Chương 14: Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngọc nhi, ngươi thấy ko, Phàn gia ngày nào cũng đến đợi ngươi về. Mau nhanh nhanh lên lầu gặp người ta đi."

"Gặp khách... Ha ha..." Dung mạo như hoa cười thật buồn. Mắt ko giấu được sự ai oán. "Người ta muốn gặp còn chưa về mà."

Tú bà nhất thời mắt trợn trắng lên, nói rất rõ ràng: "Giờ đây, mỗi khi chạng vạng chủ tử đều rời đi. Chuyện này xảy ra đâu chỉ một hai ngày. Ngươi cũng đâu phải là ko biết chứ. Hay là ngươi vẫn còn chưa chết tâm?" Mụ thấy chủ tử như vậy đoán chắc – nhân tám phần là đùa bỡn niềm vui mới bên ngoài rồi.

Mụ cũng có lén hỏi qua Trác Cẩm Văn, nhưng ko cạy được nữa chữ từ miệng hắn nữa

Hắn ko muốn qua đêm ở Trích Tinh lâu sau. Đoàn Ngọc ko khỏi cười cợt: "Ta xét cho cùng cũng chỉ là đồ vật thôi. Ko được hắn liếc mắt đến....." Thật ko cam lòng.....

Đến tột cùng, là y đã thua niềm vui mới của chủ tử ở điểm nào chứ....

Hoa Quỳ vừa mới từ ngoài trở về. Trong nhà tràn ngập mùi thuốc. Nghĩ thầm lão phế vật nữa đêm cũng ko ho nhiều như lúc trước nữa. Con chuột ngốc thật là siêng năng ngày nào cũng sắc thuốc ah.

Mỗi khi chạng vạng con chuột thường ở sân sau xem gà con. Thật mụ nội nó mà......

Trong mắt nó tôn đại gia này ko đáng yêu bằng gà con, ko lợi hại như gà mái có thể đẻ trứng, càng ko giống như lão phế vật có thể chết bất đắc kì tử.

Con chuột ngốc sẽ ko bao giờ dính trên thân hắn mà nói mấy lời yêu thương ngu xuẩn. "Chập chập" Hoa Quỳ nhướng cao mày, đôi mắt yêu mị hơi nhíu lại, bắt đầu động não suy nghĩ – muốn gạt con chuột ngốc lên giường cùng mình, mà ko dụ ngọt mấy con gà chắc là ko xong rồi.

「Lốp bốp」– Hoa Quỳ quăng 1 đống gỗ xuống đất, tạo nên 1 tiếng vang thật lớn.

Hách!

Hác Cổ Nghị quay đầu, sao lại lớn tiếng như thế? Thật bực mình mà.

Lúc nãy Quỳ đã đi đâu?

Hoa Quỳ đến gần cậu ngồi xuống. Lấy tay phủi phủi ổ rơm. Đã biết rõ còn cố hỏi: "Trên bếp đang nấu gì đó?"

"Sắc thuốc cho gia gia nha."

"Ngươi đang làm gì đó?"

Hác Cổ Nghị lần thứ hai cho tay vào rổ thăm dò, sẵn tiện sửa sửa lại chỗ rơm bị dư ra. Cậu giải thích: Gà mẹ bẩn quá hà, tôi muốn lót rơm cho nó.

"Ân, sau đó ngươi cũng làm cho mình dơ hết trơn." Mấy con gà này thật tốt số. Ánh mắt bén ngót đảo qua. Con gà lớn đang cùng mấy con gà nhỏ mổ mổ thức ăn. Thật là.....muốn bóp chết hết cho rồi đi.

Hoa Quỳ lão đại khó chịu hỏi: "Sao ngươi có chỗ rơm rạ mới này vậy" Hắn nghi ngờ lúc mình ra ngoài, con chuột ngốc này cũng lén chuồn ra ngoài kiếm rơm luôn.

Hác Cổ Nghị ngẩng đầu lên, thật thà nói: "Tôi đi xa thật xa, đổi với 1 vị đại thẩm béo đó."

Hoa Quỳ híp mắt suy nghĩ, hai đạo sát khí bắn về phía con chuột. Thật là hồ đồ mà – lại đi làm chuyện ngốc nghếch rồi. Hắn hỏi: "Ngươi đem dầu đi đổi rơm àh" Rốt cuộc con khốn nào dám khi người của hắn là hồ đồ?

Thực mụ nội nó mà!

Con chuột ngốc thật dễ bị lừa. Ấy vậy mà, gạt nó vui vẻ cởi ra xiêm y lại khó trăm bề. Chủ động kéo cậu vào lòng – "Muốn Quỳ làm cho cái gì đó ko?" Hác Cổ Nghị chớp chớp đôi mắt trong suốt vô tội. Thấy sắc mặt Quỳ ko tốt lắm, "Đừng hung dữ mà......" Cậu cúi đầu, đem rơm rải ra trên mặt đất. Toàn bộ tâm tư đầu đặt ở ổ mới cho gà mẹ Hoa Hoa. Để thêm ít rơm rạ sạch sẽ vào cho tụi nó.

"Gà con có thể trốn trong rơm, gà mẹ còn có thể đẻ trứng."

Hác Cổ Nghị vẻ mặt vui vẻ, thật cẩn thận làm từng chút một. Bỗng nhiên phát hiện: "Ông coi nè gà mái Hoa Hoa lại đẻ 1 quả trứng nữa rồi." Cậu nâng niu như báu vật.

"Ah." Hoa Quỳ nhìn vào quả trứng trong lòng bàn tay cậu, rồi lại nhìn cái miệng thanh tú đang cười thật rạng rỡ. Người thật dễ dàng thỏa mãn với hạnh phúc đời thường.

Hoa Quỳ hơi ngẩn người. Ngũ quan tuấn mỹ dí sát vào đôi má có 2 đồng tiền nhỏ xinh, bỗng nhiên bất ngờ hôn vào đó 1 cái.

Ko ngờ, con chuột ngốc bị đối xử lỗ mãng như vậy cũng ko phản ứng lại.

Thấy cậu cứ lo làm lại chuồng gà. Trong lòng kia chỉ có lão phế vật cùng bầy gà chết tiệt. Lòng Hoa Quỳ xen lẫn hỗn độn nhiều tư vị chẳng ra làm sao, hỏi: "Chuột con, còn ghét ta nữa ko?"

Hác Cổ Nghị ngồi xổm trước chuồng ga, cứ rải rải rơm ra cho nó. Quay đầu lén nhìn Quỳ 1 cái, ngay nhiên khi thấy người đâu mất tiêu. Cảm thấy do dự trong chốc lát, mới khẽ nói: "Tôi ghét Quỳ vào buổi tối hay làm loạn...."

Tiếng tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai ko sót chữ nào. Chuột con ghét hắn đụng chạm ah. Thực mụ nội nó.....Tức chết người!

Sắc mặt Hoa Quỳ trong chớp mắt xanh mét lại, nghĩ mãi cũng ko ra –

"Người khác thì ước gì được lên giường ta, còn ngươi sao cứ muốn nhảy xuống hoài vậy?" Này là tại sao vậy trời?

Là hắn không đủ lực, hay là quá thô lỗ đi?

Theo như kinh nghiệm trước kia mà kết luận – Ko có ai oán giận cả!

Hay do hắn ko giống như con gà mái Hoa Hoa biết đẻ trứng, nên con chuột ngốc kia mới ko ưu ái?

Hoa Quỳ khẽ cắn môi, nhìn trừng trừng vào con gà mái Hoa Hoa đang cục cục ở trong ổ. Nhất đùi ngồi xổm xuống như ấp trứng....Thực mụ nội nó mà....Dám giành giựt sủng ái với hắn.

Hừ!

Chẳng trách sao con chuột ngốc ko thèm quan tâm đến sự hiện hữu của hắn.

Hoa Quỳ đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, hào phóng nói: "Ta giúp ngươi đóng 1 cái chuồng chắc chắn, về sao ko cần phải lo mưa gió bão bùng gì hết. Gà lớn, gà bé ko hề ướt đến 1 cọng lông." Hắn nói 1 hơi 1 hồi. Thực tế là – tính toán đầy ác ý – Gà trống, gà mái phải tách riêng. Hắn thật tâm muốn nhìn xem thử cái con gà mái Hoa Hoa mắc dịch kia sau này sẽ ấp ra cái quỷ gì?

Hừ!

Đợi mà coi ... . Hắn ko nên đề con chuột ngốc phải van xin cầu cứu – Gà mẹ ko ấp ra gà con.

"Thật ko?" Hác Cổ Nghị ngẩng mặt lên. Đôi mắt trong suốt lóe lên tia chờ mong. Rất hy vọng Quỳ ko lừa cậu.

"Đương nhiên là thật rồi" Môi Hoa Quỳ cong lên 1 nụ cười ko hề có hảo ý. "Nếu ko, ta mua gỗ về làm gì." Thôi đành lấy cái chuồng gà mà gạt cậu vậy.

Thấy mặt cậu ngây ra, Hoa Quỳ liền cúi người đặt môi ở đôi má non mịn của cậu cắn nhẹ 1 cái. Hắn hơi khép mắt, thở dài: "Ngươi là kẹo....."

"Kẹo..." Khi nghe nhắc đến kẹo, trong lòng cậu lại dậy lên 1 cảm giác ngọt ngào...... Hác Cổ Nghị lúc hiểu lúc ko – Quỳ có phải là ko ghét bỏ cậu ko.

***

Hác Cổ Nghị ngồi ngây ngốc ở cửa chờ Quỳ về làm chuồng gà. Cậu ko hiểu sao chiều nào Quỳ cũng ra ngoài. Cũng ko biết Quỳ làm nghề gì, chỉ biết là Quỳ ko bán đồ ăn, ko bán dầu nhưng Quỳ lại có nhiều tiền lắm.....Có phải hay ko là ở chỗ của Phụng Tiên tỷ tỷ lúc trước kiếm được nhiều tiền?

Vào lúc gần tối, Quỳ sẽ mua thức ăn về nhà, sau đó sẽ làm cho gà mái Hoa Hoa 1 cái chuồng mới. Quỳ nói muốn có 2 cái, 1 cái để cho gà mẹ và gà con ngủ chung, còn cái kia để nhốt lại gà cha.

Quỳ còn dặn cậu – Sau này ko được thả lão gà trống ra. Nếu ko gà trống sẽ khi dễ gà con, đá cho gà con chết hết.

Hác Cổ Nghị nghĩ nghĩ. Quỳ ko có gạt người. Cậu cũng có thấy qua lão gà trống đến gần gà con. Vẻ mặt rất giống với Quỳ nga.

Đưa tay sờ sờ hai má, nghĩ thầm Quỳ hay nói cậu là kẹo. Nhưng .......Cậu buồn bực đưa tay vào miệng, chẳng thấy ngọt chút nào.

Hác gia gia thấy cháu mình đã khỏe lên nhiều nhưng lại ko chịu ra ngoài bán dầu nữa. Mấy ngày nay, đều ngồi ở cửa chờ nam nhân về. Hiện tại rất kỳ quái đi — Nam nhân kia rõ ràng là muốn đòi nợ mới ở lại nhà của bọn họ. Vì cớ gì mà đối với hai ông cháu càng lúc càng tốt? Vì sao vậy?

Lão ko tin nam nhân ở nơi phong nguyệt phức tạp như vậy lại có thể đem tiền bố thí trên người bọn họ. Đôi mắt lão kèm nhèm thấy trong nhà còn 1 thùng dầu, Hác gia gia nói: "Cổ Nghị, thùng dầu còn lại cũng có thể mang ra ngoài bán. Ngày mai, con hãy ngoan ngoãn đi bán dầu nga." Hai ông cháu bọn họ ko thể chỉ sống dựa vào nam nhân, ăn ko, uống không của người ta được.

"Sau này, tiền thu được do bán dầu, thì đưa cho đại gia. Vì hắn đã mua ko ít đồ dùng cho nhà chúng ta."

Hác Cổ Nghị ngẩng mặt lên nói: "Hảo." Cậu sẽ nghe lời, kiếm tiền trả cho Quỳ.

Hoa Quỳ trăm ngày như 1, đều men theo đường nhỏ về ngôi nhà tồi tàn, trên tay luôn cầm theo kẹo để lừa con chuột ngốc kia.

Từ ngày đó đến nay, hắn rất thích cái miệng cười như hoa kia, thích chuột con ngồi cạnh mình lấy giúp cái đinh cái búa, để làm chuồng gà.

Đã sớm có thể làm xong, nhưng hắn cố tình kéo dài tiến độ, càng làm càng chậm. Thậm chí cứ làm đi làm lại hoài. Ra ngoài về hắn cũng ko quên đem về hạt giống hoa cho con chuột trồng ở sân sau.

Cứ vội vội vàng vàng, không thèm để vào mắt sự tồn tại của người khác. Giờ đây hàng xóm xung quanh cũng quen với sự ra vào của hắn rồi.

Nhưng, hắn cũng ko nói với ai nữa lời cả.

Đôi mắt yêu mị chỉ thấy có thân ảnh đang ngồi trước mặt. Hoa Quỳ từ từ tiến lại, tầng sương lạnh giá trên gương mặt dần dần tan ra. Môi cong lên cười gian 1 cái – Tối nay, muốn gạt chuột con chui vào lòng ngực, thuận theo hắn.

Thân hình hơi cong xuống, hắn mệnh lệnh: "cầm"

Hác Cổ Nghị giơ tay cầm lấy kẹo Quỳ cho, miệng nở 1 nụ cười nói: "Quỳ hôm nay cũng mua kẹo nữa nha."

"Có muốn đếm thử xem bao nhiêu quả mứt ko?"

Hác Cổ Nghị mặt mày hớn hở đếm đếm: "Có 10 quả."

"Ta đối với ngươi có tốt ko?"

Hác Cổ Nghị gật gật đầu. Biết hiện giờ Quỳ đối với cậu tốt lắm. Buổi tối ko làm loạn này nọ. Mà ngày nào cũng mua kẹo về nữa.

"Còn ghét ta nữa hay ko?" Hoa Quỳ đang từng bước dụ dỗ chuột con nói. "Thích!"

Hác Cổ Nghị lắc đầu, liếm liếm lớp đường bên ngoài, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Thoáng cái đã quên ko còn ghét Quỳ nữa.

"Nếu không ghét, là thích rồi?"

"Ân." Cậu thích ăn kẹo.

Hoa Quỳ xoa xoa má cậu. Đôi mắt yêu mị giăng đầy dục vọng, muốn chuột con.......

"Tối nay, không cho nói ghét ta nghe chưa. Hiểu ko?" Hắn nghiêm túc ra lệnh.

Hác Cổ Nghị theo phản xạ mà gật đầu. Thật ra cậu ko hiểu được là Quỳ nói ghét cái gì?

Hoa Quỳ kéo cậu vào nhà. Thúc giục: "Mau ăn kẹo đi." Hôm nay hắn sẽ làm cái chuồng gà thật đẹp, để cho chuột con thật vui vẻ. Đương nhiên, con chuột cũng phải biết điều làm hắn sung sướng chứ.

"Hảo." Hác Cổ Nghị cười hì hì đi ra sân sau. Trong đầu chĩ toàn nghĩ đến cái chuồng gà, còn nghĩ đến cây kẹo đang ngậm trong miệng thật ngọt quá.

Hoa Quỳ đem đồ ăn trong tay để lên bàn. Mắt thấy lão phế vật đang ngồi trong phòng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc liền cười lạnh 1 cái: "Sao hả? Ta mua đường cho chuột con ăn ko được sao?"

Chuột con.....Lần đầu tiên nghe nam nhân gọi cháu mình như vậy. Kia thật ko giống với người bình thường kêu là ngốc tử này nọ.

Rõ ràng là, Hác gia gia liền lắp ba lắp bắp: "Được .......được" Tay cầm gậy run rẩy vô cùng. Cuối cùng cũng phát hiện ra chuyện ko đúng cho lắm. Nam nhân có hoàn cảnh phức tạp hình như ko thích cháu mình..... Sao lại ghét nó như thế?

Hoa Quỳ không thèm liếc lão phế vật thêm cái nào, bỏ ra sân sau, tiếp tục làm việc.

Hác gia gia ngồi tại chỗ ngẩn ra 1 lúc. Sau 1 lúc lâu mới dần dần hồi phục lại thần trí. Không khỏi suy nghĩ: cho dù có sợ hãi tà khí phát ra từ nam nhân này như thế nào, lão cũng phải hỏi lại tôn tử của mình có hay ko bị người ta khi dễ.....

Sau khi ăn xong, Hác Cổ Nghị liền chạy ra sau vườn cho gà ăn, "Cúc cúc....gà con lại đây." Cậu đem rơm rạ trải ra hai cái chuồng gà. Gà mẹ Hoa Hoa sẽ ở riêng rồi đẻ trứng nga.

"Gà con mau tới đây, Quỳ làm cái chuồng tốt lắm ah, tụi bây mau chui vào ngủ đi." Cậu còn dặn dò đàn gà: "Nhớ nghe lời nga."

Hoa Quỳ ko có kiên nhẫn mà gạt thêm mấy con gà con nữa. Toàn 1 đám ko biết tốt xấu gì hết. Hắn liền nhắm ngay mục tiêu, lấy tay lùa lùa con gà trống lớn vào chuồng gỗ 「Rầm!」1 cái đóng sập cửa chuồng, cài khóa lại.

Hác Cổ Nghị ngẩng đầu lên thấy Quỳ thật lợi hại.....

Cậu mãi cũng ko bắt được lão gà trống, ấy vậy mà Quỳ lại có thể làm được trong nháy mắt luôn.

Chuột con ngồi xổm bên chân hắn ngẩn người... Hoa Quỳ cúi người kéo nó lên, giục: "Mau đi tắm đi. Nếu nước sẽ lạnh hết đó."

"Hở, ko sao đâu, tôi tắm nước lạnh được mà."

Hoa Quỳ nhướng cao mày, trán để vào cái đầu ngu ngốc của cậu nói: "Bộ ngươi muốn nhiễm phong hàn hả?" Chuột con trên mặt còn đang chảy mũi. Vừa khéo, làm cho mũi của cậu hồng hồng lên.....

Dùng 2 ngón tay sờ sờ, muốn khi dễ cậu 1 chút: "Nghe lời của ta, tắm rửa xong thì đi ngủ đi. Ta sẽ nhốt toàn bộ gà con cho ngươi xem."

Hác Cổ Nghị xoa xoa mũi, ngoan ngoan nói: "Hảo."

Mắt lưu luyến nhìn theo thân ảnh kia, người biến mất ngay chỗ rẽ kia. Hoa Quỳ hơi khép mắt, mày hơi nhăn lại – Chuột con ko hề thấy được cử chỉ thân thiết của hắn, ko có phản ứng chút nào.

"Con chuột ngốc!" Thực mụ nội nó mà.....Là hắn làm bậy, chỉ vì 3 văn tiền mà lưu lạc đến nông nỗi này – ko thể nào khống chế chính mình......

Đôi mắt sắc bén cứ đảo qua đảo lại. Vô cùng độc ác nhìn vào mấy con động vật có chân có cánh kia. "Tụi bây còn ko mau tiến vào chuồng, bộ tính để tao giết chết hết hả!" Hoa Quỳ hãy còn dư hơi thừa lời rất nhiều nữa: "Dám cùng tranh chuột con với ta ah, kết quả chỉ có ngồi tù."

Một lát sau, toàn bộ gà con đều được lùa vào chuồng mới.



[1]Trích từ Sử ký_ Lưu hầu thế gia (史记_留侯世家) Ý nói trẻ con ngu ngốc thì ko thể dạy dỗ gì được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro