13.14.15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạng Không Còn Lâu [13] Ly Tao

[Cáo] Ly Tao là một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc do Khuất Nguyên sáng tác. Bài thơ dài 370 câu miêu tả về tâm sự của ông.

******

Lục Văn Tây đột nhiên có cảm giác thông suốt, cảm thấy ý nghĩ này rất có lý, liền bảo Hứa Trần tắt máy tính.

Lúc rời khỏi nhà Đặng Huyên Hàm, Lục Văn Tây nói với Hứa Trần: "Cậu ra giá cái vòng cổ này đi, tôi mua."

"Không có khả năng bán cho anh." Hứa Trần lập tức từ chối.

"Cậu cứ ra giá đi, chỉ cần không thái quá tôi sẽ mua ngay, tôi nói thật đó, thứ này rất hợp với những người làm minh tinh như tôi, ẩn thân rồi sẽ không bị chụp ảnh, có thể làm rất nhiều việc không thể."

"Thật sự không thể bán, bằng không bị trưởng bối biết, họ sẽ dùng tỏa hồn tỏa khóa tôi lại lôi về núi."

"Cậu không nói là được mà?"

Hứa Trần không trả lời, trực tiếp đưa tay muốn lấy lại vòng cổ của Lục Văn Tây, lập tức bị Lục Văn Tây nhanh nhẹn né tránh, đồng thời cò kè mặc cả: "Tôi thuê! Tôi thuê được không? Một ngày bao nhiêu tiền, cậu ra giá đi!"

"Không được."

"Một ngày hai ngàn được không? Cho tôi thuê mười ngày là bằng tiền lương cả tháng của người ta rồi."

"Thật sự không phải vấn đề tiền bạc."

"Không thì khoảng thời gian cho thuê cậu cứ đi theo giám sát, tôi khẳng định không làm chuyện xấu."

"Tôi phải đi học."

Lục Văn Tây nắm chặt vòng cổ cơ hồ sắp bật khóc tới nơi, bình thường diễn cảnh khóc cũng không chân thật được vậy: "Tôi thực sự cảm thấy cái này tốt nên mới muốn dùng vài ngày, thật sự không phải muốn làm chuyện xấu."

"Anh muốn làm gì?"

"Thể nghiệm cuộc sống."

"..."

"Chính là... ẩn thân lén vào cục cảnh sát vài ngày, xem hoạt động thực tế của bọn họ, qua vài ngày nữa tôi phải đi thử vai, đóng vai một cảnh sát, rất quan trọng." Lục Văn Tây thực nghiêm túc nói: "Không tin thì cậu cứ xem thử kịch bản của tôi."

"Vòng cổ không thể cho anh mượn." Hứa Trần vẫn kiên quyết.

"Thật sự, chỉ vài ngày thôi." Lục Văn Tây thân là nam nhi một mét tám thế mà lại mím môi làm nũng.

"Tôi có thể cho anh dùng bùa, nó cũng có hiệu quả ẩn thân."

"Cũng được, dùng thế nào, giống cái cậu thổi một hơi liền cháy à?"

"Không phải, trước khi dùng ngâm bùa vào nước một khắc, sau đó uống."

Lục Văn Tây lập tức làm ra biểu cảm nuốt phải ruồi, cảm thấy phương pháp này có chút ghê tởm, nào ngờ Hứa Trần còn bổ sung: "Hơn nữa chỉ có thể ẩn thân sáu tiếng, vượt quá thời gian sẽ bị lộ nguyên hình."

Nghĩ tới tình cảnh mình đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị trong cục cảnh sát, chắc chắn lại giật tít, nhưng không còn cách nào, chỉ đành gật đầu: "Được rồi."

"Một lá hai ngàn."

"..." Đột nhiên Lục Văn Tây cảm thấy tên nhóc Hứa Trần này không ngốc chút nào, đặc biệt là về phương diện tiền bạc, rất tinh ranh.

Nhưng, anh vẫn gật đầu đồng ý.

Tuy bị tính kế nhưng Lục Văn Tây trước giờ vẫn luôn 'coi tiền như rác' vẫn thực vui vẻ, cứ như một đứa ngốc vừa ca hát vừa trở về nhà. Mới vừa tiến vào cửa, Hứa Trần liền túm áo Lục Văn Tây lột vòng cổ bỏ vào túi rồi quay về phòng khách.

Lục Văn Tây đứng ở cửa bĩu môi, thấy trên tủ giày có thẻ thang máy mới mới nhớ ra sáng nay mình có bảo Doãn Hàm Vi làm, vẫn chưa đưa Hứa Trần nên gọi: "Này!"

"Không bán." Hứa Trần ló đầu ra.

"Fuck!" Lục Văn Tây ném thẻ thang máy và chìa khóa nhà qua: "Thẻ thang máy và chìa khóa nhà đấy, sau này đừng leo thang bộ nữa."

Hứa Trận chụp lấy hai thứ kia, nhìn nhìn một chút rồi hỏi: "Thẻ này chính là cái tôi quét một cái liền có thể từ cổng dịch chuyển vượt qua hai mươi hai tầng lầu à?"

Cổng dịch chuyển.

Cái tên thực đặc biệt, Lục Văn Tây gật gật đầu.

Hứa Trần cầm thẻ thang máy, tựa hồ rất yêu thích, tuy ngoài mặt vẫn không biểu lộ gì nhưng ánh mắt lại sáng bừng, Lục Văn Tây lập tức nhận ra.

Nhóc con này cũng khá đáng yêu.

Hứa Trần quay trở lại phòng, lôi di động ra nghịch, nghịch tới tận rạng sáng, cơ hồ quên mất thời gian.

Lục Văn Tây nằm ở phòng ngủ chính ngủ một giấc, tới rạng sáng thì mơ mơ màng màng tỉnh lại, bởi vì liên quan tới công việc nên anh rất hiếm khi được ngủ đủ giấc, gần đây có điều kiện ngược lại lại có chút không thích ứng, vừa sáng sớm đã tỉnh lại.

Với tay lấy điện thoại muốn xem thử xem là mấy giờ, mở khóa liền thấy là màn hình chat với Hứa Trần, hơn nữa còn đang hiện dòng chữ: đối phương đang gõ chữ...

Ách.

Lục Văn Tây dụi dụi mắt, nhìn lại thì phát hiện vẫn là đối phương đang gõ chữ...

Đoán Hứa Trần dùng khung chat với anh tập gõ chữ, Lục Văn Tây tâm tình tốt gõ chữ hỏi: đang gõ cái gì đó?

Rất nhanh bên kia gửi qua một đoạn chữ: Dư ấu hảo thử kỳ phục hề, niên ký lão nhi bất suy. Đái trường kiếp chi lục ly hề, quan thiết vân chi thôi ngôi, bị minh nguyệt hề bội bảo lộ. Thế hỗn trọc nhi mạc dư tri hề, ngô phương cao trì nhi bất cố...

...

Cả một bài Ly Tao, chỉ thiếu có vài chữ cuối.

Phỏng chừng đã luyện cả buổi rồi, lần đầu tiên Lục Văn Tây thấy một người dùng thơ để luyện gõ chữ, nếu bảo anh gõ cái này chắc gõ nửa ngày cũng không xong.

Lục Văn Tây: ồ, không tồi.

Hứa Trần: là Khuất Nguyên viết chứ không phải tôi.

Thế mà lại rep lại, tốc độ còn rất nhanh, khả năng học tập của nhóc này khá mạnh.

Lục Văn Tây: sao không ngủ?

Hứa Trần: học tập.

Phỏng chừng ý là học cách sử dụng di động.

Lục Văn Tây: nghỉ ngơi đi.

Hứa Trần: ừm.

Để điện thoại xuống, Lục Văn Tây nằm trên giường nhịn không được bật cười ngây ngô, cảm thấy tâm tình không tệ lắm, trở mình ngủ tiếp.

Hứa Trần out wechat, nhìn icon trên màn hình, cuối cùng nhấn mở thư viện hình ảnh, bên trong có ảnh tự chụp của Lục Văn Tây, Hứa Trần kéo hồi lâu vẫn chưa thấy điểm cuối.

Chiếc điện thoại di động này vốn là bên hãng điện thoại Lục Văn Tây đại diện đưa cho Lục Văn Tây dùng để quảng cáo, Lục Văn Tây chỉ dùng để chụp hình, vì thế hình ảnh bên trong đều là ảnh tự sướng của anh.

Hứa Trần nhìn một hồi mới phát hiện ở góc trên có ghi chú, tổng cộng có 1487 bức ảnh. Nhìn trong số chức năng quản lý có một dòng là xóa hết tất cả, Hứa Trần do dự một chút, cuối cùng quyết định quay trở lại. Nhấn mở bức ảnh đầu tiên liền thấy Lục Văn Tây đang làm dáng đáng yêu, xem tiếp thì có tấm lạnh lùng, tấm thâm trầm đáng yêu, còn có tấm làm mặt quỷ.

Đáng nói nhất là những tấm hình này đều chụp rất tốt, Hứa Trần xem hết cả một ngàn bốn trăm tám mươi bảy bức ảnh, không có tấm nào xấu.

Xem hình xong, Hứa Trần ngáp một cái, cung cung kính kính đặt di động qua một bên, đi tới bên cửa sổ thấy sắc trời bên ngoài thì không khỏi ảo não, giờ này rồi mà cậu vẫn chưa ngủ, thực không phù hợp với thói quen làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ của cậu, không tốt cho sức khỏe.

Vì thế Hứa Trần vội vàng chạy về giường, nằm quy củ, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Cố ngủ một hồi, Hứa Trần lại mở to mắt, liếc nhìn cái vật nhỏ nhỏ trên tủ đầu giường.

...

Sáng sớm hôm sau.

Doãn Hàm Vi vừa tới dưới lầu liền nhìn thấy Hứa Trần mặc quần áo cũ của mình, lưng đeo ba lô rách đi ra, lập tức chạy tới chào: "Tới trường hả?"

"Ừm, sáng nay có tiết."

"Đi đi, tôi lên đưa cơm cho lão đại."

"Ừm." Hứa Trần trả lời xong thì tiếp tục đi ra ngoài.

Doãn Hàm Vi có chút nghi hoặc.... lão đại yêu gì kỳ vậy nhỉ, sao để người yêu mình ăn mặc giản dị như vậy, lẽ nào cố ý che dấu?

Doãn Hàm Vi lên nhà, nhấn chuông cửa, đợi một lúc rồi tự dùng chìa khóa mở cửa vào nhà, chú ý thấy Lục Văn Tây tựa hồ vẫn chưa rời giường nên cũng không quấy rầy, đặt bữa sáng lên bàn ăn rồi chạy ra sô pha ngoài phòng khách nằm vọc di động.

Hơn một tiếng sau, chờ Lục Văn Tây đi ra, Doãn Hàm Vi lập tức bát quái nói: "Lão đại xem tin tức mới nhất về Đặng Huyên Hàm chưa?"

"Cái gì?" Lục Văn Tây hứng thú.

