chương 8: khai giảng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mortiton – ngôi trường danh giá nhất thế giới đang nhộn nhịp chuẩn bị cho buổi lễ khai giảng năm học mới.

Ngôi trường được trang hoàng rất chu đáo và tỉ mỉ, làm tôn lên vẻ đẹp trang trọng của nó. Cây cối được cắt tỉa cẩn thận, khắp nơi cờ hoa treo lộng lẫy. Toàn bộ ngôi trường như được khoác lên bộ cánh mới, sang trọng hơn, nguy nga hơn và nhộn nhịp hơn.

*

* *

Trường 

7h sáng...

Toàn bộ học sinh và giáo viên đều có mặt đông đủ. Trong bộ lễ phục tuyệt đẹp của trường, các cô chiêu cậu ấm đều toát lên vẻ đẹp quý phái của giới thượng lưu.

Tụi nó đang rất háo hức chờ xem buổi lễ khai giảng này có quy mô lớn như thế nào.

Về phía bọn hắn, cả bọn đang tất bật chuẩn bị để chủ trì buổi lễ quan trọng này. Việc đó không có gì lạ vì họ là chủ tịch Hội Học sinh của trường.

- Đã đến giờ làm lễ, các em học sinh hãy nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. – Anh chàng thư kí cũng là MC của buổi lễ đã đứng trên sân khẩu chấn chỉnh đội hình từ lúc nào.

Đâu đã vào đó, MC bắt đầu giới thiệu thành phần khách mời lần này, họ là những người đã góp phần xây dựng và phát triển ngôi trường. Không ai khác, đó chính là cha mẹ bọn hắn. Tám bậc phụ huynh, mỗi người một vẻ, nhưng tất cả đều toát lên vẻ cao sang quyền quý, khiến ai nhìn vào cũng đều kính nể và khâm phục. Ngoài ra còn có bốn quý bà xinh đẹp khác đang thân mật nói chuyện với mẹ bọn hắn.

- Sau đây xin mời bà Dương Tuyết Lan – phu nhân tập đoàn kinh tế đứng đầu thế giới lên phát biểu khai mạc lễ khai giảng. – MC cao giọng.

Một tràng pháo tay rầm rộ vang lên từ mọi phía.

Một người phụ nữ với khuôn mặt kiều diễm rất phúc hậu bước lên. Ở bà toát lên vẻ sang trọng của bậc vương giả với mái tóc uốn lọn bồng bềnh, làn da mịn màng trắng hồng, không một nếp nhăn trên mặt dù đã gần 40, đúng như cái tên “người đẹp không tuổi”. Đôi mắt hiền từ ánh lên nét tinh anh làm cho ai nhìn cũng yêu mến. Bà vén lại chiếc áo choàng, bước nhẹ nhàng về phía sân khấu đọc bài phát biểu.

Học sinh ngồi im thin thít nhưng chẳng ai nghe lọt tai câu nào vì bận ngẩn người ngắm quý phu nhân.

*

* *

Tại một góc khuất của hội trường...

4 cái đầu đang chụm lại bàn tán, say sưa xem bộ phim “Tom and Jerry” trên chiếc Samsung Note II, thỉnh thoảng bật cười khúc khích.

- Há…Há… Coi con mèo bị chơi xỏ kìa. – Nhi cười tít mắt.

- Suỵt! Nói nhỏ thôi. – Linh nhắc nhở.

- Haha… Mèo gì mà ngu thế. – Kim dù cố gắng nhịn cười nhưng cũng phải bật ra thành tiếng.

- Hahaha… - Quỳnh chẳng thèm giữ ý tứ, cười ha hả.

Một số người không nén nổi tò mò quay sang nhìn tụi nó như người ngoài hành tinh.

- Sao trường mình lại nhận học sinh tâm thần nhỉ?

- Chắc mới trốn 3TK quá. Tội nghiệp.

- Ừ. Chắc học nhiều quá nên điên ý mà.

- ...

Nghe mọi người nói vậy, tụi nó thẹn quá mặt đỏ bừng, không dám cười to nữa, chỉ khẽ cười khúc khích trong họng.

*

* *

Ở dãy bàn dành cho Hội Học sinh.

- Cha mẹ chúng ta cũng tham gia rồi. Tụi mình có nên góp vui cho phải phép không nhỉ?

- Không cần đâu, để người khác giúp chúng ta thì hay hơn.

Ngay khi lời nói vừa dứt, một ý nghĩ loé lên trong đầu 4 con người, những nụ cười nửa miệng đểu giả lần lượt xuất hiện trên 4 khuôn mặt hoàn hảo.

*

* *

- Để góp vui cho chương trình, xin mời bốn bạn học sinh xuất sắc giành học bổng lớp FA năm nhất biểu diễn một tiết mục văn nghệ.

Một giọng nói uy lực vang lên ngay khi anh MC đưa mic lên miệng. Không chỉ anh thư kí mà tất cả học sinh cùng giáo viên trong trường đều ngạc nhiên vì không ai là không nhận ra giọng nói này – giọng nói trầm ấm của Hoàng tử Hoàng Bảo Thiên. 

Từ sau bức màn của hội trường, bốn "thiên sứ" bước ra cùng với ánh hào quang sáng chói, tăng thêm sự oai phong ở họ.

Anh MC biết ý vội rút lui vào lên trong cánh gà.

Các nữ sinh như phát cuồng, hét ầm lên làm hội trường muốn bay cả nóc. 

*

* *

Tụi nó nghe thấy tiếng ồn thì tò mò ngước lên, ngó nghiêng xem chuyện gì đang xảy ra. Cả bọn giật mình khi nhìn thấy bốn khuôn mặt đểu cáng đang nhìn tụi nó cười gian, còn có vô vàn ánh mắt đang hướng về phía tụi nó đầy ngạc nhiên.

- Này 4 đứa, mau lên hát đi. Đừng để mọi người chờ. – Cô giáo chủ nhiệm từ đâu xuất hiện làm tụi nó mất hồn.

- Cô nói bọn em ạ? – Nhi ngạc nhiên chỉ tay vào mình hỏi.

- Chứ còn ai nữa. Thôi mau lên hát đi. – Cô giục tụi nó.

- Hát? Hát gì cơ ạ? Mà sao phải hát hả cô? – Quỳnh ngơ ngác.

- Nãy giờ mấy đứa làm gì mà không nghe hả? Thôi không nói nhiều nữa, mau lên hát đi. Cố gắng đừng để mất mặt lớp đấy. Nhớ chưa? – Cô giáo vừa nói vừa kéo tụi nó đứng lên, đẩy về sân khấu, không quên nhắc nhở tụi nó.

- Ơ… Ơ… Dạ… - Bốn đứa miễn cưỡng bước lên sân khấu dù trong lòng không hiểu gì.

Vừa đi tụi nó vừa bàn bạc về phần biểu diễn.

- Hát bài gì đây?

- Mấy bà thuộc bài “Take me to your heart” không?

- Có. Hay là hát bài đó đi.

- Ok.

*

* *

Bước lên sân khấu, tụi nó nhận Mic từ tay anh MC. Kim mỉm cười duyên dáng rồi cất giọng nói ngọt ngào:

- Sau đây chúng em xin trình bày bài hát Take me to your heart. Mong mọi người cho một tràng pháo tay coi như là ủng hộ.

Nghe vậy, mấy anh chàng nam sinh không ngần ngại liền vỗ tay ầm ầm như một cái máy, đôi mắt ánh lên hình trái tim rõ to.

Giai điệu du dương trầm bổng vang lên, tụi nó như thả hồn vào nhạc, khẽ cất lên giọng hát ngọt ngào.

Hiding from the rain and snow

Trying to forget but I won't let go

Looking at a crowded street

Listening to my own heart beat

So many people all around the world

Tell me where do I find someone like you girl

Nhi bước lên trước một bước, tự tin cất tiếng hát như một ca sĩ chuyên nghiệp.

Take me to your heart take me to your soul

Give me your hand before I'm old

Show me what love is - haven't got a clue

Show me that wonders can be true

Phong dường như bị cuốn vào giọng hát hồn nhiên, trong sáng này. Hắn hơi chau mày nhìn thân ảnh đang hát kia.

- “Giọng hát này…” – Thiên nhíu mày. Anh cảm thấy hơi xao động, có cái gì đó quen thuộc lắm nhưng không tài nào nhớ ra, linh tính mách bảo rằng anh đã nghe giọng hát này nhiều lần rồi.

Vẫn phong cách nhẹ nhàng như công chúa, Kim dần đưa khán giả vào một không gian vô định, sâu lắng, chỉ có tiếng nhạc du dương êm đềm. 

They say nothing lasts forever

We're only here today

Love is now or never

Bring me far away

Mấy anh chàng nam sinh ngồi dưới vừa bị lôi cuốn vào giọng hát ngọt ngào, vừa bị hớp hồn bởi khuôn mặt barbie kia, trong đầu nhanh chóng tìm cách làm quen với người đẹp.

Linh nhẹ nhàng đưa Mic lên. Cô rất thích bài hát này vì lúc mẹ cô còn sống, bà thường hát cho cô nghe. Vậy nên mọi tình cảm, cảm xúc bấy lâu cô đều dồn cả vào bài hát. Cũng vì vậy mà giọng hát của cô rất truyền cảm, dạt dào cảm xúc.

Take me to your heart take me to your soul

Give me your hand and hold me

Show me what love is - be my guiding star

It's easy take me to your heart

Quân như bị thôi miên vào giọng hát của Linh, cậu cảm nhận được có cái gì đó trong sáng, thánh thiện lắm sau vẻ ngoài lạnh lùng kia.

- “Sao phải che dấu tính cách thật như thế chứ. Thú vị thật.” – Quân nghĩ thầm, vui vẻ như phát hiện ra điều gì đó quan trọng lắm.

Quỳnh vẫn thế, vẫn khuôn mặt khả ái đầy cá tính làm bao nhiêu chàng trai xao xuyến vì nét tinh nghịch, nhưng giọng hát vẫn vô cùng sâu lắng ngọt ngào.

Standing on a mountain high

Looking at the moon through a clear blue sky

I should go and see some friends

But they don't really comprehend

Một chàng trai với khuôn mặt tuấn tú đã phải quay mặt đi để giấu khuôn mặt hơi đỏ vì tim vừa đập trật một nhịp.

Cuối cùng, cả bốn đứa cùng đồng thanh hát lên những giai đoạn cuối của bài. Những giọng ca thánh thót vang lên đã làm xao động lòng người.

Don't need too much talking without saying anything

All I need is someone who makes me wanna sing

Bài hát đã kết thúc nhưng cả hội trường vẫn im như tờ, tất cả vẫn đang chìm trong cõi u mê, mơ mộng.

*Bộp… Bộp…*

Tiếng vỗ tay xé toạc không gian tĩnh mịch làm mọi người giật mình vỗ tay theo.

Tụi nó cúi chào mọi người rồi đi xuống. Ai dè vừa bước được ba bước thì đã phải chạm mặt Tứ Đại Thiên Vương quyền quý của trường.

- Cũng hay phết nhỉ? – Quân đá đểu Linh nhưng chỉ nhận lại một cái cười khẩy đầy kiêu ngạo.

- Tôi tưởng sắp nhe vịt đực kêu chứ. – Nam cũng châm chọc.

- Đừng nghĩ ai cũng như mình. Hứ! – Quỳnh trừng mắt nhìn Nam, buông lời chọc tức.

- Vất vả rồi. Mệt không? – Thiên tiến tới với nụ cười toả nắng.

- Đâm người ta một nhát xong hỏi có đau không. Đúng là cái đồ… Xí… - Kim bĩu môi quay đi chỗ khác, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Nhi cười khúc khích. Chợt nhận ra thiếu hình dáng ai đó. Nó quay mặt tìm kiếm thì nhận ra Phong đã về phía bàn học sinh ngồi, nhưng mắt hắn thỉnh thoảng vẫn liếc về phía tụi nó.

Nhi nhếch miệng cười đầy khiêu khích khi phát hiện ra làm mặt Phong thoáng nét hồng rồi ngay lập tức trở về vẻ băng lãnh thường ngày.

Tụi nó hiên ngang bước về chỗ ngồi trong sự ngưỡng mộ của đa số học sinh, nhưng khi lướt qua bọn hắn vẫn không quên nghênh mặt đầy thách thức.

Lần đầu tiên bị người khác coi thường, 3 thằng con trai kia tức điên người, hoả khí bốc cao ngùn ngụt, đầu muốn xì khói, hậm hực tiến về bàn cho Hội Học sinh ngồi.

*

* *

- Ngọt ngào quá. – Một nam sinh lên tiếng.

- Như tiên nữ ấy – Một nam sinh thêm vào.

- Ước gì mình có được girl-friend như vậy. – Nam sinh khác mơ mộng.

- Tao sẽ "kua" mấy nhỏ đó. Hahaha… - Một chàng trai có khuôn mặt cũng khá ưa nhìn hùng hổ tuyên bố.

- Xì… - Mấy cô nàng nghe thấy liền bĩu môi xì một tiếng rõ to, khá ghen tị với tài năng và sắc đẹp của tụi nó, lại nghe mấy chàng trai không tiếc lời khen ngợi tụi nó, trong lòng khó tránh hậm hực.

Vậy là tụi nó lại có thêm một điểm trong mắt các nam sinh của trường rồi.

*

* *

Tại một góc khác, nơi các thành phần của Hội Học sinh ngồi...

- Được lắm lũ nhãi ranh. Tao không tha cho tụi mày đâu. – Ngọc Anh nghiến răng đầy tức giận.

- Đúng thế. Đại tỉ nhất định phải xử lí tụi nó thật nặng vào. – Một cô nàng õng ẹo nói, khuôn mặt cũng không kém phần tức giận.

- Tụi nó muốn quyến rũ Hoàng tử ấy mà. Đại tỉ không được tha cho chúng đâu đấy. – Một cô nàng khác mặt đầy phấn son tiếp lời, ánh mắt sắc như dao liếc về phía tụi nó.

- Im mồm! Tao còn cần tụi mày dạy khôn sao? – Ngọc Anh đập bàn đầy tức giận, nghiến răng trèo trẹo, to tiếng c.h.ử.i rủa.

Cả bọn thấy vậy sợ hãi quá, không ai bảo ai liền ngồi im thin thít, không dám hó hé thêm câu nào.

Một lúc sau, Ngọc Anh khẽ ngoắc tay gọi bọn đàn em đến thì thầm to nhỏ điều gì đó làm cả bọn khoái chí ra mặt, miệng cười nham hiểm đầy man rợ.

Tường Vân ngồi ở dưới ngước lên nhìn, tuy không nghe được họ nói gì nhưng khoé môi khẽ nhếch lên, vẽ thành nụ cười đầy hàm ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro