kiếp 1( đoạn đầu )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô - Mộc Gia Gia là em họ của hoàng đế Đông Hoàng Dạ là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, trong lòng để ý tới hoàng đế từ xưa, một lòng yêu hoàng đế, yêu tới mức chết đi sống lại nhưng Hoàng Dạ lại yêu Liễu Dao còn phong nàng làm nhất phẩm Thục Phi . Chính vì không cam lòng, tại sao nàng ( Gia Gia ) ở bên biểu ca ( ĐHD ) lâu như vậy lại không bằng một nha hoàn, tại sao huynh ấy lại yêu nàng ta mà không phải là Gia Gia nàng. Cho nên nàng nhầm vào Liễu Dao khắp nơi từ thả chó cắn nàng ta cho đến hạ độc khiến cho nhi tử trong bụng nàng ta chết yểu nhưng cố tình là ả ta biết mà không tránh lại đổ hết lên đầu nàng cộng thêm Hoàng Dạ lại bao che cho nàng ta mà không chịu nghe nàng giải thích khiến nàng nảy ra một ý tưởng điên rồ đó chính là hạ thuốc vào biểu ca rồi đem biểu ca trốn đi khiến hắn là của mình nàng. Chẳng may bị phát hiện bị bắt lại vốn dĩ tội nàng đã bị đem đi xử trảm nhưng vì mẫu thân nàng là Thái Hậu mà trước đó nàng lại là Hoàng Hậu nên chỉ bị nhốt vào lãnh cung bị xem như kẻ điên. Tại đây nàng gặp được Minh Tu là thái giám mà mẫu thân điều đến để chăm sóc nàng , ngày ngày trôi qua nàng cũng đã tỉnh ngộ, biết trước kia mình ngu ngốc như thế nào nhưng vậy thì sao chứ hối hận cũng đã muộn vừa nghĩ đến đó nàng lại tức giận đấm liên tiếp vào giường đến tay đỏ hết cả lên.
"Nương nương, việc đã tới nước này, ngài cần gì phải vậy?" Thái giám kia cầm chén thuốc đặt ở một bên, giữ hai tay Gia Gia , nhẹ giọng an ủi.
Gia Gia sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thái giám thì ngây người, xoa xoa đầu nói "Minh Tu , sao ngươi lại ở đây?" "Nương nương, nô đem thuốc cho ngài. " Thái giám kia thở dài, cầm chén thuốc đưa cho Gia Gia.
Nhìn thấy Gia Gia im lặng uống thuốc, Minh Tu mím môi, xoay người lấy chăn gối rách tươm trong tủ ra, cẩn thận thay giường.
"Chăn này nô đã phơi nắng rồi, nương nương chịu khó một chút, đợi khi hoàng thượng nguôi giận, thái hậu sẽ giảng hòa từ từ, nương nương cũng có thể sớm ra khỏi đây" Minh Tu an ủi Gia Gia , không hề để ý Gia Gia luôn bướng bỉnh lại im lặng khác thường. "Minh Tu , lần này ta phạm phải chuyện lớn như vậy, sao có thể còn sống mà ra ngoài?" Gia Gia nở nụ cười cứng nhắc, buồn rầu nói. Trong lòng thái hậu nàng sao có thể so sánh với cả Mộc gia, nàng nhớ lúc mình mới bị giáng chức thì thái hậu đã chọn một người có khuôn mặt xinh đẹp từ Mộc gia đưa vào cung. Lập tức cười nhạt
"Minh Tu , ngươi đi đi, ngươi cũng bị ta liên lụy, nếu ở đây cũng không có kết cục gì tốt" nàng đã nghèo tới mức này, những người khác trốn còn không kịp, lại không nghĩ tới hắn còn ở cùng nàng , dù sao lãnh cung cũng không phải là nơi tốt gì.
"Nương nương, nô không đi, vẫn ở với nương nương" Minh Tu nhìn Gia Gia cười chua xót, trong lòng kiềm chế, trên mặt lộ ra vẻ mặt lo lắng, hắn không hiểu tại sao đột nhiên lại quan tâm nương như vậy, hắn chỉ biết phải cố gắng chăm sóc, bảo vệ nàng .
Rõ ràng, hắn chỉ là một thái giám thấp kém, thậm chí từng bị nương đánh mắng, cái cảm giác bất thình lình xuất hiện này mãnh liệt tới mức người ta không thể chống lại. Cố gắng nhịn một hồi mới nâng tay lên, chậm rãi vuốt đống tóc hỗn độn của Gia Gia ra sau đầu, động tác dịu dàng thành thạo giống như đã làm hàng trăm lần, trong mắt còn có sự đau lòng và yêu thương vô hạn.
Sau đó một giọng báo bén nhọn vang lên "Thục phi nương nương tới!" Gia Gia giật mình, Liễu Dao tới lãnh cung làm gì? Hai tay nắm chặt đệm, rũ mắt xuống, chậm rãi buông tay nói
"Minh Tu, đỡ ta dậy" Thấy âm thanh kiên quyết của Gia Gia , động tác của Minh Tu nhanh chóng nhưng dịu dàng, đỡ Gia Gia dậy, thậm chí giúp nàng chỉnh sửa quần áo, dùng quần áo che khuất vết thương. Nhìn lại thì thấy vô cùng chỉnh tề. Gia Gia hít một hơi, thẳng lưng, nói sau nàng cũng không thể yếu thế trước mặt ả đàn bà đó .
Nhanh chóng một cô gái xinh đẹp được đám người bao quanh đi vào lãnh cung, sự phô trương kia so với lúc Gia Gia còn là Hoàng Hậu có hơn chứ không có kém, dĩ nhiên là do có hoàng đế làm chỗ dựa cho nàng .
Người tới đúng là Liễu Dao , tuy rằng không mặc hoa mỹ, chỉ mang một cái trâm phượng gắn ruby, một chuỗi ngọc từ miệng phượng thả xuống, mang một chiếc váy màu trắng ngà, trên váy dùng chỉ tím thêu hình hoa thủy tiên tao nhã lịch sự, có một ít vụn ngọn đính lên. Cả người thoát tục, cũng rất tao nhã, giống như một đóa hoa sen trắng không bị nhiễm bùn đen, trên người mang theo không ít sức sống, lộ ra sự dịu dàng như nước.
Liễu Dao im lặng nhìn Gia Gia thẳng người ngồi trên giường, trong lòng cười nhạo một tiếng, đến lúc này còn giả làm Hoàng Hậu cho ai xem đây? "Các ngươi lui ra đi" Liễu Dao khoát tay bảo người bên cạnh lui ra.
"Nương nương, đây.... Nếu không có người hầu hạ hoàng thượng sẽ trách tội..." Cung nữ bên cạnh Liễu Dao đi lên mấy bước, cẩn thận khuyên bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro