1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay từ những phút ban đầu, Alec đã thu hút anh. Cậu lặng lẽ bảo vệ người thân từ phía sau. Cậu không nổi bật, là một thứ kho báu mà nếu chỉ nhìn thoáng qua mọi người sẽ bỏ lỡ. Nếu Jace là mặt trời mùa xuân, Izzy là mặt trời mùa hạ thì Alec sẽ là mặt trời mùa đông. Thay vì toả ra những tia nắng chói mắt để thu hút sự chú ý về mình, Alec chỉ im lặng toả sáng để sưởi ấm mọi người. Alec êm đềm như thế, là người mà một người trong thời gian lạnh lẽo nhất hay một kẻ bất tử đã bị thời gian làm cho mỏi mệt như anh cần nhất. Từ sự thích thú ban đầu như vậy, không biết từ lúc nào, nó đã biến thành thứ gì đó sâu hơn nữa. Giây phút cậu bước vào phòng và khiến tim anh tăng tốc, làm anh không thể kiềm chế mà nhìn sang khi cậu ở gần, anh biết mình tiêu rồi.

Nhưng đau đớn hơn nữa là anh biết tình cảm Alec dành cho Jace. Cậu ta để ý đến từng động chạm của tên tóc vàng ấy. Và ánh mắt cậu ta dõi theo Jace mang theo một cái gì đó khác lạ. Là parabatai thân thiết thôi nhỉ? Anh tự lừa mình.

Ánh sáng cam vàng dịu nhẹ hắt lên mặt Alec. Giờ cũng khuya rồi, không biết cậu tìm anh có chuyện gì. Mắt cậu cứ nhìn chằm chằm xuống đất, miệng hé mở nhưng không phát ra một tiếng nào. Tay phải cậu cứ vuốt cổ tay trái. Lo lắng.

“Anh thích-thích tôi sao?” Alec hỏi. Và đồng tử Magnus giãn ra. Alec không phải là một người nhạy cảm. Anh thể hiện rõ đến vậy? “Izzy bảo anh thích-thích tôi–” À.

“Anh muốn hẹn hò với tôi chứ?” Cái này anh lại càng không nghĩ tới. Anh không nghĩ sẽ có một ngày tình cảm của mình dành cho cậu bị nhận ra. Lại càng không nghĩ sẽ có một ngày cậu hỏi anh một câu như vậy. Anh cảm thấy nếu mình đồng ý, thì đó hẳn là một việc làm ngu ngốc. Hẹn hò với một người không thích mình thì có đôi chút, hẹn hò với một người đang thích người khác? Tệ hại luôn ấy. Vậy, tại sao anh vẫn gật đầu? Rõ ràng biết là không nên vẫn đâm đầu vào như vậy, có lẽ hơn trăm năm nữa, anh sẽ nhìn lại và cười vào sự ngây thơ của mình lúc này…

“Nhưng, em muốn giữ kín mối quan hệ chúng ta được không?”

“Em thấy thoải mái là được.” Magnus không thích ép buộc người khác, đặc biệt là người anh quan tâm. Đặc biệt là Alec. Anh không hỏi lí do, nhưng lại buột miệng hỏi một câu khác. “Đặc biệt là Jace sao?”

Alec ngạc nhiên nhìn anh, sợ hãi và ngại ngùng ghi rõ hết trên mặt. Alec bình thường rất cứng rắn, động đến tình cảm lại thật đơn thuần, anh nghĩ với một sự trìu mến đến lạ, nhưng cũng có chút đau đớn trong lòng. “Đặc biệt là Jace.”

Không hỏi vì sao phải giấu. Không hỏi vì sao lại biết. Hai người cứ như vậy mà im lặng bắt đầu một mối quan hệ. Anh không biết nên cảm thấy may mắn khi đã không hỏi, không bị hỏi, hay nên thấy buồn vì mối quan hệ anh muốn này lại bắt đầu với nhiều điều cất giấu như vậy.

Tạm thời, im lặng vẫn là tốt nhất. Nhỉ?

Không cần đến trăm năm, anh đã cảm thấy mình ngày hôm đó ngu ngốc cỡ nào. Tình cảm anh dành cho cậu ngày càng nhiều.

Anh yêu Alec giây phút cậu đứng chắn trước mặt anh trong một trận cãi vả hỗn độn.

Anh yêu Alec khi cậu đưa bàn tay vuốt lên lưng của người sói để làm cô bình tĩnh.

Anh yêu Alec khi cậu loay hoay nghĩ nên nắm tay anh hay không để rồi những ngón tay cứ động đậy ấy bị bàn tay anh bắt lấy.

Anh yêu Alec khi cậu ôm lấy anh trong những đợt ghé qua ban đêm. So với ra ngoài, Alec thích hẹn hò trong nhà hơn nhiều. Anh dạy Alec về văn hoá mundane và cậu sẽ dõi theo từng cử chỉ của anh như thể xem một thứ gì rất thú vị.

Anh yêu Alec bằng những câu “anh ổn chứ?”, “hôm nay thế nào?” Yêu Alec với những tiếng thở dài mệt mỏi sau một chuyến đi săn. Yêu Alec với nụ cười mỉm và thỉnh thoảng lại khúc khích khi có chuyện tốt xảy đến với những người xung quanh cậu.

Magnus yêu Alec. Và anh nghĩ rằng Alec yêu lại mình.

Anh thật ngu ngốc.

Anh cùng Alec, Jace, Izzy và Clary ở trong một căn phòng, bàn bạc kế hoạch sắp đến.

Jace đang đề xuất cái ý tưởng ngu ngốc nào đó, luyên thuyên không ngớt. Rõ là không có khả năng mà… Anh đưa mắt nhìn sang Alec, cậu nhìn Jace, mỉm cười. À.

Anh lui đi, rót cho mình một ly rượu, rồi quay lại ngồi xuống trên chỗ ghế trống cạnh Alec. Cơ thể cậu căng thẳng hẳn.

“Magnus, anh–” cậu thì thầm, hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt nhìn anh trong phút chốc rồi lại nhìn quanh. Như thể là muốn giấu đi một bí mật xấu xí nào.

“Sao?”

“Họ–“

“Ừm. Hiểu rồi.”

Anh đứng lên và đổ ly rượu đi. Rượu dễ làm người ta say và yếu lòng, anh không nên uống lúc này. Khi quay lại, anh đứng dựa lên bức tường cạnh cửa sổ, tách khỏi Alec.

Alec nhìn qua anh, nghĩ ngợi gì đó và thẩn thờ trong vài giây. Nhưng rồi cũng kết thúc trong một tiếng thở dài khe khẽ và cậu quay lại nhìn Izzy, bắt đầu lên tiếng.

Anh ngả người lên ghế sofa đặt sát cửa ban công, trong tay là một ly rượu vang đỏ. Chất lỏng đỏ sậm ấy sóng sánh tay từng cử động của tay anh, phản chiếu thứ ánh sáng duy nhất trong phòng: ánh sáng đèn điện từ ban công len lỏi vào. Anh chỉ nhấp một ngụm rồi lại ngẩn ngơ nhìn nó, lạc lối trong mớ tình cảm hỗn độn của mình. 

Anh yêu Alec. Nhưng Alec không yêu anh. Không phải lần đầu tiên anh nghĩ về điều đó, nhưng là lần đầu tiên sau khi anh mộng tưởng rằng Alec yêu mình. Nó đau hơn gấp bội. Càng mơ mộng sẽ càng thất vọng. Cái sự tiếc nuối và bâng khuâng mỗi lần anh nghĩ về việc này trước đó không còn nữa, mà anh lại ước nó trở về. Anh không thích cái cảm giác khó thở này, khi mà đôi mắt chỉ muốn nhắm nghiền, lồng ngực khó khăn nâng lên lại hạ xuống từng nhịp thở, cả người tê rần và ngứa ngáy như thể một loạt mũi kim châm vào.

Bàn tay anh thả lỏng và chiếc ly rơi xuống, thuỷ tinh vỡ thành từng mảnh và rượu thấm đẫm tấm thảm. Anh cứ nhìn đống đổ vỡ đấy. Chính là cảm giác này, anh nghĩ, cảm giác hụt hẫng và tan nát.

Anh phất tay và đống bừa bãi biến mất. Nếu tình cảm cũng có thể biến đi như vậy thì thật tốt quá. Anh vươn tay cầm cả chai rượu vang trên bàn mà uống, lại nghĩ đến sự thô thiển của hành động này nhưng cũng không dừng lại.

Tim anh bỗng nhói lên một cái. Lồng ngực như bị bóp nghẹt. Cổ họng anh nóng ran, không phải vì rượu. Chuyện gì vậy? Anh hoảng hốt. Mũi và khoang miệng anh tràn ngập thoang thoảng mùi gì thật quen thuộc, mùi vị làm anh hoài cổ và buồn bã. Anh nhắm mắt, để làn hương ấy đưa anh về với kí ức vốn đã khoá kín từ lâu.

Một đứa nhỏ với nụ cười rực rỡ vui đùa trên cánh đồng hoa màu vàng. Đứa bé ấy, là anh. Anh nhớ khoảnh khắc ấy, một trong những ngày đẹp đẽ trước khi sóng gió ập đến. Mẹ anh nhẹ nhàng lau bàn tay đầy đất cát của anh. Cha anh nhìn anh đầy yêu thương, rồi ngắt một bông hoa xuống, đặt vào tay anh. Hoa tulip khi ấy rất đắt, là một xa xỉ phẩm, tiền mua một củ tulip khi ấy đủ cho người ta ăn trong cả chục ngày, anh khi ấy cũng biết điều này nên cầm trên tay hoa tulip, lòng anh cứ lâng lâng.

Mà tulip cũng là kết thúc cho một khoảng thời gian đơn thuần của Magnus. Anh đau đớn nhớ lại. Sau khi cha mẹ anh đều đã chết, căn nhà chỉ còn mình anh. Nửa tháng, anh ăn những cánh hoa tulip để sống qua ngày cho đến khi các Tu huynh câm tìm thấy anh. Ngắn ngủi vài ngày nhưng vị của chúng thì anh sẽ không bao giờ quên được. Cứ như vậy, Magnus thiếp đi.


Alec bước vào, tháo bốt và vũ khí. Rồi sững sờ với cảnh tượng trước mắt. Magnus gục đầu ngủ trên chiếc sofa, ánh sáng mờ ảo làm nổi bật những đường nét trên gương mặt anh. Anh không trang điểm, mái tóc xoà đến trước trán. Rồi cậu để ý chai rượu trong tay anh, lơ lửng muốn rơi. Alec không biết nên cảm thấy thế nào, phải chăng là vì chuyện hôm nọ? Cậu bước đến, cầm chai rượu đặt sang một bên. Rồi nghiêng người xốc anh vào vòng tay, đầu anh tựa lên bờ vai cậu. Miệng Magnus hé mở, hàng mi rung rung nhưng rồi cũng ngủ tiếp. Cậu bế anh vào phòng, đặt lên chiếc giường king size. Alec quay ra bếp, lấy một ly nước rồi đặt lên chiếc bàn cạnh giường. Ngồi bên Magnus đang ngủ say, Alec bỗng cảm thấy mệt mỏi. Cậu nhớ lại câu hỏi của Magnus ngày đấy.

“Đặc biệt là Jace sao?”

Alec tuy dở trong việc nhìn thấu tình cảm người khác, nhưng cậu lại rất để ý từng chi tiết nhỏ. Magnus vẫn để ý chuyện đó, cậu biết. Nhưng không biết nên giải thích thế nào, vốn dĩ từ ban đầu họ đã cùng nhau bỏ mặc cái “tình cảm lầm tưởng” của cậu với Jace.

“Magnus, em yêu anh.”

Cậu hôn lên trán anh, rồi hôn lên sóng mũi và cuối cùng là môi.

Những lời này khi anh tỉnh cậu không dám nói. Dù cậu biết như thế thật bất công cho anh.

Magnus tỉnh dậy với cơn đau đầu kinh khủng. Anh không ngờ chính mình cũng có lúc say đến như vậy. Nhưng giấc mơ đẹp lắm. Như mọi hôm, anh mơ về Alec, một Alec yêu anh. Câu nói “Em yêu anh” như mộng như thật mà quanh quẩn trong không gian.

Anh mở mắt, nhìn trần phòng ngủ của mình. Phòng ngủ? Anh bật dậy, hành động đột ngột khiến anh choáng váng. Bất động vài phút để bình tĩnh lại. Anh nhìn quanh. Trên chiếc bàn nhỏ là một ly nước, thuốc và một dĩa thức ăn, một tờ giấy. Alec đã ghé qua sao? Anh đọc bức thư để lại. Ngắn gọn, vẫn luôn là phong cách của em: Em có việc phải đi gấp, đã giúp anh huỷ hẹn cả rồi, hôm nay anh cứ nghỉ ngơi nhé.

Rõ ràng biết là không nên, vì sao vẫn thấy ấm áp như vậy. Vị tulip lại thoang thoảng khoang miệng. Anh buồn nôn quá. Magnus chạy vào phòng tắm, và nôn. Thay vì món ăn ngày hôm qua hay cái mùi chua chua của bãi nôn, thứ anh nhìn thấy những cánh hoa tulip rời khỏi miệng mình, những cánh hoa vàng rực, hơi chuyển màu về phía đuôi. Nước mắt kiềm nén từ bao lâu lặng lẽ rơi xuống. Bệnh hoa đơn phương. Anh thế mà lại yêu cậu đến vậy. Hơn bốn trăm năm, và anh cũng có một ngày này. Hoa tulip, anh nhớ, còn có nghĩa là tình yêu không được đáp trả.

Thẩn thờ ngồi phịch xuống sàn, đầu anh dựa vào bức tường lạnh cóng. Anh mỉm cười chua xót, nhưng anh không hối hận.

Đơn phương là thế, nó khiến người ta đau đớn và buồn bã cùng cực nhưng mãi không thể bỏ xuống.

Tiếng mở cửa cắt ngang việc đọc sách của anh. Alec mang theo một bao đồ lỉnh kỉnh đến đặt lên bàn. Mới có bốn giờ, lạ thật, Alec luôn ghé qua vào những buổi săn đêm và quay về vào sáng sớm.

“Anh còn chóng mặt hay choáng váng gì không?” Alec hỏi, đôi mắt có vẻ lo lắng nhìn anh chằm chằm.

“Em quên anh là pháp sư sao? Bọn anh có thể tự lo mấy thứ con con này mà.” Magnus nhướng mày, nhếch mép ngạo nghễ.

Alec thở dài, nhưng rồi cũng mỉm cười, hôn lên má anh, đột ngột và chóng vánh. Cậu lập tức quay đi, xách túi đồ vào bếp.

“Nhưng em vẫn muốn lo cho anh thôi.”

Nhìn bóng lưng vững chắc đang quay lại với mình, Magnus sửng sốt.

A, mùi tulip trở lại rồi.


Lúc anh ra khỏi phòng làm việc, phòng chính u ám tối, được thắp sáng bởi những cây nến toả mùi đàn hương. Đàn hương, như mùi sữa tắm của anh. Alec, hai tay cầm dĩa đồ ăn thơm phức bày lên bàn, ánh nến lờ mờ ánh lên gương mặt cậu, hàng lông mi dài cụp xuống, mắt cậu chăm chú vào việc bày bàn ăn, môi khẽ mỉm cười. Anh tự hỏi có khoảnh khắc nào mà anh không thêm yêu cậu không? Mỗi lần tình cảm anh dành cho cậu càng sâu thì nỗi đau từ tim, từ phổi sẽ ập đến như để nhắc nhở anh đừng càng thêm sai lầm. Sai lầm sao, anh nghĩ, không, tình cảm anh dành cho cậu sẽ không bao giờ là sai lầm.

“Hôm nay là dịp đặc biệt gì vậy?” Alec mỉm cười, lắc đầu không nói. Cậu kéo chiếc ghế và đưa tay mời anh ngồi xuống.

Cậu ngồi chiếc ghế đối diện anh.

“Anh cứ ăn xong đã, rồi sẽ biết.”

Magnus không rõ ý cậu, nhưng tận hưởng giây phút này có lẽ là tốt rồi. Buổi tối của hai người im lặng lắm, nhưng là một cái im lặng dễ chịu khi mà hai con người ngồi đấy đang lặng lẽ tận hưởng sự có mặt của nhau.

Vừa ăn xong, Alec lập tức đứng dậy, không nói không rằng mà gặm lấy đôi môi anh. Hai tay Magnus vuốt ve mặt cậu, mặt Alec hơi nóng, chắc vì rượu. Anh nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn. Miệng cậu vẫn còn lại cái vị ngòn ngọt của buổi tối, lại thoang thoảng hương rượu. Tay phải luồn vào mái tóc cậu, tay trái anh dần lướt xuống dưới, qua cổ, qua xương quai xanh, qua ngực, qua eo rồi luồn vào trong kẻ áo. Bàn tay lành lạnh của Magnus cứ lướt lên làn da nóng hổi của Alec khiến cậu phải rùng mình, hai đầu nhũ hoa lẫn hạ bộ đã cương cứng. Cậu ngừng hôn anh, thở hổn hển.

Mắt hai người chạm nhau.

“Magnus. Chúng ta đi bước tiếp theo nhé?” Alec nói. Thật sự thì cậu đã nghĩ về việc này lâu rồi và đến tối hôm qua mới đưa ra quyết định. Alec không thích nhìn Magnus, nhưng cậu lại không có can đảm. Rượu, hôm nay cậu uống nhiều hơn thường cũng là vì thế.

“Em chắc chứ?” Magnus chần chừ. Tiến thêm bước nữa thì cả hai đều sẽ càng lún sâu vào cái đầm lầy mang tên tình yêu này. Anh không muốn làm tình như một người thay thế, anh không muốn làm tình với một người không thích mình. Magnus có một cái tôi cao ngạo và nó không cho phép anh làm những chuyện ấy. Nhưng nhìn vào cậu trai trước mặt, lòng Magnus lại dao động. Nếu đã hoà quyện, cậu liệu có sẽ yêu anh? Cái tia hy vọng le lói ấy như sợi dây cứu vớt anh khỏi vực thẳm. Hơn nữa, anh đã yêu cậu từ rất lâu và thèm khát cậu. Tình yêu thuần khiết không phải là tình yêu không bao gồm ham muốn tình dục mà là một tình yêu khiến người ta ham muốn chúng vì mục đích khác. Như muốn hoà quyện cùng nhau, muốn trân trọng từng nét đẹp trên cơ thể người nọ, muốn được gần đối phương nhất có thể… Nhiều lắm.

“Em chắc rồi.” Alec cười, và cái tôi của Magnus cúi đầu trước cậu.


Hai người ôm lấy nhau, chia sẻ cho nhau từng nhịp thở, hơi ấm. Magnus nâng niu từng bộ phận trên cơ thể Alec, anh hôn chúng, vuốt ve chúng như một thứ trân bảo. Alec lại chăm chú nhìn vào gương mặt anh như muốn khắc kĩ từng đường nét vào tâm trí, tay cậu vùi trong mái tóc mềm mại của anh.

Họ hôn nhau, lưỡi quấn quít và khám phá nhau. Thật sự thì Magnus đã rất cố để những cánh hoa không xuất hiện, cổ họng anh cứ nghèn nghẹn. Anh vội tách đi, cắn xuống cổ cậu.

Vài cái hôn, những hơi thở dồn dập và cuối cùng, họ giao hoà. Họ làm tình một cách chậm rãi, tận hưởng từng phút giây hoà thành một. Rồi bỗng dưng Alec ôm lấy Magnus, mặt đặt vào hõm cổ anh, nói khẽ.

“Magnus, em yêu anh.” Magnus dừng lại, đơ người. Rồi bàn tay anh xuyên qua mái tóc Alec. Phút giao hoan thường khiến lí trí người ta mù mờ. Mà hơn nữa, cậu lại không nhìn vào mắt anh, anh vẫn bất an lời yêu đó có thật sự dành cho mình hay không. Anh hơi đẩy cậu ra, để ánh mắt cậu chạm mắt mình.

“Và anh cũng yêu em, Alexander.”

Anh biết kẻ bệnh hoa đơn phương với một người không yêu mình, nói ra lời yêu là một điều cấm kỵ. Nếu được đáp trả tình cảm thì tốt thôi, nhưng nếu không thì căn bệnh sẽ càng nặng thêm. Lồng ngực co thắt lại nhưng nụ cười trên môi anh vẫn không rời đi giây nào.

Cách anh nhìn Alec khiến cậu muốn khóc. Mắt anh chỉ có cậu và nó tràn đầy yêu thương, anh nhìn cậu như muốn bảo vệ cậu cả đời, như có thể hy sinh cả tính mạng vì cậu. Cậu không thể nhìn nữa, sợ nước mắt sẽ thật sự trào ra, cậu ôm lấy anh và cùng nhau lên đỉnh.


Alec say giấc trong chiếc chăn ấm cúng, những tiếng ngáy be bé phát ra đều đều. Magnus bỗng dưng thấy may mắn vì phòng tắm được cách âm, anh ho liên tục, đến đỏ cả mắt và người co quặp lại. Anh còn chưa kịp lấy hơi thì một trận khác lại kéo đến. Những cánh hoa vàng dính máu đã tràn đầy bồn rửa mặt. Anh nhìn vào mình trông gương, tiều tuỵ và nát thật, nhưng vẫn không thể lấn át được vẻ hạnh phúc.

Bệnh hoa đơn phương có thể chữa. Nhưng lúc đấy cũng sẽ mang đi tình cảm anh dành cho cậu, và anh không thể chấp nhận điều đó. Nếu mất đi tình yêu này rồi, anh liệu còn lại gì?


Magnus nhìn gương mặt yên bình của cậu nhóc thợ săn. Định chạm vào cậu nhưng rốt cuộc lại rút tay về.

Alec là mặt trời của anh. Anh cần cậu, anh yêu cậu, anh phụ thuộc cậu, anh thờ phụng cậu. Cậu chiếu sáng cuộc đời anh, kéo anh ra khỏi vực thẳm thời gian, cậu sưởi ấm trái tim anh, là mặt trời êm dịu trong những ngày đông lạnh giá. Nhưng mặt trời dù có tỏa ra những tia nắng êm dịu thế nào, nó vẫn thiêu đốt tất cả những thứ lại gần nó. Giống như anh vậy. Một kẻ không biết điều, lại muốn gần gũi với mặt trời.

Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy với một người nằm cạnh mình. Những tiếng thở đều đều, khe khẽ phảng phất lên cổ anh. Nắng đã lên rồi, chúng xuyên qua lớp màn mỏng, làm sáng căn phòng.

“Alec, dậy đi.”

Cậu dụi đầu vào cổ anh, miệng rên rỉ, rồi lại ngủ. Anh phì cười, xoay người chồm lên người cậu.

“Dậy đi.” Anh hôn lên mái tóc, ngửi hương thơm quen thuộc. “Anh yêu em.” Anh thì thầm vào tai cậu. Alec vì nhột mà động đậy, miệng thì lẩm bẩm nhưng mắt cũng không mở ra, thật khó anh mới nghe được.

“Em cũng yêu anh.”

“Anh yêu em hơn. Yêu em nhất. Yêu em. Anh yêu Alec.” Những ngón tay màu đồng đặt trên làn da Alec làm chúng trông càng thêm tái nhợt.

Mỗi lời yêu như một nhát dao vào tim anh. Đáng lẽ, nếu anh đã tự lừa dối mình để bắt đầu mối quan hệ này, thì anh cũng nên để bản thân tin tưởng cả những lời yêu của cậu, như thế anh sẽ không đau khổ, mà mối quan hệ này cũng sẽ tốt đẹp, dù giả dù thật. Nhưng anh lại nghĩ đến Camille, “ai sẽ ngu ngốc mà yêu anh cơ chứ?” Anh nghĩ về những người đã rời khỏi mình, những lần mà trái tim anh bị giẫm đạp. Ai có thể yêu anh cơ chứ? Một câu hỏi cứ mãi vang vọng.

“Em yêu anh. Em dậy rồi, anh thật là.”

Và anh thì không thể thoát khỏi em, Magnus hôn lên gò má Alec.

Từ dạo đấy, những câu “anh yêu em” đã trở thành thường xuyên giữa hai người. Magnus sẽ nói yêu cậu vào mỗi buổi sáng. Magnus nói yêu cậu vào mỗi lần cậu rời khỏi căn hộ. Magnus nói yêu cậu khi cậu quay lại. Magnus nói yêu cậu khi họ ăn tối. Nói yêu cậu khi cậu nằm trong vòng tay anh. Và mỗi lần như vậy, Alec đều sẽ đáp lời bằng câu “Em cũng yêu anh.”

Có lần Alec từng hỏi vì sao anh nói yêu cậu nhiều như vậy.

“Anh muốn tranh thủ từng lời yêu với em.” Anh trả lời như vậy.

Magnus quả thật muốn tranh thủ từng lời yêu với cậu, muốn cậu có thể nghe chúng nhiều nhất có thể. Nếu đến cuối cùng đều là cái chết thì anh chọn để lại trong lòng cậu về một con người đã từng yêu cậu nhiều như thế. Magnus biết như thế là ích kỉ, anh không phải một vị thánh mà có thể nghĩ đến một tình yêu không hồi đáp. Anh chỉ cần một vị trí bé nhỏ trong lòng cậu mà thôi.

Bước tiến triển mới khiến tình yêu giữa hai người họ như một hòn đảo yên bình trong chiến loạn. Valentine hoạt động ngày càng mạnh và những cái chết cứ đến liên tiếp.

Trong sảnh hiệp định chật ních người, cái mùi máu quỷ và tro tàn cứ quanh quẩn trong không khí, đâu đó lại thỉnh thoảng vang lên tiếng thút thít nhưng rồi lại biến mất ngay.

Magnus và Alec đứng ở hai góc căn phòng, lưng anh quay về phía cậu. Alec nhìn bóng lưng ấy như có thứ gì nảy nở trong lòng. Cậu thấy anh vừa xa cách, lại vững chải và an toàn.

Magnus yêu cậu, và cậu cũng yêu anh. Nhưng cậu vẫn có cảm giác có một thứ gì ngăn cản giữa hai người, một thứ mơ hồ nhưng cũng rất khó chịu. Sẽ có những lúc anh mỉm cười với cậu như thể đó là lần cuối họ gặp nhau. Sẽ có những lúc anh nói lời yêu nhưng lại tỏ vẻ như thể không cần cậu trả lời. Nó khiến cậu nghi ngờ, phải chăng Magnus không tin tưởng tình yêu mà cậu dành cho anh? Nghĩ đến nó, cậu thấy buồn, không phải vì sự nghi ngờ anh đối với cậu mà là buồn cho sự tự ti của một người như Magnus. Magnus luôn mang một vẻ ngoài tự tin và già cỗi nhưng hơn ai hết, anh là con người bị tổn thương nhiều nhất. Cậu muốn yêu anh nhưng chính sự tự ti ấy là thứ ngăn cản cậu chạm đến anh, và cũng chỉ có tình yêu mới có thể đập vỡ sự tự ti ấy. Một vòng luẩn quẩn, cậu chỉ có thể cố thể hiện tình cảm của mình, chờ đợi anh. Cậu dùng cả đời để đợi anh cũng không sao cả.

Magnus bỗng quay lại, đôi mắt anh chạm mắt cậu. Anh lập tức quay đi ngay, hành động của anh tự nhiên và bình tĩnh nhưng nó vẫn khiến Alec có cảm giác anh muốn lẩn trốn mình.

Tiếng khóc đau thương của một người phụ nữ thu hút Alec, cậu nhìn người đàn ông đã tắt thở trong vòng tay cô. Nhìn mẹ mình ôm Max đã ngất lịm, quả thật chiến tranh sẽ không chừa một ai. Nếu có thể, cậu dùng cả đời để đợi anh cũng không sao cả. Vậy nếu không thể thì sao?

Alec từng sợ hãi ánh nhìn và sự phán xét của người khác nếu họ phát hiện ra tính hướng của cậu. Alec sợ nổi bật, cậu sợ hãi trở thành tâm điểm của sự chú ý, huống hồ là trở thành con mồi của những cái nhìn độc địa và chán ghét? Cậu sợ người khác, cũng sợ chính mình. Cậu sợ bản thân sẽ hèn nhát mà buông tay, sợ cậu sẽ đánh mất tình yêu này. Cậu thật không dám tưởng tượng về một ngày tỉnh dậy mà không nằm trong vòng tay Magnus, một cuộc đời vô vị với những ngày lặp đi lặp lại như nhau, cuộc đời trước khi cậu gặp anh.

Không khí trong sảnh trầm trọng quá, nó đè nặng lên lồng ngực từng người ở đấy. Không ai nói gì, nhưng mọi người đều biết trận chiến cuối cùng sắp đến rồi. Ai cũng có thể chết bất kì lúc nào. Cậu bỗng dưng không sợ nữa. Nếu phải chết, cậu sẽ lựa chọn Magnus, một lần này, tình cảm của cậu sẽ hoá thành ngọn lửa để hoà tan ngọn băng lạnh giá đang giam giữ anh, hoá thành sức mạnh để đập vỡ bức tường thành.

Cái chết làm người ta sợ hãi, sợ chính mình sẽ chết đi, sợ người khác chết đi. Nhưng nó cũng làm người ta dũng cảm hơn, làm những chuyện mà mình sẽ không ngờ tới.

Alec len lỏi qua đám người để tiến về phía Magnus. Mới đầu tuy còn chút do dự, nhưng càng gần anh cậu lại càng quyết tâm. Ngay lúc cậu chỉ còn cách anh vài bước, anh quay lại, như thể cảm nhận được sự hiện diện của cậu.

“Em muốn bắt cặp với anh.”

Magnus nghi ngại nhìn cậu.

“Em chắc không?”

“Em chắc mà. Em muốn bắt cặp với anh, như thế em có thể bảo vệ anh nữa.”

Không đợi anh đồng ý, Alec đã vẽ chữ rune lên tay anh và đưa cho anh thanh stele của mình. Alec muốn bướng bỉnh thêm một lần này nữa thôi. Magnus ngơ ngác vẽ nửa chữ còn lại lên tay cậu. Lúc Magnus ngẩng đầu liền nhận ra Alec đã nhìn anh chằm chằm nãy giờ. Tính hỏi, Alec đã chặn lời.

Đôi môi cậu ép lên môi anh. Nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Nó khiến anh nhớ lại những lần triền miên của họ trong căn hộ ấm cúng. Anh nhắm mắt, để mình thuận theo sự dẫn dắt của cậu. Thế giới này tựa như chỉ còn hai người, hai người chỉ cảm nhận được sự tồn tại của nhau. Những ánh mắt dù ngạc nhiên hay phán xét, sự im lặng ngột ngạt hay tiếng xì xào bối rối cũng không thể chạm đến họ. Giây phút tách ra, Magnus tham lam đuổi theo cậu, như muốn thêm chút nữa.

“Anh đừng nghi ngờ tình yêu của em nữa nhé. Em yêu anh. Yêu anh nhất. Alec Lightwood yêu Magnus Bane.”

Magnus cảm giác trong mình có một thứ dần vỡ vụn và nó khiến anh nhẹ nhõm hẳn.

“Anh cũng yêu em.” Anh nói, và cái sự đau đớn từ lồng ngực không còn đau đến thế. Tuy còn thoang thoảng mùi tulip nhưng cái mùi nồng đến ngạt thở ấy đã dịu đi, như anh đang dạo bước trong một tiệm hoa tươi hơn là bị đống hoa ấy chôn vùi.

Bước qua cánh cổng dẫn đến chiến trận, họ đều đã sẵn sàng để hy sinh, nhưng họ chưa sẵn sàng nhìn người mình yêu mất đi.

Tiếng thét đau đớn của Alec cắt ngang không gian và làm ngưng động thời gian. Magnus quay lại và mọi thứ như một thước phim chiếu chậm. Cậu đau đớn ôm lấy chữ rune parabatai và ngã khuỵu, móng vuốt của một con quỷ vồ tới ngay ót cậu. Tay Magnus vươn ra, ngọn lửa lập tức xuất hiện, bay đi.

Nhưng không kịp. Con quỷ bị thiêu đốt thành tro nhưng chiếc móng của nó đã chạm đến cậu. Cậu thậm chí còn không thể thét lên. Một chiếc móng xấu xí, bẩn thỉu khác lại cắm vào lòng ngực Alec.

Magnus như mất đi lí trí mà chạy đến bên cậu. Phép thuật của anh đã không thể kiềm chế được nữa mà hoá thành màu đen. Anh không còn là Magnus Bane. Anh là con của Asmodeus, là hoàng tử địa ngục. Hoàng tử địa ngục, một con quái vật vốn dĩ sinh ra chỉ để phá hoại, hiện tại lại xuất hiện để bảo vệ một người. Magnus yêu Alec bằng tất cả của mình, cả phần người lẫn phần quỷ.

Ôm lấy Alec, để cậu tựa vào ngực mình, nước mắt anh rơi xuống. Anh chỉ vừa nhận ra tình yêu của cậu, anh không thể mất đi cậu được. Sự nuối tiếc về những nghi ngờ của mình dành cho em làm Magnus càng thêm rối loạn.

“Em yêu anh.” Giọng Alec yếu ớt, và khò khè, như có thứ chặn tại cổ họng. Độc quỷ đang phá huỷ cổ họng cậu và cậu muốn nói với anh lời cuối cùng. “Tin em?”

“Không, không, không…” Môi anh lắp bắp, bàn tay run lẩy bẩy mang theo ngọn lửa màu lam đặt trên vết thương nơi lồng ngực cậu. “Anh tin em. Anh yêu em. Anh yêu em, Alexander.” Những lời yêu vẫn siết chặt trái tim anh, theo một cách khác và đau hơn gấp ngàn vạn lần.

Phép thuật hoá phòng hộ, nước mắt hoá điểm sáng, tiếng khóc hoá cánh hoa, giữa chiến trường hai người là một điểm sáng đẹp đẽ, nổi bật nhưng cũng đau thương. Alec suy yếu, nằm trong vòng tay người mình yêu bằng cả tính mạng, cảm giác được sự ngăn cách đã không còn, cậu cảm thấy hạnh phúc đang che lấp sự đớn đau. Nắm lấy bàn tay đang ôm lấy mình, nửa chữ rune liên minh trên tay hai người nằm cạnh nhau, toả sáng.

Cậu nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#malec