Chương 4 - Miêu công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Trinh hóa thành ly miêu lặng yên không một tiếng động dạo trên nóc nhà, đi một lát, nàng dừng lại cúi đầu nhìn chân trước của mình, nơi đó dính ít mực, tuy đã được Mai lang quân rửa qua, nhưng khó có thể hoàn toàn rửa sạch, cho nên bây giờ còn lưu lại một dấu mực mờ mờ.

Buông móng vuốt, Vũ Trinh tiếp tục đi về phía trước, chưa được hai bước, nàng bỗng nhiên nghe thấy dưới mái hiên có mấy người đang nói chuyện, nhìn cũng là quan lại của Hình bộ. Bọn họ ghé vào một chỗ, ngữ khí thần thần bí bí.

Vũ Trinh thiếu cái gì thì thiếu chứ không thiếu lòng hiếu kỳ, không tự giác liền dừng chân lại dựng đứng lỗ tai.

Có người hỏi: "Nói như vậy, các ngươi đều đã gặp qua?"

Có người đáp: "Ta đã gặp một lần, lúc ấy đầu óc mê mê trầm trầm, hoàn toàn không biết mình rốt cuộc làm gì, đứng nguyên tại chỗ, nhờ Tống đại nhân đúng lúc đi qua, gọi ta tỉnh lại, hỏi ra thì mới phát hiện, ta ngây người đứng ở nơi đó đã hơn một canh giờ."

Lại có người nói: "Ta cũng như thế, không biết làm sao bị mê hoặc thần trí, hoảng hốt không biết chuyện gì, Triệu viên ngoại lang còn quở trách ta sơ sẩy việc công, không biết ta cũng có nỗi khổ khó nói."

Còn có người do do dự dự, chần chờ hỏi: "Hay là, chỉ có ta nhìn thấy vị... nữ tử kia?"

Dưới hành lang an tĩnh một lát, mới có một người nói, giọng cổ quái: "Thực không dám giấu giếm, ta cũng thấy một nữ tử, chẳng qua, vẫn chưa nhìn rõ khuôn mặt."

"Ta... cũng như thế."

Vũ Trinh ghé vào kia, nghe xong một lát liền hiểu được, mấy vị tiểu lại này nói là ở phía sau công sở Hình bộ có một gian nhà kho cất tư liệu, vị trí hẻo lánh, sau buổi trưa đã không thấy được ánh mặt trời. Gần đây bọn họ không biết tại sao, liên tiếp gặp việc lạ ở đó, tựa như có người đi vào, đang êm đẹp đột nhiên bị lạc mất thần trí, không nhớ rõ mình đang ở đâu làm gì, còn có người thấy bóng dáng nữ tử mơ hồ.

Lại không ai vì chuyện này mà chết, loại "chuyện ma quái" nhỏ nhặt này, Vũ Trinh bình thường cũng lười quản, nhấc vuốt đã muốn đi. Nhưng nàng hơi lo lắng, lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý, quay đầu đi về hướng gian nhà kho mà bọn họ nói.

Nếu đã đến đây, coi như thuận tay làm một chuyện tốt, gần đây cũng rất nhàn, Vũ Trinh nghĩ vậy.

Rất nhanh, nàng đã tìm được nhà kho kia, bởi vì trong nhà kho đó, xác thực có một tia hơi thở khác thường, ở trong mắt nàng, bắt mắt như đèn đuốc vào ban đêm.

Nhà kho đang khóa, bên trong không có ai. Vũ Trinh nhìn trái nhìn phải, nhảy đến bên cửa sổ, móng vuốt đẩy về phía trước, cửa sổ vốn đang khóa chặt liền mở ra một khe hở đen tuyền. Vũ Trinh nhảy vào, nghênh ngang tuần tra một vòng trên giá sách, dễ dàng tìm được ngọn nguồn của hơi thở khác thường.

Tựa như nàng đã đoán lúc trước, thứ này không hề lợi hại, thậm chí cũng không tính là tinh quái, chỉ được coi là một loại "uế khí" thôi. Thứ này tên là "nữ hoặc", ở nơi đã từng có hơn mười nữ tử chết đi, gần đó dễ dàng có sinh vật này hội tụ.

Vũ Trinh ngẫm lại, gần nơi này là tường cung điện, bên kia từng là phòng tối giam giữ cung nữ phạm sai lầm, ước chừng từng có không ít cung nữ chết đi. Khoảng cách gần như vậy, mà chỗ này địa thế không tốt, chỗ tụ âm thường rất dễ dàng sinh ra uế vật.

"Nữ hoặc" không thể hại người, nặng nhất là mê hoặc tâm thần người ta thôi. Hơn nữa, bình thường nam tử dương khí sung túc, nữ hoặc không có tác dụng, chỉ có những kẻ yếu bóng vía mới dễ dàng bị yểm trụ. Những kẻ bị yểm trụ sẽ thấy bóng dáng nữ tử mơ hồ, đó một chút oán niệm không cam lòng mà những nữ tử đã chết còn lưu lại hậu thế.

Vũ Trinh há miệng trước bóng dáng mơ hồ kia, chỉ nghe thấy bóng dáng đó phát ra một tiếng rít không giống con người, lập tức bị hút vào miệng mèo. Ly miêu giật giật lỗ tai, bỗng nhiên lại há miệng, không thấy bóng dáng bị nàng hút vào đâu nữa, chỉ thấy một sợi khói trắng lượn lờ phun ra.

Khói trắng phiêu tán trong không trung, rồi biến mất sạch sẽ, một chút dấu vết cũng chưa lưu lại.

Cũng như lúc đến lặng yên không một tiếng động, ly miêu làm xong việc nhỏ này lại đi ra ngoài.

Lúc đi ra Thái Cực cung, sắc trời đã không còn sớm, cả tòa thành Trường An chìm trong vầng sáng hoàng hôn. Giờ phút này người đi đường đã thưa thớt, Vũ Trinh cưỡi ngựa về Dự Quốc công phủ. Còn chưa tới nhà, chợt nghe trống đóng cửa bắt đầu gõ, tiếng trống vang dội nối tiếp nhau, truyền bốn phương tám hướng, quanh quẩn khắp một trăm mười phường ở thành Trường An.

Thành Trường An có lệnh giới nghiêm, trừ ba ngày thượng nguyên, những ngày còn lại vừa đến đêm, trống đóng cửa sẽ gõ vang, đến khi mấy trăm tiếng trống ngừng lại, toàn bộ cửa phường cửa thành đều đóng, tất cả mọi người không được vô cớ đi lại ở trên đường, cho nên giờ phút này, những người còn ở trên đường đều rảo bước chân, muốn chạy về phường của mình đã — chỉ cần qua được cửa phường thôi, ở trong phường cũng không có quá khắc nghiệt, bạn bè cùng ở một phường, buổi tối vẫn có thể ra cửa đến chơi nhà nhau.

Người đi đường vội vàng, nhưng Vũ Trinh vẫn nhàn nhã, khi nàng về đến Dự Quốc công phủ, tiếng trống rốt cuộc dừng lại, trời đất đột nhiên yên tĩnh, vừa đúng lúc một tia ánh sáng cuối cùng tàn lụi ở phía chân trời xa xa.

Dự Quốc công vẫn chờ ở trong nhà. Vừa thấy mặt lão, trong lòng Vũ Trinh liền than một tiếng: Ô hô ai tai, a phụ đã ở nhà cả một ngày, sao còn chưa về chùa đi!

Dự Quốc công đột nhiên quát: "Ngươi có phải nghĩ rằng ta đã về chùa hay không, nên mới ở bên ngoài chơi bời đến muộn như vậy mới trở về!"

Vũ Trinh nghênh đón lão phụ thân đang thổi râu trừng mắt, trợn mắt nói dối: "Làm sao có thể, là ta lâu không gặp Hoàng hậu điện hạ, có nhiều chuyện muốn nói, mới trì hoãn đến bây giờ."

Dự Quốc công bán tín bán nghi: "Thật sao?"

Vẻ mặt Vũ Trinh bằng phẳng: "Thật chứ, nếu không phải nghĩ rằng a phụ còn chờ ta, theo thói quen cũ của ta, thì bây giờ đã ở xóm bình khang nghe các nương tử ca hát rồi, làm sao phải về trong cái phủ thanh lãnh này."

Dự Quốc công không phản bác, đó là nữ nhi của lão, không phải lang quân! Sao có thể đem chuyện đi dạo kỹ quán nói như thể đúng lý hợp tình đến thế?

Vũ Trinh thấy lão đang muốn thuyết giáo, liền kéo lão vào trong nhà, cầu tình nói: "Được rồi a phụ, ta bôn ba từ trưa đến giờ, trong bụng trống trơn, cho ta ăn no trước đã rồi nói sau."

Dự Quốc công bị nàng tạm thời dỗ dành, đợi đến khi lão nhớ tới, muốn dạy dỗ nữ nhi, Vũ Trinh đã trốn vào trong phòng mình, đóng chặt cửa, nói là muốn ngủ. Dự Quốc công vẫn còn muốn giữ mặt mũi, không thể không biết xấu hổ đập cửa nữ nhi mà mắng mỏ nàng, chỉ có thể méo miệng hờn dỗi tự đi ngủ.

Nhưng Vũ Trinh không ngoan ngoãn mà đi ngủ như vậy, chờ đến khi Dự Quốc công về phòng, nàng lập tức mở cửa sổ chuồn mất, thời gian cũng vừa vặn.

Mặc dù là dưới lốt người, động tác tung bay trên tường trên mái hiên của Vũ Trinh cũng vô cùng thành thạo nhẹ nhàng linh hoạt, các vệ binh tuần tra trên đường không hề phát hiện ra.

Thành Trường An yên tĩnh, các nhà bình dân lúc này đã tắt đèn nghỉ ngơi, sôi động nhất là xóm bình khang, bên trong phần lớn là kỹ quán, đúng lúc náo nhiệt, đi ngang qua gần đó, có thể nghe được rất nhiều tiếng đàn tiếng sáo truyền ra từ trong nhà, còn loáng thoáng tiếng ca trầm nhẹ uyển chuyển, như cách bờ xem đèn, có một loại phong tình mạn diệu thiên thượng nhân gian.

Mà hai khu chợ Đông Tây sôi nổi nhất vào ban ngày, giờ phút này lại là an tĩnh nhất, ngay cả đèn cũng không thắp mấy ngọn. Đương nhiên, đây là ở trong mắt người thường, chứ không phải trong mắt những kẻ không phải người, không thuộc thế giới này, thí dụ như Vũ Trinh, giờ phút này hai khu chợ đó nghiễm nhiên mang một bộ dáng khác.

Hai khu chợ trong bóng đêm cũng không thuộc thế giới này, người thường không nhìn thấy, cũng không vào được.

Vũ Trinh vừa mới tiến vào chợ yêu quái, liền thấy xôn xao ồn ào náo nhiệt hoàn toàn khác với vẻ ngoài yên tĩnh. Trong cửa hàng bên đường bỗng duỗi ra một cái đầu nhỏ, nhiệt tình chào hỏi nàng: "Miêu công! Cá viên tươi ngon, hôm nay mới vớt từ hồ Khúc Giang lên, nể mặt nếm một chén đi!"

"Miêu công" là tiếng mà mọi người ở chợ yêu quái tôn xưng nàng, không chỉ là nàng, những kẻ từng ngồi ở vị trí này đều được gọi là "Miêu công". Tại vùng này, có thể được gọi một tiếng "Công", tổng cộng cũng chỉ có hai vị mà thôi.

Chợ yêu quái lúc ban đêm cũng giống như là chợ con người lúc sáng sớm, hai bên ngã tư đường đều mở sạp hàng, các yêu linh tinh quái đi ra đi vào, phần lớn đều ăn chút điểm tâm nóng hổi. Vũ Trinh vừa ăn xong không lâu, không quá đói, nhưng ngửi mùi thơm nức mũi, vẫn bước chân vào trong tiệm.

Chủ tiệm râu trắng mắt xanh ân cần đi lên lau bàn cho nàng, một chén cá viên lớn bay nhanh ra, kèm một chén nước chấm cay.

Ăn xong một chén cá viên, Vũ Trinh mới lau miệng đi vào khu phố giữa hai chợ. Lúc này, trên đường đã đông đúc, tướng mạo phần lớn giống như người thường, số ít có bề ngoài của dị loại, dù sao rất nhiều yêu quái, ban ngày cũng trà trộn trong đám người, trông giống hệt người thường.

Khu phố yêu quái có một tòa lầu hình như chim nhạn giương cánh bay cao, tường đỏ ngói đen, dưới hiên treo trùng trùng lục lạc đồng thau, toà Nhạn Lâu này thuộc về Miêu công Vũ Trinh.

Nói đúng hơn, chỉ có cánh nhạn bên trái thuộc về nàng, còn bên kia thuộc về Xà công, các nàng đều là người duy trì trật tự ở chợ yêu quái. Hai người cũng coi như quen biết đã lâu, hợp tác khăng khít, nhưng tính cách khác nhau một trời một vực.

Tuy rằng địa vị hai người không sai biệt lắm, nhưng vị trí và cơ hội tiếp nhận chức vụ Miêu công và Xà công lại bất đồng. Tiểu bạch xà kia có mẫu thân là Xà công đời trước, bản thân cũng là yêu quái. Mà Vũ Trinh không phải là yêu quái, ít nhất thì mấy năm trước vẫn là hài đồng bình thường, về sau có một phen tao ngộ kỳ lạ, mới đến nỗi này.

Nghĩ đến Xà công, Vũ Trinh nhìn về phía bên phải Nhạn Lâu, chỉ thấy đen thui, không có một ngọn đèn, xem ra tối nay tiểu bạch xà không tới, hai phó thủ của nàng ta cũng không ở đây.

Vũ Trinh nhìn tòa lầu bên trái của mình, đảo mắt qua lầu trên lầu dưới một vòng, không thấy nửa cái bóng dáng, ôm ngực lắc đầu: "Hộc Châu không ở đây thì thôi, sao Thần Côn cũng không có nốt."

Làm Miêu công được yêu quái kính trọng, Vũ Trinh đương nhiên không cần tự mình động tay động chân, nàng giống Xà công, có hai phó thủ hỗ trợ. Nhưng hiển nhiên, chủ nào tớ nấy, chính nàng thường xuyên ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, hai phó thủ cũng là yêu quái lười biếng. Chẳng qua nàng cũng không trách bọn họ, dù sao lâu rồi cũng chưa có chuyện gì, các nàng cũng không cần túc trực chỗ này.

Vũ Trinh nhảy lên lan can đỏ của Nhạn Lâu, một chân giẫm nát vòng bảo hộ, nhìn về phía xa một lát, khóe miệng hơi nhếch, nói: "Tìm được rồi."

Dứt lời, từ Nhạn Lâu trên cao nhảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pulpficat