Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                      Mãi mãi không xa dời ( Trọng sinh)

Tác giả: Hàn Sênh Ca

Thể loại: HĐ, tổng tài, sủng

Edit : Bạch Vân Thiên Tải

Chương 1: Chết đi

Phanh

Một tiếng vang thật lớn, thân thể của Triển Tích Đồng vô thức nghiêng về phía trước, bên tai là tiếng thủy tinh đổ vỡ, có vật gì đó đè nặng nàng, hô hấp khó khăn, mùi máu nồng đậm chảy trên da thịt, một khắc kia, nàng nghĩ, sợ rằng đây chính là kết thúc.

Máu từ trên đầu chảy xuống ngày càng nhiều, những miếng thủy tinh vỡ đâm vào gò má, vào cổ. Tuy nhiên, nàng cũng không cảm nhận được cảm giác đau đớn là bao, nàng như nghĩ tới điều gì, nỗ lực mở ra có chút trầm trọng mí mắt, giương mắt nhìn hướng kẻ đang gắt gao chắn trước nàng, nam nhân của nàng

Áo sơ mi trắng nhuốm đỏ màu máu, mắt kiếng trên sống mũi cao đã không còn, lộ ra đôi mắt đen như mực, đáy mắt thâm tình như có thể đem người chết đuối hải, cái trán dĩ nhiên rỉ ra tầng mồ hôi mịn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cho dù như vậy, khóe miệng hắn vẫn như cũ treo lên khiến nàng an tâm nở nụ cười.

Bỗng ánh mặt trời ngoài xe gay gắt, trên lưng hắn cắm một mảnh thủy tinh, đâm vào tâm nàng, nước mắt chảy ròng.

"Bắc... nhưng ...Bắc Nhiên"Thân thể của nàng không ngừng run rẩy, nàng chỉ có thể dùng âm thanh yếu ớt gọi tên của hắn, ngay cả nháy mắt một cái nàng cũng không dám.

Lục Bắc Nhiên cười khẽ, nhìn nàng chăm chú như thể muốn đem dung mạo của nàng khắc vào tận xương tủy, dẫn vào đời sau luân hồi.

"Tiểu Đồng ...Đừng sợ ...Không có"

Lời chưa nói xong, tất cả đều bao hàm tại hắn một lần cuối cùng giữa, không có không cam lòng, chỉ có thật sâu tiếc nuối.

Nếu như Nhưng không có nếu như!

Hai mắt khẽ nhắm lại, tựa hồ có hai bàn tay sít sao giữ lại cổ họng của nàng, hít thở không thông, tâm tóm phải đau.

Tất cả đều không còn, ba ba, mẹ, gia gia, Bắc Nhiên, ở thế giới này toàn bộ người nàng yêu thương đều dời bỏ nàng mà đi, nàng thực đáng buồn chỉ là do nàng yêu sai người, lại phá hết thảy của nàng!

Dòng máu ấm áp không ngừng chảy, ánh mắt dần dần mờ ảo, suy nghĩ cũng dần dần bay xa, phảng phất trở lại thời điểm còn niên thiếu.

Trong kho hàng tối tăm, có một người thiếu niên ôm chặt lấy nàng, dùng giọng nói ôn hòa khiến tâm tình nàng trấn định, như lời hứa hẹn, thanh thúy và kiên định.

Tiểu Đồng, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi, trọn đời này

"Ngô - -"

Vô cùng mệt mỏi,toàn thân xụi lơ, vô ý tiếng than nhẹ tràn ra.

Tỉnh, Đồng Đồng tỉnh là tiếng nữ nhân vui mừng âm thanh.

"Ừ, tỉnh."

Tích Đồng chầm chậm mở mắt, đập vào mắt là trần nhà màu trắng. Đây là nơi nào? Nàng có cảm giác quen thuộc, đầu của nàng, nàng cảm thấy chóng mặt, thật sự là phản ứng không kịp.

Không lẽ vụ tai nạn xe cũng không có lấy đi tính mạng của nàng lại làm cho nàng mắc chứng thích ngủ, có đôi khi một ngày tỉnh một lần, có khi vài ngày cũng không cs tỉnh lại, bác sĩ nói là tâm lí bị thương quá mức nghiêm trọng tạo thành. Trong đôi mắt phảng phất có chút đồng tình, thương hại sinh mệnh ngắn ngủi.

Nàng cũng không thèm để ý, thật sự, thậm chí mơ hồ có chút hy vọng, cũng không biết nàng lại ngủ vài ngày? Thôi, lười phải nghĩ nhiều, dứt khoát nhắm mắt lại, chuẩn bị tiếp tục ngủ, dù cơn ác mộng không ngừng tái diễn nhưng chỗ đó mới là nhà của nàng.

"Đồng Đồng"

"Đồng Đồng, ngươi làm sao vậy?"

Giọng nói ân cần vang lên bên tai nàng, một cảm giác quen thuộc, tựa như người nhà của nàng. Sau đó, bàn tay ấm áp đặt trên trán nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro