Tây Lâu - 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất

Biên tập: Yến Phi Ly

.

Lần đầu tiên Lục Diêu gặp Bùi Kiếm Văn là tại quán trà bên quan đạo Ứng Thiên. Chuyến này tuy là công sai nhưng làm việc cần che giấu thân phận, Lục Diêu tất nhiên không mặc quan phục phi ngư chói mắt kia, Tú Xuân đao cũng đổi thành thanh kiếm tầm thường.

"Tiểu ca cho một bình trà ngon." Bùi Kiếm Văn nhảy xuống ngựa, cũng không thèm cột lại đã bước vào quán trà, chọn cái bàn không người ngồi xuống "Cho thêm đĩa đậu phộng."

"Có ngay." Tiểu nhị mang theo ấm nước rót cho y chén nước mát giải cơn khát rồi mới đi về phía sau pha trà.

Trong quán trà không ít người nghỉ chân, tán gẫu cười đùa, phe phẩy phiến quạt đuổi nóng, khí hậu trong tiết Mang chủng(*) rất nóng nực. Lục Diêu phong trần mệt mỏi mặc y phục cũ, tay trái ngăn ánh nắng chiếu tới, tay phải cầm chén trà đã vơi phân nửa, bên cạnh bàn bao nhiêu người cũng không ảnh hưởng tới tâm tư của hắn.

(*) tiết Mang chủng: vào ngày mùng 5, 6, 7 tháng sáu

Chốc lát, đồ Bùi Kiếm Văn muốn đã có trên bàn, y liền gọi tiểu nhị đưa tới khăn lau tay, vừa ăn đậu phộng vừa chờ trà nguội. Con ngựa trắng thả rông kia cũng rất thông minh, phất phất đuôi thong thả gặm cỏ, chờ chủ ăn no uống say lại lên đường. Phía xa xa, một đám bụi mù mịt hướng thẳng đến đây, khiến Bùi Kiếm Văn không khỏi nâng mi.

Thính lực của y tốt, không thấy bóng người nhưng sớm nghe tiếng chân, thanh âm cấp bách mà loạn, gấp rút mà nặng nề, hiển nhiên là vội đi sợ đêm tối, không biết bao lâu rồi chưa nghỉ chân.

Bùi Kiếm Văn là kẻ yêu ngựa, phát giác đám ngựa kia đã là nỏ mạnh hết đà, còn chạy nữa sợ là sẽ mệt chết, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Đến gần lập tức thấy rõ người tới, lại không khỏi thầm nghĩ một câu thì ra là thế, khóe miệng khẽ nhếch thành nụ cười mỉa mai.

Bọn hoạn quan không coi mạng người ra gì mà thôi, Bùi tiểu gia uống một hơi trà còn ấm, thầm nghĩ nếu chúng biết quý tính mệnh mới là trò cười trong thiên hạ. Tuấn mã chưa từng nghỉ ngơi lướt qua quán trà, rồi lại đột nhiên bị ghìm chặt dây cương, vừa chuyển quá nửa vòng thì khựng lại. Lực đạo kéo thế này ngựa làm sao chịu nổi, thê lương hí dài, chân trước uể oải quỳ xuống đất, không biết là đột nhiên mất lực hay là gãy chân té nhào.

Lập tức người này nhảy lên, công phu xác thực rất đẹp mắt, lúc ghìm ngựa liền đạp chân, cũng không thấy mượn lực như thế nào, thân mình đã bay lên ba thước, ngựa dưới thân kẻ đó ngã nhào, người thì nhảy xuống đất không chút hoảng hốt. Cũng không ai dám kêu một tiếng hay, người trong quán trà đều giống nhưu bị hóa đá, mắt thấy sát tinh này từng bước đến gần, đừng nói lên tiếng ngay cả hít thở cũng nhẹ đi vài phần, sợ rước họa vào thân.

Người đời đều biết, thủ hạ của Đông Hán Đốc chủ ngoài Chưởng hình Thiên hộ cùng Lý hình Bách hộ, còn có Chưởng ban, Quản đốc, Ti phòng hơn bốn mươi người, chia làm mười hai khối Tí Sửu Dần Mão, khối Quản sự mang mũ tròn, giày tao, mặc hạt sam, người tới đúng là dáng dấp sứ giả. Nói đến thì người này xác thực Lục Diêu từng gặp qua mấy lần, mặc dù không quen biết, khuôn mặt này hắn cũng nhận ra được.

Lục Diêu lần này lo việc chưa phục mệnh với Hán công, không muốn lộ thân phận phiền toái nên chỉ ngồi im qua loa liếc mắt đánh giá một cái, rồi theo mọi người cúi thấp đầu, lấy khuỷu tay chống bàn, cầm chén trà che bớt gương mặt.

Người kia đi tới gần quán trà, không đi vào cũng không mở miệng muốn nước trà, chỉ quét một vòng xung quanh, thanh âm lạnh lùng hỏi "Ngựa trắng ngoài kia là của ai?"

Bùi Kiếm Văn không trả lời, tay lấy vài hạt đậu, vừa chậm rãi mà lột vỏ, vừa thẳng tắp đối diện hai mắt người kia.

Quản sự khối Dậu tên là Đinh Tảm, mặc dù hận thằng nhãi trước mặt này có ánh mắt khiêu khích không biết sống chết, nhưng cũng hiểu được nhiệm vụ khẩn cấp, ngay cả một câu tiếng Quan thoại cũng khinh thường nói, trực tiếp phi thân tới hướng con ngựa trắng cách đó không xa.

Hắn có tâm khoe khoang công phu, dưới chân sử dụng chính là chiêu chim én đạp nước mà hắn đắc ý nhất, nhẹ nhàng bay vút, không dính bụi trần, đến trước mặt tay nắm yên, phi thân lên ngựa, thân pháp quả thật tinh diệu. Bên này Bùi Kiếm Văn cũng không nóng nảy, trên mặt treo vẻ mặt chờ xem kịch vui.

Đinh Tảm vươn tay nắm chặt dây cương, hai chân kẹp chặt, không ngờ khi hắn nhảy lên ngựa trắng lại thuận theo như thỏ nhỏ, rồi lại bất ngờ chạy chậm hai bước mới đột nhiên dựng thẳng thân, may là Đinh Tảm ứng biến nhanh nhạy, cũng vội vàng ổn định thân mình.

Bình thường ngựa nhảy lên chỉ cao tầm một người, nhưng chân sau con ngựa này cực kỳ có lực, một đạp nhảy lên mấy thước, đá hậu cũng không theo lẽ thường, nghiêng ngả lảo đảo, góc độ xảo quyệt. Khinh công Đinh Tảm mặc dù giỏi nhưng dù sao cũng chưa thuần hóa ngựa bao giờ, nhất thời chân tay lóng ngóng, kẹp không được bụng ngựa, chỉ đành phải dùng sức ghìm dây cương.

Ngựa lại ngừng bước lui về phía sau, đầu rũ xuống đất, lực đạo cực đại kéo hắn không kịp đề phòng nằm úp sấp xuống trước. Cái này cũng chưa xong, thấy người lạ trên lưng chưa bị giãy thoát, ngựa không thoải mái hệt như chủ của nó, lần thứ hai đứng thẳng dậy, chân sau nghiền một cái, biến đổi nhảy nhót không ngừng, trái quăng phải giật, biến chuyển tiến lui khiến cho Đinh Tảm điên đảo khó chịu không thốt nên lời. Lúc đầu hắn còn dựa vào sức lực giữ vững thân mình, ngửa tới ngửa lui một phen sức lực sớm tiêu tan tám phần, lúc này miễn cưỡng ngồi trên lưng ngựa đã là tư thái chật vật.

Cơn giận của Đinh Tảm xông thẳng lên não, nhưng cũng chỉ đành giở lại trò cũ, đạp chân thoát thân xuống ngựa, không còn đắc ý như vừa rồi, lảo đảo một bước mới tự đứng vững. Lòng dạ hắn cồn cào buồn nôn, chân vừa chạm đất đã kiềm chế không nổi, rút bội đao bên hông, một lòng muốn cho súc sinh bướng bỉnh này mất mạng.

Từ sau Thiên Khải(*) năm thứ tư, Đông Hán Đốc chủ Phùng Phượng nắm giữ nội các một tay che trời, dưới quyền đương kim thiên tử. Đông Hán và cẩm y vệ sớm đã là trên danh nghĩa, trong âm thầm bị Phùng Phượng hợp nhất dưới trướng, ngay cả Lục Diêu là quan tam phẩm chỉ huy cẩm y vệ, thấy Phùng Phượng cũng phải quỳ xuống kêu một tiếng Hán công.

(*)Thiên Khải: niên hiệu Minh Hi Tông, Chu Do Hiệu (năm 1621 - 1627)

Chủ tử quyền thế ngập trời, nô tài cũng được tăng thể diện, chuyện Xưởng vệ ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh Lục Diêu sớm đã tai nghe mắt thấy nhiều lần, ngày thường đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, lúc này cũng nổi lên tâm yêu tài, không nỡ thấy tuấn mã khó gặp bị làm khó, lập tức tay trái ấn bàn, ám kình vừa khéo léo mà lại chuẩn xác, ống đũa trên bàn không chút lay động, chỉ có đũa gỗ nảy lên, tay phải khẽ bắn ra, chiếc đũa liền giống như mũi tên nhắm thẳng tới cổ tay cầm đao của Đinh Tảm.

Khi Đinh Tảm rút đao cũng là lúc Bùi Kiếm Văn bay ra khỏi quán trà, thân hình nhanh quỷ mị so với chiếc đũa kia không chậm hơn bao nhiêu. Lục Diêu nhìn thấy rõ ràng, thầm nghĩ chủ nhân của con ngựa này cũng là cao thủ, một vật thể bắn ra như gió trước mắt người khác, chính là hạt đậu mới lột vỏ chưa cho vào miệng kia. Hạt đậu bắn nhanh ngoan độc, thẳng nhắm tới mắt Đinh Tảm, nếu trúng chắc chắn sẽ mù lòa.

Lục Diêu e ngại Hán công, lực đạo đắn đo, chỉ muốn ngăn đao chứ không muốn đả thương người, đang nghĩ tới tung thêm một chiếc đũa đánh bay hạt đậu kia, nhưng thấy đối phương đã có suy nghĩ giống hắn, bóng dáng vật thể thứ hai tới sau mà khắc chế trước, có điều đều không phải cứu người, cũng là họa vô đơn chí, hạt đậu đánh lên cán đũa, góc độ diệu kỳ vô cùng, đũa gỗ phút chốc bị bẻ cong, bay nhanh tới cổ họng Đinh Tảm.

Chuyện tới nước này Lục Diêu đành dứt bỏ ý niệm cứu người, chỉ không khỏi thầm khen một tiếng giỏi trong lòng. Không chỉ là vì công phu ném ám khí, càng bởi vì lúc người này bắn ra ám khí thứ hai, giữa không trung lưu loát xoay thân, quay lại quán trà ngồi vào chỗ của mình. Khinh công liền mạch lưu loát chính xác, Lục Diêu thầm nghĩ kẻ ấy ngang ngửa với mình.

Đinh Tảm cũng không phải bình thường, vào thời khắc chỉ mành treo chuông dùng hết sức lui đao né tránh, tránh được hai thứ ám khí ngoan độc. Nhưng mà thị lực của hắn không bằng Lục Diêu, rõ ràng nhìn thấy chiếc đũa kia, lại không thấy rõ vật lạ lướt qua.

Hắn trợn mắt trừng hướng nơi chiếc đũa phát ra, vừa muốn làm khó dễ, lòng lại đột nhiên lộp bộp. Lục Diêu mặc dù thấy Phùng Phượng thì phải quỳ xuống, nhưng một tên Quản sự trêu chọc không nổi vị chỉ huy cẩm y vệ này. Lục Diêu trong quán trà mang ánh mắt thâm trầm, Đinh Tảm không biết hắn vì sao cũng ở đây, nhưng ánh nhìn này rõ ràng là cảnh cáo hắn không cần nói nhiều.

"Thật dễ dàng cho hắn!" Mắt thấy cẩu quan kia dừng một chút, quả nhiên chỉ liếc mình một cái, không nói gì liền vội quay đầu đi về hướng Ứng Thiên phủ, Bùi Kiếm Văn kinh ngạc hừ một tiếng, âm thầm cười khẩy "Chỉ là lũ chó cậy chủ dọa người!" Cúi đầu nghĩ nghĩ, Bùi Kiếm Văn quay đầu nhìn vị bên cạnh mới vừa rồi ngăn đao "Đa tạ."

Y cười nâng cằm, mang vẻ đắc ý, tay dùng sức ấn một hạt đậu, cuối cùng một hạt bay lên, vững vàng lọt vào miệng Bùi tiểu gia. Lục Diêu lúc này mới quay đầu nhìn thẳng mặt mày Bùi Kiếm Văn, không khỏi kinh ngạc thầm nghĩ, bản lĩnh như thế mà lại vô cùng trẻ tuổi.

Người trước mắt mơ hồ nhỏ hơn mình sáu, bảy tuổi, cùng lắm khoảng đôi mươi, bên ngoài là y bào nguyệt sắc, thắt lưng cùng màu thêu ba đóa sen, hông đeo ngọc bội, bên trong mặc sấn bào hồng đào, hai chân bắt chéo, chân mang giày lụa trắng, mũi chân còn nhàn hạ khẽ rung. Trong quán trà ngoài hai bàn không bóng nắng thì chỉ có hai người, ánh nắng chiếu vào trên mặt bàn, phía sau mọi người chưa hồi thần vẫn lặng ngắt như tờ, tựa như sân khấu kịch, người đều là làm nền, chỉ đợi vị đương gia diễn trò kia cử động dưới đài mới rền vang tiếng khen hay.

Lục Diêu đột nhiên nhớ tới trước khi lên đường, hắn từng theo Hán công tới Đạm Phấn lâu nghe thuyết thư uống trà. Nắng tà cũng chiếu vào nhã thính lầu hai, chỉ là nước trà trong tay so với hiện tại thơm hơn nhiều. Màu nước như ngọc, mà lại nghe tiên sinh thuyết thư giảng tới chỗ thú vị, ông ta gõ một nhịp, gương mặt tươi cười nói "Nhìn tướng mạo người tới, mặt như mỹ ngọc, mắt sáng long lanh, mày đen khí phách, tà nhập thiên thương. Đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, đen tựa nước sơn, trắng như phấn điểm. Gương mặt túc mãn, mũi như ngọc trụ, miệng tựa đồ chu, răng như toái ngọc, cưỡi trên bạch mã, yên ngựa tiên minh, quả nhiên là niên thiếu rực rỡ, thiếu niên anh hùng!"

"Vừa rồi đa tạ vị nhân huynh này trượng nghĩa tương trợ, tại hạ Bùi Kiếm Văn của phủ Hàng Châu." Bùi Kiếm Văn thu lại vẻ mặt ngạo mạn, hai tay ôm quyền nói lời cảm tạ.

"Tên rất hay, quả nhiên là văn võ toàn tài." Lục Diêu cười nói "Lời tạ ơn không dám nhận, tại hạ Ứng Thiên phủ Lục Diêu."

"Ồ? Tên này lại không tốt." Bùi Kiếm Văn cười lớn "Nhạn lai tín vô bằng, lộ diêu mộng nan thành. Không may mắn lắm."

"Ngươi tại sao không nói lộ diêu tri mã lực, nhật cửu kiến nhân tâm?" Lục Diêu theo y nói đùa.

"Hay cho câu lộ diêu tri mã lực, nhật cửu kiến nhân tâm!" Bùi Kiếm Văn cởi mở cười lớn, lấy trà thay rượu kính Lục Diêu "Tiểu đệ còn có việc riêng chưa xong, hôm nay cáo từ trước. Nếu sau này còn gặp lại, nhất định phải học hỏi Lục huynh câu 'nhật cửu kiến nhân tâm'!"

Thực ra ngày đó ở Đạm Phấn lâu, câu chữ hoa mỹ Lục Diêu sớm nhớ không rõ ràng. Tựa như gió mát thổi đến, hoa rơi rực rỡ, từng câu từng chữ đều đánh tan, hỗn độn mà phiêu đãng khắp nơi, cuối cùng vùi trong bụi đất. Chỉ có tám chữ cuối cùng Lục Diêu chân chính nhớ rõ, tươi đẹp như sấm xuân Kinh trập(*), cảnh sắc ấm áp trong tiết Mang chủng. Chỉ nghe rõ ràng một câu -- niên thiếu rực rỡ, thiếu niên anh hùng!

(*) Kinh chập: vào ngày mùng 5 hoặc 6 tháng ba.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro