chương 37 ~ 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mãi đến lúc này nàng mới hiểu được, vốn dĩ Mạc Hi  và Vũ  vương đã sớm quen biết, báu vật trong miệng Vũ  vương kia, chỉ sợ là ám chỉ Mạc Hi 

Nàng ta đã sớm dụ dỗ Vũ  vương, giờ trước mặt nàng lại còn làm bộ làm tịch, không hổ là tiểu tiện nhân do kỹ nữ thấp hèn sinh ra.

«MẠC Hi , kỳ thực ngươi một chút cũng không ngốc, vì sao phải gia điên giả dại ẩn náu ở trong phủ? Ngươi làm như vậy rốt cục là có mục đích gì? Ngươi muốn trả thù Mạc  phủ có đúng không?» Mạc Vũ  bị ghen tỵ làm mờ mắt, hiện tại nếu soi gương, nàng sẽ thấy chính mình hai mắt đỏ thẫm, đáy mắt lộ vẻ ngoan độc.

Giả điên giả dại? Mạc  lão phu nhân bên ngoài thì tuyên bố là nàng bị điên, bên trong thì lại đem tỷ đệ các nàng vứt vào trong xó, để cho người khác khi dễ, lạnh lùng dung túng cho bọn họ hại chết Mạc Hi .

Đừng tưởng rằng nàng không biết, tiền bạc phụ thân vất vả kiếm được trên danh nghĩa là của chung, vậy mà tỷ đệ các nàng ngay cả một ổ bánh bao  cũng không có mà ăn! Được hưởng thụ từ đầu đến cuối đều là nàng ta, vậy mà giờ còn dám đứng chỉ trích phẩm hạnh của nàng?

Mạc Hi   mím môi, đôi mắt chứa đầy phẫn nộ, toàn thân tỏa ra sát khí.

Chỉ sợ nếu Mạc Vũ  nói thêm một câu vô nghĩa nữa, nàng sẽ lập tức ra tay phế đi nàng ta!

Thiên Minh Vũ  thấy Mạc Hi  như vậy, đáy mắt hiện lên một sự thương tiếc, hắn duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy người nàng, gé sát vào bên tai nàng, thanh âm mềm mại trước nay chưa từng có nói: «Ngươi là nữ nhân tương lai của ta, chuyện của ngươi cứ để ta quản, được không?»

«Nam nhân đánh nữ nhân, nhìn không hay lắm đâu.» Mạc Hi  nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói ra một câu.

Thiên Minh Vũ  dở khóc dở cười, giễu cợt một tiếng: «Ngươi thật sự lo lắng cho bổn vương sao? Bất quá bổn vương cũng không lỗ mãng như trong suy nghĩ của ngươi đâu, tin tương ta, ân?»

Mạc Vũ  thấy hai người họ ái muội dây dưa, tức đến mức mặt mũi tái mét.

Mãi đến khi Vũ  vương rời đi, Mạc Vũ  mới toàn thân run rẩy vô tri vô giác trở về Hình Thiên viện của mình.

Trong đầu nàng vẫn hiện lên nụ cười mị hoặc câu hồn của Vũ  vương với Mạc Hi , dáng vẻ tươi cười cùng sủng nịch đến tận trời làm cho ngực nàng chua chát, đau đớn như bị chiên trên chảo nóng.

«Tiểu thư, ăn chút gì đi, nếu không sẽ không tốt cho thân thể đâu.» Nha hoàn Tiểu Tử bên người Mạc Vũ  bưng đồ ăn tiến vào, cẩn thận đặt lên bàn, nở nụ cười trong trẻo khuyên nhủ.

«Tức đến no luôn rồi, còn ăn cái gì? Không ăn!»

Mạc Vũ tức giận vung tay ném cái mâm đi, nhất thời, đồ ăn rơi vãi trên đất, canh nóng bắn ra khắp nơi, té vào người Tiểu Tử, nàng đau đến mức khóc ra tiếng.

«Khóc cái gì mà khóc, còn không mau cút ra ngoài!» Mạc Vũ  đang phiền muốn chết, còn nghe được tiếng khóc sướt mướt bên cạnh, nhất thời cơn tức bộc phát, dùng sức hung hắng đá vào sau lưng Tiểu Tử, «Mau cút ra ngoài, đừng có làm vướng mắt bổn tiểu thư!»

Nàng từ nhỏ đã lớn lên trong sự che chở yêu thương, muốn cái gì là có cái ấy, từ trước đến nay chưa ai dám nói với nàng nửa chữ 'không', hôm nay bị Mạc Hi  chế nhạo cho thương tích đầy mình, còn mất hết thể diện trước mặt Vũ  vương, càng quá đáng hơn là hai người bọn lại có thể làm trò tình chàng ý thiếp trước mặt nàng!

Ai mà chẳng nói Mạc Vũ  nàng chính là Vũ  vương phi tương lai!

«Tiểu Tử, ngươi cứ ra ngoài trước đi, để ta khuyên  muội ấy .» Mạc đại tiểu thư, cũng chính là Mạc Nghiên  chậm rãi đi đến, nhìn thấy Tiểu Tử đang co người trong góc tường khóc thút thít, lại nhìn thấy đống hỗn độn trên đất, mi gian hiện lên một chút tính toán.

Tiểu Tử bụng đầy ủy khuất, nhưng vẫn dập đầu tạ ơn rồi đi ra ngoài.

mạc Nghiên  đi tới trước mặt Mạc Vũ  chậm rãi thở dài, lòng đầy căm phẫn nói: «Chuyện hôm nay đừng nói muội muội  tức giận, ngay cả người ngoài là ta nhìn thấy cũng cũng không nén được lửa giận, muội muội , ngươi nói vũ  vương sao có thể như vậy được chứ.»

Mạc Vũ  hừ một tiếng: «vũ  vương làm sao? Nếu không phải tiểu tiện nhân kia cố làm ra vẻ, Vũ  vương sẽ nói giúp cho nàng sao?»

«muội muội  nói đúng, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tiểu tiện nhân Mạc Hi , nhưng hiện giờ Vũ  vương đã tỏ rõ thái độ bảo vệ nàng, chúng ta phải làm sao để trả thù nàng đây?» Mạc Nghiên  nhìn gân xanh nổi rần rật trên mặt Mạc Vũ , đáy mắt che giấu sự hả hê, đứng dậy lẩm bẩm nói: «Nói thật, bộ dáng của tiểu tiện nhân kia đúng là không tồi, Vũ  vương sở dĩ coi trọng nàng như vậy, chắc cũng vì bị khuôn mặt tà mị kia mê hoặc đi?»

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro