chương 9 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Chương 9
Tôi choáng đầu hoa mắt, chợt lắc lư một cái, cảm thấy chuyện xảy ra trong mấy phút ngắn ngủi này giống như một cơn ác mộng, một giấc mơ mê man, hỗn loạn và đau đớn.

Tôi không biết ba tôi có đến nhà họ Sở không, tôi cũng không biết tôi nên làm gì, tôi muốn gọi điện cho Sở Chi An nhưng tôi không có điện thoại… Nước mắt lập tức trào ra, đau đớn trong lòng như bị người ta xoắn thành một quả bóng khiến tôi cũng đứng không vững, đành phải cúi người xuống cong đầu gối lại, sau cùng quỳ xuống nằm trên mặt đất.

Tôi đập đầu từng cái lên sàn nhà, làm thế nào cũng không thể xoa dịu đau quặn từng cơn, sợ hãi, lo lắng, và tuyệt vọng trong cơ thể. Những cảm xúc này không ngừng dâng lên, ùn ùn kéo đến trong không gian kín không có ánh sáng này, khiến người ngạt thở.

Tôi không biết mình ngất đi lúc nào, chỉ nhớ rõ đập đầu chảy máu, trước mắt mơ hồ, rồi không nhớ gì nữa.

Đến khi tôi tỉnh lại nhìn thấy phòng ngủ sáng tỏ quen thuộc chỉ cảm thấy dường như đã cách một đời.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng khóc nhỏ, tôi nghiêng mắt, nhìn thấy mẹ tôi mắt sưng đỏ trông giữ ở đầu giường tôi. Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, thì ra không phải là mơ.

“An An à, con đồng ý với mẹ, cắt đứt đi, con giày vò bản thân như vậy có làm được gì? Con sửa rồi, sau này vẫn rất tốt, được không?” Mẹ tôi sờ lên vết thương trên trán tôi, vài câu cuối cùng mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt rơi xuống từng giọt.

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: “Mẹ ơi, không sửa được.”
“Vậy con muốn thế nào?!” Giọng mẹ tôi chợt trở nên bén nhọn, không chịu được gào lên, “Ép chết ba mẹ hả?! Giống như cô Lục của con?!”

Nghe thấy chết và cô Lục, đồng tử tôi cử động, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, trong cổ họng như xoa cát, không nói nổi một câu.

Mẹ tôi hít sâu làm dịu cảm xúc của mình, nhưng giọng điệu không ôn hòa nữa: “Ba mẹ nó đã mang nó về nhà rồi, các con ai nghĩ thông trước thì người đó ra ngoài trước.”

Mang về nhà? Tôi mở mắt ra, mắt bị ép đỏ lên: “Tại sao vẫn muốn đến tìm anh ấy?! Con đã nói là con bắt đầu trước! Tại sao còn muốn đến tìm anh ấy?!”
Mẹ tôi hơi nín thở, tức giận đến mức muốn đánh tôi một trận làm tôi tỉnh táo, lại kiêng kỵ vết thương trên trán tôi nên không ra tay.

Bà đỏ mắt cắn răng nói: “Nhìn xem bây giờ con trông như thế nào! Tô An có phải con muốn ép mẹ tức chết không!” Dứt lời bà quay người đi ra ngoài luôn.

Tôi nằm trên giường với đôi mắt trống rỗng, nghĩ đến từng giờ từng phút ở cùng Sở Chi An, nghĩ đến nụ hôn cuối cùng của anh đêm đó… Tôi đột nhiên bật cười, cười mãi cười mãi rồi chảy nước mắt, tim đau đến mức co người lại mạnh mẽ nắm lấy ngực.

Sau ngày đó tôi không ra cửa nữa, mỗi ngày đều là mẹ tôi đưa cơm cho tôi, tôi không muốn ăn, ăn không trôi dù chỉ một chút. Mỗi lần mẹ tôi đều rơi nước mắt đi vào, rơi nước mắt đi ra, mà ba tôi không hề muốn thấy tôi.

Mỗi giờ mỗi phút tôi đều đang sợ hãi, trên cánh tay có thêm vô số vết thương nhìn thấy mà giật mình. Tôi cũng không có tin tức của Sở Chi An, tôi không liên lạc được với anh ấy, tôi sợ anh bị đánh, sợ anh từ bỏ, càng sợ mình sẽ không còn gặp lại anh nữa.

Ngày thứ tư bị giam trong nhà, ba tôi hiếm khi đi vào phòng tôi, chẳng qua là bảo tôi mở khóa điện thoại, gửi tin nhắn chia tay cho Sở Chi An.

Tôi cầm di động trong tay, bình tĩnh nhìn về phía ông: “Ba và chú Sở thương lượng xong rồi.”

Ông ấy cũng không phủ nhận: “Chỉ cần con có thể bình thường lại, chuyện gì ba cũng muốn thử.”
Vành mắt tôi đỏ lên: “Sao lại không bình thường, ba, con chỉ thích một người thôi mà.”

“Con thích người ba không quan tâm,” Ba tôi cố gắng áp chế cơn giận: “Nhưng tiên sư con lại thích đàn ông! Điều này bình thường hả?! Mẹ con vì con ban ngày khóc buổi tối khóc, con không đau lòng chút nào à?!”

Tôi cúi đầu xuống không nói gì, hồi lâu, chỉ nghe thấy ông thở dài: “Cắt đứt với nó sớm cũng tốt, con biết tính tình chú Sở không tốt.”

Tôi đột nhiên nghĩ đến lần Sở Chi An bị đánh không xuống được giường sau kỳ thi đại học. Tôi cực kỳ mệt mỏi, không muốn cử động, cũng không muốn nói chuyện, dường như mỗi một tế bào trong cơ thể tôi đã mất sức.
Một lúc lâu, ngón tay tôi run rẩy mở khóa trong ánh mắt của ba. Sở Chi An, đến khi chúng ta được tự do hãy cùng rời khỏi nơi này đi, đến một nơi không ai biết chúng ta.

Bắt đầu nhập vào, gửi đi thành công.

“Chia tay đi.”

Tôi vừa gửi xong, thì thấy bên kia trả lời trong một giây: “Được.”

Tôi nhìn mà sững sờ, ba tôi lấy điện thoại khỏi tay tôi và đi ra ngoài: “Nghỉ ngơi cho tốt, chủ nhật này gia đình họ sẽ ra nước ngoài, đợi họ đi thì con về trường.”

Cho đến khi nghe thấy âm thanh đóng cửa, nước mắt của tôi mới hậu tri hậu giác rơi xuống. Tôi dùng cánh tay lau mắt, không có tiền đồ, khóc cái khỉ gì, không sao đâu, đó chắc chắn không phải Sở Chi An gửi, nhưng mà…

Nước mắt của tôi không khống chế được càng để lâu càng nhiều, không ngừng rơi xuống. Nhưng, vết thương của anh ấy nặng bao nhiêu, mới có thể mặc cho người khác lấy vân tay của anh ấy mở khóa lại trả lời tin nhắn của tôi…

Đầu đột nhiên đau dữ dội, trong đầu giống như có một cây kim thép, xuyên từ bên này sang bên kia, đau quá, đau đến mức tôi muốn đập vỡ đầu lôi cây kim ra ngoài.

Tôi lảo đảo đi vào nhà vệ sinh nhốt mình ở bên trong, đập từng cái lên vách tường, máu trên trán ngày càng nhiều, máu tụ lại chảy xuống, tôi không hề hay biết, chỉ lặp lại lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”
Tôi lảo đảo đi vào nhà vệ sinh nhốt mình ở bên trong, đập từng cái lên vách tường, máu trên trán ngày càng nhiều, máu tụ lại chảy xuống, tôi không hề hay biết, chỉ lặp lại lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”

Ánh mắt chợt mơ hồ, tôi sờ một cái, tay đầy máu, cụp mắt xuống thấy rõ một vũng máu trên mặt đất nhìn mà giật mình, tôi không đúng lúc nghĩ, nếu như Sở Chi An nhìn thấy lại phải đau lòng mắng tôi là nhóc lừa đảo.

Lại một giọt chất lỏng đập lên máu, hòa tan một mảng màu đỏ như máu.

Đây không phải là máu, mà là nước mắt.
      Chương 10
Tôi đột nhiên cảm thấy rất không có ý nghĩa. Giằng co như vậy rất không có ý nghĩa. Người tôi quan tâm nhất vẫn sẽ bị thương, người thân nhất của tôi vẫn không thể nào hiểu được tôi và tha thứ cho tôi.

Giống như cho dù tôi kiên trì ra sao, cố gắng thế nào, không muốn từ bỏ như thế nào, cũng không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào.

Tôi bắt đầu yên tĩnh ở trong phòng, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến ba mẹ tôi vui hơn nhiều, chỉ nói rằng tôi nghĩ thông rồi, cũng không nhốt tôi nữa. Nhưng ba mẹ tôi thường xuyên cằn nhằn tôi không thích ăn cơm, tôi cười cười không nói lời nào, dù sao ăn rồi vẫn sẽ nôn ra.

Hôm chủ nhật tôi dậy từ sớm. Tôi nghiêm túc đánh răng rửa mặt, sau đó đứng trước tủ quần áo chọn đồ, nhưng cho dù thử cái nào cũng có vẻ rộng thùng thình. Tôi bĩu môi, gầy quá, Sở Chi An sẽ không thích. Nghĩ ngợi tôi lại cười, anh ấy sẽ không không thích tôi.

Tôi vui vẻ thay chiếc áo phông trắng và quần jean, giờ này, ba tôi vẫn chưa dậy, mẹ tôi hẳn là đi ra ngoài mưa thức ăn rồi. Tôi chuồn ra ngoài một cách suôn sẻ.
Trên đường đi tâm trạng tôi vui vẻ ngân nga bài hát, đi thẳng đến tòa nhà bách hóa lớn nhất, sau đó đi thang máy lên sân thượng tầng cao nhất, tôi ngồi trên lan can hai chân lơ lửng giữa không trung, nhắm mắt ngồi ở đó lặng lẽ hóng gió.

Trong thoáng chốc nghĩ, không biết chiếc máy bay Sở Chi An ngồi có thể bay qua đỉnh đầu tôi không.

Mặt trời bắt đầu càng lên càng cao, đám đông cũng bắt đầu ồn ào. Khi tôi mở mắt ra một chú cảnh sát đang cẩn thận tới gần tôi, tôi quay đầu nhìn dưới tầng, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều người đứng ở đó nhìn lên.

Chú cảnh sát thấy tôi mở mắt, cẩn thận đứng tại chỗ không tiến lên trước nữa, bên cạnh còn có một bác sĩ. Tôi nghe thấy bác sĩ nói với chú ấy gì mà tự hại, tình trạng tinh thần, bệnh trầm cảm các loại.

[1] tự hại: Self harm hay còn gọi là tự hại có nghĩa là tự mình làm tổn thương chính mình. Tự làm hại bản thân có thể là một cách để đối phó với những nỗi đau quá mức về tinh thần và nỗi đau cảm xúc. Nó có thể giúp bạn bày tỏ cảm xúc mà bạn không thể nói thành lời, làm bạn mất tập trung vào cuộc sống hoặc giải phóng nỗi đau cảm xúc.

“Chú cảnh sát, cháu muốn hỏi chú một câu…” Tôi nhìn chú ta chăm chú, “Người cháu thích là con trai, cháu là đồng tính, cái này có tội không?”

,” Không tội," Chú làm động tác trấn an, cũng nghiêm túc nhìn tôi nói: “Chưa từng có luật pháp của quốc gia nào quy định đồng tính luyến ái có tội.”

“Cảm ơn chú,” Tôi cười, lại nhìn về phía nữ bác sĩ mắt đỏ hoe kia, “Vậy cháu thế này có phải bị bệnh không?”

Giọng nữ bác sĩ run rẩy: “Không phải, năm 90 WHO đã bỏ đồng tính luyến áo ra khỏi điều mục bệnh tâm thần.”

Tôi gật đầu nói cảm ơn với cô ấy, thấy cô còn muốn nói gì đó, tôi bèn duỗi tay làm động tác dừng lại. Bởi vì không có cánh tay đỡ, cơ thể tôi đột nhiên lắc một cái ra sau, mấy người trước mắt bỗng nhiên tái mét mặt.

“Bạn học…” Chú cảnh sát cố gắng kiềm chế cảm xúc căng thẳng, “Cháu vẫn là học sinh nhỉ, có chuyện gì từ từ nói, nếu như vì chuyện vừa mới nói, cháu xuống đi, chú giúp cháu, bác sĩ cũng giúp cháu, chúng tôi đều sẽ giúp cháu…”
Tôi lắc đầu, nói khẽ: “Chú không giúp được cháu đâu.”
“An An!” Trong lúc im lặng giằng co, tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Sở Chi An, anh ấy từ cửa lao đến, tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ sợ hãi cấp bách như vậy của anh.

Nhìn thấy anh đến tôi cười cong mắt: “Anh ơi, anh đến rồi, em tưởng là không gặp được anh nữa.”

Sở Chi An rất nhếch nhác, đầu tóc rối bù, hốc mắt đỏ lên, cằm lún phún râu mới, quần áo giống như vài ngày chưa thay, trán còn quấn băng vải.

Nhìn anh như vậy, tôi ra vẻ chê: “Sao anh khiến mình ra nông nỗi này,” Ngay sau đó lại giãn lông mày, nghiêng đầu cười một tiếng, “Nhưng anh như thế cũng đẹp, thế nào cũng đẹp.”

Ánh mắt anh ấy rơi trên cánh tay đầy vết dao của tôi. Tôi phát hiện sau đó rụt cánh tay ra sau theo bản năng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh đừng giận, em không cố ý, thật sự không cố ý, em đau quá, đau không chịu được mới như vậy…”

Mặt Sở Chi An căng thẳng, trong mắt đều là hoảng hốt và đau lòng, giọng nói run rẩy: “Anh sai rồi, anh tới chậm, em tha thứ cho anh, chúng ta đi xuống được không…”

Anh tới gần tôi từng bước: “Em nói anh như bây giờ xấu xí mà? Em xuống đi, em đi chọn quần áo cho anh, anh nghe em, ánh mắt An An của chúng ta tốt nhất…”

“Anh đứng lại!” Tô căng thẳng túm lan can, “Đừng tới đây!”
Sở Chi An lập tức không dám tiến lên nữa, anh đứng tại chỗ, cười với tôi còn xấu hơi khóc: “Được, anh không cử động, anh không cử động, anh không đi tới.”

Nhìn thấy anh dừng lại, tôi mới khôi phục gương mặt tươi cười. Tôi đung đưa hai chân trong ánh mắt lo lắng của anh: “Anh ơi, em vừa hỏi chú cảnh sát và cô bác sĩ rồi, họ nó em thích anh không phạm pháp, cũng không phải bệnh.”

Tôi cười: “Em thật sự rất vui.”

“Anh…” Sở Chi An vừa mở miệng đã nức nở, anh ấy hắng giọng một cái, cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Anh cũng rất vui, An An, em quên rồi à, anh đã nói với em, tám mươi tuổi còn phải đút cho em ăn, em còn nói, đến khi chúng ta đều là ông già họm hẹm cũng phải dính vào nhau…”

Anh nghẹn ngào: “Em xuống đi, anh dẫn em đi, chúng ta mới mười tám tuổi, chúng ta đến một nơi không ai biết chúng ta… Anh rất thông minh em biết mà, thi đại học lần nữa rất nhẹ nhàng. Em muốn thi thì thi, không muốn thi chúng ta sẽ không thi… Anh kiếm tiền cho em, đến lúc đó chúng ta mua nhà lớn, em chỉ phụ trách ở nhà xinh đẹp như hoa ăn uống chơi bời, lại nuôi con mèo hoặc con chó, xem em thích gì… Nếu như em nhớ ba mẹ chúng ta sẽ về thăm, đến khi ba bốn mươi tuổi lại nhận nuôi đứa bé… À em thích con trai hay con gái, anh thích giống em hơn, hoạt bát…”
Sở Chi An đã nghẹn ngào nói không nên lời, nước mắt im lặng rơi xuống, cơ thể run rẩy.

Tôi ngơ ngẩn, trong trí nhớ từ khi bắt đầu hiểu chuyện anh ấy đã chưa bao giờ rơi nước mắt, nhưng bây giờ anh khóc. Tôi muốn lau nước mắt cho anh, muốn hôn anh, nhưng tôi không thể.

Tôi nhìn anh cười cong mặt mày: “Được đó, em thích chó, mèo khó nuôi sống lắm…” Tôi nghẹn ngào cười ra nước mắt, tầm nhìn mơ hồ: “Con ấy à, con em thích giống anh, giống em không dễ nuôi, ngày nào cũng được đà lấn tới…”
Sở Chi An cũng cười, vừa cười vừa rơi lệ: “Được, vậy chúng ta nhận nuôi hai đứa, em thích mấy đứa thì nuôi nấy đứa…”

Nước mắt tôi rơi từng giọt, dường như thật sự nhìn thấy tương lai trong lời anh nói.

“Xuống đây đi An An,” Anh gần như đang cầu xin tôi, “Anh ở đây, xuống đi em.”

Tôi lau nước mắt, lắc đầu với anh: “Sau này, nếu anh gặp được người thích hợp hãy thử xem, đừng vì em mà trói cả đời mình…” Đang nói nước mắt tôi vừa lau xong lại rơi xuống, “Em vốn nghĩ như vậy, nhưng anh vừa đến, em đã hối hận, anh không thể thích người khác, anh là của em, anh chỉ có thể thích em…”

Sở Chi An đỏ mắt: “Anh chỉ thích em, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, vẫn luôn là em.”

Tôi cười thở dài: “Hay là thôi đi, kiếp này thì thôi, em không nỡ. Kiếp sau nhé, kiếp sau em làm con gái, chúng ta vẫn cùng nhau lớn lên, làm thanh mai trúc mã, cấp ba yêu đương, sau đó đến khi lớn rồi anh đến nhà em cưới em, được không?”

Chàng trai hơn một mét tám lần đầu tiên khóc thành tiếng trước mặt tôi: “Chỉ cần kiếp này, An An à, em không làm con gái anh cũng có thể cưới em, kiếp sau vẫn cưới em, đời đời kiếp kiếp đều cưới em…”
Mấy người cách đó không xa nghe đối thoại của chúng tôi cũng đỏ mắt, cô bác sĩ kia đã khóc không thành tiếng.

Tôi dùng ánh mắt cẩn thận miêu tả gương mặt anh, muốn khắc sâu vào trong lòng, kiếp sau cũng đừng quên mất: “Hai đứa con trai khó quá, đến kiếp sau em làm con gái, sẽ chờ anh đến cưới em.”

Trong lúc lơ đãng, từ xa tôi nhìn thấy bóng ba mẹ tôi xuất hiện ở lối vào, cách xa quá tôi không thấy rõ mặt.

“Đúng rồi, anh nói với ba mẹ em giúp em, bảo họ nhanh chóng sinh thêm đứa nữa đi,” Tôi cười, tự nói lời hỗn hào, “Coi như không có đứa con trai là em, là em có lỗi với họ, khiến họ mất mặt, còn khiến họ đau khổ như thế. Giúp em nói xin lỗi với họ, em không thể báo đáp ơn dưỡng dục của họ rồi…”

Mắt thấy cha mẹ tôi ngày càng tới gần bên này, tôi nhìn Sở Chi An lần cuối cùng, nhắm mắt buông hai tay, cơ thể ngửa ra sau: “Xin lỗi anh, Sở Chi An, em yêu anh, anh phải sống tiếp.”

Tha thứ cho em, em không có cách nào đối mặt với họ, em sợ nhìn thấy ánh mắt đau khổ của hai người đã dốc toàn bộ tâm huyết cho em.

Xin lỗi ba mẹ, con thật sự không làm được.

Khoảnh khắc cơ thể bay trên không trung, tôi nghe thấy một tiếng Tô An xé lòng của Sở Chi An, và tiếng “Giữ chặt cậu ấy”, “Có người ngất xỉu rồi” hỗn loạn trên sân thượng…

Nước mắt tôi chảy ra từ khóe mắt, miệng mỉm cười, Sở Chi An, kiếp sau em làm con gái, anh nhất định phải đến cưới em.
“An An, tớ thích cậu, từ rất lâu trước kia.”

“Cậu không cảm nhận được chút nào à?”

“Em chỉ cần biết, anh thích em đến mức có thể cho em mạng sống.”

“Em đừng hòng nghĩ, đời này, hai chúng ta cứ buộc vào nhau như vậy!”

“Chỉ cần em vẫn ở đây, anh sẽ có can đảm.”

“Anh cũng rất yêu em, yêu đến mức không biết làm thế nào mới tốt…”

“Năm mười tám tuổi anh đút cho em ăn, đến năm tám mươi tuổi anh vẫn đút cho em ăn.”

“Tám tuổi anh chỉ chơi với em, mười tám tuổi thích em, tám mươi tuổi vẫn chỉ thích em.”

“Từ khi bản thân có ký ức, em đã xuyên qua cả cuộc đời anh.”

“Toàn bộ thanh xuân và cuộc đời của anh đều dùng để yêu em.”

“Anh chỉ thích em, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, vẫn luôn là em.”

“Em không làm con gái anh cũng có thể cưới em, kiếp sau vẫn cưới em, đời đời kiếp kiếp đều cưới em…”

Xin lỗi em yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đm