MHKN 43,44,45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43

Bị người ôm lên chặt chẽ vững vàng hôn một trận, lúc được buông ra Chu Khang lại mềm nhũn, sau đó được bố trí ở trên nệm dưới bóng cây.
Mông Khác dàn xếp người xong, rất nhanh kéo tới tấm gỗ lớn, chính là thớt gỗ Chu Khang bảo hắn làm. Nhấc thớt gỗ lên đặt vững, Mông Khác lại bê tới một chậu to tóp mỡ. Sau đó, kiếm ra khỏi vỏ, tay giơ lên, trước mắt Chu Khang chỉ còn lại từng ánh từng ánh kiếm lòe lòe. Ánh kiếm qua đi, trên mặt thớt đã sạch sẽ rồi, trong chậu đất bên cạnh lại chứa nửa chậu tóp mỡ được băm nhỏ làm nhân bánh.
Sau tóp mỡ là một miếng thịt lợn lớn, gần một, một cân rưỡi, bởi vì thịt heo con mềm, nên cả da và mỡ đều cho vào băm, rất nhanh lại có nửa chậu thịt làm nhân bánh.
Băm thịt xong, Mông Khác quay đầu nhìn về phía Chu Khang.
Chu Khang rất muốn che mặt. Tướng quân, vẻ mặt xin được nhận chỉ thị cùng đòi thưởng cho này không hề ăn khớp chút nào với khuôn mặt uy vũ thô bạo kia của ngài! Còn có, bảo kiếm gia truyền của Mông gia mang ra thái rau cắt thịt thật sự không có vấn đề gì sao? Kiếm kia trong tay ngài đã đoạt đi bao nhiêu mạng người rồi? Nghĩ đi, không 1000 cũng đến 800. Mà ngài ra chiến trường chỉ có một năm! Tính cả người cha anh dũng vô địch diệt sáu nước đánh đuổi Hung Nô của ngài nữa? Còn có ông nội cụ nội của ngài nữa, mỗi người đều đủ trở thành sát nhân...
Chu Khang thật sự che mặt rồi. Mỗi ngày Mông tướng quân cầm thần binh lợi khí đã giết vô số người cắt thịt thái rau, mà cậu lại ăn được đương nhiên say sưa ngon lành, hạn cuối đã âm thầm chết mất lúc nào vậy!
Mông Khác không hiểu Chu Khang xoắn xuýt, vẫn cứ nhìn chòng chọc người không tha.
Chu Khang ngồi dậy lau mặt một cái, sau đó như không có chuyện gì xảy ra trồng một gốc cải thảo, từ cây nhỏ rất nhanh thành cây cải thảo to. Vãi ra vài hạt rau cần tây, trồng một mảnh nhỏ rau cần. Lại rắc chút hạt giống hẹ, thu được một nắm lớn rau hẹ tươi mềm. Rau hẹ để lại một ít thúc giục lưu giống, Chu Khang cân nhắc, quyết định chờ chút nữa ăn cơm xong mở một khối đất nhỏ trồng rau hẹ, dù sao loại cây như hẹ này cắt ngọn, gốc giữ lại lại mọc ra ngọn mới, mỗi lần thúc giục lưu giống cũng phiền phức.
Mông Khác thái cải thảo cắt hẹ cắt cần tây. Chu Khang nhào bột.
Như vậy bữa tối đã xác định rồi. Hoành thánh nhân tóp mỡ cải thảo rau hẹ, sủi cảo nhân thịt lợn cần tây.
Trộn nhân nhào bột như thường rất dễ dàng, cái khó là ở cán vỏ. Sủi cảo thì dễ rồi, cán qua loa một chút cũng không có vấn đề, nhưng vỏ hoành thánh thì không được, cán vỏ không tốt lúc luộc sẽ bị rách.
Thấy Chu Khang cán vỏ khổ cực, Mông tướng quân đã nghĩ tiếp nhận. Tước ra một cái chày cán bột, nhéo một ít bột lăn dài cắt thành miếng nhỏ, học dáng vẻ của Chu Khang đè chày lên, bắt đầu cán.
Nhìn bộ dáng Mông tiểu tướng quân như lâm đại địch đầu đầy mồ hôi không nắm chắc được kỹ năng cùng với đống bột vật lộn, anh zai Chu lập tức cảm thấy thăng bằng. Hóa ra tiểu tướng quân cũng không phải vạn năng, nhìn đi, ngoại trừ không sinh được con, hắn cũng sẽ không cán được vỏ hoành thánh!
Một lần hấp sủi cảo chừng trăm cái, một nồi luộc hoành thánh cũng tầm trăm cái.
Chu Khang cán da cán đến nhũn cả tay, lúc ăn cơm có chút không bê được bát. Cậu là cố ý làm thêm nhiều bánh hơn. Cậu không biết lượng cơm của tiểu tướng quân rốt cuộc là bao nhiêu, nhưng lần trước ăn hơn một trăm cái sủi cảo còn có vẻ chưa đủ no, mười lăm cái sủi cảo cậu ăn bữa tối cũng là nhờ Tướng quân cố ý để phần cho.
Mà bây giờ, mùa mưa còn chưa tới, cần làm đều đã chuẩn bị xong rồi, lương thực không thiếu thịt không thiếu rau dưa không thiếu, cậu muốn đứa bé đã xa cách xã hội loài người sáu năm này ăn no một chút. Chu Khang hãy còn nhớ rõ tình cảnh mà hai người lần đầu tiên gặp mặt, cậu bị một đám linh cẩu vây ở trên cây, anh zai râu ria theo phong cách người hoang dã trên người chỉ quây một cái váy da báo cưỡi ngựa vằn chạy tới cứu cậu. Không chỉ cứu cậu, còn nuôi cậu nữa. Không chỉ nuôi cậu, còn dùng hết khả năng cưng chiều cậu.
Nhìn tay Chu Khang bê bát có chút run, Mông Khác bỏ bát đũa xuống ngồi tới bên người Chu Khang, đem đôi tay hơi run kia cầm vào lòng bàn tay xoa xoa, lại bê bát gắp một miếng sủi cảo lên cắn một cái tạo lỗ hổng để nó hơi hơi nguội rồi đưa tới bên miệng Chu Khang.
Da gà da vịt của Chu Khang đều nổi hết cả lên. Bón ăn cho cái gì quá ghê rồi, lại còn là đồ bị cắn một miếng nữa chứ! Chu Khang đúng là không nghĩ tới vấn đề lãng mạn gián tiếp hôn môi, dù sao từ nhỏ cơm thừa của cậu đều có người ăn. Không chỉ lúc ăn kem cậu liếm một cái anh họ mới giải quyết nốt que kem, ngay cả lúc dưỡng bệnh tại thôn nhỏ đám trẻ con xung quanh cũng ăn không ít đồ của cậu, ví dụ như hoa quả cắn một nửa nhưng ăn không nổi hay sô-co-la cắn dở vân vân, hơn nữa chúng còn thường thường sẽ tiết kiệm món ngon trong nhà mang đi chia cho cậu một ít. Ấy vậy mà hiện tại, cảm thấy rất khó chịu, khó chịu không lý do.
Cánh tay Mông tướng quân vô cùng mạnh mẽ, vẫn vững vàng giơ bánh sủi cảo đã bị cắn một miếng kia đến bên miệng cậu. Cuối cùng Chu Khang không kiên trì được há miệng ra, sau đó một miếng sủi cảo to đùng bị nhét hết vào miệng. Đậu má! Anh làm như miệng tôi cũng to như miệng anh ý, mà một ngụm nuốt trọn cũng không phải phong cách từ xưa tới nay của tôi!
Chu Khang phồng mang trợn mắt cực khổ nhai sủi cảo, mắt trừng trừng. Tôi trừng, trừng chết anh!
Hiển nhiên Chu yếu ớt không thể lĩnh hội đại chiêu dùng ánh mắt giết người này, Mông tiểu tướng quân không chỉ không thấy được dao nhỏ trong đôi mắt ấy, mà còn duỗi ngón tay ra chọc một phát lên cái má phình. Đại khái chọc xong cảm giác không tệ, nên lại chọc một phát nữa.
Quá, quá đáng!
Khó khăn nuốt xuống miếng sủi cảo, Chu Khang đang nghĩ cầm bát tự ăn, mới vươn tay ra chưa chạm được vào bát, đã bị túm chặt. Sau đó cái bát kia bị đẩy ra xa, tiếp sau đó miếng sủi cảo thứ hai đã được đưa tới bên miệng. Miếng sủi cảo này đã nguội, nhưng Tướng quân vẫn cắn một cái...
Anh đây có tay có chân, sao phải cần người hầu hạ chứ!
Tướng quân thân phận cao quý, sao lại đi hầu hạ tiểu dân!
Chu Khang muốn mở miệng phản đối, khổ nỗi vừa hé miệng ra, toàn bộ miếng sủi cảo lại bị nhét vào. Sau đó, má phình lại bị chọc hai cái.
Đậu má!

Chương 44

Gió này không thổi lâu! Hiển nhiên mục đích của Mông tướng quân không trong sáng, Chu Khang cũng không muốn nuông chiều người sinh ra sai lầm, vì thế miếng sủi cảo thứ ba được đưa tới có chết cũng không há mồm. Không những không há mồm, còn quay đầu đi. Còn có, động tác của Tướng quân cực chuẩn, ba lần bón sủi cảo cho người ta, cả ba lần độ cao góc độ đều giống nhau như đúc, lại phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc, Tướng quân, ngài đang mở hội nghị tác chiến sao? Anh đây không phải Vương tử Hung Nô!
Thấy người không phản ứng, Mông Khác đặt bát xuống, nhét miếng sủi cảo trên đũa vào miệng mình nhai hai, ba cái liền nuốt xuống, sau đó, gắp một miếng hoành thánh đưa qua.
Chu Khang nước mắt ào ào tuôn. Anh đây chỉ mong muốn không bị đút cho ăn, chứ không phải gợi ý ngài đút cho món khác a Tướng quân! Nhịn lại nhịn, bị cặp mắt đen láy kia nhìn chăm chú có chút sợ hãi, không nhịn được nhấp môi. Mới hé miệng, miếng hoành thánh kia bị thu về, sau đó bị người cắn một cái lại giơ lên trước.
Cắn một cái, cắn một cái, cắn một cái...
Tướng quân, hoành thánh đã không còn nóng, ngài thật sự không cần mỗi cái đều phải cắn một miếng a!
Chu Khang đơ mặt u oán nhìn Mông tướng quân.
Mông Khác vẫn cứ mặt không cảm xúc giơ miếng hoành thánh đã bị cắn một cái kia, lỗi tai từ từ ửng đỏ.
Chu Khang phát hiện, nhất thời đánh bạo, há miệng cắn hoành thánh, sau đó nhích tới hôn lên môi Mông Khác.
Cạch, thanh âm bát hoành thánh rơi xuống đất.
Chu Khang nửa quỳ thẳng dậy, ôm cổ Mông Khác hôn lấy hôn để, đột nhiên cảm thấy không đúng, đằng sau chân đang giẫm lên cái gì? Đẩy ra khuôn mặt chưa thỏa mãn của Mông tướng quân, quay đầu nhìn lại, chính là miếng hoành thánh bị cậu và Mông Khác mỗi người cắn một ngụm, còn có đôi đũa nữa.
Lãng phí lương thực sẽ bị trời phạt!
May mà nhà bọn cậu nuôi heo!
Chu Khang không dám tiếp tục đi trêu chọc Tướng quân với anh bạn nhỏ đang hoạt bát, yên lặng cúi đầu để người bón ăn sủi cảo, cho ăn hoành thành thì ăn hoành thánh, cho uống nước canh thì uống nước canh, toàn bộ quá trình chỉ nhai nhai nhai, cảm thấy ngấy thì đòi chấm giấm, chấm giấm liền đòi ăn kèm tỏi.
Anh đây đã phối hợp như vậy, Tướng quân, vẻ mặt thất lạc tiếc nuối không chút nào che giấu trên mặt ngài sau mỗi lần anh đây ăn xong một miếng đến tột cùng là làm sao a?!
"No rồi, không ăn nữa." Xoa xoa bụng, Chu Khang đẩy đẩy Mông Khác, không há miệng nữa.
Mông Khác cũng sờ sờ bụng Chu Khang, sau đó gật đầu đứng dậy kéo nồi đất hấp sủi cảo tới bên người gắp ra đầy một bát tô to, duỗi tay ôm Chu Khang đặt ngồi lên đùi mình, như không có chuyện gì xảy ra tự gắp ăn.
Chu Khang hận không thể cào xước mặt người kia. Tướng quân, coi như ngài không cảm thấy phiền phức khi ôm một tên to xác lúc ăn cơm, nhưng lẽ nào ngài không chê nóng sao? Mà kể cả ngài không chê nóng, anh đây lại rất ghét nóng được chứ! Sẽ mọc rôm! Hừ, ngài nóng quá mọc rôm, đừng hòng anh đây chữa cho nhé! Phải biết, dị năng chữa trị rất quý báu, không phải dùng để trị rôm đâu!
Ai, gần nhất động tác của Tướng quân càng ngày càng nhiều, càng ngày càng không có chừng mực, hạn cuối càng ngày càng thấp, đừng nói anh zai Chu có chỉ số thông minh 180, kể cả là 280 cũng không đánh bại được kẻ sát nhân này a! Âm mưu quỷ kế cái gì, phải ở nơi có nhiều người mới phát huy được, nhưng ở đây chỉ có một mình Tướng quân thôi! Còn là một người trầm mặc ít lời thích trực tiếp động thủ nữa!
Nhân vật anh hùng như anh zai Chu, không hề có đất dụng võ!
Đây là một sự thực khiến người ta cỡ nào ưu thương cỡ nào phiền muộn!
Thế giới này quá phiền lòng rồi!
Ăn xong cơm tối, Chu Khang đã muốn tại trong lòng thổ tào Mông tướng quân trăm biến rồi. 100 cái hoành thánh, 100 bánh sủi cảo, trừ cậu ăn ra cùng số rơi trên đất cho heo ăn, Tướng quân lại có thể ăn hết không chừa một miếng nào!
Được rồi, ăn được là tốt, ăn nhiều làm nhiều, anh đây cũng không phải trang chủ Cao Lão Trang, anh đây nuôi được! Chu Khang ưỡn ngực ngẩng đầu, theo sau người đi tản bộ.

(Cao Lão Trang là trang chủ nơi mà Trư Bát Giới ở đợ làm việc trước khi gặp Đường Tăng và Tôn Ngộ Không)

Mông Khác chắp tay sau lưng đi ở phía trước, khóe miệng hơi cong lên, nhìn qua tâm tình rất tốt.
Chu Khang đứng trên đống đất nhỏ híp mắt nhìn mặt trời lặn. Trời chiều ngả về Tây, ánh sáng chiếu xuống đại lục hoang vu, cỏ cao khô vàng, đất đai rạn nứt, thỉnh thoảng lại có một hai con động vật đi ra kiếm ăn, dùng ánh mắt người ngoài thưởng thức, cũng có một phen vẻ đẹp thê lương, từ đó nói như nào nhỉ, đúng rồi, là ý trong cảnh, cực kỳ có ý cảnh. Nhưng nếu đứng trên lập trường những sinh vật sinh sống nơi đây cùng hai sinh vật ngoại lai nhập cư, thì không thể làm gì khác hơn ngoài nói một câu bất đắc dĩ, phong cảnh đã quá quen thuộc. Đậu má, đói bụng sắp chết tới nơi, còn ngắm phong cảnh cái rắm a!
Chu Khang càng ngày càng thấy may mắn. Nếu lúc trước không được anh zai râu ria theo phong cách người hoang dã kia nhặt về, thì cậu không làm lương khô cho đám linh cẩu cũng là chết ở xó xỉnh nào đó không ai biết tới!
Quay đầu nhìn về phía bóng người dưới đống đất đang cảnh giới xung quanh, Chu Khang mỉm cười, chậm rãi đi tới, vươn tay, mười ngón gắt gao nắm chặt, cả hai cùng nhau bước lên đường về nhà.
Hai người không đi đường cũ về, mà đổi phương hướng khác đi vòng một chút. Chu Khang biết thân thể mình đang từng ngày tốt lên, cho nên yêu cầu đặt ra cho bản thân cũng càng ngày càng cao. Mỗi lần ra ngoài đi bộ, trừ khi đến mức thực sự không nhúc nhích được, nếu không tuyệt đối sẽ không để cho Mông Khác cõng.
Ngoại trừ thỉnh thoảng cảnh giới bốn phía một chút, thời gian còn lại Mông Khác đều đem toàn bộ tâm tư đặt lên người đi bên cạnh, đôi tay nắm cùng một chỗ siết chặt rồi lại siết chặt.
Chu Khang bắt đầu hút khí. Đau quá, móng vuốt bị bóp nát rồi! Tay Mông tướng quân dùng bao nhiêu sức a, lúc trước gặp phải đàn linh cẩu cậu tận mắt chứng kiến Tướng quân một quyền đấm cho con linh cẩu sưng cục u to đùng, hơn nữa hai cái bệ của cối xay đá trong nhà đều do Tướng quân tự tay ấn sâu 1m xuống dưới lòng đất!
Lúc Mông Khác buông tay ra, trên tay Chu Khang có thêm một loạt dấu tay hồng hồng, phỏng chừng nếu không nhanh chóng xử lý ngày mai sẽ biến thành màu xanh tím. Mông Khác nhìn tay mình mạnh nhíu mày, mặc dù nhận thức về hạn cuối sự yếu ớt của người này vẫn luôn được quét mới, thế nhưng kém thành bộ dạng kia thật sự khiến hắn cảm thấy có chút khó giải quyết.
Đối diện với mặt Mông tướng quân âm trầm, Chu Khang càng nhát gan. Tất nhiên Tướng quân không nỡ thương tổn cậu, nhưng động tác không để ý chút là cậu có thể nát bét, nếu thật như đến cái ngày bị ăn kia, một gốc nhân sâm đủ treo mệnh cho anh đây sao?
Trị liệu vết tụ máu không khó, Chu Khang rất nhanh lại nhảy nhót tưng bừng. Chỉ là lúc Mông Khác nắm tay Chu Khang sẽ không dám dùng sức nữa, hơi hơi nắm, nhưng cũng không để người tránh thoát.
Bị nắm tay đi một đoạn, ánh mắt Chu Khang sáng rực lên. Hươu cao cổ! Lần đầu tiên nhìn thấy hươu cao cổ sống sờ sờ trước mắt, cảm giác đầu tiên của anh zai Chu lại là, thật nhiều thịt! Cảm giác thứ hai là, không biết thịt hươu cao cổ có thể ăn được hay không, nếu cũng giống như thịt hươu bình thường, thì tuyệt đối không cho Mông tướng quân ăn!
Mông Khác nhìn Chu Khang, tay còn lại để trên vỏ kiếm buông ra, nói: "Thịt trên cổ ăn ngon nhất, lần sau bắt cho em ăn." Bọn hắn tích trữ rất nhiều thịt, lại thêm bốn con lợn con còn sống nữa, hiện tại không cần ra tay với con mồi to xác như thế. Nếu không mùi máu tươi tất sẽ đưa tới thú hoang nguy hiểm, ví dụ như bầy sư tử vẫn một mực hoạt động tại biên giới lãnh địa.

Chương 45

Đó là một con hươu cao cổ trưởng thành đẹp đẽ, đang rướn cổ lên ăn lá cây trên chỗ cao, cho dù thấy hai người là cậu cùng Mông Khác cũng không kinh hoảng, vẫn ung dung thong thả ăn lá cây. Cũng đúng, trên thảo nguyên, một con vật to xác như vậy chính ra lại an toàn rất nhiều. Đơn độc chiến đấu sợ là không một con mèo to xác nào có thể chiến thắng được quái vật khổng lồ như thế. Những loài thích kết thành bầy đàn trên thảo nguyên chính là sư tử cùng linh cẩu, linh cẩu thì càng yêu thích há miệng chờ sung không làm đi hưởng đồ có sẵn, còn bầy sư tử trừ khi là một đàn rất có thực lực nếu không e rằng cũng chỉ có thể ngắm một tòa núi thịt đi tới đi lui trước mặt, dù sao chân dài của hươu cao cổ không phải để đó cho đẹp. Trước đây trên internet nói phụ nữ đi giày cao gót 30 phân dùng sức giẫm xuống có thể sản sinh ra một sức nặng tựa 1 tấn, nếu đổi thành hươu cao cổ giẫm đạp, Chu Khang nhịn không được sờ sờ một thân xương sườn đầy tay của mình.
Thế nhưng hươu cao cổ cũng có nhược điểm. Đó là chân nó quá dài! Nói cách khác, một khi ngã xuống trong thời gian ngắn rất khó đứng thẳng dậy, có người nói nếu hươu cao cổ ngã xuống thì khi nó đứng thẳng dậy được phải mất một phút. Một phút! Anh đây còn đứng dậy nhanh hơn nó! Nếu như thừa dịp ra tay trong một phút nó ngã xuống không kịp đứng dậy này, nói không chắc có thể săn được nó. Lập tức Chu Khang nắm chặt một viên hạt giống dây leo sắt có chút nóng lòng muốn thử. Bàn về tác dụng của dây leo sắt muốn vây nhốt được hươu cao cổ sẽ rất vất vả, nhưng nếu lén lút ngáng chân thì lại rất tiện dụng, giăng dây cản ngựa cái gì quá hung tàn nha!

(giăng dây cản ngựa – bán mã tác: giăng dây chỗ tối để gạt ngã người ngựa)

Chu Khang đang suy nghĩ xem có muốn thử ra tay hay không, ngược lại chỉ có một con hươu cao cổ đơn độc, Mông tướng quân lại ở bên người, cứ thử xem đi? Đánh không lại, Tướng quân còn có thể cõng cậu chạy trốn mà!
Mông Khác lại không làm cho người ta có cơ hội động thủ, trực tiếp vác người lên vòng qua rời đi. Sắc trời đã muộn, Chu Khang có chút quáng gà nhẹ, bọn hắn nên về rồi. Nếu không, mang theo người này đụng độ bầy sư tử sợ là lại phải khổ chiến một phen. Lần trước đoạt lại địa bàn chỉ đánh một trận với con đầu đàn của bầy sư tử, nếu như có người này ở bên, vậy hắn buộc phải ra tay ngoan độc để tốc chiến tốc thắng.
Đã rời xa con hươu cao cổ, Chu Khang cũng không nhớ mãi không quên nó nữa, hình như chân đã bị cọ phồng rộp lên rồi, nên không muốn bị thả xuống tự đi, vì thế ngoan ngoãn để người ta cõng về. Trên đường trở lại núi đá, hai người lại đào không hai tổ mối ven đường, kể cả mối chúa lẫn con cháu mấy đời bên trong đều một lưới bắt hết. Mùi vị mối xào thịt thái sợi chua ngọt không sai, trứng mối tẩm siro cỏ pampas đem ra ăn sáng cũng rất đặc sắc, ngâm nhiều thêm mấy ngày có lẽ ăn càng ngon hơn đi! Chu Khang yên lặng nắm chặt tay, chờ đến khi dưỡng tốt thân thể, nhất định phải như Tướng quân, ăn khắp cả thảo nguyên!
Trở về hang động, Chu Khang lại muốn thở dài. Ở nơi không có bất kỳ hoạt động giải trí này, cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ đừng có nghĩ đến, mặt trời mọc làm việc mặt trời lặn đi ngủ, hình thức sinh hoạt thật giản đơn a! Nhắc tới sống về đêm, Chu Khang len lén liếc nhìn Mông tiểu tướng quân một chút – có người nói cổ đại nhiều con cháu cũng bởi vì không có hoạt động về đêm!
Chu Khang phiền muộn xoa xoa hông của mình, hiện tại đã có thể sờ thấy chút thịt, cậu cũng có thể đi bộ liên tục nửa giờ không thở dốc nữa, phỏng chừng cách ngày Tướng quân làm thịt mình không còn xa!
Trong lòng rất thấp thỏm! Đối với Mông tiểu tướng quân, đương nhiên Chu Khang là thích. Tiểu tướng quân đẹp trai lắm, có năng lực, đối xử tốt với cậu, chỗ nào cũng đều tốt hết, kể cả trước tận thế, cao phú soái gần như toàn năng như vậy đã khó tìm rồi, nữa là sau tận thế bởi vì hoàn cảnh phóng đại vô hạn nhân tính con người, hình mẫu như Tướng quân đã trở thành quốc bảo. Thật vất vả gặp được một người như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha!
Điều anh zai Chu bận tâm nhất, vẫn là vấn đề đồng bộ hóa. Không chỉ riêng cái đồ vật nho nhỏ đó, nếu bảo cắt bớt 10cm khẳng định Tướng quân không đồng ý! Mà còn về chiều cao hình thể nữa, chênh lệch chiều cao hẳn một cái đầu, cân nặng cũng chênh tầm 25kg cũng nên, hơn nữa khí lực hung tàn này của Tướng quân với trình độ nhu nhược của Chu yếu ớt, anh đây thật sự sợ cúc hoa tan nát người thì trọng thương nằm không dậy nổi a!
Còn có, anh đây mỗi ngày nỗ lực nuôi mập chính mình cũng đã rất chua xót rồi, nhìn tình hình này còn phải tự chế bôi trơn nữa, những tháng ngày đầy phiền não này a!
Chu Khang đang vô hạn ưu thương, Mông Khác đã một mình tắm xong bước tới, sau đó kéo người lên bắt đầu lột quần áo.
Ai, lại bị tắm rửa cho!
Đường đường con cháu Mông gia lại thích tắm rửa người anh em nhỏ cho người ta, Mông tướng quân, anh không sợ bậc cha chú biết rồi lấy roi quất anh sao! A, bậc cha chú đã sớm bị Hồ Hợi tiêu diệt, xin lỗi xin lỗi!
Xà phòng tắm đã dùng hết, Mông Khác xoa nhẹ bột bồ kết giúp người tắm rửa sạch sẽ một lần.
Mũi Chu Khang giật giật, mùi của bột bồ kết thật đáng ghét, kém quá xa so với sữa tắm mùi sữa bò cho trẻ nhỏ, quên đi, ngày mai đi trồng hoa, xong nhờ Tướng quân làm giúp một cái bồn tắm, sau đó cho cánh hoa vào ngâm tắm rửa...
Mông Khác đem người rửa sạch lau khô khiêng vào trong hang, đặt lên trên nệm rồi nằm xuống, nhưng chưa ngủ, chỉ là nhìn chằm chằm người ta. Chu Khang bị nhìn dựng hết lông tơ lên. Tiểu tướng quân nhà bọn cậu luôn luôn trưng bộ mặt đơ, bị người có khuôn mặt như vậy nhìn chòng chọc thật khiến người ta áp lực to lớn.
Chu Khang nhắm mắt lại, điều động toàn bộ tinh lực, cố gắng ngủ.
Sau đó, thật sự nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nhìn người ngủ say, Mông Khác chậm rãi dán tới gần, kiên quyết hôn lên.
Sáng sớm, Chu Khang bị người hôn tỉnh, không chỉ bị hôn tỉnh, còn bị người lăn qua lăn lại từ trên xuống dưới trước trước sau sau gặm hết một lượt.
Ăn xong đậu hủ non, Mông tướng quân liếm liếm môi ra cửa.
Chu Khang quỳ trên nệm cào mặt đất. Thói quen hợp vệ sinh của Mông tướng quân khiến người ta rất là lo lắng, mới sáng sớm, anh đây còn chưa có đánh răng rửa mặt đâu!
Rửa mặt xong leo xuống núi đá, Mông Khác đã nổi lửa làm bữa sáng. Nấu một nồi cháo nhỏ, có vẻ còn cắt hơn nửa quả bí đỏ vào nữa, vô cùng thơm. Rất hiển nhiên đây là làm riêng cho Chu Khang. Mông Khác tiêu hao nhiều, ăn cháo không no bụng, trừ khi giúp Chu Khang ăn đồ ăn thừa, nếu không dù là sáng sớm hắn cũng rất ít khi húp cháo. Chu Khang đào ra lợn con được chôn xuống hố đất bên cạnh đống lửa được bảo tồn một đêm, phá vỡ lớp bùn đất, mở ra tầng tầng lớp lớp lá sen, nhất thời mùi lợn sữa thơm ngát tỏa ra.
Chu Khang kéo xuống một cái chân sau, lại từ trong bụng lấy ra một củ khoai tây một quả trứng gà, số còn dư tất cả bọc lại bằng lá sen đưa cho Mông Khác.
Thịt lợn sữa mềm, được ướp suốt cả buổi chiều, trong bụng còn nhét vào rất nhiều thứ, lại chôn bên cạnh hố lửa nguyên một buổi tối, da con lợn đã có chút cháy, cắn giòn tan, khỏi nói ăn có bao nhiêu thơm. Chu Khang vừa húp cháo bí đỏ vừa ăn cái chân sau, cảm thấy không đủ, lại đi đòi thêm mấy miếng thịt lợn.
Một con lợn con sau khi xử lý xong còn lại 7, 8 cân, Mông Khác không ăn hết, dùng lá sen quấn kỹ nhét vào túi da thú liền mang theo ra ngoài. Hắn muốn đi tuần tra lãnh địa. Đám sư tử vẫn luôn bồi hồi biên giới lãnh địa khiến hắn phải chú ý.
Mông Khác đi rồi. Chu Khang cũng đi tuần tra một vòng lãnh địa của mình, lấy vị trí cối xay đá dưới chân núi làm tâm, chu vi đường kính trăm mét xung quanh đã sớm bị cậu dùng dây leo sắt vây thành một khu vực nhỏ.
Dò xét một vòng, dùng chút dị năng tưới nước cho mấy gốc cây ăn quả trồng phía bên ngoài, Chu Khang ngậm hai cái móng lợn nhỏ mà Mông Khác cố ý phần cho cậu bò lên trên cây. Nơi đó, Mông tướng quân giúp cậu làm một cái võng, cách mặt đất 6, 7m, cực kỳ an toàn!
Khi có khi không gặm chân giò, Chu Khang nằm võng lắc lắc có chút mệt mỏi. Trước khi nhắm mắt nhìn lướt qua xung quanh, đôi mắt lập tức trợn tròn.
A, một đám hươu cao cổ!
Thật sự là, quá nhiều thịt a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro