Tập 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa cái nắng ôi bức của mùa hạ, bến xe cạnh ngôi trường cấp ba đông đúc đến lạ thường, không có thêm tôi thì cũng chẳng mất đi cái vẻ đông đúc náo nhiệt lúc này. Tôi, một thằng sinh viên mới đỗ đại học. Vẫn biết gia đình có hoàn cảnh khó khắn, phải đi học mới mong đổi đời, nhưng chẳng hiểu sao xe đến tôi vẫn chần chừ ngoái nhìn lại cái cảnh vật quê hương, điều mà tôi chả bao giờ làm trong nhưng năm tháng trước, giờ đi lại thấy nhói lòng. Xa quê, xa gia đình cảm giác này thật sự không dễ chịu cho lắm. Phải cho đến khi lão khơ xe giục, tôi mới khệ nệ cầm theo chiếc balo bước lên.

Chuôi xuống hàng ghế cuối cùng, nơi tôi có thể tìm được một chút yên tĩnh giữa cái không gian đầy tiếng cười nói này. Dòng suy nghĩ chợt đến, sự hồi hợp, lo lắng, có cả chút háo hức nữa. Cuộc sống sắp tới không biết có như ông anh kể không? Khó khắn, làm thêm, mì tôm, giảng đường,... Ôi nghĩ cũng phấn chấn thêm chút. À mà ông anh có kể thêm nữa về các mối tình sinh viên, nghe cũng thấy buồn cười : nào là viết thư tình, hay ngồi hát giữa đêm, mơ mộng,... Tôi thì chắc chẳng có tìm được cơ hội trãi nghiệm đâu vì tính cách hay lầm lì, gương mặt thì xấu xí, ghét tiếp xúc lắm, bé đến giờ tôi chỉ có một câu bạn thân tên Quân thôi chứ nói gì đến bạn gái

Vẫn biết là mình đã bỏ lại ở tuổi thơ đầy thiếu thốn, nhưng tôi không hối hận. Ngẫm lại bố mẹ đi làm khó khăn, tiền ăn chẳng đủ nói chi đến việc lo cho tôi trên cái chốn phồn hoa nổi tiếng đắt đỏ này, cuối cùng hai người đi vay mới đủ tiền học phí, đã quyết như thế rồi thì phải cố gắng thôi, tôi cũng có ý định làm thêm để giúp bố mẹ phần nào và để nếm thử mùi đời cho biết. Cũng may là có ông anh sinh viên ở trên, ông mà kể cho tôi nhiều điều ấy, mẹ sắp xếp cho tôi ở cùng ổng, ổng vui vẻ đồng ý liền vì hai anh em rất quý nhau, thôi thì cứ biết thế đã chứ nghĩ được gì nữa đâu mệt não... Tôi thả lỏng người giữ nguyên tư thế dù đang mỏi dừ.. Bệnh say xe chẳng phải điều gì ghê gớm, nhưng cũng đủ để đánh gục tôi vì là thằng có thể trạng yếu đuối và đi ôtô đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần cua là mỗi lần nội tạng như muốn trào ra ngoài. Mệt quá, tôi ngó quanh xe trước khi tìm vào giấc ngủ. Chợt thấy có người đang nhìn tôi, chăm chú. Đôi mắt này có màu nâu rất đẹp, một đứa con gái. Nhận thấy đối tượng nhìn lại. Con nhỏ cất giọng trong trẻo :
- Anh là sinh viên à?
- Ừ.
Tôi cảm giác bị làm phiền, nhưng hình như do ít tiếp xúc với con gái và thú vị với sự làm quen bạo dạn của nhỏ nên tôi đã trả lời, điều mà ít khi tôi làm với người khác giới.
- Thật không?
- Thật, không tin hả?
- Hihi.. Em nhìn mặt anh non quá trời, như lớp 10 vậy. Chẳng giống sinh viên gì hết.
- Vậy mà phải đấy.
Thiếu điều muốn mắng cho nhỏ một cái, mặt tôi từ bé đã vậy rồi, bày đặt chê bai, thấy tự ti về cơ thể quá.
- Năm mấy vậy anh?
- Năm đầu
- Thế là bằng em... Ý mình nhầm hihi... bằng tuổi không cho làm anh đâu.
- Ừ
Tôi cười trước cái điệu bộ tự nhiên này. Nhỏ cũng cười theo.
- Cậu có vẽ ít nói nhỉ?
- Bình thường.
- Thế mà nãy giờ ừ hoài?
- Ừ... mệt thôi.
- Ủa... say xe hả?
Tôi gật gật. Nhỏ lúi húi lấy trong túi ra lát chanh đưa cho tôi. Miệng cười cười...
- Dí vào mũi lắm.. hi...
Tôi làm theo lời nhỏ, nhỏ ngồi nhìn, được lúc thì đỡ buồn nôn hẳng ra. Cảm giác bớt xa lạ với nhỏ hơn xíu...
- Cảm mơn ha!
- Không có gì ! Hihi...
- Mà cũng bị à? sao có cái này?
- Còn lâu ! Đây là một thói quen phòng hờ thôi. Ai như cậu. Con trai gì mà yếu như sên...
Nhỏ thè lưỡi chế giễu. Tôi nghĩ thầm:" Đúng là đồ nhiều chuyện... Bệnh nó chọn giới tính à mà kêu?... Bộ con trai là không bị bệnh à?..." nhưng tôi chỉ biết gượng cười bởi tâm trạng đâu mà phản pháo lại...
- Thế cậu tên gì nè?
- NHM... còn cậu?
- Mình á?... Nguyễn Ngọc Quỳnh Chi
Cũng không biết tại sao tôi vẫn có thể đáp lại những câu hỏi và nói chuyện với nhỏ. Chắc ngoại hình này làm tôi thấy nhớ đến một người và cảm thấy thân thuộc.. Mặc dù chỉ mới gặp nhau. Được một lúc cũng biết. Nhỏ Chi ở Thư Phú, cùng huyện tooi luôn. Và cũng như tôi. Nhỏ là tân sinh viên đỗ đại học trên Hà Nội. Trùng hợp thế. Có vẻ như hết chuyện để nói... Nhỏ im lặng... Tôi cũng thế... Cố rúc vô cái góc kia... Kiếm một giấc ngủ. Vậy mà vẫn không yên...
- Bộ mặt dính cái gì hả?
- Đâu có đâu
- Thế mà sao nhìn chằm chằm mãi thế?
Nhỏ vô duyên quá đi mất. Khó chịu nhưng chẳng dám to tiếng. Ngủ mà nhìn chằm chằm người ta thế thì ai chịu được.
- À nhìn cậu ngố ngố... hihi...
Ơ ngố kệ tôi?... ai mượn nhìn mà chê tùm lum?... mệt não với con người này ghê.
- Ừ ngố !
- Mà nè ! Sao da trắng vậy?
- Không biết...
- Hừm... Định dấu hả... nói nghe đi ? Mình cũng muốn da mình trắng giống vậy á.. hihi...
Buồn cười...Da nhỏ trắng bóc thế kia... Còn đòi hỏi... Làm như thân thiết lắm không bằng...
- Sinh ra đã thế rồi... không biết!
Nhỏ lại im lặng. Tôi nhớ về cái làn da được thừa hưởng của mẹ này mang đến cho tôi biết bao rắc rối ngộ nghĩnh như bị các bác trêu là con gái. Ngại thì mặt lại hồng lên. Dính nắng cũng không xi nhê.. Được mỗi cái đó thôi. Nhỏ đang nhìn về phía trước bỗng quay phắt lại hỏi.
- Nè không định ngủ hả?
- Nhìn hoài, ngủ sao nổi?
- Thế cho mình tựa nhờ cái vai nhé?
Haizz.. Khôn ơi là khôn.. Chẳng lẽ lại từ chối thì mang tiếng.. Mà cũng lạ, nhỏ là gái quê mà bạo hệt gái phố vậy... Nói thẳng, căn bản thì tôi cũng thích thích chút chút...
- Nhưng toàn xương bộc da thôi... đau đầu ráng chịu !
- Ừm... hihi..
Nhỏ nói khẽ rồi từ từ. Tựa đầu vào vai tôi. Được tý rồi nhắm mắt. Mùi hương của nhỏ từ mái tóc đen đổ dài trên vai nó. Làm tôi có cảm giác lạ lắm. Chợt, quay sang ngắm nhỏ. Người ta nói, con gái đẹp nhất khi ngủ chắc đúng. Hàng mi cong cong và đôi mắt nhắm nghiền. Nhưng cái khẩu trang phập phồng kia. Khiến tôi chẳng thể hình dung nổi khuôn mặt nhỏ. Chỉ đoán nhỏ cũng xinh lắm vì đôi mắt kia. Thật sự rất đẹp....

Cứ như vậy. Chờ thời gian chầm chậm trôi. Một bên vai nặng trĩu một bên tay vân vê nửa quả chanh. Lại một lần nữa, tôi trầm ngâm về quãng thời gian sắp tới rồi thiếp đi tựa lúc nào.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro