Mai mai ben nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MÃI MÃI BÊN NHAU

Chapter 1

Vừa bước vào nhà Ý Như đã thấy không khí nặng nề bao trùm. Ba mẹ ngồi mỗi người một góc, không ai nói chuyện với ai cả. Thấy Ý Như bước vào, mẹ cô liền ngoắc cô lại bảo

- Ý Như, ngồi xuống đây với mẹ.

Ý Như đi lại bên mẹ, cô không biết có chuyện gì đang xảy ra, cô hết nhìn cha rồi nhìn mẹ, mẹ cô nắm lấy tay cô nói

- Ý Như nè, ba mẹ có chuyện rất quan trọng muốn con giúp đỡ.

Ý Như thấy được sự trầm trọng trong câu chuyện này, vì từ trước đến nay ngoài cô nhờ ba mẹ ra, có bao giờ ba mẹ nhờ vã gì Ý Như đâu.

- Có gì mẹ cứ nói ra đi, nếu giúp được con sẽ giúp.

Lúc này ông Thái mới lên tiếng

- Chuyện này cha không muốn ép con, con có quyền lựa chọn.

Ý Như một lần nữa lên tiếng

- Xin cha mẹ cứ nói.

Bà Thái nhìn chồng rồi nói với con

- Con còn nhớ chú Trung chứ!

Ý Như gật đầu:

- Là bạn thân của cha má.

Bà Thái thở dài lắc đầu

- Một người bạn thân mà không có còn tốt hơn. Ông ta đã lấy hết tiền của công ty đi rồi. Bây giờ công ty rất cần tiền để qua giai đoạn này.

Ý Như nhíu mày hỏi

- Con không có nhiều tiền, nhưng cũng có một ít, nếu ba mẹ cần đến…

Bà Thái xua tay

- Không không, số tiền con có, và cả căn nhà này cũng không thể nào bù đắp vào được. Chúng ta cần một số tiền lớn hơn nữa và có người đã chịu giúp với một điều kiện.

Ý Như mở tròn mắt, không ngờ trên thế gian này cũng còn người tốt muốn giúp cho ba mẹ cô.

- Ai vậy mẹ?

Ông Thái cướp lời vợ

- Đó là ông Tùng, bạn rất thân của ông nội con. Ngày xưa họ có hứa với nhau sẽ gã con của mình nếu sinh ra một gái một trai, nhưng ông nội sinh ra ba, còn ông Tùng cũng sinh ra một người con trai là bác Phong. Sau đó họ rời khỏi Sài Gòn và đi nơi khác làm ăn. Mấy chục năm sau nghe nói họ sanh muộn được một cô con gái nhưng lúc đó cha đã lấy mẹ. Bây giờ cả gia đình họ về lại Sài Gòn mở công ty đá quí rất lớn. Họ có một đứa cháu trai, muốn làm sui với chúng ta.

Ý Như chỉ vào mình và mẹ cô gật đầu.

- Không được, ngay cả mặt mũi của anh ta ra sao con còn không biết nữa. Còn cách nào nữa không?

Ông bà Thái lắc đầu.

- Chúng ta chỉ còn cách này nữa thôi. Con nghĩ thử coi có ai chịu cho chúng ta mượn một số tiền lớn như vậy.

Ý Như không biết phải nói làm sao với ba mẹ cô nữa. Nếu không giúp thì có thể ba cô sẽ ngồi tù và gia đình cô sẽ mất tất cả. Nhưng nếu đồng ý, đó là chuyện hạnh phúc suốt đời của cô. Thấy con phân vân nên ông Thái nói:

- Ba đã nói rồi, con có thể từ chối, không ai ép con cả. Chúng ta sẽ tìm cách khác vậy.

Ý Như biết ba mình nói vậy thôi chứ còn cách nào khác nữa, Ý Như đứng dậy nói:

- Ba mẹ cho con vài ngày để suy nghĩ được không?

Ông bà Thái đồng ý.

- Con cứ suy nghĩ đi.

- Xin phép ba mẹ.

Ý Như lê từng bước lên lầu. Cô tưởng hôm nay sẽ có cơ hội nói cho ba mẹ mình biết rằng cô vừa đậu thủ khoa và sẽ có một khóa học bổng bên Úc, nhưng bây giờ thì đành gạt nó qua một bên.

Ý Như vùi mình lên giường thở dài. Cô phải nói làm sao với Nam đây, anh sẽ cho rằng cô giả dối và sẽ không tha thứ cho cô. Nhưng Ý Như không làm khác được, vì cô có thể tìm người khác như Nam, nhưng ba mẹ chỉ có một. Ngày mai cô sẽ nói cho ba mẹ biết rằng mình đồng ý cho ba mẹ vui lòng. Ý Như thở dài rồi chìm vào giấc ngủ.

Chapter 2

Lễ cưới được tổ chức lớn nhất trong nước vì không lớn sao được, đó là ngày đám cưới của đứa cháu đích tôn của dòng họ Hoàng. Đám cưới này ông Tùng là vui nhất, vì thằng cháu quậy phá của ông rồi cũng có người cột chân nó lại. Mà lại là đứa cháu của ông bạn thân của ông Tùng nữa. Ông Tùng nói với Thanh:

- Đến đời cháu thì chúng ta cũng được làm sui gia, thật là không uổng công.

Ông Thanh cũng nói:

- Hi vọng chúng nó cho chúng ta vài đứa cháu là được rồi.

Hai ông khoái chí cụng ly với nhau. Chỉ có cô dâu với chú rễ là không được vui. Cả hai đều đang suy nghĩ về một việc gì đó. Nụ cười của hai người thật gượng gạo.

Cuối cùng thì tiệc cưới cũng xong, Ý Như phải đi về với gia đình chồng. Bà Thái ôm con nước mắt chảy dài, dặn dò đủ thứ

- Về bên đó nhớ nghe lời nha con, không được bướng đó. Có gì không biết thì phải hỏi.

Ông Tùng đứng kế bên nói

- Con đừng lo sẽ không ai dám ăn hiếp đứa cháu dâu này đâu. Cũng đã khuya rồi chúng ta đi thôi.

Ý Như chui vào xe ngồi kế chồng của mình. Nói là chồng nhưng cô cũng chưa nhìn kỹ mặt chồng mình như thế nào. Chỉ biết tên của chồng cô là Hoàng Phong Thiên. Ý Như len lén nhìn qua thì thấy Phong Thiên cũng đang nhìn mình, cô bối rối quay mặt đi, cô nhìn ngoài trời, mọi người vẫn lái xe qua lại tấp nập, cô hi vọng rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn ngày hôm nay.

Xe dừng lại trước một biệt thự thật lớn và sang trọng. Cái cửa sắt khổng lồ từ từ mở ra cho xe chạy vào. Ý Như không biết có bao nhiêu người ở ngôi biệt thự này nữa, nhưng chắc có lẽ phải đông lắm, nếu không thì sẽ rất trống vắng vì nó quá to lớn. Nhà của Ý Như không phải là nhỏ, nhưng so với ngôi biệt thự này thì chẳng thấm vào đâu. Ý Như bước theo chân ba mẹ chồng của mình. Đi đến phòng khách thì ông Phong nói

- Thiên con đưa vợ mình lên phòng đi, giờ cũng đã khuya rồi.

Rồi ông quay sang hỏi mấy người giúp việc

- Cô út về chưa?

Bà Bảy người giúp việc già nhất ở đây nói

- Dạ thưa ông chủ, sáng giờ không thấy cô hai đâu hết

Ông Phong bực bội, nhưng vợ ông xoa dịu

- Thôi anh à, hôm nay là ngày vui của con, anh đừng có giận dữ

Ông Phong bực bội gắt

- Thiệt không hiểu nổi, đám cưới của cháu mà cũng không chịu về, bỏ đi đâu mất tiêu

Ông Phong vừa nói xong, thì Ý Như nghe một giọng nói vang lên

- Anh hai giận quá mau già đó!

Ông Phong quay lại, bực tức lúc này như càng bùng lên

- Em nói cho anh biết đi, sao giờ này mới về. Hôm nay là đám cưới của Phong Thiên mà em cũng không ở nhà.

Tùng Linh nắm cánh tay anh hai mình nhỏ nhẹ

- Không phải là em không có muốn về, nhưng trên đường có nhiều tai nạn xảy ra, chiếc xe của em phải nhích từng chút một, nên em không về kịp.

Bực tức trong lòng ông Phong như được xoa dịu. Dẫu sao Tùng Linh cũng là đứa em gái duy nhất của ông. Nói là cô của Phong Thiên nhưng thật ra Tùng Linh chỉ lớn hơn Phong Thiên vài tuổi vì Tùng Linh là con của người đàn bà bên ngoài của cha ông. Khi Tùng Linh vừa tròn 8 tuổi thì mẹ cô đem đến cho cha anh nuôi, vì bà bệnh nặng không thể nuôi được nữa. Vài tháng sau mẹ Tùng Linh qua đời và Tùng Linh rất hận cha vì nghĩ rằng ông để mẹ con cô cực khổ nên mẹ mới chết. Đó là lý do vì sao từ nhỏ Tùng Linh đã không gần gũi với cha mình và cũng một phần ông quá nghiêm khắc với cô. Tùng Linh là do một tay ông Phong, vợ ông và bà bảy nuôi lớn. Vì do được nuông chiều quá nên cô bướng bỉnh, nhưng được cái Tùng Linh rất yêu thương anh chị mình và cô rất giỏi. Thằng con ông thường nói út cái gì cũng giỏi. Đúng thật là như vậy. Vì Tùng Linh bây giờ đã có công ty riêng của cô, và nó đang phát triển rất nhanh. Ông nhìn em gái mình rồi lắc đầu

- Em làm sao thì làm đi, chút xíu cha vô thì em nói chuyện với cha

Tùng Linh không muốn đối đầu với cha mình. Cô định năn nỉ anh trai thì cô nghe tiếng xe của ông Tùng đổ dồn phía trước cỗng, Tùng Linh nói với anh

- Em lên ngủ trước đây, anh giúp em nhé

Nói rồi cô bỏ chạy một nước, ông Phong chỉ biết nhìn theo lắc đầu. Thấy vậy nên Phong Thiên và Ý Như về phòng của mình. Ông Tùng từ ngoài bước vào hỏi

- Cha mới nghe tiếng của Tùng Linh đây mà, nó đâu rồi?

Ông Phong đi lại dìu cha ngồi xuống ghế nói

- Em con hôm nay có chuyện đột xuất nên không về kịp đám cưới của Phong Thiên, xin cha đừng có giận.

Ông Tùng bực mình mắng

- Con với cái, lúc nào cũng cãi lời cha, không biết khi nào nó mới ngoan ngoãn đây. Tìm một nơi nào đó gã phức đi cho rồi. Thật khổ.

Bà Phong cười với cha chồng

- Cha đừng lo, Tùng Linh nhà mình nhiều người muốn cưới lắm. Chỉ là em nó chưa chịu thôi. Bây giờ con đưa cha vào trong nghỉ nhé, có gì mai rồi nói.

Hai vợ chồng dìu ông Tùng đứng dậy, trong lòng vẫn bực tức nên ông nói

- Cũng tại hai đứa con, cưng chiều nó quá đó. Hết con rồi đến cháu. Đứa nào cũng muốn làm cho ông vỡ tim mà chết.

Còn Ý Như vừa về đến nhà chồng, lần đầu tiên thấy cô út. Cô của Phong Thiên thật là trẻ, trẻ hơn sức tưởng tượng của cô rất nhiều. Cô có nghe mẹ cô nhắc sơ về Tùng Linh, nhưng cô không ngờ, Tùng Linh khác xa trí tưởng tượng của cô.

Ý Như đi vào phòng được dành riêng cho cô và Phong Thiên. Ý Như nhìn quanh, cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Đúng lúc đó thì Phong Thiên đi vào

- Em đi tắm đi, rồi chúng ta nói chuyện.

Ý Như làm theo như cái máy, cô rất cần phải tắm, vì nguyên ngày hôm nay cô rất mệt. Nên cô chỉ muốn tắm và ngủ. Đợi Ý Như vào phòng tắm rồi, Phong Thiên chạy qua phòng Tùng Linh, anh gọi nhỏ

- Út ơi út mở cửa cho Thiên.

Tiếng Tùng Linh ở trong vọng ra

- Cửa không khóa, vào đi!

Phong Thiên bước vào và khóa cửa lại, Tùng Linh nhíu mày hỏi

- Hôm nay cưới vợ sao không về phòng đi, qua phòng út làm gì?

Phong Thiên chúm hai tay vào nhau năn nỉ

- Út giúp Thiên đi út, Nguyệt Nga đang giận Thiên đó, Thiên nói tối nay sẽ tới, út giúp dùm Thiên.

Tùng Linh trợn mắt

- Thiên nói thiệt không đó? Có vợ rồi mà không bỏ bồ? Út không giúp đâu.

Phong Thiên tiếp tục năn nỉ

- Giúp Thiên đi, Thiên không yêu cô ta, nhưng phải nghe lời ông nội, út biết ông nội mà, ông nói muốn ai dám cãi. Chỉ có út dám thôi.

Tùng Linh liếc cháu, cái thằng ăn với nói, làm như Tùng Linh bất hiếu lắm vậy.

- Nhưng cho dù muốn giúp, út giúp thế nào đây?

Phong Thiên mừng rỡ

- Út qua phòng Thiên ngủ tối nay đi. Lỡ sáng mai mẹ có lên thì thấy hai người trên gường sẽ không nghi ngờ, nghen út

Tùng Linh lắc đầu

- Rồi út phải nói sao với vợ của con?

Phong Thiên trấn an.

Út đừng lo, con sẽ nói cho cổ nghe ngay bây giờ, út giúp Thiên nhen

Phong Thiên định đi thì Tùng Linh kéo áo anh lại

- Con có thấy mình tàn nhẫn lắm không? Đêm tân hôn của người ta con nói con đi với bồ

Phong Thiên cười nói

- Út ơi là út, cô ta cũng đâu có yêu con, cô ta cưới Thiên vì cha của cô ta bị người ta gạt tiền công ty. Út khỏi lo.

Tùng Linh đa nghi nhìn Phong Thiên

- Sao Thiên biết?

Phong Thiên đắc ý

- Vì Thiên đã điều tra, cô ta còn có một người yêu nữa kìa. Nên út khỏi lo gì cả. Giúp Thiên nhen.

Tùng Linh nhìn theo thằng cháu lắc đầu. Cô lớn hơn Phong Thiên có 4 tuổi nên không cho Phong Thiên gọi cô xưng con. Chỉ được gọi út và xưng tên thôi. Tùng Linh cầm cái gối của mình bước sang phòng Phong Thiên. Cô không biết rằng đêm nay đã thay đổi cuộc đời của 3 người.

Còn Ý Như, cô đợi Phong Thiên lâu quá nên ngủ lúc nào không hay, nữa đêm thức giấc tưởng ở nhà nên Ý Như quay qua tìm gối ôm. Tìm được rồi cô ôm thật chặt mà không biết mình đang ôm Tùng Linh. Sáng thức dậy, Ý Như vừa mở mắt thì thấy Tùng Linh đang nhìn mình. Ý Như giơ tay chặn ngực. Cô không ôm Tùng Linh nữa mà nhích ra xa một chút.

- Xin lỗi út.

Vẫn gương mặt lạnh lùng Tùng Linh không nói gì. Cô nhắm mắt lại. Nghe tiếng thở đều đều của Tùng Linh Ý Như biết rằng cô đã ngủ rồi, Ý Như ngắm Tùng Linh. Hồi tối có nhìn thấy, nhưng Ý Như chưa kịp nhìn kỹ. Giờ trong giấc ngủ, Tùng Linh như một thiên thần. Chóp mũi thanh cao và đôi môi trái tim thật khêu gợi. Sao Ý Như lại nghe rạo rực. Cảm giác mới mẽ lan tràn trong tim cô, một ý nghĩ thoáng qua đầu làm Ý Như rùng mình, cũng may lúc đó có tiếng gõ cửa.

- Phong Thiên, Ý Như, các con dậy chưa xuống ông nội kêu kìa.

Tùng Linh thức giấc còn Ý Như định bước xuống gường thì Tùng Linh kéo tay Ý Như lại nói nhỏ

- Như lại mở cửa đi, nói là Thiên còn ngủ chút nữa sẽ xuống.

Ý Như gật đầu rồi vội vã xuống giường mở cửa, còn Tùng Linh thì lấy mền trùm lại.

- Chào mẹ!

Bà Phong nhìn vô thấy vậy tưởng Phong Thiên còn ngủ, bà nói với con dâu.

- Con để chồng con ngủ một chút nữa rồi hai đứa xuống gặp ông nội. Thôi mẹ xuống dưới làm đồ ăn sáng cho ba con đây.

Đợi bà Phong đi rồi Ý Như đóng cửa phòng lại và quay lại giường, lúc này Tùng Linh mới giở mền ra, cô thở hắt. Đúng là mệt quá. Cái thằng cháu này của cô rồi cũng sẽ bị cô đập cho một trận. Ý Như nhìn Tùng Linh lúng túng không biết nói gì thì cánh cửa sổ mở làm cả hai giật mình. Phong Thiên từ ngoài chui vào nhìn Tùng Linh và Ý Như cười tươi.

Tùng Linh chỉ cái giường kêu cả hai lại ngồi. Cô nói với Phong Thiên và Ý Như

- Bây giờ chúng ta cần phải nói chuyện cho rõ ràng.

Phong Thiên nhìn Tùng Linh ngạc nhiên

- Nói chuyện rõ ràng gì út?

Ý Như cũng nhìn Tùng Linh như không hiểu, Tùng Linh ký vào đầu Phong Thiên nghe cái chốc.

- Con đi đâu giờ mới về, hồi tối ai ngủ với vợ con, chuyện này không thể để như vậy hoài được. Phải có cách giải quyết chứ.

Phong Thiên gãi đầu nhìn Ý Như như muốn xin lỗi

- Nhưng bây giờ giải quyết như thế nào đây út?

Tùng Linh nói không chớp mắt

- Bỏ cô gái kia rồi về ăn ở đàng hoàng với vợ của Thiên chứ sao.

Cả Phong Thiên và Ý Như không hẹn đồng kêu lên

- Không được!

Phong Thiên nhìn Ý Như ngạc nhiên, anh thì còn có lý do, nhưng tại sao Ý Như lại không đồng ý? Phong Thiên chợt nhớ lại là Ý Như đã có người bạn trai trước khi lấy anh làm chồng. Chắc đó là lý do. Ý Như nhìn hai người rồi nói

- Hay là vầy đi, anh Phong Thiên cứ sống theo ý thích của mình, chúng ta tuy là vợ chồng nhưng không phải là vợ chồng. Chỉ khi nào có mặt người lớn thì mình đóng kịch cho họ xem thôi. Như vậy có được không?

Tùng Linh lắc đầu

- Không được, như vậy còn tương lai của Ý Như thì sao?

Phong Thiên không để Ý Như trả lời liền nói

- Ý Như cũng đã có bạn trai rồi mà.

Ý Như xua tay

- Không có, đã chia tay rồi.

Phong Thiên nhìn Ý Như làm cô đỏ mặt, rồi anh liếc sang Tùng Linh nói

- Mới có 1 đêm mà sao Thiên nghi quá?!

Tùng Linh quay sang nhìn Thiên, ánh mắt đó cho Thiên biết rằng anh cần ăn nói nghiêm chỉnh lại.

- Thiên biết lỗi rồi, út giúp Thiên đi

Tùng Linh suy nghĩ một hồi rồi nói

- Thôi như vậy đi, Thiên cứ lo cho cái cô bồ của Thiên. Còn chuyện Ý Như thì hãy để cho út. Mai này nếu tìm được ai rồi thì cũng phải cho út biết, rồi lúc đó ta sẽ tính chuyện đó sau. Từ nay trở đi, trước mặt người lớn thì hai đứa cứ đóng kịch là vợ chồng. Cố gắng xin ông nội cho ra riêng ở. Có gì thì cũng dễ dàng hơn. Sau này mà Thiên có tình cảm hay lạng quạng gì đó đến Ý Như thì biết tay út. Bây giờ út cho Thiên suy nghĩ đó. Một là bỏ bồ mà lo cho vợ. Hai thì dừng có nghĩ đến nữa. Từ nay út sẽ lo cho Ý Như cho đến khi Ý Như tìm được người mình thương.

Phong Thiên nhìn Tùng Linh chầm chầm. Còn Ý Như cô cảm thấy mình như con rối, cô giận dữ nói

- Tương lai của Ý Như thì Ý Như tự biết lo. Thiên cứ làm những gì mình cần làm. Ý Như cũng vậy Ý Như không cần ai quan tâm hết.

Tùng Linh nhún vai cười khẩy, cô nhìn Ý Như làm Ý Như lúng túng. Ý Như giận mình hết sức, sao trước mặt Tùng Linh cô lại mất tự chủ đến như vậy.

- Chuyện này tính như vậy đi. Út về phòng đây.

Tùng Linh đi vài bước rồi quay lại nói

- Nếu ban đêm mà Thiên ở với bồ thì út qua phòng Thiên ngủ để khỏi bị phát hiện, nhưng nếu Thiên có ở nhà thì Ý Như qua phòng út, út sẽ đưa chìa khóa phòng cho Ý Như.

Tùng Linh đóng cửa lại sau khi nói xong làm cả Phong Thiên và Ý Như chỉ nhìn nhau, Phong Thiên biết vì sao út của anh lại lo cho Ý Như vì út đang nhớ đến mẹ. Út không muốn Ý Như phải đau khổ như mẹ của út đã cam chịu. Phong Thiên không hiểu chuyện của người lớn nhưng út làm như vậy cũng đúng. Anh cũng đang phân vân không biết mình chọn Nguyệt Nga có đúng không. Anh biết gia đình anh không ai ưa thích gì Nguyệt Nga cả, đên út cũng vậy. Nhưng tình cảm mà. Phong Thiên thở dài nói với Ý Như:

- Chúng ta vào chuẩn bị xuống dưới gặp ông nội.

Hai người đứng dậy đi làm vệ sinh rồi xuống dưới nhà. Ông Tùng đã ngồi ở ghế đợi sẵn. Vừa thấy Ý Như và Phong Thiên ông liền kêu lại .

- Hai đứa lại ông bảo.

Hai người vừa ngồi xuống thì Tùng Linh cũng từ trên xuống. Ý Như nhìn cô không chớp mắt. Tùng Linh thật gọn gàng với chiếc áo sơ mi màu xanh được tém gọn trong chiêc quần tây trắng. Đôi giày gót, mũi nhọn làm cho Tùng Linh dịu dàng hơn rất nhiều. Lo nhìn Tùng Linh nên Ý Như không biết ông Tùng nói gì, đến khi Phong Thiên lay cánh tay của cô thì Ý Như mới giật mình, ông Tùng hỏi cô:

- Nãy giờ ông nói các con nghĩ sao?

Ý Như nhìn Phong Thiên ngơ ngác, thấy vậy nên Phong Thiên nói

- Con chưa quyết định được ông à, hay đễ một thời gian nữa!

Ông Tùng bực mình gắt

- Dợi gì nữa mà đợi, con đã lớn rồi, cũng đã có vợ rồi. Bây giờ cũng phải lo cho công ty giúp ba của con chứ. Không lẽ cứ đi nhong nhong suốt ngày.

Phong Thiên không dám cãi nhưng anh nói

- Con có việc làm của riêng con, ông đừng ép con được không?

Lần này ông Tùng thật sự giận dữ

- Ông nói mà không nghe thì dừng nhìn mặt ông nữa. Hết con rồi cháu, có đứa nào coi ông ra gì đâu.

Giờ thì Ý Như đã hiều ông Tùng và Phong Thiên nói những gì, cô cũng không biết phải nói làm sao vì cô vẫn còn đang đi học lỡ đỡ. Năm nay là năm cuối của cô, rồi sau đó cô muốn đi mấy nước khác để học thêm, nhưng giờ chắc không đi đâu được nữa rồi, nhưng việc học của cô thì cô không thể nào bỏ. Ý Như hít một hơi thật dài định nói giúp cho Phong Thiên nhưng ông Tùng lên tiếng trước

- Thôi thì như vầy đi, Phong Thiên, con đến giúp cha con một tuần 4 ngày thôi, còn 3 ngày kia con muốn làm gì thì làm. Ông chỉ muốn con thích nghi với công việc. Còn Ý Như thì vừa đi học vừa làm cô út. Như vậy hai đứa sau này mới có thể lo cho công ty. Ông nói như vậy được chưa? Nếu còn cãi nữa thì dừng nhìn mặt ông nữa.

Phong Thiên và Ý Như biết không còn cách nào khác nữa nên cả hai đồng ý. Ông Tùng hài lòng.

- Thôi hai con đi ăn sáng đi rồi chuản bị đi làm. Ý Như này, lịch học của con ra sao?

- Dạ thưa ông nội, con đi học thứ 2,4,6

Ông Tùng gật đầu

- Vậy tốt rồi, 3, 5, 7 con theo cô út đi làm, tụi con đi hưởng tuần trăng mật 2 tuần rồi về làm việc, thôi ông vô chuẩn bị, hôm nay ông phải ra Vũng Tàu có chút chuyện.

Đợi ông Tùng đi rồi, Phong Thiên và Ý Như đi xuống bếp. Thấy Tùng Linh đang ngồi ăn ngon lành, Phong Thiên đi lại ủ rủ, thấy vậy Tùng Linh hỏi

- Ông nội la hả?

Phong Thiên lắc đầu nói

- La thì còn đỡ, cái này ông nội bắt Thiên phải đi làm với ba. Mà út biết đó, Thiên với ba đâu có hợp, còn công việc của Thiên thì sao?

Tùng Linh nhíu mày, cô biết anh trai cô với đứa cháu không hợp nhau, nhưng đó không phải vấn đề cô lo ngại. Cô chỉ lo là công việc đó không hợp với Phong Thiên mà thôi.

- Vậy sao Thiên không nói với ba Thiên để ba Thiên nói với ông nội?

Phong Thiên trợn mắt

- Út nghĩ là ba Thiên sẽ giúp Thiên sao?

Tùng Linh nhún vai, cô nuốt vội miếng bánh mì trong miệng và nói

- Chưa thử sao biết là không được?

Phong Thiên im lặng không nói, biết thằng cháu mình đang suy nghĩ nên Tùng Linh cũng không làm phiền, cô ăn xong miếng bánh mì cuối cùng và đứng dậy.

- Út đi làm đây, hai đứa đi chơi vui vẻ.

Phong Thiên kéo tay Tùng Linh nhe răng cười

- Út, giúp Thiên chuyện này.

Tùng Linh gỡ tay Thiên ra khỏi tay mình, cô sửa lại cánh tay áo cho ngay ngắn nói.

- Làm nhăn nheo đồ út hết, có gì nói đi.

Phong Thiên nghe Tùng Linh nói câu đó là biết Tùng Linh sẽ giúp nên nói nhỏ nhỏ sợ ba và ông nội nghe.

- Cho Ý Như đi với út hôm nay, vì Thiên có hẹn với Nguyệt Nga rồi.

Tùng Linh nhíu mày, cô hi vọng thằng cháu của cô hãy nên thân một chút. Rồi một lúc nào đó Phong Thiên sẽ hối hận cho mà coi, vì Ý Như mới chính là người giúp cho sự nghiệp của Phong Thiên sau này. Nguyệt Nga thì Tùng Linh đã gặp qua 1 lần . Cô nàng chỉ biết tiền bạc và bề ngoài thôi. Thật chẳng ra làm sao cả. Tùng Linh nhìn Ý Như rồi nói:

- Như ăn mau rồi đi với út, hôm nay út có nhiều công chuyện lắm.

Ý Như đứng dậy lên lầu thay đồ, Tùng Linh quay sang nói với Phong Thiên

- Tối nay Thiên hãy về sớm nha, vì út co chuyện cần nói với cả hai đứa. Nếu Thiên không yêu Ý Như thì cũng phải tìm cho mình một người đàng hoàng. Nguyệt Nga không phải là đối tượng tốt của Thiên đâu.

Nói xong Tùng Linh bỏ đi, để Phong Thiên lại với nhiều suy nghĩ trong đầu. Có thật là quen với Nguyệt Nga là điều tệ hại nhất không? Còn Ý Như? Nếu anh muốn bắt đầu với cô, cô có bằng lòng không? Phong Thiên thở dài, đến bây giờ anh vẫn chưa làm được gì cả, công việc của anh cũng nhờ Tùng Linh giúp đỡ mà thôi. Tùng Linh thật là giỏi, chỉ hơn anh có 4 tuổi, nhưng cô làm được tất cả mọi thứ. Công ty của cô cũng do tiền của cô tự mở lên, không có lấy của ba anh và ông nội một đồng xu nào cả. Mặc dù ông nội tỏ vẻ khó khăn với Tùng Linh, nhưng Phong Thiên biết Tùng Linh chính là sự tự hào của ông nội lẫn ba me anh. Còn anh thì sao? Không được, Phong Thiên phải cố gắng thôi. Chuyện tình cảm quan trọng, nhưng sự nghiệp của một người đàn ông quan trọng hơn. Phong Thiên đứng dậy, lấy điện thoại gọi cho Phú Tường. Anh phải co một kế hoạch mới cho phòng triển lãm nhỏ của mình thôi.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-#ixzz1Nwm6fZLR

Chapter 3

Ngồi trong xe, cả Tùng Linh lẫn Ý Như đều im lặng. Nhìn dáng vẽ đâm chiêu của Tùng Linh, Ý Như không dám lên tiếng. Mặc dù cô rất muốn hỏi Tùng Linh đang đưa cô đi đâu. Mới về nhà chồng mấy ngày, nhưng cô thấy gia đình chồng của cô cũng hơi phức tạp. Không biết có phải mấy người nhà giàu nào cũng như vậy không. Ý Như thèm được đi học, cô muốn có lại sự tự do ngày xưa, nhưng chắc không thể nào tìm lại được. Cuộc đời của cô rồi cũng có những trang mới, hy vọng những trang mới đó không đến nỗi nào. Còn suy nghĩ vơ vẫn thì xe đã đừng lại lúc nào Ý Như không hay. Cho đến khi Tùng Linh nhắc cô mới trở lại thực tế.

- Chúng ta vào đây một chút, cẩn thận vì ở đây có nhiều vũng nước.

Ý Như mở cửa xe và bước ra. Cô thấy Tùng Linh khệ nệ bưng hai cái bao thật to. Trong đó có thể chứa được 2 con bò. Ý Như thấy vậy liền chạy lại giúp Tùng Linh. Ý Như nhìn xung quanh, ở đây có một ngôi nhà thật lớn và xung quanh có những căn phòng nhỏ. Phía trước có đề bản “ Nối một vòng tay ‘’. Ý Như còn đang nhìn xung quanh thì cô chợt thấy có một đám trẻ con chạy ra bao vậy lấy cô và Tùng Linh. Những cái miệng chúm chím réo gọi tên Tùng Linh.

- “Cô Tùng Linh, cô Tùng Linh”

- “Cô Tùng Linh đến rồi các sơ ơi”

Một cậu bé lớn nhất trong đám bước lại gần Tùng Linh nói.

- “Cô Tùng Linh mang gì đó? Con giúp cho.”

Tùng Linh chỉ vào Ý Như, cậu bé đi lại cầm lấy cái bao từ tay Ý Như, cả đám vẫn còn réo họ. Ý Như bật cười, cô cũng cảm thấy vui lây. Khi mọi người đi đến một căn phòng nhỏ, nhưng rất ngăn nấp và đầy đủ tiện nghi, cả đám con nít ngồi xuống khép tay chân lại trong thật lễ phép. Tùng Linh ngồi trên ghế nói.

- Các con có ngoan không? Có nghe lời sơ không?

Cả đám tranh nhau nói

- Dạ ngoan, con ngoan lắm!

- Con cũng ngoan nữa

Tùng Linh giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, cô nói tiếp:

- Hôm nay cô Tùng Linh mang quà đến cho các con, và cô muốn giới thiệu cho các con một người.

Tùng Linh nhìn Ý Như mĩm cười rồi chỉ

- Cô này tên là Ý Như, các con lại làm quen đi

Mấy đứa nhỏ tíu tít bên Ý Như hỏi đủ thứ, cô chỉ biết mỉm cười thôi. Đứa bè nhỏ nhất đi lại bên Tùng Linh nói

- Cô Tùng Linh, cô Ý Như thơm ghê!

Tùng Linh bật cười, ẵm đứa bè cho ngồi lên đùi mình, cô hôn vào má con bé

- Vân Diệu cũng thơm lắm.

Chơi với đám trẻ xong, Tùng Linh đi lại nói chuyện với các bà sơ, còn Ý Như đi dạo xung quanh. Ở đây trồng chỉ có một loại cây ăn trái. Đó là xoài. Ở nhà chồng cô cũng trồng toàn xoài. Và trong nhà lúc nào cũng có một rổ xoài. Không lẽ đó là cây mà Tùng Linh thích? Nhưng cũng đâu cần phải trồng nhiều như vậy. Ý Như còn đang nhìn những

trái xoài xanh còn nằm trên cây thì cô thấy từ đằng xa có chừng năm cô gái đang hái xoài.

Cô đi lại, thấy cô, mọi người quay lại nhìn. Ý Như không biết nói gì thì một trong những cô đó nói

- Chị là ai vậy?

Ý Như trả lời:

- Ý Như là bạn của chị Tùng Linh đó.

Nghe đến tên Tùng Linh, gương mặt họ rạng rỡ, hai cô gái trên cây xoài liền trèo xuống thoăn thoắt. Cả đám không hẹn bỏ những thúng xoài xuống và chạy đi, cô gái vừa mới hỏi Ý Như là ai lúc nãy đi chậm rãi với Ý Như hỏi:

- Chị là bạn rất đặc biệt của chị Tùng Linh đúng không?

Ý Như không hiểu nhìn cô gái, cô gái cười nói

- Quên cho chị biết, em tên là Uyên Thơ. Em nghĩ chị là bạn đặc biệt cùa chị Tùng Linh vì chị Tùng Linh nói chỉ dẫn ai đến đây khi người đó là người rất đặc biệt của chỉ.

Uyên Thơ nháy mắt với Ý Như cười. Ý Như còn muốn hỏi thêm Uyên Thơ vài điều, nhưng vừa thấy Tùng Linh đi lại, Uyên Thơ bỏ cô chạy một nước. Uyên Thơ gọi to:

- Chị Tùng Linh.

Uyên Thơ chạy lại ôm chằm lấy Tùng Linh, Ý Như nhìn họ và không khỏi thắc mắc, sao họ yêu Tùng Linh nhiều như vậy? Cô biết chắc rằng không phải vì những gói quà Tùng Linh đem đến cho họ. Có điều gì đó nữa mà cô thể giải được. Rồi cô sẽ tìm ra lý do. Nhất định như vậy. Ý Như đi đến bên Tùng Linh, mấy cô gái lúc nãy nhìn Ý Như cười cười, Ý Như nghe má mình nóng bừng mà chính cô cũng không hiểu vì sao. Tùng Linh thấy vậy liền nói:

- Được rồi các cô, nhìn người ta đỏ mặt rồi. Bây giờ chị phải đến công ty. Các em ở lại chăm sóc mấy đứa nhỏ nhe. Mai mốt sẽ có quà thật lớn cho năm công chúa của chị.

-

Uyên Thơ láu táu nói:

- Em thì không có chờ quà của chị, nhưng có một người chờ dài cổ đó.

-

Uyên Thơ vừa nói xong, cô gái bên cạnh liền nhéo làm Uyên Thơ la chí chóe.

- Thục Linh ơi là Thục Linh, cũng cùng tên với chị Tùng Linh, sao mà nhà ngươi dữ quá, không giống chị Tùng Linh chút nào.

Cô gái tên Thục Linh mím môi

- Ngươi còn chọc ta nữa, ta nhéo không thương tiếc.

Uyên Thơ lè lưỡi làm cả bọn cùng cười. Ý Như bây giờ mới chú ý đến cô gái tên Thục Linh. Thục Linh chắc nhỏ hơn Ý Như vài tuổi, cũng như Ý Như nhỏ hơn Tùng Linh vậy. Và khi nhìn vào ánh mắt của Thục Linh giành cho Tùng Linh, Ý Như biết rằng đó là một tình cảm rất đặc biệt. Giống như khi cô quen với những người bạn trai của cô, họ cũng nhìn cô bằng ánh mắt đó. Bất chợt, Thục Linh quay lại nhìn Ý Như, Ý Như cũng nhìn lại rồi Thục Linh quay đi chổ khác, Tùng Linh vẫn không hề biết gì, cô quay sang kéo Ý Như lại gần mình nói:

- Đây là Ý Như.

Rồi cô quay sang năm cô gái bên cạnh

- Còn đây là Uyên Thơ, Thục Linh, Trâm Anh, Thảo Vy và Bảo Ngọc.

Ý Như mỉm cười chào mọi người, Uyên Thơ lí lắc nói:

- Bạn đặc biệt của chị phải không chị Tùng Linh ?

Tùng Linh chỉ mĩm cười không giải thích, Ý Như đọc thấy nổi buồn trong mắt Thục Linh. Vậy là đúng rồi, cô gái này đang yêu Tùng Linh. Cô nghe một chút ganh tỵ đang len trong lòng. Ý Như liền xua đuổi nó đi. Thật vớ vẩn, cảm giác này không thoải mái chút nào, cô liền nói với Tùng Linh:

- Út, mình đi chưa?

Nghe Ý Như gọi út, mọi người khựng lại, Bảo Ngọc hỏi:

- Sao chị Ý Như gọi chị Tùng Linh là út?

Tùng Linh vỗ nhẹ vào mà Bảo Ngọc giải thích

- Vì Ý Như là vợ của Phong Thiên.

Bây giờ mọi người mới hiểu ra, Ý Như nhìn Thục Linh và đọc thấy nỗi buồn đó chợt tan đi. Không hiểu sao Ý Như lại ghét Tùng Linh quá, tại sao Tùng Linh phải giải thích như vậy, rồi cô thấy mình thật vô lý. Thật may lúc đó Tùng Linh lên tiếng nều không Ý Như thật thấy mình thừa thải.

- Chị đi đây, chào các em.

Tùng Linh và Ý Như bước ra xe, mọi người giơ tay chào cả hai, Tùng Linh và Ý Như không hẹn giơ tay chào lại. Chiếc xe lăn nhanh ra khỏi nơi đó, nơi mà Ý Như vừa biết được rất nhiều thứ và cũng có rất nhiều thứ cô đang muốn biết. Tùng Linh quay sang Ý Như hỏi:

- Ý Như có muốn về thăm ba mẹ không? Đáng lẽ Phong Thiên phải làm việc này, út sẽ nói chuyện với Phong Thiên sau, bây giờ nếu Ý Như muốn thì út đưa về.

Ý Như cảm phục vì Tùng Linh gần như rất hiểu cô. Ý Như rất nhớ ba mẹ, và rất muốn về thăm, nhưng không dám hỏi ai hết. Cô cũng không nghe ông nội nói gì nên im luôn.

- Dạ út cho Ý Như về thăm ba mẹ chút.

Tùng Linh quẹo phải về hướng nhà của Ý Như, Ý Như ngạc nhiên không biết vì sao Tùng Linh biết nhà của mình, cô định hỏi thì Tùng Linh nói:

- Ý Như muốn ở với ba mẹ nguyên ngày hôm nay cũng không sao, chiều nay út kêu Phong Thiên qua đón về để Phong Thiên có cơ hội xin lỗi ba mẹ Ý Như luôn.

Thật ra Ý Như muốn thăm ba mẹ xong sẽ đi làm với Tùng Linh, cô muốn biết công việc và cuộc sống của Tùng Linh như thế nào. Ý Như không hiểu sao cô có cảm giác như là mình và Tùng Linh có sợi dây gì đó cột chặt lại với nhau, không biết Tùng Linh có cảm giác như vậy không? Ý Như nửa sợ cái cảm giác đó sẽ tiến xa hơn, nhưng nửa khác cô lại muốn như vậy. Trong lòng Ý Như không có khái niệm mình là người đồng tính mặc dù cô có những người bạn như vậy. Còn Tùng Linh, Tùng Linh có chấp nhận cô không? Gia đình cô và gia đình Tùng Linh nữa. Họ sẽ không chịu nổi nếu chuyện này xảy ra. Ý Như nhất định sẽ dẹp tất cả cái cảm giác lạ lùng này. Nhưng rồi Ý Như lại suy nghĩ, cô có chồng để làm gì? Cô không thể nào ép Phong Thiên yêu mình, chờ đợi bao lâu thì hai người mới được li dị, trong nhà đụng độ với Tùng Linh hoài cô có thể kiểm tra được lý trí của mình sao. Bất chợt Ý Như thở dài, Tùng Linh hỏi:

- Sao lại thở dài, có chuyện gì không thoải mái hả?

Ý Như lắc đầu, cô rất sợ Tùng Linh đọc được ý nghĩ của mình, cô chối:

- Không có gì đâu út.

Tùng Linh không hỏi nữa vì cô cũng đang có những câu hỏi đang nhảy lung tung trong đầu của mình. Cô mong rằng Phong Thiên sẽ trưởng thành hơn một chút, biết được ai mới là người quan trọng đối với anh. Cái điều Tùng Linh quan tâm là hạnh phúc của Ý Như, cô không muốn làm Ý Như khổ, Tùng Linh nghĩ rằng Ý Như chỉ được hạnh phúc mà thôi. Không có ai có thể làm cho Ý Như đau khổ cả và Tùng Linh sẽ không để điều đó xảy ra. Tùng Linh không biết có phải cô đang trả nợ dùm cho Phong Thiên, hay cô đang trả nợ cho chính cô. Nhưng cô chỉ biết mình có trách nhiệm với hạnh phúc của Ý Như.

Tùng Linh dừng xe trước cửa nhà Ý Như. Ý Như muốn mời Tùng Linh vô nhà, nhưng cô chưa biết mở lời làm sao. Định tìm lời để nói thì Tùng Linh lên tiếng trước.

- Ý Như vào đi, út cần phải đến công ty, hôm nay có buổi họp quan trọng.

Ý Như bước xuống xe mà trong lòng không thấy vui. Đáng lẽ về thăm ba mẹ cô sẽ vui lắm chứ, nhưng không hiểu vì sao Ý Như lại cảm thấy như vậy. Đôi lúc cô thấy mình kì cục mà không thể lý giải được.

Đợi cho đến khi Ý Như vào nhà rồi, Tùng Linh cho xe chạy đi. Cô chạy thẳng đến công ty. Hôm nay cô phải coi lại sổ sách của mình. Tùng Linh đã biết ai ăn bớt tiền của công ty, nhưng cô không muốn làm quá thẳng tay. Ngồi ngoài bãi đậu xe suy nghĩ thật kỹ, rồi Tùng Linh mới đi vào công ty. Cô đi thẳng đến phòng làm việc của mình, cô mở sổ sách ra xem và không khỏi giận dữ, con số ngoài sức tưởng tượng của cô, cô nói với Hồng Châu, thư kí riêng của mình:

- Kêu Trang Thanh vào đây!

Vài phút sau, Trang Thanh bước thẳng vào văn phòng của Tùng Linh mà không gõ cửa.

Nhìn thấy Tùng Linh, Trang Thanh nở nụ cười thật tươi. Cô đi lại, choàng tay mình qua vai Tùng Linh lả lướt

- Tùng Linh gọi em có gì không?

Tùng Linh hất mạnh tay Trang Thanh ra khỏi vai mình và đẩy quyển sổ lại trước mặt Trang Thanh.

- Cô coi đi, rồi cho tôi biết lý do tại sao.

Trang Thanh tái mặt, cô không ngờ Tùng Linh lại điều tra mình, cô đánh trống lãng.

- Tùng Linh nói gì em không hiểu.

Tùng Linh cười khẩy, cô thật sự thất vọng. Nếu Trang Thanh nhận lỗi, cô sẵn sàng tha thứ, nhưng cái kiểu của Trang Thanh lúc này thật làm cho cô chán ghét.

- Được rồi, nếu cô không nói thì tôi sẽ nhờ luật sư làm việc này.

Trang Thanh biết mình không còn cách nào để giấu Tùng Linh được, cô đỗ thừa cho Châu Pha.

- Thật ra chuyện này cũng là do Châu Pha thôi, cô ta kêu Trang Thanh làm như vậy.

Trang Thanh biết ngày xưa Tùng Linh và Châu Pha từng yêu nhau nên Tùng Linh không biết chồng cô ta hiện giờ rất hận Tùng Linh nên muốn phá công ty.

Tùng Linh ngán ngẫm người con gái trước mặt mình. Trang Thanh chỉ có một chút nhan sắc, nhưng tâm hồn như là một con búp bê.

- Đủ rồi, Châu Pha không có làm gì cả. Bây giờ cô hãy đi ra khỏi đây đi. Tôi không muốn mướn những người chỉ biết phá công ty thôi. Lần này coi như nể tình Châu Pha tôi tha cho cô. Châu Pha thật vô phước khi có người bạn tồi tệ như vậy.

Trang Thanh nhìn Tùng Linh giận dữ bỏ đi. Tùng Linh nhìn theo lắc đầu. Đúng là rắc rối, ngày xưa cô đã không muốn mướn Trang Thanh, nhưng vì Châu Pha cứ năn nỉ. Còn cô thì lại không bao giờ từ chối Châu Pha bất cứ điều gì để bây giờ phải chuốt cái bực vào thân. Trang Thanh thật sự ngu ngốc nếu nghĩ rằng Tùng Linh sẽ không biết những việc xấu xa mà cô đã làm. Số tiền mà Trang Thanh lấy đi của công ty rất lớn không thể nào mà Tùng Linh không biết được. Và Tùng Linh còn biết số tiền đó đang nằm gọn trong ngân hàng của Phước, chồng của Châu Pha. Tùng Linh nhất định sẽ lấy số tiền đó về và cô sẽ mua luôn công ty của Phước nếu như Phước còn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu khác. Tùng Linh chỉ lo cho Châu Pha, hy vọng Châu Pha mạnh mẽ để biết rằng chồng của cô là một thứ rác rưởi.

Đang coi lại bản hợp đồng cô phải ký với công ty Danh Lam chiều nay thì gương mặt của Ý Như hiện lên trong tâm trí của Tùng Linh. Cô liền lấy điện thoại của mình gọi cho Phong Thiên, Nguyệt Nga bắt máy:

- Ai đó?

Nghe giọng nói xấc xược của Nguyệt Nga nên Tùng Linh chọc

- Cô chắc là thư ký của anh Thiên phải không? Tôi là vợ của ảnh, xin chị đưa máy cho chồng tôi.

Nguyệt Nga trả lời cộc lóc

- Phong Thiên đi rồi.

Tùng Linh vẫn nhỏ nhẹ hỏi:

- Chị biết anh Thiên đi đâu không? Nói với ảnh là vợ của ảnh rất nhớ ảnh.

Nguyệt Nga giận dữ nói:

- Không biết.

Rồi cô cúp phone, Tùng Linh mỉm cười. Thật ra cô không thích cách đùa trẻ con này, nhưng đối với những người trẻ con như Nguyệt Nga, lâu lâu cũng nên dùng cách trẻ con mà đối xử. Vài phút sau Phong Thiên gọi lại cho cô, vừa bắt máy lên Tùng Linh đã nghe Phong Thiên phân bua.

- Con xin lỗi út, tại bận quá nên bắt phone không kịp, út gọi con có gì không? Ý Như vẫn tốt chứ?

- Con có thể hỏi út từng câu, không cần hỏi dồn dập như vậy.

Phong Thiên cười giòn trong máy

- Con quen, mà út gọi con có gì không?

Tùng Linh nói nhẹ nhàng nhưng Phong Thiên nghe có một chút uy lực trong lời nói đó.

- Con hãy đến nhà Ý Như và đón Ý Như về, con cũng nên xin lỗi ba me vợ con vì đáng lẽ ngày hôm nay con là người đưa Ý Như về nhà chào hỏi họ.

Tùng Linh nghe tiếng Nguyệt Nga nói vô.

- Chỉ là vợ chồng hờ thôi, có cần phải màu mè vậy không?

Phong Thiên nạt khẽ

- Em im đi.

Tùng Linh không giận câu nói của Nguyệt Nga nhưng thấy cháu mình sao ngốc quá.

- Thiên à, trên đời này thiếu gì thiên nga, con lại đi chọn con vịt đẹt. Ăn nói rất là hổn láo.

Thiên lúng túng, anh không biết phải nói làm sao vì lời nói của Tùng Linh rất đúng. Càng ở bên Nguyệt Nga, Phong Thiên càng thấy rõ Nguyệt Nga chỉ có cái vẻ bề ngoài còn bên trong thì rỗng toét. Nhưng bây giờ nói bỏ thì Phong Thiên không bỏ được liền, nhưng anh biết cô không phải là đối tượng để anh có thể ở suốt đời. Rồi chợt Phong Thiên nhớ đến Ý Như, cô đâu có thua gì Nguyệt Nga, nét đẹp của cô lại dịu dàng. Thiên nói với Tùng Linh:

- Chiều nay con sẽ qua đón Ý Như , cảm ơn út.

Tùng Linh nghe tiếng Nguyệt Nga giẫy nẫy bên kia đầu dây nên cô liền cúp phone. Cô rất sợ nghe tiếng khóc của đàn bà vì cô biết thế nào Nguyệt Nga cũng dùng nước mắt của mình để cột Phong Thiên lại. Để xem lần này có được không?

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-#ixzz1NwmBYijM

Chapter 4

Chiều buông xuống thật mau, mới đó đã hết một ngày. Tùng Linh thu xếp lại mọi thứ rồi cô ra về. Hôm nay Tùng Linh muốn yên tỉnh, cô muốn về căn nhà nhỏ của mình. Ở nơi đó Tùng Linh mới chính là Tùng Linh. Cô không muốn về nhà ba mình chút nào, nhưng vì anh chị hai cô nên Tùng Linh mới về đó. Đôi khi buồn hoặc cần phải suy nghĩ một điều gì đó, ngoài căn nhà nhỏ của cô ra, Tùng Linh không muốn đi đâu hết. Căn nhà đó chính là căn nhà mà ngày xưa cô và mẹ cô từng ở. Lúc đó những căn nhà xung quanh cũng đơn sơ vì mọi người đều làm công nhân cả. Sau vài năm, nhiều người bán nhà cửa của mình đi và từ đó nhiều người khac dọn vô và xây lại nên bây giờ ở Sài Gòn khu nhà Tùng Linh ở rất có giá. Nhưng điều đối đó với Tùng Linh không quan trọng. Cái quan trọng là nơi đó, cô có thể hình dung ra nụ cười và vòng tay của mẹ khi mẹ ôm cô vào lòng.

Mặc dù nghèo, nhưng lúc nhỏ mẹ của Tùng Linh không để cô thiều gì cả. Tùng Linh nghe mắt mình cay, chỉ có mẹ và Châu Pha mới có thể làm cho cô khóc. Tùng Linh nhớ đến Phong Thiên và Ý Như, bây giờ chắc cô cậu đang ở bên nhau. Ý Như đến nhà cô ở cũng gần một năm rồi. Tùng Linh thấy tình cảm của Phong Thiện dành cho Ý Như có phần dịu dàng hơn. Còn về Ý Như như thế nào thì Tùng Linh không biết. Cô cảm thấy mình không nên quan tâm quá làm gì. Nhưng bây giờ, Tùng Linh bỗng nghe lòng mình trống vắng. Cô cũng thèm được có tình thương, được xà vào lòng ai đó mõi khi mệt mỏi, cô cần nghe tiến cười của người cô yêu, nhưng Tùng Linh không biết khi nào mình mới có được một gia đình đúng nghĩa của mình. Cô nhớ mẹ quá, nhớ thật nhiều. Rồi cô lại nghĩ đến Châu Pha. Cô không yêu Châu Pha, nhưng cô mắc nợ Châu Pha thật nhiều. Lúc nhỏ cô và Châu Pha rất thân với nhau cho đến khi Châu Pha nói rằng Châu Pha yêu cô. Tùng Linh hụt hẫng nhưng rồi cô cũng phải nói với Châu Pha rằng cô chỉ xem Châu Pha như bạn. Chỉ khi nhìn thấy nước mắt Châu Pha rơi, Tùng Linh mới lúng túng ôm cô vào lòng vỗ về. Rồi từ hôm đó Tùng Linh cột chặt mình và Châu Pha lại với nhau. Mặc dù không yêu Châu Pha và Châu Pha cũng biết Tùng Linh không yêu cô, nhưng Tùng Linh vẫn rất tốt với Châu Pha. Cho đến khi Châu Pha muốn lấy chồng, dù Tùng Linh cố ngăn cản nhưng Châu Pha vẫn quyết định, nên Tùng Linh đành để Châu Pha ra đi. Cho đến khi biết Châu Pha không hạnh phúc Tùng Linh cảm thấy như mình đang nợ Châu Pha vậy. Cô biết Châu Pha lấy chồng vì không muốn Tùng Linh phải nghĩ rằng Tùng Linh có trách nhiệm với cô. Nhưng rồi, đó không bao giờ là cách giải quyết tốt nhất. Chồng của Châu Pha là một người ham tiền, độc ác và không hề biết tình người là gì. Châu Pha đã có con với hắn rồi, nhưng hắn vẫn ra ngoài chơi gái. Điển hình Trang Thanh là một trong những người đó. Đến bây giờ Tùng Linh mới hiểu rõ mục đích tại sao Phước lại đeo đuổi Châu Pha cho đến khi Châu Pha chịu lấy hắn mới thôi. Vì hắn biết Tùng Linh có thể làm rất nhiều thứ cho Châu Pha. Và điều hắn nghĩ là đúng, nhưng vì Châu Pha, Tùng Linh nhất định phải đem Châu Pha ra khỏi cuộc đời của hắn.

Tùng Linh về đến nhà, ôm cái gối vào lòng thì điệ thoại cô reo, tin nhắn của Châu Pha: “””””””Khi hạnh phúc và khi không hạnh phúc, sao Châu Pha chỉ nhớ đến Tùng Linh mà thôi?’’””””””

Tùng Linh thở dài, đến khi nào Châu Pha mới thôi hết yêu cô, đến khi nào Châu Pha mới được hạnh phúc, đến khi nào Tùng Linh mới thanh thản và tâm tâm hồn cô mới bình yên để có hạnh phúc của riêng mình? Đến một lúc nào đó, có phải không? Cuộc sống chỉ cần có hy vọng, mọi thứ rồi sẽ tốt, Tùng Linh tin như vậy. Cô nhắn lại:

“””””””” Thời gian sẽ cho Châu Pha biết, hạnh phúc của Châu Pha không phải do Tùng Linh mang lại.”’””””””

Tùng Linh quăng điện thoại qua một bên, cô cố tìm giấc ngủ, có tin nhắn nữa, Tùng Linh biết là của Châu Pha nên nằm im. Tùng Linh nhắm mắt lại, giấc ngủ đến với cô mau chóng. Trong mơ cô thấy mình và Ý Như…...Tùng Linh bật dậy, mới có 4 giờ sáng. Tùng Linh vùi mặt vào gối, cô không ngủ lại được. Không hiểu sao hình ảnh của Ý Như lẩn quẩn trong trí cô. Tùng Linh ngồi bật dậy, cô mặc chiếc áo ấm mỏng vào người rồi dắt xe ra khỏi nhà. Cô cho xe chạy về hướng nhà của Phong Thiên. Rón rén mở cửa bước vào, thấy Ý Như đang nằm ngủ trên giường của mình Tùng Linh nghe trong lòng len nhẹ một cảm giác ấm áp. Tùng Linh đi lại, nằm xuống bên cạnh Ý Như và nhắm mắt lại.

Sáng thức dậy, Ý Như thấy tay mình nặng trĩu, cô nhìn lại thấy Tùng Linh, Ý Như kêu lên:

- Út

Nghe tiếng của Ý Như làm Tùng Linh thức giấc, Ý Như thấy ngại hết sức, cô lí nhí:

- Xin lỗi út.

Tùng Linh mỉm cười khi thấy gương mặt ánh lên miền vui của Ý Như. Cô đáp nhỏ:

- Không gì, hôm nay út mệt, cho út ngủ thêm một chút.

Tùng Linh quay lưng lại và ngủ tiếp, Ý Như yên lặng ngắm bộ lưng trần của Tùng Linh. Do mặc chiếc áo hai dây nên Ý Như thấy được hình xâm trên lưng của Tùng Linh. Tùng Linh xâm hình một cô gái, và dưới đó cô xâm hàng chữ :“I want to reborn as a star so I can shine the one I love forever.” Ý Như nhìn kỹ người con gái trong hình xâm đó. Không biết sao trên đời lại có người đẹp đến như vậy. Mà cũng lạ, sao lại xâm hình một cô gái, mà không phải một anh nào đó, và người con gái này là ai, sao Tùng Linh lại xâm trên lưng của mình hay chỉ là một hình vẽ trong tưởng tượng mà thôi. Ý Như quay ngược lại, ngước mặt lên trần nhà. Sao đôi lúc cô thấy Tùng Linh thật gần gũi, đôi lúc lại thấy Tùng Linh thật xa xăm. Làm sao mới có thể hiểu hết Tùng Linh đây? Ý Như lắc lắc cái đầu cho những ý nghĩ điên rồ đó rớt ra. Cô đứng dậy rời khỏi giường và vào restroom làm vệ sinh cá nhân. Vừa đánh răng vừa nghĩ ngợi thì Tùng Linh ở ngoài bước vào.

- Út không ngủ nữa hả?

Tùng Linh lắc đầu, nét mặt đăm chiêu.

- Không, út cần phải về công ty.

Đáng lẽ hôm nay Ý Như sẽ theo Phong Thiên đến chổ làm của ba chồng mình, nhưng không hiểu sao Ý Như lại hỏi Tùng Linh:

- Như đi làm với út hôm nay được không?

Tùng Linh quay lại nhìn Ý Như, nét mặt có phần dịu lại, Tùng Linh gật đầu. Làm vệ sinh xong, Ý Như xuống nhà ăn sáng đợi Tùng Linh. Khi Tùng Linh bước xuống, cô nói với Ý Như:

- Chúng ta đi thôi.

Nuốt vội miếng bánh mì, Ý Như hỏi:

- Út không ăn sáng sao?

Tùng Linh lắc đầu, cô lấy chìa khóa và bước đi. Ý Như cũng rón rén đi sau. Trời hôm nay thật dễ chịu, Ý Như nhắm mắt lại hít một hơi dài rồi chui vào xe của Tùng Linh. Đang trên đường đến công ty thì Tùng Linh nhận được một cú điện thoại, Tùng Linh quay ngược đầu xe lại và phóng đi làm Ý Như hết hồn. Cô quay sang hỏi:

- Có chuyện gì vậy út?

Tùng Linh không trả lời, nét căng thẳng hiện rõ trên mặt. Ý Như cũng không dám hỏi tiếp, Tùng Linh cho xe chạy thật nhanh và dừng lại trước căn nhà có cổng màu xanh. Tùng Linh bước xuống và đẩy cửa bước vào. Ý Như cũng đi theo sau. Vừa đi vào trong thì Tùng Linh thấy Châu Pha đang ngồi khóc, tóc cô rối bời, và gương mặt có nhiều vết bầm tím. Phước đứng gần đó, còn Trang Thanh ngồi coi cười cợt. Thấy Tùng Linh bước vào, Phước thụt lùi lại nhưng nói lớn:

- Mày gọi con bồ mày tới hả? Tao không ngán dâu.

Tùng Linh đi lại bên Châu Pha, cô chùi những giọt nước mắt trên má Châu Pha, cô đỡ Châu Pha đứng dậy.

- Mình đi.

Phước đi lại chặn ngang.

- Không được đi, ai cho phép mày dẫn vợ tao đi.

Tùng Linh cười khẩy, cô dìu Châu Pha bước ra cửa. Trang Thanh xía vô.

- Cả vợ mình cũng không giữ nổi, thì anh làm được gì?

Nghe Trang Thanh khích, Phước nóng mặt liền nắm tay Châu Pha kéo lại, mất đà, Châu Pha ngã xuống, Tùng Linh giận dữ đấm vào mặt Phước một cái, định đánh tiếp nhưng Châu Pha kéo chân Tùng Linh lại. Tùng Linh đứng dậy và đỡ Châu Pha đứng dậy, Trang Thanh mỉa mai.

- Tay thì ôm một em, còn một em đứng đó, cũng công nhận giám đốc có tài ghê. Vợ người ta cũng không tha.

Tùng Linh nhìn Trang Thanh, cái nhìn làm Trang Thanh chùn lại. Cô không dám nói nữa. Tùng Linh dắt Châu Pha ra cửa, Trang Thanh nhìn Phước như ra hiệu. Phước cầm bình hoa lên đi về phía Tùng Linh và Châu Pha, Ý Như la lên:

- Út coi chừng!

Tùng Linh quay lại đạp vào bụng Phước một cái, cô nói từng câu rất rõ ràng.

- Cái gì cũng có chừng mực của nó, nếu không đừng có hối hận.

Phước đau đớn nhăn mặt, còn Trang Thanh cũng im lặng. Vì họ biết khi Tùng Linh giận lên, sẽ chẳng tốt lành gì cho họ cả. Tùng Linh đưa Châu Pha vô xe và cho xe chạy đi. Ý Như không biết Tùng Linh đưa Châu Pha đi đâu, nhưng cô không dám hỏi. Tùng Linh cho xe chạy về hướng nhà của mình. Đỡ Châu Pha ngồi trên ghế sofa, Tùng Linh đi vội lại cái tủ thuốc và băng. Giọng Tùng Linh thật nhẹ nhàng.

- Chịu đau một chút thôi nha Châu Pha.

Châu Pha gật đầu nhắm mắt lại, Tùng Linh lau sạch những vết thương trên mặt của Châu Pha. Thấy Châu Pha nhăn mặt, Tùng Linh thổi nhẹ

- Sắp xong rồi, ráng chịu một chút.

Ý Như cảm thấy mình thừa thãi. Cô linh cảm hình như Châu Pha và Tùng Linh không đơn giản chỉ là bạn bè. Ánh mắt của Châu Pha nhìn Tùng Linh khi Tùng Linh vừa bước vào cứu cô đã nói lên được Tùng Linh rất quan trọng đối với Châu Pha. Ý Như nhìn kĩ Châu Pha hơn nữa và nhận ra rằng, Châu Pha không phải là người trên hình xâm của Tùng Linh. Ý Như nhíu mày, sao mình lại nghĩ tùm lum chuyện thế này. Cô định nói gì với Tùng Linh thì Tùng Linh lên tiếng hỏi Châu Pha:

- Còn đau chổ nào nữa?

Châu Pha lắc đầu

- Cảm ơn Tùng Linh nhiều lắm, Châu Pha lại làm phiền Tùng Linh rồi.

Tùng Linh bỏ mọi thứ vào trong hộp lại và nói:

- Chúng ta là bạn mà, sao lại khách sáo vậy.

Cô quay sang nắm lấy đôi bàn tay của Châu Pha

- Hãy ở đây đi, khi nào làm xong thủ tục li dị rồi tính.

Nước mắt Châu Pha chảy dài

- Châu Pha thật vô dụng có phải không? Cũng tại Châu Pha mà Tùng Linh mất một số tiền thật lớn.

Dùng tay cua mình lau nước mắt Châu Pha, Tùng Linh vỗ về

- Khờ quá, tiền không quan trọng, Châu Pha quan trọng hơn.

Châu Pha nghe vậy càng khóc to hơn

- Không phải đâu, Châu Pha nói với Phước dừng có lợi dụng Châu Pha nữa, và anh ta đã đánh Châu Pha. Anh ta nói phải trả một số tiền thật lớn thì mới chịu li dị.

Tùng Linh ôm Châu Pha vào lòng.

- Thôi được rồi, đừng khóc nữa. Mọi thứ để Tùng Linh lo, Châu Pha cứ nghỉ cho khỏe đi. Khi nào khỏe rồi thì đi làm lại. Chổ làm của Tùng Linh vẫn còn chổ trống để dành cho Châu Pha.

Nói rồi Tùng Linh dìu Châu Pha vào trong phòng. Còn lại một mình Ý Như nhìn xung quanh. Cô thích căn nhà này của Tùng Linh. Thật dễ chịu, không to lắm cũng không nhỏ lắm, nhưng rất gọn gàng ngăn nắp. Mọi thứ được trưng bày trong nhà đều là hàng tốt. Còn có nguyên một cái tủ kiếng thật lớn để trưng bày Crystal. Ý Như mê mẩn. Cô đứng ngắm mà không hay Tùng Linh đứng sau lưng mình từ lúc nào.

- Ý Như.

Ý Như mới giật mình quay lại.

- Út

Tùng Linh nói

- Ý Như giúp út coi chừng Châu Pha, út cần phải đi mua ít đồ và có công chuyện rất quan trọng cần giải quyết, có được không?

Ý Như gật đầu đồng ý, Tùng Linh mỉm cười nhìn Ý Như.

- Cảm ơn Ý Như nhiều, có gì thì gọi cho út.

Không đợi Ý Như nói thêm, Tùng Linh đi ra ngoài. Ý Như không biết bây giờ cô phải làm gì nữa, ngắm căn nhà tiếp tục hay vô coi Châu Pha như thế nào. Chần chừ một lúc rồi Ý Như đẩy nhẹ cửa đi vào. Trong phòng bây giờ chỉ còn một cái đèn ngủ nhỏ xíu đủ để soi đường đi. Chợt Ý Như nghe tiếng Châu Pha hốt hoảng:

- Tùng Linh, Tùng Linh đừng có đi, đừng có bỏ Châu Pha!

Ý Như chạy lại, Châu Pha ôm chầm lấy cô. Châu Pha nói trong tiếng nấc:

- Tùng Linh… đừng ..có…bỏ.. Châu Pha.

Ý Như ôm Châu Pha nhưng không nói gì hết. Đợi cho Châu Pha dịu lại rồi Ý Như đặt cô nằm xuống lại. Châu Pha vẫn ôm Ý Như và cô trườn lên đặt môi mình vào môi Ý Như. Ý Như đẩy ra, nhưng Châu Pha ôm chặt quá, và như có một sức hút nào đó, Ý Như thả lỏng người mình ra. Lưỡi Châu Pha quấn chặt lưỡi cô thật mềm mại. Nhưng Ý Như không cảm giác được gì cả. Cô đẩy nhẹ Châu Pha ra, Châu Pha cũng mệt rồi nên không chống trả lại nữa. Tiếng thở đều đều rồi Châu Pha thiếp đi. Ý Như vội vàng đứng dậy bước ra ngoài. Cô đưa tay chặn ngực. Ý Như vỗ vỗ vào má mình.

“Ý Như à, đang làm gì vậy, thức tỉnh một chút” Ý Như tự nói với chính mình như vậy. Ngày hôm đó Ý Như đợi cho đến chiều tối Tùng Linh mới về. Lúc đó Châu Pha cũng vừa thức. Tùng Linh nói với Châu Pha:

- Châu Pha ở đây nha, Tùng Linh đưa Ý Như về rồi sẽ quay lại liền.

Nhận được cái gật đầu của Châu Pha, cả Tùng Linh và Ý Như đều bước đi. Ngồi trong xe, hai người đều im lặng. Không khí như chùn xuống. Thấy vậy Tùng Linh nói:

- Cảm ơn Như.

Ý Như khó chịu khi thấy Tùng Linh khách sáo với mình như vậy, cô hỏi:

- Về điều gi?

Tùng Linh nghe được một chút hờn dỗi trong giọng nói của Ý Như, cô trả lời khéo léo:

- Vì hôm nay có Như nên út cảm thấy dễ chịu hơn.

Ý Như nghe má mình nóng bừng, cô không biết ý của Tùng Linh như thế nào, nhưng Ý Như nghe lòng mình ấm áp, Tùng Linh cho xe ngừng trước cửa rồi nói tiếp:

- Như ngủ ngon nhe, một giấc mơ thật đẹp.

Ý Như giơ tay vẫy Tùng Linh

- Út cũng vậy, Út chạy đi.

Tùng Linh mỉm cười rồi cho xe chạy đi.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-#ixzz1NwmEgnCX

Chapter 5

Nằm trên chiếc gường của Tùng Linh, Ý Như không chợp mắt được. Mùi hương quen thuộc quyện vào mũi cô. Không hiểu sao dạo này Ý Như thường hay nghĩ đến Tùng Linh nhiều quá, và lúc nào cũng mong được gặp Tùng Linh cả. Ý Như không biết mình đang làm gì nữa. cảm giác khó chịu len nhẹ vào lòng khi Ý Như biết giờ này Tùng Linh đang ở bên cạnh Châu Pha. Họ là gì của nhau? Ý Như cứ suy nghĩ mãi. Cô nhận thấy được ánh mắt của Châu Pha nhìn Tùng Linh chứa đựng rất nhiều yêu thương. Ý Như cảm thấy ghên một chút, chỉ một chút thôi.

Nằm mãi vẫn không ngủ được, Ý Như buồn chán đi lại bàn Tùng Linh tìm sách đọc. Cô lướt nhẹ mắt qua những cuốn sách thì cô dừng lại ở quyển nhật ký của Tùng Linh. Ý Như buột miệng:

- Sao út lại bỏ nhật ký ở đây vậy kìa?

Ý Như nhíu mày rồi như hiểu ra, cô mỉm cười. Chắc có lẽ út nghĩ không có ai vô phòng của mình nên đã không cất nó đi. Ý Như do dự một lúc rồi cầm lấy nó. Cô đi lại gường, phân vân không biết có nên đọc không? Nhưng rồi dường như có sự gì đó thu hút nên Ý Như mở ra đọc. Cô ngạc nhiên vì đây không phải là nhật ký của Tùng Linh mà là của Châu Pha.

Ý Như đang giở trang đầu tiên thì cô nghe có tiến gõ cửa. Ý Như đi thật nhẹ lại gần cửa và hỏi:

- Ai đó?

Cô nghe tiếng Phong Thiên ở ngoài vọng vào

- Là Thiên đây, Ý Như mở cửa đi.

Ý Như mở cửa và Thiên đi vào. Cô nghe mùi rượu trên người Thiên. Chắc là mời đi chơi ở đâu về đây. Tưởng Phong Thiên vô tìm Tùng Linh nên Ý Như vội nói:

- Út không có ở đây….

Phong Thiên khoát tay nói

- Thiên không có đến đây để tìm út, Thiên muốn nói chuyện với Ý Như.

Ý Như nhíu mày ngạc nhiên. Cô và Phong Thiên có gì để nói với nhau. Nhưng rồi cô cũng kiên nhẫn hỏi:

- Vậy Thiên có gì muốn nói với Ý Như thì nói đi.

Phong Thiên nhìn Ý Như, cái nhìn say đắm làm Ý Như phải ngó đi chổ khác.

- Sao em không nhìn anh, Ý Như, quay sang nhìn anh đi.

Ý Như nghe khó chịu khi Phong Thiên ngọt ngào với cô. Cô biết rằng mình không có tình cảm với Phong Thiên một chút nào cả. Và cô cũng hy vọng Phong Thiên đừng đặt tình cảm của mình trên cô. Nhưng có lẽ cô đã lầm rồi.

- Ý Như nghĩ Phong Thiên nên về phòng nghỉ đi. Sáng mai rồi mình nói chuyện.

Phong Thiên lắc đầu

- Không, anh phải nói bây giờ. Em có biết là anh bắt đầu thích em rồi không? Chúng ta sẽ có một bắt đầu thật đẹp và một kết thúc thật hoàn hảo phải không? Chúng ta không phải là vợ chồng hờ nữa, mà sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.

Ý Như lắc đầu

- Không, Thiên cho Ý Như xin lỗi, Ý Như chỉ coi Thiên như bạn. Chúng ta cũng đã thỏa thuận và Thiên cũng cũng đã có người yêu. Bây giờ Ý Như muốn ngủ, Thiên về phòng đi. Phong Thiên ôm chầm lấy Ý Như, anh tìm môi cô hôn ngấu nghiến, Ý Như cố đẩy Phong Thiên ra nhưng cô đẩy không được. Nước mắt ứa ra, Ý Như cắn mạnh vào môi Thiên. Nghe đau, Thiên bỏ Ý Như ra. Thiên nhìn Ý Như giận dữ, anh kéo cô lại và ôm thật chặt. Anh nói trong tiếng thở:

- Chúng ta là vợ chồng, không có người vợ nào mà cắn môi chồng mình một cách thô bạo như em.

Phong Thiên hôn vào cổ Ý Như, cô đứng dậy đánh mạnh vào người anh, nhưng Phong Thiên mặc kệ. Ý Như khóc, những giọt nước mắt tủi hờn tuôn tràn. Lúc đó cả hai nghe tiếng của Tùng Linh phía sau.

- Thiên, bỏ Ý Như ra.

Tiếng nói làm Phong Thiên sợ hãi anh vội buông Ý Như ra, Ý Như chạy lại ôm Tùng Linh khóc ngất. Phong Thiên như một kẻ có tội không dám nhìn ánh mắt của Tùng Linh vì anh biết Tùng Linh đang giận lắm. Giọng Tùng Linh thật nhỏ nhưng thật nghiêm.

- Thiên về nghỉ đi, mai út nói chuyện.

Phong Thiên nhìn Tùng Linh rồi nhìn Ý Như, anh lặng lẽ đi ra ngoài. Tùng Linh đóng cửa lại, cô dìu Ý Như lại gường. Tùng Linh định bước đi, nhưng Ý Như ôm cô lại. Tùng Linh vỗ về:

- Hết chuyện rồi, không sao nữa. Ý Như ngủ đi.

Ý Như cảm thấy bình yên. Cô nhắm mắt của mình lại và ngủ lúc nào không hay. Nhìn Ý Như đang ngủ, Tùng Linh nghe bồi hồi. Cô không biết tại sao cô lại quay trở lại. Đáng lẽ ra Tùng Linh phải ở bên Châu Pha chứ. Tùng Linh cũng đang tự hỏi không biết mình muốn gì. Cô chưa rơi vào tình huống như hôm nay. Tùng Linh biết Phong Thiên đang dần dần có tình cảm với Ý Như. Cô biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra khi xung quanh Phong Thiên toàn những người con gái không ra gì. Họ có sắc đẹp nhưng lại không có trí tệu và tâm hồn. Còn Ý Như, Ý Như có cả 3 đều đó, nên không tránh khỏi Phong Thiên yêu. Tùng Linh tự suy nghĩ, cô có nên giúp Phong Thiên đến với Ý Như không? Mặc dù lý trí bảo cô làm như vậy, nhưng Tùng Linh lại không muốn. Cô đang mâu thuẩn với chính mình. Tùng Linh cứ ngắm gương mặt của Ý Như, cô không cảm thấy buồn ngủ. Tùng Linh dùng ngón tay của mình xoa nhẹ lên môi, lên má, rồi cô hôn lên đôi mắt của Ý Như. Ý Như cựa mình rồi ôm Tùng Linh thật chặt. Cô áp mặt mình vào cổ Tùng Linh rồi ngủ tiếp. Tùng Linh cũng nhắm mắt lại. Cô cần một giấc ngủ. Ngày mai sẽ tốt hơn ngày hôm nay.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-#ixzz1NwmH8yEy

Chapter 6

Mấy ngày sau là những ngày nặng nề với Ý Như và Phong Thiên. Tùng Linh đã sang Nhật đi công tác. Chỉ còn lại Ý Như, cô cảm thấy thật cô đơn. Ước gì có thể quay lại ngày xưa, cô sẽ không cưới Phong Thiên thì có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn. Ý Như bây giờ dã hiểu rằng cô bắt đầu để con tim mình đi ra ngoài lý trí nhiều quá. Cô nhớ Tùng Linh thật nhiều. Đến cả cô cũng không hiểu vì sao mình như vậy. Có những cái trong đầu Ý Như muốn nó trôi đi để cô được bình thản, nhưng Ý Như biết nó không có dễ dàng như vậy.

Còn Phong Thiên thì tỏ ra quan tâm đến Ý Như thật nhiều. Nhưng Ý Như phớt lờ sự quan tâm đó. Những cử chỉ của cô vô tình làm Phong Thiên cảm thấy rằng Ý Như không tôn trọng mình. Phong Thiên nói trong lòng rằng nhất định anh phải chinh phục được Ý Như. Anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Vì dù sao trên giấy tờ cô vẫn là vợ của anh. Ý Như và anh đã được cột lại rồi. Phong Thiêm mỉm cười khi nghĩ phần thắng sẽ thuộc về mình.

Hôm nay Ý Như bắt đầu năm học cuối của mình. Cô phải cố gắng học để lấy cái bằng. Mới đó mà thời gian trôi qua thật mau. Ý Như bây giờ còn có nhiều điều phải lo toan. Cái đầu bé nhỏ của cô cứ nghĩ rằng mình sẽ không chịu nổi, nhưng rồi mọi thứ cũng đâu vào đấy thôi. Vừa dắt chiếc xe ra gần đến cổng, thì Ý Như cảm giác như xe của mình nặng trịch. Cô ngạc nhiên quay lại thì Phong Thiên một tay giữ chiếc xe của cô, còn một tay bỏ vào túi quần trong thật hách dịch, Ý Như bực bội gắt:

- Thả ra.

Phong Thiên lầm lì, anh vẫn thản nhiên như không nghe thấy gì, cho đến khi Ý Như lùi chiếc xe mình lại, nguyên một vệt bánh xe in trên chiêc quần màu kem được ủi thẳng băng của Phong Thiên. Đến lúc này thì Phong Thiên thật sự tức giận.

- Em làm cái trò gì đó?

Ý Như không nhìn, cô dắt chiếc xe đi, nhưng Phong Thiên ghị lại.

- Anh không đáng để em trả lời sao?Anh chưa thấy cô vợ nào mất lịch sự như em.

Ý Như định nói lại, nhưng không hiểu sao Phong Thiên nghe giọng cô dịu dàng hết sức.

- Anh à, bỏ tay ra cho em đi đi, trễ học của em rồi, nếu anh muốn đi coi phim thì tối nay mình đi.

Phong Thiên mở mắt mình thật lớn, anh lắc đầu coi phải mình nghe lầm không, nhưng rồi Phong Thiên hiểu ra tất cả khi anh nghe tiếng mẹ mình ở phía sau.

- Thiên à, con để vợ con đi học đi, sao lại giữ xe Ý Như lại, trễ học rồi đó.

Phong Thiên lườm Ý Như một cái rồi thả xe ra. Ý Như đắc ý mỉm cười, cô quay sang nói với mẹ chồng bằng cái giọng ngọt sớt.

- Thưa mẹ con đi học, lúc nãy ra sớm quá, chưa thấy ba mẹ nên con không kịp chào.

Bà Phong mỉm cười đôn hậu.

- Không sao đâu con, đi đường nhớ cẩn thận. Mẹ không hiểu sao con không chịu để ai đưa đón. Đường Sài Gòn bây giờ nguy hiểm lắm.

Ý Như rất thương bà Phong vì bà coi cô như con ruột của mình. Ý Như cảm thấy mình may mắn khi về làm dâu nhà này, nhưng chỉ có một điều cô không thể nào yêu Phong Thiên.

- Con sẽ cẩn thận, xin mẹ đừng lo.

Phong Thiên thấy vậy xen vào

.

- Mẹ nói đúng đó em, hay em để anh đưa em….

Ý Như không đợi Phong Thiên nói tiếp, cô nhanh chóng ngồi lên xe và phóng đi. Phong Thiên đứng nhìn theo lắc đầu. Bà Phong quay qua nhìn con trai nhỏ nhẹ:

- Thiên nè, mẹ thấy con và Ý Như cưới nhau đã lâu rồi. Đến lúc cần phải sinh con rồi đấy. cả nhà đang mong đợi hai đứa con. Ông nội cứ suốt ngày nhắc đi nhắc lại với ba mẹ, kêu ba mẹ hối thúc hai con. Giờ con tính sao đây?

Phong Thiên đưa tay gãi đầu, đến cả anh còn không biết sao nữa nói chi là trả lời cho ông nội và bà ngoại. Phong Thiên lảng sang chuyện khác.

- Mẹ à, chừng nào út về?

Bà Phong mắng yêu con.

- Con với cái, mẹ hỏi con một đàng, con hỏi mẹ một nẻo. Giờ con có chịu cho mẹ biết chừng nào cho mẹ vài đứa cháu để ẳm không?

Phong Thiên co chân chạy đi, không quên nói với mẹ.

- Con chuẩn bị đi làm đây, chuyện đó để mai mốt rồi tính.

Bà Phong nói thầm với chính mình.

- Cái thằng thiệt tình.

Vừa bước vào lớp Ý Như đã thấy đông nghẹt người. Cô cố gương mắt tìm Hân Giang nhưng không biết con nhỏ ngồi đâu rồi. Cô còn đang lúng túng thì thấy cái tay vẫy vẫy mình, mỉm cười Ý Như đi lại ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh. Hân Giang mỉm cười nhìn Ý Như nói:

- Sao mi đi trể vậy nhỏ?

Ý Như còn nhớ chuyện Phong Thiên kéo xe mình lại lúc nãy, cô bực bội:

- Không có gì, tại ta thức dậy trễ.

Rồi cô quay sang nhìn Hân Giang nói tiếp

- Lớp này mi biết ai dạy không?

Hân giang lắc đầu.

- Ta có nghe ai nói đâu, lúc trước học chung với tụi con Trâm con Thùy thì còn hỏi được. Bây giờ hai con nhỏ xí xọn nhiều chuyện đó ra trường rồi. Ta với mi cũng bị cắt dứt tin tức luôn.

Ý Như mỉm cười khi nghe hân Giang nói chuyện. Cô nhớ hai cô bạn của mình. Mặc dù tụi nó có nhiều chuyện một chút nhưng lại rất dễ thương. Cô đang định nói gì đó với Hân Giang thì thầy hiệu trưởng từ ngoài bước vào. Mọi người yên lặng nghe thầy nói.

- Chào các em, năm nay là năm cuối của các em rồi, tôi hy vọng các em hãy cố gắng lên. Vì thầy Nam có chuyện gia đình cần giải quyết nên năm nay các em sẽ có cô giáo mới. Cô giáo này du học từ Anh mới về. Các em và cô làm quen đi.

Thầy hiệu trưởng ra hiệu xong rồi thầy ra ngoài. Trả không gian lại cho các sinh viên và cô giáo của mình. Khiết San nhìn những cô cậu sinh viên rồi mỉm cười. Cô nói:

- Chào các bạn. tên tôi là Khiết San. Chắc có lẽ tôi chỉ hơn các bạn vài tuổi thôi, nên chúng ta không cần phải khách sáo với nhau quá. Tôi cũng sẽ coi các bạn như những người bạn của mình, để dùng kiến thức tôi cố giúp các bạn trong năm học cuối này. Các bạn không phản đối chứ?

Những tiếng reo hò vang ầm lên. Từ nay họ không cần phải nhìn mặt ông thầy Nam hắc ám nữa. Hân Giang lí lắc nói:

- Để thêm tinh thần đoàn kết giữa cô với tụi em, em xin phép hỏi cô mấy câu có được không cô?

Khiết San mỉm cười gật đầu.

- Được rồi, em có thể hỏi, nhưng mỗi người chỉ được hỏi một câu thôi.

Hân Giang đá lông nheo với Ý Như rồi cười tủm tỉm.

- Để em xin giới thiệu em là Hân Giang, còn nhỏ bạn kế bên em tên là Ý Như. Câu hỏi của em là năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi? Còn câu hỏi của Ý Như là cô đã có người yêu chưa?

Ý Như mở tròn mắt nhìn Hân Giang. Cô đâu có muốn hỏi câu đó đâu, và Ý Như cũng không muốn hỏi gì hết. Cái con nhỏ Hân Giang này thật là xí xọn. Nhưng Hân Giang khều khều tay Ý Như như muốn cô đồng tình. Ý Như lắc đầu rồi im lặng. Khiết San nhìn Hân Giang trả lời:

- Cô 28 rồi.

Và Khiết San quay qua nhìn Ý Như. Cái nhìn có gì đó làm Ý Như ngượng ngùng quay đi.

- Còn câu hỏi của Ý Như không biết là có phải Ý Như muốn hỏi không nên cô sẽ trả lời sau vậy.

Hân Giang định lên tiếng phản đối, nhưng Ý Như quay lại lườm cô. Hân Giang le lưỡi không nói nữa. Các bạn khác cũng lần lượt giơ tay lên hỏi, Khiết San kiên nhẩ trả lời từng câu hỏi. Ý Như cảm thấy thú vị. Người cô giáo mới này của cô cũng có cái gì đó rất thu hút. Rồi gương mặt của Tùng Linh hiện ra trước mắt Ý Như. Cô thở dài, Hân Giang nghe được quay qua hỏi bạn.

- Ê nhỏ, chuyện gì vậy? Sao lại thở dài?

Ý Như lắc đầu nói khẽ.

- Có gì đâu, tại ta đói bụng thôi

Hân Giang nói nhỏ đủ để cô và Ý Như nghe

- Cố gắng, chút ta dẫn nhỏ đi ăn bún bồ huế của bà tư Ú.

Ý Như mỉm cười nhìn cô bạn, Hân Giang rất là vô tư. Cô không bao giờ suy nghĩ một chuyện gì đó lâu quá, vì Hân Giang cho là vô lý và nhức đầu. Chuyện gì không giải quyết được thì nhờ người khác vì có nghĩ nát óc không ra thì cũng không ra. Đôi lúc Ý Như cũng ao ước mình được như vậy. Cô cảm thấy nó cũng có cái hay của nó.

Buổi học hôm nay cũng trôi qua mau chóng. Ý Như nói với Hân Giang rằng cô cần phải về nhà vì hôm nay có chuyện đột xuất. Hân Giang tưởng thiệt nên đã lên xe đi về. Ý Như vừa dắt chiếc xe của mình ra thì cô không khỏi than thầm. Không biết vì sao mà lốp xe bị dẹp lép. Cô đang lây huây tìm cái điện thoại để gọi cho mẹ chồng cô thì Khiết San từ đâu dắt chiếc xe đi lại bên cạnh. Cô cất giọng quan tâm:

- Xe em làm sao vậy Ý Như?

Ý Như cười méo xẹo

- Chào cô giáo, em không biết sao xe bể lốp lúc nào mà em cũng không hay.

Khiết San nhìn xuống banh xe của Ý Như. Cô nhíu mày, chắc là bị cán đinh rồi.

- Hay là vầy đi, em đem xe lại đằng kia sửa đi, tôi đưa em về.

Ý Như lắc đầu từ chối

- Dạ thôi không cần đâu, em gọi người nhà đến đón cũng được.

Khiết San nhỏ nhẹ

- Tôi cũng không làm gì mà. Em đem xe lạ đằng kia sửa đi. Rồi đi ăn trưa với tôi luôn nhe.

Ý Như định từ chối, nhưng nếu cô gọi về nhà thì chắc chắn mẹ chồng sẽ kêu Phong Thiên đến đón cho mà coi. Vì cô biết bà không để cho Ý Như ngồi sửa xe cho xong và cũng ko muốn cô đi taxi. Thôi thì đi ăn với cô giáo cũng tốt hơn ngồi sau xe cho Phong Thiên chở.

- Dạ được, cảm ơn cô.

Khiết San bật cười, tiếng cười của cô giòn tan. Ý Như ngạc nhiên không biết cô làm gì mà cô giáo của mình cười to như vậy.

- Em nói gì mắc cười lắm hả cô?

Khiết san lắc đầu

- Không có gì cả. Hay là vầy đi. Khi ở trong lớp thì em gọi chị là cô giáo, nhưng khi chỉ có hai chúng ta, em hãy gọi chị là chị nhe, có được không? Vì khi xưng tên với em, chị nghe cũng thấy mắc cười.

Ý Như cười nói

- Vậy cũng được, chúng ta nhất quyết vậy đi.

Khiết San nhìn qua rồi nháy mắt với Ý Như nói:

- Bí mật của hai chúng ta thôi nhe.

Khiết San đưa ngón út của mình lên, Ý Như cũng đưa ngón út của cô lên và hai ngón cho vào nhau.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-#ixzz1NwmV4R6N

Chapter7

Khiết San chọn một cái quán thật là thơ mộng, không sang trọng lắm, nhưng có rất nhiều món ăn ngon. Ý Như nhìn quanh, cô ngạc nhiên nhìn thấy trong quán toàn đàn bà không có một người đàn ông. Khi Ý Như quay lại thì thấy Khiết San đang nhìn mình, miệng tủm tỉm cười. Ý Như bất giác hỏi:

- Mặt Ý Như có dính gì hả?

Khiết San bật cười lớn, cái cười thật sảng khoái làm Ý Như cũng cười theo.

- Không phải mặt Ý Như dính gì, nhưng có phải Ý Như đang muốn hỏi tại sao trong quán này toàn đàn bà mà không có đàn ông phải không?

Ý Như ngạc nhiên khi thấy Khiết San hiểu mình như vậy, cô gật đầu. Khiết San tiếp:

- Chủ quán này là bạn của chị, cô ta là người đồng tính và quán ăn này có rất nhiều người đồng tính tới ăn, Ý Như không ngại chứ?

Ý Như lắc đầu, cô cảm thấy thú vị nhiều hơn là ngại. Lần đầu tiên Ý Như biết quán ăn này. Nhất định mai mốt Ý Như sẽ đưa út đến đây ăn thử. Mà tại sao lại nghĩ về Út bây giờ chứ. Khiết San nhìn Ý Như, thấy dường như Ý Như đang có tâm sự, cô hỏi tế nhị:

- Ý Như hỏng sao chứ, đói bụng chưa?

Ý Như mỉm cười ngượng ngùng, cô nhìn vào trong thực đơn được lồng vào dưới bàn kiếng, cô phục vụ đi lại gần bàn.

- Chào Khiết San, hôm nay dẫn bạn gái đến ăn hả?

Ý Như nghe vậy ngước lên nhìn, Khiết San lắc đầu nói:

- Học trò của mình đó, Phiên Nhi hôm nay bán được không?

Người con gái tên Phiên Nhi kéo chiếc ghế bên cạnh lại và ngồi xuống kế Khiết San. Phiên Nhi nhìn Ý Như chào rồi quay sang trả lời Khiết San:

- Bạn thấy đó, không đến nổi tệ. Hai người ăn gì để Phiên Nhi làm cho

Khiết San quay sang đò ý của Ý Như, cô nhìn thực đơn rồi đáp.

- Cho Ý Như dĩa bánh bèo đi.

Khiết San nói với Phiên Nhi.

- Hai dĩa bánh bèo đi bà chủ.

Rồi Khiết San hỏi Ý Như.

- Em uống nước dừa tươi nhé!

Ý Như gật đầu. Phiên Nhi cười rồi đứng dậy bước vào trong. Ý Như hỏi Khiết San.

- Chị thường đến đây lắm hả?

Khiết San cười nhẹ gật đầu.

- Đúng rồi, lâu lâu ở đây cũng có những chương trình văn nghệ vui lắm. Ai muốn hát hoặc kể chuyện gì cũng được. Để hôm nào có chị đưa em đi cho biết.

Ý Như gật đầu. Cô cũng muốn biết thế giới của họ như thế nào. Có lẽ như vậy cô mới hiểu được Tùng Linh hơn.

Sau khi ăn xong, Khiết San đưa Ý Như về nhà. Xe cô để lại đó mai lấy. Vừa bước vào nhà Ý Như đã thấy Phong Thiên đi qua đi lại ở phòng khách, còn bà Phong thì đang ngồi ở bàn. Cô nhíu mài không biết chuyện gì xảy ra. Thấy Ý Như, Phong Thiên nói ngay.

- Sao giờ này em mới về?

Ý Như cảm thấy bực mình vì cách Phong Thiên hỏi mình, nhưng có bà Phong ở đó nên cô nhỏ nhẹ.

- Xe của em bị hư, em có gọi về nói cho mẹ biết.

Bà Phong quay sang nói với con trai.

- Ý Như có nói với mẹ, nhưng vì chuyện của Tùng Linh nên mẹ quên nói với con.

Nghe đến Tùng Linh nên Ý Như hỏi ngay.

- Út có chuyện gì vậy mẹ?

Phong Thiên trả lời thay mẹ anh.

Không biết có chuyện gì mà nghe nói chuyến bay của út co vần đề. Bây giờ không biết như thế nào nũa.

Ý Như nghe nói phát hoảng cô hỏi dồn.

- Bị vấn đề gì vậy? Út có gọi về không?

Bà Phong nói.

- Tùng Linh không có gọi về, nhưng hãng máy bay mà Tùng Linh đi có gọi điện về nói là máy bay có trục trặc một chút nên chuyến bay về trễ.

Ý Như nghe toàn thân lạnh toát, hình như bà Phong đang có gì đó giấu cô và Phong Thiên. Đúng lúc đó thì ông Phong từ ngoài bước vào, mặt ông vừa căng thẳng vừa lo lắng. Bà Phong thấy chồng liền đứng dậy, nhưng ông Phong lắc đầu ra hiệu cho bà đừng có hỏi bây giờ. Ông quay sang nói với Phong Thiên.

- Thiên à, ba và mẹ có chuyện phải đi ít ngày. Con ở nhà nhớ chăm sóc cho ông nội và lo cho công ty dùm ba. Nhớ chưa?

Phong Thiên nhìn ba mình ngạc nhiên.

- Ba mẹ đi đâu?

Ông Phong trả lời, giọng có vẻ gì đó không thật làm Ý Như thắc mắc.

- Ba mẹ đi Đà Lạt một chuyến, ngoài đó có cái hợp đồng.

Phong Thiên gãi đầu như không hiểu.

-Nhưng ba đi được rồi, mẹ đi làm gì?

Ông Phong bực mình gắt.

- Cái thằng, ba đi rồi mẹ đi luôn không được sao?

Phong Thiên nhe răng cười cầu hòa.

- Thì được, nhưng con chỉ thắc mắc chút thôi vì thường thì ít khi ba đi kí hợp đồng mà có mẹ đi cùng.

Ý Như muốn hỏi ba mẹ chồng của mình nhiều thứ nhưng cô im lặng vì cô biết có hỏi thì cũng không có câu trả lời mà cô cần biết nhất. Ý Như phải điều tra mới được. Chắc Tùng Linh có chuyện gì rồi. Ý Như nghe trong lòng nóng như lửa đốt. Cô nói thầm:

- Út ơi, út đừng có gì nhé!

Mấy ngày sau đi học nhưng Ý Như không tập trung được gì cả. Trong đầu cô toàn nghĩ về Tùng Linh mà thôi. Khiết San đôi lần muốn hỏi, nhưng cô không có cơ hội. Vì sau khi tan học là Ý Như chạy như bay về nhà. Khiết San có muốn nói chuyện cũng không được. Nhưng hôm nay cô như không còn chịu nổi nữa nên cô cho lớp ra về sớm nửa tiếng. Cô kêu Ý Như lên văn phòng gặp mình. Khi Ý Như đến nơi, thấy Khiết San ngồi đó cô nói:

- Cô giáo gặp Như có gì không?

Khiết san nhìn Ý Như, cái nhìn như muốn biết trong đầu Ý Như đang nghĩ gì làm Ý Như quay mặt đi chổ khác.

- Em ngồi xuống đi có được không?

Ý Như ngồi xuống, nhưng cô cứ liếc nhìn đồng hồ. Hôm nay là ngày ba mẹ cô trở về. Ý Như muốn biết tin tức của Tùng Linh. Cô nhất định phải hỏi cho rõ chuyện gì xảy ra.

- Em cần phải đi gấp sao?

Ý Như gật đầu, Khiết San hỏi tiếp.

- Xin lỗi chị tò mò một chút, nhà em có chuyện hả Ý Như?

Ý Như định trả lời thì điện thoại reo, Khiết San ra dấu cho Ý Như trả lời điện thoại đi. Ý Như cảm ơn rồi cô đưa lên tai.

- Hello mẹ.

--

- Dạ con về liền, bye mẹ.

Khiết San biết chắc có chuyện gì đó đang xảy ra với gia đình của Ý Như nhưng cô không tiện hỏi, mai mốt cô sẽ hỏi sau vậy.

- Em về đi Ý Như, chị sẽ nói chuyện với em sau.

Ý Như không nói gì, cô gật đầu chào rồi bước đi vội vã. Khiết San nhìn theo đăm chiêu. Hình như cô đang đi quá xa cảm giác của mình rồi. Đó có lẽ là điều cô không nên làm. Ý Như có cái gì đó rất thu hút mà trái tim kể như hóa đá của cô lại bắt đầu có cảm xúc. Khiết San nhắm mắt lại, cô cần phải suy nghĩ thật là kĩ khi quyết định phiêu lưu một lần nữa, mà lần này có lẽ không dễ dàng như cô nghĩ.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-#ixzz1NwmYlxsB

Chapter 8

Ý Như chạy như bay về nhà. Trên đường cô xém đụng vào nhiều người nhưng trong đầu cô bây giờ chỉ là chuyen an nguy của Tùng Linh. Cô vừa mới nghe mẹ chồng cô nói là Tùng Linh đã được đưa về nhà. Cô có thật nhiều câu hỏi trong đầu. Tùng Linh bị gì? Chuyện gì xảy ra? Tại sao cả gia đình chồng cô dường như không muốn cho Ý Như biết chuyện gì đã xảy ra với Tùng Linh. Không biết chuyện này có dính dáng gì đến cô không nữa. Suy nghĩ mãi nên đến nhà mà Ý Như cũng không hay. Đến khi con chó bên hàng xóm sủa thì Ý Như mới giật mình chạy xe vào cổng. Cô để xe một bên và đi vội vào nhà. Nhà khách vắng tanh, Ý Như đi thẳng lên lầu. Thì ra mọi người đang ở trong phòng của Tùng Linh. Thấy Ý Như đi vào, bà Phong hỏi:

⁃ Đi học về rồi hả con?

- Dạ

Ý Như gật đầu chào ba mẹ và ông nội. Không ngờ ông nội cũng bỏ làm mà về đây. Vậy chắc Tùng Linh bị gì nặng lắm. Ngó lơ không nhìn đến Phong Thiên, Ý Như đi lại gường của Tùng Linh. Bác sĩ đang coi cho Tùng Linh quay sang nói với gia đình.

⁃ Mọi thứ điều ổn cả, chỉ cần nghỉ vài ngày là sẽ bình thường lại.

Ông quay sang dặn dò vài điều gì nữa mà lúc này Ý Như chẳng chú tâm để nghe, cô chỉ lo nhìn Tùng Linh và xem coi Tùng Linh có bị gì không. Nhưng Ý Như ngạc nhiên vì cô không thấy Tùng Linh bị thương tích gì cả. Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa. Bác sĩ kêu mọi người nên ra ngoài để cho Tùng Linh nghỉ ngơi. Ông Phong đứng dậy lên tiếng:

⁃ Thôi chúng ta xuống nhà đi. Con đưa ba đến công ty.

Ông quay sang Phong Thiên nói:

⁃ Con cũng nên đến công ty của út đi, coi thử có giúp gì được không?

Phong Thiên chần chừ nhìn Ý Như rồi bước ra ngoài theo chân vị bác sĩ. Ông Phong đưa ba mình xuống lầu. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại bà Phong, Ý Như và Tùng Linh. Bà Phong đi lại nắm tay con dâu nói:

⁃ Con ở đây với út, má xuống nhà dặn chị bếp nấu cho út miếng cháo, út có dậy, con lấy thuốc trên bàn cho út uống giùm má

Ý Như dạ nhỏ. Cô đợi cho bà Phong đi rồi nhẹ nhàng đi lại bên gường. Nhìn gương mặt xanh xao của Tùng Linh, Ý Như thương cảm. Tùng Linh vẫn còn đang ngủ, chắc do thuốc thấm vào người nên chưa tỉnh . Y Nhu muốn dùng bàn tay của mình rờ nhẹ lên gương mặt xanh xao đó, nhưng cô không làm . Sao bây giờ cô lại thấy bàn tay mình thừa thãi hết sức . Tùng Linh cựa người rồi cô mở mắt ra. Đập vào mắt cô là gương mặt đầy lo lắng của Ý Như. Tùng Linh cười an ủi

⁃ Út không sao hết.

Ý Như đứng dậy định lấy thuốc cho Tùng Linh uống thì Tùng Linh khoát tay kêu cô ngồi xuống lại, Ý Như hỏi nhỏ

⁃ Sao út lại bị vậy? Như cứ tưởng máy bay của út có vấn đề.

Tùng Linh lắc đầu.

⁃ Không phải máy bay có vấn đề mà chai nước trong khách sạn có vần đề.

Ý Như nhíu mày.

⁃ Không lẽ có người bỏ gì trong nước của út ? mà khách sạn sao họ làm vậy?

Tùng Linh ra dấu cho Ý Như dỡ cô dậy. Cô không nhìn Ý Như chỉ cười khẩy rồi đáp.

⁃ Út cũng đang muốn biết.

Như muốn chấm dứt câu chuyện, Tùng Linh quay sang hỏi Ý Như:

⁃ Như học sao rồi? Đi làm vẫn tốt chứ?

Ý Như gật đầu, cô muốn hỏi thêm về chuyện của Tùng Linh, nhưng Ý Như biết bây giờ chưa phải là lúc. Vì cô biết một ly nước không thể làm Tùng Linh tiều tụy như vậy . Cô sẽ tìm ra lý do tại sao nhưng không phải qua Tùng Linh mà qua một người khác. Tùng Linh nhìn Ý Như không chớp, ánh mắt muốn nói một điều gì đó nhưng lại thôi. Ý Như thấy lạ hỏi:

⁃ Út có gì muốn nói với Ý Như có phải không?

Tùng Linh cười, nụ cười có vẻ dịu dàng hơn.

⁃ Không có, út khát nước, không biết Ý Như có thể cho út một ly nước không?

Ý Như nghe có gì đó thất vọng. Nhưng rồi vẫn đứng lên rót nước cho Tùng Linh, Ý Như nghe giọng mình nhẹ tênh.

⁃ Như nhớ út.

Ý Như không thấy gương mặt Tùng Linh thể hiện điều gì cả khi nghe Ý Như nói điều đó, cô nói thêm.

⁃ Út không nhớ Như sao?

Bây giờ Tùng Linh mới thôi uống, cô nhìn Ý Như trả lời.

⁃ Có, út nhớ Ý Như giống như là nhớ Phong Thiên vậy. Hai đứa vẫn tốt chứ, Phong Thiên có ăn hiếp Như không?

Ý Như nhìn Tùng Linh, cái nhìn như trách móc, rồi cô lấy lại sự bình tỉnh ban đầu, nhún nhẹ vai với vẻ bất cần, Ý Như hỏi Tùng Linh.

⁃ Tốt là tốt như thế nào? Út nói tốt ở đây là như hai vợ chồng hay như hai kẻ ghét nhau đã làm hoà lại với nhau??

Tùng Linh nhìn Ý Như rồi cô bật cười, tiếng cười giòn tan.Ý Như thật thú vị, không có hiền như cô tưởng, cô định chọc tiếp thì điện thoại reo. Ý Như thấy được gương mặt của Tùng Linh nhíu lại khi thấy số phone đang hiện lên. Tùng Linh ngước nhìn Ý Như, Ý Như biết Tùng Linh muốn nói gì với cô, nên Ý Như nói trước.

⁃ Như xuống coi cháo của út, sao lâu rồi không thấy đem lên.

Ý Như mở cửa bước ra ngoài. Cô nghe Tùng Linh nói với người trong điện thoại:

⁃ Nam, biết ai làm chưa?

Thấy nghe lén cũng hơi kì nên Ý Như bèn đóng cửa lại, cô không còn nghe gì nữa cả. Lúc đó thì điện thoại của Ý Như cũng reo, cô mừng rỡ khi thấy số điện thoại của mẹ mình.

⁃ Con chào mẹ.

⁃ Chào con gái, con khoẻ không?

⁃ Con khoẻ lắm, ba mẹ sao rồi?

⁃ Ba mẹ cũng bình thường, ba con nhắc, sao lâu quá không thấy con về?

Ý Như nói như rằng mẹ cô đang ở trước mặt cô

⁃ Mẹ ơi, con xin lỗi, tại bận học quá nên con không về thăm ba mẹ được. Thôi chiều nay con ghé thăm.

⁃ Cũng được, mẹ cũng có chuyện muốn nói với con

⁃ Chuyện gì vậy mẹ

⁃ Hmm....Chuyện này không nói trong điện thoại được, con về rồi mẹ sẽ nói. Thôi mẹ đi siêu thị mua ít đồ dùng đây, chào con.

⁃ Dạ chào mẹ.

Cúp phone với mẹ xong Ý Như không biết chuện gì xảy ra nữa. Mẹ cô ít khi nói chuyện úp úp mở mở như vậy. Chắc là có chuyện quan trọng rồi. Ý Như nôn nóng đi xuống lầu, cô muốn về nhà ngay. Gặp bà Phong đang đi lên với tô cháo nghi ngút khói của Tùng Linh, Ý Như xin phép.

⁃ Thưa mẹ cho con về nhà ba mẹ con, chút tối con sẽ về.

Bà Phong cười hiền lành đáp.

⁃ Được rồi, con nhớ đi cẩn thận. Tối nay mẹ làm bữa ăn mừng út trở về, con nhớ về sớm.

Ý Như dạ nhỏ rồi đi thẳng ra ngoài. Cô vội vã lái xe về nhà ba mẹ mình. Đang đi mà trong lòng Ý Như bồn chồn khó tả. Hi vọng mọi chuyện không như cô tưởng tượng. Lái xe vào trong, Ý Như đi vào phòng khách. Ba mẹ không có nhà nên Ý Như đi vào phòng của mình. Lâu rồi cô mới về lại căn phòng ngày xưa của mình. Mọi thứ vẫn được mẹ thu dọn ngăn nắp. Cô nhớ khoảng thời gian ở bên ba mẹ mà không khỏ bùi ngùi. Nằm xuống gường, Ý Như ngủ lúc nào không hay. Đến khi thức giấc cô nghe tiếng ba mẹ ở dưới lầu. Nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ tối, Ý Như lật đật ngồi dậy. Vậy là cô đã ngủ gần 5 tiếng đồng hồ. Ý Như chải vội mái tóc, rửa mặt rồi đi xuống lầu. Cô nghe tiếng khóc của mẹ, rồi những bước chân giận dữ của ba. Chuyện gì đang xảy ra cho hai người. Vì từ khi còn nhỏ đến khi Ý Như trưởng thành, ba cô chưa bao giờ lớn tiếng hoặc giận dữ với mẹ cô cả. Ý Như đến bên mẹ, nắm lấy đôi bàn tay của bà.

⁃ Mẹ à, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao ba con lại lớn tiếng với mẹ vậy??

Bà Thái lắc đầu, chùi nước mắt bà nói với con.

⁃ Không có gì đâu, ba mẹ cãi nhau chút thôi, con mau về bên ấy đi, coi chừng anh chị sui trong.

Ý Như cũng đang lo vì mẹ chồng cô đã dặn về sớm ăn với gia đình, nhưng bây giờ cô không bỏ mẹ mình lúc này được.

⁃ Nếu mẹ không nói cho con chuyện gì xảy ra, con không đi đâu cả.

Bà Thái nhìn con một lát rồi nói.

⁃ Ba con có người đàn bà bên ngoài

Nói rồi bà Thái càng khóc to hơn, Ý Như mở tròn đôi mắt nhìn mẹ. Cô như không tin ở tai mình. Người cha mà cô hết mực kính trọng và coi như thần tượng của mình, người cha mà suốt đời chỉ biết có vợ và con lại đi ngoại tình sao? Không đời nào đâu.

⁃ Có khi nào mẹ nhầm lẫn không??

Bà Thái vừa khóc vừa nói.

⁃ Làm sao mà nhầm lẫn được. Người đó vừa gọi phone đến, mẹ nghe ba con nói chuyện rất ngọt ngào với người ta. Còn muốn đem một nửa công ty tặng cho người ta nữa mà. Mẹ còn thầy cả vết môi son trên áo ba con. Con nói đi, mẹ phải làm gì đây.

Đầu óc Ý Như rối bời. Cô như vừa từ trên mây rơi xuống. Cô không nghĩ tình cảnh này sẽ xảy đến với gia đình cô. Ý Như ôm lấy đầu. Sao mọi thứ lại trở nên phức tạp như vậy. Giờ đây không gian như ngừng lại. Bà Thái cũng không còn khóc nữa. Đôi mắt bà ráo hoảnh. Ý Như nhìn mẹ và cảm thấy rùng mình. Mẹ cô đang nghĩ gì đây. Ý Như định đứng lên kêu chị bếp làm cho mẹ cô ly nước để bà dịu lại rồi cô sẽ an ủi bà thì điện thoại cô reo.

⁃ Hello!

⁃ Ý Như à, em đang ở đâu, mọi người đang đợi kìa.

Là giọng nói của Phong Thiên, Ý Như còn đang phân vân không biết trả lời sao thì ba Thái ra hiệu cho cô đi về. Suy nghĩ một hồi rồi Ý Như nói:

⁃ Em về liền, xin lỗi mọi người dùm em.

Cúp phone với Phong Thiên xong, Ý Như nói vài điều với mẹ cô rồi cô lấy xe về, Ý Như suy nghĩ nhiều thứ. Cô không biết cha cô có phải là người phản bội vợ con của mình không. Ý Như không hy vọng điều đó là đúng. Cô yêu ba mẹ mình, cô không muốn hai người đều phải khổ. Về đến nhà, Dựng xe vào một góc, Ý Như đi vào nhà. Cô thấy mọi người có mặt đầy đủ. Không chỉ có gia đình cô, mà có thêm mấy người khách nữa. Cô thấy ba cô và ông nội đang nói chuyện với một người đàn ông lạ, và mẹ cô thì đang nói chuyện với mấy bà. Thấy Ý Như, bà Phong cười nói:

⁃ Ý Như về rồi hả con, lại đây với mẹ.

Ý Như đi đến bên bà Phong mà không quên nhìn gương mặt cau có của Phong Thiên. Ngồi xuống cạnh bà, Ý Như nói nhỏ.

⁃ Xin lỗi mẹ, con về trể.

Rồi cô quay sang hai mấy người khách bên cạnh gật đầu chào .Bà Bích cười đôn hậu, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Ý Như, bà hỏi:

⁃ Con dâu chị đây phải không?

Bà Phong gật đầu.

⁃ Vợ của thằng Thiên đó.

Bà nói với Ý Như.

⁃ Đây là bác Bích, chồng của bác Bích là bác Thịnh đằng kia. Còn đây là bác Minh. Bác Bích thì có hai người con, Gia Nguyên và Thảo Nguyên. Bác Minh thì chỉ có mình Mỹ Thuyên.

Thì ra người con trai đang nói chuyện với Phong Thiên là con của bác Bích. Ý Như không thấy con gái bác Bích đâu cả, chỉ thấy con gái bác Minh đang ngồi kế bà. Ý Như cũng không nhìn thấy Tùng Linh. Cái không khí đông đúc này bất chợt làm Ý Như nhức đầu. Cô đang muốn yên tỉnh. Nhưng Ý Như không có lý do nào để bước ra khỏi nơi đây.

Bà Phong thấy dấu hiệu của chị bếp liền nói với mọi người.

⁃ Chúng ta ăn được rồi, mọi người ngồi vào bàn đi.

Bà quay sang nói với Phong Thiên.

⁃ Con lên kêu út và Mỹ Thuyên xuống đây.

Ý Như ngạc nhiên. Sao Mỹ Thuyên lại ở bên cạnh út. Và nếu Mỹ Thuyên là con bác Minh, người con gái ngồi bên bác Minh chắc chắn là con gái bác Bích rồi. Ý Như rủa thầm mình. Sao lại làm cho mình nhức đầu như vậy.

Khi mọi người ngồi vào bàn. Ý Như quay sang nhìn Tùng Linh thì thấy Tùng Linh cũng đang nhìn mình. Ánh mắt như muốn chia sẻ với Ý Như nổi buồn mà Ý Như đang có. Nhưng rồi Tùng Linh quay sang nói chuyện với Mỹ Thuyên. Ý Như thở dài. Cô lại nghĩ lung tung rồi. Út không thể nào hiểu được nổi buồn của cô. Gia đình chồng cô êm ấm quá . Cô không thể chia sẻ với ai được cả . Bây giờ Ý Như lại nhớ đến Khiết San. Bất chợt Ý Như rùng mình . Sao cô lạ nghĩ đến Khiết San bây giờ chứ . Ý Như vội vã cầm đũa, mọi sự diễn biến trên gương mặt Ý Như không qua khõi mắt một người .

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-#ixzz1Nwmbb2dG

Chapter 9

Khi mọi người về hết rồi, Ý Như cũng xin phép ba mẹ chồng của mình về phòng. Ý Như không biết mình có nên về phòng út lúc này hay không nữa. Nãy giờ ở bữa ăn, Tùng Linh không nói gì với Ý Như hết. Bao nhiêu thời gian Tùng Linh giành hết cho Mỹ Thuyên. Sao Ý Như muốn ghét người con gái đó, mà cô lại không làm được. Vì Mỹ Thuyên có gì đó rất giống với Ý Như mà chính cô cũng không hiểu vì sao. Thở dài, Ý Như rón rén mở cửa phòng Tùng Linh bước vào. Cô thấy trên tay Tùng Linh đang cầm cây đàn ghita đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài. Dáng Tùng Linh lúc này trông thật cô đơn. Ý Như đi nhẹ lại và ngồi xuống bên cạnh, cô dịu dàng hỏi:

⁃ Út chưa ngủ sao?

Tùng Linh không quay lại, cô bắt đầu đàn bản nhạc mà mình yêu thích nhất, bài hát mà Ý Như nghe thấy rất lạ, có lẽ do Tùng Linh sáng tác vì cô nghe Phong Thiên nói là một trong những sở thích của Tùng Linh là viết nhạc.

“ Đời đưa ta về đâu, về đâu hỡi bước chân nôn nao đợi chờ. Chập chờn trong đêm khuya, mình ta lê bước đếm tháng năm dài lê thê. Dòng đời trôi mênh mang, giật mình thức giấc chỉ còn ta với ta, đêm với tôi một mình, gợi hình bóng dáng về trong trái tim.

Kỉ niệm giờ đây bay xa bay xa, tiếc thương ngày tháng dấu yêu trong đời, khi con tim cô đơn mong manh, chỉ còn nổi nhớ về anh mà thôi. Lòng buồn vương mang trong tim trong tim, gió khuya lạnh, vắng bước em âm thầm, khi không có anh trong đời là khi tình vỡ tình tan tình xa.”

Bài hát nghe buồn mà giọng hát của Tùng Linh còn buồn hơn nữa. Bất chợt Tùng Linh nói Ý Như:

⁃ Có chuyện gì không vui Như có thể chia sẻ với út.

Ý Như nghe tim mình thót lên một cái. Sự quan tâm của Tùng Linh bất chợt làm Ý Như tủi thân. Nước mắt như chực trào ra, Ý Như cắn chặt môi không để cho mình khóc, cô đứng dậy nói:

⁃ Ý Như muốn về nhà mẹ đêm nay, út có thể nói với ba mẹ giùm Ý Như được không?

Tùng Linh bỏ cây đàn xuống, cô quay sang nhìn Ý Như, Tùng Linh gật đầu.

⁃ Út sẽ làm điều đó cho Ý Như.

Ý Như cảm thấy buồn, sao Tùng Linh không giữ cô lại, nếu Tùng Linh giữ cô lại, cô sẽ không ngần ngại nói tất cả cho Tùng Linh biết. Ý Như đứng chờ nhưng không thấy

Tùng Linh nói gì cả, Ý Như cười buồn rồi bỏ đi. Cô nghe Tùng Linh nói với theo:

⁃ Trời ở ngoài hơi lạnh, Ý Như nên mang theo áo lạnh thì tốt hơn.

Ý Như đứng suy nghĩ một hồi rồi cô bỏ đi. Khi cánh cửa khép lại rồi, Tùng Linh nói nhỏ cho chính cô nghe.

“ Một lúc nào đó Như sẽ hiểu, út biết Ý Như đang cần út, nhưng bây giờ chưa phải là lúc để Ý Như bên cạnh út được, Ý Như phải cho út một chút thời gian nhé, khi mọi chuyện xong rồi, út hứa sẽ mang đến hạnh phúc cho Như.”

Tùng Linh cầm cây đàn lên, lần này trong đầu cô hình ảnh Ý Như tràn đầy. Tùng Linh mỉm cười, cô không gạt hình ảnh đó ra khỏi đầu và trái tim cô nữa. Nhưng Tùng Linh biết mình đang cần phải làm gì trước. Cái đó rất quan trọng, nó ảnh hưởng rất nhiều đến gia đình cô và tương lai của cô và Ý Như.

Ra khỏi nhà, Ý Như cũng không biết mình đi đâu nữa. Cô chạy đến quán bar và đi vào. Cô chọn một cái bàn thật khuất rồi ngồi xuống. Gọi cho mình chai rượu, Ý Như ngã người ra sau ghế. Ý Như ghét bản thân mình, tại sao cô không có lại cái sự mạnh mẽ như ngày xưa. Ý Như không phải là một người yếu đuối như vậy đâu. Thế thì tại sao trước mặt Tùng Linh, Ý Như biến thành một con người khác như vậy. Ý Như nhìn những người xung quanh. Có phải mọi người trong đây đều mang một tâm trạng khác nhau không. Có ai trong đây đọc được nổi buồn của cô không?

⁃ Sao buồn thế bé cưng?

Ý Như quay lại nhìn người đang nói chuyện với cô, hết sức ngạc nhiên, Ý Như thốt lên:

⁃ Khiết San.

Khiết San nhìn Ý Như cười.

⁃ Sao rồi cô bé, có chuyện gì mà ra đây ngồi?

Ý Như không trả lời mà cô hỏi lại.

- Sao cô giáo lại ở đây?

Khiết San nghiêng đầu, cô vuốt nhẹ mái tóc mình sang một bên, cầm ly rượu đưa cho Ý Như, Khiết San ôn tồn:

⁃ Quán này là của bạn chị.

Ý Như nhíu mày, cái nhíu mày này không phải vì lý do tại sao Khiết San có nhiều bạn bè mở quán này quán nọ, nhưng vì ly rượu trong tay cô không phải là rượu mà là nước lạnh.

⁃ Cái này là nước lạnh mà!

Khiết San gật đầu.

⁃ Chị có nói với Ý Như nước đó là rượu đâu. Ngày mai đi học, uống rượu rồi sao đi học được. Em chỉ nên uống nước lạnh rồi về ngủ một giấc thật ngon thôi.

Ý Như bực bội đưa tay kêu bồi bàn, nhưng bàn tay đó đã bị Khiết San giữ chặt trong bàn tay của mình, Ý Như la lên:

⁃ Thả tay em ra, đây không phải là trường học, chị không có quyền đó.

Khiết San lạnh lùng nói.

⁃ Chị có quyền ở đây và cả ở trường học nếu điều em làm sẽ không tốt cho em. Chị không biết em đang có chuyện gì buồn, nhưng uống rượu không bao giờ là giải pháp tốt nhất đâu. Cách mà hiệu quả nhất là em nói những gì đang xảy ra trong em cho chị nghe.

Ý Như cười khẩy, cô giựt bàn tay của mình lại.

⁃ Nói cho chị nghe, tại sao em phải nói cho chị nghe, chị không phải là người em muốn chia sẻ.

Khiết San nhún vai, cô vẫn nhấm nháp ly rượu của mình một cách sản khoái, Ý Như đứng dậy, cô bước ra ngoài. Khiết San bước theo.

⁃ Chị đừng có đi theo em.

Khiết San bật cười.

⁃ Chị đi theo em hồi nào?

Ý Như quay lại nhìn Khiết San rồi cô tiếp tục bước đi. Cô có nghe tiếng bước chân phía sau mình, nhưng cô cứ đi, cô đi được một khoảng rất xa, khi nhìn lại, Ý Như thấy không phải Khiết San nữa mà là hai ba người thanh niên say rượu. Ý Như cảm thấy sợ, sao lúc nãy cô không lái xe của mình. Ý Như cảm thấy hối hận, sao lúc này cô lại mong có Khiết San bên cạnh. Ý Như đếm một hai và cô bắt đầu chạy.Ý Như cứ chạy và chạy, cô không muốn đừng lại cũng không muốn nhìn lại đằng sau.Ý Như nghe có tiếng chân đuổi theo mình, cô càng chạy nhanh hơn nữa. Rồi Ý Như lại nghe có tiếng đánh nhau. Cô cũng không biết ai đánh với ai, nhưng Ý Như cứ chạy, cô chạy cho đến khi cô bắt được chiếc taxi và về nhà. Đi vội lên lầu, Ý Như bước vào phòng. Cô không thấy Tùng Linh đâu cả,Ý Như ráng rửa mặt xong, cô chui vô trùm chăn kín mít. Rồi cô nghe có tiếng mở cửa, Ý Như mở mền ra, cô thấy Tùng Linh. Nhưng cô hết sức ngạc nhiên khi người Tùng Linh đầy máu. Ý Như chưa kịp hét lên thì Tùng Linh ra dấu cho cô im lặng, Ý Như bước xuống đi lại bên Tùng Linh, cô nhìn Tùng Linh hỏi:

⁃ Út làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy, út có bị thương không, út...

Tùng Linh bật cười, cô nói nhỏ:

⁃ Ý Như hỏi nhiều quá sao út trả lời được. Út không sao đâu, chỉ bị trầy trụa một chút thôi. Lúc nãy bất cẩn bị té mà.

Ý Như không tin, nhìn thương tích trên cánh tay Tùng Linh, Ý Như không nghĩ là do Tùng Linh bị té, mà là Tùng Linh đã đánh nhau với ai đó, định hỏi tiếp nhưng Tùng Linh ngắt lời Ý Như.

⁃ Ý Như đi ngủ đi, út phải đi tắm một cái, người út dơ quá.

Ý Như khong cản Tùng Linh, cô lên gường nằm lại, nhưng Ý Như không ngủ được. Cô giả vờ nhắm mắt khi nghe tiếng mở cửa, Tùng Linh đi lại nằm xuống bên cạnh Ý Như. Cô lay nhẹ cánh tay Ý Như.

⁃ Chưa ngủ thì mở mắt ra, giả vờ làm chi.

Ý Như thấy xấu hổ, cô mở mắt mình ra, Tùng Linh nói tiếp:

⁃ Quay sang nhìn út nè!

Ý Như rụt rè quay người lại, , bây giờ hai gương mặt đang kề sát vào nhau. Tùng Linh kéo đầu Ý Như ngã lên cánh tay không bị thương tích của mình, cô nói thật khẽ:

⁃ Ngủ đi.

Ý Như dụi mặt mình vào cổ Tùng Linh và ngủ lúc nào không hay. Cho đến khi Tùng Linh nghe tiếng Ý Như thở đều rồi, cô vuốt tóc Ý Như nói:

⁃ Yếu đuối như vậy làm sao có thể vượt qua nổi những sóng gió trong tương lai đây Ý Như? Út chỉ co thể giúp được những gì trong khả năng của mình thôi. Ý Như phải cố gắng lên, biết không?

Tùng Linh hôn lên trán Ý Như rồi cô cũng thiếp đi.

Sáng hôm sau, Ý Như đi học. Cô cứ nghĩ về Tùng Linh và mỉm cười. Cô biết rằng Tùng Linh cũng rất lo cho mình. Nhưng khi Khiết San bước vào lớp, Ý Như mở mắt thật to. Tại sao tay của Khiết San bị thương. Ngày hôm qua gặp Khiết San cô vẫn bình thường mà. Đợi tiết học trôi qua, Ý Như lên văn phòng gặp Khiết San, khi ngồi vào ghế, Ý Như hỏi:

⁃ Chị không sao chứ? Chuyện gì xảy ra vậy?

Khiết San đang coi bài vỡ của học sinh nghe Ý Như hỏi liền ngước mắt lên nhìn, cô cười nói:

⁃ Có chuyện gì xảy ra đâu. Hôm qua lỡ bị té nên vậy thôi.

Ý Như nhíu mày, sao câu trả lời giống của út vậy không biết. Cô cũng không tin là Khiết San bị té, Ý Như hỏi lần nữa:

⁃ Có thật chị bị té không?

Khiết San gật đầu.

⁃ Chứ không em tưởng chị bị gì?

Ý Như nhìn nhìn cánh tay của Khiết San rồi nói.

⁃ Đánh nhau.

Khiết San bật cười, tiếng cười làm Ý Như cũng phải cười theo.

⁃ Đầu óc em thiệt là phong phú Ý Như à, em học kinh doanh thiệt uổng, sao không học luật?

Ý Như nhún vai, Khiết San tiếp:

⁃ Hồi tối em ngủ ngon chứ?

Ý Như gật đầu.

⁃ Ngon, còn chị?

Khiết San cũng gật đầu, cô xoa xoa cánh tay bị thương của mình, đá lông nheo với Ý Như cô nói.

⁃ Giấc ngủ ngon nhất từ trước đến nay.

Ánh mắt của Khiết San nhìn Ý Như thật ấm. Ý Như quay mặt đi nơi khác, cô đứng dậy lúng túng:

⁃ Thôi em về đây!

Khiết San gọi lại, cô đưa cái điện thoại mới cho Ý Như.

⁃ Cái điện thoại này em giữ lấy, khi có chuyện gì, chỉ cần em bấm cái số mà chị cài sẳn trong này, chị sẽ đến bên em, bất kể giờ phút nào em cần.

Ý Như nhìn chiếc điện thoại. Cô không hiểu tai sao Khiết San đưa nó cho cô. Cô cũng đã có một cái rồi mà.

⁃ Em có điện thoại rồi, em cũng có cài sẳn số của chị trong đó rồi.

Khiết San đứng dậy, cô đi lại bỏ chiếc điện thoại vào tay Ý Như.

⁃ Đừng có cãi bướng, cất nó vào đi.

Ý Như định đưa lại, nhưng thấy gương mặt nghiêm nghị của Khiết San, cô giữ lại trong tay.

⁃ Nhưng đi đâu cầm hai cái điện thoại thật khó chịu

Khiết San phì cười, cô nhéo mũi Ý Như nói:

⁃ Vậy bỏ cái điện thoại kia đi. Em phải đem theo cái điện thoại này bên người. Không được cãi lời chị.

Ý Như gật đầu rồi bước ra ngoài. Sao út và Khiết San đều làm những chuyện mà Ý Như khó hiểu như vậy.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-#ixzz1NwmeA0J1

Chapter 10

Ý Như lái xe về mà trong lòng thắc mắc. Cô không hiểu việc gì đang xãy ra. Tất cả như trò chơi xếp hình mà cô phải đặt từng miếng vào nhau để trở thành một bức tranh hoàn hảo. Út có bí mật của út, Khiết San có bí mật của Khiết San và Ý Như có bí mật của riêng mình. Rồi Ý Như lại so giữa Tùng Linh và Khiết San. Cô thấy cả hai đều có một đặc điểm giống nhau, đó là rất quan tâm đến Ý Như, nhưng sự quan tâm của Khiết San Ý Như thấy rõ hơn. Nhưng Ý Như không biết ai quan tâm cô sâu hơn, vì Ý Như không đoán được Tùng Linh nghĩ gì .

Hôm nay học xong đáng lẽ Ý Như phải đi ra công ty của ba chồng mình làm việc, nhưng cô không muốn đối mặt với Phong Thiên. Ý Như quẹo trái đi thẳng đến công ty của Tùng Linh. Ý Như chán ngáy cái cảnh vợ chồng hờ này. Cô rất thương ba mẹ chồng mình, nhưng cô không thể vì họ mà yêu Phong Thiên được, trái tim cô đang dần dần có một quyết định mà ngay cả lý trí của cô cũng không kiểm soát được. Hình bóng người đó đang ngự trong tim cô mà không có gì có thể dễ dàng lấy đi

Ý Như lái xe thẳng vào cổng, bác bảo vệ mỉm cười chào cô. Ý Như mỉm cười chào lại rồi đi thẳng vào trong. Nhân viên ở đây rất lịch sự. Mọi người ai cũng tươi tắn trong bộ trang phục đi làm. Công ty của Tùng Linh là công ty kim cuong - đá quí. Từ những viên đá quí và những viên kim cương mà họ khắc ra được nữ trang cho phái bà, trang trí nhà cửa, và tất cả các thứ mà Ý Như đếm không kể xiết. Cha cô cũng làm ăn về các loại đá quí và kim cương nhưng nếu muốn trở thành một công ty tầm cỡ như của Tùng Linh thì còn rất khó. Ý Như thường suy nghĩ không biết Tùng Linh lấy đâu ra tiền mà cô có thể mở một công ty qui mô như vậy. Đến nỗi công ty của ông nội và cha chồng cô, cũng chỉ có thể ngang bằng mà không hơn được. Tuy công ty của gia đình Phong Thiên nghiêng về kim cương nhiều hơn, nhưng tất cả mẫu vẽ và điêu khắc thì không thể nào qua công ty của Tùng Linh được. Ý Như có nghe cha cô nói trong cả nước Việt Nam này chỉ có công ty của gia đình Tùng Linh và 2 công ty nữa là ngang bằng nhau. Họ cạnh trang rất âm thầm và hình như là bạn bè của nhau. Ngày xưa Ý Như thích học về ngành y hơn, nhưng ba mẹ chỉ có mình cô nên Ý Như bằng lòng học kinh doanh. Cô muốn giúp đỡ cha cô khi ông về già . Cha cô và cô có nghiên cứu rất nhiều về các loại đá quí. Cô có đi học vẽ vài khoái nên tay nghề cũng không tệ. Ý Như có đưa cho cha mình coi các kiểu mẫu của mình một lần, nhưng không thấy ông nói gì, nên Ý Như không đưa nữa. Cô giữ luôn vì nghĩ các kiểu mẫu này không hợp với ba cô nên ông không chọn nó. Nhưng cô tin chắc rằng một ngày nào đó sẽ có người sử dụng.

Ý Như đến trước phòng của Tùng Linh, cô gõ cửa và nghe tiếng của Tùng Linh vọng ra.

⁃ Vào đi.

Ý Như mở cửa bước vào. Cảnh tượng trước mắt làm Ý Như cảm thấy không thoải mái lắm. Mỹ Thuyên và Tùng Linh, cả hai đang chăm chú nhìn vào cái gì đó rất say mê. Hai người như không còn thấy sự hiện diện ủa ai nữa . Ngay cả khi Ý Như bước vào mà Tùng Linh vẫn không ngẩn đầu lên nhìn một cái. Cho đến khi Ý Như cảm thấy mình thừa thãi và định bước ra ngoài thì Tùng Linh gọi gật lại.

⁃ Như tìm út có chuyện gì không?

Ý Như lắc đầu, út không ngẫng lên mà vẫn biết là Ý Như. Mỹ Thuyên lên tiếng hỏi:

⁃ Chào Ý Như. Chúng ta đã gặp nhau một lần rồi, Ý Như nhớ không? Lần trước không có cơ hội nói chuyện.

Ý Như mỉm cười không nói, Tùng Linh thấy vậy nói thay cô.

⁃ Ý Như cưới Phong Thiên cũng hơn một năm rồi. Lúc đó Mỹ Thuyên còn ở bên mỹ.

Mỹ Thuyên cười, nụ cười thật dịu dàng. Ý Như đã biết vì sao Tùng Linh thích ở bên Mỹ Thuyên rồi. Mỹ Thuyên có một sự thu hút mà đến cả Ý Như còn thấy thì làm sao Tùng Linh không mê mẩn cho được. Ý Như cảm thấy ngột ngạt. Cô muốn đi khỏi đây nhưng Mỹ Thuyên đứng dậy nói.

⁃ Thuyên về trước Tùng Linh, chúng ta nói chuyện sau nhé. Hôm nay Thuyên có ca trực.

Mỹ Thuyên quay sang Ý Như .

⁃ Thuyên về trước, chào Ý Như. Làn sau chúng ta sẽ nói nhiều hơn nhé

Đưa Mỹ Thuyên ra cửa, Tùng Linh quay lại nói với Ý Như:

⁃ Có không thích một người hoặc cảm thấy không vui cũng nên chào người ta một tiếng. Đó là phép tắc lịch sự, Ý Như không biết sao?

Nãy giờ Ý Như buồn không phải vì Mỹ Thuyên mà là vì Tùng Linh. Vì cô không biết Tùng Linh muốn gì, lúc thì rất dịu dàng với cô, đôi khi lại quá lạnh lùng. Được dịp nên Ý Như nói luôn.

⁃ Tánh Ý Như vậy đó, út không cần phải dạy đời Ý Như.

Ý Như quay lại bỏ đi, thì bàn tay của Tùng Linh kéo cô lại. Gương mặt Tùng Linh đã lạnh lùng thì càng lạnh lùng hơn nữa.

⁃ Đừng có nói chuyện với út như vậy. Đây là lần cuối Ý Như hiểu không?

Không hiểu sao lúc này Ý Như nghe tủi thân, cô không phải mít ướt nhưng không biết từ đâu nước mắt chảy dài, rồi Ý Như nghe tiếng mình thút thít. Tùng Linh nhìn Ý Như lắc đầu.

⁃ Lúc thì hung dữ, lúc thì mềm nhũn như con mèo ướt. Lớn rồi mà giống con nít quá.

Ý Như nói trong tiếng nấc:

⁃ Như... không... cần út quan tâm đâu!

Tùng Linh ôm Ý Như vào lòng, cô vuốt tấm lưng Ý Như thỏ thẻ:

⁃ Nhưng út vẫn muốn quan tâm. Đừng có nhõng nhẽo nữa. Út còn nhiều chuyện phải lo làm. Ý Như đừng làm út lo nữa.

Ý Như thôi khóc. Cô cảm thấy mình thật hư. Sao ở bên Tùng Linh cô không là cô nữa, cô cần sự che chở, quan tâm và những cử chỉ yêu thương của Tùng Linh, cô cũng biết là những cái đó cần có thời gian, nhưng sao con tim của Ý Như không thể chò đợi được. Cô muốn Tùng Linh và cô muốn Tùng Linh ngay bây giờ.

⁃ Út có thương Như không??

Tùng Linh nhìn sâu vào mắt Ý Như, cô đẩy nhẹ Ý Như ra và nói:

⁃ Như về nhà đi, út phải đi công chuyện rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Ý Như nhìn Tùng Linh, nhìn gương mặt và đọc nơi ánh mắt Tùng Linh, cô biết rõ bây giờ không phải là lúc cô mè nheo nữa. Ý Như gật đầu.

⁃ Như đi về, tối nay chúng ta nói chuyện được không út?

Tùng Linh nhìn sự chờ đợi của Ý Như và cô mỉm cười gật đầu. Ý Như cũng mỉm cười và cô đi ra. Còn một mình trong phòng, Tùng Linh suy nghĩ. Cô đang đem phiền phức cho mình và cô biết điều đó, nhưng cô cũng không thể ép chặt con tim mình quá vì càng ép chặt, con tim cô càng muốn nổ tung. Tùng Linh đi lại bên bàn, nhìn vào chiếc điện thoại, cô suy nghĩ một hồi và bấm máy.

Ý Như sau khi ra khỏi công ty của Tùng Linh, cô mới hay là mình bỏ quên cái điện thoại ở nơi bàn làm việc của Tùng Linh. Cô quay lại công ty thì thấy cha cô đang đi vào trong. Ý Như nhíu mày không biết cha cô vào đây làm gì. Tò mò Ý Như cũng vào theo. Cô thấy cha cô gõ cửa văn phòng của Tùng Linh, khi Tùng Linh mở cửa., hai người nhìn nhau rồi cha cô bước vào. Họ đóng cửa lại nên Ý Như không thấy gì nữa cả. Trong đầu Ý Như bây giờ đang có một dấu hỏi thật lớn. Tại sao cha cô lại đi gặp Tùng Linh. Và cô còn thấy được cử chỉ của họ khi thấy nhau. Dường như có một chút gì đó âu yếm. Ý Như hy vọng là mình thấy lầm. Cô phải làm gì đây? Cô cầu mong rằng những đều cô suy đoán chỉ là sự suy đoán mà thôi. Nhưng sao cô vẫn thấy lo mặc dù Ý Như cố nói với mình đừng lo nữa. Ý Như rời khỏi công ty. Cô cảm thấy hụt hẫng, dường như có hòn đá đè nặng tim mình. Tìm một góc nơi công viên, Ý Như ngồi bệt xuống đất. Cô cảm thấy cô đơn quá, sao Ý Như rất cần một người vào lúc này. Chợt nhớ đến cái phone của Khiết San, Ý Như lấy cái phone từ giỏ của mình ra, cô bấm số.

Chưa đầy nửa tiếng là Khiết San đã đứng trước mặt Ý Như. Nhìn gương mặt buồn bã của Ý Như, Khiết San hỏi:

⁃ Chuyện gì vậy Ý Như??

Ý Như lắc đầu, sao cô lại không muốn nói vào lúc này, Khiết San đi lại ngồi bên cạnh Ý Như, cô kéo đầu Ý Như ngã lên bờ vai mình, Khiết San nắm lấy bàn tay Ý Như trong tay mình nói:

⁃ Dựa vào đây đi, hãy nhắm mắt lại một chút, mọi thứ sẽ bình yên thôi. Dừng suy nghĩ gì nhiều, Ý Như nhé!

Ý Như nghe lời Khiết San, cô nhắm mắt lại. Nhưng bình yên không về bên cô.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page2#ixzz1Nwmmcm3E

Chapter 11

Sau ngày Ý Như đến gặp Tùng Linh và thấy cha cô thì Ý Như tránh mặt Tùng Linh luôn. Cô không biết sẽ đối diện với Tùng Linh như thế nào. Cô sợ mình sẽ hỏi những câu hỏi và nói những lời mà chính cô không kiểm soát được. Ý Như sau khi đi học về, thì cô về thăm mẹ mình. Cha cô từ đó cũng không thấy về nhà. Ông cũng không gọi điện hay hỏi thăm gì mẹ con cô cả.

Hôm nay đi học về, Ý Như vừa bước vào nhà thì mọi người đã có mặt đông đủ trừ Tùng Linh. Tất cả đang nói chuyện rất vui vẻ. Bà Phong thấy Ý Như bưo8*c' vào liền nói:

⁃ Ý Như đi học về rồi hả con? Ăn cơm rồi lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.

Ý Như lễ phép thưa:

⁃ Con đã ăn trưa rồi, mẹ có gì muốn nói với con vậy?

Bà Phong kéo tay Ý Như ngồi xuống bên cạnh mình, bà ân cần:

⁃ Đi học đi làm mệt lắm hả con? Mẹ thấy dạo này con ốm đi nhiều lắm.

Ý Như cảm thấy ấm lòng vì sự quan tâm của mẹ chồng, trong nhà này bà là người quan tâm đến Ý Như nhiều nhất.

⁃ Con không sao đâu mẹ, chắc do bài vỡ nhiều nên con cũng ít ăn. Mẹ đừng có lo, con vẫn khoẻ lắm.

Bà Phong cười đôn hậu, và vỗ nhẹ lên cánh tay Ý Như ôn tồn:

⁃ Ba mẹ định ba ngày nữa gia đình chúng ta sẽ đi Nha Trang một chuyến. Mọi người làm việc mệt rồi cũng cần phải nghỉ ngơi. Mẹ định sẽ gọi luôn ba mẹ con nữa.

Trong đầu Ý Như không nghĩ đến mình có thể thoải mái đi chơi khi mọi chuyện xảy ra nhiều với cô vào lúc này. Còn ba mẹ cô làm sao họ có thể đi chung với nhau. Mà đến bây giờ cô cũng không biết cha cô đang ở đâu nữa. Ý Như nén tiếng thở dài, cô muốn lên lầu nghĩ ngơi nên nói:

⁃ Dạ được, con sẽ nói lại với ba mẹ con. Giờ con xin phép mẹ cho con về phòng tắm rữa một chút.

Bà Phong gật đầu.

⁃ Thôi con đi nghỉ ngơi đi. Chút chiều mẹ nấu canh bún cho con ăn. Mấy hôm nay mẹ thấy con ít ăn lắm đó.

Ý Như chào mọi người rồi đi lên lầu. Không hẹn, Phong Thiên đi theo sau. Đi vừa đến phòng thì Phong Thiên gọi tên Ý Như.

⁃ Ý Như, anh có chuyện muốn nói với em.

Ý Như không quay lại, cô thật mệt mõi khi phải đối diện với Phong Thiên, nhưng Phong Thiên nhanh chân hơn, anh đứng chặn lối đi của cô, anh hỏi:

⁃ Em làm sao vậy? Không được khoẻ à?

Ý Như tránh đi, cô lắc đầu và đi vào phòng của Tùng Linh. Cô thật sự không biết mình nên đi về phòng nào nữa. Hai bên cô đều muốn tránh mặt. Đợi Ý Như vào trong rồi, Phong Thiên đứng ở ngoài thở dài. Anh thật sự muốn quan tâm và chăm sóc Ý Như, nhưng hình như cô không muốn điều đó. Phong Thiên thấy mình thật thừa thãi trong đời sống của Ý Như. Anh quay lưng lại và bắt gặp Tùng Linh đang đi lên. Tùng Linh nhìn Phong Thiên hỏi:

⁃ Thiên chuẩn bị đi đâu đó?

Phong Thiên thở dài trả lời:

⁃ Đi ra ngoài cho khuây khoả, ở nhà hoài cũng chán.

Tùng Linh mỉm cười nhìn đứa cháu trai của mình.

⁃ Sao chán? Hay là muốn ra ngoài đi chơi với mấy em?

Phong Thiên lắc đầu, anh lấy sâu chìa khoá và chiếc nón bảo hiểm. Phong Thiên vừa đi xuống lầu vừa nói:

⁃ Nếu vợ Thiên mà yêu Thiên thì Thiên đâu cần đi lang thang!

Tùng Linh nghe thương cảm. Cũng tội nghiệp cho Phong Thiên. Đào hoa quá để bây giờ người mình yêu thì không thuộc về mình. Tình cảm đôi khi rất khó hiểu. Lắm lúc lại làm cho người ta nhức đầu về nó.

Tùng Linh đi vào phòng. Lúc đó thì Ý Như cũng vừa từ restroom đi ra. Cả hai nhìn nhau không nói gì cả. Ý Như đi lại bên tủ quần áo của mình. Cô lấy vội mấy bộ quần áo bỏ vào vali.

⁃ Ý Như định đi đâu vậy??

Ý Như không trả lời Tùng Linh, cô vẫn tiếp tục xếp quần áo, Tùng Linh giữ tay Ý Như lại.

⁃ Sao mấy hôm nay tránh mặt út? Giận út chuyện gì nữa đây?

Ý Như hất tay Tùng Linh ra, Tùng Linh chụp tay Ý Như giữ lại.

⁃ Có gì không vui phải nói ra, không nên có những cử chỉ như vậy!

Ý Như nhìn Tùng Linh cười khẩy, cô nói:

⁃ Tại sao út có quyền đối xử lạnh lùng với Như, còn Như thì phải đối xử tử tế và lịch sự với út? Út tưởng út là ai đây?

Tùng Linh bỏ tay Ý Như ra, cô lắc đầu và đi lại bàn làm việc. Ý Như tức giận nói tiếp:

⁃ Sao út lại bỏ đi, út kêu người ta lịch sự nhưng út có lịch sự đâu.

Tùng Linh quay lại nhìn Ý Như. Cô đứng dậy đi đến bên Ý Như. Cô không giận dữ cũng không có biểu hiện gì cả. Cô nhỏ nhẹ nói:

⁃ Vậy thì Ý Như nói đi, những gì cần nói chúng ta có thể nói hết.

Ý Như bấu chặt tay mình, nhưng rồi cô nghĩ mình cần phải nói. Có nhiều thứ cô cần phải biết.

⁃ Như muốn hỏi út một chuyện. Như hy vọng út thành thật với Như.

Tùng Linh nhìn Ý Như chờ đợi, Ý Như tiếp:

⁃ Có phải hôm qua ba của Ý Như tìm gặp út không??

Tùng Linh gật đầu, Ý Như cắn môi rồi cô bật thốt:

- Hai người đang quen nhau phải không? Có phải như mẹ Ý Như nói không? Ba Như có người đàn bà bên ngoài và người đó là út?

Tùng Linh không trả lời Ý Như mà cô hỏi lại:

⁃ Vậy Ý Như tin rằng út là người đàn bà bên ngoài của ba Như?

Ý Như ngồi bệch xuống gường, cô nhìn Tùng Linh:

⁃ Như không biết nữa!

Tùng Linh đứng dậy, cô đi lại bên bàn làm việc của mình và lấy chìa khoá.

⁃ Nếu Ý Như nói vậy thì út đã biết Ý Như đang nghĩ gì. Út không thể trả lời cho Ý Như được. Út xin lỗi. Ý Như không cần phải dọn đi để tránh mặt út. Như vậy sẽ khó giải thích với chị hai. Để út đi.

Tùng Linh bước ra ngoài và đóng cửa phòng lại. Ý Như không buồn chạy theo. Hình như cảm giác nghi ngờ trong cô ngày một lớn hơn. Ý Như nhớ đến mẹ, cô muốn về với bà. Sao đến tuổi này mà mẹ cô khổ như vậy.

Ý Như xin phép gia đình chồng về nhà mẹ cô mấy ngày vì lý do mẹ cô đang bệnh. Bà Phong cũng không cản.

⁃ Con chăm sóc cho mẹ con nhé, nếu mẹ con chưa khoẻ chúng ta hoãn chuyến đi Nha Trang lại, không sao cả.

Ý Như cảm ơn mẹ chồng rồi cô lái xe về nhà. Vừa đến cổng thì cô nghe tiếng chị Tư gọi thật to:

⁃ Bà ơi tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ!

Ý Như lật đật bỏ xe chạy vào nhà. Cô thấy mẹ cô đang nằm trên ghế, còn chị Tư đang cầm chai dầu sức vội lên trán.

⁃ Mẹ em sao vậy chị Tư?

Thấy Ý Như chị Tư mừng rỡ, chị lí nhí:

⁃ Không hiểu sao tự nhiên chị đem ly nước cam lên cho bà thì thấy bà khóc rồi nằm luôn xuống ghế. Hình như bà vừa nói điện thoại với ai đó, rồi có ai gởi bà sắp hình này.

Chị Tư vừa nói vừa sức dầu cho bà Thái.Ý Như cầm những tấm hình lên và cô chết trân. Những tấm ảnh này chụp cha cô và Tùng Linh đang vui vẻ ăn uống và nói chuyện rất thân mật. Ý Như thấy tim mình như thắt lại. Cô muốn khóc nhưng bây giờ cô không thể khóc được. Cô còn phải lo cho mẹ. Ý Như gọi mẹ:

⁃ Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy? Mẹ tỉnh lại đi.

Cô quay sang nói với chị Tư:

⁃ Chúng ta đưa mẹ em vào cấp cứu thôi. Không thể để mẹ như vậy được. Chị đi gọi xe cấp cứu giùm em.

Chị Tư vừa định gọi thì bà Thái mở mắt. Ý Như mừng rỡ kêu lên:

⁃ Mẹ ơi mẹ, mẹ làm sao vậy?

Bà Thái nhìn Ý Như rồi bật khóc. Ý Như ôm mẹ.

⁃ Có gì thì mẹ nói cho con biết, mẹ đừng khóc nữa.

Bà Thái nói:

⁃ Mẹ vừa nghe điện thoại của cảnh sát. Họ nói ba con bị tai nạn chết rồi. Chiếc xe cháy đen và người ta tìm thấy hai cái xác trong đó. Chắc là của chú Tâm và ba con.

Ý Như không tin vào tai mình. Mặc dù cô rất giận cha nhưng khi cô nghĩ đến không còn gặp nữa. Cô thật đau lòng.

⁃ Mẹ à, cảnh sát có chắc chắn đó là cha con không?

Bà Thái gật đầu.

⁃ Có người làm chứng là thấy xe của ba con tự nhiên đang chạy trên đường rồi chảy thẳng xuống đèo. Người đó còn biết đó là ông Vũ Cao Thái nữa. Chúng ta phải làm soa đây?

Ý Như bàng hoàng. Cô không tin rằng cha cô đã bỏ mẹ con cô đi đâu. Ý Như đứng dậy, bà Thái nhìn con nói:

⁃ Ý Như, con đi đâu đó?

Ý Như nhìn mẹ nói:

⁃ Con phải đi gặp cảnh sát, con muốn biết có thật là cha con không.

Ý Như không đợi mẹ nói, cô bỏ đi. Cô có người bạn là cảnh sát nên cô đi gặp Dũng, thấy Ý Như Dũng chưa kịp hỏi thì Ý Như đã hỏi trước.

⁃ Dũng cho Như biết, có thiệt là xác của cha Như không?

Dũng đứng nhìn cô bạn rồi lắc đầu.

⁃ Dũng cũng không biết nữa. Dường như có gì đó không ổn. Có người muốn ám sát cha của Ý Như vì chiếc xe bị dứt thắng. Cảnh sát có coi lại thì thấy dường như có người giỡ trò. Nhưng rất tiếc chiếc xe cháy nhiều quá và hai cái xác trong đó cũng cháy luôn nên không biết được ai là ai. Bây giờ họ còn đang khám nghiệm.

Ý Như giống như kẻ mất hồn. Cô lay vai Dũng.

⁃ Ý Như muốn nhìn cái xác đó có được không?

Dũng lắc đầu giữ vai bạn.

⁃ Không được đâu, họ không cho ai vào cả. Lúc sáng cũng có người muốn vào coi, nhưng cảnh sát cũng không cho vào.

Ý Như nhíu mày, cô hỏi:

⁃ Người đó là ai vậy?

-Hình như là giám đốc công ty đá quí Linh Trân thì phải. Cô ta là Hoàng Tùng Linh.

Ý Như cũng đoán người đó là Tùng Linh. Ý Như vội vàng lái xe đi. Cô đi thẳng đến công ty Tùng Linh nhưng không có Tùng Linh ở đó. Cô lái xe về nhà Tùng Linh. Bấm chuông một hồi thì có người mở cửa, nhưng người đó lại là Châu Pha. Thấy Ý Như, Châu Pha vồn vã.

⁃ Chào Ý Như, Châu Pha cũng vừa nhắc Ý Như thì Ý Như đến.

Ý Như không chào Châu Pha, cô chạy vội vào nhà. Tùng Linh và Mỹ Thuyên đang ngồi ở phòng khách uống trà. Nhìn gương mặt Ý Như, Tùng Linh biết rằng có vấn đề nên cô quay sang nói với ỹ Thuyên và Châu Pha, lúc đó thì Châu Pha cũng vừa tới.

Thuyên và Châu Pha có thể cho Tùng Linh nói chuyện với Ý Như một chút.

Cả hai như hiểu chuyện nên tế nhị dẫn nhau ra vườn. Tùng Linh nhìn Ý Như chờ đợi. Ý Như giận dữ hỏi:

⁃ Tại sao út lại làm xáo trộn gia đình của Như. Gia đình Như có lỗi gì với út sao?

Tùng Linh bỏ ly trà xuống. Cô ôn tồn:

⁃ Như nói gì út không hiểu, nói lai từ đầu đi.

Ý Như cười khẩy:

⁃ Út không hiểu sao? Như thấy út là người hiểu nhiều nhất đó chứ. Tai nạn của cha Như chắc có phần của út trong đó có phải không? Sáng nay út đi thăm xác cha Như là có vần đề....

Tùng Linh ngắt lời Ý Như.

⁃ Trước khi nói chuyện gì Ý Như phải suy nghĩ một chút rồi nói. Thứ nhất, chưa chắc xác đó là xác của cha Như. Thứ hai, nếu út có dính dáng đến tai nạn đó thì bây giờ út đang được cảnh sát mời về uống nước rồi. Khi chưa biết chuyện, không nên kết luận như vây.

Ý Như cũng không vừa:

⁃ Chính út là người thứ ba, chính út đã cướp đi hạnh phúc của mẹ Như. Như ghét út.

Tùng Linh đứng dậy, cô nói chậm rãi:

⁃ Út không có nhiều kiên nhẫn nữa đâu. Ý Như nên về chăm sóc cho mẹ mình thì hay hơn là đến đây chấn vấn út những chuyện không đâu vào đâu.

Ý Như thãy sắp hình lên bàn, cô nhìn Tùng Linh với ánh mắt giận dữ.

⁃ Vậy út giải thích đi, cái này là gì?

Ý Như muốn coi nét mặt của Tùng Linh như thế nào khi nhìn những tấm hình này, nhưng cô thấy Tùng Linh vẫn tỉnh bơ.

⁃ Ai chụp vậy? Đẹp lắm chứ? Nhưng chỉ nhìn vào tấm hình này mà nói về út như vậy, Ý Như có thấy mình quá đáng không?

Ý Như xé những tấm hình đó và nói:

⁃ Út đã dập tắt đi tất cả tình cảm và sự kính trọng mà Ý Như đã cố giành cho út. Như sẽ không bỏ qua đâu nếu tai nạn của cha Như có dính líu đến út.

Tùng Linh vòng tay nhìn Ý Như khiêu khích.

⁃ Làm được thì đã nói. Có giỏi thì Ý Như hãy thay cha Như lo cho công ty đi. Dừng có giỡ những trò con nít với út. Không dể đâu. Với lại Như phải suy nghĩ và xem lại hành động của mình. Đừng để sẽ phải ôm hai chữ hối hận vào người.

Ý Như lắc đầu, cô nói thật mạnh mẽ.

⁃ Út hãy coi, Như sẽ làm được. Như sẽ cho út biết sự thất bại là như thế nào.

Ý Như bỏ đi. Chỉ còn lại mình Tùng Linh. Cô cầm những tấm hình còn lại mà Ý Như chưa xé rồi mỉm cười. Chau Pha và Mỹ Thuyên từ ngoài bước vào, Châu Pha nói

-Linh làm vậy sẽ làm cho Ý Như bị tổn thương

Mỹ Thuyên đứng nhìn Tùng Linh và cô hiểu Y Như trong lòng Tùng Linh rất quan trọng . Cô nghĩ đã đến lúc mình nên nén tình cảm của mình lại . Vì cô biết khi Tùng Linh yêu ai rồi những tình cảm của người khác đều không quan trọng nữa . Tung Linh nhìn Châu Pha nói

-Khi người ta bị thương thì họ sẽ mạnh mẽ và trưỡng thành hơn

Tùng Linh nói xong đi vào trong. Mỹ thuyên và Chau Pha chỉ biết nhìn nhau. Họ chưa bao giờ thấy được khía cạnh này của Tùng Linh mặc dù họ thân với Tùng Linh từ rất lâu.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page2#ixzz1NwmsFvsA

Chapter 12

Cả gần tháng nay Ý Như ít ở nhà. Cô thường ở công ty và về nhà mẹ cô. Gia đình chồng cô cũng hiểu nên không hỏi tới. Họ biết bây giờ Ý Như rất cần sự giúp đỡ của họ, nhưng họ cũng biết Ý Như đang muốn một mình cô sẽ cố gắng vực công ty của ba cô dậy nên họ chỉ giúp cô trong âm thầm. Tối nay cả gia đình chồng Ý Như ngồi quây quần ăn cơm. Hôm nay cô hơi ngạc nhiên vì có Tùng Linh và ông nội ngồi ăn chung với nhau. Vì từ trước giờ ít khi cô thấy bữa ăn mà có cả ông nội và út. Một phần cô biết là út không thích ngồi ăn với cha mình, còn một phần là Ý Như tránh mặt Tùng Linh luôn. Nếu hôm nay không vì mẹ chồng cô nói thì chắc cô cũng không xuống ăn chung. Đôi khi cô không muốn mình trở thành một đứa con dâu cứng đầu vì cô rất yêu mẹ chồng của mình. Trong gia đình này có mình bà là quan tâm đến cảm giác của cô nhiều nhất. Nhưng bà không hiểu được bây giờ cô muốn gì. Cô đang muốn quên một người. Mà cô biết rằng cái cách mà để quên một người mau nhất là đừng gặp người ta nhiều quá. Ý Như không biết mình làm vậy có đúng không nữa, nhưng cô nghĩ rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác. Suốt bữa ăn Ý Như dặn lòng là đừng nhìn qua người ta, nhưng đôi mắt của cô cứ tự làm theo ý mình. Thấy không khí im lặng, mẹ chồng cô lên tiếng:

- Ý Như nè, con bận rộn ở công ty, có cần mọi người giúp gì thì cứ nói nhé.

Không đợi Ý Như trả lời, ông Tùng lên tiếng trước :

- Ông nghĩ con nên nghe lời ông để thằng Phong Thiên qua đó giúp con quản lý công ty.

Phong Thiên định lên tiếng thì anh nhận được cái nhìn nghiêm khác của cha nên đành im lặng. Thấy vậy Ý Như nói:

- Thưa ông nội, công ty của ba con cũng không cần chồng con coi sóc vì bên ấy cũng có mấy chú giúp con rồi. Cứ để anh ở đây giúp cho ba.

Ông Tùng khoát tay.

- Không được, nó là chồng thì phải chăm sóc cho vợ và giúp đỡ cho đến khi công ty được ổn định lại. Cần tiền bạc hay thêm năng lực thì cho ông biết. Ông sẽ cho người qua đó.

Ông bỏ chén cơm xuống bàn và nói tiếp:

- Tối nay ông Dương Thạch sẽ tổ chức một bữa tiệc, Phong Thiên đưa vợ con đi cho biết thêm. Ở đó biết đâu sẽ làm quen được vài người. Học hỏi kinh nghiệm từ nơi họ cũng là một điều tốt.

Phong Thiên gật đầu. Anh cũng không muốn cãi ông nội vì Phong Thiên đang xin cha năn nỉ ông nội cho anh mở phòng triển lãm tranh. Anh thực sự ghét kinh doanh nhưng sao anh cứ phải theo đuổi nó. Một lúc nào đó Phong Thiên phải đứng trên đôi chân của mình thôi, nhưng anh biết không phải là bây giờ. Phong Thiên ngước mặt lên nhìn Tùng Linh. Suốt bữa ăn hình như Tùng Linh đang suy nghĩ gì đó. Anh thấy mình nên học hỏi ở

Tùng Linh rất nhiều. Và muốn mở phòng triển lãm tranh, người giúp được anh chỉ có cô mà thôi. Phong Thiên phải ra tay thôi. Thật ra Phong Thiên cũng muốn giúp Ý Như, nhưng về lĩnh vực kinh doanh thì Phong Thiên chịu thua. Anh cũng cảm thấy có lỗi với Ý Như, nhưng chẳng thà anh đứng ngoài hơn là giúp mà chẳng được gì rồi còn làm cho nó tệ hơn nữa thì anh mới là đáng trách. Mà cũng lạ, sao ông nội không nhờ út mà lại kêu anh giúp. Ông thừa biết khả năng của anh kia mà. Đúng là người già, đôi khi làm việc thật khó hiểu.

Mọi người còn đang ăn thì Tùng Linh ngừng đũa, cô đứng dậy nói:

- Xin phép mọi người, con đã no rồi. Xin mọi người cứ dùng tiếp.

Nói rồi cô đi lên lầu. Ông Phong nhìn vợ hỏi:

- Út nó làm sao vậy em? Anh thấy hình như con bé không được khỏe cho lắm.

Ông Tùng yên lặng, nhưng Ý Như thấy được sự lo lắng hiện lên trên mặt ông. Không biết út có biết rằng cô rất quan trọng với từng thành viên trong gia đình này hay không. Mặc dù rất muốn ghét Tùng Linh, nhưng Ý Như làm không được. Cô biết rằng Tùng Linh dần dần trở thành một người rất quan trọng trong cuộc sống của cô. Ý Như cũng xin phép đi lên lầu. Đi đền phòng Tùng Linh, Ý Như lưỡng lự không biết có nên gõ cửa không. Cô muốn lấy một ít đồ dùng của mình rồi xin phép qua phòng bên cạh ngủ. Mấy hôm nay Tùng Linh đi vắng nên Ý Như ngủ phòng Tùng Linh, nhưng giờ cô không muốn cả hai phải khó xử. Bên phòng sách của Tùng Linh và Phong Thiên có một chiếc gường nhỏ. Cô có thể tạm ngủ ở đó. Mặc dù trong nhà này có rất nhiều phòng trống, nhưng Ý Như không vô đó bao giờ nên cô cảm thấy sợ. Dù sao phòng sách cũng tốt hơn. Nó sát bên cạnh phòng của Tùng Linh và cô cũng hay vào đó đọc sách. Ý Như mở nhẹ chốt cửa thì cánh cửa chợt mở ra. Tùng Linh đứng trước mặt cô. Ý Như lúng túng không biết nói thì thì Tùng Linh mở miệng trước:

- Như vào trong ngủ đi!

Nói rồi Tùng Linh bỏ mặc Ý Như đứng đó, cô đi lại phòng sach. Chợt cô quay lại nói với Ý Như:

- Đừng khóa cửa, để chút nữa út vào.

Không cần dặn thêm, Tùng Linh đã mất hút sau cánh cửa. Ý Như đứng đó mà không biết cô có nghe lầm không. Không lẽ út không biết rằng Ý Như đang rất giận cô hay sao? Ý Như vào phòng, làm vệ sinh cá nhân xong cô lên gường nằm ngủ. Tưởng rằng với cơn buồn ngủ mình đang có sẽ giúp cô dễ dàng ngủ hơn. Nhưng không phải vậy. Cô nằm không biết bao lâu thì cô nghe tiếng chân. Biết rằng đó là Tùng Linh nên cô giã vờ nhắm mắt lại. Cô thở thật đều. Tùng Linh đi lại, nằm xuống bên cạnh. Cô sửa lại cái mền cho Ý Như rồi nhắm mắt lại. Ý Như vẫn làm như cô đang ngủ. Tùng Linh quay sang nhìn người con gái đang nằm bên cạnh mình. Cô mỉm cười dịu dàng. Cô đang đấu tranh với chính mình. Cô hiểu người con gái này đây rất quan trọng với cô. Cô có thể cùng người này đi

hết quãng đời còn lại của mình không? Đó là điều Tùng Linh đang suy nghĩ. Cô còn phải lo nhiều thứ nữa. Tùng Linh thở dài, rồi cô ôm Ý Như vào lòng và cô tìm vào giấc ngủ. Nằm trong lòng Tùng Linh, Ý Như cảm thấy bình yên. Nhưng rồi cô lại nghĩ đến cha nên cô giã vờ trở mình và quay lưng lại với Tùng Linh. Nằm một hồi không thấy Tùng Linh ôm cô nữa, Ý Như cảm thấy một chút hụt hẫng nhưng rồi cô nhắm mắt lại.

Chapter 13

Ý Như mặc chiếc áo đầm được thiết kế dành riêng cho cô do nhà thiết kế trẻ Tường Lâm thiết kế. Chiếc áo này được Phong Thiên đặc biệt nhờ bạn của mình thiết kế cho Ý Như. Chiếc áo màu trắng được thắt dây màu xanh lá cây ở eo làm tăng thêm vẽ đẹp của nó. Phong Thiên ngắm vợ không chớp mắt. Ý Như thật đẹp. Không biết đêm nay sẽ có bao nhiêu người ganh tỵ với anh đây. Chiếc xe đỗ xuống trước một căn biệt thự đồ sộ, Ý Như ngước nhìn tấm bảng treo thật to ở phía trước “ Dương Gia Trang”. Ngôi biệt thự của gia đình chồng cô không thua kém gì ngôi biệt thự này, nhưng ở đây có cái gì đó thu hút người ta hơn. Phong Thiên nắm tay Ý Như dẫn vào trong. Khi cả hai ngồi xuống thì Tùng Linh cũng ngồi xuống bên cạnh. Phong Thiên nhìn Tùng Linh hỏi:

- Út đi một mình sao? Còn Nhật Trường đâu?

Tùng Linh không trả lời câu hỏi của Phong Thiên, nhưng cô nhìn Ý Như mỉm cười làm Ý Như ngượng ngùng quay đi. Phong Thiên thấy vậy chọc:

- Út làm gì nhìn vợ Thiên làm vợ Thiên mắc cỡ thế?

Tùng Linh lại mỉm cười khi nghe Phong Thiên dùng hai chữ “ vợ Thiên”, nhưng cô không nói gì cả. Chỉ ra hiệu cho Phong Thiên và Ý Như đi vào trong. Đang đi cô nói nhỏ vào tai Ý Như:

- Út thấy màu trắng rất hợp với Ý Như. Đẹp lắm.

Nghe lời khen của Tùng Linh làm Ý Như lúng túng. Đôi gò má của cô nóng bừng. Phong Thiên nhìn Tùng Linh rồi quay sang nhìn Ý Như. Phong Thiên nghĩ trong đầu, không lẽ anh để cho Ý Như bên cạnh Tùng Linh nhiều quá, họ đã nãy sinh tình cảm với nhau? Phong Thiên phải tìm cách ngăn chặn thôi, nhưng chuyện này Phong Thiên sẽ tính sau vì bây giờ ông Dương Thạch bước ra cùng với đứa cháu gái của mình. Ý Như mở mắt thật lớn, cô như không tin vào mắt mình. Người đó không phải là Khiết San sao? Khiết San quay xuống nhìn Ý Như cười. Ý Như bậm môi. Cô không ngờ Khiết San lại không nói gì về gia đình của cô cho Ý Như nghe cả. Mỗi khi Ý Như hỏi, Khiết San lúc nào cũng tìm cách lãng qua chuyện khác. Ông Thạch nắm tay cô cháu gái và quay xuống nói với mọi người:

- Cảm ơn mọi người đã nễ mặt đến đây hôm nay. Lý do tôi mời bữa tiệc tối hôm nay là vì tôi muốn rút lui khỏi thương trường. Già rồi, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi nên giờ muốn giao lại công ty cho đứa cháu gái là Dương Khiết San. Mong mọi người giúp đỡ cháu thật nhiều.

Những tiếng vỗ tay hoàng loạt vang lên. Phong Thiên nói nhỏ vào tai Ý Như:

- Ông ta là một trong những người mà chúng ta cần phải học hỏi đó. Nếu muốn thành công ở lĩnh vực kinh doanh. Thật đáng tiếc là ông ta về hưu sớm quá.

Mặc dù Phong Thiên nói gần lỗ tai mình nhưng Ý Như không nghe gì cả. Cô đang cố gắng dập tắt những suy nghĩ đang nẩy nở trong đầu của mình. Tùng Linh nắm nhẹ bàn tay Ý Như rồi quay sang Phong Thiên nhắc nhở:

- Thiên và Ý Như đi lại đằng kia chào mọi người một tí đi. Ý Như cần quen biết thêm nhiều người.

Phong Thiên gật đầu rồi đứng dậy. Tùng Linh và Ý Như cũng đứng dậy theo. Nhưng Tùng Linh quay sang nói với cả hai:

- Út về trước đây, hai đứa về sau nhe!

Phong Thiên nhíu mày hỏi:

- Sao út về sớm vậy? Út không định đến chào cô Bích và cô Minh sao?

Tùng Linh lắc đầu.

- Không, út có hẹn với Nhật Trường.

Không nói thêm Tùng Linh bước ra ngoài. Cô vừa ra đến cửa thì ông Dương Thạch kêu lại.

- Tùng Linh. Sao cháu về sớm vậy?

Tùng Linh gật đầu chào ông mỉm cười.

- Cháu có hẹn ông à.

Ông Dương Thạch bật cười sảng khoái, ông đưa khuỷu tay mình cho Tùng Linh.

- Cháu luôn luôn thẳng thắng với tất cả mọi người và không kiêng vị ai cả, có phải không? Cháu có thể đi dạo với ông không? Lâu rồi cháu không ghé thăm ông đấy.

Lưỡng lự một hồi rồi Tùng Linh luồng tay mình vào khuỷu tay ông và cùng ông bước ra ngoài.

Ý Như thấy vậy định quay sang hỏi Phong Thiên về ông Dương Thạch nhưng khi cô quay lại thì Khiết San đang đứng trước mặt cô, Ý Như giơ tay lên chặn ngực. Khiết San thật lòng hỏi:

- Chị có làm Ý Như sợ không?

Ý Như gật đầu, Khiết San vén sợi tóc trên trán Ý Như qua một bên nói:

- Chị xin lỗi, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút nhé!

Lúc đó Phogn Thiên cũng vừa đi lại, thấy Khiết San, Phong Thiên cười nói:

- Khiết San, sao rồi? Sắp cai quản một công ty tầm cỡ như vậy, cảm giác như thế nào?

Khiết San bật cười. Cô giã vờ như nhăn mặt.

- Không có cảm giác gì cả. Chỉ thấy đôi vai như nặng đi.

Không đợi Phong Thiên hỏi thêm, Khiết San nắm tay Ý Như kéo đi. Cô nói vọng lại:

- Cho mượn cô vợ của Thiên một chút nhé.

Phong Thiên ngạc nhiên không biết Khiết San kéo Ý Như đi đâu. Mà anh nghĩ cũng lạ, hết út rồi lại đến Khiết San, ai cũng nhầm vào vợ của anh hết. Không lẽ anh và Ý Như thật sự không có duyên phận? Không thể như thế được. Chút nữa anh phải điều tra Ý Như thôi.

Khiết San kéo Ý Như vào phòng của mình và đóng của lại. Ý Như ngạc nhiên nhìn Khiết San. Cô ngây thơ nói:

- Chúng ta có thể nói ở ngoài kia mà. Sao phải vào đây?

Khiết San nheo mắt nhìn Ý Như.

- Vì nơi đây mình sẽ không bị dòm ngó. Và chúng ta sẽ không bị ai quấy rày.

Ý Như thấy ánh mắt Khiến San nhìn mình thật ấm áp. Cô quay mặt đi. Khiết San lại gần bên Ý Như nói:

- Em rất đẹp Ý Như. Tường Lâm thật sáng suốt khi thiết kế chiếc áo này cho em. Nếu mà hắn thấy em mặc chiếc áo này thì em sẽ phải khổ dài dài với hắn.

Ý Như nghiêng đầu như không hiểu. Cô hỏi:

- Tại sao em bị khổ dài dài khi anh Tường Lâm thấy em mặc áo do anh thiết kế?

Khiết San bật cười.

- Vì những cô model khác không ai mặc chiếc áo này đẹp bằng em, ngốc à.

Đây là lần thứ hai có người khen Ý Như đẹp, cô nghi ngờ rằng không phải mình đẹp nhưng vì chiếc áo làm cho cô đẹp. Nhưng không sao, cô đẹp hay áo đẹp cũng không quan trọng lắm. Cô muốn quan sát căn phòng của Khiết San. Cô nhìn một lượt khắp căn phòng. Ý Như thấy ngoài chiếc gường ra thì trong đây có rất nhiều tranh. Những bức tranh thật đẹp. Căn phòng này cũng hơi hơi giống của Tùng Linh, nhưng của Tùng Linh có nhiều thứ hơn. Ý Như định hỏi thì Khiết San giành hỏi trước:

- Em ngạc nhiên vì ở đây không có gì ngoài chiếc gường này cả và những bức tranh kia có phải không?

Ý Như gật đầu, cô không ngạc nhiên lắm khi Khiết San hiểu mình đang nghĩ gì vì Khiết San rất giỏi điều đó. Khiết San tiếp:

- Giản dị vẫn là một điều tốt. Chị thích như thế. Căn phòng ngủ không nên để quá nhiều thứ. Chỉ cần để những gì có thể giúp mình đi vào giâc ngủ mà thôi.

Càng ở gần Khiết San, Ý Như thấy Khiết San có rất nhiều điểm đặc biệt và thu hút cô. Cô thấy Khiết San thật dễ gần gũi. Nếu như có một người chị như Khiết San thì hay biết mấy nhỉ.

- Em đang nghĩ gì đó?

Ý Như giật mình, cô lúng túng. Rồi như lấy lại bình tỉnh, cô noi’ :

- À,……..không có gì. Nhưng không phải chị rất hiểu em sao, nếu vậy sao chị không biết em đang nghĩ gì.

Khiết San đi lại bên gường của mình và ngồi xuống. Cô đập đập bên cạnh như muốn kêu Ý Như lại ngồi gần. Cô nói:

- Nếu chị biết tất cả mọi ý nghĩ trong đầu em, thì chị là Ý Như rồi.

Nghiêng đầu nhìn Ý Như Khiết San nhẹ nhàng.

- Em không có gì muốn hỏi chị sao?

Ý Như nhún vai.

- Có lẽ khi khác chị không biết em nghĩ gì hay muốn gì, nhưng em biết bây giờ chị biết em muốn hỏi gì rồi mà. Nếu muốn nói thì chị sẽ nói. Em có hỏi cũng vậy thôi.

Khiết san bật cười thú vị.

- Chị thích tính tình này của em hơn Ý Như à, vì những lúc em như vậy em mới là em.

Cô kéo Ý Như ngồi xuống gường, nghiêm mặt nhìn Ý Như, Khiết San nghiêm giọng:

- Chị muốn công ty em gia nhập vào công ty của chị, em nghĩ sao?

Ý Như nhìn Khiết San khó hiểu.

- Chị không biết rằng công ty của gia đình em sắp phá sản sao?

Khiết San gật đầu.

- Chị biết điều đó và chị biết gia đình chồng em có thể giúp cho em, nhưng họ không giúp có phải không?

Ý Như đứng dậy, cô nhìn ra cửa sổ. Khiết San đi lại bên cạnh. Ý Như quay lại hỏi:

- Tại sao muốn giúp em?

Khiết San nhìn sâu vào mắt Ý Như trả lời:

- Không vì sao cả, chị thích giúp em. Vậy thôi.

Ý Như cũng nhìn sâu vào mắt Khiết San, cô nói rõ từng chữ như dứt khoát.

- Vậy thì em xin cảm ơn, em muốn nhờ vào sức của mình thôi. Chúng ta ra ngoài đi.

Ý Như cất bước đi thì Khiết San kéo tay cô lại.

- Em phải nên hiểu mọi thứ không đơn giản như em nghĩ đâu. Em nên suy nghĩ lại đi. Công ty của ba em nếu không có công ty khác hùn vốn sẽ không thể nào đứng dậy được.

Ý Như lắc đầu cương quyết.

- Em đã suy nghĩ kĩ rồi. Nếu không đứng dậy được thì cứ coi như em có lỗi với ba mẹ của em vậy.

Khiết San không muốn nói nữa. Vì cô biết có nói gì vào lúc này cũng không thay đổi được ý định của Ý Như. Cô khoát tay:

- Được rồi, chuyện đó chúng ta sẽ tính sau. Chị có chuyện muốn nói với em đây.

Ý Như nhìn Khiết San chờ đợi.

- Chị nói đi.

Khiết San nhìn Ý Như, giọng cô êm ái.

- Chị đã yêu em rồi Ý Như à.

Ý Như như không tin ở tai mình, cô biết Khiết San rất quí mình, nhưng cô không ngờ Khiết San lại nói thẳng ra như vậy. Cô lúc nào cũng chỉ muốn làm em của Khiết San thôi.

- Chị biết em cần thời gian, nhưng chị nghĩ chị nên nói cho em biết thôi. Không gây áp lực cho em chứ?

Ý Như dỡ cười dỡ khóc trong lòng. Rồi cô nghĩ đến Tùng Linh, Ý Như thẳng thắng:

- Xin lỗi, em có thể chỉ là em gái của chị thôi.

- Vì sao?

Ý Như không muốn nói là vì cô đang có tình cảm với một người khác vì cô biết cô và Tùng Linh chẳng đến đâu, nhưng nếu cô nói vì phải dồn sức lo cho công ty thì liệu Khiết San có tin không?

- Có phải vì Tùng Linh.

Ý Như giật mình, Khiết San mỉm cười.

- Nếu vì Tùng Linh thì đó không phải là điều chị quá lo lắng. Chị chỉ sợ em không có cảm giác với đàn bà thôi.

- Chị…..

Khiết San nhún vai.

- Không sao đâu, chị sẽ cạnh tranh công bằng. Em đừng lo. Chị sẽ đi nói với Tùng Linh đây.

Khiết San bước đi, nhưng Ý Như trấn cô lại.

- Không được, chị không được nói gì với Tùng Linh hết.

Khiết San nhếch môi.

- Tại sao?

- Vì lý do không phải Tùng Linh…

Khiết San cắt ngang.

- Em đừng nói là vì em bận lo cho công ty của ba em nha.

Ý Như lúng túng, cô không biết phải nói gì hết, nhưng cô mở tròn mắt khi thấy bức tranh bên cạnh gường của Khiết San. Cô đi lại cầm lên và hỏi:

- Người này là ai?

- Là một người rất quan trọng với chị. Sao em hỏi vậy? Em biết người này ??

Ý Như lắc đầu, cô bỏ xuống và bước ra ngoài. Khiết San hỏi:

- Em sao vậy Ý Như?

Ý Như nhìn Khiết San nói:

- Em muốn được yên tỉnh chút.

Khiết San ngạc nhiên. Sao Ý Như lại như vậy? Lúc nãy vẫn còn tốt mà, không lẽ Ý Như biết người trong tranh. Khiết san đi lại bỏ tấm tranh trở lại chổ. Cô định đi tìm Ý Như để hỏi, nhưng không thấy Ý Như đâu vì Ý Như đã tìm một góc trong vườn nhà Khiết San và ngồi ở đó suy nghĩ. Bức tranh với người con gái đó giống y như người con gái mà Tùng Linh xăm trên lưng. Khiết San nói người này rất quan trọng với Khiết San. Và Ý Như cũng nghĩ rằng người này cũng quan trọng với Tùng Linh nữa. Vậy người này là ai? Mà Ý Như cũng thấy mình vô duyên hết sức. Chuyện của họ mà, tại sao Ý Như phải lo và tò mò kia chứ. Lấy hòn đó chọi xuống dưới hồ cá, Ý Như lẩm bẩm:

- Tại sao mình phải quan tâm, người ta có quan tâm cho mình đâu.

- Ai không quan tâm đến Ý Như vậy?

Tiếng của Tùng Linh làm Ý Như giật mình.

- Út!

Đi lại lấy viên đá ra khỏi tay Ý Như, Tùng Linh nói:

- Có giận người nào đó thì cũng không nên giết hết đám cá ở đây. Ý Như muốn về không? Út đưa Ý Như về nhe.

Ý Như gật đầu. Tùng Linh nắm bàn tay Ý Như đặc lên đó một nụ hôn, cô ôm Ý Như vào lòng không nói gì cả.

- Chúng ta đi thôi.

Ý Như không hiểu Tùng Linh đang nghĩ gì nữa. Vậy đối với Tùng Linh, Ý Như giữ vị trí như thế nào trong trái tim cô đây? Ý Như ngước nhìn lên bầu trời. Ba vì sao như chiếc hình tam giác tỏa sáng một góc riêng.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page2#ixzz1NwmvqjRI

Chapter 14.

Khiết San vừa xuống tới thì chiếc xe của Tùng Linh cũng vừa đi ra. Cô đứng nhìn theo suy nghĩ cho đến khi tiếng ông nội làm cô giựt mình.

- Con đứng đó làm gì vậy Khiết San, sao không vào nhà? Ở trong còn nhiều khác đợi con lắm đấy.

Khiết San đi lạ bên ông nội:

- Dạ con biết thua nội.

Ông Thạch nhìn đứa cháu thân yêu của mình hỏi:

- Người con gái đó là ai?

Khiết San khoát tay mình vào tay ông vừa đi vừa nói:

- Thưa nội, đó là vợ của Phong Thiên. Hôm đám cưới nội có đi dự mà!

Ông Thạch ngừng lại rồi như nhớ ra ông tiếp:

- Già rồi, nên ta quên mất. Hèn chi thấy quen quen. Nhưng Khiết San này, cô ta là gái đã có chồng, con đang làm gì đây?

Khiết San than thầm trong bụng. Không ngờ ông lại tinh ý như vậy. Cô nói như trấn an ông:

- Chúng con chỉ là bạn.

Ông Dương Thạch lắc đầu:

- Không, ông biết cháu của ông đang có tình cảm với cô gái đó. Nhưng hình như cô ta rất quan tâm đến Tùng Linh. Riết ông không hiểu đám trẻ tụi con nghĩ gì nữa.

Rồi ông nghiêm nét mặt nhìn Khiết San.

- Làm sao thì làm, con không thể làm tổn thương đến Tùng Linh. Hiểu không?

Khiết San gật đầu. Cô hiểu vì sao ông nội lại lo lắng cho Tùng Linh. Cô cũng hiểu tại sao ông nội lại quan tâm đến Tùng Linh nhiều như vậy. Nhưng ông nội đâu biết rằng ông không cần phải lo lắng về chuyện này, vì Tùng Linh không dễ dàng bị tổn thương như vậy.

Trên xe ngoài anh tài xế ra chỉ có Tùng Linh và Ý Như. Cả hai đều im lặng. Ý Như nhìn ra ngoài. Cảnh vật thật yên ắng, lâu lâu có vài người đi qua lại. Bất giác chiếc xe dừng lại bên một bờ hồ rộng lớn. Anh tài xế xuống mở cửa xe cho Tùng Linh và Ý Như. Tùng Linh dẫn Ý Như đi lại bên hồ. Ý Như nhìn quanh, cô thấy rất nhiều cặp tình nhân đang ngồi trò chuyện với nhau. Vài ba nhóm mat ngồi ăn uống và cười giỡn. Gió mát, trăng thanh làm Ý Như cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Chợt làn gió đùa qua tóc Ý Như làm cô se lạnh. Tùng Linh quan tâm:

- Lạnh lắm không?

Ý Như lắc đầu. Tùng Linh kéo Ý Như sát lại gần mình và ôm trọn Ý Như vào lòng.

- Như vậy sẽ ấm hơn.

Được Tùng Linh ôm, Ý Như cảm thấy bình yên. Cảm giác này có tồn tại mãi không? Đó vẫn là câu hỏi chưa có lời đáp án của Ý Như.

- Út có chuyện muốn nói với Ý Như.

Tùng Linh luôn luôn đi vào vấn đề chính. Cô ít khi đi vòng vo. Đôi lúc làm người ta đứng tim, nhưng đó cũng là ưu điểm của cô. Do phải làm người khác tò mò.

- Út nói đi.

Ý Như đọc thấy trong mắt Tùng Linh điều cô sắp nói rất là quan trọng. Ý Như nghe tim mình đập mạnh.

- Chúng ta bắt đầu đi!

Ý Như còn chưa hết sửng sốt vì câu nói của Tùng Linh thì Tùng Linh nói tiếp:

- Út không trốn được trái tim của mình nữa, và út biết Ý Như cũng có cảm giác giống như út. Vậy tại sao mình không bắt đầu. Có đúng không?

Đôi má Ý Như nóng bừng. Tim cô đập thật mạnh. Cô không biết mình có nghe lầm không nữa. Có phải út muốn quen với mình đúng không? Tùng Linh nắm bàn tay Ý Như đặc lên đó một nụ hôn.

- Ý Như không cần phải trả lời ngay bây giờ. Hãy suy nghĩ kỹ đi. Ba ngày sau cho út biết câu trả lời là muốn hay không. Chỉ vậy thôi. Bây giờ chúng ta về đi. Cũng đã khuya rồi.

Tùng Linh dắt tay Ý Như ra xe lại. Ý Như cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa vì đầu óc cô đang chạy lung tung. Trong một đêm cô được hai người tỏ tình mà lại là hai người đàn bà. Chuyện gì đang xảy ra cho cô đây. Tùng Linh thấy củ chỉ của Ý Như cô mỉm cười. Cô hiểu tâm trạng của Ý Như, nhưng cô biết mình cần phải cho Ý Như thời gian. Cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều và phải đấu tranh rất nhiều với chính bản thân mình để nói ra những lời này với Ý Như vì cô biết tương lai sẽ là một con đường rất khó khăn cho cả cô và Ý Như nếu Ý Như bằng lòng đi với cô.

Xe dừng đến trước cổng nhà chồng Ý Như lúc nào cô cũng không hay. Tùng Linh đưa Ý Như đến cổng, cô nói:

- Như vào trong đi, trong ba ngày tới út sẽ không làm phiền Ý Như đâu. Út để cho Ý Như suy nghĩ.

Rồi cô đặt lên môi Ý Như một nụ hôn, sau đó cô kê môi mình sát tai , sau đó cô kê môi mình sát tai nói:

- Linh yêu em.

Ý Như chạy vào nhà. Cô lấy tay chặn ngực. Cô vẫn không khỏi hoảng hồn vì những gì vừa xảy ra. Cô đi lên lầu và chạm mặt Phong Thiên khi anh vừa định đi xuống. Không chú ý đến Phong Thiên lắm nên Ý Như hết hồn.

Phong Thiên nhìn Ý Như giận dữ.

- Em làm gì mà mất tích luôn sau khi đi với Khiết San vậy? Có biết anh tìm em khắp nơi không? Có những người nổi tiếng anh muốn giới thiệu với em để giúp cho công ty ba em nhưng hình như em không mấy quan tâm thì phải.

Ý Như nhíu mày, cô không thích cách nói chuyện của Phong Thiên dành cho cô, nhưng cô vẫn dịu giọng:

- Xin lỗi Phong Thiên, Ý Như có chút việc nhưng không có nói cho Thiên biết. Lần sau sẽ không có như vậy nữa.

Ý Như nói xong bước đi nhưng Phong Thiên nắm tay cô kéo giật lại. Ý Như cố gắng gỡ

tay mình ra khỏi Phong Thiên, nhưng càng gỡ thì Phong Thiên càng nắm chặt. Đau quá làm Ý Như rơi nước mắt. Cô nói một cach giận dữ:

- Đủ chưa?

Phong Thiên nhếch môi.

- Chưa đâu, tôi còn phải biết cô đang làm chuyện gì sau lưng tôi nữa. Cô đừng nói với tôi cô bắt đầu yêu đàn bà đó nhe.

Ý Như dùng tay còn lại của mình xán cho Phong Thiên một bạt tay. Giọng cô đanh lại.

- Cái đó là quyền của Như, Thiên không có quyền gì cấm cản hết.

Phong Thiên sững sờ lại nhưng anh nghe tiếng cửa phòng của cha mẹ mình mở nên bỏ tay Ý Như ra. Bà Phong bước ra nhìn hai người hỏi:

- Có chuyện gì vậy các con?

Cả Ý Như và Phong Thiên đồng thanh nói:

- Dạ không có gì thưa mẹ!

Bà Phong nhìn lên lầu nói:

- Ý Như, con thay đồ xong xuống mẹ có chuyện muốn nói .

Ý Như xoa tay của mình trả lời:

- Dạ thưa mẹ.

Cô lách người qua khỏi Phong Thiên và đi vào phòng Tùng Linh. Mở đèn lên cô thấy tay mình bầm tím. Ý Như lầm bầm:

- Phong Thiên mắc dịch!

Cô vội vã thay bộ đồ và làm vệ sinh xong cô lấy thêm chiếc áo khoát khoát vào vì không muốn bà Phong thấy cổ tay bầm tím của mình. Cô vừa xuống lầu thì bà Phong đã ngồi từ lúc nào. Bà đang đọc báo. Thấy cô bà cười đôn hậu.

- Lại đây ngồi với mẹ, hôm nay con đi có vui không?

Ý Như đi đến bên bà ngồi xuống, cô mỉm cười:

- Dạ vui mẹ à.

- Vậy thì tốt, mẹ muốn nói với con chuyện này.

Ý Như nhìn bà.

- Xin mẹ cứ nói!

Bà Phong trấn an con dâu.

- Thật ra cũng không có gì, ba ngày nữa chúng ta sẽ đi Nha Trang nghỉ mát rồi, Mẹ muốn con về hỏi với mẹ con bên đó coi có muốn đi chung không. Mẹ thấy mẹ con cũng cần phải đi ra ngoài cho thoải mái.

Ý Như hiểu bà Phong muốn nói gì. Từ ngày cha cô mất tích đến nay, mẹ cô cứ ở nhà suốt. Ý Như thì lo cho công ty nên cũng ít khi ở bên bà. Đây cũng là dịp tốt cho mẹ con cô có những ngày nghĩ bên nhau.

- Dạ thưa mẹ, con sẽ hỏi.

Bà Phong gật đầu.

- Vậy tốt rồi, thôi con đi nghỉ sớm đi, mẹ cũng vô nghỉ đây.

Đợi bà Phong đi rồi, Ý Như mới đi lên lầu. Cô vừa vào phòng thì điện thoại của cô reo. Ý Như biết là ai nhắn tin cho mình vì chiếc điện thoại này là cái mà Khiết San mua cho cô. Mở ra đọc tin nhắn, Ý Như không khỏi phì cười.

'“ Em đã bị bắt cóc rồi phải không? Người ta có nói tiền chuộc là bao nhiêu? Chị cần phải tìm em về gấp thôi”.

Ý Như nhắn tin lại:

“ Bán cả gia tài để chuộc em lại sao?”

“ Nếu có được em thì chị sẳn sàng.”

Ý Như không nhắn lại nữa. Cô quay sang bên kia ngủ. Rồi cô lại nhìn chiếc điện thoại mà cô dùng thường ngày. Cô nghĩ thầm, sao út không nhắn tin hay gọi điện thoại cho mình nhỉ? Mà cũng đúng út nói sẽ cho mình 3 ngày suy nghĩ mà. Thật ra Ý Như biết mình yêu Tùng Linh chứ. Cô rất mong mõi điều này xảy ra mà. Nhưng từ khi ba cô có chuyện, Ý Như cảm thấy sợ. Cô cảm thấy mình không thể nào hiểu được Tùng Linh. Trái tim cô nói cho cô biết là Tùng Linh không phải người xấu. Có chuyện gì đó mà Tùng Linh chỉ chưa nói cho cô biết thôi, nhưng ở bên cạnh Tùng Linh thì cô lại sợ. Còn Khiết San thì cô chỉ coi như chị, cô không thể làm Khiết San đau khổ được. Thà dứt thoát thì tốt hơn. Ngoài chuyện đó ra, cô còn có gia đình của mình, gia đình của Phong Thiên nữa. Họ sẽ nghĩ gì nếu cô nói với họ rằng cô yêu người khác và muốn li dị với con họ. Ý Như không biết Tùng Linh có suy nghĩ đến điều đó không. Nhưng Ý Như cũng thấy mình thật khó hiểu, muốn ở bên Tùng Linh nhưng lại sợ lung tung. Ý Như thở dài, cô cố gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình. Ý Như cần phải ngủ. Cô không muốn lo nghĩ đến chuyện này nữa. Nhưng khi chợp mắt. Nụ cười và ánh mắt Tùng Linh hiện lên trong trí cô. Ý Như với tay ôm chặt chiếc gối có mùi hương của Tùng Linh vào lòng và thiếp đi.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page2#ixzz1NwmynrZD

Chapter 15.

Đúng như lời bà Phong nói, ba ngày sau cả nhà đi du lịch với nhau, nhưng không phải đi Nha Trang mà là đi Tây Nguyên chơi. Không muốn đi máy bay nên ông Phong lấy xe du lịch của mình chở cả nhà đi. Mẹ của Ý Như không đi được vì bà đi ra Vũng Tàu thăm người bạn.

Vì chuyến đi này, bà Phong thức dậy thật sớm. Bà chuẩn bị tất cả mọi thứ xong xuôi rồi thì mọi người mới bắt đầu sửa soạn. Đến 9h sáng thì mọi người đã có mặt đầy đủ trong xe trừ Tùng Linh. Ông Phong thấy lâu quá thúc giục:

- Phong Thiên, con gọi thử coi Tùng Linh đang ở đâu.

Phong Thiên lấy điện thoại của mình ra bấm số của Tùng Linh thì có một chiếc xe chạy vào cổng. Ý Như nhìn ra, cô thấy có người con trai nào đó đang chở Tùng Linh. Phong Thiên thấy người đó liền giơ tay lên chào. Người trai đó đáp trả lại bằng nụ cười và cái vãy tay, xong rồi quay qua nói gì đó với út. Ý Như quay mặt đi chổ khác. Cô nhắm mắt lại như muốn ngủ. Tùng Linh từ giã Nhật Truờng xong cô đi vào xe. Phong Thiên cố tình ngồi chính giữa Tùng Linh và Ý Như. Tưởng đâu là tách được hai người, nhưng ông Phong lên tiếng:

- Phong Thiên, con lên lái xe dùm ba. Ba cần nói điện thoại với ngoại con một chút, vừa nói điện thoại vừa lái không thoải mái đâu.

Phong Thiên ỉu xìu. Tùng Linh nheo mắt nhìn Phong Thiên như chọc tức. Phong Thiên chớp mắt nhìn Tùng Linh rồi mở cửa xe ra ngoài. Ông Phong đi xuống ngồi kế bên vợ ở băng giữa, còn Tùng Linh và Ý Như ngồi ở sau cùng. Ông Tùng quay sang nói với Phong Thiên khi anh lái xe mà cứ nhìn kiếng.

- Con lái xe phải nhìn trước chứ, sao cứ nhìn vô kiếng. Sợ vợ con bị bắt cóc sao?

Phong Thiên như bị bắt quả tang liền chống chế:

- Ông nội này, con nhìn ra sau để coi có cảnh sát không đó mà.

Ông Tùng nói:

- Cái thằng, chạy vừa đủ được rồi, ai kêu chạy nhanh quá mà phải canh chừng cảnh sát. Lo nhìn đằng trước đi!

Tùng Linh phá lên cười làm mọi người cười theo. Phong Thiên bị mọi người chọc quê nên im thin thít. Khi xe chạy được một quãng rồi, Ý Như quay sang hỏi Tùng Linh:

- Người đó có phải bác sĩ Nhật Trường không?

Tùng Linh quay sang Ý Như gật đầu xong cả hai lại im lặng. Chợt Tùng Linh luồng tay mình qua nắm lấy bàn tay Ý Như. Cô nhắm mắt lại ngủ. Ý Như cũng nhắm mắt lại. Cô ngủ lúc nào không hay. Cho đến khi nghe tiếng bà Phong gọi cả hai mới thức dậy. Ý Như hỏi bà Phong:

- Đến Tay Nguyen rồi hả mẹ?

Bà Phong gật đầu:

- Đến rồi con gái, chúng ta vào nhà đi. Con với Tùng Linh đem đồ lên lầu, tắm rửa rồi xuống ăn cơm. Hôm nay dì Thương sẽ cho mình những ăn món rất ngon.

Dì Thương mà bà Phong nói là chị ruột của bà chỉ lớn hơn bà hai tuổi. Dì thương có ba người con đều là con gái hết. Người con gái lớn đã có gia đình và ở gần dì. Người con thứ hai đang du học ở Mỹ. Đứa con gái út năm nay đang học lớp 12. Chồng dì có một công ty chuyên về xuất nhập khẩ đồ biển, nên mõi lần về đây là cả nhà được dì đãi những món đồ biển rất ngon. Dì rất yêu thương Phong Thiên vì bên ngoại chỉ có mình Phong Thiên là cháu trai. Nhưng Phong Thiên luôn ganh tỵ vì dì lúc nào cũng ưu ái Tùng Linh hơn. Những lúc như vậy Tùng Linh thường hay nói “ Út sẽ không có con để cho con được là đứa cháu duy nhất của dòng họ Hoàng. Như vậy có hết ganh tỵ chưa?”. Phong Thiên luôn nhe răng cười đắc ý vì anh biết Tùng Linh không thích đàn ông. Tùng Linh được xếp ở căn phòng trên lầu ba và phòng của Phong Thiên và Ý Như kế bên. Còn tất cả mọi người đều ở lầu 2. Ở dưới chỉ có một phòng của con gái út của dì vì cô nhỏ không thích leo cầu thang.

Khi Xuân Hương, tên con gái út của dì, được 5 tuổi. Có một lần chạy giỡn trên cầu thang và bị té gãy tay. Từ đó trở đi, Xuân Hương không thích ở trên lầu, nên dì dượng dành riêng cho con gái của mình một căn phòng thật lớn ở dưới.

Ý Như đem đồ của mình và đi vào phòng Tùng Linh. Đợi Ý Như đi khuất rồi, Phong Thiên kéo Tùng Linh sang một bên.

- Út, út cho Thiên biết có phải út và Ý Như có chuyện gì rồi không?

Tùng Linh như cau mày suy nghĩ rồi cô lắc đầu. Phong Thiên bực bội:

- Thiên biết là có mà, út nói mau đi.

Tùng Linh lắc đầu nhìn đứa cháu của mình. Cô nói một cách dứt khoát:

- Ý Như và út chưa có gì hết, vì út chỉ mới tỏ tình nhưng chưa biết Ý Như nghĩ sao.

Phong Thiên há hốc mồm. Anh không ngờ Tùng Linh nói thẳng như vậy. Phong Thiên vo^i. lắc đầu :

- Út làm như vậy không được! Ý Như là vợ của Thiên mà.

Tùng Linh bỏ giỏ xuống đất, cô khoanh tay nhìn Phong Thiên nói:

- Vợ Thiên? Thiên bỏ hai chữ vợ Thiên qua một bên được rồi. Ý Như không có yêu Thiên và út biết rằng Thiên cũng không có yêu Ý Như. Có chăng là lòng tự ái của một gả đàn ông khi bị một người đàn bà từ chối mà thôi.

Biết rằng Tùng Linh nói đúng, nhưng Phong Thiên cãi lại:

- Út đừng nghĩ út hiểu Thiên nhiều như vậy.

Rồi Phong Thiên khoát tay nói tiếp:

- Chúng ta sẽ làm giống như khi còn nhỏ. Mỗi lần út và Thiên thích một cái gì đó giống

nhau. Chúng ta không nhường cho ai nên đã lấy cách này giải quyết. Bây giờ cũng vậy.

Tùng Linh cầm giỏ mình bước đi. Cô nói vọng lại:

- Ý Như không phải là một món hàng để người ta giành lấy. Nhưng út sẽ chơi một lần với Thiên để cho Thiên biết những lời út nói có thật hay không.

Đúng như dự tính, sau khi ăn xong, Phong Thiên mượn xe của dì Thương chở Tùng Linh đến khu tập đánh quyền. Xuân Thùy thường hay đấu ở đâu cho nên cũng không lạ lẫm với Phong Thiên và Tùng Linh. Lúc nhỏ họ thường hay đi coi Xuân Thùy thi đấu. Mặc dù là con gái nhưng Xuân Thùy rất thích học võ, nhất là môn này. Đến khi lấy chồng thì không còn chơi nữa. Đậu xe phía trước, Tùng Linh và Phong Thiên bước vào. Phong Thiên đến nói gì đó với ông trưởng khu tập đánh quyền này một lúc sau trên sàn đấu chỉ còn lại Tùng Linh và Phong Thiên. Hôm nay cũng không đông lắm nên dễ cho Tùng Linh và Phong Thiên đấu nhau. Hai người từ nhỏ có đánh vài lần cho vui và có coi người ta đánh, rồi sau đó mỗi khi cả hai không đồng ý một chuyện gì đó thì cô cháu lại đấu nhau coi ai được phần thắng. Đấm đấm hai tay vào nhau Phong Thiên nhìn Tùng Linh hỏi:

- Út chuẩn bị chưa? Chúng ta đanh 10 phút thôi nhe, coi ai sẽ bị đánh nhiều hơn.

Tùng Linh gật đầu. Tuy Tùng Linh không mạnh như Phong Thiên nhưng cô rất nhanh. Mỗi lần Phong Thiên ra đòn cô đều tránh được. Nhưng mỗi khi cô ra đòn, tuy không mạnh nhưng đủ để lại những vết bầm trên gương mặt Phong Thiên. Cho đến phút thứ 10 Phong Thiên đưa tay mình lên cao. Không ngờ Tùng Linh không tránh nên lãnh trọn cú đấm của anh. Phong Thiên điếng hồn, anh không ngờ Tùng Linh đứng yên như vậy. Anh hớt ha hớt hải chạy lại.

- Út có sao không? Sao út không tránh? Út đưa Thiên xem.

Tùng Linh đưa tay rờ nhẹ lên vết thương nơi gò má của mình. Cô thấy thật rát, nhưng Tùng Linh nói trấn an Phong Thiên:

- Út không sao, cũng may Thiên đánh không quá mạnh.

Cả hai đi lại ghế ngồi xuống. Không khí nặng nề bao trùm. Chợt Phong Thiên nói trước:

- Út này, Thiên sẽ không làm phiền Ý Như nữa. Hai nguời cứ việc đến với nhau.

Tùng Linh quay lại nhìn cháu của mình, cô hỏi:

- Sao Thiên lại đổi ý định?

Phong Thiên nhún vai rồi anh đáp:

- Thiên hiểu ý út rồi, thật sự Thiên không có yêu Ý Như. Mà nếu có yêu Ý Như mà người cô ấy chọn là út Thiên cũng sẽ không đành. Vì trong cuộc đời của Thiên hai người đàn bà quan trọng nhất là út và mẹ. Thiên rồi sẽ có nhiều người như Ý Như, nhưng chỉ có mình út là út thôi.

Tùng Linh ôm Phong Thiên. Cô ngã mặt mình lên vai anh nói:

- Cảm ơn Thiên đã hiểu. Nếu thật sự Ý Như yêu Thiên, út cũng sẽ rút lui. Vì Thiên rất quan trọng với út, Thiên hiểu điều đó không?

Phong Thiên gật đầu. Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì anh la lên:

- Chết rồi út ơi, nếu mẹ hỏi mặt út và Thiên như vậy, mình sẽ trả lời sao?

Tùng Linh suy nghĩ một hồi rồi cô nói:

- Cứ im lặng khi họ hỏi và chỉ nói hai chữ xin lỗi, biết chưa?

Phong Thiên gật đầu như hiểu rồi cả hai cùng đứng dậy đi về.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page2#ixzz1Nwn2DBbI

Chapter 16

Về đến nhà, người mà thấy gương mặt của Phong Thiên đầu tiên chính là dì Thương. Dì hoảng hốt la lên

-Con sao vậy nè Phong Thiên

Nghe tiếng của dì mọi người đều quay lại nhìn. Đúng lúc đó Tùng Linh cũng từ ngoài bước vào. Mọi người hết nhìn Phong Thiên rồi nhìn Tùng Linh không biết chuyện gì đả xảy ra với cả hai. Bà Phong đi vội lại rờ mặt Phong Thiên hỏi

-Có chuyện gì xảy ra với hai đứa vậy? Có phải bị ai đánh không?

Mặt Phong Thiên rất đau nhưng anh không dám lên tiếng . Anh quay sang nhìn Tùng Linh như muốn kêu Tùng Linh trả lời giùm, nhưng thấy Tùng Linh không nói gì nên anh cũng tiêp tục im lặng. Bà Phong vừa xót con vừa xót em chồng nên la lên

- Hai đứa sao không trả lời??

Ông Phong đi lại ôm vai vợ nhỏ nhẹ

-Thôi được rồi em, chúng ta ăn cơm rồi sẽ nói chuyện sau

Ông quay sang nhìn cả hai rồi nói

-Còn không mau lên lầu tắm rửa cho sạch sẽ đi. Chút nữa ông nội về con phải giải thích với ông nội nữa

Thấy có người giải thoát giùm, Tùng Linh không nói gì cô bỏ đi trước. Phong Thiên lén lén nhìn mẹ rồi cũng bước đi theo.

Dì Thương quay sang nói với chị mình

-Thôi để em đi lấy thuốc chút nữa xức lên cho tụi nhỏ

Bà Phong nói với chồng

-Anh thiệt lạ, sao không để em hỏi coi hai đứa đó tại sao bị như vậy?

Ông Phong kéo vợ ngồi xuống ghế, ông ôn tồn giải thích

-Em có hỏi mà hai đứa nó không nói em nghĩ mình có ép được không? Cũng phải đợi tụi nó tắm rửa sạch sẽ, coi vết thương như thế nào rồi hỏi cũng không muộn

Bà Phong nghe chồng giải thích có lý quá nên không nói nữa, nhưng trong lòng có rất nhiều câu hỏi dành cho Phong Thiên và Tùng Linh. Bà nhìn chồng nói

-Thằng Thiên muốn ra riêng ở mà em chẳng yên tâm tí nào .

Ông Phong nhìn vợ mỉm cười . Ông không biết khi nào vợ ông mới nhận ra rằng Phong Thiên đã lớn rồi .

Khi lên đến lầu rồi, Phong Thiên mới mở miệng

-Hết hồn, cũng may không có ông nội ở nhà.

Tùng Linh chỉ cười. Cô nói như để trấn an Phong Thiên

-Chút nữa út sẽ lo về phần ông nội. Thiên đi tắm rửa đi

Phong Thiên gật đầu rồi đi vội vào phòng. Nhưng anh quay ngược lại gọi Tùng Linh

-Út nè, hôm qua Thiên có nói với mẹ là sẽ ra riêng ở sau khi mình về lại Sài Gòn, nhưng giờ Thiên với Ý Như như vậy thì phải làm sao?

Tung Linh nhìn Phong Thiên rồi trả lời

-Thiên cứ dọn ra riêng, Ý Như có thể ở với út . Dù sao Thiên cũng nên như vậy, để ba mẹ và ông nội biết rằng Thiên đã lớn

Phong Thiên gật đầu rồi đi vào phòng . Anh thấy ê ẩm cả người. Anh không nghĩ mình sẽ đánh cá kỉu như vậy với Tùng Linh thêm lần nữa . LÚc nào anh cũng là người thua cuộc và luôn đem về gương mặt xưng húp . Đến giường rồi, Phong Thiên thả người xuống . Anh chỉ muốn ngủ .

Còn Tùng Linh đi vào trong phòng của mình. Thấy Ý Như đang ngủ nên cô rón rén đi nhẹ vào phòng vệ sinh. Nhưng khi Tùng Linh mở cửa, Ý Như nghe tiếng động liền tỉnh thức. Cô dụi mắt hỏi

-út về rồi hả?

Tùng Linh không quay đầu lại. Cô trả lời trước khi đóng cửa phòng vệ sinh lại

-Út mới về, đợi út tắm rửa một chút sẽ nói chuyện với Ý Như.

Ý Như định hỏi tiếp nhưng nghe tiếng nước chảy cô biết Tùng Linh đang tắm nên thôi. Ý Như lấy quyển sách Chạng Vạng đang đọc dang dở ra đọc tiếp. Khi Tùng Linh bước ra khỏi phòng vệ sinh, Ý Như bỏ quyển sách xuống. Cô hốt hoảng kêu lên

-Mặt út sao vậy??

Tùng Linh ra dấu cho Ý Như nói nhỏ chút rồi cô đi lại nằm xuống giường. Ý Như nhìn gương mặt Tùng Linh xuýt xoa. Cô hỏi nhỏ

-Ai đánh út vậy??

Tùng Linh kéo Ý Như nằm xuống trả lời

-Phong Thiên

Ý Như la lớn

-Cái gì??

Tùng Linh lấy tay mình che miệng Ý Như lại, cô thỏ thẻ

-Đã nói Ý Như rồi, đừng la to mà

Ý Như gỡ tay Tùng Linh ra, cô hỏi tiếp

-Mà sao Phong Thiên lại dám đánh út?

Tùng Linh để ngón tay mình trên môi Ý Như, cô nói

-Vì Ý Như

Ý Như trợn mắt, cô chỉ vào mình hỏi lại lần nữa như muốn chắc ăn

-Là vì Như sao?

Tùng Linh thay cho câu trả lời bằng cái gật đầu như xác nhận. Ý Như bật dậy

-Út đã nói hết với Phong Thiên?

Tùng Linh thật thà

-Đúng vậy

Ý Như nhíu mài

-Vì vậy mà Phong Thiên đánh út?

Tùng Linh lắc đầu, cô nhắm mắt trả lời

-Không, chỉ là út với Thiên thích đánh nhau vậy mà. Thôi không nói chuyện này nữa. Chúng ta nói chuyện của mình đi.

Ý Như giả vờ như không nghe rồi lấy mền trùm kín mặt lại. Tùng Linh càng cố gỡ ra thì Ý Như càng kéo lại. Đến một hồi lâu, mệt quá rồi nên Tùng Linh không kéo ra nữa. Cô cũng giả vờ nhắm mắt lại ngủ. Ý Như không thấy Tùng Linh động đậy nữa nên mở mền hé hé ra nhìn. Khi thấy Tùng Linh nhắm mắt rồi, cô mở mền ra thêm chút nữa. Đợi có vậy, Tùng Linh kéo mền ra khỏi mặt Ý Như và cô ôm chầm lấy Ý Như. Ý Như la lên

-Út ăn gian

Tùng Linh vừa lắc đầu vừa cười

-Út cũng học theo Ý Như đó thôi

Nói rồi cô nghiêm nét mặt, vuốt những sợi tóc lòa xòa đang che đôi mắt của mình. Tùng Linh nói

-Chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng thôi Ý Như à, vì không thể phí quá nhiều thời gian. Út cần câu trả lời để còn biết mình phải làm gì

Ý Như phụng phịu

-Út lúc nào cũng nói thẳng, làm như không sợ người khác sẽ giận . Mà nếu Ý Như không chịu thì sảo

Tùng Linh nhỏ nhẹ, cô nghiêng đầu hỏi lại

-Giận vì những lời nói thẳng sao? Út chỉ nói thẳng với những người út rất yêu thương và những người út rất ghét

Ý Như giả vờ hỏi

-Vậy Ý Như là người út ghét sao? Nhưng út vẫn chưa trả lời câu hỏi của Ý Như

Tùng Linh cười, nụ cười làm tim Ý Như lỗi nhịp.

-Nếu Ý Như không chịu thì Út sẻ quên Ý Như đi, chỉ vậy thôi . Và trả lời câu hỏi thứ hai: Ý Như là người út rất yêu thương

Ý Như không hỏi nữa. Cô yêu cái tính nói thẳng này của Tùng Linh mất rồi. Vậy cô lưỡng lự làm gì nữa. Tùng Linh đang nhìn cô chờ đợi. Ý Như ngã vào lòng Tùng Linh. Cô thỏ thẻ bên tai

-Chúng ta sẽ bắt đầu út nhé. Như sẽ cùng út đi hết quãng đời còn lại

Tùng Linh ôm Ý Như thật chặt. Cô sợ Ý Như sẽ bay đi mất.

-Linh sẽ đem niềm vui và hạnh phúc đến cho em. Tin Linh nhé

Ý Như gật đầu. Cô thấy bình yên trong vòng tay của Tùng Linh. Hình ảnh cha cô thoáng qua, nhưng Ý Như gạt đi. Cô tin tưởng nơi Tùng Linh. Ngoài trời bắt đầu chuyển mưa, nhưng Tùng Linh và Ý Như nghe tim mình ấm áp. Đợi khi Ý Như ngủ rồi, Tùng Linh nhìn người yêu trong giấc ngủ. Cô mỉm cười mãn nguyện. Cô biết Ý Như chính là người sẽ đi đến cuối cuộc đời với cô. Tùng Linh không ngờ mình lại yêu một người đến như vậy. Cô hôn khắp gương mặt của Ý Như rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Chắc là do đi đường mệt quá nên Tùng Linh cũng không cảm thấy đói bụng nữa. Cô nghe thấy tiếng dì Thương gõ cửa, nhưng con mắt cứ díp lại. Trăng bắt đầu lên cao hòa vào mây yên bình

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page2#ixzz1Nwn5XbsJ

Chapter 17

Sáng hôm sau Tùng Linh, Ý Như và Phong Thiên dậy thật sớm vì hôm qua Xuân Hương hứa sẽ dẫn ba người đi chơi. Cô bé nói sẽ đãi ba người những món ăn đặc biệt ở Tây Nguyên

Đối với Tùng Linh và Phong Thiên thì những món ăn ở đây không xa lạ với họ lắm. Nhưng với Ý Như thì khác. Cô rất phấn khởi vì đây là lần đầu tiên Ý Như đến đây. Cô đi nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ đi đến Tây Nguyên.

Ngồi sau xe Tùng Linh, Ý Như nhìn xung quanh. Tùng Linh hôn lên trán Ý Như rồi cô sửa lại chiếc nón trên đầu Ý Như cho ngay ngắn, cô nói

-Trời nắng lắm, em có muốn đi xe hơi không?

Ý Như lắc đầu, cô nũng nịu nói

-Em muốn đi xe gắn máy hơn. Chúng ta đi mau lên

Tùng Linh lắc đầu cho xe chạy. Cô nói trong tiếng gió

-Thưa công chúa, chúng ta lên đường đây

Chạy một khoảng xa, Xuân Hương đập vai Phong Thiên nói

-Vợ Thiên dễ thương ghê, nhưng sao lại thân với Tùng Linh vậy? Họ giống một cặp quá

Phong Thiên im lặng không nói. Xuân Hương nói tiếp

-Không lẽ……

Phong Thiên gật đầu nói

-Họ là một cặp

Xuân Hương nhíu mày. Cô biết Tùng Linh yêu con gái. Nhưng không ngờ lại yêu vợ của Phong Thiên. Cô chậc lưỡi, Phong Thiên hỏi

-Họ đẹp đôi phải không?

Xuân Hương gật đầu. Phong Thiên mỉm cười. Xuân Hương vỗ vỗ lên vai Phong Thiên

- Thiên nè, Thiên sẽ có một người vợ yêu Thiên thật nhiều vì Thiên đáng được như vậy

Nghe đến đó Phong Thiên bật cười. Xuân Hương cười theo. Nghe hai người cười, Tùng Linh và Ý Như quay lại. Họ không biết hai người kia nói gì, nhưng họ cũng cười theo. Bốn người nói chuyện râm rang suốt cả quãng đường.

Chạy xe gần một tiếng đồng hồ mới tới nơi, thì ra họ đến nhà của người bạn thân của Xuân Hương. Căn nhà thoáng mát có rất nhiều cây ăn trái. Đây là lần đầu tiên Ý Như thấy nhiều cây ăn trái như vậy. Có những loại trái mà Ý Như chưa bao giờ biết đến. Thấy Ý Như nhìn xung quanh, Tùng Linh nói nhỏ vào tai cô

-Ý Như, nước miếng em chảy ra đầy miệng kìa

Tưởng Tùng Linh nói thật, Ý Như dùng tay mình chùi miệng. Khi nghe tiếng Tùng Linh cười, Ý Như mới biết Tùng Linh chọc mình. Cô nguýt dài

-Đáng ghét. Em đi hái trái cây đây. Mà mình hái được phải không Linh?

Tùng Linh gật đầu. Cô nắm tay Ý Như chạy ra sau vườn. Ý Như vừa thở vừa nói

-Chúng ta không vô chào chủ nhà sao?

Tùng Linh đứng lại nói

-Bây giờ chưa cần phải chào. Khi nào họ ra tìm mình, thì mình chào cũng được.

Ý Như định nói gì, nhưng miệng cô đã bị môi Tùng Linh khóa lại. Khi Tùng Linh ngừng lại, cô nhìn gương mặt của Ý Như, cô chọc

-Trời nắng quá hả Ý Như, mặt em đỏ hết rồi

Ý Như đánh vào tay Tùng Linh rồi bỏ chạy. Cô nói vọng lại

-Đúng rồi, trời nắng quá. Em đi tìm trái cây ăn đây

Tùng Linh mỉm cười rồi chạy theo sau. Lúc đó thì Phong Thiên, Xuân Hương và Việt Thy cũng vừa ra tới. Đi lại bên Ý Như, Xuân Hương nói với Việt Thy

-Giới thiệu với nhỏ, đây là Ý Như vợ của Phong Thiên.

Xuân Hương nháy mắt với Tùng Linh cười. Biết Xuân Hương chọc mình, nhưng Tùng Linh không nói gì. Việt Thy chìa tay ra nói

-Hân hạnh được biết Ý Như

Ý Như cũng chìa tay ra bắt tay Việt Thy. Ý Như nhìn người con gái trước mặt mình không chớp. Cô thấy Việt Thy quen quá. Hình như cô đã gặp qua rồi. Ý Như còn đang cố lục lọi trí nhớ của mình thì cô nghe Việt Thy nói

-Lâu lắm rồi em mới gặp lại chị Tùng Linh.

Tùng Linh mỉm cười gật đầu.

-Đúng là lâu lắm rồi. Tụi em bây giờ lớn quá, Linh nhận không ra

Phong Thiên cướp lời Tùng Linh

-Vừa lớn vừa đẹp út ha

Việt Thy đỏ mặt khi nghe Phong Thiên nói, Xuân Hương đánh vào vai Phong Thiên nói

-Phong Thiên có vợ rồi, không được nhìn ngắm những người con gái khác.

Phong Thiên nhăn mặt. Anh biết là Xuân Hương chọc mình, nên Phong Thiên chọc lại

-Có vợ rồi thì tìm người tình, không được sao? Phải không Ý Như

Ý Như nhún vai. Cô trả lời

-Cứ vô tư

Tùng Linh bật cười. Tiếng cười của cô giòn tan. Mọi người cũng cười theo. Phong Thiên nhìn Tùng Linh. Anh ít khi thấy Tùng Linh vui như vậy. Anh thấy trong lòng nhẹ nhõm.

Ăn uống no say ở nhà Việt Thy xong thì mẹ Phong Thiên gọi. Bà kêu mọi người về nhà vì tối nay đãi tiệc gia đình. Vừa lấy xe chuẩn bị đi thì mẹ Việt Thy về. Thấy mẹ, Việt Thy reo lên

-Ôi mẹ về, có cả Thục Linh nữa

Tùng Linh chưa kịp chào mẹ Việt Thy thì Thục Linh chạy lại ôm cô

-Chị Tùng Linh, sao chị lại ở đây??

Tùng Linh cũng ngạc nhiên khi thấy Thục Linh ở đây

-Em không phải ở Sài Gòn sao? Sao lại ở đây?

Thục Linh xụ mặt

-Quê em ở Tây Nguyên mà. Chị quên rồi sao. Em về Tây Nguyên thăm cô của em và chị Việt Thy

Thì ra Việt Thy và Thục Linh là chị em họ. Tùng Linh vỗ má Thục Linh

-Xin lỗi em, chị quên mất

Ý Như không thích cách Thục Linh nhõng nhẽo với Tùng Linh. Nhưng cô im lặng. Với lại nãy giờ cô đang nhìn một người. Đó là mẹ của Việt Thy. Không biết chuyện gì mà nãy giờ bà cứ nhìn Tùng Linh chằm chằm. Không những Ý Như thấy điều đó mà Tùng Linh cũng thấy nữa. Đôi mắt bà nhìn Tùng Linh kinh ngạc. Việt Thy thấy vậy nên lay tay mẹ

-Mẹ à, mẹ có sao không??

Bà Như Hảo mẹ của Việt Thy nghe tiếng con gái, bà như tỉnh lại. Quay sang nhìn con, bà trả lời

-À…À mẹ không sao

Bà quay sang nhìn Tùng Linh rồi hỏi Việt Thy

-Bạn của con à

Việt Thy nhìn mẹ âu yếm, cô ôm tay bà nói

-Dạ đây là Phong Thiên, là anh họ của Xuân Hương. Còn đây là Ý Như vợ Phong Thiên và đây là cô út của Phong Thiên

Mắt bà Như Hảo vẫn không rời khỏi Tùng Linh. Bà nhíu mày rồi nhìn thẳng vào mắt Tùng Linh bà hỏi

-Con có thể nói chuyện riêng với ta một chút không?

Tùng Linh nhìn bà Như Hảo ngạc nhiên. Cô không biết bà muốn nói gì với cô, nhưng ánh mắt bà chứa đầy sự yêu thương và hình như bà có nhiều điều gì đó muốn nói nên Tùng Linh gật đầu. Bà Như Hảo bước đi, Tùng Linh đi theo sau. Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên không biết chuyện gì xảy ra.

Vào trong phòng rồi, bà Như Hảo khóa cửa lại. Tùng Linh quay sang hỏi

-Cô muốn nói chuyện gì với con??

Bà Như Hảo không trả lời Tùng Linh mà bà chỉ lẩm bẩm

-Giống quá, giống như khuôn vậy. Không thể giống như vậy được

Bà đi qua đi lại trước mặt Tùng Linh. Tùng Linh không biết bà ám chỉ điều gì, nên cô nói

-Cô à, nếu không có gì con ra trước nhé

Bà Như Hảo kéo tay Tùng Linh lại. Bà nhìn Tùng Linh hỏi

-Con có thể cho ta biết, cha mẹ con tên gì không?

Tùng Linh không biết có nên trả lời bà Như Hảo không, nhưng rồi cô trả lời

-Cha con tên Tùng còn mẹ con tên Tuyết Trân

Đúng rồi. Là tên của họ. Rồi bà hỏi tiếp

-Ba mẹ con ở Sài Gòn à?

Tùng Linh không muốn trả lời nhưng không hiểu sao nhìn vào ánh mắt bà Như Hảo cô lại buột miệng

-Đúng vậy, nhưng con chỉ ở với ba

Bà Như Hảo hỏi dồn

-Sao vậy? Ba mẹ con ly dị à

Tùng Linh bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Cô không trả lời mà bước ra ngoài. Đi đến gần cửa cô nghe bà Như Hảo nói

-Có phải con chỉ ở với ba con vì mẹ con qua đời khi con còn nhỏ. Mẹ con bị bệnh nặng và phải bỏ con ra đi không?

Tùng Linh ngừng bước và quay lại. Cô nhìn bà Như Hảo, cô hỏi từng chữ

-CÔ LÀ AI?

Nước mắt bà Như Hảo chảy dài. Bà đi lại ôm Tùng Linh vào lòng và nói

-Con có biết ta tìm con bao lâu không? Con có biết ta đã vất vả như thế nào không? Con rất giống Tuyết Trân, giống lắm

Tùng Linh không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Có quá nhiều câu hỏi đang nhảy múa trong đầu cô. Nhưng Tuyết Trân chính là tên của mẹ cô. Không lẽ mẹ cô và người đàn bà này có liên quan gì đến nhau? Bà Như Hảo đi đến bên bàn. Cố mở hộc bàn bà lôi một quyển sổ thật cũ kỹ ra. Bà đem lại bỏ vào tay Tùng Linh. Bà nói

-Con hãy về nhà và đọc quyển nhật kí này… Con sẽ hiểu và sẽ biết ta là ai. Sau khi con đọc rồi. Hãy quay lại đây. Ta có rất nhiều điều muốn nói với con. Thôi con về đi. Kẻo mọi người đợi

Tùng Linh bước ra ngoài. Cô không dám quay đầu lại cũng không dám hỏi gì thêm nữa. Thục Linh thấy Tùng Linh đi ra. Cô hớn hở định chạy lại nói chuyện thì bà Như Hảo đã ra hiệu cho cô ngừng lại. Mọi người im lặng nhìn nhau.

Ý Như dành lái xe và Tùng Linh để cho Ý Như lái. Tùng Linh đang suy nghĩ. Cô muốn mở quyển nhật ký ra đọc. Nhưng cô biết đây không phải là lúc. Thấy Tùng Linh im lặng nên Ý Như hỏi

-Linh à, có chuyện gì vậy? Chị không sao chứ?

Tùng Linh ôm eo Ý Như siết chặt. Cô trả lời cho Ý Như an tâm

-Chị không sao

Phong Thiên và Xuân Hương không ai hỏi Tùng Linh gì cả. Vì họ biết tính của Tùng Linh. Khi muốn chia sẻ thì cô sẽ chia sẻ. Còn Ý Như định bụng tối ngủ cô sẽ nói chuyện với Tùng Linh sau. Nhưng khi về đến nhà. Tùng Linh quay sang nói với ba người

-Út ra ngoài chút. Nói với mọi người đừng đợi cơm út. Út về sẽ ăn sau

Phong Thiên định nói Tùng Linh ở lại nhưng anh chưa kịp nói thì Tùng Linh đã cho xe chạy mất. Ý Như nhìn theo, trong lòng cô lo lắng. Ý Như thở dài. Sau cuộc nói chuyện với bà Như Hảo, tâm trạng của Tùng Linh không còn như trước nữa. Cô phải tìm hiểu nguyên nhân vì sao nhưng không biết Tùng Linh có chịu chia sẻ với cô không.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page2#ixzz1Nwn8mmsm

Chapter 18

Rời khỏi nhà, Tùng Linh cho xe chạy lên đồi. Đây là nơi cô thường tới mỗi khi không được vui. Cô ôm chặt quyển nhật kí của mẹ vào lòng. Từ lúc mẹ cô mất đến giờ, lúc này là lúc Tùng Linh thấy mình gần mẹ nhất. Tùng Linh lật từng trang và đọc

Ngày…tháng…năm

Nhật kí ơi,

Hôm nay trong lớp ta có một người bạn mới. Người bạn này tên là Như Hảo. Mặc dù chưa thân nhau nhưng ta biết Như Hảo và ta sẽ là bạn tốt của nhau.

Ngày…Tháng…Năm

Nhật ký ơi,

Nhật ký có buồn ta không? Đừng buồn, đừng ghen nhật ký nhé. Mặc dù Như Hảo chiếm hết thời gian của ta, nhưng nhật ký luôn là người bạn ta yêu quí nhất. Chỉ có nhật ký mới hiểu ta thôi, còn Như Hảo chỉ biết làm ta giận.

Nhật Ký biết không? Hôm nay ta buồn lắm. Như Hảo hứa sẽ đưa ta đi ăn những món ngon ở nhà hàng ZZZ nhưng rồi cuối cùng Như Hảo đã thất hẹn vì Như Hảo phải đưa bạn của Như Hảo đi thăm quan Sài Gòn vì bạn của Như Hảo ở Nha Trang mới vô. Ta biết ta không nên giận hờn, nhưng ta không làm chủ được con tim mình

Nhật ký cho ta biết đi. Một người đàn bà có thể yêu một người đàn bà được chăng ?

Ngoài trời lại mưa rồi. Không biết Như Hảo có bị ướt không

Ngày…Tháng…Năm

Sài Gòn lúc nắng lúc mưa nên không ai đoán được thời tiết sẽ như thế nào. Hôm nay ta và Như Hảo trên đường đến nhà sách thì trời bỗng dưng mưa lớn. Như Hảo chở ta đến một mái hiên nhà ai đó để trú mưa. Có vài người cũng dừng lại để trú mưa nữa. Mái hiên thì nhỏ mà người thì bắt đầu đông. Sợ người khác đụng trúng ta nên Như Hảo đã kéo ta vào đứng sát bên Như Hảo và ôm ta thật chặt. Không biết Như Hảo có biết rằng ta đang rất hạnh phúc không

Nhật ký……làm sao để Như Hảo hiểu đây?

Ngày…Tháng…Năm

Nhật ký ơi

Ta sẽ nói cho nhật ký biết một tin vui. Như Hảo cũng có cảm giác như ta đang có. Như Hảo nói Như Hảo sẽ không rời xa ta. Ta thật hạnh phúc. Đôi khi giấc mơ cũng biến thành sự thật.

Nhật ký nè, đừng buồn ta nhé. Ta phải xa ngươi một thời gian rồi. Đừng buồn nhé

Ngày…Tháng…Năm

Hôm nay Như Hảo và ta đi Nha Trang chơi. Những giây phút bên nhau thế này thật hạnh phúc. Ta cảm thấy mình thật may mắn. Mong hạnh phúc không mong manh

Ngày…Tháng…Năm

Ta trở lại rồi nhật ký ơi. Ngươi có nhớ ta không? Có nghĩ ta là một người ích kỷ không? Chỉ buồn mới nhớ đến ngươi?

Hôm nay ta không được vui. Cha đã biết chuyện của ta và Như Hảo. Cha không hiểu được tình yêu. Nếu mẹ còn sống thì tốt biết mấy phải không? Mẹ sẽ hiểu mà, nhưng cha thì lại khác. Chắc Như Hảo giận ta lắm. Vì Như Hảo rất yêu cha mẹ mình. Cha ta đã đến gặp gia đình Như Hảo. Và không biết chuyện gì xảy ra cả mà cả tuần rồi Như Hảo tránh mặt ta. Ta phải làm sao đây? Ta muốn đấu tranh, nhưng chỉ một mình ta……thì làm sao đủ sức?

Nhật ký ơi, cho ta biết đi, ta phải làm sao?

Ngày…Tháng…Năm

Như Hảo nói rằng Như Hảo không có giận cũng không buồn trách ba mẹ ta. Ta sợ Như Hảo sẽ rời xa ta, nhưng rồi Như Hảo nói sẽ không rời xa ta. Và đấu tranh tới cùng. Ta vui nhưng cũng lo sợ. Nhật ký ơi, ta phải cố gắng thôi. Ta và Như Hảo còn nhiều cái để đương đầu lắm. Ta không thể gục được

Ngày…Tháng…Năm

Nhật ký ơi

Ta đã thất bại rồi. Như Hảo thật sự đã rời xa ta. Sáng nay ta đến gặp Như Hảo, nhưng Như Hảo đã lạnh lùng và nói đừng tìm Như Hảo nữa. Như Hảo sẽ đi xa, sẽ không ở bên ta nữa. Những lời hứa chỉ là giả dối thôi. Kỷ niệm của ta và Như Hảo có với nhau cũng như bong bóng, vỡ rồi. Ta muốn khóc, nhưng ta khóc không thành tiếng. Ta có nhiều điều muốn nói, nhưng Như Hảo không nghe. Những tiếng thở dài không giải quyết được gì cả. Đúng không nhật ký? Nhưng ta không làm gì khác hơn được

Ngày…Tháng…Năm

Cha nói rằng ta cần phải lấy chồng. Tình yêu của ta và Như Hảo là bệnh hoạn. Ta không muốn đâu. Ta không muốn lấy chồng. Tại sao ta phải đi lấy chồng? Như Hảo ơi……đừng bỏ em

Ngày…Tháng…Năm

Như Hảo đã bỏ ta rồi. Ta không còn mục đích để sống nữa. Ta nghe lời cha và lấy người ta không yêu. Đêm động phòng, hắn biết ta không còn trong trắng nữa, ta biết hắn rất thất vọng. Những lời mắng nhiếc trở nên nhiều hơn. Hắn thường hay về khuya. Mỗi khi về đến nhà lại say xỉn……Ta thật mệt mỏi. Ước gì Như Hảo ở đây, ước gì ta không lấy chồng, ước gì…ước gì…

Ngày…Tháng…Năm

Điều ta không mong đợi cũng đã đến. Ta đã có thai. Như Hảo, vì đứa con ta phải quên Như Hảo thôi. Ta phải nói với hắn. Ta mong hắn sẽ quên tất cả và làm lại từ đầu. Nhưng hắn nhìn ta và nói “Cô có chắc đó là bào thai của tôi không?”. Ta đã không ngần ngại tát hắn một bạt tay và chạy vào phòng.

Ngày…Tháng…Năm

Mọi việc đã trở nên tồi tệ hơn. Ta không dám nói với cha sợ ông sẽ buồn. Ta cũng không dám nói với ai hết. Chỉ ôm vào lòng. Nước mắt cứ rơi. Ta nhớ Như Hảo. Không biết Như Hảo ở phương trời xa đó có nhớ ta không.

Hắn đem những người đàn bà khác về nhà và mắng nhiếc ta đủ điều. Ta không chịu nổi nữa rồi. Ta phải ra đi thôi. Ta cũng không thể về nhà. Ta phải làm sao đây nhật ký………

Ngày…tháng…năm

Nhật ký ơi,

Đã lâu rồi ta không có nói chuyện với mi, mi có buồn ta không? Tùng Linh bây giờ đã 6 tuổi rồi. Con bé thông minh lắm, nó đã biết đọc rồi. Ta ở nhà dạy kèm và với một cái quán nhỏ bán những thứ đồ linh tinh để nuôi sống hai mẹ con. Nhưng nhật ký ơi, căn bệnh của ta mỗi ngày một trầm trọng rồi. Ta không có đủ tiền để chữa trị. Với lại vùng quê này cũng không có đủ điều kiện. Ta chỉ thương cho Tùng Linh, không biết ta đi rồi, con bé phải làm sao nữa.

Ngày…tháng…năm

Chắc có lẽ đây là lần cuối cùng ta nói chuyện với mi. Đừng buồn ta nhật ký nhé………

Tùng Linh lật tiếp tục, cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ cô.

Nhưng những trang sau toàn là giấy trắn. Tùng Linh biết chỉ có một người có thể cho cô câu trả lời mà thôi. Cô lấy điện thoại của mình và gọi cho Phong Thiên

“Phong Thiên……”

“Út, út đang ở đâu vậy? Mọi người đang đợi út ở nhà”

“Út có việc, Thiên nói với mọi người là út về trễ. Mọi người cứ ăn trước đi.”

“Út, Ý Như lo cho út lắm. Út có muốn nói chuyện với Ý Như không?”

Tùng Linh lắc đầu như Phong Thiên đang ở trước mặt cô vậy

“Út sẽ nói chuyện với Ý Như sau, út có việc phải làm. Bye Thiên”

Phong Thiên thở dài

“Bye út”

Cúp máy với Phong Thiên rồi, Tùng Linh đi thẳng đến nhà bà Như Hảo. Cô biết chỉ có bà mới có thể cho cô câu trả lời mà thôi. Đến nơi, Tùng Linh gõ cửa, bà Như Hảo mở cửa cho Tùng Linh. Bà không mấy ngạc nhiên như bà biết rằng Tùng Linh sẽ quay lại.

Vào nhà đi Tùng Linh

Tùng Linh bước vào. Căn nhà bây giờ chỉ có mình bà Như Hảo. Cô không thấy Thục Linh cũng như Việt Thy đâu hết. Bà Như Hảo như đọc được ý nghĩ của Tùng Linh, bà mỉm cười

-Thục Linh và Việt Thy đang ở bên ngoài. Chỉ có mình cô ở nhà thôi

Tùng Linh mỉm cười lại. Bà Như Hảo đi đến ngồi xuống ghế. Tùng Linh ngồi bên cạnh. Bà cầm tay Tùng Linh bà nói

-Con rất giống mẹ, Tùng Linh à. Đó là lý do vì sao ta không thể rời mắt khỏi gương mặt con.

Bà vừa nói vừa rờ khuôn mặt của Tùng Linh. Tùng Linh không nói gì, cô nhìn bà hỏi

-Cô và mẹ con yêu nhau?

Bà Như Hảo gật đầu. Mặt bà rạng rỡ khi nghĩ về điều đó

-Ta và mẹ con yêu nhau, đó là tình yêu đẹp nhất trong cuộc đời của ta.

Tùng Linh nhíu mày

-Nhưng cô không đấu tranh cho tình yêu đó. Tại sao?

Bà Như Hảo thở dài. Qúa khứ như đang chạy trước mặt bà

-Ta yêu mẹ con rất nhiều Tùng Linh à, và ta cũng rất ân hận khi không bảo vệ được người mình yêu. Khi ông ngoại của con đến tìm cha mẹ ta, ta càng cương quyết phải bảo vệ mẹ con. Nhưng ông ngoại con nói đúng. Ta không có gì để đảm bảo được tương lai cho mẹ con cả. Ông ngoại con cho ta cơ hội đi du học, đang phân vân không biết có nên đi không. Nhưng cuối cùng vì tương lai của ta và mẹ con nên ta đồng ý. Ông ngoại con nói Tuyết Trân sẽ không đồng ý để ta ra đi, nên cách tốt nhất ta phải đối xử lạnh lùng với Tuyết Trân. Khi qua bên đó rồi thì viết thư về giải thích. Nhưng không ngờ ông ngoại con gạt ta và gạt luôn cả Tuyết Trân. Ông đem Tuyết Trân gả cho người khác. Khi nghe tin đó, ta đã không tin ở tai mình. Ta đến nơi và thấy điều đó là thật. Ta rất đau lòng. Ta muốn tìm Tuyết Trân để giải thích, nhưng rồi tự nhiên ta nghe sau ót mình thật đau rồi ta không còn biết gì nữa. Cho đến khi ta tỉnh dậy thì mới hay tin Tuyết Trân đã đi hưởng tuần trăng mật với chồng của mình rồi. Tim ta vỡ nát và cũng muốn đi đến một nơi nào đó để quên nên ta đã chọn đi du học. Cho đến khi ta học xong quay về. Ta muốn đi tìm lại mẹ con, nhưng ta tìm không ra. Vài năm sau ta tìm được thì lúc đó ta đã đến trễ. Mẹ con đã ra đi rồi

Nước mắt bà Như Hảo chảy dài, Tùng Linh cũng khóc theo. Cô bóp chặt bàn tay bà Như Hảo. Bà kể tiếp

-Lúc đó ta mới biết mẹ con đã bị cha con bạc đãi như thế nào. Ta có gặp ông Tùng người mà nuôi nấng con đến bây giờ. Ông ta đưa quyển nhật ký này cho ta. Lúc đó ta muốn nhận nuôi con, nhưng ông ta nói mẹ con đã gửi con cho ông, với lại đi theo ông, con sẽ có tương lai hơn, nên ta đã đồng ý. Lúc đó vì nhớ thương mẹ con, nên ta cũng không hỏi ông ta ở đâu. Chỉ biết có mỗi cái tên Tùng. Rồi ông ta đột ngột ra đi đem theo con nên ta đã mất liên lạc với con từ đó.

Bà Như Hảo nói xong, bà đứng dậy. Bà đi vào trong và đem ra một cái hộp. Trong đó có nhiều tấm hình đã cũ kỹ. Bà cầm một tấm đưa cho Tùng Linh. Bà chỉ người đàn ông đứng thứ ba từ trái sang, bà nói

-Con phải nhớ rõ gương mặt người đó. Vì ông ta chính là người làm cho mẹ con khổ.

Tùng Linh nhìn người đàn ông bà Như Hảo chỉ cho cô. Ông ta là cha đẻ của cô sao? Rồi Tùng Linh nhìn lần lượt từng gương mặt trong tấm hình đó. Cô ngỡ ngàng. Tùng Linh không tin vào mắt mình. Không thể như vậy được. Cô hỏi bà Như Hảo

-Còn những người đứng bên ông ta là ai?

Bà Như Hảo trả lời

-Đó là gia đình của hắn. Anh chị em và ba mẹ hắn

Tùng Linh rùng mình. Cô không thể tin được. Bà Như Hảo nhìn thấy được sự thay đổi trên gương mặt Tùng Linh bà hỏi

-Con biết họ sao? Ông ta đến tìm con sao?

Tùng Linh lắc đầu, cô trả lời

-Không, con chưa từng biết họ bao giờ. Con sẽ nhớ rõ. Cô yên tâm

Bà Như Hảo gật đầu. Bà cười mãn nguyện. Bà ôm Tùng Linh vào lòng

-Con có thể gọi ta là mẹ không?

Tùng Linh ngỡ ngàng rồi cô gật đầu. Tùng Linh ngồi nghe bà Như Hảo kể chuyện về mẹ cô. Về lúc hai người yêu nhau. Tùng Linh biết tình yêu bà Như Hảo dành cho mẹ cô không thua gì tình yêu của mẹ cô dành cho bà. Họ đáng phải được hạnh phúc. Tùng Linh ghét những ai đã làm khổ họ. Rồi bà quay sang Tùng Linh hỏi

-Con có biết ông ngoại của con là ai không?

Tùng Linh nhìn bà Như Hảo lắc đầu. Bà Như Hảo suy nghĩ một lúc rồi bà nói

-Con biết ông Dương Thạch chứ? Tổng giám đốc công ty “Thạch Vy”

Tùng Linh gật đầu. Ông ta là ông nội của Khiết San. Bà Như Hảo nói chắc nịch

-Ông ta chính là ông ngoại của con

Tùng Linh nhìn bà Như Hảo. Cô không tin ở tai mình. Ông ta là ông ngoại của cô sao. Tùng Linh như sực nhớ lại, cô quay sang hỏi bà Như Hảo

-Ông ta có biết là ông có một đứa cháu ngoại không?

Bà Như Hảo lắc đầu

-Cô cũng không biết nữa. Cô nghĩ con nên nói chuyện với ông Tùng một lần.

Tùng Linh gật đầu. Bà Như Hảo thấy khuya rồi nên giục Tùng Linh

-Thôi con về đi kẻo mọi người lo lắng. Chừng nào con về lại Sài Gòn?

Tùng Linh ôm lấy cánh tay bà Như Hảo trả lời

-Dạ ngày mốt con về lại. Mai con sẽ qua thăm cô

Bà Như Hảo gật đầu. Đóng cửa cho Tùng Linh xong, bà quay vào trong. Không có Việt Thy và Thục Linh ở đây, bà cảm thấy cô đơn. Bà ôm chiếc hộp vào lòng và nói

-Tuyết Trân, chị rất nhớ em.

Tùng Linh lái xe về đến nhà. Cô đi thật khẽ vào trong. Định gọi điện thoại cho Xuân Hương mở cửa giùm thì cánh cửa bật mở. Tùng Linh ngạc nhiên khi người mở cửa là ông Tùng.

-Thưa ba

Tưởng rằng ông Tùng sẽ la, nhưng không, ông chỉ nói thật nhỏ

-Con vào nhà đi, ba có chuyện muốn nói với con

Tùng Linh ngạc nhiên khi nghe ông Tùng nói điều này. Ông Tùng ít khi gọi cô vào nói chuyện riêng trừ khi chuyện đó rất quan trọng. Vào trong phòng ông Tùng, ông ra dấu cho Tùng Linh ngồi xuống ghế rồi nói.

- Đó có phải là quyển nhật ký của mẹ con không?

Tùng Linh nhìn ông Tùng rồi nhìn xuống tay mình, cô gật đầu. Ông Tùng nhìn ra cửa sổ, ông như đang nhớ lại lần đầu tiên ông gặp mẹ Tùng Linh.

- Mẹ con là một người phụ nữ rất kiên cường Tùng Linh ạ. Và con giống mẹ con ở điểm đó.

Tùng Linh cắn môi. Cô lấy can đảm nói:

- Ba có thể kể cho con nghe về mẹ con không?

Lúc trước khi Tùng Linh hỏi câu này, lúc nào ông Tùng cũng lẩn tránh. Nhưng lần này ông đã sẵn sàng kể cho Tùng Linh nghe.

- Chắc con cũng đã nghe một ít về phía cô ấy rồi phải không?

Tùng Linh biết ông ám chỉ bà Như Hảo nên cô gật đầu. Ông Tùng tiếp:

- Tình cờ ba đi công tác dưới Cần Thơ, lúc đó trời mưa to. Vì trời khuya và mưa nên tài xế của ba không thấy đường phía trước. Cho đến khi nghe thấy tiếng la thất thanh thì tài xế của ba dừng xe lại. Khi chạy ra thì ta thấy một cô gái đang ẵm một đứa bé. Thấy ba, cô ta chạy lại năn nỉ ba đưa đứa bé vào bệnh viện. Đứa bé sốt rất nặng. Nhưng khi vừa đưa đứa bé đến bệnh viện, thì cô gái ấy cũng ngất xỉu.

Ông Tùng đứng dậy bước ra cửa sổ. Trời bên ngoài cũng đang mưa. Giọng ông đều đều.

- Vài ngày sau thì cô gái ấy tỉnh dậy. Việc đầu tiên cô gái ấy hỏi ba là về đứa trẻ đó. Khi biết đứa trẻ đó bình yên thì cô gái ấy nhìn ba hỏi “Chú có phải là chú Tùng không?”

Ba nhìn kỹ người con gái trước mặt mình và bây giờ ba mới nhận ra người con gái đó là con của ông Dương Thạch, người bạn làm ăn của ba. Mấy năm trước có nghe tin cô gái ấy mất tích. Người nhà vẫn đang đi tìm, nhưng không ngờ cô gái ấy lại ở trước mặt ba. Biết ba đang suy nghĩ gì nên cô gái đã kể hết mọi chuyện cho ba nghe. Vài ngày sau thì cô gái đó qua đời. Con thì chỉ vừa tám tuổi. Ba đã chăm sóc con theo lời gửi thác của mẹ con. Vì không muốn con biết nên ba và mẹ con nói rằng con là con ruột của ba.

Đáng lẽ sinh ra trong một gia đình như vậy thì mẹ con phải được hưởng hạnh phúc, nhưng ba thật tiếc. Ba đã điện thoại cho ông ngoại con. Mọi người định đem mẹ con về Sài Gòn, nhưng trước khi mẹ chết muốn được chôn ở Cần Thơ nên ông ngoại con làm tròn tâm nguyện đó. Khi nhìn thấy con, ông ngoại con biết ngay là cháu của mình nên ông muốn nuôi. Nhưng ba nhất quyết không chịu. Ba không thể thất hứa với người đã chết. Ba dùng danh nghĩa là ba ruột của con nên ông ngoại con mới không làm gì được . Ba biết ông ngoại con hiểu lầm và trách ba nhiều thứ, nhưng ba chưa thể giải thích được . Vài ngày sau khi chôn mẹ con rồi, Như Hảo có đến tìm, lúc đó ta đã đưa quyển nhật ký của mẹ con cho cô ấy.

Nghe ông Tùng kể mà nước mắt Tùng Linh chảy dài. Cô đi đến bên ông Tùng nói:

- Con xin lỗi ba, con xin lỗi bấy lâu nay con đã trách ba bỏ mẹ con nên mẹ con mới qua đời. Con xin lỗi con…

Ông Tùng ôm Tùng Linh vào lòng, ông vỗ lên đầu cô:

- Thôi, thôi được rồi. Đừng xin lỗi nữa. Ba hiểu hết mà. Đừng khóc nữa. Cho dù con là con của ai cũng vậy . Trong lòng ba con lúc nào cũng là đứa con gái mà ba thương nhất .

Tùng Linh vẫn khóc thút thít. Ông Tùng mỉm cười. Ông biết bề ngoài Tùng Linh lạnh lùng nhưng thật ra cô rất yếu đuối . Kể cho Tùng Linh nghe xong, ông thấy nhẹ nhõm trong người. Ông lau nước mắt trên mặt Tùng Linh. Ông nói yêu thương

- Thôi con đi nghỉ đi, cũng đã khuya rồi. Về đến Sài Gòn, ba nghĩ con nên đi gặp ông ngoại của con.

Tùng Linh lắc đầu.

- Con xin ba một việc được không?

Ông Tùng gật đầu. Tùng Linh nói tiếp:

- Xin ba đừng cho họ biết là con đã biết. Con chưa muốn đối diện với họ bây giờ.

Ông Tùng thở dài gật đầu.

- Ba biết rồi, nhưng ba nghĩ rằng con nên cho con và họ một cơ hội. Dù sao họ cũng là gia đình của con.Ba hy vọng con sẽ có những quyết định đúng trong tương lai và nhất là tình cảm của con

Tùng Linh ngạc nhiên nhìn ông Tùng nhưng rồi cô gật đầu. Tùng Linh bước đi mà cô nghe lòng nặng trĩu. Giờ cô mới hiểu vì sao ông Dương Thạch lại ưu đãi cô đến như vậy. Vì cô là cháu ngoại của ông. Cô cũng muốn nhận lại họ, nhưng cô cũng giận ông ngoại cô vì ông đã cướp mất đi hạnh phúc của mẹ cô. Và mẹ cô cũng sẽ không chết sớm như vậy Tùng Linh cắn môi mình. Cô có nhiều điều cần phải giải quyết, nhận lại họ không phải là điều quan trọng nhất với cô bây giờ.

Đến trước cửa phòng thấy đèn còn sáng nên Tùng Linh biết Ý Như đang đợi mình. Hít một hơi dài, Tùng Linh mở cửa bước vào. Thấy cô Ý Như mừng rỡ.

- Linh về rồi hả, em đợi Linh nãy giờ.

Tùng Linh nhíu mày, cô gắt.

- Khuya rồi sao em không ngủ đi mà đợi Linh.

Ý Như không hiểu vì sao Tùng Linh lại khó chịu với mình. Nhưng cô nghĩ chắc do Tùng Linh mệt nên cô không nói gì. Tùng Linh biết mình cũng hơi quá đáng nên nhỏ giọng.

- Em ngủ đi. Linh ra ngoài ngủ.

Tùng Linh ôm gối và mềm ra ngoài. Ý Như nhìn theo không biết chuyện gì xảy ra. Cô cũng không biết mình đã làm sai điều gì nữa. Ôm chiếc gối vào lòng, nước mắt Ý Như dâng trào.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page2#ixzz1NwnCifzo

Chapter 19

Mấy ngày còn lại, Tùng Linh đều dành thời gian đi thăm bà Như Hảo. Cho đến ngày Tùng Linh chuẩn bị về lại Sài Gòn. Bà Như Hảo cầm tay cô nói:

- Về đó nhớ gọi điện thoại cho mẹ. Khi nào rảnh về thăm mẹ Tùng Linh nhé.

Tùng Linh gật đầu. Cô ôm bà Như Hảo. Mẹ cô mất rồi, tìm được bà Như Hảo, đó cũng là một chút an ủi cho Tùng Linh.

Chia tay với bà Như Hảo xong, Tùng Linh về lại nhà dì Thương. Mọi người chuẩn bị vào Sài Gòn . Ngồi trong xe rồi, Tùng Linh nhìn ra ngoài nghỉ ngợi . Ý Như đan tay mình vào tay Tùng Linh nhưng Tùng Linh rút tay lại. Cô muốn được yên tĩnh. Ý Như thở dài, cô muốn biết trong đầu Tùng Linh đang nghĩ gì, nhưng Tùng Linh kín quá, cô không tài nào đoán được. Phong Thiên như hiểu được tâm trạng Ý Như nên anh nói nhỏ vào tai Ý Như:

- Cho út yên tĩnh một chút đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện với út sau.

Ý Như gật đầu. Dù không muốn đi chăng nữa cô cũng không làm gì khác được.

Về đến Sài Gòn, Phong Thiên giúp Ý Như dọn đồ về bên nhà Tùng Linh. Anh cũng dọn đồ của mình về nhà mới . Còn Tùng Linh thì bận bịu với công việc của mình nên Phong Thiên và Ý Như rất ít gặp cô . Ý Như cố tìm cách nói chuyện với Tùng Linh, nhưng lúc nào Tùng Linh cũng lẩn tránh. Cuối tuần Tùng Linh và Ý Như đều ỡ nhà nên Ý Như mới nói chuyện với Tùng Linh được . Thấy Tùng Linh đang ngồi ở lan can nên Ý Như đi lại, cô ngồi xuống ôm Tùng Linh từ phía sau.

- Em nhớ Linh.

Tùng Linh gỡ tay Ý Như ra, cô quay lại, cắn môi Tùng Linh nói:

- Chúng ta chia tay đi.

Ý Như ngỡ ngàng nhìn Tùng Linh, cô như không tin ở tai mình.

- Chị đang đùa phải không?

Tùng Linh lắc đầu, cô nhìn đi nơi khác.

- Chúng ta không có tương lai. Nên dừng lại thì tốt hơn.

Ý Như cắn chặt môi mình để đừng khóc. Cô nói

- Chị chính là tương lai của em.

Tùng Linh bấm chặt ngón tay mình, cô lạnh lùng.

- Vậy để chị nói thật cho em hiểu. Thật ra chị không có yêu em. Em không phải là tuýp người của chị. Với lại em biết rồi đó. Chị không thích ai cột chặt mình cả. Chị chỉ muốn đùa với Phong Thiên nên giành lấy em thôi. Giờ chị thấy chán rồi.

Ý Như nắm cánh tay Tùng Linh. Cô không muốn kìm nén nữa. Nước mắt cô thi nhau rơi xuống.

- Không đúng, chị đang gạt em. Có phải chị có điều gì khó nói không? Tại sao lại đối xử với em như vậy?

Tùng Linh gạt tay Ý Như ra. Cô lớn giọng.

- Em thật là phiền phức. Đó là lý do chị muốn chia tay với em.

Ý Như lắc đầu. Cô vẫn không tin Tùng Linh đối xử với mình như vậy.

- Có phải em làm điều gì sai không?

Tùng Linh đứng dậy, cô bước ra ngoài. Ý Như ôm Tùng Linh lại.

- Đừng bỏ em được không? Em phải làm sao đây khi không có chị?

Tùng Linh kéo tay Ý Như ra, cô quay lại. Nét mặt cô giận dữ.

- Em có thôi đi không? Chúng ta chia tay.

Tùng Linh thả tay Ý Như ra và bước ra ngoài. Ý Như nghe tim mình đau buốt. Cô đi lại cầm lấy điện thoại và bấm:

- Hello, Ý Như.

- Hic hic.

Giọng Khiết San lo lắng.

- Em sao vậy Ý Như?

Ý Như không nói gì, cô chỉ khóc thật to.

- Ý Như ngoan, em ở đâu vậy? Chị sẽ đến với em. Nói cho chị biết em đang ở đâu.

Ý Như không trả lờI nhưng Khiết San biết Ý Như đang ở đâu . Cô hấp tấp nói

- chị đến liền, Ý Như đợi chị nhé

Ý Như thả điện thoại xuống. Cô vùi mặt xuống gối khóc ngất. Cô ôm lấy ngực, nó đau quá. Cô không ngờ Tùng Linh lại như vậy. Nửa tiếng sau Khiết San đến. Thấy cửa không khoá nên cô đi luôn vào nhà. Nghe tiếng khóc của Ý Như, Khiết San chạy vào. Cô ôm Ý Như vào lòng vỗ về.

- Ý Như, em sao vậy? Ai làm em không vui?

Ý Như không trả lời. Cô chỉ khóc. Khiết San vuốt tóc Ý Như.

- Thôi được rồi, không nói cũng không sao. Ý Như đừng khóc nữa

Ý Như khóc không biết bao lâu thì cô ngủ luôn trong lòng của Khiết San. Đặt Ý Như xuống giường, Khiết San nhìn xung quanh. Đây chắc là căn nhà riêng của Tùng Linh vì Ý Như có cho cô biết Ý Như đã dọn ra ở riêng cùng Tùng Linh rồi. Khiết San cũng đoán được Tùng Linh chính là nguyên nhân vì sao Ý Như lại như vậy. Cô cầm điện thoại của Ý Như lên. Lấy số của Tùng Linh, cô dùng điện thoại của mình gọi Tùng Linh.

- Hello.

- Hello Tùng Linh.

- Ai vậy?

- Khiết San.

Bên đầu dây kia im lặng, Khiết San nói tiếp.

- Chúng ta có thể nói chuyện được không?

- Xin lỗi, Tùng Linh đang bận.

Khiết San nghe tiếng nhạc và tiếng cười nói ở bên đầu dây bên kia nên cô đoán được Tùng Linh đang ở club.

- Một chút thôi, Khiết San có chuyện muốn nói.

Do dự một chút Tùng Linh trả lời.

- Được rồi. Đến club Dark Angel đi.

Cúp máy với Tùng Linh rồi, Khiết San đi lại bên Ý Như. Cô viết vài chữ để trên bàn rồi hôn lên trán Ý Như.

Khiết San cầm chìa khoá của Ý Như rồi cô bước ra ngoài. Chạy thẳng đến club Dark Angel. Khiết San đậu xe rồi bước vào. Club này rất nổi tiếng ở đây. Khiết San cũng đi vài lần rồi nên không mấy xa lạ với cô. Cô thấy Tùng Linh từ đằng xa. Xung quanh Tùng Linh có rất nhiều cô gái bao quanh. Khiết San lắc đầu. Cô đi lại đúng lúc Tùng Linh và cô gái kia hôn nhau. Khiết San lên tiếng.

- Tùng Linh.

Tùng Linh ngước lên nhìn Khiết San rồi quay sang mấy cô gái nói:

- Chúng ta sẽ tiếp tục sau.

Khiết San bước đi trước, Tùng Linh theo sau. Ra đến ngoài, Khiết San đánh mạnh vào mặt Tùng Linh.

- Chị là loại người như vậy đó hả? Uổng cho Ý Như đã yêu và khóc vì chị.

Tùng Linh rờ môi mình. Cô cảm nhận được máu mũi. Cười to, Tùng Linh nhìn Khiết San thách thức.

- Vậy từ trước tới giờ Khiết San không biết tôi là loại người như vậy sao?

Khiết San định đánh Tùng Linh thêm một cái nữa, nhưng Tùng Linh bắt được tay Khiết San. Cô đanh giọng.

- Cái đánh lúc nãy là tôi nhường Khiết San, nhưng đủ rồi. Hãy lịch sự một chút đi.

Khiết San giựt tay lại. Cô nói:

- Đối với hạng người như chị, một cú đấm không đủ đâu.

Tùng Linh khoanh tay lại, cô dựa vào tường cười khẩy:

- Vậy bao nhiêu cái mới đủ cho Khiết San hết giận đây?

Khiết San nắm chặt tay mình lại. Không vì Ý Như cô sẽ đập cho Tùng Linh một trận. Tùng Linh đọc được suy nghĩ đó nên nói:

- Không cần vì Ý Như đâu, muốn đánh thì tôi sẵn sàng. Nhưng chưa chắc Khiết San có cơ hội đánh tôi một lần nữa đâu. Nếu nói chuyện xong rồi, thì đừng làm phiền tôi nữa.

Khiết San kéo tay Tùng Linh lại:

- Tại sao Ý Như khóc?

Tùng Linh bật cười:

- Khiết San thật là vui tánh. Ý Như khóc thì đi hỏi Ý Như sao lại hỏi Tùng Linh?

Khiết San bực tức:

- Chị thôi cái giọng đó đi. Chị đã làm cho Ý Như rất đau khổ, chị biết không?

Tùng Linh nhếch môi:

- Nếu thấy người mình yêu đau khổ thì làm cho cô ấy hạnh phúc đi.

Khiết San nhìn Tùng Linh, cô nói từng chữ:

- Tôi đợi câu nói này của chị đó. Chị hãy nhớ cho rõ đây. Từ nay trở đi, tôi sẽ không để chị đến gần Ý Như nữa. Nếu chị có trái tim, thì tốt nhất hãy để Ý Như yên.

Nói xong Khiết San bước đi. Tùng Linh nhìn theo. Cô nghĩ thầm.

“Mình có trái tim không?”

Thở dài Tùng Linh không đi vào trong nữa mà cô lái xe đi về hướng nhà của Châu Pha.

Khiết San lái xe mà trong lòng nghĩ về Ý Như. Cô nhớ đến lúc nãy, không ngờ Khiết San lại đánh Tùng Linh như vậy. Ông nội và Ý Như mà biết chắc họ sẽ giận cô lắm. Khiết San học võ nhưng chỉ để phòng thân. Đây là lần đầu tiên cô đánh người khác mà người đó lại là Tùng Linh. Điều mà Khiết San không muốn. Nhưng vì Ý Như, Khiết San có thể làm nhiều điều hơn nữa. Về đến nhà Tùng Linh, Khiết San vừa cho xe vào cổng thì thấy Ý Như đang ngồi trước cửa, kế bên là chiếc vali thật to. Thấy Khiết San, Ý Như đứng dậy. Khiết San chạy lại:

- Để chị cầm cho em.

Bỏ chiếc vali của Ý Như vào cốp xe rồi, Khiết San cho xe chạy đi. Ý Như nhìn phía trước. Gương mặt không chút biểu cảm. Khiết San lên tiếng:

- Chúng ta đi ăn gì nhé Ý Như.

Ý Như vẫn không trả lời. Mắt vẫn nhìn về phía trước. Khiết San giả vờ than.

- Ý Như ơi, chị đói quá, sắp xỉu rồi. Chúng ta đi ăn được không?

Ý Như thở dài, cô hỏi Khiết San:

- Em phiền phức lắm phải không?

Khiết San nhìn Ý Như, cô trả lời:

- Không.

Ý Như cười buồn.

- Vậy mà Tùng Linh bỏ em vì em phiền phức quá. Tùng Linh nói em và Tùng Linh không có tương lai. Chính lúc em phân vân không biết có nên đến với Tùng Linh không thì Tùng Linh hứa là sẽ mang hạnh phúc đến cho em. Nhưng khi em đến với Tùng Linh rồi thì lại bỏ rơi em.

Nhìn Ý Như khóc, Khiết San nghe tim mình đau buốt. Thấy đường vắng nên Khiết San tấp xe vào trong. Cô ôm Ý Như vỗ về.

- Chị biết nếu kêu em quên Tùng Linh thì chắc là điều không dễ với em. Chị cũng không biết phải làm gì cho em trong lúc này nữa. Chị chỉ có thể ôm em như thế này thôi. Chị thấy mình bất lực quá. Em có thể vì chị, đừng khóc nữa được không? Chúng ta đi ăn cái gì nhé. Ý Như vui vẻ của chị đâu rồi? Chị phải làm sao để cho em cười đây?

Ý Như nghe Khiết San nói, cô lấy tay mình lau nước mắt.

- Em sẽ cố gắng không khóc nữa. Nhà chị có gì ăn không? Em muốn về nhà. Bây giờ ra ngoài ăn với gương mặt này sao?

Ý Như chỉ vào gương mặt mình, Khiết San bật cười làm Ý Như cười theo.

- Em dọn về ở với chị Ý Như nhé.

Ý Như gật đầu. Cô biết đó cũng là điều tốt. Cô không thể về lại bên mẹ chồng của mình khi họ nghĩ cô và Phong Thiên dọn ra riêng. Cô cũng không thể về nhà của Phong Thiên được. Cô lại không muốn mẹ mình bận tâm và cô càng không muốn quay về nhà Tùng Lin cho nên về ở với Khiết San là tốt nhất. Dù sao Khiết San cũng ở một mình.

Về đến nhà Khiết San, sau khi bỏ vali của Ý Như vào phòng kế bên, Khiết San xuống bếp. Cô hâm đồ ăn nóng lại rồi cùng Ý Như ăn. Ý Như không muốn ăn nhưng Khiết San ép quá nên cô cũng ăn hết được một chén. Ăn xong, cả hai vào phòng Ý Như.

- Quần áo để đó mai dọn cũng được. Em lấy ít quần áo đi tắm và nghỉ sớm đi. Phòng chị bên cạnh, có gì gọi chị nhé.

Ý Như gật đầu. Cô vào phòng vệ sinh tắm rửa. Sau khi xong, Ý Như tắt đèn rồi lên giường nằm thì có tiếng gõ cửa.

- Chị vào đi.

Khiết San đi vào, cô đưa cho Ý Như ly nước.

- Em uống rồi ngủ đi.

Ý Như ngoan ngoãn cầm ly nước và uống. Khi đưa ly lại cho Khiết San, Ý Như thấy tay Khiết San bị xước một đường, cô cầm lấy tay Khiết San hỏi:

- Tay chị bị sao vậy?

Khiết San lúng túng, thật cô cũng không biết là mình tại sao bị nữa. Chắc là do đánh Tùng Linh. Cô cũng không muốn nói dối Ý Như nên cô không trả lời. Thấy Khiết San im lặng nên Ý Như hỏi tiếp:

- Có phải chị đi gặp Tùng Linh không?

Khiết San tránh ánh mắt Ý Như, cô nói:

- Em ngủ đi, mai chúng ta nói chuyện.

Ý Như kéo tay Khiết San. Cô hỏi lần nữa.

- Có phải chị đi gặp Tùng Linh không?

Khiết San nhìn Ý Như trả lời:

- Đúng, chị đã đi gặp Tùng Linh.

Ý Như thả cánh tay Khiết San ra.

- Chị đánh chị ấy đúng không?

Khiết San gật đầu thú nhận. Ý Như nhìn Khiết San, ánh mắt không giận dữ, nhưng ánh mắt đó làm Khiết San cảm thấy khó chịu . Ý Như nhỏ nhẹ

- Chị ra ngoài được không?

Khiết San nắm bàn tay Ý Như.

- Ý Như........

Ý Như giật tay lại. Cô nhìn Khiết San nói

- Em muốn được yên tĩnh.

Khiết San biết mình không nên làm phiền Ý Như nên cô đứng dậy. Đi gần đến cửa thì cô nghe Ý Như nói:

- Chị đừng đụng đến Tùng Linh nữa. Nếu không em sẽ không tha thứ cho chị đâu.

Khiết San quay lại nhìn Ý Như, cô nói:

- Nếu Tùng Linh còn làm em khóc nữa, chị cũng sẽ không ngần ngại đập cho chị ta một trận cho dù em có giận chị. Em ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều quá. Mai chúng ta nói chuyện.

Khiết San đóng cửa lại. Còn mình Ý Như trong phòng, cô lấy điện thoại gọi cho Tùng Linh nhưng Tùng Linh khoá máy. Ý Như bỏ điện thoại xuống, cô khẽ gọi:

“Tùng Linh”

Nước mắt chảy dài, Ý Như vùi mặt mình xuống gối. Một đêm dài mất ngủ cho cả ba người.

Sáng thức dậy, Ý Như gọi điện thoại cho Tùng Linh một lần nữa nhưng Tùng Linh vẫn khoá máy. Ý Như bèn gọi cho Phong Thiên.

- Hello Ý Như.

- Hello Thiên. Thiên biết Tùng Linh đang ở đâu không?

Giọng Phong Thiên ngạc nhiên:

- Ủa? Ý Như không biết là út đi Thuỵ Sĩ sao?

Ý Như yên lặng, Phong Thiên hỏi:

- Hai người có chuyện gì hả? Mấy ngày nay không thấy hai người về bên mẹ, mẹ có hỏi. Nhưng sáng nay út về và nói là đi Thuỵ Sĩ có công việc

Ý Như không muốn Phong Thiên lo lắng nên nói:

- Oh, Ý Như quên, Tùng Linh có nói nhưng vì bận quá nên Ý Như quên mất. Thôi chào Thiên.

- Ý Như.. Ý Như..

Không để Phong Thiên nói tiếp, Ý Như cúp máy. Cô thì thầm

“Vì để tránh em sao Tùng Linh?”

Chapter 20

****Thuỵ Sĩ****

To be continue...........

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page2#ixzz1NwnGLOfN

Chapter 20

***Thuy Sĩ****

Việc đầu tiên Tùng Linh vào hotel là đi lại chiếc giường và nằm xuống. Cô cảm thấy thoải mái và dể chiụ hơn một chút. Cô không phải muốn trốn chạy nhưng cô cần ít ngày để cho đầu óc thoải mái. Với lại cô cũng cần đi thăm một người bạn ở đây. Thụy Sĩ là nơi mà Tùng Linh luôn tìm được cách giải quyết tốt nhất cho những vấn cố trong cuộc sống. Nó rất xa Việt Nam, nhưng lúc này Tùng Linh cần phải xa nơi đó.

Tùng Linh nằm và ngủ lúc nào cô không hay. Đến khi tỉnh giấc thì củng đả 8 giờ tối rồi. Cô định gọi cho Diem My, nhưng rồi Tùng Linh đổi ý. Cô muốn được yên tỉnh vài ngày rồi mới gọi cho Diem My. Biết rằng Diem My sẽ giận lắm, nhưng Tùng Linh sẽ giải thích sau.

Tùng Linh nhìn lên trần nhà. Cô nghĩ đến Ý Như. Không biết bây giờ Ý Như đang làm gì. Khi biết cô bỏ đi như vây, Ý Như có khóc không. Tùng Linh thở dài. Cô phải tìm cách quên Ý Như thôi. Cô biết Khiết San sẽ đem hạnh phúc đến cho Ý Như. Cô biết đối xử với Ý Như như vậy có thể sẽ làm Ý Như hận cô, nhưng cô tin chắc Khiết San sẽ có cách làm Ý Như quên cô. Tùng Linh thì thầm

-Mong em hạnh phúc Ý Như. Xin lỗi em

Tùng Linh nhắm mắt và cố tìm giấc ngủ. Đả mấy ngày rồi Tùng Linh không có được một giấc ngủ ngon. Cô ngủ cho đến khi tiếng điện thoại trong phòng reo làm cô giật mình.

-Hello

-Hello Ms. Hoang, it’s Tiffany. I’m calling to remind you about your meeting tonight at 7:00pm

-Thanks Tiffany.

-You’re welcome. I’ve already prepared the papers work for you. See you later.

-Once again, thank you. See you soon

Tùng Linh thức dậy, cô lấy tay dụi mắt và nhìn đồng hồ . Mới đây mà đả 5:30 giờ tối rồi . Tùng Linh với lấy bộ quần áo và đi vào phòng tắm . Tắm rửa thay đồ xong, Tùng Linh trang điểm một chút , cô lại nhìn đồng hồ , đã 6 giờ 30 . Tùng Linh đi xuống tiếp tân thì cô đã thấy Tiffany ngồi đợi cô ở đó . Nhìn thấy Tùng Linh , Tiffany mỉm cười.

-Hello Ms. Hoang

Tùng Linh mỉm cười nói

-I’m sorry for making you wait. How are you tonight?

Tiffany lắc đầu

-Don’t worry about it. I just got here . And I’m doing well tonight, thank you . Tùng Linh chưa ăn tối có phải không ?

Tùng Linh bật cười nhìn Tiffany

-Tiếng việt của em ngày càng tiếng bộ đó

Tiffany ngước mặt lên tự đắt

-Of course

Vào xe rồi Tùng Linh nói nhỏ vào tai Tiffany

-will you go to dinner with me tonight princess?

Tiffany gật đầu lia lịa. Tùng Linh và Tiffany quen đả 6 năm rồi .

Lúc đó Tiffany mới 16 tuổi. Tiffany là em họ của Diễm My , nên Tùng Linh coi cô như em gái của mình. Khoảng 2 năm về trước, khi Tùng Linh qua đây đi hợp vô tình cô biết Tiffany làm trong công ty “White Pearl” và củng là thư ký của Tùng Linh mổi khi cô qua đây . Lúc đó Tiffany không rành tiếng việt lắm. Nhưng trước khi Tùng Linh về Việt Nam , Tiffany hứa là lần sau gặp Tùng Linh, tiếng Việt cô sẽ giỏi hơn. Và Tùng Linh tin rằng Tiffany sẽ làm được.

Cuộc hợp vừa kết thúc thì Tùng Linh nhìn đồng hồ, đã 8 giờ rưỡi rồi, thời gian trôi nhanh quá . Cơn đói trong bụng Tùng Linh cồn cào . Chào mọi người xong, Tùng Linh đi ra ngoài. Thấy cô ra , cô nhân viên đi lại đưa cho Tùng Linh một cái điện thoại và một tờ giấy. Tùng Linh cảm ơn rồi mở ra đọc.

“Tung Linh,

I’m so sorry I can’t go to dinner with you tonight. My husband just got into a car accident. I will make it up to you another day.

Tiffany

Tùng Linh lấy điện thoại ra gởi tin nhắn cho Tiffany

“Don’t worry about it. How’s your husband? I hope he’s fine. Give me a call if you need anything”

Tùng Linh bỏ điện thoại vào giỏ và bước ra ngoài . Anh tài xế đi lại và mở cửa xe . Khi vào xe rồi Tùng Linh nói với anh tài xế

-Kevin, same place

Kevin nhìn Tùng Linh qua kính hậu mỉm cười. Anh trả lời

“Yes ma’am”

Kevin chở Tùng Linh đến quán ăn mà cô thích . Đả mấy năm rồi Tùng Linh không quay lại đây. Bên ngoài có rất nhiều người đang đợi . Cô hít một hơi dài rồi bước vào trong . Thấy cô , một người bồi bàn đi lại hỏi

-Do you have a reservation ma’am?

Tùng Linh lắc đầu, anh bồi bàn nói tiếp

“I’m very sorry, will you please sign your name and wait outside?”

Tùng Linh nhìn vào quyển sổ . Hàng dọc tên trong đó . Cô nhíu mày

“How long do I have to wait?”

Anh bồi bàn lắc đầu

-I’m sorry, I don’t have an answer to that

Tùng Linh định nói tiếp , nhưng cô nở nụ cười khi thấy một cô gái đang bước ra . Thấy cô người con gái đó đi lại ôm chầm lấy cô

-Tung Linh, long time no see. How are you doing?

Tùng Linh cũng ôm lại , cô nói

-I’m doing good. Thank you

Người con gái đó quay qua nói nhỏ vào tai anh bồi bàn rồi kéo tay Tùng Linh đi vào trong . Cô đưa Tùng Linh vào một phòng đặc biệt nơi dành cho khách VIP

-Tùng Linh qua đây khi nào vậy? Diễm My có biết không ?

Tùng Linh lắc đầu, Ái Thơ hỏi tiếp

-Khi nào Tùng Linh về lại

Định trả lời thì cửa mở, người bồi bàn lúc nãy đem đồ ăn vào. Tùng Linh mỉm cười cảm ơn rồi cầm muỗng lên . Ái Thơ lấy nỉa dớt những cộng hành ở trên ra

-Đả dặn là đừng bỏ hành rồi . Thiệt tình

Tùng Linh xua tay

-Không sao . Có một chút cho thơm

Rồi cô vừa ăn vừa trả lời Ái Thơ

-Ba ngày nửa Tùng Linh về lại. Ở Việt Nam còn nhiều công việc quá

Ái Thơ chóng càm, nhìn Tùng Linh ăn , cô thở dài . Tùng Linh ngước lên nhìn Ái Thơ hỏi

-Sao lại thở dài?

Ái Thơ đứng dậy đi, cô đi lại ngồi kế bên cạnh Tùng Linh

-Không biết chừng nào mới gặp lại đó mà

Tùng Linh bật cười lắc đầu. Cô không quá lạ với tính cách của Ái Thơ . Dù sao họ cũng đả quen nhau từ khi Tùng Linh đi du học bên này trước khi cô sang Mỹ học tiếp tục.

-Tùng Linh hứa khi nào công việc xong xuôi sẻ qua thăm Ái Thơ và Diễm My.

Nét mặt Ái Thơ sáng rỡ

-Tùng Linh không được thất hứa đó

Tùng Linh gật đầu. Hai người còn đang nói chuyện thì nhân viên của Ái Thơ cho cô biết là có người cần gặp Ái Thơ . Tùng Linh ra hiệu cho Ái Thơ đi đi . Khi Ái Thơ đi rồi ,Tùng Linh ăn hết đồ ăn trên bàn rồi đứng dậy . Đây là quán của cô mở mấy năm về trước

Khi cô về Việt Nam đả giao lại cho Ái Thơ . Đúng là cô không chọn lầm người , Ái Thơ đã làm quán ăn này trở nên nổi tiếng ở Thụy sĩ. Cô mỉm cười hài lòng rồi bước ra ngoài. Nhìn quanh không thấy Ái Thơ đâu cả, Tùng Linh nhắn tin cho Ái Thơ

“Tùng Linh về trước đây , mai sẽ gọi cho Ái Thơ sau . Thanks for dinner”

Tùng Linh bước ra ngoài . Tùng Linh không muốn gọi Kevin đến đón cô, cô muốn đi dạo một chút . Đi được một đoạn, Tùng Linh ngồi xuống chiếc ghế đặc nơi gốc cây . Cô nhìn ra sông. Ánh đèn soi dưới nước. Cô ngồi đó không hay có người đang nhìn mình . Một cô gái đi lại gợi chuyện

-Hi

Tùng Linh không trả lời. Cô vẩn nhìn về phía trước. Người con gái đó ngồi xuống bên cạnh

-You don’t mind if I sit here right?

Tùng Linh vẩn không trả lời. Cô đứng dậy bước đi. Người con gái đó đi theo sau. Tùng Linh quay lại nói

-Will you please stop following me?

Nở nụ cười thật tươi người con gái đó lắc đầu

-But I want to

Tùng Linh chưa kịp nói thì có một đám người mặc đồ đen chạy đến. Cô gái đó núp sau lưng Tùng Linh. Một trong đám người mặc đồ đen lên tiếng

-Cô đừng chạy nửa , theo chúng tôi về đi

Cô gái nhìn bấu chặt vạt áo của Tùng Linh. Cô nói nhỏ vào tai của Tùng Linh

-We have to get out of here

Tùng Linh trả lời

-Từ từ đả

Cô gái ngạc nhiên khi nghe Tùng Linh nói tiếng việt

-You’re Vietnamese?

Tùng Linh không trả lời. Người mặc đồ đen đó nói tiếp

-Xin theo chúng tôi về

Tùng Linh không biết những người đó là ai. Họ không giống cảnh sát củng không thể là ăn cướp được , càng không phải muốn thanh toán cô gái này . Nếu không họ sẽ không kiên nhẫn như vậy. Vậy họ là ai ? chưa tìm được câu trả lời thì cô gái đó kéo tay Tùng Linh bỏ chạy . Những người đó đuổi theo . Tùng Linh bấm điện thoại gọi cho Kevin

-Kevin, picks me up at XXXXXX

Tùng Linh biết chạy như vậy củng không phải là cách nên cô kéo tay cô gái quẹo phải rồi quẹo trái. Phía trước có rất đông người chuẩn bị coi pháo bông nên Tùng Linh kéo tay cô hòa nhập vào đó, nhìn đằng sau không thấy những người mặc đồ đen nửa , Tùng Linh len lỏi giửa những đám người đi về hướng mà cô kêu kevin đón mình. Khi thấy Kevin đang đợi sẵng, Tùng Linh đẩy cô gái vào trong và quay sang Kevin nói

-Take me back to the hotel please

Kevin không hỏi liền cho xe chạy đi. Đến hotel rồi, Tùng Linh đi lên phòng . Cô gái bước theo sau. Khi khóa cửa phòng lại rồi , Tùng Linh quay sang nhìn cô gái hỏi

-Now you can tell me your story.

Tùng Lình nhìn cô gái đợi nhưng vẩn không thấy cô gái trả lời.

Tùng Linh lắc đầu đi lại ngồi xuống giường. Đúng là xuôi xẻo. Một buổi tối yên bình của cô đã bị người con gái này quấy rối. Cô gái đi lại ngồi xuống bên cạnh Tùng Linh cô nói

-Em tên là Hân Ny

Giờ Tùng Linh mới có cơ hội nhìn kỹ người con gái trước mặt mình. Cô gái này chắc nhỏ tuổi hơn Ý Như . Đặt biệt cô bé này có nhiều nét giống một người. Một người mà mỗi khi nhớ lại , tim Tùng Linh vẫn không ngừng đau nhói. Tùng Linh thở dài, cô nói

-Chị tên là Tùng Linh. Bây giờ em có thể cho chị biết vì sao em bị những người kia đuổi theo không?

Hân Ny suy nghĩ. Cô không muốn nói dối Tùng Linh, nhưng cô củng không muốn nói ra vì sao cô bị họ đuổi bắt. Tùng Linh biết được điều đó nên cô nói

- Nếu em chưa muốn nói thì thôi củng được. Bây giờ em tính sao?

Hân Ny nhìn Tùng Linh , cô cuối đầu nói

-Em có thể ở đây một đêm không?

Tùng Linh nhíu mày nhưng rồi cô gật đầu. Tùng Linh đi lại bên tủ, cô lấy 1 bộ đồ ngủ đưa cho Hân Ny

-Em tắm rửa trước rồi đi ngủ

Hân Ny mỉm cười gật đầu. Cô lấy bộ đồ và đi vào phòng tắm.

Còn Tùng Linh ở ngoài, cô mở cái bóp của mình ra , nhìn tấm hình của Ý Như , cô thì thầm

-Em đang làm gì đó Ý Như ? có giận chị lắm không?

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page2#ixzz1NwnKNaSF

Chapter21

*****Việt Nam****

Từ ngày biết Tùng Linh đi Thụy sĩ cho đến giờ Ý Như càng buồn hơn. Cô nhớ Tùng Linh thật nhìeu . Ý Như muốn hỏi Phong Thiên số điện thoại của Tùng Linh bên Thụy Sĩ nhưng rồi cô bỏ ý định đó đi . Cô không muốn phải trả lời những câu hỏi của Phong Thiên và củng không muốn làm phiền Tùng Linh trong lúc này . Nhưng nhất định cô phải hỏi cho bằng được lý do vì sao Tùng Linh lại như vậy. Cô không tin Tùng Linh de dang noi yeu roi de dang bo co nhu vay. Đả lâu rồi Ý Như không đến công ty . Cô hứa với Khiết San là sẽ nhập công ty của cô vào công ty của Khiết San , nhưng đến bây giờ cô củng chưa làm nửa. Cô giao luôn công ty cho chú Khanh lo . Chú là người bạn rất lâu năm của cha cô và củng là người cô tin tưởng nhất. Ý Như ngồi nghĩ lung tung không hay Khiết San đang ở phía sau lưng của mình

Y Như nhìn Khiết San nói

-Mặt trời lặn rồi chị thấy không?

Khiết San gật đầu, nhìn Ý Như một lúc rồi Khiết San đứng dậy, cô cầm tay Ý Như

-Chúng ta ra ngoài một chút

Ý Như nhìn Khiết San hỏi

-Chúng ta đi đâu

Khiết San lắc đầu trả lời

-Bí mật

Y Như lưỡng lự như không muốn đi, Khiết San lắc lắc cánh tay Ý Như năn nỉ

-Em ở trong nhà nguyên ngày rồi, củng đến lúc chúng ta ra ngoài cho thoáng mát một chút

Ý Như mỉm cười gật đầu. Nụ cười của cô thật buồn. Khiết San ôm Ý Như vào lòng , mùi hương từ tóc của Ý Như thoang thoảng làm Khiết San thấy dễ chịu. Khiết San thì thầm vào tai Ý Như

-Cho chị một ít thời gian Ý Như nhé. Chị sẽ xoa dịu vết thương trong lòng em.

Ý Như không nói gì. Cô chỉ yên lặng. Cô củng hy vọng Khiết san có thể chửa lành vết thương trong lòng của cô. Mặc dù không biết được hay không nhưng giờ phút này trong vòng tay Khiết San, Ý Như cảm thấy bình yên.

Khiết San chở Ý Như đến quán ăn của bạn cô . Nơi mà cô và Ý Như ăn lần đầu tiên. Uyên Thơ thấy Khiết San và Ý Như thì mừng rỡ .

Ăn xong Khiết San đưa Ý Như đến nơi mà cô nói là “bí mật” đó. Ý Như củng không biết Khiết San sẽ đưa mình đi đâu, nhưng cô biết mình đả ra khỏi Sài Gòn rồi. Khiết San dừng xe dưới một ngọn đồi. Cô đi qua mở cửa xe cho Ý Như

-Chúng ta đến rồi

Ý Như bước ra nhìn xung quanh. Cô thấy sợ sợ vì không thấy ai cả,chỉ toàn cây cối, Ý Như nắm tay Khiết San

-Chúng ta về đi. Nơi này không an toàn đâu

Khiết San bật cười, Cô nắm chặt bàn tay Ý Như

-Có chị mà, em đừng lo. Chúng ta đi thôi.Khiết San kéo Ý Như leo lên đồi . Khi lên đến đỉnh đồi, Ý Như mới nhìn xung quanh . cảnh vật ở đây làm cô ngạc nhiên , Nó thật là đẹp. Cô có thể nhìn thấy đèn ở thành phố . Khiết San chỉ lên bầu trời và Ý Như ngước lên nhìn . Cô mở tròn mắt. Nhiều ngôi sao quá.Cô chưa bao giờ thấy nhiều ngôi sao sáng đến như vậy . Khiết San nói nhỏ vào tai cô

-Ở thành phố không thể nhìn được đâu, em thấy đẹp không?

Ý Như gật đầu. Khiết San trải tấm khăn ra và kêu Ý Như ngồi xuống. Có vài con đom đóm bay qua mặt Ý Như . Cô mỉm cười. Khiết San quay lại và thấy nụ cười trên môi Ý Như , lòng cô nghe ấm áp . Cô đang bước 1 bước đầu tiên và đả thành công. Cô hy vọng những bước tiếp theo sẽ không làm cô thất vọng . Ý Như chỉ ngôi sao sáng nhất trên bầu trời

-Ngôi sao đó là sáng nhất

Khiết San gật đầu nói

-Ngôi sao sáng nhất đó là em

Ý Như quay lại nhìn khiết sang

-sao chị biết?

Khiết San mỉm cười nhìn lên bầu trời và nói

-Vì cái sao nó mờ nhất ở gần cái sao sang nhất là chị . Ngôi sao sang nhất đó là em. Chị sẽ luôn ở bên em để cho em tỏa sang. Em hãy nhớ điều đó Ý Như nhé

Ý Như vẫn không rời mắt khỏi Khiết San. Cô không ngờ Khiết San yêu mình đến như vậy. Cô cảm thấy có lỗi với Khiết San thật nhiều . Khiết San nhìn Ý Như , cô cầm tay Ý Như và đặc vào đó 1 nụ hôn

-Chị cần em vui

Nước mắt Ý Như tự dưng chảy dài. Nếu Tùng Linh yêu cô bằng một nửa Khiết San yêu cô thì hay biết mấy . Một người làm cô đau khổ, còn một người cô lại làm người đó đau khổ.

-Em xin lỗi chị Khiết San , em thật ích kỷ, những lúc đau buồn em mới đến bên chị, em thật là tệ.

Khiết San lắc đầu , cô lau những giọt nước mắt trên má Ý Như

-Không, chị cảm ơn em vì điều đó. Vì những lúc như vậy chị mới biết chị quan trọng với em như thế nào. Chị đả nói rồi miễn Ý Như của chị vui là đủ rồi .

Không đợi Ý Như nói thêm , Khiết san nói với cô

-Em nhắm mắt lại đi. Đợi chị vài phút , không được mở mắt ra nhé

Ý Như gật đầu và cô nhắm mắt lại. Được vài phút thì Khiết San kêu cô mở mắt ra , khi cô mở mắt ra thì thấy Khiết San đang ở trước mặt mình

-Em coi nè Ý Như

Khiết San vừa nói vừa mở bàn tay của mình ra. Trong đó có vài con đom đóm do Khiết San bắt được. Khiết San nói với Ý Như

-Cho dù ở hoàn cảnh nào những chú đom đóm này củng tỏa sang. Em thấy không?

Rồi Khiết San thả những chú đom đóm đó đi. Cô quay sang nói tiếp với Ý Như

-Em hãy tỏa sang như vậy Ý Như nhé. Đôi lúc trong cuộc sống của em , có những người đặc để em trong bàn tay của họ . Nhưng em hãy luôn tỏa sáng, rồi một lúc nào đó em sẽ được bay cao.

Ý Như gật đầu. Cô ôm chặt Khiết San. Ngã đầu lên vai khiết San cô nói

-Em sẽ làm như vậy, chị tin em đi

Khiết San vỗ vỗ vào lưng Ý Như

-Chị lúc nào củng tin em , Ý Như của chị

Ý Như và Khiết san ngồi một lúc nửa rồi cả hai cùng về . Tâm trạng của Ý Như cũng đả ổn rồi . Cô phải đứng dậy thôi. Còn nhiều việc cô cần phải lo và còn rất nhiều người mong đợi ở nơi cô. Ý Như nhìn sang Khiết San, cô tìm tay Khiết San và nắm chặt . Ý Như thì thầm trong lòng

“Em sẽ không làm chị thất vọng đâu”

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page3#ixzz1NwnPr4c2

Chapter 22

***Thụy Sĩ***

Tùng Linh vừa mở mắt thì thấy một gương mặt ngay trước mặt mình làm cô hết hồn. Giờ cô mới cảm nhận được tại sao tay chân cô lại mỏi như vậy. Không những lấy tay cô làm gối, người con gái đang nằm trên giường của cô còn dung chân của mình gát lên chân cô. Không những vậy, tay cô ta còn đè lên eo của Tùng Linh nửa. Tùng Linh không thể nhúc nhích được. Tùng Linh nhìn kỹ cô gái, đôi mắt to,long mi cong vút, song mủi cao. Nhưng nhìn đến cái miệng Hân Ny làm Tùng Linh bật cười. Tiếng cười của cô làm Hân Ny giật mình. Tùng Linh nín cười , Hân Ny ú ớ rồi cô ngủ tiếp, trong miệng lẩm bẩm

-Ồn quá, sáng sớm mà mọi người đả cười to như vậy rồi

Nói rồi Hân Ny lại ngủ tiếp. Đôi môi vẩn chu ra. Tùng Linh muốn cười nhưng cô không muốn cười to tiếng, cô sợ sẽ làm Hân Ny thức giấc. Cô củng ngạc nhiên không hiểu sao Hân Ny lại ngủ say đến như vậy. Cô củng không hiểu vì sao cô lại quan tâm về giấc ngủ của Hân Ny như vậy. Cảm thấy bực bội, Tùng Linh kéo tay mình ra khỏi đầu Hân Ny , cô đẩy tay và chân Hân Ny khỏi eo và chân của mình . Hân Ny lờ đờ mở mắt. Cô nhìn thấy Tùng Linh liền nở nụ cười

-Good morning

Tùng Linh lắc đầu. Cô bước xuống dường và đi vào phòng vệ sinh. Còn Hân Ny ở ngoài. Cô lấy cái gối của Tùng Linh ôm vào lòng. Mùi hương của Tùng Linh đọng trên gói làm Hân Ny dễ chịu. Cô hít một hơi dài rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

Tùng Linh tắm rửa xong rồi, khi bước ra ngoài vẩn thấy Hân Ny nằm ngủ . Cô lấy cái gối thảy lên người Hân Ny và nói

-Thức dậy đi

Hân Ny quơ tay lung tung

-Đừng có phá mà

Tùng Linh lắc đầu rồi cô đi tìm một tờ giấy và một cây viết. Khi mọi thứ xong xuôi rồi. Tùng Linh lấy túi xách của mình và bước ra ngoài

Hôm nay cô lại có môt cuộc hợp quan trọng với công ty đá quí Black Pearl. Cô hy vọng mọi thứ sẽ suôn sẽ như dự tính của mình. Vừa ra khỏi sảnh thì cô đả thấy Tiffany đứng đợi sẳng

Thấy cô, Tiffany mừng rỡ

-Good Morning Tung Linh

Tùng Linh mỉm cười và bước vào xe. Đến công ty, Tùng Linh hít một hơi thật sâu rồi mới nói với Tiffany

-You don’t have to come with me. After the meeting, I will visit one of my friends.

Tiffany gật đầu. Tùng Linh đi được vài bước thì quay lại nói tiếp.

-I need the motorcycle.

Tiffany nhíu mày rồi gật đầu. Đợi bong Tùng Linh khuất sau cánh cửa, cô gọi điện thoại

-Hey John, Tung Linh needs her motorcycle

Nói điện thoại xong cô quay sang nói với người tài xế

-Kevin, please drives me home. You can have a day off today

Kevin cho xe chạy đi rồi trả lời

-Yes ma’am

Hân Ny thức giậy nhìn đồng hồ. Đả hơn 11 giờ sáng rồi. Cô nhìn quanh không thấy Tùng Linh đâu hết. Cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Tấm rửa xong chưa biết làm gì thì điện thoại cô reo. Nhìn thấy số Hân Ny không muốn bắt nên cô tắt nó đi. Nằm xuống thở dài, Hân Ny quay sang phải thì thấy 1 tờ giấy được ai viết với nét chử thật đẹp được đặt trên bàn. Hân Ny với lấy tờ giấy đọc

“”’cô bé kia thức dậy rồi thì mau về nhà đi. Đi lang thang sẽ gặp những người hồi tối nửa đó. Lúc đó sẽ không ai giúp đâu. Chúc em một ngày tốt lành “”’

Hân Ny mỉm cười, đọc đi đọc lại hơn mười lần. Rồi cô cười thật lớn. vỗ tay vài cái. Hân Ny phấn khởi đứng dậy. Cô lấy chiếc giỏ của mình và định đi ra ngoài thì thấy cái laptop của Tùng Linh nằm trên bàn. Hân Ny ngồi xuống và check email của mình. Xong rồi cô định đứng dậy. Nhưng thấy một folder để là “My Angel” . Tò mò Hân Ny click vào đó, Cô hết sức ngạc nhiên. Trong này toàn là hình, mà hình của một người con gái. Những tấm hình này chắc là do Tùng Linh chụp lén. Mỗi tấm hình Tùng Linh đều viết vài chử xuống , nào là

“Ý Như ngủ”

“Ý Như ăn”

“Khi Ý Như giân”

………

Và còn rất nhiều nửa. Hân Ny mỉm cười rồi cô click vào cái folder có hang chử “My schedule”. Đọc cái schedule của Tùng Linh xong , Hân Ny đứng dậy và đi ra ngoài. Ngoắc chiếc taxi đến cô nói

“Black Pearl Company”

Tùng Linh mỉm cười chào mọi người xong rồi cô đi ra ngoài.

Nhiều người muốn mời cô đi ăn nhưng cô từ chối. Cô phải đến nhà Diễm My. Lúc nảy trong lúc hợp, Diễm My đã gọi cho cô mấy lần

Bất giác Tùng Linh mỉm cười. Cô nhớ Diễm My thật nhiều. Đi vào trong khu đậu xe, Tùng Linh đi đến bên chiếc xe motorcycle của mình. Cô vuốt nó một cách nhẹ nhàng và nói

-Lâu rồi chúng ta mới gặp nhau phải không?

Tùng Linh thấy hai cái nón bảo hiểm liền lấy một cái đội cho mình. Cô cầm cái thứ hai lên ôm chặt nó vào lòng rồi cô bỏ xuống lại chổ củ . chuẩn bị cho xe chạy đi thì cô thấy có người ôm mình từ phía sau. Tùng Linh hoảng hồn, nhưng Hân Ny lên tiếng

-Là Hân Ny đây

Tùng Linh bực dọc la lên

-Cô làm gì ở đây?

Hân Ny nhìn Tùng Linh với vẻ mặt cún con nói

-Hân Ny hết chổ đi rồi mà . Làm ơn đi Tùng Linh

Tùng Linh lắc đầu rồi cho xe chạy đi. Hân Ny ôm eo Tùng Linh siết chặc. cô áp má vào lưng Tùng Linh mỉm cười, cô nhắm mắt lại Tùng Linh muốn xua đi cái cảm giác đang nghị trị trong lòng của mình. Cô phóng xe thật nhanh đến nhà Diễm My. Xe ngừng lại, Hân Ny mở mắt ra . cả hai bước xuống xe. Tùng Linh tháo nón an toàn cho mình và cho Hân Ny rồi đi vào trong nhưng cô đi được vài bước thì Hân Ny kéo tay Tùng Linh Giử lại

-Tại sao chúng ta phải đến đây? Hân Ny muốn đi ăn

Tùng Linh nhẹ nhàng gở tay Hân Ny ra nhưng Hân Ny vẩn nắm chặt

-Chúng ta sẽ ăn trưa ở nhà bạn của Tùng Linh ,nếu Hân Ny không muốn thì có thể đi ăn một mình. Bây giờ bỏ tay Tùng Linh ra

Hân Ny lắc đầu, cô lắc lắc cánh tay Tùng Linh nũng nịu

-Chúng ta đi ăn nhà hang được không? Pleaseeeeee

Tùng Linh vẩn lắc đầu và cô cảm thấy bực bội. Cô dung sức của mình kéo tay Hân Ny ra thì Diễm My từ trong mở cửa ra. Thấy Tùng Linh cô định chạy lại , nhưng người bên cạnh của Tùng Linh làm cô quan tâm hơn. Diễm My nói khi Hân NY định bỏ chạy

- Tùng Linh, giử Hân Ny lại

Tùng Linh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô kéo Hân Ny lại và ôm thật chặt mặc cho Hân Ny đánh vào người cô tới tấp

-Bỏ ra, bỏ ra

Diễm My chạy lại nắm tay Hân Ny kéo vào nhà

-Vào trong với chị

Hân Ny cố gắng thoát khỏi bàn tay của Diễm My nhưng Diễm My nắm tay cô chặt quá

-Đau em , chị nắm chặt quá

Diễm My quay lại nhìn Hân Ny

-Nếu không nắm chặt em sẽ bỏ trốn nửa

Hân Ny quay sang nhìn Tùng Linh bực tức

-Tất cả là tại chị

Tùng Linh chỉ nhún vai rồi đi vào nhà, Hân Ny đi lại ghế sofa và ngồi xuống. Tùng Linh đi lại ngồi bên cạnh. Cô nhìn bàn tay bị bầm tím của Hân Ny và nhíu mày. Không ngờ Diễm My lại mạnh tay như vậy. Cô hỏi nhỏ

-Có đau lắm không?

Hân Ny không them trả lời, Diễm My đi lại ngồi đối diện với Hân Ny. Tùng Linh thấy vậy nên đi xuống bếp. Cô biết họ cần phải nói chuyện với nhau. Diễm My nhìn Hân Ny,cô em họ của mình, cô nói

-Chạy trốn không phải là cách

Hân Ny nhìn Diễm My nói lại

-Nhưng vẫn là cách tốt nhất để khỏi phải đối diện với những người mình không thích

Diễm My biết Hân Ny muốn nói ai . cô thở dài . Mẹ Hân Ny chết đả mười năm rồi . Cô biết Hân Ny không ngại khi cha mình đi thêm một bước nửa . Nhưng người ông muốn sống hết cuộc đời còn lại chỉ hơn Hân Ny vài tuổi . Hân Ny sợ người đó làm khổ cha mình. Chú cô đả cho người đi tìm kiếm , nhửng lúc gặp được thì Hân Ny lại bỏ trốn. Diễm My nắm tay Hân Ny dịu dàng

-Sao em không thử tìm hiểu Trinh Vy xem sao. Biết đâu Trinh Vy do yêu cha em thật sự

Hân Ny cười khẩy cô nói chua chat

-Yêu người bằng tuổi cha mình sao? Nếu cha em không phải là một người tỷ phú nổi tiếng thì chị nghỉ cô ta có để ý đến ông ta hay không?

Diễm My biết những suy nghĩ của Han Ny không phải là sai

Nhưng cô hy vọng Trinh Vy yêu chú cô thật lòng

-Cha em lo lắng cho em lắm, em biết nếu em không đồng ý , ông sẽ không cưới Trinh Vy cơ mà.

Hân Ny lắc đầu, cô không muốn khóc nhưng nước mắt lại chảy dài

-Ông không vì em đâu, cha em củng sẽ cưới cô ta mà thôi

Diễm My ôm Han Ny vỗ về

-Chị hiểu rồi, thôi Hân Ny đừng khóc nửa. Rồi chúng ta sẽ giải quyết được tất cả mọi thứ. Thôi vào rửa mặt đi . khóc mặt mũi tèm lem hết rồi.

Diễm My kéo tay Hân Ny đứng dậy và đẩy vào phòng vệ sinh. Cô đóng cửa lại và ra ngoài . Hân Ny trong restroom nói vọng ra

-Chị không được gọi cho ba em biết đâu. Nếu không em sẽ trốn đi thật xa

Diễm My giật mình, không ngờ con bé đó lại biết cô muốn gọi cho chú cô . Diễm My trả lời

-Biết rồi

Diễm My đi vào bếp nhưng không thấy Tùng Linh đâu. Cô đi lên nhà trên và thấy Tùng Linh ngồi trên sofa tay đang cầm ly nước . Diễm My đi lại và ngồi xuống bên cạnh . Tùng Linh không nhìn Diễm My hỏi

-Mọi thứ okay chứ?

Diễm My lắc đầu

-Nó hơi phức tạp đấy Tùng Linh, nhưng Diễm My hy vọng mọi thứ sẽ tốt hơn.

Tùng Linh đặt bàn tay Diễm My vào tay mình xiết nhẹ

-Mọi thứ sẽ tốt thôi. Tin Tùng Linh đi

Diễm My gật đầu cười. Mỗi lần Tùng Linh bên cạnh là cô cảm thấy thật bình an. Mặc dù Diễm My đả có Ngọc Trâm rôi, nhưng Tùng Linh là người Diễm My yêu đầu tiên. Lúc đó Tùng Linh là bạn gái của chị cô. Diễm My biết mình đến sau, nhưng cô không làm gì được con tim của mình . Đến bây giờ, Tùng Linh vẫn chiếm một vị trí rất quan trọng trong đó . Tùng Linh thả tay của Diễm My ra khi điện thoại của Diễm My vang lên. Giựt mình, Diễm My vội vàng bắt máy

-Hello

………

-Em biết rồi, Trâm lái xe cẩn thận

....

-I love you, too

Cúp máy xong Diễm My quay qua Tùng Linh nói

-My xuống bếp nấu ăn đây, củng sắp xong rồi. Trâm đang trên đường về nhà đó . Hôm nay sẽ đải Tùng Linh ăn cơm gia đình vậy. Tùng Linh ngồi chơi nhe

Tùng Linh mỉm cười cô hỏi

-Không cần Tùng Linh giúp sao?

Diễm My lắc đầu

-Hôm nay Tùng Linh là khách. Ngồi đó được rồi

Dợi Diễm My vào bếp rồi. Tùng Linh đứng dậy đi vào phòng Diễm Hà. Đả mấy năm rồi cô không vào đó. Không biết Diễm Hà của cô buồn cô không.. Khi Tùng Linh bước vào, đập vào mắt cô là gương mặt dễ thương của Hân Ny đang ngon giấc. Cô bé đang nằm trên giường của Diễm Hà. Tùng Linh đi lại và ngồi xuống. Cô nhìn kỹ gương mặt của Hân Ny. Có một chút gì đó rất giống Diễm Hà. Nhất là cái miệng. Tuy Diễm My là em gái Diễm Hà. Nhưng Hân Ny lại giống Diễm Hà hơn. Không biết đó có phải là lý do vì sao Tùng Linh dành một chút tình cảm đặc biệt của mình cho Hân Ny. Lấy đi những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt Hân Ny,Tùng Linh đứng dậy đi lại bên tủ. Cô mở hộp thuốc và đi lại xoa nhẹ lên cổ tay Hân Ny. Xong rồi cô dùng băng cá nhân dán lên chổ bị trầy nhìu nhất. Làm xong, Tùng Linh bỏ mọi thứ lại chổ củ và cô đi ra ngoài. Lúc đó thì Ngọc Trâm củng vừa về đến. Thấy Tùng Linh, Ngọc Trâm chạy lại ôm cô một cách mừng rỡ.Ngọc Trâm , Tùng Linh và Diễm Hà ngày xưa học chung trong trường nên cả ba rất thân.

-Ta nhớ mi quá Tùng Linh, sao không gọi tar a đón?

Tùng Linh mỉm cười ngắm cô bạn của mình, Ngọc Trâm vẫn vậy, không thay đổi lắm.

-Ta muốn cho mi ngạc nhiên mà.

Ngọc Trâm nói thật to cho Diễm My nghe

-Em có cần TRâm phụ gì không?

Diễm My trả lời

-Không, Trâm nói chuyện với Tùng Linh đi

Tram và Tùng Linh lên ghế ngồi.Ngọc Trâm luyên thuyên nói chuyện, còn Tùng Linh thì ngồi lắng nghe.Bất giác Tùng Linh đưa mắt nhìn qua chổ ngồi bên cạnh mình. Ngày xưa Diễm Hà hay ngồi đó, nhưng bây giờ Diễm Hà đã ở một nơi rất xa xôi. Thấy ánh mắt với nhiều nỗi buồn của Tùng Linh. Ngọc Trâm khẽ nói

-Nè, đừng buồn nửa. Diễm Hà sẽ không vui đâu

Tùng Linh mỉm cười

-Ta đâu có buồn. Chỉ nhớ về quá khứ một chút thôi. Ta tưởng chúng ta đang bắt đầu quên Diễm Hà mất rồi.

Ngọc Trâm nắm tay bạn

-Làm sao mi quên Diễm Hà được. Mặt của Diễm Hà nằm chình ình trên lưng mi, không thấy sao.

Rồi Ngọc Trâm bỏ tay mình trên ngực Tùng Linh, nơi con tim Tùng Linh đang đập và nói tiếp.

-Diễm Hà ở đây nửa nè. Mãi mãi sẻ không quên.

Tùng Linh và Ngọc Trâm ôm nhau. Cô rất nhớ Diễm Hà. Phải rồi, Diễm Hà luôn có một vị trí quan trọng trong tim cô.

-À Hem..

Nghe tiếng Diễm My nên cả hai thôi ôm nhau. Ngọc Trâm đứng dậy ôm Diễm My, hôn vào môi cô, Ngọc Trâm nói

-Nhớ em

Diễm My cười, cô nhìn Ngọc Trâm rồi nhìn Tùng Linh

-Chúng ta ăn được rồi, để em đi kêu Hân Ny

Nghe tên Hân Ny , Ngọc Trâm ngạc nhiên

-Hân Ny ở đây sao? Chú đả tìm con bé cả tuần rồi.

Diễm My để tay lên miệng kêu Ngọc Trâm nhỏ tiếng lại rồi cô giải thích

-Em củng đang muốn hỏi Tùng Linh đó chứ

Thấy Diễm My và Ngọc Trâm nhìn mình. Tùng Linh nhún vai.

Lúc đó thì Hân Ny từ trong phòng ngủ đi ra.

-Ồn quá, sao em ngủ được.

Không them nhìn ai hết Hân Ny đi lại bàn và ngồi xuống.

Chưa kiệp cầm đủa thì Diễm My kéo Hân Ny đứng dậy đi lại bồn rửa chén, cô cằn nhằn

-Em phải rửa tay sạch sẽ rồi mới ăn chứ

Rửa tay xong. Hân Ny ngồi xuống cầm đủa. Cô nhìn Tùng Linh một cái. Nhưng cô càng tức hơn vì cô thấy Tùng Linh chẳng quan tâm về điều đó . Ngọc Trâm đưa mắt nhìn Diễm My như muốn hỏi chuyện gì xảy ra giửa Tùng linh và Hân Ny. Nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Diễm My. Khi Diễm My nhìn thấy cổ tay của Hân Ny đả được chăm sóc, cô quay sang nhìn Tùng Linh cười.Tùng Linh thấy nụ cười đó nhưng cô phớt lờ. Thấy không khí ngột ngạc nên Ngọc Trâm lên tiếng

-Chừng nào Tùng Linh về lại việt nam?

Tùng Linh nuốt vội miếng cơm rồi trả lời

-Sáng mai

Diễm My và Ngọc Trâm cùng thốt lên, Hân Ny nảy giờ chỉ lo ăn bổng nhiên khựng lại rồi ăn tiếp.

-Sao sớm vậy? ở thêm vài ngày nửa đi

Tùng Linh lắc đầu

-Không được đâu, Tùng Linh còn rất nhiều việc phải làm bên đó, khi mọi thứ xong xuôi sẽ quay lại chơi với hai người một chuyến.

Hân Ny bỏ đủa, cô đứng dậy nói

-Em no rồi

Hân Ny đi lại ngồi xuống và mở tivi lên xem. Cô không muốn mọi người thấy nét mặt khó chịu của mình khi nghĩ về ngày mai sẽ không còn gặp Tùng Linh nửa.

Bửa tối kết thúc, Tùng Linh chào Ngọc Trâm và Diễm My rồi ra về . Cô quay tìm Hân Ny nhưng không thây đâu cả. Diễm My nói nhỏ chỉ để cho Tùng Linh nghe.

-Đừng tìm nửa, con bé trốn rồi.

Tùng Linh bật cười lắc đầu, đợi Tùng Linh chạy xe đi rồi, Ngọc Trâm quay sang nói với Diễm My

-Em có nghĩ Tùng Linh và Hân Ny có gì gì đó với nhau không?

Diễm My nhìn người yêu hỏi

-Ý chị là họ thích nhau hả?

Ngọc Trâm gật đâu, Diễm My quay sang ôm Ngọc Trâm thật chặt, cô không trả lời câu hỏi của Ngọc Trâm nhưng cô nói

-Em nhớ Trâm

Ngọc Trâm mỉm cười hạnh phúc siết chặt Diễm My trong vòng tay. Cô hy vọng người bạn than của minh cũng như cô sẽ tìm được hạnh phúc cho chính mình

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page3#ixzz1NwnVTpF7

Chapter 23

Tùng Linh đả bay về Việt nam được một tuần rồi. Công việc bận quá nên giờ cô nới có thời gian ra mộ của Diễm Hà.

Hôm nay vừa đi làm về, Tùng Linh ghé ngang qua tiệm hoa, cô ghé vào mua một ít hoa tulip rồi cho xe chạy đi . Cô đến một nghỉa trang và bước vào. Tùng Linh bước lại bên cạnh một ngôi mộ được chăm sóc rất kỷ. Cô ngồi xuống và đặt đóa hoa ở đó. Cô rờ tấm ảnh trên bia mộ và nói

-Diễm Hà, em có giận chị không? Đã lâu rồi Tùng Linh không đến thăm em. Em có nghĩ rằng Tùng Linh sẽ quên em không? Sẽ không đâu đúng không? Vì em luôn chiếm một vị trí rất quan trọng trong trái tim của Tùng Linh mà. Em biết điều đó chứ? Tùng Linh nhớ em lắm, nhớ thật nhiều. Chuyến đi Thụy sĩ vừa rồi làm cho Tùng Linh nhớ em nhiều hơn. Tùng Linh bắt đầu sợ nơi đó. Kỷ niệm chúng ta có với nhau nhiều quá. Em biết không? Thời gian trước, Tùng Linh đã quen được một cô gái. Tùng Linh yêu cô ấy rất nhiều. Chỉ có cô ấy mới làm trái tim Tùng Linh lỗi nhịp, nhưng mọi thứ không như Tùng Linh mong ước vì Tùng linh biết chắc rằng mình và cô ấy không thể cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.

Có phải Tùng Linh là một ngôi sao xấu không? Ai ở bên cạnh Tùng Linh rồi củng bỏ Tùng Linh ra đi. Mẹ , em và cả cô ấy nửa. có bao giờ Tùng Linh sẽ tìm được hạnh phúc cho chính mình không?

Thở dài, Tùng Linh nói tiếp

-Đả lâu rồi Tùng Linh không đến nên có rất nhiều điều muốn nói cho em biết. Lúc trước khi ở bên nhau em thường nói Tùng Linh ít chia sẽ với em quá. Giờ em không còn nửa, Tùng Linh lại lải nhải bên tai em suốt. Em không phiền chứ? Tùng Linh muốn cho em biết một chuyện. Em giử bí mật cho Tùng Linh nhe. Tùng Linh đả biết hết sự thật về cuộc đời của mình rồi. Tùng Linh củng đang phân vân không biết mình phải làm sao nửa. Nếu có em ở đây, chỉ cần được em ôm vào lòng là Tùng Linh biết mình cần phải làm gì nhưng ……… Tùng linh nhớ em nhiều lắm Diễm Hà

Tùng Linh để mặt cho nước mắt mình chảy.cô không bao giờ che đi sự yếu đuối của mình khi cô ở trước Diễm Hà. Cô gái này chính là người có thể làm tan đi tản băng trong tim của Tùng Linh. Củng chính lá người làm cho Tùng Linh cởi mở hơn, nhưng rồi lại là người khép đi cánh cửa đó. Ngày Diễm Hà ra đi. Tùng Linh đã không khóc. Nhưng bây giờ cô muốn khóc, khóc cho vơi đi nhửng đau khổ củng như nhửng phiền muộn mà Tùng Linh đang có. Nước mắt có xóa được những điều đó không? Chắc là không và Tùng Linh giơ tay mình lau vội những giọt nước mắt đó, cô mỉm cười rồi đứng dậy

-Chị về đây, khi khác sẽ đến thăm em.

Tùng Linh đi lại xe của mình mà không hay có người đả chứng kiến tất cả mọi việc. Đợi cho xe của Tùng Linh đi rồi, Người con gái đó đi lại bên mộ của Diễm Hà. Đặc đóa hoa xuống và thì thầm

-Chị Diễm Hà, em muốn thay chị chăm sóc cho Tùng Linh. Em biết là Tùng Linh Không dễ chấp nhận điều đó, nhưng em tin mình sẽ làm được, giúp em nhé.

Người con gái đó đi khỏi không được bao lâu thì xe Khiết San dừng lại. Nắm tay Ý Như đi về phía ngôi mộ của Diễm Hà, Khiết San đặc bó hoa tulip xuống và không khỏi ngạc nhiên khi ở đó có thêm hai bó hoa nửa. củng là hoa tulip. Cô nhạc nhiên không phải vì có hoa ở đây, nhưng những người biết Diễm Hà thích hoa tulip thì không phải nhiều. chỉ là những người than thôi. Cô đoán ra bó kia có lẽ là của Tùng Linh, nhưng còn bó còn lại? khiết San nhíu mày rồi cô ngồi xuống. Ý Như ngồi xuống bên cạnh. Lúc này Ý Như không khỏi ngạc nhiên. Chính là người con gái đó. Ý Như thấy hình người con gái này ở phòng của khiết San và trên lưng Tùng Linh. Hẳn là cô gái này rất quan trọng nên Tùng Linh mới xăm cô ta trên lưng. Sự thắc mắc của Ý Như củng vơi đi được một chút khi cô nghe tiếng khiết San bên cạnh

-Diễm Hà có nhớ khiết San không? Khiết San nhớ Diễm Hà nhiều lắm

Khiết San rờ tấm hình trên bia mộ và nói tiếp

-Hôm nay khiết San dẩn một người tới thăm Diễm Hà đây. Người này rất quan trong với Khiết San. Cô ấy tên là Ý Như, đẹp lắm phải không? Nhưng Diễm Hà đừng ganh tỵ nhé. Vì Diễm Hà củng rất quan trong với khiết San mà . có phải Diểm Hà sẽ nói “không sợ cô ấy ghen sao”Nhưng Diễm Hà đừng lo người ta có yêu khiết San đâu mà ghen.

Ý Như cười thầm vì những lời khiết San nói, nhưng cô im lặng để nghe khiết San nói tiếp

-Nhưng Diễm Hà Đừng lo, Khiết San sẽ chinh phục cô ấy thôi.

Diễm Hà nè, chị Tùng Linh vừa mới đến thăm Diễm Hà có phải không? Chị ấy có lẽ đả tâm sự với Diễm Hà rất nhiều phải không?

Khiết San thở dài, Ý Như nhìn khiết San ngạc nhiên. Cô đâu ngờ rằng có nhiều việc liên quan đến Khiết San và Tùng Linh mà không hề biết. Ý Như muốn nghe khiết San nói nửa nhưng rồi cô thất vọng khi khiết San không nói những điều cô muốn nghe

-Thôi Khiết San về đây , chúng ta sẽ nói chuyện khi khác nhé. Hôm nay Ý Như củng mệt rồi. khiết San muốn đưa cô ấy về nghỉ ngơi.

Nắm tay Ý Như đứng dậy, Khiết San bước đi. Ngọn gió vừa thổi qua làm Ý Như rùng mình. Khiết San thấy vậy liền ôm Ý Như nói

-Như vậy sẽ ấm hơn, chúng ta vào xe thôi

Ngồi trong xe mà Ý Như có rất nhìu điều muốn hỏi nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu. Khoảnh khắc im lặng làm cho con người ta cảm thấy thời gian trôi qua chậm hơn. Tay Ý Như vẩn còn trong tay Khiết San. Khiết San xiết nhẹ và hỏi

-Em không sao chứ Ý Như?

Ý Như lắc đầu, mắt vẫn nhìn về phía trước. khiết San hỏi tiếp

-Có phải em muốn biết quan hệ về chị,Tùng Linh và Diễm Hà Không?

Ý Như quay lại nhìn Khiết San rồi gật đâu. Khiết San thở dài rồi nói

-Đó là một câu chuyện rất dài và buồn

-Ý như cười nhẹ

-Em có thời gian và cả khăn giấy. em sẽ lắng nghe

Khiết San mỉm cười và giọng cô thật đều

-Chị và Diễm Hà học chung trường nên cả hai rất thân. Thật ra gia đình Diễm Hà đả sang định cư ở Thụy Sĩ, nhưng Diễm Hà đả không sang đó với gia đình. Cô ây ở đây để học cho hết đại học Trong một lần đi sinh nhật của anh Nhật Trường, chị và Diễm Hà gặp Tùng Linh ở đó. Chị ấy học chung trường với tụi chị nhưng vì học trước hai năm nên ít khi tụi chị gặp nhau . Có thể em củng đả đoán được, Diễm Hà đả yêu Tùng Linh ngay lần gặp đầu tiên. Chị biết mình củng có tình cảm với Diễm Hà, nhưng chị chưa bao giờ nghĩ chị sẽ làm vỡ đi tình bạn tốt đẹp của cả hai nên chị không có nói. Cho đến khi Diễm Hà nói với chị rằng cô ấy muốn tìm hiểu Tùng Linh thì chị càng chôn chặt tình cảm của mình hơn nửa. Chị củng đả khuyên Diễm Hà đừng nghĩ đến vì Tùng Linh không phải là một người dể gần gủi. Chị và Diễm Hà đả cải nhau lần đầu tiên Rồi sau ngày đó, Diễm Hà không nhắc Tùng Linh trước mặt chị nửa. Tưởng đâu mọi chuyện đả qua. Ai ngờ trong một lần anh Nhật Trường mời mọi người ra vũng tàu chơi, tụi chị lại gặp Tùng Linh ở đó. Lần này Tùng Linh lại bắt chuyện với tụi chị trước. Sau chuyến đi đó, Diễm Hà ít đi chơi với chị hơn. Có nhiều lý do cô ấy đưa ra nhưng chị biết rằng Diễm Hà đang giấu chị điều gì đó. Cho đến một hôm, Diễm Hà đả khóc rất lâu trên lưng chị. Chị giận quá nên đả đi tìm Tùng Linh. Và chị đả hiểu vì sao Diễm Hà lại khóc nhiều như vậy. Chị ta đả có người con gái khác. Người con gái đó đả mở cửa cho chị, không nhìn đến cô ta, chị đi vào thẳng trong phòng của Tùng Linh. Thấy chị ấy đang ngủ nên chị đánh thức chị ta dậy.

-dậy đi, thức dậy mau

Chi ta mở mắt ra và hỏi

-Châu Pha, có chuyện gì vậy

Người con gái tên Châu Pha nhìn chị với cái nhìn giận dử rồi trả lời

-Không gì hết, Tùng Linh nằm nghỉ đi

Chị ta quay sang nhìn chị nhíu mày

-Cô là ai? Sao lại vào phòng tôi?

Chị cười khẩy rồi trả lời

-Củng đúng thôi, có quá nhiều đàn bà nên không còn nhớ ai nửa. Chị vẫn biết Diễm Hà là ai chư?

Nghe đến tên Diễm Hà chị ta nhìn chị hỏi

-Cô thì có liên quan gì đến Diễm Hà?

Cơn giận của chị lúc đó càng dử dội hơn nên chị đả túm áo chị ta và nói

-cái gì liên quan đến Diễm Hà thì củng liên quan đến tôi

Không biết vì lý do gì chị ta la lên một cách đau đớn, lúc đó Châu Pha chạy lại và đẩy chị ra. Với nét mặt gian giử Châu Pha nói

-Cô ra khỏi đây đi, đừng có làm phiền chúng tôi

Chị củng không vừa đáp trả lại

-Chỉ cần chị từ nay đừng gặp Diễm Hà nửa, tôi củng sẻ không làm phiền đến chị

Tùng Linh bây giờ đứng dậy nhìn chị đầy thách thức

-Cô không là ai để mà ra lệnh cho tôi. Và củng không là ai để ngăn cản tôi và Diễm Hà. Tốt nhất hãy ra khỏi đây trước khi tôi nổi giận

Chị vẫn đứng đấy định sẽ tấn công chị ta, nhưng tiếng nói của Châu Pha làm chị giật mình

-Máu ra nhiều quá, Tùng Linh nằm xuống đi

Châu Pha đở Tùng Linh nằm xuống. Tung Linh xua tay

-Linh không sao, Châu Pha đừng lo. Chỉ là một chút máu thôi.

Châu Pha lắc đầu

-Biết là không sao, nhưng Tùng Linh đang bệnh mà. Nằm nghỉ đi.

Đợi cho Tùng Linh nằm nghỉ rồi, Châu Pha kéo tay chị ra ngoài. Cô ta nhìn thẳng vào mặt chị nói

-Tôi không biết em là ai, nhưng em không có quyền chạy vào nhà người ta la lối như vậy. Phép tắt lịch sự của em biến mất rồi sao? Còn về phần Diễm Hà, chắc có lẽ chị đả đoán được phần nào về lý do tại sao em đến đây. Lúc sáng chị đả gặp cô ấy. Cô ấy đả thấy chị và Tùng Linh. Nhưng mọi chuyện không phải như cô ấy nghỉ

Chị cắt ngang lời Châu Pha

-Như vậy là sao?

Châu Pha thở dài nói tiếp

- Hôm nay đang làm thì bị sốt, nên chị đưa cô ấy về. Trong lúc vô tình Tùng Linh bị mất thăng bằng nên ngã vào người chị và như em thấy đó, Diễm Hà đả trong thấy. Chỉ có vậy thôi. Tùng Linh không thấy Diễm Hà nhưng chị thấy. Định bụng sẽ nói với Tùng Linh để giải thích với Diễm Hà, nhưng chưa gì em đả chạy đến đây làm một trận.

Chị thấy mình thật có lỗi nên chỉ biết cuối đầu. Châu Pha nhìn chị rồi mỉm cười

-tình yêu đôi lúc làm người ta không có thời gian suy nghĩ. Chị hiểu điều đó.

Chị nhíu mày nhìn Châu Pha. Chị ấy lắc đầu rồi nói tiếp

-Không quá khó hiểu khi em vì một người chạy đến đây và như muốn giết chết Tùng Linh vậy. Nhưng em yên tâm đi. Tình yêu Tùng Linh dành cho Diễm Hà là thật. Và cô ấy yêu Diễm Hà nhiều đến nổi đả xăm cả gương mặt Diễm Hà lên lưng cô ấy. Vậy thì Diễm Hà không cần phải quá quan tâm vì nhửng người xung quanh Tùng Linh. Mặc dù lúc trước Tùng Linh ăn chơi và quan hệ rộng rãi, nhưng từ khi yêu Diễm Hà, Tùng Linh không còn như vậy nửa. Em nên về giải thích với bạn em đi.

Nói chuyện với Châu Pha xong chị ra về. Tâm trạng như nhẹ nhàng hơn. Chị củng đả bỏ đi được gánh nặng trong lòng khi biết tình yêu Tùng Linh dành cho Diễm Hà có lẽ nhiều hơn chị dành cho Diễm Hà. Sau đêm đó, họ đả rất hạnh phúc với nhau. Chị vẫn vui chơi với Diễm Hà bình thường, nhưng rất ít gặp Tùng Linh. Trừ khi đi chơi chung với anh Nhật Trường hoặc nhửng lúc bị Diễm Hà đe dọa thì cả hai mới gặp nhau.

Y Như nhìn Khiết San hỏi

-vậy tại sao Diễm Hà lại chết?

Khiết San chợt rùng mình khi nghỉ đến, cô kể tiếp

-Sau khi Diễm Hà và Tùng Linh qua Thụy Sĩ gặp mat gia đình của Diễm Hà thì Diễm Hà quay về Việt Nam một mình còn Tùng Linh phải ở lại vì lo cho công ty bên ấy. Sau khi Tùng Linh vừa ra trường thì đả làm Tổng Giám Đốc công ty đá quí Linh Tran. Và có một chi nhánh bên Thụy Sĩ nên Tùng Linh phải ở lại coi. Cái ngày Tùng Linh về nước, Diễm Hà đả kêu chị ra đón Tùng Linh với cô ấy, nhưng chị không muốn mặc dù cho Diễm Hà có năn nỉ. Cuối cùng cô ấy đả đi mộtt mình. Trên đường đi đả gặp tai nạn. Chị và Tùng Linh chỉ gặp được cô ấy trong bệnh viện lần cuối.

Nước mắt Khiết San chảy dài. Ý Như lấy tay mình lâu đi những giọt nước mắt đó

-Cô ấy cầm tay chị và nói thật nhỏ chỉ để cho chị nghe “Củng may Khiết San không đi chung”. Chị đả khóc rất nhiều, nhưng có khóc củng không thể đem Diễm Hà về lại. Chị đả rất ân hận khi không đi cùng cô ấy. Lúc đó Tùng Linh không khóc, chị ấy như người mất hồn. Và chị ấy đả nói với chị “Đừng khóc nửa, củng đừng tự trách mình, thiên thần thì phải về nơi thiên thần ở”. Chị ấy nói Diễm Hà là thiên thần. Chị ấy đả đi đến một nơi nào đó mà củng không ai biết trong vòng nửa năm. Sau đó chị ấy trở về và đả trở nên một người càng lạnh lùng hơn lúc trước. Chị ấy dành hết thời gian của mình cho công việc. Và như em biết đó. Công ty của chị ấy bây giờ là một trong những công ty rất mạnh. Cho đến khi chị ấy gặp em.

Khiết San không nói nửa. Và Ý Như củng không hỏi. Cả hai yên lặng theo đuổi suy nghỉ của mình. Nhưng tay họ vẫn đang nắm chặt nhau

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page3#ixzz1NwnYZRMo

Chapter 24

Tùng Linh đi làm thật sớm hôm nay vì nghe đâu Thoại Dương đả tìm được cho cô một thư ký mới. Mặc dù là tổng giám đốc công ty, nhưng mọi chuyện mướn người hoặc đuổi người thì cô giao hết cho Thoại Dương làm. Cô muốn dành chổ thư ký này cho Châu Pha nhưng Châu Pha không chịu. Và cái ghế bỏ tróng củng đả lâu nên cô đả đồng ý để Thoại Dương tìm cho cô một người mới. Tùng Linh vừa đến văn phòng thì đả gặp Thoại Dương đứng trước cửa. Thấy Tùng Linh, Thoại Dương nở nụ cười thật tươi

-Chào tổng giám đốc. Chúc chị một buổi sáng tốt lành

Tùng Linh mỉm cười nói

-Được rồi Thoại Dương, em có thể bỏ đi ba từ Tổng Giám Đốc được rồi. Không phải chúng ta thỏa thuận là em sẽ gọi tên Tùng Linh hay sao

Thoại Dương cười giòn tan, cô nháy mắt

-Nhưng lâu lâu em lại thích ghẹo Tổng Giám Đốc đó mà

Tùng Linh lắc đầu và không nói gì. Cô không quá lạ với tính cách của Thoại Dương. Tuy quậy phá, nhưng làm việc thì Thoại Dương rất là nghiêm túc. Tùng Linh đi đến và ngồi xuống ghế. Cô mở máy tính của mình lên. Thoại Dương đi lại bên cạnh, đưa cho cô một tập hồ sơ và nói

-Thư ký của chị đang ở ngoài đợi chị. Em sẽ kêu cô ấy vào. Phòng cô ấy củng đả được dọn dẹp hết rồi. Em đả đưa tất cả lịch làm việc của chị và giải thích mọi thứ. Có gì thì chị nói chuyện với cô ấy nhe. Em ra ngoài trước đây

Tùng Linh cảm ơn rồi chú tâm vào máy tính của mình. Cô nghe tiếng chân người đi vào, nhưng cô không nhìn qua. Cho đến khi nghe giọng nói ấy cất lên cô mới mở tròn mắt.

-Chào tổng giám đốc

Chính là Hân Ny. Em ấy làm gì ở đây? Có lẽ câu hỏi đả được khắt lên gương mặt của Tùng Linh nên Hân Ny chỉ mỉm cười trả lời

-Em là thư ký riêng của Tổng giám đốc. Sao nhìn em giử vậy

Tùng Linh bối rối rồi cô lấy lại bình tĩnh hỏi

-Em làm gì ở đây?

Hân Ny gải đầu như không hiểu

-Em đả trả lời rồi mà, em là thư ký riêng của tổng giám đốc.

Tùng Linh đứng dậy, cô khoanh tay lại nhìn Hân Ny

-Em muốn phá gì đây?

Hân Ny củng khoanh tay lại nhìn Tùng Linh thách thức

-Em đả phải xin việc làm và củng đả phỏng vấn. Có năng lực nên mới được vào. Chị lại nghỉ sang đâu?

Tùng Linh lắc đầu như không tin những gì Hân Ny nói

-Chị không có nghi ngờ khả năng của em. Nhưng đang ở THụy Sĩ sao lại về đây làm thư ký riêng cho chị

Hân Ny nhún vai. Cô đi vòng lại và ngồi vào chiếc ghế của Tùng Linh

-Học ra trường thì phải đi làm để có kinh nghiệm. Chỉ vậy thôi. Nhưng chị đừng lo, em sẽ làm tốt công việc của mình, không thì chị cứ đuổi việc.

Tùng Linh định hỏi Hân Ny thêm vài câu nửa nhưng điện thoại của cô vang lên

-Hello

-Hello Tùng Linh

-Diễm My? Em gọi chị có gì không?

-Chi Tùng Linh, Hân Ny…..

Tùng Linh chưa kịp trả lời thì Hân Ny đả giựt điện thoại trong tay cô

-Chị Diễm My, chị vẫn khỏe chứ? Em đang làm việc cho chị Tùng Linh. Chị cứ an tâm. Khi nào cha em hỏi thì nói em vẩn tốt nhé. Cảm ơn chị

Nói xong cô đưa điện thoại cho Tùng Linh và đi ra ngoài. Không quên nói với Tùng Linh

-5 giờ chiều nay chị sẽ có một buổi đấu giá đó. Em sẽ chuẩn bị mọi thứ cho chị

Tùng Linh vừa chưa hết ngỡ ngàng. Cô cầm điện thoại bỏ lên tai

-Cảm ơn chị Tùng Linh, chăm sóc Hân Ny giùm em nhé

Tùng Linh thở dài

-Em nợ chị đấy, mai mốt chị sẽ tính sau

Diễm My bật cười rồi cả hai cúp máy. Tùng Linh ngồi làm việc mà không tập trung được. Hình ảnh Hân Ny cứ nhảy múa lung tung trong đầu cô. Tùng Linh bực dọc đứng dậy lẩm bẩm

“Chuyện gì xảy ra với mình đây”

Tại buổi đấu giá ……

Tùng Linh và Hân Ny vừa bước vào thì đả thấy có rất đông người ở đó. Lại ngồi ngay cái bàn đả để dành sẳng cho họ củng là lúc MC bước lên bắt đầu đấu giá cho món hàng đầu tiên. Tùng Linh nhìn sang bàn bên cạnh. Ý Như ngồi đó nhưng không có Khiết San. Tùng Linh không ngạc nhiên khi Ý Như ở đây, nhưng cô không ngờ Ý Như ở đây một mình. Tùng Linh mỉm cười không nói gì, cô quay lên nhìn món vật mà người MC đang cầm. Đó là một sợi dây chuyền rấtt giản dị nhưng mặt sợi dây chuyền là một viên kim cương hồng nên làm tăng lên giá trị của sợi dây chuyền đó. Hân Ny nói nhỏ vào tai Tùng Linh

-Chúng ta lấy nó về chứ?

Tùng Linh nhíu mày suy nghỉ rồi cô lắc đầu. Hân Ny ngạc nhiên hỏi

-Không phải chúng ta cần nó sao?

Tùng Linh lại lắc đầu. Hân Ny đinh giơ tay nói giá, nhưng Tùng Linh nắm chặt tay cô giử lại. Ánh mắt khó chịu nhìn Hân Ny

-Chị là chủ hay em là chủ?

Hân Ny nhún vai trả lời

-Em không thể mua nó cho mình hay sao?

Tùng Linh bật cười trước sự trẻ con của Hân Ny

-Chúng ta sẽ mua một thứ khác đêm nay. Em không có quyền mua vì ở đây không ai mua vì cá nhân của họ cả. Tất cả điều phải đại diện cho một công ty

Hân Ny bực dọc đá vào chân Tùng Linh thì thầm

-Mua cho công ty Black Pearl không được sao

Cơn đau làm Tùng Linh khó chịu nhưng cô vẩn nhẹ giọng

-Em nói gì chị không nghe

Hân Ny lắc đầu nhìn lên trên. Tiếng người MC lại vang lên

-Sợi dây chuyền đả được bán với giá $250,000 dollars. Thuộc về công ty Đá Quí Hoa Hồng.

Tùng Linh nhếch môi cười.Cô như đoán được họ sẽ mua nó. Bây giờ đến vật thứ hai. Một chiếc lắc kim cương. Những viên Kim cương hồng lung linh vòng quanh chiếc lắc trong thật đẹp. Tùng Linh thấy vậy lẩm bẩm

-Lại là kim cương hồng.

Hân Ny nhìn qua Tùng Linh như dò hỏi, nhưng Tùng Linh lại lắc đầu. Người MC lại lên tiếng

-Chúng ta bắt đầu đấu giá

Tùng Linh ngạc nhiên khi nghe tiếng Ý Như

-$100,000

Hân Ny củng nhìn theo hướng Tùng Linh đang nhìn. Ý Như vẫn không bị lung lây. Tùng Linh lên tiếng

-$125,000

Ý Như lại lên tiếng

-$200,000

Tùng Linh lên giá tiếp

-$250,000

Ý Như bây giờ mới quay sang nhìn Tùng Linh. Bốn mắt chạm nhau rồi Ý Như quay đi chổ khác. Ý Như chưa kịp nói giá thì công ty Hoa Hồng xen vào

-$500,000

Tùng Linh mỉm cười bỏ cuộc. Ý Như củng bỏ cuộc.

-Chiếc lắc thuộc về công ty Hoa Hồng.

Người MC lại tiếp tục công việc của mình

-Vật cuối cùng chúng ta đấu giá là chiếc nhẩn này

Người MC cầm nó giơ lên

-Chiếc nhẩn này đả có từ thế kỷ 18. Viên kim cương này rất đặc biệt. Chỉ có một không hai. Người ta đả tìm ra nó dưới lòng đại dương nên quí vị nhìn thấy đó. Nó xanh biếc. Chúng ta sẻ bắt đầu đấu giá. Tùng Linh nhìn qua và cười khi thấy đôi mắt Hân Ny dán chặt trên chiếc nhẩn. Đó là một chiếc nhẩn thật đẹp, Tùng Linh không định muốn có nó. Nhưng bây giờ không hiểu sao cô lại muốn có nó cho bằng được. Công ty Hoa Hồng lên giá trước

-$500,000

Mọi người àh lên. Giá đầu tiên mà họ đả ra rất cao. Thấy không có ai lên tiếng và người MC định ngưng lại thì Tùng Linh lên tiếng

-$750,000

Nhiều người lẩm bẩm “bỏ ra cả gần một triệu đô để mua một chiếc nhẩn thật là một chuyện điên rồ”. Nhưng không ai biết được giá trị thật sự của nó. Có thể vài năm nửa, hột kim cương trên chiếc nhẩn còn có thể cao giá hơn như vậy nửa. Và Tùng Linh hiểu công ty Hoa Hồng đang muốn nhắm vào đó. Nhiều người bỏ ra hàng triệu đô mua một món đồ mình thích củng không phải là một chuyện quá điên rồ, nhưng chiếc nhẩn này có thể làm cho một công ty không tên tuổi được người ta biết đến nhiều hơn và đánh giá cao. Vì nhửng mặc hàng họ trưng điều rất đặc biệt. Công ty hoa hồng đả sở hửu một sợi dây chuyền và một chiếc lắc. Họ chắc đang muốn nhắm đến chiếc nhẩn đó. Tiếng người MC lại tiếp tục vang lên

-$800,000

Tùng Linh mỉm cười, cô lên giá tiếp

-$1,500,000

Với cái giá đó mọi người nhìn cô lắc đầu. Công ty Hoa Hồng củng bỏ cuộc. Chiếc nhẩn thuộc về Tùng Linh. Hân Ny muốn nhìn thấy chiếc nhẩn đó, nhưng chắc cô phải đợi thôi. Vì họ sẽ cho người đem đến công ty của Tùng Linh. Vì tránh tình trạng bị ăn cướp nên họ sẽ bí mật đem nhửng vật được đấu giá đến công ty của người nào mua nó một cách bí mật. Đi ra chổ gởi xe, Hân Ny hỏi Tùng Linh

-Em muốn ở chổ chị được không?

Tùng Linh lắc đầu

-Không được

Hân Ny nắm cánh tay Tùng Linh lắc lắc

-Cho em ở tạm đi. Ở khách sạn hoài làm sao em trả nổi

Tung Linh lại lắc đầu. Hân Ny tiếp tục năn nỉ

-Không cho em ở với chị. Nếu em ở chổ nào mà có chuyện gì chị sẽ ăn nói làm sao với chị Diễm My đây?

Tùng Linh dừng lại nhìn Hân Ny giễu cợt

-Em đang hù chị hả?

Hân Ny biết không dọa được Tùng Linh nên bắt đầu giở trò. Cô dụi mặt vào cổ Tùng Linh nủng nịu

-Em là con gái mà, lần đầu tiên về nước nửa. Chị không nở để em bị gì chứ. Làm ơn đi mà

Bị nhột Tùng Linh đẩy Hân Ny ra

-Được rồi, sợ em quá. Chúng ta sẽ đến lấy đồ của em luôn.

Hân Ny cười thật tươi. Tùng Linh chỉ biết lắc đầu. Mọi cử chỉ của họ đả được Ý Như nhìn thấy. Ý Như nghe tim minh đau buốt. Có lẽ Tùng Linh đả thật sự quên cô rồi. Ý Như đi ra ngoài. Khiết San bảo cô đứng đây đợi Khiết San đến đón. Ý Như nhìn quanh không thấy Khiết San đâu hết, định lấy điện thoại gọi thì xe Tùng Linh đả dừng trước mặt cô

-Ý Như, chị đưa em về?

đây là lần đầu tiên Tùng Linh nói chuyện với cô sau ngày cô dọn về ở với Khiết San. Ý Như không nhìn Tùng Linh, cô lấy điện thoại ra gọi Khiết San, nhưng Tùng Linh mở cửa bước ra và cản cô lại

-Chị đưa em về. Giờ này khuya rồi, đứng một mình không tốt đâu.

Không đợi Ý Như đồng ý, Tùng Linh kéo Ý Như vào xe rồi cho xe chạy đi. Tùng Linh nhìn Ý Như bằng kiếng hậu. Ý Như củng muốn nói chuyện với Tùng Linh nhưng có Hân Ny ở đó nên cô không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài. Đến nhà Khiết San rồi, Tùng Linh đưa Ý Như vào cổng. Cô nói

-Ngủ ngon Ý Như

Tùng Linh dợm bước đi, thì Ý Như ôm cô lại từ đằng sau

-Em nhớ chị

Tùng Linh gở tay Ý Như ra, cô quay mặt lại đối diện với Ý Như

-Chị củng rất nhớ em. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Em vào trong đi, điện thoại cho Khiết San nếu không Khiết San sẽ lo lắng.

Nước mắt Ý Như chảy dài. Cô cố gắng kiềm chế nó, nhưng không được

-Đừng đẩy em đến với người khác được không? Chúng ta có thể như lúc trước mà

Tùng Linh thở dài, cô lắc đầu

-Không, chúng ta không thể đi chung đường. Chị xin lỗi, nhưng chị không yêu em

Ý Như ôm chặt Tùng Linh

-Em không tin đâu, em biết chị yêu em mà

Tùng Linh để yên cho Ý Như khóc, rồi cô nhỏ nhẹ

-Em phải tin chị, chị hiểu cảm giác của mình. Chị xin lỗi đả làm em đau, nhưng chúng ta chỉ có thể là chị em thôi.

Ý Như yên lặng. Cô thôi ôm Tùng Linh. Ngước mặt nhìn Tùng Linh cô hỏi

-Hôn em được không?

Tung Linh nhíu mày

-Ý Như….

Ý Như cắt lời không cho Tùng Linh nói hết

-Một cái hôn thôi và một lần này thôi

Tùng Linh gật đầu. Ý Như nhắm mắt chờ đợi. Tùng Linh hôn lên trán Ý Như và khi nụ hôn kết thúc, cô thấy được sự thất vọng trên gương mặt Ý Như, nhưng Tùng Linh không làm gì hơn được

-Vào ngủ đi. Chúc em ngủ ngon

Ý Như không níu kéo nửa, cô mở cửa đi vào. Đợi Ý Như vào trong rồi, Tùng Linh vào xe và cho xe chạy đi.

Ý Như vào trong. Khiết San đang ngồi ở phòng khách xem tivi. Ý Như đi lại ngồi xuống. Khiết San nhìn cô hỏi

-Buổi đấu giá vui không?

Ý Như không trả lời câu hỏi của Khiết San cô nói

-Củng bình thường. Thôi em mệt rồi, em vào nghỉ đây

Khiết San nắm cánh tay Ý Như giử lại.

-Sao em không hỏi vì sao chị không đến đón em?

Ý Như gở tay mình ra

-Em nghỉ do chị bận nên không đón được.

Khiết San cười khẩy

-Đúng là chị bận. Đang trên đường đến cuộc đấu giá thì ông nội phải vào bệnh viện nên chị đã nhắn tin cho em là không đến được. Vì phải lo cho ông nên chị đả đến trể. Khi đến nơi thì em đả không còn ở đó.

Nghe ông Thạch vào bệnh viện Ý Như hoảng hốt

-Ông không sao chứ

Khiết San lắc đầu

-Không sao, ổn rồi. Em không có gì muốn nói sao Ý Như?

Ý Như nhìn Khiết San

-Chị thấy hết mọi chuyện có đúng không?

Khiết San gật đầu. Ý Như thở dài

-Vậy thì chị muốn em nói gì bây giờ

Khiết San ôm Ý Như vào lòng, Ý Như định đẩy cô ra, nhưng Khiết San nói

-Cho chị ôm em một chút Ý Như, một chút thôi

Ý Như để yên cho Khiết San ôm mình. Cô thấy mình thật không công bằng với Khiết San một chút nào. Cô nghỉ mình có thể quên Tùng Linh, nhưng đêm nay khi thấy Tùng Linh, cô biết rằng điều đó không dể làm. Cô thì thầm với Khiết San

-Em xin lỗi chị Khiết San, trái tim em thật vô dụng

Khiết San thả Ý Như ra, cô ôm gương mặt Ý Như trong đôi bàn tay của mình

-Trái tim em không vô dụng, trái tim em đang bị tổn thương. Chị sẻ chửa lành cho nó. Tin chị chứ?

Ý Như gật đầu. Khiết San như kiềm chế không nổi, cô đặt môi minh lên môi Ý Như. Khi cả hai cạn thở thì Khiết San dừng lại. Nhìn Ý Như mỉm cười, Khiết San nói

-Cảm ơn em

Ý Như hỏi lại

-Về điều gì?

Miệng vẩn nở nụ cười Khiết San trả lời

-Vì đả không đẩy chị ra cho chị ăn một bạt tai

Ý Như bật cười.

-Cảm ơn chị đả đem niềm vui đến cho em

Khiết San tắt tivi đứng dậy, cô kéo tay Ý Như đi vào trong.

-Tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Mai chị sẻ đưa em đi ăn sáng ở chổ này rất đặc biệt

Ý Như gật đầu rồi đi vào trong. Cô ngâm mình trong nước và suy nghỉ về Tùng Linh và Khiết San. Cô đưa tay mình lên môi để cảm nhận lại nụ hôn vừa rồi. Cô lẩm bẩm

“Liệu chị có làm em quên được chị ấy không? “

Tùng Linh đưa Hân Ny đến khách sạn Hân Ny đang ở. Cả hai không nói với nhau tiếng nào từ nhà Khiết San đến đây. Hân Ny đi vào trong đem hành lý của mình ra. Cô không có nhiều đồ nên củng dọn dẹp nhanh chóng. Ra khỏi khách sạn cô thấy Tùng Linh đang đứng dựa vào xe. Cơn gió thổi nhẹ làm bay mái tóc Tùng Linh trong thật đẹp. Hân Ny đứng nhìn, cô không thể đọc được trong đầu kia đang nghỉ gì, cô củng thua để cảm nhận được trái tim Tùng Linh, nhưng cô tin chắc mình sẽ làm được. Cô nói với chính mình

“Hân Ny, cố lên”

Cô thấy Tùng Linh còn đứng đó thì la lên

-Chị Tùng Linh, giúp em với

Nghe tiếng Hân Ny, Tùng Linh sực tỉnh. Cô chạy lại giúp Hân Ny sách hành lý

-Em chỉ có bao nhiêu đây thôi sao

Hân Ny gật đầu. Cô giao giỏ sách lại cho Tùng Linh và chui vào xe ngồi trước. Tùng Linh lắc đầu rồi bỏ hành lý vào bằng ghế sau. Cô vào xe và đi thẳng về nhà. Đến nhà rồi, Tùng Linh sách giỏ của Hân Ny và đem vào trong. Cô đem vào trong phòng kế bên phòng cô. Nhà Tùng Linh có 4 phòng. Một phòng dành cho Châu Pha nhưng giờ Châu Pha đả dọn ra ngoài rồi, một phòng để cho cô làm việc, một phòng ngủ cho Tùng Linh và một phòng khách. Thường thì Phong Thiên hay đến nên cô không muốn Hân Ny ở đó. Suy nghỉ một hồi, cô đem đồ của Hân Ny vào phòng Châu Pha. Bước vào trong, Tùng Linh thấy mọi thứ vẩn như củ, nhưng quần áo và một ít đồ của Châu Pha thì không còn nửa. Tùng Linh nói với Hân Ny

-Em ở phòng này nhé

Hân Ny gật đầu và nhảy lên giường nằm. Cô la lớn

-Thoải mái quáááááá

Tùng Linh bật cười rồi đi ra ngoài. Đợi Tùng Linh đi rồi, Hân Ny lấy quần áo và bắt đầu tắm. Xong rồi cô lấy quyển sách ra nằm đọc. Nằm một lúc thì Tùng Linh gỏ cửa phòng cô

-Hân Ny, chị vào được không?

Hân Ny ngáp dài trả lời

-Chị vào đi

Tùng Linh bước vào và trên tay là một tô cháo thơm phức. Hân Ny nghe bụng mình đói còn cào. Lúc nảy muốn đi ăn, nhưng cô không muốn làm phiền Tùng Linh và Ý Như nên thôi. Giờ thấy tô cháo trên tay Tùng Linh, mắt cô sáng rỡ

-Cho em phải không?

Tùng Linh gật đầu, cô bỏ tô cháo xuống bàn

-Lại ngồi đây ăn đi

Hân Ny uể oải

-Cho em ăn trên giường đi

Tùng Linh lắc đầu.

-Không được, lại đây ăn nào. Ngoan đi

Hân Ny lười biếng

-Vậy thôi em không ăn đâu

Tùng Linh khoanh tay nhìn Hân Ny

-Em lười quá nha Hân Ny, thôi được rồi. ăn không được đổ trên giường đó

Tùng Linh đưa tô cháo cho Hân Ny rồi ngồi xuống bên cạnh. Hân Ny ngạc nhiên khi tô cháo thì nghi ngút khói mà cầm lại không thấy nóng. Tùng Linh biết Hân Ny muốn nói gì nên cô nói trước khi Hân Ny hỏi

-Chén đặc biệt, cầm không bị nóng đâu. ăn đi

Hân Ny nhoẻn miệng cười rồi cho cháo vào miệng. Nóng quá nên cô hít hà. Tùng Linh la lên

-Em phải thổi trước khi ăn chứ. Miệng em đâu phải là cái chén mà không biết nóng

Hân Ny vẩn cười, Cô cảm thấy vui khi Tùng Linh quan tâm cho mình. Nhửng nụ cười của Hân Ny làm Tùng Linh khó hiểu

-Phỏng miệng rồi còn cười. Hết nói nỏi em. Ăn mau rồi ngủ đi

Tùng Linh định bước ra ngòai thì Hân Ny kêu lại

-Đừng có đi, chúng ta tâm sự một chút được không?

Tùng Linh bật cười

-Em và chị có gì để tâm sự

Hân Ny nguýt dài

-Sao không? Chúng ta phải tìm hiểu nhau chứ. Ở chung nhà mà không hiểu nhau dể gây lộn lắm.

Tùng Linh nghe Hân Ny nói càng cười to

-Miễn em đừng làm chị bực mình là nhà sẻ êm ấm thôi

Hân Ny dùng chân mình đá Tùng Linh, nhưng Tùng Linh né kịp

-Em muốn đạp chị xuống giường sao?

Hân Ny gật đầu, miệng vẩn ăn cháo. Tùng Linh lấy quyển sách của Hân Ny lên đọc

“””Stone of Tears””””

-Chuyện thần thoại?

Hân Ny gật đầu, cô bỏ tô cháo đả ăn xong xuống bàn.

-Hay lám đó, em rất thích

Tùng Linh ngắm nghía quyển sách rồi hỏi

-Em thích nhân vật nào?

Hân Ny chỉ vào cô gái trên trang bìa

-Kahlan. Em yêu cô ây

Tùng Linh bật cười giòn tan. Hân Ny giật quyển sách trên tay Tùng Linh lại

-Đâu có gì đáng cười

Tùng Linh sợ Hân Ny giận nên nói

-Chị đâu có cười em

Hân Ny quay đi chổ khác ra vẻ giận. Tùng Linh kéo cô lại

-Cô ấy có gì mà em lại yêu

Hân Ny quay lại nhìn Tùng Linh cười, cô kể tiếp

-Cô gái ấy là Thánh Mẫu. Một người có thể kiêu khiến người khác bởi một cái nhìn. Nhưng em hâm mộ tình yêu của họ

Tùng Linh nhìn Hân Ny hỏi

-Tình yêu của họ như thế nào?

Hân Ny kéo Tùng Linh nằm xuống bên mình, cô nói

-Richard chỉ yêu một mình Kahlan mà thôi. Mặc dù xung quanh anh ấy có rất nhiều người con gái khác, nhưng tình yêu Riachrd chỉ duy nhất dành cho Kahlan và Kahlan củng vậy. Tùng Linh nè, chị tin trên đời này có một tình yêu như vậy không?

Tùng Linh không trả lời câu hỏi của Hân Ny vì bây giờ gương mặt Hân Ny đang ở gần khuôn mặt Tùng Linh và Tùng Linh biết nếu cô không rời khỏi căn phòng này, có lẻ cô sẽ làm nhửng chuyện cô không nên làm. Tùng Linh dựng bật dậy, cầm cái tô cháo Hân NY vừa ăn xong và bước ra ngoài. Cô không quên nói với Hân Ny

-Đánh răng rồi đi ngủ đi

Tùng Linh rời khỏi phòng khi Hân Ny chưa kịp lên tiếng. Làm như lời Tùng Linh dặn, Hân Ny đánh răng rồi tắt đèn ngủ. Nửa đêm, nghe tiếng sấm sét, Hân Ny sợ quá la lên. Tùng Linh nghe tiếng la liền chạy vào phòng Hân Ny, cô đi lại ôm Hân Ny vào lòng

-Em sợ quá chị Tùng Linh

Tùng Linh vỗ về

-Không sao, có chị đây, Hân Ny ngoan ngủ đi

Tùng Linh vẩn ôm Hân Ny và nằm xuống giường. Cô lấy mền đắp cho cả hai. Hân Ny nói nhỏ vào tai Tùng Linh

-Hân Ny muốn chị Tùng Linh hát cho Hân Ny ngủ, nhưng chị Tùng Linh đả đi ra ngoài mau quá. Giờ chị Tùng Linh hát cho Hân Ny ngủ được không?

Tùng Linh vút tóc Hân Ny rồi cô đặt lên trán Hân Ny một nụ hôn. Cô bắt đầu hát

‘’Mưa có rơi và nắng có phai, trên cuộc tình yêu em ngày nào. Ta đả yêu và ta đả mơ. Mơ trăng sao đưa đến bên người”

Nghe tiếng thở điều của Hân Ny, Tùng Linh biết rằng cô bé đả ngủ. Tùng Linh thì thầm

-Ngủ ngon Hân Ny

Và cô củng nhắm mắt lại. Rồi Tùng Linh chợt nhớ ra “Ý Như củng sợ tiếng sấm sét”

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page3#ixzz1NwncH5LT

Chapter 25

Công Ty Hoa Hồng

Bà Ngọc ngồi nhìn ra cửa sổ. Đã lâu lắm rồi bà không có những giây phút suy nghĩ nhiều về cuộc đời mình, cũng như hồi tuởng về quá khứ. Bà cũng chẳng muốn nhớ về nó làm gì, vì mỗi khi nhớ đến càng làm cho bà căm phẫn và lòng bà cay đắng hon. Bà không hối hận vì những việc mình làm, cũng như không muốn dừng tay lại. Bà đã đi quá xa rồi, phóng dao thì phải theo dao.

Bà nhớ lại buổi đấu giá vào tuần truớc. Bà không muốn ra mặt, nên đã giao cho nhân viên của bà đi. Không phải muốn tranh giành những vật đấu giá đó, nhưng bà muốn cho mọi nguời biết rằng công ty của bà là một trong những công ty tầm cỡ hàng đầu về đá quý. Cả công ty của ông Phong, công ty của Khiết San và cả công ty Linh Trần của Tùng Linh cũng không thể sánh ngang hàng công ty của bà. Nói về khoản thu nhập hàng tháng, bà không khỏi mỉm cuời. Rồi đây bà sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về bà và còn hơn thế nữa. Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bà không hay Mỹ Thuyên đang đứng truớc mặt từ lúc nào. Cho đến khi nghe tiếng con gái làm bà chợt tỉnh lại.

- Con chào mẹ.

Bà nhìn con gái của mình và bỗng dưng trong lòng càng căm ghét hơn nữa. Bà lớn giọng

- Vào đây làm gì? Con có biết gõ cửa không?

Mỹ Thuyên không quá lạ với tính tình của mẹ mình. Đôi lúc cô còn nghĩ cô không phải là con ruột của bà nếu như cô không có đuợc tình thương của cha mình. Mỹ Thuyên nhỏ nhẹ.

- Cửa không có đóng và con đã gõ vài lần nhưng mẹ không trả lời. Con xin lỗi.

Bà như dịu lại rồi bà hỏi

- Tìm ta có chuyện gì không?

Mỹ Thuyên nói nhỏ

- Con xin phép mẹ cho con được đi chơi với bạn.

Thoáng nhíu mày rồi bà gật đầu.

- Được rồi, đi đi. Nhưng đừng có về quá khuya

Mỹ Thuyên vui mừng cám ơn mẹ rồi cô đi ra ngoài. Bà nhìn theo con gái của mình rồi thở dài. Bà cảm thấy có lỗi với nó, nhưng rồi nhớ lại những gì bà phải gánh chịu, sự hối hận như tan đi.

“Họ đáng được như vậy, và còn phải trả giá nhiều hơn nữa.”

Bà nói thầm cho chính mình nghe, rồi bà lấy điện thoại ra gọi.

“Làm đến đâu rồi?”

Nguời ở đầu giây bên kia nói điều gì đó khiến bà mỉm cuời hài lòng.

“Tốt lắm, cứ theo kế hoạch đạ định”

Bà cúp máy rồi buớc ra ngoài để coi lại những vật đấu giá mà nhân viên của bà đã đấu thầu thành công. Bà tiếc khi chiếc nhẫn không thuộc về bà, nhưng rồi tất cả mọi thứ sớm muộn gì cũng tới tay của bà thôi. Trời bắt đầu mưa, bà ghét những cơn mua.

*****

Ý Như vội vã đến công ty của Khiết San khi Khiết San báo tin họ đã tìm đuợc tung tích của cha cô. Lúc truớc Ý Như không tin rằng cha mình đã chết nên cô đã đến nhờ sự giúp đỡ của Khiết San để điều tra sự bí ẩn đằng sau câu chuyện.

Sau cái đêm Tùng Linh đưa Ý Như từ nhà Khiết San về. Sáng hôm đó Ý Như nhận đuợc cuộc gọi từ cảnh sát. Nguời cho cho biết cái xác đó không phải của cha cô. Như vậy là cha của cô vẫn còn sống. Ý Như vẫn hy vọng mặc dù cô không biết cha cô hiện giờ như thế nào.

Và cô đã đoán đúng, Khiết San đã có manh mối của cha cô. Đến công ty, Ý Như chạy vội vào phòng làm việc của Khiết San. Cô chạy vội quá nên không may đụng phải một nguời đang đi ngược về huớng mình. Hoảng hốt nhìn lên, cô bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Khiết San.

- Ý Như, em có sao không?

Ý Như lắc đầu trả lời

- Em không sao, xin lỗi chị em sơ ý quá

Khiết San khoát tay

- Em không sao là được rồi. Chúng ta vào trong nói chuyện

.

Vừa vào trong phòng làm việc của Khiết San, Ý Như liền hỏi

- Họ thấy ba của em ở đâu?

Khiết San nhìn Ý Như rồi cô nhẹ nhàng trả lời.

- Xin lỗi em Ý Như, họ nhìn lầm nguời. Chị gọi ngay lại cho em nhưng không được.

Thoáng thấy sự thất vọng hiện lên trên khuôn mặt của Ý Như. Khiết San cảm thấy có lỗi, cô kéo Ý Như vào lòng.

- Em đừng lo, chúng ta sẽ tìm ra tung tích của ba em.

Ý Như gật đầu, cô nhìn Khiết San nói.

- Khi nghe tin cái xác đó không phải của ba. Em biết rằng ba vẫn còn sống. Và em hy vọng sẽ sớm tìm được ba.

Khiết San gật đầu. Cô khẽ nhíu mày rồi hỏi Ý Như

- Chị nhớ không lầm em có nói rằng Tùng Linh là nguời cuối cùng thấy ba em. Vậy sao em không hỏi Tùng Linh?

Ý Như lắc đầu

- Em có hỏi, nhưng dường như chị Tùng Linh không muốn trả lời. Và em quyết tâm phải tìm ra ba nhưng không cần sự giúp đỡ của chị ấy.

Khiết San không nói nữa. Cô biết Tùng Linh có nhiều bí mật mà ít ai biết đuợc. Cô chợt cảm thấy vừa nể vừa sợ con người đó. Trong công việc lẫn tình cảm, Tùng Linh không bao giờ để ai hoặc bất cứ chuyện gì có thể chi phối cô. Ý Như thấy Khiết San đăm chiêu liền hỏi.

- Chị đang nghĩ gì vậy?

Khiết San mỉm cuời, nắm lấy bàn tay Ý Như và kéo Ý Như đứng dậy, vừa đi cô vừa nói.

-Chị đang nghĩ chúng ta nên đi ăn món gì trưa nay? Cái bao tử của chị đang biểu tình đây.

Ý Như bật cuời về sự hóm hỉnh của Khiết San. Cô nói vào tai của Khiết San khi cô đã yên vị ngồi sau yên xe.

- Cám ơn chị, Khiết San

Khiết San không nói gì, cô xiết chặt tay Ý Như rồi cho xe chạy đi.

*****

Hân Ny đặt tập hồ sơ lên bàn của Tùng Linh rồi buớc thẳng ra ngoài, không chào Tùng Linh một tiếng. Tùng Linh không lạ vì sao Hân Ny không nói chuyện với mình. Cô ngồi và nhớ lại lúc sáng.

Tùng Linh thức dậy sớm vì tối nay cô có hẹn với vài nguời bạn. Cô cần làm xong công việc của mình và đến đó. Ngắm người con gái đang nằm ngủ bên cạnh mình, Tùng Linh mỉm cuời. Cô búng nhẹ vào lỗ mũi Hân Ny nhưng vẫn không thấy Hân Ny nhúc nhích. Tùng Linh lắc đầu. Cô đứng dậy và đi vào phòng vệ sinh. Làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo xong, cô buớc ra ngoài vẫn thấy Hân Ny còn nằm ngủ. Tùng Linh đến, cô lay vai Hân Ny và nói.

- Thức dậy đi Hân Ny, chúng ta cần phải đi làm sớm.

Thấy Hân Ny không phản ứng, Tùng Linh nhìn đồng hồ rồi cô lấy chìa khóa bước ra ngoài sau khi vội viết cho Hân Ny vài dòng: “Em thức dậy thì tự đón taxi đến chổ làm, chị phải đi làm truớc đây.”

Và như suy đoán thì Hân Ny đã giận khi cô không chờ cô bé đi làm chung. Tùng Linh bật cười. Cô chưa bao giờ để mình trong tình trạng như bây giờ, và cô tự hỏi. Cô quan tâm cho Hân Ny vì Hân Ny là em họ của Diễm Hạ? Hay còn vì một lý do khác? Có lẽ Tùng Linh đã tự có câu trả lời cho chính mình.

Tùng Linh mở tập hồ sơ ra đọc, rồi đặt bút ký. Cô nhìn đồng hồ, cũng đã gần trưa. Cô gọi cho Hân Ny, chuông reo nhưng không có ai trả lời. Tùng Linh đứng dậy, buớc ra ngoài và lái xe đến quán ăn mà cô yêu thích. Ngồi một mình nhìn dòng xe cố chen nhau, cô không hay có nguời ngồi xuống bên cạnh. Đến khi quay lại, cô giật mình.

- Hân Ny, sao em lại ở đây?

Hân Ny nhún vai trả lời

-Đói bụng nên em đến đây ăn thôi. Em ngồi đây được chứ?

Tùng Linh gật đầu. Thức ăn của cô cũng vừa được đem ra. Hân Ny cũng gọi cho mình vài món rồi ngồi đợi. Cô không nhìn Tùng Linh, nhưng lại nhìn ra ngoài. Thấy vậy Tùng Linh lên tiếng.

- Em cùng ăn với chị nè, Hân Ny.

Hân Ny quay lại, cô lắc đầu.

- Tùng Linh ăn truớc đi, em muốn ăn món của em.

Cô nhìn Hân Ny và nói tiếp.

- Em giận chị về chuyện lúc sáng sao?

Hân Ny lắc đầu

- Em quên rồi.

Tùng Linh nhíu mày.

- Em có tâm sự à?

Hân Ny thở dài, cô lấy ngón tay vẽ trên bàn. Tùng Linh nhìn nhưng không biết Hân Ny đang vẽ gì. Cô định nói tiếp nhưng Hân Ny đã lên tiếng truớc.

- Chi tin có vào kiếp sau không?

Tùng Linh ngạc nhiên khi nghe Hân Ny hỏi vậy. Cô lắc đầu. Hân Ny nói tiếp.

- Em tin rằng có kiếp sau.

Tùng Linh chống cằm, nhìn Hân Ny chăm chú và cô hỏi

- Điều gì khiến em tin rằng sẽ có kiếp sau? Và con nguời mình sẽ còn bao nhiêu kiếp nữa?

Hân Ny mỉm cuời, cô trả lời.

- Em không biết, em chỉ mong rằng kiếp sau sẽ tốt hơn kiếp này một chút nữa

Tùng Linh chật luỡi.

- Cứ một chút một chút như vậy, không biết đến mấy kiếp nữa thì chúng ta sẽ tốt thật tốt, Hân Ny ha?

Nói rồi Tùng Linh bật cuời sảng khoái. Lâu rồi cô không có cười nhu vậy. Hân Ny cũng cuời theo. Đợi anh bồi bàn để phần ăn của Hân Ny xuống và đi vào trong. Tùng Linh nói với Hân Ny.

- Em tin vào kiếp sau thật chứ?

Hân Ny nhìn Tùng Linh, cô cười và nhún vai một cách thật dể thuong

- Có thể tin, có thể không

Tùng Linh gật đầu rồi cô nói nhỏ vào tai Hân Ny

- Chị cũng bắt đầu tin vào kiếp sau.

Hân Ny nhìn Tùng Linh nói

- Tốt, vậy nếu chúng ta gặp lại nhau ở đó, và quan hệ của mình tốt hơn kiếp này. Em sẽ mời chị ăn một bữa thật ngon

Tùng Linh mở to mắt rồi cô làm ra vẻ nuối tiếc

- Thật là uổng quá. Chị chỉ muốn được ăn ở kiếp này. Vì chị nghe người ta nói, có nhiều người sẽ trở thành con gà hay con vịt ở kiếp sau. Biết đâu lúc đó…

Hân Ny đánh nhẹ vào tay Tùng Linh không cho cô nói tiếp

- Đừng trù ẻo em chứ

Tùng Linh cười cười không nói gì. Cả hai vừa trò chuyện và ăn hết phần ăn của mình. Sau đó Tùng Linh đưa Hân Ny về công ty. Vừa vào đến cổng thì có một cuộc gọi đến. Hân Ny thấy Tùng Linh có vẻ đăm chiêu khi nghe xong. Có lẽ là chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Tùng Linh quay sang nói với Hân Ny

- Em vào làm tiếp đi. Chị phải đi có chút việc.

Hân Ny lắc đầu

- Cho em theo với, pleaseeeeee?

Tùng Linh nhìn đồng hồ rồi nhìn Hân Ny. Cô không có nhiều thời gian nên cho xe chạy đi. Hân Ny biết mình không nên hỏi nhiều trong lúc này nên cô im lặng. Khi xe Tùng Linh đậu trước cửa bệnh viện, Hân Ny nhìn Tùng Linh hỏi.

- Tùng Linh…

Cô chưa kịp hỏi hết câu thì Tùng Linh đã chạy vào trong. Hân Ny cũng vội chạy theo sau. Vào trong thì cô thấy Ý Như, Khiết San và rất nhiều người ở đó. Cô không biết họ là ai, nhưng cô đoán họ có thể là gia đình của Tùng Linh. Phong Thiên thấy Tùng Linh liền chạy lại

- Út, họ đã tìm đuợc ba của Ý Như

Tùng Linh gật đầu. Cô không nói gì và đi thẳng vào văn phòng bác sĩ. Gặp bác sĩ Tuấn ở đó và cô hỏi

- Chú ấy không sao chứ?

Ông Tuấn nhìn Tùng Linh lắc đầu

- Chưa qua khỏi cơn nguy hiểm. Ông ấy vẫn còn đang ơ trong phòng mổ.

Ông Tuấn ra hiệu cho Tùng Linh ngồi xuống và hỏi

- Con có biết lý do vì sao ông ấy xảy ra tai nạn này không?

Tùng Linh lắc đầu. Cô thật sự không biết. Ông Tuấn thở dài

- Ta cũng không biết phải nói với con làm sao. Nhưng ta hy vọng ông ấy sẽ qua đuợc.

Tùng Linh nói lời cám ơn bác si và bước ra ngoài. Gia đình cô và gia đinh Ý Như đều ở đây. Còn có cả Khiết San nữa. Ý Như đang ôm mẹ mình. Cả hai đều đầm đìa nước mắt. Khiết San đứng bên cạnh Phong Thiên. Ba mẹ của Phong Thiên cũng đang ngồi bên cạnh. Cô vội nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Hân Ny đâu cả. Phong Thiên như hiểu được nên đi lại và nói nhỏ vào tai cô.

- Người con gái đi chung với Út ra ngoài mua nước cho mọi người, rồi sau đó nhờ Thiên nhắn lại với Út là cô ta sẽ quay lại.

Tùng Linh nghe xong thì im lặng. Lúc đó cánh cửa phòng mổ mở ra. Ý Như và mẹ cô cùng chạy lại .

- Ông nhà tôi sao rồi thưa bác sĩ?

- Ba con sao rồi?

Bác sĩ trấn an mọi người rồi trả lời

- Bây giờ bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, nhưng chúng tôi không biết đến khi nào sẽ tỉnh lại. Ông ta đã bị người ta đánh vào đầu rất nặng.

Mẹ Ý Như khóc ngất. Bà gần như sắp xỉu trên tay Ý Như. Mọi nguời dìu bà lại phòng nghỉ. Bà Phong ôm Ý Như nói

- Ba của con sẽ không sao đâu. Ý Như con đừng quá lo

Ý Như ôm mẹ chồng mình, nước mắt lăn dài. Cô không muốn mất cha. Cô vừa mới tìm lại đuợc ba của mình và mẹ con cô rất cần ông. Ở một lúc rồi ba mẹ Phong Thiên cũng ra về. Chỉ còn lại Tùng Linh, Phong Thiên và Khiết San. Phong Thiên đến bên Ý Như nói

-Thiên phải đến phòng vẽ, chiều Thiên sẽ ghé lại. Ý Như cũng nên nghỉ chút đi. Bác trai đã có bác sĩ và y tá chăm sóc. Đừng lo lắng quá.

Đợi Phong Thiên đi rồi, Khiết San ôm Ý Như vào lòng. Cô không nói gì. Tùng Linh nhìn thấy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Vừa lúc đó, Hân Ny cũng vào tới

Tùng Linh định ra về thì Ý Như gọi

- Chị Tùng Linh

Tùng Linh quay lại nhìn Ý Như chờ đợi

- Chị có thể cho em biết tất cả sự thật không? Tại sao ba của em lại ra nông nỗi này?

Tùng Linh nhìn Ý Như lắc đầu

- Chị không biết em đang nói gì?

Ý Như chạy lại đánh vào nguời Tùng Linh, cô hét lên

- Chị nói dối, chị biết tất cả mọi chuyện. Tại sao lại giấu em? Tại sao?

Tùng Linh nắm bàn tay của Ý Như và cô lạnh lùng nói

- Chị nói rồi, chị không biết em đang nói gì. Hãy ngưng ngay lại đi. Đợi khi nào ba em tỉnh lại rồi hỏi ba em. Chị phải đi đây.

Khiết San lên tiếng

- Chị Tùng Linh, tốt nhất chị nên nói cho Ý Như biết đi. Nếu chuyện ba của cô ấy có dính dáng đến chị , thì tụi này sẽ không để yên đâu.

Tùng Linh nhìn Khiết San cười khẩy

- Vậy khi nào tìm ra chứng cớ rồi hãy nói

Tùng Linh quay sang nói với Hân Ny

- Chúng ta đi thôi

Ý Như kéo Tùng Linh lại. Nhìn thẳng vào Tùng Linh, cô nói

- Chị làm em rất thất vọng. Em biết chị có dính dáng đến chuyện của ba. Nếu không ông sẽ không gọi tên chị truớc khi ông bất tỉnh.

Tùng Linh nhíu mày rồi cô gỡ tay Ý Như ra khỏi áo mình. Với giọng nói thật nhỏ nhẹ

- Em về nghỉ đi, chị nghĩ em đã mệt quá rồi. Một lúc nào đó em hãy ngồi ghép những mảnh nhỏ trong một bức tranh, và em sẽ thấy được ý nghĩa bức tranh đó là gì.

Không đợi Ý Như nói thêm, Tùng Linh nắm tay Hân Ny bước đi. Ý Như quay sang Khiết San hỏi

- Chị ấy nói vậy có nghĩa là sao?

Khiết San tư lự một lúc rồi trả lời

- Chị không biết, nhưng hy vọng bức tranh đó không đem đến những cơn ác mộng cho người khác.

Tùng Linh vẫn nắm chặt tay Hân Ny cho đến khi Hân Ny la lên

- Chị thả tay em ra được rồi đó. Muốn bẻ gãy tay em sao?

Tùng Linh bỏ tay Hân Ny ra, cô thở một hơi và nhìn Hân Ny nói

- Xin lỗi em, Hân Ny

Hân Ny xoa xoa cổ tay rồi nói

- Em không sao

Cả hai vừa vào xe. Tùng Linh liền gọi điện thoại. Giọng nói của cô đầy bực dọc

“Anh ở đâu mà để xảy ra chuyện?”

Nguời bên kia với giọng đầy lo lắng

“Xin lỗi cô, tôi biết mình sai rồi. Tôi vừa đi mua một ít thức ăn là đã có chuyện như vậy.”

Tùng Linh thở dài rồi nói tiếp

“Anh kể lại câu chuyện đi”

“Khi ông ấy nói đói bụng, nhà lại không còn thức ăn. Nên tôi mới ra ngoài mua chút ít thực phẩm dự trữ. Truớc khi đi tôi đã bảo ông ấy không nên ra ngoài. Nhưng khi tôi về đến nhà thì thấy ông ấy nằm trong vũng máu. Tôi liền gọi xe cứu thương. Và sau đó thì như cô đã biết.”

“Thôi được rồi. Bây giờ anh về nhà đi. Chờ mọi chuyện qua rồi thì đi làm lại. Tôi vẫn trả lương cho anh.”

“Cám ơn cô, Tùng Linh.”

Nãy giờ Hân Ny đã nghe được một phần câu chuyện, nhưng cô vẫn không nói gì. Chuyện của họ phức tạp quá, và cô nghĩ mình không nên dính dáng vào. Tùng Linh quay sang Hân Ny và nói

- Cám ơn em, Hân Ny

Hân Ny ngạc nhiên nhìn Tùng Linh rồi hỏi lại

- Về điều gì?

Tùng Linh trả lời

- Vì em đã không hỏi Tùng Linh về những gì mới vừa xảy ra

Hân Ny mỉm cuời nói

- Em nghĩ khi cần thiết, Tùng Linh cũng sẽ cho em biết. Và có những chuyện không biết có lẽ sẽ tốt hơn.

Tùng Linh mỉm cuời trong lòng. Hân Ny trưởng thành hơn cô tưởng.

- Tối nay chị sẽ đi gặp vài người bạn. Em có muốn đi không?

Hân Ny thực sự ngạc nhiên khi Tùng Linh mời cô đi chung. Vì từ trước đến nay, Tùng Linh không bao giờ muốn cô biết quá nhiều về bạn bè cũng như đời sống của Tùng Linh. Hân Ny hỏi

- Tại sao chị lại mời em đi chung?

Tùng Linh nhìn Hân Ny mỉm cuời

- Vì họ là những người bạn rất thân của Diễm Hạ. Chị nghĩ em cần có thêm vài nguời bạn khi còn ở đây. Vẫn tốt hơn chỉ có một người lúc nào cũng chỉ làm em giận

Cô không nói gì và chỉ nhìn ra ngoài. Trời bắt đầu mưa. Cô lấy ngón tay của mình vẽ lên kiếng. Thấy vậy, Tùng Linh nói

- Hân Ny nè, em nên phải là một họa sĩ. Tại sao em lại chọn học kinh tế?

Hân Ny quay sang Tùng Linh

- Em đã từng vẽ và có ý định sẽ mở một phòng triễn lãm. Bằng kinh tế em chỉ lấy vì ba em thôi.

Tùng Linh thì thầm

- Chị đã sưu tầm rất nhiều tranh của mẹ em cho đến khi chị quen với Diễm Hạ và Diễm Hạ lại là cháu của cô ấy. Rất tiếc mẹ em đã sớm qua đời. Nếu không, chị rất muốn đuợc gặp bà một lần. Và bây giờ có một người cũng lấy bút ký giống bà, nhưng thêm hai chữ HN. Người đó có phải là em không?

Hân Ny gật đầu cười buồn. Tùng Linh hỏi tiếp

- Sao Hân Ny không vẽ nữa? Chị nghĩ em sẽ thành công hơn nũa

Hân Ny nhìn ra cửa sổ, cô trả lời

- Em không còn động lực và cảm giác để vẽ nữa.

Tùng Linh bất giác buộc miệng

- Vì sao?

Rồi như thấy mình đi quá xa, Tùng Linh nói tiếp

- Nếu em không muốn trả lời cũng không sao

Hân Ny mỉm cuời, cô nói

- Vì người ấy đã lấy đi những cảm giác của em rồi. Nhưng có thể mai này em sẽ vẽ lại.

Cô và Tùng Linh cùng nở một nụ cười và chấm dứt câu chuyện. Mưa mỗi lúc một lớn hơn, nhưng Hân Ny lại thấy ấm áp vì có lẽ khoảng cách giữa cô và Tùng Linh đã gần hơn một chút. Có một điều mà cô không biết đó là Tùng Linh cũng có cùng một cảm giác giống như cô.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page3#ixzz1Nwnfa7Tb

Chaper 26

Một ngày làm việc cũng trôi qua nhanh chóng. Tùng Linh nhìn đồng hồ và cũng đã đến giờ đi gặp mọi nguời. Cô định lấy điện thoại gọi cho Hân Ny thì cô nghe tiếng gõ cửa. Tùng Linh nói vọng ra.

- Vào đi.

Hân Ny buớc vào. Khẽ mỉm cuời và cô nói

- Tới giờ rồi.

Tùng Linh vội vàng cùng Hân Ny buớc ra xe.

Khi Tùng Linh và Hân Ny đến nơi thì mọi nguời đã có mặt đông đủ. Thấy có nguời mới nên Nhật Truờng lên tiếng trêu chọc.

- Có hai nguời đến trễ, chúng ta phạt gì đây?

Nghe Nhật Truờng nói vậy, cả nhóm bạn cùng tranh nhau nói.

- Phạt nặng một chút.

- Thôi, uống hết bia ở đây đuợc rồi.

Có nguời nghe vậy phản đối.

- Uống hết rồi bọn mình uống gì? Thôi, phạt cái khác đi.

- Nhưng truớc khi phạt thì Tùng Linh cũng phải giới thiệu người mới đã chứ.

Mọi nguời quay qua nhìn nguời vừa lên tiếng, thì ra đó là Phong Thiên. Nhật Truờng vỗ vai Phong Thiên nói.

- Một đề nghị hay. Tùng Linh có thể giới thiệu rồi đó.

Tùng Linh chuẩn bị lên tiếng thì Khiết San và Ý Như cũng vừa vào tới. Thấy mình đến trễ, Khiết San lên tiếng phân trần

- Xin lỗi mọi người, hôm nay ở công ty có nhiều việc phải giải quyết nên Khiết San đến trễ. Và mọi nguời không ngại Khiết San dẫn thêm một nguời chứ?

Nhật Truờng bật cuời.

- Là Ý Như đó mà, quen biết cả thôi. Hai người đến trễ, chuẩn bị để bị phạt đi.

Châu Pha nhìn Tùng Linh. Nãy giờ cô có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cô biết đây không phải là lúc. Tùng Linh cũng vậy. Châu Pha đã bỏ đi gần hơn một tháng mà không cho cô biết lý do. Giờ gặp lại ở đây nên cô cũng muốn trò chuyện. Cứ mỗi năm, sau đám giỗ của Diễm Hạ vài tuần thì mọi người lại cùng nhau họp mặt. Mặc dù có vài người cũng không quá thân thiết như Tùng Linh và Khiết San, nhưng họ không bao giờ bỏ qua ngày gặp mặt mỗi năm của nhóm. Năm vừa rồi Phong Thiên cũng đã dẫn Ý Như ra mắt mọi người, tuy nhiên cả nhóm đều biết chuyện của họ. Riêng Khiết San, năm vừa rồi cô không đến vì bị bệnh nặng. Châu Pha vô cùng kinh ngạc vì tưởng rằng năm nay Tùng Linh sẽ là người dẫn Ý Như đến, nhưng ngược lại là Khiết San. Còn Tùng Linh lại đến cùng một người con gái lạ mặt. Những biểu hiện trên gương mặt của cô đều không qua khỏi cặp mắt của Tùng Linh, nhưng Tùng Linh không nói gì cả, cô chỉ mỉm cười. Châu Pha quay sang nói nhỏ vào tai Phong Thiên điều gì đó, Phong Thiên mỉm cười rồi lên tiếng

- Theo lệ mỗi năm chúng ta họp mặt, và trong mỗi chúng ta ai có những thay đổi mới đều phải thông báo với mọi người, đúng không? Theo luật của chúng mình đưa ra thì chúng ta chỉ có thể dẫn vợ chồng, người yêu hoặc những người từng quen biết với Diễm Hạ. Nay nay Thiên đi cùng với bạn gái của Thiên, cô ấy tên là Mỹ Thuyên. Chị Pha, anh Trường, anh Bảo, chị Vy, chị Vân, chị Thủy và anh Phước thì vẫn như xưa. Độc thân vui tính. Chỉ có Khiết San và Út, hai người giới thiệu đi nhé.

Phong Thiên vừa nói xong thì Bảo lên tiếng.

- Cái thằng, làm như tụi anh ế không bằng. Tại mấy chị ở đằng kia không chịu gật đầu đó thôi.

Vy thấy vậy nguýt dài

- Vậy đợi tiếp đi nha.

Bảo nhún vai, làm mọi người bật cười. Tùng Linh biết rằng Phong Thiên và Châu Pha đang muốn phá gì đây nên cô nhìn Hân Ny và nói

- Năm nay Linh dẫn theo cô bé này. Người này đặc biệt thân thiết với Diễm Hà. Nếu mọi người nhìn kỹ một chút, có thấy cô bé này rất giống Diễm Hà không?

Mọi người nghe Tùng Linh nói thì cùng quay sang nhìn Hân Ny, làm cho cô đỏ mặt. Thấy vậy Tùng Linh nói tiếp.

- Em ấy là em họ của Diễm Hạ, tên là Hân Ny.

Thấy Phước và Bảo cứ mãi lo nhìn Hân Ny nên Vân lên tiếng trêu

- Hai ông kia cứ nhìn chằm chặp, làm em ấy đỏ mặt lên hết rồi kìa.

Rồi cô quay sang Hân Ny nói.

- Họ là như vậy đó em. Coi vậy mà nhát gan lắm.

Hân Ny mỉm cười nhìn mọi người. Ở tại đây, nhìn họ cô có cảm giác thật gần gũi và dễ chịu.

Châu Pha lên tiếng.

- Còn Khiết San?

Khiết San nhìn mọi người. Cô hít hơi nhẹ rồi cầm tay Ý Như nói.

- Đây là bạn gái của em.

Ý Như giật mình khi nghe Khiết San nói điều đó. Cô không ngờ Khiết San lại mạnh miệng đến như vậy. Không hẹn, Châu Pha, Phong Thiên và Hân Ny đưa mắt nhìn sang Tùng Linh, nhưng cô không biểu lộ một chút cảm xúc nào cả. Còn những người khác thì vui vẻ chúc mừng Khiết San. Ý Như quay sang nhìn Tùng Linh và bắt gặp Tùng Linh cũng đang nhìn mình, cô quay mặt đi. Trong lúc đó Nhật Trường lên tiếng.

- Thôi, chúng ta vào trong ăn đi. Chắc mọi người cũng đói bụng rồi. Hôm nay anh có mang theo cây đàn ghi-ta. Chúng ta vừa ăn, vừa hát.

Trong lúc mọi người ăn uống hát hò thật vui vẻ, Tùng Linh bước ra sân. Cô ngước nhìn lên bầu trời đầy sao. Đã lâu rồi cô không có thời gian để thưởng thức những giây phút như vậy. Do cô quá bận rộn công việc hay vì bầu trời ở nơi cô ở đã bị những tòa nhà và ánh đèn của thành phố che lấp?

Tùng Linh nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau mình. Cô quay lại thì thấy Khiết San. Một chút ngạc nhiên khi thấy Khiết San, nhưng cô im lặng không nói gì cả. Khiết San bước nhẹ đến bên cạnh và khẽ lên tiếng.

- Chị Tùng Linh.

Mắt vẫn nhìn lên bầu trời, Tùng Linh nói.

- Em có điều gì muốn nói với chị?

Khiết San thở dài, cô cũng hướng ánh mắt lên nhìn những vì sao.

- Ngày trước Diễm Hạ cũng rất thích ngắm sao nên chúng ta thường cùng nhau ra đây. Chị nghĩ những ngôi sao ngày trước và những ngôi sao bây giờ có khác gì không?

Tùng Linh quay lại nhìn Khiết San và nói

- Không. Những ngôi sao ngày trước đã không còn. Nó đã được kết lại thành một chiếc áo cho một thiên thần, và thiên thần Diễm Hạ của chúng ta đang mặc nó đấy. Và những ngôi sao này cũng rất đẹp.

Khiết San cũng nghĩ vậy. Cô và Tùng Linh, cả hai đều rất nhớ Diễm Hạ. Và hai người phụ nữ cô yêu thương đều phải lòng Tùng Linh. Đôi lúc nghĩ đến, Khiết San cũng không thể hiểu nổi.

- Em luôn là người đến sau, phải không?

Tùng Linh nhìn cô

- Trước và sau không quan trọng. Quan trọng là kết quả. Em hãy giữ hạnh phúc và những gì em đang có cho thật chặt.

Nói xong cô bước đi, nhưng Khiết San kéo tay cô lại.

- Em biết mình không nên hỏi chị. Nhưng em không tin chị bỏ Ý Như vì chị không yêu em ấy. Em biết rõ chị không bao giờ đùa với tình cảm của mình. Chị yêu Ý Như không thua gì Diễm Hạ. Chị đừng làm khổ Ý Như nữa. Em nói ra điều này nhưng em vẫn sẽ theo đuổi Ý Như, và tranh đấu cho tình yêu của mình. Nhưng niềm vui và hạnh phúc của Ý Như quan trọng hơn. Em có thể ích kỷ giữ Ý Như bên mình, nhưng em không thể giữ em ấy khi trái tim em ấy vẫn đang có chị. Chị hãy đem hạnh phúc đến cho Ý Như, được không?

Tùng Linh cười, nhưng Khiết San nhận thấy nụ cười ấy thật buồn

- Đúng. Chị đã rất yêu Ý Như. Nhưng bây giờ chị đang phải làm cho chính mình quên đi em ấy. Và chị biết rõ, chính em mới là người đem hạnh phúc đến cho Ý Như. Có thể bây giờ Ý Như vẫn chưa quên chị, nhưng chị tin em sẽ làm cho Ý Như thấy được em mới là người mà cô ấy cần có. Hãy mạnh mẽ lên Khiết San. Trước mặt mọi người em đã nắm chặt tay cô ấy và nói cô ấy là bạn gái của em thì em hãy nhớ rằng em phải có trách nhiệm với lời nói đó. Chị hiện không thể cho em biết lý do vì sao chị không thể đến với Ý Như, nhưng sau nay em sẽ hiểu tất cả. Em hãy chăm sóc tốt cho cô ấy và câu chuyện của tối nay là của riêng chị và em. Chỉ mong rằng những lần gặp gỡ sau của chúng ta sẽ vui vẻ, nhẹ nhàng hơn.

Khiết San ngỡ ngàng khi Tùng Linh nói với cô những điều này. Từ lúc Diễm Hạ ra đi đến giờ, đây là lần đầu tiên cô và Tùng Linh chuyện trò hết lòng như vậy. Khiết San không hỏi gì nữa. Cô nhìn Tùng Linh nói

- Sức khoẻ ông rất yếu. Ông mong muốn sẽ được gặp chị. Chị có thể dành một ít thời gian cho ông không?

Suy nghi một lúc và cô gật đầu. Khiết San mỉm cười hạnh phúc.

- Cám ơn chị, Tùng Linh.

Tùng Linh bước đi, cô nói vọng lại

- Vào trong đi. Chúng ta không thể làm thức ăn cho muỗi. Ở ngoài này lâu quá sẽ làm mọi người lo lắng.

Khiết San theo sau Tùng Linh, trong lòng cảm thấy rất vui vì cô đã hiểu được rằng trái tim của Tùng Linh không lạnh như cô tưởng. Đó là một trái tim rất ấm, nhưng cần có người đốt ngọn lửa đầu tiên. Có thể Ý Như là người sưởi ấm cho trái tim Tùng Linh lúc ban đầu, nhưng vẫn không phải là người làm cho trái tim đó rực cháy. Đó là những điều Khiết San nghĩ và cô không biết ai sẽ là người có khả năng đó, nhưng cô hy vọng Tùng Linh sớm tìm được. Còn cô, cô sẽ nghe theo lời Tùng Linh là nắm chặt lấy những gì cô đang có. Cô sẽ không bao giờ để Ý Như rời khỏi vòng tay mình vì Ý Như bây giờ đã là một phần hơi thở trong cuộc sống của cô. Và cô cần hơi thở để sống mỗi ngày.

Khi cả hai bước vào thì mọi người đang cười hát vui vẻ. Khiết San đi lại ngồi xuống bên cạnh Ý Như. Tùng Linh đã ngồi xuống bên cạnh Hân Ny và Châu Pha. Hát xong, Nhật Trường đưa cây ghi-ta cho Tùng Linh.

- Đàn một bài cho mọi người nghe đi Tùng Linh. Lâu lắm rồi không nghe giọng hát của em.

Tùng Linh cười và nói

- Để mai mốt đi.

Vẫn trách yêu

- Mai mốt của em là khi nào đây? Hôm nay Tùng Linh phải hát một bài.

Phong Thiên giải nguy cho Tùng Linh

- Thôi để Thiên hát vậy

Bảo lắc đầu phản đối.

- Không được. Nãy giờ Thiên cũng hát rồi. Giờ phải đến lượt Tùng Linh.

Mọi người bật cười trước câu nói của Bảo. Còn Phong Thiên thì tặng Bảo một đấm ngay làm anh nhăn nhó.

- Cái thằng…. đánh đau phải biết.

Châu Pha cười nói

Diễm Hạ của chúng ta hát rất hay. Vậy em gái của Diễm Hạ chắc cũng hát hay không kém phải không nè?

Mọi người quay sang nhìn Hân Ny cười, cô vội từ chối

- Em không có hát hay như chị Diễm Hạ đâu.

Tùng Linh ra hiệu cho Nhật Trường đưa cây ghi-ta cho cô. Cầm cây ghi-ta, Tùng Linh nhìn Hân Ny nói.

- Chị sẽ đàn cho em hát.

Mọi người vỗ tay tán thưởng. Hân Ny nhăn mặt, nhưng rồi cũng đồng ý.

- Em sẽ hát bài “If I were you”. Chị biết bài đó chứ?

Tùng Linh khẽ gật đầu và rồi cô bắt đầu đàn. Giọng hát của Hân Ny cất lên.

I look in the mirror, with you in my arms

And I see a reflection

Of a smile that says you believe in love

And just for a moment, I drifted away

But I couldn’t stay cuz

A hint of love, a bit of fear

I’m tryin’ to say

If I were you, I wouldn’t be here

If I were you, I would stay right where you are

I wouldn’t come near this broken heart

Just turn around and leave here

And find someone who won’t hurt you

Make sure that she still believes in love

Cuz I think my heart has given up

If I were you, I wouldn’t be here

Ooh yeah

I’m tryin’ to protect you

From the lies that your heart tells

Even though it says that you love me

All I see is pain and misery

Seasons may change

But I can’t forget the days of old

My heart ached when you walked away

I said I’d never love again

If I were you, I wouldn’t be here

If I were you, I would stay right where you are

I wouldn’t come near this broken heart

Just turn around and leave here

And find someone who won’t hurt you

Make sure that she still believes in love

Cuz I think my heart has given up

If I were you, I wouldn’t be here

The days go by

And I feel that you could make me happy

Time goes on

And I feel that love is at my door

And though I tell myself that you’re the one

Who said those words before

Thought it hurts too much

I can’t trust in love

Again

Again

Tùng Linh cất tiếng hát chung với Hân Ny

If I were you, I wouldn’t be here

If I were you, I would stay right where you are

I wouldn’t come near this broken heart

Just turn around and leave here

And find someone who won’t hurt you

Make sure that she still believes in love

Cuz I think my heart has given up

If I were you, I wouldn’t be here

If I were you, I would stay right where you are

I wouldn’t come near this broken heart

Just turn around and leave here

And find someone who won’t hurt you

Make sure that she still believes in love

If I were you, I wouldn’t be here

If I were you, I would stay right where you are

I wouldn’t come near this broken heart

Just turn around and leave here

And find someone who won’t hurt you

Make sure that she still believes in love

Cuz I think my heart has given up

Can’t be here

If I were you, I wouldn’t be here

If I were you, I would stay right where you are

Cuz my heart has given up

If I were you, I wouldn’t be here

Ooh

I wouldn’t, if I were you

I wouldn’t be here

Oh oh oh…

Bài nhạc vừa chấm dứt, mọi người vẫn còn đang lặng mình trong tâm trạng cùng tiếng ca ngọt ngào của Hân Ny và Tùng Linh. Vài giây sau, tiếng vỗ tay vang lên. Nhật Trường nhìn Hân Ny nói.

- Em hát hay lắm. Bài hát cũng hay nữa.

Tùng Linh nhìn Hân Ny mỉm cười. Cô không hiểu vì sao Hân Ny lại chọn bài hát này

Phía bên kia. Ý Như nhìn Hân Ny rồi Tùng Linh. Cô mơ hồ nhận ra rằng, cô đã mất Tùng Linh. Người con gái kia có lẽ hợp với Tùng Linh hơn cô. Có phải đến lúc cô nên bỏ cuộc không? Nhưng sao Ý Như nghe tim mình nhói đau.

Khiết San thấy được điều đó. Cô nắm tay Ý Như siết chặt. Có lẽ nếu không có cái nắm tay đó, cô sẽ không chịu nổi

Bốn người, bốn suy nghĩ, bốn trái tim, nhưng không trọn vẹn.

Buổi họp mặt rồi cũng kết thúc. Mọi người chào nhau rồi chia tay. Ý Như tránh mặt Tùng Linh nên ra xe trước. Khiết San chào tam biệt Tùng Linh và Hân Ny rồi cũng bước theo. Hân Ny thấy tất cả. Cô đã từng thấy hình Ý Như trong laptop của Tùng Linh. Như suy nghĩ trong cô thì đúng ra Tùng Linh phải rất yêu thương Ý Như, nhưng hôm nay những gì cô thấy lại khác đi? Thật khó hiểu. Cô thấy dường như cô đang quan tâm quá sâu đến đời sống nội tâm của Tùng Linh và điều này làm cho cô lo lắng. Cô muốn được chia sẻ những điều đang ẩn sâu trong tâm hồn và cảm nhận được tình yêu của trái tim đó. Càng bước đến gần hơn thì cô cảm thấy sợ. Cô muốn xua đi ý nghĩ đó và không muốn suy nghĩ nữa.

Cả hai chuẩn bị vào xe thì Châu Pha đến gần, cô gọi

- Tùng Linh

Tùng Linh quay lại. Châu Pha bước lại gần ôm lấy Tùng Linh rồi nói

- Ngày mai chúng ta gặp nhau được không?

Tùng Linh ngạc nhiên vì cô thấy sự thay đổi ở Châu Pha. Không hiểu sao cô quay sang nhìn Hân Ny. Cô thấy Hân Ny đang nhìn ra cửa sổ bên kia. Cô đẩy nhẹ Châu Pha và nói

- Ngày mai chúng ta đi ăn trưa với nhau. Tùng Linh sẽ đến đón Châu Pha. Châu Pha hiện đang ở đâu vậy?

Châu Pha trả lời

- Châu Pha đang ở nhà mẹ. Căn phòng đó vẫn dành cho Châu Pha chứ, Châu Pha hỏi tiếp.

Tùng Linh nói

-Lúc nào nó cũng dành cho Châu Pha.

Châu Pha mỉm cười.

- Ngay mai Châu Pha sẽ về đó.

Tùng Linh gật đầu. Đợi cho Châu Pha lái xe đi rồi. Tùng Linh mở cửa đi vào. Cô cho xe chạy đi. Cô nói khi mắt vẫn hướng về phía trước.

- Châu Pha sẽ dọn về ở với chúng ta

Hân Ny biết Tùng Linh muốn nói gì nên cô trả lời

- Em sẽ dọn ra khách sạn rồi tìm một căn nhà khác.

Cô quay sang nhìn Hân Ny

- Em muốn như vậy?

Hân Ny cũng nhìn Tùng Linh

- Em nghĩ đó là điều tốt và em tưởng chị muốn vậy

Tùng Linh hỏi lại

- Vì sao em tưởng chị muốn vậy?

Hân Ny nhún vai trả lời

- Em không biết

Tùng Linh nắm bàn tay Hân Ny, cô nói

- Em không ngại ở chung phòng với chị chứ?

Hân Ny nhìn Tùng Linh rồi cô trả lời

- Em ngại!

Tùng Linh im lặng, nhưng khi nghe tiếng cười khúc khích của Hân Ny cô cảm thấy thật vui, rồi cô lên tiếng trêu

- Nếu em ngại thì em có thể ngủ ở sofa

Hân Ny nói

- Vậy thì sẽ lạnh lắm.. Em có thể ở phòng dành cho khách.

Tùng Linh tiếp tục

- Đúng vậy. Em có thể ở đó. Nhưng thỉnh thoảng Phong Thiên và vài người bạn hay đến tá túc, sẽ hơi phiền phức cho em đó.

Hân Ny giả vờ suy nghĩ…

- Thôi thì em sẽ cố gắng làm quen với cái ngai. đó vậy.

Tùng Linh phá lên cười. Cô cảm thấy thoai mái khi ở bên cạnh Hân Ny. Đợi Tùng Linh cười xong, Hân Ny hỏi

- Chị Châu Pha cũng là bạn của chị Diễm Hạ phải không?

Tùng Linh trả lời

- Đúng vậy, Châu Pha là bạn của chị. Sau này chị quen với Diễm Hạ thì họ biết nhau.

Hân Ny không hỏi nữa. Tùng Linh hỏi

- Sao em lại quan tâm về điều này?

Hân Ny vuốt nhẹ mái tóc của mình nhưng cô không trả lời Tùng Linh. Cả hai cùng im lặng và mỗi người một suy nghĩ riêng. Một lúc sau Hân Ny nói

- Chắc chị Châu Pha buồn lắm khi chị và chị Diễm Hạ quen nhau.

Tùng Linh ngạc nhiên?

- Sao em lại nói vậy?

Hân Ny tiếp

- Vì chị ấy yêu chị và bây giờ vẫn vậy.

Tùng Linh quá đỗi kinh ngạc khi Hân Ny có thể hiểu được tình cảm Châu Pha dành cho mình. Biết Tùng Linh nghĩ gì nên Hân Ny lên tiếng trước

- Em cũng đã từng trải qua.

Từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác

- Em cũng từng ở trong trường hợp của Châu Pha sao?

Hân Ny lắc đầu

- Không, em giống trong trường hợp của chị hơn. Nhưng chỉ khác một điều là chị luôn yêu chị Diễm Hạ cho dù chị ấy không còn.

Tùng Linh siết nhẹ tay Hân Ny

- Xin lỗi em Hân Ny

Hân Ny cười

- Sao lại xin lỗi em? Và em đã quên rồi.

Tùng Linh dịu dàng

- Vậy thì tốt. Vì người đó đã đánh mất một viên ngọc quý.

Hân Ny lắc đầu

- Không, chính em mới mất đi viên ngọc quý. Vì người đó yêu em rất nhiều. Và bỏ em vì muốn tốt cho em.

Một chút ngạc nhiên, Tùng Linh hỏi

- Bỏ em vì muốn tốt cho em sao?

Hân Ny trả lời

- Đúng vậy.

Và không nói gì nữa. Tùng Linh cũng không muốn hỏi. Có lẽ đến một lúc nào đó cô và Hân Ny sẽ tâm sự về bản thân nhiều hơn. Bây giờ chưa phải lúc.

Tùng Linh cho xe chạy vào cổng. Một góc trong trái tim cô đang cảm nhận được sự bình yên. Tay cô vẫn nắm chặt lấy tay Hân Ny khi chiếc xe đã được đậu vào vị trí hàng ngày của nó. Tùng Linh nói thật khẽ

- Hãy vẽ lại đi Hân Ny. Vẽ bầu trời của em và chị.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page3#ixzz1NwnjJJLr

Chapter 27

Ngày hôm sau, Châu Pha dọn về ở với Tùng Linh. Châu Pha không ngờ rằng Hân Ny cũng ở với Tùng Linh cho đến khi cô thấy Hân Ny từ trong phòng của Tùng Linh bước ra. Ngáp lên ngáp xuống, Hân Ny nhìn Châu Pha hỏi

- Hello Chi Chau Pha. Chị có cần em giúp gì không?

Hân Ny vừa dứt câu thì Tùng Linh cũng từ trong phòng đi ra. Châu Pha hết nhìn Tùng Linh rồi nhìn Hân Ny. Cái dấu hỏi hồi tối giờ càng lớn hơn trong đầu cô. Châu Pha mỉm cười trả lời Hân Ny

- Chị cũng xong rồi. Chỉ còn cái vali quần áo thôi

Cô quay sang nhìn Tùng Linh hỏi

- Châu Pha phá giấc ngủ hai người hả?

Tùng Linh lắc đầu. Cô đi lại giúp Châu Pha đem vali còn lại vào trong phòng Châu Pha, còn Hân Ny thì đi xuống bếp. Vì hôm nay cuối tuần nên Tùng Linh và Hân Ny không có đi làm. Tùng Linh đem hành lý Châu Pha bỏ vào trong góc phòng rồi quay sang hỏi Châu Pha

- Châu Pha có cần Tùng Linh giúp gì nữa không?

Châu Pha lắc đầu. Cô ngồi trên giường và ra hiệu cho Tùng Linh ngồi xuống bên cạnh cô. Nhìn Tùng Linh, Châu Pha hỏi:

- Tùng Linh đang quen với Hân Ny phải không?

Tùng Linh lắc đầu. Cô hiểu tính của Châu Pha nên không qua ngạc nhiên khi Châu Pha hỏi cô điều đó.

- Thật chứ?

Tùng Linh nhìn Châu Pha, cô nhỏ nhẹ trả lời Châu Pha

- Có bao giờ Tùng Linh nói dối Châu Pha điều gì đâu.

Châu Pha mỉm cười

- Đúng là không có nói dối bao giờ, nhưng cũng không phải chuyện gì Tùng Linh cũng tâm sự cả .

Tùng Linh im lặng. Cô biết đó là điều không công bằng với Châu Pha vì dù sao cả hai cũng là bạn thân của nhau. Nhưng ở Châu Pha Tùng Linh không tìm được sự đồng cảm để có thể mở lòng mình ra. Châu Pha nắm bàn tay Tùng Linh thỏ thẻ.

- Châu Pha rất nhớ Tùng Linh. Chúng ta làm lại từ đầu được không?

Tùng Linh để yên tay mình trong tay Châu Pha. Cô biết tình cảm Châu Pha dành cho mình. Nhưng cô không muốn Châu Pha đặc hy vọng không đúng chổ

- Tại sao chúng ta phải làm lại từ đầu . Trước giờ mình vẫn là bạn tốt của nhau mà . Hãy để Tùng Linh ra khỏi con tim của Châu Pha thì Châu Pha mới tìm được hạnh phúc thật sự của mình . Tùng Linh lúc nào cũng bên cạnh Châu Pha như một người bạn và luôn ủng hộ Châu Pha

Mặc dù biết tình cảm Tùng Linh dành cho mình chỉ dừng lại ở tình bạn, nhưng con tim có lý lẽ riêng của nó. Châu Pha đã chạy trốn nhưng rồi cũng không thoát khỏi, vì tình yêu của cô dành cho Tùng Linh vẫn như thuở ban đầu. Cho dù có trốn chạy đến đâu đi chăng nữa, trái tim Châu Pha vẫn luôn đập vì Tùng Linh. Thấy nét mặt không vui của Châu Pha Tùng Linh định nói gì đó để Châu Pha vui hơn nhưng tiếng ly bể và tiếng hét của Hân Ny làm cả hai giật mình. Gạt tay Châu pha ra, Tùng Linh chạy ra ngoài. Thấy Tùng Linh và Châu Pha từ phòng chạy ra, Hân Ny liền nói

- Chị Tùng Linh và chi Châu Pha coi chừng mảnh chai

Tùng Linh nhìn xuống thì thấy mảnh vỡ của ly đầy phòng khách, còn Hân Ny đang nằm sải dài, bàn tay thì đầy máu. Cô liền chạy lại đỡ Hân Ny dậy

- Em sao vậy? Bị té có sao không?

Không đợi Hân Ny trả lời, Tùng Linh kéo cô ra ngoài và đặt Hân Ny ngồi xuống ghế, cô chạy đi lấy ít đồ để băng vết thương trên tay Hân Ny lại. Cô nhìn bàn tay của Hân Ny rồi nhìn vết bầm trên đầu gối Hân Ny, cô bực dọc

- Em phải cẩn thận chứ, sao không chú ý gì hết vậy. Lúc …

Định nói thêm nhưng nhìn Hân Ny nhăn nhó vì đau nên Tùng Linh không nói nữa, cô thổi nhè nhẹ lên bàn tay Hân Ny vỗ về

- Chịu rát thêm một chút nữa thôi. Sát trùng mới làm vết thương mau lành. Đầu gối của em rướm máu rồi, chị phải rửa vết thương cho em

Hân Ny sụ mặt. Lúc nảy cô định đem nước lên cho Châu Pha và Tùng Linh, nhưng vì lỡ chân nên bị té. Bây giờ tay cũng đau mà chân cũng đau. Thấy Hân Ny buồn hiu, Tùng Linh an ủi

- Không sao đâu. Một chút nữa sẽ hết đau thôi. Hân Ny mà buồn là không đẹp gái nữa đâu.

Hân Ny đánh vào tay Tùng Linh, cô hếch mũi nói

- Em như thế nào cũng đẹp.

Tùng Linh cười gật đầu

- Đúng rồi, Hân Ny là đẹp nhất.

Nãy giờ Châu Pha quan sát Tùng Linh và Hân Ny. Nhìn cách Tùng Linh lo lắng cho Hân Ny, Châu Pha biết không đơn giản đó là tình cảm bình thường. Chắc có lẽ Tùng Linh không nhận ra rằng người con gái trước mắt cô đang dần chiếm phần quan trọng với cô như thế nào. Châu Pha không nói gì, cô đi xuống bếp lấy chổi để quét đi những mảnh ly vỡ. Không biết rồi ai sẽ quét đi hết những mảnh vỡ trong tim cô.

Châu Pha không biết dọn về ở với Tùng Linh có phải là một việc đúng không nữa. Chắc có lẽ cô nên tìm một căn nhà khác vậy. Tùng Linh nói đúng . Đến lúc cô cần phải để tình cảm này đi. Cô cũng cần hạnh phúc của chính mình. Cô không muốn nói với Tùng Linh bây giờ vì sợ Tùng Linh lo. Đợi tìm được nhà rồi, rồi cô sẽ cho Tùng Linh biết.

Châu Pha đi vào phòng, vì cô thấy sự hiện hữu của mình trong lúc này thật thừa thãi. Cô đi lại, xếp hết quần áo của mình vào tủ. Vừa xếp xong thì cô nghe có tiếng gõ cửa

*** Cộc Cộc **

Tiếng Tùng Linh ở ngoài vọng vào

- Chau Pha, Tùng Linh vào được chứ

Châu Pha trả lời

- Tùng Linh vào đi.

Châu Pha nhìn Tùng Linh hỏi

- Tìm Châu Pha có việc gì vậy?

Tùng Linh đóng cửa phòng lại, cô đi lại mở toang cửa sổ phòng Châu Pha trả lời

- Chúng ta đi ra ngoài ăn trưa nhé. Mừng Châu Pha dọn về ở với Tùng Linh và Hân Ny

Nhìn gương mặt chờ đợi của Tùng Linh, Châu Pha không nở từ chối . Cô liền gật đầu. Cả hai bước ra ngoài, Hân Ny đã ngồi trong xe đợi sẵn. Cho xe chạy, Tùng Linh quay sang Châu Pha và Hân Ny hỏi

- Hôm nay Tùng Linh sẽ dành một ngày cho hai người. Cả hai có muốn đi đâu chơi không?

Châu Pha còn đang lưỡng lự không biết đi nơi nào thì Hân Ny chồm lên phía trước nói

- Chúng ta có thể đi ra khỏi Sài Gòn hôm nay không?

Tùng Linh hỏi

- Em muốn đi đâu?

Hân Ny nhướng mày trả lời

- Đi Cần Thơ.

Tùng Linh nhìn Châu Pha. Châu Pha mỉm cười rồi gật đầu. Cô không thể từ chối khi Hân Ny nhìn cô vàTùng Linh bằng đôi mắt cún con và đôi môi trễ ra như vậy.

- Vậy thì chúng ta sẽ đi Cần Thơ. Mà em biết ai dưới đó hả Hân Ny?

Hân Ny giơ hai ngón tay lên miệng mình nói.

- Bí mật chút nữa hai chị sẽ biết.

Châu Pha quay sang hỏi Tùng Linh

- Vậy để khỏi tốn thời gian, chúng ta lái xe xuống đó luôn đi.

Tùng Linh đồng ý rồi vòng xe lại. Hân Ny rút điện thoại từ túi của mình ra và nhắn tin. Tùng Linh nhìn kiếng hậu và thấy Hân Ny vừa nhắn tin vừa cười trông rất gian tà làm cô bật cười to. Cả Châu Pha và Hân Ny không hẹn đều nhìn Tùng Linh. Cô chỉ nhún vai và đạp ga cho xe chạy nhanh hơn. Tùng Linh hỏi Hân Ny

- Hân Ny, em không ngại chị gọi thêm vài người đi Cần Thơ với chúng ta chứ.

Thấy Tùng Linh nhìn mình bằng kiếng hậu hỏi, Hân Ny đá lông nheo với Tùng Linh rồi nói.

- No problem.

Tùng Linh lấy điện thoại gọi cho Phong Thiên.

- Hello út.

- Thiên đang ở đâu đó?

- Thiên đang ở nhà đây. Ba mẹ và ông nội đi Nha Trang lúc sang sớm, nên Thiên ở nhà coi nhà.

Tùng Linh bật cười

- Thiên giỏi vậy sao, ở nhà coi nhà

- Út đừng có chê Thiên chứ, với lại ông nội dặn là phải coi nhà

- Thiên biết nghe lời từ lúc nào vậy? Chứ không phải hôm nay Mỹ Thuyên bận không đi chơi với Thiên được sao

Thiên bật cười

- Út thông minh, Mỹ Thuyên đang ở chỗ làm. Nhưng giờ Thiên chuẩn bị đi đón Mỹ Thuyên đây, út gọi Thiên chỉ để hỏi vậy thôi sao?

- Không, út gọi rủ Thiên và Mỹ Thuyên đi Cần Thơ chơi.

- Bây giờ sao? Thiên có hẹn Ý Như về giấy tờ ly hôn.

- Thiên đã nói với ba mẹ rồi sao?

Phong Thiên thở dài

- Thiên chưa dám nói, Thiên sợ ông nội. Hay út về nói giúp Thiên với.

- Hmm, Để bữa nào út về rồi sẽ nói giúp Thiên.

Phong Thiên mừng rỡ

- Vậy tốt quá, Thiên cũng muốn đi Cần Thơ chơi. Hay là Thiên rủ luôn Ý Như và Khiết San đi luôn được không út ? Út không ngại chứ ?

Tùng Linh im lặng một hồi rồi trả lời

- Cứ rủ họ đi, út không ngại đâu.

- Okay, vậy để Thiên qua đón Mỹ Thuyên rồi gọi điện thoại cho Khiết San và Ý Như. Ồ út nè, Thiên biết út làm gì cũng có lý do. Thiên biết út rất yêu Ý Như nên đã chứng minh nhiều thứ với Thiên để có được em ấy . Thiên chỉ hy vọng út không hối hận những gì mình làm vì ánh mắt Ý Như nhìn út Thiên đoán được rằng em ấy còn yêu út nhiều lắm và út cũng vậy .

- Út hiểu . Thiên đừng lo, út biết mình đang làm gì . Bây giờ, Út sẽ nhờ Hân Ny nhắn địa chỉ vào máy cho Thiên. Bye Thiên

- Dạ, bye út.

Tùng Linh vừa cúp máy xong Hân Ny liền nói

- Em nhắn tin cho Thiên rồi.

Tùng Linh nháy mắt với Hân Ny như muốn cám ơn. Cô nhìn qua thì thấy Châu Pha đã ngủ từ lúc nào. Chỉ còn cô và Hân Ny thôi, Hân Ny trườn lên nắm bàn tay của Tùng Linh. Tùng Linh để yên, cô bắt đầu thích cái cảm giác được Hân Ny nắm tay. Cảm giác thật bình yên, Tùng Linh dịu dàng nói

- Trườn lên có mỏi người không Hân Ny?

Hân Ny lắc đầu. Cả hai đều im lặng. Cho đến khi chiếc xe chạy trúng ổ gà, Châu Pha giật mình tỉnh giấc. Hân Ny liền buông tay Tùng Linh ra, nhưng Tùng Linh giật lại và nắm thật chặt. Châu Pha thấy nhưng cô giả vờ như không quan tâm.

- Chúng ta sắp đến chưa Tùng Linh?

Tùng Linh không cần phải trả lời câu hỏi của Châu Pha vì xe đã dừng lại trước một ngôi biệt thự thật lớn .

Hân Ny mở cửa và chạy vào trong. Châu Pha cũng mở cửa bước ra ngoài. Cô dũi người cho thoải mái. Lúc đó một người con gái bước ra và ra hiệu cho Tùng Linh lái xe vào trong.

Tùng Linh và Châu Pha bước vào nhà nhưng không thấy Hân Ny đâu hết. Cô gái lúc nãy như hiểu được Tùng Linh đang nghĩ gì nên nói

- Chị Hân Ny lên kêu cô chú dậy rồi.

Chưa kịp nói cảm ơn thìTùng Linh nghe tiếng hét rồi cô thấy Hân Ny từ trên lầu chạy xuống. Hân Ny vừa loạng choạng chuẩn bị té thì Tùng Linh chạy lại đỡ. Cô nhăn mặt

- Cẩn thận Hân Ny. Tay và chân của em vẫn chưa lành đó

Hân Ny lí nhí xin lỗi. Lúc đó thì có một người con gái khác cũng chạy từ cầu thang xuống, miệng la lên.

- Hân Ny đâu rồi, dám đánh thức ta bằng cách đó hả?

Rồi cô chợt im bẵng khi thấy mọi người đang nhìn mình. Thấy bạn như vậy, Hân Ny cười khúc khích. Cô thoát khỏi vòng tay của Tùng Linh và kéo Yến Vy lại giới thiệu

- Giới thiệu với mọi người đây là Yến Vy, bạn thân của Hân Ny

Rồi cô quay sang nói với Yến Vy

- Còn đây là chị Tùng Linh và chị Châu Pha, bạn của ta.

Yến Vy chào Tùng Linh và Châu Pha rồi lườm Hân Ny. Lúc đó thì cô gái giúp việc cũng vừa đem nước lên. Mọi người ngồi xuống nói chuyện. Hân Ny quay sang Yến Vy.

- Ta đói quá, nhỏ cho ta ăn đi.

Yến Vy giả vờ ngó lơ. Hân Ny dùng bàn tay của mình, giữ chặt gương mặt Yến Vy lại rồi nói

- Nhỏ có nghe ta nói không? Ta đói.

Yến Vy trả lời bạn

- Nhỏ đâu phải là công chúa mà ta phải nghe theo, đói thì tự đi kiếm đồ ăn đi. Ta chỉ đãi chị Tùng Linh và Châu Pha thôi.

Rồi Yến Vy quay sang nháy mắt với hai người ngồi đối diện mình

- Mình đi ăn thôi. Chắc hai chj đói cả rồi ha.

Hân Ny xụ mặt. Cô đi lại ôm cánh tay Tùng Linh

- Chị Tùng Linh, đằng kia có bán phở ngon lắm. Chúng ta đi ăn đi. Đừng ăn ở đây nữa

Tùng Linh bật cười vì sự trẻ con của hai người. Cô đánh yêu vào má Hân Ny

- Nhưng chị lại thích ăn cơm ở đây. Châu Pha cũng vậy đúng không?

Châu Pha nhìn Tùng Linh cười rồi gật đầu

- Đúng rồi, đói quá, chị không thể đi đâu được nữa hết.

Hân Ny hất tóc qua một bên nhìn cả ba rồi tuyên bố

- Vậy thì em cũng ….. ở đây ăn luôn.

Cả ba bật cười, Yến Vy ôm bạn

- Ta tưởng nhỏ sẽ đi ăn một mình chứ.

Hân Ny đẩy Yến Vy sang một bên ròi bỏ chạy xuống bếp. Cô nói vọng lê

- Ta ăn cho nhỏ nghèo luôn.

Yến Vy cũng chạy theo. Tùng Linh và Châu Pha nhìn nhau lắc đầu. Lúc đó thì xe của Phong Thiên cũng vừa tới. Cả bốn người đều bước vào trong. Ý Như thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tùng Linh. Tùng Linh không hiểu vì sao như vậy, cô nhìn Phong Thiên như muốn hỏi. Phong Thiên nhún vai không trả lời. Anh nắm tay Mỹ Thuyên xuống nhà bếp

- Đồ ăn thơm quá, chúng ta đi ăn thôi.

Ý Như cũng bỏ đi theo Phong Thiên, chỉ còn lại Khiết San và Tùng Linh. Khiết San nói nhỏ chỉ đủ cho cô và Tùng Linh nghe.

- Là Khiết San không nói với Ý Như có Tùng Linh ở đây. Em xin lỗi.

Tùng Linh vòng tay nhìn Khiết San hỏi

- Tại sao Khiết San không nói Tùng Linh ở đây?

Khiết San thở dài trả lời

- Nếu nói Tùng Linh ở đây thì Ý Như sẽ không chịu đi. Em ấy không muốn gặp chị

Tùng Linh lắc đầu, cô nói với Khiết San trước khi đi xuống bếp . Cô nói nhỏ

- Có lẽ cả hai chúng ta không quan tâm đến cảm giác của Ý Như rồi.

Khiết San cắn môi, cô cảm thấy có lỗi

- Em biết mình sai rồi.

Tùng Linh không nói gì. Cô cùng Khiết San ngồi xuống bàn ăn. Mọi người dường như đang đợi cô và Khiết San. Chỉ còn hai cái ghế trong, một bên là Hân Ny và một bên là Ý Như, Tùng Linh đi lại ngồi xuống bên cạnh Hân Ny và Khiết San đi lại ngồi xuống bên cạnh Ý Như. Yến Vy lên tiếng.

- Hôm nay đãi mọi người ăn mấy món miền quê nha. Chúc mọi người ngon miệng.

Tùng Linh gắp một miếng gà xào xả ớt vào chén Hân Ny nói

- Tay em bị đau để chị giúp em

Hân Ny nhìn Tùng Linh cảm ơn. Không biết có những ánh mắt không thoải mái đang nhìn cả hai. Ăn xong, mọi người ra sau vườn nhà Yến Vy tham quan. Ở đấy có rất nhiều cây ăn trái. Tùng Linh đi lại bên cây Ngọc Lan. Hương thơm của nó tỏa khắp một góc vườn. Cánh hoa màu trắng trông thật đẹp. Có tiếng bước chân phía sau mình. Quay lại thì thấy Ý Như, cô lên tiếng.

- Nơi này thật yên tĩnh. Hoa Ngọc Lan cũng rất thơm. Em thấy vậy không Ý Như?

Ý Như ngắt một bông hoa, cô đưa lên mũi ngửi rồi nói.

- Hương thơm của nó rất ngọt ngào.

Tùng Linh lấy bông hoa từ tay Ý Như rồi đưa lên mũi ngửi. Cô nhắm mắt lại để cảm nhận hết mùi hương của nó rồi mở mắt ra, cô nhỏ nhẹ

- Em không được vui phải không?

Ý Như gật đầu, cô không giấu diếm

- Em thấy mọi thứ đều buồn tẻ. Cuộc sống phải là như vậy sao?

Tùng Linh nhìn Ý Như, cô hỏi tiếp

- Chúng ta đi dạo được chứ?

Ý Như bỏ đi trước thay cho câu trả lời. Tùng Linh đi theo sau. Ý Như chỉ lên cây nhãn với những trái mận chín trên cành.

- Ra trái vẫn tốt hơn, dù sao cũng có ích cho người khác

.

Ý Như đi lại chiếc ghế được đặt gần bên hồ cá. Cô ngồi xuống và Tùng Linh đi lại ngồi bên cạnh.

- Em có gì không vui, có muốn chia sẻ không?

Ý Như cười khẩy

- Sự không vui của em có do chị đem lại, chia sẻ là chia sẻ làm sao? Chị lấy nó đi giúp em được không?

Tùng Linh thở dài, cô suy nghĩ có lẽ đến lúc cô nên nói tất cả với Ý Như. Cô cắn nhẹ môi rồi lên tiếng

- Chị sẽ trả lời tất cả câu hỏi của em, Ý Như. Em có thể hỏi chị bất cứ điều gì.

Ý Như nhìn sâu vào mắt Tùng Linh

- Được, em cũng có rất nhiều câu hỏi để hỏi chị. Em muốn biết …

Ý Như chưa kịp hỏi hết câu thì điện thoại của Tùng Linh vang lên. Tùng Linh nói với Ý Như

- Cuộc gọi này rất quan trọng, em đợi chị một chút nhé

Tùng Linh đi lại đằng ca và trả lời điện thoại. Chưa đầy mấy phút thì cô hối hả đi lại bên cạnh Ý Như

- Xin lỗi em, chị không nói chuyện với em bây giờ được. Chị phải đi gấp. Chúng ta sẽ nói chuyện sau

Tùng Linh bỏ đi thật nhanh. Ý Như chạy theo, cô gọi thật lớn

- Tùng Linh ….

Nghe tiếng Ý Như mọi người quay lại. Tùng Linh nói với Phong Thiên

- Nhờ Thiên đưa Châu Pha và Hân Ny về giùm Út. Út có chuyện phải đi gấp.

Không đợi mọi người phản ứng, Tùng Linh chạy lại xe và lái đi thật nhanh. Khiết San đi lại nắm lấy bàn tay Ý Như, Hân Ny cảm thấy lo lắng, cô quay sang nói mọi người

- Có lẽ chúng ta cũng nên về Sài Gòn thôi.

Phong Thiên gật đầu đồng ý. Mọi người chào Yến Vy xong rồi lái xe ra về. Người Hân Ny như lửa đốt, có tin rằng có điều gì đó không hay sẽ xảy ra. Hân Ny mong mọi thứ không như cô nghĩ.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page3#ixzz1NwnnSc8j

Chapter 28

Tùng Linh chạy ngay đến bệnh viện khi bác sĩ Tuấn gọi điện cho cô. Thấy cô, bác sĩ Tuấn kêu vào phòng ông nói chuyện

- Con ngồi đi Tùng Linh

Tùng Linh ngồi xuống, bác sĩ Tuấn nói thật chậm rãi

- Con cho ta biết, có điều gì con giấu ta phải không?

Tùng Linh nhìn bác sĩ Tuấn, cô không hiểu ông đang hỏi điều gì.

- Con không hiểu, không phải bác sĩ nói là chú Thái đã tỉnh dậy rồi sao?

Bác sĩ Tuấn gật đầu

- Đúng là ông ấy đã tỉnh rồi, nhưng có người muốn ám sát ông ta. Cũng may cô y tá vào đúng lúc , nếu không thì không biết hậu quả sẽ như thế nào . Và một điều đáng tiếc là người đó đã chạy thoát

Tùng Linh giật mình đứng dậy

- Chú ấy không sao chứ?

Bác sĩ Tuấn khoát tay

- Ông ấy không sao , nhưng ta cũng có lỗi một phần là đã để người lạ vào như vậy.

Tùng Linh đi đến bên ông, giọng cô thành khẩn

- Con có việc muốn nhờ bác được không?

Bác sĩ Tuấn nhướn mày nhìn Tùng Linh, rồi ông gật đầu

- Nếu trong khả năng của ta

Tùng Linh nắm chặt tay mình.

- Cho chú ấy ra viện sớm, con cần phải đem chú ấy ra khỏi đây. Nơi đây không an toàn nữa rồi. Khi gia đình chú ấy hỏi, nói rằng chú ấy cần phải tĩnh dưỡng, không ai được vào kể cả thân nhân.

Bác sĩ Tuấn mở mắt thật lớn nhìn Tùng Linh, ông nghĩ mình đã nghe lầm. Tùng Linh nói tiếp:

- Con biết điều con xin thật vô lý, nhưng con rất cần sự giúp đỡ của bác. Con viết gia đình chú ấy sẽ làm khó và tra hỏi bác, nhưng bác hãy tin con. Giúp con lần này được không?

Bác sĩ Tuấn thở dài, ông quá rành tính Tùng Linh vì cô là đứa con gái duy nhất của người bạn thân ông, với lại ông biết nếu không giúp, Tùng Linh cũng sẽ tìm cách đưa ông Thái đi, luc ấy càng rắc rối.

- Thôi được rồi, ta sẽ tìm cách giải thích với gia đình chú ấy, con cứ làm việc của chính mình đi, nhưng sau đó ra cần một lời giải thích từ con.

-

Tùng Linh hiểu ông muốn nói điều gì nên cô giật đầu. Tùng Linh lấy điện thoại ra gọi cho Thuận

- Chúng ta phải thay đổi kế hoach thôi. Anh lái xe đến bệnh viện thật mau. Chúng ta cần phải đưa chú đi trong hôm nay.

Tùng Linh nói rồi cụp máy, cô đi thẳng vào trong phòng ông Thái đang nằm. Nghe tiếng động, ông Thái mở mắt ra. Thấy Tùng Linh, ông thở phào. Tùng Linh đi lại và nói với ông.

- Chúng ta cần phải ra khỏi đay. Nơi này không an toàn nữa rồi.

Tùng Linh đỡ ông Thái ngồi dậy, lúc đó Thuận cùng vài người thanh niên nữa tới. Họ mặc toàn đồ bác sĩ và đep khẩu trang hết. Dìu ông Thái nằm trên xe đẩy rồi lấy khăn che mặt ông Thái lại , họ bắt đầu di chuyển ra xe. Tùng Linh không đi cùng với họ. Cô đi ra xe từ cửa trước của bệnh viện, còn Thuận đưa ông Thái đi từ cửa sau. Khi mọi người vào xe hết, Tùng Linh quay sang nói với Thuận:

- Chúng ta đi Tây Nguyên

Ông Thái nghe Tùng Linh nói vậy liền hỏi:

- Tại sao chúng ta lại đi Tây Nguyên?

Tùng Linh ra sau ngồi với ông Thái, để phía trước cho Thuận và Lam ngồi. Cô đóng cánh cửa sổ để phía trước không nghe cô và ông Thái nói.

- Trên đó an toàn hơn. Con có một người bà con trên đó . Chú nên ở với cô ấy một thời gian.

Ông Thái im lặng không hỏi nữa. Tùng Linh lấy điện thoại ra gọi cho bà Hảo. Bà mừng rỡ khi nghe giọng Tùng Linh .

- Tùng Linh khỏe không con

- Dạ thưa mẹ con khỏe. Con chỉ muốn xin mẹ một chuyện, có được không?

- Con nói đi

- Con có một chú cần một nơi yên tình để nghỉ ngơi. Con muốn xin mẹ cho chú ấy ở một thời gian .

Bà Hảo suy nghĩ một lúc rồi trả lời

- Được rồi, chừng nào chú ấy tới

- Dạ sáng hôm sau.

- Con có đi cùng không?

- Dạ thưa có, con đang đi cùng chú ấy. Con sẽ giải thích sáu với mẹ nhiều hơn khi chúng ta gặp nhau.

- Mẹ hiểu rồi, con đi cẩn thận.

-

Tùng Linh cúp máy với bà Hảo xong ông Thái nắm tay Tùng Linh hỏi.

- Họ vẫn khỏe chứ?

Tùng Linh hiểu “họ” mà ông Thái ám chỉ là ai nên cô gật đầu .

- Họ vẫn khỏe, nhưng rất buồn vì tình trạng của chú.

Ông Thái thở dài:

- Ta luôn là gánh nặng của họ.

Tùng Linh siết chặt tay ông.

- Chú đừng lo quá, rồi họ sẽ hiểu thôi. Mọi thứ chú làm đều là vì họ mà.

Ông nhìn Tùng Linh như cảm ơn, rồi ông nói tiếp.

- Ta cũng thật có lỗi với con, Tùng Linh. Ta nợ con rất nhiều.

Tùng Linh cười buồn.

- Chú đừng nghĩ ngợi nữa. Bây giờ sức khỏe của chú là quan trọng nhất.

Rồi Tùng Linh hỏi ông:

- Tại sao chú lại muốn giấu Ý Như? Biết đâu Ý Như biết về chú thì em ấy sẽ đỡ lo lắng hơn.

Ông Thái trả lời:

- Thật tình chú cũng không muốn giáu con bé, nhưng chú không muốn Ý Như biết quá nhiều chuyện. Con bé vừa mới lấy chồng. Chị muốn cho Ý Như có một cuộc sống bình thường.

Tùng Linh cắn môi.

- Nhưng con sợ Ý Như sẽ bị tổn thương.

Ông Thái im lặng một hồi rồi nói tiếp:

- Ta biết ta kêu con giấu Ý Như về chuyện này có thể làm Ý Như ghét con. Nhưng ta không còn cách khác Tùng Linh.Khi ta đến tìm con, mong con giúp đỡ, ta biết ta đã cầu xin điều không công bằng với con. Những hiểu lầm mà con phải chịu, ta hi vọng một ngày nào đó chính ta sẽ giải thích cho họ hiểu. Con không buồn ta chứ?

Tùng Linh mỉm cười trấn an ông Thái.

- Chú đừng lo, thật ra Ý Như rất hiểu chuyện. Em ấy cũng không nghĩ rằng chú chết và đã ra sức tìm cho được chú. Nếu lần này chú không nhập viện , con nghĩ có lẽ Ý Như sẽ bán cả công ty của chú chỉ để tìm ra chú thôi.

Ông Thái bật cười.

- Nó là như vậy đó, nên có những chuyện để tình cảm cao quá sẽ không thành công được.

Tùng Linh hiểu những điều ông Thái muốn nói là cô cũng biết vì sao ông đến tìm cô. Tùng Linh nhắm mắt lại . Từ lúc cô nhận lời giúp ông Thái cô cũng biết mình đang làm gì. Hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn thôi. Ông Thái nắm bàn tay Tùng Linh rồi cũng nhắm mắt lại.

Đến Tây Nguyên, Thuận và Lam đưa ông Thái vào trong. Bà Hảo đã đi chợ từ lúc sang nên không có nhà. Tùng Linh nói vài câu với Thuận rồi cô đưa tiền cho anh. Đợi hai người đó đi rồi, cô đi vào trong phòng ông Thái. Cô đi lại bên ông nhưng thấy ông vẫn đang ngủ nên Tùng Linh đóng cửa đi ra ngoài. Lúc đó bà Hảo cũng vừa về tới. Tùng Linh chạy lại ôm chầm lấy bà.

- Con nhớ mẹ quá.

Bà mắng yêu:

- Nói nhớ mà cô có về thăm mẹ đâu

Tùng Linh nũng nịu

- Con bận quá nên không về thăm mẹ thường xuyên được . Chứ lúc nào Tùng Linh cũng nhớ mẹ

Noi xong cô lấy cái giỏ từ trên tay của bà và đem xuống bếp

- Để con on giúp mẹ

Bà Hảo mỉm cười. Khôg ngờ giấc mơ mà bà từng mơ ước giờ đang trở thành hiện thực. Bà đã cố sức mình để tìm tung tích Tùng Linh. Đến khi tưởng rằng không còn hy vọng nữa thì cô lại tìm đến bà. Bà nói thầm

“Trân à, chị sẽ thay em chăm sóc Tùng Linh rất tốt, em đừng lo nhé”

Bà đi lại bên Tùng Linh. Cả hai cùng nấu ăn với nhau. Lâu lâu lại có tiếng cười. Nấu xong rồi, Tùng Linh dọn đồ ăn lên bàn . Bà Hảo hỏi cô:

- Ông ấy ăn chung với chúng ta chứ?

Tùng Linh vừa lấy đồ ăn vừa trả lời

- Chú ấy còn yếu lắm. Để con đem đồ ăn vào cho chú ấy.

Cô bỏ đồ ăn lên cái khay rồi đem vào phòng. Lúc này ông Thái cũng đã dậy rồi, ông đang nằm nghỉ . Thấy cô, ông ngồi dậy

- Cực cho con quá Tùng Linh. Chú ra ngoài ăn được.

Tùng Linh bỏ đồ ăn xuống bàn rồi để gần lại cho ông

- Chú chưa đi lại được nhiều lắm. Vết thương vẫn chưa lành hẳn, mấy chuyện này không quá cực, chú đừng lo

Ông Thái cầm đũa lên. Hôm qua đến giờ ông cũng không ăn được nhiều, nên bây giờ rất đói. Tùng Linh đứng dậy đi ra ngoài.

- Chú ăn ngon miệng

Ông Thái gọi lại

- Tùng Linh , con cảm ơn cô con giúp chú, thật ngại quá khi không ra chào bà ấy được

Tùng Linh gật đầu mỉm cười rồi đi ra ngoài. Cô đến bên bàn ăn nơi bà Hoa đang ngồi đợi. Bà Hảo đưa đũa cho cô.

- Con mời mẹ

Bà gắp miếng cá vào chénTùng Linh

-Con ăn đi

Ăn xong, Tùng Linh đánh rửa chén, bà Hảo đi vào phòng ông Thái . Bà vừa mở cửa thì ông Thái cũng đang định bước xuống giường. Bà định lại gần giúp ông, nhưng khi hai ánh mắt gặp nhau, họ đều sững sờ. Bà Hảo la lên:

- Là ông

Nghe tiếng của bà Hảo, Tùng Linh từ ngoài chạy vào.

- Mẹ à, có chuyện gì vậy ?

Bà Hảo nhìn Tùng Linh, bà khoát tay.

- Không được, mẹ không chấp nhận ông ta trong căn nhà này. Con đưa ông ta đi gấp đi.

Tùng Linh nhìn ông Thái, ông lắc đầu rồi thở dài.

- Đưa ta ra khách sạn đi

Tùng Linh đi lại bên bà Hảo

- Mẹ có thể cho con biết chuyện gì khổng

Bà Hảo giận dữ nhìn cô

- Con có biết ông ta là ai không?

Tùng Linh gật đầu. Bà Hảo tiếp

- Vậy sao con còn đưa ông ta đến đây

Tùng Linh nhìn ông Thái rồi nói

-Con xin lỗi mẹ

Bà Hảo nhìn Tùng Linh rồi bà bỏ ra ngoài. Tùng Linh định đi theo, nhưng ông Thái kêu cô lại. Nhìn vào mắt cô, ông hỏi

- Con đã biết tất cả?

Tùng Linh gật đầu. Ông hỏi tiếp

- Từ khi nào vậy, Tùng Linh?

Cô đi lại bên ông

- Cũng mới đây thôi. Sau khi con nhận lời giúp chú.

Ông Thái chậc lưỡi.

- Thì ra là vạy? Con có hận gia đình ta không?

Tùng Linh nắm chặt bàn tay của mình. Cô không trả lời câu hỏi của ông, cô hỏi lại .

- Còn chú? Chú biết từ khi nào? Con nghĩ là trước khi chú đến tìm con nhờ giúp đỡ chứ, có phải không?

Ông Thái chỉ chiếc ghế cho Tùng Linh ngồi xuống.

- Đúng vậy. Ta đã biết từ lâu rồi. Ta nghĩ đến lúc ta kễ cho con nghe tất cả rồi .

Ông Thái bắt đầu chìm về quá khứ. Giọng ông thật đều

- Lúc ta gặp mẹ con cũng chúng là ngày cưới của họ. Ta được gia đình cho đi du học nên cũng không biết quá nhiều về cuộc tình của ba mẹ con. Khi nhe tin anh trai mình sắp lấy vợ, ta rất vui mừng. Ta về dự đám cưới rồi định sẽ ở lại Việt Nam một năm. Vài ngày sau , khi họ đi hưởng tuần trăng mật về, ba con đã đến tìm ta. Anh ấy đã uống rất nhiều rượu. Và khi rượu vào thì lời ra, anh đã kể hết chuyện của họ cho ta. Đau long vì chuyện của họ, nhưn ta cũng không làm gì được. Ta có khuyên anh ấy hãy bỏ qua tất cả và sống hạnh phúc với mẹ con. Nhưng chuyện của họ ngày càng tệ. ANh ấy đã trở thành một người khác. Suốt ngày uống rượu rồi về đánh vợ. Gia đình ra không biết chuyện đó, và cho đến khi biết được thì mẹ con lại bỏ đi rồi. Chúng tôi cố gắng tìm mẹ con khắp nơi, nhưng tìm không được.

Ông Thái thở dài rồi kể tiếp

- Trong thời gian ấy, ba con rất đau khổ. Sự hối hận đấy với vợ anh ấy. Ba con tự hứa với mình khi tìm được mẹ con rồi sẽ nói lời xin lỗi và mong làm lại từ đầu. Nhưng mọi thứ không như anh ấy muốn. Gia đình bên ngoại con cũng làm lớn chuyện. Ta hiểu được vì sao họ làm như vậy. Cho đến khi tìm được mẹ con thì bà ấy đã chết rồi và đã có con với chú Tùng. Đau đớn quá nên ba con đã bỏ ra nước ngoài sinh sống.Lúc đầu ta nhìn thấy con, ta đa nghĩ rằng con không phải là con của chú Tùng. Ta có lối suy nghĩ đó một phần vì con quá giống anh trai ta và một phần vì ta tin vào con người của chú Tùng. Chú luôn có trách nhiệm với những gì mình làm. Nếu thật sự mẹ con mang con của chú ấy thì chú ấy sẽ không bao giờ để mẹ con đau khổ như vậy. Càng nhìn con ta càng thấy được sự thân thiết mà chỉ có tình cảm máu mủ mới có. Ta tin rằng con chính là con của anh trai ta. Nhưng có hỏi gì đi nữa, chú Tùng vân khẳng định rằng con chúng là con của chú ấy. Ông ngoại con cũng rất tức giận khi biết chú Tùng đã để mẹ con bệnh mà chết .Cho đến khi con được 15 tuôi. Chắc con vẫn còn nhớ lần con bị đụng xe chứ.Con đã mất máu rất nhiều. Lúc đó chú Tùng sợ con có chuyện nên đã gọi cho gia đình ta và cả bên ngoại con nữa. Lúc đó ba con cũng vừa ở nước ngoài về. Chú Tùng chỉ nói cho ta và anh ấy biết con chúng là con của anh ấy.Anh ấy rất mừng, và nhờ máu của anh ấy mà con qua được khỏi cơn nguy hiểm. Cả ba người chúng tôi ngồi lại nói chuyện với nhau về con. Và chú Tùng mong rằng ta và ba con hãy giữ bí mật này vì không muốn ảnh hưởng đến đời sống của con. Chúng tôi biết cuộc sống của con không được vui vẻ như những đứa trẻ khác. Con trưởng thành quá nhiều so với lứa tuổi của con. Và vì con chúng tôi đã đồng ý. Nhưng vài ngày sau, khi ba con đi thăm con ở bệnh viện. Tình phụ tử đãlafm anh ấy suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng anh ấy muốn cho con biết tất cả sự thật. Nhưng trên đường đến bệnh viện, ba con đã gặp tai nạn và sau đó đã bị mất trí nhớ, mặt mắt cũng bị mù. Gia đình chúng tôi đã đem anh ấy ra nước ngoài chữa trị. Bây giờ anh ấy cũng đã dần có được trí nhớ lại và mắt đã được chữa khỏi. Anh ấy sẽ về nước sớm thôi. Con có thể tha thứ cho ba con không Tùng Linh?

Nghe câu chuyện ông Thái kể xong mà Tùng Linh không khỏi chua sót cho cuộc đời mẹ cô. Cô cười khẩy:

- Tha thứ? Ông ta đáng sao? Vậy thì kêu ông ấy trả lại tuổi thơ cho con, trả lại nước mắt mà con đã chảy . Kêu ông ta làm những cơn ác mộng con hằng có trong mười mấy năm nay cùng những sự căm hận mà con đã dành cho người nuôi dưỡng con cho đến khi trưởng thành biến mất đi . Chú cũng hãy kêu ông ấy trả mẹ lại cho con. Những tháng năm không có tình yêu của mẹ, những khao khát một gia đình trọn vẹn, ông ta có cho con không? Ông ta chỉ cho con nỗi buồn, nỗi nhớ mẹ, nỗi khao khát được mẹ ôm vào long. Tất cả những đau khổ mà ông ta ban cho con, và ông ta sẽ không bao giờ lấy nó đi được. Con chỉ có một người cha và con họ Hoàng tên là Hoàng Tùng Linh. Đứa con mà ông ấy đã ghê tởm và hành hạ mẹ nó khi nó vẫn còn trong bầu thai đã chết rồi . Ông ta đã nhẫn tâm đánh đập mẹ con để mẹ nó phải ra đi và chết vì cơn bệnh. Chú nghĩ ông ấy đáng được tha thứ không?

Tùng Linh nói rồi bỏ ra ngoài không màng đến tiếng gọi của ông Thái từ phía sau. Cô ôm mặt khóc ngất. Bao nhiêu năm uất ức trong long như được tuôn ra. Cô cắn chặt môi mình. Rồi có một vòng tay ôm lấy cô. Giọng bà Hảo dịu dàng

- Hãy khóc đi con gái, trước mặt mẹ, con hãy là Tùng Linh thôi, dẹp bỏ sự cứng rằng ấy đi. Khóc trên vai mẹ đây này. Nó luôn dành cho con.

Nghe bà Hảo nói, Tùng Linh càng khóc to hơn. Cô cần mẹ biết bao. Lúc nhỏ mỗi lần thấy ai đó được mẹ ôm vào lòng vỗ về, cô cũng muốn được như vậy. Những đứa trẻ được cha mình cõng trên vai, cô cũng ao ước được như vậy. Tuy ông Tùng rất thương cô, nhưng ông cũng rất nghiêm khắc với cô và một phần vì ghét ông đã làm mẹ cô chết nên cô không bao giờ muốn đến gần ông. Mỗi lần nhìn thấy ba mẹ Phong Thiên cưng chiều Phong Thiên, Tùng linh luôn đi vào phòng, ôm lấy gối của mình vào long và khóc cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Nhiều đêm thức giấc vì những cơn ác mộng bởi cái chết của mẹ cô, Tùng Linh rất thèm được một vòng tay ôm cô vào lòng. Nhưng không, Tùng Linh luôn phải chống chọi một minh. Sự cô đơn luôn đi đôi với cô, và rồi Tùng Linh hứa cô phải sống thật cứng rắn. Cô phải tự ôm lấy bản thân của mình và không cho phép mình yêu đuối. Nhưng tận sâu trong trái tim cô, Tùng Linh thèm được như bây giờ, được bà Hảo ôm vào lòng.

- Mẹ à, con phải làm sao đây? Con không còn biết con là ai nữa.

Xoa nhẹ lưng Tùng Linh, bà không biết nói gì để an ủi cô. Tùng Linh nói trong tiếng nấc:

- Con đã yêu em gái của mình mẹ biết không? Con không thể nào xóa hình ảnh em ấy ra khỏi tâm trí và trái tim con. Con đã cố gắng lắm rồi, con thật mệt mỏi. Con biết mình cần phải thật sự cứng rắn để làm em ấy quên con, nhưng chính con không vượt qua được bản thân mình.

Bà Hảo ôm Tùng Linh thật chặt, bà đau xót cho cô. Sự đau khổ mà Tùng Linh chịu từ khi còn bé đến giờ đè quá nặng trên đôi vai cô. Bà dịu dàng nói:

- Hãy cố gắng vượt qua Tùng Linh. Mẹ tin rằng con sẽ làm được, vì con gái của mẹ rất kiên trì. Đợi khi mọi thứ xong xuôi rồi, chúng ta sẽ la một gia đình. Mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con Tùng Linh, mẹ hứa.

Tùng Linh gật đầu, cô tin vào lời hứa đó. Nhưng lòng lại cảm thấy lo sợ, một nỗi sợ mơ hồ.

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page3#ixzz1Nwnucvui

Chapter 29

Tùng Linh vào lại Sài Gòn sang sớm hôm nay sau khi cô nhờ bà Hảo , Thuận chăm sóc ông Thái. Cô đi vào Sài Gòn với Lâm. Vì thương Tùng Linh nên bà Hảo đã đồng ý. Với lại mọi chuyện không phải lỗi của ông thái nên bà cũng nguôi đi cơn giận phần nào. Bà chỉ mong Tùng Linh sớm giải quyết hết mọi chuyện và bà có thể dùng suốt quãng đời còn lại của mình ở bên Tùng Linh. Đó cũng là niềm an ủi lớn nhất của bà. Bà yêu Tùng Linh như con ruột của bà vậy. Vì đó là con của người đàn bà mà suốt cuộc đời này luôn chiếm một phần quan trọng và nằm trong trái tim của bà.

Lúc Tùng Linh rời khỏi Sài Gòn không có nói với ai một lời nào nên cô biết mọi người rất lo cho cô. Cô cũng tắt luôn điện thoại khi nhắn tin cho Hân Ny biết rằng cô sẽ đi xa mấy ngày. Khi mở điện thoại lên , cô thấy hàng loạt tin nhắn, của Hân Ny, Ý Như, Khiết San, Châu Pha và cả Phong Thiên. Cô không đọc tin của ai hết, nhưng cô gọi điện thoại cho Hân Ny khimasy bay vừa đáp xuống.Không hiểu sao cô lại nhớ Hân Ny rất nhiều . Nhưng cô gọi hoài Hân Ny vẫn không bắt máy. CÔ liền gọi cho Phong Thiên. Chưa kịp nói gì thì Phong Thiên đã làm một trận :

- Út, út có biết mọi người lo lắng cho út lắm không? Út đi đâu cũng không nói, điện thoại thì tắt luon. Hân Ny và Ý Như….

Tung Linh cắt ngang :

- Nói từ từ thôi, út không nghe hết

Phong Thiên thở dài

- Thôi được rồi, út mau về công ty út đi. Mọi người đang quýnh cả lên đấy. Ba và ông nội cũng vừa rời khỏi đó. Một mình Hân Ny lo không xuể

Tùng Linh nhíu mày

- Công ty có chuyện gì Phong Thiên?

- Có người đưa hàng giả vào. Út đã mua gần hết số tiền mặt của mình. Đã vậy út còn bán cả cổ phần ra.

Tùng Linh hoảng hốt

- Thiên có đùa không? Út không có mua hàng nào vô hết. Và công ty không có lý do gì phải bán cổ phần cả.

- Mọi người cũng không tin là út làm vì khon thể nào ít mua hàng giả vô được. Mọi người rất mong út đó.

- Thôi được rồi , út về công ty liền đây. Chào Thiên

Tùng Linh gọi cho Thuận đến đón cô và cả chở cô vào công ty. Khi Tùng Linh bước vào, mọi người đã có mặt đông đủ. Thấy Tùng Linh , Hân Ny cắn chặt môi mình để khỏi bật khóc. Thấy vậy, Tùng Linh liền nói.

- Mọi người chuẩn bị đi , nửa tiếng sau họp.

Cô đi lại nắm tay Hân Ny và nói nhỏ

- Vào văn phòng với chị .

Khi cánh cửa vừa khép lại, Hân Ny òa khóc, cô đánh tới tấp vào người Tùng Linh.

- Chị bỏ đi đâu chứ, tại sao không nói gì hét. Chỉ nhắn tin la đi thôi. Có biết mọi người lo lắng lắm không. Công ty có chuyện rồi, không có chị em sợ lắm. Em không biết làm gì hết.

Tùng Linh nắm bàn tay Hân Ny và ôm cô vào lòng. Đợi Hân Ny dịu lại, cô vuốt tóc Hân Ny nói.

- Xin lỗi em, vì có công chuyện gấp nên không nói với em được. Đừng khóc nữa, chị xin lỗi rồi mà.

Hân Ny thôi khóc. Tùng Linh đẩy nhẹ Hân Ny ra và lau nước mắt cho cô

- Hết khóc rồi, có thể cho chị biết công ty gặp chuyện gì không?

Hân Ny gật đầu, cô kể

- Khi chị vừa đi mất một ngày thì có người giao hàng đến nói là chị đã đặt. Em muốn coi thử, nhưng người đó nói là chị đã coi qua rồi nên không cho em coi. Lúc ấy em nói chị không có ở đây, nhưng người đưa hàng nói chỉ cần có chữ kí của em hoặc của chị Khanh Thy được rồi. Em nói chị Khanh Thy đợi chị về, nhưng chị ấy đã ký trước. Sáng hôm nay mọi người mới biết là có người đã mua cổ phần của công ty chị. Người đó bên công ty Hoa Hồng mua hết 35 phần trăm. Và còn một người nữa mua hết 50 phần trăm. Chị chỉ còn lại 15 phần trăm thôi. Công ty Hoa Hồng vì chỉ có 35 phần trăm nên không thể làm Tổng Giám Đốc được, còn người mua 50 phần trăm thì vẫn không biết là ai.

Tùng Linh vừa nghe Hân Ny kể vừa nghĩ ngợi. Hân Ny nói tiếp

- Em không tin là chị đem bán cổ phầ vì công ty đang phát triển. Hôm nay em đã lên coi lại hàng được đưa đến thì mới biết tất cả đều là hột xoàn và đá giả. Nếu như vậy là chị đã mất tất cả. Giờ mình phải làm sao đây?

Tùng Linh xoa xoa bàn tay Hân Ny.

- Đừng lo, chúng ta chuẩn bị đi họp thôi

Khi Tùng Linh và Hân Ny vào trong phòng họp thì mọi người đã có mặt đầy đủ. Tùng Lih nhìn mọi người nói

- Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Như mọi người đã biết chuyện của công ty rồi . Những tin tức mọi người nghe được đều là sự thật, công ty sẽ phải đóng cửa. Tôi rất tiếc và xin lỗi mọi người vì phải mất công việc của mình.

Mọi người nhìn nhau thở dài. Họ cũng đoán được phần nào khi Tùng Linh mở cuộc họp, nhưng họ vẫn mong rằng sẽ có cáh giải quyết.Bửu Ngọc hỏi:

- Thưa tổng giám đốc, chúng ta không còn cách nào khác sao?

Tùng Linh lắc đầu

- Xin lỗi mọi người. Tôi sẽ cố gắng tìm ra cách giải quyết, nhưng bây giờ chỉ còn cách làm như vậy thôi. Mong mọi người thông cảm

Tùng Linh vừa nói xong thì nhân viên từ ngoài chạy vào hốt hoảng nói

- Thưa Tổng Giám Đốc, phòng trưng bày nữa trang và hột xoàn đang cháy. Bây giờ đang chạy sang những phòng khác rồi. Chúng ta phải ra khỏi đây thôi

Vừa nghe nói xong mọi người liền bật dậy, Tùng Linh nói lớn

- Mọi người mau ra khỏi đây. Anh hãy đưa mọi người ra khỏi đây giùm tôi.

Tùng Linh quay sang nói với Hân Ny

- Em cũng vậy, hãy đi ra khỏi đây.

Tùng Linh nói rồi bỏ đi. Cô cần phải quay lại phòng làm việc của mình lấy giấy tờ. Thấy Tùng Linh hạy ngược hướng, Hân Ny chạy theo. Tùng Linh vào ngăn tủ, cô dùng mật mã mở tủ ra và lấy một cái sách nhỏ màu đen. Khi cô quay lại thì thấy Hân Ny đang từ cửa đi vào. Cô giận dữ

- Em đi theo chị làm gì, không phải chị nói với em là đi ra ngoài sao?

Vừa nói Tùng Linh vừa lấy chìa khóa. Hân Ny im lặng không nói gì vì cô biết Tùng Linh đang giận. Tùng LInh đi lại , nắm tay Hân Ny và đi ra ngoài.

- Chúng ta phải đi ra khỏi đây trước khi quá muộn.

Hân Ny cố gắng đi theo cho kịp Tùng Linh, cho đến khi cô vấp phải vật dưới đất và ngã vào người Tùng Linh.

- Cẩn thận Hân Ny

Tùng Linh đeo giỏ vào vai của mình và ôm eo Hân Ny , kéo cô ra khỏi đám lửa đang bốc cháy xung quanh họ .

- Chị Tùng Linh , làm sao chúng ta ra khỏi đây?

Tùng Linh không biết trả lời sao với Hân Ny. Cô kéo Hân Ny ra đến cửa nhưng cửa đã bị khóa từ bên trong. Cô nghe tiếng rất nhiề u người ở ngoài nên Tùng Linh la lớn

- Ai ở ngoài đó vậy, có cách nào mở cửa ra không?

Tiếng Phong Thiên bên ngoài nói vào

- Út à, Út và mọi người có sao không? Cửa đã bị khóa, nhưng ổ khóa ở bên trong nên mọi người bên ngoài vẫn chưa mở được. Mọi người đang đập cửa vào đây. Út cẩn thận, lửa đã bớt cháy rồi , nhưng vẫn rất nguy hiểm

Tùng Linh ngạc nhiên không biết ai đã khóa cửa. Nếu khóa bên trong thì người đó nhất định còn ở trong này. Trừ khi người đó ra từ cửa sau

- Phong Thiên , cửa sau có bị khóa không?

Phong Thiên trả lời

- Cũng bị khóa và khóa từ bên trong.

Tùng Linh như dã hiểu ra. Cô chắc rằng trậ lửa này do có người làm . Nếu vậy người đó vẫn còn bên trong này . Cô hỏi tiếp:

- Mọi người ra ngoài đầy đủ chứ Thiên? Có còn ai ở trong này không?

Tùng Linh vẫn nắm chặt cánh tay Hân Ny. Cô nghe Phong Thiên trả lời

- Chỉ còn út, Hân Ny, Ý Như và Khiết San thôi

Tùng Linh ngạc nhiên nhìn Hân Ny

- Tại sao Ý Như và Khiết San lại ở trong này?

Phong Thiên giải thích

- Khi nghe tin công ty út bị lửa cháy, mọi người chạy đến.Có cả Ý Như và cả Khiết San. Lúc lửa cháy lớn, Ý Như lo cho út và biết út còn trong đó nên đã chạy vào và Khiết San cũng chạy vào luôn. Mọi người không kịp can hai người đó lại . Khi họ vừa vào thì cửa liền bị khóa. Mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Phong Thiên vừa nói xong thì những cây gỗ bị cháy ngã xuống. Tùng Linh kéo Hân Ny sát vào người mình

- Thiên ,út sẽ tìm Ý Như và Khiết San . Ở công ty có một tầng hầm ở trong phòng làm việc của út. Khi nào mở cửa được rồi . Nếu út chưa lên thì gõ vào tường ba cái , út sẽ biết được tín hiệu và đi lên nhé. Điện thoại của út đã hết pin từ lúc ở Tây Nguyên rồi nên không lien lạc được.

Tùng Linh kéo Hân Ny đi khỏi khi cô vừa nghe Phong Thiên trả lời xong. Cô phải đi tìm Ý Như và Khiết San. Nếu người khóa cửa đó vẫn ở đây thì có lẽ rắc rối chỗ họ. Tùng Linh biết đem cái giỏ theo bên mình không phải là một việc tốt. Cô biết chắc họ sẽ dập tắt được ngọn lửa trước khi ngọn lửa đó đến phòng đặc biệt trong công ty cô. Tùng Linh đi vào trong, cô dùng mật mã mở cái tường ra. Bên trong có một cái lỗ có thể chứa được cái giỏ của cô. Bỏ vào rồi và dùng mật mã khóa lại . Tùng Linh nói với Hân Ny

- Hân Ny , em nhớ rõ chị cất giỏ ở đâu nhé. Và chị sẽ nói mật mã với em

Cô kề tai nói nhỏ với Hân Ny.

- Em nhớ chưa?

Hân Ny gật đầu, cô hỏi lại

- Tại sao phải cho em biết

Tùng Linh ra hiệu cho Hân Ny ra ngoài, cô trả lời

- Vì nếu chị có gì, em đem cái giỏ đó đưa cho ba chị

Hân Ny hốt hoảng khi nghe Tùng Linh nói vậy

- Tại sao chị lại có gì? Họ sẽ cứu mình ra được mà.

Tùng Linh không trả lời Hân Ny, cô không muốn làm cho Hân Ny lo thêm

- Chúng ta phải đi tìm Ý Như và Khiết San .

Hân Ny đi theo Tùng Linh và cô cũng không chắc mình đang đi đâu vì bây giờ công ty của Tùng Linh giống như một bãi chiến trường. Hân Ny nhìn quanh mà không hỏi đau buồn giùm Tùn Linh. Không biết phải dùng bao nhiêu tiền và thời gian để củng cố lại mọi thứ.

- Đừng có đánh chị ấy

Nghe tiếng hét của Ý Như làm Hâ Ny thôi suy nghĩ. Tùng Linh cũng giật mình và đi nhanh về phía đó. Cô thấy một người đàn ông đang chĩa sung vào Ý Như và Khiết San. Thấy cô, gã đàn ông nhếch môi cười

- Người ta cần đã đến rồi

Thấy Tùng Linh, Ý Như mừng rỡ chạy lại ôm chầm lấy rồi bật khóc

- Chị có biết em lo cho chị lắm không? Em sợ lửa…..

Tùng Linh ôm Ý Như vỗ về

- Shhh, chị không sao .

Cô đẩy nhẹ Ý Như ra lau nước mắt cho Ý Như, cô hỏi.

- Sao em với Khiết San lại vào đây, trong này nguy hiểm lắm

Khiết San trả lời thay Ý Như

- Tụi em thấy rất lo cho chị nên đã chạy vào và không nghĩ gì cả.

Tùng Linh nhìn Khiết San hỏi

- Em không sao chứ?

Khiết San lắc đầu. Tùng Linh nhìn xung quanh rồi cô nói nhỏ vào tai Khiết San

- Chúng ta không thể ở đây lâu được , lửa vẫn chưa dập tắt hết. Ở đây sẽ hút khói thôi. Chúng ta xuống tầng hầm . Nơi đó sẽ an toàn hơn. Khi họ đập cửa được rồi se xuống tìm chúng ta.

Thấy Tùng LInh nói nhỏ vào tai Khiết San, gã đàn ông đó liền chĩa sung vào họ nói

- Các ngươi mà định dở trò gì ta sẽ bắn cho vỡ sọ.

Khiết San kéo Ý Như lại gần cô hơn. Còn Tùng Linh thì kéo Hân Ny nép sát vào sau mình, cô hỏi.

- Ông là người đã đốt lửa và khóa các cửa lại ?

Nhìn Tùng Linh ông ta cười khẩy

- Cô thật thông minh, nhưng tốt nhất là hợp tác đi. Cô có thứ chủ của tôi cần, nếu cô đưa nó cho tôi, tôi sẽ đưa chìa khóa cho cô, và mọi người sẽ ra khỏi đây an toàn.

Tùng Linh nhếch môi

- Không thể đi tin một kẻ giết người

Ông ta bắn sugs vào tường . Hân Ny sợ hãi nép sát vào tường Tùng Linh, còn Khiết San ôm chặt Ý Như hơn.

- Tôi cho cô một cơ hội. Lần này tôi sẽ không bắn vào tường mà sẽ bắn một trong ba người kia. Cô chọn đi. Một là họ chết, hay là cô đưa cho tôi thứ tôi cần.

Ông ta nói và chĩa khẩu súng về phía Khiết San và Ý Như. Tùng Linh gật đầu

- Được, với một điều kiện.

Mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Tùng Linh, ông ta nói:

- Điều kiện gì ?

Tùng Linh nhìn Hân Ny rồi nhìn Khiết San và Ý Như

- Thả ba người họ đi

Đôi mắt nheo lại một cách ác độc, hắn cười gằn

- Thả họ đi ? Không bao giờ. Cô mau đưa quyển sổ đó đây và cả đống nữ trang đặc biệt đó nữa. Nếu không tôi sẽ cho họ chết hết.

Tùng Linh ngạc nhiên khi nghe người đàn ông nói về cuốn sổ. Cô không biết ông ta nói gì. Nhưng số nữ trang đặc biệt thì có biết. Vì nó được cất trong túi sách đen mà cô bỏ lại sau bức tường.Số nữ trang đó chủ mình công ty cô có và người ta có thể trả tiền rất cao để lấy nó vì nó chỉ có một không hai .

- Tôi chưa chắc anh thoát ra khỏi đây khi cảnh sát đã bao vây tất cả hướng ra ngoài . Nhưng nếu anh thả họ ra trước, tôi sẽ làm con tin cho anh để anh thoát với cả quyển sổ và số nữ trang đó

Hắn suy nghĩ một hồi rồi thấy Tùng Linh nói cũng có lý nên ưng thuận . Khiết San nhìn Tùng Linh như muốn nói điều gì đó và Tùng Linh đã hiểu. Cô gật đầu. Tùng Linh dẫn họ vào văn phòng của cô. Cô lấy cái sách tay màu đen và đưa cho hắn. Hân Ny biết đó không phải là cái sách tay đựng đồ nữ trang vì cô biết Tùng Linh dấu nó ở đâu. Tùng LInh đi lại mở hộc tủ của cô. Cô lấy quyển sổ đã được khóa lại và đưa cho hắn.

- Chìa khóa đâu? Hắn chĩa khẩu súng vô đầu Tùng Linh hỏi

Tùng Linh bình thản trả lời

- Tôi sẽ đưa cho anh khi tôi biết rằng ba người kia được an toàn.

Hắn gầm gừ rồi nhìn bốn người nói

- Đi theo tao

Tùng Linh đi ra trước nên hắn cũng ra theo. Khiết San nắm tay Ý Như và Hân Ny kéo lại lùi về sau. Đợi hắn không chú ý. Tùng Linh đạp vào chân hắn rồi cô chạy vội vào trong và Khiết San đóng cửa lại . Tùng Linh la lớn

- Tránh xa cái cửa ra.

Tùng Linh vừa nói xg thì cả bốn người đều nghe tiếng súng nổ. Hân Ny bịt tai mình lại . Cô ôm lấy đầu mình. Cái chết cảu mẹ cô và cả tiếng súng nữa. Nó khơi dậy quá khứ trong cô. Hân Ny la lên

- Ahhhh, đừng bắn nữa

Tùng Linh đi lại ôm Hân Ny vào lòng

- Hân Ny , em không sao chứ? Nhìn chị nè

Hân Ny vẫn ôm lấy đầu. Cô không khóc , nhưng nhìn Hân Ny bây giờ như người mất hồn. Tùng Linh nói với Khiết San

- Chúng ta không ở đây lâu được. Cánh cửa sẽ bị hắn đập gãy thôi. Chúng ta phải xuống tầng hầm. Đi theo chị

Tùng Linh ôm Hân Ny đứng dậy

- Hân Ny, em bình tĩnh lại đi . Có nghe chị nói không?

Tùng Linh ôm gương mặt Hân Ny lên cho Hân Ny nhìn mình. Nhìn thấy Tùng Linh, Hân Ny như dịu đi. Tùng LInh ôm cô và bước di. Cô bấm mật mã và bức tường tách ra. Cô đi vào trước với Hân Ny. Khiets San và Ý Như theo sau. Tùng Linh dùng mật mã đóng bức tường lại và đèn bật lên. Khiết San không khỏi bang hoàng. Nếu không thấy tận mắt chắc cô cũng không tin chuyện này là thật. Nó giống như một bộ phim mà cô đang được đóng. Cô không hiểu sao một côg ty bình thường lại cần phải làm những lối đi bí mật như vậy. Ý Như quay qua nhì Khiết San. Cô hiểu trong đầu Ý Như cũng có những suy nghĩ như cô. Khiết San rùng mình. Cô không hiểu có bao nhiêu công ty như công ty của Tùng Linh, nhưng cô mừng vì công ty của cô không phải như vậy. Hay nó cũng vậy mà chính cô cũng không biết. Có lẽ khi thoát ra khỏi đây, cô phải nói chuyện với ông nội thôi. Tùng Linh dẫn mọi người vào một căn phòng. Nó không khác gì một căn nhà nhỏ. Có hai phòng ngủ, bàn ghế, bếp và cả tủ lạnh. Bên trong có một phòng khác nữa, nhưng phòng đó được khóa rất cẩn thận. Tùng Linh đặt Hân Ny ngồi xuống ghế rồi đi rót nước cho mọi người. Khiết San đi lại mở tủ lạnh coi có gì ăn không vì lúc sáng nghe tin công ty Tùng Linh cháy, Ý Như và cô đã không kịp ăn sáng mà chạy đến đây. Mở tủ lạnh ra cô mừng thầm. Ở trong đó có rất nhiều thức anh. Mà như cô đoán không lần thì đồ ăn còn rất tươi. Như vậy thì Tùng Linh chỉ mới bỏ vào thôi. Khiết San vẫn còn đag ngắm đồ ăn trong tủ lạnh thì Ý Như đứng ở đằng sau cô

- Chúng ta phải làm gì tiếp đây

Khiết San giật mình. Cô không quay lại nhìn Ý Như mà lại lấy một ít thức ăn để làm bánh mì kẹp

- Chị cũng không biết. Chúng ta ăn một chút rồi tính tiếp. Hân Ny không sao chứ?

Ý Như thở dài

- Chị Tùng Linh đang lo cho em ấy

Khiết San gật đầu rồi cô tiếp tục công việc của mình. Làm xong bốn phần bánh mì kẹp. Cô đưa cho Ý Như một phần.

- Em ăn đi

Ý Như cầm bánh cám ơn rồi đưa lên miệng. Bây giờ cô mới cảm thấy đói bụng. Khiết San đi lên phòng khách. Tùng Linh vẫn đang ôm Hân Ny. Khiết San bỏ bánh mì lên bàn rồi nói

- Chị và Hân Ny ăn một chút đi

Tùng Linh cảm ơn và nhìn Hân Ny , cô dịu dàng

- Hân Ny ăn một chút đi .

Hân Ny không trả lời. Điều đó làm Tùng Linh lo lắng. Cô chỉ nghe Diễm My nói mẹ Hân Ny chết một cách rất đáng thương, nhưng cô chưa biết câu chuyện đó như thế nào. Báo chí cũng đăng mẹ Hân Ny qua đời do tai nạn. Cô đưa bánh mì lên miệng Hân Ny, nhưng Hân Ny lắc dầu. Ý Như cảm thấy khó chịu. Và Khiết San hiểu điều đó nên cô nắm bàn tay Ý Như vỗ nhè nhẹ. Tùng Linh đứng dậy, cô mở máy tính lên và xem xét điều gì đó. Hân Ny mệt quá nên đựa vào Tùng Linh. Khiết San và Ý Như cũng nhìn nhau, cả hai không biết phải làm gì. Mệt quá nên cả ba đều ngủ . Chỉ còn Tùng LInh là thức, cô đỡ Hân Ny nằm xuống ghế và đi lại lấy mềm đắp cho Khiết San và Ý Như. Cô tiếp tục coi máy vi tính của mình cô mở hộp thư ra và tìm kiếm một cái email rất quan trọng. Nó có thể cứu công ty cô vào lúc này. Nhưng rồi Tùng Linh thất vọng. Chợt cô nghe điện thoại của Khiết San rung lên . Cô đi lại coi và thấy số Phong Thiên gọi nên liền bắt. Nghe tiếng điện thoại, ba người kia cũng thức dậy . Tiếng Phong Thiên bên đầu giây kia vọng ra

- Út ở đâu vậy? Cửa đã được mở ra. Thiên vô văn phòng út thì thấy cửa đã bị ai phá hỏng nhưng không thấy út đâu cả

Tùng Linh trấn an Phong Thiên

- Út ở trong tầng hầm. Út lên liền đây. Thiên đừng cho ai vào văn phòng út hết. Hiểu không?

- Thiên biết rồi

Tùng Linh đi lại gọi Khiết San và Ý Như dậy. Sau đó cô đi lại bên Han Ny

- Hân Ny thức dậy đi, chúng ta phải ra ngoài rồi.

Hân Ny từ từ mở mắt ra. Cô thấy Tùng Linh trước mặt mình liền mỉm cười. Tùng Linh kéo Hân Ny đứng dậy và bốn người đi ra ngoài bằng con đường họ đã đi vào. Bức tường vừa được tách làm đôi thì Tùng Linh đã thấy gương mặt ngạc nhiên của Phong Thiên. Anh chỉ tay vào vách tường.

- Sao….sao….

Thấy Phong Thiên lắp bắp, Tùng Linh nói

- Chuyện này út sẽ nói sau

Tùng Linh bước ra ngoài và cô không ngạc nhiên khi thấy mọi người lại ở đây. Trong đó có cả cha cô, ba mẹ Phong Thiên và cả ông Thạch. Ba cô đi lại đặt tay lên vai cô

- Xin lỗi con Tùng Linh , mọi người đã cố gắng lắm rồi. Lửa cháy lớn quá không thể dập tắt hết được. Công ty đã bị cháy hơn một nửa.

Tùng Linh cười buồn. Chỉ cháy hơn một nửa cũng đã may mắn lắm rồi, Nếu không chắc cô và ba người kia cũng đã bị cháy rùi. Ông nhìn Tùng Linh rồi nhìn Ý Như nói tiếp

- Hai con bình tĩnh nghe ta nói đây

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page3#ixzz1NwnzKSzg

Tùng Linh và Ý Như nhìn ông Tùng , họ không biết ông sẽ nói điều chi với mình nhưng họ biết có chuyện gì rất quan trọng vì gương mặt ông Tùng lúc này đang hiện rõ sự lo lắng. Ông nhìn Ý Như rồi nhìn Tùng LInh.

- Cha cửa Ý Như và cô Hảo đã gặp tai nạn khi trên đường vào Sài Gòn

Ý Như bàng hoàng . Cô hỏi lại

- Ông nói sao?

Ông Tùng nói lại lần nữa

- Cha con đã bị tai nạn trên đường từ Tây Nguyên vào Sài Gòn. Con mau vào bệnh viện thăm cha con đi

Ý Như lắc đầu

- Không phải đâu, cha con đang nằm bệnh viện mà . Bác sĩ Tuấn nói rằng cha đang nằm trong phòng đặc biệt và chưa ai được phép vào thăm.

Ông Tùng nhìn Tùng Linh nhu muốn có giải thích điều gì đó. Tùng Linh không nói gì. Vì cô cũng không tin những gì ông Tùng nói. Không bao giờ bà Hảo vào Sài Gòn chung với ông Thái vì cô đã dặn bà ở đó chăm sóc cho ông giùm cô. Tùng Linh chụp vội cái điện thoại từ tay Phong Thiên và chạy đi. Ý Như cũng chạy theo. Mọi người nhìn nhau rồi không ai hẹn ai cùng đi về hướng bệnh viện. Tùng Linh gọi điện thoại cho Thuận.

- Chuyện này là như thế nào?

- Em xin lỗi chị Tùng Linh, em không bảo vệ được hai người họ.Khi nghe tin công ty chị bị cháy, cô và chú đều nhất định phải vào Sài GÒn nên em đành phải lái xe đưa họ đi .

- Em đang nói gì vậy? Công ty chị mới cháy hôm nay thì làm sao họ nghe tin được

- Đâu có, có người gọi cho cô Hảo ngay hôm nay nói rằng công ty chị cháy và chị bị nhốt trong đó. Em có gọi điện cho chị, nhưng không thấy chị bắt máy.

Tùng Linh nắm chặt nắm đấm của mình.

- Chị phải đến bệnh viện đây. Em không sao chứ?

- Em kông sao , chỉ bị gãy một cánh tay và đag băng bột và trầy trụa chút xíu thôi. Còn hai người họ đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi.Em thật xin lỗi

- Em cho chị biết tai nạn xảy ra như thế nào?

- Cô Hảo bị đập dầu vào kiếng xe, còn chú Thái thì chị biết đó, vết thương chưa lành và còn bị tai nạn này nữa. Nhưng em nghĩ không đơn giản là tai nạn vì xe của em trước khi ra Tây Nguyên em đã coi kỹ lắm rồi. Nhưng khi về Sài Gòn thì thắng xe không ăn . Lúc xe bị lật, em gọi cảnh sát liền. Sau đó đi lại coi chú Thái và cô Hảo. LÚc đó mọi người dừng lại xem rất đông . Khi cảnh sát đến thì đưa họ vào bệnh viện

- Chị cũng nghĩ như vậy, chúng ta sẽ điều tra chuyện này thôi.

- Em nghĩ Lâm là một trong số những người được gài vào .

Tùng Linh nhíu mày

- Sao em lại nghĩ vậy?

- Em cũng không biết nhưng em nghĩ như vậy. Em sẽ điều tra chuyện này rõ rang chị hãy tin ở em .

- Chị biết rồi .

Cúp máy với Thuận xong, Tùng Linh lái xe thật nhanh đến bệnh viện . Vừa đến nơi, cô chạy ngay vào trong, Thuận nhìn thấy cô liền đi lại, anh cúi đầu.

- Em xin lỗi chị Tùng Linh

Tùng Linh khoát tay. Cô biết đó không phải là lỗi của Thuận. Vài phút sau thì cánh cửa mở. Bác sĩ Tuấn bước ra ông nhìn Tùng Linh.

- Ta đã làm hết sức rồi. Ta xin……

Nghe được tới đó. Tùng Linh chạy vào . Cô đi lại bên ông Thái . Thấy cô, ông nói

- Xin lỗi con.

Tùng Linh lắc đầu

- Không chú không có lỗi gì hết. Chú sẽ không sao đâu.

Ông Thái cười buồn.

- Ta biết ta không xong rồi. Con hãy giúp ta một chuyện cuối được không Tùng Linh?

Nước mắt Tùng Linh chảy dài, cô gật đầu. Ông Thái nắm bàn tay cô, giộng ông thật buồn .

- Gia đình ta nợ mẹ con của con rất nhiều. Tùng Linh, ta rất hạnh phúc khi biết con là cháu của mình. Ta thương con không thua gì ta thương Ý Như. Ta biết con đã chịu rất nhiều thiệt thòi. Nhưng ta không làm gì cho con được, đã vậy còn đem đến biết bao nhiêu phiền phức đến cho con. Ta xin con hãy tha thứ cho anh trai ta và giúp ta chăm sóc cho mẹ con Ý Như. Họ cũng vì ta mà chịu khổ rồi. Hứa với ta Tùng Linh

Tùng Linh nói trong tiếng nấc.

- Con hứa.

Ông Thái cười, tay ông ôm ngực.

- Và hãy tìm ra quyển sổ đó lại cho ta. Ta đã bị lấy mất khi chiếc xe lật. Lúc đó đông người quá, ta cũng không biết ai lấy mất nó nữa. Trong đó có những tội trạng mà bà Ngọc đã làm. Con phải tìm nó về. Cũng đừng cho Ý Như biết chuyện gì hết. Hãy để Ý Như chú tâm lo cho công ty. Ta sợ nó sẽ bị nguy hiểm khi nó biết mọi chuyện. Cứ coi như ta chết vì tai nạn và như vậy nó sẽ có cuộc sống tốt hơnl Ta biết ta làm vậy rất là ích kỉ với nó. Nhưng con hãy giúp ta Tùng Linh.

Tùng Linh hiểu những điều ông Thái nói. Có lẽ Ý Như không biết càng tốt hơn cho em ấy. Ông Thái đưa cho Tùng Linh chiếc chìa khóa. Ông dặn dò

- Chỉ có nó mới có thể mở ra quyển sổ đó mà thôi. Không có gì có thể mở ra được. Ta đã đặt làm với một loại thép rất đặc biệt.

Tùng Linh cầm lấy và đeo lên cổ. Lúc đó thì cánh cửa phòng cấp cứu của bà Hảo mở ra. Tùng Linh chạy vào. Ý Như và mọi người cũng vừa đến. Mẹ con Ý Như chạy lại bên ông Thái

- Ba, Ba không sao chứ?

Ông Thái nắm tay Ý Như và nắm tay bà Thái

- XIn lỗi mình, xin lỗi con. Ta không phải là một người chồng và một người cha tốt. Ta cứ là gánh nặng trên vai hai người. Đừng buồn ta nhé.

Bà Thái lắc đầu. Bà khóc không thành tiếng. Ý Như vừa khóc vừa nói.

- Ba đừng nói nữa, ba sẽ không sao đâu. Đừng bỏ mẹ con con . Con xin ba, con và mẹ rất cần ba

Ông Thái ho rồi đưa tay ôm ngực.

- Ta biết tới lúc mình phải đi rồi. Ý Như này, hãy chăm sóc cho mẹ con và cho công ty nhé. Thật ra ba có lỗi với con rất nhiều. Công ty mình không có bị phá sản như ba nói. Ba đã gạt cả con và mẹ. Tiền ba dã rút ra và gởi vào ngân hàng bên Thụy Sĩ. Con hãy lấy số tiền đó về và lo cho công ty cho ba.Con cũng đừng truy cứu về việc cha rời khỏi bệnh viện . Đó là do cha muốn và trên đường đi thì gặp tai nạn thôi. Hãy sống tốt Ý Như nhé . Cha xin lỗi con

Ý Như không biết vì sao ông Thái làm như vậy nhưng bây giờ cô không quan tâm. Cô cần ông khỏe lại để ở bên cạnh cô và mẹ cô. Ông Thái nắm tay và Thái.

- Mình có giận anh không? Anh không chăm sóc cho mình được nữa. Hãy hứa với anh sống thật tốt với con. Hãy là chỗ dựa tinh thần cho con.

Bà Thái gật đầu. Ông Thái mỉm cười rồi từ từ nhắm mắt lại

- Ba ơiiiiii

- Mình……….

Khiết San và mọi người đứng bên không ai nói gì cả. Mọi người đều rơi nước mắt. Ông Thạch ôm Khiết San vào lòng. Ông nhẹ nhàng

- Con phải cố gắng len để giúp con bé vượt qua giai đoạn này

Khiết San gật đầu. Cô đi lại bên Ý Như và nắm lấy bàn tay Ý Như. Phong Thiên cũng đi lại, anh đỡ bà Thái để bà không bị ngã. Bên kia phòng, Tùng LInh đang nắm tay bà Hảo .

- Mẹ không sao chứ? Mẹ đừng làm con sợ

Bà Hảo mệt mỏi nhìn Tùng Linh

- Mẹ mệt lắm Tùng Linh, mẹ nghĩ đến lúc mẹ đi gặp Linh Trân rồi.

Tùng Linh lắc đầu

- Không, mẹ đừng bỏ con. Làm ơn đừng bỏ con, con đã mất mẹ Trân rồi, con không muốn mất thêm mẹ nữa.

Bà Hảo cười, lau những giọt nước mắt trên má Tùng Linh.

- Đừng khóc nữa Tùng Linh. Ta muốn con thật vui vẻ hạnh phúc thì ta sẽ không thấy có lỗi với Linh Trân khi ta gặp em ấy. Mẹ xin lỗi vì không giữ đúng lời hứa của mình. Hãy sống tốt hơn Tùng Linh, nếu được thì hãy tha thứ cho ông ấy. Dù sao thì ông ấy cũng là cha của con. Cũng đừng trả thù cho mẹ, vì sự hận thù làm cho con người ta mất đi niềm vui. Mẹ đã biết được điều này khi đã quá muộn phải không con. Mặc dù không được ở bên con nữa, nhưng từ khi gặp lại con , mẹ cảm thấy cuộc sống của mình không uổng phí chút nào. Mẹ và Linh Trần luôn theo dõi bước đường của con . Không ở bên cạnh con nhưng sẽ mãi trong tim con . Mẹ yêu con Tùng Linh. Hãy hứa với mẹ sống thật hạnh phúc, con nhé.

Bà Hảo nói xong và từ từ nhắm mắt lại . Bàn tay bà thả lòng vào không còn nắm tay Tùng Linh chặt nữa. Tùng Linh lay vai bà thật mạnh

- Mẹ đừng ngủ, mẹ hãy thức dậy đi. Thức dậy nhìn con nè. Tại sao mắt mẹ lại nhắm lại, đừng ngủ nữa có được không? Mẹ hứa khi mọi chuyện xong hết mẹ sẽ ở bên cạnh con mà. Sao mẹ lại không giữ lời hứa của mình. Mẹ không được đi. Mẹ bỏ con rồi con phải làm sao đây. Hạnh phúc của con chưa trọn vẹn sao mẹ lại lấy nó đi rồi. Con cần mẹ mà, con rất cần mẹ……..

Hân Ny đi lại ôm Tùng Linh. Cô cũng khóc. Cô cũng mất mẹ và cô hiểu cảm giác của Tùng Linh trong lúc này. Mọi người ai cũng đau lòng. Nhưng không ai có thể làm cho hai người kia sống lại. Họ chỉ biết an ủi trong im lặng.

-Em sẽ luôn bên cạnh chị Tùng Linh. Chị hãy khóc đi. Vai em luôn là chỗ dựa của chị. Em hứa sẽ không đi đâu hết.

Tung Linh cắn chặt môi mình. Cô rất sợ những lời hứa đó, vì không ai giữ đúng lời hứa của mình khi họ đã hứa với cô. Hân Ny có khác chăng? Hay cũng như vậy? Rồi cũng sẽ bỏ cô mà đi thôi?

ENd Chapter 29

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page3#ixzz1Nwo2WWUJ

Chapter 30

Những ngày sau Tùng Linh cũng không khá hơn mấy. Phong Thiên cùng ba mẹ mình đến thăm nhưng Tùng Linh vẫn nằm im trong phòng. Gia dinh mong cô về ở với họ, nhưng Tùng Linh nhất định từ chối. Cô muốn được một mình

Mọi người thở dài rồi lắc đầu ra về. Ông Tùng nói với mọi người để Tùng Linh yên tỉnh một thời gian rồi tính tiếp. Chỉ có Hân Ny vẫn luôn bên cạnh chăm sóc choTùng Linh. Sáng sớm, cô nấu an cho Tùng Linh rồi đi làm công việc của mình đến tối khuya mới về. Tùng Linh không biết Hân Ny đang làm gì nhưng cô không hỏi. Mọi thứ đối với Tùng Linh không còn ý nghĩa gì nửa. Đã mấy tháng rồi Tùng Linh không tiếp xúc với ai. Công ty của cô, cô cũng không quan tâm đến .

Hôm nay không hiểu sao Tùng Linh nhớ mẹ thật nhiều. Cô lái xe ra mộ của họ. Vì Hân Ny còn ngủ nên Tùng Linh không gọi dậy. Với lại cô muốn được một mình để tâm sự với họ. Đặt hai bó hoa bên cạnh hai ngôi mộ, Tùng Linh nghe long thật buồn. Từ ngày bà Hảo qua đời, đây là lần thứ hai cô đến đây. Cô nhìn hai tấm bia rồi nói

- Hai mẹ đã được ở bên nhau rồi, có nhớ đến con không? Nếu con cũng được ở bên hai mẹ thì tốt biết mấy.

Cô gạt nước mắt trên má mình rồi nói tiếp

- Con cứ tưởng mình mạnh mẻ, nhưng giờ con mới biết mình yếu đuối như thế nào. Con thật sự rất mệt mỏi, nhưng con sẽ cố gắng sống thật tốt. Hai mẹ đừng quá lo cho con. Trong thời gian sắp tới Tùng Linh của hai mẹ sẽ không ra thăm hai người thường xuyên được. Con chỉ mong hai mẹ biết con yêu hai người và nhớ hai người rất nhiều.

Tùng Linh đứng dậy. Cô không hay có người đứng sau mình cho đến khi người đó lên tiếng

- Chị Tùng Linh

Tùng Linh quay lại nhìn Ý Như, cô nói

- Chào em Ý Như. Em đi một mình sao?

Ý không trả lời, cô hỏi

- Chúng ta nói chuyện một chút được không?

Tùng Linh gật đầu chờ đợi. Ý như rờ gương mặt Tùng Linh quan tâm.

- Chị ốm đi rất nhiều

Tùng Linh không hất tay Ý Như ra, cô nói

- Em cũng vậy. Chị nghe nói công ty của em dang rất phát triển, chúc mừng em. Nhưng đừng làm việc quá. Hãy giữ gìn sức khỏe.

Ý Như nhếch môi. Nhìn thẳng vào mắt Túng Linh, cô đề nghị

- Chúng ta nói chuyện thẳng thắng với nhau nhé

Nhận được cái gật đầu của Tùng Linh, Ý Như nói tiếp

- Lần trước ở nhà Yến Vy, chị nói sẻ trả lời bất cứ câu hỏi nào của em chị còn nhớ không? Vậy em muốn hỏi chị về chuyện ba em. Từ trước đến giờ mỗi khi ba em có chuyện, chị luôn là người đầu tiên có mặt ở đó . Chị có thể cho em biết sự thật được không? chuyện gì đã xảy ra với ba em vậy ? Và xin chị đừng dấu em điều gì hết .

Tùng Linh nhìn xuống đất . Cô rất muốn nói cho Ý Như biết tất cả sự thật, nhưng cô đã hứa với ông Thái rồi . Cô không thể để Ý Như biết được . Vì Ý Như biết nhiều quá sẽ nguy hiểm cho Ý Như hơn, đôi khi còn không giúp được gì . Cô ngước lên nhìn Ý Như trả lời

-Chị không biết gì về ba em cả nên không thể cho em biết điều gì hết . Những chuyện xảy ra với ba em thì chắc ba em cũng đã nói cho em biết rồi .

Ý Như cười khẩy

-Chị nghĩ em tin chị sao? Không thể nào có sự trùng hợp kì lạ như vậy . Lý do vì sao ba em lại ở chung với cô Hảo . Rồi cả hai đều bị ti nạn qua đời . Em có quyền biết những chuyện đó . Ông ấy là ba của em kia mà

Tùng Linh đặt tay mình lên vai Ý Như, giọng cô nhẹ nhàng

-Em phải tin chị Ý Như. Chị không biết gì cả . Chị nghĩ em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá . Người chết thì cũng đã chết rồi . Em hãy cố gắng lo tốt cho công ty của gia đình em và sống hạnh phúc với Khiết San.

Ý Như hất tay Tùng Linh ra khỏi vai mình

-Chị im đi. Chị coi em là con ngốc à . Chị cũng biết quan tâm đến hạnh phúc của em sao? Nếu chị biết quan tâm đến hạnh phúc của em thì chị sẽ không bao giờ bỏ em một cách tàn nhẫn như vậy . Em hỏi chị một lần nữa, chị hãy cho em biết tất cả sự thật đi. Có phải chị có điều gì khó nói không?

Tùng Linh vẫn giữ vững lập trường của mình

-Chị đã nói rỏ rồi . Tin hay không là tùy em. Cái chết của ba em chỉ là một tai nạn . Chúng ta dừng ở đây đi. Chị không muốn nói nừa . Em đi tìm Khiết San đi.

Ý Như tát vào mặt Tùng Linh, cô cắn môi mình để đừng khóc, cô lạnh lùng nói

-Chị thật là quá đáng . Khi có chuyện thì lúc nào cũng đẩy em đến với Khiết San. Có bao giờ chị đương đầu và giải quyết nó không? Chị nghĩ em là gì ? Trái banh hay một món quà ? Chị nghĩ chị muốn đá đi là đá sao? Cho ai là cho sao? Chị nghe cho kỹ đây. Từ giờ trở đi, tình cảm em dành cho chị em sẽ trả lại hết . Trên thương trường em sẽ không nhường nhịn chị đâu. Em sè cho chị biết mùi vị của sự thất bại là như thế nào . Chúng ta cũng không nhất thiết phải liên lạc nữa . Chấm dứt từ đây đi.

Noi xong Ý Như bỏ đi, để mặc Tùng Linh với những suy nghĩ trong đầu . Khiết San đã đứng đó nảy giờ nên đã nghe tất cả . Ý Như đi lướt qua Khiết San nhưng Khiết San không chạy theo. Cô đi lại bên Tùng Linh hỏi

-Chị không sao chứ chị Tùng Linh?

Tùng Linh cười buồn

- Chị không sao, em đi coi em ấy đi.

Noi xong Y Nhu bo di. Luc do Khiet San cung vua toi. Co da thay tat ca. Y Nhu di luot qua Khiet San nhung Khiet San khong chay theo. Co di lai ben Tung Linh

-Chi khong sao chu chi Tung Linh?

Tung Linh cuoi buon

-Chi khong sao. Em di coi em ay di

Khiết San đan tay vào nhau, giọng cô thật buồn

-Ý Như không sao đâu. Em muốn nói chuyện với chị một chút, có được không?

Tùng Linh muốn từ chối vì cô cũng mệt mỏi quá rồi, nhưng nhìn sự chờ đợi trên gương mặt Khiết San, Tùng Linh không nỡ nên cô gật đầu. Khiết San nói tiếp

-Em không làm mất thời gian của chị đâu.

Khiet San thở dài

-Chị đừng có giận Ý Như . Chị biết không? Ý Như đang dần thay đổi, và sự thay đổi đ'o làm em rất sợ. Em ấy không còn là Ý Như của ngày xưa nữa.

Tùng Linh cắn môi, Khiết San nói tiếp

-Sau khi Ý Như từ Thụy Sĩ về, công ty của em ấy đã tốt hơn rất nhiều. Ý Như không cần sự giúp đở của công ty em nữa. Em ấy đã cho ra rất nhiều mặt hàng thật lạ và đẹp. Ý Như đã dành hết ca thời gian của mình ở công ty. Đã lâu lắm rồi chúng em chưa một lần ngồi xuống trò chuyện với nhau.

Tùng Linh hỏi lại

-Em buồn vì điều đó sao?

Khiết San cay đắng cười

-Không, em không buồn vì điều đó. Em biết rằng trong tim Ý Nhu em không quá quan trọng . Em hiểu nên chưa khi nào em đòi hỏi gì ở em ấy . Em không phải là túp người cho ra là phải được nhận lại. Em làm những gì em có thể làm để người em yêu được vui vẻ và hạnh phúc . Nhưng em buồn vì em đã cố hết sức mình nhưng vẫn không đem lại niềm vui cho Ý Như. Em cảm thấy mình thật vô dụng . Thứ vô dụng không thể chửa được .

Nắm bàn tay Khiết San, Tùng Linh an ủi

-Em không có vô dụng Khiết San. Em là một người tốt nhất mà chị biết . Em không ích kỉ, em không tham lam và cũng chưa bao giờ chị nghĩ Khiết San là một người chỉ biết đến mình . Mặc dù chúng ta không thân với nhau, nhưng trong lòng chị, Khiết San là một người luôn làm chị hảnh diện . Ý Như rồi sẽ hối hận nết để mất em. Bây giờ em ấy đang rất cần có người bên cạnh . Ý Như thay đổi là do chị . Chính chị làm em ấy ra như vậy . Chị chỉ mong em cho Ý Như thời gian. Hãy giúp chị ở bên cạnh em ấy, giúp đở em ấy và đừng rời xa Ý Như.

Khiết San thở dài

-Tại sao mọi chuyện phải đến nông nổi này ? Nếu Ý Như sẽ làm như những điều em ấy nói với chị thì chị sẽ làm sao?

Tung Linh nhin Khiết San, cô cũng không biết mình phải làm gì nếu Ý Như hận cô nhiều đến như vậy

-Nếu những điều đó làm Ý Như cảm thấy dễ chịu hơn thì hày để em ấy làm như vậy . Chị sẽ không sao đâu.

Khiết San nhíu mày hỏi

-Chị vẫn còn yêu Ý Như chứ ?

Tùng Linh im lặng . Nếu cô nói không còn yêu Ý Như thì là nói dối . Nhưng từ khi biết Ý Như là em họ ủa mình, Tùng Linh đã cố biến cái tình yêu đó thành một thứ tình cảm khác . Cô không biết rằng mình đã thành công hay chưa, nhưng Tùng Linh vẫn hy vọng và cô tin rằng mình sẽ làm được

-Ý Như rất quan trọng đối với chị . Nhưng chị sẽ không xen vào chuyện tình cảm của hai em đâu.

Tùng Linh hít một hơi dài, cô nói tiếp

-Em nhớ lo cho sức khỏe của mình và cho chị gởi lời thăm ông

Nhìn Tùng Linh rồi như hiểu ra điều gì đó, Khiết San hỏi

-Có phải chị đã biết tất cả rồi phải không?

Tùng Linh biết Khiết San ám chỉ điều gì nên cô gật đầu . Khiết San hỏi tiếp

-Chị không giận ông chứ ?

Tùng Linh lắc đầu

-Không. Còn em biết từ khi nào ?

Khiết San cố nhớ lại

-Cách đây cũng lâu lắm rồi em có nghe ông nội và ba chị nói chuyện với nhau nên em mới biết . Em cũng nghe họ nói ông Tùng không phải là ba của chị . Lúc đó hình như chị gặp tai nạn giao thông nên ông Tùng đến tìm ông nội để báo tin. Em chỉ biết rằng chị là con gái của cô Trân và một người đàn ông khác . Từ lúc em biết chuyện, gia đình không hề nhắc đến cô Trân và gia đình bên chồng cô ấy nhiều nên em cũng không biết gì cả . Nhưng từ đó thì em đã biết chị là chị họ của em.

Lấy hơi Khiết San nói tiếp

-Em và gia đình có vào bệnh viện thăm chị . Lúc đó em không có gặp Ý Như nhưng em nhớ không lầm thì em có gặp ba em ấy ở đó .

Khiết San nhìn Tùng Linh dò xét

-Không lẻ chị và Ý Như......

Khiết San tự lắc đầu mình rồi cô cười

-Em lại nói bậy rồi . Không thể nào ba Ý Như có hai vợ được

Tùng Linh biết Khiết San muốn nói gì, cô giải đáp thắc mắc giùm Khiết San

-Chị không phải là con của ba Ý Như đâu khiết San. Nhưng chú ấy là chú ruột của chị

Khiết San há hóc mồm, nhưng rồi cô hiểu vì sao Tùng Linh không thể yêu Ý Như

-Sao chị không nói sự thật cho Ý Như biết

Tùng Lình liếm môi

-Chưa phải lúc Khiết San

Rồi như muốn chấm dứt cuộc nói chuyện, Tùng Linh nói tiếp

-Bây giờ em hãy để Ý Như làm những gì em ấy muốn . Em hãy cố gắng ở bên cạnh em ấy . Chuyện này sẽ là bí mật giữa em và chị . Đừng cho em ấy biết chị là chị họ của em ấy . Chị không muốn Ý Như phải đau khổ hơn nữa . Đến một lúc nào đó chị sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho Ý Như hiểu . Giờ chị phải về rồi

Khiết San cảm thấy nhẹ nhỏm hơn sau khi nói chuyện với Tùng Linh, cô ôm Tùng Linh nói

-Chúng ta liên lạc với nhau thường xuyên chị Tùng Linh nhé . Em muốn biết về chị nhiều hơn. Và chị Tùng Linh này, chị cũng rất quan trọng đới với em.

Có lẻ vì mắc cở với những lời mình vừa nói em Khiết San bỏ đi thật nhanh không kịp nghe Tùng Linh nói lời nào . Tùng Linh mỉm cười rồi ra xe của mình lái về nhà . Tùng Linh cảm thấy mọi thứ không bế tắt như cô nghĩ . Cô cũng còn rất nhiều người lo lắng cho mình . Và cô sẽ không làm họ thất vọng.

*********

Mấy hôm sau, Tùng Linh bắt đầu cho xây lại công ty. Cô đi lên coi họ làm như thế nào rồi phải kiểm tra lại số hàng còn lại của mình . Cô cùng phải coi xem thữ cần phải mua hàng gì vô. Cô nhất định phải làm cho thật hoàn hảo . Cô muốn công ty của mình phải tốt hơn lúc trước rất nhiều . Tùng Linh ít gặp Hân Ny vì Hân Ny cũng bận rộn với công việt của chính mình . Nhưng Tùng Linh về nhà thường xuyên hơn. Cô dành thời gian qua thăm ông nội của Khiết San. Mặc dầu họ không nói gì nhiều ngoài chuyện làm ăn nhưng ông cũng mừng vì Tùng Linh chịu đến thăm ông.

Tùng Linh đang suy nghĩ không biết có nên mua thêm mặt hàng nào nữa không thì Hân Ny bước vào nhà . Thấy cô, Hân Ny gọi

-Chị Tùng Linh

Tùng Linh nhìn Hân Ny rồi giơ tay ra cho Hân Ny nắm lấy . Kéo Hân Ny ngồi xuống ghế, Tùng Linh quan tâm

-Lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Em khỏe không?

Hân Ny bỉu môi

-Chúng ta ở chung nhà mà chị làm như chúng ta ỡ đâu xa lắc . Chị có thèm nói chuyện với em đâu

Kéo Hân Ny ôm vào lòng, Tùng Linh dịu dàng

-Cảm ơn em Hân Ny. Cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh chị, lo lắng cho chị .

Hân Ny vồ nhẹ vào lưng Tùng Linh

-Chị không cần cảm ơn em đâu. Em hiểu mà .

Tùng Linh thả nhẹ Hân Ny ra và nhìn vào mắt Hân Ny

-Chị đã làm em buồn rất nhiều . Chị xin lỗi em. Có thể trong công việc chị là người mạnh mẻ, nhưng về tình cảm chị thật yếu đuối có phải không? Chị muốn Hân Ny của chị thật vui vẻ và hạnh phúc nhưng chị biết mình không thể đem lại điều đó cho em. Hãy nghe lời chị Hân Ny, em quay về Thụy Sĩ đi.

Hân Ny nghe tim mình đau nhói . Cô biết rồi Tùng Linh sẽ nói những điều này với cô, nhưng không ngờ Tùng Linh lại nói sớm như vậy

-Em đã nói rồi . Em sẽ về Thụy Sĩ khi nào em thấy cần thiết . Chị không cần phải đuỗi em đi đâu. Em cũng không cần tình yêu của chị nên chị đừng cảm thấy có lỗi với em. Tất cả điều do em tự nguyện

Tùng Linh gọi khẽ

-Hân Ny...

Hân Ny bật khóc . Cô lắc đầu

-Đừng nói gì nữa hết

Nước mắt Tùng Linh chợt rơi

-Hãy để cho chị nói Hân Ny. Chị muốn cho em hiểu rõ . Đã có rất chuyện xảy ra và chị biết Ý Như không dành cho chị . Chị chưa bao giờ đem hạnh phúc đến cho Ý Như nên chị cảm thấy mình nợ em ấy rất nhiều . Ý Như rất quan trọng đối với chị và chị đã yêu em ấy rất nhiều . Sau Diểm Hạ, Ý Như là người làm cho tim chị sống dậy . Và trái tim đó của chị chỉ có thể yêu và nợ duy nhất một người thôi. Cho dù bây giờ hay tương lai cũng vậy, chị không thể yêu ai khác ngoài em ấy . Chị biết tình cảm em dành cho chị chưa thể là tình yêu. Nó có thể rung động nhưng nó chưa đầy tim em. Vậy hãy dừng lại khi em có thể, đừng để tim mình chứa đầy tình yêu đó . Em hãy để cho nó lắng xuống . Thì tim em sẽ chứa một tình yêu khác vào đó . Nó sẽ tràn đầy và em sẽ hạnh phúc hơn. Chị sẽ luôn bên em, chăm sóc em như là một người em của chị .

Tùng Linh lau nước mắt cho Hân Ny, nhưng Hân Ny gạt tay cô ra

-Em hiểu mà, em biết chị không yêu em và mãi mãi sẽ như vậy . Tim chị chỉ có mình Ý Như. Nhưng xin chị đừng có đẩy em đi xa có được không? Cho em ở bên chị như một người em gái hay người bạn cũng được . Em sẽ ra đi khi em tới lúc em cần phải ra đi. Em hứa và em sẽ làm điều đó .

Hân Ny đứng dậy và bỏ đi vào trong. Cô biết mình đã thất bại . Nhưng Hân Ny không buồn, tim cô đau nhưng không quá đau như cô tưởng . Có lẻ Tùng Linh nói đúng . Hân Ny chưa quá yêu Tùng Linh nên nhất định Hân Ny phải dừng lại .

Tùng Linh nhìn theo Hân Ny cho đến khi Hân Ny khuất sâu vào cánh cửa . Cô cũng đứng dậy và đi về phòng mình . Cô hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn ngày hôn nay.

******

Từ ngày nói chuyện với Tùng Linh về, Ý Như càng ngày càng trở nên ít nói hơn. Cô đi làm suốt ngày cho đến tận khuya mới về . Khiết San cảm thấy buồn nhưng cô biết mình không nên làm phiền Ý Như. Nhưng được một cái là lúc nào Ý Như cũng cho Khiết San biết thời gian đi về của mình để Khiết San phải chờ đợi . Nhưng hôm nay Khiết San gọi Ý Như hoài không được nên cô rất lo lắng . Ngồi đợi mà lòng Khiết San như lửa đốt . Lúc Ý Như về đến nhà với mùi rượu đầy người thì cơn giận trong Khiết San chợt bừng lên.

-Em về trể mà không nói với chị . Đã vậy lại còn uống rượu nữa . Em thật quá đáng

Ý Như ngồi đó, cô im lặng không nói gì . Khiết San lớn giọng

-Chăm chỉ làm việc là một điều tốt, nhưng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của mình thì không nên.

Ý Như bực dọc nhưng cô không lớn tiếng

-Chị nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì em đi ngủ đây

Khiết San cắn môi như cố kiềm nén cơn giận

-Chị chỉ lo cho em thôi. Em đã thay đổi rất nhiều Ý Như. Chị không còn nhận ra em là ai nửa

Ý Như biêt mình nên giải thích để Khiết San hiểu nên cô nói

-Vì hôm nay công ty ký hợp đồng với một công ty bên Úc nên em có uống một chút rượu . Điện thoại lại hết pin nên em không gọi cho chị được .

Cô nắm bàn tay của Khiết San ân cần

-Em sẽ dọn về ở với mẹ em. Em không thể để mẹ một mình được . Chúng ta hãy làm bạn với nhau đi. Em thấy mình không có kết quả gì hết

Khiết San nhìn Ý Như thật buồn

-Đó là điều em muốn sao? Có phải em vẫn còn yêu chị Tùng Linh?

Tự nhiên nước mắt Ý Như chảy dài . Chính cô cũng không hiểu vì sao. Nổi đau Tùng Linh mang lại cho cô cũng không thua gì nổi đau cô mang lại cho Khiết San và Ý Như biết mình làm vậy là không đúng . Nhưng Ý Như không thể ngăn con tim mình thôi yêu Tùng Linh. Càng hận bao nhiêu thì tình yêu co dành cho Tùng Linh lại tràn đầy bấy nhiêu. Khiết San ôm Ý Như thật chặt như sợ Ý Như sẽ bay mất

-Chị biết mình không nên hỏi câu đó, nhưng Ý Như à, em hãy ngừng yêu chị Tùng Linh đi. Tình yêu đó không có kết quả đâu. Hãy cho chị ở bên cạnh em chăm sóc cho em được không?

Ý Như đẩy Khiết San ra

-Không, em không thể ích kỷ như vậy . Em biết em và chị Tùng Linh không có kết quả tốt với nhau nhưng em không thể dối lòng mình được . Chị xứng đáng có một tình yêu tốt hơn em. Hãy quên em đi. Em xin lỗi phải nói những lời này với chị . Bây giờ em chỉ muốn lo cho công ty cua ba em thôi. Em không muốn suy nghĩ về chuyện tình cảm nữa . Chị đừng buồn em nhé

Khiết San biết mình không thể thay đổi quyết định của Ý Như được và cô cũng không muốn thay đổi quyết định đó nên gật đầu

-Được rồi, nếu điều đó làm em vui. Nhưng nếu khi nào em muốn quay về thì nhà chị và tim chị luôn đón chào em.

Đặt lên trán Ý Như một nụ hôn dài, Khiết San bỏ đi vào phòng . Chỉ còn lại Ý Như với nổi cô đơn đầy ứ trong lòng . Có phải ngày mai sẽ tốt hơn ngày hôm nay không? Chỉ là hy vọng .

Chapter 31

To be continued.....

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page4#ixzz1NwoBhZOG

Chapter 31

Từ ngày Ý Như dọn về nhà mẹ cô, Khiết San nhớ Ý Như thật nhiều . Cả hai không nói chuyện với nhau nhiều vì Ý Như rất bận rộn. Đôi lúc Khiết San muốn gọi Ý Như về lại nhà cô ở nhưng rồi cô lại bỏ ý định đó đi vì Khiết San biết mình không nên ích kỉ như vậy. Khiết San cảm thấy rất mệt mỏi vì phải suy nghỉ nhiều quá nên cô quyết định đi Vủng Tàu một chuyến . Dù sao cô củng cần ký một cái hôp đồng ngoài đò tiện thể nghỉ ngơi vài hôm để tâm thần cô thoải mái một chút . Biết đâu cô sẽ có nhiều uy nghỉ thoát và tốt hơn.

Đêm đến, khi mọi người bắt đầu chuẩn bị lên giường ngủ thì Khiết San lại đi ra biển. Hít một hơi dài, Khiết San nhìn qua bên phải thì thấy một người đang ngồi trên tản đá . Cô nhíu mày . Không ngờ có người lại ra đây giờ này . Vậy mà Khiết San nghỉ cô sẽ được thoải mái một mình . Chợt người đó quay lại nhìn Khiết San. Cả hai nhìn nhau thật lâu. Khiết San mỉm cười đi lại ngồi xuống bên cạnh cô gái ấy

-Sao em lại ngồi một mình vậy ? Chị Tùng Linh đâu??

Hân Ny nhìn sóng biển, cô trả lời

-Chị Tùng Linh ở Sài Gòn . Em đi một mình thôi

Khiết San cũng nhìn về hướng Hân Ny nhìn . Sóng biển về đêm với một màu trắng xóa . Hân Ny nói

-Hiền hòa quá phải không chị Khiết San

Khiết San nhẹ nhàng .

-Rất hiền hòa . Nhưng khi nổi giận lên thì không ai đở kịp .

Hân Ny bật cười . Khiết San nhìn Hân Ny

-Sao em lại cười

Hân Ny nghiêng đầu một cách dể thương, cô trả lời

-Vì em tưởng chị đang diển tả một người nào đó chứ .

Khiết San cười tươi. Nhưng rồi câu hỏi của Hân Ny làm tim cô nhói

-Chị Ý Như đâu?

Khiết San im lặng . Hân Ny nhìn Khiết San rồi cô như hiểu được điều mình không nên hỏi vào lúc này

-Xin lổi chị

Khiết San hất tóc mình khỏi mắt . Giọng cô đượm buồn

-Chị và Ý Như chỉ là bạn thôi

Hân Ny ngạc nhiên khi nghe Khiết San nói vậy . Lúc trước Khiết San từng nói Ý Như là bạn gái của Khiết San cơ mà . BIết Hân Ny nghỉ gì nên Khiết San nói tiếp

-Như vậy sẻ tốt hơn cho cả hai.

Hân Ny gật đầu như hiểu điều Khiết San đang nói

-Chúng ta cùng cảnh ngộ chị Khiết San nhỉ

Khiết San nắm tay Hân Ny như an ủi . Có lẻ cô và Hân Ny không nên xen vào tình cảm giữa Tùng Linh và Ý Như. Mặc dầu cô biết Tùng Linh và Ý Như là chị em họ với nhau nhưng tình cảm của họ quá sâu sắc . Cô cũng mong cả hai đều hạnh phúc nhưng cô biết hạnh phúc của họ không do cô và Hân Ny mang lại . Không chỉ mình cô mà Hân Ny cũng biết điều đó . Tốt nhất là nên dừng lại trước khi mọi thứ chưa quá muộn .

-Uhm. Em định làm gì kế tiếp Hân Ny?

Hân Ny chỉ một ngôi sao trên trời

-Em sẽ tiếp bước mẹ em. Em sẽ làm những chuyện dang dở mà mẹ đã để lại .

Khiết San cũng chỉ một ngôi sao kế bên

-Họ sẽ là thiên thần hộ mệnh của chúng ta. Chị cũng nên bỏ tình cảm của mình xuống và làm những việc mình nên làm

Hân Ny siết chặt tay Khiết San

-Đúng rồi . Em cũng phải lo làm cho xong để còn ra mắt phòng triển lảm của em nữa . Lúc đó chị nhớ đến nhé

Khiết San gật đầu

-Nhất định . Chị sẻ ủng hộ Hân Ny. Cảm ơn em

Hân Ny nhìn Khiết San hỏi

-Sao lại cảm ơn em??

Khiết San cười . Nụ cười đã tươi hơn rất nhiều

-Vì em giúp chị giải tỏa được nhiều thứ . Chuyến đi này coi như không uổng . Chừng nào em định về lại Sài Gòn

Hân Ny đứng dậy . Cô đưa tay mình và Khiết San nắm chặt . Cô kéo Khiết San đứng dậy cùng cô.

-Sáng mai. Còn chị

Khiết San phủi bụi nơi quần cô trả lời

-Chị cũng vậy . Em có muốn về chung không??

Hân Ny vui vẻ đồng ý

-Vậy thì tốt quá . Em khỏi đi taxi về

Cả hai nhìn nhau rồi đi về . Trời đêm nay chỉ có hai ngôi sao thật sáng ôm trọn con đường họ đi.

******

Ý Như ký xong mấy bản báo cáo rồi ngã người ra sau. Cô nhắm mắt lại . Cảm giác trống trải lại về . Từ ngày dọn về nhà . Cô dành thời gian cho mẹ mình nhiều hơn. Ngoài công việc ra, Ý Như chỉ quanh quẩn trong nhà . Đôi lúc bà Thái khuyên con nên đi chơi, nhưng Ý Như nhất quyết không chịu . Cô không muốn ra ngoài . Bạn bè cô cũng không còn nhiều . Chỉ vài người bạn thân lâu lâu có gọi, nhưng bị cô từ chối riết nên họ cũng không rủ cô nữa . Khiết San thì Ý Như không muốn làm phiền . Đôi lúc cô cũng muốn gọi nhưng không muốn cho Khiết San hy vọng . Có lẻ để cả hai yên một thời gian thì tốt hơn. Thật sự bây giờ người cô cần chính là Tùng Linh. Mặc dầu trong lòng Ý Như rất giận Tùng Linh nhưng tình cảm cô dành cho Tùng Linh không phai đi. Cô cảm thấy cuộc sống không phải màu hồng như mình tưởng . Con người rồi cũng thay đổi . Ý Như đứng dậy , cô cảm thấy cần ra ngoài một chút cho thanh thản đầu óc . Lái xe đi lòng vòng, Ý Như không hay mình đang ở trước nhà Phong Thiên. Định cho xe chạy đi nhưng rồi không hiểu sao Ý Như chạy vào sân. Bà Phong thấy Ý Như thì mừng rỡ ôm cô thật chặt

-Ý Như, con khỏe không?

Ý Như mỉm cười ôm mẹ chồng của mình . Tuy không yêu Phong Thiên, nhưng gia đình này luôn cho cô một sự ấm áp . Mặc dầu họ biết cô và Phong Thiên đã làm giấy tờ ly hôn nhưng họ vẫn luôn coi cô như là con cái trong nhà . Điều đó làm Ý Như cảm kích họ rất nhiều . Họ cũng biết chuyện cô và Tùng Linh yêu nhau một thời gian nhưng họ không lên án hay la mắng . Chỉ nhìn cô với ánh mắt yêu thương và họ chấp nhận luôn cái tình yêu mà người ta cho là trái phép bệnh hoạn đó . Họ yêu cô nhiều như vậy nên trong tim cô họ cũng chiếm một phần rất quan trọng .

-Vào nhà đi con. Mẹ cũng vừa làm cơm tối xong

Ý Như theo bà Phong đi vào . Thấy Ý Như, Phong Thiên la lớn

-Ý Như, mọi người rất nhớ em đó

Ý Như chào Phong Thiên và Mỹ Thuyên xong thì ông Phong từ trong đi ra. Thấy ông, Ý Như chào

-Con chào ba

Ông Phong đi lại vổ nhẹ lên đầu Ý Như

-Lâu quá con không qua. Mọi người luôn nhắc đó

Ý Như chỉ cười . Tình cảm gia đình này dành cho cô thật nhiều

-Mẹ con khỏe chưa? Tuần trước ba và mẹ có qua thăm mẹ con, nhưng lúc đó mẹ con không được khỏe lắm

Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh ông Phong, Ý Như nhỏ nhẹ

-Mẹ con khỏe rồi thưa ba

Rồi cô nhin quanh như tìm kiếm

-Ông đâu rồi ba?

Ý Như vừa nói xong thì tiếng ông Tùng vang lên

-Ai hỏi thăm tôi đó

Ý Như đứng dậy chào ông và không khỏi ngạc nhiên khi thấy Tùng Linh đi bên cạnh ông. Vì như cô biết, Tùng Linh chỉ mới đi Thụy Sĩ vài ngày trước

-Con chào ông. Chào chị Tùng Linh

Mặc dầu không muốn chào Tùng Linh nhưng cô không muốn là một người bất lịch sự . Tùng Linh nhìn Ý Như rồi nói

-Chào Ý Như

Suốt buổi tối cả hai không nói chuyện với nhau nhiều . Sau bửa ăn, Ý Như và Tùng Linh ra về . Trước khi cho xe chạy đi, Ý Như nói với Tùng Linh

-Em nghĩ tốt nhất chị không nên đến buổi đấu giá vào ngày mai.

Tùng Linh cười hiền

-Chị sẽ gặp lại em tối mai

Cô lái xe chạy đi. Ở gần Ý Như chút nữa, cô sẽ không thắng được bản thân mình . Cuộc gặp gỡ với mẹ Ý Như ngày hôm qua đã làm mọi thứ như rối càng rối hơn nữa . Đó cũng là lý do vì sao cô không đi Thụy Sĩ . Ý Như không biết rằng Ý Như đang đi vào một trò chơi sống chết do người khác tạo ra. Chỉ có Tùng Linh là biết điều đó và cô cố gắng đem Ý Như ra khỏi đọ Nhưng chuyện không đơn giản vì Ý Như và Tùng Linh tuy cùng một thuyền nhưng không cùng một trái tim. Không biết khi sóng đánh vào, hai người sẽ ra sao. Tùng Linh tin vào chính mình và hy họng rằng mọi thứ không quá tồi tệ như Tùng Linh suy nghĩ . Kể cả chuyện tình cảm của họ

END Chapter 31

Chapter 32 (coming up)

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page4#ixzz1NwoF99Du

Chapter 32

Ý Như là người đến cuối cùng trong việc đấu giá ngày hôm nay. Cô nhìn thấy Tùng Linh đang ngồi ở một góc phía sau. Nhếch một nụ cười có lẻ người ta nhìn vào sẽ nghĩ rằng cô đang mỉa mai ai đó, nhưng thật ra đó là một nụ cười dành cho một cuộc chiến đấu bất đầu . Ý Như đi đến ngồi vào ghế VIP mà người ta đã dành sẳng cho cô.

Tùng Linh không mấy quan tâm đến xung quanh. Đã lâu rồi cô không đi dự những buổi đấu giá như thế này . Hôm nay cô chỉ muốn quan sát thôi. Cô cần phải coi những công ty khác như thế nào trước khi công ty của cô sẽ trở lại . Cô cũng cần phải biết mặt hàng nào đang là mốt bây giờ để còn tung ra thị trường . Những công ty lớn đều có mặt hôm nay, hai trong những công ty đang làm sôi động gần đây là công ty Hoa Hồng và công ty của Y Như. Họ được sắp xếp ngồi ở hàng trên. Còn những công ty nhỏ thì ngồi phía sau như cô. Tùng Linh không phải không thể ngồi ở trên đó , nhưng cô chọn hàng ghế này vì nó giúp cô quan xát tốt hơn. Cô ngạc nhiên khi cô thấy đích thân bà Minh đến đây thay vì bà cho người đi thế bà như những lần trước và cô càng ngac nhiên hơn khi cô không thấy Khiết San ở đây . Cô, Khiết San và Hân Ny thường gặp nhau mấy lần một tuần . Họ bắt đầu thân hơn rất nhiều đó là lý do vì sao cô thấy lạ khi Khiết San không nói với cô rằng em ấy sẽ không có mặt đêm nay. Đêm nay là đêm đầu tiên của mùa đấu giá nên tất cả công ty thường sẽ có mặt . Chỉ những công ty không còn muốn bon chen tranh cạnh nhau nữa thì sẽ không đến đây. Công ty ba cô đã tuyên bố từ ba tháng trước với báo chí rằng họ sẽ rút chân ra khỏi thị trường đấu giá . Họ chỉ bán những mặt hàng họ làm ra và không muốn cạnh tranh nữa nên việc không thấy họ cũng bình thường thôi . Công ty của Khiết San thì khác . Cô chưa nghe Khiết San thông báo như vậy . Tùng Linh giấu sự thắc mắc của mình vào lòng khi buổi đấu giá bắt đầu . Cô sẽ nói chuyện với Khiết San sau vậy .

Vật đấu giá đầu tiên là sợi giây chuyền . Sợi giây chuyền này được làm bởi Louis XV cho Madame Dubarry và bây giờ được đấu giá tại đây. Tùng Linh không khỏi ngạc nhiên vì cái sợi giây này chỉ có một giây thôi và nó đang được Tùng Linh giữ rất bí mật . Cô không khỏi suy nghĩ vì cô chắc rằng cái cô đang có là sợi giây thật . Trừ khi cô bị mất đi thôi, nếu không sợi giây trên kia là giả . Tùng Linh không thể đứng lên nói rằng đó là hàng giả được . Cô không thể cho nhiều người biết răng cô đang giữ sợi giây thiệt trong họp bảo đảm của mình bên Thụy Sĩ được . Tùng Linh thật sự kinh ngac vì cách làm rất giống . Nếu không phải là một người thật giỏi thì không thể nào biết được hai sợi giây có gì khác nhau vì cả hai đều được làm bằng hột xoàn rất có giá trị . Nhưng loại hột xoàn được làm trên cái thiệt tất nhiên phải đẹp hơn rất nhiều . Cô biết có rất nhiều người chưa bao giờ ngắm qua cái thiệt nên chưa chắc họ biết đâu là thiệt và giả . Tùng Linh vẫn bình tỉnh . Cô tiếp tục theo dõi buổi đấu giá .

-Công ty Đá Quý Ngọc Ngân đã đưa ra $3 triệu . Có ai hơn nữa không? Và công ty Bảo Long $4 triệu ...........

Cuối cùng sợi giây chuyền về tay công ty Đá Quý Ngọc Ngân với giá 30 triệu mỹ kim. Tùng Linh nhếch môi. Cô không ngờ Ý Như và bà Minh lại bỏ qua cơ hội có sợi giây chuyền này trong tay. Nó sẽ giúp họ rất nhiều nếu muốn thử sức kinh doanh ra nước ngoài .

Vật thứ hai được đưa ra là một chiếc lắc được làm bằng agra diamond rất có giá trị . Nhưng điều quan trọng là kiểu của chiếc lắc chỉ có một mà thôi và nó cũng đang ở trong hộp bảo hiểm của Tùng Linh. Cô thật sự rất ngạc nhiên vì không hiểu tại sao những vật đấu giá đêm này toàn những thứ có một không hai và đang nằm trong hộp bảo hiểm của cô. Từ sợi giây chuyền, chiếc lắc, bông tai và nhẫn . Cô càng thấy lạ hơn khi bà Minh và Ý Như điều không lên tiếng đấu giá cho những vật đó .

Buổi đấu giá đã kết thúc những nó làm cho Tùng Linh suy nghĩ rất nhiều . Cô biết có người muốn chơi mình rồi nhưng cô vẫn chưa chắc chắc là ai. Có những người cô suy nghĩ đến nhưng trước khi điều tra mọi chuyện, cô phải im lặng và dò xét . Cô không thể để người đó biết được cô đang giữ những thứ đó . Nó sẽ bất lợi cho cô rất nhiều khi công ty cô chưa hoàn toàn hồi phục lại . Nhưng một tháng nữa, cô nhất định phải đem người đó ra ánh sáng . Tùng Linh đi đến bãi đậu xe thì thấy Bà Minh đang chờ mình . Thấy cô, bà mỉm cười ôm Tùng Linh

-Mọi thứ điều tốt chứ Tùng Linh?

Tùng Linh ôm bà lại trả lời

-Thưa cô mọi thứ điều tốt

Bà Minh vẫn để yên tay mình trên cánh tay Tùng Linh

-Cô bận quá nên không có qua nhà dùng cơm với mọi người được . Chỉ để mình Mỹ Thuyên đi thôi. Mai mốt cô sẽ qua tạ lỗi vậy

Tùng Linh lắc đầu

-Mọi người biết cô bận nên không trách đâu.

Bà kéo Tùng Linh về một góc nhường cho xe khác qua

-Cô có nghe chuyện công ty con nhưng lúc đó cô đang ở Hồng Kông nên không có giúp gì cho con được . Bây giờ nó như thế nào rồi . Con có quyết định gì không??

Tùng Linh vẫn giữ thái độ bình tỉnh trả lời

-Con đang cho người sữa sang lại . Có lẽ cũng không lâu đâu. Nhưng bây giờ đang lo tìm mặt hàng đẹp và lạ để đưa ra thị trường nhưng vẫn chưa tìm ra.

Bà Minh gật gù , bà nắm tay cô

-Cô hiểu . Thôi con cố gắng đi. Mọi thứ rồi sẽ như cũ thôi. Mà con biết vì sao xảy ra vụ cháy đó không?

Tùng Linh cười nhẹ . Cô không muốn kể quá nhiều nên nói

-Do có người sơ ý làm cháy thôi cô.

Tùng Linh thấy gương mặt bà Minh thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi nó biến mất . Ngay lúc đó bà Minh thấy Ý Như đang đi tới thì hỏi Tùng Linh

-Đó không phải là vợ củ của Phong Thiên sao?

Tùng Linh gật đầu . Bà hỏi tiếp

-Cô bé này rất giỏi đấy Tùng Linh.

Tùng Linh nhíu mày khi nghe bà Minh khen Ý Như vì bà rất ít khi khen ai. Ánh mắt bà dành cho Ý Như không gay gắt nhưng chứa đựng điều gì đó mà chính Tùng Linh cũng không hiểu . Ai cũng biết bà ít thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài nhiều . Đến con gái của mình là Mỹ Thuyên bà cũng luôn dành cho một sự nghiêm khắc . Nhưng Tùng Linh đánh mất dòng suy nghĩ của mình khi Ý Như đi lại bên cạnh . Nhìn bà MInh, Ý Như gật đầu chào nhẹ, rồi cô quay đi nhưng Tùng Linh gọi lại

-Ý Như, chúng ta nói chuyện một chút nhé

Ý Như quay lại nhìn Tùng Linh. Không hiểu sao cô lại gật đầu. Tùng Linh nói với bà Minh

-Xin lỗi cô. Khi khác con sẽ trò chuyện với cô nhiều hơn

Bà Minh vổ nhẹ lên vai Tùng Linh như bảo không có gì . Trước khi bươc vào xe, bà quay sang nhìn Ý Như lần nữa rồi ra hiệu cho tài xế của mình lái đi. Tùng Linh đi lại bên Ý Như hỏi

-Em lái xe hay có người đưa đến đây?

Vẫn nét mặt vô cảm, Ý Như nói

-Thư ký em đưa em đến đây nhưng em đã nhắn tin kêu cô ấy về trước rồi . Chị không ngại đưa em về chứ

Tùng Linh mở cửa xe cho Ý Như vào rồi cô bắt đầu lai xe đi. Cả hai im lặng không nói gì . Ý Như quay sang nhìn Tùng Linh

-Chị muốn nói gì với em?

Tùng Linh vẫn chăm chú lái xe, cô muốn giải tỏa cái thắc mắc của mình nên hỏi

-Vì sao em không đấu giá những vật lúc nảy . Nó sẽ giúp công ty của em nhiều lắm đó

Ý Như nhếch môi

-Em tưởng chị phải hiểu rỏ vì sao em không mua nó vô chứ . Chị rành hơn em mà . Nếu một người mà không thể phân biệt được giả và thật thì không nên làm tổng giám đốc của một công ty, đúng không? Nếu em mua những thứ đó vô thì thà em mua những kỉu mới mà không cần phải nổi tiếng như vậy mà tốt hơn.

Tùng Linh bắt đầu cảm thấy mình đánh giá thấp về khả năng của Ý Như. Cô nghỉ Ý Như còn non nớt nhưng cô thật không ngờ Ý Như lại giỏi đến như vậy . Cô cảm thấy như gánh nặng trên vai mình nhẹ đi. Ý Như có thể lo được cho em ấy rồi .

-Em biết vậy là được rồi

Ý Như nói thẳng

-Dường như chị không tin lắm vè khả năng của em phải không?

Tùng Linh không trả lời . Cô gái xe vào trong sân nhà Ý Như. Cô quay sang nhìn Ý Như

-Đến nhà rồi . Chúc em ngủ ngon

Ý Như vẫn chưa chịu xuống xe, cô hỏi

-Chị không đưa em vô nhà ư?

Tùng Linh không trả lời, cô mở cửa xe và bước ra. Đi vòng qua để mở cửa xe cho Ý Như. Đưa Ý Như đến cửa rồi, cô lập lại

-Chúc em ngủ ngon

Ý Như nắm vạt áo của Tùng Linh, cô đề nghị

-Làm người tình của em

Tùng Linh như không tin vào tai mình

-Em vừa nói gì

Ý Như nhún vai, hôn vào má Tùng Linh cô ôn tồn

-Hãy trở thành người tình của em. Em không tin chị hết yêu em. Em cũng không biết lý do vì sao chị không muốn ở bên cạnh em và đinh ninh rằng chúng ta không có tương lai với nhau. Nếu đó là điều chị muốn thì thôi vậy . Cứ coi như mình không có tương lai. Nhưng trong khi chị và em chưa ai có đối tượng bên cạnh thì hãy là người tình của em cho đến khi chị gặp ai đó chị yêu thật sự .

Tùng Linh dưa lưng vào tường nhìn Ý Như một cách thích thú

-Em làm chị rất ngạc nhiên đó Ý Như. Em không còn là một Ý Như ngây thơ như ngày xưa nữa . Nhưng xin lỗi em, chị không thể làm người tình của em được .

Ý Như lại đứng trước mặt Tùng Linh

-Vì cái chết của ba em? Em tin chị không dính dáng đến . Cho dù chị như thế nào đi nữa, em vẫn tin chị . Em nhất định tìm ra ai là người đứng sau làm việc đó, nên chị đừng quá bận tâm vì lý do này . Vì Hân Ny? Em chắc chắn chị không yêu Hân Ny và dường như em thấy em ấy và Khiết San dạo này rất thân nhau. Hay vì em đã dành hết những hộp đồng mà đáng lẽ của chị ? Chúng ta đang cạnh tranh một cách công bằng mà đúng không? Như vậy không lý do gì chị từ chối lời đề nghị của em vì điều đó . Em biết Tùng Linh mà em yêu không nhỏ mọn như vậy đâu. Hay vì Tùng Linh đã trở nên lạnh cảm từ khi xa em?

Ý Như áp môi mình lên môi Tùng Linh, nhưng Tùng Linh giữ cô lại không để Ý Như tiếp tục thêm

-Em càng ngày càng cay cú đó Ý Như.. Em không biết mình đang chơi trò chơi gì đâu Ý Như. Em cũng đang rất khinh thường địch của mình đó . Trước khi ra trận em chuẩn bị khí giới đầy đủ chưa chắc sẽ thắng . Nếu em biết được đối phương sẽ dùng khí giới gì và em đem khí giới để đánh bại được khí giới của người kia mới là kẻ chiến thắng . Bây giờ nói về vấn đề em đề nghị chị làm người tình của em. Em nói rất đúng Ý Như. Những lý do trên không làm chị từ chối em đâu. Nhưng nếu chị đồng ý thì chị sẽ nhận được gì từ em?

Trong đêm trăng, Ý Như trông thật đẹp . Cái đẹp như thu hút hồn Tung Linh. Nhưng Tùng Linh không thể để Ý Như điều khiển mình được . Cô nói thêm

-Nếu điều kiện của em quá tốt, biết đâu chị sẽ suy nghĩ lại

Ý Như bật cười

-Được ở bên em không phải là điều tốt nhất sao? Chị muốn gì hơn nữa à ???

Tùng Linh nhún vai

-Em là người đề nghị chị làm người tình của em kia mà . Nếu chị mà nghĩ thêm chút nữa chị còn tưởng mình đang được em bao trọn . Để rồi mỗi tháng lại nhận tiền từ em.

Ý Như mở tròn mắt . Cô vỗ tay

-Đó cũng là một chuyện tốt . Chị không nghĩ vậy sao? Chị sẽ không phải lao lực vì công ty nữa . Chỉ suốt ngày đi chơi rồi đi shop. Em sẽ lo cho chị đầy đủ

Tùng Linh đứng thẳng dậy

-Em xem phim nhiều quá rồi đó Ý Như. Em hãy đi ngủ đi và quên cái đề nghị điên rồ đó .

Ý Như lắc đầu

-Em không có đùa đâu. Hãy làm người tình của em. Được không? Chúng ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Ban ngày chị muốn làm gì cũng được . Hãy dành ban đêm cho em.

Tùng Linh biết rằng Ý Như thay đổi nhưng sự thay đổi của Ý Như cô không thể đoán được . Cô nghĩ mình nên rời khỏi đây trước khi cô đồng ý với cái đề nghị điên rồ của Ý Như. Biết được Tùng Linh nghĩ gì, nên Ý Như ôm Tùng Linh từ phía sau

-Hãy ở lại với em đêm nay, làm ơn đi

Không hiểu sao Tùng Linh không thể khán cự được nữa . Con tim của cô đã thắng lý trí của mình mất rồi . Cô quay lại và kéo tay Ý Như vào trong. Ý Nhu dắt Tùng Linh lên phòng của mình . Cả hai đi nhẹ sợ làm bà Thái thức giấc . Về đến phòng, Ý Như tìm môi Tùng Linh hôn ngấu nghiếng . Bao nhiêu nhớ nhung, yêu thương, trông chờ, trong giây phút này ùa về làm Ý Như như ngộp thở . Cô không biết rằng Tùng Linh cũng chăng hơn gì cô. Quần áo cả hai bây giờ đang ở hết dưới sàn . Trên giường, hai người con gái như quên tất cả xung quanh. Quên đi những người thân, quên đi công việc, quên luôn tương lai sẽ như thế nào . Họ đắm chiềm trong thế giới chỉ có họ mà thôi.

Tùng Linh nhìn Ý Như đang ngủ trong vòng tay cô. Tiếng thở đều của Ý Như làm Tùng Linh cảm thấy mình tội lỗi rất nhiều . Cô đẩy nhẹ Ý Như ra khõi tay mình và ngồi dậy . Cô ôm đầu cắn chặt tay mình để ngăn tiếng la dang dày xé trong lòng cô. Ngoài kia trời còn tối, cô đứng dậy mặc quần áo vào và đi ra ngoài . Cô không quên nhìn Ý Như một lần nữa . Cô muốn Ý Như cứ mãi như bây giờ . BÌnh yên với giấc ngủ ngon. Đóng cửa thật nhẹ Tùng Linh rời xa Ý Như một lần nữa .

END CHAPTER 32

CHAPTER 33 (.... to be CONTINUED)

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page4#ixzz1NwoICgY4

Chapter 33

Có lẻ Tùng Linh đang chơi trò chơi trốn tìm . Cô đang trốn Ý Như hay chạy trốn chính tình cảm của bản thân mình? Cô ngồi trong club với Khiết San, Hân Ny và Mỹ Thuyên. Nhìn thấy Tùng Linh như có tâm sự nên Hân Ny hỏi

-Chị không sao chứ Tùng Linh?

Ngước nhìn mọi người, Tùng Linh khẽ cười

-Chị không sao. Chỉ thấy hơi mệt thôi

Khiết San sờ lên trán Tùng Linh quan tâm

-Không có bị sốt . Chúng ta cũng nên về thôi. Trể lắm rồi

Khiết San vừa nói xong thì Tùng Linh thấy Ý Như bước vào . Mỹ Thuyên nhìn Tùng Linh dò xét

-Đó không phải là Ý Như sao? Để em kêu em ấy lại

Nhưng họ chưa kịp kêu thì Ý Như đã đi lại về phía của họ . Nhìn mọi người Ý Như lên tiếng

-Xin chào . Lâu quá rồi chúng ta không gặp

Hân Ny nhích qua cho Ý Như ngồi xuống bên cạnh . Khiết San nhìn Ý Như hỏi

-Em đến một mình hay với bạn ?

Ý Như đang nhìn Tùng Linh, nghe Khiết San hỏi cô quay qua trả lời

-Em đến với vài người bạn . Chị khỏe không? Xin lỗi vì hôm qua phải có việc nên em không gọi chị lại được . Khi khác sẽ bù lại cho chị nhé

Khiết San sữa mấy cọng tóc lòa xòa trước trán cho Ý Như, cô nói với giọng yêu thương

-Không sao, miễng em khỏe và vui vẻ là được rồi . Khi nào rảnh chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn

Ý Như nhìn Tùng Linh lần nữa . Hân Ny thấy vậy nên nháy mắt với Mỹ Thuyên rồi đứng dậy

-Đã khuya quá rồi . Mai em còn phải đi coi vài bức tranh nên không ở lâu được . Em xin phép về trước

Mỹ Thuyên thấy vây liền đứng lên

-Mai em và Thiên phải đi Cần Thơ vài hôm nên em cũng xin về trước .

Khiết San biết Ý Như có nhiều điều muốn nói với Tùng Linh nên cô cũng không muốn làm người thứ ba. Bây giờ Ý Như đối với cô vẫn quan trọng nhưng cô chỉ muốn dừng lại ở đây. Cô không muốn lún thêm vào khi cả hai đều biết họ không thể nào đến với nhau trọn vẹn được

-Chị sẽ đưa hai em về . Chúng em đi trước . Chút nữa Ý Như đưa chị Tùng Linh về giùm chị nha. Chị mượn xe chị Tùng Linh đưa Hân Ny và Mỹ Thuyên về

Ý Như gật đầu . Tùng Linh bỏ ly rượu xuống, cầm chìa khóa cô nói

-Chị đưa cả ba về . Hôm nay chị cũng mệt rồi . Khi khác chúng ta nói chuyện

Mọi người đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai nói gì cả . Ý Như lạnh lùng giựt chìa khóa trên tay Tùng Linh rồi đưa cho Khiết San

-Chị về trước đi. Em sẽ đưa Tùng Linh về

Chưa kịp để Tùng Linh phản đối, Hân Ny kéo tay Khiết San và Mỹ Thuyên đi. Cô thì thầm chỉ đủ cho cả ba nghe

-Đứng thêm chút nữa, chúng ta sẽ thành trái banh cho hai người đó đá qua đá lại . Tốt nhất nên về thì tốt hơn. Nhưng em thấy vẫn còn sớm . Chúng ta gọi anh Thiên ra rồi cùng nhau ăn khuya nha.

Khiết San và Mỹ Thuyên gật đầu tán thành . Hân Ny bỏ tay Khiết San và Mỹ Thuyên ra. Không hiểu sao Khiết San thấy bàn tay mình thật lạc lỏng . Cô cảm thấy thích khi tay Hân Ny đan vào tay mình . Cảm giác bình yên và thân quen. Khiết San mỉm cười nhìn người con gái bên cạnh . Tuy nhỏng nhẻo một chút nhưng Hân Ny rất hiểu chuyện . Cô cảm thấy có điều gì đó từ em ấy làm Khiết San cảm thấy thoải mái và vui vẻ khi ở bên.

*****

Tùng Linh ngồi lại xuống ghế . Ý Như ngồi đối diện nhìn cô

-Em không qua với bạn sao lại ngồi đây?

Ý Như nhìn những người đi với cô lúc nãy . Thật ra cô không quá thân với họ . Một trong những số người đó là con của tổng giám đốc công ty mà cô vừa ký hộp đồng . Vì hắn mời cô vài lần nhưng từ chối hoài không được nên cô quyết định đi một lần. Nhưng không ngờ lại gặp Tùng Linh ở đây

-Họ không quan trọng . Tại sao chị lại tránh mặt em??

Tùng Linh cầm ly rượu lên, hớp một ngụm nhỏ, cô trả lời

-Chị không có tránh mặt em, chỉ là chị thấy không nhất thiết phải gặp

Ý Như đi lại ngồi xuống bên cạnh Tùng Linh

-Em đáng ghét vậy sao? Ngủ với em rồi không thèm em nữa

Ý Như giơ tay lên sờ mặt Tùng Linh, nhưng Tùng Linh nắm tay cô lại

-Đủ rồi Ý Như. Đừng làm chị mệt mỏi nữa . Nếu em muốn làm bạn chị rất sẵng sàng . Nhưng để đi hơn mức đó thì xin lỗi em chị làm không được . Đêm đó là lổi của chị . Đáng lẻ chị phải biết dừng lại đúng lúc .

Ý Như lắc đầu

-Em không hiểu . Khi chúng ta bên nhau, em biết rằng chị còn yêu em. Vậy tại sao không cho em một câu trả lời . Khi chị muốn bỏ một người cũng phải cho người ta biết lý do vì sao. Em không cam lòng, một là chị cho em biết vì sao, hai là chúng ta vẫn ỡ bên nhau

Tùng Linh quét mắt nhìn Ý Như

-Em nghĩ mình là ai mà ra điều kiện với chị . Hãy dừng lại trước khi chị nổi giận Ý Như.

Ý Như ôm chầm lấy Tùng Linh

-Em không buông chị ra đâu. Nhất định là không buông. Cho dù chị có nói gì đi nữa . Em không thể mất chị được . Em cũng không quan tâm người ta nói em lụy và cũng không quan tâm chị nghĩ thế nào về em. Em nhất định phải ở bên chị . Nên tốt nhất chị đừng nói gì nữa vì chị không thể rời xa em đâu

Tùng Linh cố đẩy Ý Như ra nhưng không được . Lúc đó thì bạn của Ý Như đi lại

-Xin lỗi, chúng tôi ngồi đây được không

Nghe tiếng họ, Ý Như buông Tùng Linh ra. Cô quay sang nhìn họ mỉm cười

-Quốc Vủ ngồi đi. Để Ý Như giới thiệu

Quay sang Tùng LInh cô nói

-Đây là Quốc Vủ bạn em. Còn đây là Tùng Linh, người yêu của Ý Như

Quốc Vủ và đám bạn của hắn rất sốc khi nghe Ý Như giới thiệu Tùng Linh là người yêu của mình . Họ không ngờ Ý Như lại thẳng thắng như vậy . Một chút nuối tiếc dâng lên trong lòng vì hắn nghĩ hắn sẽ chinh phục được Ý Như đêm nay. Còn Tùng Linh cô không quá ngạc nhiên vì cô biết Ý Như đang muốn gì . Cô cũng không thể đính chính vì cô không thể làm bẻ mặt Ý Như. Cô nghĩ thầm "Em lợi hại lắm Ý Như"

-Chào Quốc Vủ

Hắn nhìn Tùng Linh chằm chằm rồi bật cười

-Tùng Linh thật sự rất đẹp đó . Cả Ý Như nữa . Rất tiếc

Hắn chắc lưỡi . Tùng Linh xoay ly rượu trong tay. Cô ghét những gã đàn ông như vậy . Chẳng ra làm sao hết . Bỏ ly rựou xuống, Tùng Linh nắm tay Ý Như đứng dậy

-Mọi người ở chơi, chúng tôi có việc phải đi trước .

Quốc Vủ giơ tay ngăn hai người lại

-Đợi một chút, sao hai người về sớm vậy ??

Ý Như nhìn Tùng Lình rồi cười trả lời Quốc Vủ

-Vì ngày mai Tùng Linh phải đi công chuyện sớm nên chúng tôi muốn dành thời gian cho nhau

Quốc Vủ cầm ly rượu lên nhìn cả hai nói

-Hai bạn đi về thì buồn quá . Nhưng hãy uống với mình một ly này đã

Tùng Linh nhìn ly nước . Cô đoán được Quốc Vủ bỏ gì vào đó . Cô biết nếu một trong hai người không uống sẽ khó thoát ra với đám người Quốc Vủ nên khi cô vừa thây Ý Như cầm ly rượu cô liền chộp lấy và uống cạn . Quốc Vủ nhìn cô một cách thích thú . Hắn cười thật to

-Cô thật đặc biệt đó Tùng Linh. Tôi rất thích cô. Mai mốt sẽ mời hai người uống tiếp . Cả hai đi về cẩn thận

Tùng Linh chào mọi người rồi cô cùng Ý Như ra ngoài . Dường như thuốc đang thấm vào cơ thể cô nên cô cắn răng chịu đựng . Biết sẽ không được bao lâu nữa nên Tùng Linh nói với Ý Như

-Đưa chị về nhà

Ý Như thấy nét mặt Tùng Linh không ổn nên cô vội vào xe là lái đi. Về đến nhà Tùng Linh, Ý Như cho xe chạy vào rồi dìu Tùng Linh vào trong. Đem được Tùng Linh vào phòng rồi, Ý Như quay sang hỏi

-chị làm sao vậy Tùng Linh

Cắn chặt môi mình, Tùng Linh nói với Ý Như

-Em mau về đi. Khóa cửa lại giùm chị

Ý Như dùng khăn lau những giọt mồ hôi đang túa ra trên trán Tùng Linh

-Chị như vậy sao em về được . Có phải trong rượu có gì không??

Tùng Linh gật đầu . Ý Như nhìn Tùng Linh thật kỹ rồi biết Tùng Linh đã bị thuốc kích thích tác dụng . Cô cởi áo Tùng Linh ra và định cởi áo mình nhưng Tùng Linh ngăn cô lại

-Đừng Ý Như. Chúng ta không thể . Chị cần đi tắm

Tùng Linh chạy vào restroom. Cô mở vòi nước lạnh và ngâm mình trong đó . Cô dùng chiếc lưỡi lam cắt một đường trên cánh tay mình . Ý Như hoảng hốt . Cô đi tìm băng rồi băng tay Tùng Linh lại

-Chị có bị điên không? Chị ghét em đến nổi không muốn chạm vào em và phải làm cách này sao??

Tùng Linh quá mệt . Đầu cô thì như búa đập . Tay đau và cả người đều tê nhức . Ý Như tắt nước . Cô dùng khăn lau người cho Tùng Linh rồi mặc quần áo lại . Cô thấy người Tùng Linh bớt nóng và như dịu đi. Dìu Tùng Linh nằm xuống giường, cô nằm xuống bên canh. Tùng Linh báu chặt ra giường

-Make love to me Tùng Linh

Tùng Linh nhắm mắt lại . Cô thiều thào

-Không phải bây giờ Ý Như. Chị sẽ làm em đau để thỏa mản cơn thuốc đang chạy trong người của chị để rồi khi thuốc tan đi chị sẽ hối hận . Em không đáng bị như vậy . Em phải được nâng niu và yêu thương. Chúng ta ngủ đi.

Ý Như mỉm cười . Cô thấy tim mình hạnh phúc vì những lời Tùng Linh vừa nói . Cô hôn nhẹ lên má Tùng Linh rồi áp mặt vào cổ Tùng Linh. Cả hai chìm dần vào giấc ngủ .

----

Sáng thức dậy, nụ cười vẫn không rời khỏi gương mặt Ý Như khi thấy Tùng Linh nằm ngủ bên cạnh cô. Tùng Linh không rời cô như lần trước . Tùng Linh không biết rằng sáng hôm đó Ý Như đã khóc rất nhiều vì tủi thân. Cô dặn lòng sẽ không tha thứ cho Tùng Linh nhưng cô lại làm không được . Khi đứng trước Tùng Linh, mọi giận dữ buồn bực lại tiêu tan đi thay vào đó là nổi nhớ nhung ngập lòng . Ý Như biết mình đã quá yêu Tùng Linh và cô không thể dừng lại được . Sờ lên từng đường nét trên mặt Tùng Linh, Ý Như cười hạnh phúc . Cô hôn nhẹ vào đôi môi đó rồi đứng dậy . Hôm nay cô có hẹn với bà Minh bên công ty Hoa Hồng . Cô không hiểu sao bà lại muốn hẹn với cô vì như cô biết công ty bà luôn là mối đe dọa của các công ty khác . Trong đó có cả công ty của cô.

Để một tờ giấy trên bàn cho Tùng Linh, Ý Như lái xe đến công ty.

Tùng Linh thức dậy khi tiếng điện thoại vang lên. Cô uể oải bắt máy . Nhưng tiếng bà Thái ở đầu giây kia làm cô như tỉnh hẳng

-Chào con Tùng Linh

-Con chào thiếm

-Có phải thiếm làm phá giấc ngủ của con không?

Tùng Linh cười

-Dạ không. Cũng đến giờ con phải dậy rồi . Thiếm tìm con có việc gì không?

-Cũng không có gì . Chỉ là Ý Như gọi thiếm và nói nó ở với con đêm qua

-Dạ, con không được khỏe nên Ý Như ở chăm sóc cho con

Bà Thái im lặng một hồi rồi bà nói tiếp

-Tùng Linh à, con bé nó rất khổ tâm. Hàng đêm ta thấy nó khóc cho đến khi chìm vào giấc ngủ . Con hãy cho ta biết, ta làm vậy có đúng không?

Tùng Linh thở dài

-Con cũng không biết nữa . Con sợ nói ra sự thật Ý Như càng đau khổ hơn. Có nhiều việc con nghĩ có lẻ cần một thời gian nữa nói thì sẽ tốt hơn.

-Ừm . Thiếm cũng nghĩ vậy . Nhưng thấy nó buồn ta không an tâm

-Em ấy buồn là do con thôi. Con sẽ tìm cách giải quyết tốt nhất để làm Ý Như vui hơn

-Cảm ơn con Tùng Linh. Vợ chồng ta nợ con nhiều quá .

-Thiếm đừng nói vậy . Chúng ta là gia đình mà .

Bà Thái mỉm cười . Tùng Linh luôn biết cách nói làm cho bà vui

-Thiếm hiểu mà . Thôi con làm việc của mình đi. Nhớ giúp thiếm chuyện kia nhé và chăm sóc Ý Như giùm thiếm nữa . Chào con

-Dạ com biết rồi . Chào thiếm

Cúp máy với bà Thái xong, Tùng Linh nhìn cánh tay băng lại của mình và thở dài . Chuyện lần trước bà Thái nói với cô vẫn còn làm cho cô suy nghĩ . Cô sợ một ngày Ý Như sẽ biết tất cả . Không biết lúc đó Ý Như sẽ phải làm sao.

END CHAPTER 33

CHAPTER 34 (To Be Continued......)

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page4#ixzz1NwoL7fan

Chapter 34

Tùng Linh bỏ tay vào túi và lôi ra một tờ giấy . Nhìn là biết Ý Như đã để nó vào đấy nhưng cô không biết Ý Như đã làm nó khi nào vì sáng nay cô thức dậy sớm hơn Ý Như. Tùng Linh khẽ đọc

"Nụ cười của chị làm một ngày mệt mõi dường như không hiện diện

Nụ cười của chị làm mọi thứ như héo úa trở thành tươi đẹp nhất

Nụ cười của chị làm tim em băng giá trở nên ấm áp lạ thường

Nụ cười của chị, em không thể thiếu trong cuộc đời em.

Em yêu chị Tùng Linh. Mãi mãi ......

Đi bình an và mau về với em đó "

Mỉm cười, Tùng Linh xếp tờ giấy vào túi như sợ có ai đó cướp đi, rồi cô nhanh chóng đi vào phòng cách ly. Hôm nay cô có phải đi qua Thụy Sĩ vì lần trước cô bận không đi được . Trước khi công ty cô được khai trương trở lại, Tùng Linh cần phải giải quyết vài vấn đề . Không những vậy, sau chuyến đi Thụy Sĩ cô sẽ ra Tây Nguyên trước khi về Sài Gòn trở lại . Cô cần phải tìm hiểu vài thứ . Nó có thể là chìa khóa cho mọi thắc mắc mà cô cần giải tỏa .

Ngồi trên máy bay, Tùng Linh không cảm thấy buồn ngủ . Cô nhìn mây và nhớ lại cuộc gặp gỡ của cô, bà Minh và Ý Như. Cô còn đang suy nghĩ về chuyện bà Minh hẹn Ý Như ra . Hy vọng nó không như cô tưởng tượng

FLASHBACK (HỒI TƯỞNG)

Ý Như làm công việc cho xong rồi đi đến chổ hẹn của với bà Minh. Khi cô đến thì bà đã ngồi đó đợi sẳng . Thấy cô, bà nở nụ cười thật tươi

-Xin lỗi vì công ty có việc nên con đến trể một chút . Không làm cô đợi lâu chứ

Bà Minh khoát tay

-Không lâu. Con ngồi đi

Ý Như ngồi đối diện với bà . Cả hai gọi thức ăn xong bà quay sang nói với Ý Như

-Cô biết chắc con ngạc nhiên khi cô mời con ra đây chứ

Ý Như gật đầu, bà nói tiếp

-Cô có một đề nghị, không biết con có đồng ý không?

Ý Như nhìn bà Minh, cô nhẹ nhàng

-Chúng ta có thể nói sau giờ ăn nếu cô không bận . Con không cần về công ty lại, chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn

Bà Minh thầm khen sự thông minh, thắng thắng một cách khéo léo của Ý Như. Bà biết cô không muốn phá bửa ăn trưa hôm nay nếu như cô từ cho6i' lời đề nghị của bà . Có thể không khí sẽ làm cả hai ngượng ngùng hơn. Sau khi ăn, họ có thể trò chuyện và biết đâu một trong hai người không thích họ có thể ra về .

-Vậy cũng được .Trong khi ăn cũng không nên bàn về công việc mà phải không?

Ý Như mỉm cười . Đồ ăn được đem ra, bà Minh gắp thức ăn bỏ vào chén cho Ý Như. Bà làm cho Ý Như ngạc nhiên vì cô nghe mọi người nói rằng bà rất ít khi tiếp xúc với ai. Cũng không quá lộ cảm xúc của mình ra ngoài như vây. Nhưng bà đối với Ý Như thì khác hẳng .

-Cảm ơn cô

Ăn xong, cả hai tìm một quán nước và vào đó . Vừa ngồi xuống, Ý Như hỏi

-Đề nghị của cô về vấn đê gì ?

Bà Minh uống một ngụm nước, thanh thản trả lời

-Cô muốn đề nghị chúng ta hợp tác với nhau. Cô biết chúng ta sẽ rất thành công

Ý Như ngạc nhiên. Bà Minh nói thêm

-Cô biết con sẽ thấy lạ khi cô đề nghị với con chuyện này, nhưng con hãy suy nghĩ những lời cô nói

Ý Như biết bà Minh nói đúng . Nếu công ty cô và công ty bà hợp tác thì sẽ rất thành công. Nhưng với thủ đoạn của bà khi mà đã có công ty của Ý Như hợp lại thì những công ty khác không thể đứng vửng trên thị trường được . Cô không ngờ bà lại nhẫn tâm như vậy . Cô nghĩ bà cũng đang muốn diệt luôn công ty của Tùng Linh đây.

-Con không nghĩ đó là điều tốt . Xin lổi cô

Bà Minh nhìn Ý Như. Bà tưởng cô sẽ đồng ý vì bà biết thực lực của Ý Như. Cô làm bà nhớ đến lúc bà còn trẻ nhưng bà không biết rằng Ý Như còn có trái tim hơn bà . Những hợp đồng Ý Như lấy về đáng lẻ là của Tùng Linh làm bà nghĩ rằng Ý Như đang muốn tiêu diệt luôn công ty của Tùng Linh nhưng bà đã lầm . Bà không thể đoán được Ý Như sẽ làm gì nên bà lo sợ . Vì trong công việc, Ý Như cay cú hơn Tùng Linh rất nhiều . Tùng Linh có làm cô cũng luôn để cho người ta con đường thoát . Nhưng nhìn cách Ý Như làm việc thì không hẳng như vậy .

-Đó chỉ là lời đề nghị của cô thôi. Nếu chúng ta không hợp tác với nhau được thì cũng không sao.

Ý Như đang nói chuyện với bà thì nở nụ cười thật tươi nhìn về phía sau bà . Bà ngạc nhiên khi thấy được niềm vui trong ánh mắt đó . Bà quay sang nhìn thì thấy Tùng Linh và Thảo Nguyên đang đi đến .

-Chào cô, chào em Ý Như

Thảo Nguyền nhìn bà Minh

-Chào cô, chào chị Ý Như

Ý Như mỉm cười và ra hiệu cho Tùng Linh ngồi xuống bên mình . Còn Thảo Nguyên ngồi cạnh bà Minh

-Mẹ con khỏe chứ Thảo Nguyên

Thảo Nguyên trả lời lể phép

-Dạ thưa cô mẹ con khỏe . Lâu quá rồi con không gặp cô và chị Mỹ Thuyên.

Ý Như đan tay mình vào tay Tùng Linh phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của bà Minh và Thảo Nguyên. Tùng Linh quay sang nhìn Ý Như nhưng Ý Như vẫn giữ nét mặt bình thản không thèm mình lại cô. Tùng Linh nhếch môi nhưng cô vẫn không giựt tay về . Bà Minh không ngờ Ý Như và Tùng Linh có tình cảm với nhau. Giờ bà hiểu vì sao Ý Như ly dị Phong Thiên và lý do Ý Như không muốn hợp tác với bà . Bà cũng không hiểu nếu yêu nhau sao công ty của cả hai không hợp lại mà Ý Như lại chơi Tùng Linh mấy cú như vậy . Bà cảm thấy Ý Như giống như một quyển sách mà bà đọc trang thứ nhất, nhảy qua trang giữa rồi đến trang cuối . Tưỡng rằng mình sẽ hiểu nhưng bà phải đọc lại từ đầu và đọc từng trang một . Không hiểu sao điều đó làm bà thích thú . Bà nhìn cả hai

-Cô không ngờ còn và Tùng Linh quen nhau đó Ý Như

Ý Như bình thản

-Chúng con quen cũng lâu rồi thưa cô

Tùng Linh im lặng nghe mọi người nói . Cô vẫn còn thắc mắc vì sao bà Minh lại chú ý đến Ý Như nhiều như vậy . Không phải dể dàng được bà mời đi ăn vì bà không thích tiếp xúc nhiều . Nhưng đây cũng là điều tốt vì qua Ý Như cô có thể tìm câu trả lời .

-Gia đình con không biết sao?

Ý Như không thích khi người ta đi quá sâu vào chuyện tình cảm của cô, nhưng cô vẫn trả lời

-Gia đình con điều biết . Nhưng không biêt cũng chẳng sao vì đó là chuyện tình cảm của con. Con tự quyết định lấy

Tùng Linh chen ngang không cho Ý Như và bà Minh nói nữa vì cô cũng không thích khi câu chuyện lại dính dáng đến cô. Với lại cô cần phải qua chổ Hân Ny vì hôm nay Hân Ny khai trương phòng triển lảm của em ấy

-Thảo Nguyên, chắc chị về trước đây. Chị phải đi gặp người bạn

Đưa chìa khóa cho Thảo Nguyên, cô căn dặn

-Em về cẩn thận . Xe cứ để bên đó . Anh hai em sẽ đem qua cho chị

Quay sang bà Minh, cô nhẹ nhàng

-Con xin phép cô.

Ý Như vẫn không thả tay Tùng Linh ra. Cô nói với bà MInh và Thảo Nguyên

-Xin lỗi cô, con xin phép đưa chị Tùng Linh về trước . Khi khác sẽ nói chuyện với cô nhiều hơn. Chào em Thảo Nguyên

Thảo Nguyên gật đầu chào cả hai. Còn bà Minh có vẻ không được vui vì mục đích chưa được thực hiện . Nhưng bà cũng tỏ ra vui vẻ chào Tùng Linh và Ý Như Tùng Linh định nói gì đó nhưng Ý Như bóp chặt tay cô. Khi cả hai rời khỏi rồi, Tùng Linh nói nhỏ

-Em làm gì kì vậy ? Sao không ở lại nói chuyện với họ

Ý Như trả lời

-Em cũng muốn về nãy giờ nhưng không có lý do. Không phải chị đưa chìa khóa cho Thảo Nguyên là muốn em đưa chị đến phòng tranh của Hân Ny sao?

Tùng Linh khựng lại

-Sao em biết

Ý Như trề môi

-Chị làm như Hân Ny chỉ mời mình chị

Tùng Linh thở hắt . Thấy vậy Ý Như nói tiếp

-Nếu em không hiểu người tình của em thì người ta sẽ bỏ rơi em mất

Tùng Linh bật cười

-Chị hết cách với em luôn

Ý Như đưa chìa khóa cho Tùng Linh lái

-Hết cách cũng không sao. Chỉ cần chị yêu em nhiều hơn chút nữa là được rồi

Cho xe chạy đi, Tùng Linh hỏi Ý Như

-Em thân với cô Minh từ khi nào vậy ?

Với tay tắt nhạc Ý Như trả lời

-Em không có thân với cô ấy, nhưng cô Mình mời em đi ăn trưa

Tùng Linh gật gù rồi không hỏi nữa

-Chị không muốn biết lý do vì sao hả ?

Tùng Linh cho xe dừng lại trước phòng triển lảm của Hân Ny trả lời

-Không. Đến khi em muốn thì em sẽ nói .

Ý Như khoát tay Tùng Linh bước vào, cô thì thầm

-Đêm nay em sẽ nói

Thấy hai người bước vào, Hân Ny mừng rỡ

-Chị Tùng Linh, Ý Như. Xin mời vào . Khiết San đang ở phía sau đó

Tùng Linh tách Ý Như ra và đi lòng vòng xem. Cô không ngờ Hân Ny lại có tài như vậy . Những bức tranh ở đây thật đẹp . Bên trái là những bức tranh do chính Hân Ny vẻ . Bên phải là những bức tranh do mẹ cô ấy vẻ . Đi qua một cánh cửa sẽ dẫn đến một phòng khác . Trong đó toàn là tranh mà Hân Ny sưu tầm . Cách trang trí làm cho người ta cảm thấy thoải mái và làm nổi bật những bức tranh ở đây. Giờ cô cũng hiểu vì sao Hân Ny phải về Thụy Sĩ gấp . Cô về để đem những bức tranh mẹ cô vẻ qua đây.

-Chị thấy thế nào

Nghe tiếng Hân Ny sau lưng làm Tùng Linh quay lại

-Rất đẹp Hân Ny. Chị rất thích

Cô chỉ tấm hình được đặt trên tường hỏi

-Em vẻ chị khi nào thế

Hân Ny mỉm cười

-Đó là bí mật

Tùng Linh kéo Hân Ny vào lòng

-Em rất giỏi Hân Ny. Chị rất mừng vì em đã làm được những gì em muốn

Hân Ny thì thầm vào tai Tùng Linh

-Cảm ơn chị đã luôn ở bên em và động viên em

Khiết San và Ý Như từ phòng bên cạnh đi qua. Thấy Tùng Linh và Hân Ny ôm nhau, Ý Như cảm thấy không được vui. Mặc dầu cô biết họ không là gì của nhau nhưng cô vẫn thấy ghen một chút . Khiết San thì khác cô đi lại ôm cả hai. Khi cả ba rời nhau thì Ý Như lên tiếng hỏi

-Bức tranh này em có bán không Hân Ny?

Hân Ny nhìn bức tranh Ý Như chỉ . Đó là bức tranh cô và Tùng Linh vừa nói

-Xin lổi chị . Những bức tranh treo trên đó em không bán

Ý Như có vẻ thất vọng . Cô không thích có quá nhiều người chiêm ngưỡng Tùng Linh. Nhưng nét mặt cô vui trở lại khi Hân Ny nói

-Nhưng em sẽ tặng chị bức tranh đó

Tùng Linh nghe vậy liền phản đối

-Em có chắc không Hân Ny. Em không biết rằng Ý Như rất ghét chị sao. BIết đâu em ấy đem về sẽ phóng tên vào đó

Ý Như liếc Tùng Linh. Hân Ny bật cười rồi kéo Ý Như đi

-Vào đây, em sẽ cho người đem đến nhà cho chị

Khi Hân Ny và Ý Như đi rồi, Khiết San hỏi Tùng Linh

-Chị và Ý Như vẫn tốt chứ

Tùng Linh biết Khiết San nói về điều gì nhưng cô hỏi lại

-Tốt là sao Khiết San?

Khiết San trả lời

-Em thấy rằng chị vẫn còn yêu Ý Như và chị không dấu tình cảm đó đi nữa .

Tùng Linh đứng trước bức tranh mà mẹ Hân Ny vẻ, cô sờ lên đó

-Uhm. Nhưng em đừng lo, chị sẽ có cách giải quyết của riêng mình . Còn em sao rồi ??

Khiết San tinh ý để hiểu rằng Tùng Linh muốn Khiết San đừng hỏi nữa .

-Em chỉ lo cho hai người thôi. Em vẫn tốt . Công ty của ông sẽ không cạnh tranh với các công ty khác nữa . Ông muốn có cuộc sóng yên hòa và em cũng muốn vậy

Tùng Linh nhìn Khiết San

-Còn tình cảm

Khiết San mỉm cười

-Em dần dần có thể đẩy Ý Như ra khỏi tim mình .

Tùng Linh nháy mắt

-Hân Ny cũng lợi hại đó chứ

Khiết San đỏ mặt

-Em ấy rất tuyệt . Em thấy mình hợp với Hân Ny rất nhiều nhưng em chưa nói gì hết . Em không biết Hân Ny có đồng ý không và em cũng muốn đến với em ấy khi Ý Như không còn là nổi ám ảnh trong tim em

Tùng Linh vổ vai Khiết San

-Chị hiểu . Rất vui vì em tìm được hạnh phúc của chính mình . Hân Ny tuy vậy nhưng rất yếu đuối . Và Khiết San nè . Lấp đầy tình yêu vào tim Hân Ny nhé . Chị thấy được Hân Ny cũng có tình cảm với em đó . Cố lên

Khiết San cười tươi. Cô cảm thấy thoải mái khi không phải vướng vào mối tình tay ba nào cả . Cô thật sự mệt mỏi . Sau Diểm Hạ rồi đến Ý Như. Cô cảm thấy sợ . Giờ cô chỉ muốn yêu một người và người đó yêu mình . Cô nhìn Hân Ny và cảm thấy bình an. Cô nhất định sẽ làm Hân Ny vui vẻ . Rồi cô nhìn Ý Như thì thầm "Hãy hạnh phúc Ý Như. Chị lúc nào cũng sẽ bên em. Không cần biết vai trò là gì . Chị cũng sẽ ủng hộ em. "

Ý Như, Tùng Linh tạm biệt Hân Ny và Khiết San rồi lái xe về . Tùng Linh đưa Ý Như đến nhà mình . Khi cả hai nằm trên giường rồi, Ý Như vọc tóc Tùng Linh hỏi

-Chị nhất định phải đi sao??

Tùng Linh đang nhắm mắt trả lờI

-Nãy giờ minh đã nói chuyện này hơn chục lần Ý Như. Chị phải đi vì có việc mà

Ý Như bật dậy

-Nhưng chị đi đến hai tuần lận

Tùng Linh kéo Ý Như nằm xuống lại, cô vổ về

-Ngủ đi. Mai chị phải đi sớm đó

Ý Như cắn vào vai Tùng Linh làm cô la lên trong đau đớn

-Em giết người hả Ý Như

Ý Như vẫn hậm hực . Tùng Linh nhỏ nhẹ

-Chị sẽ về sớm thôi. Ngoan đi. Khi về chị sẽ có quà cho em

Ý Như không quan tâm

-Em cần chị thôi. Em không cần quà . Nếu chị phải đi thì em cũng không ép chị được . Nhưng em có một điều kiện

Tùng Linh biết Ý Như đang muốn nói gì nên cô lắc đầu

-Bỏ ý nghĩ đó đi. Chị sẽ không làm chuyện đó với em nữa đâu. Chúng ta đã ra luật rồi mà . Em muốn chị làm người tình của em chị cũng đã đồng ý rồi thì em phải theo luật của chị . Giờ em có đi ngủ không

Ý Như để mặt xuống gối la lớn

-EM GHÉT CHỊ

Tùng Linh vừa ngáp vừa nói

-Cảm ơn vì em ghét chị . Giờ thì yên lặng cho chị ngủ

Không thấy Ý Như có động tịnh gì hết nên Tùng Linh rất ngạc nhiên

-Ý Như, em ngủ nhanh vậy hả

Ý Như vẫn không trả lời, Tùng Lình vén tóc Ý Như qua một bên. Kéo mặt cô lên khỏi gối . Thấy gương mặt bí xị của Ý Như bắt đầu ngân ngấn nứoc mắt, Tùng Linh thở nhẹ

-Lại nhõng nhẻo nhẻo . Thôi được rồi . Chị sẽ đi một tuần thay vì hai tuần, chịu chưa.

Tùng Linh hôn khắp gương mặt Ý Như rồi dừng lại ở môi cô. Khi rời khỏi môi Ý Như rồi, Tùng Linh nói

-Chị đang để tội lỗi lấn áp con tim mình đó Ý Như. Em có hiểu không

Ý Như không hiểu Tùng Linh nói gì, cô đang hạnh phúc vì nụ hôn vừa mới xảy ra

-Em muốn hôn nữa

Tùng Linh nhìn Ý Như bật cười . Cô hôn vào chớp mũi Ý Như dịu dàng

-Ngủ đi công chúa của chị .

Vài phút sau Tùng Linh nghe tiếng thở đều của Ý Như. Cô thì thầm

-Khi mọi thứ xong hết rồi . Em phải hạnh phúc Ý Như nhé

END FLASHBACK

END CHAPTER 34

CHAPTER 35 ( Coming up)

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page4#ixzz1NwoP03Cf

Chapter 35

Chuyến đi này đối với Tùng Linh như làm cô phải suy nghĩ nhiều hơn. Những thông tin cô tìm được làm cho cô vừa sửng sốt vừa kinh sợ . Cô đã nghi ngờ rất lâu nhưng cô không nghĩ rằng nó lại đi quá xa sự tưởng tượng của cô. Ngồi trên xe, Tùng Linh mong về nhà thật mau. Cô đã ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ rồi . Quay sang Thuận cô hỏi

-Em làm hết công việc chị giao rồi đến tìm chị . Nhớ phải cẩn thận . Chị biết họ luôn cho người theo dõi chúng ta.

Thuận vừa lái xe vừa nói

-Chị đừng lo, em đã có sấp xế hết rồi . Bên phía cảnh sát cũng đã chuẩn bị xong. Em đã giao ít việc cho mấy đứa phụ trách và tụi nó sẽ làm mau chóng thôi. Chị có cần em cho người bảo vệ gia đình chị và chị không?

Tùng Linh đăm chiêu suy nghĩ, cô trả lời

-Chị nghĩ không cần thiết đâu. Chị biết mình phải làm gì . Em đừng lo. Nhưng em giúp chị coi chừng mẹ Ý Như.

Thuận hiểu Tùng Linh ám chỉ điều gì .

-Em biết . Chị an tâm đi

Tùng Linh nhắm mắt lại . Cô muốn tìm giấc ngủ .Gần hai tuần rồi cô chưa có một giấc ngủ ngon. Như sực nhớ đến hai chiếc túi bên cạnh, cô căn dặn Thuận

-Em cất kỷ nó giùm chị . Công ty chị sẽ nhờ đến một trong hai chiếc túi đó đấy

Thuận vỗ vỗ lên hai chiếc túi đó nói như đinh đóng cột

-Em lấy mạng sống mình bảo vệ nó

Tùng Linh thấy an tâm hơn. Cô nhìn ra cửa sổ . Chắc Ý Như giận cô lắm đây. Đã gần hai tuần rồi cô không gọi hay nhắn tin gì cho Ý Như hết . Cô hưa là chỉ đi một tuần nhưng rồi lại thất hứa . Cô biết chắc Ý Như sẽ thắc mắc nhiều thứ nhưng rồi sẽ không hỏi cô. Có lẻ cô và Ý Như có tính tự ái giống nhau nên cả hai sẽ không ai lên tiếng hỏi trước. Và vì cả hai đều biết người kia sẽ nói khi thấy cần thiết . Đôi lúc Tùng Linh suy nghĩ không biết điều đó có thể làm một mối quan hệ xấu đi hay không khi hai người đều không tâm sự nhiều với nhau. Đôi khi Tùng Linh thấy mình cần phải thay đổi . Nếu điều thay đổi đó tốt cho cả cô và Ý Như.

Nhìn đồng hồ, Tùng Linh thấy cũng đã đến giờ ăn trưa rồi nên cô quay sang nói với Thuận

-Đưa chị đến công ty Ý Như.

Thuận gật đầu rồi anh quẹo về hướng bên trái . Tùng Linh dừng lại rồi mua hai hộp cơm. Sau đó Thuận đưa cô đến công ty Ý Như. Vưa bước vào, Tùng Linh đưa tay lên miệng ra hiệu cho thư ký Ý Như im lặng khi cô ấy vừa định lên tiếng chào cô. Hiểu ý nên thư ký của Ý Như chỉ mỉm cười . Tùng Linh gõ cửa . Tiếng Ý Như từ trong vọng ra

-Vào đi

Tùng Linh mở cửa bước vào nhưng Ý Như vẫn đang chắm chú xem hồ sơ mà không màng nhìn lên. Tường thư ký của mình nên Ý Như nói

-Có gì không Mai Chi?

Tùng Linh bỏ đồ ăn lên bàn . Ý Như nhìn đồ ăn rồi mỉm cười . Cô vẫn đang chăm chú đọc tài liệu

-Chị đâu có dặn em mua đồ ăn. Em ăn cùng mọi người đi. Chút nừa chị sẽ ăn sau

Tùng Linh kéo sấp tài liệu trước mặt Ý Như ra.

-Trể rồi mà không chịu ăn thì bệnh đau bao tử của giám đốc sẽ tái phát trở lại đó

Nghe giong nói quen thuộc Ý Như ngước lên. Trên môi cô bất giác nở nụ cười . Vài giây sau nụ cười đó biến mất thay vào là gương mặt xụ xuống của Ý Như

-Sao không đi luôn đi

Tùng LInh giả vờ ngạc nhiên

-Đi đâu? À, thì ra có người không thích gặp mình nên mới đuổi mình đi . Nếu người ta không muốn gặp thì mình về vậy

Tùng Linh đi được vài bươc thì Ý Như la lên

-Nè người kia đứng lại không được đi

Tùng LInh quay lại mỉm cười . Cô giang đôi tay mình ra, nghiêng đầu cô nói

-Chị nhớ em Ý Như

Ý Như chạy lại lao vào vòng tay đó . Siết chặt Ý Như vào lòng . Tùng Linh dịu dàng

-Có nhớ chị không?

Ý Như hôn lên má Tùng Linh

-Rất nhớ . Nhưng em đang giận

Tùng Linh ngồi xuống ghế và kéo Ý Như ngồi trên đùi mình

-Giận chị vì chị về trễ và không cho em biết chứ gì

Ý Như gật đầu. Cô hờn mát

-Chị hết tiền thì cũng cho em biết chứ . Em đâu có ích kỷ không cho chị mượn đâu

Tùng Linh giả vờ như không hiểu

-Tại sao phải mượn ? Chị là người tình của em thì tiền mỗi tháng em trả cho chị cũng đủ xài rồi . Nhưng chị không hiểu là sao em nói chị thiếu tiền

Ý Như đánh nhẹ vào vai Tùng Linh

-Nếu không thiếu tiền thì tại sao không gọi điện thoại cho em. Vậy mà nói nhớ em

Tùng Linh cắn yêu vào má Ý Như

-Nhớ em và gọi điện thoại cho em là hai chuyên khác nhau công chúa à .Chị bận đến nổi không có thời gian ăn và ngủ nữa . Em không thấy chị ốm đi rất nhiều sao?

Nghe Tùng Linh nói vậy . Ý Như lấy tay rờ mặt Tùng Linh

-Ốm nhiều đó . Em không thích tình nhân của em ốm vậy đâu. Em phải tẩm bổ cho chị thôi. Chúng ta ra ngoài ăn nào

Ý Như kéo Tùng Linh đứng dậy . Chỉ vào hai hộp cơm, Tùng Linh hỏi

-Vậy còn hai cái này thì sao? Chị mua cơm hộp cao cấp cho em đó chứ mặc dù chị nghèo sơ xác

Ý Như tủm tỉm cười

-Để đó đi. Em phải đãi chị ăn đồ ngon mới được

Ý Như đan tay mình vào tay Tùng Linh rồi ra ngoài . Cô không quên dặn Mai Chi

-Chị có hai hộp đồ ăn trong phòng . Em vào đó giải quyết giùm chị . Chị sẽ lấy nữa ngày nghĩ hôm nay. Ai gọi thì em cancel hêt giùm chị

Mai Chi gật đầu

-Em biết rồi . Chào hai chị

Tùng Linh ngồi đằng sau cho Ý Như chở . Lâu lắm rồi Tùng Linh mới ngồi sau xe một người . Thấy trời nắng, Tùng Linh nói nhỏ vào tai Ý Như

-Lái xe khác nhé Ý Như. Trời nắng quá sẽ làm em bệnh đó

Ý Như lắc đầu

-Không được . Em muốn đi xe này

Tùng Linh tiu nghỉu . Cô hiểu vì sao Ý Như muốn lai xe honda này thay vì xe hơi.

-Em nên học lái xe hơi đi Ý Như. Lái mấy xe này nguy hiểm quá .

Ý Như vừa lái vừa nói át tiếng gió

-Em không thích mà

Tùng Linh xiết chặt eo Ý Như làm tay lái cô loạng choạng

-Em dang lái xe đó .

Tùng Linh thả lỏng vòng ôm.

-Tha cho em lần này .

Cả hai vào nhà hàng . Ăn xong, Tùng Linh dành chở . Cô và Ý Như đi uống nước rồi đi coi phim đến khuya mới về . Khi cả hai nằm trên giường rồi, Ý Như đem một quyển sổ và hai cây viết ra để trước mặt Tùng Linh

-Chúng ta chơi cờ ca rô. Ai thua sẽ phải trả lời câu hỏi của người thắng

Tùng Linh vừa ngáp vừa trả lời

-Chị chỉ muốn ngủ thôi.

Cô kéo mền lên đến tận cổ nhưng Ý Như kéo ra

-Không được ngủ . Chơi với em chút đi. Em hứa sẽ không hỏi những gì em biết chị không thích trả lời đâu

Tùng Linh bật dậy

-Thôi được rồi . Nhưng em thua em phải trả lời câu hỏi của chị và không được ăn gian đó nhé

Ý Như quả quyết

-Em có bao giờ ăn gian đâu. Lần trước vì bắt đắt dĩ thôi

Tùng Linh lắc đầu chịu thua Ý Như. Ván đầu tiên Ý Như thua, Tùng Linh hỏi

-Hai tuần nay ở nhà có gặp lại cô Minh không?

Ý Như thấy lạ khi Tùng Linh quá quan tâm đến vấn đề đó nhưng cô cũng trả lời

-Hai ngày trước cô Minh và em có đi ăn tối .

Tùng Linh định hỏi tiếp nhưng Ý Như giơ tay ngăn lại

-Thắng rồi mới được hỏi

Ván thứ hai Tùng Linh lại thắng . Cô cười đắc trí khi thấy Ý Như nhăn mặt

-Cô Minh và em đã nói gì với nhau

Ý Như cắn môi suy nghĩ

-Ai mà không biết họ mà nghe chị hỏi sẽ tưởng chị đang ghen đó Tùng Linh. Cô ấy và em chỉ nói chuyện về cuộc sống thôi. Cô ấy hỏi về ba mẹ em, về em. Còn cô ấy thì nói về ngày xưa khi cô ấy thành lập công ty của mình . Chỉ là những chuyện như vậy

Tùng Linh im lặng lắng nghe. Sau đó họ lại tiếp tục chơi. Ván thứ ba Ý Như thắng

-Hai tuần rồi chị qua Thụy Sĩ làm gì

Tùng Linh chóng càm

-Chị đi coi mấy mẫu hàng mới để đem về công ty. Khi khai trương lại . Chị muốn nó phải tốt hơn xưa rất nhiều . Với lại có vài điều chị phải lo.

Ý Như nhanh nhảu

-Điều gì vậy

Lắc lắc đầu, Tùng Linh nhắc

-Em nói phải thắng mới được hỏi mà . Chúng ta chơi một ván cuối nhé .

Ý Như nhìn đồng hồ , cô mè nheo

-Còn sớm mà . Chơi thêm đi

Tùng Linh nhất định không chịu . Ý Như đành bỏ cuộc

-Thôi thì chơi ván cuối cũng được

Ván cuối cùng Tùng Linh lại thắng Ý Như nằm bịch xuống giường .

-Em còn nhiều điều muốn hỏi mà . Thiệt tình

Tùng Linh dọn dẹp mọi thứ rồi nắm xuống . Kéo Ý Như nằm lên tay mình, Cô hôn lên tóc Ý Như

-Em có thể hỏi mà không cần chơi trò chơi đó . Nếu trả lời được thì chị sẽ trả lời

Ý Như mừng rỡ . Cô muốn hỏi về cha cô nhưng vẫn ngập ngừng . Tùng Linh xoa nhẹ lên vai Ý Như. Cô hiểu Ý Như muốn hỏi điều gì . Giọng cô nhẹ nhàng lên tiếng

-Cha mẹ em rất yêu em Ý Như. Họ chỉ mong em hạnh phúc nên muốn em cưới Phong Thiên. Họ luôn dành cái tốt đẹp nhất cho em. Nhưng có lẻ điều họ nghi tốt đẹp đó không có nghĩa rằng em thấy nó là tốt đẹp .

Thở nhẹ cô nói tiếp

-Cha mẹ em luôn vạch sẵng một chương trình cho em. Họ phải chắc rằng cuộc sống sau này của em chỉ là hạnh phúc . Khi cha em bị mất tích, chính chị là người tìm ra chú ấy . Nhưng rồi đến cái chết của chú ấy xảy ra, thật sự đó là ngoài sức tưởng tượng của chị . Chị không ngờ người mà chị yêu thương nhất cũng rời chị . Cô Hảo là người tình xưa của mẹ chị

Ý Như nhìn Tùng Linh ngạc nhiên. Tùng Linh cười hiền nhìn cô. Và tiếp tục kể

-Đúng vậy . Đến chị cũng ngỡ ngàng . Trước khi mẹ chị lấy ba chị, họ đã yêu nhau. Nhưng rồi vì gia đình không chấp nhận và ép mẹ chị đi lấy chồng . Ngày mẹ chị lên xe hoa là ngày cô Hảo đi du học . Khi cô ấy quay về thì mẹ chị không còn nữa . Mẹ chị ra đi khi mang thai chị . Bà đã rời khỏi chồng mình khi ông nghi ngờ đứa con trong bụng không phải của ông vì đêm động phòng hoa trúc ông phát hiện ra rằng mẹ chị không còn trong trắng nữa . Với hành trang là một đứa con trong bụng, vài bộ đồ và một ít tiền, bà đã sống như vậy . Cho đến khi chị được vài tuổi , mẹ chị bệnh nặng . Sau khi gặp ba Tùng và giao chị lại cho ông nuôi, mẹ chị qua đời . Chị nghĩ ba Tùng là người bỏ rơi mẹ chị nên từ nhỏ chị luôn hận ông. Chị tự tạo cho mình một bản tính mạnh mẽ để họ hiểu rằng con của mẹ chi phải là một người kiên cường, một người giỏi nhất . Nhưng không phải vậy mà gia đình xa lánh chị . Họ vẫn luôn ở bên và động viên chị . Đến khi chị học ra đại học, chị qua Thụy Sĩ vài năm. Ở bên đó, chị đi học đi làm . Tiền ba Hoàng và anh hai gởi qua, chị không dùng đến . Được hai năm, chị mở một nhà hàng và đến bây giờ vẫn còn bên đó . Chị dùng số tiền mình có được, mở công ty Linh Trân. Mới đầu chỉ là nhỏ thôi nhưng bây giờ em thấy đó . Nó không phải tầm thường đúng không? Nhưng rồi công ty của chị bị cháy nên chị phai bắt đầu lại mọi thứ .

Ý Như nghe mắt mình cay xè

-xin lỗi chị . Em không giúp được gì cho chị hết mà chỉ toàn làm phiền chị thôi

Tùng Linh mắng yêu

-Khờ quá . Em không biết cuộc đời của chị hạnh phúc như thế nào khi được em bước vào . Con tim ngỡ rằng đã chêt

của chị lại một lần nữa biết yêu. Chị yêu em thật nhiêu Ý Như à . Có lúc chị nghĩ rằng mình sẽ làm được, sẽ rời xa em được, nhưng rồi chị biết . Có chạy trốn như thế nào đi nữa hoặc có bao nhiêu người rồi sẽ đến trong cuộc đời chị cũng sẽ không làm chị hết yêu em. Chị phải đấu tranh thật nhiều để xa em, đê Khiết San mang hạnh phúc đến cho em. Nhưng rồi chính chị phải hoảng hốt khi nghĩ đến một ngày nào đó không có em bên mình . Chị cảm thấy mình yếu đuối và chị ghét cảm giác đó .

Tùng Linh hôn lên môi Ý Như

-Cảm ơn em đã không bỏ cuộc Ý Như à . Cảm ơn em vẫn luôn yêu chị dù bao nhiêu lần chị làm em đau. Chị hứa chị sẽ không rời xa em đâu. Chị sẽ bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của mình . Em tin chị không?

Ý Như nhìn vào mặt Tùng Linh. Cô mỉm cười hạnh phúc

-Em lúc nào cũng tin chị . Cho dù người ta có ngoảnh mặt lại . Ý Như cũng sẽ luôn nắm tay chị .

Tùng Linh ôm Ý Như thật chặt . Cô biết rằng người con gái này sẽ mãi là của cô.

-Em là tình yêu của chị, hy vọng của chị, là cả cuộc đời của chị .

Ý Như âu yếm hôn Tùng Linh. Cả một đoạn đường dài trong tình yêu. Cô đã kiên nhẫn và tiếp tục bước dù bao chông gai. Cô đã quyết định nắm chặt bàn tay Tùng Linh và không bỏ cuộc . Cuối cùng cô cùng đã có được trái tim Tùng Linh. Bao nhiêu công sức của cô quả là không uổng . Ý Như còn có nhiều điều muốn hỏi Tùng Linh. Chẳng hạn như Tùng Linh và mẹ cô đã nói gì với nhau mà sau hôm đó, Tùng Linh đã thay đổi thật nhiều . Cô còn muốn biết vì sao Tùng Linh lại quan tâm đến cô và bà Minh. Cô cũng muốn biết cha cô đã nói gì với Tùng Linh trước khi chết và sau khi Tùng Linh tìm lại ông lúc ông mất tích . Còn nhiều điều nữa . Nhưng đêm nay cô thấy đủ rồi . Những thương yêu đang chảy trong lòng cô đang ngày một nhiều hơn. Cô tìm môi Tùng Linh. Cô biết Tùng Linh sẽ không từ chối cô đêm nay, vì khi Tùng Linh đã nói ra những điều trong lòng mình rồi . Có nghĩa Tùng Linh là của cô trọn vẹn . Thì những chuyện như thế này sẽ phải xảy ra thôi.

Tùng Linh với tay tắt đèn khi cô đang nằm trên người Ý Như khi cả hai không còn gì vương víu trên người . Một đêm thật dài . Hanh phúc có phải đang mỉm cười với Tùng Linh và Ý Nhu không? Để trả lời câu hỏi này sau vây.

END CHAPTER 35

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page4#ixzz1NwoTKMPk

VALENTINE SPECIAL

Phong Thiên & Mỹ Thuyên

Phong Thiền nhìn đồng hồ rồi nhắn tin cho Mỹ Thuyên

-Xin lổi em, hôm nay phải giao bức tranh cho người ta nên anh vẫn còn đang ở chổ làm với Hân Ny. Anh sẽ về khuya lắm . Chúng ta sẽ ăn khuya với nhau nhé

Mỹ Thuyên nhìn điện thoại của mình . Cô cảm thấy có một chút thất vọng nhưng rồi lại mỉm cười . Cô biết Phong Thiên bận rộn nên không trách anh. Mặc dù hôm nay là ngày lễ tình nhân, nhưng không sao vì đối với cô chỉ cần có Phong Thiên là đủ . Mỹ Thuyên nhìn đồng hồ . Giờ cũng đã 7 giờ tối rồi . Nếu Phong Thiên không đi ăn với cô được, cô có thể đem đồ ăn đến cho anh mà . Hớn hở với kế hoạch của mình, Mỹ Thuyên xin phép ba mẹ rồi ra ngoài . Trước khi đi, bà Minh hỏi cô

-Con đi ăn với Phong Thiên à

Mỹ Thuyên ngoan ngoãn

-Dạ thưa mẹ, anh ấy bận nên con mua đồ ăn đến chứ không có ra ngoài

Bà Minh nhăn mặt . Ông Minh biết bà sẽ trách Phong Thiên. Không muốn Mỹ Thuyên không được vui nên ông lên tiếng

-Vậy cũng vui rồi . Con đi đi, nhớ lái xe cẩn thận

Mỹ Thuyên nháy mắt cảm ơn ba mình rồi chạy đi. Cô lái xe thẳng đến phòng vẻ của Phong Thiên. Mỹ Thuyên không khỏi ngạc nhiên khi không có ai ở đó . Cả đèn cũng tắt luôn. Mỹ Thuyên thở dài . Cô không hiểu sao Phong Thiên lại nói dối cô. Mỹ Thuyên nghe lòng hụt hẫng . Họ sắp là vợ chồng của nhau rồi . Mỹ Thuyên lúc nào cũng tâm sự với Phong Thiên. Tất cả những gì xảy ra với cô, cô điều chia sẻ và cô nghĩ Phong Thiên cũng vậy . Nhưng chắc có lẽ cô đã lầm

Mỹ Thuyên lái xe chạy lòng vòng thành phố sau đó cô lái đến căn nhà của cô và Phong Thiên. Căn nhà này cả hai gia đình đã tặng cho Phong Thiên và cô như là quà cưới . Nó là một căn biệt thự nhỏ . Mỹ Thuyên rất thích căn nhà này . Vì khi lần đầu tiên bước vào, cô cảm thấy thật dể chịu và ấm cúng . Sau đó Phong Thiên đã cho trồng đủ loại hoa vì Mỹ Thuyên thích như vậy . Anh cũng xây một hồ cá nhỏ phía sau. Đi ra xa chút nữa là toàn cây ăn trái . Phía bên phải có để một vài cái xích đu và cầu tuột . Phong Thiên nói với cô rằng anh muốn cho con của họ có một nơi để giải trí trong chính sau vườn của mình. Còn bên trái là một hồ bơi. Phong Thiên lúc nào cũng chu đáo và Mỹ Thuyên thật hạnh phúc . Mỹ Thuyên nghe trong lòng vơi đi những nổi buồn khi cô đang ngắm những bông hoa hồng đang nở . Hương thơm ngào ngạt làm cô thấy dể chịu . Nhưng Mỹ Thuyên ngạc nhiên khi trong nhà có đèn . Vì cô nhớ không lâm là lần trước khi cô và Phong Thiên rời khõi đây, chính tay cô đã tắt đèn . Mỹ Thuyên đi vào trong và cô không khõi ngạc nhiên . Dưới chân cô là một con đường nhỏ . Hai bên toàn là cánh hoa hồng, chỉ chừa chính giữa cho Mỹ Thuyên bước đi. Lối nhỏ này dẫn ra sau vườn . Khi cô vừa bước ra thì đèn được mở sáng hết . Cô như không tin ở mắt mình . Phong Thiên trong bộ đồ vest thật lịch sự đang ôm một bó hoa đứng nhìn cô. Khu vườn của cô được trang trí rất nhiều đèn . Và cả khu vườn được tuyết bao phủ . Mỹ Thuyên không biết có phải mình đang nằm mơ không. Phong Thiên đi lại, nắm bàn tay cô, anh đặt vào đó một nu hôn. Anh ôm cô vào lòng, thì thầm

-Happy Valentine bà xã . Ông xã đợi em rất lâu rồi đó

Mỹ Thuyên nghe mắt mình cay xè . Cô thút thít

-Em..xin lỗi ..Em đến tìm anh nhưng không gặp ...

Phong Thiên lau nước mắt cho Mỹ Thuyên, anh cười

-Sao lại khóc . Anh biết em sẽ đến đó tìm anh. Anh cũng biết em sẽ đến đây mà . Anh chỉ muốn cho em bất ngờ thôi. Em thích không?

Mỹ Thuyên gật đâu . Anh dắt cô đến chiếc bàn đã được để sẵng ở đó . Kéo cô ngồi xuống ghế, anh tắt bớt đèn, chỉ đê lại một ít ánh sáng rồi anh đốt đèn cày lên. Sau đó anh bày thức ăn lên bàn .

-Mọi thứ vẫn còn nóng . Em ăn đi. Chắc là đói bụng lắm rồi

Mỹ Thuyên đứng lên rồi cô đi lại bên Phong Thiên. Đặt lên má Phong Thiên một nụ hôn, Mỹ Thuyên thì thầm

-Cảm ơn anh ông xã

Phong Thiên cười tươi. Anh cảm thấy vui vì đã làm Mỹ Thuyên vui. Anh biết Mỹ Thuyên luôn sống nội tâm vì từ nhỏ cô đã không có nhiều tình thương của mẹ . Bà Minh luôn khắt khe với cô. Đôi lúc chính Phong Thiên cũng không hiểu vì sao. Cho đến khi anh và Mỹ Thuyên quen nhau, bà đã phản đối nhưng cả hai nhờ sự giúp đở của ba Mỹ Thuyên nên bây giờ mới được ở bên nhau. Anh luôn muốn mình sẽ mang hạnh phúc đến cho Mỹ Thuyên. Khi nghe Mỹ Thuyên nói rằng cô rất thích tuyết, thích một vòng ôm thật ấm áp trong cái lạnh của mùa đồng nên anh đã bỏ công cả ngày chỉ để làm những việc này cho cô. Khi anh nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Mỹ Thuyên anh biết rằng mình đã thành công. Anh nhất định sẽ không làm mất nụ cười ấy mà phải luôn làm nó hiện diện trên gương mặt của bà xã anh.

-Anh yêu em bà xã

-Em yêu anh ông xã, Happy Valentine

**********************

Khiết San & Hân Ny

Xong việc, Khiết San qua đón Hân Ny đi ăn trưa. Cô đã đặt sẵng một bó hoa thật đẹp và một món quà . Đến nơi, Hân Ny chạy ra khi thấy Khiết San đến cổng . Trao bó hoa và món quà cho Hân Ny rồi Khiết San lái xe đi. Hân Ny quay sang Khiết San hỏi

-Chúng ta đi đâu vậy chị Khiết San

Khiết San giơ một ngón tay lên miệng nói

-Bí mật . Chút nữa em sẽ biết thôi. Giờ em mở quà ra đi

Hân Ny mỉm cười rồi mở gói quà ra. Trong đó là một chiếc lắc thật dể thương với duy nhất một chữ I bằng hột xoàn được dính kèm trên chiếc chuông nhỏ. Hân Ny nhìn chiếc lắc là cô thấy có hai chổ để bỏ thêm chữ vào . Khiết San dừng xe lại và đeo nó vào Hân Ny. Sau đó cô tiếp tục lái xe đến nhà hàng . Cô gọi mấy món ăn mà mình và Hân Ny thích . Nhà hàng hôm nay không có ai cả . Chỉ có một chiếc bàn duy nhất dành cho họ thôi. Hân Ny biết đó là do Khiết San chuẩn bị . Cả hai vừa ăn vừa trò truyện rất vui.

Ăn uống xong, Khiết San chở Hân Ny đi dạo rồi đi shopping. Cô mua rất nhiều thứ cho cả hai. Khi ra xe, Khiết San đưa món quà thứ hai cho Hân Ny. Mở ra, Hân Ny thấy một cái chuông nhỏ thứ hai có chữ Love trên đó . Khiết San gắn nó lên trên chiếc lắc . Nhìn đồng hồ cũng đã xế chiều rồi, Khiết San đưa Hân Ny đến khu trượt băng. Lúc nhỏ mẹ Hân Ny hay đưa Hân Ny đến vì đó là môn thể thao mà Hân Ny thích nhất . Cho đến khi mẹ cô quà đời thì Hân Ny không đến nữa . Cô chỉ nghe Diểm Hạ kể một lần khi họ tình cờ nói chuyện với nhau và Khiết San đã nhớ . Cô phải cảm ơn trí óc tuyệt vời của mình . Vì Khiết San đã bao trọn nơi đây nên khi cả hai đến thì không có ai ở đó hết . Khiết San đã bắt Hân Ny bịt mắt mình lại và Khiết San nắm tay Hân Ny đi vào . Cô đã cố mua lại hết những bức tranh của mẹ Hân Ny và cô cũng mượn luôn những bức tranh do mẹ Hân Ny vẽ trong phòng tranh của Hân Ny mang đến đây. Cô treo nó xung quanh. Và còn những bức ảnh mà Hân Ny chụp với mẹ và ba cô được phóng to lên. Khi mở mắt ra, Hân Ny không khỏi ngạc nhiên và bât giác nước mắt cô rơi. Cô biết Khiết San đã tốn rất nhiều công sức làm những việc này cho cô. Khiết San đi lại hôn lên những giọt nước mắt đó thật nhẹ nhàng

-Chị hy vọng nước mắt em đang rơi là vì em hạnh phúc . Chị biết mẹ em đã đi và mang theo cả niềm vui của em. Hãy để chị thay mẹ em mang hạnh phúc đến cho em Hân Ny nhé . Hãy vứt hết những nổi buồn phiền của em đi. Bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ gom những tiếng cười và niềm vui vào tim thôi nhé .

Tiếng nhạc được mở lên sau khi Khiết San nói xong. Mang giầy trượt băng vào cho mình và cho Hân Ny, Khiết San kéo Hân Ny ra chính giữa và giơ tay ra

-Hãy đi cùng chị nhé . Chúng ta sẽ nắm chặt tay nhau như thế này mãi nhé

Hân Ny nhìn bàn tay Khiết San giơ ra. Run rẩy cô đặt tay mình vào tay Khiết San. Cô nghe tim mình thật ấm áp . Cảm giác bình yên tưởng đã mất nay lại tràn về .

-Cảm ơn chị Khiết San.

Khi cả hai đã thấm mệt rồi . Khiết San lái xe chở Hân Ny về nhà mình . Cô đưa món quà cuối còn lại cho Hân Ny. Và khi Hân Ny mở ra, cô thấy một cái chuông nhỏ với chữ You. Khiết San gắn lên cái cuối cùng vào chiếc lắc . Bây giờ nó đã trọn vẹn như tim của Khiết San và Hân Ny bây giờ vậy .

Mở cửa xe cho Hân Ny xong, Khiết San cuối người xuống . Hân Ny nhìn Khiết San và cô hiểu nên cô vòng tay qua cổ Khiết San cho Khiết San cỏng cô vào . Thì thầm vào tai Khiết San, Hân Ny hỏi

-Cõng em suốt đời chứ

Khiết San gật đầu

-Cho đến già

Khiết San mở đèn phòng ngủ của mình lên và lần nữa cô làm cho Hân Ny ngạc nhiên. Những cánh hoa hồng đỏ được rãi đầy trên giường . Sau đó Khiết San đi lại bên tủ , cô lấy một hộp nhỏ ra và đi đến bên Hân Ny. Cô ngôi lên giường và kéo Hân Ny lại gần . Cầm bàn tay Hân Ny, cô mở hộp ra và đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giáp út đó

-Hãy là của chị đêm nay, Hân Ny nhé

Hân Ny mỉm cười hạnh phúc . Cô cuối xuống hôn vào môi Khiết San. Cả hai cùng nói trong nụ hôn

-HAPPY VALENTINE

************

Tùng Linh & Ý Như

Nghe tiếng alarm, Ý Như giật mình thức dậy . Như thói quen Ý Như quay sang ôm người bên cạnh mình . Nhưng thay vì ôm người thì cô lại ôm trúng cái gối vì người đó đã bỏ đi từ sớm rồi . Ý Như vẫn không mở mắt, cô gọi

-Chị Tùng Linh

- Chị Tùng Linh à

-Chị di đâu rồi

Ý Như gọi đến lần thứ ba nhưng vẫn không nghe tiếng Tùng Linh làm cô thấy thật lạ . Đáng lẻ giờ này Tùng Linh vẫn ôm cô ngủ mà . Tùng Linh đã hứa là sẽ dành cho cô nguyên một ngày hôm nay. Lấy điện thoại gọi cho Tùng Linh nhưng lại bị khóa máy . Ý Như bật dậy . Bây giờ cô mới thấy chú ý đến tờ giấy trên bàn

-Công chúa của chị . Ngủ dậy không có chị thì cũng đừng đi tìm nhé . Hãy mau mau tắm rữa rồi thay bộ quần áo chị để sẳng cho em trong tủ đó . Chị cũng chuẩn bị mọi thứ cho em trong giỏ rồi đó . Nhớ đừng quên nó nhé . 9 giờ sáng sẽ có người đến đón em, đừng ngủ nướng baby. Thương em

Ý Như nhìn đồng hồ . Cô chỉ có nữa tiếng để chuẩn bị vì nãy giờ ngủ nướng . Đúng 9 giờ có người bấm chuông. Dù chưa chuẩn bị xong, Ý Như cũng chạy ra mở cửa . Cô nói

-Đợi một chút

Ý Như chạy vào nhìn gương lần cuối và ra xe. Ngồi vào xe rồi mà Ý Như cũng không biết mình đang được đưa đi đâu nữa . Cô nhìn cảnh xung quanh và không khỏi ngạc nhiên khi xe dừng ở sân bay. Người tài xế đưa cho cô một bao thơ rồi lái xe đi. Ý Như ngạc nhiên rồi mở bao thơ ra. Trong đó có một tờ giấy, chứng minh nhân dân của cô và một cái vé máy bay. Ý Như mở tờ giấy ra đọc

-Công chúa của chị . Em đừng vội mắng người tài xế đó bắt lịch sự nhé . Người ta có công chuyện phải đi đó mà . Bây giờ em mau vào trong đi nếu không máy bay sẽ bỏ em mà bay mất đó . Chị có để sẳng cái ipod trong giỏ sách tay của em đó . Thương em

Ý Như đi nhanh vào trong. Khi cô vừa thắt xong giây an toàn của mình thì tiếng cô tiếp viên vang lên. Cũng may là Tùng Linh mua first class cho cô nên Ý Như khỏi phải chen chúc . Khi cô tiếp viên ấy vừa nói xong thì Ý Như mới biết là mình đi Nha Trang. Cô không hiểu sao Tùng Linh lại đưa cô đi xa như vậy . Nhưng cô tin tưởng nơi Tùng Linh. Khi máy banh cất cánh, Ý Như lấy cái ipod trong giỏ ra. Cô bỏ vào tai và nhắm mắt lại . Không biết bao lâu thì cô nghe tiếng cô phóng viên đó một lần nữa . Cô nhìn đồng hồ thì đúng là giờ máy bay hạ cánh . Nhưng điều cô ngạc nhiên là không biết ai đã đắp cái mền lên người cô vì cô nhớ là cô chỉ để hờ nó trên đùi thôi. "Chắc là mấy cô nhân viên thôi" Ý Như nghĩ thầm .

Vừa bước ra sân bay thì có người đi lại mời cô lên xe. Người tài xế đưa cô đến một nhà hàng sang trọng ngay bờ biển . Vào trong, họ đưa cô lên sân thượng . Nơi đây họ trang trí thật đẹp . Vì Ý Như thích hoa Tulip nên cả sân thượng toàn hoa Tulip.. Duy nhất chỉ một bình hoa trên bàn là hoa hồng nhung. Họ còn làm một cái trần nhà che hết tất cả . Ý Như cứ ngỡ đây là ban đêm không phải ban ngày vì trên trần nhà đầy sao. Ý Như vẫn còn đang nhìn xung quanh thì nhà hàng cho người đem đồ ăn ra. Ý Như không biết khi nào Tùng Linh mới xuất hiện . Cô lấy điện thoại ra gọi cho Tùng Linh nhưng không được . Rồi tự nhiên đèn tắt . Ý Như còn đang ngơ ngác thì cô thấy đèn chiếu trước mặt cô. Tùng Linh đang ngồi với cây ghi ta và bắt đầu hát

Luôn Còn Nhau

BuXu

"1. Người yêu dấu hỡi, biết bên nhau rộn ràng con tim. Lời yêu dấu đó mãi riêng người (Chị) dù trong phút giây. Ước mong một ngày có nhau trong đời ta lại thấy tim ta chứa chạn

DK: Ta yêu nhau thật rồi, cùng sánh bước bên nhau trên đường đời . Dạt dào tình thương, ta yêu nhau êm đềm say đắm . Ngày mưa ngày nắng, tháng năm trôi xa xăm mịt mùng . Vẫn luôn còn nhau (Em), bên người (chị )mãi không xa ôi thiết tha. (Chữ em và chị mới là đúng bài hát, nhưng vì Tùng Linh hát nên không xưng em với Ý Như được)

2. Thật lòng muốn nói tiếng yêu kia nồng nàn trong tim. Nhẹ nhàng khe khẽ hôn môi người dịu dàng đắm say. Ước mong một ngày có nhau trong đời ta lại thấy tim ta chứa chan.

DK: Ta yêu nhau thật rồi, cùng sánh bước bên nhau trên đường đời . Dạt dào tình thương, ta yêu nhau êm đềm say đắm . Ngày mưa ngày nắng, tháng năm trôi xa xăm mịt mùng . Vẫn luôn còn nhau (Em), bên người (chị )mãi không xa ôi thiết tha.

Ý Như nhìn Tùng Linh hạnh phúc . Tùng Linh đi lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Ý Như, nháy mắt cô nói

-Happy Valentine, my princess

Tùng Linh đưa cho Ý Như một bao thư nữa . Cô ra dấu cho Ý Như mở ra. Ý Như giở ra đọc

-Công chúa của chị . Vì hôm nay là ngày dành cho em nên em có quyền xử dụng nó như thế nào em muốn . Chị sẽ phục vụ em thật chu đáo . Hãy suy nghĩ thật kỹ nhé . Chỉ duy nhất ngày hôm nay thôi đó và sẽ kết thúc lúc 7 giờ . Thương em

Ý Như đọc xong rồi nhìn Tùng Linh cười . Thấy nụ cười hơi gian của Ý Như làm Tùng Linh nghi ngờ

-Em có ý đồ gì đen tối phải không Ý Như

Ý Như nhăn mặt bất bình

-Sao lại nói em như vậy . Em đói rồi . Ăn xong sẽ cho chị biết em muốn gì .

Tùng Linh nhẹ nhàng gắp đồ ăn bỏ vào chén cho Ý Như. Ý Như cũng làm tương tự như vậy rồi nói

-Chị cũng ăn nhiều mới có sức phục vụ cho em.

Ý Như biết Tùng Linh rất ghét chơi những trò chơi nước vào buổi trưa. Cô không thích cái nắng gây gắt chiếu lên mặt mình . Cho nên khi nghe Ý Như nói muốn chơi, Tùng Linh đứng hình một lúc rồi cúi xuống nói

-Thưa công chúa, ý muốn của cô là trên hết

Họ thay quần áo xong đi ra biển . Ý Như hít một hơi thật dài . Cô giơ hai tay mình lên

-Thật là dể chịu quá . Chúng ta chơi trò chơi đi

Tùng Linh chiều Ý Như nên họ thữ tất cả các trò chơi. Chơi xong thì cũng đã chiều rồi . Nhìn đồng hồ, Ý Như không khỏi ngạc nhiên. Mới đây mà đã hơn 4 giờ rồi . Cô chỉ còn hai tiếng rưỡi nữa thôi. Tùng Linh đề nghị

-Em có muốn đi massage không??

Ý Như gật đầu . Cô thấy người mình mõi nhừ vì những trò chơi đó . Nằm yên cho người ta massage, Ý Như ngủ lúc nào không hay. Khi cô thức dậy thì không thấy Tùng Linh đâu nữa . Người nhân viên đưa một bao thư cho cô

-Công chúa của chị . Một ngày của em trôi qua rồi . Bây giờ em thay quần áo đi,chị đã để sẵng cho em rồi đó . Một chút nữa sẽ có người đưa em đến với chị . Mau nhé . Thương em

Ý Như bận một bộ đầm màu trắng rất dảng di. Chính giữa là sợ giây màu xanh lá cây. Xe đưa Ý Như đến biển lại . Biển này không phải biển cô và Tùng Linh chơi lúc chiều . Khi cô bước ra xe, Ý Như không thấy ai hết . Chỉ một mình cô thôi vì người tài xế đã bỏ đi rồi . Đi thêm chút nữa, Ý Như hoảng hốt khi dưới chân mình đèn bắt đầu nổi lên. Cô đi đến đâu thì đèn mở lên đến đó . Cho đến khi đèn sáng hết rồi , cô thấy Tùng Linh đang đứng chính giừa một vòng trái tim bằng đèn xung quanh, đợi cô . Tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên. Cô đi vào trong trái tim đó và đến bên Tùng Linh. Nắm bàn tay cô, Tùng Linh mỉm cười dịu dàng

-Ngày ....Tháng..Năm... công chúa của chị đã đến trong cuộc đời của chị

-Ngày ...Tháng ....Năm .....Ngày chị biết mình sẽ không thể rời xa nàng công chúa đó

-Ngày ..Tháng ....Năm ...Ngày tình yêu trở lại trong tim chị

-Ngày .... Tháng ..Năm ...Ngày đầu tiên chúng ta nắm tay nhau, em nhớ không?

-Ngày .... Tháng ..Năm ...Ngày chúng ta nói "I love you"

----- Và còn nhiều nữa Ý Như nếu chị nói có thể đến sáng mai chúng ta còn chưa được về nhà .

-Ý Như à, chị biết trong cuộc sống ít ai tìm được một tình yêu hoàn hỏa vì con người vốn đã không hoàn hảo rồi . Nhưng chúng ta cảm thấy trọn vẹn là vì mảnh ghép của em và chị là dành cho nhau. Cảm ơn em đã yêu chị thật nhiều, yêu chị một cách dịu dàng và yêu chị vì chị là chị . Cảm ơn em đã luôn ở bên chị, luôn đứng về phía chị và không bao giờ phàn nàn dù chị luôn làm em đau. Chị biết khi em trao tim mình cho chị, em không chờ đợi sự ngược lại và em vẫn luôn mỉm cười . Chị không nghĩ mình lại may mắn như vậy . Chị thấy mình như bay bỏng vì tình yêu em mang đến . Có đôi lúc chị nghĩ mình đang ở trong giấc mơ, nhưng thức dậy vẫn có em trong vòng tay chị cảm thấy cuộc đời không vô vị nữa . Đừng bao giờ rời xa chị và hãy luôn luôn bên chị Ý Như nhé . Cho đến khi chị đã luống tuổi và trở thành một bà già . Chị vẫn muốn có Ý Như trong vòng tay mỗi sáng thức dậy và được nghe em nủng nịu trước khi đi ngủ . Happy Valentine, công chúa của chị .

Nước mắt Ý Như rơi theo những lời nói của Tùng Linh. Cô lên tiếng

-Em không biết ngày mai sẽ như thế nào nhưng được ở trong vòng tay chị mỗi ngày là hạnh phúc . Chị thường nói với em sống cho kẻ khác thì mới là yêu, nhưng em thấy mình còn ích kỷ lắm . Em luôn muốn làm những gì em thích mà không nghĩ đến cảm giác của người khác, nhưng chính chị đã thay đổi em. Em thấy mọi thứ như không còn quan trọng nữa chỉ cần có tình yêu của chị . Nó như một ly rượu mạnh mà em không thoát ra được và em cũng không muốn thoát ra nó . Chị hãy nắm chặt tay em. Đừng đẩy em ra xa cũng đừng buông tay khi mọi thứ không như mình mong đợi . Trái tim em luôn thuộc về chị . Nó sẽ là hơi thở của chị . Cho đến khi chúng ta về già, em vẫn muốn mình được ở trong vòng tay chị . Em yêu chị Tùng Linh. Happy Valentine

Tùng Linh kéo Ý Như ôm vào lòng . Pháo hoa nổ tung trên nền trời rồi tạo nên một vòng trái tim rực sáng . Cuộc sống có khi cũng như pháo hoa đó . Sáng rồi lại tàn . Nhưng chỉ có tình yêu thật là vẫn luôn hiện hữu dù thời gian có qua đi.

Tùng Linh đưa Ý Như về . Đan tay vào nhau, Ý Như nghe lòng lâng lâng một hạnh phúc khó tả . Thứ hạnh phúc không thể mua được . Tùng Linh đưa Ý Như vào phòng tắm . Cô đã để sẵng một ít chocolate và rượu bên cạnh . Bồn tắm cũng đầy nước và hoa hồng ở trong. Tùng Linh đốt đèn cày lên. Chiếc áo đầm của Ý Như được bàn tay cô kéo xuống cho đến khi nó chạm đến gót chân Ý Như. Tùng Linh hôn vào cổ Ý Như khi cả hai nằm trong nước . Cô thì thầm

-You're mine and only mine.

END VALENTINE SPECIAL

CHAPTER 36 (COMING UP...)

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page4#ixzz1NwofHPzD

Chapter 36

FLASHBACK

Theo như dự tính thì Tùng Linh sẽ sang Thụy Sĩ để kiểm tra hàng, nhưng khi vừa đến phi trường thì mẹ Ý Như gọi điện thoại cho cô

-Hello Tùng Linh, là thiếm đây

-Dạ con chào thiếm

-Thiếm có thể gặp con hôm nay được không?

Tùng Linh chần chừ không biết trả lời sao thì bà Thái nói tiếp

-Thiếm hy vọng là không làm phiền con

-Dạ không sao. Chúng ta gặp ở đâu?

-Con hãy đến nhà thiếm nhé

-Dạ con đến liền

Cúp điện thoại với bà Thái xong, Tùng Linh không khỏi thắc mắc . Cô biết nếu không có gì thì bà sẽ không bao giờ gọi cho cô. Lấy điện thoại gọi cho Thuận và hủy bỏ chuyến đi, Tùng Linh kêu xe đến nhà Ý Như.

Bà Thái ra dấu cho Tùng Linh vào phòng của bà . Đưa lá thư cho cô bà bảo cô đọc đi. Tùng Linh giở thư ra

"Bà Thái

Có lẻ bà không biết tôi là ai nhưng tôi biết rất rỏ về gia đình bà . Tôi viết thư này cho bà chỉ mong bà hợp tác với tôi trước khi mọi thứ quá muộn . Bà nên khuyên con gái của bà không nên nhúng tay vào chuyện cạnh tranh với những công ty khác . Tôi nghĩ bà và nó nên sống một cuộc sống bình lặng thì hay hơn. Tôi cho bà trong vòng 3 tháng để ngăn con gái của bà lại và tốt nhất nên trực tiếp hủy bỏ mọi thứ . Nếu không hậu quả sẽ không như bà mong muốn đâu. Chồng bà đã là một ví dụ rất tốt đó . Tôi cũng khuyên bà không nên báo cảnh sát hoặc đem thư này đến cảnh sát . Nếu không thì hãy chờ hốt sác con gái bà đị "

Tùng Linh bàng hoàng khi đọc xong lá thư. Cô ngước mắt lên nhìn bà Thái như chờ đợi bà cho cô bie6t' nhiều hơn. Nhưng cô chỉ nhận lại cái lắc đầu của bà .

-Lá thư này thiếm nhận được khi nào ??

Bà Thái bỏ thư lại vào bao trả lời

-Thiếm nhận được hôm qua. Thiếm không dám cho Ý Như biết vì sợ làm con bé sợ . Suy nghĩ cả đêm thiếm không biết phải làm sao trừ tìm đến con. Thật ra thiếm đã biết tất cả mọi chuyện . Ba Ý Như trước khi qua đời có để lại cho thiếm một lá thư và kể rõ mọi thứ .

Bà tìm tay Tùng Linh nắm chặt

-Con bị thiệt thòi nhiều quá Tùng Linh. Gia đình này cứ luôn phiền đến con, nhưng thiếm hết cách rồi . Thiếm sợ Ý Như sẽ có chuyện . Nếu bây giờ nói Ý Như đừng lo chuyện công ty nữa, con bé sẽ không nghe lời thiếm đâu. Thiếm cũng không biết phải lam' sao nữa

Tùng Linh cũng không biết nói gì để giúp bà . Cô cũng có cái khó khăn riêng của cô. Nhưng tính mạng Ý Như và bà Thái rất quan trọng đối với cô .Tùng Linh không thể mất họ được

-Con nghĩ cứ để Ý Như làm những công việc em ấy muốn đi. Công ty của con cũng chưa hoạt động lại nên con nghĩ có khai trương lại sớm hay muộn cũng không sao. Con sẽ giúp thiếm trông chừng Ý Như và sẽ bảo vệ em ấy

Bà Thái mỉm cười biết ơn

-Cảm ơn con thật nhiều Tùng Linh. Cái chết của ba Ý Như cũng đè nặng trên vai con. Thiếm không chia sẽ gì với con được hết

Tùng Linh ôm vai bà

-Thiếm đừng nói vậy . Ý Như và thiếm là gia đình của con mà . Con có nhiệm vụ chăm sóc hai người . Trước khi chú qua đời con cũng đã hứa như vây rồi

Bà Thái thở dài

-Con bé nhà thiếm nó làm việc không biết nghĩ . Nó làm như nó là cái máy vậy đó . Thiếm biết chỉ có con mới làm nó vui vẻ thôi. Hãy ở bên cạnh và hãy là tinh thần của nó Tùng LInh. Thiếm biết con yêu Ý Như mà phải không?

Tùng Linh nhìn bà Thái ngỡ ngàng . Bà cười hiền

-Có người mẹ nào lại không biết con mình yêu ai. Hằng đêm trong giấc ngủ nó gọi tên con không thôi. Thiếm biết được con và Ý Như xa nhau vì cả hai là chị em họ . Nhưng nhìn con thiếm đau khổ như vậy thiếm lại thấy không đành lòng . Thiếm sẽ cho con biết một bí mật và hy vọng con sẽ giữ nó trong lòng thôi. Đừng nói cho Ý Như biết . Thiếm cũng có chuyện muốn nhờ con nữa

Bà Thái bỏ Tùng Linh ngồi đó bà đi lại mở tủ quần áo ra. Bà lấy chìa khóa dưới tủ và mở một cái tủ nhỏ bên trong tủ quần áo . Bà đem một cái hộp đã được khóa cẩn thận đến bên Tùng Linh. Bà dùng chìa khóa mở chiếc hộp này ra. Đưa một tờ giấy cho cô bà nói

-Năm Ý Như được 8 tuổi, trong một lúc ham chơi con bé chạy ra đường và bị xe đụng . Khi đến bệnh viện thì bác sĩ bảo rằng mất máu nhiều quá . Cả thiếm và chú của con điều muốn truyền máu mình cho con bé nhưng rồi cả hai chợt phát hiện ra rằng mình không phải là cha mẹ ruột của con bé khi bác sĩ nhìn chú thiếm lắc đầu . Con không biết cảm giác đó nó đau như thế nào đâu. Thiếm như người mất hồn còn chú của con chỉ biết ôm đầu . Nhưng rồi mọi thứ cũng qua đi. Ý Nhứ nó khỏe trở lại . Chú và thiếm hứa với nhau sẽ không nói cho nó biết . Tình thương chú thiếm dành cho Ý Như cũng không thay đổi mà còn tăng thêm nữa . Nó là đứa trẻ vô tội . Có lẽ con thiếm và con người đàn bà kia đã bị lấy lộn . Thiếm chỉ mong con giúp thiếm tìm ra được đứa con tội nghiệp của thiếm . Nếu nó có làm con của một gia đình nghèo khó nào đó . Thiếm muốn được bù đắp cho nó . Nếu nó làm con một gia đình khá giả thì thiếm cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc . Thiếm không mong nhận lại con mình, cũng không muốn Ý Như phải đau buồn . Nhưng thiếm thật sự không thể không nghĩ đến nó . Đã bao nhiêu năm nay, chú và thiếm vẫn đi tìm nhưng không được . Giờ chú con qua đời rồi . Thiếm chỉ biết nhờ con thôi. Mong con hãy giúp thiếm nhé .

Tùng Linh nghĩ nãy giờ mình nghe lầm . Cho đến khi bà Thái lay tay cô. Tùng Linh mới chợt tỉnh và nhìn bà

-Con sẽ giúp thiếm

Bà Thái vui mừng

-Cảm ơn con nhiều lắm Tùng Linh. Bây giờ con biết con bà Ý Như không phải là máu mủ của nhau, vậy con đừng làm con thiếm đau khổ nữa . Đem lại hạnh phúc cho đứa con tội nghiệp của thiếm Tùng Linh

Ra khỏi nhà bà Thái rồi mà Tùng Linh vẫn tưởng mình nằm mơ. Cô không ngờ mọi thứ lại rắc rối như thế này . Cô cùng không biết mình nên giận ai nữa . Nếu họ nói ra sớm có phải là tốt hơn không. Cô và Ý Như sẽ không phải khổ sở như thế này . Có phải mọi thứ bây giờ muộn quá không? Tùng Linh có nên cho mình và Ý Như một cơ hội nữa ? Cô không chắc vì cô không biết mình có đem lại hạnh phúc cho Ý Như không. Cho đến khi buổi đấu giá đêm đó . Tùng Linh đến với nhiều mục đích nhưng mục đích quan trọng nhất là bảo vệ Ý Như. Rồi đêm đó họ lại thuộc về nhau để rồi vài ngày sau Tùng Linh lại chạy trốn một lần nữa . Nhưng Ý Như đã trói cô lại rồi . Và cô thích thú khi biết rằng mình có bay đi đâu rồi cũng sẽ lại về trong vòng tay Ý Như

END FLASHBACK

Ngồi nhấm nháp ly cà phê đen một mình, Tùng Linh nhìn dòng người qua lại . Lá thư lần trước bà Thái đưa cho cô, cô đã đọc đi đọc lại cả mấy chục lần mà không hiểu vì sao. Có lẻ cô muốn tìm một chút manh mối gì trên lá thư đó, nhưng rồi đành thất vọng . Bao nhiêu thứ cô tìm được từ Tây Nguyên, cô có thể đoán ra được người đó là ai, nhưng rồi cô lại nghĩ nó không đơn giản như vậy . Nếu vì tiền bạc mà giết chết ông Thái và bà Hảo thì không có lý chút nào vì người đó không thiếu tiền mà lại rất giàu có . Tùng Linh thừ người ra suy nghĩ không hay Ý Như lấy điện thoại ra chụp mình . Nghe tiếng Ý Như cười khúc khích Tùng Linh quay lại

-Em chụp hình lén người khác như vậy là có tội đó

Ý Như đi lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tùng Linh. Cô ngắm tấm hình trong điện thoại với gương mặt thích thú

-Người yêu của em dể thương ghê. Mà chị đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy ??

Tùng Linh bỏ một ngón tay lên càm rồi chắc lưỡi

-Chị đang suy nghĩ không biết có nên nói với em chuyện này không?

Ý Như dụ Tùng Linh

-Chị nói em nghe đi rồi em sẽ nói chuyện này cho chị biết

Tùng Linh chưa kịp nói thì chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Ý Như làm cô chú ý

-Ai cầu hôn em vậy ??

Ý Như giơ nhẫn lên xăm se

-Đẹp phải không? Ông giám đốc công ty Đá Xanh cầu hôn với em đó

Tùng Linh gật gù

-Và em đồng ý

Ý Như vỗ tay

-Tất nhiên rồi . Giàu có, biết chiều chuộng, không làm em bực bội . Tại sao không đồng ý chứ . Nếu chị thì chị có đồng ý không? Mà chị đang ghen à ??

Tùng Linh chụp cánh tay Ý Như kéo cô lại gần mình, với chất giọng có thể giết người khác , cô thì thầm

-Biết là em đang nói chơi nhưng chị muốn cho em biết một điều . Nữa dòng máu đang chảy trong co người chị là máu ghen đó nên em đừng bao giờ làm chị nổi ghen. Nó rất kinh khủng đó

Ý Như thổi lên mặt Tùng Linh, cô giựt tay mình lại và ngả lưng ra sau.

-Biết là em đang nói chơi nhưng chị muốn cho em biết một điều . Máu đang chảy trong con người chị hơn một nữa là máu ghen nên tốt nhất em đừng bao giờ làm chị nổi ghen. Nó rất kinh khủng đó

Tùng Linh nhún vai rồi cô cười gian tà

-Tùy em. Nhưng chị người mà tặng nó cho em sẽ rất vui nếu được cùng em ........ Cho em điền vào chỗ trống đó

Ý Như đứng dậy với gương mặt đỏ gắt

-Chị thật là hư hỏng . Em không nói với chị nữa . Em đi trả tiền rồi đi về đây.

Tùng Linh bật cười đứng dạy đi theo Ý Như.

-Chờ chị với, đi nhanh quá sao chị theo kịp

Ý Như đứng lại rồi giơ tay mình ra. Tùng Linh đi lại đan tay mình vào đó . Cô chỉ chỉ vào chiếc nhẩn hỏi

-Sao rồi ? Em có đáp ứng nhu cầu cho người đó không?

Nguýt dài, Ý Như phụng phịu

-Không chơi với chị nữa . Đêm nay em không đi qua thăm ông với chị được . Em có hẹn với cô MInh

Tùng Linh dừng lại làm Ý Như dừng lại theo

-Sao lại là cô ấy nữa . Chị đã nói với em là đừng tin vào ai cơ mà

Ý Như biết Tùng Linh lo cho mình nên mới nói như vậy . Cô dịu dàng

-Em và cô Minh có một kế hoạch và em nghĩ nó tốt cho cả hai công ty. Em....

Tùng Linh nghiêm mặt, giọng cô lạnh lùng

-Chị nghĩ em nên nghe lời chị thì tốt hơn. Dành thời gian cho mẹ em nhiều hơn đi. Đừng chỉ lo cho công việc . Công ty của chị sẽ sớm mở lại thôi. Chúng ta hợp hai công ty lại . Em sẽ có nhiều thời gian làm những việc mình yêu thích . Không phải em rất ghét kinh doanh đó sao?

Ý Như không hài lòng với lời nói của Tùng Linh nhưng cô vẫn nhẹ nhàng

-Chị không nên xắp đặt mọi thứ cho em như vậy . Em biết mình đang làm gì . Em đã hứa là khi công ty của chị hoạt động trở lại em sẽ rút lui và nhường quyền diều dành cho chị . Em sẽ cùng học vẽ với Hân Ny và dành thời gian cho gia đình nhiều hơn. Nhưng bây giờ chị hãy cho em làm những gì em cảm thấy cần thiết đi

Tùng Linh biết mình vô lý khi nói như vậy, cô thở nhẹ . Cô ôm Ý Như vào lòng

-Xin lỗi em. Chị chỉ không muốn em lạo lực quá thôi. Nếu em muốn hợp tác với cô Mình chị cũng không cản nhưng chị muốn em phải cho chị biết em đang làm gì . Hiểu không

Ý Như hôn lên má Tùng Linh thay cho câu trả lời . Họ tiếp tục đi. Mỗi bước đi của Tùng Linh như nặng hơn. Cô có linh cảm chuyện gì đó sẽ xảy ra và cô lo sơ. Nắm chặt tay Ý Như, Tùng Linh sợ hạnh phúc lại một lần nữa rời xa cô.

END CHAPTER 36

CHAPTER 37 (Coming Up...)

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page4#ixzz1NwoirXrx

Chapter 37

Trong lỉnh vực kinh doanh người ta thường đòi hỏi mình phải biết và hiểu đối thủ cạnh tranh với mình như thế nào . Đó cũng chưa đủ , nó còn đòi hỏi người ta phải biết mặt hàng nào khách hàng yêu thích và còn nhiều điều nữa . Từ khi quyế định mở công ty lần đầu tiên, Tùng Linh đã suy nghĩ rất kỹ về những vấn đề đó, nhưng hiểu biết quá nhiều cũng chưa chắc thành công nếu kém may mắn . Tùng Linh có cái may mắn và cái không may mắn của mình . Và cái quan trọng nhất để thành công là những quyết định mình đưa ra phải đúng và chính xác nhất . Tùng Linh không biết đến gặp bà Minh tối hôm nay có phải là quyết định đúng nhất của cô hay không nhưng cô đành phải liều vậy . Coi như đây là một trò chơi. Luật chơi thì phải có người thua và thắng . Tung Linh hy vọng mình không nằm trong túp người thua đó . Thôi thì hãy để thời gian xem xét vậy .

Tùng Linh bước vào công ty bà Minh với nét mặt lạnh lùng. Trên tay cô cầm một bao thư dầy cộm . Cô đi thẳng vào văn phòng bà Minh mặc cho thư ký của bà ngăn cản. Mở cửa thật mạnh, cô làm bà Minh hoảng hồn ngước lên. Nhìn Tùng Linh ánh mắt dò xét, bà quay sang khoát tay ra hiệu cho cô thư ký của bà ra ngoài . Với gương mặt vẩn còn sợ sệt cô đóng cửa lại. Tùng Linh mở bao thư ra, thảy một xấp hình lên bàn bà và rít giọng

-Tốt nhất cô hãy ngừng ngây cái trò bẩn thỉu này lại đi. Đừng làm người khác khinh thường mình như vậy

Bà nhin xấp hình rồi như bà hiểu vì lý do gì Tùng Linh nổi giận như vậy . Bà biết nếu chỉ vì người trong hình thì cho dù Tùng Linh có bực, bà tin cô vẫn đủ bình tỉnh để giải quyết chứ không nóng nảy đi vào công ty bà như bây giờ . Nhếch môi bà nói

-Con bé đó có sức ảnh hưởng đến con nhiều như vậy sao Tùng Linh? Cô nghĩ con nên học cách bình tỉnh của mẹ con chứ . À mà phải xưng là dì với con chứ dù sao ta và mẹ con cũng là chị em cơ mà

Tùng Linh chống tay xuống bàn , nhìn thẳng vào mắt bà

-Đừng đem mẹ tôi vào đây. Bà nói sao? Bà là chị em của mẹ tôi ư? Bà xứng đáng à ?

Bà Minh vẫn bình thản

-Con không nên nói chuyện với ta kỉu như vậy . Có phải mẹ con chết sớm nên không ai dạy con phải lể phép với người lớn sao?

Bà Minh biết Tùng Linh sẽ nói nóng nếu bà đem mẹ cô ra nói . Nhưng Tùng Linh làm bà ngạc nhiên. Vẫn gương mặt lạnh lùng, cô không rời mắt khỏi gương mặt bà . Cái nhìn làm lòng bà dâng lên nổi bất an. Giọng Tùng Linh cứng rắn

-Nếu chỉ để tôi nổi nóng mà đem một người đã chết ra nói thì thật là bỉ ổi . Nhưng bà đừng lo. Những chuyện bà đã làm tôi sẽ đem từng cái ra ánh sáng . Tôi không nói ngoa đâu. Một chút kính trọng trong tôi dành cho bà đã chết lâu rồi . Làm lỗi thì nên nhận lỗi đi. Không ai dạy bà điều đó sao? Nếu vậy thì bà cũng nên đi học lại đi. Vì một đứa lớp một cũng hiểu điều đó mà.

Bà Minh trừng mắt nhìn Tùng Linh. Đây là lần đầu tiên có người dám ăn nói với bà như vậy . Ngày xưa cho dù bà có làm gì, Linh Trân cũng không dám nói chuyện với bà như thế .

-Con cũng nên dừng ngây lại cái thái độ đó đi. Nếu không...

Tùng Linh cắt ngang bà với giọng thách thức

-Nếu không thì sẽ làm sao? Bà sẽ làm như bà đã làm một lần nữa à . Bà nghĩ tôi là ai đây? Lời bà dọa không làm tôi sợ đâu. Tôi khuyên bà nên dừng tay lại đi. Mỹ Thuyên là con gái của bà cơ mà . Tại sao lại muốn phá cái hạnh phúc mà em ấy đang có . Bà nên suy nghĩ kĩ những lời tôi nói

Tùng Linh nói xong rồi bỏ ra ngoài . Trước khi mở cửa ra cô quay sang nói với bà lần nữa

-Ý Như mà có chuyện gì tôi sẽ trả lại cho bà gấp đôi những gì bà gây ra cho em ấy .

Tùng Linh bỏ đi rồi, bà Minh bóp chặt hai tay mình lại thành hai nắm đấm . Bà rít qua kẻ răng

-Đến nước này rồi tao sẽ cho những người quanh mày ra đi từng người một

Bà cầm điện thoại lên gọi cho Lâm

-Ngươi làm ăn kĩu gì vậy

-Thưa bà chủ ....

-Im đi. Có chút việc cũng làm không xong. Bây giờ đã lộ hết rồi ngươi biết không?

-Có cần tôi thủ tiêu nó không?

-Thôi khỏi . Nó đã khai hết rồi . Ngươi tiếp tục theo dõi bọn nó cho ta. Ta có kế hoạch mới đây. Tối nay gặp

-Dạ bà chủ

Cúp máy xong, bà điện thoại cho Mỹ Thuyên nhưng Mỹ Thuyên không nghe máy . Bà lấy làm lạ vì có chuyện gì đi nữa, Mỹ Thuyên không bao giờ không bắt điện thoại khi bà gọi . Bà lấy chìa khóa và đi ra ngoài .

****

Tùng Linh rời khỏi công ty bà Minh, cô lái xe ra mộ mẹ mình . Cô không nói gì hết chỉ nhìn hai tấm bia trước mặt mình rồi thở dài, một lúc sau cô đứng dậy rồi qua mộ ông Thái .

-Chú à , con xin lỗi . Những chuyện chú giao iao cho con, con vẫn chưa làm được gì hết . Quyển sổ đó tìm ra được manh mối rồi những manh mối đó lại biến mất . Ý Như thì đang bị nguy hiểm mà con không thể nói gì cho em ấy biết được . Chú chỉ cho con biết con phải làm sao đi. Con đã tìm ra người đứng phái sau điều khiển mọi thứ rồi nhưng vẫn chưa tìm ra đủ chứng cớ để buộc tội.

Tùng Linh lại thở dài . Cô ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng để khi thức dậy cô không phải lo lắng quá về nó .

Ngồi đó không biết bao lâu thì điện thoại của Tùng Linh vang lên

-Hello Ý Như

-Chị Tùng Linh à, chị đến quán bar XXXX nha. Phong Thiên có chuyện rồi

Tùng Linh tức tốc đứng dậy lái xe đến quán bar mà Ý Như vừa nói . Bước vào, cô thấy Phong Thiên đang ôm chai rượu uống còn Ý Như thì cản lại . Cô đến và giụt phăng chai rượu khõi tay Phong Thiên. Kéo Phong Thiên đi ra ngoài . Tìm chổ vắng vẻ cô kéo Phong Thiên ngồi xuống

-Út muốn gì , để con yên

Tùng Linh muốn đi lại đánh cho Phong Thiên một trận để anh hiểu ra điều mình đang làm là ngu ngốc nhưng cô làm không được . Cô đi lại ngồi xuống bên cạnh Phong Thiên

-Mọi thứ điều có cách giải quyết của riêng nó . Sao Thiên mau buông xuôi vậy .

Phong Thiên loạng choạng đứng dậy nhưng Tùng Linh kéo vai anh ngồi xuống lại . Kéo gương mặt anh để nhìn mình cho rõ, Tùng Linh nhẹ giọng

-Đi giải thích rõ ràng với Mỹ Thuyên, út biết khi giận có lẻ Mỹ Thuyên sẽ không nghe Thiên nhưng càng như vậy thì Thiên càng phải quyết tâm làm cách nào để em ấy chịu nghe. Chứ không phải đi uống rượu như vậy .

Thiên nhìn Tùng Linh rồi gật đầu

-Thiên xin lỗi út . Thiên biết mình sai rồi . Út tin Thiên không có làm chuyện đó chứ . Thiên sẽ tìm ra người nào làm và sẽ không tha cho họ đâu

Tùng Linh đánh nhẹ lên trán Phong Thiên

-Cái ông ngốc này . Đi lo làm lành với vợ mình đi. Chuyện đó út sẽ lo. Thiên không được làm gì hết . Hiểu chưa

Phong Thiên biết khi Tùng Linh nói vậy thì cách tốt nhất anh không nên làm gì cả . Tùng Linh nói nhỏ gì đó vào tai Phong Thiên rồi cô kêu Ý Như đi vào xe đợi cô sau đó cô gọi điện thoại cho Mỹ Thuyên. Nữa tiếng sau thì Mỹ Thuyên đã có mặt ở đó . Thấy Tùng Linh, cô chạy lại

-Anh ấy đâu rồi út

Tùng Linh chỉ Phong Thiên đang nằm ở đó . Cô giúp Mỹ Thuyên đem Phong Thiên vào xe. Trước khi Mỹ Thuyên cho xe chạy đi, Tùng Linh nói nhỏ với cô

-Út biết chuyện này là chuyện của hai đứa, nhưng vì út rất thương cả hai nên út hy vọng Thuyên ngồi nghe Phong Thiên giải thích trước khi kết tội cháu của út như vậy . Út biết ngày xưa Phong Thiên rất quậy phá nhưng tình yêu của Thiên dành cho Thuyên đã giúp Thiên trở thành người tốt hơn. Hãy nghe lời út một lần đi nhé và chăm sóc thằng chaú của út giùm út

Mỹ Thuyên gật đầu

-Thuyên biết rồi . Cảm ơn út . Tại Thuyên quá cố chấp thôi. Thuyên biết mình cần phải làm gì

Nhìn chiếc xe Mỹ Thuyên khuất dần rồi, Tùng Linh đi vào xe mình . Ý Như vòng tay lại liếc cô

-Linh có biết em đợi lâu lắm không? Có kế hoạch gì cũng phải nói trước chứ . Cũng hên em thông minh nên không bước ra nếu không Mỹ Thuyên sẽ không tin là em bị say đâu

Tùng Linh ngạc nhiên nhìn Ý Như

-Sao em biết hay vậy

Ý Như nguýt dài

-Em mà không hiểu chị nghĩ gì thì ai hiểu chị bây giờ . Nếu không nói vì em và Phong Thiên điều say mà chị chỉ chăm sóc được một người thì em nghĩ Mỹ Thuyên không thèm đến đây đâu. Với lại không phải chị muốn Mỹ Thuyên nhìn thấy Phong Thiên như vậy để cô ấy mủi lòng hơn sao. Hai người thiệt là .

Tùng Linh bật cười . Cả ngày hôm nay cô hết bực bội cái này thì bực bội cái khác . Chỉ có ở bên Ý Như cô mới cười tươi và thoải mái như vậy . Chồm sang hôn một cái thật kiêu vào má Ý Như, cô nói

-Nhớ em chết được . Về nhà thôi. Chị muốn ôm em quá

Ý Như nhìn Tùng Linh rồi cô mỉm cười . Cô cũng nhớ Tùng Linh thật nhiều . Cả ngày hôm nay không gặp rồi còn gì .

-Sao em biết Phong Thiên ở đây vậy ??

Ý Như vừa massage bàn tay Tùng Linh vừa trả lời

-Bạn em vô tình thấy Phong Thiên ở đây nên đã gọi cho em. Mà Mỹ Thuyên giận chuyện gì vậy

Tùng LInh kể cho Ý Như nghe nhưng cô không nói cho Ý Như rằng cô biết người nào làm

-Ai mà ác vậy . Sao lại muốn hại hai người họ . Chị sẽ điều tra ra chứ

Tùng Linh bóp nhe tay Ý Như

-Chị sẽ tìm ra, em đừng lo. À, có phải ngày mai em đi gặp cô Minh không?

Ý Như gật đầu . Cô thấy hơi lạ khi Tùng Linh hỏi cô điều này vì Tùng Linh hứa sẽ không can thiệp vào

-Chị sẽ đi với em

Ý Như giật mình

-Hả ?

Tùng Linh chạy xe vào trong sân nhà rồi dừng lại . Cô mở cửa xe cho Ý Như rồi cả hai đi vào trong

-Từ hôm nay chị muốn mỗi khi em đi gặp cô Minh chị đều đi cùng . Có được không?

Ý Như biết có từ chối cũng bằng thừa vì khi Tùng Linh quyết định rồi khó ai có thể làm cô thay đổi

-Được mà . Công chúa cũng cần người theo bảo vệ mà

Ý Như hất mặt rồi bỏ đi vào trong. Cô quay lại và bắt gặp nụ cười của Tùng Linh. Cô quay đầu lại bỏ chạy vào phòng . Tùng Linh đuổi theo

-Công chúa em chạy đi đâu vậy

Ý Như vừa cười vừa la

-Công chúa ra lệnh chị không được đuổi .....

Nhưng lời nói của cô đã bị Tùng Linh chặn lại bằng một nụ hôn. Tùng Linh dùng chân đá cửa phòng lại rồi cùng Ý Như ngã nhào xuống giường . Nhưng cô không biết rằng có người vừa nhắn tin trong điện thoại của cô môt tin nhăn rất quan trọng .

END CHAPTER 37

CHAPTER 38 (COMING UP....)

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page4#ixzz1NwolbYWJ

Chapter 38

Ý Như nhìn bình hoa trên bàn mình mà không khỏi mỉm cười . Dạo này không hiểu sao Tùng Linh điều gởi đến cho cô một bó hoa với các loại khác nhau với những lời nhắn thật ngọt ngào . Cô có hỏi và Tùng Linh chỉ nói vì Tùng Linh muốn mỗi khi nhìn những bông hoa đó, Ý Như sẽ hiểu được Tùng Linh yêu Ý Như nhiều như thế nào . Đã vậy khi về nhà, Ý Như điều thấy bình hoa được thay đổi mỗi ngày . Nhưng chỉ một loại hoa thôi đó là Tulip . Mỗi ngày Tùng Linh chỉ thay đổi màu sắc của nó thôi. Không biết có ai tin rằng tình yêu không có điểm dừng không, vì Ý Như cảm thấy cô yêu Tùng Linh mỗi ngày nhiều hơn và không biết khi nào mới dừng lại . Có lẻ đến cuối cuộc đời cô cũng không ngừng yêu.

Ý Như giở tờ giấy nhỏ ra đọc

"Chị cảm thấy ngày nào còn em bên chị là ngày đó thật đẹp . Công chúa nhỏ của chị hãy mỉm cười cả ngày hôm nay nhé . I Love you"

Đọc xong mà nụ cười vẫn không tắt trên môi Ý Như. Chợt cô nghe tiếng gõ cửa và khi được phép của cô rồi, Mai Chi bước vào với một bó hoa. Cô không khỏi ngạc nhiên vì hoa Tùng Linh tặng cô đang nằm trên bàn cô. Không lẻ Tùng Linh lại tăng cho cô một lần nữa . Mà nếu như vậy thì đâu cần phải bọc bó hoa lại cẩn thận như vậy .Cô không tài nào đoán ra hoa đó là hoa gì . Ra hiệu cho Mai Chi đi ra ngoài . Cô mở bó hoa ra và trừng mắt nhìn nó . Trước mặt cô là một bó hoa hồng đen. Chỉ một màu đen. Cả lá của nó cũng vậy . Nhưng đặc biệt là trên lá và hoa có nước màu đỏ nhìn vào như máu . Cô nghe mùi tanh sọc lên mũi mình. Đứng dậy lùi ra xa, Ý Như lấy tay chặn ngực của mình . Nếu là một ai khác có lẻ quá sợ hãi họ đã la lên rồi . Nhưng Ý Như cũng ngạc nhiên với chính mình . Cô cảm thấy ghê tởm . Lấy điện thoại gọi cho Tùng Linh. Cô nghe tiếng tút rồi điện thoại cúp mất . Cô gọi lại một lần nữa thì Tùng Linh bắt máy

-Hello chị Tùng Linh. Làm ơn đến công ty em nhé

Tùng Linh nghe giọng Ý Như có vẻ không được ổn nên khi vừa cúp máy xong cô vội vã lái xe đến công ty Ý Như. Vừa đến cửa văn phòng Ý Như thì Ý Như chạy lại ôm cô thật chặt . Với tay đóng cửa lại, Tùng Linh nhìn nét mặt hoảng hốt của Ý Như hỏi

-Chuyện gì vậy Ý Như? Em không sao chứ

Ý Như chỉ chỉ lên bàn của cô. Tùng Linh nhìn theo hướng ngón tay Ý Như và không khỏi bàng hoàng . Cô đi gần lại xem xét . Vổ nhẹ lên lưng Ý Như cô an ủi

-Em đừng sợ Ý Như, để chị coi nó một chút .

Tùng Linh dùng ngón tay của mình quét nhẹ lên cánh hoa và đưa lên mủi ngữi . Ý Như nhìn cô hỏi

-Là máu đúng không chị Tùng Linh

Tùng Linh gật đầu . Cô nói nhỏ

-Không phải máu người . Em có đọc tờ giấy đó chưa

Ý Như nhìn tơ giấy Tùng Linh chỉ, cô nhíu mày

-Dạ chưa, lúc nãy nhìn thấy máu ghê quá . Em không chú ý . Chị nghĩ ai làm vậy ??

Tùng Linh cầm tờ giấy lên rồi cả hai cùng đọc

"Cái này là cảnh cáo thôi. Lần sau máu này không biết là máu ai nữa đó ."

Tùng Linh dùng mắt để đếm bao nhiêu đóa hoa hồng đen đang nằm trên bàn Ý Như. Và như cô dự đoán, nó cùng số với những người thân của Tùng Linh. Nếu vậy bà Minh muốn cho cô biết rằng nếu cô tiếp tục điều tra thì mỗi người trong gia đình cô sẽ không được an toàn . Cô không ngạc nhiên khi bà ta đánh vào tâm lý Ý Như đầu tiên. Vì bà ta biết Ý Như quan trọng với cô như thế nào . Nếu muốn chơi thì Tùng Linh sẽ sẳng sàng . Chưa ra trận thì sẽ không biết ai thắng . Cô nhìn Ý Như yêu thương. Cô biết nếu bây giờ cô không nói ra những điều mình biết, Ý Như cũng sẽ tự tìm lấy . Lúc đó càng nguy hiểm hơn nữa . Cô đang suy nghĩ không biết nên nói những gì và nên dấu những gì . Im lặng một hồi rồi cô cũng lên tiếng

-Em có sợ không Ý Như? Có can đảm bắt trộm không?

Ý Như hiểu Tùng Linh nói gì và cô gật đầu

-Em không sợ đâu. Chị nói cho em biết bắt trộm bằng cách nào đi

Tùng Linh hài lòng . Ít ra Ý Như không quá nhút nhát

-Tốt lắm . Vậy chị nghĩ đã lúc đến lúc em nên biết mọi thứ . Nhưng chị cần em phải thật bình tỉnh khi nghe chị nói . Không được làm chuyện gì nếu không hỏi ý kiến của chị . Nếu em hứa em làm được điều đó thì chị sẽ kể cho em nghe

Ý như bằng lòng và Tùng Linh kéo cô ngồi xuống ghế .

-Chuyện xảy ra khi ba em đến tìm chị . Lúc đó em đã là vợ của Phong Thiên. Có lẻ em không biết rằng công ty của ba em lúc đó có người âm thầm phá . Chị đã khuyên chú ấy nên rút cổ phần ra bớt và gỡi sang Thụy Sĩ . Khi người ta thấy công ty chú không còn gì thì sẽ không phá nữa . Và đúng như chị đoán, người đó đã để công ty chú ấy yên. Nhưng chuyện không may khi chú đã biết được một bi mật . Người đó muốn giết chú bịt miệng nên một lần nữa chị giúp chú ấy trốn đi. Lúc em nhìn thấy chú và chị là chị cố tình để em thấy vì chỉ như vậy người khác nhìn vào mới tin rằng chị hại chết chú ấy để người ta không quá chú ý đến vấn đề sống chết của chú . Nhưng chết người thì phải thấy xác đúng không? Chị đã tìm một cái xác chết để thay chú . Và lúc đó như em biết, em cũng đã thấy . Nhưng cái không hay là em biết người đó không phải là ba em. Người kia thấy được điều đó qua em và tiếp tục đi tìm tung tích chú .

Hít một hơi dài, cô tiếp

-Em còn nhớ khi ba em ở bệnh viện không? Chú đã bị người ta mưu sát nhưng không thành, chú chỉ bị thương nhẹ thôi. Thấy ở đây không an toàn nữa, chị phải năn nỉ bác sĩ Tuân để đem chú ấy lên Tây Nguyên nhờ mẹ Hảo chăm sóc . Khi chị quay về Sài Gòn thì nghe tin công ty chị bị cháy . Nhưng một trong những người đưa chú ấy lên Tây Nguyên đã phản bội chị . Nó đã nói với họ rằng công ty chị bị cháy và chị vì kẹt trong đó nên bị thương rất nặng . Trong đó có cả em nữa . Vì lo cho em và chị nên hai người họ đã bắt Thuận phải chở họ đi liền . Vì điện thoại chị hết pin nên Thuận không thể liên lạc được và như em thấy đó . Chiếc xe họ đi có vấn đề . Người mà báo tin cho mẹ hảo và ba em biết đã phá thắng xe cho nên khi xe lên đến đèo thì thắng lại không được và chiếc xe lao vào đá . Trong lúc gần như sắp chết ba em cố giữ quyển sổ có bằng chứng mà ông tìm được của người đó nhưng không được . Quyển sổ đó đã được cướp đi. Chị nghĩ người mà hại ba em và người gỡi bông hông này cho em là cùng một người . Chúng ta phải tìm ra họ là ai trước khi họ hại đến chúng ta . Chị đã nhờ bạn chị bên phái cảnh sát rồi . Nhưng cũng chỉ mình anh ấy giúp thôi chứ chưa dám báo cáo lên trên vì chúng ta không có bằng chứng gì cả . Bây giờ em đã biết hết rồi chị hy vong em hãy cẩn thận hơn. Bất cứ ai cũng có thể là người xấu nên tốt nhất em phải nghe lời chị

Ý Như vẫn đang nuốt từng lời của Tùng Linh vào đầu mình . Cô cứ ngỡ mọi thứ như trong phim đó không xảy ra ở đời nhưng cô không ngờ nó lại xảy ra trên gia đình cô. Vậy mà trước giờ cô cứ trách Tùng Linh. Cô cảm thấy giận, giận con người đã cướp mất ba cô và mẹ Tùng Linh khỏi họ . Cô thấy trong lòng mình không còn một chút gì là sợ hãi hết mà thay vào đó là sự quyết tâm tìm ra cho được người đó . Họ đáng bị pháp luật trừng trị

-Em hiểu rồi . Em sẽ nghe lời chị . Mà chị phải cẩn thận đó .

Tùng Linh nhìn vào mắt Ý Như

-Không phải chỉ mình chị mà là chúng ta đều cần phải cẩn thận .

Sau khi bỏ bó hoa vào sột rác rồi . Tùng Linh bỏ tờ giấy vào túi của mình . Cô lái xe về với nhiều suy nghĩ

*****************

Vì mấy ngày nay tâm trạng Ý Như không được tốt . Cô không nói chuyện với ai và khép kín mình hơn. Tùng Linh biết đó điều gì đó làm Ý Như trở thành như vậy, nhưng Ý Như tuyệt nhiên không cho cô biết . Cô thấy được nụ cười gượng gạo của Ý Như khi nhìn cô. Tùng Linh quyết định đem Ý Như vui vẻ của cô trở về nên Tùng Linh dắt cô ra ngoại ô chơi. Đến nơi rồi, Ý Như nhìn xung quanh rồi hỏi

-Nơi này có gì mà chúng ta phải ra đây?

Tùng Linh lấy con diều từ cóp xe ra, cô trả lời Ý Như tỉnh bơ

-Ra thả diều . Em muốn chơi với chị không?

Ý Như nhìn Tùng Linh khó hiểu nhưng cô cũng đồng ý

-Thả những phiền muộn theo con diều okay

Tùng Linh kêu Ý Như cầm con diều còn cô thì vừa thả dây ra vừa chạy . Cô nói trong tiêng; gió

-Thả nó ra Ý Như

Ý Như thả con diều ra và con diều bay lên cao. Tùng Linh vừa kéo vừa thả để con diều bay cao hơn nữa . Ý Như nhìn nó với vẻ thich thú . Lúc nhỏ cô có chơi vài lần nhưng rồi cô quên mất cảm giác này . Không ngờ nó lại thú vị như vậy . Nhất là gương mặt hớn hở của Tùng Linh khi con diều bay cao. Đi lại đưa cuộn giây cươc cho Ý Như, Tùng Linh nói

-Em thữ đi Ý Như.

Ý Như cầm lấy và cô cũng bắt chước những gì Tùng Linh vừa làm . Tiếng cười của cô giòn tan. Tùng Linh nhìn thấy nụ cười đó và cô cảm thấy hài lòng . Chơi xong, Tùng Linh dẫn Ý Như đi ăn, rồi Ý Như muốn cởi ngựa khi cô thấy một con ngựa trong chuồng nhà người ta. Tùng Linh hứa với cô sẽ đưa cô lên Tây Nguyên cởi ngựa . Khi trời bắt đầu tối rồi, Tùng Linh đưa Ý Như đi bắt đom đóm . Họ bắt nó xong rồi bỏ vào cái lon rồi đậy nắp lại . Sau khi ngồi trong xe rồi . Tùng Linh tắt đèn xe đi và thả những con đơm đớm đó ra. Ý Như ngắm nhìn những ngôi sao bay lượn trước mắt cô. Tùng Linh tìm bàn tay Ý Như bóp chặt . Sau khi Tùng Linh mở cửa cho những con đôm đốm đó bay đi. Cô lái xe về lại Sài Gòn

-Em có vui không Ý Như

Chồm sang hôn vào má Tùng Linh như lời cảm ơn, Ý Như nói

-Cảm ơn chị, em thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi

Tùng Linh nhẹ nhàng nói

-Khi chị còn nhỏ, mỗi lần không được vui, ba của Phong Thiên thường đem chị ra ngoại ô. Anh hai mua cho chị một con diều rồi bắt chị viết lên những điều chị không vui lên đó và thả cho nó bay đi. Anh cũng nói rằng hãy đem tâm sự của mình nói cho những con đôm đốm nhỏ biết , nó sẽ bay lên trên trời và đem thông điệp của chị đến bên mẹ chị . Khi đó, chị tin vào những gì anh ấy nói . Sau này lớn lên chị mới hiểu rằng anh hai vì biết chị không thích tâm sự với ai nên phải dùng cách đỏ để đọc những nổi buồn của chị và giúp chị vượt qua. Đối với chị anh ấy vừa là người anh vừa là người cha mà chị yêu mến . Khi chị bắt đầu đứng vững trên đôi bàn chân của mình . Anh hai và chị ra đây lần nữa , cũng thả diều rồi bắt đôm đốm nhưng tâm trạng không như xưa. Chị đem em dến đây để em hiểu rằng cho dù có chuyện gì đi nữa, ít nhất em cũng hiểu rằng có rất nhiều người yêu em.

Tự dưng Ý Như bật khóc thật to. Tùng Linh dừng xe lại . Cô ôm Ý Như để mặc em ấy khóc . Tùng Linh không nói gì cả vì cô biết lời nói bây giờ không quan trọng . Cô chỉ cần ôm Ý Như như vậy để Ý Như biết rằng cô sẽ luôn bên cạnh em ấy .

Tiếng khóc của Ý Như nhỏ dần, Tùng Linh đẩy nhẹ Ý Như ra và lau nước mắt trên gương mặt Ý Như

-Em đở hơn chưa?

Ý Như gật đầu . Tùng Linh tiếp

-Có thể cho chị biết vì sao Ý Như của chị lại không được vui không?

Ý Như không nhìn Tùng Linh, cô nức nở

-Em đã biết được sự thật rồi chị biết không? Em không phải là con của ba mẹ em. Em chỉ là con nuôi của họ thôi.

Tùng Linh ngỡ ngàng, cô không ngờ chuyện này lại đến sớm như vậy .

-Sao em biết được?

Ý Như ngậm ngùi

-Em vô tình đọc được nhật ký của mẹ . Em không biết đó là nhật ký của mẹ nên em chỉ giỡ ra coi thữ thôi. Em chỉ đọc đựoc vài hàng chữ rồi em đóng nó lại .

Rồi Tùng Linh đã hiểu . Cô vuốt má Ý Như

-Mặc dù em không phải là con ruột của ba mẹ em nhưng họ rất yêu em Ý Như à . Chính họ cũng không biết em không phải là con ruột của họ cho đến một lần em bị tai nạn phải vào bệnh viện . Thì ra hai đứa bé của hai gia đình đã được trao đổi với nhau. Nhưng có một điều là họ không biết gia đình nào đã lấy con của họ . Tuy vậy họ không bao giờ coi em là con nuôi cả . Tình thương họ dành cho em vẫn đong đầy .

Ý Như giận dỗi nhìn Tùng Linh

-Thì ra chị đã biết tất cả nhưng chị không có nói cho em. Cũng đúng thôi chị đâu có trong trường hợp này đâu nên để chị hiểu được .

Tùng Linh phân trần

-Ý Như à ....

Ý Như quay mặt đi như muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này . Tùng Linh cho xe chạy đi, cô vổ nhẹ len bàn tay Ý Như

-Chị biết em đang giận nhưng chị không cố ý dấu em đâu. Chị biết có giải thích thì em cũng không nghe. Vậy thôi thì chị chở em về nghĩ ngơi. Khi nao em hết bực mình thì chúng ta nói chuyện tiếp . Đến một lúc nào đó em sẽ biết rằng em và chị giống nhau như thế nào . Và dù sao đi nữa chị vẫn luôn bên em. Chỉ cần em biết vậy là được rồi

Đưa Ý Như về nhà mẹ của mình vì Tùng Linh nghĩ tốt hơn là về nhà cô lúc này . Có thể Ý Như cần nói chuyện với mẹ cô ấy để giải tỏa nỗi thắc mắc trong lòng . Ý Như bỏ đi vào trong nhưng Tùng Linh giữ tay Ý Như lại . Tùng Linh đi lên trước mặt Ý Như. Hôn lên môi Ý Như nhẹ nhàng, Tùng Linh thì thầm

-Linh yêu em, ngủ ngon công chúa

Khi cánh cửa nhà Ý Như đóng lại rồi Tùng Linh mới cho xe chạy đi. Cô lái xe một mình trên con đường vắng ngắt nhưng lòng lại không thấy cô đơn. Cô cười với chính mình khi một chú đôm đốm còn sót lại vẫn tỏa sáng chính mình dù ở bất cứ hoàn cảnh nào .

END CHAPTER 38

CHAPTER 39 (Coming Up..)

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page4#ixzz1NwooQDwD

Chapter 39

Nói chuyện với mẹ mình xong, Ý Như cảm thấy dể chịu rất nhiều . Giấc ngủ của cô cũng ngon hơn nhưng niềm ân hận vẫn không nguôi trong lòng Cô cảm thấy mình vô lý khi lại nổi giận với Tùng Linh như vậy . Cô định bụng sáng mai sẽ làm gì đó để xin lỗi Tùng Linh.

Sáng sớm, khi cô vừa bước ra cửa thì thấy xe Tùng Linh đã ở đó đợi sẳng . Tùng Linh đứng bên chiếc xe với cặp mắt kính đen che mắt, cô mặc chiếc quần jean màu xanh rách vài chổ ỡ đầu gối . Chiếc áo thun màu trắng làm Tùng Linh trẻ trung hơn. Thấy Tùng Linh, Ý Như tròn mắt ngạc nhiên. Còn Tùng Linh tháo mắt kính ra để trên đầu mình rồi mỉm cười thật tươi

-Chào buổi sáng công chúa của chị . Đêm hôm qua em ngủ ngon không?

Ý Như đi lại ôm chầm lấy Tùng Linh

-Em xin lỗi Tùng Linh. Hôm qua em vô cớ giận chị

Tùng Linh vổ vào mông Ý Như

-Khờ quá, có gì đâu phải xin lỗi

Ý Như liếc nhìn xung quanh rồi đánh vào tay Tùng Linh

-Sáng sớm đã hư hỏng .

Tùng Linh bật cười và mở cửa cho Ý Như bước vào . Lái xe đi, Ý Như chỉ đằng trước

-Đi lên một chút rồi rẽ phải , hôm nay em đãI chị ăn sáng

Tùng Linh đưa tay che chiếc miệng đang há ra của mình, cô giả vờ kinh ngạc

-Sướng vậy, hôm nay được Ý Như mời đi ăn nữa . Trời hình như sắp mưa rồi thì phải

Ý Như chóng nạnh, nguýt dài

-Làm như em chưa bao giờ đãi chị ăn vậy . Tính luôn ần này là lần thứ hai rồi chứ bộ . Ai kêu mỗi lần ăn chị dành trả tiền làm chi. Chị có biết chị sắp biến em thành một người phụ nữ chỉ biết chờ đợi chị chăm sóc hay không

Tùng Linh le lưỡi cười trừ .

-Đó là bổn phận của chị mà . Ai lại bắt công chúa của chị phải trả tiền bao giờ . Mà ai kêu em lỡ làm công chúa của chị làm chi. Vì công chúa chỉ cần ngồi không cho chị phục vụ mà thôi. Nhưng hôm nay chị cho phép em đãi đó . Chị hứa sẽ không trả tiền đâu.

Ý Như vổ nhẹ lên trán mình

-Ôi sao tôi chóng mặt với cái cô nô tì bên cạnh quá . Còn cho phép mình đãi đi ăn nữa chứ

Tùng Linh bật cười vì cử chỉ đáng yêu của Ý Như. Thấy Tùng Linh cười, Ý Như cũng cười theo. Một buổi sáng tốt lành, phải không?

Ăn sáng xong, Tùng Linh đưa Ý Như đến chổ làm xong, rồi cô ghét thăm Khiết San và Hân Ny ở phòng tranh. Dạo này cô thấy Khiết San thường xuyên ở đó . Sau khi công ty ngừng tranh chấp, Khiết San có nhiều thời gian ở bên người mình yêu hơn. Tùng Linh thấy đó cũng là một điều tốt . Dù sao cô cũng không muốn Khiết San quá cực nhọc . Thật ra Khiết San không biết rằng chính Tùng Linh là người đưa ra đề nghị đó với ông ngoại để Khiết San được thoải mái hơn. Tùng Linh biết rằng Khiết San quá hiền lành nên không thể cạnh tranh với những công ty khác được . Tuy Ý Như cũng vậy nhưng Ý Như có cái tính cương quyết hơn Khiết San. Cũng như Phong Thiên, công ty của gia đình cô cũng giao lại cho anh hai cô. Họ định sau khi Tùng Linh mở lại công ty của cô rồi họ sẽ giao luôn cho Tùng Linh coi sóc . Tùng Linh muốn anh chị hai cô, ba cô cùng ông ngoại nghĩ ngơi trong tuổi già. Họ có thể đi du lịch hoặc làm những gì họ yêu thích . Cô sẽ là người gánh những công việc đó . Không những vậy, cả công ty của Ý Như nữa , nhưng cũng may cô còn có Ý Như giúp đở . Đôi lúc Tùng Linh còn cảm thấy rằng cô giống như là một superwoman vậy . Nhưng vì những người cô yêu thương, Tùng Linh biết mình sẽ làm được.

Sau khi Tùng LInh thăm Khiết San và Hân Ny rồi, cô lái xe đến công ty của mình . Thật công ty của cô đã được sửa chửa xong rồi nhưng Tùng Linh vẫn chưa muốn cho nó hoạt động trở lại . Cô đang còn nhiều việc phải làm nên nó chưa phải là điều quan trọng nhất . Cô đi vào trong và ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, của mình . Cô nhớ nơi đây. Đã quá quen làm việc nên đôi khi cô nhớ những ngày trước . Tùng Linh bấm nút cho bức tường mở ra, cô theo lối đó đi xuống tầng hầm . Cô nghe giọng quen thuộc vang lên

-Tùng Linh đó hả con?

Tùng Linh đi lại ngồi xuống giường bên cạnh người đàn bà đang nằm . Cô nắm bàn tay người đó để lên mặt mình . Đôi mắt người đàn bà đã mù những lòng bà không mù . Chỉ cần nghe tiếng bước chân là bà biết là ai. Nơi này ngoài Tùng Linh thì chỉ có Thuận và Nhật Trường được phép vào thôi. Vì Nhật Trường là bác sĩ và người đàn bà đang bệnh nên Tùng Linh mới nhờ đến .

-Dì khỏe không? Có nghe lời con ăn uống điều độ không? Con đã nói cho người vào đây chăm sóc mà dì không chịu

Người đàn bà cười phúc hậu

-Ta lúc nào lại không nghe lời con hả Tùng Linh. Trong đây có chỗ nào mà ta không biết đâu. Con không nhớ rằng ta là người thiết kế nó sao?

Rồi nét mặt bà như đang nghĩ về điều gì đó xa xăm. Bà hỏi cô

-Họ vẫn khỏe chứ ?

Tùng Linh áp má mình vào ngực bà trả lời

-Họ vẫn khỏe dì à . Con xin lỗi vì phải để dì ở nơi này . Con hứa đợi mói thứ xong rồi, con sẽ đưa dì ra khỏi đây và gặp lại họ .

Bà vuôt tóc Tùng Linh

-Dì hiểu chứ . Dì sẽ đợi đến ngày đó . Tùng Linh của dì rất giỏi mà . Dì tin nơi con

Nước mắt Tùng Linh lặng lẻ rơi xuống . Những người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời cô, bà là một trong những người đó .

Tùng Linh kéo chăn lên đắp ngực bà khi bà dần chìm vào giấc ngủ . Cô không tắt đèn và đi lên trên. Rời khỏi công ty, cô gọi cho Nhật Trường để hỏi về sức khỏe của bà . Khi nghe Nhật Trường nói rằng sức khỏe của bà ngày một khá hơn, Tùng Linh cảm thấy an tâm hơn.

Tùng Linh đến công ty đón Ý Như về . Trên đường đi Ý Như nói với cô

-Chị chở em đến nhà hàng XXXX nha. Cô Minh đang đợi em ở đó

Tùng Linh nhíu mày khi nghe Ý Như nhắc đến bà Minh. Nhưng rồi cô cũng đưa Ý Như đến đó . Gởi xe xong, cô nắm tay Ý Như đi vào . Ý Như không phản ứng gì hết vì cô nhớ mình đà hứa là để Tùng Linh đi với cô nếu cô đi gặp bà Minh. Mặc dù đây chỉ là một bửa ăn bình thường thôi, nhưng Ý Như tôn trọng Tùng Linh và không muốn đi lại lời hứa của mình

Cả hai bước vào thì thấy bà Minh đang ngồi đợi sẳng . Tùng Linh nhếch môi khi thấy chỉ có một mình bà ở đó . Vẫn chào lịch sự, cô nhìn bà hỏi

-Cô không đưa Mỹ Thuyên đến sao? Lâu rồi Ý Như cũng chưa gặp em ấy đó

Bà Minh không được thoải mái lắm với lời lẻ của Tùng LInh nhưng bà vẫn cười

-À, con bé đi với Phong Thiên rồi . Hình như bên gia đình có bửa ăn mà . Con không biết điều đó sao Tùng Linh??

Tùng Linh biết bà đang chơi lại mình nên cô nhún vai

-Con vẫn nhớ chứ nhưng chỉ là mời cha mẹ Mỹ Thuyên đến ăn chung thôi . Nhìn thấy cô ở đây con tưỡng là ăn xong rồi chứ . Vậy có một mình chú đi sao? Cô và Ý Như có chuyện phải ban à ? Vậy có cần con đi khõi không?

Ý Như ngạc nhiên nhìn hai người bên cạnh mình . Dường như họ có điều gì đó xảy ra giữa họ

-Không có . Chỉ là em mời cô Minh đi ăn tối thôi. Con xin lỗi vì không biết cô có hẹn với gia đình Phong Thiên

Bà Minh nhìn Tùng Linh rồi qua sang Ý Như bà nở nụ cười

-Không sao, lần trước đã gặp rồi .

Ý Như thấy được sự ngượng ngùng trong lời nói của bà nên vội vã láy sang chuyên khác

-Cô chọn món ăn đi.

Cô quay sang Tùng Linh

-Chị cũng vậy . Lúc nãy chị nói là đói lắm mà

Ý Như cần phải đi restroom nên cô xin phép đi trước . Đợi Ý Như đi rồi , Bà Minh nói với Tùng Linh

-Đừng đi quá mức của mình . Con không đủ sức đấu với ta đâu

Tùng Linh ngã người ra ghế . Cô vòng tay lại

-Nếu bà gọi như vậy là tranh đấu thì bà dang coi thường chính bà rồi . Nó chẳng là gì đối với tôi cả . Tôi chỉ nói những gì mình biết thôi. Tôi không hiểu bà có ý đồ gì với Ý Như nhưng tôi nghĩ bà nên dừng lại thì tốt hơn

Bà Minh cũng không vừa

-Ta có ý đồ gì cũng không đến phiên con lên tiếng đâu. Nhưng nếu ta nói vì ta mến con bé nên muốn gần gũi hơn, điều đó có cần phải xin phép con không?

Tùng Linh cười mỉa

-Bà nói chuyện vui thật . Bà mến Ý Như ư? Cả con ruột của mình bà còn không yêu thường thì Ý Như chỉ là người dưng sao bà lại dành nhiều tình cảm như vậy ? Nực cười

Bà Minh trừng mắt nhìn Tùng Linh nhưng khi thấy Ý Như ra bà giả lả .

-Ý Như ra rồi để cô gọi bồi bàn lại gọi thức ăn

Thức ăn tuy ngon mà người ăn thì chẳng thấy ngon lành chi cả . Ý Như cảm thấy thoải mái khi bửa ăn kết thúc . Cô ngồi trên xe Tùng Linh với nhiều câu hỏi nhưng không biết hỏi từ đâu. Tùng Linh thấy được nên cô gỡ nút thắt cho Ý Như

-Xin lỗi em, hôm nay chị phá hỏng bửa ăn tối của em

Ý Như dịu dàng

-Em biết khi Tùng Linh của em làm như vậy là có lý do riêng của chị . Nhưng em không hiểu cô Minh và chị có vấn đề lớn gì mà phải đấu nhau trong lời nói như vậy . Không phải hai người rất tốt với nhau sao?

Tùng Linh cắn môi, cô trả lời

-Chị chỉ không thích khi cô ấy từ chối gia đình chị nhiều lần như vậy . Lúc nào cũng lấy lý do là bận rộn công việc nhưng em thấy đó, cô ấy đang trốn tránh . Chị biết cô ấy không muốn Mỹ Thuyên và Phong Thiên lấy nhau nhưng sự ích kỷ của cô ấy làm chị không thể ngồi yên được . Vì em biết chị rất thương Phong Thiên nên ai làm tổn thương đứa cháu đó chị sẽ không thích đâu.

Ý Như hiểu tình thương Tùng Linh dành cho Phong Thiên nhưng cô biết còn lý do gì đó nữa chỉ là Tùng Linh chưa nói cho cô biết . Tùng Linh biết Ý Như đang nghĩ gì và cô mỉm cười . Cô không muốn nói thẳng cho Ý Như biết nhưng cô hy vọng qua vài lần Ý Như sẽ nhận ra được nhiều điều hơn. Cô nhéo yêu vào má Ý Như

-Chúng ta về nhà anh chị hai nhé . Mẹ em cũng đang ỡ bên đó . Hôm nay chị hai nấu chè rất ngon. Lâu rồi chị không được ăn

Ý Như gật đầu . Chiếc xe lăn bánh theo thời gian. Đêm cũng sắp hết và một ngày mới sắp bắt đầu

END CHAPTER 39

CHAPTER 40 (Coming Up...)

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page5#ixzz1NwoyacwI

Chapter 40

Tùng Linh nhận được một cuộc gọi khi cô chuẩn bị đi đón Ý Như từ công ty về. Sau cái vụ bó hoa lần trước, sáng nào Tùng Linh cũng đưa Ý Như đi làm rồi chiều tối rước về . Nhưng vì cuộc gọi này cô không thể đưa Ý Như về được nên đành nhờ Khiết San và Hân Ny. Tùng Linh đi đến điểm hẹn của cô và Thuận . Đến nơi, cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy hắn ở đây. Người đã đốt cháy công ty của cô. Thấy Tùng Linh hắn niềm nở

-Người tôi muốn gặp đã tới rồi

Tùng Linh búng tay

-Khõi dài dòng, muốn gì thì nói đi

Hắn khoái chí nhìn Tùng Linh

-Tôi thích làm việc với những người hiểu biết như vậy . Nếu thế thì tôi không vòng vo nữa . Bây giờ tôi đang cần tiền . Nếu cô đưa cho tôi đủ số tiền tôi cần thì tôi sẽ đưa cho cô cái cô muốn

Thuận nhìn Tùng Linh như có ý muốn hỏi cô hắn đang nói về điều gì, nhưng Tùng Linh phớt lờ . Cô cần giải quyết người đàn ông trước mặt cô đã

-Ngươi còn có gan để ra điều kiện sao? Nếu tôi báo cảnh sát về việc anh đốt công ty của tôi thì tôi nghĩ anh không có thời gian mà ngồi tiêu xài đống tiền đó đâu

Hắn cười lớn

-Cô nghĩ tôi sợ điều đó sao? Đám cảnh sát đó làm gì được tôi. Họ không tìm ra chứng cớ mà . Tôi đốt cháy công ty của cô cũng do có người sai khiến . Nếu có tội tôi cũng sẽ kéo người đó theo.

Anh Linh đút tay vào túi quần . Cô gằn giọng

-Anh nói sao??

Nhếch môi thâm độc, hắn nói

-Cô quá ngây thơ rồi . Cô nghĩ tôi đốt công ty cô là do ý tôi sao? Cô không biết có người ghét cô và muốn cho công ty cô biến mất sao?

Tùng Linh kéo thêm thời gian, cô tiếp tục

-Người đó là ai??

Hắn rút điếu thuốc từ túi mình ra và đưa lên miêng, bật lửa, hắn rít một hơi dài . Thở khói ra từ miêng, hắn dỏng dạc

-Cả kẻ thù của mình cô cũng không biết sao?? Người đó là bà chủ công ty Hoa Hồng . Có nhiều điều về bà ta mà cô còn không biết nữa đó .

Tùng Linh ghét mùi thuốc lá kinh khủng . Cô nhăn mặt

-Vậy sao? Nhưng anh nói anh có thứ tôi cần, mà thứ đó là gì ??

Hắn lấy đằng sau của mình ra một quyển sổ và giơ lên cao

-Không phải cái này là cái cô cần sao??

Tùng Linh nhìn quyển sổ trên tay hắn và cô biết đó là quyển sổ mà ông Thái nói . Cô chỉ không ngờ nó lại nằm trên tay hắn . Cô nhếch môi

-Anh cũng lời quá đó chứ . Chắc anh cũng đã dùng nó làm mồi với bà chủ công ty Hoa Hồng để lấy một số tiền, nhưng trong thời gian chờ đợi giao hàng anh lại hẹn tôi ra đây để trao đổi và lấy thêm một mớ nữa phải không

Nét ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt hắn

-Không ngờ cô thông minh như vậy . Nhưng rồi sao? Không phải các người đều có được cái mình cần sao? Và tôi cũng vậy

Tùng Linh thoáng cười thầm cho sự khờ dại của người đàn ông đứng trước mặt mình

-Anh nói cũng đúng . Nhưng làm sao tôi biết đó là quyển sổ thật . Có khi anh lại đưa quyển thật cho bà ta rồi sao?

Hắn nhìn Tùng Linh rồi giở vài trang trong quyển sổ và đọc lớn . Tùng Linh ngạc nhiên khi hắn mở được quyển sổ vì như những gì ông Thái nói thì chỉ có chìa khóa nơi cổ cô mới có thể mở được .

"Điều tôi chứng kiến vượt xa hơn những gì tôi nghĩ rất nhiều . Bà ta đã làm những chuyện không thể tha thứ được . Dưới đây là sổ sách và những bằng chứng để kết tội người đàn bà đó ......"

- Cô tin chưa?

Tùng Linh nhìn Thuận và anh hiểu cô muốn gì . Tùng Linh trả lời hắn

-Anh giữ quyển sổ đó lại làm kỷ niêm đi. Tôi đã có bản copy của nó rồi . Tưởng gì mới mẻ chứ nếu là nó thì thôi, chúng ta về Thuận

Hắn nữa như tin nữa như không tin những gì Tùng Linh vừa nói

-Cô gạt tôi, không thể nào cô có bản copy trong tay được . Tôi đã lấy nó khi chiếc xe lao vào vách núi . Tôi đã dùng cái búa với loại sắc đặc biệt mới có thể đập vỡ ổ khóa này . Cô không thấy quyển sổ được bao bọc bằng loại thép đặc biệt ư

Tùng Linh nhún vai

-Tin hay không đó là quyên của anh. Nhưng tôi nghĩ anh không nên xuất hiện trước mặt tôi lần nữa nếu không tôi sẽ báo cảnh sát về tội đốt công ty của tôi đó

Hắn hùng hổ đi lại bên cạnh Tùng Linh như muốn giết chết cô vì đã đập vỡ chén cơm của hắn . Thuận nhanh nhẹn khóa tay của hặn lại và vật hắn ngã xuống . Tùng Linh lấy quyển sổ từ tay hắn và ôm chặt . Hắn tức tối la lớn

-Thì ra mày gạt tao. Mày không hề có copy của quyển sổ đó . Mày chỉ đợi tao lại gần rồi đánh tao

Tùng Linh cười khẩy

-Anh cũng không quá ngu dốt, nhưng trể rồi

Tùng Linh vừa nói xong thì cô nghe tiếng súng nổ từ phía sau. Đợi Thuận lơ là, hắn đá Thuận rồi bỏ chạy . Tùng Linh nhìn xung quanh rồi nói với Thuận

-Chúng ta phải rời khỏi đây. Có người bắn bể hết bánh xe của chúng ta rồi . Có lẻ họ muốn tiêu diệt chị . Em cầm cái điện thoại của chị đây và đưa điện thoại của em cho chị. Lúc nãy chị đã thâu lại lời nói của hắn trong đây. Nếu chị có gì em đem nó đưa cho anh hai của chị . Mỗi người chúng ta đều có bằng chứng trong tay. Rũi một trong hai đứa có gì bất trắc thì cũng sẽ không đến nổi làm mất tất cả . Em hiểu không?

Thuận gật đầu . Và họ chia nhau hai hứa để bỏ chạy . Tùng Linh nghe tiếng chân ở đằng sau cô. Cô cứ chạy cho đến khi không chạy được nữa vì phía trước cô là một cái thung lũng thật sâu vì cô đang ở trên núi. Tùng Linh dừng lại và bọn họ đã đuổi kịp . Lâm giơ tay ra

-Đưa quyển sổ đó đây

Tùng Linh vẫn ôm quyển sổ thật chặt

-Chị đã đối xử với em không tốt hay sao mà em phải đi làm việc cho bà ta. Chị không cần biết em làm điều gì nhưng bán đứng ân nhân của mình thì em thật bỉ ổi đó

Lâm ngượng ngùng nhưng lấy lại vẻ bình tỉnh hắn quát

-Tôi không có sự lựa chọn khác . Giờ chị có đưa không?

Tùng Linh lùi ra sau

-Có đưa cũng chết không đưa cũng không thoát được . Em muốn làm gì thì cứ việc làm .

Lâm giơ súng lên nhưng anh không nghĩ mình sẽ bắn Tùng Linh. Đối với anh Tùng Linh không chỉ là ân nhân mà còn là người chị mà anh kính mến . Nhưng vì vợ con anh không thể không làm việc cho bà Minh. Anh biết phản bội Tùng Linh là không đúng . Nhưng bà Minh dọa sẽ giết chết vợ con anh nên anh không thể làm ngơ. Anh biết với sự độc ác của bà thì bà sẽ làm được những gì mình nói . Anh cũng không dám nói cho Tùng Linh biết vì anh sợ nếu Tùng Linh bảo vệ họ thì sẽ càng rắc rối hơn nữa .

Nhưng chợt anh nghe tiếng súng vang lên. Tùng Linh ngã ngào xuống núi . Lâm hoảng hốt chạy lại kéo Tùng Linh nhưng không kịp . Tức giận Lâm quay qua bắn người người vừa nổ súng . Anh nhìn cả đám quét mắt

-Không có lệnh của ta từ nay không ai được bắn có biết không?

Cả bọn nhìn nhau rồi gật đầu . Lâm nhìn xuống dưới ân hận

-Xin lỗi chị Tùng Linh. Em không định làm vậy đâu. Em chỉ muốn lấy quyển sổ thôi rồi sẽ tạ lỗi với chị nhưng bây giờ chính em hại chêt chị rồi .

Hắn báu chặt tay mình rồi đứng dậy trước khi cảnh sát có thể đến bất ngờ

Còn về Thuận sau khi chạy được một quảng, anh dừng lại rồi nup' sau tảng đá lớn . Anh lấy điện thoại của Tùng Linh và gọi cho ông Phong. Ông nói tình hình và kêu ông Phong đến nhanh. Sau khi cúp máy xong anh nghe tiếng nổ thật lớn . Anh chạy lại hướng Tùng Linh vừa chạy lúc nảy và hoảng hốt khi thấy một xác chết nằm đó nhưng rồi thở nhẹ khi đó là một người đàn ông. Anh đi lại gần hơn chút nữa và thấy máu chảy rất nhiều ở chổ này . Anh nhìn xuống núi và không khõi hoảng hốt . Anh hy vọng đó không phải là Tùng Linh. Một lúc sau thì ông Phong và Phong Thiên đến . Họ đi chung với vài người nữa . Vì Thuận nói ông đừng gọi cảnh sát nên ông Phong chỉ đem Phong Thiên theo. Thấy xác chết bên cạnh Thuận ông hỏi dồn

-Chuyện gì đã xảy ra . Trong điện thoại anh nói anh là bạn của Tùng Linh và Tùng Linh đang có chuyện . Anh còn dặn đừng gọi cảnh sát nữa là sao??

Thuận bắt đầu kể rõ mọi chuyện cho ông Phong nghe sau khi anh muốn ông Phong kêu Phong Thiên ra xe ngồi .Muốn biết chuyện gì lắm nhưng vì không muốn cãi cha mình nên Phong Thiên đành nghe theo. Sau khi Thuận kể xong, Thuận mở điện thoại lên cho ông Phong nghe. Vừa nghe xong, ông không khỏi xửng sốt . Ông không ngờ ông lại vô tâm như vậy . Ông đã để Tùng Linh một mình phải gánh nhiều gánh nặng như vậy . Ông chụp vai áo Thuận

-Tùng Linh đâu, nó đã bị bắt đi hay đã bị làm sao rồi ??

Thuận buồn bã lắc đầu

-Con xin lỗi chú, con thật sự không biết . Chúng con chia nhau chạy . Nhưng con không tin họ bắt chị Tùng Linh đi. Có thể họ đã giết chị ấy hoặc với tính chị Tùng Linh có thể chị đã nhãy xuống dưới đó

Nhìn theo cánh tay Thuận chỉ ông Phong không khõi hoảng hốt . Ông nhìn xuống dưới nhưng không thấy được gì cả . Giờ trời cũng đã tối rồi . Ông không thể làm gì khác ngoài chờ đợi đến sáng mai .

-Chúng ta không thể không tìm thấy Tùng Linh. Cho dù là cái xác

Nói đến đây ông nghẹn giọng . Thuận cũng cảm thấy mình có lỗi rất nhiều . Anh quyết tâm phải tìm cho được Tùng Linh mới thôi. Trước khi họ bỏ chạy anh đã nhìn ra người dẫn đầu là Lâm nhưng anh không nói cho ông Phong biết điều đó . Anh sẽ một mình đi tìm Lâm để hỏi chuyện

Ông Phong chở Thuận về nhà mình . Ông gọi cho ông Thạch và cả Ý Như nữa . Khi mọi người ngồi trên phòng khách chờ đợi, ông nói

-Tùng Linh đi leo núi và đã bị mất tích . Mọi người không biết em ấy bị rớt xuống núi hay làm sao nữa nhưng vẫn tìm chưa ra.

Ông nói đến đây thôi mọi người đã nhôn nhao. Ông Tùng thốt lên

-Con nói sao?? Ai đã cho con biết tin này ???

Thuận đứng ra giữa mọi người

-Là con. Con cũng đi leo núi với chị nhưng vì con phải đi lấy ít đồ nên khi quay lại thì không thấy chị Tùng Linh đâu nữa . Mọi người đã tìm rồi nhưng chưa được . Điện thoại cho chị Tùng Linh thì nó vào thẳng voicemail. Vì trời tối rồi nên mọi việc tìm kiếm sẽ dừng lại . Ngày mai chúng con sẽ tiếp tục

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Bà Phong khóc lóc

-Sao lại ra nông nổi này chứ

Phong Thiên ôm mẹ của mình . Anh nhìn Thuận rồi nhìn cha nhưng ông Phong và Thuận tránh ánh mắt đó . Có lẻ ai cũng tin lời đó là thật nhưng chỉ có hai người là nghi ngờ . Đó là Ý Như và Phong Thiên. Ông Thạch và ông Tùng trấn an mọi người rằng có lẻ Tùng Linh bị thương gì đó thôi nhưng tuy họ nói vậy chứ trong lòng cũng rất lo lắng . Ý Như xin phép mọi người đưa Thuận về .Trên xe cả hai đều im lặng . Một lúc sau Ý Như nói, cô cố giữ cho mình bình tỉnh

-Nói dối không có tốt đâu. Có thể nào cho Ý Như biết chuyện gì đã xảy ra với chị Tùng Linh không?

Thuận vẫn giữ vững lập trường

-Những gì Thuận nói đều là sự thật Ý Như à

Ý Như thắng xe gấp lại . Thuận phải chóng tay để khỏi bị va vào phía trước

-Thuận không hiểu được cảm giác khi nghĩ rằng mình sẽ không được gặp người mình yêu nữa đâu. Nên làm ơn đừng có dấu Ý Như

Thuận thở dài . Anh biết mình nên nói sự thật cho Ý Như biết

-Cái người đã đốt cháy công ty chị Tùng Linh hẹn chị ra hôm nay. Hắn nói là có gì đó quan trọng cần trao đổi với chị . Lúc đó thì có một đám người truy sát . Thuận và chị Tùng Linh chia nhau chạy . Khi Thuận quay lại thì không thấy chị Tùng Linh ở đó mà chỉ thấy máu thôi. Thuận sợ rằng chị Tùng Linh sẽ ...

Thuận nói đến đó rồi nghẹn giọng . Anh quay sang nhìn Ý Như nhưng gương mặt Ý Như không biểu lộ gì cả . Cô chỉ nói

-Ý Như cũng sẽ đi tìm chị Tùng Linh vào ngày mai. Chị ấy không sao đâu

Đưa Thuận về xong Ý Như lái xe về nhà Tùng Linh. Cô đi vào căn phòng của họ rồi như quá mệt mõi, cô dùi gương mặt đằm đìa nước mắt của mình xuống gối . Cô nhớ Tùng Linh. Cô nhớ mỗi khi Tùng Linh gọi cô là "Công Chúa của chị " Cô cũng nhớ khi Tùng Linh hôn cô vào giấc ngủ với lời nói "Thương em". Cho không thể không có Tùng Linh. Lần đầu tiên cô cầu nguyện . Cô chỉ mong Tùng Linh quay về bên mình . Không có vòng tay Tùng Linh đưa cô vào giấc ngủ thật sự rất khó chịu . Có ai biết được rằng khi lòng mình đau quá nước mắt rơi cả trong giấc ngủ mà chính mình cũng không hay??

END CHAPTER 40

Tùng Linh chết rồi, sắp hết truyện =)

Chapter 41 (Coming Up....)

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page5#ixzz1Nwp27JEv

Chapter 41

Hơn một tuần trôi qua rồi mà việc tìm kiếm Tùng Linh vẫn trong vô vọng . Sự mệt mỏi hiện rõ trên nét mặt từng người . Họ như muốn bỏ cuộc vì họ đã tìm khắp nơi nhưng vẫn tìm không ra. Gia đình ông Phong dần dần hiểu rằng mình đã mất đi Tùng Linh. Chỉ có Ý Như vẫn không bỏ cuộc . Cô một mực vẫn giữ hy vọng rằng Tùng Linh còn sống và sẽ quay về với cô. Ông Tùng nói mọi người thôi đừng tìm nữa . Nhưng vì thấy sự cương quyết của Ý Như nên ông Phong quyết định sẽ tìm thêm một tuần nữa, nếu không được thì họ sẽ bỏ cuộc .

Một tuần nối tiếp trôi qua. Ông Phong thở dài khi từ ngoài bước vô nhà . Bà Phong nhìn ông với ánh mắt hy vọng nhưng khi thấy ông lắc đầu, bà ôm mặt khóc . Ông Phong đi lại kéo vợ vào lòng . Chính ông cũng muốn khóc nhưng ông biết mình cần phải cứng rắn hơn. Phong Thiên và Mỹ Thuyên nhìn ba mẹ mình mà không khỏi đau lòng . Tháng sau là đám cưới của anh rồi . Anh nghĩ gia đình anh sẽ vui vẻ vậy mà Tùng Linh lại có chuyện . Sau khi đưa Mỹ Thuyên về, Phong Thiên đi vào văn phòng ba mình, anh gõ cửa

-Vào đi

Phong Thiên mở cửa đi vào, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông Phong

-Mẹ và ông ngủ rồi hả ba

Ông Phong gật đầu . Dẹp giấy tờ qua một bên, ông nhìn Phong Thiên. Ông thấy trong hai tuần qua Phong Thiên thay đổi rất nhiều . Anh dường như đã trưởng thành hơn. Sự ra đi của Tùng Linh đã để lại nổi đau quá lớn cho từng thành viên trong gia đình ông. Ông biết ba ông tuy im lặng nhưng cũng rất đau lòng . Ông tìm lời để nói với con mình

-Ba nghĩ chắc có lẻ út con đã gặp chuyện không may rồi . Tuy chúng ta nói không tìm nữa , nhưng ba vẫn cho người đi tìm . Vì ba muốn cho dù Tùng Linh có ra đi, chúng ta cũng phai tìm cho được xác em ấy . Ba đang phân vân không biết có nên làm một đám tang cho út con không nữa

Phong Thiên hiểu được nổi lòng của ba mình . Hai tuần qua trông ông như già hẳng đi. Anh biết trước giờ anh luôn làm ông phiền lòng . Nhưng từ phút này trở đi, Phong Thiên muốn làm một người con ngoan.

-Con nghĩ chúng ta cần phải hỏi ý kiến ông và cả ông ngoại út nữa . Con sẽ dời đám cưới của mình lại và từ nay con giúp ba coi sóc công ty.

Ông Phong biết Phong Thiên làm như vậy là nghĩ đến ông, vì đó không phải là việc yêu thích của Phong Thiên. Ông ra sức cho công ty vì muốn để lại cho đứa con trai của mình, nhưng nếu nó không làm Phong Thiên vui vẻ ông nghĩ ông không cần phải giữ nó lại

-Ba quyết định sẽ bán công ty của mình đi. Lúc trước ba định hợp nó với công ty Tùng Linh lại, nhưng bây giờ không có Tùng Linh thì ba sẽ bán nó đi

Phong Thiên tròn mắt nhìn ba mình . Anh biết công ty này là tâm huyết của ông. Không thể nào ông bán nó đi được

-Ba định bán nó cho ai? Mà tại sao ba làm vậy ? Con sẽ lo cho công ty của ba mà

Ông Phong lắc đầu

-Không, con không cần phải lo lắng quá . Ba biết mình cần làm gì . Ba cũng hiểu con không thích kinh doanh mà chỉ thích là họa sĩ . Ông con lập ra công ty này cũng chỉ để cho con cháu . Nếu con không thích thì không cần thiết phải giữ nó lại bên mình . Con hãy sống cuộc sống mà con thích là được rồi

Phong Thiên cảm kích cha mình rất nhiều . Bay giờ ông đã biết anh cần gì và muốn gì . Nói chuyện với ông Phong xong, Phong Thiên đi vào phòng Tùng Linh . Anh giỡ từng trang album ra và coi lại hình gia đình mình . Anh biết đối với người khác Tùng Linh tỏ ra cứng rắn và mạnh mẻ, nhưng khi bên cạnh gia đình hoặc khi chụp hình chung với nhau, Tùng Linh luôn nở nụ cười thật tươi. Từ nhỏ đến lớn, Phong Thiên luôn sống trong sự đùm bọc của gia đình . Anh chưa bao giờ thiêu thốn điều gỉ cả nên anh không ước mình có gì hết . Nhưng bây giờ anh lại muốn ước . Anh ước rằng anh có thể đổi những sự giàu có này bằng những bửa ăn đạm bạc chỉ cần có Tùng Linh ngồi bên

*******

Thuận đến nhà tìm Lâm. Vừa thấy anh vợ Lâm mừng rỡ vì Thuận và Lâm là bạn thân của nhau

-Anh Thuận mới đến chơi. Mời anh vào nhà , em ra vườn gọi anh Lâm vào

Thuận nói nhanh

-Không cần đâu Yến . Để anh ra đó tìm nó . Mà mấy đứa nhỏ đâu rồi, sao anh không thấy ?

Yến cười hiền

-Em gỡi mấy đứa nhỏ bên ngoại . Anh ở chơi với anh Lâm. Em đi chợ một chút . Hôm nay anh ở lai dùng cơm với chợ chồng em nhé

Thuận gật đầu rồi đi ra sau vườn . Nơi đây quá quen thuộc với anh vì lúc trước khi anh từ Sài Gòn về đây, anh đã ở nhà Lâm hết mấy tháng .

Khi anh ra vườn thì Thấy Lâm đang nằm trên võng ngủ anh không khỏi tức giận . Khi thấy Thuận, Lâm ngồi bật dậy, Thuận đi lại đấm vào mật Lâm một phát . Vì tránh không kịp nên Lâm ăn trọn nắm đấm . Thuận chụp cổ áo Lâm rít qua kẻ răng

-Mày có còn là con người không? Chị Tùng Linh đối xử như thế nào với mày mà mày lại giêt chết chị ấy như vậy ??

Lâm hất tay Thuận ra

-Con mắt nào của mày thấy tao giết chị ấy . Nếu vậy sao mày không báo cảnh sát đi?

Thuận tức giận đấm Lâm một cái nữa nhưng anh tránh kịp . Thuận điên tiếc nhảy vào đánh Lâm

-Tao giết chết mày không cần nhờ đến cảnh sát

Lâm cố đẩy Thuận ra nhưng không được . Cả hai đánh với nhau một hồi cho đến khi quá mệt mỏi mới dừng lại . Giờ nhìn mặt ai cũng xưng vù .

-Mày đúng là con người vô ơn bội nghĩa . Mày khôg nhớ lúc chúng ta còn là những đứa trẻ mồ côi đã bị đánh đập như thế nào . Khi trốn ra phải đi xin cơm ăn, nhưng không ai cho. Đã vậy bị người ta đánh lên đánh xuống . Nếu không nhờ chị Tùng Linh đem cả hai về nuôi thì mày nghĩ mày còn ngồi như hôm nay được không? Đã vậy mày trả ơn chị ấy như vậy sao??

Thấy Lâm không nói gì, Thuận tiếp tục lên tiếng

-Tao quá thất vọng về mày Lầm à

Lâm sửa cổ áo mình lại, anh nhìn Thuận

-Mày nghĩ tao không biết điều đó sao? Tao đâu phải là người không biết nghĩ . Nhưng bà ta dọa sẽ giết chết vợ con tao. Mày nghĩ tao phải làm sao?

Thuận đấm mạnh xuống đất

-Mày coi chị Tùng Linh và tao chết rồi à . Sao mày không nói với tao và chị ấy sớm hơn.

Lâm dùng tay quẹt máu nơi miệng mình

-Vì tao biết chị ấy sẽ giúp tao nên tao không muốn mình mang ơn chị ấy quá nhiều . Tao cũng chỉ định lấy quyển sách thôi chứ không nghĩ mình sẽ hại đến chị ấy . Chỉ là một trong những đứa đi chung với tao đã bắn chị ấy rớt xuống núi . Mày không biết tao đau lòng thế nào khi thấy chị ấy rơi xuống trước mắt mình mà không cứu được

Thuận đứng dậy, anh giơ tay của mình ra . Lâm chần chừ rồi bỏ tay anh vào đó . Thuận kéo anh đứng dậy

-Tao không nghĩ chị Tùng Linh chết đâu. Khi mọi người tìm chị ấy tao cũng đi tìm xem có quyển sổ đó không nhưng tao không thấy gì cả . Nếu chị ấy có bị gì hoặc chết đi, tao không nghĩ cuốn sổ đó nó có chân có tay. Bà Minh cũng đâu có cho người xuống dưới tìm vì sợ người nhà chị ấy bắt gặp . Tao sẽ tiếp tục tìm kiếm chị ấy . Mày có còn nhớ viên đạn bắn vào đâu trong người chị ấy không?

Lâm cố nhớ lại nhưng anh không nhớ được gì hết

-Vì lúc đó trời cũng gần tối rồi và chị Tùng Linh rơi xuống nhanh quá nên tao không nhìn kịp .

Thuận đăm chiêu một hồi rồi anh vỗ vai Lâm

-Không sao, tao nhất định sẽ tìm ra được chị Tùng Linh. Mày cứ tiếp tục làm việc cho bà ấy nhưng phải cẩn thận . Tao nghĩ bà để mày yên đến giờ vì mày còn giá trị lợi dụng . Nhưng vì lúc trước mày làm việc cho chị Tùng Linh nên bà ta không hoàn toàn tin vào mày đâu. Có động tịnh gì thì cho tao biết liền

Lâm gật đầu .Thuận nói tiếp

-Tao phải về trước khi bại lộ hết tất cả . Bà ta chắc sẽ cho người theo dõi mày . Mày đừng lo về vợ con mày, khi mày lên Sài Gòn làm việc, tao sẽ cho người bảo vệ họ

Lâm xiết chặt bàn tay Thuận thay cho lời cảm ơn. Anh nhìn Thuân đi khuất và không khỏi mừng vì anh còn có thằng bạn thân này

********

Cả tháng nay Ý Như không tập chung làm việc được . Cô cũng bỏ tất cả các cuộc họp và hông bắt phone ai cả . Mỗi ngày đến công ty cũng chỉ để nhìn những bó hoa Tùng Linh gỡi cho cô. Lúc đầu Ý Như còn tưỡng Tùng Linh đã quay về nhưng khi gọi ra chổ bán hoa thì họ cho cô biết rằng Tùng Lin đã đặt trước một năm. Mỗi ngày cô đem những tờ giấy Tùng Linh viết ra và ngồi đọc . Vừa đọc cô vừa khóc

"Ý Như của chị . Chúc em một ngày làm việc vui vẻ . Nhớ phải ăn uống cho đầy đủ và không được làm quá sức mình . Nếu về mà chị thấy công chúa của chị ốm là chị không vui đâu"

" My princess. Nhớ em nhớ em nhớ em. Nói cả trăm lần vẫn không bớt nhớ chút nào . Em có nhớ chị không? Yêu em"

"Hôm qua có phải Ý Như làm việc nhiều quá không? Lại không nghe lời chị ? Lần sau chị sẽ không bóp tay bóp chân cho em nữa mà sẽ phạt em đó . Hôm nay làm việc ít thôi nhé . Chiều chị sẽ đón em đi ăn nhà hàng em thích nhất . Yêu em công chúa "

"Công chúa Ý Như. Nếu nàng giải được câu đố này ta sẽ thưởng cho nàng cùng nhân tình của nàng một chuyến đi chơi miểng phí . Đố nàng trên đời này cái gì đẹp hơn hoa? ......Có phải em suy nghĩ không ra không? Em làm mất chuyến đi chơi của chị va em rồi . Câu trả lời là " Nụ cười của em" . Đúng rồi , chỉ có nụ cười của em là đẹp nhất mà thôi . Chị yêu em"

"........"......."

Còn nhiều nữa , nhưng Ý Như không đọc tiếp được vì nước mắt cô làm những tờ giấy như nhòa đi. Cô ôm chặt lấy hai đầu gối của mình . Cô cần Tùng Linh. Cô cần hơi thở của cô quay về với cô. Vai Ý Như run lên từng cơn. Nổi đau này còn hơn nổi đau khi Tùng Linh chia tay cô vì dù sao cô biết Tùng Linh vẫn còn bên cạnh mình . Nhưng bây giờ nghĩ đến Tùng Linh rời xa cô mãi mãi , Ý Như dường như không còn muốn sống nữa . Ngã người xuống chiếc giường quen thuộc của cô và Tùng Linh, Ý Như đã thôi khóc . Cô nhìn lên trần nhà . Nằm đi nằm lại cô không ngủ được, Tùng Linh ra tủ lạnh lấy chai rượu rồi ra xích đu ngồi . Mấy ngày nay cô nằm trên giương uống cho tới say rồi ngủ đi lúc nào không hay. Đêm nay cũng không ngoại lệ . Tùng Linh nhìn lên bầu trời . Nó tối tăm y như lòng cô bây giờ vậy . Ý Như uống một ngụm và nghe đắng ngắt trong miệng . Có phải do cô không quen uống rượu hay vì nổi đau của cô quá đắng ?? Ý Như uống cho đến khi mắt nhìn nhắm lại . Cô nằm luôn xuống chiếc xích đu. Một lúc sau cô cảm thấy dường như có hơi ấm xung quanh cô. Va1 dường như có aiddo' đang vuốt tóc cô rồi dần xuống má . Người cô như được nhắt lên. Người đó đem cô thả nhẹ trên giường rồi lấy chăn đắp cho cô. Ý Như còn cảm thấy môi mình như đang được ấm lên. Cô đưa lưỡi mình cho nụ hôn sâu hơn rồi cô bật khóc . Cô nói trong tiếng nắc

-Tùng ....Linh....hãy về với em. Em nhớ chị nhiều lắm . Sao lại bỏ em như vậy ?

Tiếng người đó thì thầm vào tai cô

-Shhhhh, Ý Như ngoan đừng khóc nữa .Ngủ đi công chúa của chị

Nghe lời đó, Ý Như cảm thấy bình an. Cả tháng qua, Ý Như đã có lại giấc ngủ ngon

Sáng thức dậy, Ý Như cố nhớ lại những gì đã xảy ra. Cô nhớ mình ra xích đu ngồi và uống rượu . Sau đó cô cảm thấy có người hôn cô và đưa cô vào đây. Ý Như bật thốt

-Tùng Linh

Cô chạy ra ngoài tìm Tùng Linh nhưng không thấy đau cả . Cô vấp té và ngã ngào xuống đất . Thuận từ bên ngoài chạy vào đở Ý Như dậy

-Ý Như không sao chứ

Ý Như lay vai Thuận

-Chị Tùng Linh còn sống . Đêm hôm qua chị đã ở đây.

Thuận buồn bả

-Chắc Ý Như nằm mơ thôi. Chị Tùng Linh đã ra đi rồi

Ý Như không tin, cô bật khóc

-Thuận nói dối . Chị Tùng Linh vẫn còn sống mà . Chị ấy đã đem Ý Như vào phòng

Thuận nhìn Ý Như và không khỏi xúc động

-Ý Như à . Chính Thuận đã đưa Ý Như vào phòng đó

Ý Như đứng dậy nhìn Thuận lạnh lùng

-Ý Như không tin đâu. Thuận đừng nói nữa . Ý Như tin cảm giác của mình . Giờ Ý Như muốn nghĩ ngơi. Thuận đi về đi

Thuận định nói gì nhưng Ý Như đã đẩy Thuận ra ngoài . Cô đóng cửa lại rồi đi vào trong. Cô muốn đến công ty Tùng Linh vì Tùng Linh nói với cô rằng Tùng Linh có vài món nữ trang ở đó muốn tặng cho Ý Như. Tùng Linh giờ không có ở đây nên Ý Như muốn đến lấy nó .

END CHAPTER 41

CHAPTER 42 (Coming up.....)

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page5#ixzz1Nwp4p4d2

Chapter 42

Mấy ngày sau, Ý Như lái xe đến công ty Tùng Linh. Cô đi vào trong văn phòng và ngồi xuống chiếc ghế của Tùng Linh. Mọi thứ đã được làm mới trở lại . Cả chiếc bàn cũng được thay đổi . Từ lúc cháy đến giờ, đây là lần đầu tiên cô quay lại đây. Tấm hình của cô và Tùng Linh chụp với nhau khi đi thả diều lần trước được Tùng Linh để ngây trên bàn . Nụ cười của cả hai tươi rói . Nước mắt lại lặng lẻ rơi trên gương mặt cô. Sờ vào tấm hình . Ý Như thì thầm

-Đem nụ cười này về lại với em đi Tùng Linh.

Thở dài, Ý Như bỏ tấm hình xuống bàn rồi định mở hộc tủ bàn làm việc của Tùng Linh nhưng cô nghe tiếng động . Ý Nhứ liền nhanh chân mở cửa phòng vệ sinh của Tùng Linh rồi núp vào trong đó . Cô để cửa he hé để nhìn ra . Cô ngạc nhiên khi thấy Thuận kéo cái vali và cầm hai cái giỏ thức ăn đi vào . Anh bấm nút và bức tường được tẻ ra làm đôi. Thuận đi vào đó . Ý Như không biết Thuận đang làm gì . Cô nhíu mày, rồi chợt như nghĩ ngơi. ra được gì đó, Ý Như bật thốt

-Chị Tùng Linh

Ý Như không biết mình ngồi trong đó đợi bao lâu. Cho đến khi cô nghe tiếng bức tường mở ra lần nữa và Thuận từ trong đi ra. Đợi Thuận đóng cửa và đi ra rồi, Ý Như đi lại bấm số vào và bức tường lại một lần nữa mở ra. Lần trước cô có hỏi Tùng Linh về bức tường bí mật đó và Tùng Linh đã không ngại đưa số mật mả cho cô. Đi sâu vào trong và đi xuống cầu thang, Ý Như chợt nghe tiếng nói cất lên

-Là ai đó

Ý Như khựng lại nhưng cô lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục đi xuống . Cô thấy trên giường là một người đàn bà đang ngồi . Thức ăn vẫn con để trên bàn bên cạnh . Cô nhìn đôi mắt không còn sống đọng của bà và cô hiểu bà đang bị mù . Bà hỏi lần nữa

-Ai đó, sao không lên tiếng ? Ta biết cô là một cô gái . Cô không phải là Tùng Linh. Không lẻ cô là Ý Như

Ý Như tròn mắt . Cô không ngờ người đàn bà này biết mình .

-Sao cô biết con

Người đàn bà mỉm cười đôn hậu

-Ngoài Tùng Linh, Thuận và bác sĩ Nhật Trường, cô đoán rằng chỉ mình con mới có thể vào đây được .

Ý Như đứng chôn chân tại chổ . Người đàn bà này là ai? Sao cô chưa bao giờ nghe Tùng Linh nhắc đến . Đang đắm chìm với suy nghĩ của mình thì bà ra dấu cho Ý Như lại gần bà . Đưa tay cho Ý Như nắm, bà nhẹ nhàng hỏi

-Sao con lại đến đây mà Tùng Linh không đi với con sao? Lúc nảy ta hỏi Thuận thì nó nói rằng Tùng Linh đang bận nên không đến thăm ta được . Nhưng ta nghĩ nó đang giấu ta điều gì đó . Con sẽ không làm giống nó chứ . Con cho ta biết có phải có chuyện gì xảy ra cho Tùng Linh rồi không? Tuy ta bị mù, nhưng cảm giác của ta luôn sáng suốt .

Nghe nhắc đến Tùng Linh, Ý Như không khỏi mất bình tỉnh . Tay cô run rẩy trong tay bà .

-Chị Tùng Linh bị mất tích gần hai tháng rồi nhưng vẫn chưa tìm ra.

Ý Như nhìn gương mặt người đàn bà trước mắt cô nhưng cô không thấy bỉu lộ gì cả . Cô đoán dường như bà biết trước chuyện này sẽ xảy ra

-Có phải cô đoán được chị Tùng Linh sẽ xảy ra chuyện không?

Người đàn bà gật đầu

-Con có thể gọi ta là cô Ngân. Ta là mẹ của Thục Linh. Ta nghe Tùng Linh nói con có gặp qua con gái ta.

Ý Như nhớ lại Thục Linh. Cô gái mà cô đã gặp ở viện mồ côi với Tùng Linh và cũng là cháu gái của bà Hảo

-Thì ra là vậy . Hèn chi con thấy cô quen lắm . Cô rất giống cô Hảo

Bà Ngân vổ nhẹ lên tay Ý Như

-Chị ấy là chị họ của ta. Ta nghĩ Tùng Linh chưa kịp kể rõ mọi chuyện cho con phải không? Tuần trước nó có đến thăm ta và nói cho ta biết rằng nó sẽ đem mọi chuyện nói với con. Giờ ta nghĩ không biết nó còn cơ hội đó không. Nhưng ta sẽ thay nó kể chuyện này . Biết đâu sau khi con biết, con có thể làm gì đó để tố cáo bà ta. Với lại bà ta cũng dính dáng đến cái chết của ba con và chị họ ta.

Bà im lăng lấy hơi rồi kể tiếp

-Ta mong con bình tỉnh sau khi nghe xong câu chuyện . Vì nóng nảy sẽ không làm gì được đâu

Ý Như cảm thấy như mình sắp lạc vào một bộ phim mà cô sẽ phải đóng vai chính trong đó vậy .

-Con hiểu thưa cô

Bà Ngân nhắm nghiền mắt lại như cố lục lọi trí nhớ . Khi bà mở mắt ra, giọng bà nhẹ tênh

-Năm đó ta 16 tuổi . Chị Hảo 19 và chị Linh Trân mẹ của Tùng Linh 18. Hai chị học đại học chung với nhau. Ngày đó nhà ta nghèo lắm . Nhà lại đông con nên không có đủ tiền để lo cho từng đứa nên ta bỏ học đi làm giúp ba mẹ . May mắn cho ta thay khi chị Linh Trân nghe được hoàn cảnh của ta từ chị Hảo, chị Trân đã xin cha mình đem ta về làm việc trong gia đình chị . Chị trả cho ta mức lương khá cao nhưng lại không cho ta làm quá nhiều . Không những vậy lại còn cho ta tiếp tục đi học bổ túc . Nhờ sự tận tụy giúp đở của hai người họ mà việc học của ta không bị sa sút . Lúc nhỏ ta năng khiếu về vẻ nên ta quyết định học kiến trúc . Chị Trân còn có một người anh lớn . Người đó bây giờ là ba của Khiết San. Ông là một trong những kiến trúc sư giỏi nhất hiện nay. Ngoài anh ấy ra, chị Linh Trân còn có một ngươi chị nữa tên là Minh. Nhưng chị ta chỉ là con nuôi thôi.

Nghe nhắc đến bà Minh, bà thở dài

-Chị ta có phước mà cứ nghĩ như cả thế giới nợ mình . Chị ta rất hay ganh tị với chị Trân. Năm đại học thứ 3 của chị Trân cũng là năm cuối của chị Hảo . Ta phát hiện rằng họ đã yêu nhau. Ta nghĩ không ai sẽ nghĩ tình yêu đó là tội lỗi nếu họ thấy được hai người đó yêu nhau như thế nào . Nhưng rồi chuyện của họ đã bị chị Minh biết . Thay vì mừng cho em của mình tìm được người yêu chị ấy lại ganh tị và dem chuyện này nói với ba chị Trân. Khi biết chuyện ấy, ông rất giận nên quyết định gã chồng cho chị Trân. Biết được ông Thành thương yêu chị Linh nên ba chị ấy gã chị ấy cho anh ta. Ông cũng tìm đến chị Hảo ra điều kiện cho chị đi du học với mục đích chia rẻ họ . Và như con thấy đó, ông ấy đã thành công. Chị Linh Trân đi lấy chồng và chị Hảo ra đi.

Ý Như cắt ngang lời nói của bà

-Cô nói ba chị Ý Như tên là Thành ?? Không phải Tùng sao?

Bà Ngân gật đầu

-Ông Tùng không phải là ba ruột của Tùng Linh. Khi mẹ Tùng Linh có mang, vì bị chồng đánh đập nên chịu không nổi và ra đi. Khi ông Tùng đem Tùng Linh về nuôi thì mọi người nghĩ rằng đó là con ông cho đến khi Tùng Linh bị tai nạn giao thông và phải vào bệnh viện . Lúc đó thì ông Tùng mới nói sự thật cho ông ngoại Tùng Linh và cả bên nội Tùng Linh biết nữa . Nhưng vì muốn cuộc sống Tùng Linh không bị xáo trộn nên mọi người không có nói sự thật ra.

Ba Ngân biết khi bà nói thêm khúc này nữa, Ý Như sẽ rất đau lòng, nhưng bà phải tiếp tục nói

-Ba ruột của Tùng Linh chính là bác của con

Ý Như giật mình rụt tay mình ra khỏi tay bà Ngân.

-Không thể nào .

Bà Ngân nắm chặt ra giường như đang kiềm chế cơn giận của bà mỗi khi nhớ về ông ấy

-Đúng là ông ta. Bác của con. Đó là lý do vì sao có một thời gian Tùng Linh trốn tránh con. Tùng Linh nghĩ rằng nó yêu em họ của mình . Và con cũng hiểu vì sao Tùng Linh và con có thể bên nhau rồi chứ .

Bây giờ Ý Như mới hiểu câu nói của Tùng Linh lúc trước. Thì ra Tùng Linh nói đúng, có và chị ấy thật chẳng khác nhau chút nào . Nhưng dù sao cô cũng còn có phước hơn Tùng Linh vì cô không phải chịu nhiều đau khổ như vậy . Hẳng chắc Tùng Linh sẽ phải đau lòng lắm khi biết mình không phải là con ruột của ông Tùng và người cha ruột của mình thì lại đánh đập để mẹ mình ra đi. Ý Như không ngờ bác mình là một người như vậy . Cô chỉ nghe ba mẹ nói rằng vợ bác qua đời nên bác không cưới vợ khác . Cô còn tôn bác lên làm thần tượng vì từ nhỏ ông đã rất yêu thương Ý Như. Nổi đau của Tùng Linh mang quá to lớn, Ý Như nghĩ nếu là mình cô sẽ chịu không nổi . Giờ Ý Như hiểu vì sao Tùng Linh nhất định phải rời xa cô ngày trước . Trong lòng Ý Như có một nổi buồn như xâm chiếm . Giọng bà Ngân vẫn đều đều bên tai cô

-Nhưng tất cả mọi chuyện cũng là do chị Minh gây ra cả . Chị ấy yêu bác con nên khi bác con yêu chị Trân, chị Minh đã dùng thủ đoạn rất bỉ ổi để ngủ với bác con. Vì bác con sợ chị Trân sẽ biết nên đã cho chị ta một số tiền rất lớn . Chắc con cũng nghe nói về công ty của ông con chứ . Cũng vì đưa tiền cho chị ấy mà công ty của ông con sắp bị phá sản . Nhưng cũng may nhờ ba con nên công ty mới qua được. Nhưng chị ta không ngừng lại ở đó . Cái chết của ba con cũng là do bà Minh mang lại . Vì muốn nuốt luôn công ty ba con nên bà đã không ngần ngại gài người vào đó . Cũng chính bà ta cho người đốt công ty của Tùng Linh và thông báo với ba con và chị Hảo . Bà ta âm thầm cho người đi phá thắng xe. Cái chết của họ tưởng đâu là tai nạn nhưng không phải như vậy . Ta đã kể hết mọi thứ cho con biết rồi . Ta hy vọng con sẽ suy nghĩ thật kỹ những bước sắp tới . Ta khuyên con nên liên lạc với Thuận vì nó chính là người em tốt của Tùng Linh. Nó là người biết tất cả mọi chuyện và đang chuẩn bị tìm thêm chứng cớ để buộc tội bà Minh.

Ý Như không biết đầu óc mình đang suy nghĩ gì nữa vì nó đang rất rối loạn . Cô ra về vì cô thấy bà Ngân đã mệt lắm rồi . Còn nhiều điều cô muốn hỏi nhưng Ý Như để đợi sau vậy . Tâm trạng của cô hiện giờ không được thoải mái . Hình ảnh Tùng Linh cứ chập chờn trong trí cô. Ý Như biết bây giờ cô rất cần Tùng Linh. Cô cần vòng tay ấm của Tùng Linh mang lại . Cô muốn nghe giọng Tùng Linh nói, cô muốn nghe tiếng Tùng Linh cười . Và cô rất muốn được ở bên cạnh Tùng Linh lúc này . Vì cô biết, chỉ cần có Tùng Linh bên cạnh, mọi sự khó khăn xung quanh cô điều như không tồn tại . Sự bình an Tùng Linh mang đến cho cô có thể lấp đầy những thứ đó .

Ý Như lê từng bước nặng nhọc vào nhà . Bước chân cô nặng mà lòng cô còn nặng hơn.

Mở cửa đi vào phòng, Ý Như mở đèn lên rồi nằm xuống . Cô ngước nhìn lên trần nhà với trái tim trông chờ điều gì mà đầu óc cô nghĩ đã là tuyệt vọng . Nhưng tự nhiên đèn trong phòng cô lại tắt và Ý Như thấy một người đi vào với chiếc bánh kem trên tay. Ánh sáng của những cây đèn cày trên bánh đủ để Ý Như biết người đó là ai . Nước mắt Ý Như tự nhiên chảy dài . Gương mặt đang đau buồn chợt tươi hơn vì nụ cười đang nở trên môi . Chính giờ phút này Ý Như thật sự tin vào phép màu vì nó đang xảy ra cho cô.

Ý Như vẩn ngồi bất động cho đến khi người đó đứng trước mặt mình và cất tiếng hát

-Happy birthday to you, happy birthday to you..........

Ý Như giơ tay lên xờ vào gương mặt người đó . Người đó thì thâm vào tai cô

-Hãy thổi nến và ước đi điều gì đó đi, Ý Như của chị

Ý Như vẫn để yên tay mình trên má Tùng Linh, ánh mắt cô lung linh

-Điều ước của em đã được thực hiên rồi, em không cần ước nữa

Cô lấy bánh từ tay Tùng Linh và bỏ lên bàn . Cô thổi tắt hết những ngọn nến và kéo Tùng Linh xuống . Không gian yên lắng chỉ nghe tiếng hai con tim đang đập . Ngày mai cô sẽ bắt Tùng Linh trả lời những câu hỏi của mình . Nhưng đêm nay Ý Như chỉ muốn được trọn vẹn trong vòng tay Tùng Linh. Nổi nhớ nhung của hai người dường như bùng nổ khi Tùng Linh cất tiếng

-Chị nhớ em đến phát điên lên mất Ý Như

END CHAPTER 42

CHAPTER 43 (CONTINUED.....WL SẼ END TRUYỆN TRONG VÒNG VÀI CHAPER NỮA THÔI. SẼ ÍT HƠN 50 CHAPTERS. WL CẢM THẤY THẤY TRUYỆN KÉO DÀI NHƯ VẬY LÀ ĐỦ RỒI ....ENJOY EVERYONE AND THANKS FOR READING)

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page5#ixzz1Nwp7w5sm

Chapter 43

Ánh sáng mặt trời len lõi vào rèm cửa sổ và đậu ngây trên gương mặt Ý Như làm cô thức giấc . Ý Như mở mắt ra từ từ và phải nhắm nghiềng lại vì ánh nắng của buổi sáng . Cô nhớ lại đêm qua và hoảng hốt khi nghĩ đó chỉ là giấc mơ. Nhưng khi thấy một người vẫn còn đang ôm mình say giấc . Cô thở phào nhẹ nhỏm . Cô quay sang nhìn gương mặt Tùng Linh. Trong lúc ngủ sự bình an hiện rỏ trên gương mặt đó . Ý Như không kiềm chế được và cô cuối xuống hôn lên môi Tùng Linh.

Tùng Linh kéo Ý Như xuống và tiếp tục nụ hôn cho đến khi cả phải rứt nhau ra vì cần không khí . Tùng Linh nháy mắt trêu ghẹo

-Có người hôn trộm bị bắt quả tang kìa

Ý Như đỏ mặt không dám nhìn Tùng Linh. Cô cũng không hiểu sao cô nghe má mình nóng bừng

-Đừng nói em còn mắc cở chứ Ý Như? Chị đã hôn em biết bao nhiêu lần rồi . Hồi tối hôm qua chúng ta cũng đã .....

Ý Như bịt miệng Tùng Linh lại

-Chị mà nói nữa em sẽ đá chị rớt xuống giường đó

Tùng Linh cắn nhẹ lên tay Ý Như làm cô nhột quá phải rụt tay về

-Em dữ lên từ khi nào thế . Gặp chị em không mừng sao mà đòi đá chị . Thiệt là buồn quá chừng, biết vậy chị đi luôn cho rồi

Ý Như bá cổ Tùng Linh nủng nịu

-Em sẽ đi tìm chị về và nhốt chị lại trong tủ

Tùng Linh nhéo yêu vào má Ý Như. Cô nhìn Ý Như từ trên xuống dưới

-Em khõi đi tìm chị cũng sẽ ngoan ngoãn quay về . Em không biết em có sức thu hút như thế nào đâu

Ý Như đánh nhẹ vao tay Tùng Linh. Tuy Tung Linh hay trêu cô, nhưng Ý Như yêu những khoảnh khắc như thế này . Cô muốn mình và Tùng Linh như thế này mãi . Nhưng rồi Ý Như mặc vội bộ đồ vào và lấy lại gương mặt lạnh lùng của mình , cô tra khảo

-Cô Hoàng Tùng Linh. Ngồi dậy cho em hỏi chuyện

Nhge lời Ý Như Tùng Linh ngồi bật dậy với cái mền trên người

-Có tôi

Ý Như cố nín cười , cô vẫn nghiêm mặt hỏi tiếp

-Em muốn biết chuyện gì đã xảy ra với chị .

Tùng Linh giở mền ra chỉ vết thương bên hông phải của mình . Ý Như nhìn vào đó hoảng hốt

-Chị nghĩ chị về gặp lại em lần này là cũng may mắn lắm rồi . Viên đạn chỉ đi xẹt qua thôi, nếu không thì không biết sẽ như thế nào nữa

Ý Như xờ nhẹ vào đó

-Đau lắm phải không

Tùng Linh cầm tay Ý Như đặc vào tim mình

-Nó đau lắm nhưng không đau bằng khi chị nghĩ mình sẽ không được gặp Ý Như của chị nữa .

Ý Như ôm chầm lấy Tùng Linh.

-Em hiểu cảm giác đó . Em không ngừng tìm chị và em nghĩ em tim cho đến khi nào đượn mới thôi. Và nếu chỉ tìm được xác chị thì em sẽ đi theo chị .

Tùng Linh vuốt nhẹ tóc Ý Như

-Khi chưa có sự cho phép của chị em không được tùy tiện làm những việc như vậy . Và từ giờ phút này chị sẽ cấm tuyệt đối em làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến em. Hiểu chưa

Ý Như bỉu môi

-Độc tài

Tùng Linh cười hiền

-Chỉ độc tài nếu nó làm tổn hại đến em thôi . Em có còn muốn tiếp tục nghe chị kể nữa không?

Ý Như ngồi yên nghe . Tùng Linh nói tiếp

-Trong cái rủi cũng có cái may vì khi chị rơn xuống núi thì bị mắc lại trên cây. Rồi từ từ rơi xuống bụi cỏ . Lúc đó vì máu ra nhiều nữa nên chị đã bất tỉnh . Lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ . Vài ngày sau chị khỏe lại rồi mới biết có một gia đình đã đi ngang qua và thấy chị nên họ đem về nhà . Người đàn bà đó ngày xưa làm Y tá nên đã chăm sóc vết thương cho chị rất kỹ . Vài tuần sau chị đã liên lạc với Thuận và anh hai. Chắc giờ em đã hiểu lý do vì sao anh hai không làm lể tang cho chị chứ

Ý Như gật đầu . Cô hỏi lại

-Nhưng người đã ẩm em vào lúc em ngủ trên xích đu là chị đúng không?

Tùng Linh búng mủi Ý Như

-Nếu không thì là ai. Thuận dám ẫm em vào và hôn em sao? Chị sẽ đập cho hắn một trận nếu hắn dám đụng đến em

Ý Như hờn dỗi

-Vậy sao chị không ra mặt gặp em.

Tùng Linh lấy gối kê lên giường và dựa vào đó

-Vì có người đang theo dõi em nên chị không tiện ra mặt . Nhưng hôm nay thì chị nghĩ đã đến lúc phải cho mọi thứ kết thúc rồi

Ý Như ôm Tùng Linh và áp mặt lên ngực cô

-Có phải chị nói cô Minh không? Em đã biết tất cả rồi . Cô Ngân đã nói cho em biết

Tùng Linh nghe Ý Như nhắc đến bà Ngân thì cô ngạc nhiên

-Em đã đến công ty chị và xuống dưới tầng hầm ?

Ý Như ngước lên nhìn Tùng Linh

-Dạ . Em đến đó lấy vài món nữ trang chị cho em nhưng chị chưa có đưa và em tình cờ gặp Thuận ở đó . Em tưởng chị ở dưới nên đi xuống xem thữ . Không ngờ lại gặp cô Ngân.

Tùng Linh hôn vào trán Ý Như

-Em đã nói chuyện của chị cho cô biết đúng không?

Ý Như không nói gì vì cô biết Tùng Linh đã có câu trả lời .

-Chị không định giấu cô, nhưng giờ cô biết thì cũng tốt . Chị sẽ đến gặp cô sau. Em không có giận chị vì chị đã dấu em thân phận của mình chứ ?

Ý Như lắc đầu

-Em hiểu mà . Em chỉ thấy buồn vì không hiểu chị thôi

Vuốt lưng Ý Như, Tùng Linh thì thầm

-Khờ quá . Mọi chuyện cũng đã qua rồi . Chị biết em buồn vì thân phận của mình nhưng được ở bên em chị rất vui và hạnh phúc . Em không phiền về điều đó chứ

Ý Như nhắm mắt lại

-Không. Đôi lúc em cảm thấy nếu làm con ruột của ba mẹ mà không có chị thì cuộc sống của em sẽ như thế nào và chi cần nghĩ đến đó lòng em đã rất đau. Lúc trước em buồn vì em là con nuôi của ba mẹ nhưng khi biết chuyện của chị em lại có cái nhìn khác . Dù không là con ruột nhưng tình yêu ba mẹ dành cho em còn nhiều hơn những cha mẹ khác yêu con của họ . Chừng đó đủ để làm lòng em ấm . Với lại đó cũng là định mệnh . Nếu em không vào nhà ba mẹ chưa chắc chúng ta gặp và yêu nhau. Bây giờ, em chỉ mong mọi thứ kết thúc để em và chị có thể sống một cuộc sống chỉ dành cho riêng hai chúng ta mà thôi. Em rất mong ngày đó sẽ đến mau chóng . Em cũng không ham tranh giành gì nữa hết . Chỉ muốn sống yên lành bên người mình yêu và gia đình thôi

Tùng Linh suy nghĩ những lời Ý Như nói . Cô cũng giống Ý Như. Chỉ mong như vậy được giải quyết để cô và Ý Như không còn xa nhau nữa

-Uhm, và chúng ta sẽ sống cuộc sống hạnh phúc mà cả em và chị đều mong muốn . Chúng ta sẽ có một thiên thần nhỏ và một gia đình trọn vẹn . Chị hứa với em nó sẽ sớm đến mau chóng thôi.

Tùng Linh siết chặt Ý Như. Động lực của cô đó . Khi mạng sống của cô bị đe dọa, chỉ cần nghĩ đến Ý Như, Tùng Linh đều có thể vượt qua tất cả

*************

Tùng Linh đi thẳng đến công ty bà Minh. Đây là lần thứ hai cô hiên ngang đi vào như vậy . Cô mở cửa bước vào không cần gỏ . Bà Minh nhíu mày nhìn lên rồi bà ngạc nhiên khi Tùng Linh đứng trước mặt mình . Tùng Linh nhìn thấy vậy cô nhếch môi cười

-Ngạc nhiên lắm phải không?

Bà lấy lại nét mặt bình thản ngây. Tùng Linh bật cười lớn

-Không cần phải như vậy chứ . Tôi đến đây vì muốn nói chuyện với bà

Bà Minh đóng chồng hồ sơ lại . Bà nhướng mắt

-Nói đi

Tùng Linh đi thẳng vào vấn đề

-Dừng tất cả những việc đó lại . Hủy hết đóng hàng đó và đi tự thú đi

Bà Minh cười giểu cợt

-Ta không hiểu con nói gì

Tùng Linh thảy quyển sổ lên bàn

-Đó là không là cái bà muốn tìm sao??

Nét mặt bà Minh như chuyển động . Nếu ai không chú ý có lẻ sẽ không nhận ra, nhưng Tùng Linh đã thấy được

-Coi như đây là cơ hội cuối cùng tôi cho bà vì dù sao bà cũng là chị của mẹ tôi, hãy tự mình giải quyết những gì mình đã gây ra.

Bà Minh gằng giọng

-Ta không phải là chị của nó . Cũng chẳng cần thứ ân huệ rẻ tiền kia. Cứ việc làm thẳng tay đi. Chưa chắc ai sẽ thua đâu. Với quyển sổ này thôi, con nghĩ con có thể làm ta sợ à

Tùng Linh chưa kip nói thì điện thoại của bà Minh reo lên. Bà bắt máy rồi mở volume thật lớn

-Chúng tôi đã bắt được hai người họ như bà mong muốn và đã nhốt chúng lại rồi . Chúng tôi sẽ đợi lệnh của bà đấy

Bà Minh nhìn Tùng Linh cười mỉa rồi trả lời

-Tốt lắm, chút nữa tôi sẽ gọi lại

Bà vừa cúp điện thoại xong thì điện thoại của Tùng Linh reo lên. Giọng của Phong Thiên ở đầu giây bên kia hốt hoảng

-Út ơi, có ngươi bắt Mỹ Thuyên đi rồi . Thiên rượt theo nhưng đã bị mất dấu . Thiên phải làm gì đây? Chúng ta sẽ báo cảnh sát chứ

Tùng Linh biết là bà Minh đã làm vì bà đang ngồi dựa vào ghế với vẻ đắt thắng . Tùng Linh trấn an Phong Thiên

-Đừng báo cho ai biết hết . Thiên về nhà út đợi út .Không được làm chuyện điên rồ có biết chưa

Bỏ điện thoại vào túi , Tùng Linh vẫn bình tỉnh

-Đó là con gái của bà mà .Có cần phải độc ác vậy không? À mà tôi quên mất . Bà làm gì mà có trái tim. Không một người mẹ nào có thể thể lấy con mình rồi tráo đổi với con người khác chỉ để hành hạ đứa bé vì trả thù ba mẹ nó . Còn con của mình ỡ nhà người ta thì được sung sướng vì họ cứ nghĩ đó là con ruột của họ . Sự xếp đặt của bà cũng chu đáo lắm chứ

Nói xong Tùng Linh chắc lưỡi

-Nhưng cũng may mắn cho Mỹ Thuyên còn có bác trai, nếu không thì không biết bà sẽ hành hạ em ấy như thế nào nữa . Có một việc bà quên mất rằng, bà sẽ mất cả hai đứa con vì Ý Như sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì bà làm với gia đình em ấy đâu. Và khi Mỹ Thuyên biết chuyên, tình yêu cô ấy dành cho bà cũng sẽ mất hết .

Bà Minh nhìn Tùng Linh không chớp mắt, Tùng Linh thấy trong đôi mắt tưởng chừng như ác độc đó chất chứa một nổi cô đơn

-Con nghĩ ta cần sao? Khi đã tráo đổi hai đứa nó, ta nghĩ con ta đã chết rồi . Nên có hay không cũng không quan trọng . Trong tay ta giờ có cả hai đứa nó . Nếu muốn chúng nó an toàn trở về thì hãy mau mau tiêu diệt hết những bằng chứng kia đi. Còn không thì ta không biết mình sẽ làm gì đâu.

Tùng Linh vẫn đánh vào tâm lý bà vì cô biết được rằng người đàn bà trước mắt cô đang thật sự lo lắng cho sự lẻ loi của mình trong tương. Ai ai cũng cần có người bên cạnh yêu thương và bà Minh cũng một trong số những người đó

-Tôi lại không nghĩ vậy . Có lẻ đó là kế hoạch của bà, nhưng khi bà gặp được Ý Như thì kế hoạch đó đã khác đi một chút . Vì bà đã rất có cảm tình với em ấy . Bà không ngờ đứa con bà sinh ra lại hoàn hảo như vậy . Em ấy thông minh và có một sự nhạy bén mà ngây cả bà cũng phải giựt mình . Ý Như hiểu bà . Ở nơi em ấy bà tìm được sự chia sẻ nên tôi chắc rằng bà muốn có Ý Như bên mình . Bà muốn tiêu diệt hết những người đã biết bí mật và quá khứ của bà để bà có thể đem em ấy về bên mình . Nhưng bà biết bà đã sai rồi .Trong kế hoạch của bà không có tình cảm bà dành cho em ấy . Vậy bà nghĩ khi Ý Như đã biết tất cả em ấy có thể tha thứ cho bà không?Em ấy sẽ về bên bà chứ ? Tôi không nghĩ vậy mà tôi lại nghĩ em ây sẽ phải rất đau lòng khi có một người mẹ như bà

Bà Minh tức giận đứng dậy . Tùng Lin cũng đứng dậy, cô nhìn bà thách thức

-Tôi đã nói rồi, nếu bà làm hại đến Ý Như, tôi sẽ trả lại cho bà gấp đôi. Trước khi mọi thứ quá muộn hãy dừng tay lại đi. Cho dù Mỹ Thuyên không phải là con ruột của bà thì em ấy vẫn do một tay bà nuôi lớn . Sự hiền lành và nhẫn nại của em ấy dành cho bà không làm bà cảm động sao? Hãy nên thả hai người họ ra đi để chuộc lại một chút lỗi lầm của chinh mình

Bà Minh mím môi. Bà biết Tùng Linh nói đúng nhưng bà không thể ngừng tay lại được nữa . Ván bài cuối cùng của bà là phải diệt hết tất cả để không còn ai biết tội lỗi của bà . Như vậy thì bà mới có thể không bị tù mà thôi.

-Ta đã nói rồi, nếu tiêu diệt hết chứng cớ đó thì ta sẽ thả hai đứa ra

Tùng Linh biết bà Minh sẽ không tha cho Mỹ Thuyên và Ý Như nếu Tùng Linh không làm theo

-Được, chúng ta sẽ gặp tối nay ở XXXX, tôi sẽ đem tất cả những thứ bà cần đến để trao đổi

Bà Minh mỉm cười . Bà biết Tùng Linh sẽ không làm bà thất vọng

-Tốt nhất đừng báo cảnh sát, nếu không đừng trách ta

Tùng Linh lạnh lùng

-Bà cho người theo dõi mà, tôi làm gì bà không biết sao mà lo. Chăm sóc cho họ tốt đi. Đừng để tôi thấy trên người Ý Như có những vết thuơng nào hết . Và cả Mỹ Thuyên nữa . Khi Phong Thiên nổi giận cũng ghê ghớm lắm đấy

Tùng Linh bước ra ngoài như cách cô đi vào . Dứt khoát nhưng nhẹ nhàng . Bà Minh ngã người xuống ghế . Bà không thể thua ván bài cuối cùng này được . Nhất định là không. Bà gọi cho đám người bắt cóc Mỹ Thuyên và Ý Như

-Chiều nay đem chúng đến XXXXXX, nhưng nhất định phải đem Ý Như về lại .

Bà chần chừ một lúc rồi nói tiếp

-Còn Mỹ Thuyên thì hãy cho theo chúng luôn.

Bà Minh để điện thoại xuống . Không phải bà không yêu thương gì Mỹ Thuyên, nhưng nếu chọn thì bà sẽ chọn Ý Như vì nó là con ruột của bà . Bà Minh đang dần cái tội lỗi của bà với Mỹ Thuyên xuống khi nghĩ một ngày nào đó bà có Ý Như bên cạnh bà. Bà có cách làm cho Ý Như quên đi hết quá khứ và sẽ sống một tương lai tốt hơn với bà . Bà cũng không cần phải ỡ Việt Nam vì bà đã chuẩn bị sẳng mọi thứ . Khi tất cả kết thúc bà sẽ đem Ý Như đi chuyến bay sớm nhất qua Úc . Nên nhất định bà không thể thất bại

END CHAPTER 43

CHAPTER 44 (COMING UP..)

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page5#ixzz1NwpBXBd1

Chapter 44

Ý Như và Mỹ Thuyên được Lâm đem đến nơi mà Tùng Linh đã hẹn . Khi họ tới nơi thì Tùng Linh, Thuận và Phong Thiên đã có mặt ở đó sẳng . Phong Thiên thấy họ thì la lên

-Mỹ Thuyên, Y; Như

Tùng Linh đặt tay mình lên vai Phong Thiên như kêu anh bình tỉnh lại . Lâm và một tên nữa, nếu nhớ không lầm hắn chính là người đã bắn Tùng Linh rớt xuống núi . Hắn nhìn Tùng Linh nói

-Những vật đó đâu?

Tùng Linh thảy quyển sổ qua cho hắn

-Thả người đi

Hắn thả mình Mỹ Thuyên ra, Phong Thiên chạy lại ôm vợ mình . Anh nhìn người cô hỏi dồn

-Em không sao chứ, tụi nó không làm gì em chứ ?

Mỹ Thuyên lắc đầu . Phong Thien kéo Mỹ Thuyên lại chổ Tùng Linh. Lâm nhìn Tùng Linh rồi lên tiếng

-Còn cái điện thoại có cuộc đối thoại nữa . Nếu xóa nó đi thì sẽ thả Ý Như ra

Tùng Linh cười khẩy rồi cô thảy chiếc điện thoại về phía Lâm. Anh nhấn nút xóa rồi quay sang người bên cạnh

-Thả Ý Như ra

Người đàn ông đó bật cười rồi hắn cùng đồng bọn giơ súng ra chỉa về phía người Tùng Linh. Hắn nói lớn

-Giết hết bọn chúng và đem cô này về lại cho bà chủ

Phong Thiên và Mỹ Thuyên sợ sệt nhìn Tùng Linh. Ý Như cũng tin rằng mình nghe lầm . Cô không hiểu sao bà Minh lại chịu thả cô ra. Ý Như gọi

-Chị Tùng Linh

Nghe tiếng kêu của Ý Như, Tùng Linh nhìn cô trấn an

-Đừng sợ, có chị đây

Rồi cô nói thật lớn

-Nếu bà để họ nổ những phát súng đó thì bà sẽ rất hối hận . Cảnh sát đã cho người bao bọc ở xung quanh đây rồi . Bà nghĩ chỉ đứng một nơi xa quan sát là được ư? Bà lầm rồi . Bà tưởng giết hết bọn tôi thì bà sẽ không sao rồi cùng Ý Như trốn đi nơi khác được sao?? Bà khinh thường người khác quá đó. Hãy ra đây đi, ra đây tôi sẽ cho bà thấy được bà đã sai lầm như thế nào .

Mỹ Thuyên nhìn Tùng Linh ngơ ngác không biết cô đang nói gì . Còn nhừng người khác thì họ hiểu . Bà Mình từ đằng xa đi lại . Thấy mẹ, Mỹ Thuyện chạy lại bên bà làm Tùng Linh và Phong Thiên không kịp ngăn cô lại

-Mẹ, sao mẹ lại ở đây

Bà Minh gạt tay Mỹ Thuyên ra. Phong Thiên định chạy lại nhưng bà Minh đẩy Mỹ Thuyên về phía đám thuộc hạ của bà . Trong lúc mọi người không chú ý, Lâm nắm tay Ý Như rồi kéo về phía Tùng Linh. Bà Minh nhìn Lâm với ánh mắt giận dữ

-Tao biết là không nên tin mày, nhưng không ngờ lại để mày giở trò

Lâm cũng nhìn lại bà với ánh mắt cay đắng

-Tôi cần phải làm những gì tôi thấy đúng mà thôi

Tùng Linh ôm chầm lấy Ý Như. Cô thì thầm

-Đừng sợ, hết chuyện rồi, em sẽ không sao nữa .

Tùng Linh kéo Ý Như ra đằng sau Thuận . Cô nói nhỏ với cả hai.

-Khi cứu được Mỹ Thuyên rồi . Hãy chạy thật nhanh khỏi đây. Hiểu không

Mọi người gật đầu . Bà Minh nói

-Hãy đưa Ý Như cho ta. Ta sẽ thả Mỹ Thuyên ra

Mỹ Thuyên không biết chuyện gi đang xảy ra trước mặt cô nữa . Tại sao mẹ cô lại muốn giết cô và còn trao đổi cô và Ý Như. Cô biết mẹ cô không yêu thương cô nhiều nhưng dù sao bà cũng là mẹ cô mà . Nước mắt cô ướt đẫm má, cô nói trong tiếng nấc

-Làm ơn cho con biết chuyện gì đang xảy ra .Tại sao mẹ lại như vậy . Con là con của mẹ mà

Phong Thiên thấy vợ khóc, lòng anh nóng như lửa đốt, nhưng Tùng Linh kéo tay anh lại

-Mẹ à, hãy thả vợ con ra đi. Cô ấy là con của mẹ mà

Bà Minh nhìn Tùng Linh và cô hiểu bà sẽ không ngần ngại làm hại đến Mỹ Thuyên nếu cô không làm theo Ý bà

-Tôi sẽ không bao giờ gia Ý Như cho bà đâu. Bà nghĩ Ý Như sẽ chịu theo bà sao? Em ấy không biết suy nghĩ à . Hay bà định làm cách gì đó cho em ấy mất đi trí nhớ của mình để em chỉ có bà trong hiện tại và tương lai? Bà thật ích kỹ . Nhưng tôi sẽ nói cho bà một bí mật . Bà có biết câu nói gậy ông đập lưng ông không? Bà nghĩ rằng bà đã trao đổi Mỹ Thuyên và Ý Như sao? vậy bà đã sai lầm rồi . Người y tá mà bà đã mua chuộc nghe lời bà và trao đổi hai đứa trẻ nhưng rồi lương tâm của bà ấy bắt bà ấy phải trao đổi lại . Mỹ Thuyên vẫn là con gái của bà .

Bà Minh tái mặt . Bà như không tin những gì Tùng Linh nói . Không thể nào như thế được . Nhưng nếu không gặp người y tá dó thì làm sao Tùng Linh biết được bà đã trao đổi hai đứa bé chứ . Bấy nhiêu năm nay bà đi tìm người y tá đó nhưng không được . Không lẽ Tùng Linh đã đi trước bà một bước . Tùng Linh biết bà nghĩ gì nên cô nói tiếp

-Cũng cảm ơn bà đã kêu người của bà bắn tôi một phát, nhờ vậy tôi đã gặp lại được cô y tá đó . Tôi cũng đã gặp được cô Ngân. Bà con nhớ cô ấy chứ, đó là em cô Hảo . Người đã biết được bí mật của bà và bà đã không ngần ngại làm cặp mắt cô ấy mờ đi. Nhưng bà đừng lo, tôi đã tìm được bác sĩ thật giỏi và hôm nay chính là ngày cô ấy được sáng mắt đấy . Bà nghĩ bà sẽ thoát sao? Tôi đã cho bà cơ hội nhưng bà đánh mất nó . Bà nên đi tự thú đi

Bà Minh lắc đầu

-Không, không thể như thế được . Ta không thể tha cho các người dể dàng như vậy .

Bà nhìn Mỹ Thuyên. Ánh mắt cô nhìn bà trong đau buồn . Người mẹ mà cô yêu thương đã làm nhiều việc tồi tệ như vậy sao?

-Xin lỗi con, ta phải rời khỏi đây. Ta....

Phong Thiên hét lớn

-Bà có phải là người không? Không lẽ đến nước này bà còn muốn giết em ấy để đổi lấy mạng của mình sao. Cô ấy còn đang mang cháu của bà đó

Mỹ Thuyên cười cay đắng, cô quay sang nhìn mẹ của mình

-Từ nhỏ con luôn nghĩ vì mẹ ít biểu lộ cảm xúc thôi chứ mẹ yêu con mà . Con luôn nói với mình phải cố gắng mỗi ngày để cho mẹ vui. Con làm mọi thứ chỉ để được một lần mẹ ôm con vào lòng và nói rằng mẹ yêu con, con là niềm tự hào của mẹ . Những khi mẹ bực tức mẹ đem con ra la mắng . Con lại nói với mình rằng vì mẹ mệt mõi nên con không nên giận mẹ . Cho đến khi con khôn lớn, con thường hỏi có phải vì con không là con ruột của mẹ nên mẹ không yêu con? Nhưng cha ôm con vào lòng và nói rằng con là con của cha me. Mỗi lúc như vậy con thấy lòng mình ấm vì lời nói của cha không bao giờ sai. Con là con của mẹ . Nhưng mẹ đã gạt cả ba và con. Mẹ đã tráo đổi đứa con của mình chỉ để trả thù nhưng rồi mẹ trả thù chính đứa con ruột của mình . Mẹ có vui không? Mẹ trả được thù rồi đó nhưng nợ của mẹ lại do con gánh . Con là do mẹ sinh ra thì mẹ có thể lấy sinh mạng con bất cứ lúc nào . Con không giận mẹ đâu. Xin mẹ hãy nói với cha rằng con yêu cha thật nhiều vì nếu không có tinh thương của ông có lẻ đứa con gái này đã phải đau khổ biết nhường nào

Nước mắt bà Minh rơi trên má . Đứa con tội nghiệp của bà . Sao bà có thể làm như vậy với nó . Bà nhìn Mỹ Thuyên như muốn xin lỗi . Bà muốn chạy trốn nhưng sự chạy trốn của bà sẽ làm bà mất đi đứa con và đứa cháu mà con bà đang mang. Có đáng không?

Tùng Linh biết bà Minh đang dần thay đổi . Cô nhẹ giọng

-Hãy dừng lại đi dì Minh.

Cô vừa dứt lời thì cảnh sát ùa vào . Những người đi theo cô đều bị bắt . Phong Thiên chạy lại bên Mỹ Thuyên

-Em không sao chứ

Mỹ Thuyên trả lời cho Phong Thiên an tâm

-Em không sao

Phong Thiên thở phào nhẹ nhỏm

Cảnh sát đi lại còng tay bà Minh dẫn đi. Trước khi đi bà nhìn Mỹ Thuyên nhưng Mỹ Thuyên tránh ánh mắt đó . Cô dụi mặt mình vào cổ Phong Thiên.

*****************

Ngày bà Minh ra tòa Mỹ Thuyên không có đến, chỉ có ba cô đi mà thôi. Vì bàn bạc với mọi người và ông Minh rồi nên Tùng Linh quyết định tìm cách xin cho bà bớt tội . Tùng Linh biết trước khi quyết định chuyện này cũng phải hỏi qua thiếm của mình và Ý Như. Khi cả hai đồng ý, cô đã nói với ông Minh. Nhưng rồi bà cũng phải ỡ tù vì việc làm của mình .

Vài ngày sau, Mỹ Thuyên có đi thăm bà . Gặp bà, nước mắt cô rơi khi thấy mẹ mình . Mới vài ngày mà bà đã già đi rất nhiều . Bà mỉm cười nhìn cô

-Con có còn giận mẹ không?

Mỹ Thuyên lắc đầu

-Mẹ là mẹ của con mà, làm sao con giận mẹ được . Con xin lỗi mẹ

Bà Minh lau nước mắt trên má mình

-Khờ quá . Người có lỗi phải mẹ chứ . Mẹ mới phải là người nói xin lỗi với con. Mẹ đã làm nhiều thứ không phải với con và ba con nhưng hai người lại không giận mẹ

Mỹ Thuyên nhẹ nhàng nói

-Con và ba luôn yêu mẹ mà . Có cháu ngoại của mẹ nữa . Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe mẹ nhé . Chúng con đợi mẹ mà . Khi mẹ ra khõi tù, mình sẽ là một gia đình

Bà Minh bật khóc . Mấy mươi năm rồi bà mới khóc thoải mái như vậy . Mọi thứ là do bà chuốc lấy thôi.

Mỹ Thuyên nhìn mẹ mình chua xót . Cô ra về trong tâm trạng nữa vui nữa buồn . Cô buồn vì không có mẹ bên cạnh nhưng vui vì mẹ đã tỉnh ngộ ra. Mỹ Thuyên xiết chặt bàn tay Phong Thiên. Mấy hôm nay cũng nhờ Phong Thiên khuyên cô nên Mỹ Thuyên mới đến tìm mẹ của mình và cô mới có thể cảm thấy lòng mình thanh thản hơn.

-Vợ yêu, con anh đói bụng rồi . Ai chở hai mẹ con đi ăn hủ tiếu nha

Mỹ Thuyên phụng phịu

-Chưa cưới nhau mà, ai cho gọi em là vợ

Phong Thiên vòng tay kéo sát Mỹ Thuyên vào người

-Còn 2 tuần nữa thôi chúng ta sẽ cưới nhau rồi nên gọi trước cho quen miệng mà . Anh cũng đang xin tòa cho mẹ em ra dự lễ đám cưới của chúng ta. Em có vui không?

Mỹ Thuyên âu yếm hôn lên má Phong Thiên

-Cảm ơn anh, ông xã

***************

Tùng Linh ôm cánh tay bà Ngân đi vào nhà Ý Như. Không những một mình bà Ngân mà cả chông bà là ông Danh và hai người con gái . Một người là Thục Linh thì Ý Như đã biết rồi . Còn người kia cô đoán là Thục Đoan, cô con gái lớn của bà ở bên Mỹ vừa về . Cô đi du học nhưng xin về chờ ngày bà Ngân tháo băng nơi mắt ra. Bà Ngân thì cứ nhìn Ý Như còn bà Thái thì cứ nhìn về phía Thục Đoan. Con bé thật giống ông Thái . Cả hai bà đều rơi nước mắt . Thục Đoan nói với bà Ngân

-Mẹ à, mắt mẹ vừa tháo băng mà . Sao mẹ lại khóc .

Bà Ngân nhìn Thục Đoan yêu thương. Bà bị mù khi Thục Đoan lên 8 và Thục Linh len 4. Khi nhìn lại hai đứa con của mình bà đã thấy chúng lớn thật nhiều . Thục Đoan vì học quá giỏi nên được một cái học bổng ra nước ngoài . Mặc dù Thục Đoan không muốn đi, chỉ muốn ở lại chăm sóc cho mẹ nhưng vì bà nhất định bắt cô đi nên cô mới chịu ra đi. Khi Thục Đoan ra nước ngoài thì bà chuyển nhà về Tây Nguyên sống . Chỉ để Thục Linh lại ở nhà người bà con để học trung học và lên tiếp Đại Học . Tình cờ bà gặp Tùng Linh nên Tùng Linh đã khuyên bà về với cô. Thứ nhất là để tiện việc chăm sóc mắt cho bà vì cô có người bạn bác sĩ về mắt rất giỏi và lúc đó sức khỏe của bà yếu quá nên chồng bà đồng ý cho bà đi với Tùng Linh. Vì chi là thời gian ngắn nên bà không nói cho Thục Đoan và Thục Linh biết sợ hai đứa lo. Nhờ ơn trên nên mắt bà giờ được sáng . Khi Tùng Linh đưa bà và bà Thái đến gặp người Y tá đó, thì họ đã biết câu chuyện về hai đứa con của mình . Họ định là sẽ không nói nhưng Ý Như đã biết rồi nên bà Thái muốn cho Ý Như biết mẹ ruột của mình là ai. Trong lúc này Thục Đoan lại về nước để thăm bà nên nhân cơ hội này bà nghĩ bà nên nói rõ cho mọi người biết . Bà nhìn bà Thái và khi nhận được cái gật đầu của bà Thái, bà lên tiếng

-Mọi người đã có mặt đông đủ rồi vậy ta sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện . Hai mươi mấy năm về trước, ta và chị Thái đây mỗi người đều sinh đựoc một cô con gái . Cả hai đều được sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm. Khi cả hai đứa bé được đưa vô phòng cách ly thì môt trong hai đứa bé là Thục Đoan được tráo đổi với con gái của người khác . Người Y tá đó được người ta cho tiền để làm như vậy . Nhưng vì lương tâm nên bà đã đổi lại . Nhưng trớ trêu thay người y tá đó bỏ đứa bé vào nôi của đứa trẻ khác đó là nôi của Ý Như. Lúc đó Ý Như được một người y tá khác bồng đem đi cho uống sửa . Chỉ vì sự lầm lẫn đó mà hai đứa trẻ đã phải lạc cha mẹ mình suốt hai mươi mấy năm.

Bà nói xong thì quay sang cầm tay Ý Như và Thục Đoan

-Thục Đoan à, mẹ xin lỗi con nhưng mẹ ruột của con là chị Thái . Mẹ cũng vừa mới biết đây thôi. Cho dù có thay đổi sự thật thì con mãi vẫn là con gái của mẹ .

Bà quay sang ôm Ý Như

-Con là con của mẹ nhưng mẹ lại không nuôi con một ngày nào cả . Định mệnh đã làm chúng ta xa nhau rồi cho chúng ta gặp lại nhau. Mẹ không phải mất đi một người con nhưng mẹ lại có thêm một người con nữa

Cả Ý Như và Thục Đoan như không tin ở tai mình . Bà Thái nhìn cả hai người rồi bà dừng lại trên gương mặt Thục Đoan. Bà đưa tấm hình ông Thái cho cô

-Người này là ba con, con rât giống ông ấy

Thục Đoan nhìn người trong hình rồi nhìn người đàn bà trước mặt mình . Cô đi lại gần bên bà . Bà giơ đôi vòng tay của mình ôm lấy cô

-Mẹ

Bà Thái mỉm cười

-Con ngoan của mẹ

Bà Thái nhìn Ý Như, cô mim cười với bà . Thấy sự chờ đợi trong mắt bà Ngân, cô ngã đầu lên vai bà và gọi

-Mẹ

Cả hai người đàn bà cười nhìn nhau mãn nguyện . Ý Như nhìn lên người đàn ông đang đứng bên Thục Linh. Mắt ông cũng đã đỏ . Ông như muốn đến bên cô nhưng lại chần chừ . Ông sợ cô không đón nhận ông ư?? Ý Như đứng dậy và đi gần về phía ông, ông giang đôi bàn tay mình ra, chỉ chờ vậy, Ý Như chạy đến bên ông

-Ba

Thuc Linh thấy mắt ai cũng đỏ hoe, cô nói

-Chị hai quên em sao??

Ý Như quay qua ôm Thục Linh

-Làm sao chị quên em của chị được

Tùng Linh mỉm cười . Cô cảm thấy mọi thứ thật tốt đẹp . Bà Thái nhìn cô như muốn nói lời cảm ơn. Tùng Linh đặt hai tay lên vai bà

-Con đã làm xong những gì chú căn dặn . Thiếm cũng đã có lại được niềm vui của mình . Mọi thứ đã xong rồi .

Tùng Linh nhìn Thục Đoan, cô gái này là em họ của cô. Thục Đoan nhìn cô mỉm cười và cô cũng cười lại . Bà Thái nắm tay cô

-Đợi thiếm một chút .

Bà Thái đi ra ngoài và khi bà vô, cô thấy bà cùng hai người đàn ông đi vào . Một già một trẻ . Ý Như thấy họ thì la lên rồi chạy lại ôm chầm lấy họ

-Bác Thành, ông nội

Mắt ông Thành vẫn không rời khỏi gương mặt Tùng Linh. Bà Thái nói với cô

-Cây có cội, nước có nguồn, chim có tổ, người có tông. Dù sao ông ấy cũng là cha con Tùng Linh à, không lẻ suốt đời con không nhận cha con sao?

Tùng Linh nhìn người đàn ông trước mặt mình . Nửa xa lạ, nữa thân thương, cô như không kiềm được cảm xúc của mình nên cô bỏ chạy ra sau vườn . Ý Như định chạy theo nhưng bà Thái nắm tay cô giữ lại . Bà nói với ông Thành

-Hãy ra nói chuyện với con bé đi. Tuy nó lạnh lùng nhưng thật chất rất yếu đuối

Ông Thanh, cha chồng bà Thái cũng nói với con trai của mình

-Con làm sao thì làm . Đem đứa cháu nội đó về cho cha. Còn Thục Đoan đâu, sao không mau lại chào ông

Ông Thành bỏ ra ngoài . Ông thấy Tùng Linh đang ngồi trên tảng đá dưới gốc cây. Ông đi lại bên cô nhưng không dám lên tiếng . Tùng Linh quay lại nhìn ông

-Ông hết xáo trộn cuộc sống của mẹ tôi giờ lại đến tôi. Mẹ con tôi đã nợ ông điều gì sao?

Ông Thành không nói gì hết . Ánh mắt ông vẫn dáng chặt vào gương mặt Tùng Linh. Đã bao lâu rồi ông không về thăm cô. Ngày trước nếu nói cho Tùng Linh biết rằng ong là cha cô thì có lẻ mọi thứ sẽ tốt hơn. Nhưng cũng do ông bị tai nạn nên đành phải để đứa con gái của mình nhận người khác làm cha. Ông bước gần lại bên cô

-Ba biết lỗi của ba không thể dể dàng để con tha thứ . Ba chỉ muốn làm lại một chút gì đó cho con thôi. Có được không Tùng Linh?

Tùng Linh im lặng . Nghĩ đến những cay đắng mà mẹ cô phải gánh chịu thì cô không thể nào tha thứ cho ông ấy được, nhưng trong lòng cô lại muốn được gọi ông là ba. Người đàn ông đã hai màu tóc rồi . Làm con như cô có thể giận cha mình mãi sao? Cô không thể để ông phải ân hận suốt cả cuộc đời .

Tùng Linh với những suy nghĩ nặng trĩu trong đầu . Ông Thành chờ đợi sự trả lời của cô. Ông sợ rằng ông sẽ mất cô lần nữa

-Tùng Linh, tha thứ cho ba nhé con

Tùng Linh ngước lên nhìn ông. Bốn ánh mắt chạm nhau với nhiều nước mắt . Mặc cho nước mắt mình rời , cô gọi

-Ba

Nước mắt làm lời nói Tùng Linh như không thốt ra ngoài được nhưng ông Thành vẫn nghe. Ông ôm lấy đứa con gái tưởng như đã mất của mình vào lòng . Ông biết mình không xứng đáng có được thứ hạnh phúc này nhưng giờ ông đã có và ông sẽ không để nó bay mất .

*****************

Đám cưới của Phong Thiên và Mỹ Thuyên thật linh đinh bên bạn bè và gia đình . Bà Minh cũng đã được tòa chấp thuận ra dự đám cưới của con gái mình . Khiết San và Hân Ny cũng vừa đi Thụy Sĩ gặp gia đình của hân Ny mới về . Hân Ny và ba của cô ấy cũng đã ngồi xuống nói chuyện với nhau và mọi thứ như được giả tỏa hết . Ông cũng đã chấp nhận tình cảm của Khiết San và Hân Ny. Về phần ông Thạch, ông cũng đã tha thứ cho ông Thành vì làm con gái ông đau, nhưng sau vụ của bà Minh ông đã tha thứ tất cả . Họ chỉ mong gia đình được hạnh phúc thôi.

Mọi chuyện chừng như đã kết thúc . Gia đình xum họp . Cho dù những khó khăn có xảy đến đi nữa , chỉ cần họ bên nhau là mọi chuyện sẽ được giải quyết .

************

END CHAPTER 44

CHAPTER 45 (COMING UP..ĐÁNG LẺ BX CHO CHAPTER 44 LÀ END, NHƯNG RA THÊM CHAPTER 45 ĐỂ DÀNH CHO TÙNG LINH VÀ Ý NHƯ. NÓ SẼ LÀ CHAPTER ĐẶC BIỆT DÀNH CHO HAI NGƯỜI ĐÓ THÔI) VÀ NÓ SẼ LÀM CHAPTER CUỐI CÙNG CHO TRUYỆN MÃI MÃI BÊN NHAU

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page5#ixzz1NwpFu1XQ

Chapter 45 (Final Chapter)

Đan tay vào nhau, Tùng Linh và Ý Như dạo bước dưới ánh đèn đêm của Thụy Sĩ . Ngoài họ ra, còn rất nhiều cặp tình nhân khác tay trong tay bước đi trông thật tình tứ . Hạnh phúc hiện rỏ lên gương mặt của cả hai. Lâu lâu Tùng Linh len lén hôn lên má Ý Như làm cô nàng ửng hồng đôi má . Cuộc sống như tươi đẹp hơn vì họ có nhau trong đời . Tùng Linh đưa Ý Như đến quán ăn của mình như đã hứa . Ái Thơ đã dành cho Tung Linh một cái bàn VIP thật sang trọng . Không những vậy, Ái Thơ trang trí rất lãng mạn . Khi vừa bước vào, Ý Như không khỏi rời mắt khỏi cách trang trí này . Giờ cô mới hiểu vì sao quán ăn này lại nổi tiếng như vậy . Khi cả hai ngồi vào bàn rồi, họ bắt đầu đem những món ăn ra.

-Đêm nay sẽ cho thưởng thức tất cả các món ở đây. Chuẩn bị nhé Ý Như

Ý Như nhìn những món ăn trên bàn mà không khỏi thán phục . Tuy cô chưa ăn, nhưng nhìn cách họ trang trí những món ăn thôi cũng đủ làm cô phải cầm đủa lên liền .

-Trông ngon quá

Tùng Linh không khỏi mỉm cười vì thái độ của Ý Như. Cô gắp một miếng cá salmon và đưa lên miệng Ý Như. Ý Như nhẹ nhàng há miệng ra thưởng thức . Cô giơ một ngón tay lên

-Số một

Những món ăn họ đưa đến không nhiều . Mỗi món chỉ một chút thôi nên đúng y như Tùng Linh nói . Ý Như đã thưởng thức rất nhiều món và cô nói với Tùng Linh

-Em hâm mộ đầu bếp nhà hàng này rồi . Món nào ăn cũng ngon hết

Tùng Linh dùng giấy lau miệng cho Ý Như thì Ái Thơ từ ngoài đi vào

-Có phá hai người không?

Tùng Linh thấy Ái Thơ thì mừng rỡ

-Ngồi xuống đây đi. Hôm nay em bận lắm sao?

Ái Thơ đi lại ngồi xuống bên cạnh Tùng Linh. Mắt cô nhìn Ý Như rồi trả lời Tùng Linh

-Có bận đến đâu cũng phải vô chào chị chứ . Đây là bạn của chị à

Tùng Linh nắm bàn tay Ý Như

-Đây là Ý Như, một nửa còn lại của chị

Ý Như thấy được một chút thất vọng trên gưong mặt Ái Thơ, nhưng rồi cô thấy Ái Thơ cười nói

-Vậy thi em chúc mừng chị . Cuối cùng cũng có người làm trái tim tưởng chừng như đã chết rồi của chị sống lại

Tùng Linh bật cười . Cô hôn vào môi Ý Như

-Chỉ có mình Ý Như thôi

Có khách gọi nên Ái Thơ phải ra ngoài . Tùng Linh và Ý Như cũng ra về . Trên đường về lại khách sạn, Ý Như muốn hỏi Tùng Linh về Ái Thơ nhưng cô không biết có tiện không nên đành im lặng . Tùng Linh đoán được điều đó, cô giải đáp thắc mắc cho Ý Như

-Ái Thơ là em gái của bạn chị . Trong lần tai nạn, bạn chị qua đời và lúc đó Ái Thơ đang đi học . Lúc đó cuộc sống của hai chị em chỉ phụ thuộc vào đồng lương của bạn chị nên khi cô ấy qua đời, chị đã giúp cô ấy chăm sóc cho Ái Thơ. Chị mở quán ăn này vì Ái Thơ rất thích nấu ăn. Chỉ muốn để em ấy có một công việc làm mình yêu thích và có cuộc sống thoải mái hơn. Tuy chị là chủ, nhưng tất cả đều do Ái Thơ đảm trách . Tiền kiếm được ở cửa tiệm chị chia 60 phầm trăm cho Ái Thơ còn 40 phần trăm còn lại để giúp đở cho những trẻ em mồ côi ở Việt Nam. Em có nhớ một trong những nhà mồ côi chị đưa dem đi và em gặp Thục Linh lần đầu tiên ở đó không? Những đứa trẻ đó sống bằng tiền của quán ăn này đó .

Giờ Ý Như đã hiểu vì sao Ái Thơ nhìn Tùng Linh bằng ánh mắt yêu thương như vậy . Một người con gái mới lớn, trong lúc gặp khó khăn lại được Tùng LInh giúp đở nên có lẻ Ái Thơ đã đem lòng yêu Tùng Linh. Nếu là Ý Như thì cũng sẽ không khác gì Ái Thơ vì Tùng Linh quá hoàn hảo . Không hoàn hảo như một thiên thần, nhưng Tùng Linh hoàn hảo trong trái tim những người yêu cô. Tùng Linh kéo Ý Như sát vào lòng

-Đừng suy nghĩ lung tung. Chị biết tình cảm Ái Thơ dành cho chị, nhưng chị coi Ái Thơ như em gái của mình vậy, cũng giống như tình cảm chị dành cho Hân Ny. Không vượt qua mức giới hạn của nó

Ý Như vòng tay ôm eo Tùng Linh

-Em hiểu mà . Cho dù có ai yêu chị như thế nào đi nữa cũng vậy thôi. Em đã ép bùa trái tim chị rồi . Nó chỉ đập cho riêng em.

Tùng Linh cắn nhẹ lên tai Ý Như. Cô thì thầm điều gì đó rồi cả hai cùng cười .

Khi Tùng Linh và Ý Như về đến hotel thì Ý Như ngả người xuống giường . Chân của cô rất mỏi mệt vì đã đi bộ cả ngày hôm nay. Tùng Linh đã dẫn cô đi chơi rồi đi mua sắm từ sáng đến giờ . Tùng LInh cũng đưa cô đến công ty Blackpearl. Cô chưa bao giờ thấy một công ty nào lại sang và đẹp đến như vậy . Ý Như cảm thấy Tùng Linh của cô thật giỏi mà không ai có thể sánh được .

Tùng Linh mở nước cho Ý Như tắm . Khi cả hai tắm xong, Ý Như ra ngoài trước . Cô nằm trên giường vừa thiu thiu ngủ thì cô cảm thấy nhột nơi chân nhưng lại thật thoải mái . Cô mở mắt ra thì thấy Tùng Linh đang bóp chân cho mình . Ý Như nhắm mặt lại tận hưởng . Vài phút sau, Tùng Linh nằm trên Ý Như và thì thầm vào tai cô

-Chị đã bóp chân cho em rồi, vậy thức dậy thưởng cho chị đi Ý Như

Ý Như vẫn không mở mắt . Tùng Linh dọa

-Em mà không thức dậy, chị sẽ có cách làm cho em thức dậy đó

Ý Như mỉm cười nằm im. Tùng Linh dùng môi của mình lướt khắp cổ Ý Như rồi cô đi dần xuống . Khi cô nghe tiếng rên nhỏ nhỏ ra từ miệng Ý Như , Tùng Linh cởi chiếc khăn đang quấn trên người Ý Như ra rồi cô bắt đầu đưa lưỡi ...... (Quên nữa , truyện này là K nên phải dừng lại ở đây thôi, sorry readers ...mọi người tự tưởng tượng đi)

.........

........

Tùng Linh hôn lên khắp gương mặt của Ý Như khi cả hai đang thở hổn hển sau hoạt động mảnh liệt vừa qua. Tùng Linh thì thầm vào tai Ý Như

-Chị yêu em

Ý Như rúc sâu vào người Tùng Linh hơn rồi cả hai cùng chiềm vào giấc ngủ . Gần gần sáng, Tùng Linh cảm thấy trống rổng nên quay sang ôm Ý Như vào lòng ,nhưng không thấy Ý Như đâu. Cô bật dậy và thấy Ý Như đang đứng ở ban công. Tùng Linh đi ra và ôm Ý Như từ phía sau. Hôn vào vai Ý Như, cô khẻ khàng

-Sao không ngủ chút nữa mà lại ra đây

Ý Như nhắm mặt lại rồi vòng tay ôm eo Tùng Linh. Cô chỉ về phía trước

-Mặt trời sắp mọc rồi .Em cũng định vào kêu chị dậy ngắm mặt trời mọc với em. Thật yên bình phải không

Tùng Linh nhìn theo hướng Ý Như chỉ . Mặt trời bây giờ đang mọc lên. Những ánh mắt bắt đầu vẽ lên một ngày mới . Thời gian rồi sẽ trôi qua, chỉ còn tình yêu là bất diệt . Có bao nhiêu người trên thế gian này đang được như họ ? Cùng người yêu của mình ngắm mặt trời mọc . Sống một ngày hạnh phúc với nhau .Cùng ngắm mặt trời lặng để đếm những tháng ngày êm đềm .

Tùng Linh và Ý Như, họ sẽ mãi mãi bên nhau, cùng đi hết con đường mà họ chọn . Có thể con đường đó nhiều người cho là quái dị . Có kẻ lại cho rằng nó là ghê tởm . Nhưng chỉ cần con tim họ cùng nhịp đập, tình yêu họ dành cho nhau không dứt, thì những lời người ta nói rồi cũng như cơn mưa bóng mây. Trôi qua thật mau.

Hãy sống vì con tim của mình . Hãy trao hết tình yêu của mình cho người mình yêu mến . Đừng lo sợ . Cho dù người đó không cùng đi với mình suốt cuộc đời, cũng không sao. Khi gặp một người khác . Cũng hãy dùng tình yêu như ban đầu yêu người đến sau và yêu nhiều hơn nữa . Vì nếu người đó là một nữa còn lại của mình thì mình sẽ không hối tiếc .

THE END

**************

Truyện MÃI MÃI BÊN NHAU đến đây là kết thúc . Có lẻ mọi người đọc truyện của BX sẽ biết là dù có đau khổ như thế nào rồi hai nhân vật chính sẽ ở bên nhau vì BX không viết sad ending (có nhiều người hỏi tại sao lúc nào cũng viết happy endng, nên BX trả lời ở đây luôn) . Cuộc sống của nhiều người có quá nhiều điều đau khổ và toan tính . Khi đọc truyện họ có thể tìm được một chút hy vọng gì đó ...... BX không nở lấy cái hy vọng đó đi. Có nhiều người cho rằng truyện của BX không thật, nhưng nếu viết một câu truyện đời thật quá, có phải là nhàm chán lắm không??

WL cảm ơn mọi người đã comments cho truyện (vì có nhiều comments làm WL có tinh thần viết hơn), cũng cảm ơn những ai âm thầm đọc rồi ầm thầm đi.

Bây giờ có ai theo BX qua Khoảng Trời Hy Vọng không? Mặc dù hơi lười nhưng cũng sẽ cố gắng viết cho xong vì lỡ post lên chapter 1 rồi =) =)

Chúc mọi người đọc được nhiều câu truyện hay từ những bạn khác nữa .

Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/548021-Mai-mai-ben-nhau-done-/page5#ixzz1NwpK68qG

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro