Chương 1|Phần 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sẽ ko ghi phần Mở Đầu của cuốn này nhé vì nó như đang spoiler cốt truyện vậy nên ai muốn đọc thì nhắn tin riêng nhé tôi sẽ ghi cho và cân nhắc nhé phần Mở Đầu đó hầu như spoile hết cả phần đầu của cốt truyện tôi nghĩ mọi người ko nên đọc đâu vì tôi sau khi đọc phần mở đầu đó hầu như phần đầu truyện tôi đọc thấy nó chẳng còn hay luôn nên khuyên mọi người đừng đọc

_____________

    Đông qua xuân đến, rồi mùa hạ lặng lẽ tới gần.Những cây anh đào trong vườn trường Đại học T đung đưa những cánh hoa màu hồng, hương thơm dìu dịu thoang thoảng cùng nhịp bước chân của những người đi đường.

     Trong khung cảnh buổi sáng tươi đẹp đó,Lăng Lăng ngồi trước chiếc máy tính,cố vắt óc để chỉnh lại trình tự phần mềm.Kết quả trên màn hình liên tiếp hiện ra dòng chữ : "Điều chỉnh thất bại",cô lại kiên trì chỉnh sửa hết lần này đến lần khác.Đúng lúc ấy,tiếng chuông đt trong phòng ngủ vang lên chói tai,Tưởng Lâm đang đeo tai nghe xem phim tình cảm Hàn Quốc tức giận vì âm thanh đáng ghét phá vỡ cảnh mộng màu hồng của cô,cô chộp lấy ống nghe."Vâng tôi biết rồi,cảm ơn cô."nói xong cô gác máy,nói với Lăng Lăng lúc đó cứ như làm điếc: "Lăng Lăng,cô ở dưới tầng nói rằng có người đến tìm cậu.","Ừ" Lăng Lăng đáp lại 1 câu,sau đó mới sực nhớ ra mình có hẹn với Uông Đào,cô vội nhìn vào đồng hồ hiện trên máy tính."Chết rồi!Năm giờ mười rồi.Hôm nay phòng của Uông Đào có buổi gặp mặt,Uông Đào hẹn gặp mình vào năm giờ ở chân cầu thang."

  Vừa nghe mấy từ "gặp mặt" mắt Tưởng Lâm sáng lên. "Gặp mặt à?Trịnh Minh Hạo có đến đó không?"

"Có lẽ là có" Trừ khi anh ta có việc.Có điều,Trịnh Minh Hạo là 1 sinh viên thích chơi bời,số lần anh ta bận việc còn hiếm hơn cả lần xuất hiện Sao Chổi.Tưởng Lâm chống tay lên má,nói với vẻ ngưỡng mộ: "Dù có việc hay không thì được ăn cơm,nói chuyện với Minh Hạo thì là bạncũng chẳng có gì là thiệt thòi!"

  Người có ngốc đến mấy cũng có thể nhận ra sự chê bai Uông Đào trong giọng nói của Tưởng Lâm,huống chi là Lăng Lăng,nhưng cô khoong hề để bụng,vẫn cười rất ngọt ngào:"Uông Đào nhà tôi đã đắc tội gì với cậu đâu mà lại nói xấu người ta như thế?"

 Không chờ Tưởng Lâm nói,Trần Liên Liên đang nằm đọc sách trên giường cũng nói chen vào: "Ý cậu ấy là...cậu ấy không thể hiểu nổi đầu óc hiện đại của cậu để đâu mà lại để mắt tới Uông Đào!"

 "Óc thẩm mỹ của mình thì sao,cậu..."Lăng Lăng định phản bác lại,thì bắt gặp ánh mắt đã hiểu rõ của Trần Liên Liên.Lăng Lăng co lại như 1 quả bóng căng bị người ta chọc 1 lỗ.Cô nhếch khóe môi,không nói nữa,rồi mặc chiếc váy và đi đôi giày trắng cô thích nhất,buông mái tóc đang tóm gọn lại,rồi nhìn ngắm mình trong gương.Trong gương là một khuôn mặt của một cô gái có mái tóc mềm buông xõa tự nhiên đến ngang lưng,làm nổi bật làn da trăng mịn và một cơ thể cáo ráo cân đối với những đường cong mềm mại.Mặc dù gương mật ấy có vẻ thiếu ngủ nhưng đôi mắt vẫn long lanh,nụ cười dịu dàng,xinh đẹp,khiến cho ai nhìn thấy cũng phải xiêu lòng.Một nữ sinh như vậy,tuy không phải là nghiêng nước nghiêng thành,nhưng vẫn khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi

 Tưởng Lâm nhìn cô từ đầu tới chân một lượt,trong lòng thật sự không nén được sự tò mò: "Lăng Lăng,nói thật lòng đi,rốt cuộc cậu để ý đến Uông Đào thật à?"

 Lăng Lăng cười láu lỉnh,trả lời đầy sự bí ẩn:"Loài sẻ nhạn làm sao biết được chí hướng của loài chim hồng hạc?"

 Nói xong Lăng Lăng khoác chiếc túi xách xinh xắn bước ra khỏi phòng trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tưởng Lâm.Khi khép cánh cửa lại,cô còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Trần Liên Liên:"Có khi chí hướng của loài chim hồng hạc không phải là ở dưới bầu trời mà lại chạy trốn..."

 Lăng Lăng hơi sững lại,chạy trốn ư? Không lẽ việc cô lựa chọn Uông Đào là một sự chạy trốn?Trong lòng lập tức vang lên tiếng nói kiên định để phủ nhận ngay câu hỏi của bản thân.Mặc dù hoàn cảnh gia đình Uông Đào không tốt,trông cũng chẳng cao ráo đẹp trai,nhưng anh là một người chân thành,chính trực,có trí tiến thủ,là người đàn ông mà cô có thể nương tựa suốt đời.Cô thích Uông Đào,rất thích,cũng giống như việc cô thích người ấy...<End>

__________________________________________________

Toi cũng khá bận nhưng mà cứ có cái zì nó kêu là "m phải viết" nên cái này ra đời.Mọi người cùng đợi chap sau nhé mai đăng ehehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro