MHKN 52,53,54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52

Đối mặt với vẻ đẹp trai của Tướng quân, anh zai Chu hành động nhanh hơn suy nghĩ, ôm cổ người ta một hơi hôn lên, hôn xong còn cọ cọ mặt người ta nữa.
Hơi thở Mông Khác có chút bất ổn, nói: "Gel bôi trơn."
Chu Khang nằm úp trên vai người, giả bộ không nghe thấy.
"Nếu em không muốn, tôi sẽ không ép buộc em." Mông Khác sờ sờ tóc Chu Khang, thả người xuống, đứng lên đi ra ngoài, đến trước lu nước cầm gáo múc nước giội từ đầu đến chân.
Nhìn bóng lưng Mông Khác cô đơn tắm nước lạnh, Chu Khang cũng có chút khổ sở. Tiểu tướng quân thất lạc như vậy, cậu là lần đầu tiên nhìn thấy!
Anh zai Chu nhất thời cảm thấy tự trách sâu sắc.
Vì thế, quá mức vội vàng tự trách mà cúi đầu kiểm điểm bản thân, anh zai Chu không có nhìn thấy ánh mắt Mông tướng quân trong nháy mắt tỏa sáng quỷ dị lúc đi ra khỏi hang.
Mỡ lợn, mỡ dê, mỡ hươu, mỡ bò. Cái nào dùng tốt nhất, phải thử từng cái một mới biết được. Thảo dược Đông y cũng có thể thích hợp cho thêm một ít, còn có hoa quả, nếu không thử dùng dâu tây xem sao?
Mông tướng quân tắm xong đi loanh quanh một vòng dưới núi đá rồi trở về, chỉ thấy trước mặt Chu Khang xếp vài cái bình đựng mỡ liền, còn có dược liệu và hoa quả mới được trồng tốt.
Chu Khang ngồi xổm trên mặt đất, nâng mặt, nhìn bình bình lọ lọ sầu lo đến chết. Đậu má, anh đây sao có thể biết làm gel bôi trơn a! Anh đây chỉ nhìn thấy ông thầy thuốc tự tay chế ra thuốc! Trị! Trĩ!
Có người nói thứ đó dùng rất tốt, tận thế ở căn cứ sau khi tìm được ông thầy thuốc anh họ còn mặt dày mày dạn lấy rất nhiều về... Sau đó ông thầy thuốc còn từng thay đổi cách điều chế nhiều lần để mang đi trao đổi...
Lau một phen nước mắt nước mũi, nhìn Tướng quân đang ngồi xổm trước mặt ăn quả dâu tây như không có chuyện gì xảy ra, Chu Khang hận không thể một móng vuốt cào xước bản mặt đẹp trai tuấn tú kia.
Mông Khác nhàn nhạt nhìn Chu Khang một cái, nói: "Em không cần miễn cưỡng bản thân."
Thanh âm thật thấp, dâu tây cũng không ăn. Khuôn mặt không hề có cảm xúc kia rõ ràng viết lên mấy chữ: anh rất mất mát, anh rất khó vượt qua!
Chu Khang xoay đầu ôm cái bình mạnh cào mấy cái, đậu má, cảm giác lòng đầy tội lỗi chua xót bất thình lình nhảy ra là muốn nháo cái gì a?
Vốn không nắm chắc, lại bị người nhìn chằm chằm, thì càng không làm nổi. Chu Khang bắt đầu lải nhải.
"Cho gà ăn chưa?"
"Rồi."
"Còn lợn?"
"Đã cho ăn."
"Nhặt trứng gà chưa?"
"Chưa."
"Vậy anh đi nhặt trứng gà đi, buổi trưa ăn!" Chu Khang bắt đầu đuổi người. Đi đi đi đi, ngược lại dưới chân núi có lều che mưa, đừng ở chỗ này nhìn lén mông của anh đây!
"Gà không đẻ." Mông Khác bất động.
Nhất thời Chu Khang nghẹn một ngụm máu. Nói nhiều thêm vài từ sẽ chết à khốn nạn! Không biết mỗi ngày anh đây tìm đề tài rất khổ cực sao? Anh đây cũng không phải kẻ nói nhiều! Đại khí cái gì, đáng ghét nhất! (Đại khí mình nghĩ ở đây kiểu ra vẻ ngầu, ít nói đó)
Chu Khang không nói nữa, Mông Khác tiếp tục ăn dâu tây, vừa ăn vừa liếc trộm cặp mông tròn tròn lại vểnh vểnh của người kia, rồi ăn một miếng dâu tây, lại nhìn một chút, ăn một miếng dâu tây.
Tự làm gel bôi trơn cho người ta thượng mình đã đủ nén giận rồi, tên khốn kia còn dùng động tác nhìn lén rõ ràng như vậy, nhất thời Chu Khang liền nóng nảy, xoạt một cái bật dậy, đi tới vài bước, nhấc chân liền đạp.
Sau đó, chân bị túm lấy.
"Cẩn thận đau chân." Mông Khác một tay cầm chậu dâu tây, một tay cầm lấy bàn chân, lòng tốt khuyên can một câu.
Chân bị người ta túm chặt không thả, còn bị sờ soạng hai cái. Chu Khang không nhịn được, ngón tay xoa lên nhẫn, thuận tiện lấy bừa thứ gì đó ra, nhào lên đánh.
Mông Khác né mấy lần, cuối cùng bắt được hung khí. Sau khi giành được hung khí tới tay liền không chịu buông, con mắt cũng xoạt một cái phát sáng.
Mặt Chu Khang lập tức đen sì. Rõ ràng lấy ra viên gạch mới đúng, sao lại biến thành gối đầu rồi? Lại còn màu đỏ thẫm thêu hai chữ song hỷ màu vàng cùng đôi chim uyên uyên!
Mông Khác lăn qua lộn lại cái gối nhìn vài lần, nói: "Còn một cái."
Ngữ khí chắc nịch.
"Không có." Đương nhiên Chu Khang không thừa nhận còn có một cái giống như đúc.
Mông Khác nhìn thật sâu Chu Khang, gật gù: "Vậy trước dùng một."
Ánh mắt kia Chu Khang nhìn hiểu được – trái lại em gối lên cánh tay tôi là đủ rồi!
Đậu má!
Bởi vì vội vàng làm gel bôi trơn khiến người đau 'bi' này, nên bữa trưa hai người ăn qua loa. Từ trong nồi lấy ra mấy khối thịt dê, Mông Khác cắt lát, Chu Khang nhặt tỏi, cho giấm vào trộn lên, đem đi đun với khoai tây, ăn được thấy lòng đặc biệt chua xót.
Ăn xong cơm trưa, Chu Khang liền bò về nệm, chuẩn bị ngủ trưa. Còn một dãy hàng khổng lồ bày ra bên kia, anh đây không thấy!
Mông Khác rửa sạch bát đũa, mang theo cái gối đỏ thẫm cũng bò lên nệm, bỏ gối xuống đầu mình dùng, còn Chu Khang thì kéo cậu lên hõm vai, thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Chu Khang không cam lòng, vươn tay đi giành cái gối. Ruột gối là đồ trước tận thế, làm từ lông nhung vịt, khỏi nói mềm mại thoải mái như thế nào. Vỏ gối là tự tay em gái bia đỡ đạn kia thêu, em gái đó vừa xinh đẹp lại hiền dịu, còn sở hữu tay nghề thêu thùa xuất sắc nữa, đáng tiếc ánh mắt thực không xong, trước khi anh zai Chu xuyên tới đây còn chưa gả đi được đâu.
Giật mấy cái, không rút ra được, cái tay vắt ngang bên hông cậu của Tướng quân càng ngày càng dịch xuống. Chu Khang không dám cử động nữa, đàng hoàng gối lên tay người ta nhắm hai mắt ngủ.
Đợi sau khi người ngủ rồi, Mông Khác mở mắt, chậm rãi đảo qua đống lớn bình bình lọ lọ hoa hoa cỏ cỏ bên cạnh, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi Chu Khang, đem người ôm chặt hơn.
Mỹ mãn ngủ giấc ngủ trưa, Chu Khang đánh lăn tỉnh lại, nhớ tới gel bôi trơn khiến người phiền lòng, liền thấy lười dậy.
Mông Khác ngồi khoanh chân bên cạnh cầm cái quạt cói Chu Khang tự chế giúp cậu quạt mát, tựa hồ tâm tình tốt lắm.
Bị người nhìn chằm chặp như thế, Chu Khang càng không muốn dậy. Lại biết không thể nằm ăn vạ mãi được, liền lật người vào tư thế.
Nhìn thấy Mông tướng quân tựa hồ muốn hành động, nhanh chóng giành trước mở miệng: "Thầy thuốc nói tôi phải kiên trì vận động, hiện tại trời mưa không thể ra ngoài đi bộ, tôi muốn chống đẩy!"
Mông Khác lập tức ngồi yên bất động.
Mới làm đến một nửa, Chu Khang âm thầm kêu khổ. Đậu má, chống tay nằm sấp căn bản không phải cho người làm! Thân thể nhanh chóng run rẩy run rẩy, oạch một cái nằm bẹp xuống. Làm năm cái liên tiếp, Chu Khang đầu váng mắt hoa, không đứng dậy nổi nữa.
Vừa quay đầu, Mông tướng quân đang nằm trên mặt đất cùng với cậu đồng thời chống đẩy, vừa nhanh vừa tiêu chuẩn. Chu Khang hận điên lên cào nệm một cái. Quá bắt nạt người, chống tay nằm sấp không phải làm như vậy, anh đây còn chưa có dạy, sao lại có thể làm tiêu chuẩn như thế! Bàn tay vàng quá lớn sẽ bị độc giả phỉ nhổ!
Có điều, tiểu tướng quân chống đẩy thật dễ nhìn a! Xem cơ bắp này, còn có eo lưng nữa! Chu Khang nhịn không được, giơ tay sờ một cái. Cảm giác thật tốt! Lập tức sờ nhiều thêm mấy cái nữa.
"Thích không?" Mông Khác ngừng động tác, đem cái tay đang vuốt vuốt sờ sờ lại biến thành làm chuyện xấu túm lấy.
Chu Khang còn đang chảy nước miếng với mấy khối cơ bắp, không chút do dự liền gật đầu: "Thích!"
Mông Khác nặng nề mà hôn lên.
Thời điểm được thả ra, Chu Khang phát hiện mình đã ngồi bên trong đống bình bình lọ lọ hoa hoa cỏ cỏ rồi. Lập tức anh zai Chu hiểu. Cậu phải khiến Tướng quân bận rộn, bất kể là săn thú hay làm ruộng, nói chung bói ra bất cứ việc gì cho mà làm, đỡ phải làm ổ trong nhà theo dõi cậu – trước Tướng quân cũng không có nhiều thời gian nghiên cứu anh đây như vậy!
Nhưng, săn thú? Dê nhỏ còn đang hầm trong nồi! Làm ruộng? Bên ngoài đang đổ mưa ào ào!
Chu Khang nhẫn nhịn bực bội ba ngày, nghiên cứu gel bôi trơn ba ngày.
Mông Khác ngồi xổm trong hang động ba ngày, nhìn lén cái mông Chu Khang ba ngày.
Sau đó, một nồi gel bôi trơn đầu tiên ra lò.

Chương 53

Một nồi gel bôi trơn!
Một nồi!
Chu Khang muốn chặt tay mình. Đến tột cùng cậu có bao nhiêu muốn tìm bất mãn mới lập tức làm ra nhiều như vậy a! Là sợ Tướng quân không làm chết được mình sao!
Mông Khác nâng nồi đất nhìn kỹ thứ chất lỏng mang theo mùi dâu tây này, khụt khịt một cái, vươn ngón tay ra chấm một chút, lại ngẩng đầu nhìn lướt qua mông Chu Khang.
"Dùng như thế nào?" Mông Khác hỏi rất đương nhiên.
Chu Khang hận không thể chụp nồi gel bôi trơn này lên đầu Mông Khác. Vấn đề phá vỡ liêm sỉ như thế sao có thể trực tiếp mở miệng hỏi giữa ban ngày ban mặt hả! Quá không biết xấu hổ!
"Không biết!" Chu Khang chết cũng không nói.
"Em biết." Mông Khác càng khẳng định.
"Biết tôi cũng không nói!" Chu Khang quyết định lợn chết không sợ nước sôi, chống đối đến cùng.
Mông Khác trầm mặc một lúc, phán: "Nhiều thử nghiệm, rồi sẽ biết."
Chu Khang suýt nữa nghẹn một hơi. Má, tên khốn này còn muốn bắt cậu đi làm thí nghiệm.
"Lần đầu tiên làm, dùng có thể hại thân thể hay không còn không biết đấy!" Chu Khang cắn răng.
Bản mặt đơ đơ nghiêm túc của Mông Khác càng thêm nghiêm túc đơ đơ ra.
Có điều, thành phần chủ yếu là mỡ lợn, dâu tây, vài loại thảo dược Đông y phổ thông, toàn bộ là nguyên liệu thuần thiên nhiên, đúng ra sẽ không có tác dụng phụ gì. Thuốc cao trị bệnh trĩ về sau được thay đổi cách điều chế cũng được ông thầy thuốc làm gần giống như vậy, hiện tại nhiều thêm quả dâu tây mà thôi.
Nếu có thể dùng, vậy tiếp theo bảo tồn như thế nào.
Suy nghĩ một chút, Chu Khang lấy ra bình truyền nước biển, đựng 500ml nước muối sinh lý. Đây là sau khi cậu tiến hóa ra dị năng chữa trị bắt đầu đổi với các bác sĩ để dùng dự phòng. Dị năng chữa ngoại thương nội thương đều rất hiệu quả, thế nhưng đối với vấn đề nhỏ là mất nước lại không điều trị được, vì thế bình đựng nước muối đường glu-cô là loại thuốc thường thấy nhất ắt không thể thiếu.
Đổ đi nước muối đường cho gel bôi trơn vào lọ, mới xếp gọn bình lại đi cọ nồi, vừa quay đầu, tất cả đống bình gel bôi trơn đã không thấy tăm hơi rồi. Tướng quân thật nhanh tay! Anh đây còn muốn giấu bớt đi mà!
Sau đó, Chu Khang trầm mặc nhìn chằm chằm nồi nhỏ điều chế ra gel bôi trơn một lát, quyết định một đời này không dùng cái nồi nữa.
Có lẽ là ánh mắt Chu Khang quá mức hung ác, Mông Khác nhanh chóng cầm cái nồi đất nhỏ kia để lên tầng cao nhất của tủ bát bên hang động.
Tủ bát là Mông tướng quân tự tay đóng, tầng cao nhất kia, cho dù anh trai Chu có nhón chân lên cũng không với tới.
Vì thế, ánh mắt Chu Khang càng thêm hung ác rồi.
Mông Khác để gọn nồi đất, xoa xoa mặt Chu Khang, hỏi: "Đang nhìn gì?"
Chu Khang hất bay tay Mông Khác, mặt vặn vẹo: "Không nhìn cái gì hết."
Mông Khác lại đi tới sờ soạng: "Hửm?"
Chu Khang lại hất bay ra: "Đã nói không nhìn cái gì hết, tôi đau 'bi' còn không được sao?"
Mông Khác trực tiếp ra tay bới quần đùi người ta, bới xong quần đùi thì tụt quần lót.
Hai tay Chu Khang cùng xông lên che lấy người anh em nhỏ sạch nhẵn, không ngừng đề phòng: "Anh định làm gì? Ban ngày ban mặt, tôi cắn anh đấy!"
Mông Khác vẫn mặt nghiêm túc: "Xem 'bi' của em."
Lại bổ sung một câu: "Em đau 'bi'."
Lời nói lưu manh không biết xấu hổ lại có thể phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc chính trực như vậy, ngay cả sức lực để thổ tào Chu Khang cũng mất hết, chỉ có thể gắt gao che kín người anh em nhỏ liều mạng chống trả: "Không đau, 'bi' tôi không đau, thật không đau, Tướng quân ngài đi bận việc của ngài đi, không cần quan tâm tiểu nhân nơi này!"
Chống trả vô dụng, cuối cùng hai tay bị đẩy ra, sau đó người anh em cùng 'bi' đều rơi vào bàn tay đen tối của Tướng quân, bị người tỉ mỉ cẩn thận nhìn đủ.
Chu Khang yên lặng che mặt. Tướng quân, tiết tháo của ngài đâu? Giới hạn của ngài đâu? Trời ạ, ai trả lại anh zai râu ria người hoang dã thuần phác thiện lương cưỡi ngựa vằn đạp ngũ thải tường vân chạy như bay cho tôi a!
Đêm đó lúc tắm rửa, Mông Khác đặc biệt ra sức. Bởi vì trời mưa không thể phơi nóng nước, nên Mông Khác đun nóng suốt hai nồi nước. Một nồi dùng để tắm trước khi ngủ, một nồi còn lại, để dự phòng.
Chu Khang yên lặng quay mặt đi, anh đây mới không biết Tướng quân đun nhiều nước như vậy để làm gì đâu!
Tắm xong, Chu Khang ôm gối uyên uyên rúc vào một góc nệm, trái tim nhỏ đập loạn tùng phèo bị kéo căng lợi hại.
Thời điểm Mông Khác đè xuống, Chu Khang lấy gối bưng kín mặt.
Không thể không công nhận, Mông tướng quân rất có năng khiếu. Cho dù anh zai Chu có đánh chết cũng không chịu nói cho hắn biết cách dùng, người ta vẫn tự học được.
Rất nhanh, toàn thân Chu Khang đều đỏ.
Đôi mắt cũng đỏ. Đậu má, lăn cái giường mà thôi, anh đây đều tự động nằm xuống, thế mà còn không cho cái thống khoái được à! Đợi lâu như vậy mới được hai ngón tay, rốt cuộc Chu Khang không nhịn được vứt gối đi đạp một cước lên.
Giữa mặt.
Mông Khác bị đạp chính diện, một tay mò mẫn cái chân mềm mại kia, gặm xuống một miếng.
Đậu má, có còn biết hợp vệ sinh hay không! Về sau đừng nghĩ hôn anh đây nhá!
Mông Khác rút ngón tay ra, cúi đầu hôn lên.
Chu Khang một tay chặn mặt Mông Khác lại liều mạng đẩy ra, mới gặm chân ông, kể cả hiện tại đi đánh răng cũng đừng nghĩ hôn được ông nhé, ông là một đứa bé giữ gìn vệ sinh rất tốt!
Nhìn người giãy giụa lợi hại, Mông Khác cũng không buông tha cho, đem người ôm lên thả vào trong bồn tắm nước nóng ngâm cánh hoa hồng.
Chu Khang cảm khái một hồi lực sinh mệnh ngoan cường của mấy cây hoa hồng ngoài cửa hang động – đã lâu như vậy, lại còn chưa bị Tướng quân ngắt chết!
Sau đó, Mông Khác cũng chen vào trong bồn tắm – khó trách Tướng quân làm có mỗi một bồn tắm lại còn lớn đến như thế! Bị người kéo ngồi lên đùi, phía sau lại có hai ngón tay đâm vào.
Chu Khang một ngụm cắn lên bả vai Mông Khác.
Động tác tay Mông Khác liên tục, tay còn lại vỗ nhè nhẹ lưng Chu Khang, thanh âm khàn khàn: "Yên tâm, tôi chưa làm, thân thể em còn chưa chuẩn bị kỹ càng."
Ủa hóa ra ngày hôm nay nháo lớn như vậy cũng chỉ là để luyện tập bôi trơn nới lỏng?
Nhất thời cả người Chu Khang không tốt.
Rõ ràng Tướng quân ôn nhu săn sóc cẩn thận khiến người ta cảm động như vậy, thế nhưng tại sao vẫn muốn cắn người đây?
Còn có Tướng quân, làm người phải biết tiết kiệm, một bình 500ml gel bôi trơn lập tức bị ngài dùng mất hơn phân nửa, về sau đừng nghĩ anh đây lại làm cho nhé! Phải biết, mỡ lợn rất quý giá đó, anh đây còn muốn giữ lại làm sủi cảo!
Còn có, nói không làm gì hết, vậy Tướng quân, tay của ngài có phải nên lấy ra rồi không? Ngón tay người tập võ, thon dài mạnh mẽ, còn có tầng vết chai mỏng, thật mẹ nó đòi mạng cậu mà...

Chương 54

Đợi sau khi được hoàn toàn rửa ráy sạch sẽ trong trong ngoài ngoài rồi thả ở trên nệm, Chu Khang đã mệt tới không mở mắt ra được, đầu vừa dính gối liền ngủ thiếp đi.
Mông Khác ôm người hôn lấy hôn để, đứng dậy thu thập tàn cục, đem nửa bình gel bôi trơn còn lại giấu kín kẽ, sau đó vác lên cung tên cầm kiếm leo xuống núi đá.
Bên trong lãnh địa của hắn, hình như có khách không mời mà tới.
Sáng sớm mùa mưa rất mát mẻ. Chu Khang cảm thấy hơi lạnh, dù sao trên người chỉ có áo ba lỗ quần đùi thôi, ngay cái chăn cũng không có. Theo thói quen nằm nhích về phía bên cạnh, lại không đụng tới được nhiệt độ quen thuộc. Mở mắt ra, Mông Khác không ở. Ngoài hang không có âm thanh nào, trên bếp cũng không có bữa sáng đã làm tốt. Bới ra lá cây ngoài cửa động nhìn xuống xem, cũng không thấy bóng người dưới chân núi. Nhìn nơi hay để cung tên, trống không. Lẽ nào sáng sớm Tướng quân đã đi săn thú rồi? Nhưng dưới chân núi nơi nơi đều có thịt, cũng không cần đi xa tìm a!
Chỗ phía sau người cảm giác là lạ, kể cả đã ngủ một đêm, vẫn luôn cảm thấy bên trong tựa như bị nhét thứ gì vào vậy. Mặt Chu Khang liền đen. Cái đồ cầm thú kia! Nói là không làm gì hết, còn không phải dằn vặt cậu tới nửa đêm!
Chính mình nuôi mập mình, tự làm gel bôi trơn, anh đây có nên cảm ơn Tướng quân tự học thành tài vô sự tự thông không cần anh đây dạy như thế nào tự bản thân mày mò biết sao? Chu Khang ngồi bên kệ bếp vừa nhóm lửa vừa nấu cháo gạo, cực kỳ xoắn xuýt.
Mưa càng rơi càng lớn, Mông Khác từ đầu đến cuối vẫn chưa trở lại. Chu Khang cũng ngày càng lo lắng.
Cháo gạo, bánh ngô, rau cải bó xôi trộn, thịt dê hầm khoai tây đậu đũa, thịt dê xào hành tây.
Chu Khang dọn xong bữa sáng. Ngoại trừ cháo gạo cùng rau cải bó xôi trộn, thì đều là những món Mông Khác thích.
Mông Khác vẫn chưa về.
Cháo gạo đã đun nhuyễn ra không còn hình dáng. Chu Khang là người phương Bắc, thích cháo loãng nhiều nước còn nguyên hạt cơm, không thích nấu cháo kiểu phía Nam đặc sệt. Hiện tại đun lâu, nước cơm đã không có, hạt cơm cũng đã bị đun mềm nhũn, nhìn qua là không muốn ăn nữa. Nhưng Chu Khang không nỡ lãng phí. Những hạt gạo này, mỗi hạt đều là Mông Khác dùng tay tuốt từng cây từng cây lúa một.
Cháo gạo không mùi vị, ăn kèm với rau cải bó xôi trộn, Chu Khang cố gắng ăn một bát lại một bát, thịt các thứ cũng ăn hai miếng.
Lúc no đến ợ lên đặt đũa xuống, bóng người Mông Khác mới xuất hiện ở cửa hang.
Dưới cơn mưa cọ rửa, những đạo vết thương trên người Mông Khác bị xối đến trắng bệch, càng khiến người trông có vẻ chật vật, hiển nhiên đã trải qua một phen chiến đấu gian khổ.
Chu Khang sợ hết hồn, tay run run giúp người rửa sạch vết thương, điều trị. Sau khi thấy vết thương đằng sau lưng sâu tới xương cùng máu không ngừng chảy ra, nước mắt nhịn không được từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nhất thời Mông Khác liền hối hận. Hắn không nên nhẹ dạ với đám linh cẩu lang thang đến cướp đoạt lãnh địa kia, nên một kiếm tốc chiến tốc thắng mới đúng. Cũng không nên cố ý không trở lại mà đi tuần tra một vòng lãnh địa khiến miệng vết thương trông qua càng thêm kinh khủng, đáng lẽ ra phải ngay lập tức chạy về ôm người ngủ. Hắn không nên, không nên dùng khổ nhục kế, khiến người khóc.
Nhất thời tay chân Mông tướng quân luống ca luống cuống.
Chu Khang giúp người xử lý xong hết vết thương, kéo ngồi xuống, đưa bát ăn cơm tới: "Ăn sáng!"
Mông Khác vừa ăn vừa len lén nhìn sắc mặt Chu Khang.
"Là con gì?" Thấy Mông Khác ăn cũng hòm hòm, Chu Khang hỏi.
"Linh cẩu." Mông Khác đáp, "Đã đuổi đi."
Đuổi đi. Là đuổi đi, không phải giết sạch. Chu Khang yên lặng gật gật đầu. Tuy Mông Khác giành được lãnh địa dưới nanh vuốt bầy sư tử, diện tích không lớn, thế nhưng màu mỡ và trù phú, mùa khô còn có một cái đầm nhỏ khó cạn, hầu như con mồi đều sẽ bắt được. Huống chi ngoại trừ hai hướng giáp ranh với lãnh địa bầy sư tử và báo săn ra, một bên khác là mảnh khu vực không lớn không nhỏ chưa có chủ, tuy bên kia có chút cằn cỗi, nhưng đối với những kẻ săn mồi lang thang không có lãnh địa cũng coi như là một nơi có thể sống yên ổn.
Đánh cướp địa bàn, bảo vệ lãnh địa. Về sau chuyện như thế chỉ có thể nhiều thêm mà không thiếu, vậy trước đây thì sao? Sinh hoạt gian nan trên thảo nguyên, Mông Khác lại là một kẻ lòng dạ mềm yếu, hiện tại bị thương còn có cậu hỗ trợ chữa trị, vậy sáu năm trước đây thì như thế nào? Trong sáu năm đó, đứa bé chỉ có mười mấy tuổi bị thương làm thế nào để cố gắng vượt qua đây? Có thể có lúc bị thương rồi sốt lên hay không? Thời điểm sốt cao mơ hồ có hay không cũng giống cậu khóc lóc tìm anh tìm bố mẹ? Lúc vừa tới đây, Mông Khác mới có mười ba tuổi thôi! Mười ba tuổi, khi đó anh zai Chu vẫn còn hưởng thụ hạnh phúc đời học sinh được anh họ một đường cõng tới trường đấy!
Chu Khang càng thêm đau lòng.
Vì thế, tạo điều kiện cho Mông tướng quân còn đang lòng đầy hổ thẹn, hưởng thụ một chút đãi ngộ hạnh phúc khi giả vờ bị bệnh thuở còn là học sinh không muốn dậy đi học.
Có người giúp nấu cơm, có người giúp dọn bàn, không cần hắn rửa bát, sau khi ăn xong còn có hoa quả dầm thơm ngọt.
Dưới trạng thái thụ sủng nhược kinh, Mông tướng quân lập tức giấu tiệt đi một sợi nho nhỏ hổ thẹn, đôi mắt còn ngắm mấy lần về phía góc tường nơi giấu gel bôi trơn.

(Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)

Mông Khác cũng không phải tay không trở về, còn mang về một con lợn hoang choai choai. Chu Khang quan sát một chút, là do một mũi tên mất mạng, máu cũng chảy hết sạch rồi. Ngẫm lại Mông Khác bị thương không nhẹ, Chu Khang quyết định khiến người giải lao còn bản thân ra tay thu thập con heo con này.
Mông Khác luôn dùng kiếm xử lý con mồi, Chu Khang ngắm một chút thanh bảo kiếm hàn khí bức người kia, không dám lấy dùng. Đương nhiên, kể cả cậu dám dùng cũng không cầm nổi. Chu Khang sử dụng chính là con dao nhỏ cậu luôn nhăm nhe dùng để cắt anh bạn dài 30cm của Tướng quân. Lợn hoang trên thảo nguyên không thể so với lợn nhà, da lợn rất dày, trước đây Mông Khác đều là lột da, lọc mỡ đun mỡ lợn, thịt nạc thì để nấu ăn. Chu Khang học theo dáng vẻ Mông Khác, một dao chọc xuống, trợn tròn mắt, cậu thậm chí ngay cả da lợn cũng không đâm thủng!
Đậu má, quả thật đúng là do tối qua bị Tướng quân dằn vặt quá muộn nên tinh lực không đủ không có sức lực a! Nhất định là thế! Con dao này sắc bén như vậy, chị râu còn dùng nó giết chết động vật biến dị cấp ba đấy!
Anh zai Chu tràn đầy đau lòng nhất thời hóa thành tràn ngập lửa giận cháy hừng hực lên.
Trong hang động, Mông tướng quân đang như đại gia ôm gối nằm đệm cỏ hưởng thụ, lập tức cảm thấy sau lưng mát lạnh, cảnh giác đứng dậy, vừa nhìn ra bên ngoài, nhất thời sáng tỏ, đi nhanh lên trước tiếp nhận công tác còn lại.
Con dao nhỏ đổi chủ, nhất thời lại như sống lại, ba, năm phút đã đem con lợn tách rời ra rồi. Chu Khang mắt lạnh nhìn một lúc, hầm hừ đi tới bên cạnh rửa tay. Ừ, hôm nay bột bồ kết có mùi hoa hồng, lần sau đổi thành hương hoa nhài thử xem.
Rửa tay xong, Mông Khác ở bên kia đã xử lý xong con lợn. Chu Khang nhìn, một hồi lâu đau 'bi'. Hai chậu thịt, trắng đỏ rõ ràng, chậu đỏ bên này không thấy được một chút màu trắng. Thịt mỡ đều được cắt thành khối nhỏ chất đống trong chậu, rất hiển nhiên là chuẩn bị đem ra rán lấy mỡ. Còn mỡ rán xong để dùng làm gì, còn phải hỏi sao?
Chu Khang hận đến cào tường. Không trách Tướng quân mang một thân thương còn kéo về một đầu lợn! Quả thực là tâm Tư Mã Chiêu mà, lúc nào cũng có ý xấu!
Đậu má, anh đây mới không muốn mỗi ngày đều làm gel bôi trơn đâu! Ai bảo ngươi lãng phí!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro