Chương 54: Vị diện 2 - Đại vương, thần thiếp tới lấy mạng chó của ngài!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doanh Chính sững người.

Suýt nữa hắn quên mất, rượu giao bôi cũng là rượu hợp cẩn, chỉ có thể cùng chính thê kết tóc cộng ẩm uống.

Cho nên nàng cảm động rơi lệ là nghĩ rằng hắn đối đãi nàng như chính thê sao?

Nàng uống vào nửa chén, ý tứ chính là nguyện ý trở thành thê tử của hắn. 

Nhưng cái này vốn không hợp với lễ pháp, nàng sợ hắn sẽ bị trời phạt cho nên mới ném chén rượu đi?

Sau khi nghĩ thông suốt tất cả sự việc, hắn càng thấy xấu hổ không chịu nổi.

Nàng dùng thành ý chân tình đối đãi với hắn, vì từng hành động của mình, thậm chí chỉ vì một câu nói mà vui đến phát khóc, mà hắn căn bản không phải ý tứ kia, thậm chí nói ra việc uống rượu giao bôi, chỉ là vì thăm dò nàng có hạ độc vào trong chén rượu hay không mà thôi.

[Hảo cảm nam chủ Doanh Chính +10, tiến độ trước mắt 57/100]

Hắn đưa tay sờ sờ đầu tiểu yêu tinh, đáy mắt xẹt qua một tia xấu hổ,

"Mạn Sa ngốc."

"Thần thiếp mới không ngốc!"

Nàng bất mãn hừ một tiếng.

Làm sao không ngốc, ngốc đến mức coi là hắn động chân tình đối với nàng, ngốc đến mức vì cái hư giả tình ý này mà phản kháng lại vận mệnh của bản thân.

Một cái mật thám ngốc như vậy, thật là... Để tâm hắn đau.

Hắn ôm nàng vào trong ngực, trong mắt trìu mến vô hạn.

Bạch Hổ ở trong thần thức nhìn xuống, tức đến mức đấm ngực dậm chân,

[Ngốc? Nam chủ, ngài mới là ngu ngốc nhất đấy!]

Hắn vuốt ve an ủi chỉ chốc lát, nàng đột nhiên từ trong lòng của hắn chui ra ngoài, khẩn trương nhìn về phía trên bàn,

"Đồ ăn muốn lạnh rồi..."

Doanh Chính lại bị nàng kéo đến trước bàn, đối mặt với đồ ăn rực rỡ muôn màu như vậy, không biết có món nào có độc hay không.

Mạn Sa còn chưa có ngồi xuống, lại chờ không nổi mà kẹp cho hắn một đũa thịt kho tàu, hai mắt tràn đầy mong đợi nhìn hắn.

Trong bát cơm trắng hiện ra một miếng thịt mỡ màu mật ong lộng lẫy, trơn dầu lập loè toả sáng, nhìn qua rất hấp dẫn.

Nhưng có ăn được hay không, đối với hắn mà nói, thì đây là cái lựa chọn lưỡng nan.

Mặc dù độ thiện cảm của hắn đối với nàng đã đủ cao, nhưng mà cái thân phận mật thám này như nghẹn ở cổ họng, khiến hắn không có cách nào tín nhiệm nàng trăm phần trăm.

Độc trong giang hồ nhiều như vậy, cho dù hắn có ám vệ tinh anh bảo hộ, nhưng cũng không kịp, hắn không có cách nào bình tĩnh như lúc đối mặt với chuỷ thủ sắc bén được.

Thế nhưng đối mặt với nụ cười ngọt ngào của Mạn Sa, trong mắt như lại chất chứa chờ mong nồng nàn đến vậy, khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

Doanh Chính cầm lấy đôi đũa nặng nghìn cân vô hình, cơ hồ là mang theo ván cược vận mệnh của hắn, kẹp miếng thịt kho tàu kia, nhưng đột nhiên nó lại biến mất trước mắt hắn!

"Đại Vương, Quý tần nương nương thứ tội, để nô tài thử trước."

Hắn quay đầu nhìn thì thấy một thái giám mập mạp kẹp khối thịt kia đi.

Lúc này Doanh Chính mới nhớ tới, hắn còn có thái giám thử đồ ăn!

Cho nên, vừa nãy lòng hắn xoắn đi xuýt lại thật sự là phí công!

Nhưng ánh mắt chuyển tới trên mặt nàng đang ủy khuất kia, tâm vừa cởi bỏ lại nhấc lên.

Hình như hắn thấy được bộ dáng một con tiểu hồ ly đáng thương cụp hai tai với cái đuôi xuống.

"Không cần"

Doanh Chính miệng nhanh hơn não lập tức trả lời,

"Đồ ăn của Quý tần không cần thử."

Đây là tín nhiệm hoàn toàn!

Đôi mắt nàng mở to, lập tức phân phó thái giám thử đồ ăn,

"Không được, an nguy của Đại Vương là quan trọng nhất."

"Ngươi ăn thử, không chỉ ăn thịt kho tàu, cả một bàn đồ ăn với rượu ngươi đều phải thử một lần."

Nàng thản nhiên làm như vậy, càng làm cho Doanh Chính bài xích hơn,

"Không cần."

"Cần!"

"Thật sự không cần..."

"Nhất định cần!"

Thái giám béo thử đồ ăn nhìn hai người kẹp lấy miếng thịt đưa qua đẩy lại trước mặt, trong lòng ủy khuất ba ba, thậm chí có chút muốn khóc, thầm nghĩ:

"Thịt này trông thật ngon, rốt cuộc hai người có để ta thử hay không."

Ngay tại lúc hai người không phân thắng bại, Mạn Sa bỗng nhiên trợn mắt, rít lên một tiếng phá tan bầu trời,

"Đại Vương! Mặt của ngài làm sao vậy?!"

Mặt?

Chẳng lẽ lại dính vết bẩn gì hay sao?

Doanh Chính không nhìn thấy, đưa tay sờ thử, cũng không có sờ đến dị thường gì.

Vừa kỳ quái suy nghĩ muốn hỏi nàng, liền thấy nàng thất kinh một tay đè tay của hắn xuống, dùng hai cánh tay bắt được xiết chặt, sau đó cao giọng phân phó Triệu Cao,

"Nhanh! Lập tức mời tất cả thái y trong cung tới đây! Nhanh lên!"

Ngay cả Triệu Cao luôn luôn trầm ổn cũng bối rối giống như nàng, đáp ứng nhanh đến không kịp đáp liền chạy ra cửa, bàn chân trượt một cái kém chút ngã sấp xuống.

"Thế nào?"

Doanh Chính bị hành động lạ lùng của hai người làm ngơ người, vừa rồi không cho gọi thái y chính là nàng, hiện tại nóng nảy tìm thái y cũng là nàng,

"Thân thể nàng không thoải mái?"

Còn nàng thì lại mắt điếc tai ngơ, mặt mũi tràn đầy lo lắng hỏi lại hắn,

"Đại Vương, ngài có thấy nơi nào không thoải mái không?"

Doanh Chính hơi nhíu lông mày, lắc đầu, rất là không rõ nàng đây là khẩn trương cái gì, hắn không phải rất thoải mái sao?

Nghĩ đến vừa rồi nàng thét chói tai vang nói mặt của hắn, liền phân phó thái giám bên cạnh,

"Mang gương tới đây."

Không nghĩ tới kia nô tài nghe mệnh lệnh, không chỉ không làm theo, ngược lại "Phù phù" một tiếng quỳ xuống, vừa run rẩy vừa kêu lên,

"Đại Vương thứ tội!"

Mà tiểu yêu tinh trước mặt hắn nghe được, tay đang nắm cũng xiết chặt.

Trong lòng hắn hơi hồi hộp một chút, biết bản thân xảy ra vấn đề rồi.

Bỗng nhiên hắn từ trên ghế đứng lên, nhanh chân bước đến trước bàn trang điểm của nàng, soi lấy.

Chỉ thấy gương mặt sạch sẽ lúc đầu bây giờ lít nha lít nhít vô số đốm màu đỏ!

Không lớn, nhưng rất nhiều, hiện lên đầy cả khuôn mặt, nhìn thấy càng đáng sợ.

"Đại Vương!"

Nàng khẩn trương đi qua, vội vàng trấn an nói,

"Có thể là vừa rồi ngài đụng phải rượu cho nên bị dị ứng. Trước mắt ngài đừng lo lắng, thái y lập tức tới ngay."

Nhưng hắn thì lại không cho là như vậy.

Hắn thích uống rượu, lại chưa từng có loại phản ứng này, mà vừa nãy hắn căn bản không có uống một giọt rượu nào vào trong bụng, làm sao có thể bị dị ứng được?

Nàng đang cố ý an ủi hắn mà.

Hắn "Ừ" một tiếng, thấy sắc mặt Mạn Sa khó coi còn phải cứng rắn gạt ra nụ cười đến trấn an hắn, liền dắt tay của nàng đến giường Quý phi ngồi, cùng nhau chờ thái y, thậm chí, còn vỗ vỗ tay của nàng, nói rằng nàng đừng lo lắng.

Trên mặt không đau không ngứa, thân thể cũng không có gì khác thường, hắn cũng không có nghĩ xa xôi. 

Có lẽ chỉ là mấy ngày gần đây ngủ ít, không có nghỉ ngơi tốt, hoặc là đụng phải đồ vật kích thích gì đó.

Đợi đến khi thái y tới bắt mạch, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, lúc ấy hắn mới ý thức được sự tình nghiêm trọng.

Vị thái y trẻ tuổi kia mặt mũi tràn đầy ngưng trọng, không dám kết luận, liền ghé vào tai lão thái y râu tóc bạc phơ bên cạnh nói một lèo.

Lúc đầu lão thái y ở bên cạnh bình chân như vại, bỗng nhiên hai mắt đục ngầu trợn to, vội vàng run run rẩy rẩy đi tới bắt mạch.

Làn da nhăn nheo như vỏ quýt đặt lên trên cổ tay Doanh Chính, hắn cảm giác kinh mạch của mình mạnh mẽ nhảy lên trong chốc lát, đột nhiên toàn thân lão thái y chấn động, quỳ rạp xuống đất,

"Bẩm Đại Vương, là... là bệnh đậu mùa!"

Trong nháy mắt thiên điện vang lên âm thanh hít không khí.

Đồng thời, Doanh Chính cảm thấy huyết dịch cả người đều lạnh xuống.

Đậu... mùa?

Hai chữ vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, lại kinh khủng đến cực điểm, trong cung không phải không có người qua khỏi, chỉ là chưa bao giờ trị khỏi.

Giờ phút này trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm.

Bệnh này so với trực tiếp phán quyết hắn chết có chỗ nào khác nhau?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro