Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


bChapter 1a

Ngày hôm đó là một ngày vào đầu tháng 3, quãng thời gian đáng ra phải ấm áp nhất trong mùa. Nhưng lại phủ lên cơ thể tôi một cái lạnh dưới 18oC. Những ngày như thế tôi chỉ muốn ngủ nướng mà thôi tiếc là trương tôi không cho tôi làm điều đó. Nên tôi đành bật dậy lúc 6 giờ sáng thoát ra khỏi cái chăn ấm đệm êm và làm cái điều mà tôi ghét đó chính là đến trường. Thú thực, tôi rất ghét đến trường, đối với tôi đó không phải là những khoảnh khắc "vui nhiều hơn buồn" mà ngược lạ thì đúng hơn (có lẽ tôi đúng là một đứa kì cục).

Lúc đi đến tuyến xe buýt trường, Nam Anh-cậu em trai song sinh ngốc nghếch của tôi chợt hỏi:

-Cậu đã có ý định mời ai đi prom(1) cùng chưa, Huy Anh?

-Nếu tớ nói chưa và có lẽ không bao giờ thì sao?

-Sao lại thế? Cậu phải thấy hào hứng hơn chứ!

-Đơn giản bởi tớ không thích đứa con gái nào cùng khối mình hết cả, thế thôi.

-Sao lại không thích?

-Tớ không thích vì tớ thấy chả có ai cùng khối với bọn mình mà xinh đẹp "cả bên trong lẫn bên ngoài" hết. Đứa được cái xinh lại hỏng cái nết, lại có đứa tham chí còn xấu ở "cả bên trong lẫn bên ngoài" cơ.

-Cậu nói thế hơi phũ đó!!!

-Thế còn cậu thì sao? Định mời ai à?

-Cũng có vài "đối tượng" rồi, sẽ thử hỏi sau. Nhưng chắc cũng có người đi cùng thôi.

Không phải ngẫu nhiên mà em tôi lại tự nhiên nhắc đến vấn đề này. Từ tuần trước, khi trường tôi thông báo về đêm dạ hội prom cho học sinh cuối cấp vào cuối tháng 5, cả trường tôi vô cùng phấn khởi. Dù bây giờ mới là đầu tháng 3 nhưng đã tấp nập những lời chuyện trò về đêm ấy khắp trường (học sinh lớp 9 nào cũng chuẩn bị rất cẩn thận cho buổi dạ hội từ bây giờ). Điều này khiến tôi thật sự không hiểu nổi, chẳng phải cứ bắt tay rồi ôm nhau một cái có phải ý nghĩa hơn không?

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì xe buýt đến. Bước chân lên chiếc xe số 9 quen thuộc, vừa mới đặt mông xuống ghế thì ngay lập Khắc Hùng-thằng bạn khá thân thiết với tôi lại quay ra chào hỏi:

-Chào người anh em ! (giọng tiu ngỉu)

-Ừ chào, hôm nay có ông khỏe không? Mà sao mặt trông đần thế kia?

-Tui đang buồn muốn chết đây này!

-Lại cái gì nữa đây?

-Giá như tôi có ai đó đi prom cùng.

-Thế sao hôm trước còn bảo không quan tâm, rồi còn định không đi mà ngồi ở nhà ôn thi nữa.

-Hôm trước khác bây giờ khác, ông thử nhìn 90% số người mình quen đã mời được ai đó đi cùng xem có nản không? Thằng trung Hiếu lớp tôi ngốc thế mà còn mời được cơ mà.

-Thế ông cứ thử mời ai đó đi?

-Ngại lắm ông à, mà tui lại dễ bị kick(2)nữa chứ!

Nói xong, ánh mắt cậu ấy lại hướng ra cửa sổ (buồn như thể biết mình sắp "tạch" đến nơi vậy).

Thực ra, không phải tôi hoàn toàn không có hứng thú với đêm dạ hội, chỉ là tôi thực sự không thể đi cùng ai mà thôi. Bởi vì tôi KHÔNG HỀ CẢM THẤY RUNG ĐỘNG VỚI BẤT KÌ CÔ GÁI NÀO TRONG CÁI TRƯỜNG NÀY CẢ. Mà đơn thuần chỉ là tôI chưa gặp được người bạn đời của mình thôi. Tôi muốn được sống bên cạnh người con gái mình sẵn sàng gắn bó suốt cuộc đời. Nhưng tình yêu đâu có đơn giản như vậy! Thằng này lại làm tôi buồn lây rồi. Chậc chậc lúc nào cũng ủ rũ cả !

Khi đến trường, tôi cốc đầu Hùng hai phát rồi cười:

- Ông nhìn men(3) thế này chắc cũng nhiều người mời thôi. Đừng chết nhé, bạn tôi ơi !

- Đồ chết tiệt!

Ở lớp tôi ít chơi với bạn bè. Mặc dù chơi bóng rổ khá giỏi, nhưng chưa lần nào tôi được xếp vào đội bóng của lớp bởi vì tôi không thích chơi với những phần tử cá biệt của lớp. Vì vậy, thay vì suốt ngày chơi bóng với mấy kẻ gian lận, xấu tính; tôi thích chơI với những người bạn đáng tin cậy hơn. Cứ đến giờ ra chơi, tôi cùng đồng đội nhanh chóng đến phòng tập thể thao của trường thật sớm để khỏi bị chiếm sân. Tôi dành 30 phút trước khi vào học buổi sáng để chơi bóng rổ và hiện tại, tôi đang đưng trong phòng tập cùng em trai, chờ một tên ngốc Giang Nam mang bóng đến tập cùng .

Mãi đến 15 phút sau, cái "thằng rùa" này mới tới. Tôi chế giễu cậu ta:

- Hừ, lại đến muộn rồi. Cậu đi ngắm gái lắm có ngày hang mắt đấy!

- Có đi đâu mà ngắm! Với lại, sao lúc nào đến muộn cậu cũng nghĩ tớ đi tán tỉnh thế?

- Biết rồi còn hỏi. Lần đi fes(4) tại Royal City, cậu đánh bạo mời cô nàng cosplay Touka(5) một cốc trà đá, không chỉ bị cô nàng từ chối thẳng thừng mà còn bị mọi người xung quanh cười cho thối mũi. Xấu hổ như vậy mà ngày hôm sau đến trường vẫn tươI cười mời một bé lớp 6...

- Thôi thôi, cậu đừng gợi lại quá khứ đáng xấu hổ của tớ! Tớ chỉ muốn cư xử thât galăng với các bạn nữ thôi mà. Đàn ông phải thế chứ !

- Chắc chỉ có đàn ông mới thích cậu thôi!

- TÀN NHẪN QUÁ ĐẤY, HUY ANH !

- Đùa thôi! Lần sau mà còn trễ nữa là phạt mua nước trà chanh cho cả team đấy!

- Never!

(Cái tên này đúng là hết thuốc chữa)

Đang chơi vui bỗng tôi nhớ ra mình cũng phải đi mua bánh mì cho bữa sáng. Bảy phút nữa sẽ đến giờ vào học nên tôi liền tạm biệt mấy thằng bạn đang chơi bóng cùng mình và "ba chân bốn cẳng" chạy ra khỏi trường tìm hàng bánh mì vì tôi không thích ăn đồ ăn trong canteen(6) của trường. Thật đen đủi làm sao! Cả hai quán bánh mì gần trường bỗng dưng đóng cửa hết. Nên tôi đành phải chạy thêm 700m nữa mới đến một hàng ăn khác. Lúc về, tôi vô tình đi trên một chiếc cầu bộ hành(7) vắng vẻ, và tôi bỗng nghe thấy tiếng hát du dương cất lên. Đó là bài hát Ichiban no Takaramono(8) mà tôi hay nghe trên máy tính, một bản nhạc anime hay nhưng cũng rất buồn. Tôi dừng lại và trông thấy một "tuyệt sắc giai nhân" đang vịn tay vào thành cầu, hướng mắt về phía khu đô thị. Tiếng hát của cô thật nhẹ nhàng, tự nhiên và dường như cô ay không chú ý đến tôi-một thằng con trai ngỡ ngàng đứng nhìn cô hát.

Đó là một cô gái có đôi mắt sáng long lanh như viên ngọc bích màu xanh da trời, máI tóc ngắn nhuộm màu ombre hồng vàng(9)lại thêm một dải ruy băng màu đỏ rất đẹp. Khuôn mặt cô thật xinh đẹp, đôi mày duyên dáng, bờ môi hồng hào tô son bóng, và làn da trắng hồng. Tôi không tài nào rời mắt khỏi vẻ đẹp thanh cao, tuyệt mĩ nhưng lại vô cùng dễ thương, không tì vết. Cô gái này đẹp từ vóc dáng cho đến khuôn mặt, hiếm có teen Việt đạt đến mức như vậy. Cô mang trên mình một bộ đồng phục nữ sinh Nhật Bản màu xanh trắng rất tươm tất. Chắc cô ấy là một du học sinh người Nhật sang Việt Nam. Nhưng tại sao một người như cô ấy lại đứng "ngâm nga" ở nơi này nhỉ ?

~ring ring~

Tiếng chuông điện thoại của tôi bỗng réo lên. Tôi móc túi quần và lấy điện thoại ra, có một tin nhắn gửi cho tôi. Đó là em trai tôi. Nó gọi tôi về trường gấp. Chết rồi, mải ngắm gái mà mất giờ giấc. Bây giờ là 7 giờ 31 phút. Nên tôi đành chạy thật nhanh về cổng trường, bỏ lại cô gái ấy. Thể nào tôi cũng bị cô giáo khiển trách. Lúc chạy ngang qua cô ấy, tôi lại có một cảm giác thân thương, khó diễn tả nên lời. Đột nhiên, cô gái ngừng hát. Đôi môi hồng hào của cô mấp máy đôi

lời:

- Bạn còn giữ lời hứa 7 năm về trước không?

Cô ấy đang hỏi tôi ư? TôI không hiểu cô nói gì cả. Nhưng khi ngoái nhìn lại thì chẳng còn ai trên chiếc cầu bộ hành ngoại trừ tôi. Tôi chạy khỏi cô ấy mà trong lòng cảm thấy tiếc nuối làm sao. Cô gái ấy thật đáng ngờ !

Khi trở về lớp, tôi thở hồng hộc, lưng áo lấm tấm mồ hôi, tôi dựa người vào tường để lấy lại sức. Lúc ấy là 7 giờ 45 phút, mặc dù bị muộn học 10 phút nhưng tôi không bận tâm về điều đó lắm. Thậm chí, tôi chẳng để tâm đến lời trách móc của cô giáo. Ngày hôm ấy, hình ảnh cô gái tóc hồng vàng, đeo ruy băng đỏ cứ in sâu vào tâm trí tôi. Trong giờ học, tôi hướng mắt về cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên. Bầu trời hôm nay sao mà trong trẻo thế! Màu xanh tươi sáng của bầu trời hòa quyện cùng màu trắng mềm mại của mây gợi cho tôi liên tưởng đến đôi mắt long lanh, sắc sảo của cô ấy. Tôi luôn tự hỏi: 'cô gái đó rốt cuôc là ai nhỉ? Mình đã từng gặp cô ấy ở đâu đó ư? 7 năm về trước mình có chơi thân với bạn nữ nào đâu? hay đó chỉ là ảo tưởng thôi? Mình cả nhớ gì cả?...". Tôi lấy bút chì phác họa dáng vẻ của cô gái bí ẩn này. Tôi không ngừng suy nghĩ về cô gái đó trong cả giờ ăn trưa lẫn lúc chơi bóng rổ. Thay vì nghĩ đến chiến thuật đánh bại đối phương, tôi lại nhớ tiếng hát du dương trên chiếc cầu bộ hành mà chả chú ý đến trận đấu. Chắc tôi phạm khá nhiều lỗi nên Nam Anh cứ phàn nàn tôi:

- Cậu hôm nay làm sao thế ?

- Tớ xin lỗi, được chưa.

- Cậu từ sáng sáng đến giờ lạ lắm!

- Không có gì đâu, một ngày xúi quẩy thôi mà!

Tôi đã ở trong trạng tháI đó mãI cho đến tận buổi tối. Tôi cứ suy nghĩ về chuyện sáng nay, về cô gái đó. Tôi cố lục lại trong kí ức của mình nhưng không thể tìm được hình ảnh nào như vậy cả. Băn khoăn về

khoăn:

- Rốt cuộc bạn ...là ai vậy?

Sáng hôm sau, sau khi thức dậy tôi cảm thấy vô cùng chán chường. Tôi đành tự nhủ rằng mình đã nhìn nhầm hoặc nghe nhầm cái gì đó mà thôi.

Bước lên chiếc xe buýt thường ngày, Hùng đã sớm hỏi thăm tôi:

- Ông đã ổn chưa đấy?

- Tôi có bị làm sao đâu ông!

- Tại hôm qua ông lạ quá, hành xử khac hẳn bình thường nên tôi hơi lo cho ông thôi.

- Cảm ơn ông, nhưng tôi nghĩ tôi không sao nữa đâu. hôm qua có chuyện xảy ra nên tôi nghĩ về nó hơi nhiều ấy mà.

- Chuyện gì vậy?

- Cũng không có gì đâu. mà cũng hết rồi, ông qua tâm làm gì?

- Ông nói thế thì thôi vậy.

- Okay

Khi đến trường, tôi trở lại tập bóng như bình thường. Tôi lấy lại phong độ rất nhanh, ghi liền 11 điểm trong 1 trận 5 phút. Trong giờ kiểm tra đầu tiên, tôi làm bài rất tốt. Lúc đó, tôI đã nghĩ rằng mọi thứ đã thực sự trở lại như bình thường.

Nhưng tôi đã lầm.

Vào tiết thứ hai của buổi sáng, cánh cửa lớp mở tung ra, một cô giám thị và một học sinh bước vào lớp:

- Xin lỗi vì làm phiền cả lớp. Hôm nay chúng ta có một học sinh mới gia nhập lớp theo diện học sinh trao đổi.

Tôi ngước nhìn lên, và rồi tôi trông thấy điều bât ngờ.

Mái tóc ombre hồng vàng, chiếc ruy băng đỏ dễ thương cùng với khuôn mặt xinh đẹp, ngây thơ và trong sáng. Đó là một khuôn mặt mà tôI tưởng tôi đã nhìn lầm.

- Tên của bạn ấy là Nagisa Kirisaki, một du học sinh đến từ trường Amanogawa sẽ học cùng lớp chúng ta đến hết học kì này. Em tự giới thiệu bản thân đi.

Chính là khuôn mặt đó. Đó chính là người con gái mà tôi đã gặp hôm qua, tôI chắc chắn rằng điều đó không thể là trùng hợp được. Tôi thật sự sững sờ và ...không thể tin vào mắt mình nữa.

- Tên mình là Kirisaki Nagisa. Từ giờ, mình sẽ là một thành viên của lớp. Mong mọi người giúp đỡ.

Anh mắt của tôi không ngừng chăm chú vào cô ấy. Đúng hơn là tôi cứ nhìn cô ấy trong vô thức.

tion"'ʹ܊V�


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro