CHƯƠNG I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông qua xuân đến, rồi mùa hạ lặng lẽ tới gần. Những cây đào trong vườn Đại học T đung đưa những cánh hoa màu hồng, hương thơm dìu dịu thoang thoảng cùng nhịp bước chân của những người qua đường.

Trong khung cảnh buổi sáng tươi đẹp đó, Vương Nguyên ngồi trước chiếc máy tính, cố vắt óc để điều chỉnh lại trình tự phần mềm. Kết quả là trên màn hình liên tiếp hiện ra dòng chữ: "Điều chỉnh thất bại", cậu lại kiên trì chỉnh sửa hết lần này đến lần khác. Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại trong phòng vang chói tai, Trình Hâm đang đeo tai nghe xem phim tức giận vì âm thanh đáng ghét ấy, cậu chộp lấy ống nghe.

"Vâng, biết rồi, cảm ơn cô". Nói xong, cậu gác máy, nói với Vương Nguyên lúc đó cứ như điếc: "Vương Nguyên, cô ở dưới tầng nói rằng có người đến tìm cậu".

"Ừ." Vương Nguyên đáp lại một câu, sau đó mới sực nhớ ra mình hẹn với Uông Đào, vội càng nhìn đồng hồ hiện trên máy tính. "Chết rồi! Năm giờ mười rồi. Hôm nay phòng Uông Đào có buổi gặp mặt, Uông Đào hẹn gặp mình lúc năm giờ ở chân cầu thang."

Vừa nghe thấy từ "gặp mặt", mắt Trình Hâm sáng bừng lên. "Gặp mặt à? Trịnh Minh Hạo có tới đó không?"

"Có lẽ có". Trừ phi anh có việc. Có điều, Trịnh Minh Hạo là một sinh viên thích chơi bời, nên số lần có việc còn hiếm hơn cả sự xuất hiện của Sao Chổi.

Trình Hâm chống tay lên đôi má thốt lên vẻ ngưỡng mộ :"Dù có việc hay không mà được cùng ăn cơm, nói chuyện với Trịnh Minh Hạo thì làm bạn gái của Uông Đào cũng chẳng có gì là thiệt thòi! "

Người có ngốc đến mấy cũng có thể nhận ra sự chê bai Uông Đào trong giọng nói của Trình Hâm , huống chi là Vương Nguyên, nhưng cậu không hề để bụng , vẫn cười: "Uông Đào nhà tôi đắc tội gì với cậu đâu mà lại nói xấu người ta như thế? "

Không chờ Trình Hâm nói, La Đình Tín đang nằm đọc sách trên giường cũng nói chen vào: "Ý cậu ấy là....cậu ấy không thể nào hiểu được óc thẩm mỹ hiện đại của cậu để đâu rồi mà lại để mắt đến Uông Đào!"

"Óc thẩm mỹ mình thì sao? Cậu..." Vương Nguyên đang định phản bác lại, thì gặp ánh mắt tỏ vẻ đã hiểu rõ của La Đình Tín. Vương Nguyên co lại như một quả bóng căng bị người khác chọc một lỗ. Cậu nhếch khóe môi, không nói nữa, rồi thay quần áo vào và đi đôi giày cậu thích nhất rồi soi gương. Trong gương xuất hiện một khuôn mặt thanh tú với mái tóc cắt gọn gàng, làm nổi bật làn da trắng và một vóc dáng cân đối. Một thanh niên như vậy, tuy không đẹp nhưng cũng phải khiến người khác trầm trò khen ngợi.

Trình Hâm nhìn cậu từ đầu tới chân một lượt, trong lòng thật sự không nén được sự tò mò: "Vương Nguyên, nói thật đi, rốt cuộc là cuộc là để mắt đến Uông Đào thật à?"

Vương Nguyên cười láu lỉnh, trả lời đầy vẻ bí hiểm: "Loài sẻ nhạn làm sao biết được chí hướng của loài chim hồng hộc?"

Nói xong, Vương Nguyên bước ra khỏi phòng trước ánh mắt ngơ ngác của Trình Hâm. Khi khép cánh cửa lại, cậu còn loáng thoáng nghe thấy La Đình Tín nói: "Chỉ e rằng chí hướng của con chim hồng hộc không ở dưới bầu trời mà là đang chạy trốn..."

Vương Nguyên hơi sững lại. Chạy trốn ư? Không lẽ việc cậu lựa chọn Uông Đào là một sự chạy trốn? Trong lòng cậu lập tức vang lên tiếng nói kiên định để phủ nhận ngay câu hỏi này. Mặc dù hoàn cảnh gia đình Uông Đào không tốt, trông anh cũng không cao ráo đẹp trai, nhưng anh là một người chân thành, chính trực, có chí tiến thủ, là một người đàn ông mà cậu có thể nương tựa. Cậu thích Uông Đào, rất thích, cũng giống như việc cậu thích người ấy.

Vương Nguyên đi ra khỏi ký túc xá, một chàng trai đang đứng dưới gốc đào giơ tay cấu cậu. Đúng là anh không đẹp trai, các nét trên khuôn mặt tạm coi là cân đối, da ngăm đen, cặp kính gọng màu đen càng khiến anh có vẻ thâm trầm của một trí thức. Vừa nhìn thấy Uông Đào, Vương Nguyên liền cười. Cậu đang định sải bước thì một người đàn ông rất phong độ đi ngược lại. Người ấy rất cao dù Vương Nguyên cao m75, nhưng chỉ tới ngang vai người ấy, vì thế thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là một bó uất kim hương màu đen phảng phất ánh tím trong bàn tay người đàn ông. Phẩm chất và khiếu thẩm mỹ của người đàn ông có thể hoàn toàn nhận biết được chỉ qua một bó hoa. Không lựa chọn hoa hồng mà lựa chọn uất kim hương, lại là uất kim hương màu đen nghe nói rất hiếm và rất đắt. Ngôn ngữ của loài hoa này... Là một tình yêu cao quý, một tình yêu vô bờ, một tình yêu thủy chung.

Vương Nguyên vẫn chưa kịp định thần vì hương thơm thần bí của bó hoa uất kim hương thì một tiếng nam sinh khác vang lên ở phía sau: "Ôi, đẹp trai quá!"

Tiếp sau đó, Vương Nguyên lại nghe thấy tiếng của một người khác: "Đúng thế! Đúng thế!"

Thậm trí có người còn vội vàng nói: "Mau nhìn kìa, nhìn kìa!" Giọng nói cuống quýt cứ như nhìn thấy gấu mèo vậy.

"Ừ, đúng là rất phong độ..."

"Đẹp trai quá!"

Một loạt những lời trầm trồ khiến Vương Nguyên bất giác nhớ đến điệu bộ của Trình Hâm khi nói muốn gặp Trịnh Minh Hạo. Vương Nguyên thở dài, từ bỏ ý định nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông kia, cậu cúi mặt, nhanh chóng nghiêng người lướt qua người đàn ông đẹp trai ấy. Không phải vì cô không tò mò, nhưng trước mặt người bạn trai có hình thức bình thường mà lại đứng nhìn người bạn đẹp trai hơn, đó là biểu hiện thiếu tôn trọng vs người bạn trai mình, cậu không nỡ chạm tới lòng tự trọng của Uông Đào.

Khi lướt ngang qua người ấy, ngoài mùi thơm thần bí của bó uất kim hương, Vương Nguyên còn ngửi thấy hương thơm rất xao xuyến lòng người, nó giống như hương trà thoang thoảng, nhưng là loại trà gì thì trong một chốc cậu không thể nghĩ ra, cậu đã ghi nhớ rất rõ về người ấy, một người thâm trầm như mực, hương thơm thoảng nhẹ như trà.

Cậu kìm nén ý nghĩ quay đầu lại nhìn, vươn cánh tay ra khoác vào tay của Uông Đào đang dang ra đón, rồi cùng anh vừa đi vừa cười nói.

Trong bữa tiệc ồn ào, Vương Nguyên vẫn lặng lẽ. Uông Đào ngà ngà say, ngày thường anh rất ít nói và cẩn trọng, thế mà lúc này càng uống vào lại càng nói nhiều. Vương Nguyên vốn không thích dáng vẻ của Uông Đào khi say rượu, nhưng cậu không muốn mọi người mất vui và cũng không muốn Uông Đào mất mặt nên cứ im lặng đếm đầu ngón tay.

Hai trăm chín mươi hai ngày... chẳng có gì khác biệt với hai trăm chín mươi hai ngày của những người khác, ngày nào cậu cũng bận rộn, đầu óc quay cuồng vì bản đồ tốt nghiệp. Mấy hôm nay cậu rất bất an, cảm thấy dấu hiệu không tốt của bệnh thiếu máu cơ tim. Hôm qua cậu đã tới bệnh viện để xác định xem mình có bị mắc bệnh tim hay không, bệnh viện cũng đã tiến hành chụp CT cho cậu, nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề gì, điều bực mình hơn nữa là các bác sĩ ở đó đề nghị cậu tới khoa thần kinh khám xem sao.

Cậu giận dữ bước ra khỏi cổng bệnh viện, miệng lẩm bẩm: "Không biết tay bác sĩ này ra trường bằng cách chạy cửa sau không nữa."

"Suỵt!" Uông Đào kéo cậu ra xa. "Em đừng nói linh tinh, người ta nghe thấy sẽ không hay đâu!"

Vương Nguyên không nói gì nữa, lặng lẽ đi ra khỏi bệnh viện. Dù cho Uông Đào có giống hơn nữa thì cũng không phải người ấy! Nếu là người ấy, anh sẽ nói:"Anh nghi ngờ tay bác sĩ này tốt nghiệp trường đào tạo hộ lý."

Từ hồi nhỏ, cậu đã rất thích Lỗ Tấn, thích sự kiên quyết của ông khi từ bỏ học y và chuyển sang viết văn, thích từng chữ như gai sắt nhọn của ông. Thế nhưng người ấy của cậu lại coi Einstein là thần tượng, đối với người ấy, khoa học không có biên giới, vì mục đích nghiên cứu, anh bằng lòng ở lại Mỹ. Cậu hiểu sự lựa chọn của người ấy và ủng hộ sự lựa chọn đó, vì suy cho cùng ai cũng có lý tưởng và sự theo đuổi của riêng mình. 

                                                                                   Lỗ Tấn 

                                                                             Albert Einstein

Nhưng bây giờ, câu nói của người ấy đã đổi thành: " Đỉnh cao trong tư tưởng của Lỗ Tấn chỉ có Einstein mới hiểu được." Câu nói này có ngụ ý gì nhỉ? người ấy muốn nói với cậu điều gì? Cậu không hiểu, làm thế nào cậu cũng không thể hiểu được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro