Chương 1:Nhiều thứ để nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độ dài: 2,031 từ
Cơn đau dâng lên, tầm nhìn của hắn vẫn còn mờ mịt trong bóng tối xung quanh.

Toàn thân hắn run rẩy vì cái lạnh, máu từ miệng chảy xuống môi, nhỏ giọt xuống cằm và đọng lại trên một vật gì đó nằm giữa hai đùi mà hai tay hắn đang đặt lên.

Máu của hắn lạnh buốt thấm vào món đồ đó ở đùi, hắn vô thức đưa tay hứng lấy từng giọt máu đang rơi.

Từng giọt máu lạnh được giữ lại bởi đôi tay thô ráp, nhưng sau đó lại tiếp tục chảy qua các kẽ ngón tay và rơi xuống.

Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, hắn bừng tỉnh và nhận ra máu đã ngừng chảy. Chiếc ghế gỗ tựa lưng mà hắn đang ngồi cũng khẽ rung động, phát ra âm thanh nhẹ nhàng. Tầm nhìn của hắn bắt đầu tập trung vào chiếc cửa sổ đang khép kín, với rèm cửa đã kéo lại.

Hắn loạng choạng đứng dậy và làm rơi một vật gì đó xuống đất.

Những giọt máu đã bắt đầu khô lại.

Hắn kéo rèm lên, ánh mắt hướng ra bầu trời u ám với những đám mây đen dày đặc, chỉ để lộ ra những thiên thể lấp lánh cùng với những dải cực quang màu xanh lá cây kỳ ảo.

Trước mắt là những khu chung cư với nhiều căn phòng sáng đèn, mặc dù không phải tất cả đều mở.

Ánh sáng từ hai hiện tượng thiên văn ấy chiếu rọi lên gương mặt của người thanh niên trẻ, tạo nên hình bóng rõ nét trên đôi mắt thâm quầng của hắn.

Đầu óc hắn giờ đây như một tấm kính vỡ vụn, với những bóng đen ám ảnh trong tâm trí, khoảnh khắc này như kéo dài mãi mãi và khó có thể phai nhạt.

Mí mắt hắn giật giật vì mệt mỏi, và cơ thể cũng theo đó mà tựa nhẹ xuống chiếc ghế bên cạnh.

Một tiếng động lớn vang lên trong sự tĩnh lặng của màn đêm.

Hàng lông mi hắn khẽ động khi ánh sáng yếu ớt tràn vào qua khung cửa sổ của căn phòng, chiếu lên một phần khuôn mặt của hắn.

Khi mở mắt ra, khung cảnh trước mắt hoàn toàn xa lạ, đó là một căn phòng đơn giản.

Đây thực sự là nơi nào?

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu nhưng gương mặt hắn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cơ thể hắn bắt đầu có phản ứng.

Khụ! Khụ! Những giọt máu chảy xuống qua môi và tiếp xúc.

Hắn vội vàng đưa tay che miệng.

Khô? Máu? Dòng máu lạnh lẽo từ trên nhỏ giọt xuống và thấm vào.

Hắn lấy một ít giấy trên bàn học bên cạnh để thấm bớt máu, đồng thời nhìn xuống chiếc quần đen với những vết máu đã khô bám lại, hắn điều chỉnh tư thế ngẩng cao đầu, thẳng lưng và ngả người về phía trước.

Ánh mắt hắn liếc xuống dưới.

Một bức thư? Đó là một bức thư được niêm phong bằng sáp màu xanh dương. Theo những gì hắn biết, sáp niêm phong màu xanh dương trong thế giới của hắn thường liên quan đến ngoại giao và học thuật, nhưng đôi khi nó có thể mang dấu ấn của một cá nhân hoặc tổ chức nào đó.

Chất liệu của phong bì thực sự rất tốt, bề mặt đã thấm một ít máu nhưng đã khô nên cũng không sao, hắn không thấy biểu tượng nào trên bức thư vì bị máu che lấp.

Hắn lấy thêm giấy cầm vào tay cẩn thận cầm bức thư trong lòng bàn tay, cố gắng giữ cho nó không chạm vào những vết máu khô của mình khi di chuyển và đặt nó lên bàn học kế bên. Tay hắn vẫn di chuyển tới một vật gì đó khác? Có vẻ như đó là một vật kim loại. Hắn đưa tay nâng vật đó lên và nhận ra đó là một chiếc bình giữ nhiệt, hắn đặt chiếc bình trở lại chỗ cũ.

Hắn đứng dậy khỏi chiếc ghế gãy, nhìn qua khe cửa sổ chỉ thấy một thứ cực quang đẹp đẽ trên bầu trời, cơn mưa sao băng đã qua. Hắn nhớ lại những sự kiện đã xảy ra và đây là lần thứ hai hắn tỉnh dậy. Tại sao lại ngất đi? Đã bao lâu rồi?

Khi ánh mắt hắn dừng lại, hắn thấy hình ảnh của một thiên thể trên bầu trời, đó chính là mặt trăng. Mặt trăng này có vẻ khác so với mặt trăng mà hắn quen thuộc, nhưng điều đáng chú ý hơn là mặt trăng đang mọc hay lặn? Nó đang ở giữa đường chân trời.

Điều này không quá quan trọng nhưng hắn không thấy bóng dáng của một ngôi sao quen thuộc, mặt trời đã lặn.

Hắn tiến lại gần hơn và quan sát xung quanh, những tòa chung cư đứng sừng sững. Với độ cao và góc nhìn này, hắn dự đoán rằng tầng mà hắn đang đứng có thể là từ tầng 6 đến 11. Vẫn còn một số tòa nhà sáng đèn nhưng một vài đã tắt.

Hắn bắt đầu lấy lại bình tĩnh, xoa bóp và ấn lòng bàn tay để giảm bớt căng thẳng. Đột nhiên, hắn dừng lại, sau đó từ từ tăng dần lực lên khoảng một phút rưỡi, rồi dừng hẳn.

Hắn nhận ra một điều gì đó, sự chú ý của hắn tập trung hoàn toàn vào nó. Cảm giác ở tay thật không đúng.

Hắn nhìn sang chiếc bàn học, tiến lại gần nắm lấy chiếc bình giữ nhiệt và cầm nó lên. Tiến đến gần cửa sổ, hắn sử dụng ánh sáng tự nhiên để kiểm tra chiếc bình giữ nhiệt.

Chiếc bình thực sự có thiết kế đơn giản với hình dạng trụ giống như những chiếc bình giữ nhiệt thông thường ở Trái Đất. Bề mặt lớp sơn đã bị bong tróc ở hai điểm: một ở thân bình và một ở nắp, nó có vẻ khá nhẹ như không có gì bên trong, nhưng khi cầm lên hắn cảm thấy có điều gì đó lạ lẫm. Hắn khi cầm chiếc bình lên cảm giác lạ tay và không quen thuộc vô thức đã làm tay hắn rung lên nhẹ, hắn nghe thấy tiếng nước lách tách bên trong nó nghe nhỏ nhưng phát ra rất nhanh, có vẻ như nước đầy gần tới miệng bình, dù nó rất nhẹ.

Hắn không tò mò mở nắp chiếc bình giữ nhiệt đó, quyết định đặt nó xuống. Hắn tờ giấy đã thấm máu.

Hắn bình tĩnh quan sát xung quanh, hơi lướt mắt qua một cánh cửa gỗ ở phía sau lưng. Hắn gấp gọn những tờ giấy trong tay lại rồi bỏ vào túi áo.

Bước tới gần, hắn đưa tay trái nắm lấy tay nắm cửa bằng nhôm, đứng im lặng lắng nghe, giữ cho mọi thứ yên tĩnh. Cánh cửa không có chốt bên trong, nhưng liệu nó có bị khóa từ bên ngoài không?

Hắn chăm chú nhìn về phía bên trái cánh cửa, cụ thể hơn là bản lề bên trái.

Đó là một cánh cửa hoàn toàn đóng kín, hắn nhìn lên tay đẩy một chút để xác định. Hắn chuẩn bị đẩy cửa bước ra khỏi phòng. Đây là hành lang? Hắn cần tìm nhà vệ sinh.

Hành lang được trang trí bằng các màu đơn sắc trắng, hắn nhìn xuống sàn.

Sàn gỗ sao, hắn bước chân trần nhẹ nhàng, liếc nhìn xung quanh, tiến đến cánh cửa gỗ trước mặt. Cánh cửa này có vẻ giống như cánh cửa ở phòng vừa rồi, có thể đó là một phòng riêng.

Hắn lùi lại một chút, đi sang bên trái đến vị trí của cánh cửa nhôm kính đen bên trái, nhìn xuống thấy có một tấm thảm? Đây có thể là phòng tắm, hắn chạm tay vào tấm kính và cảm thấy độ ẩm nhẹ. Hắn hơi khựng lại một lúc rồi mở, quả thực là phòng tắm và nhà vệ sinh, hắn đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, từ từ, chậm rãi. Không nên chốt cửa vì sẽ gây ra tiếng động, đặc biệt là loại chốt cửa dạng núm vặn rất ồn.

Điều cần làm bây giờ là rửa tay nhưng tuyệt đối không được chạm vào xà phòng, vì có thể lan mùi hương hoặc để lại dầu, tay hắn vẫn còn dính máu.

Trong không gian tối tăm như mực, hắn lén nhìn xung quanh. Hắn bật công tắc đèn bên phải, sàn nhà ở đây lát gạch men nên giờ hắn không cần phải chú ý quá nhiều như trước.

Hắn nhìn vào chiếc gương đối diện, khung cảnh hoàn toàn xa lạ, không có bất kỳ mối liên hệ nào. Hắn ghi nhớ đặc điểm khuôn mặt mình và vị trí của nhà vệ sinh, rồi nhẹ nhàng tắt đèn, chú ý đến hai chiếc bàn chải một đen, một lá mạ.

Hắn di chuyển đến bồn rửa tay, vặn vòi nước nhẹ rồi bắt đầu rửa đôi bàn tay nhiễm máu của mình và rửa mặt.

Mu bàn tay, lòng bàn tay, ngón tay và các kẽ của chúng, và quan trọng nhất là móng tay.

Tắt vòi, hắn cẩn thận vẩy nhẹ tay vào bồn rửa, đứng yên để tay tự khô, lúc này hắn quay sang trong bóng tối, cầm lấy bàn chải và sờ vào lông bàn chải chiếc lá mạ và màu đen.

Hơi ẩm còn sót lại có thể mới vừa qua, đây chỉ là kiểm tra một việc sinh hoạt, hắn muốn xem giờ sinh hoạt ở nơi này. Nếu từ vị trí cửa sổ nhìn ra có đèn đường, hắn sẽ không phải vất vả như vậy. Đường lớn không có ánh sáng, nhiều tình huống khả thi thật khó đoán, không thể có biểu hiện cụ thể.

Hắn suy nghĩ hai khả năng: đây là giờ không hoạt động hoặc đây là giờ hoạt động nhưng vẫn còn sớm, do đó có thể quay lại giường nghỉ ngơi.

Hắn nghĩ như vậy vì khi quan sát bên ngoài vẫn còn một số phòng sáng, có thể chỉ là ngắm nhìn cảnh thiên văn hoặc đã tỉnh dậy.

Hắn đặt bàn chải về chỗ cũ, rồi dùng đôi chân trần bước trên gạch men quay lại cánh cửa đằng sau. Có lẽ nên giữ lại những tờ giấy này.

Hắn quay ra mở cửa, đi ra ngoài và khép lại cánh cửa, khi quay lại phòng, ánh mắt hắn lướt nhìn. Hắn tiến lại gần mở tủ kính bên cạnh bàn học, bên trong chứa rất nhiều sách. Hắn cố gắng nhìn rõ và vớ lấy cuốn sách có bìa hình ảnh một hệ sao với 12 hành tinh và một ngôi sao, đây là một cuốn sách về thiên văn học.

Một bức ảnh kẹp bên trong rơi ra, ánh sáng chiếu vào bức ảnh. Nó thật sự giống như một bản đồ, hắn đột nhiên khựng lại một chút rồi nhặt tấm ảnh lên. Tấm ảnh này giống như một tấm bản đồ nhưng không có ghi tỷ lệ cũng như phương hướng.

Bức ảnh

Lật mặt sau của tấm ảnh, hắn chỉ thấy một dãy số La-tinh.

Đây có phải là ngày mà bức ảnh được tạo ra? Hắn không biết nó quá mờ. Đây có thể là một thứ khác, chữ viết không có vết loang nhiều của mực nhưng nét chữ nhỏ và tờ giấy không bị áp lực nhiều khi viết, có lẽ là đây là nét của bút mực máy.

Còn có một ký hiệu ở dòng cuối cùng, đúng hơn nó giống như chữ ký, nhưng hắn không rõ đây là ngôn ngữ nào, giống như chữ quốc ngữ nhưng lại khác biệt.

Hắn nhìn vào trang sách, xuống vị trí các số trang thường nằm ở đó và nhận ra đây không phải là chữ số La-tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro