an tâm nhất.

Kim Taehyung, còn sống.


Tỉnh lại ngắn ngủi từ hòm nhiệt Apollo, người mớm nước qua miệng anh, động tác ôm quen thuộc, hơi thở độc nhất vô nhị, và cả uy hiếp vô cùng thân quen kia nữa.... Jungkook chưa quên.

Anh chậm rãi quay đầu ở trên gối, thấy Taehyung ghé vào mép giường bệnh, mắt nhắm lại, ngủ thực sự say.



Gương mặt anh tuấn tà mị gầy hẳn đi, có vài vết thương giống như bị roi vụt qua, thế nhưng đế vương đêm tối vẫn là đế vương đêm tối, cho dù là đang ghé vào bên giường ngủ, cũng vô tình mà lộ ra khí thế nguy hiểm.

"Thỏ Nhỏ?" Đầu ngón tay của Jungkook vẫn chưa đụng tới hắn, bản năng của Taehyung đã phát huy tác dụng, ngẩng mạnh đầu khỏi khuỷu tay, "Em tỉnh rồi?"

"Ừm."

Taehyung không giống người vừa mới tỉnh lại, hai mắt sáng rực hữu thần, "Lúc em ngủ đã truyền dịch dinh dưỡng cho em, bác sĩ nói thân thể em rất yếu, cần phải tĩnh dưỡng."

"Taehyung." Jungkook hỏi, "Ba người nhà Mitsuishi Yamato, là anh giết sao?"

"Em đang nói đến trợ lý đặc biệt của Cha Eunwoo?"

Nghe thấy Taehyung hỏi lại như vậy, Jungkook đã biết đáp án không phải.

Nếu Taehyung biết Mitsuishi Yamato từng có ý đồ với mình, câu trả lời nhất định sẽ tàn nhẫn và ác độc hơn thế này.

"Tôi biết cả nhà hắn bị giết, nhưng không biết là do ai làm." Taehyung nheo mắt, tựa như ngửi được thứ gì, "Tại sao em lại nghi ngờ tôi?"

Jungkook không đáp, chuyển sang một đề tài quan trọng khác, "Em tôi đâu?"

"Không rõ lắm."

Là không rõ lắm, chứ không phải không biết.

Đây thực sự là lời nói thật.

Taehyung biết Junghyun đang giao thiệp với nhân vật nguy hiểm nào, có điều, phương thức giao thiệp cụ thể cùng với nội dung, hắn không rõ ràng lắm.

"Tôi gọi điện về nhà. Ba nói anh nói với bọn họ, Junghyun đi công tác."

Người kia nhíu mày, "Trải qua nhiều như vậy, em chỉ muốn hỏi tôi em trai em đang ở đâu thôi sao?"

"Nếu như không trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi sẽ không hỏi anh như thế này." Jungkook im lặng một hồi lâu, thấp giọng nói, "Nếu là trước đây, anh có phạm phải tội ác tày trời, tôi cũng sẽ không ngạc nhiên."

Vẻ mặt Taehyung có chút thay đổi, hắn ngồi vào mé giường, tựa gần hơn vào Jungkook, nhìn kĩ ánh mắt của Thỏ Nhỏ mình tâm ái, "Là do mắt tôi sao? Ánh mắt em nhìn tôi, không giống như trước đây."

Tâm Jungkook bỗng nhiên có chút loạn.

Anh rũ mắt, sau đó nghe thấy tiếng cười khẽ dễ nghe của người kia, "Bảo bối, em vẫn thẹn thùng như trước vậy."

"Đừng nói sang chuyện khác." Jungkook một lần nữa hướng mắt lên, "Anh rốt cuộc giấu Junghyun đi đâu? Nó thực sự đi công tác sao? Hay do anh giở trò?"

Khiến người ta kinh ngạc, là thái độ khởi binh vấn tội này, lại không chọc giận Taehyung.

Hắn thậm chí rất vui vẻ.

Vẫn là thái độ quật cường như vậy, thế nhưng ánh mắt Thỏ Nhỏ lại mang theo một thứ gì đó khiến hắn vui sướng, làm hắn cảm thấy như đang bàn chuyện cùng với một nửa khác của mình. Không nhịn được muốn dung túng, muốn cưng chiều sủng nịch, không tự chủ được, muốn nói thật ít nhất một nửa với em ấy.

"Junghyun không phải đi công tác, nhưng cậu ta quả thực xuất ngoại. Có một người bạn đi chung với cậu ta, theo tôi biết thì khi Junghyun du học ở Mỹ quen người bạn kia. Về an toàn của cậu ta, em có thể tuyệt đối an tâm."

Còn về phần trinh tiết, em cũng không phải lo lắng.

Hẳn là sớm đã không còn.

"Junghyun thật không có chừng mực. Còn anh nữa, để mặc nó cùng bạn xuất ngoại đi chơi sao? Còn giúp nó giấu ba mẹ tôi?"

"Junghyun cũng không còn là một đứa nhỏ, cậu ta đã trưởng thành rồi. Tôi thấy, cứ nên để cậu ta xử lí chuyện của mình với người bạn kia." Taehyung nói như thể một bậc phụ huynh thấu hiểu.

Đối với hành vi bán cậu em vợ mình cho người nào đó để đổi lấy quyền thăm thân, Kim lão đại không hề áy náy.

Để cứu được Thỏ Nhỏ, hắn có thể bán đi cả mạng sống của mình, tất nhiên càng có thể bán đi một Jeon Junghyun.

Mà nói, có thể theo tên kia, chỉ cần Junghyun không chọc đối phương tức giận, thì cuộc sống chắc hẳn cũng không tồi.

"Được rồi, chuyện Junghyun, tôi đã giải thích xong. Bây giờ, chúng ta làm chút chuyện khác đi." Taehyung cầm thuốc trên tủ đầu giường lên, đút cho Jungkook, sau đó rót một chén nước ấm, uống trước một chút thử độ ấm, sau đó một hơi ngậm hết vào miệng, nâng cằm Jungkook lên.

Xúc cảm nhẵn mịn ở đầu ngón tay vẫn động lòng người, thế nhưng rõ ràng gầy hơn lúc trước.

Nghĩ đến những giày vò mà Thỏ Nhỏ phải chịu khi bị Eunwoo bắt được, Taehyung ngay cả cảm giác muốn ăn thịt người cũng có.

Jungkook nao nao ngửa đầu nhận nước ấm mà người kia truyền qua, một ý niệm bỗng xẹt qua trong đầu, anh vươn tay đẩy Taehyung ra.

Nước ấm làm ướt ra nệm trắng tuyết.

"Chúng ta là..." Yết hầu Jungkook hơi căng ra, "....anh em."

"Đúng vậy." Taehyung trầm giọng nói.

Hắn biết, sớm hay muộn, chuyện này cũng sẽ bị nhắc tới.

"Đây là loạn luân."

"Đã loạn rất nhiều lần." Kim lão đại không hề chớp mắt nói.

Vẻ mặt Jungkook đầy phức tạp nhìn hắn, trong lòng ngũ vị tạp trần, có chút phẫn nộ, có chút không cam lòng, có chút bi thương, còn có rất nhiều... mâu thuẫn.

"Chúng ta sau này không thể tiếp tục..."

Lời Jungkook chưa kịp nói xong đã bị ngắt ngang, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Soobin mặc áo Blouse rộng thinh đi vào, vẻ mặt lo lắng dẫn người chạy tới, "Anh Taehyung! Nói bao nhiêu lần, anh phải ở trên giường tĩnh dưỡng. Lúc phải thay thuốc thì tìm cả ngày cũng không thấy người, anh bảo em phải làm sao?"

Taehyung bình tĩnh nói, "À, cậu đến rồi. Thỏ Nhỏ tỉnh rồi, vừa lúc, cậu kiểm tra cho em ấy một chút."

Thỏ Nhỏ.

Kim Taehyung hiện tại, gọi Jeon Jungkook là Thỏ Nhỏ, gọi đến cực kì thuận miệng.

Tựa hồ thiên kinh địa nghĩa.

Có lẽ, thật sự là thiên kinh địa nghĩa.*

"Anh Taehyung! Kính nhờ anh đừng có đùa nữa! Miệng vết thương nhiễm trùng không có vui đâu!" Soobin cũng chỉ có vào thời điểm thế này mới dám rống lên với anh Taehyung uy phong vô thượng, thấy Taehyung không chịu trở về phòng bệnh của mình, anh đành phải phất tay một cái, sau đó lại xắn tay áo, cùng một đám người tiến lên bắt đầu cởi đồng phục bệnh nhân trên người Taehyung ra, bắt đầu phân công hợp tác, tiến hành 'công cuộc' đổi thuốc.

Taehyung trần trụi nửa người, một khắc khi băng vải bị tháo xuống, Jungkook cứng ngắc.

Những vết thương đáng sợ trải rộng khắp lưng ngực, cơ hồ nhìn không thấy chỗ nào lành lặn, vết thương chắn đi duệ khí, những vết roi dữ tợn, dấu bỏng của sắt nung, không biết phải nói thế nào. Jungkook nhìn Taehyung ngồi bên giường bệnh, điềm nhiên như không để một đám người chạy xuôi chạy ngược thay thuốc cho hắn, bỗng nhiên quên mất phải hô hấp thế nào.

Bỗng nhiên ngẩn ngơ.

Thân thể trước mắt tràn đầy thương tích, là thân thể anh từng cảm thụ vô số lần, thân thể gợi cảm nhất trên đời này. Jungkook nhớ tới khi Taehyung mang vòng cổ mình thiết kế, nghe theo chỉ thị của mình, vừa tự nhiên bày ra động tác, vừa biếng nhác mỉm cười.

Anh nhớ sau lưng Taehyung có một vết sẹo bỏng, đó là khi ở phòng Sauna hắn vì cứu anh mà lưu lại.

Hiện tại đã không còn thấy vết sẹo kia, mà càng nhiều những vết thương sâu hơn bao trùm bên trên nó.

"Thỏ Nhỏ, nhắm mắt lại." Taehyung chịu đựng đau nhức truyền đến khi thay thuốc, liếc nhìn Jungkook một cái, cười nói, "Có gì đẹp đâu? Đừng nhìn."

Jungkook không cách nào nhắm mắt lại được.

Anh không thể nào.. không nhìn tới.

Thân thể cứng ngắc, bắt đầu hơi hơi run lên.

Nam nhân cường hãn không ai bì nổi, vốn là đế vương cao cao tại thượng, chỉ vì Jungkook, nhận một cuộc điện thoại, hắn lại làm ra chuyện không có bất luận kẻ nào có thể làm, trả một cái giá đắt đến rúng động lòng người.

Chỉ vì Jungkook anh.

Thay thuốc cho Taehyung xong, một lần nữa băng lại băng vải, Soobin đã mệt đến nỗi cả người đầy mồ hôi, vừa đến trước cửa, lại nhịn không được liếc Jungkook một cái, "Anh Taehyung bị thương rất nặng, xương cũng gãy mấy cái, nếu anh ấy yêu cầu anh cái gì, anh cũng nên phối hợp."

Taehyung nhíu mày, nói với Soobin, "Nói nhảm cái gì? Làm xong thì đi đi."

"Bởi vì anh, anh của tôi bây giờ vẫn còn trong tay Jung gia, không biết tình huống thế nào. Anh Taehyung vất vả lắm mới có thể sống sót trở về, nếu anh còn làm anh ấy khó chịu...."

"Soobin!" Taehyung quát lên một tiếng, hơi thở nguy hiểm ùa tới, "Bất cứ phải trả giá thế nào, tôi sẽ đưa Beomgyu từ tay Jung gia trở về. Có điều, đối với người của tôi, quản cho tốt cái miệng cậu. Nếu không lập tức cút khỏi bệnh viện Bắc Sơn cho tôi."

Sau khi Soobin rời đi, không khí trong phòng bệnh vẫn thập phần áp lực.

"Đừng động cậu ta, anh cậu ta xảy ra chuyện, tâm tình cậu ta không tốt. Chuyện Jung gia, tôi sẽ xử lí." Taehyung vươn một bàn tay, nhẹ nhàng ôm lấy Jungkook, môi khẽ rê lên vành tai tinh tế của anh, "Em vừa mới nói, về sau chúng ta không thể tiếp tục làm gì?"

"Không có gì." Sau một lúc lâu, Jungkook mới thốt ra một hơi thật dài, thản nhiên nói.

Đáy lòng Taehyung thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Qua cửa!

Cái khúc mắc anh em loạn luân chết tiệt này!

Không lộ ra một thân đầy những vết thương 'anh dũng' này, quả nhiên không dễ dàng qua được.

Hết thảy khổ cực chịu đựng trong địa lao gia tộc Barlow, đáng giá!

"Vết thương của anh...."

"Nhìn nghiêm trọng vậy thôi, thực ra toàn vết thương ngoài da."

"Gãy xương, cũng coi như bị thương ngoài da?"

Nghe ra trong lời nói bình thản của Jungkook để lộ sự đau lòng, trong lòng Taehyung lại càng vui vẻ, cho dù có gãy thêm tám cái mười cái xương nữa cũng không thành vấn đề. Có điều dã thú vương lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, phát hiện có cơ hội tốt, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.

Miệng vết thương khi đụng tới quả thực rất đau, thế nhưng đau đớn thế này cũng không đến nỗi đế vương đêm tối không thể chịu đựng được, nhưng hắn lại cố tình không nhịn, thuận theo tự nhiên rên lên một tiếng đau đớn, còn cố ý nhíu nhíu mày.

Jungkook căng thẳng, "Đụng tới miệng vết thương của anh?"

"Không có gì."

"Anh nên về phòng bệnh nghỉ ngơi, lên giường nằm."

"Em cảm thấy tôi sẽ để em rời khỏi tầm mắt của tôi sao?" Taehyung thản nhiên dùng khí thế bễ nghễ thiên hạ hỏi, "Trải qua một lần không cẩn thận để kẻ thù mang em đi, tôi đương nhiên muốn trông em kĩ hơn."

Jungkook cũng đành chịu.

Kỳ thật, anh cũng không hi vọng Taehyung rời đi, mỗi khi nhắm mắt lại, anh liền nhớ đến bóng tối cùng với cảm giác bức bách không thể nhúc nhích trong hòm nhiệt Apollo, chỉ có ánh mắt cùng với nhiệt độ cơ thể hắn mới có thể khiến anh cảm thấy an toàn.

"Vậy.." Jungkook khẽ cắn môi, "Anh muốn lên giường nằm không?"

"Có chứ." Kim lão đại không chút khách khí nằm lên giường bệnh, thuận tay ôm Thỏ Nhỏ vào trong ngực, có chút bất mãn, "Em gầy quá."

Jungkook phớt lờ việc hắn đánh giá thể trọng mình, anh là đang nghĩ đến miệng vết thương khiến người ta nôn nóng trên cơ thể người kia.

"Buông tay ra, tôi sẽ đè lên vết thương trên cơ thể anh." Anh muốn lách khỏi khuỷu tay Taehyung, thế nhưng vừa động một cái, đã nghe thấy Taehyung rên lên, lập tức không dám cử động nữa.

"Đừng lộn xộn, ngoan ngoãn một chút, chồng em hiện tại cả người đều là vết thương, biết chứ?"

Jungkook im lặng một lát, thập phần thành khẩn nói, "Thực xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#không