"Nhà chị ta xuất hiện chuyện ma quái!"

"..." Lục Văn Tây có dự cảm không tốt.

"Có một nhóm paarazzi thuê phòng gần chỗ Đặng Huyên Hàm chờ xem sau khi chị ta chết sẽ có ai tới nhà chị ta, làm cái gì. Kết quả đêm qua lại chụp được chuyện ma quái trong nhà chị ta!" Doãn Hàm Vi nói xong liền bật dậy, khoa trương khoa tay múa chân: "Miếng vải trắng phủ trên sô pha tự nhiên bị xốc lên một góc, máy tính tự mở máy, còn mở Chrome nữa! Trời ạ! Em nhớ mấy hôm trước anh livestream cũng xảy ra chuyện ma quái, phong thủy tiểu khu này có phải không được ổn không?"

Lục Văn Tây đi tới phòng ăn, vừa bày bữa sáng ra vừa trả lời: "Hôm nay cậu đi mua một bộ sô pha mới đi."

"A?" Doãn Hàm Vi lập tức nhảy xuống sô pha: "Em mới nằm một chút đã đổi rồi à?"

"Không thích màu này."

"Lão đại, lúc mua rõ ràng anh nói muốn màu xám mà!"

"Không thích, đổi màu nào sáng sáng một chút, màu vàng đi." Cái làm Lục Văn Tây chán ghét chính là vết máu trên sô pha.

"..."

"Mua cả thảm trải sàn nữa."

"Mua lớn cỡ nào?" Doãn Hàm Vi có chút mê mang.

"Chỉ cần chỗ nào có sàn thì trải thảm lên hết."

"Lão đại, em không hiểu mắt thẩm mỹ của anh lắm."

"Thay đổi phong thủy."

Lúc này Doãn Hàm Vi không nghi vấn nữa, chỉ nghĩ, hóa ra còn có phương pháp này? Lão đại đúng là lão đại, thực lợi hại.

Lúc ăn sáng, Lục Văn Tây nhấn mở trang web của hội fan cuồng.

Bình thường minh tinh rất chán ghét trang web này, bởi vì nơi này bán lịch trình làm việc và các chuyến bay của nghệ nhân, số phòng khách sạn, địa chỉ nhà riêng, thậm chí là thói quen sinh hoạt, thậm chí lúc ở đoàn phim nói chuyện cũng bị ghi âm lại, được xem là món hàng mang đi bán.

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Văn Tây cảm thấy trang giao dịch này hữu ích, bởi vì anh vừa đăng ký làm thành viên xong, bỏ ra năm mươi NDT liền mua được tin tức về Đặng Huyên Hàm. Anh còn thấy một mục rao bán thông tin cá nhân về mình, khá đắt, tới ba trăm NDT, nhưng anh không mua bởi vì hiển nhiên anh rất hiểu bản thân mình.

Trong tư liệu Đặng Huyên Hàm, Lục Văn Tây tìm thấy tên một tiểu khu là Long Hòa Tử Uyển, có cả địa chỉ căn hộ.

Ngày đó Đặng Huyên Hàm nói không phải giấy [zhi] mà là tử [zi].

Cho nên, manh mối nhất định nằm trong căn hộ ở Long Hòa Tử Uyển, may mắn là tiểu khu đó cũng nằm trong thành phố.

...

Hoàn Chương 13.

[Tác giả] xem xong 1487 bức ảnh tự sướng, Hứa Trần không chút biểu cảm biểu thị, bộ dáng của Lục Văn Tây cũng tạm được.

...


Mạng Không Còn Lâu [14] Thần Tượng Nổi Tiếng

*********

Lục Văn Tây cầm điện thoại, gõ địa chỉ vừa tìm được vào wechat, gửi cho Hứa Trần.

Hứa Trần thế mà lại lập tức trả lời: ?

Lục Văn Tây: địa chỉ một chỗ ở khác của Đặng Huyên Hàm, hôm nay chúng ta tới đó một chuyến.

Hứa Trần: ừm.

Lục Văn Tây: hôm nay có ba nhiệm vụ, một là trở về căn hộ thường trú của tôi kiểm tra một chút. Hai là mua sắm. Ba, buổi tối chúng ta lén tới nhà Đặng Huyên Hàm.

Hứa Trần: ừm.

Lục Văn Tây: hỏi cậu một chuyện

Hứa Trần: ừm.

Nhìn đối phương liên tục dùng ba chữ ừm, Lục Văn Tây nhịn không được nhíu mày, nhưng vẫn gõ chữ hỏi: hôm qua vì sao cậu lại vào bằng đường cửa sổ mà không phải cửa chính?

Hứa Trần: nếu cửa sổ không đóng thì có thể trực tiếp tiến vào, sử dụng bùa tiêu hao tinh lực.

Lục Văn Tây đột nhiên nhớ ra Hứa Trần từng nói dùng mắt âm dương sẽ tiêu hao tinh lực, vì thế rất ít khi dùng, hiện giờ lại biết thêm dùng phù triện cũng tốn. Điều này làm anh liên tưởng tới mana trong game, dùng kỹ năng sẽ tốn mana, cần phải hồi mana để có thể tiếp tục chiến đấu.

Thầy bắt quỷ hẳn cũng vậy.

Quả thật bình thường nên tiết kiệm mana, bằng không ác linh xuất hiện thì hỏng bét.

Lúc giữa trưa Hứa Trần đã quay lại, buổi chiều không có khóa.

Vừa tiến vào cửa liền nghe thấy tiếng oán giận của Lâm Hiểu: "Lão đại, anh không thể yên tĩnh nghỉ ngơi được à, anh thì còn có ngày nghỉ nhưng em mỗi ngày đều phải chạy tới đây, em cũng mệt lắm chứ, còn chưa có bạn trai đây này! Em cũng cần sinh hoạt cá nhân mà."

Lục Văn Tây không không phản ứng, cúi đầu nghịch di động, không bao lâu sau Lâm Hiểu chợt nghe thấy tiếng âm báo từ wechat, Lục Văn Tây vừa tặng cô một bao lì xì 200 NDT, Lâm Hiểu lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn ăn cơm.

Doãn Hàm Vi ló đầu dòm, sau đó kêu một tiếng: "Lão đại, em còn phải đưa cơm nè..."

Lục Văn Tây vẫn như cũ không nói gì, tặng một lúc hai bao lì xì, một cái 200 NDT, một cái 50 NDT, Doãn Hàm Vi lập tức vui vẻ.

Hứa Trần tiến vào, cùng ngồi xuống bàn ăn cơm, hiện giờ cậu đã khá tự nhiên, dù sao cũng là nhân viên như nhau.

Lâm Hiểu rất thích nói chuyện phiếm với Hứa Trần, mặc dù Hứa Trần không quá hứng thú.

"Tiểu trần Trần học trường nào vậy?" Lâm Hiểu hỏi.

"Trung y dược."

"Ồ, là cái trường bên cạnh à?"

"Ừm."

"Vì vậy mới ngẫu nhiên gặp lão đại à?"

"Là tôi tìm tới."

"Em là fan của lão đại à?"

Hứa Trần không hiểu nghĩa của 'fan' nên không trả lời, Lục Văn Tây gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Không biết quy tắc khi ăn sẽ không nói chuyện à?"

"Ò..." Lâm Hiểu đáp một tiếng rồi không thèm nói nữa, trong lòng thầm oán hũ dấm lão đại nhà mình quá bự.

Tới nhà trọ thường trú của Lục Văn Tây, lần đầu tiên Hứa Trần được thể nghiệm cái gọi là phiền não của thần tượng nổi tiếng. Rõ ràng xe đã cố gắng nhích tới trước nhưng cuối cùng vẫn bị chặn lại ở lối vào bãi đậu xe.

Lục Văn Tây ngồi trong xe, lấy kính râm đeo vào, bất đắc dĩ thở dài.

"Chuẩn bị tốt rồi." Lục Văn Tây nói.

Doãn Hàm Vi lập tức đi tới chỗ cửa xe, chuẩn bị mở cửa, đồng thời căn dặn Hứa Trần: "Chốc nữa phải cố hết sức che chắn cho lão đại, không để người khác tới gần ảnh là được, tuyệt đối đừng đẩy ngã fan hay phóng viên, phải có chừng mực."

Hứa Trần gật gật đầu.

Lục Văn Tây nhìn Hứa Trần, sau đó mở túi đồ lấy một cái kính râm ra cho Hứa Trần đeo.

"Xuống xe." Lục Văn Tây vừa dứt lời, Doãn Hàm Vi lập tức mở cửa xe, nháy mắt nghe thấy tiếng la hét chói tai của fan hâm mộ.

Doãn Hàm Vi là người đầu tiên xuống xe ngăn cản một phần, Hứa Trần do dự một chút mới leo xuống, sau đó bị dọa hoảng một trận, bị xô đẩy không ngừng, còn có người nhân cơ hội sờ ngực vài cái mới lấy lại tinh thần, học theo Doãn Hàm Vi che chắn fan.

Lâm Hiểu xuống xe liền trở thành nữ anh hùng, giữ nguyên nụ cười khuyên nhủ nhóm fan, không bao lâu sau Lục Văn Tây cũng bước xuống.

Lục Văn Tây vừa mới xuống xe, fan hâm mộ liền hét chói tai vây tới, đối với trường hợp này Lục Văn Tây đã tập thành thói quen, vẫn luôn duy trì mỉm cười, sau đó đưa tay nhận tập và bút fan truyền tới, bắt đầu kí tên, hết phần này tới phần khác.

Lục Văn Tây có tiếng là thích ký tên, đây cũng là nguyên nhân bên ngoài nhà anh tụ tập rất nhiều fan hâm mộ, chính vì biết Lục Văn Tây nhất định sẽ kiên nhẫn ký tên xong hết cho mọi người mới rời đi. Tới nơi này chỉ cần kiên nhẫn chờ được Lục Văn Tây thì chắc chắc sẽ được ký tên, tự nhiên sẽ có rất nhiều người nguyện ý.

Fan được chụp hình lại được ký tên, rất nhanh liền an tĩnh trở lại, bởi vì Lục Văn Tây nhìn nhìn xung quanh nói: "Ngoan chút nào."

"Vâng!" Nhóm fan hâm mộ lập tức thành thật hơn rất nhiều, theo thứ tự đưa tập hoặc áp phích cho Lục Văn Tây, có người còn đưa cả một chồng, Lục Văn Tây vẫn kiên nhẫn ký từng cái một.

Lục Văn Tây ký tên mỏi tay.

Ba người kia chống đỡ fan vừa hao thể lực vừa mỏi tay tê chân, hơn nữa Hứa Trần không am hiểu ứng phó trường hợp này, chỉ hận không thể lập tức ẩn thân.

Ngay lúc này có phóng viên chen vào phỏng vấn Lục Văn Tây: "Xin hỏi anh nghĩ thế vào về lời phê bình của Cát Tân Long?"

Vấn đề vừa mới đặt ra, fan hâm mộ liền bắt đầu mắng, thậm chí còn đẩy phóng viên, muốn người nọ rời đi. Nhưng làm phóng viên không sợ nhất chính là tình huống này, vẫn chấp nhất đưa micro về phía Lục Văn Tây.

"Tôi đã xem đoạn clip đó rồi, cũng tự xem xét lại chín mình, tôi hi vọng bộ phim sau cũng nhận được lời bình của Cát tiền bối, lúc đó nhận được khen ngợi thì quá tuyệt vời." Lục Văn Tây vừa tiếp tục ký tên vừa trả lời phóng viên.

"Xin hỏi anh có suy nghĩ gì về chuyện Đặng Huyên Hàm không?"

"Đặng tiền bối..." Lục Văn Tây ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ống kính camera, đồng thời gỡ kính râm xuống: "Theo tôi thấy, Đặng tiền bối là một người phụ nữ rất cứng rắn mạnh mẽ nhưng vẫn có một mặt yếu đuối của phụ nữ, chị ấy vẫn một mình chịu đựng đau khổ, không muốn tổn thương người khác, rất đáng tôn kính. Lần này chịu một lúc hai cú đả kích quả thực..."

"Anh nói hai cú đả kích là ý gì?" Phóng viên nhạy bén phát hiện trọng điểm trong câu nói của Lục Văn Tây, lập tức truy hỏi.

Lục Văn Tây nhìn ống kính, lại nhìn phóng viên, do dự thật lâu mới nghiêm nghị nói: "Vệ Hạo Đông, anh nợ Đặng tiền bối một lời xin lỗi."

Ánh đèn flash không ngừng lóe sáng, nhóm phóng viên cũng bắt đầu tranh nhau đặt câu hỏi.

"Xin hỏi Vệ Hạo Đông vì sao phải xin lỗi?"

"Xin hỏi Tiếu Nhã thật sự là người thứ ba sao?"

"Anh biết ẩn tình gì trong chuyện này sao?"

Doãn Hàm Vi vừa nghe liền biết hỏng bét, nghệ nhân nhà mình lại nói bậy, liền vội vàng 'hộ giá' nói xin lỗi phóng viên rồi bắt đầu giúp Lục Văn Tây mở đường, hai người khác cũng phối hợp.

Lục Văn Tây đạt được mục đích, một lần nữa đeo kính râm, lúc rời đi còn thuận tay ký hai ba chữ ký rồi mới bước nhanh vào tiểu khu.

Lúc fan giải tán khi Lục Văn Tây xuống xe, anh Lưu lập tức lái xe vào bãi đậu.

"Lão đại, anh không biết nội tình thì đừng phán xét lung tung! Tối nay fan của Vệ Hạo Đông cùng Tiếu Nhã thể nào cũng vác đại bác tới oanh tạc, anh chờ mà lên đầu đề đi!" Doãn Hàm Vi đã bắt đầu cảm thấy nhức đầu, vừa đi vừa dùng wechat gửi tin cho Hàn Phạm Minh, để Hàn Phạm Minh chuẩn bị trước tâm lý.

Lục Văn Tây không thèm để tâm.

Thấy Đặng Huyên Hàm hận Vệ Hạo Đông đến vậy, anh liền kết luận Vệ Hạo Đông đã làm chuyện gì đó không thể tha thứ. Hơn nữa từ từ khóa tìm kiếm có thể nhìn ra Đặng Huyên Hàm còn mất đi một đứa con, có thể khẳng định là con gái.

Từ khi Đặng Huyên Hàm không muốn tổn thương anh mà tự mình lao ra ngoài cửa sổ, Lục Văn Tây đã bắt đầu thương tiếc đàn chị này, anh cảm thấy nếu mình đã biết chuyện, hơn nữa còn được Đặng Huyên Hàm cầu xin giúp đỡ thì anh nên làm chút gì đó.

Cho dù bị bôi đen cũng chẳng sao.

Lúc nhóm người đi vào tiểu khu, phía sau vẫn còn truyền tới tiếng hô đồng thanh của fan hâm mộ: "Lão đại cố lên! Lão đại cố lên!"

Lục Văn Tây chú ý tới có nữ sinh đã hô tới khàn giọng như vẫn như cũ cố gắng gào to, anh cảm thấy có chút cảm động, liền quay người lại giơ tay tạo thành hình trái tim với nhóm fan đang tha thiết nhìn anh ở ngoài rào chắn.

Fans hâm mộ lập tức hét ầm lên.

...

Về tới căn hộ của Lục Văn Tây, Doãn Hàm Vi còn chưa tiến vào cửa đã nhận được điện thoại của Hàn Phạm Minh.

Lục Văn Tây tiến sát tới bên cạnh Hứa Trần: "Có bị dọa không?"

"Về sau tôi không làm chuyện này đâu." Sắc mặt Hứa Trần rõ ràng thực thảm hại.

Lục Văn Tây sợ Hứa Trần bị dọa bỏ của chạy lấy người, không chịu bảo vệ mình nữa nên lập tức gật đầu: "Sau này tôi sẽ chú ý, không để cậu làm mấy chuyện này nữa, cậu cứ phụ trách mua đồ này nọ là được rồi, không thì cũng khó giải thích với Doãn Hàm Vi, dù sao cậu cũng là trợ lý của tôi."

Hứa Trần liếc nhìn Lục Văn Tây một cái, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ nhưng sắc mặt lại cực kỳ khó coi, không nói thêm gì nữa.

Thay giày vào nhà, ngay trước mặt là một bức tường thật lớn, trên tường treo hình chân dung của Lục Văn Tây, đi vòng qua tường mới vào trong nhà Lục Văn Tây.

Trong nhà có tầng lửng, là dạng một lửng một tầng của nhóm nhà giàu, lầu hai là dạng tầng lửng nên đứng dưới phòng khách có thể nhìn thấy lan can bên trên, cả phòng rộng mở sáng ngời, cửa sổ sát đất thật lớn có thể lấy ánh sáng đầy đủ, căn nhà trang hoàng theo phong cách Bắc Âu, lấy đen trắng xám là tông màu chính, gia cụ đại đa số dùng đồ gỗ, vừa đơn giản lại trang nhã.

Lầu một là phòng khách, phòng bếp cùng phòng ăn, còn có ban công chuyên dành để trồng hoa.

Lầu hai là phòng ngủ chính và phòng khách, Lục Văn Tây không thích đọc sách nên gian còn lại làm phòng tập thể hình.

Lục Văn Tây đi theo Hứa Trần dạo một vòng trong nhà, Hứa Trần vẫn nói 'trong nhà không có vấn đề' như ở nhà cha mẹ, sau đó cũng dán bùa trấn trạch trong phòng ngủ.

"Cũng đúng, nhà tôi cơ hồ không có người khác tới, chỉ có nhóm trợ lý, thợ trang điểm, thợ chụp hình tới mà thôi, bọn họ đều trông ngóng tôi ngày càng nổi tiếng để được tăng lương, chắc chắn không có vấn đề." Lục Văn Tây không cảm thấy vấn đề nằm ở đây, dẫn Hứa Trần tới chỉ để an tâm hơn mà thôi.

Doãn Hàm Vi đeo bộ mặt thảm thương tiến vào, Lục Văn Tây lập tức hiểu được, nhanh chóng lôi di động ra tắt máy để Hàn Phạm Minh khỏi gọi tới mắng.

"Lão đại, anh đúng là làm khổ em mà, em sắp bị anh hại chết rồi nè!" Doãn Hàm Vi lớn tiếng oán giận.

Lục Văn Tây cũng không để ý, thoải mái đi tới trước mặt Lâm Hiểu cùng Doãn Hàm Vi, từ trong bóp lấy ra hai tấm thẻ đặt lên bàn trà: "Hôm nay anh muốn dẫn Hứa Trần đi mua đồ, hai thẻ này hai đứa cứ tùy tiện sài đi."

Ánh mắt hai người lập tức lóe sáng, đồng thanh hoan hô: "Lão đại, em yêu anh chết mất!"

"Em thích lão đại nhất!"

...(cont)....

Mạng Không Còn Lâu [15] Mua Sắm

***********

Sau khi quyết định tới trung tâm mua sắm, Lục Văn Tây liền gửi tin cho Viên Dã Phú, Viên Dã Phú nhanh chóng đáp lại: cứ theo giờ cũ mà tới.

Lục Văn Tây: ok, hôn ông một cái thật kêu moaz moaz

Viên Dã Phú: đừng dẹo, cẩn thận mất fan đấy

Lục Văn Tây: nói tới cũng kỳ quái, người mắng tui càng nhiều thì fan lại càng nhiều *icon lắc lư lắc lư*

Trong lúc chờ đợi, Doãn Hàm Vi ngồi trên sô pha nghịch PSP, nhịn không được hỏi: "Chúng ta về đây một chuyến chỉ để ngồi chơi game à?"

"Thuận tiện ký tên cho fan nữa!" Lâm Hiểu đang lướt weibo xem thời trang mới nhất cùng phong cách của các ngôi sao tuần này.

"Còn tự tìm đường chết nữa, lần này lão đại chúng ta lại giật tít rồi." Nhắc tới chuyện này, Doãn Hàm Vi lại có chút tức giận.

"So với đám minh tinh dùng xác thịt giật tít vẫn tốt hơn nhiều, dù sao lão đại chúng ta cũng dựa vào thực lực."

Anh Lưu vừa mới vào nhà nghe vậy liền nhịn không được vui vẻ, nhưng tính tình trầm ổn hơn nên cũng không nói thêm gì.

Tới hơn tám giờ tối, mọi người đều đói bụng mới bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất môn.

Viên gia chuyên kinh doanh trung tâm mua sắm, khắp các thành thị trong nước đâu đâu cũng có sản nghiệp, ngoại trừ trung tâm mua sắm còn có khách sạn, rạp chiếu phim, công viên trò chơi.

Mỗi khi cần mua sắm, Lục Văn Tây sẽ tới trung tâm do Viên Dã Phú phụ trách quản lý. Biết Lục Văn Tây sẽ tới, Viên Dã Phú đã chuẩn bị sẵn, trung tâm đóng cửa sớm một tiếng, tắt hệ thống camera giám sát đồng thời thông báo nhân viên không được quay phim chụp hình, ở nguyên vị trí chờ đợi.

Chờ hết thảy sắp xếp xong, Lục Văn Tây liền dẫn theo đoàn đội tới trung tâm, không có khách hàng khác, bọn họ có thể tùy tiện dạo chơi mua sắm. Hơn nữa nhân viên đã được dặn dò không được phép quấy rầy Lục Văn Tây nên cũng không có ai tùy tiện chào hỏi hay xin chữ ký.

Tiến vào trung tâm, Doãn Hàm Vi, Lâm Hiểu cùng anh Lưu mỗi người cầm một thẻ chia ra tự do mua sắm.

"Lầu bốn có cửa hàng thức ăn, sau một giờ lên đó tập hợp." Lục Văn Tây dặn.

"Lão đại, anh có gì cần mua không?" Lâm Hiểu hỏi.

"Cứ tùy tiện mua đi."

"Hiểu rồi!" Lâm Hiểu nói xong liền sôi nổi chạy về phía khu mỹ phẩm.

"Em sẽ đi xem sô pha." Doãn Hàm Vi nói xong liền hôn tấm thẻ một cái rồi cũng rời đi.

"Anh xuống siêu thị dạo một chút." Anh Lưu nói xong liền đi về phía thang máy.

Cuối cùng chỉ còn lại Lục Văn Tây cùng Hứa Trần.

Lục Văn Tây dẫn theo Hứa Trần dạo một vòng trong trung tâm, hấp dẫn ánh mắt của một đám nhân viên, nhưng bọn họ vẫn cố gắng thu liễm ánh mắt không làm ảnh hưởng tới Lục Văn Tây, anh quan sát xung quanh một chút rồi hỏi Hứa Trần: "Cậu thích phong cách quần áo gì?"

"Đơn giản là tốt rồi."

"Màu sắc thế nào?"

"Màu tối."

"À... mấy màu trắng đen xám ấy hả?"

"Ừm."

Lục Văn Tây gật đầu, sau đó tìm được một cửa hiệu khá cổ điển, quần áo thiên về phong cách Trung Quốc, nút vải kiểu cổ, chất liệu vải bông chiếm đại đa số, quần áo cũng khá rộng rãi, không phải dạng phong cách bó sát rách rưới mà Lục Văn Tây đang mặc.

Trong ấn tượng của anh, Hứa Trần có khí chất thư sinh phục cổ, rất thích hợp với dạng phong cách thanh lịch này.

Lục Văn Tây dẫn Hứa Trần vào tiệm, nói với nhân viên bán hàng: "Dựa theo số đo của cậu ấy, mỗi kiểu lấy ba màu trắng đen xám, chốc nữa trợ lý của tôi sẽ tới lấy."

Nói xong liền đưa thẻ cho nhân viên bán hàng.

Người nọ suy nghĩ yêu cầu của Lục Văn Tây một chút, sau khi hiểu ra thì bị trình độ đại gia của Lục Văn Tây chấn kinh, vội vàng nói: "Này... hiện giờ không thể tính chính xác số tiền được, không bằng để chúng ta tính xong rồi ngài hãy thanh toán?"

"Ò, thế để chốc nữa trợ lý của tôi tới trả tiền." Lục Văn Tây rút thẻ lại, chỉ chỉ Hứa Trần ý bảo bọn họ lấy số đo.

Hứa Trần lẳng lặng đứng một bên hỏi: "Cần mua nhiều như vậy à?"

"Cần, cậu là trợ lý của tôi, quần áo của cậu cũng ảnh hưởng tới mặt mũi của tôi. Cứ coi là đồng phục làm việc đi." Nói xong, Lục Văn Tây chờ nhân viên lấy đồ cho Hứa Trần thay, chờ Hứa Trần tiến ra, anh liến vui vẻ.

"Tôi cảm thấy cậu mặc thế này trông rất giống bậc thầy, tôi đứng bên cạnh cậu lại càng giống một con bướm lòe loẹt." Nói xong, Lục Văn Tây kéo kéo chiếc áo khoác hồng nhạt phản quang cổ vũ bóng chày trên người, trên áo thêu đủ loại huy chương, bên trong là áo phông trắng cùng một cái quần bò rách bươm.

Gần đây Lục Văn Tây hay mặc màu hồng nhạt để phối hợp với màu tóc của mình.

Hứa Trần đánh giá cách ăn mặc của Lục Văn Tây một chút, không nói gì, xem như là đồng ý với cách nói của Lục Văn Tây.

Tính cách lẫn khí chất của hai người đều không hợp với nhau, nếu không phải vì vận mệnh chết tiệt kia thì căn bản không thể nào ở cùng một chỗ.

"Để tôi dẫn cậu đi chọn vài bộ âu phục để mặc trong những trường hợp chính thức, mua vài đôi giày với túi nữa. Đi thôi." Lục Văn Tây xòe xòe ngón tay tính toán, sau đó dẫn Hứa Trần tiếp tục mua sắm.

Lúc Lục Văn Tây giúp Hứa Trần mua giày thì gặp Lâm Hiểu, cô nàng đang vác một cái túi to đùng hoàn toàn không phù hợp với thân hình nhỏ nhắn của mình, cứ hệt như vừa mọc một cái cánh thô kệch trên lưng, thở hồng hộc đi tới, thấy Lục Văn Tây đang chọn giày cho Hứa Trần thì trợn trắng mắt: "Chuyện này cứ giao cho em, lão đại nghỉ ngơi đi."

Lục Văn Tây cảm thấy mình bị xem thường.

Lâm Hiểu không thèm để ý tới bộ dáng bị tổn thương của Lục Văn Tây, hỏi số đo quần áo cùng giày của Hứa Trần xong liền nói: "Để em lựa đồ cho, hai người đi ăn cơm đi."

"Âu phục đặt xong rồi, hơn nữa còn đặt..." Lục Văn Tây nói.

"Em nghe rồi, đặt mua hết cả tiệm luôn đúng không, anh có thể đáng tin một chút được không, có ai làm chồng như anh không?" Lâm Hiểu thực ngứa mắt nói.

"Hả? !" Lục Văn Tây sửng sốt.

"Yêu thì phải biết quan tâm tỉ mỉ một chút chứ, nếu không phải dáng vẻ anh dễ nhìn lại có tiền thì em thực lo lắng anh không tìm được đối tượng... nhưng anh có hai thứ này thì đủ hấp dẫn rồi." Lâm Hiểu nói xong liền gật gật đầu, lão đại nhà mình vẫn rất có sức hấp dẫn.

Lục Văn Tây định giải thích nhưng Lâm Hiểu đã trực tiếp chạy đi chọn giày.

Hứa Trần nhíu mày liếc nhìn Lục Văn Tây một cái, chỉ đơn giản là một cái liếc mắt nhưng Lục Văn Tây lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.

"Tôi cũng không biết vì sao bọn họ lại hiểu lầm." Lục Văn Tây lập tức giải thích.

Hứa Trần không đáp, đi thẳng ra khỏi tiệm, Lục Văn Tây vội vàng đuổi theo: "Tôi sẽ giải thích rõ với bọn họ, cậu yên tâm."

"Ừm." Hứa Trần tùy tiện đáp.

Lục Văn Tây dẫn Hứa Trần lên cửa tiệm thức ăn thì thấy Viên Dã Phú đã chờ sẵn ở đó, ngẩng đầu thấy Lục Văn Tây liền ngoắc tay. Kỳ thực không cần ngắc, trong tiệm chỉ có mỗi mình anh.

Rất nhanh, Viên Dã Phú liền chú ý tới Hứa Trần, ánh mắt có chút mờ ám.

Viên Dã Phú là một trong số ít người biết Lục Văn Tây là gay, vì thế vừa thấy Hứa Trần liền có phản ứng như vậy cũng không lạ, Lục Văn Tây cũng không khó hiểu, chỉ nhanh miệng giải thích: "Cậu ấy là trợ lý mới của tôi."

"Ò... hiểu, hiểu mà." Viên Dã Phú trả lời, ánh mắt vẫn không ngừng đảo trên người Hứa Trần.

"Không phải cái loại cậu tưởng đâu, thật sự là trợ lý." Lục Văn Tây nhấn mạnh.

"Thật à?"

"Ừ, chỉ mới mười tám thôi."

"Dưỡng thành à?"

"Lăn đi, thực sự chỉ là trợ lý." Lục Văn Tây kiên trì ngồi xuống đối diện Viên Dạ Phú, bảo Hứa Trần ngồi ở bên cạnh.

Biết là trợ lý, Viên Dã Phú cũng không để ý nhiều tới Hứa Trần, tiếp tục nói chuyện phiếm với Lục Văn Tây, từ chuyện Cát Tân Long tới chuyện Đặng Huyên Hàm, sau đó chuyển qua sự nghiệp gần đây, cuối cùng là chuyện bạn gái mới của Viên Dã Phú.

Ở bên cạnh bạn thân, Lục Văn Tây thoải mái ăn vài xiên thịt, còn uống nửa cốc bia.

"Ăn thêm chút nữa đi, thức ăn ở đây rất ngon, tôi thường xuyên tới đây ăn." Viên Dã Phú giới thiệu.

Lục Văn Tây lau miệng: "Ăn chút vậy thôi là tôi no rồi, cậu cũng biết mà."

"Fuck!" Nhắc tới chuyện này Viên Dã Phú liền tức giận, trực tiếp văng tục: "Trước kia tôi nên ngăn cản anh không nên vì tên khốn kia mà cắt dạ dày giảm béo, nhìn bộ dáng anh bây giờ đi, gầy trơ xương, anh là dân chạy nạn à? !"

Động tác của Lục Văn Tây hơi khựng lại, tâm tình có chút suy sụp.

"Đừng nói nữa, tôi đã từ bỏ rồi." Lục Văn Tây thấp giọng nói.

Viên Dã Phú kỳ thực hơi lanh mồm lanh miệng nhưng bản chất không xấu, nói xong cũng tự hối hận, buồn bực gặm hai xiên thịt, lại uống một ngụm bia mới nói: "Anh có hối hận không?"

Lục Văn Tây đặt tay lên bàn, gõ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, giống như đang đàn dương cầm, khẽ mỉm cười có chút tự giễu.

"Hiện giờ nói vấn đề này thực không có ý nghĩa, cậu ấy cũng không làm sai gì cả, chỉ là không thích nam mà thôi." Lục Văn Tây đáp.

Hứa Trần đang cúi đầu ăn cơm hơi khựng lại một chút, sau đó lại tiếp tục ăn, không nói năng gì.

Hai người cũng không nói tiếp về chuyện đó nữa, tiếp tục nói về chuyện bạn học cũ, không bao lâu sau thì nhóm Lâm Hiểu tới.

Doãn Hàm Vi mua chút quần áo, sô pha cùng thảm đặt mua sẽ được giao vào ngày mai. Lâm Hiểu mua phần của ba người, thu hoạch rất nhiều, anh Lưu thì thực tế hơn, chạy xuống siêu thị mua một đống vật dụng hằng ngày cùng nguyên liệu nấu ăn, nói là mua cho cha mẹ cùng con gái.

Lục Văn Tây không ăn thêm gì nữa, chỉ uống nước, thẳng tới khi bọn họ cơm nước xong thì trung tâm mới đóng cửa, Doãn Hàm Vi cho mỗi nhân viên phục vụ một phong lì xì, thuận tiện bảo một phục vụ xóa đi đoạn phim lén quay được.

Lúc xóa đoạn phim, thấy trong nhóm người chỉ có mỗi hình ảnh của Hứa Trần là mờ ảo, Doãn Hàm Vi đột nhiên có chút bất an. Này.... Không phải là di động hỏng đi? Di động của hai người khác nhau đều chụp mờ cùng một người, có phải... quá trùng hợp không?

Hứa Trần này... không phải từ liêu trai nhảy ra đi?

Bàn tay cầm di động của Doãn Hàm Vi run lên.

... (cont)...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro