Chương 17: Vị diện 1 - Đệ tử tiểu bạch thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng tinh giản của nam tử, Kỷ Vô Song có chút kinh ngạc với lời hắn nói, "Hứa Lâm, vì sao đệ vẫn luôn muốn làm đệ tử của nắm Mạn trưởng lão?"

Lão bà kia có cái gì tốt hơn nàng ta chứ!?

"Mong sư tỷ giúp đệ cầu tình Nhân trưởng lão, đệ muốn ở cùng Mạn trưởng lão học được tất cả công pháp, nếu Mạn trưởng lão cũng tín nhiệm đệ, nói không chừng pháp khí và bảo bối nàng có, cũng cho đệ một ít."

Hai người gần đây xác thật thân cận không ít, lại không có xác định quan hệ cuối cùng, giờ phút này thấy sắc mặt Kỷ Vô Song do dự, Hứa Lâm trực tiếp cầm tay nàng ta.

"Ân tình sư tỷ, Hứa Lâm ta nhất định sẽ nhớ kỹ, chỉ là thực lực đệ hiện giờ không tốt, căn bản không có tư cách theo đuổi sư tỷ."

Kỷ Vô Song giờ mới hiểu, hóa ra Hứa Lâm hắn cảm thấy không xứng với mình, mới không dám biểu lộ cõi lòng, chứ thật ra hắn thích mình, cũng sợ mình không tiếp nhận.

Nam nhân ưu tú như vậy, lại vẫn hèn mọn trước mặt mình, Kỷ Vô Song được thỏa mãn tâm lý rất lớn.

Hơn nữa Hứa Lâm thật sự muốn tới bên cạnh lão bà bà kia, có thể tiện hạ dược hơn, quả thực chính là một công đôi việc.

"Được, tỷ sẽ giúp đệ cầu tình, thí kiếm đại bỉ, chờ đệ lấy được hạng nhất."

Hứa Lâm không buông tay nàng ta ra, ngược lại tiếp cận một chút, kéo nàng ta vào trong lòng ngực, "Sư tỷ người mỹ thiện tâm, đệ sẽ nỗ lực làm mình xứng đôi với tỷ."

......

Ba ngày trôi qua, Tư Hàn hắn đã ba ngày không thấy nàng, ở Đà La điện này bây giờ chỉ còn mình hắn, yên tĩnh đến nỗi tiếng côn trùng kêu vang cũng có thể nghe.

"Đệ nói Mạn trưởng lão sao, ta nghĩ chắc người đi bế quan rồi." 

Chu Phong đem bảng tên báo danh thành công cho hắn, "Trước kia Mạn trưởng lão cũng thường xuyên bế quan, nhưng do thu nhận đệ nên người mới không đi."

Trong lòng Tư Hàn hơi trầm xuống, hành tung của nàng, hắn là từ trong miệng người khác biết đến.

Nàng vẫn luôn bồi ở bên người hắn, hiện giờ bế quan rồi.

"Không sao đâu, chờ Mạn trưởng lão ra tới, đệ cần phải cho người thấy đệ đạt được thành tích tuyệt vời nào đó thì sao."

Giữ bảng tên, Tư Hàn đi lên sơn động trên núi Đà La khả năng là nơi nàng bế quan, khi hắn bị kết giới ngăn cản, trong lòng có cảm giác, nàng ở chỗ này.

"Sư phụ!" 

Hắn hô to vào bên trong, nhưng không ai đáp lại.

[Chủ nhân, vai ác tới tìm ngài, ngài có nên...]

Không đi, nhiệm vụ chủ tuyến của ta là thành công phi thăng, cần tĩnh tâm tu luyện.

[Nhưng ngài có thể bế quan ở Đà La điện được mà.]

Như thế ta sẽ bị quấy rầy.

"Sư phụ, sư phụ bế quan vì sao không nói với đồ nhi một tiếng? Đồ nhi đợi người vài ngày, vẫn là từ trong miệng người khác biết được tin tức của người, sư phụ, có phải sư phụ tức giận hay không? Là nơi nào đồ nhi làm không tốt, chỉ cần sư phụ nói đồ nhi nhất định sẽ sửa!"

Người bế quan tốt nhất không nên bị quấy rầy, Tư Hàn phản ứng lại, vội vàng xin lỗi, "Sư phụ, đồ nhi chờ sư phụ bế quan ra, rồi nói chuyện sau, thí kiếm đại bỉ, đồ nhi nhất định sẽ lấy được hạng nhất!"

Ở bên ngoài nói trong chốc lát, Tư Hàn mới rời đi.

Thí kiếm đại bỉ đúng hẹn tới, vài ngày rồi Tư Hàn cũng chưa chợp mắt, muốn luyện kiếm thuật đến cực hạn.

Đệ tử nhập môn trong vòng năm năm toàn bộ đã đến, tất cả mọi người đứng ở phía dưới, trên đài như cũ là những người lúc trước, chẳng qua thiếu mất thân ảnh .

Trong đám người, tầm mắt Hứa Lâm và Tư Hàn chạm nhau, Tư Hàn nắm chặt kiếm, thu hồi ánh mắt.

Hai người này xem như là khiến người chú ý nhất trong số đệ tử mới, người khác thấy bọn họ, đều chủ động tránh đi một chút.

Thí kiếm đại bỉ là hai hai lên đài, bên thắng chờ đợi phân phối một lần nữa, lại lần nữa hai hai thi đấu.

Người tham gia báo danh không đến một trăm, Tư Hàn đánh xong mấy trận tỷ thí trước, đệ tử quan sát phía dưới đều là không thể tưởng tượng nổi, người ngay từ đầu bị Thiên trưởng lão từ chối muốn đuổi đi, thì ra thực lực mạnh như vậy, cảm khái hắn, đồng thời cũng nghĩ đến đây đều do Mạn trưởng lão dạy ra, bọn họ tức khắc hâm mộ, đáng tiếc Mạn trưởng lão không thu đệ tử nữa.

Người không phân cao thấp với Tư Hàn, dĩ nhiên là Hứa Lâm, hắn ra chiêu so với Tư Hàn thì hoa lệ hơn rất nhiều, từng chiêu xinh đẹp đánh trúng chỗ hiểm.

Lúc sau Kỳ Vô Song đụng phải Hứa Lâm, không nghĩ cũng thua, không phải do nàng ta nhường, mà do thực lực Hứa Lâm xác thật tương đối mạnh.

Mà Tư Hàn, gặp phải Chu Phong.

Thông qua lúc trước hắn thắng lợi mấy trận, Chu Phong cũng lấy thái độ nghiêm túc ra tới, đáng tiếc cũng thua.

Trước khi Chu Phong xuống đài vỗ vỗ vai hắn, "Sư đệ, cố lên."

Thời gian thoảng qua, thế nhưng đã tới buổi tối, màn đêm bao phủ, xung quanh dựng lên đuốc, để mọi người tiếp tục quan sát.

Mà hai người cuối cùng của đại bỉ, cư nhiên Là Hứa Lâm và Tư Hàn.

Một người là thiên tài lúc trước kinh diễm mọi người, một người là phế nhân thiếu chút nữa sẽ bị xua đuổi.

Bọn họ chưa từng nghĩ đến, sẽ thấy hai người kia cùng đài tỷ thí.

Nhân trưởng lão xụ mặt ra hiệu, "Bắt đầu!"

Tư Hàn dẫn đầu phòng thủ, sau khi nhìn rõ đường kiếm Hứa Lâm, liền bắt đầu công kích, không nghĩ dự đoán vẫn luôn tinh chuẩn sơ suất, hắn không có đụng được Hứa Lâm một phân nào, đồng dạng Hứa Lâm cũng không đụng được đến hắn.

"Ta chưa bao giờ nghĩ tới, ngươi có thể cùng ta tranh hạng nhất này."

Tư Hàn nắm kiếm, trong miệng niệm thuật pháp vào trên thân kiếm, lần nữa tiến lên hướng tới Hứa Lâm.

Hai người đánh đến khó bỏ khó phân, người ở dưới đài xem cũng thấy tuyệt vời, như thể lúc trước bọn họ chỉ là chơi đồ hàng, đây mới là tỷ thí thật sự.

Đặc tính của Tư Hàn giống như là thời gian càng dài thì hắn càng có lợi, ở trong tỷ thí kế tiếp thế nhưng có thể tiếp xúc gần đến Hứa Lâm.

Kỷ Vô Song nhìn Hứa Lâm sau một lúc lâu không có tiến triển, trong lòng cũng nóng nảy không kiên nhẫn, thừa dịp người phía dưới lại lần nữa kinh hô, nàng ta phất tay không một tiếng động đánh đi một cái thuật pháp, Nhân trưởng lão làm trọng tài, hoàn toàn coi như không phát hiện.

Linh kiếm Tư Hàn sắp đánh trúng Hứa Lâm, đột nhiên dưới chân lảo đảo, linh kiếm Hứa Lâm cắt qua ngực hắn, nếu hắn lại lùi trễ một bước, thì sẽ đâm trúng tim.

Hứa Lâm nhíu mày, mới nãy, đáng lẽ ra hắn là người thua mới đúng.

Khí huyết không thông, miệng Tư Hàn bất giác phun ra máu.

Mọi người cũng bị biến cố này làm hoảng sợ, luôn thế, Tư Hàn thua, hạng nhất là Hứa Lâm.

Xếp hạng nhì, Tư Hàn gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất, bên tai là người khác chúc mừng Hứa Lâm, hắn thua, hắn thua.

Người khác chỉ cho rằng hắn không cam lòng mình hạng nhì, mới chậm chạp bất động, nhưng chỉ có hắn và Hứa Lâm biết rõ, hắn mất đi tư cách làm đồ nhi của nàng.

Chu Phong kéo hắn đến một bên, muốn giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, lúc này hắn, giống như tàn dư rách nát, tựa như đến một cọng rơm cũng có thể biến hắn thành phế tích.

Hứa Lâm đạt được hạng nhất có thể đưa ra thỉnh cầu với môn chủ và sư phụ của mình, hạng nhì Phong Giác có thể đưa ra một yêu cầu với sư phụ.

Mọi người đều muốn biết Hứa Lâm sẽ đưa ra yêu cầu gì, chỉ thấy hắn quỳ xuống nói với Nhân trưởng lão: "Ân tình sư phụ, kiếp sau lại báo, đồ nhi muốn giải trừ quan hệ sư đồ của chúng ta."

Nhân trưởng lão không bạo nộ như trong tưởng tượng, hắn bình thản đồng ý.

Mọi người không thể tưởng tượng mà bàn tán với nhau, âm thanh càng lúc càng lớn, ai cũng không biết Hứa Lâm suy nghĩ cái gì.

Rồi sau đó Hứa Lâm đến trước mặt môn chủ, yêu cầu khen thưởng là, "Đệ tử muốn trở thành quan môn đệ tử của Mạn trưởng lão."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro