Mãi Mãi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_ Anh yêu em, Hạ Vy của anh...

Đã 1 năm trôi qua kể từ khi anh thốt lên những lời cuối cùng ấy. Tôi và anh yêu nhau đã được 3 năm rồi nhưng số phận lại không cho chúng tôi ở cạnh nhau và tôi đã mất anh ấy mãi mãi. Phải chi ngày hôm ấy đừng đến, phải chi lúc ấy tôi đừng nói những câu làm tổn thương người tôi yêu và phải chi lúc ấy tôi chậm lại 1s chỉ cần 1s thôi thì tôi sẽ không phải hối hận như bây giờ. Mùa đông năm nay thật lạnh hay là vì trong trái tim tôi đã lạnh lẽo từ khi nào rồi...Tôi nhớ anh, nhớ anh rất nhiều và mỗi lần hình ảnh anh quay về cũng là một lần trái tim tôi tan nát...Tôi chợt nhớ về ngày hôm ấy...

_ Em đứng lại cho anh, Hạ Vy.

_ Em không đứng thì sao? Thách anh bắt được em đấy.

_ Em hay lắm chờ đấy, anh đến đây.

Tôi cùng anh chơi đùa rất vui bên hồ và bỗng từ xa một cô gái bước tới khiến anh dừng lại. Anh nhìn cô ta rất lâu và trong lòng tôi cảm thấy khó chịu vì điều đó.

_ Anh nhìn gì mà nhìn hoài vậy thích thì thương cô ta luôn đi.

_ Này sao tự nhiên lại giận dỗi thế hả?

_ Anh nhìn cô ta nảy giờ con gì...

_ Cô ta giống một người anh từng quen em ạ.

_ Ai thế anh?

_Thôi chúng ta đi ăn kem nào.

_ Dạ anh.

Anh dắt tôi bước đi nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô gái ấy. Thật ra người anh quen là ai vậy chứ? Và tôi chắc rằng anh chưa từng nói với tôi bất cứ diều gì về người ấy. Tôi cảm thấy hơi buồn, yêu nhau được ba năm rồi nhưng anh vẫn chưa tin tưởng tôi sao? Tại sao anh không nói cho tôi nghe chứ? Tại sao anh lại dấu tôi? Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong tâm trí tôi. Tôi hoài nghi anh. Tôi bối rối trước những suy nghĩ của mình. Tôi sao thế này? Sao có thể chỉ vì một người nào đó mà đi giận dỗi anh rồi còn trách anh nữa. Lặng người nhìn dáng anh từ xa tôi thấy âm áp hơn hẳn. Và lắc đầu để xua đi tất cả những ý nghĩ vừa thoáng qua.

Tôi muốn thời gian ngừng trôi, muốn không gian nơi đây ngừng chuyển động để tôi có thể ghi nhớ mãi trong tim hình bóng anh lúc này, thật đẹp. Nhưng rồi người con gái lúc nảy bước vào và giống như định mệnh sắp đặt anh va vào cô ta. Tôi không muốn nhìn nữa nhưng sao không thể quay đi được. Một lần nữa tôi lặng người trước hình ảnh anh cùng người con gái tôi không quen biết vui cười với nhau. Những dòng suy nghĩ tôi vừa xua đi đột nhiên lại hiện về trong tâm trí, càng lúc càng rõ hơn. Nó khiến tôi đau, khiến nước mắt tôi ứa ra, nhưng không tôi dừng tất cả lại và theo dõi cuộc nói chuyện giữa anh và cô ta.

Dường như anh rất vui, giữa anh và cô ấy có chuyện gì mà nói chứ? Họ gặp nhau chưa được 1 tiếng cơ mà. Tại sao lại nói nhiều đến thế? Anh đã quên mất tôi rồi sao? Anh quên rằng tôi đang ngồi đây chờ anh sao? Không lẽ chỉ vì một người con gái anh mới quen mà bỏ mặc tôi. Anh tàn nhẫn vơi tôi thế sao? Tôi đã lầm anh thật rồi. Tôi quay đi cố gắng kìm nén những giọt nước mắt. Bước đi như người vô hồn. Tôi đến chỗ anh đang ngồi, từng bước đi như từng con dao đâm xuyên qua tim tôi vậy. Càng lúc càng gần, càng lúc vết thương càng lớn. Tôi không muốn, không muốn nghĩ anh là loại người đó, không muốn nhìn thêm 1 phút giây nào nữa. Tôi muốn quay đi, muốn chạy khỏi nơi này, muốn chạy khỏi tất cả những suy nghĩ cứ ùa về bao vây lấy tôi. Nhưng như có 1 sức mạnh vô hình nào đó giữ tôi ở lại, giữ cho đôi mắt tôi cứ nhìn thẳng vào anh. Đã gần lắm rồi, chỉ còn cách vài bước chân thôi tôi sẽ đến chỗ anh. Làm ơn hãy dừng lại đi mà. Anh...anh...anh đã ôm cô ta sao? Trước mặt tôi bây giờ là hình ảnh anh ôm chặt lấy cô ta, đôi tay siết lấy thân hình cô ta. Anh có còn nhớ rằng tôi mới là người anh yêu không? Anh có còn nhớ rằng tôi vẫn ở đây vẫn đang chờ anh không?

Vứt bỏ tất cả tôi lao tới người con trai đó...CHÁT...tôi đã không làm chủ được bản thân nữa và...chính tôi đã tát anh...

_ Anh làm gì vậy? Anh có còn nhớ em không? Em ở đây chờ anh. Vậy mà anh lại đi nói chuyện vời người đàn bà này. Anh bỏ rơi tôi chỉ vì một người quen chưa đầy 1 tiếng ư? Anh còn ôm cô ta. Anh có coi tôi ra gì không vậy?

_ Hạ Vy, em bình tĩnh nghe anh nói này.

_ Không tôi không nghe, quá đủ rồi...

Tôi bỏ lại anh và người con gái đó và rồi chạy đi. Tôi cứ chạy như thế trên đường mà không hề biết mình đang ở đâu. Tôi không biết và cũng không cần biết. Cứ thế tôi chay mãi về phía trước...chạy...rồi chạy...rồi lại chạy...Đến khi tôi kiệt sức, đến khi nước mắt không thể chảy được nữa, tôi gục xuống đất...Anh chạy đến bên tôi. Anh đến đây làm gì chứ? Tôi không cần anh thương hại tôi hoặc bố thí cho tôi 1 chút tình cảm. Tôi không cần. Anh ôm lấy tôi như muốn trấn an tôi, không, tôi đẩy anh ra...

_ Nghe anh nói. Cô gái lúc nảy là em gái thất lạc nhiều năm của anh, không phải như em nghĩ đâu.

_ Anh nói dối tôi vì cô ta sao? Lúc thì nói giống người quen lúc thì nói là em gái. Tôi nên tin câu nào?

_ Nghe này, gia đình rất phức tạp. Lúc anh còn học cấp 3 thì em anh mới vừa học lớp 8, gia đình anh rất giàu có nhưng sau này thì bị phá sản. Ba mẹ dắt anh em anh đi trốn nợ nhưng không may bị thất lạc đứa em của anh. Anh đã tìm kiếm nó suốt từng ấy năm nhưng không 1 chút manh mối. Anh vẫn ôm cho mình một hi vọng mong manh rằng có thể tìm được nó và bây giớ anh đã tìm lại được em gái của mình. Em nói xem anh có vui không?

_ Anh...anh có thể trơ mắt ra mà nói dối tôi trắng trợn như thế sao? Suốt 3 năm nay, khi tôi nhắc đến ba mẹ anh, anh liền né tránh sang chuyện khác. Vậy mà giờ, chỉ vì một đứa gái mà anh lấy ba mẹ anh ra làm bia đỡ đạn cho anh sao? Tôi nhìn lầm anh rồi. Tôi thật sự thất vọng về anh nhiều lắm...

Tôi bắt lấy chiếc taxi gần đó chạy 1 mạch về nhà. Tôi chạy lên phòng, khoá cửa lại, tôi phá hư tất cả mọi thứ, tôi la hét khóc lóc, tôi làm mọi thứ để tim mình không đau nữa. Suốt buổi tối, tôi không nói chuyện với bất kỳ ai và cũng không ăn gì hết. Bỗng nhiên tôi nhớ anh, tôi nhớ anh nhiều lắm. Tôi tự hỏi chính mình rằng anh đang làm gì? Anh đã ăn tối chưa? Anh đang ở đâu? Có phải anh ở bên người con gái đó không? Tôi chợt dừng lại với câu hỏi đó. Tôi ngây người trước câu hỏi đó và rồi lại 1 lần nữa nước mắt tôi trào ra, lại 1 lần nữa nhát dao khứa sâu vào tim tôi. Tôi đau, thật sự rất đau. Suốt 3 năm không bao giờ anh chịu kể cho tôi nghe về gia đình anh cả. Anh nói rằng lúc cần thiết anh sẽ cho tôi biết. Vậy mà giờ chỉ vì một người con gái mà anh lại bịa ra câu chuyện đó để dỗ dành tôi. Anh nghĩ tôi tin sao? Tin? Phải rồi, tôi có thật sự tin anh không? Hay tình yêu tôi dành cho anh chỉ là sự nghi ngờ? Tôi hoang mang, tôi không biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào? Tin hay không?

_ Hạ Vy à, anh muốn nói chuyện với em, em hãy xuống đây đi.

Có phải anh kêu tôi không? Có phải vì nhớ anh quá nên tôi nghe nhầm không???

_ Hạ Vy hãy nghe anh giải thích đi

_ Anh về đi, tôi không muốn gặp anh.

_ Hạ Vy...Hạ Vy...

Tôi đóng tất cả các cánh cửa lại để không phải nghe tiếng anh. Tôi sợ tôi sẽ yếu lòng mà tha thứ cho anh. Tôi đóng cửa nhưng đóng chính trái tim mình lại. Tôi muốn bảo vệ nó, không cho phép ai làm tổn thương nó nữa. Trái tim tôi nhỏ lắm không thể chịu nổi đâu.

Bỗng trời đổ 1 cơn mưa to. Nhìn những hạt mưa rơi xuống tôi thấy như trời đang khóc dùm tôi vậy.. Tôi nhìn xem anh còn ở đó không? Tôi sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì mất. Bây là mùa đông, trời rất ít khi mưa cơ mà, tại sao lại mưa ngay lúc này. Tôi cố gắng tìm thật kỹ anh nhưng vẫn không thấy. Cảm giác lo sợ dần bao phủ lấy tôi. Tôi lo sợ anh có chuyện gì, tôi sợ anh sẽ bỏ rơi tôi lại một mình. Tôi chạy xuống mở cửa ra và lại tìm kiếm xung quanh tôi vẫn không anh đâu cả. Tôi cầm lấy đt gọi cho anh nhưng anh khoá máy. Tôi sợ thật rồi. Xin anh, xin anh đừng hù doạ tôi như thế. Chợt một ý nghĩ bay ngang qua tôi. Có khi anh hết yêu tôi rồi nên bỏ về không? Có khi nào anh không cần tôi nữa nên bỏ về không? Tôi hoang mang, tôi không biết chính xác mình đang nghĩ gì nữa...Tôi chìm đắm trong những cảm xúc hỗn độn đó...

Cơn mưa đã tạnh dần... Vậy là tôi thức trắng đêm. Mang khuôn mặt cùng với một tâm trạng không tốt tôi bước ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút. Nhưng cái tôi nhìn thấy là hình ảnh của anh. Anh đang ở đây. Anh đứng trước mặt tôi nhưng người anh ướt nhẹp. Anh dầm mưa cả đêm chỉ để chờ tôi sao? Tôi vội chạy ra mở cửa cho anh, tôi muốn ôm chặt lấy anh ngay lúc này. Nhìn thấy những bước đi loạn choạng của anh tôi trách thầm bản thân mình...

RẦM... Chuyện gì vậy? Tôi ngước mặt nhìn lên. Anh...sao anh lại nằm ở đó? Máu? Máu của ai vậy? Tôi chạy ra ôm lấy anh. Tôi khóc nấc lên. Tại sao lại ra nông nỗi này..

_ Anh...anh đừng bỏ em...em xin anh e xin anh mà...ở lại với em...

_ Hạ Vy à...anh...yêu em nhiều lắm...Những điều anh nói...với em...là thật...hãy tin anh...

_ Ai đó làm ơn hãy gọi cấp cứu đi. Làm ơn gọi nhanh lên. Anh à, anh đừng ngủ. Tỉnh dậy nhìn em này, Hạ Vy của anh này. Làm ơn nhìn em đi...em xin anh mà...

Tôi ôm lấy anh. Máu của anh dính khắp người tôi. Tôi không còn cảm giác nữa. Mắt tôi không thể nhìn thấy gì. Tôi không thể làm gì lúc này chỉ biết ôm lấy anh và khóc cầu xin sự giúp đỡ của người khác. Trên đường đến bệnh viện, tôi nắm chặt tay anh và không ngừng cầu xin anh hãy sống hãy ở lại với tôi...

_ Bác sĩ hãy cứu anh ấy, tôi không thể mất anh được. Xin bác sĩ hãy cứu anh ấy.

_ Cô cứ bình tĩnh chúng tôi sẽ cố hết sức.

Cánh cửa đóng lại ánh đèn bật lên. Nhìn cánh cửa đóng lại tôi chợt nhớ về hôm qua tôi cũng đã đóng cánh cửa với anh. Trái tim tôi nhói lên, bây giờ nó không phải bị ngàn mũi dao đâm mà là nó đã vỡ tan thành trăm mảnh rồi. Ngồi ngoài phòng cấp cứu tôi hôi hộp biết chừng nào. Tại tôi mà anh mới như vậy. Tại tôi anh mới bị tông xe. Tại tôi anh mới phải dầm mưa như thê. Tất cả tất cả tội lỗi này là do tôi gây ra. Tại tôi, tôi tát vào mặt mình để trừng phạt chính bản thân tôi. Tại sao tôi không tin anh? Tại sao tôi lại đối xử với anh như vây? Để giờ đây, giây phút này có lẽ tôi sẽ mất anh mãi mãi. Ông trời ơi, con xin ông, đừng mang anh ấy đi. Hãy cho con một cơ hội để sửa lại lỗi lầm của mình. Ông trời ơi, con xin ông hãy để anh ấy ở lại bên con, con không thể sống thiếu anh ấy. Nỗi lo sợ và hoang mang bao trùm lấy thể xác tôi, tôi cảm giác như tôi không thể nào bước đi được nữa. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi không tiếp nhận được. Ngay sáng nay tôi còn thấy anh đứng cười với tôi kia mà. Vây mà giờ đây, anh và tôi... Tôi không muốn nghĩ nữa. Đưa nó ra khỏi đầu tôi đi. Tôi hối hận. Hối hận vì đã không tin anh. Hối hận vì bản thân mình quá đa nghi. Tôi không cần gì hết chỉ cần anh có thể sống mà thôi... Em xin anh, anh hãy sống, hãy ở lại với em, em xin anh...

_ Tôi xinh lỗi cô, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Cô và người nhà hãy vô gặp anh ta lần cuối.

_ KHÔNG...KHÔNG...BÁC SĨ HÃY VÀO ĐÓ HÃY CỨU SỐNG ANH TA...TÔI XIN ÔNG XIN ÔNG MÀ...ANH À ANH KHÔNG BỎ EM PHẢI KHÔNG ANH?...EM THA THỨ CHO ANH...EM XIN ANH HÃY TỈNH DẬY...XIN ANH HÃY SỐNG...XIN ANH Ở LẠI VỚI EM...EM XIN ANH...

Tôi gục trong đau đớn. Nhìn thấy y tá đẩy anh ra tôi chạy lại nhìn anh. Hơi thở anh rất yếu, dường như không còn sức lực. Nắm chặt lấy bàn tay anh, tôi đưa lên mặt mình. Lạnh, người anh đã lạnh dần rồi...

_ ANH, ANH KHÔNG BỎ EM ĐÂU....NHẤT ĐỊNH LÀ VẬY...ANH KHÔNG ĐƯỢC PHÉP BỎ RƠI EM...EM CẦN ANH...XIN ANH...XIN ANH...XIN ANH Ở LẠI VỚI EM...

Các y tá đẩy tôi ra, rồi đẩy anh vào một căn phòng nào đó. Sao vậy? Sao lại không cho tôi gặp anhchứ?. Đứng nhìn anh qua tấm kính, tôi lặng người. Tôi đã làm cái gì thế này? Chỉ vì một chút hểu lầm nhỏ kia mà tôi đã đẩy anh lâm vào tình cảnh thế này ư? Tại sao tôi có thể độc ác với người tôi yêu như thế chứ? Tôi ôm cho mình 1 hi vọng mong manh rằng sẽ có phép màu mang anh về với tôi. Xin anh...đừng bỏ em...đời không anh em không thể sống...

Nước mắt thấm đẫm trên áo tôi, tôi không còn khả năng chống cự với nỗi đau này nữa. Một cô gái bước vô phòng anh, chính là cô gái hôm qua. Cô ta đến đây làm gì chứ? Chính cô ta đa hại chúng tôi ra nông nỗi này kia mà. Tại sao lại đến đây? Nhìn cô ta lòng tôi cảm thấy khó chịu, một cảm giác vô cùng khó chịu. Cô ấy bước vào phòng anh. Anh nói với cô ta mấy lời rồi cô ta bật khóc. Chuyện gì vậy? Thật anh và cô ta là gì của nhau kia chứ? Nỗi hoài nghi dâng lên trong lòng tôi. Và rồi câu nói của anh xuất hiện " tất cả những điều anh nói với em là thật...hãy tin anh". Chẳng lẽ tôi trách lầm anh sao? Chẳng lẽ cô ta thật sự là em gái anh sao? Trời ơi tôi đã làm gì thế này? Tôi điên rồi. Không phải cô ta hại chúng tôi mà chình là tôi, chính con người độc ác đầy đa nghi này. Tôi đã hại anh ra nông nỗi này. Tôi đã tự đánh mất đi tình cảm của mình. Lí trí tôi đâu rồi? Đã ngủ ở đâu rồi? Tại sao không ra đây đánh thức tình cảm của tôi dậy chứ? Cứ để tôi chìm đắm trong sự hoài nghi...Và rồi giờ đây chính tôi là người phải lãnh nhận hậu qua do chính mình gây ra...Tôi chợt nhận ra rằng tình yêu anh trao tôi là vô giới hạn, nó không đầu mà cũng chẳng có kết thúc. Nhưng còn tôi thì sao? Tình yêu tôi dành cho anh thì sao? Tôi yêu anh hay chiếm hữu anh. Tôi yêu anh bằng tình cảm thật sự hay chỉ là sự đa nghi trong con người tôi. Tôi nhận ra rằng tình yêu tôi trao anh thật sự quá nhỏ bé, không thể nào sánh với anh được...Tôi gào thét trong lòng, những đợt sóng cứ ùa về dồn dập trong lòng tôi. Tôi gào thét, tôi khóc, tôi tự trách bản thân mình...Tôi làm mọi thứ để tim mình không nhói nữa...Tôi làm mọi thứ để anh quay về...nhưng có lẽ đã là quá muộn rồi...

_ Này chị, chị có thấy hậu quả do chính chị gây ra không? Chị ghen gì chứ? Tại sao chị không tin anh ấy? Tôi thật sự là em anh ấy kia mà. Tôi đã từng nói với anh rằng hãy để tôi đi giải thích với chị. Nhưng anh ấy không cho. Anh ấy nói anh ấy tin chị sẽ tin anh ấy. Anh ấy nói chị yêu anh ấy rất nhiều nên lòng tin tưởng sẽ tỉ lệ thuận với tình yêu đó. Anh ấy rất yêu chị và đã đặt hết lòng tin vào chị. Còn chị thì sao chứ? Chị yêu anh ấy được bao nhiêu phần vậy? Tất cả những gì chị dành cho anh ấy chỉ dừng lại ở sự đa nghi thôi phải không? Tiếc thay cho anh trai của tôi. Đến giây phút này, anh ấy còn rất rất yêu chị. Và anh ấy muốn gặp chị, chị vào đi.

Tôi chạy vào phòng anh.

_ Hạ Vy...lại đây...

_ Anh...anh...em...

_ Suỵt, nghe anh này...anh không thể bước tiếp với em trên con đường này...

_ Không anh đừng nói vậy.

_ Suỵt, em hãy tự chăm sóc bản thân mình em nhé. Anh sẽ luôn...ở cạnh em mà...hãy tìm một người khác...một người tốt hơn anh để yêu...Hãy hứa với anh em sẽ sống thật tốt...hứa với anh đi...

_ Em hứa, anh ở lại với em đi mà...đừng bỏ em có được không?...em cần anh lúc này và cần anh mãi mãi nữa...Đừng bỏ em...

_ Vậy là anh yên tâm rồi.......................Hạ Vy..............

_ Anh, anh đừng ngủ anh....anh...anh

_ Anh yêu em, Hạ Vy của anh...

_ ANH...ĐỪNG BỎ EM MÀ....EM XIN ANH HÃY TỈNH DẬY ĐI...BÁC SĨ...BÁC SĨ ĐÂU?... MỞ MẮT RA NHÌN EM NÀY...EM KHÔNG PHÉP ANH NGỦ....ANH NGHE KHÔNG EM KHÔNG CHO ANH NGỦ...NHÌN EM ĐI...HÃY TỈNH LẠI ĐI MÀ...

_ Đưa cô ta ra ngoài đi.

_ Bác sĩ ông nhất định phải cứu anh ấy...nhất định phải cứu anh...

Y tá đưa tôi ra ngoài...Tôi nhìn qua kính...nhìn hình ảnh anh dần dần rời xa tôi...Tại sao mọi chuyện lại thế này? Anh ra đi để lại cho tôi một tình yêu bất diệt, anh ra đi để lại cho tôi sự tiếc nuối hối hận...không tôi không muốn mất anh...tôi không thể mất anh...mất anh rồi tôi còn sống làm gì nữa...anh ơi...em nhớ anh...quay về đi...hãy quay về đi...Bác sĩ quay ra nhìn vào ánh mắt tôi...ông ấy gửi cho tôi 1 cái lắc đầu nhẹ...Anh đi thật rồi sao? Không...còn bao nhiêu điều tôi muốn nói với anh kia mà...còn bao nhiêu điều tôi muốn làm với anh kia mà...anh không thể...không thể bỏ tôi...không thể ra đi như thế được. Tôi chạy lại phía anh...

_ Em không tin đâu...em không tin anh bỏ em đâu...anh giả vờ ngủ để trừng phạt em phải không anh? Anh tỉnh dậy đi. Anh muốn trừng phạt em như thế nào cũng được, em chịu hết. Nhưng xin anh đừng doạ em như thế này mà. Còn rất nhiều điều em chưa thể làm với anh....Còn rất nhiều câu em chưa kịp nói với anh...Xin anh...Xin anh...Xin đừng hù doạ em nữa....

Tôi gục xuống, giờ đây tôi không còn biết làm gì hơn ngoài việc khóc. Tôi khóc, khóc...và khóc...Và rồi tôi ngất đi...

Tôi vội trở về với hiện tại và chợt rùng mình trước cái quá khứ đau buồn ấy. Đến giờ, từng giây từng phút tôi đều nhớ đến nó. Và cứ như một đoạn phim hư, nó cứ tua đi tua lại trong tâm trí tôi. Tôi nhớ anh nhớ anh rất nhiều...Nhưng càng nhớ tôi lại càng đau...Tôi hối hận...hay nói đúng hơn là tôi hận chính bản thân mình...đã để vụt mất anh...Ngay cả người em gái của anh cũng hận tôi...cô ấy không cho tôi đụng vào bất cứ thứ gì của anh...không nhận sự giúp đỡ sự bù đắp của tôi...

Cứ lang thang như vậy cho đến khi tôi dừng một quán kem nhỏ...tôi nhận ra đã lâu lắm rồi tôi không đến nơi đây...Quán kem này là nơi bắt đầu mọi việc có lẽ tôi cũng nên chấm dứt tại đây...Tôi đẩy cửa bước vào quán. Và thật tình cờ tôi lại gặp em gái của anh...

_ Chào em, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Em làm gì ở đây vậy?

_ Đây quán của tôi nhưng nó sắp không còn là của tôi rồi.

_ Có thời gian để nói vài câu không?

_ Được chị ngồi đi.

Tồi xuống và cứ như định mệnh sắp đặt vậy. Đây là chỗ của anh. Tôi lại nhớ về anh...

_ Dạo này em sống như thế nào?

_ Đừng tỏ ra thân thiết với tôi như vậy, nhìn thấy chị giống như tôi nhìn thấy cái chết thảm của anh tôi vậy. Nhưng tôi đã không còn hận chị nữa. Tôi muốn nói cho chị biết về sự thật của anh.

_ Sự thật?

_ Phải. Gia đình tôi rất giàu, ba mẹ tôi là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh. Nhưng vì bị lừa nên họ phá sản. Khi đưa anh em tôi đi trốn nợ thì tôi bị lạc, lúc đó tôi chỉ mới học lớp 8. Tôi không biết phải sống như thế nào khi tôi còn quá bé như thế này. Nhưng tôi là người may mắn, có một người đã nuôi dưỡng tôi và dạy cho tôi cách nuôi sống bả thân. Khi tôi được 18t người đó đã bỏ tôi lại cùng với quán kem này. Tôi đã chật vật lắm mới có thể giữ lại nó đến ngày hôm nay. Còn về phần anh hai tôi, khi ấy anh cũng là một đứa học sinh vừa tốt nghiệp lớp 12. Trong tay không có lấy một cái nghề nào cả. Và trên vai anh còn mang cả gánh nợ của ba mẹ tôi, anh đã làm tất cả những công việc mà anh có thể để nuôi sống cả gia đình. Đó là lí do tại sao anh không học đại học. Số nợ mà ba mẹ tôi để lại tính đến hàng trăm triệu có khi là hàng tỉ. Nhưng một mình anh đã gánh vác tất cả để trả cho hết món nợ. Cho tới khi gặp chị. Anh đã yêu chị, yêu tới mức không có chị thì anh không thể sống nổi. Anh nói với tôi rằng đừng bao giờ cho chị biết về chuyện này. Chị có biết tại sao không?

Tôi chết trong sự thật này, suốt 3 năm yêu nhau anh không hề nói cho tôi biết anh đã chịu khổ cực như thế nào? _ Tại sao anh không nói với chị những điều đó? Chị có thể cùng chia sẻ với anh mà...

_ Chị giả vờ không biết hay thật sự không biết vậy? Anh tôi không muốn để chị biết là vì anh ấy yêu chị anh ấy không muốn chị phải lo lắng. Anh ấy muốn chứng minh cho chị thây rằng anh đủ sức nuôi sống bản thân, đủ sức nuôi sống chị và đủ sức đem lại cho chị hạnh phúc một mái ấm gia đình thật sự chứ không phải là một món nợ. Chị hiểu điều đó chứ?

_ Chị...chị sai rồi...đã quá sai rồi...chị xin lỗi

Tôi oà khóc như một đứa trẻ. Anh đã chịu biết bao nhiêu khổ cực để đem lại hạnh phúc cho tôi. Vậy mà tôi đã làm gì chứ? Tôi nghi ngờ anh. Tôi xua đuổi anh. Tôi...tôi...tôi giết chết người tôi yêu. Tôi là loại người gì vậy? Tôi độc ác và tàn nhẫn thế sao? Em xin lỗi anh....anh ơi...em sai rồi...rất sai rồi....

_ Đã quá muộn rồi. Ngày anh mất số nợ ấy cũng đã dần hết. Và bây giờ chỉ cần tôi bán căn tiệm này thì sẽ trả hết tất cả mọi thứ.

_Nhưng nếu em bán căn tiệm này thì em sẽ sống bằng gì?

_ Bán xong tôi sẽ trả nợ, còn dư 1 số tiền thì tôi sẽ mở 1 quán nhỏ hơn để sinh sống.

_ Hãy cho chị được giúp đỡ em...Đây không phải là sự thương hại mà đây là sự chuộc lỗi của chị, xin em hãy để chị giúp em, em nhé!

Bước ra khỏi quán, tôi thẫn thờ đi trên con phố không người. Anh đã yêu tôi như thế sao? Tại sao tôi lại không biết chứ? Tất cả những gì anh cho tôi quá lớn. Lớn đến nỗi tôi không thể nào đón nhận hết. Còn tôi thì lại không cho anh gì cả. Cơn gió thổi qua làm tôi càng nhớ anh hơn nữa...tôi nhớ cái ôm thật chặt của anh...nhớ nụ cười ấm áp của anh...nhớ ánh mắt anh nhìn tôi...nhớ cả tình yêu dang dở này...Tôi nhớ anh rất nhớ anh. Thật sự tôi nhớ anh rất nhiều. Ước gì anh ở đây...ước gì thời gian có thể trở lại...ước gì ngày ấy đừng đến...Phải chi lúc ấy tôi chậm lại 1s thôi...chỉ cần tôi chậm lại 1s để nghe anh nói...chỉ cần tôi chậm lại 1s để tìm anh kỹ hơn...thì chắc có lẽ anh sẽ ở lại với tôi mãi mãi...Giá như một ngày nào đó có phép màu thật sự, tôi chỉ cần anh mà thôi...Em yêu anh...Em nhớ anh...Hình bóng anh sẽ mãi mãi ở trong tâm trí em...Chờ em anh nhé!

"����h��]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro